Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212 - Chương 212 GIẢI TÁN
Chương 212
GIẢI TÁN
Nhóm Sáu Viên Thịt Bằm lần đầu tiên được nhàn nhã như vậy.
Vừa tới giờ ăn, mấy người họ đều đổ ra cả chợ đêm, ngồi vào chỗ cũ, gọi mấy món nhắm ra uống rượu.
Mấy người họ cứ cách vài ba hôm cũng tới chợ đêm ăn uống cho giải tỏa cơn thèm, nhưng những lúc đó cũng là ăn trong kiểm soát, bởi vì ngày hôm sau vẫn còn có nhiệm vụ, không ai muốn làm lỡ dở việc chính cả.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay có uống muộn đến mấy, ăn muộn đến mấy cũng được. Hang số 0 đã được đóng lại, thứ đợi chờ họ kế tiếp là kế hoạch khôi phục các hang đá khác được sắp xếp.
Với các ngành nghề bình thường, nếu ngày hôm sau không có việc gì để làm thì sẽ là một chuyện cực kỳ phấn khích, uống chưa say khó mà có thể rã đám. Chỉ là tâm trạng của nhóm Sáu Viên Thịt Bằm ai nấy đều không vui, bầu không khí cực kỳ bí bách.
Thức ăn đã được bê lên đủ rồi mà chẳng ai có tâm trạng động đũa.
Nhưng rượu thì đã được rót đầy.
Kể cả một người một giọt rượu không uống như Thẩm Dao hôm nay cũng tự động rót cho mình đầy cốc.
Mỗi lần Giang Chấp ra ngoài ăn cơm hầu như đều không bao giờ uống rượu, trừ phi ở trong một tình huống cực kỳ đặc biệt. Còn bình thường sẽ là họ uống bao nhiêu rượu thì anh sẽ uống gấp đôi số trà sữa.
Anh không thích uống rượu, về điểm này, toàn bộ các thành viên của nhóm Sáu Viên Thịt Bằm đều biết rõ.
Nhưng tối nay Tiêu Dã đã rót rượu cho anh mà anh cũng không từ chối.
Trước mặt Thịnh Đường bày một bình hồng trà lạnh. Nghĩ một chút, cô với lấy một chiếc cốc qua, định rót rượu ra, nhưng Giang Chấp đã vươn tay ra giằng lấy chai rượu, nói nhỏ với cô: Em thì đừng uống.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy rõ sự nặng nề trong đôi mắt anh, nhẹ nhàng nói một câu: “Chỉ uống một chút xíu thôi.”
Kỳ Dư ngồi đối diện Thịnh Đường, nhìn thấy cảnh này bèn nói: “Để Đường Đường uống đi. Cô ấy cũng đâu phải trẻ vị thành niên, vả lại, sau buổi tụ tập tối nay, lần sau chẳng biết phải đợi tới lúc nào nữa.”
La Chiếm ngồi kế bên cạnh anh ấy bèn huých nhẹ vào người anh ấy.
Kỳ Dư lẩm bẩm một câu: “Tôi có nói sai đâu, cứ nghĩ hang số 0 lần này sẽ trở thành tác phẩm kết thúc sự nghiệp của tôi chứ…”
“Kết thúc sự nghiệp gì chứ?” Thẩm Dao tai thính, hỏi một câu.
Kỳ Dư khoát tay, tâm trạng cũng khá tệ: “Ý của tôi là, tác phẩm đắc ý của tôi.”
La Chiếm đánh mắt nhìn anh ấy một cái rất nhanh, không nói năng gì.
Giang Chấp rót rượu cho Thịnh Đường dưới ánh mắt đầy tội nghiệp của cô, không nhiều, chỉ nửa cốc. Thịnh Đường hai tay bưng cốc rượu, cẩn thận như ôm một viên gạch vàng vậy.
Tiêu Dã nâng cốc rượu lên trước, ngửa đầu uống cạn.
Sau đó lại rót đầy cho mọi người.
Sau khi nhấp môi nửa cốc, anh ấy nhìn về phía mọi người: “Mọi người suy nghĩ thế nào?”
Tối nay Thẩm Dao cũng liều mình, giống như Tiêu Dã, lại bồi thêm nửa cốc rượu vào bụng, rồi đặt cốc rượu xuống và nói: “Nghe ý của Giáo sư Hồ thì Viện sẽ sắp xếp các hang khác cho chúng ta.”
Kỳ Dư ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy tức là nhóm Sáu Viên Thịt Bằm chúng ta sẽ giải tán từ đây?”
Thẩm Dao không trả lời, cô ấy nhìn về phía Giang Chấp.
Tiêu Dã cũng quay đầu nhìn Giang Chấp chằm chằm.
Vào những buổi tụ tập bình thường, Giang Chấp đều là người nói ít, chỉ thích uống trà sữa nhìn mấy người họ đùa đùa nghịch nghịch, hôm nay anh lại trầm mặc một cách khác thường.
Rất lâu sau anh mới ngẩng đầu lên, nói: “Đúng vậy, giải tán.”
Thịnh Đường cúi đầu không nói gì, từng cơn buồn bã dâng lên trong lòng. Nói thật lòng, cô rất thích nhóm Sáu Viên Thịt Bằm. Trước đây ở Đôn Hoàng, cô đều một mình làm công tác sao chép, trong hang cũng có các thầy làm khôi phục bích họa khác, mọi người có lúc nói nói cười cười cũng rất vui nhưng không được giống như Sáu Viên Thịt Bằm, là một thể với cô.
Cô cảm thấy từ ngày có Sáu Viên Thịt Bằm, cô mới tìm thấy được cảm giác thuộc về một nơi nào đó.
Thẩm Dao khẽ cắn môi, nét mặt bịn rịn: “Vậy… toàn bộ nhóm chúng ta không thể cùng đi nhận một hang khác hay sao?”
“Đúng vậy!” Mắt Kỳ Dư sáng rực lên: “Ngày mai chúng ta sẽ cùng tới đề xuất với Giáo sư Hồ. Dù sao cũng là do người làm, vậy thì làm với nhóm cũ chắc chắn sẽ phối hợp nhịp nhàng hơn chứ.”
Thẩm Dao gật đầu lia lịa.
Thịnh Đường cũng cảm thấy đây có lẽ không phải vấn đề gì to tát.
Nhưng Giang Chấp lại lên tiếng: “Trừ phi mở ra một hang mới, bằng không sẽ phải coi trọng các hang hiện đang có người khôi phục, thế nên sắp xếp mọi người qua đó sẽ là thiếu hụt chỗ nào thì bù người vào chỗ đó.”
Nói trắng ra, Viện Nghiên cứu sẽ căn cứ vào tình hình nhân lực hiện tại của đội ngũ các nhà khôi phục trong các hang để phân bổ, muốn điều nguyên vẹn cả một nhóm qua là điều không thể xảy ra.
Mấy người quanh bàn không ai nói gì nữa.
Duy chỉ có Tiêu Dã, vẫn đang nhìn anh không dời mắt, bắt lấy mấu chốt trong câu nói vừa rồi…
“Thế nào gọi là mọi người? Vậy cậu thì sao?”
Tất cả mọi người lại hướng mắt nhìn về phía Giang Chấp.
Giang Chấp đặt một tay lên cốc rượu, nhẹ nhàng xoay chuyển, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi chỉ phụ trách hang số 0. Bây giờ hang bị đóng rồi, nhiệm vụ của tôi cũng kết thúc. Tôi sẽ lên Đông Bắc một chuyến, bích họa lăng mộ bên đó vẫn còn đang nợ đấy.”
“Lăng mộ bích họa cậu qua làm chỉ đạo khôi phục, không cần ở lại quá lâu.” Tiêu Dã rất hiểu tính chất của loại công việc này: “Tôi đang muốn hỏi sau đó thì sao?”
Thẩm Dao tửu lượng thấp, uống được hai ba hớp rượu là mặt bắt đầu đỏ lên rồi, cô ấy hỏi: “Anh sẽ phải quay về sao?”
“Quay về”, từ này được dùng mới thực tế và chuẩn xác làm sao.
Thịnh Đường nghe đến đây, bàn tay cầm đũa chợt cứng lại. Vietwriter.vn
Khoảng thời gian này sớm tối bên nhau đã khiến cô gần như quên mất sự thật rằng Giang Chấp chỉ là người được Giáo sư Hồ mời tới để hỗ trợ cho hang số 0, lúc nào cũng mơ hồ cảm thấy thật ra anh cũng giống như họ, sẽ ở lại Đôn Hoàng, cứ thế ngày ngày trôi qua.
Một câu quay về của Thẩm Dao mới khiến cô sực nhớ ra gốc rễ của Giang Chấp ở nước ngoài, không phải ở Đôn Hoàng.
Giang Chấp trầm mặc.
Lòng Thịnh Đường thắt lại từng cơn, cô hỏi nhỏ anh: “Anh… nhất định phải quay về ư?”
Cô ngồi ngay cạnh anh, những người tham gia bữa tối hôm nay cũng không nhiều, thế nên dù Thịnh Đường có nói nhỏ hơn nữa những người quanh bàn cũng vẫn nghe được. Mọi người đều nhìn Giang Chấp, đợi câu trả lời của anh.
Giang Chấp quay đầu nhìn Thịnh Đường, cảm xúc ẩn hiện trong ánh mắt khá phức tạp. Anh nói: “Cho anh một chút thời gian.”
Thịnh Đường không hiểu phải cho anh chút thời gian để anh làm chuyện gì, nhưng chỉ có cảm giác anh có lẽ rất cần thời gian, bèn gật đầu nói “Được”.
Giang Chấp cảm thấy ấm lòng.
Tiêu Dã lại nốc thêm một cốc rượu, đè nén cảm xúc xuống, lên tiếng: “Ý của tôi là, chúng ta hãy cố gắng thêm một chút nữa đi. Giang Chấp, cậu được Viện Nghiên cứu mời tới, ý kiến chuyên ngành của cậu rất quan trọng đối với các quyết định của Viện, tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn có đủ năng lực để…”
“Đóng lại cũng tốt.” Giang Chấp nhẹ nhàng ngắt lời Tiêu Dã: “Dù sao nơi đó cũng đã từng xảy ra chuyện.”
“Chuyện đó thì có liên quan gì tới chúng ta?” Tiêu Dã cao giọng hơn, đặt mạnh cốc rượu xuống mặt bàn: “Chúng ta tiếp nhận hang đá là để giải quyết vấn đề, chứ không phải tới đây để nghe những câu chuyện truyền thuyết!”
Thẩm Dao cũng có chút kích động: “Phải đấy, hang số 0 trước đó đúng là từng xảy ra chuyện, nhưng không có nghĩa là chúng ta tiếp quản cũng nhất định sẽ xảy ra chuyện phải không?”
Tâm trạng của Giang Chấp từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, anh lên tiếng: “Mọi người đều ở Đôn Hoàng, đều là hang đá cả, không còn hang số 0 thì có thể tiếp quản các hang khác, không cần nhất thiết phải bám lấy hang số 0, ai có thể cả đời chỉ phụ trách một hang đá chứ?”
“Tôi bứt rứt vì một cái hang hay sao? Tôi đang tiếc e-kip của chúng ta thôi!” Tiêu Dã nói.
“Đoàn đội thành lập ra được thì có thể giải tán được, nhà khôi phục bích họa vốn dĩ là một thể độc lập, khôi phục bích họa cũng không phải là công việc cần sự phối hợp mới có thể hoàn thành.” Giang Chấp lý trí.
Tiêu Dã nhìn anh chằm chằm, cười khẩy: “Giang Chấp, mẹ kiếp, cậu nói câu này thật là máu lạnh đấy!”
“Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.” Cảm xúc của Giang Chấp không bị ảnh hưởng bởi câu nói của Tiêu Dã: “Sự thật chính là, nhóm của chúng ta chỉ phục vụ cho hang số 0. Bây giờ hang đóng lại, giải tán là điều bình thường.”
Tiêu Dã bặm môi, cằm căng ra rất chặt: “Nói một cách khác, cậu không hề bỏ vào đây dù chỉ một chút cảm xúc nào đúng không? Giang Chấp, cậu đúng là một giây một khắc cũng không quên mình là chuyên gia được mời về đấy!”
Giang Chấp nhíu mày, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt lừa cho Tiêu Dã: “Ăn một chút đi, uống ít thôi.”
“Đã giải tán rồi, còn ăn uống cái gì nữa?”
Bầu không khí trên bàn ăn càng lúc càng không bình thường. La Chiếm thấy vậy vội xoa dịu, hô hào mọi người ăn đã: Trời có sập xuống thì cũng phải no cái bụng trước đã.
Thịnh Đường tuy cảm thấy rất buồn trong lòng nhưng cũng phối hợp với La Chiếm giúp bầu không khí trên bàn bớt căng thẳng hơn.
Nhưng bất luận là Tiêu Dã hay Giang Chấp thì những lời hai người họ nói cũng đã tạo ra một hiềm khích đối với bầu không khí của bàn ăn. Dù ai có muốn cứu vớt lại một bữa ăn nhẹ nhàng cũng đã trở thành ảo vọng.
Kỳ Dư cúi gằm, bực dọc buông một câu: “Chuyện của hang số 0 phải trách Tiết Phạn! Nếu đã không có năng lực khôi phục hang thì lúc đầu đừng có nhận làm gì!”
“Kỳ Dư!” Thịnh Đường đột ngột quát anh ấy một tiếng.
GIẢI TÁN
Nhóm Sáu Viên Thịt Bằm lần đầu tiên được nhàn nhã như vậy.
Vừa tới giờ ăn, mấy người họ đều đổ ra cả chợ đêm, ngồi vào chỗ cũ, gọi mấy món nhắm ra uống rượu.
Mấy người họ cứ cách vài ba hôm cũng tới chợ đêm ăn uống cho giải tỏa cơn thèm, nhưng những lúc đó cũng là ăn trong kiểm soát, bởi vì ngày hôm sau vẫn còn có nhiệm vụ, không ai muốn làm lỡ dở việc chính cả.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay có uống muộn đến mấy, ăn muộn đến mấy cũng được. Hang số 0 đã được đóng lại, thứ đợi chờ họ kế tiếp là kế hoạch khôi phục các hang đá khác được sắp xếp.
Với các ngành nghề bình thường, nếu ngày hôm sau không có việc gì để làm thì sẽ là một chuyện cực kỳ phấn khích, uống chưa say khó mà có thể rã đám. Chỉ là tâm trạng của nhóm Sáu Viên Thịt Bằm ai nấy đều không vui, bầu không khí cực kỳ bí bách.
Thức ăn đã được bê lên đủ rồi mà chẳng ai có tâm trạng động đũa.
Nhưng rượu thì đã được rót đầy.
Kể cả một người một giọt rượu không uống như Thẩm Dao hôm nay cũng tự động rót cho mình đầy cốc.
Mỗi lần Giang Chấp ra ngoài ăn cơm hầu như đều không bao giờ uống rượu, trừ phi ở trong một tình huống cực kỳ đặc biệt. Còn bình thường sẽ là họ uống bao nhiêu rượu thì anh sẽ uống gấp đôi số trà sữa.
Anh không thích uống rượu, về điểm này, toàn bộ các thành viên của nhóm Sáu Viên Thịt Bằm đều biết rõ.
Nhưng tối nay Tiêu Dã đã rót rượu cho anh mà anh cũng không từ chối.
Trước mặt Thịnh Đường bày một bình hồng trà lạnh. Nghĩ một chút, cô với lấy một chiếc cốc qua, định rót rượu ra, nhưng Giang Chấp đã vươn tay ra giằng lấy chai rượu, nói nhỏ với cô: Em thì đừng uống.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy rõ sự nặng nề trong đôi mắt anh, nhẹ nhàng nói một câu: “Chỉ uống một chút xíu thôi.”
Kỳ Dư ngồi đối diện Thịnh Đường, nhìn thấy cảnh này bèn nói: “Để Đường Đường uống đi. Cô ấy cũng đâu phải trẻ vị thành niên, vả lại, sau buổi tụ tập tối nay, lần sau chẳng biết phải đợi tới lúc nào nữa.”
La Chiếm ngồi kế bên cạnh anh ấy bèn huých nhẹ vào người anh ấy.
Kỳ Dư lẩm bẩm một câu: “Tôi có nói sai đâu, cứ nghĩ hang số 0 lần này sẽ trở thành tác phẩm kết thúc sự nghiệp của tôi chứ…”
“Kết thúc sự nghiệp gì chứ?” Thẩm Dao tai thính, hỏi một câu.
Kỳ Dư khoát tay, tâm trạng cũng khá tệ: “Ý của tôi là, tác phẩm đắc ý của tôi.”
La Chiếm đánh mắt nhìn anh ấy một cái rất nhanh, không nói năng gì.
Giang Chấp rót rượu cho Thịnh Đường dưới ánh mắt đầy tội nghiệp của cô, không nhiều, chỉ nửa cốc. Thịnh Đường hai tay bưng cốc rượu, cẩn thận như ôm một viên gạch vàng vậy.
Tiêu Dã nâng cốc rượu lên trước, ngửa đầu uống cạn.
Sau đó lại rót đầy cho mọi người.
Sau khi nhấp môi nửa cốc, anh ấy nhìn về phía mọi người: “Mọi người suy nghĩ thế nào?”
Tối nay Thẩm Dao cũng liều mình, giống như Tiêu Dã, lại bồi thêm nửa cốc rượu vào bụng, rồi đặt cốc rượu xuống và nói: “Nghe ý của Giáo sư Hồ thì Viện sẽ sắp xếp các hang khác cho chúng ta.”
Kỳ Dư ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy tức là nhóm Sáu Viên Thịt Bằm chúng ta sẽ giải tán từ đây?”
Thẩm Dao không trả lời, cô ấy nhìn về phía Giang Chấp.
Tiêu Dã cũng quay đầu nhìn Giang Chấp chằm chằm.
Vào những buổi tụ tập bình thường, Giang Chấp đều là người nói ít, chỉ thích uống trà sữa nhìn mấy người họ đùa đùa nghịch nghịch, hôm nay anh lại trầm mặc một cách khác thường.
Rất lâu sau anh mới ngẩng đầu lên, nói: “Đúng vậy, giải tán.”
Thịnh Đường cúi đầu không nói gì, từng cơn buồn bã dâng lên trong lòng. Nói thật lòng, cô rất thích nhóm Sáu Viên Thịt Bằm. Trước đây ở Đôn Hoàng, cô đều một mình làm công tác sao chép, trong hang cũng có các thầy làm khôi phục bích họa khác, mọi người có lúc nói nói cười cười cũng rất vui nhưng không được giống như Sáu Viên Thịt Bằm, là một thể với cô.
Cô cảm thấy từ ngày có Sáu Viên Thịt Bằm, cô mới tìm thấy được cảm giác thuộc về một nơi nào đó.
Thẩm Dao khẽ cắn môi, nét mặt bịn rịn: “Vậy… toàn bộ nhóm chúng ta không thể cùng đi nhận một hang khác hay sao?”
“Đúng vậy!” Mắt Kỳ Dư sáng rực lên: “Ngày mai chúng ta sẽ cùng tới đề xuất với Giáo sư Hồ. Dù sao cũng là do người làm, vậy thì làm với nhóm cũ chắc chắn sẽ phối hợp nhịp nhàng hơn chứ.”
Thẩm Dao gật đầu lia lịa.
Thịnh Đường cũng cảm thấy đây có lẽ không phải vấn đề gì to tát.
Nhưng Giang Chấp lại lên tiếng: “Trừ phi mở ra một hang mới, bằng không sẽ phải coi trọng các hang hiện đang có người khôi phục, thế nên sắp xếp mọi người qua đó sẽ là thiếu hụt chỗ nào thì bù người vào chỗ đó.”
Nói trắng ra, Viện Nghiên cứu sẽ căn cứ vào tình hình nhân lực hiện tại của đội ngũ các nhà khôi phục trong các hang để phân bổ, muốn điều nguyên vẹn cả một nhóm qua là điều không thể xảy ra.
Mấy người quanh bàn không ai nói gì nữa.
Duy chỉ có Tiêu Dã, vẫn đang nhìn anh không dời mắt, bắt lấy mấu chốt trong câu nói vừa rồi…
“Thế nào gọi là mọi người? Vậy cậu thì sao?”
Tất cả mọi người lại hướng mắt nhìn về phía Giang Chấp.
Giang Chấp đặt một tay lên cốc rượu, nhẹ nhàng xoay chuyển, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi chỉ phụ trách hang số 0. Bây giờ hang bị đóng rồi, nhiệm vụ của tôi cũng kết thúc. Tôi sẽ lên Đông Bắc một chuyến, bích họa lăng mộ bên đó vẫn còn đang nợ đấy.”
“Lăng mộ bích họa cậu qua làm chỉ đạo khôi phục, không cần ở lại quá lâu.” Tiêu Dã rất hiểu tính chất của loại công việc này: “Tôi đang muốn hỏi sau đó thì sao?”
Thẩm Dao tửu lượng thấp, uống được hai ba hớp rượu là mặt bắt đầu đỏ lên rồi, cô ấy hỏi: “Anh sẽ phải quay về sao?”
“Quay về”, từ này được dùng mới thực tế và chuẩn xác làm sao.
Thịnh Đường nghe đến đây, bàn tay cầm đũa chợt cứng lại. Vietwriter.vn
Khoảng thời gian này sớm tối bên nhau đã khiến cô gần như quên mất sự thật rằng Giang Chấp chỉ là người được Giáo sư Hồ mời tới để hỗ trợ cho hang số 0, lúc nào cũng mơ hồ cảm thấy thật ra anh cũng giống như họ, sẽ ở lại Đôn Hoàng, cứ thế ngày ngày trôi qua.
Một câu quay về của Thẩm Dao mới khiến cô sực nhớ ra gốc rễ của Giang Chấp ở nước ngoài, không phải ở Đôn Hoàng.
Giang Chấp trầm mặc.
Lòng Thịnh Đường thắt lại từng cơn, cô hỏi nhỏ anh: “Anh… nhất định phải quay về ư?”
Cô ngồi ngay cạnh anh, những người tham gia bữa tối hôm nay cũng không nhiều, thế nên dù Thịnh Đường có nói nhỏ hơn nữa những người quanh bàn cũng vẫn nghe được. Mọi người đều nhìn Giang Chấp, đợi câu trả lời của anh.
Giang Chấp quay đầu nhìn Thịnh Đường, cảm xúc ẩn hiện trong ánh mắt khá phức tạp. Anh nói: “Cho anh một chút thời gian.”
Thịnh Đường không hiểu phải cho anh chút thời gian để anh làm chuyện gì, nhưng chỉ có cảm giác anh có lẽ rất cần thời gian, bèn gật đầu nói “Được”.
Giang Chấp cảm thấy ấm lòng.
Tiêu Dã lại nốc thêm một cốc rượu, đè nén cảm xúc xuống, lên tiếng: “Ý của tôi là, chúng ta hãy cố gắng thêm một chút nữa đi. Giang Chấp, cậu được Viện Nghiên cứu mời tới, ý kiến chuyên ngành của cậu rất quan trọng đối với các quyết định của Viện, tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn có đủ năng lực để…”
“Đóng lại cũng tốt.” Giang Chấp nhẹ nhàng ngắt lời Tiêu Dã: “Dù sao nơi đó cũng đã từng xảy ra chuyện.”
“Chuyện đó thì có liên quan gì tới chúng ta?” Tiêu Dã cao giọng hơn, đặt mạnh cốc rượu xuống mặt bàn: “Chúng ta tiếp nhận hang đá là để giải quyết vấn đề, chứ không phải tới đây để nghe những câu chuyện truyền thuyết!”
Thẩm Dao cũng có chút kích động: “Phải đấy, hang số 0 trước đó đúng là từng xảy ra chuyện, nhưng không có nghĩa là chúng ta tiếp quản cũng nhất định sẽ xảy ra chuyện phải không?”
Tâm trạng của Giang Chấp từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, anh lên tiếng: “Mọi người đều ở Đôn Hoàng, đều là hang đá cả, không còn hang số 0 thì có thể tiếp quản các hang khác, không cần nhất thiết phải bám lấy hang số 0, ai có thể cả đời chỉ phụ trách một hang đá chứ?”
“Tôi bứt rứt vì một cái hang hay sao? Tôi đang tiếc e-kip của chúng ta thôi!” Tiêu Dã nói.
“Đoàn đội thành lập ra được thì có thể giải tán được, nhà khôi phục bích họa vốn dĩ là một thể độc lập, khôi phục bích họa cũng không phải là công việc cần sự phối hợp mới có thể hoàn thành.” Giang Chấp lý trí.
Tiêu Dã nhìn anh chằm chằm, cười khẩy: “Giang Chấp, mẹ kiếp, cậu nói câu này thật là máu lạnh đấy!”
“Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.” Cảm xúc của Giang Chấp không bị ảnh hưởng bởi câu nói của Tiêu Dã: “Sự thật chính là, nhóm của chúng ta chỉ phục vụ cho hang số 0. Bây giờ hang đóng lại, giải tán là điều bình thường.”
Tiêu Dã bặm môi, cằm căng ra rất chặt: “Nói một cách khác, cậu không hề bỏ vào đây dù chỉ một chút cảm xúc nào đúng không? Giang Chấp, cậu đúng là một giây một khắc cũng không quên mình là chuyên gia được mời về đấy!”
Giang Chấp nhíu mày, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt lừa cho Tiêu Dã: “Ăn một chút đi, uống ít thôi.”
“Đã giải tán rồi, còn ăn uống cái gì nữa?”
Bầu không khí trên bàn ăn càng lúc càng không bình thường. La Chiếm thấy vậy vội xoa dịu, hô hào mọi người ăn đã: Trời có sập xuống thì cũng phải no cái bụng trước đã.
Thịnh Đường tuy cảm thấy rất buồn trong lòng nhưng cũng phối hợp với La Chiếm giúp bầu không khí trên bàn bớt căng thẳng hơn.
Nhưng bất luận là Tiêu Dã hay Giang Chấp thì những lời hai người họ nói cũng đã tạo ra một hiềm khích đối với bầu không khí của bàn ăn. Dù ai có muốn cứu vớt lại một bữa ăn nhẹ nhàng cũng đã trở thành ảo vọng.
Kỳ Dư cúi gằm, bực dọc buông một câu: “Chuyện của hang số 0 phải trách Tiết Phạn! Nếu đã không có năng lực khôi phục hang thì lúc đầu đừng có nhận làm gì!”
“Kỳ Dư!” Thịnh Đường đột ngột quát anh ấy một tiếng.
Bình luận facebook