-
Chương 886-890
Chương 886 Ta, chúa tể mọi thứ!
Còn chưa đợi Diệp Trần mở miệng ra thì Lâm Uyển Dung ở đằng sau nghe nói như vậy thì lập tức cuống lên:
"Ngươi không được động tới con trai ta! Lão tổ Tần gia các ngươi đã từng đáp ứng ta, chỉ cần đời này ta không trở về Kinh Đô thì sẽ không tiếp tục gây rắc rối cho mẹ chon chúng ta, Tần gia các ngươi làm sao có thể nói một đằng làm một nẻo?"
Lâm Uyển Dung mặc dù biết con của mình không đơn giản, thế nhưng ông lão của Tần gia trước mắt này quả thực quá cường đại, cô ta cũng không cho rằng Diệp Trần có thực lực để chiến thắng đối phương.
Khí thế của ông lão Tần gia kia thực sự quá mạnh, không biết sao mấy lần cô ta muốn xông lên phía trước đều bị một cái lồng khí vô hình cản lại, thế nên đành phải hét lên.
Tuy nhiên, ông lão Tần gia kia lại cười lạnh, liếc qua Lâm Uyển Dung, trên mặt hiện ra vẻ trêu tức, nói:
"Không sai! Gia chủ xác thực đáp ứng cô đó là bởi vì lão nhân gia ông ta lúc đó cảm thấy, các ngươi căn bản không có cách nào có thể uy hiếp được Tần gia!"
"Nhưng bây giờ, đứa con trai này của ngươi biểu hiện ra thực lực thực sự lóa mắt quá mức, nếu như hôm nay không diệt trừ hắn, ngày sau tất sẽ hậu hoạn vô cùng!"
"Cho nên, ngươi muốn trách thì cũng chỉ có thể trách con trai của ngươi quá xuất sắc, ta tin tưởng coi như gia chủ có mặt ở đây thì chắc chắn cũng sẽ làm như thế!"
Lâm Uyển Dung lập tức tức giận đến toàn thân run rẩy:
"Tần gia các ngươi! Nói không giữ lời! Hèn hạ vô sỉ! Các ngươi..."
Lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Uyển Dung nhếch miệng cười một tiếng:
"Mẹ, mẹ cần gì phải đấu khẩu với loại rác rưởi này? Tần gia bọn họ đã vi phạm với ước định, vậy con vừa đúng sẽ tính toán với bọn hắn thật tốt một chút về khoản nợ ba năm trước đây!"
"Thế nhưng là..."
Lâm Uyển Dung nhìn qua nụ cười xán lạn trên khuôn mặt của Diệp Trần thì dường như không có chút nào để ông lão Tần gia kia vào mắt, trong lòng âm thầm tò mò, tuy nhiên vẫn rất không yên lòng.
"Mẹ, yên tâm đi! Coi như Tần Đạp Thiên có ở đây, con cũng không có để vào mắt, huống chi là ông lão rác rưởi trước mắt này?"
Oanh!
Ông lão của Tần gia nghe được Diệp Trần lại còn nói hắn là lão rác rưởi thì lập tức tức giận đến méo cả mồm miệng, bên trong hai con ngươi bỗng nhiên bắn ra một cỗ sát ý nồng đậm:
"Nhóc con không biết trời cao đất rộng! Vốn là lão phu cũng có chút không đành lòng, ngươi đã không biết tốt xấu như thế, vậy cũng đừng trách lão phu lòng dạ độc ác!"
Trong khi nói chuyện, bàn tay ông lão của Tần gia đột nhiên nắm một cái:
Ông ~~
Một đạo chân nguyên tinh thuần trong nháy mắt từ trong lòng bàn tay của hắn phát ra, ngưng tụ thành một thanh đao dài gần mười mét!
Mọi người của Lâm gia ở xung quanh thấy cảnh này thì lập tức kinh hô lên lần nữa.
"Nắm khí thành đao!!"
"Quả nhiên giống như nghe kể lại, đây là thủ đoạn mà võ giả Thánh Cảnh mới có a!"
"Khí tức này, thật là đáng sợ!"
...
Tay ông lão Tần gia cầm đao khí, oai phong lẫm liệt, giống như chiến thần cúi đầu nhìn xuống Diệp Trần:
"Nhóc con, có thể chết ở dưới đao khí của lão phu, ngươi cũng coi như là chết có ý nghĩa!"
Nói xong lời này thì đao khí trong tay của ông lão Tần gia mang theo uy thế kinh thiên bỗng nhiên hướng từ trên đỉnh đầu của Diệp Trần chém xuống dưới.
"A!!"
Rất nhiều người thi nhau kinh hô một tiếng, thậm chí cũng không dám đi xem.
"Tiểu Trần! Nhanh tránh ra!"
Lâm Uyển Dung ở xa xa vội vàng cao giọng nhắc nhở một câu.
Tuy nhiên, Diệp Trần lại giống như không có nghe được, như thể cũng không có thấy, thế mà vẫn hai tay ôm vai như cũ, đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, tuy nhiên khóe miệng lại nhếch lên một cái đường cao nho nhỏ, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Cuối cùng cũng gặp một cái đối thủ ra dáng một chút, vừa đúng dùng hắn tới thử lực lượng Thời Không pháp tắc mà ta lĩnh ngộ..."
Oanh!
Đạo đao khí kia vậy mà ở trên không trung xẹt qua một đường vòng cung phát ra một tiếng nổ vang rền như thể ngay cả hư không cũng muốn vỡ ra, trong nháy mắt chém xuống trên đỉnh đầu của Diệp Trần.
"Tiểu Trần!!!"
Lâm Uyển Dung kinh hô một tiếng, trong nháy mắt mặt không còn chút máu.
Ông lão Tần gia kia lắc đầu:
"Cuối cùng thì vẫn chỉ là một đứa trẻ con, xem ra đã hoàn toàn bị khí thế đó làm cho sợ choáng váng rồi, quả thực không chịu nổi một...cái gì!"
Trên mặt của ông lão Tần gia vốn đã hiện ra nụ cười tươi, chợt lập tức cứng lại ngay tại chỗ, sau đó thì bên trong hay con ngươi hiện ra vẻ chấn kinh nồng đậm, giống như thể thấy được chuyện gì đó khó có thể tin nổi.
Hóa ra, một đạo đao khí của hắn rơi vào trên đỉnh đầu của Diệp Trần lại giống như hổ vồ hụt con mồi, đao khí cường hãn thế mà xuyên qua thân thể của hắn!
"Không phải tàn ảnh! Không phải ảo giác! Thế mà lại đi xuyên qua như thế? Chẳng lẽ thân thể của hắn không phải là thực thể?
Ông lão Tần gia hoàn toàn choáng váng, Diệp Trần vẫn như cũ một mặt thản nhiên đứng ở nơi đó, thậm chí còn không quên quay đầu, hướng về phía Lâm Uyển Dung nhếch miệng cười một tiếng:
"Mẹ, con nói rồi, ông lão rác rưởi này còn không thể gây thương tổn được cho con, con của mẹ thế nhưng là đệ tử tiên nhân!
Ông lão Tần gia lập tức choáng:
"Không có khả năng! Điều này sao có khả năng!!
Đao khí của hắn vậy mà đi xuyên qua trong thân thể của Diệp Trần, thật giống như cái tên trước mắt này không thuộc về thời gian và không gian hiện tại, lại giống như là hình chiếu đi ra ảo ảnh, công kích đối với hắn hoàn toàn vô hiệu!
"Ta cũng không tin không giết nổi ngươi!"
Ông lão Tần gia kinh hãi vạn phần, rống lớn một tiếng, lập tức lại vung đao khí trong tay lên một lần nữa, lại hướng Diệp Trần chém xuống một cái!
Diệp Trần thấy thế bỗng nhiên cong ngón búng ra, quát khẽ nói:
"Thời Không Thác Loạn!!"
Ông ~~
Đạo đao khí này của ông lão Tần gia vừa xẹt qua một nửa thì bỗng nhiên biến mất không thấy một cách quỷ dị!
"Cái gì!!"
Ông lão Tần gia lập tức trừng hai mắt một cái, quả thực không thể tin được vào những gì mình nhìn thấy ở trước mắt.
Ngay sau đó:
"A a a a!"
Mọi người của Tần gia ở đằng sau đột nhiên truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.
Hóa ra, Diệp Trần sử dụng Thời Không pháp tắc, ngay lập tức chuyển dời công kích của ông lão Tần gia tới đằng sau, những người kia né tránh không kịp, ngay lập tức bị đao khí chặt đứt đôi, có người thì đầu bay cả ra ngoài, trong nháy mắt toàn bộ bị mất mạng!
"Ngươi, ngươi, ngươi đến cùng là sử dụng yêu thuật gì? Làm sa có thể như vậy?"
Ông lão Tần gia lúc này đã hoàn toàn choáng váng, không thể không liên tiếp lùi lại mấy bước, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ.
Hắn lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần dùng chính là lực lượng Thời Không pháp tắc, hắn một tên võ giả Thánh Cảnh thì làm sao có thể hiểu nổi?
Có lẽ chân nguyên của hai người chênh lệch cũng không nhiều, nhưng là cảnh giới lại có cách biệt một trời một vực, Diệp Trần đã nắm giữ pháp tắc cơ bản của thiên đạo, ông lão kia thì vẫn còn dừng lại ở giai đoạn võ học cấp thấp nhất, hai người căn bản không ở trên cùng một cái cấp độ.
"Ta nói rồi, cảnh giới của ta, một bầy kiến cỏ như các ngươi thì làm sao có thể hiểu được?"
Nói xong lời này, Diệp Trần hướng thẳng đến ông lão Tần gia vẫy tay nắm một cái:
"Thời Không Lao Lung!" (Lồng giam thời không!)
Ầm ầm!
Không gian xung quanh lập tức lắc lư một trận!
Ngay sau đó, ông lão Tần gia kia lập tưucs phát hiện chính mình giống như bị cầm tù ở bên trong một cái không gian riêng biệt, mặc cho hắn lao tới như thế nào cũng không thể đi ra khoảng cách một mét xung quanh.
"Ngươi! Ngươi không phải người! Ngươi là ma quỷ! Là yêu quái!!"
Hai mắt của ông lão Tần gia trợn lên thật lớn, nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi nồng đậm, không thể không lớn tiếng la lên.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, đi tới trước mặt ông lão Tần gia, chậm rãi nói:
"Không! Ta không phải ma quỷ, nhưng ta so với ma quỷ còn đáng sợ hơn! Bởi vì ta là chúa tể của thế giới này, chúa tể mọi thứ!"
Nói xong lời này, bàn tay Diệp Trần nhẹ nhàng nắm lại:
"Thời Không Toái Liệt!" (Thời không vỡ vụn)
Xì xì xì ~
Thân thể của ông lão Tần gia lập tức bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo, mỗi một cái tế bào trên người đều được chia cắt đến từng cái thời gian không gian khác nhau rồi mới nghiền nát, hóa thành nguyên tử cơ bản nhất...
Chương 887 Thế nào cũng phải bị ta tiêu diệt!
Yên tĩnh!
Toàn bộ phòng khách của Lâm gia lại rơi vào yên tĩnh như chết một lần nữa, mọi người của Lâm gia và mấy người còn sót lại của Tần gia nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, tất cả đều hắn mắt trợn lên thật lớn, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Cường giả Thánh Cảnh đến từ Tần gia thế mà lại chết như thế rồi?
Thạm chí ngay cả cặn bã cũng không còn!
Hơn nữa người giết chết cường giả đỉnh cao đương thời này lại là một đứa bé chỉ có ba tuổi!
Hắn thật chỉ có ba tuổi?
Đến cùng thì hắn là người hay là quái vật?
Thủ đoạn mà hắn vừa mới dùng là như thế nào? Sao lại có thể tà môn quỷ dị như thế?
Trong lòng mọi người dâng lên vô số đạo nghi vấn, đáng tiếc không ai dám can đảm mở miệng ra để hỏi.
"Ngươi..."
Cái người đàn ông trung niên cao lớn kia trước đó bị một chưởng của Diệp Trần ép cho quỳ xuống sợ đến xanh cả mặt nhìn về phía Diệp Trần, sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Vừa rồi mới bị Diêp Trần dùng thủ đoạn quỷ dị giết chết ở bên trong Tần gia bọn họ thì thực lực cũng đủ để đưa thân vào năm vị trí đầu, bây giờ thế mà cũng bị đối phương giết đi, hắn lại nơi nào còn có sức để mà chống cự?
Không nghĩ tới, Diệp Trần cũng không có ý tứ muốn động thủ, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói:
"Hôm nay ta không giết ngươi, trở về nói cho Tần Đạp Thiên biết, bảo hắn rửa sạch sẽ cổ ở nhà chờ lấy ta, chẳng mấy chốc ta sẽ đi tới Kinh Đô tìm hắn!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần cong ngón búng ra, một đao ấn ký vô hình đã thần không hay quỷ không biết đánh trúng vào trong cơ thể của người đàn ông trung niên cao lớn.
Người đàn ông trung niên cao lớn nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức hết sức vui mừng, nào dám nói nửa chữ không, vội vàng nói:
"Vâng vâng! Lời của ngài ta chắc chắn sẽ chuyển tới!"
Diệp Trần khoát tay á:
"Cút đi!"
Mấy người còn sót lại của Tần gia lập tức giống như được đại xá, vội vàng co cẳng chạy như điên ra khỏi phòng khách.
Đợi đến sau khi mấy người Tần gia hoảng hốt bỏ chạy, người của Lâm gia thì từng tên hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, tất cả đều đầy vẻ kính sợ nồng đậm.
Tâm tình của mọi người Lâm gia vào lúc này có thể nói là vô cùng thấp thỏm, dù sao trước đó bọn họ đã trực xuất mẹ con Diệp Trần ra khỏi Lâm gia, cũng không biết Diệp Trần có thể ghi hận việc này hay không?
Không nghĩ tới, Diệp Trần cũng không có thèm nhìn người của Lâm gia, ngay lập tức quay người đi đến bên cạnh Lâm Uyển Dung, kéo cổ tay trắng của cô, mỉm cười:
"Mẹ, chúng ta trở về!"
Lâm Uyển Dung nhịn không được hướng về phía Lâm Thế Kiêu nhìn một cái, há miệng ra, cuối cùng lại phát hiện cũng không biết nói cái gì cho tốt, thế là thở dài một hơi, nhẹ gật đầu, kéo Diệp Trần rời khỏi Lâm gia.
Đợi đến sau khi mẹ con Diệp Trần rời khỏi, một đám cao tầng Lâm gia đều tập trung lại một chỗ, lại trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lâm Thế Kiêu chậm rãi mở miệng nói:
"Nói ý nghĩ của các ngươi một chút đi!"
Mọi người trầm mặc một lúc, Lâm Cương mở miệng nói:
"Cha, đứa con trai của em gái, thật đúng là nghịch thiên a! Mới ba tuổi mà đã có thực lực như vậy, trong tương lai nếu như trưởng thành thì còn đến cỡ nào?"
Lâm Cương mới mở miệng, chẳng mấy chốc có người nói theo:
"Không sai! Cho nên chúng ta bây giờ, cần phẩi nghĩ biện pháp lôi kéo mẹ con bọn hắn, tương lai nói không chừng Lâm gia chúng ta cũng có thể đi theo được nhờ!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức hai mắt thi nhau tỏa sáng, chẳng mấy chốc có người biểu thị đồng ý.
Nhưng chẳng mấy chốc lại có người đưa ra ý kiến phản đối:
"Theo như ta thấy, chúng ta bây giờ quyết định ra lập trường vẫn còn có chút hơi sớm, vị Diệp tiểu công tửu kia hoàn toàn chính xác rất cường đại, thế nhưng là Tần gia ở Kinh Đô kia cũng tương tự không phải vừa, bây giờ bọn họ đã thành xu thế như nước với lửa, ai có thể mở miệng cười tới cuối cùng nhất, chỉ sợ thật đúng là còn chưa biết được!"
Lời này vừa nói ra, sự nhiệt tình của mọi người ngay lập tức bị giội tắt đi hơn phân nửa.
Cuối cùng Lâm Thế Kiêu giải quyết dứt khoát nói:
"Ta thấy tiểu tử kia đối với Lâm gia chúng ta cũng có sự thù hận, việc này trước hết tạm gác lại đi!"
...
Một ngày sau, tại trong sân nơi mà giống như tiên cảnh của Tần gia ở Kinh Đô!
Tần Đạp Thiên ngồi ở trên ghế bành, bên cạnh còn có một số nhân vật quan trọng của Tần gia.
Mà một bên còn có mấy người quỳ, chính là mấy tên Tần gia được Diệp Trần thả ra, cầm đầu rõ ràng là người đàn ông trung niên cao lớn kia.
"Ngươi nói cái gì? Lão Lục bị thằng con hoang của Diệp Thiên Ca giết đi?"
Tần Đạp Thiên nghe được điều này thì lập tức sững sờ, vẻ mặt chợt hiện ra sự tức giận:
"Đồ khốn kiếp! Các ngươi từng tên cảm thấy là ta già quá lẩm cẩm rồi phải không? Thằng con hoang kia cùng lắm chỉ mới ba tuổi mà thôi! Chẳng lẽ ngươi lại muốn nói cho ta, đường đường một tên cường giả Thánh Cảnh, chết ở trên tay một đứa bé ba tuổi hay sao?"
Sau khi Tần Đạp Thiên nghe mấy người báo cáo xong thì theo bản năng cho rằng những người này đây là đang lừa dối hắn, lập tức tức giận đến râu riêu đều rung rinh liên tục.
Mấy người cảm nhận được sự uy nghiêm trên người của Tần Đạp Thiên, từng tên lập tức vội vàng dập đầu, buồn bã nói:
"Lão tổ bớt giận! Chúng ta nói ra từng câu đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt lão tổ ngài đâu a!"
Lập tức, mọi người lại thuật lại từng chi tiết đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi Tần Đạp Thiên nghe xong thì lập tức nhướng mày, dáng vẻ của mấy người trước mắt kia cũng là không giống như đang nói láo, nhưng cái chuyện này thực sự quá hoang đường, thật là làm cho hắn khó có thể tin được, thế là lại nhìn về phía mấy tên nhân vật quan trọng của Tần gia:
"Mấy người các ngươi thấy thế nào?"
Mấy tên nhân vật quan trọng của Tần gia liếc mắt nhìn nhau một cái, một người trong đó nói:
"Theo ta thấy, mấy người bọn hắn nhìn thấy dĩ nhiên cũng là thật, tuy nhiên Lục gia có phải chết ở trên tay thằng nhóc con kia hay không thì việc này cũng cần phải nghiên cứu kỹ, nói không chừng đằng sau thằng ngóc kia có một vị tuyệt thế cao nhân nào đó để chúng ta lầm tưởng là Lục gia chết ở trên tay thằng nhóc con kia!"
Nghe được điều này thì mọi người của Tần gia thi nhau gật đầu, ngay cả Tần Đạp Thiên cũng khẽ vuốt ria mép, nói:
"Lời này có lý! Tuy nhiên có thể ở dưới tình huống không lộ diện mà giết chết một tên võ giả Thánh Cảnh thì chỉ sợ thực lực tu vi của người này cũng không kém hơn lão phu, chẳng lẽ xuất từ Bồng Lai tiên giới?"
Lời này của Tần Đạp Thiên vừa nói ra, mấy tên nhân vật quan trọng của Tần gia tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Bồng Lai tiên giới đều là tu chân giả chân chính, thậm chí có sự tồn tại so với Tần gia lão tổ còn kinh khủng hơn!
"Nếu thật sự là như thế vậy thì rắc rối!"
Sắc mặt của Tần Đạp Thiên tái mét, sau khi trầm ngâm một lát, chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt hiện ra vẻ tàn khốc:
"Xem ra lão phu phải đích thân đi Vân Châu một chuyến!"
Tuy nhiên lời nói này của hắn vừa mới rơi xuống thì bỗng nhiên một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên ở trong sân:
"Ông lão, không cần phải rắc rối như vậy! Tiểu gia ta đến rồi!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, mọi người của Tần gia thấy được cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy trước mắt bọn họ, không gian giống như bị nứt ra, tạo thành một cái vòng xoáy hố đen, mà ở bên trong cái vòng xoáy này, có một tên chậm rãi đi ra, nhìn qua là một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi.
Người này chính là Diệp Trần!
Hóa ra, Diệp Trần trước đó cố ý thả người đàn ông trung niên cao lớn và để lại một đạo ấn ký không gian trên người hắn rồi mới sử dụng Thời Không pháp tắc, trực tiếp từ Vân Châu chạy tới Tần gia ở Kinh Đô.
Mấy người người đàn ông trung niên cao lớn thấy thế thì lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, nhào lộn sang một bên chỉ vào Diệp Trần hô to:
"Là hắn! Chính là hắn giết chết Lục gia!"
Một đám nhân vật quan trọng của Tần gia vào lúc này tất cả cũng đều rất kinh hãi, ngay cả trên mặt của Tần Đạp Thiên cũng hiện ra vẻ khó tin.
Hết cách rồi, thủ đoạn mà Diệp Trần sử dụng đã vượt qua khỏi phạm trù mà hắn có thể hiểu được!
"Vô luận là ở thế giới nào, Tần gia các ngươi đều chắc chắn bị ta tiêu diệt!"
Diệp Trần từ bên trong vòng xoáy đi ra, dừng chân ở trên mặt đất của Tần gia, nói một câu khiến người của Tần gia vô cùng khó hiểu.
Chương 888 Một cước giẫm chết!
Oanh!
Tần Đạp Thiên nghe được lời này của Diệp Trần thì trên người lập tức dâng lên một cỗ khí tức cực mạnh, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần:
"Các hạ đến cùng là ai? Vì sao phải giả mạo thằng con hoang Diệp gia kia làm kẻ địch với Tần gia ta?"
Rất rõ ràng, Tần Đạp Thiên vẫn chưa tin, đứa bé thần bí trước mắt hiện ra khí tức quỷ dị này chính là đứa trẻ ba năm trước đây còn ở trong tã lót.
Diệp Trần cười lạnh:
"Ta chính là ta, cần gì phải giả mạo?"
Nói xong lời này, Diệp Trần lại đi về phía trước hai bước, thản nhiên nói:
"Tần Đạp Thiên, xem ở trên việc tuổi ngươi đã cao, hôm nay ta sẽ không sử dụng lực lượng pháp tắc, dựa vào tu vi thật sự của ta đánh với ngươi một trận!"
Cùng lúc nói xong lời này, hai ngón tay của Diệp Trần duỗi ra, lợi dụng chân nguyên ngưng tụ ra một thanh trường kiếm.
"Ngưng khí thành kiếm! Đứa bé này...lại là cường giả Thánh Cảnh?"
Mọi người của Tần gia thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau giật mình, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại bình tĩnh xuống.
Bọn họ kinh ngạc cũng không phải là tu vi của Diệp Trần, dù sao thì cường giả Thánh Cảnh tuy rằng cường đại, ở trong mắt của Tần gia bọn họ cũng không tính là cái gì, nhưng là lấy tuổi tác của hắn chỉ có ba thì đã trở thành cường giả Thánh Cảnh, chuyện này không thể không khiến người ta phải kinh ngạc.
Lông mày Tần Đạp Thiên cũng không thể không đến hơi nhíu lại, muốn tiến lên giao thủ với Diệp Trần.
Ngay vào lúc này thì một ông lão tóc xám bỗng nhiên nhẩy ra:
"Lão tổ giết gà cần gì phải dùng đao mổ trâu! Để cho ta tới chiếu cố hắn trước!"
Ông lão tóc xám kia nói xong lời này thì bàn tay bỗng nhiên nắm một cái, trong lòng bàn tay lập tức cũng ngưng tụ ra một cái đao khí khí thế lẫm liệt, luận về uy thế thì còn trên cả kiếm khí của Diệp Trần ở xa!
Ông lão tóc xám này bỗng nhiên cũng là một tên cường giả Thánh Cảnh!
"Ta tuyệt không tin tưởng, Lục đệ của ta sẽ chết trên tay một tên nhóc con như ngươi! Tiếp chiêu!"
Ông lão tóc xám hét lớn một tiếng, nâng đao khí trong tay lên, hướng về phía Diệp Trần bỗng nhiên chém xuống tới!
Tuy nhiên, Diệp Trần lại ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, kiếm khí trong tay ngay lập tức thuận tay vung lên:
Xoạt!
Đao khí trong tay ông lão tóc xám, trong nháy mắt bị kiếm khí của Diệp Trần chém vỡ, hơn nữa thế đi cũng không giảm, một đạo kiếm mang xẹt qua trên thân ông lão tóc xám.
Phốc!
Đầu của ông lão tóc xám kia trong nháy mắt liền tung bay lên!
"Cái gì!!"
Mọi người của Tần gia thấy cảnh này thì lập tức dọa đến thi nhau lùi lại, từng cái mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc.
Một đứa bé ba tuổi, có thực lực võ giả Thánh Cảnh thì đã làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, bây giờ vậy mà chỉ có một chiêu đã giết chết cường giả Thánh Cảnh của Tần gia bọn họ, đứa bé này còn là người sao?
Diệp Trần thuận tay chém ông lão tóc xám kia, ngược lại chỉ mũi kiếm hơi quét qua trên người những người còn lại của Tần gia:
"Không cần phải lãng phí thời gian, người Tần gia của các ngươi, toàn bộ cùng lên đi!"
"Hỗn trướng!!"
Tần Đạp Thiên nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức cảm thấy vô cùng nhục nhã, một đứa bé ba tuổi, lại muốn đơn đấu toàn bộ Tần gia bọn họ, đây rõ ràng chính là hoàn toàn không để hắn vào mắt!
Oanh!
Tần Đạp Thiên bước ra một bước, trên đỉnh đầu lập tức hiện ra một thanh đao khí màu băng lam, xông thẳng lên trời, trọn vẹn vượt qua hơn trăm mét!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại viện của Tần gia đều bị cỗ khí tức này bao phủ xuống dưới, nhiệt độ xung quanh giống như lập tức giảm xuống hơn mười độ!
"Nhóc con! Đừng tưởng rằng giết chết một tên chỉ là Thánh Cảnh thì đã tự cho mình là thiên hạ vô địch! Ngươi cũng đã biết, trên Thánh Cảnh còn có Thần Cảnh mà lão phu lại là tồn tại vượt qua Thần Cảnh!"
Khí thế của Tần Đạp Thiên ngập trời, cùng lúc nói ra lời này thì thanh đao khổng lồ dài hơn trăm mét kia đã hướng về phía Diệp Trần hung hăng chém xuống tới.
Mọi người của Tần gia cảm nhận được khí tức cường đại trên người của lão tổ thì ngay lập tức từng tên tất cả đều dấy lên hy vọng một lần nữa, tâm tình phấn chấn không thôi.
"Có lão tổ ở đây, mặc cho hắn là yêu ma quỷ quái gì cũng đừng hòng cưỡi được trên đầu của Tần gia chúng ta!"
"Lão tổ phát uy thì thằng nhóc con này chắc chắn phải chết!"
"Giết hắn!"
...
Tuy nhiên, đối mặt với một kích khí thế ngập trời kia của Tần Đạp Thiên, Diệp Trần không những không có bất kỳ ý định tránh né nào, thay vào đó thì thu kiếm khí được chân nguyên ngưng tụ mà thành về.
"Lão già! Ngươi đối với lý giải về võ đạo quả thực rối tinh rối mù! Chỉ có bề ngoài, không chịu nổi một kích!"
Diệp Trần nói xong lời này, vậy mà giơ quả đấm nhỏ của mình lên, hướng đạo đao khí kinh thiên kia đập tới.
"Cái gì? Hắn lại muốn dùng tay không tới đón đao khí của lão tổ?"
"Thật sự là muốn chết a!!"
"Ha ha! Ta thấy thằng nhóc này hơn phân nửa là bị dọa cho choáng váng rồi a!"
...
Người của Tần gia thấy cảnh tượng này thì lập tức không kiêng kỵ chút nào mà thi nhau chế giễu, dường như đã thấy được cảnh tượng Diệp Trần chết thảm ở dưới đao khí kia.
Tuy nhiên:
Ầm ầm!
Diệp Trần nắm tay nhỏ và đao khí có khí thế ngập trời kia hung hăng va chạm vào nhau.
Đao khí cường hãn kia nhìn như có thể hủy thiên diệt địa, lại bị nắm tau nhỏ của Diệp Trần cản lại một cách dễ dàng, thậm chí ngay cả một vết máu cũng không hề xuất hiện!
"Làm sao có khả năng!!"
Chẳng những mọi người của Tần gia thấy cảnh này, từng tên tất cả đều trợn mắt há hốc mồm mà ngay cả Tần Đạp Thiên cũng lập tức bị trấ trụ lại.
Đạo đao khí này của hắn mạnh bao nhiêu, người khác có lẽ không rõ nhưng chính hắn vẫn là hiểu, cho dù là cường giả Thần Cảnh, cũng đủ để cho thể giết chết một cách dễ dàng!
Thậm chí, cường giả cấp bậc tiên nhân cũng không dám xem như không quan trọng.
Mà bây giờ, lại bị Diệp Trần dùng nhục quyền cản lại một cách dễ dàng, thậm chí không có bị thương dù chỉ một chút nào!
Nắm đấm của đứa bé này chẳng lẽ là dùng Linh khí chế tạo thành hay sao?
"Không có khả năng! Chuyện này sao khả năng!!"
Tần Đạp Thiên là choáng váng thật sự, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận được mọi chuyện đang diễn ra trước mắt.
Một quyền của Diệp Trần chặn lại đao khí của Tần Đạp Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh nói:
"Lão già! Ta nói rồi, lý giải của ngươi đối với võ đạo quả thực rối tinh rối mù!!"
Nói xong lời này, thân thể nhỏ bé của Diệp Trần bỗng nhiên chấn động, đồng thời lùi lại giẫm một cái: Xoạt xoạt!!
Đao khí to lớn hơn trăm mét trong tay của Tần Đạp Thiên kia trong nháy mắt vỡ vụn ra!
Mà Diệp Trần thì ngay lập tức xuyên qua thanh đao khổng lồ kia, trong nháy mắt thì vọt tới trước mặt Tần Đạp Thiên, tung ra một quyền thật đơn giản, không có bất kỳ màu mè nào, hung hăng rơi đập ở trên lồng ngực của hắn
"Phốc!!"
Tần Đạp Thiên lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, ngay lập tức bay ngược ra ngoài, trọn vẹn ngã xuống ở ngoài mấy chục mét.
Ngay sau đó, không đợi hắn từ dưới đất bò dậy:
Ầm!
Diệp Trần đã đuổi theo như bóng với hình, một cước đạo ở vị trí tim của hắn.
"Tần Đạp Thiên! Ba năm trước đây, ngươi ỷ thế hiếp người, lúc làm nhục mẹ ta và ta nhưng có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?"
Giọng điệu của Diệp Trần rất bình thản, bên trong giọng nói còn có vẻ hơi non nớt, lại hiện ra một cỗ uy nghiêm.
Vẻ mặt của Tần Đạp Thiên trở nên xám trắng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần một lát, bên trong đôi mắt vẫn như cũ hiện ra vẻ không thể tin được:
"Ngươi đến tột cùng là ai? Ta tuyệt không tin tưởng, trên thế giới này sẽ có người nghịch thiên như thế?"
Diệp Trần nhìn xuống Tần Đạp Thiên ở dưới chân, trên mặt hiện ra vẻ đăm chiêu:
"Không sai! Lão già như ngươi vẫn còn không tính là quá ngu! Chỉ tiếc ngươi vĩnh viễn sẽ không biết đáp án!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm một cái:
Bành!
Nơi ngực của Tần Đạp Thiên lập tức bị Diệp Trần mạnh mẽ giẫm ra một cái lỗ máu, chết đi một cách đáng thương.
Chương 889 Không muốn
"Lão tổ...chết rồi?"
Thẳng đến lúc Tần Đạp Thiên bị một cước của Diệp Trần giẫm thành thịt nát, mọi người của Tần gia vẫn như cũ còn đang trong trạng thái không thể ngờ, từng người hoàn toàn không phản ứng kịp.
Lão tổ của Tần gia, danh tiếng lừng lấy trong giới võ lâm của Hoa Hạ gần hai trăm năm, đồng thời còn là đại trưởng lão của Côn Lôn Thánh Tâm các, đây chính là đại nhân vật chân chính, dậm chân một cái là toàn bộ Hoa Hạ đều phải run rẩy!
Hắn thế nhưng là thần trong lòng của toàn bộ người Tần gia!
Bây giờ thế mà bị một đứa bé ba tuổi lấy phương thức thê thảm như thế tàn nhẫn sát hại rồi?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cho dù là ai cũng không thể tin được, mọi thứ nhìn thấy trước mắt, vậy mà thực sự xảy ra ở trước mắt bọn hắn.
"A!!"
Trong đám người Tần gia, cuối cùng cũng có người phản ứng lại, lập tức kinh hô một tiếng rồi lập tức quay người co cẳng chạy ra ngoài.
Mà những người khác thì chẳng mấy chốc cũng phản ứng lại, lập tức cũng vội vàng thi nhau chạy ra ngoài.
Ngay cả lão tổ Tần gia của bọn họ cũng chết ở trên tay đứa bé yêu nghiệt này thì những người như bọn họ, lại lấy đâu ra được sức phản kháng?
Mà Diệp Trần, vẫn như cũ bình tĩnh đứng ở nơi đó, cũng không có xuất thủ đi ngăn cản người của Tần gia chạy trốn, dưới chân hơi đạp một cái, cả người ngây lập tức đạp không mà lên, đi tới phía trên cao mấy chục mét, rồi mới chậm rãi giơ bàn tay nhỏ của chính mình hướng xuống dưới nhấn một cái:
"Thời Không Toái Liệt!" (Thời không võ vụn)
Ầm ầm!
Toàn bộ Tần gia lập tức rung mạnh một lúc, sau đó thì giống như cùng với thế giới bên ngoài bị cô lập hoàn toàn, sau đó mới bắt đầu vặn vẹo.
"A a a!!"
Nương theo từng tiếng kêu thê thảm, toàn bộ tất cả người của Tần gia bao quát tất cả mọi thứ, tất cả đều bị lực lượng Thời Không vặn vẹo, rõ ràng phân giải ra đến, hóa thành vật chất nguyên thủy nhất trên thế giới.
Sau khi đợi tất cả bụi đã lắng xuống, nơi lúc đầu là phủ đệ của Tần gia giờ đã trở thành một mảnh đất trống, toàn bộ Tần gia giống như chưa từng tồn tại, thì đã đột nhiên biến mất không thấy dấu vết đâu nữa!
Ngoài Diệp Trần ra thì mãi mãi không có ai biết nơi này đã từng có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa sẽ không có ai tin tưởng, toàn bộ Tần gia mất tích một cách không bình thường sẽ liên quan tới một đứa bé chỉ mới có ba tuổi.
"Giải quyết xong Tần gia! Tiếp theo chính là mẹ con Tần Nguyệt Nga!"
Sau khi Diệp Trần tự lẩm bẩm một câu, thân thể hơi chao đảo một cái, đã chạy vào bên trong hư không.
Mà ngay sau đó:
Ở trước một căn phòng nào đó của Diệp gia ở Kinh Đô!
Không gian bỗng nhiên chấn động một lúc, vặn vẹo xuất hiện một cái vòng xoáy hố đen, một bóng người từ trong đó chui ra, bỗng nhiên chính là Diệp Trần.
Diệp Trần bây giờ đối với việc sử dụng Thời Không pháp tắc đã càng ngày càng thuần thục, ở trên Trái Đất nho nhỏ này, hắn chỉ cần một đạo ý nghĩ thì có thể đến bất kỳ nơi nào trên Trái Đất này.
Trong phòng là hai mẹ con Tần Nguyệt Nga và Diệp Vô Thương, Diệp Trần trước đó đã sử dụng thần niệm quét hình qua.
"Mẹ, tại sao cha không tới thăm chúng ta?"
Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị thuận tay, diệt đi mẹ con hai người thì ở trong phòng bỗng nhiên truyền ra một giọng nói non nớt, chắc là xuất ra từ trong miệng của Diệp Vô Thương.
Diệp Trần nghe được điều này thì trong lòng không thể không dâng lên một chút lòng trắc ẩn.
Tần Nguyệt Nga này tuy rằng sử dụng thủ đoạn đuổi mẹ con Diệp Trần đi, được gả vào Diệp gia thành công, trở thành Diệp phu nhân của Diệp Thiên Ca, thế nhưng cô ta đạt được chẳng qua chỉ là một cái hư danh mà thôi, không thể nói là không bi ai, cũng coi là một người đáng thương!
Tuy nhiên, lòng trắc ẩn của Diệp Trần cũng không có duy trì quá lâu, thì câu nói đằng sau của Tần Nguyệt Nga lập tức để cho Diệp Trần lại dâng lên sát ý một lần nữa:
"Vô Thương, con phải nhớ rõ, mẹ con chúng ta sở dĩ rơi vào cái tình cảnh này, đều là con đàn bà đê tiện của Lâm gia ở Vân Châu kia làm hại! Chờ sau này con trưởng thành, chắc chắn không được bỏ qua con đàn bà đê tiện kia và đứa con của con đàn bà đó! Nhớ rõ chưa?"
Diệp Vô Thương vô cùng tức giận nói:
"Vâng! Mẹ, con nhớ rồi, chuyện mẹ không làm được vậy thì giao cho con đi làm! Con nhất định sẽ làm cho bọn họ phải trả giá đắt!!"
Diệp Trần ở ngoài phòng, nghe được điều này thì trên mặt lập tức hiện ra nụ cười lạnh, tự lẩm bẩm:
"Khó trách ở kiếp trước, Diệp Vô Thương tính toán đủ kiểu để vu oan giá họa cho ta, hóa ra là may mắn được người mẹ này của hắn giáo dục a!"
"Đã như vậy, vậy có nói cái gì ta cũng không thể giữ lại các ngươi được!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đứng ở bên ngoài cửa sổ, chậm rãi giơ bàn tay lên, hướng trong phòng nhẹ nhàng nắm một cái:
Ầm ầm!
Toàn bộ căn phòng hơi chấn động một chút.
Ngay sau đó:
Trong phòng không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa, mẹ con Tần Nguyệt Nga đã bị Diệp Trần hoàn toàn xóa đi trên thế giới này.
...
Tin tức Tần gia ở trong một đêm bị mất tích đi một cách không bình thường chẳng mấy chỗ đã truyền bá ra toàn bộ Kinh Đô, ngây lập tức tạo ra một cơn chấn động rất lớn đối với dư luận.
Phải biết, Tần gia có Tần gia lão tổ Tần Đạp Thiên tọa chấn, vẫn luôn là một gia tộc siêu lớn số một của Hoa Hạ, bây giờ thế mà bị mất tích đi một cách không bình thường, thật sự tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nhưng là, cho dù là ai cũng không có khả năng mang việc này ra liên hệ tới trên người một đứa trẻ ba tuổi ở một nơi xa xôi như Vân Châu.
Thậm chí ngay cả Lâm Uyển Dung, lúc nghe được tin này cũng không nghi ngờ tới trên người Diệp Trần một chút nào, dù sao Diệp Trần vẫn luôn ở dưới con mắt của cô ta, nơi nào có thời gian đi Kinh Đô làm ra loại chuyện này?
Cuối cùng, có nhiều ý kiến khác nhau, có người nói là bởi vì Tần gia ngày bình thường quá ương ngạnh, chọc giận trời xanh cho nên mới bị trừng phạt diệt tộc.
Còn có người nói, Tần gia lão tổ đắc đạo thành tiến đến mức ngay cả người nhà cũng đưa cả vào Tiên giới.
Mà kèm theo sự kiện Tần gia biến mất không bình thường, mỗi loại thế lực thế gia võ đạo của Hoa Hạ, đã trải qua một lần cải tổ, Diệp gia quật khởi mạnh mẽ dưới sự dẫn đầu của Diệp Thiên Ca, nhảy lên trở thành đại gia tộc đệ nhất của Hoa Hạ.
Khoảng hơn nửa tháng về sau:
Vào một ngày này, Diệp Trần đang ở đằng sau nhà hàng bồi tiếp Tô Mạn chơi đùa thì bỗng nhiên nhướng mày, cảm ứng được một cỗ khí tức không kém mà quen thuộc.
Diệp Thiên Ca đến rồi!
"Dung Dung, Tần gia không còn nữa! Mà anh cũng đã trở thành gia chủ Diệp gia, từ hôm nay về sau, không còn ai có thể chia rẽ được chúng ta!"
Diệp Thiên Ca nhìn thấy Lâm Uyển Dung thì ngay lập tức ôm cô ta vào trong ngực, một mặt kích động nói.
Thấy cảnh này, Diệp Trần luôn có oán khí cực sâu với Diệp Thiên Ca, bỗng nhiên vào lúc này đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Có lẽ là bởi vì trải qua ba năm trên thế giới này, Diệp Trần cũng đã hiểu sâu hơn về tình hình của Diệp Thiên Ca trong quá khứ và chỗ sâu nhất ở trong trái tim tận đáy lòng của hắn, cuối cùng đã được cởi ra hoàn toàn.
Chớp mắt một cái, thời gian sáu, bảy năm qua đi:
Diệp Trần cuối cùng thành công dung hợp toàn bộ bốn mươi tám đạo pháp tắc vào bên trong Thời Không pháp tắc, cho nên cũng đã đến lúc cần phải rời đi.
Mặc dù có đủ loại không muốn, thế nhưng trong lòng Diệp Trần cũng rất rõ ràng, chỉ có rời khỏi nơi này mới có thể trở về với Thời Không chân thực kia, mọi thứ trước mắt tuy tốt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một nơi không có thật.
Cũng may Diệp Trần sớm đã có chuẩn bị, trong sáu bảy năm này, ở cùng lúc dung hợp pháp tắc, cũng không có nhàn rỗi, chẳng những mang Diệp Thiên Ca, Lâm Uyển Dung, Tô Lam, Tô Mạn, tất cả đều đi tới con đường tu chân, hơn nữa còn lặng lẽ sử dụng Tạo Hóa pháp tắc chế tạo ra một cái phân thân giống mình y như đúc!
Đợi đến sau khi hắn rời khỏi cái thế giới này thì phân thân sẽ thay thế hắn tiếp tục sống ở trên cái thế giới này.
Chương 890 Thế giới Hỗn Độn
Ầm ầm!
Sau khi Diệp Trần hoàn toàn dung hợp bốn mươi tám pháp tắc vào bên trong Thời Không pháp tắc thì thời gian và không gian ở xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, giống như bị đông cứng.
Xoạt!
Không gian xung quanh đột nhiên vỡ vụn ra.
Ngay sau đó, tất cả mọi thứ xung quanh đều tan thành mây khói.
Ngay sau đó, Diệp Trần phát hiện chính mình đi tới bên trong một mảnh hư không trắng xóa, nơi này chẳng những không có thứ gì, hơn nữa dường như không có phân chia trên dưới cao thấp, thậm chí ngay cả thời gian ở chỗ này cũng là đứng im!
"Ta đây là...đang ở đâu?"
Diệp Trần chợt phát hiện, sau khi thông qua khảo nghiệm xuất hiện cảnh tượng hoàn toàn khác biết so với những lần khảo nghiệm trước đó!
Oanh!
Bên trong hư không phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo gợn sóng, từ bên trong một cái khe hở không gian vậy mà có một người đàn ông trung niên chậm rãi đi ra.
Người đàn ông trung niên này mặc áo xanh, nhìn qua rất nho nhã, cũng có chút giống với một vị tú tài thi rớt ở thời kỳ cổ đại, tuy nhiên phía dưới bề ngoài nho nhã lại mơ hồ hiện ra một cỗ bá khí.
"Người trẻ tuổi, chúng ta cuối cùng lại gặp mặt!"
Nam tử áo xanh dường như sớm đã ngờ tới Diệp Trần sẽ đến, trên mặt nở ra nụ cười mỉm ôn hòa, nhàn nhạt mở miệng nói.
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức vì điều đó mà sững sờ:
"Chúng ta...gặp nhau rồi?"
Hắn nghĩ về điều này mấy lần, vẫn như cũ hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào.
Nam tử áo xanh mỉm cười, nói:
"Có lẽ đổi một cái khuôn mặt, ngươi có thể nhớ ra được ta!"
Nói xong lời này, trên người nam tử áo xanh bỗng nhiên tỏa ra một đạo ánh sáng vàng vô cùng chói mắt, thân hình cũng đột nhiên biến lớn, vậy mà trọn vẹn đạt tới độ cao khổng lồ hơn ngàn trượng!
Hơn nữa, từ lúc trên thân vị có thân hình khổng lồ này tản mát ra một đạo khí tức làm cho người sợ hãi, để cho người ta không tự chủ được muốn quỳ xuống cúng bái.
Diệp Trần có thể khẳng định, cho dù là tông chủ của bát đại tiên môtn cũng tuyệt đối không có khí thế cường đại tới như thế!
Bỗng nhiên, Diệp Trần lập tức nhớ tới, lúc trước hắn từ Trái Đất xuyên qua tới Tu Chân giới đã từng thấy qua hình ảnh của một người khổng lồ màu vàng kim, bỗng nhiên cùng người trước mắt này giống nhau như đúc!
Xoạt!
Ánh sáng vàng giảm xuống, người khổng lồ màu vàng kim kia lại khôi phục thành nam tử á xanh, vẻ mặt dáng tươi cười vẫn như cũ:
"Nghĩ tới?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, dường như lại nghĩ tới điều gì đó, không thể không hít sâu một hơi, nói:
"Xin hỏi tiền bối, có phải là Hạo Thiên đại đế không?"
Nam tử áo xanh nghe vậy thì lập tức cười ha ha một tiếng:
"Ngươi ngược lại là phản ứng rất nhanh! Tuy nhiên, ta cũng không phải là Hạo Thiên đại đế, ta chỉ là một đạo phân thân mà hắn để lại ở thế giới này mà thôi!"
"Cái gì!"
Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, trong lòng kinh hãi không thôi.
Một đạo phân thân, thế mà có khí thế như thế, nếu như bản thân ở đây, vậy có phong thái cỡ nào?
Nam tử áo xanh dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của Diệp Trần, thản nhiên nói:
"Chỉ sợ ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng nhìn thấy chân thân của ta! Bởi vì, hắn đã vẫn lạc ở bên trong thế giới Hỗn Độn!"
"Cái gì!!"
Diệp Trần lại trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn kinh hãi hơn so với trước đó.
Một bộ phân thân của Hạo Thiên đại đế đã lợi hại như thế này, chân thân chắc chắn sẽ cường đại tới mức độ khó có thể tưởng tượng vậy mà vẫn lạc?
"Chuyện này, chuyện này làm sao có khả năng?"
Diệp Trần nhịn không được hô lên, thực sự khó mà tiếp nhận tin tức này.
Nam tử áo xanh lại rất bình tĩnh, trên mặt không vui không buồn, nói:
"Tại sao không có khả năng? Ngay cả vũ trụ cũng có ngày bị hủy diệt huống chi là người?"
Nam tử áo xanh dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:
"Nếu không phải chân thân ta vẫn lạc ở thế giới Hỗn Độn thì ta cần gì phải tìm người thừa kế?"
"Ngươi rất không tệ! Nhỡ rõ lần trước lúc ngươi tiến vào Mê La Tinh Hải, ta cũng đã chú ý tới ngươi, đáng tiếc vào lúc đó, tâm ma của ngươi quá nặng, không cách nào phù hợp để trở thành người thừa kế, cho nên ta cố ý cho ngươi một cái pháp bảo thời không, bởi vì ta biết, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở lại..."
Giọng điệu của nam tử áo xanh không có chút rung động nào, thế nhưng là Diệp Trần nghe lại cảm thấy hoảng sợ run rẩy:
"Ý của ngài là nói, Nguyệt Quang Bảo Giám kiếp trước ta đạt được, là do trước đó ngài đã an bài?...ngài đã có thể để cho ta nghịch chuyển thời không về tới tám trăm năm trước, sống lại một lần nữa thì vì sao không thể dùng biện pháp này để phục sinh chân thân của ngài?"
Nam tử áo xanh khe khẽ lắc đầu, nói:
"Ngươi nghĩ quá đơn giản! Đại diễn thì có năm mươi, sử dụng thì có bốn mươi chín, còn một thì đi, mà một đi kia thì ở bên trong hỗn độn, tên là Hỗ Độn pháp tắc..."
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức sững sờ, sau khi cẩn thận suy nghĩ một lát thì phát hiện bên trong câu nói rất đơn giản này của đối phương, dường như bao hàm đại đạo căn bản nhất trong vũ trụ!
"Ý của ngài là nói, Thời Không pháp tắc không áp dụng được với thế giới Hỗn Độn, cho nên cũng không cách nào dựa vào phương pháp nghịch chuyển thời không để phục sinh chân thân của ngài?"
Trên mặt của nam tử áo xanh lập tức hiện ra vẻ tán thưởng, nhẹ gật đầu, nói:
"Không sai! Trả con là dễ dạy! Vô, là khởi đầu của thiên địa, hữu, là mẫu của vạn vật; "Vô" này chỉ chính là hỗn độn, mà "Hữu" này chỉ chính là thời không!"
"Hỗn Độn sinh ra Thời Không, mà Thời Không lại diễn sinh ra được bốn mươi tám cái pháp tắc, cho nên ở bên trong năm mươi cái đại đạo pháp tắc thì Hỗn Độn pháp tắc mới là tồn tại chí cao vô thượng!"
Nói đến đây, trên mặt của nam tử áo xanh cho thấy một sự tưởng nhớ, tiếp tục chậm rãi nói:
"Lúc trước, chân thân của ta rời khỏi Hạo Thiên giới, tiến về Hỗn Độn thế giới, chính là vì để lĩnh hội Hỗn Độn pháp tắc, đáng tiếc ta thất bại, cuồi cùng vẫn lạc ở bên trong thế giới Hỗn Độn..."
Sau khi nói xong lời này, nam tử áo xanh trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Trần, trên mặt lại hiện ra nụ cười một lần nữa, nói:
"Có muốn mở mang kiến thức một chút thế giới Hỗn Độn có dáng vẻ như thế nào hay không?"
Diệp Trần lập tức hơi sững sờ, tuy răng nghe xong những lời này của đối phương để cho hắn đối với thế giới Hỗn Độn có lòng hiếu kỳ cực mạnh, thế nhưng là từ bên trong lời nói của đối phương có thể biết được, thế giới hỗn độn rõ ràng là một nơi cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Hạo Thiên đại đến mãnh nhân như thế cũng vẫn lạc ở trong đó huống chi là hắn?
Nam tử á xanh dường như nhìn ra được ý nghĩ của Diệp Trần, cười nhạt một tiếng, nói:
"Yên tâm! Lấy tu vi bây giờ của ngươi, nếu như ngay lập tức tiến vào thế giới Hỗn Độn thì chắc chắn sẽ bị đập tan ngay lập tức, ta chỉ dùng một chút thủ đoạn đặc thù đưa một tia thần niệm của của ngươi chiếu vào thế giới Hỗn Độn, nhiều nhất chỉ để ngươi tổn thật một chút tinh thần lực mà thôi!"
Nghe được điều này, Diệp Trần tự nhiên không còn lo lắng gì nữa, thế là gật đầu đáp ứng.
Nam tử áo xanh lập tức nhẹ nhàng chỉ một cái vào chỗ mi tâm của Diệp Trần!
Oanh!
Diệp Trần lập tức phát hiện tình cảnh trước mắt thay đổi lớn, giống như là đi tới một cái thế giới hoàn toàn xa lạ.
Xung quanh "đục" không chịu nổi, mặc dù Diệp Trần cố gắng trừng lớn mắt của mình lên cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một số hình ảnh, như thể là uống rượu sau, hoặc giống như là đang nằm mơ, mọi thứ đều không thực tế.
"Nhìn chỗ đó!"
Ngay vào lúc Diệp Trần mơ mơ màng màng, trong đầu bỗng nhiên vang lên giọng nói của nam tử áo xanh, dường như có một bàn tay hướng dẫn hắn ta xuất hiện trước mặt hắn ta.
Mà hắn thuận theo hướng ngón tay chỉ mà nhìn lại, thấy được một cái bong bóng lớn:
"Đây chính là thế giới vũ trụ chỗ chúng ta!"
Diệp Trần lập tức ngạc nhiên:
"Thế giơi vũ trụ của chúng ta, làm sao sẽ chỉ là một cái bóng bóng?"
Nam tử áo xanh nói:
"Góc nhìn đứng ở thế giới Hỗn Độn thì quả thật là như vậy! Cái bong bong này sẽ dần dần biến lớn, chờ đến khi đạt tới cực hạn thì thế giới vũ trụ của chúng ta cũng theo đó mà tan vỡ!"
"Điều này..."
Trong lúc nhất thời Diệp Trần khó mà tiếp nhận, và đột nhiên có một cái bóng đen bay ra từ trong hỗn độn, kèm theo đó là một tiếng gầm gừ, ngay lập tức nuốt chửng hắn ta chỉ trong một ngụm.
Diệp Trần bị dọa cho suýt chút nữa thì hồn vía lên mây, cũng may ngay sau đó phát hiện mình đã trở lại bên trong không gian lúc đầu, nhưng toàn thân đã ướt đẫm.
Còn chưa đợi Diệp Trần mở miệng ra thì Lâm Uyển Dung ở đằng sau nghe nói như vậy thì lập tức cuống lên:
"Ngươi không được động tới con trai ta! Lão tổ Tần gia các ngươi đã từng đáp ứng ta, chỉ cần đời này ta không trở về Kinh Đô thì sẽ không tiếp tục gây rắc rối cho mẹ chon chúng ta, Tần gia các ngươi làm sao có thể nói một đằng làm một nẻo?"
Lâm Uyển Dung mặc dù biết con của mình không đơn giản, thế nhưng ông lão của Tần gia trước mắt này quả thực quá cường đại, cô ta cũng không cho rằng Diệp Trần có thực lực để chiến thắng đối phương.
Khí thế của ông lão Tần gia kia thực sự quá mạnh, không biết sao mấy lần cô ta muốn xông lên phía trước đều bị một cái lồng khí vô hình cản lại, thế nên đành phải hét lên.
Tuy nhiên, ông lão Tần gia kia lại cười lạnh, liếc qua Lâm Uyển Dung, trên mặt hiện ra vẻ trêu tức, nói:
"Không sai! Gia chủ xác thực đáp ứng cô đó là bởi vì lão nhân gia ông ta lúc đó cảm thấy, các ngươi căn bản không có cách nào có thể uy hiếp được Tần gia!"
"Nhưng bây giờ, đứa con trai này của ngươi biểu hiện ra thực lực thực sự lóa mắt quá mức, nếu như hôm nay không diệt trừ hắn, ngày sau tất sẽ hậu hoạn vô cùng!"
"Cho nên, ngươi muốn trách thì cũng chỉ có thể trách con trai của ngươi quá xuất sắc, ta tin tưởng coi như gia chủ có mặt ở đây thì chắc chắn cũng sẽ làm như thế!"
Lâm Uyển Dung lập tức tức giận đến toàn thân run rẩy:
"Tần gia các ngươi! Nói không giữ lời! Hèn hạ vô sỉ! Các ngươi..."
Lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Uyển Dung nhếch miệng cười một tiếng:
"Mẹ, mẹ cần gì phải đấu khẩu với loại rác rưởi này? Tần gia bọn họ đã vi phạm với ước định, vậy con vừa đúng sẽ tính toán với bọn hắn thật tốt một chút về khoản nợ ba năm trước đây!"
"Thế nhưng là..."
Lâm Uyển Dung nhìn qua nụ cười xán lạn trên khuôn mặt của Diệp Trần thì dường như không có chút nào để ông lão Tần gia kia vào mắt, trong lòng âm thầm tò mò, tuy nhiên vẫn rất không yên lòng.
"Mẹ, yên tâm đi! Coi như Tần Đạp Thiên có ở đây, con cũng không có để vào mắt, huống chi là ông lão rác rưởi trước mắt này?"
Oanh!
Ông lão của Tần gia nghe được Diệp Trần lại còn nói hắn là lão rác rưởi thì lập tức tức giận đến méo cả mồm miệng, bên trong hai con ngươi bỗng nhiên bắn ra một cỗ sát ý nồng đậm:
"Nhóc con không biết trời cao đất rộng! Vốn là lão phu cũng có chút không đành lòng, ngươi đã không biết tốt xấu như thế, vậy cũng đừng trách lão phu lòng dạ độc ác!"
Trong khi nói chuyện, bàn tay ông lão của Tần gia đột nhiên nắm một cái:
Ông ~~
Một đạo chân nguyên tinh thuần trong nháy mắt từ trong lòng bàn tay của hắn phát ra, ngưng tụ thành một thanh đao dài gần mười mét!
Mọi người của Lâm gia ở xung quanh thấy cảnh này thì lập tức kinh hô lên lần nữa.
"Nắm khí thành đao!!"
"Quả nhiên giống như nghe kể lại, đây là thủ đoạn mà võ giả Thánh Cảnh mới có a!"
"Khí tức này, thật là đáng sợ!"
...
Tay ông lão Tần gia cầm đao khí, oai phong lẫm liệt, giống như chiến thần cúi đầu nhìn xuống Diệp Trần:
"Nhóc con, có thể chết ở dưới đao khí của lão phu, ngươi cũng coi như là chết có ý nghĩa!"
Nói xong lời này thì đao khí trong tay của ông lão Tần gia mang theo uy thế kinh thiên bỗng nhiên hướng từ trên đỉnh đầu của Diệp Trần chém xuống dưới.
"A!!"
Rất nhiều người thi nhau kinh hô một tiếng, thậm chí cũng không dám đi xem.
"Tiểu Trần! Nhanh tránh ra!"
Lâm Uyển Dung ở xa xa vội vàng cao giọng nhắc nhở một câu.
Tuy nhiên, Diệp Trần lại giống như không có nghe được, như thể cũng không có thấy, thế mà vẫn hai tay ôm vai như cũ, đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, tuy nhiên khóe miệng lại nhếch lên một cái đường cao nho nhỏ, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Cuối cùng cũng gặp một cái đối thủ ra dáng một chút, vừa đúng dùng hắn tới thử lực lượng Thời Không pháp tắc mà ta lĩnh ngộ..."
Oanh!
Đạo đao khí kia vậy mà ở trên không trung xẹt qua một đường vòng cung phát ra một tiếng nổ vang rền như thể ngay cả hư không cũng muốn vỡ ra, trong nháy mắt chém xuống trên đỉnh đầu của Diệp Trần.
"Tiểu Trần!!!"
Lâm Uyển Dung kinh hô một tiếng, trong nháy mắt mặt không còn chút máu.
Ông lão Tần gia kia lắc đầu:
"Cuối cùng thì vẫn chỉ là một đứa trẻ con, xem ra đã hoàn toàn bị khí thế đó làm cho sợ choáng váng rồi, quả thực không chịu nổi một...cái gì!"
Trên mặt của ông lão Tần gia vốn đã hiện ra nụ cười tươi, chợt lập tức cứng lại ngay tại chỗ, sau đó thì bên trong hay con ngươi hiện ra vẻ chấn kinh nồng đậm, giống như thể thấy được chuyện gì đó khó có thể tin nổi.
Hóa ra, một đạo đao khí của hắn rơi vào trên đỉnh đầu của Diệp Trần lại giống như hổ vồ hụt con mồi, đao khí cường hãn thế mà xuyên qua thân thể của hắn!
"Không phải tàn ảnh! Không phải ảo giác! Thế mà lại đi xuyên qua như thế? Chẳng lẽ thân thể của hắn không phải là thực thể?
Ông lão Tần gia hoàn toàn choáng váng, Diệp Trần vẫn như cũ một mặt thản nhiên đứng ở nơi đó, thậm chí còn không quên quay đầu, hướng về phía Lâm Uyển Dung nhếch miệng cười một tiếng:
"Mẹ, con nói rồi, ông lão rác rưởi này còn không thể gây thương tổn được cho con, con của mẹ thế nhưng là đệ tử tiên nhân!
Ông lão Tần gia lập tức choáng:
"Không có khả năng! Điều này sao có khả năng!!
Đao khí của hắn vậy mà đi xuyên qua trong thân thể của Diệp Trần, thật giống như cái tên trước mắt này không thuộc về thời gian và không gian hiện tại, lại giống như là hình chiếu đi ra ảo ảnh, công kích đối với hắn hoàn toàn vô hiệu!
"Ta cũng không tin không giết nổi ngươi!"
Ông lão Tần gia kinh hãi vạn phần, rống lớn một tiếng, lập tức lại vung đao khí trong tay lên một lần nữa, lại hướng Diệp Trần chém xuống một cái!
Diệp Trần thấy thế bỗng nhiên cong ngón búng ra, quát khẽ nói:
"Thời Không Thác Loạn!!"
Ông ~~
Đạo đao khí này của ông lão Tần gia vừa xẹt qua một nửa thì bỗng nhiên biến mất không thấy một cách quỷ dị!
"Cái gì!!"
Ông lão Tần gia lập tức trừng hai mắt một cái, quả thực không thể tin được vào những gì mình nhìn thấy ở trước mắt.
Ngay sau đó:
"A a a a!"
Mọi người của Tần gia ở đằng sau đột nhiên truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.
Hóa ra, Diệp Trần sử dụng Thời Không pháp tắc, ngay lập tức chuyển dời công kích của ông lão Tần gia tới đằng sau, những người kia né tránh không kịp, ngay lập tức bị đao khí chặt đứt đôi, có người thì đầu bay cả ra ngoài, trong nháy mắt toàn bộ bị mất mạng!
"Ngươi, ngươi, ngươi đến cùng là sử dụng yêu thuật gì? Làm sa có thể như vậy?"
Ông lão Tần gia lúc này đã hoàn toàn choáng váng, không thể không liên tiếp lùi lại mấy bước, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ.
Hắn lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần dùng chính là lực lượng Thời Không pháp tắc, hắn một tên võ giả Thánh Cảnh thì làm sao có thể hiểu nổi?
Có lẽ chân nguyên của hai người chênh lệch cũng không nhiều, nhưng là cảnh giới lại có cách biệt một trời một vực, Diệp Trần đã nắm giữ pháp tắc cơ bản của thiên đạo, ông lão kia thì vẫn còn dừng lại ở giai đoạn võ học cấp thấp nhất, hai người căn bản không ở trên cùng một cái cấp độ.
"Ta nói rồi, cảnh giới của ta, một bầy kiến cỏ như các ngươi thì làm sao có thể hiểu được?"
Nói xong lời này, Diệp Trần hướng thẳng đến ông lão Tần gia vẫy tay nắm một cái:
"Thời Không Lao Lung!" (Lồng giam thời không!)
Ầm ầm!
Không gian xung quanh lập tức lắc lư một trận!
Ngay sau đó, ông lão Tần gia kia lập tưucs phát hiện chính mình giống như bị cầm tù ở bên trong một cái không gian riêng biệt, mặc cho hắn lao tới như thế nào cũng không thể đi ra khoảng cách một mét xung quanh.
"Ngươi! Ngươi không phải người! Ngươi là ma quỷ! Là yêu quái!!"
Hai mắt của ông lão Tần gia trợn lên thật lớn, nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi nồng đậm, không thể không lớn tiếng la lên.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, đi tới trước mặt ông lão Tần gia, chậm rãi nói:
"Không! Ta không phải ma quỷ, nhưng ta so với ma quỷ còn đáng sợ hơn! Bởi vì ta là chúa tể của thế giới này, chúa tể mọi thứ!"
Nói xong lời này, bàn tay Diệp Trần nhẹ nhàng nắm lại:
"Thời Không Toái Liệt!" (Thời không vỡ vụn)
Xì xì xì ~
Thân thể của ông lão Tần gia lập tức bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo, mỗi một cái tế bào trên người đều được chia cắt đến từng cái thời gian không gian khác nhau rồi mới nghiền nát, hóa thành nguyên tử cơ bản nhất...
Chương 887 Thế nào cũng phải bị ta tiêu diệt!
Yên tĩnh!
Toàn bộ phòng khách của Lâm gia lại rơi vào yên tĩnh như chết một lần nữa, mọi người của Lâm gia và mấy người còn sót lại của Tần gia nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, tất cả đều hắn mắt trợn lên thật lớn, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Cường giả Thánh Cảnh đến từ Tần gia thế mà lại chết như thế rồi?
Thạm chí ngay cả cặn bã cũng không còn!
Hơn nữa người giết chết cường giả đỉnh cao đương thời này lại là một đứa bé chỉ có ba tuổi!
Hắn thật chỉ có ba tuổi?
Đến cùng thì hắn là người hay là quái vật?
Thủ đoạn mà hắn vừa mới dùng là như thế nào? Sao lại có thể tà môn quỷ dị như thế?
Trong lòng mọi người dâng lên vô số đạo nghi vấn, đáng tiếc không ai dám can đảm mở miệng ra để hỏi.
"Ngươi..."
Cái người đàn ông trung niên cao lớn kia trước đó bị một chưởng của Diệp Trần ép cho quỳ xuống sợ đến xanh cả mặt nhìn về phía Diệp Trần, sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Vừa rồi mới bị Diêp Trần dùng thủ đoạn quỷ dị giết chết ở bên trong Tần gia bọn họ thì thực lực cũng đủ để đưa thân vào năm vị trí đầu, bây giờ thế mà cũng bị đối phương giết đi, hắn lại nơi nào còn có sức để mà chống cự?
Không nghĩ tới, Diệp Trần cũng không có ý tứ muốn động thủ, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói:
"Hôm nay ta không giết ngươi, trở về nói cho Tần Đạp Thiên biết, bảo hắn rửa sạch sẽ cổ ở nhà chờ lấy ta, chẳng mấy chốc ta sẽ đi tới Kinh Đô tìm hắn!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần cong ngón búng ra, một đao ấn ký vô hình đã thần không hay quỷ không biết đánh trúng vào trong cơ thể của người đàn ông trung niên cao lớn.
Người đàn ông trung niên cao lớn nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức hết sức vui mừng, nào dám nói nửa chữ không, vội vàng nói:
"Vâng vâng! Lời của ngài ta chắc chắn sẽ chuyển tới!"
Diệp Trần khoát tay á:
"Cút đi!"
Mấy người còn sót lại của Tần gia lập tức giống như được đại xá, vội vàng co cẳng chạy như điên ra khỏi phòng khách.
Đợi đến sau khi mấy người Tần gia hoảng hốt bỏ chạy, người của Lâm gia thì từng tên hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, tất cả đều đầy vẻ kính sợ nồng đậm.
Tâm tình của mọi người Lâm gia vào lúc này có thể nói là vô cùng thấp thỏm, dù sao trước đó bọn họ đã trực xuất mẹ con Diệp Trần ra khỏi Lâm gia, cũng không biết Diệp Trần có thể ghi hận việc này hay không?
Không nghĩ tới, Diệp Trần cũng không có thèm nhìn người của Lâm gia, ngay lập tức quay người đi đến bên cạnh Lâm Uyển Dung, kéo cổ tay trắng của cô, mỉm cười:
"Mẹ, chúng ta trở về!"
Lâm Uyển Dung nhịn không được hướng về phía Lâm Thế Kiêu nhìn một cái, há miệng ra, cuối cùng lại phát hiện cũng không biết nói cái gì cho tốt, thế là thở dài một hơi, nhẹ gật đầu, kéo Diệp Trần rời khỏi Lâm gia.
Đợi đến sau khi mẹ con Diệp Trần rời khỏi, một đám cao tầng Lâm gia đều tập trung lại một chỗ, lại trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lâm Thế Kiêu chậm rãi mở miệng nói:
"Nói ý nghĩ của các ngươi một chút đi!"
Mọi người trầm mặc một lúc, Lâm Cương mở miệng nói:
"Cha, đứa con trai của em gái, thật đúng là nghịch thiên a! Mới ba tuổi mà đã có thực lực như vậy, trong tương lai nếu như trưởng thành thì còn đến cỡ nào?"
Lâm Cương mới mở miệng, chẳng mấy chốc có người nói theo:
"Không sai! Cho nên chúng ta bây giờ, cần phẩi nghĩ biện pháp lôi kéo mẹ con bọn hắn, tương lai nói không chừng Lâm gia chúng ta cũng có thể đi theo được nhờ!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức hai mắt thi nhau tỏa sáng, chẳng mấy chốc có người biểu thị đồng ý.
Nhưng chẳng mấy chốc lại có người đưa ra ý kiến phản đối:
"Theo như ta thấy, chúng ta bây giờ quyết định ra lập trường vẫn còn có chút hơi sớm, vị Diệp tiểu công tửu kia hoàn toàn chính xác rất cường đại, thế nhưng là Tần gia ở Kinh Đô kia cũng tương tự không phải vừa, bây giờ bọn họ đã thành xu thế như nước với lửa, ai có thể mở miệng cười tới cuối cùng nhất, chỉ sợ thật đúng là còn chưa biết được!"
Lời này vừa nói ra, sự nhiệt tình của mọi người ngay lập tức bị giội tắt đi hơn phân nửa.
Cuối cùng Lâm Thế Kiêu giải quyết dứt khoát nói:
"Ta thấy tiểu tử kia đối với Lâm gia chúng ta cũng có sự thù hận, việc này trước hết tạm gác lại đi!"
...
Một ngày sau, tại trong sân nơi mà giống như tiên cảnh của Tần gia ở Kinh Đô!
Tần Đạp Thiên ngồi ở trên ghế bành, bên cạnh còn có một số nhân vật quan trọng của Tần gia.
Mà một bên còn có mấy người quỳ, chính là mấy tên Tần gia được Diệp Trần thả ra, cầm đầu rõ ràng là người đàn ông trung niên cao lớn kia.
"Ngươi nói cái gì? Lão Lục bị thằng con hoang của Diệp Thiên Ca giết đi?"
Tần Đạp Thiên nghe được điều này thì lập tức sững sờ, vẻ mặt chợt hiện ra sự tức giận:
"Đồ khốn kiếp! Các ngươi từng tên cảm thấy là ta già quá lẩm cẩm rồi phải không? Thằng con hoang kia cùng lắm chỉ mới ba tuổi mà thôi! Chẳng lẽ ngươi lại muốn nói cho ta, đường đường một tên cường giả Thánh Cảnh, chết ở trên tay một đứa bé ba tuổi hay sao?"
Sau khi Tần Đạp Thiên nghe mấy người báo cáo xong thì theo bản năng cho rằng những người này đây là đang lừa dối hắn, lập tức tức giận đến râu riêu đều rung rinh liên tục.
Mấy người cảm nhận được sự uy nghiêm trên người của Tần Đạp Thiên, từng tên lập tức vội vàng dập đầu, buồn bã nói:
"Lão tổ bớt giận! Chúng ta nói ra từng câu đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt lão tổ ngài đâu a!"
Lập tức, mọi người lại thuật lại từng chi tiết đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi Tần Đạp Thiên nghe xong thì lập tức nhướng mày, dáng vẻ của mấy người trước mắt kia cũng là không giống như đang nói láo, nhưng cái chuyện này thực sự quá hoang đường, thật là làm cho hắn khó có thể tin được, thế là lại nhìn về phía mấy tên nhân vật quan trọng của Tần gia:
"Mấy người các ngươi thấy thế nào?"
Mấy tên nhân vật quan trọng của Tần gia liếc mắt nhìn nhau một cái, một người trong đó nói:
"Theo ta thấy, mấy người bọn hắn nhìn thấy dĩ nhiên cũng là thật, tuy nhiên Lục gia có phải chết ở trên tay thằng nhóc con kia hay không thì việc này cũng cần phải nghiên cứu kỹ, nói không chừng đằng sau thằng ngóc kia có một vị tuyệt thế cao nhân nào đó để chúng ta lầm tưởng là Lục gia chết ở trên tay thằng nhóc con kia!"
Nghe được điều này thì mọi người của Tần gia thi nhau gật đầu, ngay cả Tần Đạp Thiên cũng khẽ vuốt ria mép, nói:
"Lời này có lý! Tuy nhiên có thể ở dưới tình huống không lộ diện mà giết chết một tên võ giả Thánh Cảnh thì chỉ sợ thực lực tu vi của người này cũng không kém hơn lão phu, chẳng lẽ xuất từ Bồng Lai tiên giới?"
Lời này của Tần Đạp Thiên vừa nói ra, mấy tên nhân vật quan trọng của Tần gia tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Bồng Lai tiên giới đều là tu chân giả chân chính, thậm chí có sự tồn tại so với Tần gia lão tổ còn kinh khủng hơn!
"Nếu thật sự là như thế vậy thì rắc rối!"
Sắc mặt của Tần Đạp Thiên tái mét, sau khi trầm ngâm một lát, chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt hiện ra vẻ tàn khốc:
"Xem ra lão phu phải đích thân đi Vân Châu một chuyến!"
Tuy nhiên lời nói này của hắn vừa mới rơi xuống thì bỗng nhiên một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên ở trong sân:
"Ông lão, không cần phải rắc rối như vậy! Tiểu gia ta đến rồi!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, mọi người của Tần gia thấy được cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy trước mắt bọn họ, không gian giống như bị nứt ra, tạo thành một cái vòng xoáy hố đen, mà ở bên trong cái vòng xoáy này, có một tên chậm rãi đi ra, nhìn qua là một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi.
Người này chính là Diệp Trần!
Hóa ra, Diệp Trần trước đó cố ý thả người đàn ông trung niên cao lớn và để lại một đạo ấn ký không gian trên người hắn rồi mới sử dụng Thời Không pháp tắc, trực tiếp từ Vân Châu chạy tới Tần gia ở Kinh Đô.
Mấy người người đàn ông trung niên cao lớn thấy thế thì lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, nhào lộn sang một bên chỉ vào Diệp Trần hô to:
"Là hắn! Chính là hắn giết chết Lục gia!"
Một đám nhân vật quan trọng của Tần gia vào lúc này tất cả cũng đều rất kinh hãi, ngay cả trên mặt của Tần Đạp Thiên cũng hiện ra vẻ khó tin.
Hết cách rồi, thủ đoạn mà Diệp Trần sử dụng đã vượt qua khỏi phạm trù mà hắn có thể hiểu được!
"Vô luận là ở thế giới nào, Tần gia các ngươi đều chắc chắn bị ta tiêu diệt!"
Diệp Trần từ bên trong vòng xoáy đi ra, dừng chân ở trên mặt đất của Tần gia, nói một câu khiến người của Tần gia vô cùng khó hiểu.
Chương 888 Một cước giẫm chết!
Oanh!
Tần Đạp Thiên nghe được lời này của Diệp Trần thì trên người lập tức dâng lên một cỗ khí tức cực mạnh, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần:
"Các hạ đến cùng là ai? Vì sao phải giả mạo thằng con hoang Diệp gia kia làm kẻ địch với Tần gia ta?"
Rất rõ ràng, Tần Đạp Thiên vẫn chưa tin, đứa bé thần bí trước mắt hiện ra khí tức quỷ dị này chính là đứa trẻ ba năm trước đây còn ở trong tã lót.
Diệp Trần cười lạnh:
"Ta chính là ta, cần gì phải giả mạo?"
Nói xong lời này, Diệp Trần lại đi về phía trước hai bước, thản nhiên nói:
"Tần Đạp Thiên, xem ở trên việc tuổi ngươi đã cao, hôm nay ta sẽ không sử dụng lực lượng pháp tắc, dựa vào tu vi thật sự của ta đánh với ngươi một trận!"
Cùng lúc nói xong lời này, hai ngón tay của Diệp Trần duỗi ra, lợi dụng chân nguyên ngưng tụ ra một thanh trường kiếm.
"Ngưng khí thành kiếm! Đứa bé này...lại là cường giả Thánh Cảnh?"
Mọi người của Tần gia thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau giật mình, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại bình tĩnh xuống.
Bọn họ kinh ngạc cũng không phải là tu vi của Diệp Trần, dù sao thì cường giả Thánh Cảnh tuy rằng cường đại, ở trong mắt của Tần gia bọn họ cũng không tính là cái gì, nhưng là lấy tuổi tác của hắn chỉ có ba thì đã trở thành cường giả Thánh Cảnh, chuyện này không thể không khiến người ta phải kinh ngạc.
Lông mày Tần Đạp Thiên cũng không thể không đến hơi nhíu lại, muốn tiến lên giao thủ với Diệp Trần.
Ngay vào lúc này thì một ông lão tóc xám bỗng nhiên nhẩy ra:
"Lão tổ giết gà cần gì phải dùng đao mổ trâu! Để cho ta tới chiếu cố hắn trước!"
Ông lão tóc xám kia nói xong lời này thì bàn tay bỗng nhiên nắm một cái, trong lòng bàn tay lập tức cũng ngưng tụ ra một cái đao khí khí thế lẫm liệt, luận về uy thế thì còn trên cả kiếm khí của Diệp Trần ở xa!
Ông lão tóc xám này bỗng nhiên cũng là một tên cường giả Thánh Cảnh!
"Ta tuyệt không tin tưởng, Lục đệ của ta sẽ chết trên tay một tên nhóc con như ngươi! Tiếp chiêu!"
Ông lão tóc xám hét lớn một tiếng, nâng đao khí trong tay lên, hướng về phía Diệp Trần bỗng nhiên chém xuống tới!
Tuy nhiên, Diệp Trần lại ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, kiếm khí trong tay ngay lập tức thuận tay vung lên:
Xoạt!
Đao khí trong tay ông lão tóc xám, trong nháy mắt bị kiếm khí của Diệp Trần chém vỡ, hơn nữa thế đi cũng không giảm, một đạo kiếm mang xẹt qua trên thân ông lão tóc xám.
Phốc!
Đầu của ông lão tóc xám kia trong nháy mắt liền tung bay lên!
"Cái gì!!"
Mọi người của Tần gia thấy cảnh này thì lập tức dọa đến thi nhau lùi lại, từng cái mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc.
Một đứa bé ba tuổi, có thực lực võ giả Thánh Cảnh thì đã làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, bây giờ vậy mà chỉ có một chiêu đã giết chết cường giả Thánh Cảnh của Tần gia bọn họ, đứa bé này còn là người sao?
Diệp Trần thuận tay chém ông lão tóc xám kia, ngược lại chỉ mũi kiếm hơi quét qua trên người những người còn lại của Tần gia:
"Không cần phải lãng phí thời gian, người Tần gia của các ngươi, toàn bộ cùng lên đi!"
"Hỗn trướng!!"
Tần Đạp Thiên nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức cảm thấy vô cùng nhục nhã, một đứa bé ba tuổi, lại muốn đơn đấu toàn bộ Tần gia bọn họ, đây rõ ràng chính là hoàn toàn không để hắn vào mắt!
Oanh!
Tần Đạp Thiên bước ra một bước, trên đỉnh đầu lập tức hiện ra một thanh đao khí màu băng lam, xông thẳng lên trời, trọn vẹn vượt qua hơn trăm mét!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại viện của Tần gia đều bị cỗ khí tức này bao phủ xuống dưới, nhiệt độ xung quanh giống như lập tức giảm xuống hơn mười độ!
"Nhóc con! Đừng tưởng rằng giết chết một tên chỉ là Thánh Cảnh thì đã tự cho mình là thiên hạ vô địch! Ngươi cũng đã biết, trên Thánh Cảnh còn có Thần Cảnh mà lão phu lại là tồn tại vượt qua Thần Cảnh!"
Khí thế của Tần Đạp Thiên ngập trời, cùng lúc nói ra lời này thì thanh đao khổng lồ dài hơn trăm mét kia đã hướng về phía Diệp Trần hung hăng chém xuống tới.
Mọi người của Tần gia cảm nhận được khí tức cường đại trên người của lão tổ thì ngay lập tức từng tên tất cả đều dấy lên hy vọng một lần nữa, tâm tình phấn chấn không thôi.
"Có lão tổ ở đây, mặc cho hắn là yêu ma quỷ quái gì cũng đừng hòng cưỡi được trên đầu của Tần gia chúng ta!"
"Lão tổ phát uy thì thằng nhóc con này chắc chắn phải chết!"
"Giết hắn!"
...
Tuy nhiên, đối mặt với một kích khí thế ngập trời kia của Tần Đạp Thiên, Diệp Trần không những không có bất kỳ ý định tránh né nào, thay vào đó thì thu kiếm khí được chân nguyên ngưng tụ mà thành về.
"Lão già! Ngươi đối với lý giải về võ đạo quả thực rối tinh rối mù! Chỉ có bề ngoài, không chịu nổi một kích!"
Diệp Trần nói xong lời này, vậy mà giơ quả đấm nhỏ của mình lên, hướng đạo đao khí kinh thiên kia đập tới.
"Cái gì? Hắn lại muốn dùng tay không tới đón đao khí của lão tổ?"
"Thật sự là muốn chết a!!"
"Ha ha! Ta thấy thằng nhóc này hơn phân nửa là bị dọa cho choáng váng rồi a!"
...
Người của Tần gia thấy cảnh tượng này thì lập tức không kiêng kỵ chút nào mà thi nhau chế giễu, dường như đã thấy được cảnh tượng Diệp Trần chết thảm ở dưới đao khí kia.
Tuy nhiên:
Ầm ầm!
Diệp Trần nắm tay nhỏ và đao khí có khí thế ngập trời kia hung hăng va chạm vào nhau.
Đao khí cường hãn kia nhìn như có thể hủy thiên diệt địa, lại bị nắm tau nhỏ của Diệp Trần cản lại một cách dễ dàng, thậm chí ngay cả một vết máu cũng không hề xuất hiện!
"Làm sao có khả năng!!"
Chẳng những mọi người của Tần gia thấy cảnh này, từng tên tất cả đều trợn mắt há hốc mồm mà ngay cả Tần Đạp Thiên cũng lập tức bị trấ trụ lại.
Đạo đao khí này của hắn mạnh bao nhiêu, người khác có lẽ không rõ nhưng chính hắn vẫn là hiểu, cho dù là cường giả Thần Cảnh, cũng đủ để cho thể giết chết một cách dễ dàng!
Thậm chí, cường giả cấp bậc tiên nhân cũng không dám xem như không quan trọng.
Mà bây giờ, lại bị Diệp Trần dùng nhục quyền cản lại một cách dễ dàng, thậm chí không có bị thương dù chỉ một chút nào!
Nắm đấm của đứa bé này chẳng lẽ là dùng Linh khí chế tạo thành hay sao?
"Không có khả năng! Chuyện này sao khả năng!!"
Tần Đạp Thiên là choáng váng thật sự, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận được mọi chuyện đang diễn ra trước mắt.
Một quyền của Diệp Trần chặn lại đao khí của Tần Đạp Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh nói:
"Lão già! Ta nói rồi, lý giải của ngươi đối với võ đạo quả thực rối tinh rối mù!!"
Nói xong lời này, thân thể nhỏ bé của Diệp Trần bỗng nhiên chấn động, đồng thời lùi lại giẫm một cái: Xoạt xoạt!!
Đao khí to lớn hơn trăm mét trong tay của Tần Đạp Thiên kia trong nháy mắt vỡ vụn ra!
Mà Diệp Trần thì ngay lập tức xuyên qua thanh đao khổng lồ kia, trong nháy mắt thì vọt tới trước mặt Tần Đạp Thiên, tung ra một quyền thật đơn giản, không có bất kỳ màu mè nào, hung hăng rơi đập ở trên lồng ngực của hắn
"Phốc!!"
Tần Đạp Thiên lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, ngay lập tức bay ngược ra ngoài, trọn vẹn ngã xuống ở ngoài mấy chục mét.
Ngay sau đó, không đợi hắn từ dưới đất bò dậy:
Ầm!
Diệp Trần đã đuổi theo như bóng với hình, một cước đạo ở vị trí tim của hắn.
"Tần Đạp Thiên! Ba năm trước đây, ngươi ỷ thế hiếp người, lúc làm nhục mẹ ta và ta nhưng có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?"
Giọng điệu của Diệp Trần rất bình thản, bên trong giọng nói còn có vẻ hơi non nớt, lại hiện ra một cỗ uy nghiêm.
Vẻ mặt của Tần Đạp Thiên trở nên xám trắng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần một lát, bên trong đôi mắt vẫn như cũ hiện ra vẻ không thể tin được:
"Ngươi đến tột cùng là ai? Ta tuyệt không tin tưởng, trên thế giới này sẽ có người nghịch thiên như thế?"
Diệp Trần nhìn xuống Tần Đạp Thiên ở dưới chân, trên mặt hiện ra vẻ đăm chiêu:
"Không sai! Lão già như ngươi vẫn còn không tính là quá ngu! Chỉ tiếc ngươi vĩnh viễn sẽ không biết đáp án!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm một cái:
Bành!
Nơi ngực của Tần Đạp Thiên lập tức bị Diệp Trần mạnh mẽ giẫm ra một cái lỗ máu, chết đi một cách đáng thương.
Chương 889 Không muốn
"Lão tổ...chết rồi?"
Thẳng đến lúc Tần Đạp Thiên bị một cước của Diệp Trần giẫm thành thịt nát, mọi người của Tần gia vẫn như cũ còn đang trong trạng thái không thể ngờ, từng người hoàn toàn không phản ứng kịp.
Lão tổ của Tần gia, danh tiếng lừng lấy trong giới võ lâm của Hoa Hạ gần hai trăm năm, đồng thời còn là đại trưởng lão của Côn Lôn Thánh Tâm các, đây chính là đại nhân vật chân chính, dậm chân một cái là toàn bộ Hoa Hạ đều phải run rẩy!
Hắn thế nhưng là thần trong lòng của toàn bộ người Tần gia!
Bây giờ thế mà bị một đứa bé ba tuổi lấy phương thức thê thảm như thế tàn nhẫn sát hại rồi?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cho dù là ai cũng không thể tin được, mọi thứ nhìn thấy trước mắt, vậy mà thực sự xảy ra ở trước mắt bọn hắn.
"A!!"
Trong đám người Tần gia, cuối cùng cũng có người phản ứng lại, lập tức kinh hô một tiếng rồi lập tức quay người co cẳng chạy ra ngoài.
Mà những người khác thì chẳng mấy chốc cũng phản ứng lại, lập tức cũng vội vàng thi nhau chạy ra ngoài.
Ngay cả lão tổ Tần gia của bọn họ cũng chết ở trên tay đứa bé yêu nghiệt này thì những người như bọn họ, lại lấy đâu ra được sức phản kháng?
Mà Diệp Trần, vẫn như cũ bình tĩnh đứng ở nơi đó, cũng không có xuất thủ đi ngăn cản người của Tần gia chạy trốn, dưới chân hơi đạp một cái, cả người ngây lập tức đạp không mà lên, đi tới phía trên cao mấy chục mét, rồi mới chậm rãi giơ bàn tay nhỏ của chính mình hướng xuống dưới nhấn một cái:
"Thời Không Toái Liệt!" (Thời không võ vụn)
Ầm ầm!
Toàn bộ Tần gia lập tức rung mạnh một lúc, sau đó thì giống như cùng với thế giới bên ngoài bị cô lập hoàn toàn, sau đó mới bắt đầu vặn vẹo.
"A a a!!"
Nương theo từng tiếng kêu thê thảm, toàn bộ tất cả người của Tần gia bao quát tất cả mọi thứ, tất cả đều bị lực lượng Thời Không vặn vẹo, rõ ràng phân giải ra đến, hóa thành vật chất nguyên thủy nhất trên thế giới.
Sau khi đợi tất cả bụi đã lắng xuống, nơi lúc đầu là phủ đệ của Tần gia giờ đã trở thành một mảnh đất trống, toàn bộ Tần gia giống như chưa từng tồn tại, thì đã đột nhiên biến mất không thấy dấu vết đâu nữa!
Ngoài Diệp Trần ra thì mãi mãi không có ai biết nơi này đã từng có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa sẽ không có ai tin tưởng, toàn bộ Tần gia mất tích một cách không bình thường sẽ liên quan tới một đứa bé chỉ mới có ba tuổi.
"Giải quyết xong Tần gia! Tiếp theo chính là mẹ con Tần Nguyệt Nga!"
Sau khi Diệp Trần tự lẩm bẩm một câu, thân thể hơi chao đảo một cái, đã chạy vào bên trong hư không.
Mà ngay sau đó:
Ở trước một căn phòng nào đó của Diệp gia ở Kinh Đô!
Không gian bỗng nhiên chấn động một lúc, vặn vẹo xuất hiện một cái vòng xoáy hố đen, một bóng người từ trong đó chui ra, bỗng nhiên chính là Diệp Trần.
Diệp Trần bây giờ đối với việc sử dụng Thời Không pháp tắc đã càng ngày càng thuần thục, ở trên Trái Đất nho nhỏ này, hắn chỉ cần một đạo ý nghĩ thì có thể đến bất kỳ nơi nào trên Trái Đất này.
Trong phòng là hai mẹ con Tần Nguyệt Nga và Diệp Vô Thương, Diệp Trần trước đó đã sử dụng thần niệm quét hình qua.
"Mẹ, tại sao cha không tới thăm chúng ta?"
Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị thuận tay, diệt đi mẹ con hai người thì ở trong phòng bỗng nhiên truyền ra một giọng nói non nớt, chắc là xuất ra từ trong miệng của Diệp Vô Thương.
Diệp Trần nghe được điều này thì trong lòng không thể không dâng lên một chút lòng trắc ẩn.
Tần Nguyệt Nga này tuy rằng sử dụng thủ đoạn đuổi mẹ con Diệp Trần đi, được gả vào Diệp gia thành công, trở thành Diệp phu nhân của Diệp Thiên Ca, thế nhưng cô ta đạt được chẳng qua chỉ là một cái hư danh mà thôi, không thể nói là không bi ai, cũng coi là một người đáng thương!
Tuy nhiên, lòng trắc ẩn của Diệp Trần cũng không có duy trì quá lâu, thì câu nói đằng sau của Tần Nguyệt Nga lập tức để cho Diệp Trần lại dâng lên sát ý một lần nữa:
"Vô Thương, con phải nhớ rõ, mẹ con chúng ta sở dĩ rơi vào cái tình cảnh này, đều là con đàn bà đê tiện của Lâm gia ở Vân Châu kia làm hại! Chờ sau này con trưởng thành, chắc chắn không được bỏ qua con đàn bà đê tiện kia và đứa con của con đàn bà đó! Nhớ rõ chưa?"
Diệp Vô Thương vô cùng tức giận nói:
"Vâng! Mẹ, con nhớ rồi, chuyện mẹ không làm được vậy thì giao cho con đi làm! Con nhất định sẽ làm cho bọn họ phải trả giá đắt!!"
Diệp Trần ở ngoài phòng, nghe được điều này thì trên mặt lập tức hiện ra nụ cười lạnh, tự lẩm bẩm:
"Khó trách ở kiếp trước, Diệp Vô Thương tính toán đủ kiểu để vu oan giá họa cho ta, hóa ra là may mắn được người mẹ này của hắn giáo dục a!"
"Đã như vậy, vậy có nói cái gì ta cũng không thể giữ lại các ngươi được!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đứng ở bên ngoài cửa sổ, chậm rãi giơ bàn tay lên, hướng trong phòng nhẹ nhàng nắm một cái:
Ầm ầm!
Toàn bộ căn phòng hơi chấn động một chút.
Ngay sau đó:
Trong phòng không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa, mẹ con Tần Nguyệt Nga đã bị Diệp Trần hoàn toàn xóa đi trên thế giới này.
...
Tin tức Tần gia ở trong một đêm bị mất tích đi một cách không bình thường chẳng mấy chỗ đã truyền bá ra toàn bộ Kinh Đô, ngây lập tức tạo ra một cơn chấn động rất lớn đối với dư luận.
Phải biết, Tần gia có Tần gia lão tổ Tần Đạp Thiên tọa chấn, vẫn luôn là một gia tộc siêu lớn số một của Hoa Hạ, bây giờ thế mà bị mất tích đi một cách không bình thường, thật sự tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nhưng là, cho dù là ai cũng không có khả năng mang việc này ra liên hệ tới trên người một đứa trẻ ba tuổi ở một nơi xa xôi như Vân Châu.
Thậm chí ngay cả Lâm Uyển Dung, lúc nghe được tin này cũng không nghi ngờ tới trên người Diệp Trần một chút nào, dù sao Diệp Trần vẫn luôn ở dưới con mắt của cô ta, nơi nào có thời gian đi Kinh Đô làm ra loại chuyện này?
Cuối cùng, có nhiều ý kiến khác nhau, có người nói là bởi vì Tần gia ngày bình thường quá ương ngạnh, chọc giận trời xanh cho nên mới bị trừng phạt diệt tộc.
Còn có người nói, Tần gia lão tổ đắc đạo thành tiến đến mức ngay cả người nhà cũng đưa cả vào Tiên giới.
Mà kèm theo sự kiện Tần gia biến mất không bình thường, mỗi loại thế lực thế gia võ đạo của Hoa Hạ, đã trải qua một lần cải tổ, Diệp gia quật khởi mạnh mẽ dưới sự dẫn đầu của Diệp Thiên Ca, nhảy lên trở thành đại gia tộc đệ nhất của Hoa Hạ.
Khoảng hơn nửa tháng về sau:
Vào một ngày này, Diệp Trần đang ở đằng sau nhà hàng bồi tiếp Tô Mạn chơi đùa thì bỗng nhiên nhướng mày, cảm ứng được một cỗ khí tức không kém mà quen thuộc.
Diệp Thiên Ca đến rồi!
"Dung Dung, Tần gia không còn nữa! Mà anh cũng đã trở thành gia chủ Diệp gia, từ hôm nay về sau, không còn ai có thể chia rẽ được chúng ta!"
Diệp Thiên Ca nhìn thấy Lâm Uyển Dung thì ngay lập tức ôm cô ta vào trong ngực, một mặt kích động nói.
Thấy cảnh này, Diệp Trần luôn có oán khí cực sâu với Diệp Thiên Ca, bỗng nhiên vào lúc này đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Có lẽ là bởi vì trải qua ba năm trên thế giới này, Diệp Trần cũng đã hiểu sâu hơn về tình hình của Diệp Thiên Ca trong quá khứ và chỗ sâu nhất ở trong trái tim tận đáy lòng của hắn, cuối cùng đã được cởi ra hoàn toàn.
Chớp mắt một cái, thời gian sáu, bảy năm qua đi:
Diệp Trần cuối cùng thành công dung hợp toàn bộ bốn mươi tám đạo pháp tắc vào bên trong Thời Không pháp tắc, cho nên cũng đã đến lúc cần phải rời đi.
Mặc dù có đủ loại không muốn, thế nhưng trong lòng Diệp Trần cũng rất rõ ràng, chỉ có rời khỏi nơi này mới có thể trở về với Thời Không chân thực kia, mọi thứ trước mắt tuy tốt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một nơi không có thật.
Cũng may Diệp Trần sớm đã có chuẩn bị, trong sáu bảy năm này, ở cùng lúc dung hợp pháp tắc, cũng không có nhàn rỗi, chẳng những mang Diệp Thiên Ca, Lâm Uyển Dung, Tô Lam, Tô Mạn, tất cả đều đi tới con đường tu chân, hơn nữa còn lặng lẽ sử dụng Tạo Hóa pháp tắc chế tạo ra một cái phân thân giống mình y như đúc!
Đợi đến sau khi hắn rời khỏi cái thế giới này thì phân thân sẽ thay thế hắn tiếp tục sống ở trên cái thế giới này.
Chương 890 Thế giới Hỗn Độn
Ầm ầm!
Sau khi Diệp Trần hoàn toàn dung hợp bốn mươi tám pháp tắc vào bên trong Thời Không pháp tắc thì thời gian và không gian ở xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, giống như bị đông cứng.
Xoạt!
Không gian xung quanh đột nhiên vỡ vụn ra.
Ngay sau đó, tất cả mọi thứ xung quanh đều tan thành mây khói.
Ngay sau đó, Diệp Trần phát hiện chính mình đi tới bên trong một mảnh hư không trắng xóa, nơi này chẳng những không có thứ gì, hơn nữa dường như không có phân chia trên dưới cao thấp, thậm chí ngay cả thời gian ở chỗ này cũng là đứng im!
"Ta đây là...đang ở đâu?"
Diệp Trần chợt phát hiện, sau khi thông qua khảo nghiệm xuất hiện cảnh tượng hoàn toàn khác biết so với những lần khảo nghiệm trước đó!
Oanh!
Bên trong hư không phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo gợn sóng, từ bên trong một cái khe hở không gian vậy mà có một người đàn ông trung niên chậm rãi đi ra.
Người đàn ông trung niên này mặc áo xanh, nhìn qua rất nho nhã, cũng có chút giống với một vị tú tài thi rớt ở thời kỳ cổ đại, tuy nhiên phía dưới bề ngoài nho nhã lại mơ hồ hiện ra một cỗ bá khí.
"Người trẻ tuổi, chúng ta cuối cùng lại gặp mặt!"
Nam tử áo xanh dường như sớm đã ngờ tới Diệp Trần sẽ đến, trên mặt nở ra nụ cười mỉm ôn hòa, nhàn nhạt mở miệng nói.
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức vì điều đó mà sững sờ:
"Chúng ta...gặp nhau rồi?"
Hắn nghĩ về điều này mấy lần, vẫn như cũ hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào.
Nam tử áo xanh mỉm cười, nói:
"Có lẽ đổi một cái khuôn mặt, ngươi có thể nhớ ra được ta!"
Nói xong lời này, trên người nam tử áo xanh bỗng nhiên tỏa ra một đạo ánh sáng vàng vô cùng chói mắt, thân hình cũng đột nhiên biến lớn, vậy mà trọn vẹn đạt tới độ cao khổng lồ hơn ngàn trượng!
Hơn nữa, từ lúc trên thân vị có thân hình khổng lồ này tản mát ra một đạo khí tức làm cho người sợ hãi, để cho người ta không tự chủ được muốn quỳ xuống cúng bái.
Diệp Trần có thể khẳng định, cho dù là tông chủ của bát đại tiên môtn cũng tuyệt đối không có khí thế cường đại tới như thế!
Bỗng nhiên, Diệp Trần lập tức nhớ tới, lúc trước hắn từ Trái Đất xuyên qua tới Tu Chân giới đã từng thấy qua hình ảnh của một người khổng lồ màu vàng kim, bỗng nhiên cùng người trước mắt này giống nhau như đúc!
Xoạt!
Ánh sáng vàng giảm xuống, người khổng lồ màu vàng kim kia lại khôi phục thành nam tử á xanh, vẻ mặt dáng tươi cười vẫn như cũ:
"Nghĩ tới?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, dường như lại nghĩ tới điều gì đó, không thể không hít sâu một hơi, nói:
"Xin hỏi tiền bối, có phải là Hạo Thiên đại đế không?"
Nam tử áo xanh nghe vậy thì lập tức cười ha ha một tiếng:
"Ngươi ngược lại là phản ứng rất nhanh! Tuy nhiên, ta cũng không phải là Hạo Thiên đại đế, ta chỉ là một đạo phân thân mà hắn để lại ở thế giới này mà thôi!"
"Cái gì!"
Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, trong lòng kinh hãi không thôi.
Một đạo phân thân, thế mà có khí thế như thế, nếu như bản thân ở đây, vậy có phong thái cỡ nào?
Nam tử áo xanh dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của Diệp Trần, thản nhiên nói:
"Chỉ sợ ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng nhìn thấy chân thân của ta! Bởi vì, hắn đã vẫn lạc ở bên trong thế giới Hỗn Độn!"
"Cái gì!!"
Diệp Trần lại trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn kinh hãi hơn so với trước đó.
Một bộ phân thân của Hạo Thiên đại đế đã lợi hại như thế này, chân thân chắc chắn sẽ cường đại tới mức độ khó có thể tưởng tượng vậy mà vẫn lạc?
"Chuyện này, chuyện này làm sao có khả năng?"
Diệp Trần nhịn không được hô lên, thực sự khó mà tiếp nhận tin tức này.
Nam tử áo xanh lại rất bình tĩnh, trên mặt không vui không buồn, nói:
"Tại sao không có khả năng? Ngay cả vũ trụ cũng có ngày bị hủy diệt huống chi là người?"
Nam tử áo xanh dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:
"Nếu không phải chân thân ta vẫn lạc ở thế giới Hỗn Độn thì ta cần gì phải tìm người thừa kế?"
"Ngươi rất không tệ! Nhỡ rõ lần trước lúc ngươi tiến vào Mê La Tinh Hải, ta cũng đã chú ý tới ngươi, đáng tiếc vào lúc đó, tâm ma của ngươi quá nặng, không cách nào phù hợp để trở thành người thừa kế, cho nên ta cố ý cho ngươi một cái pháp bảo thời không, bởi vì ta biết, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở lại..."
Giọng điệu của nam tử áo xanh không có chút rung động nào, thế nhưng là Diệp Trần nghe lại cảm thấy hoảng sợ run rẩy:
"Ý của ngài là nói, Nguyệt Quang Bảo Giám kiếp trước ta đạt được, là do trước đó ngài đã an bài?...ngài đã có thể để cho ta nghịch chuyển thời không về tới tám trăm năm trước, sống lại một lần nữa thì vì sao không thể dùng biện pháp này để phục sinh chân thân của ngài?"
Nam tử áo xanh khe khẽ lắc đầu, nói:
"Ngươi nghĩ quá đơn giản! Đại diễn thì có năm mươi, sử dụng thì có bốn mươi chín, còn một thì đi, mà một đi kia thì ở bên trong hỗn độn, tên là Hỗ Độn pháp tắc..."
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức sững sờ, sau khi cẩn thận suy nghĩ một lát thì phát hiện bên trong câu nói rất đơn giản này của đối phương, dường như bao hàm đại đạo căn bản nhất trong vũ trụ!
"Ý của ngài là nói, Thời Không pháp tắc không áp dụng được với thế giới Hỗn Độn, cho nên cũng không cách nào dựa vào phương pháp nghịch chuyển thời không để phục sinh chân thân của ngài?"
Trên mặt của nam tử áo xanh lập tức hiện ra vẻ tán thưởng, nhẹ gật đầu, nói:
"Không sai! Trả con là dễ dạy! Vô, là khởi đầu của thiên địa, hữu, là mẫu của vạn vật; "Vô" này chỉ chính là hỗn độn, mà "Hữu" này chỉ chính là thời không!"
"Hỗn Độn sinh ra Thời Không, mà Thời Không lại diễn sinh ra được bốn mươi tám cái pháp tắc, cho nên ở bên trong năm mươi cái đại đạo pháp tắc thì Hỗn Độn pháp tắc mới là tồn tại chí cao vô thượng!"
Nói đến đây, trên mặt của nam tử áo xanh cho thấy một sự tưởng nhớ, tiếp tục chậm rãi nói:
"Lúc trước, chân thân của ta rời khỏi Hạo Thiên giới, tiến về Hỗn Độn thế giới, chính là vì để lĩnh hội Hỗn Độn pháp tắc, đáng tiếc ta thất bại, cuồi cùng vẫn lạc ở bên trong thế giới Hỗn Độn..."
Sau khi nói xong lời này, nam tử áo xanh trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Trần, trên mặt lại hiện ra nụ cười một lần nữa, nói:
"Có muốn mở mang kiến thức một chút thế giới Hỗn Độn có dáng vẻ như thế nào hay không?"
Diệp Trần lập tức hơi sững sờ, tuy răng nghe xong những lời này của đối phương để cho hắn đối với thế giới Hỗn Độn có lòng hiếu kỳ cực mạnh, thế nhưng là từ bên trong lời nói của đối phương có thể biết được, thế giới hỗn độn rõ ràng là một nơi cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Hạo Thiên đại đến mãnh nhân như thế cũng vẫn lạc ở trong đó huống chi là hắn?
Nam tử á xanh dường như nhìn ra được ý nghĩ của Diệp Trần, cười nhạt một tiếng, nói:
"Yên tâm! Lấy tu vi bây giờ của ngươi, nếu như ngay lập tức tiến vào thế giới Hỗn Độn thì chắc chắn sẽ bị đập tan ngay lập tức, ta chỉ dùng một chút thủ đoạn đặc thù đưa một tia thần niệm của của ngươi chiếu vào thế giới Hỗn Độn, nhiều nhất chỉ để ngươi tổn thật một chút tinh thần lực mà thôi!"
Nghe được điều này, Diệp Trần tự nhiên không còn lo lắng gì nữa, thế là gật đầu đáp ứng.
Nam tử áo xanh lập tức nhẹ nhàng chỉ một cái vào chỗ mi tâm của Diệp Trần!
Oanh!
Diệp Trần lập tức phát hiện tình cảnh trước mắt thay đổi lớn, giống như là đi tới một cái thế giới hoàn toàn xa lạ.
Xung quanh "đục" không chịu nổi, mặc dù Diệp Trần cố gắng trừng lớn mắt của mình lên cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một số hình ảnh, như thể là uống rượu sau, hoặc giống như là đang nằm mơ, mọi thứ đều không thực tế.
"Nhìn chỗ đó!"
Ngay vào lúc Diệp Trần mơ mơ màng màng, trong đầu bỗng nhiên vang lên giọng nói của nam tử áo xanh, dường như có một bàn tay hướng dẫn hắn ta xuất hiện trước mặt hắn ta.
Mà hắn thuận theo hướng ngón tay chỉ mà nhìn lại, thấy được một cái bong bóng lớn:
"Đây chính là thế giới vũ trụ chỗ chúng ta!"
Diệp Trần lập tức ngạc nhiên:
"Thế giơi vũ trụ của chúng ta, làm sao sẽ chỉ là một cái bóng bóng?"
Nam tử áo xanh nói:
"Góc nhìn đứng ở thế giới Hỗn Độn thì quả thật là như vậy! Cái bong bong này sẽ dần dần biến lớn, chờ đến khi đạt tới cực hạn thì thế giới vũ trụ của chúng ta cũng theo đó mà tan vỡ!"
"Điều này..."
Trong lúc nhất thời Diệp Trần khó mà tiếp nhận, và đột nhiên có một cái bóng đen bay ra từ trong hỗn độn, kèm theo đó là một tiếng gầm gừ, ngay lập tức nuốt chửng hắn ta chỉ trong một ngụm.
Diệp Trần bị dọa cho suýt chút nữa thì hồn vía lên mây, cũng may ngay sau đó phát hiện mình đã trở lại bên trong không gian lúc đầu, nhưng toàn thân đã ướt đẫm.
Bình luận facebook