Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52 - Chương 52
Chương 52 CHÉM GIÓ, CÃI CỌ XUẤT KHẨU THÀNH THƠ
Thịnh Đường nghẹn lời…
Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt ở chợ đêm Sa Châu, mấy chuyện bạ đâu nói đấy này quả nhiên không khác gì bê đá đập vào chân mình.
“Đây đâu phải là công việc của trợ lý.” Cô cảm thấy mình giống như một con chim đâm thẳng đầu vào lớp kính cửa sổ, vào giây phút cuối cùng vẫn còn đạp cánh giữ mạng: “Lương của tôi cũng đâu phải do anh trả.”
“Lương của cô quả thật không phải do tôi trả nhưng tôi có thể ảnh hưởng tới mức độ nhiều ít của số tiền.”
Thịnh Đường trợn trừng mắt nhìn anh, có một khoảnh khắc rất muốn rút di động ra, ghi lại bộ mặt ức hiếp người quá đáng này của anh, sau đó gửi cho Giáo sư Hồ, để ông được có một cái nhìn chân thực hơn về con người mà theo ông là “bơ vơ một mình” này, để tự Giáo sư Hồ bình luận, đánh giá thật tỉ mỉ, người này rốt cuộc có đáng để ông nhờ cô chăm sóc hay không.
Từ nhỏ anh ta đã chịu khổ nên bây giờ cần phải để cô cũng chịu khổ theo sao?
“Tiểu Thất à.” Giang Chấp cũng đã nhìn thấy rõ những ánh lửa hừng hực trong mắt cô. Anh đi tới trước mặt cô, giọng nói mang theo ý cười: “Nếu giống như ngày xưa, đồ đệ còn phải ra ngoài kiếm sống nuôi sư phụ đấy. Bây giờ mới bắt cô làm chút việc nặng, không thể coi là khiến cô ấm ức. Cô nghĩ mà xem, tương lai còn dài, cô có điều gì không hiểu, nghĩ không thông suốt đều sẽ phải tới làm phiền người thầy như tôi đây, đúng không. Giáo sư Hồ giao cô cho tôi, tôi có trách nhiệm giúp mầm non như cô trưởng thành khỏe mạnh, trách nhiệm của tôi rất nặng nề đấy.”
“Ném hết cho tôi các công việc bẩn thỉu, nặng nhọc tức là có trách nhiệm với tôi sao?”
“Rèn luyện nhiều một chút, ăn đòn nhiều một chút, lao động nhiều một chút, nếu không sao có thể mạnh khỏe trưởng thành đây?”
“…”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Đường dựng quầy bar bằng tay, cũng may Giang Chấp coi như có lương tâm, không làm một ông chủ bỏ mặc nhân viên. Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy anh cũng không hề tự nguyện ra tay giúp đỡ, chẳng qua là vì Thịnh Đường không thể nào nhấc nổi một khúc gỗ, thẳng thừng làm rơi cái “rầm” xuống đất.
Lần đầu Giang Chấp còn có thể nhịn, cho đến khi cô suýt làm rơi thẳng xuống chân mình, anh phải tiến lên vững vàng đỡ lấy khúc gỗ, nheo mắt nhìn cô khinh thường: “Đường Tiểu Thất, cô cố tình đúng không?”
“Trời đất chứng giám, tôi thật sự không có sức! Nếu anh còn tiếp tục bức ép con gái nhà lành, tôi ngã vật ra đất cho anh xem. Vả lại, nếu thật sự phải làm công việc lắp ráp, tôi cũng không biết làm đâu.”
Thế là, Giang Chấp đích thân lâm trận.
Nhưng Thịnh Đường cũng không hề may mắn thoát nạn. Cô phải đứng giúp việc cho anh, giúp anh đưa các loại dụng cụ gì đó…
“Đường Tiểu Thất, mở to mắt của cô ra cho tôi. Cái tôi cần là máy đánh bóng, cô đưa tôi cái bào điện để làm gì?”
“Cái tôi cần là máy mài…”
“Đường Tiểu Thất! Tua-vít chữ Thập và tua-vít chữ Mễ cô cũng không phân biệt được sao?”
…
Phiền chết đi được.
Cô là thợ mộc sao?
Không phải.
Công việc lắp ráp coi như cũng thuận lợi, được hoàn thành giữa những tiếng quở mắng của Giang Chấp. Sau khi tổng thể quầy bar được dựng xong, Thịnh Đường mới có chút thời gian rảnh để tỉ mỉ quan sát nó một lượt. Chất liệu gỗ là loại gỗ tại địa phương này, cũng chẳng quá quý giá gì. Các hoa văn được khắc bên trên khá cầu kỳ, có thể nhận ra tâm huyết của người làm. Mỗi một đường vân đều rất mượt mà sắc nét, không ngờ Giang Chấp còn có hoa tay về mặt này.
Các công việc ở giai đoạn đầu cần làm đã xong hết cả, hôm nay nói trắng ra chính là tới lắp ráp.
Thịnh Đường cảm thấy tâm tư của Giang Chấp thâm độc không phải dạng vừa. Chỉ còn lại chút việc cuối cùng này anh cũng kiên quyết muốn giày vò cô cho bằng được.
Độ cao thấp vừa phải, nguyên nhân là vì Giang Chấp đã làm sẵn một chiếc ghế chân cao từ trước.
Thịnh Đường nằm bò ra quầy bar không muốn nhúc nhích nữa, mí mắt có thể nhắm chặt lại trong phút chốc. Thật ra điều cô muốn nói hơn cả là, mua luôn một quầy bar có phải là nhanh không lại kiên quyết muốn tự làm, anh giỏi giang thật đấy…
Ừm, quầy bar này nằm bò ra cũng khá thoải mái đấy, nhất là bề mặt này, được mài thật là trơn nhẵn. Quả thật không cứ phải mang ra làm nơi uống rượu, bình thường nằm nhoài ra đây, nhấm nháp cà phê, sưởi nắng, lười biếng một chút cũng rất tuyệt vời.
Anh ta đúng là giỏi giang thật.
Chỉ một lúc sau khi Giang Chấp đi rửa tay, vào phòng khách nhìn đã thấy Thịnh Đường ngủ mất rồi. Cả người cô dính chặt trên tác phẩm mới của anh, quả thật không khách khí chút nào. Anh tiến tới, một khuỷu tay chống lên quầy bar, ngước đầu đánh mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Trước sau còn chưa tới ba phút thì phải, xem ra cô gái này buồn ngủ thật.
Anh nhớ lại ban nãy trong lúc giúp việc, cô đứng làu bàu suốt, không ngừng lẩm bẩm mình buồn ngủ rồi, anh còn nghĩ cô lười biếng muốn trốn việc.
Giang Chấp không nhịn được cười, ánh mắt dời đi, rơi xuống bàn tay đặt trên mặt bàn của cô.
Vị trí gan bàn tay đã bị thương, rách da, rớm một chút máu. Vết thương thật ra cũng không quá nghiêm trọng, thế nên lúc trước cũng không thấy cô ai ôi gì.
Giang Chấp quan sát một chút rồi quay người đi vào phòng, lúc trở ra trong tay đã có thêm một hộp bông băng. Anh dùng oxy già và nước sát khuẩn rửa sạch vết thương cho cô, cô hoàn toàn không có chút phản ứng gì, ngủ say như chết vậy. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Bàn tay cô được đặt giữa lòng bàn tay anh, rất nhỏ, còn rất mềm mại. Anh nhẹ nhàng nắm lại, thì thầm lẩm bẩm: “Còn nói là biết điêu khắc gỗ, đầu ngón tay chẳng có một chút sức nào, mềm đến mức có thể bẻ gãy được. Mấy lời chém gió và cãi cọ cô đúng là xuất khẩu thành thơ…”
Thịnh Đường nghẹn lời…
Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt ở chợ đêm Sa Châu, mấy chuyện bạ đâu nói đấy này quả nhiên không khác gì bê đá đập vào chân mình.
“Đây đâu phải là công việc của trợ lý.” Cô cảm thấy mình giống như một con chim đâm thẳng đầu vào lớp kính cửa sổ, vào giây phút cuối cùng vẫn còn đạp cánh giữ mạng: “Lương của tôi cũng đâu phải do anh trả.”
“Lương của cô quả thật không phải do tôi trả nhưng tôi có thể ảnh hưởng tới mức độ nhiều ít của số tiền.”
Thịnh Đường trợn trừng mắt nhìn anh, có một khoảnh khắc rất muốn rút di động ra, ghi lại bộ mặt ức hiếp người quá đáng này của anh, sau đó gửi cho Giáo sư Hồ, để ông được có một cái nhìn chân thực hơn về con người mà theo ông là “bơ vơ một mình” này, để tự Giáo sư Hồ bình luận, đánh giá thật tỉ mỉ, người này rốt cuộc có đáng để ông nhờ cô chăm sóc hay không.
Từ nhỏ anh ta đã chịu khổ nên bây giờ cần phải để cô cũng chịu khổ theo sao?
“Tiểu Thất à.” Giang Chấp cũng đã nhìn thấy rõ những ánh lửa hừng hực trong mắt cô. Anh đi tới trước mặt cô, giọng nói mang theo ý cười: “Nếu giống như ngày xưa, đồ đệ còn phải ra ngoài kiếm sống nuôi sư phụ đấy. Bây giờ mới bắt cô làm chút việc nặng, không thể coi là khiến cô ấm ức. Cô nghĩ mà xem, tương lai còn dài, cô có điều gì không hiểu, nghĩ không thông suốt đều sẽ phải tới làm phiền người thầy như tôi đây, đúng không. Giáo sư Hồ giao cô cho tôi, tôi có trách nhiệm giúp mầm non như cô trưởng thành khỏe mạnh, trách nhiệm của tôi rất nặng nề đấy.”
“Ném hết cho tôi các công việc bẩn thỉu, nặng nhọc tức là có trách nhiệm với tôi sao?”
“Rèn luyện nhiều một chút, ăn đòn nhiều một chút, lao động nhiều một chút, nếu không sao có thể mạnh khỏe trưởng thành đây?”
“…”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Đường dựng quầy bar bằng tay, cũng may Giang Chấp coi như có lương tâm, không làm một ông chủ bỏ mặc nhân viên. Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy anh cũng không hề tự nguyện ra tay giúp đỡ, chẳng qua là vì Thịnh Đường không thể nào nhấc nổi một khúc gỗ, thẳng thừng làm rơi cái “rầm” xuống đất.
Lần đầu Giang Chấp còn có thể nhịn, cho đến khi cô suýt làm rơi thẳng xuống chân mình, anh phải tiến lên vững vàng đỡ lấy khúc gỗ, nheo mắt nhìn cô khinh thường: “Đường Tiểu Thất, cô cố tình đúng không?”
“Trời đất chứng giám, tôi thật sự không có sức! Nếu anh còn tiếp tục bức ép con gái nhà lành, tôi ngã vật ra đất cho anh xem. Vả lại, nếu thật sự phải làm công việc lắp ráp, tôi cũng không biết làm đâu.”
Thế là, Giang Chấp đích thân lâm trận.
Nhưng Thịnh Đường cũng không hề may mắn thoát nạn. Cô phải đứng giúp việc cho anh, giúp anh đưa các loại dụng cụ gì đó…
“Đường Tiểu Thất, mở to mắt của cô ra cho tôi. Cái tôi cần là máy đánh bóng, cô đưa tôi cái bào điện để làm gì?”
“Cái tôi cần là máy mài…”
“Đường Tiểu Thất! Tua-vít chữ Thập và tua-vít chữ Mễ cô cũng không phân biệt được sao?”
…
Phiền chết đi được.
Cô là thợ mộc sao?
Không phải.
Công việc lắp ráp coi như cũng thuận lợi, được hoàn thành giữa những tiếng quở mắng của Giang Chấp. Sau khi tổng thể quầy bar được dựng xong, Thịnh Đường mới có chút thời gian rảnh để tỉ mỉ quan sát nó một lượt. Chất liệu gỗ là loại gỗ tại địa phương này, cũng chẳng quá quý giá gì. Các hoa văn được khắc bên trên khá cầu kỳ, có thể nhận ra tâm huyết của người làm. Mỗi một đường vân đều rất mượt mà sắc nét, không ngờ Giang Chấp còn có hoa tay về mặt này.
Các công việc ở giai đoạn đầu cần làm đã xong hết cả, hôm nay nói trắng ra chính là tới lắp ráp.
Thịnh Đường cảm thấy tâm tư của Giang Chấp thâm độc không phải dạng vừa. Chỉ còn lại chút việc cuối cùng này anh cũng kiên quyết muốn giày vò cô cho bằng được.
Độ cao thấp vừa phải, nguyên nhân là vì Giang Chấp đã làm sẵn một chiếc ghế chân cao từ trước.
Thịnh Đường nằm bò ra quầy bar không muốn nhúc nhích nữa, mí mắt có thể nhắm chặt lại trong phút chốc. Thật ra điều cô muốn nói hơn cả là, mua luôn một quầy bar có phải là nhanh không lại kiên quyết muốn tự làm, anh giỏi giang thật đấy…
Ừm, quầy bar này nằm bò ra cũng khá thoải mái đấy, nhất là bề mặt này, được mài thật là trơn nhẵn. Quả thật không cứ phải mang ra làm nơi uống rượu, bình thường nằm nhoài ra đây, nhấm nháp cà phê, sưởi nắng, lười biếng một chút cũng rất tuyệt vời.
Anh ta đúng là giỏi giang thật.
Chỉ một lúc sau khi Giang Chấp đi rửa tay, vào phòng khách nhìn đã thấy Thịnh Đường ngủ mất rồi. Cả người cô dính chặt trên tác phẩm mới của anh, quả thật không khách khí chút nào. Anh tiến tới, một khuỷu tay chống lên quầy bar, ngước đầu đánh mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Trước sau còn chưa tới ba phút thì phải, xem ra cô gái này buồn ngủ thật.
Anh nhớ lại ban nãy trong lúc giúp việc, cô đứng làu bàu suốt, không ngừng lẩm bẩm mình buồn ngủ rồi, anh còn nghĩ cô lười biếng muốn trốn việc.
Giang Chấp không nhịn được cười, ánh mắt dời đi, rơi xuống bàn tay đặt trên mặt bàn của cô.
Vị trí gan bàn tay đã bị thương, rách da, rớm một chút máu. Vết thương thật ra cũng không quá nghiêm trọng, thế nên lúc trước cũng không thấy cô ai ôi gì.
Giang Chấp quan sát một chút rồi quay người đi vào phòng, lúc trở ra trong tay đã có thêm một hộp bông băng. Anh dùng oxy già và nước sát khuẩn rửa sạch vết thương cho cô, cô hoàn toàn không có chút phản ứng gì, ngủ say như chết vậy. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Bàn tay cô được đặt giữa lòng bàn tay anh, rất nhỏ, còn rất mềm mại. Anh nhẹ nhàng nắm lại, thì thầm lẩm bẩm: “Còn nói là biết điêu khắc gỗ, đầu ngón tay chẳng có một chút sức nào, mềm đến mức có thể bẻ gãy được. Mấy lời chém gió và cãi cọ cô đúng là xuất khẩu thành thơ…”
Bình luận facebook