Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219 - Chương 219 EM MUỐN RỜI KHỎI ĐÔN HOÀNG
Chương 219
EM MUỐN RỜI KHỎI ĐÔN HOÀNG
Thịnh Đường nghe xong câu nói ấy, thầm nghĩ trong lòng, chỉ số cảm xúc của Giáo sư Hồ quả nhiên đáng lo ngại, quả thực không biết nói những điều cần nói. Vốn dĩ chuyện hang số 0 bị đóng lại khiến tâm trạng của mọi người đều không vui vẻ, bây giờ lại tổ chức một bữa tiệc giải tán, thậm chí còn chuẩn bị cả hoa quả và bánh ngọt?
Ông trời ơi, làm như vậy há chẳng phải đâm thêm dao vào lòng mỗi con người hay sao?
Quả nhiên, sắc mặt của mỗi người ngồi trên bàn đều không thoải mái gì.
Ngoại trừ Giang Chấp là có vẻ giống như những gì ông nói, từ lúc thành lập nhóm đến bây giờ đã được bao nhiêu thời gian, có thể có được tình cảm sâu đậm đến mức nào? Tốt nhất là mỗi người có con đường đi của riêng mình.
Nhưng Thịnh Đường không tin vào sự thờ ơ, thản nhiên của anh. Đã biết về những gì anh từng trải qua, cô cũng hiểu ra anh là một con người trọng tình cảm, chỉ có điều không giỏi biểu đạt ra mà thôi.
Bầu không khí của buổi họp rất nặng nề.
Hồ Tường Thanh là điển hình cho mẫu người chỉ số tình cảm đã thấp lại còn không biết tự lượng sức mình, thấy vậy ông cười khà khà: “Mọi người đều là đồng nghiệp, cũng đều đang ở Đôn Hoàng, sau này ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp. Người ta có câu, có thêm một phần tình cảm là có thêm một người giúp sức, tối nay mọi người có thể tụ tập một bữa, bình thường cũng không có nhiều thời gian, tranh thủ cơ hội lần này đã nói lời tạm biệt mọi người.”
Ông vẫn chưa biết chuyện lần trước Giang Chấp và Tiêu Dã đánh nhau.
Biểu cảm của mọi người lại càng khó coi hơn.
Thịnh Đường cũng cực kỳ khâm phục trình độ không biết quan sát của Giáo sư Hồ, kịp thời hỏi ông một vấn đề ngoài lề để ngắt ngang chủ đề này…
“Thật ra bọn em đều không muốn nhóm tan rã, lẽ nào không còn cách nào khác ư? Ví dụ như có thể nào để cả đội cùng đi khôi phục một hang đá tiếp theo không?”
Thật ra Thịnh Đường cũng biết có hỏi câu này cũng phí công vô ích, nhưng vẫn muốn giãy giụa tới phút cuối cùng.
Quả không sai, Giáo sư Hồ lắc đầu: “Các em phải tin tôi, thật ra tôi cũng đã cố gắng hết sức để tranh đấu cho các em rồi, nhưng hiện tại tình hình của hang đá là như vậy, chỉ có thể giải tán đội nhóm để lắp ghép các thành viên vào chỗ trống, hoặc là sắp xếp một nhiệm vụ hoàn toàn khác.”
Những người khác đều không tỏ thái độ gì, Thịnh Đường thấy vậy tiếp tục hỏi Hồ Tường Thanh: “Những công việc khác là gì ạ?”
“Hang đá Thiên Phật Nhai ở Quảng Nguyên, Tứ Xuyên cần hỗ trợ kỹ thuật, cần phải rút một nhà khôi phục từ nhóm các em ra, khẩn trương tới Tứ Xuyên.” Giáo sư Hồ nói giọng nhẹ nhàng: “Các thành viên khác ở lại Đôn Hoàng đợi sắp xếp công việc ở các hang đá khác.”
Thành phố Quảng Nguyên, Tứ Xuyên hiện tại còn không ít tượng và hang đá, trong đó hang đá Thiên Phật Nhai là có quy mô lớn nhất.
Thiên Phật Nhai nằm ở phía Bắc, cách trung tâm thành phố Quảng Nguyên năm kilometer, phía Tây dựa sông Gia Lăng. Nó bắt đầu được đào từ thời Bắc Ngụy, sau này qua các thời Bắc Chu, Tùy Đường, Nguyên, Minh, Thanh đều dần được sửa chữa, tu bổ, có thiết kế trông giống như một cái tủ đựng đồ bằng đá tại các nhà trọ thời cổ.
Đỗ Phủ từng viết: Thạch quỹ tăng ba thượng, lâm hư động cao bích, chính là ám chỉ nơi đây.
Mỗi năm Đôn Hoàng lại cử các nhà khôi phục tới khắp các tỉnh thành trên cả nước, thậm chí là các nơi trên thế giới để hỗ trợ kỹ thuật, đây là sắp xếp công việc thường xuyên nhất.
Giáo sư Hồ nhìn quanh bọn họ một lượt, hỏi: “Các em ngồi đây đều là những người có kỹ thuật khôi phục xuất sắc, ai cũng đều có thể đảm nhận nhiệm vụ này, chỉ xem trong số các em, ai có ý muốn đi mà thôi.”
Những người ngồi đó đều im lặng.
Giáo sư Hồ ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tôi biết sự kiện niêm phong hang số 0 đều khiến các em cảm thấy chán nản trong lòng, nhưng đây cũng không phải lần đầu có những quyết định như vậy. Điều mong muốn căn bản của chúng ta vẫn là bảo vệ các hang đá, vậy thì vào thời điểm kỹ thuật hoặc kinh nghiệm vẫn chưa đạt tới mức độ có thể giải quyết vấn đề, niêm phong hang là cách bảo vệ nó tốt nhất.”
Câu nói này thật ra chẳng an ủi được mấy người.
Mọi người đều đã trưởng thành cả rồi, những đạo lý cần hiểu đương nhiên cũng sẽ hiểu.
Bởi vậy, Giáo sư Hồ có phần ngượng ngập, ông hắng giọng quay lại chủ đề chính: “Mọi người cũng có thể nói thêm về suy nghĩ của mình, là muốn ở lại Đôn Hoàng hay muốn ra ngoài hỗ trợ kỹ thuật, tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng nguyện vọng của mọi người.”
Sau khi ông dứt lời, Giang Chấp liền lên tiếng: “Giáo sư Hồ, công việc tiếp theo đây của em được sắp xếp thế nào thầy đã biết rất rõ nên em không nói thêm cho rườm rà nữa.”
“Tôi biết, tôi biết.” Hồ Tường Thanh gật đầu nói: “Nhưng ý của tôi là hy vọng em có thể tiếp tục ở lại Đôn Hoàng, dẫu sao thì em cũng chỉ tạm thời tới hỗ trợ kỹ thuật ở bích họa lăng mộ. Em xem, sở trường của em là khôi phục theo phương pháp truyền thống, Đôn Hoàng cần nhất là…”
“Giáo sư Hồ.” Giang Chấp bình thản ngắt ngang lời ông nói: “Em tới Đôn Hoàng chỉ vì hang số 0.”
“Ý của em là làm xong hỗ trợ kỹ thuật cho bích họa lăng mộ, em sẽ quay trở về?” Hồ Tường Thanh hỏi thẳng thừng.
Tất cả những người còn lại đều quay qua nhìn Giang Chấp.
Duy chỉ có Thịnh Đường là cúi đầu.
Câu hỏi này thật ra cô mới là người quan tâm nhất. Anh nói cô hãy cho anh một chút thời gian, chẳng lẽ trong lòng một chút dự định cũng chưa có? Cô muốn nghe câu trả lời của anh, cũng đồng thời lại sợ hãi phải nghe thấy câu trả lời của anh.
Ánh mắt của Giang Chấp lặng lẽ dừng lại một chút trên người Thịnh Đường, anh trả lời câu hỏi của Hồ Tường Thanh: “Mọi chuyện vẫn chưa được quyết định.”
Nghe xong câu này, Thịnh Đường bỗng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chưa được quyết định là tốt, chứng tỏ anh còn đang cân nhắc.
Nhưng Hồ Tường Thanh lại chỉ muốn tìm hiểu cho tới cùng: “Giang Chấp à, em nhìn xem, tình hình bây giờ là như vậy. Đối với em, Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng chúng tôi tuyệt đối hoan nghênh, chúng tôi thật lòng hy vọng có thể giữ em ở lại. Khắp Đôn Hoàng này có biết bao nhiêu là hang đá, số lượng nhà khôi phục vốn đã ít ỏi, em…”
“Trước mắt em chỉ muốn trả hết nợ nần còn đang tồn đọng.” Giang Chấp lại một lần nữa ngắt lời của Hồ Tường Thanh.
Thịnh Đường hồ nghi trong lòng.
Không phải vì những lời Giang Chấp nói mà bởi thái độ của anh.
Lúc trước anh từng nói chính Giáo sư Hồ là người đã gọi đội cứu trợ cứu anh thoát ra ngoài từ sa mạc Gobi đen, anh cũng tự thừa nhận mình đã mắc nợ ân tình của Giáo sư Hồ. Nhưng bây giờ nhìn thái độ của anh, sao nhìn kiểu gì cũng không thấy tới đây để báo ơn mà càng nghe càng giống như trả thù vậy?
Trong chuyện này lẽ nào còn ẩn tình gì khác?
Thịnh Đường còn đang băn khoăn thì nghe thấy Hồ Tường Thanh hỏi cô: “Đường Đường, em dự định tiếp tục làm sao chép nguyên tác hay muốn đi theo học hỏi các nhà khôi phục? Thầy có nghe nói em muốn chuyển sang ngành Sáng tạo văn hóa, ngành này kể ra cũng khá phù hợp với em đấy.”
Chủ ý của Thịnh Đường xưa nay vẫn rất thẳng thắn, cô cười với Giáo sư Hồ: “Thầy không cần phải lo lắng cho em đâu, em sẽ theo Giang… sư phụ của em, anh ấy đi đâu em sẽ theo đó. Hơn nữa, trước đó em đã đăng ký làm thành viên của nhóm đi tới bích họa lăng mộ rồi.”
Còn chưa đợi Giáo sư Hồ kịp nói gì, Giang Chấp đã biểu đạt trước: “Không được, em không thể đi được.”
Thịnh Đường ngây ra rất lâu, quay đầu nhìn anh: “Đây chẳng phải là chuyện lúc trước đã quyết định xong xuôi rồi sao?”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.” Giang Chấp nhìn thẳng vào mắt cô, ngữ khí kiên quyết: “Em ở lại Đôn Hoàng, hoặc là theo các nhà khôi phục khác học tập, hoặc chuyển qua làm Sáng tạo văn hóa, sao chép nguyên tác thì đừng làm nữa. Nếu em hỏi ý kiến của anh, anh nghĩ em có thể qua Sáng tạo văn hóa thử xem, thích hợp với em.”
Thịnh Đường cứ thế ngẩn người nhìn anh một lúc lâu, bật ra một câu: “Em không.”
Giang Chấp thở dài: “Em nghe lời đi.”
“Vì sao chứ?” Thịnh Đường sốt sắng.
Giang Chấp trầm mặc một lát rồi nói: “Bên đó vừa âm u vừa lạnh lẽo, chẳng phải em sợ lạnh sao, đừng qua đó cho khổ sở thêm.”
“Nhưng mà…”
“Đường Đường.” Lần này là Giáo sư Hồ lên tiếng: “Giang Chấp nói đúng đấy, lăng mộ đâu phải là nơi một cô gái có thể ở được. Em vẫn nên ở lại Đôn Hoàng, nếu không thầy chẳng biết ăn nói sao với bố mẹ của em cả.”
Lòng Thịnh Đường như sóng cuộn biển trào, cô nhớ rằng lúc trước khi mình làm xong xuôi đơn xin, Giáo sư Hồ không hề bày ra thái độ này, ông còn hết lời ngợi khen cô có tinh thần học tập chưa từng thấy.
Cô nói với Giáo sư Hồ: Không, em chỉ đơn thuần tới đó vì Giang Chấp thôi.
Thế nên, rõ ràng Giáo sư Hồ đã biết rõ mục đích tới lăng mộ của cô rồi mà còn nói câu này ư?
Cô vẫn muốn tiếp tục tranh cãi với Giang Chấp và Giáo sư Hồ, lúc này Thẩm Dao lên tiếng: “Tôi không có bất kỳ ý kiến nào về sự sắp xếp của tổ chức, đi tới các hang khác hoặc đi nơi khác hỗ trợ kỹ thuật đều được. Tiêu Dã vừa mới từ Tân Cương chạy về, chắc là cũng không muốn lại bôn ba tới một tỉnh khác nữa. Còn xem Kỳ Dư, nếu Kỳ Dư cũng muốn ở lại Đôn Hoàng thì tôi ra ngoài cũng được.”
Tiêu Dã mím môi, không nói gì.
Kỳ Dư cúi thấp đầu, móc ngón tay không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Giáo sư Hồ hỏi anh: “Kỳ Dư, ý kiến của em thì sao?”
Một lúc lâu sau Kỳ Dư mới ngẩng đầu, nhìn Giáo sư Hồ, ánh mắt phức tạp. Anh ấy nói: “Em… không muốn ra ngoài làm hỗ trợ kỹ thuật.”
Giáo sư Hồ gật đầu, cũng chẳng hề tức giận: “Được, vậy thì em ở lại Đôn Hoàng, Thẩm Dao, em…”
“Em cũng không muốn ở lại Đôn Hoàng nữa.” Kỳ Dư bất thình lình nói.
Câu nói này không chỉ khiến Giáo sư Hồ sững người mà những người khác, bao gồm cả Giang Chấp đều ngẩn ra, đồng loạt quay qua nhìn anh ấy.
Kỳ Dư lại cúi thấp đầu, ra sức cắn chặt môi, hai tay đặt trên bàn, căng thẳng xoa liên tục vào nhau, rất lâu sau mới nói: “Em muốn rời khỏi Đôn Hoàng.” w●ebtruy●enonlin●e●com
EM MUỐN RỜI KHỎI ĐÔN HOÀNG
Thịnh Đường nghe xong câu nói ấy, thầm nghĩ trong lòng, chỉ số cảm xúc của Giáo sư Hồ quả nhiên đáng lo ngại, quả thực không biết nói những điều cần nói. Vốn dĩ chuyện hang số 0 bị đóng lại khiến tâm trạng của mọi người đều không vui vẻ, bây giờ lại tổ chức một bữa tiệc giải tán, thậm chí còn chuẩn bị cả hoa quả và bánh ngọt?
Ông trời ơi, làm như vậy há chẳng phải đâm thêm dao vào lòng mỗi con người hay sao?
Quả nhiên, sắc mặt của mỗi người ngồi trên bàn đều không thoải mái gì.
Ngoại trừ Giang Chấp là có vẻ giống như những gì ông nói, từ lúc thành lập nhóm đến bây giờ đã được bao nhiêu thời gian, có thể có được tình cảm sâu đậm đến mức nào? Tốt nhất là mỗi người có con đường đi của riêng mình.
Nhưng Thịnh Đường không tin vào sự thờ ơ, thản nhiên của anh. Đã biết về những gì anh từng trải qua, cô cũng hiểu ra anh là một con người trọng tình cảm, chỉ có điều không giỏi biểu đạt ra mà thôi.
Bầu không khí của buổi họp rất nặng nề.
Hồ Tường Thanh là điển hình cho mẫu người chỉ số tình cảm đã thấp lại còn không biết tự lượng sức mình, thấy vậy ông cười khà khà: “Mọi người đều là đồng nghiệp, cũng đều đang ở Đôn Hoàng, sau này ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp. Người ta có câu, có thêm một phần tình cảm là có thêm một người giúp sức, tối nay mọi người có thể tụ tập một bữa, bình thường cũng không có nhiều thời gian, tranh thủ cơ hội lần này đã nói lời tạm biệt mọi người.”
Ông vẫn chưa biết chuyện lần trước Giang Chấp và Tiêu Dã đánh nhau.
Biểu cảm của mọi người lại càng khó coi hơn.
Thịnh Đường cũng cực kỳ khâm phục trình độ không biết quan sát của Giáo sư Hồ, kịp thời hỏi ông một vấn đề ngoài lề để ngắt ngang chủ đề này…
“Thật ra bọn em đều không muốn nhóm tan rã, lẽ nào không còn cách nào khác ư? Ví dụ như có thể nào để cả đội cùng đi khôi phục một hang đá tiếp theo không?”
Thật ra Thịnh Đường cũng biết có hỏi câu này cũng phí công vô ích, nhưng vẫn muốn giãy giụa tới phút cuối cùng.
Quả không sai, Giáo sư Hồ lắc đầu: “Các em phải tin tôi, thật ra tôi cũng đã cố gắng hết sức để tranh đấu cho các em rồi, nhưng hiện tại tình hình của hang đá là như vậy, chỉ có thể giải tán đội nhóm để lắp ghép các thành viên vào chỗ trống, hoặc là sắp xếp một nhiệm vụ hoàn toàn khác.”
Những người khác đều không tỏ thái độ gì, Thịnh Đường thấy vậy tiếp tục hỏi Hồ Tường Thanh: “Những công việc khác là gì ạ?”
“Hang đá Thiên Phật Nhai ở Quảng Nguyên, Tứ Xuyên cần hỗ trợ kỹ thuật, cần phải rút một nhà khôi phục từ nhóm các em ra, khẩn trương tới Tứ Xuyên.” Giáo sư Hồ nói giọng nhẹ nhàng: “Các thành viên khác ở lại Đôn Hoàng đợi sắp xếp công việc ở các hang đá khác.”
Thành phố Quảng Nguyên, Tứ Xuyên hiện tại còn không ít tượng và hang đá, trong đó hang đá Thiên Phật Nhai là có quy mô lớn nhất.
Thiên Phật Nhai nằm ở phía Bắc, cách trung tâm thành phố Quảng Nguyên năm kilometer, phía Tây dựa sông Gia Lăng. Nó bắt đầu được đào từ thời Bắc Ngụy, sau này qua các thời Bắc Chu, Tùy Đường, Nguyên, Minh, Thanh đều dần được sửa chữa, tu bổ, có thiết kế trông giống như một cái tủ đựng đồ bằng đá tại các nhà trọ thời cổ.
Đỗ Phủ từng viết: Thạch quỹ tăng ba thượng, lâm hư động cao bích, chính là ám chỉ nơi đây.
Mỗi năm Đôn Hoàng lại cử các nhà khôi phục tới khắp các tỉnh thành trên cả nước, thậm chí là các nơi trên thế giới để hỗ trợ kỹ thuật, đây là sắp xếp công việc thường xuyên nhất.
Giáo sư Hồ nhìn quanh bọn họ một lượt, hỏi: “Các em ngồi đây đều là những người có kỹ thuật khôi phục xuất sắc, ai cũng đều có thể đảm nhận nhiệm vụ này, chỉ xem trong số các em, ai có ý muốn đi mà thôi.”
Những người ngồi đó đều im lặng.
Giáo sư Hồ ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tôi biết sự kiện niêm phong hang số 0 đều khiến các em cảm thấy chán nản trong lòng, nhưng đây cũng không phải lần đầu có những quyết định như vậy. Điều mong muốn căn bản của chúng ta vẫn là bảo vệ các hang đá, vậy thì vào thời điểm kỹ thuật hoặc kinh nghiệm vẫn chưa đạt tới mức độ có thể giải quyết vấn đề, niêm phong hang là cách bảo vệ nó tốt nhất.”
Câu nói này thật ra chẳng an ủi được mấy người.
Mọi người đều đã trưởng thành cả rồi, những đạo lý cần hiểu đương nhiên cũng sẽ hiểu.
Bởi vậy, Giáo sư Hồ có phần ngượng ngập, ông hắng giọng quay lại chủ đề chính: “Mọi người cũng có thể nói thêm về suy nghĩ của mình, là muốn ở lại Đôn Hoàng hay muốn ra ngoài hỗ trợ kỹ thuật, tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng nguyện vọng của mọi người.”
Sau khi ông dứt lời, Giang Chấp liền lên tiếng: “Giáo sư Hồ, công việc tiếp theo đây của em được sắp xếp thế nào thầy đã biết rất rõ nên em không nói thêm cho rườm rà nữa.”
“Tôi biết, tôi biết.” Hồ Tường Thanh gật đầu nói: “Nhưng ý của tôi là hy vọng em có thể tiếp tục ở lại Đôn Hoàng, dẫu sao thì em cũng chỉ tạm thời tới hỗ trợ kỹ thuật ở bích họa lăng mộ. Em xem, sở trường của em là khôi phục theo phương pháp truyền thống, Đôn Hoàng cần nhất là…”
“Giáo sư Hồ.” Giang Chấp bình thản ngắt ngang lời ông nói: “Em tới Đôn Hoàng chỉ vì hang số 0.”
“Ý của em là làm xong hỗ trợ kỹ thuật cho bích họa lăng mộ, em sẽ quay trở về?” Hồ Tường Thanh hỏi thẳng thừng.
Tất cả những người còn lại đều quay qua nhìn Giang Chấp.
Duy chỉ có Thịnh Đường là cúi đầu.
Câu hỏi này thật ra cô mới là người quan tâm nhất. Anh nói cô hãy cho anh một chút thời gian, chẳng lẽ trong lòng một chút dự định cũng chưa có? Cô muốn nghe câu trả lời của anh, cũng đồng thời lại sợ hãi phải nghe thấy câu trả lời của anh.
Ánh mắt của Giang Chấp lặng lẽ dừng lại một chút trên người Thịnh Đường, anh trả lời câu hỏi của Hồ Tường Thanh: “Mọi chuyện vẫn chưa được quyết định.”
Nghe xong câu này, Thịnh Đường bỗng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chưa được quyết định là tốt, chứng tỏ anh còn đang cân nhắc.
Nhưng Hồ Tường Thanh lại chỉ muốn tìm hiểu cho tới cùng: “Giang Chấp à, em nhìn xem, tình hình bây giờ là như vậy. Đối với em, Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng chúng tôi tuyệt đối hoan nghênh, chúng tôi thật lòng hy vọng có thể giữ em ở lại. Khắp Đôn Hoàng này có biết bao nhiêu là hang đá, số lượng nhà khôi phục vốn đã ít ỏi, em…”
“Trước mắt em chỉ muốn trả hết nợ nần còn đang tồn đọng.” Giang Chấp lại một lần nữa ngắt lời của Hồ Tường Thanh.
Thịnh Đường hồ nghi trong lòng.
Không phải vì những lời Giang Chấp nói mà bởi thái độ của anh.
Lúc trước anh từng nói chính Giáo sư Hồ là người đã gọi đội cứu trợ cứu anh thoát ra ngoài từ sa mạc Gobi đen, anh cũng tự thừa nhận mình đã mắc nợ ân tình của Giáo sư Hồ. Nhưng bây giờ nhìn thái độ của anh, sao nhìn kiểu gì cũng không thấy tới đây để báo ơn mà càng nghe càng giống như trả thù vậy?
Trong chuyện này lẽ nào còn ẩn tình gì khác?
Thịnh Đường còn đang băn khoăn thì nghe thấy Hồ Tường Thanh hỏi cô: “Đường Đường, em dự định tiếp tục làm sao chép nguyên tác hay muốn đi theo học hỏi các nhà khôi phục? Thầy có nghe nói em muốn chuyển sang ngành Sáng tạo văn hóa, ngành này kể ra cũng khá phù hợp với em đấy.”
Chủ ý của Thịnh Đường xưa nay vẫn rất thẳng thắn, cô cười với Giáo sư Hồ: “Thầy không cần phải lo lắng cho em đâu, em sẽ theo Giang… sư phụ của em, anh ấy đi đâu em sẽ theo đó. Hơn nữa, trước đó em đã đăng ký làm thành viên của nhóm đi tới bích họa lăng mộ rồi.”
Còn chưa đợi Giáo sư Hồ kịp nói gì, Giang Chấp đã biểu đạt trước: “Không được, em không thể đi được.”
Thịnh Đường ngây ra rất lâu, quay đầu nhìn anh: “Đây chẳng phải là chuyện lúc trước đã quyết định xong xuôi rồi sao?”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.” Giang Chấp nhìn thẳng vào mắt cô, ngữ khí kiên quyết: “Em ở lại Đôn Hoàng, hoặc là theo các nhà khôi phục khác học tập, hoặc chuyển qua làm Sáng tạo văn hóa, sao chép nguyên tác thì đừng làm nữa. Nếu em hỏi ý kiến của anh, anh nghĩ em có thể qua Sáng tạo văn hóa thử xem, thích hợp với em.”
Thịnh Đường cứ thế ngẩn người nhìn anh một lúc lâu, bật ra một câu: “Em không.”
Giang Chấp thở dài: “Em nghe lời đi.”
“Vì sao chứ?” Thịnh Đường sốt sắng.
Giang Chấp trầm mặc một lát rồi nói: “Bên đó vừa âm u vừa lạnh lẽo, chẳng phải em sợ lạnh sao, đừng qua đó cho khổ sở thêm.”
“Nhưng mà…”
“Đường Đường.” Lần này là Giáo sư Hồ lên tiếng: “Giang Chấp nói đúng đấy, lăng mộ đâu phải là nơi một cô gái có thể ở được. Em vẫn nên ở lại Đôn Hoàng, nếu không thầy chẳng biết ăn nói sao với bố mẹ của em cả.”
Lòng Thịnh Đường như sóng cuộn biển trào, cô nhớ rằng lúc trước khi mình làm xong xuôi đơn xin, Giáo sư Hồ không hề bày ra thái độ này, ông còn hết lời ngợi khen cô có tinh thần học tập chưa từng thấy.
Cô nói với Giáo sư Hồ: Không, em chỉ đơn thuần tới đó vì Giang Chấp thôi.
Thế nên, rõ ràng Giáo sư Hồ đã biết rõ mục đích tới lăng mộ của cô rồi mà còn nói câu này ư?
Cô vẫn muốn tiếp tục tranh cãi với Giang Chấp và Giáo sư Hồ, lúc này Thẩm Dao lên tiếng: “Tôi không có bất kỳ ý kiến nào về sự sắp xếp của tổ chức, đi tới các hang khác hoặc đi nơi khác hỗ trợ kỹ thuật đều được. Tiêu Dã vừa mới từ Tân Cương chạy về, chắc là cũng không muốn lại bôn ba tới một tỉnh khác nữa. Còn xem Kỳ Dư, nếu Kỳ Dư cũng muốn ở lại Đôn Hoàng thì tôi ra ngoài cũng được.”
Tiêu Dã mím môi, không nói gì.
Kỳ Dư cúi thấp đầu, móc ngón tay không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Giáo sư Hồ hỏi anh: “Kỳ Dư, ý kiến của em thì sao?”
Một lúc lâu sau Kỳ Dư mới ngẩng đầu, nhìn Giáo sư Hồ, ánh mắt phức tạp. Anh ấy nói: “Em… không muốn ra ngoài làm hỗ trợ kỹ thuật.”
Giáo sư Hồ gật đầu, cũng chẳng hề tức giận: “Được, vậy thì em ở lại Đôn Hoàng, Thẩm Dao, em…”
“Em cũng không muốn ở lại Đôn Hoàng nữa.” Kỳ Dư bất thình lình nói.
Câu nói này không chỉ khiến Giáo sư Hồ sững người mà những người khác, bao gồm cả Giang Chấp đều ngẩn ra, đồng loạt quay qua nhìn anh ấy.
Kỳ Dư lại cúi thấp đầu, ra sức cắn chặt môi, hai tay đặt trên bàn, căng thẳng xoa liên tục vào nhau, rất lâu sau mới nói: “Em muốn rời khỏi Đôn Hoàng.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Bình luận facebook