• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (4 Viewers)

  • Chương 211 - Chương 211

Chương 211

EM KHÔNG CÓ Ý KIẾN GÌ

Hồ Tường Thanh không cho Thịnh Đường thời gian để tiêu hóa câu nói của Giang Chấp ở trong điện thoại, ông triệu tập nhóm Sáu Viên Thịt Bằm trở về Viện để họp.

Giang Chấp còn không kịp trở về nhà mà cho xe quay đầu lái thẳng tới Viện Nghiên cứu.

Những người khác hoặc là đang ở trong Viện, hoặc là đang ở trong hang, đều khá gần chỗ của Hồ Tường Thanh, thế nên Giang Chấp là người tới phòng họp muộn nhất.

Lúc bước vào cửa, Tiêu Dã nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh tề như vậy còn trêu chọc một câu: “Ha, mặc thế này là đi xem mắt đấy à?”

Thịnh Đường ngồi ở vị trí quay lưng về phía cửa sổ, hướng mặt về phía cửa ra vào, thế nên vừa hay có thể va chạm với ánh mặt của Giang Chấp. Cô nhớ tới những lời Giang Chấp nói trong điện thoại, lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hoang mang bất an.

Cô cảm thấy Giang Chấp thường ngày là một người không thích biểu đạt cho lắm. Một người đàn ông có tính cách như anh, bắt anh ngày ngày treo chữ yêu bên miệng không khác gì lấy mạng của anh.

Anh nói anh yêu cô, đồng thời nhấn mạnh cô phải tin anh.

Là bố mẹ cô đã nói điều gì đó với anh sao?

Giang Chấp không đoái hoài tới thái độ đùa giỡn và trêu chọc của Tiêu Dã. Anh đi tới bên cạnh Thịnh Đường, kéo ghế ngồi xuống.

Thịnh Đường muốn tìm được manh mối nhỏ bé nào đó trên biểu cảm có phần bình thản của anh, hoặc muốn nhân lúc anh đang ở bên cạnh để hỏi thử xem sao, nhưng Hồ Tường Thanh lại không cho cô cơ hội đó.

Thấy mọi người đều đã đến đông đủ, ông bắt đầu: “Hôm nay đột xuất gọi mọi người tới đây là muốn tuyên bố một chút về quyết định của Viện đối với hang số 0.”

Phương thức họp đi thẳng vào vân đề xưa nay vẫn luôn là phong cách của Hồ Tường Thanh, làm khôi phục bích họa đều là tranh giành sự nhanh chậm với thời gian, thế nên không lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh là quy tắc nghề nghiệp của họ.

Thịnh Đường vừa nghe xong bèn nghĩ: Ôi trời, quyết định của cấp trên được gửi xuống rồi, phải lập tức cất ngay những suy nghĩ lung tung.

Những người khác cũng ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh lại.

Lần này ngay cả chiếc bình bằng gốm sứ của Hồ Tường Thanh, ông cũng không mang theo, chỉ tuyên bố cho mọi người biết kết quả: “Sau khi cân nhắc một cách thận trọng, Viện quyết định sẽ đóng hang số 0 lại, tạm thời không cho phép khôi phục nữa.”

“Cái gì?” Người có phản ứng đầu tiên là Tiêu Dã: “Làm vậy chẳng phải hời hợt quá ư?”

Nghe xong, Hồ Tường Thanh tỏ ra không vui: “Sao em lại nói như vậy?”

Tiêu Dã cũng chẳng sợ đắc tội với Hồ Tường Thanh: “Hang số 0 khi đó được coi là trọng điểm để khai thác, bây giờ lại nói đóng là đóng? Vậy há chẳng phải những nỗ lực trước đó của bọn em trở thành công cốc hay sao?”

Sắc mặt Hồ Tường Thanh sa sầm lại: “Em nghĩ tôi muốn đóng cửa một hang đá lại lắm sao? Đối với hang đá mà nói, bỏ lại đó một ngày đồng nghĩa với thêm một ngày phải đối mặt với tổn hại.”

Tiêu Dã mím chặt môi, nét mặt không hề thoải mái.

Hồ Tường Thanh kiềm chế ngữ khí của mình lại, nhìn mọi người xung quanh: “Tôi biết những gì các em đã phải bỏ ra cho hang số 0 trong những ngày qua. Nhưng hang đá này quá đặc biệt, chúng ta không thể không thừa nhận rằng, đến tận bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm ra cách thức thích hợp nhất để đối phó với nó. Ngoài ra, Viện đưa ra quyết định này cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn tính mạng và sức khỏe của mọi người.”

Kỳ Dư nói: “Nhưng bây giờ đâu có những cơn mưa bão to, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Hồ Tường Thanh khẽ thở dài: “Chẳng phải trước đó các em cũng đã làm đánh giá mức độ nguy hiểm rồi sao?”

Thẩm Dao có vẻ muốn cố gắng tranh đấu: “Đó chỉ là suy đoán của chúng em.”

“Hang đá dĩ nhiên là quan trọng, nhưng không thể tiến hành trong điều kiện có thể phải hy sinh tính mạng con người.” Hồ Tường Thanh cất giọng nghiêm nghị.

Thịnh Đường không lên tiếng.

Một là cô không được coi như một nhà khôi phục bích họa thực sự. Hai là, đối với kinh nghiệm khôi phục bích họa, cô không thể so với Tiêu Dã và mọi người, dĩ nhiên chẳng có quyền gì phát biểu trong chuyện hang số 0 bị đóng hay được mở.

Ba là cô cảm thấy đại cục đã định, dù sao thì hang số 0 đã từng xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cô có thể hiểu cho quyết định của Viện.

Chỉ là cô cảm thấy đáng tiếc.

Cảm thấy tiếc thay cho Giang Chấp.

Giang Chấp từ đầu tới cuối không tỏ thái độ gì, hoàn toàn không giống anh chút nào.

Chí ít thì trong chuyện của hang số 0, anh nên kiên trì hơn bất kỳ ai mới phải.

Có lẽ Hồ Tường Thanh cũng cảm thấy sự im lặng của Giang Chấp có chút kỳ lạ, anh hỏi: “Em còn ý kiến gì khác sao?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Chấp.

Dù sao anh cũng là trưởng nhóm của Sáu Viên Thịt Bằm, đối mặt với một quyết định lớn như đóng hang, anh nên phát biểu một vài ý kiến mới phải.

Giang Chấp cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Rất lâu sau anh mới ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Hồ Tường Thanh và nói: “Em không có ý kiến gì, đóng thì đóng luôn đi ạ.”

Trái tim Thịnh Đường đập lỡ một nhịp. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom