Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220 - Chương 220
Chương 220
KHÔNG NGON NHƯ TIỂU THẤT LÀM
Vừa nghe xong, Giáo sư Hồ liền nhíu mày: “Thế nào gọi là muốn rời khỏi Đôn Hoàng?”
Kỳ Dư hít một hơi sâu, ngước mắt lên nhìn ông: “Tức là không định tiếp tục ở lại Đôn Hoàng làm nhà khôi phục văn vật nữa.”
“Em không ở lại Đôn Hoàng làm nhà khôi phục, vậy em định đi đâu?” Giáo sư Hồ không vui.
“Em…” Kỳ Dư ngập ngừng định nói lại thôi, một lúc lâu sau cũng chưa trút ra được dự định tương lai của mình, cuối cùng anh ấy nói: “Tóm lại em đã tìm xong nơi chốn tiếp theo rồi. Sư phụ, em biết em làm như vậy sẽ khiến cho thầy thất vọng, nhưng mà… em thật sự không muốn tiếp tục ở lại Đôn Hoàng làm việc nữa.”
“Hồ đồ!” Giáo sư Hồ không vui: “Nếu như em cảm thấy mệt mỏi thì hãy viết đơn xin nghỉ phép, khi nào nghỉ đủ rồi thì…”
“Sư phụ, em đã quyết định rồi.” Kỳ Dư nhẹ nhàng ngắt lời Giáo sư Hồ.
Hồ Tường Thanh tức giận đến nỗi giơ tay chỉ thẳng vào mặt anh ấy, ngón tay cũng run lên: “Em… Em…”
Cuối cùng ông đập bàn một cái rồi bỏ đi.
Buổi họp này kết thúc trong tan nát.
Giáo sư Hồ phủi áo bỏ đi, Giang Chấp thì đã bày tỏ rõ thái độ, Kỳ Dư kiên quyết muốn rời khỏi Đôn Hoàng tới làm ở một chỗ khác, quả thật đã ứng với từ “rã đám” này.
Mọi người đều chẳng ai rời khỏi phòng họp, chỉ cứ mãi im lặng như thế.
Không còn lời nào để nói nhưng cũng chẳng chủ động đứng dậy rời đi.
Một lúc lâu sau, Tiêu Dã hỏi Kỳ Dư: “Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Kỳ Dư cũng biết cho dù Giáo sư Hồ đã đi rồi, những người còn ngồi ở đây cũng sẽ hỏi cho rõ ràng. Anh ấy hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn mọi người: “Nói thật nhé, tôi cảm thấy làm việc ở đây vất vả quá, hơn nữa cũng chẳng kiếm được tiền. Fan thần, tôi không có được danh tiếng lớn như anh, Đường Đường, anh cũng không xuất thân từ một gia đình tiếng tăm như em. Tiêu Dã, tôi càng không phải con cháu một gia đình khá giả như cậu. Tôi chỉ là một người bình thường, điều kiện gia đình tôi cũng bày sẵn ra đó. Nói thật lòng, bây giờ cho dù tôi đi xem mắt thì cũng chẳng có cô gái nào dám đến với tôi, ai muốn cưới một nhà khôi phục văn vật chứ.”
Nghe thấy câu này, Thịnh Đường lập tức phản bác: “Nếu có một cô gái thật lòng thích anh sẽ không quan tâm đến những điều này đâu.”
Kỳ Dư bật cười: “Đường Đường, em suy nghĩ quá đơn giản về chuyện tình cảm. Yêu nhau thì dễ, ở bên nhau mới khó. Sau khi kết hôn lại càng là những ngày tháng hiện thực củi lửa gạo dầu. Anh ngày nào cũng chui ra chui vào hang đá, làm gì có cô gái nào chịu nổi.”
“Nhưng mà…”
“Kỳ Dư lo lắng không sai chút nào.” Giang Chấp lãnh đạm lên tiếng.
Thịnh Đường đang định lên tiếng thì bất thình lình nhớ tới bố mẹ của Giang Chấp, vội vàng im bặt, rồi lại tự cảm thấy sầu não trong lòng, câu nói ban nãy của cô đã thật sự như một nhát dao đâm vào trái tim anh rồi.
Nhưng Tiêu Dã không suy nghĩ theo hướng này, anh hỏi Kỳ Dư: “Cậu ở Đôn Hoàng đã bao nhiêu năm rồi, bây giờ nói đi là đi, cậu đành lòng sao? Tín ngưỡng của cậu thì sao? Thái độ kính trọng của cậu đối với ngành nghề này thì sao? Nếu trong nhà có chuyện khó khăn, cậu cứ nói với tôi, còn những việc cậu lo lắng thì tôi cảm thấy không cần thiết. Như cậu nói, vậy chẳng lẽ cứ làm nhà khôi phục là không cưới được vợ?”
Kỳ Dư bặm môi lại, rất lâu sau mới nói: “Tiêu Dã, cậu không cần nói nữa, tôi đã quyết định rồi.”
Tiêu Dã đập bàn: “Vậy thì tôi hỏi cậu, cậu còn có thể đi đâu? Tiền lương và đãi ngộ của ngành khôi phục bích họa khắp cả nước đều tương đương nhau, trừ phi cậu chuyển ngành, không làm nữa!”
Kỳ Dư cúi thấp mặt: “Không làm nhà nước, có một doanh nghiệp tư nhân tìm tôi…”
Tiêu Dã tức muốn chết, trừng mắt nhìn anh ấy mãi, rất lâu sau, ánh mắt chuyển qua La Chiếm: “Cậu cũng không khuyên nhủ cậu ta?”
La Chiếm trầm mặc một lúc, lên tiếng: “Nếu cậu ấy đã quyết định rồi thì tôi cũng chẳng còn gì để khuyên nhủ cả, ủng hộ là xong.”
Tiêu Dã tức đến nghẹn lời: “Cậu nói vậy là có ý gì? Cũng chuẩn bị cùng đi?”
Thịnh Đường ngồi đối diện nhìn thấy tình hình ấy thì tâm trạng rất thấp thỏm, cứ cảm thấy không thoải mái chút nào. Cô có thể hiểu được tính khí cộc cằn của Tiêu Dã, với tư cách là Đại đệ tử của Giáo sư Hồ, trách nhiệm của anh ấy rất nặng nề.
La Chiếm ngẫm nghĩ rồi nói: “Con người tôi không có gì vướng bận, chỉ cần mình ăn đủ no và cả gia đình không đói, thế nên có làm việc ở đâu đối với tôi cũng giống nhau. Nếu như Kỳ Dư cần tôi, tôi sẽ đi theo cậu ấy.”
Kỳ Dư bất ngờ ngẩng phắt đầu lên nhìn La Chiếm, ánh mắt cực kỳ kích động.
La Chiếm thì không nhìn Kỳ Dư, nói xong câu vừa rồi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giữ im lặng giống như lúc trước.
Tiêu Dã nắm chặt tay lại, mặt tái xanh.
Anh ấy cười khẩy: “Được, giải tán! Mẹ kiếp, giải tán hết! Sau này sống chết không gặp lại!”
Ngay sau đó anh ấy đứng lên, đá cái ghế sang bên cạnh, rời khỏi phòng họp.
***
Thịnh Đường vẫn luôn nghĩ rằng nếu trong số Sáu Viên Thịt Bằm có ai đó sẽ rời khỏi Đôn Hoàng thì người này cũng chắc chắn sẽ là Giang Chấp.
Không ngờ, người đầu tiên rời khỏi Đôn Hoàng lại là Kỳ Dư, người coi bích họa như tính mạng của mình.
Vì chuyện này, Hồ Tường Thanh tức phát rồ, không gặp Kỳ Dư, cũng không chấp nhận lời xin lỗi của Kỳ Dư. Ông chỉ nói một câu: Thích đi thì đi, tôi dạy cậu bản lĩnh cả đời, sau này cậu có sống tốt tôi cũng chẳng nợ nần gì cậu.
Nhưng thực tế phía sau ông lại âm thầm tới tìm Thịnh Đường, nói với cô: Em đi hỏi xem nó rốt cuộc có vấn đề gì, có khó khăn thì phản ánh lại với Viện, có gì không thể giải quyết được chứ? Hai em là bạn cùng trường, em khuyên nhủ nó, chưa biết chừng nó lại chịu nghe lời em. Bây giờ đào tạo ra một nhà khôi phục chẳng dễ dàng gì, nó lại nói đi là đi.
Cho dù Giáo sư Hồ không tới tìm cô, Thịnh Đường cũng sẽ tìm Kỳ Dư để nói chuyện.
Ai dè sau khi nhìn thấy Thịnh Đường, Kỳ Dư vẫn chỉ nói những lời như thế, không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì cảm thấy quá mệt mỏi, quá vất vả. Anh ấy là con một trong nhà, không thể tuyệt đường hương hỏa.
Lý do này thật sự khiến Thịnh Đường dở khóc dở cười, cô nói với anh ấy: Nếu như anh thật sự sợ không cưới được dâu, chẳng phải còn có em và Đại sư huynh sao, hai bọn em nhất định sẽ giúp anh giải quyết việc này, lẽ nào thật sự nhìn anh cô đơn cả đời?
Nhưng Kỳ Dư đã hạ quyết tâm, nói với cô: Điều kiện mà bên đó đưa ra không tệ, anh cũng không muốn bỏ lỡ. Cùng là khôi phục bích họa, chẳng qua là khôi phục thuê cho chủ mà thôi, khá nhẹ nhàng.
Thịnh Đường cũng nhìn ra được là Kỳ Dư thật sự muốn đi. Cô hỏi anh ấy có phải gần đây mới đưa ra quyết định không. Kỳ Dư nói không phải, trước khi đóng hang đã có người muốn thuê anh ấy rồi, lúc đó anh ấy chỉ đang ngập ngừng, sau này hang bị đóng thì mới đưa ra quyết định.
Chưa đầy hai ngày sau, La Chiếm cũng gõ đơn xin nghỉ việc. Anh ấy làm việc trước nay rất gọn ghẽ, lý do chính là cộng tác với Kỳ Dư đã quen rồi, đổi nhà khôi phục khác lại phải làm quen lại.
Trong chuyện lần này Thẩm Dao cũng giống như đã nản lòng. Cô ấy chủ động xin tới thành phố Quảng Nguyên để làm hỗ trợ kỹ thuật, đi một lần là hai năm, tạm thời không quay về Đôn Hoàng nữa.
Tiêu Dã thì mãi không lộ mặt, khi Thịnh Đường tới tìm anh ấy, anh ấy cũng không ở chung cư, gọi điện thoại thì anh ấy nói đang ra ngoài cho tâm hồn khuây khỏa.
Cô nói với Tiêu Dã: Giang Chấp sắp đi rồi, anh thật sự không gặp anh ấy sao?
Ở đầu kia điện thoại, Tiêu Dã nổi trận lôi đình: Anh không quen cậu ta!
… Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Ngày Giang Chấp đi cũng là một ngày nắng đẹp, ánh nắng gay gắt như sắp thiêu cháy da thịt trên cơ thể.
Giống hệt như khi anh vừa tới Đôn Hoàng.
Qua cửa kiểm tra an ninh, vẫn còn sớm.
Anh mua một cốc trà sữa, khi uống vào miệng dù là mùi sữa hay mùi trà cũng đều thể hiện sự quy củ, công thức. Anh uống rất miễn cưỡng, không thể gọi là quá ngon.
Anh muốn vứt đi nhưng ngẫm nghĩ một chút lại thôi.
Có điều anh cũng không tiếp tục uống nữa mà nhìn chằm chằm cốc trà sữa, chìm vào suy tư.
Anh đang nghĩ, nha đầu Tiểu Thất đã pha trà sữa bằng cách nào nhỉ, bình thường thường xuyên thấy cô làm, anh ngó đầu vào xem thì luôn bị cô đẩy ra khỏi bếp.
Nhất định là có công thức bí mật gì đó.
Thế nên cốc trà sữa này…
Giang Chấp nhẹ nhàng nắm chặt nó trong tay, bặm môi.
Không ngon như cốc mà Tiểu Thất làm.
KHÔNG NGON NHƯ TIỂU THẤT LÀM
Vừa nghe xong, Giáo sư Hồ liền nhíu mày: “Thế nào gọi là muốn rời khỏi Đôn Hoàng?”
Kỳ Dư hít một hơi sâu, ngước mắt lên nhìn ông: “Tức là không định tiếp tục ở lại Đôn Hoàng làm nhà khôi phục văn vật nữa.”
“Em không ở lại Đôn Hoàng làm nhà khôi phục, vậy em định đi đâu?” Giáo sư Hồ không vui.
“Em…” Kỳ Dư ngập ngừng định nói lại thôi, một lúc lâu sau cũng chưa trút ra được dự định tương lai của mình, cuối cùng anh ấy nói: “Tóm lại em đã tìm xong nơi chốn tiếp theo rồi. Sư phụ, em biết em làm như vậy sẽ khiến cho thầy thất vọng, nhưng mà… em thật sự không muốn tiếp tục ở lại Đôn Hoàng làm việc nữa.”
“Hồ đồ!” Giáo sư Hồ không vui: “Nếu như em cảm thấy mệt mỏi thì hãy viết đơn xin nghỉ phép, khi nào nghỉ đủ rồi thì…”
“Sư phụ, em đã quyết định rồi.” Kỳ Dư nhẹ nhàng ngắt lời Giáo sư Hồ.
Hồ Tường Thanh tức giận đến nỗi giơ tay chỉ thẳng vào mặt anh ấy, ngón tay cũng run lên: “Em… Em…”
Cuối cùng ông đập bàn một cái rồi bỏ đi.
Buổi họp này kết thúc trong tan nát.
Giáo sư Hồ phủi áo bỏ đi, Giang Chấp thì đã bày tỏ rõ thái độ, Kỳ Dư kiên quyết muốn rời khỏi Đôn Hoàng tới làm ở một chỗ khác, quả thật đã ứng với từ “rã đám” này.
Mọi người đều chẳng ai rời khỏi phòng họp, chỉ cứ mãi im lặng như thế.
Không còn lời nào để nói nhưng cũng chẳng chủ động đứng dậy rời đi.
Một lúc lâu sau, Tiêu Dã hỏi Kỳ Dư: “Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Kỳ Dư cũng biết cho dù Giáo sư Hồ đã đi rồi, những người còn ngồi ở đây cũng sẽ hỏi cho rõ ràng. Anh ấy hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn mọi người: “Nói thật nhé, tôi cảm thấy làm việc ở đây vất vả quá, hơn nữa cũng chẳng kiếm được tiền. Fan thần, tôi không có được danh tiếng lớn như anh, Đường Đường, anh cũng không xuất thân từ một gia đình tiếng tăm như em. Tiêu Dã, tôi càng không phải con cháu một gia đình khá giả như cậu. Tôi chỉ là một người bình thường, điều kiện gia đình tôi cũng bày sẵn ra đó. Nói thật lòng, bây giờ cho dù tôi đi xem mắt thì cũng chẳng có cô gái nào dám đến với tôi, ai muốn cưới một nhà khôi phục văn vật chứ.”
Nghe thấy câu này, Thịnh Đường lập tức phản bác: “Nếu có một cô gái thật lòng thích anh sẽ không quan tâm đến những điều này đâu.”
Kỳ Dư bật cười: “Đường Đường, em suy nghĩ quá đơn giản về chuyện tình cảm. Yêu nhau thì dễ, ở bên nhau mới khó. Sau khi kết hôn lại càng là những ngày tháng hiện thực củi lửa gạo dầu. Anh ngày nào cũng chui ra chui vào hang đá, làm gì có cô gái nào chịu nổi.”
“Nhưng mà…”
“Kỳ Dư lo lắng không sai chút nào.” Giang Chấp lãnh đạm lên tiếng.
Thịnh Đường đang định lên tiếng thì bất thình lình nhớ tới bố mẹ của Giang Chấp, vội vàng im bặt, rồi lại tự cảm thấy sầu não trong lòng, câu nói ban nãy của cô đã thật sự như một nhát dao đâm vào trái tim anh rồi.
Nhưng Tiêu Dã không suy nghĩ theo hướng này, anh hỏi Kỳ Dư: “Cậu ở Đôn Hoàng đã bao nhiêu năm rồi, bây giờ nói đi là đi, cậu đành lòng sao? Tín ngưỡng của cậu thì sao? Thái độ kính trọng của cậu đối với ngành nghề này thì sao? Nếu trong nhà có chuyện khó khăn, cậu cứ nói với tôi, còn những việc cậu lo lắng thì tôi cảm thấy không cần thiết. Như cậu nói, vậy chẳng lẽ cứ làm nhà khôi phục là không cưới được vợ?”
Kỳ Dư bặm môi lại, rất lâu sau mới nói: “Tiêu Dã, cậu không cần nói nữa, tôi đã quyết định rồi.”
Tiêu Dã đập bàn: “Vậy thì tôi hỏi cậu, cậu còn có thể đi đâu? Tiền lương và đãi ngộ của ngành khôi phục bích họa khắp cả nước đều tương đương nhau, trừ phi cậu chuyển ngành, không làm nữa!”
Kỳ Dư cúi thấp mặt: “Không làm nhà nước, có một doanh nghiệp tư nhân tìm tôi…”
Tiêu Dã tức muốn chết, trừng mắt nhìn anh ấy mãi, rất lâu sau, ánh mắt chuyển qua La Chiếm: “Cậu cũng không khuyên nhủ cậu ta?”
La Chiếm trầm mặc một lúc, lên tiếng: “Nếu cậu ấy đã quyết định rồi thì tôi cũng chẳng còn gì để khuyên nhủ cả, ủng hộ là xong.”
Tiêu Dã tức đến nghẹn lời: “Cậu nói vậy là có ý gì? Cũng chuẩn bị cùng đi?”
Thịnh Đường ngồi đối diện nhìn thấy tình hình ấy thì tâm trạng rất thấp thỏm, cứ cảm thấy không thoải mái chút nào. Cô có thể hiểu được tính khí cộc cằn của Tiêu Dã, với tư cách là Đại đệ tử của Giáo sư Hồ, trách nhiệm của anh ấy rất nặng nề.
La Chiếm ngẫm nghĩ rồi nói: “Con người tôi không có gì vướng bận, chỉ cần mình ăn đủ no và cả gia đình không đói, thế nên có làm việc ở đâu đối với tôi cũng giống nhau. Nếu như Kỳ Dư cần tôi, tôi sẽ đi theo cậu ấy.”
Kỳ Dư bất ngờ ngẩng phắt đầu lên nhìn La Chiếm, ánh mắt cực kỳ kích động.
La Chiếm thì không nhìn Kỳ Dư, nói xong câu vừa rồi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giữ im lặng giống như lúc trước.
Tiêu Dã nắm chặt tay lại, mặt tái xanh.
Anh ấy cười khẩy: “Được, giải tán! Mẹ kiếp, giải tán hết! Sau này sống chết không gặp lại!”
Ngay sau đó anh ấy đứng lên, đá cái ghế sang bên cạnh, rời khỏi phòng họp.
***
Thịnh Đường vẫn luôn nghĩ rằng nếu trong số Sáu Viên Thịt Bằm có ai đó sẽ rời khỏi Đôn Hoàng thì người này cũng chắc chắn sẽ là Giang Chấp.
Không ngờ, người đầu tiên rời khỏi Đôn Hoàng lại là Kỳ Dư, người coi bích họa như tính mạng của mình.
Vì chuyện này, Hồ Tường Thanh tức phát rồ, không gặp Kỳ Dư, cũng không chấp nhận lời xin lỗi của Kỳ Dư. Ông chỉ nói một câu: Thích đi thì đi, tôi dạy cậu bản lĩnh cả đời, sau này cậu có sống tốt tôi cũng chẳng nợ nần gì cậu.
Nhưng thực tế phía sau ông lại âm thầm tới tìm Thịnh Đường, nói với cô: Em đi hỏi xem nó rốt cuộc có vấn đề gì, có khó khăn thì phản ánh lại với Viện, có gì không thể giải quyết được chứ? Hai em là bạn cùng trường, em khuyên nhủ nó, chưa biết chừng nó lại chịu nghe lời em. Bây giờ đào tạo ra một nhà khôi phục chẳng dễ dàng gì, nó lại nói đi là đi.
Cho dù Giáo sư Hồ không tới tìm cô, Thịnh Đường cũng sẽ tìm Kỳ Dư để nói chuyện.
Ai dè sau khi nhìn thấy Thịnh Đường, Kỳ Dư vẫn chỉ nói những lời như thế, không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì cảm thấy quá mệt mỏi, quá vất vả. Anh ấy là con một trong nhà, không thể tuyệt đường hương hỏa.
Lý do này thật sự khiến Thịnh Đường dở khóc dở cười, cô nói với anh ấy: Nếu như anh thật sự sợ không cưới được dâu, chẳng phải còn có em và Đại sư huynh sao, hai bọn em nhất định sẽ giúp anh giải quyết việc này, lẽ nào thật sự nhìn anh cô đơn cả đời?
Nhưng Kỳ Dư đã hạ quyết tâm, nói với cô: Điều kiện mà bên đó đưa ra không tệ, anh cũng không muốn bỏ lỡ. Cùng là khôi phục bích họa, chẳng qua là khôi phục thuê cho chủ mà thôi, khá nhẹ nhàng.
Thịnh Đường cũng nhìn ra được là Kỳ Dư thật sự muốn đi. Cô hỏi anh ấy có phải gần đây mới đưa ra quyết định không. Kỳ Dư nói không phải, trước khi đóng hang đã có người muốn thuê anh ấy rồi, lúc đó anh ấy chỉ đang ngập ngừng, sau này hang bị đóng thì mới đưa ra quyết định.
Chưa đầy hai ngày sau, La Chiếm cũng gõ đơn xin nghỉ việc. Anh ấy làm việc trước nay rất gọn ghẽ, lý do chính là cộng tác với Kỳ Dư đã quen rồi, đổi nhà khôi phục khác lại phải làm quen lại.
Trong chuyện lần này Thẩm Dao cũng giống như đã nản lòng. Cô ấy chủ động xin tới thành phố Quảng Nguyên để làm hỗ trợ kỹ thuật, đi một lần là hai năm, tạm thời không quay về Đôn Hoàng nữa.
Tiêu Dã thì mãi không lộ mặt, khi Thịnh Đường tới tìm anh ấy, anh ấy cũng không ở chung cư, gọi điện thoại thì anh ấy nói đang ra ngoài cho tâm hồn khuây khỏa.
Cô nói với Tiêu Dã: Giang Chấp sắp đi rồi, anh thật sự không gặp anh ấy sao?
Ở đầu kia điện thoại, Tiêu Dã nổi trận lôi đình: Anh không quen cậu ta!
… Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Ngày Giang Chấp đi cũng là một ngày nắng đẹp, ánh nắng gay gắt như sắp thiêu cháy da thịt trên cơ thể.
Giống hệt như khi anh vừa tới Đôn Hoàng.
Qua cửa kiểm tra an ninh, vẫn còn sớm.
Anh mua một cốc trà sữa, khi uống vào miệng dù là mùi sữa hay mùi trà cũng đều thể hiện sự quy củ, công thức. Anh uống rất miễn cưỡng, không thể gọi là quá ngon.
Anh muốn vứt đi nhưng ngẫm nghĩ một chút lại thôi.
Có điều anh cũng không tiếp tục uống nữa mà nhìn chằm chằm cốc trà sữa, chìm vào suy tư.
Anh đang nghĩ, nha đầu Tiểu Thất đã pha trà sữa bằng cách nào nhỉ, bình thường thường xuyên thấy cô làm, anh ngó đầu vào xem thì luôn bị cô đẩy ra khỏi bếp.
Nhất định là có công thức bí mật gì đó.
Thế nên cốc trà sữa này…
Giang Chấp nhẹ nhàng nắm chặt nó trong tay, bặm môi.
Không ngon như cốc mà Tiểu Thất làm.
Bình luận facebook