• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (3 Viewers)

  • Chương 881-885

Chương 881 Gặp người quen

Báo ca kia thấy cảnh này thì không thể không dùng tay hung hăng tát vào mặt mình hai phát:

"Nằm mơ! Đúng! Ta chắc chắn là đang nằm mơ!"

Diệp Trần lao về phía trước, nhấc đôi chân nhỏ bé của mình lên, hung hăng đạp vào trên bàn chân của Báo ca, Báo ca lúc này vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng, căn bản không kịp phản ứng, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, rồi mới "Phù phù" một tiếng thì đã ngã quỵ trên đất!

Cho dù là quỳ trên mặt đất, Báo ca vẫn cao hơn Diệp Trần không ít.

Diệp Trần chậm rãi đi tới trước mặt Báo ca, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện ra một nụ cười lạnh cực kỳ không tương xứng với thân hình của hắn:

"Bây giờ còn cảm thấy là đang nằm mơ sao?"

Ánh mắt của Báo ca nhìn vào mắt của Diệp Trần một cái, ngay lập tức toàn thân run lên, bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ hàn ý cường đại khó mà hình dung được, phảng phất như là con thỏ nhìn thấy con mãnh hổ đang nhìn mình mà cảm thấy sự sợ hãi phát ra từ nội tâm!

Hơn nữa đồng thời hắn có thể cảm nhận được một cách rất rõ ràng, trên hai chân của mình truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, nơi nào còn dám coi Diệp Trần là một đứa bé?

"Tiểu...Tiểu gia gia! Ta sai rồi! Ta biết sai rồi! Van cầu ngài tha cho ta lần này đi!"

Phải biết, vị Báo ca này ở khu phía nam thành phố Vân Châu cũng coi là nhân vật số một, bây giờ thế mà hướng một đứa bé chỉ mới có khoảng ba bốn tuổi cầu xin tha thứ, nếu để cho người ngoài thấy được cảnh này thì đoán chừng phải knih hãi đến ngay cả cái cằm cũng muốn rớt xuống dưới.

"Tội lỗi của ngươi không thể tha thứ!!"

Diệp Trần nghĩ tới lời nói của người trước mắt này làm nhục mẹ và dì Lam thì càng ngày càng bạo, hận không thể ngay lập tức giết chết người này ngay tại chỗ!

Nhưng mà đúng vào lúc này, Lâm Uyển Dung ở đằng sau bỗng nhiên đi tới:

"Tiểu Trần, con như là đã cho hắn một bài học, nghĩ rằng sau này hắn cũng không dám lại đến đây nháo sự, con tha cho hắn đi!"

Báo ca kia nghe được điều này thì lập tức dập đầu như giã tỏi:

"Đúng đúng! Ngài nói quá đúng! Ta sau này cũng không dám nữa!"

Diệp Trần âm thầm thở dài một hơi, vốn là căn cứ vào tâm tình của hắn, những người này dạy đều thuộc loại dạy mãi không sửa thì nên giải quyết nhanh chóng, nhưng nếu như giết người ở ngay trước mặt mẹ của hắn thì hoàn toàn chính xác là có chút không ổn.

"Đã như vậy, vậy thì các ngươi cút đi!"

Cùng lúc nói ra lời này, Diệp Trần đưa tay ở trên đầu vai của Báo ca vỗ nhẹ một cái, lặng lẽ lưu lại ở trong cơ thể hắn một đạo ấn ký.

Ngay trước mặt mẫu thân, hắn không thể giết người, nhưng không có nghĩ là Diệp Trần sẽ thật sự bỏ qua cho những người này!

Báo ca nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức như được đại xa, lập tức mang theo đám đàn em tè ra quần chạy đi.

Sau khi đám người kia đi, mặt mũi Tô Lam đầy vẻ khiếp sợ đi lên phía trước, đi vòng quanh Diệp Trần mấy lần đánh giá mấy lần, vẫn như cũ có chút khó mà tiếp nhận:

"Cháu...thật là tiểu Trần sao?"

Cũng khó trách Tô Lam không thể nào tiếp thu được, lúc này mới ra ngoài một lúc, Diệp Trần chẳng những cao lớn hơn rất nhiều, lại còn mở miệng nói chuyện, quan trọng hơn là thế mà thành một tên cao thủ võ lâm!

Phải biết, Diệp Trần bây giờ, số tuổi thật sự vẫn chưa tới nửa tuổi, đây là muốn nghịch thiên sao? Nếu như để những cao thủ võ đạo khác biết được thì có lẽ sẽ không nghĩ như vậy, đây không còn là nghịch thiên nữa mà phải gọi là đạp thiên mới đúng.

Diệp Trần cũng biết, biểu hiện vừa rồi của chính mình thực sự có chút kinh người, thế nhưng đối mặt với loại cục diện trước đó, hắn lại không xuất thủ thì bây giờ quả là không tốt, cho nên cũng không có quan tâm được nhiều như vậy.

"Dì Lam, những thứ này thật ra thì đều là bởi vì sư phụ cháu..."

Lập tức, Diệp Trần lại lấy toàn bộ lý do thoái thác lúc trước ra kể cho Tô Lam một lần, lại thêm Lâm Uyển Dung nhân chứng sống này bổ sung, Tô Lam cuối cùng cũng miễn cưỡng tiếp nhận cái cách giải thích này.

Đêm đó, đợi đến khi Lâm Uyển Dung và Tô Lam đều đã nằm ngủ, Diệp Trần bỗng nhiên từ trên giường nhẹ nhàng bò lên, trước tiến thần không biết quỷ không hay, điểm vào huyệt ngủ của hai người, làm cho hai người trước khi trời sáng đều nhất định không thể tỉnh lại được, rồi mới nghênh ngang đi ra khỏi phòng.

Sau khi đi ra ngoài phòng, Diệp Trần trực tiếp tung người nhảy lên, trong nháy mắt bay qua bức tường cao đến ba mét rồi thân thể mới nhoáng một cái, chui vào bên trong màn đêm, thậm chí không có phát ra một chút động tĩnh nào, quả thực giống như u linh trong đêm tối.

Ước chừng khoảng nửa giờ sau, Diệp Trần đi tới trước một ngôi biệt thự tương đối xa, hắn lần theo ấn ký mà ban ngày để lại trên người Báo ca, một đường truy tung đến đây.

Ban ngày ngay ở trước mặt Lâm Uyển Dung và Tô Lam, Diệp Trần không thể ra tay giết người, thế nhưng là sau đó hắn nghĩ tới nghĩ lui về chuyện này, nếu như giữ lại người này thì chỉ sợ sớm muộn gì cũng là một cái tai họa, không bằng dứt khoát giết hắn, xong hết mọi chuyện!

Diệp Trần bây giờ tuy rằng còn chưa được nửa tuổi, nhưng thực sự đã có cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, lại thêm hắn đã lĩnh ngộ được bốn mươi tám loại lực lượng pháp tắc, nếu như sử dụng thỏa đáng, cho dù là tông sư Hóa Kình hắn cũng có thể giết chết, chỉ là một tên lưu manh du côn, hắn thật đúng là không có để ở trong lòng.

Diệp Trần tung người nhảy lên, nhẹ nhõm nhảy đên trên cửa sổ tầng hai của ngôi biệt thự này, rồi thân thể mới uốn éo một cái đã nhẹ nhõm từ trong khe cửa sổ chui vào, đi tới hành lang trên tầng hai.

Chỉ thấy bên trong được xây dựng trang trí lộng lẫy, có thể nói là quý khí bức người, để cho Diệp Trần âm thầm buồn bực một chút:

"Cái tên gọi là Báo ca kia cũng chính là một kẻ đầu lĩnh lưu manh, thế mà bản thân lại có tiền như vậy?..., nơi này, thế nào nhìn qua có chút quen thuộc?"

Trong lòng Diệp Trần đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một tiếng cười vang từ tầng một truyền tới.

"Báo, ý của ngươi là nói, một đám người các ngươi lại bị một đứa bé ba bốn tuổi đánh? Ha ha ha!"

"Báo huynh đệ, không phải chúng ta không tin, thật sự là lời nói dối này của ngươi, ai u, ha ha! Chết cười ta mất!"

"Ngươi nằm mơ còn chưa có tỉnh sao?"

...

Lần theo giọng nói, Diệp Trần lặng lẽ không tiếng động đi tới cuối hành lang, phía trước là một cái lan can hình cung, đứng ở đằng sau lan can thì có thể nhìn xuống tới cảnh tượng phòng khách tầng một.

Mà lúc này, ở bên trong phòng khách tầng một kia, tuy rằng rất rộng lớn, lại không còn chỗ ngồi, khoảng chừng hai ba mươi người, hơn nữa trên mặt mũi của những người này đều đầy sát khí, vị Báo ca mà trước đó Diệp Trần gặp được bỗng nhiên cũng xuất hiện ở trong hàng ngũ đó, nhưng là ở bên trong những người ở đây thì lại có vị trí không quá nổi bật, mà là đứng ở phía sau cùng.

Mà ngồi ở trên vị trí đầu não thì là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, mặt chữ quốc, không giận mà uy, rất khí thế!

Nhưng là, Diệp Trần nhìn thấy người nọ thì lập tức sững sờ:

"Tào Khôn?"

Hóa ra, người đàn ông trung niên này bỗng nhiên chính là Tào Tứ Gia danh tiếng lẫy lừng ở Vân Châu kia!

"Không nghĩ tới Báo ca này lại là thủ hạ của Tào Khôn! Càng không nghĩ tới nơi thế giới này ta thế mà lại gặp được người quen biết cũ..."

Diệp Trần âm thầm cảm thấy buồn cười.

Lúc này, Báo ca mở miệng lần nữa:

"Tứ gia, ta nói câu nào câu nấy đều là thật, đám đàn em kia của ta cũng đều có thể làm chứng cho ta, ngài nhất định phải tin tưởng ta a!"

Tào Khôn ngồi ở trên vị trí đầu não, nhìn chằm chằm vào Báo ca, chau mày, giơ điếu xì gà trong tay lên, hung hăng rít một hơi, sau khi nuốt mây nhả khói một phen, mới chậm rãi mở miệng nói:

"A Báo, nếu như những lời ngươi nói đều là thật, vậy chuyện này thú vị a!"

"Một đứa bé ba, bốn tuổi, vậy mà có thể tay không đánh bại mười người trưởng thành có công phu không kém như các ngươi, nếu thật sự là như thế, vậy thì đứa bé này quả thực chính là yêu nghiệt a! Nếu như đặt ở thời cổ đại, e là cho dù trời sinh thần lực như Lý Nguyên Bá, cũng kém xa tít tắp hắn, kẻ này nếu có thể làm việc cho ta, tương lai còn phải sợ chuyện gì lớn hay sao? Thậm chí ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam đều có thể có một chỗ ngồi cho Tào gia ta!"
Chương 882 Nếu ai dám cản, ta sẽ giết kẻ đó!

Mọi người nghe được lời này của Tào Khôn thì lập tức hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Tào Khôn thế mà lại tin tưởng vào cái chuyện hoang đường này, hơn nữa còn còn muốn nạp đứa bé này vào dưới trướng của chính mình.

"Không phải chứ? Tứ gia, ngài thật đúng là tin một đứa bé ba bốn tuổi có thể đánh bại hơn mười người anh em của chúng ta rồi sao?"

Có người nhịn không được mở miệng nói.

Tào Khôn khoát tay áo, đạo:

"Ở trước khi chuyện này không có làm rõ ràng thì ta tự nhiên cũng sẽ không tin hoàn toàn!"

Nói đến đây, Tào Khôn có chút dừng lại, chỉ về phía Báo ca kia, nói:

"A Báo, ngày mai ngươi dẫn ta đi qua, ta muốn đích thân nhìn một chút, đứa bé kia có phải thật sự lợi hại như lời ngươi nói hay không! Nếu để cho ta biết ngươi dám can đảm gạt ta, ngươi thế nhưng là biết kết quả gì rồi chứ!"

Báo ca nghe được điều này, lập tức bị dọa đến toàn thân giật mình một cái, đang muốn mở miệng đồng ý.

Thế nhưng, ngay vào lúc này bỗng nhiên có một giọng nói non nớt nhưng lại rất lạnh lùng, đột nhiên ở phía trên phòng khách vang lên:

"Không cần phải rắc rối như vậy! Ta đã đến rồi!"

Bạch!

Cùng lúc giọng nói vang lên, một đạo thân ảnh thấp bé đột nhiên từ trên không trung hạ xuống, rồi mới giống như lông chim nhẹ nhàng rơi vào trong phòng khách.

Người này, tự nhiên chính là Diệp Trần!

Mọi người thấy đột nhiên có một đứa bé con xuất hiện, hơn nữa là từ trên trời hạ xuống, lập tức từng tên tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.

Báo ca kia nhìn thấy Diệp Trần thì toàn thân lập tức chấn động, suýt chút nữa thì từ trên ghế trượt xuống, lập tức chỉ vào Diệp Trần, hướng về phía Tào Khôn hét lớn:

"Tứ gia! Là hắn! Chính là hắn! Đả thương mười người anh em của chúng ta!"

Mọi người nghe vậy thì lập tức kinh ngạc đến ngây người lần nữa.

Những người này trước đó gần như không có người nào tin tưởng lời nói của Báo ca, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt này lại không phải do bọn họ không tin.

Một đứa bé ba bốn tuổi, từ trên lan can tầng hai cao tới bốn năm mét nhảy xuống, vậy mà tự nhiên hồn nhiên như không có chuyện gì, hơn nữa còn tiêu sái như vậy, cho dù có rất nhiều cao thủ nội kình chỉ sợ cũng không làm được tới dễ dàng nhẹ nhàng như đẩy xe hàng như thế a!

Diệp Trần không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mà là chậm rãi hướng Báo ca đi tới, đồng thời chậm rãi mở miệng nói:

"Hôm nay ngươi làm nhục mẹ của ta và dì Lam ta, thực sự tội không thể tha! Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là tự sát, hoặc là ta tới giúp ngươi!"

"Phù phù!"

Báo ca nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, ngay lập tức từ trên ghế trượt xuống rồi mới luống cuống tay chân bò về phía Tào Khôn:

"Tứ gia! Cứu ta! Ngài phải cứu ta a!"

Một tên tráng hán cao lớn khôi ngô thế mà bị một đứa bé ba bốn tuổi dọa cho đến tè cả ra quần, cảnh tượng này ai xem cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, thế nhưng lại không ai cười được.

Tào Khôn cũng có vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, bản thân hắn là nhân vật cấp bá chủ của thành phố Vân Châu, cũng coi như là đã từng gặp qua sóng to gió lớn, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua cảnh tượng quỷ dị như thế này.

Đứa bé trước mắt này rõ ràng chỉ có ba bốn tuổi, nhưng vô luận là thực lực mà hắn biểu hiện ra hay là cách nói chuyện đều không thể không để cho hắn phải đối đãi một cách nghiêm chỉnh:

"Vị tiểu tiên sinh này, đàn em của tôi nếu như có chỗ nào đắc tội với ngài, tôi có thể thay hắn xin lỗi ngài, có thể nển tình ta tha cho hắn lần này hay không?"

Diệp Trần nhìn Tào Khôn một cái, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên:

"Tào Tứ Gia đúng không? Ta cũng không muốn làm kẻ địch với ngươi, nhưng là người này, ta chắc chắn phải giết!"

Nếu không phải ở bên trong một thời không khác, Diệp Trần có chút giao tình với Tào Khôn thì vào lúc này chỗ nào hắn còn có thể nói ra những lời vô nghĩa, chỉ sợ ngay cả những người này sớm đã bị hắn tiêu diệt cùng nhau!

"Bé con thật cuồng! Tư gia nói như vậy là không chấp nhặt với ngươi, ngươi thật đúng là coi Tứ gia sợ ngươi sao?"

Một bóng người, đột nhiên từ đằng sau Tào Khôn chui ra, nhìn xuống Diệp Trần, trức giận khiển trách.

Người này ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, trên người tỏa ra một cỗ khí tức sắc bén, chắc là một tên cao thủ võ đạo, cho dù không phải là tông sư Hóa Kình nhưng chắc cũng là võ giả nội kình, tu vi khá cao.

Diệp Trần lại ngay cả đầu cũng không có nhấc, thản nhiên nói:

"Người mà ta muốn giết, coi như Thiên Vương lão tử cũng không cứu được, nếu ai dám cản, ta sẽ giết kẻ đó!"

Mọi người lại giật mình lần nữa, lời này được phát ra từ trong miệng của một đứa bé ba bốn tuổi, thực sự rất buồn cười, nhưng lại có một chút kỳ lạ, thế nhưng mọi người lại ai cũng không cười nổi, chỉ cảm thấy được rùng mình.

"Hừ! Ta ngược lại muốn nhìn xem, thằng nhóc này có bản lãnh gì mà dám lớn lối như vậy!"

Người võ giả trung niên kia hét lớn một tiếng, ngay lập tức một bước tiến lên trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Diệp Trần rồi mới dang tay ra hướng cổ Diệp Trần chộp tới!

Một chiêu này của hắn cũng không có dùng hết toàn lực, hơn nữa còn giữ lại một tay ở đằng sau, hiển nhiên chỉ là thăm dò.

Mà Tào Khôn ở đằng sau cũng không có mở miệng ngăn cản mà là híp hai mắt, một mặt vẻ hững hờ.

Cho dù đứa bé trước mắt này có thể nói là một tên yêu nghiệt nhưng dù sao cũng còn quá nhỏ mà người võ giả trung niên này thế nhưng là hắn dùng nhiều tiền để mời tới đảm nhiệm chức vụ cận vệ, có thực lực nội kình đại thành, một người có thể đơn đấu mười mấy người trưởng thành cũng không đáng kể.

Tuy nhiên, một trảo của vị võ giả trung niên có nội kình đại thành này thế mà rơi vào khoảng không!

"Cái gì?"

Võ giả trung niên kia chỉ cảm thấy hoa mắt, đứa bé kia thế mà biến mất không thấy!

Sau đó trong lòng của hắn bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt!

Hóa ra, Diệp Trần sớm đã sử dụng bộ pháp tinh diệu dễ dàng né tránh một trảo này của hắn, thân thể của hắn nhỏ bé lại thêm bộ pháp tinh diệu thì quả thực giống như quỷ mị, trong nháy mắt hơi nghiêng người đã trốn tới bên cạnh võ giả trung niên này rồi mới ngay lập tức tung ra một quyền đập vào vị trí đan điền của hắn!

Ầm!

Võ giả trung niên trước đó còn oai phong lẫm liệt thì ngay lập tức giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ngược ra ngoài, hơn nữa điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi!

"Ngươi thế mà...phế đi nội kình của ta! A!!"

Mặt mũi của võ giả trung niên đầy vẻ hoảng sợ, không cam lòng gầm rú lên, tiếng kêu vô cùng thê thảm.

"Cái này..."

Mọi người còn lại thấy cảnh tượng này thì từng người rồi đất tất cả đều choáng váng.

Bọn họ đều đã từng được chứng kiến thực lực của võ giả trung niên này, có thể nói là tay chân số một của Tào Khôn, bây giờ thế mà bị một đứa bé ba bốn tuổi trước mắt này, một chiêu dễ dàng phế đi?

Thế giới này thế nào rồi?

Quả thực quá điên cuồng!

Diệp Trần hời hợt giải quyết võ giả trung niên, ngược lại nhìn về phía Tào Khôn, thản nhiên nói:

"Tào Tứ Gia là người thông minh, nên làm như thế nào, cũng không cần ta phải đi dạy cho ngươi chứ?"

Sắc mặt của Tào Khôn lập tức thay đổi lớn, khóe miệng không thể không hung hăng co lại, hắn tung hoành Vân Châu hơn mười năm, ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam cũng là nhân vật có tiếng, vẫn là lần đầu tiên bị một đứa bé uy hiếp!

Thế nhưng là ở trước thực lực tuyệt đối, mọi thứ đều không quan trọng, Tào Khôn tự nhiên hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Diệp Trần, thế là cắn răng một cái tực tiếp vơ lấy cái gạt tàn thuốc ở trên bàn, hướng tới trên đầu Báo ca đã bò đến trước mặt hắn hung hăng đập xuống dưới:

Một phát...hai phát...ba phát...

Trọn vẹn đập liên tiếp vài chục cái, Báo ca kia sớm đã hoàn toàn tắt thở, máu tươi và óc chảy đầy đất, nhìn qua rất tanh máu:

"Tiểu tiên sinh, như vậy ngài đã hài lòng chưa?"

Tào Khôn ném gạt tàn thuốc sáng tới một bên, nhìn qua Diệp Trần, không ngừng lo lắng hỏi.
Chương 883 Người Tần gia tới

Diệp Trần gật một cái:

"Ngươi làm rất tốt! Việc này như thế được rồi, ta hy vọng người của ngươi sau này đừng lại tới trêu chọc ta, bằng không món nợ đó toàn bộ ta sẽ tính trên đầu của ngươi!"

Tào Khôn nghe được điều này thì lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng khom người xuống, cung kính nói:

"Vâng vâng! Tào mỗ sau này tuyệt không dám là địch với tiên sinh! Còn, còn không biết tiên sinh họ gì?"

Trải qua sóng gió lần này, Tào Khôn đã không còn dám coi Diệp Trần là một đứa bé để mà đối đãi, thậm chí cung kính như mình là vãn bối.

Diệp Trần nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên:

"Ta họ Diệp, ngươi có thể gọi ta là Diệp tiên sinh! Đúng, chuyện xảy ra hôm nay ở nơi này, ta không muốn để cho người ngoài biết, nếu ai dám lan truyền chuyện này ra ngoài, hừ hừ!"

Lúc Diệp Trần nói thì nhìn lướt qua trên thân của mọi người.

Mọi người vào lúc này tất cả đều sớm đã từ chỗ ngồi đứng lên, từng tên tất cả đều vô cùng cung kính, nghe được lời này của Diệp Trần thì thân thể của tất cả không thể không rung lên, cúi gằm đầu xuống, ai cũng không dám đối mặt với Diệp Trần.

...

Sau khi bị Diệp Trần giết gà dọa khỉ một phen, quả nhiên không còn có người nào dám đến nhà Tô Lam đòi nợ.

Về sau, Chu Thành Công trở về mấy lần, tuy nhiên hắn cũng không biết, những người đòi nợ kia đã bị Diệp Trần giải quyết, mỗi lần mặt dày mày dạn từ trong tay Tô Lam đồi hỏi một chút tiền xong thì lại vội vàng rời đi.

Đối người đàn ông bại gia như quỷ hút máu này, Diệp Trần vẫn luôn cực kỳ chán ghét, nếu như hắn không phải là ba ba của Tô Mạn, Diệp Trần thật muốn thần không biết quỷ không hay, trực tiếp làm thịt hắn là được rồi!

Lại ở nhà của Tô Lam một đoạn thời gian về sau, Lâm Uyển Dung thấy Diệp Trần đã hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân mình, hơn nữa cứ mãi ở trong nhà của người chị em tốt, cuối cùng cũng không tốt cho lắm, sau khi hai người trải qua bàn bạc một phen thì ở nội thành thuê một cửa hàng mặt tiền mở ra quán cơm để làm ăn.

Hai người đều là đại mỹ nữ, chẳng mấy chốc hấp dẫn rất nhiều khách hàng, hơn nữa lại có Diệp Trần ở trong bóng tối bảo vệ, chẳng mấy chỗ đã đi vào quỹ đạo.

Thời gian sau đó, bình thường mà ấm áp, cũng coi là đền bù một cái tiếc nuối lớn nhất của Diệp Trần ở kiếp trước.

Chớp mắt mộtc ái, thời gian ba năm trôi qua!

Diệp Trần tuy rằng mới chỉ có ba tuổi, thế nhưng bây giờ đã có thân hình nhìn qua tưởng đã bảy tám tuổi mà tu vi cũng đã tăng lên tới cảnh giới Trúc Cơ.

Về phần phương diện lĩnh hội pháp tắc, diệp Trần đã dung hợp được mười ba pháp tắc trong tổng số bốn mươi tám cái pháp tắc vào bên trong Thời Không pháp tắc, dựa theo cái tốc độ này tiếp tục thì Diệp Trần cần phải có thời gian khoảng sáu bảy năm nữa chắc là có thể dung hợp toàn bộ bốn mươi tám pháp tắc vào bên trong Thời Không pháp tắc, hoàn thành cái khảo nghiệm cuối cùng này.

Hơn nữa, theo loại cuộc sống an bình mà ấm áp này tiếp tục, Diệp Trần bỗng nhiên có chút không muốn rời khỏi thế giới này.

Nhưng cùng lúc liên tục lĩnh ngộ hiểu rõ đối với Thời Không pháp tắc thì Diệp Trần đã mơ hồ cảm nhận được, thế giới trước mắt này, chẳng qua là căn cứ vết tích thời gian và không gian trước kia của hắn mà diễn sinh ra một cái thời không gia tốc, tuy rằng không thể nói là huyễn cảnh nhưng cũng không phải là thời không chân chính hoàn chỉnh.

Mà phải chờ đến khi hắn hoàn toàn tìm hiểu được Thời Không pháp tắc thì những gì trước mắt sẽ tự động biến mất.

Cũng chính vì vậy, Diệp Trần mới càng cảm thấy cuộc sống trước mắt đáng quý nhường nào.

Tuy nhiên, thời gian yên bình luôn luôn ngắn ngủi.

Một ngày này, Lâm Uyển Dung và Tô Lam đang bận rộn ở trong quán cơm, Diệp Trần thì bồi tiếp Tô Mạn chơi đùa ở cửa ra vào, một chiếc Maybach bỗng nhiên dừng tại cửa quán cơm.

Ngay sau đó một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da từ trên xe đi xuống.

Nhìn thấy người này, Diệp Trần lập tức sững sờ, bởi vì người tới hắn nhận biết, rõ ràng là bác cả Lâm Cương của hắn!

"Tại sao hắn tới đây?"

Diệp Trần không thể không nhướng mày, có một loại dự cảm không tốt.

Chẳng mấy chốc, Lâm Cương trực tiếp bước vào trong quán cơm, gặp mặt với Lâm Uyển Dung.

"Anh...anh cả, sao anh lại tới đây?"

Lâm Uyển Dung nhìn thấy Lâm Cương thì vẻ mặt cũng lập tức hơi đổi.

Vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Cương, trong giọng nói hiện ra chút oán khí, nói:

"Người Tần gia đến! Chỉ đích danh muốn gặp em và đứa bé kia!"

Lâm Uyển Dung nghe được điều này thì ngay lập tức vẻ mặt trong nháy mắt trắng bệch:

"Mẹ con em đều đã như vậy, Tần gia còn muốn làm cái gì? Em không muốn gặp bọn họ!"

Lâm Cương nghiêm mặt nói:

"Cái này chỉ sợ không phải do em! Tần gia chỉ đích danh muốn gặp em, em nhất định phải đi, bằng không Lâm gia chúng ta sẽ có rắc rối lớn! Em có hiểu không?"

"Thế nhưng là..."

Lâm Uyển Dung còn muốn từ chối, lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên từ bên ngoài chậm rãi đi tới:

"Mẹ, người Tần gia đã muốn gặp mẹ, vậy thì đi gặp là được rồi, vừa đúng con cũng muốn lãnh giáo một chút!"

Lâm Cương nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức sững sờ, hiển nhiên có chút ngoài ý định:

"Nó...nó là con của em? Thế nào mà đã lớn như thế rồi!"

Lâm Uyển Dung cũng không có giải thích quá nhiều, cô ta bây giờ sớm đã thích ứng với biểu hiện yêu nghiệt của con trai mình, thậm chí nhiều khi đã có khuynh hướng dựa vào đứa con yêu nghiệt này của chính mình, tuy rằng hắn mới chỉ có ba tuổi.

"Tiểu Trần, ý của con là muốn chúng ta đi?"

Diệp Trần đi tới trước mặt Lâm Uyển Dung, mỉm cười nói:

"Đi, tại sao không đi? Huống chi, chúng ta không đi, chẳng lẽ bọn họ sẽ không tới đây sao? nếu để cho những con ruồi kia đi vào trong quán của chúng ta thế nhưng sẽ ảnh hướng tới việc làm ăn của chúng ta!"

"Con a!"

Lâm Uyển Dung nghe được điều này thì lập tức hé miệng cười một tiếng, nhịn không được gõ vào đầu Diệp Trần một cái:

"Vậy được rồi, mẹ đi nới với dì Lam của con một tiếng!"

Lâm Cương ở một bên nghe được lời đối thoại của hai người thì lập tức càng thêm khó hiểu, hắn nhớ rõ, lần trước lúc nhìn thấy cháu trai này của mình, thực sự là ở ba năm trước, lúc đó rõ ràng chỉ là một đứa bé được quấn ở trong tã lót a!

Lúc này mới ngắn ngủi ba năm mà thôi, thế nào cảm thấy giống như là đã bảy tám tuổi rồi?

Hơn nữa càng quỷ dị hơn là, cách nói chuyện của hắn nhưng tuyệt không giống như của một đứa bé!

"Không hổ là con trai của người kia! Đứa bé này thật không đơn giản nha!"

Lâm Cương nghĩ mãi cũng không hiểu, cuối cùng đành phải quy tội nguyên nhân đến trên huyết mạch của Diệp Trần.

Dù sao, cha của Diệp Trần cũng là Diệp Thiên Ca, chính là một nhân vật cực kỳ nghịch thiên.

Tuy nhiên, kinh ngạc là kinh ngạc, theo như suy nghĩ của Lâm Cương thì biểu hiện của người cháu trai này của mình mặc dù có chút nghịch thiên nhưng ở trước mặt quái vật khổng lồ như Tần gia thì căn bản không đáng giá nhắc tới.

Thậm chí, hắn có biểu hiện nghịch thiên như thế, nói không chừng ngược lại sẽ gây nên sự kiêng kỵ của Tần gia, dẫn tới họa sát thân cho hắn.

Vừa nghĩ đến đây, Lâm Cương nhịn không được nghiêm mặt nói:

"Tiểu Trần đúng không? Ta là Lâm Cương bác của cháu, đợi chút nữa cùng ta về Lâm gia, gặp được người của Tần gia thì cháu tốt nhất thành thành thật thật, không nên nói quá nhiều, nếu không sẽ dẫn tới họa sát thân, hiểu chưa?"

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, quay đầu liếc qua Lâm Cương:

"Bác? Tôi nhớ được là mẹ tôi và Lâm gia ở ba năm trước đây đã đoạn tuyệt quan hệ rồi a? Nếu không phải lần này người của Tần gia tới, hơn nữa chỉ đích danh muốn gặp mẹ con chúng ta, ông cũng sẽ không hạ mình tới đây a?"

"Giữa chúng ta đã không có quan hệ gì, vậy chuyện của mẹ con chúng ta cũng không cần ông phải phí tâm a!"

Nói xong lời này, Diệp Trần ngay lập tức ngang nhiên đi ra ngoài cửa, để một mình Lâm Cương ở lại, sắc mặt tái xanh đồng thời xen lẫn vẻ kinh hãi.
Chương 884 Các ngươi nhiều nhất chỉ có thể coi là mấy con mèo bệnh mà thôi!

"Nó thật sự chỉ là một đứa trẻ ba tuổi hay sao?"

Thân hình Diệp Trần cao lớn, hơn nữa trí tuệ kinh người, vượt quá xa những đứa trẻ bình thường, những này Lâm Cương còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, dù sao trên đời này quả thực là có thần đồng tồn tại!

Thế nhưng là vừa ở trong nháy mắt kia, hắn rõ ràng từ trên người Diệp Trần cảm nhận được một cỗ áp lực làm cho tim của hắn đập nhanh! Thậm chí tuyệt không kém gì với vị cường giả của Tần gia kia!

Chuyện này để cho hắn thực sự khó có thể tin!

"Chẳng lẽ cảm giác của ta bị sai?"

Lâm Cương hung hăng lắc đầu, lại nhìn về phía Diệp Trần một lần nữa, đã không còn cảm thấy uy thế như trước đó thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi:

"Xem ra có lẽ bởi vì duyên cớ của Tần gia, ta quá khẩn trương, cho nên mới xuất hiện loại ảo giác buồn cười kia!"

...

Chẳng mấy chốc, sau khi mẹ con Diệp Trần leo lên xe Maybach, xe từ từ khỏi động, ở trên đường phố Vân Châu lượn quanh một lúc, cuối cùng lái vào đại viện của Lâm gia.

Ba người xuống xe, đi vào bên trong phòng khách chính của Lâm gia.

Lúc này ở bên trong phòng khách, gần như đã không còn chỗ ngồi, ngoại trừ những nhân vật quan trọng của của Lâm gia ra, người ngồi ở trên vị trí cao nhất là một ông lão có dáng vẻ uy nghiêm râu ria màu hoa dâm, lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, một mặt vẻ hờ hững.

Mà ở đằng sau ông lão uy nghiêm kia còn có mấy khuôn mặt xa lạ, không giống như là người của Lâm gia, mặt mũi mỗi người đều đầy vẻ ngạo nhiên.

Nhìn thấy ba người đi vào, ông lão dáng vẻ uy nghiêm vẫn luôn nhắm mắt không để ý tới ai khác kia chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt nhìn lướt qua trên người Diệp Trần và Lâm Uyển Dung, lúc rơi trên người Diệp Trần thì rõ ràng hơi sững sờ, hiển nhiên cũng đối với tuổi tác và chiều cao thân hình không tương xứng với nhau của Diệp Trần, cảm thấy rất là ngoài ý muốn, nhịn không được mở miệng nói:

"Lâm tiểu thư đúng không? Hắn, chính là con trai của ngươi và Diệp Thiên Ca sao?"

Thật ra thì không chỉ ông lão uy nghiêm cảm thấy ngoài ý muốn mà ngay cả đám người Lâm gia trước đó đã từng gặp Diệp Trần cũng đều một mặt mờ mịt.

Lần trước bọn họ thấy Diệp Trần vẫn là ở ba năm trước đó còn là một đứa bé, bây giờ vậy mà đã lớn như thế? Phát dục cũng quá nhanh đi?

Lâm Uyển Dung nhẹ gật đầu coi như trả lời, nếu như không phải Diệp Trần đưa ra đề nghị tới đây, cô ta căn bản cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì đối với Tần gia.

Lâm Thế Kiêu thấy thái độ của Lâm Uyển Dung làm cho cường giả của Tần gia không hài lòng, vội vàng quát lớn:

"Nghiệt chướng! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh tới bái kiến khách quý!"

Lông mày Lâm Uyển Dung hơi nhăn lại, cô ta khuông muốn có bất kỳ liên quan gì tới Tần gia, thế nhưng lời nói của cha cô thì cô lại không thể nào không để vào mắt, dù sao trước đó là cô ta chủ động đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia, bản ý chính là vì không muốn làm ảnh hưởng tới Lâm gia, đối với Lâm gia và cha của mình vẫn là còn có tình cảm rất sâu.

Tuy rằng trong lòng đủ kiểu không muốn, Lâm Uyển Dung vẫn quyết định nghe theo mệnh lệnh của cha mình.

Ngay vào lúc này, Diệp Trần kéo cô ta lại

"Mẹ, có con ở đây, chỉ cần chuyện mà mẹ không muốn làm, trên thế giới này, không có ai có thể ép được mẹ!"

Nói xong lời này, Diệp Trần ngẩng đầu che ở trước mặt Lâm Uyển Dung, hai mắt nhìn thẳng vào cường giả Tần gia đang ngồi ở trên vị trí cao nhất kia, lạnh lùng nói:

"Chúng ta người cũng đã tới, Tần Nguyệt Nga hoặc là Tần Đạp Thiên muốn làm cái gì, các ngươi cứ việc nói thẳng đi!"

Oanh!

Diệp Trần vừa nói ra lời này, toàn bộ phòng khách Lâm gia lập tức trở nên yên tĩnh như chết.

Chẳng những một đám người Tần gia tất cả đều thay đổi sắc mặt, mà người bên phía Lâm gia thì vẻ mặt của tất cả đều trắng bệch.

Phải biết, Tần Nguyệt Nga là tiểu thư của Tần gia, thân phận tôn quý không cần phải nói, còn Tần Đạp Thiên kia càng là lão tổ của Tần gia, cao nhân tuyệt thế cấp độ thần tiên, thằng ranh con này cũng dám gọi thẳng tên, chẳng lẽ không muốn sống sao?

"Làm càn!!"

Lâm Thế Kiêu vừa vội vừa giận, lập tức vỗ bàn một cái đột nhiên đứng dậy chỉ vào Diệp Trần, tức giận quát:

"Quỳ xuống hướng Tần lão tiên sinh xin lỗi! Ngay lập tức!!"

Lâm Thế Kiêu là sợ thật, so với ở toàn bộ Hoa Hạ quốc, Tần gia đều là quái vật khổng lồ, một cái Lâm gia nho nhỏ như bọn họ quả thực chính là một con giun dế, đối phương thuận tay là có thể đập tan bọn hắn thành phấn vụn!

"Hừ!"

Diệp Trần cười lạnh, liếc qua Lâm Thế Kiêu:

"Một người vì lợi ích, ngay cả con gái của mình cũng muốn hy sinh, ông có tư cách gì ra lệnh cho tôi?"

"Ngươi, ngươi, ngươi!!"

Lâm Thế Kiêu nghe được điều này thì lập tức tức đến gần nôn ra máu, cảm giác toàn bộ lồng ngực giống như muốn nổ bể ra tới.

Đúng lúc này:

Sưu!

Ông lão của Tần gia ở phía sau bỗng nhiên lách mình mà ra:

"Thằng nhóc con thật cuồng! Ngươi cũng đã biết, ngươi đang nói chuyện với dạng tồn tại gì không?"

Cái người đột nhiên nhảy ra này là một tên nam thanh niên khoảng trên dưới hai mươi tuổi, quần áo một thân hàng hiệu, rất là kiêu ngạo.

Diệp Trần nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn:

"Ngươi sao? Một con giun dế thôi!"

"Ngươi —— nói —— cái —— gì?!!"

Nam thanh niên kiêu ngạo kia nghe được lời này của Diệp Trần thì hai mắt lập tức trừng một cái, rõ ràng tức giận không nhẹ:

"Rất tốt! bản công tử vốn không muốn chấp nhặt với một đứa bé như ngươi, ngươi đã lớn lối như thế, vậy thì bản công tử thay cha mẹ của ngươi, dạy dỗ ngươi làm người thì nên như thế nào mới tốt!"

Nói xong lời này, thanh niên kiêu ngạo kia sải bước đi tới phía Diệp Trần.

Đúng lúc này, ông lão uy nghiêm đằng sau kia bỗng nhiên mở miệng:

"Tiểu Trạch, giáo huấn một chút là được rồi, không được làm ảnh hưởng tới tính mạng của hắn!"

"Ông Lục, ông cứ yên tâm đi!"

Thanh niên kiêu ngạo lên tiếng, cả người đã đi tới trước mặt Diệp Trần rồi mới bỗng nhiên khẽ vươn tay hướng cổ Diệp Trần chộp tới.

Hắn cũng không có để Diệp Trần vào mắt, cho nên chỉ dùng một hai thành lực đạo, hắn lại làm sao biết được rằng, cho dù hắn có dùng hết sức lực của hắn thì cũng không thể nào làm tổn thương được Diệp Trần một chút nào?

Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc, trực tiếp tung ra một quyền, thậm chí ngay cả chân nguyên cũng không có dùng tới, dùng thuần túy chỉ là sức mạnh của nhục thân.

Bàn tay của hắn nhỏ hơn nhiều so với đối phương, một quyền tung ra này vừa đúng đánh trúng lòng bàn tay của đối phương:

"Ai chà! Tiểu súc sinh còn dám đánh lại...A!!"

Lời nói của nam thanh niên còn chưa hết thì lập tức cảm thấy chỗ lòng bàn tay của mình truyền ddến một cỗ lực lượng cường đại, còn có cảm giác vô cùng đau đớn, cả người ngay lập tức bay ngược ra ngoài, hung hăng rơi đập xuống trên sàn nhà trong phòng khách của Lâm gia rồi mới che lấy cánh tay của mình kêu rên không thôi.

Yên tĩnh!

Yên tĩnh như chết!

Ngoại trừ nam thanh niên kiêu ngạo kia còn đang bận rộn cho việc kêu thảm ra thì tất cả những người khác đều bị cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt này làm cho rung động không nói nên lời.

Nam thanh niên kiêu ngạo này mặc dù chỉ là tiểu bối của Tần gia, nhưng lại cũng đã tu luyện tới võ giả nội kình tiểu thành, phóng tầm mắt toàn bộ Lâm gia cũng không có mấy người có thể thắng được hắn.

Bây giờ thế mà bị một đứa bé ba tuổi đánh bay?

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì chỉ sợ cho dù là ai cũng khó có thể tin được những gì vừa xảy ra trước mắt.

Cuối cùng, vẫn là ông lão dáng vẻ uy nghiêm của Tần gia kia phản ứng lại đầu tiên, vỗ tay nói:

"Tốt! Không hổ là con trai của Diệp Thiên Ca, mặc dù Tiểu Trạch là chủ quan nhưng lấy tuổi của ngươi thế mà đánh bại được hắn, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi!"

"Xem ra thiên phú của ngươi còn cường đại hơn cả cha của ngươi, hơn nữa con nghé con mới để không sợ cọp!"

Làm nhân vật đời trước của Tần gia, khen ngợi một tên tiểu bối như thế cũng coi như là cực kỳ khó được.

Không nghĩ tới, Diệp Trần nghe được điều này thì lại cười lạnh:

"Nếu như nói ta là con nghé, vậy mấy người các ngươi, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là mấy con mèo bệnh mà thôi!"
Chương 885 Ba tuổi tông sư Hóa Kình?

Oanh!

Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, chẳng những tất cả mọi người Lâm gia đều quá sợ hãi, những người của Tần gia kia thì họ càng vô cùng tức giận.

Ngay cả ông lão uy nghiêm vẫn luôn tương đối lạnh nhạt kia cũng không thể không trừng hai mắt một cái, trong đôi mắt hiện ra vẻ lạnh lùng:

"Nhóc con không biết trời cao đất rộng! Để cho ta tới giáo huấn ngươi một chút!"

Theo một giọng nói thô kệch vang lên, một người đàn ông trung niên dáng người cao to từ đằng sau đi ra.

Đông! Đông! Đông!

Người đàn ông trung niên này cứ mối lần bước ra một bước, mặt đất sẽ lắc lư một trận giống như động đất.

"Quỳ xuống!"

Lúc người đàn ông trung niên to lớn đi tới cách Diệp Trần còn có ba bốn mét, bỗng nhiên vẫy tay nhấn một cái:

Ầm ầm!

Một cỗ khí kình cường đại đột nhiên thoát ra từ trong lòng bàn tay của hắn hướng Diệp Trần hung hăng ép tới!

Và sóng nhiệt trong toàn bộ phòng khách cuồn cuộn giống như đột nhiên nhấc lên một cơn gió lốc!

"Nội kình ngoại phóng! Tông sư Hóa Kình!"

Mọi người ở trong Lâm gia thấy được cảnh này thì lập tức có người kinh hô lên.

Đối với loại gia tộc nhỏ như Lâm gia mà nói, tông sư Hóa Kình cũng đã là đại nhân vật giống như thần tiên, một người cũng đủ để quét ngang toàn bộ Lâm gia!

"Xong!"

"Thằng bé kia gặp phải xui xẻo rồi."

"Không hổ là Tần gia a! Thực lực quả nhiên kinh khủng!"

...

Mọi người Lâm gia thi nhau nghị luận, theo suy nghĩ của bọn hắn thì một tên tông sư Hóa Kình đối phó với một thằng nhóc thì thực sự có chút lấy giao giết trâu đi mổ gà.

Tuy rằng biểu hiện của Diệp Trần cungc có thể xưng là nghịch thiên, nhưng đôi mặt với một tên cường giả võ đạo thì chắc chắn khó mà có sức để đánh lại.

Tuy nhiên, đối mặt với khí kình áp bách của người đàn ông trung niên này, Diệp Trần vẫn như cũ ngang nhiên đứng ở nơi đó, khẽ động cũng không có nhúc nhích, giống như là đã bỏ đi sức chống cự.

Nhưng là, một chưởng của người đàn ông trung niên tráng hán rơi xuống, ngay cả mặt đất xung quanh kia ở dưới lực trùng kích cường đại cũng thi nhau rạn nứt ra, Diệp Trần như cũ ngang nhiên đứng ở nơi đó, thậm chí thân thể không có một chút động đậy nào!

"Ồ!!"

Người đàn ông trung niên cao to kia thấy thế thì lập tức kinh hô một tiếng, ngay cả ông lão Tần gia ở đằng sau kia cũng không thể không ngồi ngay ngắn, sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh hãi.

"Thế mà đỡ được?"

Người khác không rõ ràng thực lực của người đàn ông trung niên cao to kia, thế nhưng ông lão Tần gia này lại rất rõ ràng, người này thế nhưng là ở bên trong đệ tử đời thứ hai của Tần gia, là một người có thiên phú khá cao, ở mười năm trước đã bước vào tông sư Hóa Kình!

Bây giờ cho dù là ở bên trong hàng ngũ tông sư Hóa Kình, cũng có thực lực trung thượng đẳng, một chưởng này của hắn tuy rằng cũng không có sử xuất toàn lực nhưng võ giả dưới tông sư Hóa Kình cũng tuyệt đối không ngăn cản được!

"Chẳng lẽ thằng nhóc này...vậy mà cũng là tông sư Hóa Kình? Điều này..."

Phải biết, căn cứ vào tư liệu lúc trước hắn đạt được, đứa con riêng của Diệp Thiên Ca này, tính toán đâu ra đấy cũng mới chỉ có ba tuổi a!

Ba tuổi tông sư Hóa Kình?

Thế giới này là thế nào rồi?

Điên rồi sao?

Ngay vào lúc tất cả mọi người đều đang rơi vào trong trạng thái vô cùng kinh hãi, Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng:

"Bằng chút thực lực đó của ngươi mà cũng muốn bảo ta quỳ xuống? Ngươi có tư cách này sao?"

"Ngươi, quỳ xuống cho ta!"

Cùng lúc Diệp Trần quát lớn một tiếng đồng thời cũng giơ bàn tay lên bỗng nhiên đánh về phía người đàn ông trung niên ca to kia:

Ầm ầm!

Một cỗ khí kình cường hãn so với trước đó cường đại hơn không chỉ mấy lần hướng người đàn ông trung niên cao to kia ùn ùn kéo đến!

Xoạt!

Một số cái bàn ở xung quanh cách gần đó, ở dưới cỗ sóng nhiệt cường đại kia, trong nháy mắt vỡ nát ra, hơn nữa người của Lâm gia ở bên cạnh, tất cả càng là bị dọa đến thi nhau ôm đầu mà chạy trốn!

Cùng lúc đó:

"Phù phù!!"

Người đàn ông trung niên cao to kia ngay lập tức cảm thấy trên đỉnh đầu mình giống như bỗng nhiên có một ngọn núi lớn đặt ở trên đầu vai của hắn, làm cho hắn không có bất kỳ một chút sức chống đỡ nào, hai chân bỗng nhiên mềm nhũn liền té quỵ trên đất.

"Két ~~ "

Hai chân người đang ông trung niên cao to lập tức cắm sâu vào trong sàn nhà được chế tạo từ đá cẩm thạch, hơn nữa còn lẫn vào đó tiếng vỡ vụn của xương bánh chè.

"A!!"

Người đàn ông trung niên cao to trước đó còn oai phong lẫm liệt, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, hai tay che hai chân của mình, kêu rên không thôi.

"Cái gì!!"

Sau khi tất cả mọi người phản ứng lại thì tất cả đã hoàn toàn choáng váng, đặc biệt là người của Tần gia, họ không thể chấp nhận những gì đang xảy ra trước mặt họ.

Phải biết, người đàn ông trung niên cao to này thế nhưng là ở trong những người bọn họ có sự tồn tại gần với ông lão kia nhất, thậm chí ở toàn bộ giới võ đạo của Hoa Hạ cũng là đại nhân vật có thanh danh hiển hách, bây giờ thế mà bị một chưởng của một đứa bé ép cho phải quỳ trên mặt đất!

Loại lực trùng kích cường đại này, hoàn toàn đã cượt ra khỏi giới hạn nhận biết của bọn họ.

Bọn họ không thể nào hiểu được! Không thể tin được! Càng thêm không thể nào tiếp thu được!

"Ngươi thực sự là con trai của Diệp Thiên Ca?"

Ông lão Tần gia đột nhiên đứng dậy, hai mắt gát gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, mở miệng nói ra từng chữ hỏi.

Diệp Trần thuận tay ép người đàn ông trung niên cao to kia quỳ xuống, vỗ vỗ bàn tay, nhàn nhạt liếc qua ông lão uy nghiêm kia, chậm rãi nói:

"Từ quan hệ máu mủ để mà nói thì đúng! Tuy nhiên, ta cũng không có ý định nhận hắn làm cha!"

Đạt được câu trả lời chắc chắn của Diệp Trần, ông lão uy nghiêm lại đánh giá lại trên người Diệp Trần một lần nữa, không thể không hung hăng lắc đầu:

"Không có khả năng! Diều này sao có khả năng! Trên đời này làm sao sẽ có tông sư Hóa Kình mới chỉ ba tuổi?"

Diệp Trần cười lạnh:

"Cảnh giới của ta, đặc biệt là loại phế vật như đám người các người làm sao có thể phỏng đoán?"

"Ngươi!!"

Từ đầu đến cuối ông lão Tần gia này đều luôn không có tản ra bất kỳ khí tức gì, nghe được lời này của Diệp Trần thì bên trong đôi mắt vẩn đục già nua kia bỗng nhiên bắn ra một tia sáng!

"Thằng nhóc, lão phu mặc kệ ngươi đến cùng là một thân bản lĩnh này tu luyện ra được như thế nào, tuy nhiên ngươi đã quyết ý muốn làm địch với Tần gia ta, lão phu dù vi phạm ý tứ của gia chủ cũng phải diệt trừ đi ngươi cái tai họa ngầm này! Bằng không Tần gia ra nói không chừng sẽ có tai họa ngập đầu!"

Cùng lúc ông lão Tần gia nói ra lời này thì đã bắt đầu chậm rãi đi về phía Diệp Trần.

Ba tuổi thì có thể đánh bại tông sư Hóa Kình, tương lại một khi trưởng thành thì còn đi đến đâu?

Cho nên nhất định phải thừa dịp trước khi hắn chưa trưởng thành thì cần phỉa giết hắn trước khi hắn lớn lên!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Ông lão Tần gia mỗi lần đi ra một bước, khí tức trên người liền tăng vọt mấy lần, sau khi bước ra hơn mười bước thì khí tức đã đạt đến một cái mức độ khủng bố, thậm chí so với người đàn ông trung niên cao lớn trước đó cường đại hơn không chỉ mười lần!

Toàn bộ phòng khách của Lâm gia rì rào run rẩy, giống như lúc nào cũng sẽ phải sụp đổ, hơn nữa mọi người Lâm gia ở xung quanh càng là không tự chủ được thi nhau lùi lại đến góc tường mà vẫn cảm thấy được một cỗ áp lực thật lớn khó mà hình dung, ép bọn hắn tới hít thở không thông.

"Đây có phải là thực lực vượt qua tông sư Hóa Kình?"

"Thánh Cảnh! Theo như lời kể thì ở phía trên tông sư Hóa Kình chính là cường giả Thánh Cảnh, ở trong toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ cũng là tồn tại cường đại có thể đếm được trên đầu ngón tay!"

"Chỉ mong hắn giết được đứa bé kia, đừng lại tới gây rắc rối cho Lâm gia chúng ta, bằng không Lâm gia chúng ta cũng sẽ xong đời!"

...

Bên trong tiếng nghị luận của tất cả mọi người, ông lão Tần gia đã chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Trần cách ba mét:

"Nhóc con, cả đời này của lão phu chưa từng giết phụ nữ và trẻ em, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi quá yêu nghiệt, trước khi chết, ngươi còn có lời gì muốn nói nữa không?"

Ông lão Tần gia nhìn xuống Diệp Trần, chậm rãi mở miệng hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom