Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214 - Chương 214 EM KHÁC VỚI MỌI NGƯỜI
Chương 214
EM KHÁC VỚI MỌI NGƯỜI
Sự thẳng thắn của Giang Chấp khiến cho Thịnh Đường trở tay không kịp, sau đó cô đột ngột nhớ lại ánh mắt anh nhìn cô khi cô nhắc đến Tiết Phạn lúc ngồi ăn tối, quả thực là phản ứng của cô có phần thái quá.
Đã nói đến mức này thì cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm gì nữa. Cô gật đầu, dè dặt ngước mắt nhìn anh.
Trong phòng khách chỉ bật ngọn đèn sàn, không gian to hơn bàn tay một chút xuất hiện quầng sáng màu vàng cam. Bóng tối bao trùm Giang Chấp, không thể soi sáng đôi mắt của anh. Nhìn từ góc độ của Thịnh Đường thì cảm thấy đôi mắt anh sâu như đại dương, nhìn không thấy đáy.
Giang Chấp lên tiếng, hỏi cô với chất giọng vẫn rất trầm thấp: “Em biết từ khi nào vậy?”
Thịnh Đường nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của anh, nhất thời cũng không dám chắc về tâm tư của anh bèn lắp bắp nói: “Hôm đó em nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và Giáo sư Hồ, có nhắc đến Giáo sư Tiết…”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ lại.
Nói ra thì kiểu gì hành vi này cũng không được coi là quang minh chính đại, cô cũng không thể đường hoàng, ngang nhiên coi như mình đúng.
Thấy Giang Chấp cứ nhìn mình chằm chằm không dời mắt, Thịnh Đường càng cảm thấy bối rối, không có chỗ giấu mình, cô giải thích: “Sư phụ à, em thật sự không cố tình nghe đâu, chỉ trót nghe có đúng một câu như vậy. Thật đấy, thật đấy, mấy lời dư thừa khác em đều không nghe thấy, em…”
Giang Chấp đột ngột kéo cô qua, cô không chút phòng bị liền ngã vào lòng anh, sau đó bị anh đè lên sô pha, nụ hôn của anh rơi xuống…
Cắt đứt mọi lời giải thích của cô.
Mọi cảm giác bất an, áy náy và bàng hoàng đều bị chôn vùi trong nụ hôn này của Giang Chấp.
Cô bị anh đè rất chặt, gần như bị ép buộc phải đón nhận nụ hôn của anh.
Một tay anh giữ đầu cô, một tay ghì lấy eo cô, và nó cũng bị anh bấu đau.
Cô muốn kêu nhưng thanh âm lại bị anh chặn đứng.
Như một ngọn lửa có thể thiêu đốt cô.
Trái tim của cô như bị mắc hay trên cổ họng, gần như ngừng đập, tay cô đặt lên ngực anh, chỉ cảm thấy nhịp tim của người đàn ông dưới lòng bàn tay mình cũng vừa nhanh vừa mạnh mẽ, có lực.
Hơi thở gấp gáp, là hơi thở của hai người quấn bện vào nhau.
Đại não của Thịnh Đường hỗn độn nhưng cô vẫn nhạy cảm cảm giác được bàn tay lớn đang ôm eo cô của Giang Chấp từ từ hướng lên trên và nhiệt độ của nó áp chặt vào da thịt.
Nóng rẫy.
Là nhiệt độ của lòng bàn tay, cũng đồng thời là nhiệt độ của những ngón tay anh.
Thịnh Đường cảm thấy cả cơ thể đờ ra, cho đến tận khi cô nhận ra cúc áo đang bị cởi từ từ…
Giang Chấp cũng nhận ra điều đó.
Phần đầu vùi trước ngực bỗng ngẩng lên, gương mặt điển trai tuy có chút hơi men nhưng dục vọng trong đôi mắt là không thể giấu giếm, mặc sức lan ra.
Thịnh Đường nhìn anh chăm chú.
Cô chỉ cảm thấy như có một con thú bị nhốt trong đôi mắt của anh, đang rục rịch muốn sổ lồng, bẻ xương, nuốt chửng cô vào bụng. Cảm xúc mãnh liệt này quả thực khiến cô sợ hãi, run rẩy.
Vừa xa lạ nhưng lại có chút mong chờ mơ hồ nào đó.
Mong chờ điều gì chứ?
Mong chờ anh nuốt chửng cô sao?
Bình thường, cô rất hay suy nghĩ, tưởng tượng xa xôi, nhưng một khi điều ấy thực sự xảy ra, liệu cô có đủ gan dạ hay không?
Giang Chấp dường như có phần kiềm chế.
Tuy rằng anh vẫn đè lên người cô nhưng khi cất tiếng nói, anh đã điều chỉnh nhịp thở, hỏi khẽ khàng: “Em vừa gọi anh là gì?”
Thịnh Đường cắn môi, bờ môi vẫn còn nguyên mùi hương của anh. Cô lên tiếng, thanh âm mềm nhũn: “Em lỡ miệng thôi…”
“Tiểu Thất.” Giang Chấp vuốt ve xương mày của cô, hỏi cô một cách rất nghiêm túc: “Có phải cho đến tận bây giờ, em vẫn chưa quen với việc làm bạn gái của anh không?”
“Không phải, không phải, em thích ứng cực kỳ.”
Trong lòng cô cảm thấy hoang mang vô cùng. Ông trời ơi, nếu cô thật sự chưa thích ứng được thì anh sẽ làm sao? Trả lại hàng à?
Giang Chấp cúi xuống nhìn cô, thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh, anh xác nhận lại lần nữa: “Thật không?”
Thịnh Đường không dám do dự, dùng sức gật đầu thật mạnh.
“Mỗi lần nhìn thấy anh, suy nghĩ đầu tiên của em chính là anh là bạn trai của em?”
Thịnh Đường gật đầu.
“Không phải sư phụ?”
Thịnh Đường lắc đầu.
“Không phải thần tượng?”
Thịnh Đường lại lắc đầu.
“Gọi tên của anh đi.”
Thịnh Đường cực kỳ nghe lời: “Giang Chấp…”
Giang Chấp lại nói thầm: “Tiểu Thất, hãy nói em yêu anh.”
Thịnh Đường nghẹn lại giây lát.
Giang Chấp hơi nhướng mày.
Thịnh Đường nhìn thẳng vào mắt anh: “Hơi sến sẩm, không nói thành lời được…”
Giang Chấp khẽ thở dài một tiếng, rồi áp mặt xuống, bờ môi mỏng rơi xuống trán cô. Sau đó nó đi một đường thẳng, men dần xuống dưới, chạm xuống chóp mũi rồi khóe miệng cô… Thịnh Đường cũng không biết sự khác thường của anh tối nay là vì uống quá say hay vì vừa đánh Tiêu Dã nên tâm trạng cũng trở nên không tốt. Cô nghĩ bụng: Đừng hôn nữa, đừng hôn nữa, còn hôn nữa chắc em sẽ giở trò lưu manh mất.
Cô cảm thấy giờ phút này đây, tay của cô rất muốn làm bậy…
“Em nói đi, anh muốn nghe.” Giang Chấp hạ thấp giọng khẩn cầu.
Thịnh Đường cảm thấy cả người mình như bị hớp mất hồn vậy, cô nói: “Em yêu anh…”
Giang Chấp bật cười, không nhịn được lại hôn cô lần nữa.
Thấy anh cười, trái tim của Thịnh Đường cuối cùng mới có thể bình yên hạ cánh. Đợi anh ngẩng mặt lên, cô hỏi anh: “Vậy bây giờ tâm trạng của anh đã khá hơn chút nào chưa?”
Giang Chấp xoa đầu cô, gật đầu.
Được ở bên cạnh cô, tâm trạng sẽ chẳng thể nào tệ mãi được.
“Tình cảm giữa anh và ông ấy cũng không tốt, thế nên em không cần nói đỡ hộ ông ấy đâu.” Giang Chấp thì thầm: “Ngốc ạ.”
Mãi một lúc sau Thịnh Đường mới hiểu “ông ấy” mà Giang Chấp đề cập tới là chỉ Tiết Phạn. Ngẫm nghĩ một chút, cô nói: “Nếu thật sự không để tâm thì anh tới Đôn Hoàng làm gì chứ? Vậy mấy cú đấm anh tặng cho Tiêu Dã lại mang ý nghĩa gì? Còn cả con dao khôi phục có khắc chữ ‘Tượng’ trong hộp dụng cụ của anh,
cũng chính là của Giáo sư Tiết Phạn phải không?”
Nghe xong, Giang Chấp chăm chú nhìn cô một lúc lâu, sau đó ngồi dậy, cả người ngả ra phía sau sô pha, trông có phần ủ ê.
Nhìn thấy một Giang Chấp như vậy, Thịnh Đường bỗng nhiên rất đau lòng.
Cô nghĩ lại, bình thường anh là một người như thế nào chứ, phóng khoáng bất kham, độc lập làm theo ý mình, lại còn từng đứng trên “thần đàn” được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ, không ai có thể thay thế được trong lĩnh vực chuyên ngành, đâu có giống như tối nay.
Thì ra anh cũng có lúc bất lực, trơ trọi và đau khổ.
Thịnh Đường ngồi dậy, kề sát vào anh. Cô bắt đầu suy nghĩ lại về những lời mình vừa nói, có phải là quá dồn ép và ức hiếp không?
Rất lâu sau, Giang Chấp hỏi cô: “Em có muốn nghe chuyện lúc nhỏ của anh không?” Vietwriter.vn
Muốn chứ, đương nhiên là muốn!
Thịnh Đường chỉ mong có thế, làm gì có ai quen bạn trai mà đến chuyện quá khứ của anh ấy cũng chẳng biết một chút gì chứ?
“Em cảm thấy những chuyện liên quan đến quá khứ của anh, còn cả chuyện của Giáo sư Tiết Phạn nữa, anh đều không muốn kể cho người khác nghe.”
Ví dụ như Tiêu Dã, đã quen biết anh nhiều năm như thế rồi vậy mà vẫn không biết Tiết Phạn chính là bố của Giang Chấp. Đây có lẽ là vết thương đau đớn sâu trong đáy lòng của Giang Chấp chăng? Thế nên cho dù cô thật sự tò mò thì cũng không thể ép anh dốc hết đau khổ trong lòng ra được.
Như vậy thì tàn nhẫn quá.
“Em không phải là người khác.” Giang Chấp nắm lấy tay cô, mười ngón tay của họ đan vào nhau, anh nói nhỏ: “Thế nên Tiểu Thất, anh muốn kể cho em nghe.”
Trái tim Thịnh Đường trở nên ấm áp, nhưng cũng lại có cảm giác đau đớn nào đó nhẹ nhàng, khe khẽ dấy lên. Cô gật đầu nói: “Được, anh nói đi, em nghe đây.”
Giang Chấp cúi đầu, nhìn mười ngón tay đan kín kẽ, nhìn rất lâu rồi mới nói: “Đây không phải là lần đầu tiên anh tới Đôn Hoàng. Từ hồi còn rất nhỏ anh đã từng đến đây rồi, lúc đó anh không ít lần chui ra chui vào hang đá với bố anh, chui nhiều đến nỗi anh gần như nắm rõ như lòng bàn tay tình hình mỗi hang đá trong quần thể Mogao.”
Nói tới đây, anh quay đầu nhìn cô: “Lúc ở Cố Cung, chẳng phải em từng hỏi vì sao anh lại biết rõ về công nghệ trong Quyện Cần Trai đến thế còn gì? Là bố anh. Với tư cách là người hỗ trợ kỹ thuật, ông từng khôi phục tại đó, phần khó khôi phục nhất cũng do chính tay ông dựng lại. Có thể nói, có một khoảng thời gian rất dài anh đã sống ở trong Quyện Cần Trai.”
EM KHÁC VỚI MỌI NGƯỜI
Sự thẳng thắn của Giang Chấp khiến cho Thịnh Đường trở tay không kịp, sau đó cô đột ngột nhớ lại ánh mắt anh nhìn cô khi cô nhắc đến Tiết Phạn lúc ngồi ăn tối, quả thực là phản ứng của cô có phần thái quá.
Đã nói đến mức này thì cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm gì nữa. Cô gật đầu, dè dặt ngước mắt nhìn anh.
Trong phòng khách chỉ bật ngọn đèn sàn, không gian to hơn bàn tay một chút xuất hiện quầng sáng màu vàng cam. Bóng tối bao trùm Giang Chấp, không thể soi sáng đôi mắt của anh. Nhìn từ góc độ của Thịnh Đường thì cảm thấy đôi mắt anh sâu như đại dương, nhìn không thấy đáy.
Giang Chấp lên tiếng, hỏi cô với chất giọng vẫn rất trầm thấp: “Em biết từ khi nào vậy?”
Thịnh Đường nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của anh, nhất thời cũng không dám chắc về tâm tư của anh bèn lắp bắp nói: “Hôm đó em nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và Giáo sư Hồ, có nhắc đến Giáo sư Tiết…”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ lại.
Nói ra thì kiểu gì hành vi này cũng không được coi là quang minh chính đại, cô cũng không thể đường hoàng, ngang nhiên coi như mình đúng.
Thấy Giang Chấp cứ nhìn mình chằm chằm không dời mắt, Thịnh Đường càng cảm thấy bối rối, không có chỗ giấu mình, cô giải thích: “Sư phụ à, em thật sự không cố tình nghe đâu, chỉ trót nghe có đúng một câu như vậy. Thật đấy, thật đấy, mấy lời dư thừa khác em đều không nghe thấy, em…”
Giang Chấp đột ngột kéo cô qua, cô không chút phòng bị liền ngã vào lòng anh, sau đó bị anh đè lên sô pha, nụ hôn của anh rơi xuống…
Cắt đứt mọi lời giải thích của cô.
Mọi cảm giác bất an, áy náy và bàng hoàng đều bị chôn vùi trong nụ hôn này của Giang Chấp.
Cô bị anh đè rất chặt, gần như bị ép buộc phải đón nhận nụ hôn của anh.
Một tay anh giữ đầu cô, một tay ghì lấy eo cô, và nó cũng bị anh bấu đau.
Cô muốn kêu nhưng thanh âm lại bị anh chặn đứng.
Như một ngọn lửa có thể thiêu đốt cô.
Trái tim của cô như bị mắc hay trên cổ họng, gần như ngừng đập, tay cô đặt lên ngực anh, chỉ cảm thấy nhịp tim của người đàn ông dưới lòng bàn tay mình cũng vừa nhanh vừa mạnh mẽ, có lực.
Hơi thở gấp gáp, là hơi thở của hai người quấn bện vào nhau.
Đại não của Thịnh Đường hỗn độn nhưng cô vẫn nhạy cảm cảm giác được bàn tay lớn đang ôm eo cô của Giang Chấp từ từ hướng lên trên và nhiệt độ của nó áp chặt vào da thịt.
Nóng rẫy.
Là nhiệt độ của lòng bàn tay, cũng đồng thời là nhiệt độ của những ngón tay anh.
Thịnh Đường cảm thấy cả cơ thể đờ ra, cho đến tận khi cô nhận ra cúc áo đang bị cởi từ từ…
Giang Chấp cũng nhận ra điều đó.
Phần đầu vùi trước ngực bỗng ngẩng lên, gương mặt điển trai tuy có chút hơi men nhưng dục vọng trong đôi mắt là không thể giấu giếm, mặc sức lan ra.
Thịnh Đường nhìn anh chăm chú.
Cô chỉ cảm thấy như có một con thú bị nhốt trong đôi mắt của anh, đang rục rịch muốn sổ lồng, bẻ xương, nuốt chửng cô vào bụng. Cảm xúc mãnh liệt này quả thực khiến cô sợ hãi, run rẩy.
Vừa xa lạ nhưng lại có chút mong chờ mơ hồ nào đó.
Mong chờ điều gì chứ?
Mong chờ anh nuốt chửng cô sao?
Bình thường, cô rất hay suy nghĩ, tưởng tượng xa xôi, nhưng một khi điều ấy thực sự xảy ra, liệu cô có đủ gan dạ hay không?
Giang Chấp dường như có phần kiềm chế.
Tuy rằng anh vẫn đè lên người cô nhưng khi cất tiếng nói, anh đã điều chỉnh nhịp thở, hỏi khẽ khàng: “Em vừa gọi anh là gì?”
Thịnh Đường cắn môi, bờ môi vẫn còn nguyên mùi hương của anh. Cô lên tiếng, thanh âm mềm nhũn: “Em lỡ miệng thôi…”
“Tiểu Thất.” Giang Chấp vuốt ve xương mày của cô, hỏi cô một cách rất nghiêm túc: “Có phải cho đến tận bây giờ, em vẫn chưa quen với việc làm bạn gái của anh không?”
“Không phải, không phải, em thích ứng cực kỳ.”
Trong lòng cô cảm thấy hoang mang vô cùng. Ông trời ơi, nếu cô thật sự chưa thích ứng được thì anh sẽ làm sao? Trả lại hàng à?
Giang Chấp cúi xuống nhìn cô, thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh, anh xác nhận lại lần nữa: “Thật không?”
Thịnh Đường không dám do dự, dùng sức gật đầu thật mạnh.
“Mỗi lần nhìn thấy anh, suy nghĩ đầu tiên của em chính là anh là bạn trai của em?”
Thịnh Đường gật đầu.
“Không phải sư phụ?”
Thịnh Đường lắc đầu.
“Không phải thần tượng?”
Thịnh Đường lại lắc đầu.
“Gọi tên của anh đi.”
Thịnh Đường cực kỳ nghe lời: “Giang Chấp…”
Giang Chấp lại nói thầm: “Tiểu Thất, hãy nói em yêu anh.”
Thịnh Đường nghẹn lại giây lát.
Giang Chấp hơi nhướng mày.
Thịnh Đường nhìn thẳng vào mắt anh: “Hơi sến sẩm, không nói thành lời được…”
Giang Chấp khẽ thở dài một tiếng, rồi áp mặt xuống, bờ môi mỏng rơi xuống trán cô. Sau đó nó đi một đường thẳng, men dần xuống dưới, chạm xuống chóp mũi rồi khóe miệng cô… Thịnh Đường cũng không biết sự khác thường của anh tối nay là vì uống quá say hay vì vừa đánh Tiêu Dã nên tâm trạng cũng trở nên không tốt. Cô nghĩ bụng: Đừng hôn nữa, đừng hôn nữa, còn hôn nữa chắc em sẽ giở trò lưu manh mất.
Cô cảm thấy giờ phút này đây, tay của cô rất muốn làm bậy…
“Em nói đi, anh muốn nghe.” Giang Chấp hạ thấp giọng khẩn cầu.
Thịnh Đường cảm thấy cả người mình như bị hớp mất hồn vậy, cô nói: “Em yêu anh…”
Giang Chấp bật cười, không nhịn được lại hôn cô lần nữa.
Thấy anh cười, trái tim của Thịnh Đường cuối cùng mới có thể bình yên hạ cánh. Đợi anh ngẩng mặt lên, cô hỏi anh: “Vậy bây giờ tâm trạng của anh đã khá hơn chút nào chưa?”
Giang Chấp xoa đầu cô, gật đầu.
Được ở bên cạnh cô, tâm trạng sẽ chẳng thể nào tệ mãi được.
“Tình cảm giữa anh và ông ấy cũng không tốt, thế nên em không cần nói đỡ hộ ông ấy đâu.” Giang Chấp thì thầm: “Ngốc ạ.”
Mãi một lúc sau Thịnh Đường mới hiểu “ông ấy” mà Giang Chấp đề cập tới là chỉ Tiết Phạn. Ngẫm nghĩ một chút, cô nói: “Nếu thật sự không để tâm thì anh tới Đôn Hoàng làm gì chứ? Vậy mấy cú đấm anh tặng cho Tiêu Dã lại mang ý nghĩa gì? Còn cả con dao khôi phục có khắc chữ ‘Tượng’ trong hộp dụng cụ của anh,
cũng chính là của Giáo sư Tiết Phạn phải không?”
Nghe xong, Giang Chấp chăm chú nhìn cô một lúc lâu, sau đó ngồi dậy, cả người ngả ra phía sau sô pha, trông có phần ủ ê.
Nhìn thấy một Giang Chấp như vậy, Thịnh Đường bỗng nhiên rất đau lòng.
Cô nghĩ lại, bình thường anh là một người như thế nào chứ, phóng khoáng bất kham, độc lập làm theo ý mình, lại còn từng đứng trên “thần đàn” được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ, không ai có thể thay thế được trong lĩnh vực chuyên ngành, đâu có giống như tối nay.
Thì ra anh cũng có lúc bất lực, trơ trọi và đau khổ.
Thịnh Đường ngồi dậy, kề sát vào anh. Cô bắt đầu suy nghĩ lại về những lời mình vừa nói, có phải là quá dồn ép và ức hiếp không?
Rất lâu sau, Giang Chấp hỏi cô: “Em có muốn nghe chuyện lúc nhỏ của anh không?” Vietwriter.vn
Muốn chứ, đương nhiên là muốn!
Thịnh Đường chỉ mong có thế, làm gì có ai quen bạn trai mà đến chuyện quá khứ của anh ấy cũng chẳng biết một chút gì chứ?
“Em cảm thấy những chuyện liên quan đến quá khứ của anh, còn cả chuyện của Giáo sư Tiết Phạn nữa, anh đều không muốn kể cho người khác nghe.”
Ví dụ như Tiêu Dã, đã quen biết anh nhiều năm như thế rồi vậy mà vẫn không biết Tiết Phạn chính là bố của Giang Chấp. Đây có lẽ là vết thương đau đớn sâu trong đáy lòng của Giang Chấp chăng? Thế nên cho dù cô thật sự tò mò thì cũng không thể ép anh dốc hết đau khổ trong lòng ra được.
Như vậy thì tàn nhẫn quá.
“Em không phải là người khác.” Giang Chấp nắm lấy tay cô, mười ngón tay của họ đan vào nhau, anh nói nhỏ: “Thế nên Tiểu Thất, anh muốn kể cho em nghe.”
Trái tim Thịnh Đường trở nên ấm áp, nhưng cũng lại có cảm giác đau đớn nào đó nhẹ nhàng, khe khẽ dấy lên. Cô gật đầu nói: “Được, anh nói đi, em nghe đây.”
Giang Chấp cúi đầu, nhìn mười ngón tay đan kín kẽ, nhìn rất lâu rồi mới nói: “Đây không phải là lần đầu tiên anh tới Đôn Hoàng. Từ hồi còn rất nhỏ anh đã từng đến đây rồi, lúc đó anh không ít lần chui ra chui vào hang đá với bố anh, chui nhiều đến nỗi anh gần như nắm rõ như lòng bàn tay tình hình mỗi hang đá trong quần thể Mogao.”
Nói tới đây, anh quay đầu nhìn cô: “Lúc ở Cố Cung, chẳng phải em từng hỏi vì sao anh lại biết rõ về công nghệ trong Quyện Cần Trai đến thế còn gì? Là bố anh. Với tư cách là người hỗ trợ kỹ thuật, ông từng khôi phục tại đó, phần khó khôi phục nhất cũng do chính tay ông dựng lại. Có thể nói, có một khoảng thời gian rất dài anh đã sống ở trong Quyện Cần Trai.”
Bình luận facebook