Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53 - Chương 53 CẢM ĐỘNG BỞI CHÍNH MÌNH
Chương 53 CẢM ĐỘNG BỞI CHÍNH MÌNH
Nhưng cũng không thể cứ ngủ như thế này được, đến lúc tỉnh dậy không biết cổ sẽ đau mỏi tới mức nào. Nghĩ vậy, Giang Chấp buông một tiếng thở dài. Ai bảo đây là cô học trò do anh dẫn dắt chứ, lúc nào cũng khiến trái tim người thầy lo lắng đến nát vụn.
Trong lúc bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ, Giang Chấp còn tự thấy cảm động bởi chính mình.
Trên đời này liệu còn có thể tìm được một người thầy tốt như anh nữa hay không?
Có điều, cô học trò chết tiệt này quả thật không coi anh là người ngoài. Giây trước anh vừa bế cô vào lòng, giây sau hai cánh tay của cô đã vòng qua ôm ghì lấy cổ anh, cả gương mặt vùi sâu vào hõm cổ của anh, ngủ cứ gọi là điềm nhiên như không.
Đặt cô lên giường rồi, cô vẫn không tỉnh, miệng lẩm bẩm một câu, đầu mày còn nhíu lại. Giang Chấp vươn tay với lấy chiếc gối ôm nhét vào trong lòng cô. Quả nhiên, sau khi được ôm gối, cô đã ngủ ngoan ngoãn hơn.
Giang Chấp khẽ bật cười thành tiếng.
Thuần túy chỉ là một cô nhóc, khác hẳn lúc bình thường kiêu kỳ vô cùng.
Khi trước lúc cửa nhà cô mở rộng, anh từng nhìn thấy một lần, trên chiếc xô pha trong phòng khách để không ít thú nhồi bông. Từ đó có thể suy đoán, trong phòng ngủ cũng sẽ không kém cạnh, chưa biết chừng lại là một cô nhóc thường ngày thích ôm gấu bông đi ngủ. Hôm nay suy nghĩ của anh quả thật đã được kiểm chứng.
Có người lại vô duyên gõ cửa ngay lúc này.
Gõ kiểu không nghiêm túc, hờ hững lả lơi nhát gừng.
Người có thể gõ cửa một cách vô liêm sỉ như vậy chỉ có thể là Tiêu Dã.
Lúc Giang Chấp ra mở cửa, quả nhiên nhìn thấy anh ấy đang đứng oặt ẹo dựa người vào tường, tay xách một chiếc túi. Anh ấy nhấc túi lên, một cốc trà sữa trân châu cỡ lớn, thêm đá.
“Coi như cậu có tâm.” Giang Chấp cầm lấy trà sữa trước.
“Chắc chắn là có tâm hơn cách cậu đối xử với tôi. Trên đời này người luôn nghĩ tới cậu, nhớ về cậu e rằng chỉ còn Tiêu Dã này thôi.”
Nói rồi, Tiêu Dã định len vào trong nhà, Giang Chấp giơ một tay chặn đứng ý định của anh ấy.
“Ý gì đây?”
“Đã nhận được trà sữa, cậu đi cẩn thận, không tiễn.”
Tiêu Dã bùng nổ: “Giang Chấp, không có cái kiểu như cậu đâu. Tôi đi cả một đoạn đường để xách trà sữa tới đây, đến một miếng nước cậu cũng không cho tôi uống à?”
“Đối diện chính là nhà cậu, tự về nhà cậu uống nước đi.”
“Nhà tôi không có nước lạnh, đến nước lọc mát mẻ cũng không có. Lẽ nào cậu đành lòng bắt tôi uống nước máy?”
Giang Chấp từ đầu tới cuối không bật đèn xanh: “Nếu uống vào bị đau bụng tôi sẽ đưa cậu tới bệnh viện.”
“Có người nào làm anh em như cậu không? Đừng có đùa, tôi phải vào nhà cậu tắm qua một cái cho mát. Tôi phải xếp hàng để mua trà sữa cho cậu đấy, nóng chết tôi rồi…”
Giang Chấp giơ tay một chặn một đẩy, Tiêu Dã loạng choạng chực ngã.
“Shit! Giang Chấp, cậu…”
“Nói nhỏ tiếng một chút.” Giang Chấp khẽ quát, sau đó lập tức hối hận.
Tiêu Dã ban đầu sững người, ngay sau đó lập tức hiểu ra, đẩy Giang Chấp ra và xông thẳng vào trong. Ruột của Giang Chấp sắp xanh mét vì ân hận rồi. Tiêu Dã tỏ thái độ bất chấp tất cả, anh có muốn cản nữa cũng không thể cản được.
Phòng khách nhìn qua một cái là thấy hết, dĩ nhiên chẳng giấu được ai. Tiêu Dã liên xông thẳng vào phòng ngủ, đẩy cửa phòng ra trước Giang Chấp một bước…
Thịnh Đường gối đầu lên chiếc gối của Giang Chấp, nằm trên chiếc giường của Giang Chấp, đắp chiếc chăn mỏng của Giang Chấp, trong lòng ôm một chiếc gối to tướng.
Ngủ rồi sao?
Tóc tai hơi bù xù…
Một giây sau, Giang Chấp vươn tay đóng cửa phòng lại.
Trước mắt không còn hình ảnh người đẹp say ngủ, Tiêu Dã chuyển hướng nhìn lên Giang Chấp. Anh mặc một chiếc áo phông thấm mồ hôi ngắn tay rộng rãi. Bên hông còn mất một góc, nhìn kiểu gì cũng giống như bị ai đó kéo rách… Trong đầu Tiêu Dã lập tức hiện lên hình ảnh một người ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ dưới. Hơn nữa bây giờ trời còn chưa tối, sao đã ngủ rồi?
Khuôn mặt Tiêu Dã biến sắc: “Giang Chấp, cậu đã làm gì?”
Giang Chấp có miệng không thể cãi, nhất thời nổi đóa: “Mẹ kiếp, tôi có thể làm được gì?”
“Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám ức hiếp Đường Đường nhà tôi, tôi không tha cho cậu đâu.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Giang Chấp nheo mắt lại: “Đường Đường nhà cậu ư?”
“Không sai, thế nên tốt nhất cậu khách sáo một chút cho tôi.”
“Cút.”
“Giang Chấp cậu…”
“Cút thật xa cho khuất mắt tôi!”
Nhưng cũng không thể cứ ngủ như thế này được, đến lúc tỉnh dậy không biết cổ sẽ đau mỏi tới mức nào. Nghĩ vậy, Giang Chấp buông một tiếng thở dài. Ai bảo đây là cô học trò do anh dẫn dắt chứ, lúc nào cũng khiến trái tim người thầy lo lắng đến nát vụn.
Trong lúc bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ, Giang Chấp còn tự thấy cảm động bởi chính mình.
Trên đời này liệu còn có thể tìm được một người thầy tốt như anh nữa hay không?
Có điều, cô học trò chết tiệt này quả thật không coi anh là người ngoài. Giây trước anh vừa bế cô vào lòng, giây sau hai cánh tay của cô đã vòng qua ôm ghì lấy cổ anh, cả gương mặt vùi sâu vào hõm cổ của anh, ngủ cứ gọi là điềm nhiên như không.
Đặt cô lên giường rồi, cô vẫn không tỉnh, miệng lẩm bẩm một câu, đầu mày còn nhíu lại. Giang Chấp vươn tay với lấy chiếc gối ôm nhét vào trong lòng cô. Quả nhiên, sau khi được ôm gối, cô đã ngủ ngoan ngoãn hơn.
Giang Chấp khẽ bật cười thành tiếng.
Thuần túy chỉ là một cô nhóc, khác hẳn lúc bình thường kiêu kỳ vô cùng.
Khi trước lúc cửa nhà cô mở rộng, anh từng nhìn thấy một lần, trên chiếc xô pha trong phòng khách để không ít thú nhồi bông. Từ đó có thể suy đoán, trong phòng ngủ cũng sẽ không kém cạnh, chưa biết chừng lại là một cô nhóc thường ngày thích ôm gấu bông đi ngủ. Hôm nay suy nghĩ của anh quả thật đã được kiểm chứng.
Có người lại vô duyên gõ cửa ngay lúc này.
Gõ kiểu không nghiêm túc, hờ hững lả lơi nhát gừng.
Người có thể gõ cửa một cách vô liêm sỉ như vậy chỉ có thể là Tiêu Dã.
Lúc Giang Chấp ra mở cửa, quả nhiên nhìn thấy anh ấy đang đứng oặt ẹo dựa người vào tường, tay xách một chiếc túi. Anh ấy nhấc túi lên, một cốc trà sữa trân châu cỡ lớn, thêm đá.
“Coi như cậu có tâm.” Giang Chấp cầm lấy trà sữa trước.
“Chắc chắn là có tâm hơn cách cậu đối xử với tôi. Trên đời này người luôn nghĩ tới cậu, nhớ về cậu e rằng chỉ còn Tiêu Dã này thôi.”
Nói rồi, Tiêu Dã định len vào trong nhà, Giang Chấp giơ một tay chặn đứng ý định của anh ấy.
“Ý gì đây?”
“Đã nhận được trà sữa, cậu đi cẩn thận, không tiễn.”
Tiêu Dã bùng nổ: “Giang Chấp, không có cái kiểu như cậu đâu. Tôi đi cả một đoạn đường để xách trà sữa tới đây, đến một miếng nước cậu cũng không cho tôi uống à?”
“Đối diện chính là nhà cậu, tự về nhà cậu uống nước đi.”
“Nhà tôi không có nước lạnh, đến nước lọc mát mẻ cũng không có. Lẽ nào cậu đành lòng bắt tôi uống nước máy?”
Giang Chấp từ đầu tới cuối không bật đèn xanh: “Nếu uống vào bị đau bụng tôi sẽ đưa cậu tới bệnh viện.”
“Có người nào làm anh em như cậu không? Đừng có đùa, tôi phải vào nhà cậu tắm qua một cái cho mát. Tôi phải xếp hàng để mua trà sữa cho cậu đấy, nóng chết tôi rồi…”
Giang Chấp giơ tay một chặn một đẩy, Tiêu Dã loạng choạng chực ngã.
“Shit! Giang Chấp, cậu…”
“Nói nhỏ tiếng một chút.” Giang Chấp khẽ quát, sau đó lập tức hối hận.
Tiêu Dã ban đầu sững người, ngay sau đó lập tức hiểu ra, đẩy Giang Chấp ra và xông thẳng vào trong. Ruột của Giang Chấp sắp xanh mét vì ân hận rồi. Tiêu Dã tỏ thái độ bất chấp tất cả, anh có muốn cản nữa cũng không thể cản được.
Phòng khách nhìn qua một cái là thấy hết, dĩ nhiên chẳng giấu được ai. Tiêu Dã liên xông thẳng vào phòng ngủ, đẩy cửa phòng ra trước Giang Chấp một bước…
Thịnh Đường gối đầu lên chiếc gối của Giang Chấp, nằm trên chiếc giường của Giang Chấp, đắp chiếc chăn mỏng của Giang Chấp, trong lòng ôm một chiếc gối to tướng.
Ngủ rồi sao?
Tóc tai hơi bù xù…
Một giây sau, Giang Chấp vươn tay đóng cửa phòng lại.
Trước mắt không còn hình ảnh người đẹp say ngủ, Tiêu Dã chuyển hướng nhìn lên Giang Chấp. Anh mặc một chiếc áo phông thấm mồ hôi ngắn tay rộng rãi. Bên hông còn mất một góc, nhìn kiểu gì cũng giống như bị ai đó kéo rách… Trong đầu Tiêu Dã lập tức hiện lên hình ảnh một người ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ dưới. Hơn nữa bây giờ trời còn chưa tối, sao đã ngủ rồi?
Khuôn mặt Tiêu Dã biến sắc: “Giang Chấp, cậu đã làm gì?”
Giang Chấp có miệng không thể cãi, nhất thời nổi đóa: “Mẹ kiếp, tôi có thể làm được gì?”
“Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám ức hiếp Đường Đường nhà tôi, tôi không tha cho cậu đâu.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Giang Chấp nheo mắt lại: “Đường Đường nhà cậu ư?”
“Không sai, thế nên tốt nhất cậu khách sáo một chút cho tôi.”
“Cút.”
“Giang Chấp cậu…”
“Cút thật xa cho khuất mắt tôi!”
Bình luận facebook