Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89 - Chương 89 LÀM MỐI MỘT CHÚT
Chương 89 LÀM MỐI MỘT CHÚT
Đầu kia quả thật đã buông một tiếng thở dài thất vọng: “Tôi nghe Đường Đường nói mọi người vẫn luôn làm việc cùng nhau. Cậu thanh niên Tiêu Dã đó chẳng phải cũng là một người tuổi trẻ tài cao sao? Bồi dưỡng một chút chắc cũng được chứ nhỉ?”
“Chuyện này… Thưa cô, tình cảm là chuyện chưa chắc vun đắp lâu đã xuất hiện. Nếu Đường Đường đã không thích, cô cũng không thể ép cô ấy, phải không ạ?”
“Nói vậy cũng đúng.” Đầu kia ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp lời: “Tóm lại là, chuyện của Đường Đường phải phiền cậu lưu tâm rồi. Đương nhiên, nếu như có cơ hội, tôi vẫn hy vọng cậu giúp tôi tác hợp, làm mối hai chúng nó. Đường Đường nhà tôi trong chuyện tình cảm thiếu sự tinh tế, có thể thích người ta đấy mà bản thân cũng không biết…”
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Giang Chấp vẫn còn ngồi nghĩ mãi về những câu nói giữa họ.
Tác hợp, làm mối.
Tác hợp Thịnh Đường và Tiêu Dã ư?
Giang Chấp nhớ tới điệu bộ cà lơ phất phơ đó của Tiêu Dã. Tác hợp? Ngồi đó mơ đi!
Khi Thịnh Đường đặt mì lên khay bê tới kệ để đồ thì nhìn thấy Giang Chấp đang dựa vào đó không biết suy nghĩ cái gì, trong tay còn nắm chặt di động.
Di động này… Sao trông quen thế nhỉ?
Khi nhìn kỹ lại, không quen sao được, di động của cô.
“Anh cầm di động của tôi làm gì vậy?”
Giang Chấp hoàn hồn lại, nói một câu nhẹ tênh: “Bố mẹ cô vừa mới gọi điện thoại tới.”
Thịnh Đường sững người: “… Anh bắt máy?”
“Cô đang bận, không tiện nghe, tôi nghe hộ cô rồi.”
Ngay lập tức, Thịnh Đường nhe nanh múa vuốt như một con chó Teddy, nhào tới giật lại di động: “Điện thoại tìm tôi anh nghe máy làm gì? Đưa đây!”
Giang Chấp giơ cao cánh tay cầm di động lên, khiến Thịnh Đường vồ hụt.
“Tôi là sư phụ của cô, nhận thay cô một cuộc điện thoại thì đã làm sao?”
Thịnh Đường tiếp tục nhảy lên cao để giật: “Điện thoại cá nhân, đó là quyền riêng tư của tôi!”
Giang Chấp đổi sang tay kia, cô lại bị hụt không giật được lần hai. “Một cô gái từ sáng tới tối sống vô tư, không lo không nghĩ thì còn có thể có chuyện riêng tư bí mật gì?”
Vóc người anh cao to, bình thường đã cao hơn Thịnh Đường không ít. Anh giơ di động lên cao như vậy, cô càng nhảy mãi cũng không với tới được mép, khiến cô tức tới nỗi thẳng thừng bám lấy bả vai anh để với lên cao, cơ thể xiên xiên xẹo xẹo đụng đụng chạm chạm. Giang Chấp sợ cô lại ngã một lần nữa, bèn vòng một cánh tay qua vô thức ôm trọn lấy eo cô.
“Trong di động của cô đang giấu thứ gì sao? Sợ tôi đọc được?”
Thịnh Đường với mãi không với được, mệt đến thở hồng hộc, đầu cúi xuống chạm lên ngực anh, cô đứng thở một chút: “Anh mặc kệ tôi giấu giếm cái gì đi. Hơn nữa, di động của ai lại tùy tiện để cho người khác xem? Đó là hành vi bất lịch sự có biết không? Nếu tôi muốn xem di động của anh, anh có cho không?”
Giang Chấp hạ cánh tay xuống, tiện thể vòng qua eo cô, đan tay vào bàn tay đã ôm sẵn eo cô từ lúc trước của mình, cúi đầu xuống, nhìn cô cười khẽ: “Được mà, tôi sao cũng được, cô muốn xem tôi sẽ để cho cô xem.”
Thịnh Đường không ngờ được anh lại thoải mái đến vậy. Cô ngẩng đầu, sửng sốt nhìn anh, rất lâu sau mới nói: “Có phải người ta về già rồi, ai cũng sống tùy tiện như vậy không?”
Mặt cô rất gần.
Nhìn ở khoảng cách gần như vậy mà cũng rất khó soi ra những lỗ chân lông trên gương mặt cô. Làn da của cô gái trẻ rất đẹp, có thể vì ban nãy nhảy loi choi nên gò má lúc này hơi ửng hồng lên, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được hơi thở của cô hơi gấp, len lỏi vào trong hơi thở của anh, vừa có mùi sữa vừa có hương hoa, vừa sạch sẽ lại rất ngọt ngào.
Mùi hương ấy như hòa cả vào trong ánh mắt của cô, sáng rực như ánh sao, lại có chút gian xảo như chút đường ngọt dụ dỗ người ta.
Giang Chấp bỗng dưng cảm thấy nóng nực từ đâu xuất hiện, cổ họng rất khô rát. Anh nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy ra ngoài một chút, đặt di động sang bên cạnh: “Đường Tiểu Thất, cô muốn chết phải không?”
Thịnh Đường khẩn trương cầm lấy di động: “Có phải anh làm cho bố mẹ tôi hết hồn rồi không?” Bất thình lình có một người đàn ông nghe điện thoại, liệu bố mẹ có suy nghĩ nhiều không? Cô có nên gọi cho họ một cuộc để giải thích không? Nhưng làm như vậy liệu có khi nào sẽ thành càng giải thích càng đen tối không?
Giang Chấp câm nín: “Tôi đâu phải là yêu quái, sao có thể dọa cho họ hết hồn được?”
“Họ đã nói những gì rồi?”
“Không có gì, hỏi thăm đơn giản, biết tôi là sư phụ của cô, nên họ nhờ cậy tôi cố gắng chăm sóc cô.”
Thịnh Đường bĩu môi, cố gắng chăm sóc cô? Bỏ cái suy nghĩ ấy đi, nửa đêm nửa hôm, nửa cái mạng của cô suýt chút nữa mất trong tay anh rồi. Cô cầm di động gõ gõ lên thành bát: “Khẩn trương ăn đi, mì trương lên là tôi mặc kệ đấy.”
“Khẩn trương ăn đi, mì trương lên là tôi mặc kệ đấy.”
Giang Chấp nhìn xuống, bỗng dưng hoa mắt…
“Đi đâu vậy?”
Thịnh Đường chắp tay hành lễ: “Không quấy rầy nhã hứng ăn mì của sư phụ, đồ nhi xin cáo lui.”
“Cô đứng lại cho tôi.” Giang Chấp ngăn cản ý đồ định “chuồn là thượng sách” của cô, hất hàm: “Thế này là cô nấu cho tôi một bát mì hay nấu cho tôi một bát ớt đấy?”
Thịnh Đường cãi lý: “Chẳng phải anh muốn tôi nấu cho anh món nào tôi sở trường nhất còn gì. Món sở trường của tôi chính là mì Trùng Khánh, món này vốn dĩ rất cay.”
Giang Chấp nhìn cô chăm chú, bật cười: “Cô giỏi thật đấy.”
“Mời sư phụ ăn tự nhiên.” Thịnh Đường đáp lại bằng một nụ cười mỉm.
“Chắc chắn là phải từ từ thưởng thức rồi.” Giang Chấp bê khay lên đi ra ngoài, buông lại một câu: “Tranh thủ lúc tinh thần nhiệt huyết của cô đang dâng trào, làm thêm cho tôi cốc trà sữa.”
“Vì lý do gì chứ?” Thịnh Đường hét lên sau lưng anh.
“Vì lý do sư phụ không ăn được mấy món quá cay, cần giải nhiệt.”
Mười phút sau…
Một cốc trà sữa được Thịnh Đường đặt cái “cạch” lên mặt bàn, trà sữa trong cốc sóng sánh, bắn ra ngoài một chút.
Quá nửa đêm rồi, nhiệt độ không khí bên ngoài đã mát mẻ hơn nhiều, thi thoảng còn có gió thổi qua, hương hoa thơm ngào ngạt. Giang Chấp đánh mắt nhìn nhanh: “Trông màu sắc có vẻ không tệ.”
Thịnh Đường không lên tiếng. Cô nhìn thấy đôi đũa trong tay anh đang khều lên một sợi mì… Thế này thì phải ăn tới kiếp nào?
Giang Chấp nếm thử một ngụm trà sữa rồi ngợi khen: “Mùi vị cũng rất được, có thêm khoai dẻo, trân châu hoặc đường đen nữa thì tuyệt cú mèo.”
“Mấy thứ đó thật sự không có.” Thịnh Đường hoảng hốt phải giải thích ngay lập tức.
Da môi trên và môi dưới của anh chạm vào nhau, những lời nói ra thật là nhẹ nhàng. Cô bị anh làm khó dễ, hết tìm sữa lại phải đi tìm trà, nhưng cũng may ông trời rủ lòng thương, chưa bắt cô mất mạng trong tay anh.
Giang Chấp bật cười: “Căng thẳng gì chứ, tôi đâu có bắt cô phải đi tìm ngay. Tay nghề khá lắm, sau này cũng tiện cho tôi không phải mua trà sữa ở bên ngoài nữa, tự làm, uống còn yên tâm.”
Thịnh Đường bỗng dưng cảm thấy mình như rơi vào một vòng xoáy, dốc hết sức lực để bò ra ngoài thì ngược lại chỉ càng lún càng sâu…
“Anh từ từ uống đi…”
Không được, cô phải về phòng bình tĩnh, bình tĩnh lại. Cô không muốn những ngày tháng sau này rơi vào tình cảnh phải làm bà cô nấu bếp.
“Ngồi xuống, đợi tôi ăn xong.”
Điên cuồng rồ dại sao…
***
Ngày hôm sau, quả nhiên lại là một ngày nóng như đổ lửa. Mặt trời vừa nhảy ra ngoài đã thiêu cháy quá nửa giang sơn.
Giấc ngủ này của Tiêu Dã cực kỳ ngon, đến cả giấc mơ cũng không xuất hiện. Anh mở mắt ra, cả một chiếc giường rộng lớn chỉ có mình anh, không ngủ ngon sao được?
Anh thức dậy, thong thả đi đánh răng rửa mặt, lúc ngang qua phòng khách hội họp nhỏ thì nhìn thấy Giang Chấp đang nửa nằm nửa dựa lên ghế xô pha, trên bàn chất chồng không ít tài liệu.
Đến khi anh ấy đánh răng, mang theo cả miệng toàn bọt kem đánh răng đi ra ngoài thì Giang Chấp đã mở mắt ra rồi. Nhưng anh chỉ ngồi yên ở đó, không có động tĩnh gì, nhíu mày không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Tiêu Dã cảm thấy rất tò mò bèn tiến tới.
Giang Chấp không có phản ứng gì, vẫn còn khá đăm chiêu.
Tiêu Dã ngồi sụp xuống, ngẩng đầu vừa nhìn anh vừa đánh răng, nghĩ bụng người này bị ma nhập rồi hay sao vậy? Định cứ thế “viên tịch” à?
Một lúc lâu sau, Giang Chấp cuối cùng cũng có phản ứng: “Tường phía Đông… tường phía Đông?” Anh nhìn Tiêu Dã, hoàn toàn không hề thấy kỳ lạ với hành vi ngồi bệt xuống đất đánh răng của anh ấy: “Tường phía Đông có vấn đề gì?”
Tiêu Dã đang đánh răng chợt khựng lại: “Tường phía Đông do tôi phụ trách mà, có chuyện gì được?”
Giang Chấp lại càng khó hiểu hơn: “Không biết nữa, hôm qua Tiểu Thất vô duyên vô cớ nói một tiếng ‘tường phía Đông’, hỏi thêm thì cô ấy không nói gì nữa.”
“Đường Tiểu…” Nhạy cảm bắt được ánh mắt sắc lẹm của Giang Chấp, Tiêu Dã đổi giọng: “Đường Đường nói ấy hả, vậy thì tôi hiểu ra rồi.”
Giang Chấp không hiểu. Hiểu ra rồi? Nói cái gì mà hiểu ra rồi?
Tiêu Dã miệng ngậm bàn chải đứng lên, đồng thời kéo cả Giang Chấp dậy, sau đó đẩy anh về phía bức tường, chống cánh tay lên bên cạnh mặt anh, cười xấu xa: “Là ‘dồn tường’, hiểu chưa hả?”
Giang Chấp sững người, bấy giờ mới bàng hoàng tỉnh ngộ hóa ra “bích đông” là thế này chứ không phải “bích đông” như anh nghĩ…
“Ấy, mà Đường Đường bị ai dồn tường nhỉ? Hay là cô ấy đã dồn tường một ai đó?” Tiêu Dã lúng búng hỏi một câu, cực kỳ hóng hớt.
Cả đời này điều Giang Chấp không chịu nổi nhất chính là có người đứng trước mặt anh, miệng ngậm bọt kem đánh răng nói chuyện. Anh lại bất thình lình nhớ tới cuộc điện thoại tối qua, càng nhìn gương mặt này giờ càng không thuận mắt, bèn lập tức đẩy Tiêu Dã ra: “Cút ra kia cho ông!”
Tiêu Dã cũng thật sự nghe lời mà cút đi, cười phá lên ngông nghênh đi vào phòng vệ sinh tiếp tục đánh răng. Sau khi anh ấy giội qua nước lạnh đi ra, lúc đang đứng trước gương xịt khoáng lên mặt thì Giang Chấp lại lượn lờ ra trước cửa phòng vệ sinh. Tiêu Dã vừa ngước lên liền nhìn thấy một cái bóng xuất hiện trong gương, sợ hãi run lẩy bẩy: “Ôi trời đất mẹ ơi… cậu là ma đấy à.”
Giang Chấp nghiêng người đứng dựa vào cạnh cửa, không nói năng gì, ánh mắt dừng trên người Tiêu Dã, quan sát từ trước ra sau, từ sau tới trước một lúc khá lâu.
Hôm qua Tiêu Dã đi dãi nắng cả ngày, mặt như tróc ra một lớp da vậy, nên anh ấy muốn sáng nay đối đãi tốt với gương mặt này của mình một chút. Nhưng ngó cái biểu cảm tươi không ra tươi, xám không ra xám đó của Giang Chấp, anh ấy lo đến phát hoảng, chẳng còn tâm trí đâu chăm sóc cho da mặt nữa.
“Cậu… không tắm qua à?”
Giang Chấp khoanh hai tay trước ngực, nói năng không chút khách khí: “Phòng vệ sinh bị cậu chiếm giữ đã gần hai mươi phút rồi. Tiêu Dã, mẹ kiếp, cậu ái nam ái nữ à?”
Tiêu Dã nghĩ bụng. Hay rồi, bản thân không biết đã đắc tội với ngài này kiểu này kiểu gì. Anh ấy giơ tay làm động tác mời: “Cậu cứ tắm thoải mái, tôi đảm bảo không liếc ngang liếc dọc.” Phòng tắm có vòi sen là độc lập, cũng cách bồn rửa mặt một quãng, anh ấy gây trở ngại gì rồi?
w●ebtruy●enonlin●e●com
Giang Chấp chẳng buồn nói nhiều lời với Tiêu Dã, đủng đỉnh đi vào trong.
Anh quả thực không vội tắm ngay. Anh cầm chiếc cốc thủy tinh bên cạnh gương, lấy đầy nước, bóp một ít kem đánh răng lên bàn chải. Tiêu Dã thấy vậy thì cũng yên tâm tiếp tục xịt khoáng lên mặt, hỏi anh: “Tối qua cậu không ngủ à? Tôi thấy trên bàn toàn là tài liệu phương án khôi phục.”
Hang số 0 chia làm rất nhiều giai đoạn khôi phục, cộng thêm việc nhân lực vốn đã ít ỏi, thế nên có một vài vị trí hỏng hóc cần được đích thân Giang Chấp làm phương án khôi phục. Ngoài việc này ra, trong các phương án của bọn họ, cho dù chỉ là một phần diện tích hoặc một sự điều chỉnh nào đó bé bằng móng tay cũng cần anh phải xem qua, sau đó tập trung thảo luận.
Giang Chấp nghiến răng nói một câu: “Chợp mắt một lúc.” Nha đầu chết tiệt kia, hại anh chạy vào nhà vệ sinh mấy lần liền, trong mì chỉ có ớt thôi ư? Anh hoài nghi một cách nghiêm trọng rằng cô nhóc này còn bỏ vào đó thứ gì không sạch sẽ nữa.
Cả một bụng đầy những suy nghĩ xấu xa.
Tiêu Dã nghiêm túc quan sát anh một lượt qua gương: “Bỏ ăn bỏ ngủ à, sắc mặt trông cũng tệ đi. Nhưng mà ngày trước cậu thức đêm làm việc cũng vẫn bình thường. Bây giờ tình trạng này là sao? Đến tuổi à?”
“Cút.”
Tiêu Dã phá lên cười rồi chép miệng mấy tiếng: “Cậu như vậy bảo tôi biết phải làm sao? Làm tôi đi ngủ cũng thấy ngại.”
Giang Chấp nhìn thẳng vào gương cười khẩy. Đi ngủ cũng ngại ư? Ngủ còn say hơn bất kỳ ai, tiếng ngáy to tới mức anh cảm thấy đau hết cả đầu.
“Cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy, vậy hôm nay tôi sẽ liên lạc với thầy Hứa?” Tiêu Dã không đành lòng, nói kiểu gì cũng muốn xác nhận lại lần cuối cùng.
Giang Chấp đánh răng, chỉ “ừm” một tiếng, không nói gì nhiều.
Tiêu Dã nhìn lại bản thân mình trong gương, ừm, thuận mắt hơn nhiều rồi. “Tôi cảm thấy là, cậu và Trình Gia Hủy cũng có thể được coi là ‘Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’, sao có thể trùng hợp đến vậy, một lần nữa hội ngộ ở Cố Cung?”
Giang Chấp không lên tiếng, anh cúi đầu súc miệng, tiếng vòi nước ồ ồ chảy ra.
“Cậu không thể kể tỉ mỉ cho tôi nghe chuyện giữa cậu và Trình Gia Hủy hay sao?”
Giang Chấp vẫn không đoái hoài gì tới anh ấy.
Tiêu Dã tự thấy mình vô duyên, nhún vai, thôi bỏ đi, dù sao cũng còn khối thời gian, không sợ không có kịch hay để xem. Giang Chấp nhanh chóng súc miệng xong xuôi, ngước mắt lên chợt nhìn thấy Tiêu Dã đang bôi lên mặt… Anh nhìn thật kỹ thân của chiếc lọ đó. Xịt chống nắng…
“Cậu đàn ông đàn ang mà còn sợ phơi nắng à? Hồi cậu mới từ Tân Cương trở về, chẳng biết còn đen hơn bây giờ mấy tông.”
Tiêu Dã không sợ bị chê cười: “Đó là vì trước kia tôi chưa được gặp tiểu sư muội của tôi. Giang Chấp, sự già cỗi của làn da chín mươi phần trăm do tác động của tia tử ngoại. Chỉ cần chăm chỉ chống nắng là cậu có thể trẻ trung hơn so với những người cùng tuổi một nửa. Tôi vẫn còn độc thân, kiểu gì cũng phải bảo vệ thật kỹ nhan sắc đỉnh cao của tôi chứ hả?”
Giang Chấp vốn dĩ định đi tắm qua một chút, nghe xong câu này bước chân chợt khựng lại: “Xịt chống nắng này là Tiểu Thất đưa cho cậu à?”
“Đúng vậy.” Tiêu Dã hớn ha hớn hả: “Nếu không sao lại nói tiểu sư muội của tôi chu đáo tỉ mỉ chứ, chuyện gì cũng nhớ tới đại sư huynh của cô ấy đầu tiên.”
Giang Chấp nhìn gương mặt đó của Tiêu Dã trong gương. Nói thật, đúng là đẹp trai, nhưng anh nhìn cứ thấy bực mình. Tiêu Dã làm sao biết được diện mạo như hoa như nguyệt của mình lại chọc cho Giang Chấp khó ở? Anh ấy cầm chai xịt chống nắng đưa ra trước mặt anh, tỏ thái độ kiêu căng: “Trước khi ra khỏi cửa cậu cũng xịt một chút đi, cực kỳ dễ
dùng.”
“Thế sao? Được thôi, tôi dùng thử xem sao.” Giang Chấp đón lấy rồi quay người, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Cầm đi đâu đấy? Cậu còn chưa rửa mặt mà, định xịt thẳng lên mặt luôn à?”
“Tịch thu, tôi lấy luôn.”
Đầu kia quả thật đã buông một tiếng thở dài thất vọng: “Tôi nghe Đường Đường nói mọi người vẫn luôn làm việc cùng nhau. Cậu thanh niên Tiêu Dã đó chẳng phải cũng là một người tuổi trẻ tài cao sao? Bồi dưỡng một chút chắc cũng được chứ nhỉ?”
“Chuyện này… Thưa cô, tình cảm là chuyện chưa chắc vun đắp lâu đã xuất hiện. Nếu Đường Đường đã không thích, cô cũng không thể ép cô ấy, phải không ạ?”
“Nói vậy cũng đúng.” Đầu kia ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp lời: “Tóm lại là, chuyện của Đường Đường phải phiền cậu lưu tâm rồi. Đương nhiên, nếu như có cơ hội, tôi vẫn hy vọng cậu giúp tôi tác hợp, làm mối hai chúng nó. Đường Đường nhà tôi trong chuyện tình cảm thiếu sự tinh tế, có thể thích người ta đấy mà bản thân cũng không biết…”
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Giang Chấp vẫn còn ngồi nghĩ mãi về những câu nói giữa họ.
Tác hợp, làm mối.
Tác hợp Thịnh Đường và Tiêu Dã ư?
Giang Chấp nhớ tới điệu bộ cà lơ phất phơ đó của Tiêu Dã. Tác hợp? Ngồi đó mơ đi!
Khi Thịnh Đường đặt mì lên khay bê tới kệ để đồ thì nhìn thấy Giang Chấp đang dựa vào đó không biết suy nghĩ cái gì, trong tay còn nắm chặt di động.
Di động này… Sao trông quen thế nhỉ?
Khi nhìn kỹ lại, không quen sao được, di động của cô.
“Anh cầm di động của tôi làm gì vậy?”
Giang Chấp hoàn hồn lại, nói một câu nhẹ tênh: “Bố mẹ cô vừa mới gọi điện thoại tới.”
Thịnh Đường sững người: “… Anh bắt máy?”
“Cô đang bận, không tiện nghe, tôi nghe hộ cô rồi.”
Ngay lập tức, Thịnh Đường nhe nanh múa vuốt như một con chó Teddy, nhào tới giật lại di động: “Điện thoại tìm tôi anh nghe máy làm gì? Đưa đây!”
Giang Chấp giơ cao cánh tay cầm di động lên, khiến Thịnh Đường vồ hụt.
“Tôi là sư phụ của cô, nhận thay cô một cuộc điện thoại thì đã làm sao?”
Thịnh Đường tiếp tục nhảy lên cao để giật: “Điện thoại cá nhân, đó là quyền riêng tư của tôi!”
Giang Chấp đổi sang tay kia, cô lại bị hụt không giật được lần hai. “Một cô gái từ sáng tới tối sống vô tư, không lo không nghĩ thì còn có thể có chuyện riêng tư bí mật gì?”
Vóc người anh cao to, bình thường đã cao hơn Thịnh Đường không ít. Anh giơ di động lên cao như vậy, cô càng nhảy mãi cũng không với tới được mép, khiến cô tức tới nỗi thẳng thừng bám lấy bả vai anh để với lên cao, cơ thể xiên xiên xẹo xẹo đụng đụng chạm chạm. Giang Chấp sợ cô lại ngã một lần nữa, bèn vòng một cánh tay qua vô thức ôm trọn lấy eo cô.
“Trong di động của cô đang giấu thứ gì sao? Sợ tôi đọc được?”
Thịnh Đường với mãi không với được, mệt đến thở hồng hộc, đầu cúi xuống chạm lên ngực anh, cô đứng thở một chút: “Anh mặc kệ tôi giấu giếm cái gì đi. Hơn nữa, di động của ai lại tùy tiện để cho người khác xem? Đó là hành vi bất lịch sự có biết không? Nếu tôi muốn xem di động của anh, anh có cho không?”
Giang Chấp hạ cánh tay xuống, tiện thể vòng qua eo cô, đan tay vào bàn tay đã ôm sẵn eo cô từ lúc trước của mình, cúi đầu xuống, nhìn cô cười khẽ: “Được mà, tôi sao cũng được, cô muốn xem tôi sẽ để cho cô xem.”
Thịnh Đường không ngờ được anh lại thoải mái đến vậy. Cô ngẩng đầu, sửng sốt nhìn anh, rất lâu sau mới nói: “Có phải người ta về già rồi, ai cũng sống tùy tiện như vậy không?”
Mặt cô rất gần.
Nhìn ở khoảng cách gần như vậy mà cũng rất khó soi ra những lỗ chân lông trên gương mặt cô. Làn da của cô gái trẻ rất đẹp, có thể vì ban nãy nhảy loi choi nên gò má lúc này hơi ửng hồng lên, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được hơi thở của cô hơi gấp, len lỏi vào trong hơi thở của anh, vừa có mùi sữa vừa có hương hoa, vừa sạch sẽ lại rất ngọt ngào.
Mùi hương ấy như hòa cả vào trong ánh mắt của cô, sáng rực như ánh sao, lại có chút gian xảo như chút đường ngọt dụ dỗ người ta.
Giang Chấp bỗng dưng cảm thấy nóng nực từ đâu xuất hiện, cổ họng rất khô rát. Anh nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy ra ngoài một chút, đặt di động sang bên cạnh: “Đường Tiểu Thất, cô muốn chết phải không?”
Thịnh Đường khẩn trương cầm lấy di động: “Có phải anh làm cho bố mẹ tôi hết hồn rồi không?” Bất thình lình có một người đàn ông nghe điện thoại, liệu bố mẹ có suy nghĩ nhiều không? Cô có nên gọi cho họ một cuộc để giải thích không? Nhưng làm như vậy liệu có khi nào sẽ thành càng giải thích càng đen tối không?
Giang Chấp câm nín: “Tôi đâu phải là yêu quái, sao có thể dọa cho họ hết hồn được?”
“Họ đã nói những gì rồi?”
“Không có gì, hỏi thăm đơn giản, biết tôi là sư phụ của cô, nên họ nhờ cậy tôi cố gắng chăm sóc cô.”
Thịnh Đường bĩu môi, cố gắng chăm sóc cô? Bỏ cái suy nghĩ ấy đi, nửa đêm nửa hôm, nửa cái mạng của cô suýt chút nữa mất trong tay anh rồi. Cô cầm di động gõ gõ lên thành bát: “Khẩn trương ăn đi, mì trương lên là tôi mặc kệ đấy.”
“Khẩn trương ăn đi, mì trương lên là tôi mặc kệ đấy.”
Giang Chấp nhìn xuống, bỗng dưng hoa mắt…
“Đi đâu vậy?”
Thịnh Đường chắp tay hành lễ: “Không quấy rầy nhã hứng ăn mì của sư phụ, đồ nhi xin cáo lui.”
“Cô đứng lại cho tôi.” Giang Chấp ngăn cản ý đồ định “chuồn là thượng sách” của cô, hất hàm: “Thế này là cô nấu cho tôi một bát mì hay nấu cho tôi một bát ớt đấy?”
Thịnh Đường cãi lý: “Chẳng phải anh muốn tôi nấu cho anh món nào tôi sở trường nhất còn gì. Món sở trường của tôi chính là mì Trùng Khánh, món này vốn dĩ rất cay.”
Giang Chấp nhìn cô chăm chú, bật cười: “Cô giỏi thật đấy.”
“Mời sư phụ ăn tự nhiên.” Thịnh Đường đáp lại bằng một nụ cười mỉm.
“Chắc chắn là phải từ từ thưởng thức rồi.” Giang Chấp bê khay lên đi ra ngoài, buông lại một câu: “Tranh thủ lúc tinh thần nhiệt huyết của cô đang dâng trào, làm thêm cho tôi cốc trà sữa.”
“Vì lý do gì chứ?” Thịnh Đường hét lên sau lưng anh.
“Vì lý do sư phụ không ăn được mấy món quá cay, cần giải nhiệt.”
Mười phút sau…
Một cốc trà sữa được Thịnh Đường đặt cái “cạch” lên mặt bàn, trà sữa trong cốc sóng sánh, bắn ra ngoài một chút.
Quá nửa đêm rồi, nhiệt độ không khí bên ngoài đã mát mẻ hơn nhiều, thi thoảng còn có gió thổi qua, hương hoa thơm ngào ngạt. Giang Chấp đánh mắt nhìn nhanh: “Trông màu sắc có vẻ không tệ.”
Thịnh Đường không lên tiếng. Cô nhìn thấy đôi đũa trong tay anh đang khều lên một sợi mì… Thế này thì phải ăn tới kiếp nào?
Giang Chấp nếm thử một ngụm trà sữa rồi ngợi khen: “Mùi vị cũng rất được, có thêm khoai dẻo, trân châu hoặc đường đen nữa thì tuyệt cú mèo.”
“Mấy thứ đó thật sự không có.” Thịnh Đường hoảng hốt phải giải thích ngay lập tức.
Da môi trên và môi dưới của anh chạm vào nhau, những lời nói ra thật là nhẹ nhàng. Cô bị anh làm khó dễ, hết tìm sữa lại phải đi tìm trà, nhưng cũng may ông trời rủ lòng thương, chưa bắt cô mất mạng trong tay anh.
Giang Chấp bật cười: “Căng thẳng gì chứ, tôi đâu có bắt cô phải đi tìm ngay. Tay nghề khá lắm, sau này cũng tiện cho tôi không phải mua trà sữa ở bên ngoài nữa, tự làm, uống còn yên tâm.”
Thịnh Đường bỗng dưng cảm thấy mình như rơi vào một vòng xoáy, dốc hết sức lực để bò ra ngoài thì ngược lại chỉ càng lún càng sâu…
“Anh từ từ uống đi…”
Không được, cô phải về phòng bình tĩnh, bình tĩnh lại. Cô không muốn những ngày tháng sau này rơi vào tình cảnh phải làm bà cô nấu bếp.
“Ngồi xuống, đợi tôi ăn xong.”
Điên cuồng rồ dại sao…
***
Ngày hôm sau, quả nhiên lại là một ngày nóng như đổ lửa. Mặt trời vừa nhảy ra ngoài đã thiêu cháy quá nửa giang sơn.
Giấc ngủ này của Tiêu Dã cực kỳ ngon, đến cả giấc mơ cũng không xuất hiện. Anh mở mắt ra, cả một chiếc giường rộng lớn chỉ có mình anh, không ngủ ngon sao được?
Anh thức dậy, thong thả đi đánh răng rửa mặt, lúc ngang qua phòng khách hội họp nhỏ thì nhìn thấy Giang Chấp đang nửa nằm nửa dựa lên ghế xô pha, trên bàn chất chồng không ít tài liệu.
Đến khi anh ấy đánh răng, mang theo cả miệng toàn bọt kem đánh răng đi ra ngoài thì Giang Chấp đã mở mắt ra rồi. Nhưng anh chỉ ngồi yên ở đó, không có động tĩnh gì, nhíu mày không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Tiêu Dã cảm thấy rất tò mò bèn tiến tới.
Giang Chấp không có phản ứng gì, vẫn còn khá đăm chiêu.
Tiêu Dã ngồi sụp xuống, ngẩng đầu vừa nhìn anh vừa đánh răng, nghĩ bụng người này bị ma nhập rồi hay sao vậy? Định cứ thế “viên tịch” à?
Một lúc lâu sau, Giang Chấp cuối cùng cũng có phản ứng: “Tường phía Đông… tường phía Đông?” Anh nhìn Tiêu Dã, hoàn toàn không hề thấy kỳ lạ với hành vi ngồi bệt xuống đất đánh răng của anh ấy: “Tường phía Đông có vấn đề gì?”
Tiêu Dã đang đánh răng chợt khựng lại: “Tường phía Đông do tôi phụ trách mà, có chuyện gì được?”
Giang Chấp lại càng khó hiểu hơn: “Không biết nữa, hôm qua Tiểu Thất vô duyên vô cớ nói một tiếng ‘tường phía Đông’, hỏi thêm thì cô ấy không nói gì nữa.”
“Đường Tiểu…” Nhạy cảm bắt được ánh mắt sắc lẹm của Giang Chấp, Tiêu Dã đổi giọng: “Đường Đường nói ấy hả, vậy thì tôi hiểu ra rồi.”
Giang Chấp không hiểu. Hiểu ra rồi? Nói cái gì mà hiểu ra rồi?
Tiêu Dã miệng ngậm bàn chải đứng lên, đồng thời kéo cả Giang Chấp dậy, sau đó đẩy anh về phía bức tường, chống cánh tay lên bên cạnh mặt anh, cười xấu xa: “Là ‘dồn tường’, hiểu chưa hả?”
Giang Chấp sững người, bấy giờ mới bàng hoàng tỉnh ngộ hóa ra “bích đông” là thế này chứ không phải “bích đông” như anh nghĩ…
“Ấy, mà Đường Đường bị ai dồn tường nhỉ? Hay là cô ấy đã dồn tường một ai đó?” Tiêu Dã lúng búng hỏi một câu, cực kỳ hóng hớt.
Cả đời này điều Giang Chấp không chịu nổi nhất chính là có người đứng trước mặt anh, miệng ngậm bọt kem đánh răng nói chuyện. Anh lại bất thình lình nhớ tới cuộc điện thoại tối qua, càng nhìn gương mặt này giờ càng không thuận mắt, bèn lập tức đẩy Tiêu Dã ra: “Cút ra kia cho ông!”
Tiêu Dã cũng thật sự nghe lời mà cút đi, cười phá lên ngông nghênh đi vào phòng vệ sinh tiếp tục đánh răng. Sau khi anh ấy giội qua nước lạnh đi ra, lúc đang đứng trước gương xịt khoáng lên mặt thì Giang Chấp lại lượn lờ ra trước cửa phòng vệ sinh. Tiêu Dã vừa ngước lên liền nhìn thấy một cái bóng xuất hiện trong gương, sợ hãi run lẩy bẩy: “Ôi trời đất mẹ ơi… cậu là ma đấy à.”
Giang Chấp nghiêng người đứng dựa vào cạnh cửa, không nói năng gì, ánh mắt dừng trên người Tiêu Dã, quan sát từ trước ra sau, từ sau tới trước một lúc khá lâu.
Hôm qua Tiêu Dã đi dãi nắng cả ngày, mặt như tróc ra một lớp da vậy, nên anh ấy muốn sáng nay đối đãi tốt với gương mặt này của mình một chút. Nhưng ngó cái biểu cảm tươi không ra tươi, xám không ra xám đó của Giang Chấp, anh ấy lo đến phát hoảng, chẳng còn tâm trí đâu chăm sóc cho da mặt nữa.
“Cậu… không tắm qua à?”
Giang Chấp khoanh hai tay trước ngực, nói năng không chút khách khí: “Phòng vệ sinh bị cậu chiếm giữ đã gần hai mươi phút rồi. Tiêu Dã, mẹ kiếp, cậu ái nam ái nữ à?”
Tiêu Dã nghĩ bụng. Hay rồi, bản thân không biết đã đắc tội với ngài này kiểu này kiểu gì. Anh ấy giơ tay làm động tác mời: “Cậu cứ tắm thoải mái, tôi đảm bảo không liếc ngang liếc dọc.” Phòng tắm có vòi sen là độc lập, cũng cách bồn rửa mặt một quãng, anh ấy gây trở ngại gì rồi?
w●ebtruy●enonlin●e●com
Giang Chấp chẳng buồn nói nhiều lời với Tiêu Dã, đủng đỉnh đi vào trong.
Anh quả thực không vội tắm ngay. Anh cầm chiếc cốc thủy tinh bên cạnh gương, lấy đầy nước, bóp một ít kem đánh răng lên bàn chải. Tiêu Dã thấy vậy thì cũng yên tâm tiếp tục xịt khoáng lên mặt, hỏi anh: “Tối qua cậu không ngủ à? Tôi thấy trên bàn toàn là tài liệu phương án khôi phục.”
Hang số 0 chia làm rất nhiều giai đoạn khôi phục, cộng thêm việc nhân lực vốn đã ít ỏi, thế nên có một vài vị trí hỏng hóc cần được đích thân Giang Chấp làm phương án khôi phục. Ngoài việc này ra, trong các phương án của bọn họ, cho dù chỉ là một phần diện tích hoặc một sự điều chỉnh nào đó bé bằng móng tay cũng cần anh phải xem qua, sau đó tập trung thảo luận.
Giang Chấp nghiến răng nói một câu: “Chợp mắt một lúc.” Nha đầu chết tiệt kia, hại anh chạy vào nhà vệ sinh mấy lần liền, trong mì chỉ có ớt thôi ư? Anh hoài nghi một cách nghiêm trọng rằng cô nhóc này còn bỏ vào đó thứ gì không sạch sẽ nữa.
Cả một bụng đầy những suy nghĩ xấu xa.
Tiêu Dã nghiêm túc quan sát anh một lượt qua gương: “Bỏ ăn bỏ ngủ à, sắc mặt trông cũng tệ đi. Nhưng mà ngày trước cậu thức đêm làm việc cũng vẫn bình thường. Bây giờ tình trạng này là sao? Đến tuổi à?”
“Cút.”
Tiêu Dã phá lên cười rồi chép miệng mấy tiếng: “Cậu như vậy bảo tôi biết phải làm sao? Làm tôi đi ngủ cũng thấy ngại.”
Giang Chấp nhìn thẳng vào gương cười khẩy. Đi ngủ cũng ngại ư? Ngủ còn say hơn bất kỳ ai, tiếng ngáy to tới mức anh cảm thấy đau hết cả đầu.
“Cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy, vậy hôm nay tôi sẽ liên lạc với thầy Hứa?” Tiêu Dã không đành lòng, nói kiểu gì cũng muốn xác nhận lại lần cuối cùng.
Giang Chấp đánh răng, chỉ “ừm” một tiếng, không nói gì nhiều.
Tiêu Dã nhìn lại bản thân mình trong gương, ừm, thuận mắt hơn nhiều rồi. “Tôi cảm thấy là, cậu và Trình Gia Hủy cũng có thể được coi là ‘Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’, sao có thể trùng hợp đến vậy, một lần nữa hội ngộ ở Cố Cung?”
Giang Chấp không lên tiếng, anh cúi đầu súc miệng, tiếng vòi nước ồ ồ chảy ra.
“Cậu không thể kể tỉ mỉ cho tôi nghe chuyện giữa cậu và Trình Gia Hủy hay sao?”
Giang Chấp vẫn không đoái hoài gì tới anh ấy.
Tiêu Dã tự thấy mình vô duyên, nhún vai, thôi bỏ đi, dù sao cũng còn khối thời gian, không sợ không có kịch hay để xem. Giang Chấp nhanh chóng súc miệng xong xuôi, ngước mắt lên chợt nhìn thấy Tiêu Dã đang bôi lên mặt… Anh nhìn thật kỹ thân của chiếc lọ đó. Xịt chống nắng…
“Cậu đàn ông đàn ang mà còn sợ phơi nắng à? Hồi cậu mới từ Tân Cương trở về, chẳng biết còn đen hơn bây giờ mấy tông.”
Tiêu Dã không sợ bị chê cười: “Đó là vì trước kia tôi chưa được gặp tiểu sư muội của tôi. Giang Chấp, sự già cỗi của làn da chín mươi phần trăm do tác động của tia tử ngoại. Chỉ cần chăm chỉ chống nắng là cậu có thể trẻ trung hơn so với những người cùng tuổi một nửa. Tôi vẫn còn độc thân, kiểu gì cũng phải bảo vệ thật kỹ nhan sắc đỉnh cao của tôi chứ hả?”
Giang Chấp vốn dĩ định đi tắm qua một chút, nghe xong câu này bước chân chợt khựng lại: “Xịt chống nắng này là Tiểu Thất đưa cho cậu à?”
“Đúng vậy.” Tiêu Dã hớn ha hớn hả: “Nếu không sao lại nói tiểu sư muội của tôi chu đáo tỉ mỉ chứ, chuyện gì cũng nhớ tới đại sư huynh của cô ấy đầu tiên.”
Giang Chấp nhìn gương mặt đó của Tiêu Dã trong gương. Nói thật, đúng là đẹp trai, nhưng anh nhìn cứ thấy bực mình. Tiêu Dã làm sao biết được diện mạo như hoa như nguyệt của mình lại chọc cho Giang Chấp khó ở? Anh ấy cầm chai xịt chống nắng đưa ra trước mặt anh, tỏ thái độ kiêu căng: “Trước khi ra khỏi cửa cậu cũng xịt một chút đi, cực kỳ dễ
dùng.”
“Thế sao? Được thôi, tôi dùng thử xem sao.” Giang Chấp đón lấy rồi quay người, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Cầm đi đâu đấy? Cậu còn chưa rửa mặt mà, định xịt thẳng lên mặt luôn à?”
“Tịch thu, tôi lấy luôn.”
Bình luận facebook