• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (2 Viewers)

  • Chương 521-525

Chương 521 Mọi người kinh ngạc đến ngây người

Mắt thấy một chưởng này của Diệp Vô Thương rơi xuống, Âu Dương Hàn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Lúc này, Âu Dương Hàn đột nhiên cảm thấy được ở phía sau truyền đến một cỗ hấp lực cường đại!

Mà thân thể của hắn không tự chủ được hướng phía sau nhanh chóng lùi lại, hiểm mà lại hiểm né tránh được một chưởng này của Diệp Vô Thương.

Mà cùng lúc đó, giọng nói của Doãn Bách Xuyên đột nhiên vang lên, "Các hạ vừa ra tay đã muốn lấy tính mạng của người ta, không thể không quá độc ác chút đi!"

Cùng lúc giọng nói rơi xuống, Âu Dương Hàn cũng đã được Doãn Bách Xuyên kéo ra phía sau để bảo vệ.

Ầm ầm!

Một chưởng của Diệp Vô Thương cuối cùng rơi ở trên mặt đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu gần mười mét, dài mấy chục thước!

"Ừm?"

Diệp Vô Thương nhìn thấy Âu Dương Hàn trốn qua được một kiếp thì không thể không hơi sững sờ, ánh mắt cũng không thể không chuyển dời đến trên người của Doãn Bách Xuyên đang ở một bên, chợt cười lạnh nói:

"Lão già, ngươi chắc là Doãn trang chủ của Tiêu Dao sơn trang phải không? Không nghĩ tới ngươi hảo hảo làm thần tiên sống không làm, thế mà lại đến đây làm nô tài cho thằng con hoang kia! Thể diện gần ngàn năm qua của Tiêu Dao sơn trang các người nhưng toàn bộ đã để cho các ngươi phá mất hết rồi!!"

Nghe được điều này, sắc mặt của Doãn Bách Xuyên và các đệ tử khác trong Tiêu Dao sơn trang lập tức lộ ra vẻ tức giận.

Doãn Bách Xuyên cố nén lửa giận, lạnh lùng nói:

"Mời các hạ chú ý lời nói của mình! Bằng không cũng đừng trách lão phu không khách khí!"

Không nghĩ tới, Diệp Vô Thương lập tức cười ha hả, "Được! Ta ngược lại muốn nhìn xem, lão già như ngươi có thể có bản lãnh gì!"

Nói xong lời này, Diệp Vô Thương trực tiếp đánh tới một quyền!

Ầm ầm!

Lúc Diệp Vô Thương ra quyền, người còn đang ở cao trên không trung hơn trăm mét, nắm đấm rơi xuống, thì đã vượt qua mấy chục mét.

Đồng thời một đạo bóng mờ hình quả đấm to lớn, như là ngôi sao rơi xuống, hướng phía mấy người Doãn Bách Xuyên ở phía dưới hung hăng giáng xuống!

"Hừ!"

Doãn Bách Xuyên cũng không nghĩ tới, Diệp Vô Thương nói ra tay thì ra tay, lập tức cũng một quyền nghênh đón tiếp lấy, đồng thời hướng mọi người ở phía sau hét lớn, "Mọi người nhanh chóng lui lại!"

Ầm ầm!

Quyền kinh của hai ngươi ở trên không trung hưng hăng va chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ vang rung trời, liên đới không gian xung quanh cũng rung động kịch liệt một trận!

Xung quanh như thể nhấc lên một cơn gió lốc, bụi đất dưới mặt đất cũng bị khuấy động lên, như dấy lên một cơn bão cát.

Tất cả mọi người đều lui lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngay lập tức mặt mũi của mọi người tràn đầy vẻ kinh hãi.

Nhất là Âu Dương hàn, y nguyên vẫn cảm thấy có chút khó mà tiếp nhận, "Diệp công tử đến cùng là trải qua những gì? Làm sao sẽ có được thực lực mạnh mẽ như vậy?"

Mọi người ở đây còn đang ở trong kinh ngạc.

Ầm!

Trong bão cát đầy trời kia có một bóng người bay ngược mà ra.

Mọi người vôi vàng nhìn vào xem xét, lập tức lại rung động tột đỉnh.

Chỉ thấy người bay ra ngoài kia bỗng nhiên chính là Doãn Bách Xuyên!

"Doãn trang chủ lại bị đánh bay?"

"Lão Doãn thế nhưng là cường giả cấp bậc Thần Cảnh đỉnh phong, chính là cũng có sức đánh một trận với tiến nhân!"

"Người anh trai này của Diệp tiên sinh vậy mà lại có thực lực kinh khủng như thế!"

...

Âu Dương Hàn càng là hai mắt trợn lên thật lớn, lúc này đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Thời gian hơn nửa năm, từ cảnh giới tông sư Hóa Kình, tăng lên tới cảnh giới Tiên Nhân?

Thiên phú bực này e là cho với Diệp Tướng quân còn lợi hại hơn a?

"Lão già, như thế nào?"

Sau khi Diệp Vô Thương một quền đánh bay Doãn Bách Xuyên, cũng không có vội vàng xuất thủ, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt, chậm rãi mở miệng nói.

"Hừ!"

Doãn Bách Xuyên cũng không nói chuyện, lập tức vỗ ở bên hông.

Sưu sưu sưu!

Liên tiếp năm thanh Linh khí phi kiếm từ bên trong Giới Tử đại nối đuôi nhau bay ra, rồi mới quay xung quanh trên dưới quanh người Doãn Bách Xuyên, sau đó cả người hắn cũng chậm rãi treo lơ lửng giữa trời mà lên, đi tới phía trên cao mấy chục thước, một mặt vẻ ngưng trọng, "Tu vi của các hạ kinh người, tuy nhiên lão già ta còn muốn lĩnh giáo một phen!"

Nói xong lời này, song chưởng của Doãn Bách Xuyên bỗng nhiên đẩy, "Ngũ Linh Quy Tông!"

Rầm rầm rầm!

Năm thanh linh kiếm, năm loại màu sắc khác nhau, năm loại khí tức khác biệt, trên không trung xét quan năm đạo kiếm mang kinh người, giống như năm sao băng, bắn hướng về phía Diệp Vô Thương, có thể nói là khí thế như cầu vồng!

Mọi người thấy Doãn Bách Xuyên sử xuất ra một chiêu này thì lập tức tinh thần của tất cả mọi người trở nên phấn chấn.

Năm thanh Khi khí phi kiếm này, phân biệt thuộc về kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, thông qua nguyên lý tương sinh tương khác, hợp thành một cái Ngũ Hành kiếm trận cỡ nhỏ, uy lực so với một cái linh kiếm cường đại hơn ít nhất là gần mười lần!

"Ngũ Hành kiếm trận cỡ nhỏ này chính là công pháp vô thượng của Tiêu Dao sơn trang, không nghĩ tới Doãn sư huynh đã tu luyện tới mức lô hỏa thuần thanh như thế!"

Khương trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang nhìn thấy Doãn Bách Xuyên sử xuất ra một chiêu này thì nhịn không được mà mở miệng tán dương, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ tự tin,

"Dựa vào một chiêu này thì coi như là cường giả cảnh giới Nhân Tiên, Doãn sư huynh cũng có khả năng giết chết!"

Mọi người nghe được điều này, tinh thần của tất cả mọi người đều trở nên phấn chấn, "Có lão Doãn ở đây chúng ta có thể không cần phải lo!"

"Trừ khi thực lực của người này biến thái giống như Diệp tiên sinh bằng không tuyệt đối không có khả năng đánh bại lão Doãn!"

"Người giống như Diệp tiên sinh thì trên đời này chắc là gần như không tồn tại, không có khả năng có người thứ hai!"

...

Mọi người thi nhau nghị luận.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc bọn họ đã nhận ra, chuyện này cũng không có đơn giản như bọn họ nghĩ.

Chỉ thấy, năm thanh Linh khí phi kiếm ở trên bầu trời kia giống như năm con rồng kiêu ngạo!

Kiếm hệ kim sắc bén, kiếm hệ mộc khó chơi, kiếm hệ thủy thì âm nhu, kiếm hệ hỏa thì to lớn, Kiếm hệ thổ thì đôn hậu...

Ngũ Linh phi kiếm ở dưới sự điều khiển của Doãn Bách Xuyên vây khốn Diệp Vô Thương vào chính giữa, trong nháy mắt phong bế tất cả đường lui của hắn, Doãn Bách Xuyên giống như đang ổn định chiếm cứ thượng phong!

"Người trẻ tuổi! Ngoan ngoãn bó tay đầu hàng, lão phu xem ở phía trên quan hệ máu mủ với môn chủ của chúng ta, có thể tha cho ngươi khỏi chết!"

Mắt thấy Ngũ Hành Kiếm trận này sẽ giảo sát Diệp Vô Thương trong Ngũ Hành đại trận, Doãn Bách Xuyên bỗng nhiên mở miệng nói.

Không nghĩ tới, Diệp Vô Thương nghe được điều này thì lập tức cười lạnh, "Lão gia hỏa! Kiếm pháp này của ngươi hoàn toàn chính xác tinh diệu! Đáng tiếc a, đối với ta mà nói thật sự quá yếu!"

Nói xong lời này, Diệp Vô Thương vậy mà không né cũng chẳng tránh, mặc cho năm thanh Linh khí phi kiếm kia đánh tới hắn.

Rồi mới, xuất hiện ra một cảnh tượng vô cùng quỷ dị!

Khanh khanh khanh!

Linh khí phi kiếm chém ở trên người Diệp Vô Thương lại giống như chém trúng thứ kim loại cứng nhất trên thế gian.

Vậy mà không làm cho nhục thể của hắn dích phải một chút tổn thương nào!

Thậm chí ngay cả để cho hắn lui lại một bước cũng không làm được!

"Cái gì!"

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt của tất cả mọi người hoàn toàn thay đổi.

Lấy nhục thân mạnh mẽ chống lại Linh khí!

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ thực sự khó có thể mà tin nổi.

"Điều này sao có khả năng! Chẳng lẽ...ngươi là người của Ma tộc?"

Doãn Bách Xuyên lại điều khiển năm thanh Linh khí phi kiếm, sau khi công kích Diệp Vô Thương mấy lần nữa cũng không có kết quả thì vẻ mặt đã trở nên trắng bệch.

"Ta nói rồi, kiếm pháp của ngươi không tệ, đáng tiếc, ngươi quá yếu!"

Diệp Vô Thương nói xong lời này, bỗng nhiên thân hình lắc lư một hồi.

Ngay sau đó, hắn vậy mà cầm toàn bộ năm thanh Linh khí phi kiếm kia vào trong tay!

Sau đó, hai tay Diệp Vô Thương khép lại, hung hăng chà xát một lúc, trực tiếp vò năm thanh Linh khí phi kiếm này thành một đống sắt vụn!

Mọi người thấy thế thì lập tức hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người...
Chương 522 Nguy cấp!

Trong mắt mọi người, Ngũ Hành kiếm trận gần như có thể xưng là tồn tại vô địch lại bị Diệp Vô Thương phá bỏ dễ dàng như thế!

Hơn nữa còn là phương thức mạnh mẽ tàn bạo như thế!

Phải biết, Doãn Bách Xuyên trước mắt đây chính là cường giả Thần Cảnh đỉnh phong gần với cường giả Tiên Nhân cấp một, thậm chí một số người có thực lực Tiên Nhân cấp một hơi yếu một chút thì hắn cũng có thể dùng Ngũ Hành kiếm trận giết chết.

Thế nhưng bây giờ, vậy mà bị Diệp Vô Thương nghiền ép dễ dàng như thế!

Thực lực của Diệp Vô Thương đến tột cùng là cường đại tới mức nào?

Chẳng lẽ đã vượt qua Diệp Trần rồi hay sao?

"Phốc!"

Năm thanh Linh kiếm thoát ly sự không chế của Doãn Bách Xuyên, Doãn Bách Xuyên cũng lập tức rơi vào phản phệ, không thể không phun ra một ngụm máu tươi.

"Lão gia hỏa, ta cũng cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi giết chết toàn bộ những người ở đằng sau ngươi, bản công tử ngược lại có thể cân nhắc tha cho ngươi một cái mạng già này!"

Sau khi Diệp Vô Thương hời hợt phá đi Ngũ Hành kiếm trận của Doãn Bách Xuyên thì chậm rãi mở miệng nói.

"Hừ!"

Doãn Bách Xuyên hừ lạnh một tiêng, "Hôm nay chỉ cần có Doãn Bách Xuyên ta ở đây thì ngươi mơ tưởng làm tổn thương bất luận người nào!"

Nói xong lời này, Doãn Bách Xuyên lại vỗ túi giới tử, từ trong đó lấy ra một thanh trường kiếm màu đen.

Diệp Vô Thương lập tức lộ ra vẻ mặt khinh miệt, "Lão già, ngươi thật đúng là ngu xuẩn mất khôn a! Nếu là như vậy, vậy bản công tử trước tiên tiễn ngươi về Tây thiên!"

Nói xong lời này, Diệp Vô Thương liền muốn xuất thủ.

"Chậm đã!"

Doãn Bách Xuyên chợt hét lớn một tiếng.

Diệp Vô Thương lập tức vui vẻ, "Thế nào? Lão gia hỏa, ngươi hối hận rồi sao?"

Doãn Bách Xuyên nói:

"Chuyện Doãn Bách Xuyên ta quyết định, từ trước đến nay không hối hận! Võ công các hạ kinh người, có dạm nhận một kiếm mạnh nhất của ta không?"

Diệp Vô Thương nghe được điều này thì hai mắt lập tức khép híp lại, coi như đồ đãn cũng có thể nhìn ra, Doãn Bách Xuyên đang muốn kéo dài thời gian.

Tuy nhiên, Diệp Vô Thương tự phụ ý thế tu vi cao hơn nhiều đối phương, hơn nữa mục đích hắn hôm nay tới đây chính là bức Diệp Trần ra, cho nên cũng không vội vàng ra tay, "Có gì không dám? Sợ thực lực của ngươi quá yếu, ngay cả tư cách để cho ta nghiêm túc đối đãi cũng không có!"

Doãn Bách Xuyên nghe được Diệp Vô Thương đáp ứng thì ngay lập tức cười lạnh, "Nói cũng không nên nói quá sớm! Xem chiêu!"

Nói xong lời này, Doãn Bách Xuyên bỗng nhiên nâng trường kiếm màu đen trong tay lên, trường bào trên người không gió mà bay, tóc xám trắng càng là từng chiếc dựng ngược, khí thế cả người cũng đã nhanh chóng kéo lên!

Khương trưởng lão ở phía dưới thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức thay đổi hoàn toàn, sau đó thì rống lớn, "Sư huynh không được! Ngươi không thể sử dụng một chiêu này! Ngươi sẽ không toàn mạng!"

Mọi người không rõ ràng cho lắm, chỉ thấy khí thế của Doãn Bách Xuyên bắt đầu liên tục tăng lên, một cỗ sóng nhiệt ngập trời bắt đầu từ trong thân thể của hắn bạo phát đi ra, thậm chí có chút xu thế mơ hồ áp đảo Diệp Vô Thương!

Mà Diệp Vô Thương cũng hơi kinh hãi, hiển nhiên không nghĩ tới, Doãn Bách Xuyên lại có con át chủ bài như thế!

Tuy nhiên rất nhanh, Diệp Vô Thương lại bình tĩnh lại, ung dung mở miệng nói:

"Lão già! Ngươi là đang có ý định thiêu đốt sinh mệnh nguyên khí để đánh đổi để tới đánh với ta một trận sao? Ngươi làm như vậy thế nhưng sẽ chỉ có chết thôi nha!"

Nghe được lời này của Diệp Vô Thương, mọi người nhất thời từng người hai mắt đều trợn lên thật lớn.

"Khương trưởng lão, Doãn trang chủ hắn thật..."

Sở Phi Yên nhịn không được mở miệng hỏi, những người còn lại cũng thi nhau nhìn về phía Khương trưởng lão.

Khương trưởng lão nặng nề thở dài một tiếng, gật đầu nói:

"Một chiêu này mà Doãn sư huynh sử dụng tên là Sát Na Phương Hoa! Là hy sinh thọ nguyên của mình để đánh đổi, cưỡng ép tăng lên công lực, một khi hắn hao hết thọ nguyên, vậy thì người cũng không sống nổi nữa..."

Mọi người nghe được điều này thì lập tức vẻ mặt của mỗi người càng thêm khó coi.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Doãn Bách Xuyên ở trên bầu trời chợt cười lên ha hả, "Khương sư đệ, các ngươi không cần thương tâm chao ta! Dù sao thọ nguyên của ta cũng không còn nhiều, chết không có gì đáng tiếc! Ngày khác chủ thượng nếu như có trở về thì mời thay ta chuyển cáo một câu, lão hủ không thể lại vì hắn hiệu lực!"

Giọng nói này của Doãn Bách Xuyên lại rơi xuống, khí tức trên người hắn cũng nhảy lên tới đỉnh phong!

Cùng lúc đó, mái đầu tóc xám đã hoàn toàn trở nên trắng xóa, nếp nhăn trên mặt cũng đột nhiên trở nên sâu và nhiều hơn!

"Tới đón một kiếm mạnh nhất của ta!"

Doãn Bách Xuyên bỗng nhiên quát lớn một tiếng, trường kiếm trong tay ầm một tiếng tăng vọt đến hơn trăm mét, kiếm mang càng là đạt tới vài trăm mét, quả thật kiếm khí như cầu vồng!

Ầm!

Kiếm mang dài ra vài trăm mét, trên không trung xẹt qua một đạo quỹ tích hoàn mỹ, thẳng đến đối diện Diệp Vô Thương hung hăng bổ tới.

Trên mặt Diệp Vô Thương cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, "Không nghĩ tới lão gia hỏa như ngươi vậy mà có thể phát ra công kích cường đại như thế! Đáng tiếc, trước mặt ngươi chính là Diệp Vô Thương Ta, cho nên ngươi đã định sẵn phải thất bại!"

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Vô Thương vậy mà giơ nắm đấm của mình lên, trực tiếp nghênh đón tiếp lấy!

"Cái gì! Hắn lại muốn lấy nắm đám ra để đón tiếp một chiêu này?"

"Coi như Môn chủ đại nhân chỉ sợ cũng làm không được đi!"

"Chẳng lẽ hắn muốn tìm cái chết hay sao?"

"Không đúng! Trên tay của hắn, hình như mang theo thứ gì đó!"

...

Ầm ầm!

Trong tiếng nghị luận của mọi người, nắm đấm của Diệp Vô Thương cùng với kiếm mang kinh thiên kia hung hăng va chạm vào nhau.

Sau đó, trong nháy mắt Diệp Vô Thương bị đạo kiếm mang sáng chói kia bao phủ...

"Chết rồi?"

"Doãn trang chủ thắng sao?"

Tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, nhìn chòng chọc vào kiếm mang sáng chói trên bầu trời kia, trái tim của mỗi một người vào lúc này, tất cả đều nâng lên tới cổ họng.

Dù sao thì đây cũng là một kích mạng nhất mà Doãn Bách Xuyên phải bỏ qua tính mạng của mình mới xuất ra!

Hơn nữa, một kích này còn liên quan tới sinh tử tồn vong của bọn họ.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc mọi người đã phải thất vọng.

Chỉ thấy, chờ sau khi đạo hào quang sáng chói kia tiêu tán đi, thân ảnh đáng ghét kia vậy mà vẫn ngang nhiên đứng ở nơi đó, mặc dù có chút chật vật, thế nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ khí tức kinh khủng!

"Khặc khặc! Lão gia hỏa, không thể không nói, một chiêu này của ngươi hoàn toàn chính xác là rất mạnh! Đáng tiếc còn xa xa không đủ để đánh bại ta!"

"Phốc!!"

Thấy cảnh này Doãn Bách Xuyên vốn sinh mệnh nguyên khí đã khô kiệt, lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó từ trên cao nặng nề rơi xuống!

"Doãn sư huynh!"

"Trang chủ!"

Mọi người ngay lập tức kinh hô một tiếng, vội vàng đỡ lấy Doãn Bách Xuyên đã dầu hết đèn tắt này, nhịn không được mà tất cả mọi người phải thở dài buồn bã.

"Lão già này tự tìm đường chết, tiếp theo, xem như là đến lượt các ngươi đi!"

Diệp Vô Thương thuận tay vỗ bụi bặm bám trên người, chậm rãi đi về phía những người còn sót lại.

Vẻ mặt của tất ca mọi người ngay lập tức trắng bệch, có ít người đã không nhịn được mà bắt đầu lùi lại.

Doãn Bách Xuyên liều cả tính mạng mà cũng không thể làm đối phương bị thương thì nói gì tới bọn họ?

"Mọi người đừng sợ! Cùng lắm thì chết một lần, chúng ta liều mạng với hắn!"

Khương trưởng lão hét lớn một tiếng, lấy ra trường kiếm Linh khí, hướng nhào tới Diệp Vô Thương.

Tuy nhiên, Diệp Vô Thương chỉ là thuận tay vỗ một cái!

Bành!

Khương trưởng lão thân là cường giả Thần Cảnh, lại bị một bàn tay của Diệp Vô Thương đang sống sờ sờ trực tiếp đánh thành thịt nát!

Bạch bạch bạch!

Tất cả mọi người lập tức hồn phi phách tán, dọa đến liên tục lùi lại.

Mà Diệp Vô Thương thuận tay giết Khương trưởng lão thì có vẻ hơi mất hết cả hứng, lần nữa chậm rãi giơ bàn tay lên, thản nhiên nói:

"Chờ lâu như thế cũng không thấy thằng con hoang kia thò đầu ra, xem ra hắn thật là đã chết rồi!"

"Nếu là như vậy, vậy tất cả các ngươi đều xuống âm phủ đoàn tụ với hắn đi!"
Chương 523 Ân đoạn nghĩa tuyệt!

Mắt thấy một chưởng của Diệp Vô Thương sắp phải rơi xuống, đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên, "Vô Thương! Dừng tay!"

Sau đó, một đạo thân ảnh vĩ đại xuất hiện ở trước mặt mọi người.

"Thiên Ca, sao ngươi lại tới đây?"

Trong đám người, Tô Lam nhìn thấy người nọ thì lập tức phát ra một tiếng ngạc nhiên vui mừng.

Người tới bỗng nhiên chính là Diệp Thiên Ca!

Diệp Vô Thương cũng lập tức sững sờ, "Cha...cha...cha không chết?"

Diệp Thiên Ca gật đầu một cái nói:

"Là tiểu Trần đã cứu ta! Vô Thương, con đây làm muốn làm gì?"

Sau khi Diệp Vô Thương hơi kích động, đôi mắt rất nhanh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đó, "Làm gì? Tự nhiên là giết bọn chúng!"

"Diệp Trần cái thằng con hoang kia đã chết rồi, coi nhie tiện nghi cho hắn, ta phải giết sạch toàn bộ người có quan hệ với hắn! Báo thù cho mẹ con!"

Bạch bạch bạch!

Diệp Thiên Ca nghe được điều này, lập tức liên tiếp lùi lại mấy bước, suýt chút nữa thì đặt mông ngồi xuống đất, "Con nói cái gì? Tiểu Trần nó..."

Mà Tô Mạn ở một bên lập tức chen lời nói:

"Chú, chú đừng nghe hắn nói bậy bạ! Tiểu Trần tạm thời chỉ mất tích, chắc chắn sẽ không có chuyện gì!"

Nghe được điều này, Diệp Thiên Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà đổi thành một bên, Diệp Vô Thương đã có chút không kiên nhẫn được nữa, "Cha, cha mau tránh ra! Những người này ta không giết không được, cha tốt nhất đừng cản con!"

Diệp Thiên Ca lập tức trừng hai mắt một cái, nghiêm mặt nói:

"Không được! Bọn họ không chỉ là người thân bạn bè của tiểu Trần, cũng đều là bạn bè của cha, cha tuyệt đối sẽ không để cho con làm tổn thương bọn họ!"

Diệp Vô Thương lập tức nhướng mày, sau đó trên người dâng lên một cỗ sát khí nồng đậm, "Tốt tốt! Ta đã biết, hai mươi năm qua, trong lòng của ngươi vẫn luôn nhớ tới thằng con hoang kia!"

"Từ nhỏ sau khi ngươi ném ta vào trong quân doanh thì không quan tâm tới ta, ta cố gắng tu luyện, cố gắng thể hiện, chính là vì có thể thu hút sự chú ý của ngươi, thế nhưng ngươi thì sao, tâm tư vẫn luôn đặt ở trên người thằng con hoang đó, ngươi chưa từng chưa bao giờ coi ta là con trai của ngươi!"

Diệp Thiên Ca nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức trở nên trắng bệch, không thể không lộ ra vẻ mặt xấu hổ, "Vô Thương, bình thường cha công vụ bề bộn, xác thực sao nhãng đối với con, thế nhưng cha làm sao có thể không coi con là con trai của ta đây?"

Diệp Vô Thương hừ lạnh một tiếng, "Thật sao? Vậy ngươi nói cho ta, võ công của tiểu tử kia là do ai dạy? Coi như không phải ngươi thì khẳng định cũng là do ngươi mời cao nhân tới, bằng không hắn làm sao có thể còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cao như thế?"

Diệp Thiên Ca thở dài nói:

"Vô Thương, con đây là đang hiểu nhầm cha! Cha cũng là năm ngoái mới biết tiểu Trần biết võ công, hơn nữa trước đó cha vẫn luôn phái người âm thầm bảo vệ nó, cũng không phát hiện việc này...võ công của nó cha thật không biết chút nào! "

"Ta đặt tên cho nó là Diệp Trần, chính là hy vọng nó có thể được bình yên, bình yên lặng lẽ làm một người bình thường!"

"Ta đặt cho con cái tên là Vô Thương cũng là hy vọng nếu có một ngày, con biết mình còn có một người em trai thì không nên làm tổn thương nó..."

Lời nói của Diệp Thiên Ca còn chưa nói xong thì Diệp Vô Thương trực tiếp một lời cắt ngang, "Đủ rồi! Chuyện lúc trước, ta chẳng thèm nghe ngươi giải thích! Ta lại nói thêm một lần cuối cùng, bây giờ tránh sang một bên, ngươi vẫn là cha của ta!"

"Bằng không, cha con chúng ta, hôm nay ân đoạn nghĩa tuyệt!"

Diệp Vô Thương nói xong lời này, từng bước từng bước đi tới, ngay cả mặt đất đều rung động ầm ầm, giống như xảy ra một cơn địa chấn.

"Không được! Cha tuyệt đối không cho phép con làm như vậy!"

Diệp Thiên Ca không do dự, lập tức nghênh đón tiếp lấy, "Tránh ra!"

Diệp Vô Thương trực tiếp quát lớn một tiếng, đưa tay chính là một chưởng.

Ầm

Chưởng phong cuồn cuộn, khí thế giống như một làn sóng sôi trào trên mặt biển, ùn ùn kéo đến!

"Cái gì!"

Diệp Thiên Ca tuy rằng có thể cảm nhận được, đứa con trai của mình đã xưa đâu bằng nay, thế nhưng chờ hắn vừa ra tay thì vẫn kinh ngạc không thôi, hiển nhiên không nghĩ tới, hắn vậy mà tiến bộ lớn như vậy!

Ầm!

Diệp Thiên Ca sau khi được Diệp Trần dùng Thất Diệp Hồi Tiên thảo và Thần Long Chi Huyết làm sống lại thì vô luận là lực lượng thần hồn hay là lực lượng nhục thân đều so với trước đó có bay vọt về chất, thực lực đã gần như bước vào cảnh giới Tiên Nhân.

Thế nhưng đối mặt với một chưởng này của Diệp Vô Thương, hắn vậy mà sinh ra một loại cảm giác bất lực, lập tức sử xuất toàn lực của mình ra để chống lại, vẫn giống như lão Doãn vẫn là bị đánh bay ra ngoài!

Xoẹt xẹt á!

Cả người Diệp Thiên Ca lập tức liên tiếp trượt đi hơn mười mét, trên mặt đất lưu lại vết tích thật dài, sau đó mới miễn cưỡng đứng vững lại, nhưng khuyết khí trong cơ thể quay cuồng không thôi.

"Vô Thương! Trong cơ thể của ngươi vì sao có khí tức của gen thuốc nước? Chẳng lẽ ngươi đầu nhập vào Siêu Năng cục của Mỹ quốc?"

Diệp Thiên Ca trước đây cũng nhiều lần so chiêu với cao thủ của Siêu Năng cục Mỹ quốc, liếc mắt là đã phát hiện ra trên người Diệp Vô Thương có khí tức cực kỳ giống với cường giả Mỹ quốc.

Diệp Vô Thương cười lạnh, nhìn qua người cha chiến thần trước mắt mà chính mình từng ngưỡng vọng này, bị chính một chưởng của mình đẩy lui, trên mặt không thể không lộ ra một chút vẻ đắc ý, "Đầu nhập vào thì cũng chưa phải, chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi!"

Diệp Thiên Ca lập tức trừng hai mắt một cái, "Tại sao ngươi có thể làm như thế? Trước đó ta dạy ngươi như thế nào! Gen thuốc nước tuy rằng có thể tăng thực lực lên rất nhanh nhưng cũng chính là đang tiêu hao sinh mệnh, ngươi sao có thể..."

"Ngậm miệng!"

Diệp Vô Thương hét lớn một tiếng, trực tiếp cắt ngang lời nói của Diệp Thiên Ca, "Ta nói rồi, ngươi đã không tránh ra, vậy hôm nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"

Nói xong lời này.

Rầm rầm rầm!

Diệp Vô Thương lại liên tiếp đánh ra ba chưởng!

Cuồng phong xung quanh lập tức gào thét, sóng nhiệt cuồn cuồn!

Ba chưởng này phân biệt công ba hướng trên giữa dưới Diệp Thiên Ca, hơn nữa một chưởng mạnh hơn một chưởng!

Diệp Thiên Ca cố gắng đón lấy hai chưởng trước, chưởng thứ ba này bất kể như thế nào cũng không tiếp nổi.

Bành!

Một chưởng đánh trúng trên lồng ngực của Diệp Thiên Ca, sau đó lập tức ngã bay ra ngoài, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, mới nặng nề ngã xuống đất.

"Thiên Ca!"

Tô Lam thấy cảnh tượng này, vội vang lao tới trước mặt Diệp Thiên Ca, đỡ hắn từ dưới đất dậy, sau đó quay người hướng về phía Diệp Vô Thương trợn mắt lên mà nhìn, "Ngươi vậy mà đối đãi với cha của ngươi như vậy!"

Diệp Vô Thương cười tàn nhẫn một tiếng, "Ta với hắn đã ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này hắn không còn là cha ta! Huống chi, vừa rồi ta đã hạ thủ lưu tình, bằng không hắn còn có thể sống được sao?"

Nói đến đây, Diệp Vô Thương dừng lại một chút, ánh mắt dừng ở trên người Tô Lam một lát, dường như nghĩ tới điều gì, "Ta nhớ ra rồi! Ngươi chính là người nuôi thằng con hoang ki a? Nuôi con trai giúp người khác, ngươi cũng đủ thấp hèn!"

"Đã như vậy, thằng con hoang kia nợ ta, lấy người ra để bù đắp đi!"

Nói xong lời này, Diệp Vô Thương tiện tay trảo một cái, Tô Lam lập tức cảm giác được chính mình giống như bị một bàn tay khổng lồ bô hình bắt lấy, sau đó cả người mất đi khả năng khống chế bay lên treo lơ lửng giữa trời.

"Dừng tay!"

Không chỉ Diệp Thiên Ca bị thương ngã xuống đất sốt sắng, sắc mặt của mấy người Sở Phi Yên, Tô Mạn, Tuyết Cơ đều thay đổi lớn, lập tức thi nhau xông lên.

Đáng tiếc, Diệp Vô Thương thuận tay một chưởng vỗ ra, mấy người lập tức bay ngược ra ngoài, thi nhau ngã ngửa xuống mặt đất, tu vi kém như Tô Mạn càng là trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi ngất luôn, "Mấy vị không cần phải gấp! Hôm nay những người ở đây, một người cũng chạy không được! Ta sẽ từ từ tra tấn các ngươi!"
Chương 524 Diệp Trần trở về

Diệp Vô Thương lạnh lùng cười một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Tô Lam không cách nào động đậy ở trên không trung, "Ngươi tên là Tô Lam đúng không? Ta đã điều tra qua ngươi, năm đó là một trong tứ đại mỹ nữ của đại học Yến Kinh!"

"Nếu như ta nhớ không nhầm thì mẹ của thằng con hoang kia chính là tình địch của ngươi a?"

"Ngươi và mẹ của ta năm đó đều thua bởi Lâm Uyển Dung cái người đàn bà đê tiện kia, theo lý thuyết mà nói ngươi chắc phải hận bà ta mới đúng? Thế mà lại còn nuôi giúp con trai của người đàn bà đó mười năm, ngươi đến cùng là nghĩ như thế nào vây?"

Diệp Vô Thương cũng không có lập tức động thủ, ngược lại nói tới chuyện cũ của hai mươi năm về trước, bắt đầu tán dóc, rõ ràng đang có ý định làm nhục cô ta một phen.

Tô Lam hừ lạnh một tiếng, "Ngươi muốn giết cứ giết! Không cần nói nhảm!"

Diệp Thiên Ca ở một bên lúc này đã từ dưới đất đứng lên, lập tức quát lớn:

"Vô Thương, ngươi không thể giết A Lam! Ngươi muốn giết cứ giết ta đi!"

Diệp Vô Thương cười lạnh, "Xem ra các ngươi thật đúng là có tình cảm thâm hậu a! Làm sao? Nhìn thấy người tình cũ sắp bị ta giết, ngồi không yên được nữa rồi sao?"

Diệp Thiên Ca còn chưa mở lời, lông mày Tô Lam lập tức dựng đứng lên, tức giận nói:

"Ngươi đừng có nói bậy nói bạ! Ta và Thiên Ca chỉ có quan hệ bạn bè bình thường, ngươi không được phép nói xấu chúng ta!"

Diệp Vô Thương lập tức cười ha ha, "Sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng! Cái loại nữ nhân ngu xuẩn không có bất kỳ tâm trí thủ đoạn nào như ngươi thì đời này đã định sẵn chỉ có thể làm bia đỡ đạn mà thôi!"

Nói đến đây, Diệp Vô Thương dừng lại một chút, lại nói tiếp:

"Con đàn bà đên tiện, ngươi biết vì sao ngươi sống thất bại như vậy không? Đó là bởi vì ngươi quá ngu!"

"Kiểu người có tâm cơ như mẹ của thằng con hoang kia và mẹ ta có thủ đoạn, cho nên hai người bọn họ, ít nhất đều đã từng chiếm được thứ mà mình muốn!"

"Mà ngươi thì sao đây! Không có cái gì, lại còn đần độn đi nuôi con cho người khác! Chậc chậc, ngươi nói ngươi đây là ngu xuẩn cỡ nào?"

Tô Lam nghe được điều này thì trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ ảm đạm, tuy nhiên chợt lạnh lùng nói:

"Không được đánh đồng Tần Nguyệt Nga mẹ của ngươi với Uyển Dung, mẹ của ngươi chính là một người đàn bà ích kỷ độc ác, cô ta không xứng để lấy ra so sánh với Lâm Uyển Dung!"

"Ngươi, nói, cái, gì?"

Diệp Vô Thương nghe được điều này, lập tức chà xát vào nỗi đau mà phát hỏa, trong đôi mắt gần như muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lam, mở miệng gằn ra từng chữ.

Đáng tiếc, Tô Lam tự biết hôm nay khó thoát khỏi tai kiếp này, sớm đã không còn sợ hãi lại lạnh lùng nói:

"Ta nói, mẹ của ngươi! Không! Xứng!"

"Ngươi, tìm, chết!"

Diệp Vô Thương rốt cuộc không kìm nén được sát ý, thế là bỗng nhiên giơ bàn tay lên, hướng Tô Lam hung hăng đánh ra!

"A Lam!"

"Dì Lam!"

Diệp Thiên Ca và mọi người nhất thời khẩn trương, thế nhưng Diệp Vô Thương bây giờ, thực sự quá mạnh!

Hơn nữa đây cũng là một kích đang trong cơn giận dữ, bọn họ căn bản không có sức lực mà đi ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng khổng ở trên bầu trời kia, hướng Tô Lam hung hăng đập xuống, rất nhiều người đã quay đầu đi, không dám nhìn.

Ầm ầm!

Một chưởng khổng lồ rơi xuống, một cỗ sóng nhiệt ngập trời, rạp trời kín đất cuốn tới, những cây cối ở xung quanh kia, trong nháy mắt hóa thành bột mịn!

Cho dù là những người khác ở cách xa mấy chục mét, đều bị cỗ chưởng lực cường đại này phả vào mà liên tục lùi lại, có chút không mở mắt ra được.

Tuy nhiên đúng lúc này, mọi người mơ hồ nhìn thấy ở trên bầu trời hiện lên một đạo kim mang, mọi người vội vàng tập trung nhìn vào thì lập tức ngạc nhiên phát hiện, Tô Lam ở trên bầu trời vậy mà không có việc gì xảy ra!

Mà ở trước mặt Tô Lam thì không biết từ khi nào đã xuất hiện một đạo bóng mờ màu vàng kim!

"Diệp tiên sinh!"

"Diệp Trần!"

"Là Môn chủ trở về!"

...

Đám người thấy rõ ràng đạo thân ảnh vàng óng đột nhiên xuất hiện này thì tất cả mọi người lập tức trở nên kích động nhảy dựng lên.

Người này không phải là ai khác, bỗng nhiên chính là Diệp Trần vừa mới chạy tới!

"Dì Lam, thật xin lỗi, cháu tới hơi chậm!"

Thân hình Diệp Trần thoắt một cái đã mang theo Tô Lam trở lại trong đám người, mặt mũi đầy vẻ áy náy nói.

Tô Lam kích động hốc mắt đỏ bừng, nước mắt ào ào chảy ra, "Không muộn không muộn! Trở về là tốt! Trở về là tốt!..."

Diệp Trần lại liếc mắt nhìn mọi người, khi hắn nhìn thấy Tô Mạn ngất đi, Khương trưởng lão trước đó bị Diệp Vô Thương đập thành thịt nát, cùng với Doãn Bách Xuyên thi triển cấm thuật đang thoi thóp...

Oanh!

Trên người Diệp Trần lập tức dâng lên một cỗ sát khí cường đại, chậm rãi xoay người nhìn lại, nhìn qua sau lưng, Diệp Vô Thương vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc thì trong cổ họng lập tức phát ra một tiếng quát lạnh như băng giống như tiếng của ác ma, "Diệp! Vô! Thương!"

Mà Diệp Vô Thương đàu tiên là hơi sững sờ, sau đó đột nhiên cười như điên, "Ha ha ha! Thằng con hoang, ngươi vậy mà không chết! Tốt! Rất tốt! Như vậy ta mới có thể tự tay báo thù cho mẹ của ta!"

Diệp Trần cười lạnh, "Chỉ bằng cái loại phế vật như ngươi mà cũng muốn báo thù? Ngươi là đang...nói chuyện hoang đường sao?"

Giọng nói rơi xuống đồng thời Diệp Trần trực tiếp đập ra một quyền!

"Hư Không Thần Quyền!"

Quyền kình mênh mông, sau khi xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã công kích tới trước mặt Diệp Vô Thương!

"Ừm?"

Diệp Vô Thương rõ ràng chưa từng nhìn thấy quyền pháp quỷ dị như vậy, vậy mà có thể xuyên qua không gian thì lập tức trừng hai mắt một cái, hai bàn tay lập tức đan xen vào nhau để chống lại!

Ầm ầm!

Quyền kình mênh mông hung hăng va chạm vòa trên hai bàn tay của Diệp Vô Thương, ngay sau đó lập tức cảm giác chính mình giống như bị một chiếc xe lửa đụng trúng, ngay lập tức ngã bay ra ngoài.

Rầm rầm!

Diệp Vô Thương bay ngược ra đằng sau, rừng cây ở phía sau lập tức đổ một mảnh, nhìn qua ít nhiều có chút chật vật.

"Đánh thật hay!"

"Môn chủ uy vũ!"

"Quá đẹp rồi!"

...

Mọi người vốn còn đang lo lắng thực lực của Diệp Vô Thương bây giờ nói không chừng đã vượt qua được Diệp Trần.

Bây giờ nhìn thấy hắn bị một quyền của Diệp Trần đánh bay thì lập tức tinh thần trở nên phấn chấn, không thể không cao giọng hoan hô lên.

Tuy nhiên, Diệp Tràn lại khẽ chau mày, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, Hư Không Thần Quyền, quỷ dị khó lường, thích hợp nhất là đột nhiên xuất thủ, đánh cho đối phương không kịp trở tay.

Mà những ngày gần đây, có Thôn Thiên đỉnh giúp một tay, thương thế của hắn chẳng những đã khôi phục mà tu vi còn có chỗ tăng lên!

Hắn vốn cho là một quyền này của mình là có thể giải quyết được Diệp Vô Thương, thế nào cũng không nghĩ tới, vậy mà bị đối phương cản lại.

Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được, Diệp Vô Thương nhìn như chật vật, nhưng căn bản là không có bị thương!

"Thực lực của thằng này, vì sao tiến bộ nhanh chóng như thế?"

Ngay cả Diệp Trần đối với sự biến hóa này của Diệp Vô Thương cũng cảm nhận được một chút rung động.

Phải biết, sở dĩ hắn có thể ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi một năm đạt tới tình trạng như thế, đó là bởi vì hắn là người trọng sinh, có ký ức tám trăm năm hỗ trợ!

Thế nhưng Diệp Vô Thương thế mà ở trong khoảng thời gian còn ngắn hơn so với hắn vậy mà đuổi kịp được bước chân của hắn, cái tốc độ tiến bộ này rõ ràng nhanh hơn sơ với hắn!

Điều này không thể không khiến người ta phải cảnh giác.

"Kiệt kiệt kiệt!"

Ngay tại lúc Diệp Trần đang đánh giá, Diệp Vô Thương ở bên kia lại trở lại trên bầu trời một lần nữa, phát ra một tiếng cười chói tai cực kỳ khó nghe, "Thằng con hoang! Cũng dám đánh lén ta, quả nhiên đủ hèn hạ a!"

"Tuy nhiên tiếp theo, ta sẽ để cho thế nhân hiểu, ai mới là cường giả thực sự!"

Cùng lúc với giọng nói lạnh như băng này rơi xuống, khí thế trên người của Diệp Vô Thương phóng thích ra ngoài không giữ lại chút nào!
Chương 525 Quyết đấu!

"Diệp tướng quân cẩn thận! Thực lực của công tử Vô Thương hôm nay quả thực sâu không lường được!"

Âu Dương Hàn ở một bên lập tức mở miệng nhắc nhở.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Đúng là có chút phiền phức, nhưng hắn cũng không thể tạo ra sóng gió gì cả!"

Nói xong lời này, dưới chân Diệp Trần giẫm một cái, sau một khắc cũng đã bay lên trời, hướng phương hướng Diệp Vô Thương chậm rãi đi tới.

Ở trước lúc không có đạt được Tiên khí Thôn Thiên đỉnh trước đó, Diệp Trần có lẽ còn không chắc chắn có thể đánh bại được Diệp Vô Thương hay không, thế nhưng bây giờ hắn có Tiên khí trong tay, hắn không tin Diệp Vô Thương có thực lực đánh bại mình.

"Khặc khặc! Thằng con hoang, ta chờ mong ngày này đã rất lâu! Nhìn dáng vẻ của ngươi dường như đối với thực lực của mình rất có lòng tin, tuy nhiên chẳng mấy chốc ta sẽ để cho ngươi cảm nhận được, tuyệt vọng là gì!"

Trong đôi mắt của Diệp Vô Thương, lóe ra ánh sáng cực nóng, lại âm trầm mở miệng nói.

Diệp Trần lại một mặt nhẹ như mây gió, thản nhiên nói:

"Ngươi là định dùng miệng lưỡi đánh bại ta sao?"

Diệp Vô Thương lập tức hừ lạnh một tiếng, "Được rồi! Vừa rồi ta tiếp một quyền của ngươi, bây giờ ngươi cũng tới tiếp thử một quyền của ta đi!"

Nói xong lời này, Diệp Vô Thương chậm rãi giơ cánh tay của mình lên, ngay sau đó chậm rãi từ từ nắm chặt lại thành nắm đấm.

Oanh!

Trên nắm tay của Diệp Vô Thương lập tức tỏa ra một đạo ánh vào sáng chói, giống như tay cầm sau trời!

"Tới đi!"

Diệp Vô Thương hét lớn một tiếng, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái vậy mà phát ra tiếng khí bạo, tiếp theo cả người giống như lưu tinh lao bắn về phía Diệp Trần.

Mà cái đạo ánh vàng sáng chói kia trong nháy mắt đã tới gần trước mặt cách Diệp Trần mười mét!

Rất rõ ràng, Diệp Vô Thương đây là có dự định cận chiến với Diệp Trần!

"Hừ!"

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng cũng lập tức xuất ra một quyền để nghênh đón tiếp lấy, "Hư Không Thần Quyền!"

Nếu để mà so sánh, một quyền này của Diệp Trần nhìn qua nhẹ nhàng giống như không có bất luận một chút lực đạo nào.

Ầm!

Ầm ầm!

Nắm đấm của hai người hung hăng va chạm vào nhau, giống như hai ngôi sao va chạm vào nhau.

Răng rắc!

Trong lúc nhất thời, không gian xung quanh đều xảy ra bóp méo, nắm đấm hai người giao nhau ở một chỗ vậy mà có thể nhìn thấy một tia vết nứt không gian!

Lực quyền mạnh của hai người thậm chí ngay cả không gian cũng sắp phải vỡ nát!

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, hai cái nắm đấm va chạm một cái thì lại tách ra, hai người gần như cùng lúc bay ngược mà ra, mỗi người đều lùi lại gần trăm mét!

Lực lượng lại là ngang nhau!

"Không!"

Diệp Vô Thương nhìn thấy kết quả này thì lập tức không cam lòng rống lớn một tiếng.

Hắn rõ ràng cảm nhận được lực lượng của mình phải vượt qua đối phương, thế nhưng không biết vì sao, kết quả lại là ngang nhau, điều này làm cho hắn không thể giải thích được, đồng thời cũng rất không cam tâm.

Hắn lại làm sao biết được rằng, Hư Không Thần Quyền của Diệp Trần chính là võ kỹ đỉnh cấp ở Tu Chân giới, lực lượng của hắn làm sao có thể so sánh?

Diệp Trần cười lạnh, "Đây chính là thực lực của ngươi? Quả thực quá yếu!"

Diệp Vô Thương lập tức phổi đều muốn tức nổ tung, "Lực lượng của ngươi chẳng qua cũng chỉ ngang với ta mà thôi, có tư cách gì nói ta yếu?"

"Có thể tiếp được một quyền của ta, vậy xem ngươi có thể nhận được trăm quyền của ta hay không!"

Nói xong lời này, thân thể Diệp Vô Thương nhoáng một cái, đảo mắt đã vượt qua khoảng cách trăm mét, lại ngang nhiên ra quyền.

Hơn nữa quyền ra lần này càng nhanh càng ác hơn!

Rầm rầm rầm!

Thời gian gần như chỉ trong nháy mắt, Diệp Vô Thương đã đánh ra trên một trăm quyền!

Mọi người chỉ nhìn thấy, từng đạo ánh sáng lấp lánh màu vàng kim ở trên không trung bay múa đầy trời, thị lực của bọn họ đã hoàn toàn không theo kịp tốc độ thân hình của Diệp Vô Thương, chứ đừng nói tốc độ ra quyền.

Ầm ầm!

Cũng theo lấy từng đợt tiếng vang, lực ảnh hưởng quyền kình của hai người vậy mà lan tràn xuống dưới mặt đất, lấy chiến trường của hai người làm trung tâm, trong phạm vi vài dặm, toàn bộ cây cối gần như hóa thành bột mịn, vâng một mảnh rừng rậm lớn, trong nháy mắt bị san thành bình địa, hơn nữa trên mặt đất còn hiện ra từng cái hố sâu, giống như vừa bị máy bay chiến đấu oanh tạc!

"Nhanh! Nhanh chóng lui lại!"

Mọi người ở phía dưới liên tục lùi lại, trọn vẹn lùi lại tới hơn mười dặm mới có thể coi là an toàn.

"Đây chính là uy năng của Tiên Nhân sao?"

"Quả thực quá kinh khủng!"

"Diệp tiên sinh không có sao chứ?"

...

Mọi người đều xem đến trợn mắt há hốc mồm, những gì đang xảy ra ở trước mắt, quả thực giống như đang quay loại phim bom tấn theo mảng khoa học viễn tưởng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự khó mà tin được, lực lượng của con người vậy mà có thể cường đại tới tình trạng như thế!

Hai người giao thủ một lúc, toàn bộ Hắc Sâm Lâm đã có trăm ngàn lỗ thủng.

Bành!

Hai người lại xảy ra va chạm một lần nữa, trong đó một bóng người bay ngược mà ra, hình như là bị trúng một quyền, nặng nề ngã ngửa vào trên mặt đất, hai người cuối cùng cũng tạm thời tách ra!

Mọi người vội vàng tập trung nhìn vào, chỉ thấy Diệp Trần ngang nhiên mà đứng, mà bóng người bị đánh bay ra ngoài kia rõ ràng là Diệp Vô Thương!

"A!"

"Là Diệp tiên sinh thắng!"

"Môn chủ đại nhân quá uy vũ!"

...

Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức lại thi nhau hoan hô lên, duy chỉ có Diệp Thiên Ca trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Tuy nhiên, còn chưa đợi mọi người cao hứng trở lại.

Bành!

Theo một tiếng nổ vang rền, Diệp Vô Thương trước đó bị đánh rơi xuống dưới lòng đất, đã chui ra, hai con mắt đỏ ngầu, từng sợi tóc dựng ngược lên, "Không! Đây không có khả năng! Lực lượng của ta rõ ràng mạnh hơn ngươi, ta làm sao lại thua?"

Diệp Vô Thương không cam lòng gầm rú một tiếng.

"Lực lượng của ngươi hoàn toàn chính xác ở trên ta! Đáng tiếc, quyền pháp của ngươi quá yếu, ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không bằng, căn bản không có cách nào phát huy ra ưu thế của ngươi!"

Diệp Trần trực tiếp giễu cợt không lưu tình chút nào nói.

Thật ra thì mặt ngoài thì hắn nói như vậy nhưng trong lòng lại đang âm thầm sợ hãi thán phục, lực lượng nhục thể của Diệp Vô Thương bây giờ còn ở trên hắn, thậm chí hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, trong cơ thể của đối phương có một cỗ lực lượng thần bí cực kỳ cường hãn, chỉ có điều đối phương còn chưa hoàn toàn hiểu được cách sử dụng, bằng không hắn chắc chắn phải đối mặt với phiền phức không nhỏ!

"Xem ra cái tên này mất tích trong vòng nửa năm này, chắc chắn gặp được kỳ ngộ gì..."

"Rống!"

Diệp Vô Thương liên tiếp bị Diệp Trần trào phúng, lập tức tức giận đến ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, giống như long ngâm.

Sắc mặt của Diệp Trần lập tức hơi đổi, "Đây là...khí tức Yêu Long!"

Yêu Long là một loại trong Long tộc, khác với Thần Long tôn quý, thuộc về một loại yêu thú tà ác mà cường đại, ở trong Tu Chân giới có thể nói là có hung danh hiển hách.

"Rống!"

Diệp Vô Thương ngửa đầu lên trời rống lớn một tiếng nữa, khí thế cả người lập tức kéo lên lần nữa, "Thằng con hoang! Hôm nay người thắng phải là ta, chỉ có thể là ta! Ngươi đi chết đi cho ta....!"

Sau khi khí tức của Diệp Vô Thương tăng mạnh, lại hướng Diệp Trần bay nhào mà tới.

Bá bá bá!

Lần này, tốc độc của Diệp Vô Thương vậy mà so với trước đó tăng lên gần gấp đôi!

Mọi người vây xem ở nơi xa, chỉ thấy ở trên bầu trời lập tức xuất hiện ngàn vạn đạo thân ảnh Diệp Vô Thương, hoàn toàn bao phủ Diệp Trần vào trong đó.

Ầm ầm ầm ầm!

Ngay sau đó, lại là một trần cuồng oanh loạn tạc, mọi người đã hoàn toàn không thấy rõ chiêu thức của hai người lắm.

"Chết đi!"

Cùng theo tiếng hét lớn của Diệp Vô Thương vang lên.

Ầm!

Hai bóng người kia ở trên bầu trời lại tách ra lần nữa.

Mà đám người thì tập trung nhìn vào lần nữa, lần này người bị đánh bay ra ngoài, bỗng nhiên chính là Diệp Trần!

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của mọi người đều trở nên vô cùng khó coi...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom