• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (4 Viewers)

  • Chương 891-895

Chương 891 Trở về Trái Đất

"Vừa rồi đó là cái gì?"

Sau khi thần niệm của Diệp Trần trở lại thân thể của mình thì trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ, nhịn không được mở miệng hỏi.

Nam tử áo xanh nói:

"Đó là thú Hỗn Độn có thể thôn phệ được tất cả mọi thứ, chờ đến sau khi thế giới vũ trụ của chúng ta vỡ tan ra thì thú Hỗn Độn sẽ nuốt chửng toàn bộ vũ trụ vào, mọi thứ lại một lần nữa được quy về bên trong Hỗn Độn!"

Nói đến đây, nam tử áo xanh vẫn luôn vô cùng lạnh nhạt, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng:

"Một ngày này tới sẽ không quá xa!"

Diệp Trần lập tức giật mình:

"Ý của ngài là nói, thế giới vũ trụ mà chúng ta đang ở này sắp bị phá vỡ?"

Nam tử áo xanh nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói:

"Đối với thú Hỗn Độn của thế giới Hỗn Độn mà nói, đó chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng đối với chúng ta mà nói thì ít nhất còn có thể chống đỡ được mấy chục vạn năm!"

Diệp Trần cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, đồng thời cũng âm thầm thở dài một hơi.

Ngay cả toàn bộ vũ trụ cũng có thể bị thú Hỗn Độn thôn phệ, lấy thực lực hôm nay của hắn, chắc chắn chẳng bao giờ ngăn cản được.

"Vậy, còn có biện pháp cứu vãn nào không?"

Diệp Trần tiếp tục hỏi.

Nam tử áo xanh mỉm cười:

"Ta nói rồi, ngay cả một thế giới vũ trụ cũng có lúc bị phá hủy! Ngươi như đã lĩnh hội được Sinh Tử pháp tắc thì nên hiểu có sinh tức sẽ có chết, không có thứ gì có thể tồn tại được mãi mãi!"

"Tuy nhiên, nếu như ngươi muốn cứu vãn sinh linh trên thế giới vũ trụ này nhưng vẫn có biện pháp!"

"Biện pháp gì?"

Diệp Trần truy vấn.

Nam tử áo xanh nói:

"Thế giới mới thay thế thế giới cũ! Giống như nhân loại thông qua phương thức sinh sôi đến kéo dài huyết mạch!"

Nói xong lời này, nam tử áo xanh dừng lại một chút, lại tiếp tục giải thích nói:

"Đối với ngươi mà nói, biện pháp đơn giản nhanh nhất trước mắt chính là trở thành chủ nhân mới của Hạo Thiên giới!"

"Hạo Thiên giới là do chân thân của ta sáng tạo ra, thuộc về thế giới phụ của Tu Chân giới."

"Nếu như ngươi có thể trở thành chủ nhân mới của Hạo Thiên giới, đả thông con đường từ Hạo Thiên giới tới Tu Chân giới một lần nữa, rồi di chuyển sinh linh trên thế giới này vào bên trong Hạo Thiên giới thì có thể né qua cái kiếp nạn này!"

Diệp Trần giật mình:

"Vậy phải làm như thế nào mới có thể trở thành chủ nhân của Hạo Thiên giới?"

Nam tử áo xanh mỉm cười, nói:

"Năm đó chân thân của ta, sau khi mở ra Hạo Thiên giới không lâu thì bước vào thế giới Hỗn Độn, cho nên Hạo Thiên giới trước mắt vẫn còn đang ở trong giai đoạn ban đầu, ngươi chỉ cần có thể luyện hóa được Thế Giới Chi Tâm của Hạo Thiên giới thì có thể trở thành chủ nhân mới của Hạo Thiên giới!"

"Thế Giới Chi Tâm? Thế Giới Chi Tâm là như thế nào?"

Diệp Trần đối với mấy thứ đồ mới này hoàn toàn một chữ cũng không biết.

Nam tử áo xanh nói:

"Nơi mà ngươi ra đời, chính là Thế Giới Chi Tâm!"

Diệp Trần lập tức sững sờ, sau đó nghĩ đến cái gì đó, lại trong nhyá mắt hai mắt trừng một cái:

"Ý của ngài là nói, Trái Đất?"

Nam tử áo xanh nhẹ gật đầu, mỉm cười nói:

"Thật ra thì, đây cũng là sứ mệnh của ngươi!"

"Tiếp theo, ta sẽ dùng hết một chút lực lượng cuối cùng vì ngươi đả thông con đường giữa Hạo Thiên giới và Tu Chân giới một lần nữa để ngươi trở về Hạo Thiên giới!"

"Chờ lúc nào ngươi luyện hóa được Thế Giới Chi Tâm, trở thành chủ nhân mới của Hạo Thiên giới, thì có thể ngược lại hấp thu năng lượng của Tu Chân giới, phát triển Hạo Thiên giới lớn mạnh."

"Mà ngươi, sẽ là chúa tể tuyệt đối của cái thế giới này!"

Sau khi nói xong lời này, nam tử áo xanh không nói thêm lời nào, quay người đi vào bên trong hư không, đồng thời trên người lại bộc phát ra một đạo ánh sáng lộng lẫy chói mắt, thân hình cũng bắt đầu đi theo tăng vọt, chớp mắt một cái thì đã đạt tới độ cao kinh khủng gần mười vạn trượng!

"Ma! Ni! Bá! Mễ!"

Trong miệng của người khổng lồ màu vàng kim bỗng nhiên phát ra một đạo chú ngữ kỳ quái, đồng thời giơ cái bàn tay vô cùng to lớn kia lên, hướng về phía trước chậm rãi đánh ra!

Ầm ầm!!

Bên trong hư không vô tận kia đột nhiên xuất hiện một cái thông đạo màu trắng.

"Đi thôi!"

Trong miệng của người khổng lồ màu vàng kim lại phát ra một giọng nói, cùng lúc đó, Diệp Trần lập tức cảm nhận được chính mình bị một cỗ lực lượng khó mà chống lại bao vây lấy, cuốn vào bên trong thông đạo màu trắng kia.

"Tiểu tử, nhớ kỹ! Luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, quan trọng ở chỗ là dựa vào tâm của mình đi thay đổi tâm của thế giới, chỉ khi thật sự đạt được sự tán thành của Thế Giới Chi Tâm thì mới có tư cách trở thành chủ nhân mới của Hạo Thiên giới..."

Giọng nói của người khổng lồ màu vàng kim càng ngày càng nhỏ, thẳng đến cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy.

Mà cùng lúc đó, cả người Diệp Trần hoàn toàn được bao phủ vào bên trong thông đạo màu trắng kia...

Dường như trải qua vô số lần thời gian và không gian thay đổi, ngay vào lúc ý thức của Diệp Trần có chút không chịu nổi:

Soạt!

Diệp Trần chợt thấy hai mắt tỏa sáng, đã đi vào bên trong một cái không gian hoàn toàn mới.

Diệp Trần đánh giá xung quanh một lát, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mừng như điên:

"Nơi này...dường như là cấm chế không gian trong tiên mộ dưới chân đỉnh núi Everest? Ta...trở lại Trái Đất? Không! Chuẩn xác hơn mà nói thì ta đã trở về tới Hạo Thiên giới!"

Diệp Trần vừa mừng vừa sợ, thân thể lập tức nhoáng một cái, trong nháy mắt xuyên qua chín tầng cấm chế ở phía trước, đi ra bên ngoài tiên mộ.

"Thật đúng là Trái Đất! Ta thật sự đã trở về!!"

Diệp Trần nhìn những hình ảnh quen thuộc ở xung quanh kia, không thể không hơi có chút ngây người, cảm giác giống như trong mộng.

Nhớ rõ lúc trước hắn rời khỏi Trái Đất, đã từng hướng người trong nhà hứa hẹn qua, trong vòng mười năm trở về.

Thế nhưng là sau khi tiến vào Tu Chân giới, Diệp Trần mới phát hiện, căn bản không có cách để trở về Trái Đất!

Hắn đã từng lo lắng rất nhiều rằng hắn sẽ không tìm được cách để có thể quay trở lại Trái Đất, và hắn không còn có thể nhìn thấy những người thân trên Trái Đất.

"Ừm, Hạo Thiên đại đế từng nói, Hạo Thiên giới là thế giới phụ của Tu Chân giới, cho nên lực lượng pháp tắc của hai thế giới hoàn toàn giống nhau!"

Diệp Trần hơi cảm ứng một chút, phát hiện lực lượng pháp tắc mà chính mình đã lĩnh ngộ được thì ở trên Trái Đất cũng có thể sử dụng một cách tự do, trong lòng lập tức hơi vui mừng.

Điều này cũng mang ý nghĩa, tốc độ thời gian trôi qua ở Tu Chân giới với tốc độ thời gian trôi ở trên Trái Đất là hoàn toàn giống nhau.

Tuy nhiên sau đó, trên mặt Diệp Trần lại hiện ra vẻ u sầu:

"Sau khi ta trở lại Tu Chân giới, từ tinh vực Thiên Lang đến tinh vực Thiên Huyền lại đến tinh vực Vân Đan, cuối cùng thì đến đại tinh vực trung tâm, tiến vào Mê La Tinh Hải, mất cũng chỉ có thời gian hai ba năm mà thôi."

"Thế nhưng là ở trên con đường Luân Hồi của cửa ải cuối cùng của Mê La Tinh Hải kia, ta trọn vẹn mất tới mấy trăm năm!"

"Tuy rằng ta có thể cảm nhận được tốc độ trôi của của con đường Luân Hồi cùng với thế giới bên ngoài chắc là có chỗ khác biệt, nhưng lại không biết được thời gian của thế giới bên ngoài đã trôi qua được bao lâu?"

Trong lòng Diệp Trần thấp thỏm không thôi, đối với việc hắn sử dụng Thời Không pháp tắc, vốn có thể trong một cái ý nghĩ là có thể trở lại Vân Châu, nhưng hắn lại cảm thấy sợ, nhỡ đâu trên Trái Đất đã trôi qua được mấy trăm năm, mấy người Tô Lam, Tô Mạn, Sở Phi Yên...liệu có thể sớm đã hóa thành một đống xương trắng rồi hay không?

Mà ở trong lúc Diệp Trần đang rất thấp thỏm:

Rầm rầm rầm!

Theo hướng núi Everest, bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang rền!

"Ừm? Dường như đang có người đánh nhau ở chỗ này! Đi xem một chút!"

Diệp Trần tâm niệm vừa động, ngay sau đó đã xuyên toa không gian đi tới gần đỉnh núi Everest.
Chương 892 Tin tức khiếp sợ

Lúc này ở trên đỉnh Everest có một đám người, mà phía trên không trung của Everest thì có hai đạo nhân ảnh đang kịch chiến.

Hai người trên bầu trời kia, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, một người khác thì là một ông lão mặc quần áo cổ trang.

Hai người đều có thể ngự không chiến đấu, rõ ràng đều là cường giả cấp bạc Thần Cảnh!

Phải biết, cường giả Thần Cảnh gần như đã tương đương với cảnh giới Kim Đan của tu chân.

Trước khi Diệp Trần rời khỏi Trái Đất thì cường giả cấp bậc này ngoại trừ tu chân giả bên trong bốn thế giới hóa ngoại Thần, Tiên, Yên, Ma ra thì ở Thế Tục giới tức Trái Đất có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ cũng không có mấy vị.

Bây giờ mới vừa về đến, Diệp Trần thế mà lại gặp được hai tên!

Hơn nữa bên trong hai phe nhân mã phía dưới kia, tuy rằng thực lực so với hai người ở trên không trung kia yếu hơn không ít, nhưng ít ra cũng là cao thủ cấp bậc tông sư Hóa Kình.

"Xem ra cao thủ võ đạo trên Trái Đất so với lúc trước khi ra rời khỏi, quả thực nhiều hơn không ít a!"

Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm cảm khái:

Ầm ầm!

Hai người ở trên không trung giao thủ lần nữa, phát ra một tiếng vang kinh người.

Ầm!

Tu vi lực lượng của hai người là ngang nhau, hai bên gần như cùng lúc bay người ra đằng sau, trong nháy mắt kéo ra khoảng cách mấy trăm mét, hai người đều có một chút thở hổn hển, thế là đều không có vội vàng xuất thủ:

"Miêu sư đệ! Ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ sao? Bồng Lai tiên giới đến cùng cho ngươi chỗ tốt gì? Ngươi có biết kết quả phản bội võ đạo Hoa Hạ là như thế nào không?"

Người nói chuyện là ông lão kia.

Diệp Trần nghe được điều này thì lông mày nhíu lại:

Hắn vốn chỉ định tìm người hỏi một chút, bây giờ là thời đại nào, nghe được ông lão kia đề cập tới Bồng Lai tiên giới thì ngay lập tức cảm thấy hứng thú, thế là không có lập tức hiện thân.

Người đàn ông trung niên kia lập tức cười khặc khặc một tiếng:

"Hồ sư huynh! Ta thấy là ngươi còn không có thấy rõ ràng thế cục trước mắt đi!"

"Một năm trước, Cường Tiên môn bị Thần, Tiên, Yêu, Ma tứ giới cùng nhau tiến công gần như đã bị hủy diệt!"

"Cho dù có quân đội Hoa Hạ có vũ khí hạt nhân uy hiếp, Bồng Lai tiên đảo sẽ không dễ gây ra rắc rối, thế nhưng là người sáng suốt cũng có thể nhìn thấy, toàn bộ Trái Đất đã bị bốn đại giới khống chế!"

"Hơn nữa, bây giờ Bồng Lai tiên giới đã thông báo đối với Thế Tục giới, chỉ cần đầu nhập vào bọn họ là có thể tiến vào Tiên giới bái nhập vào môn hạ tu chân chân chính để tu luyện, đây là cơ hội khó có thể có được!"

"Nan Đắc sư huynh không muốn đột phá tới cảnh giới Phá Thần sớm một chút bước vào cảnh giới Tiên Nhân trong truyền thuyết sao?"

Người đàn ông trung niên nói xong một phen, bên trong nhóm người phía dưới bắt đầu có người thi nhau gật đầu, trong đôi mắt hiện ra vẻ cực nóng.

Mà Diệp Trần nghe tới người đàn ông trung niên nói tới "Cuồng Tiên môn bị cường giả của tứ đại giới cùng nhau vây công, gần như bị hủy diệt" thì những lời này vào thời điểm này, lập tức làm cho hắn chấn kinh, bên trong đôi mắt bỗng nhiên nổi lên một đạo hàn ý nồng đậm!

Thật ra thì, ở lúc trước khi rời khỏi Trái Đất, Diệp Trần đã dự đoán được, Bồng Lai tiên giới sẽ là một cái tai họa ngầm của Cuồng Tiên môn và Hoa Hạ, chỉ tiếc lúc ấy hắn đi quá vội, không có thời gian diệt trừ cái tai họa ngầm này, không nghĩ tới tình huống không mong muốn nhìn thấy nhất cuối cùng vẫn xảy ra!

Bây giờ xem ra, cao thủ của tứ giới Thần Tiên Yêu Ma rõ ràng là đã phát giác, hắn sớm đã không còn ở trên Địa Cầu, cho nên mới dám ra tay với Cuồng Tiên môn.

Vừa nghĩ đến đây, dưới chân Diệp Trần lập tức đạp một cái:

Oanh!

Cả người phóng lên tận trời, trong nháy mắt đã lao tới đến mấy ngàn mét trên không trung.

"Người nào?!!"

Ông lão mặc quần áo cổ trang và người đàn ông trung niên kia gần như cùng lúc cảm ứng được có một vị khách không mời mà đến, thế là thi nhau hét lớn một tiếng.

Diệp Trần đạp không mà đi, chậm rãi đi về phía hai người, bên trong đôi mắt bây giờ hiện ra hàn ý nồng đậm, giọng nói lạnh lùng:

"Nói lại rõ ràng chuyện tứ đại giới vây công Cuồng Tiên môn cho ta nghe!"

Giọng Diệp Trần hoàn toàn là giọng ra lệnh, không thể nghi ngờ!

Hai vị cường giả Thần Cảnh và một đám cao thủ phía dưới nghe thấy lời này của Diệp Trần thì lập tức tất cả đều vì đó mà sửng sốt một chút.

Chẳng mấy chốc thì người đàn ông trung kiên ở kia là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức giận quá mà cười:

Tuy rằng thực lực mà Diệp Trần biểu hiện ra cũng rất không yếu, thế nhưng dù sao tuổi còn quá trẻ, người đàn ông trung niên này tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng còn không có để hắn vào trong mắt.

"Tiểu tử này từ đâu ra cũng dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta! Ngươi có biết ta là..."

"Ồn ào!"

Người đàn ông trung niên kia còn chưa nói xong, Diệp Trần thuận tay cong ngón hướng hắn búng ra:

Bành!

Người đàn ông trung niên kia thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, thân thể bỗng nhiên nổ tung lên, hóa thành một bãi thịt nát.

Đối với tên gia hỏa muốn đầu nhập vào Bồng Lai tiên đảo, Diệp Trần há sẽ nương tay?

"Cái gì!!"

Diệp Trần không ra tay thì thôi, cảnh tượng này lập tức trấn trụ tất cả mọi người giữa sân!

Người đàn ông trung niên này gần như có thể nói là người mạnh nhất trong những người này!

Bây giờ thế mà bị một người trẻ tuổi không biết từ nơi nào xuất hiện, thuận tay một chỉ tiêu diệt ngay lập tức?

Cái người này tên là gì?

Làm sao có thể mạnh như thế?

Diệp Trần thuận tay diệt đi người đàn ông trung niên này, ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái, ngược lại nhìn về phía ông lão cổ trang, lạnh lùng nói:

"Còn về vấn đề vừa rồi, ngươi tới trả lời đi!"

Ông lão mặc quần áo cổ trang lập tức hung hăng nuốt nước miếng một cái, mắt thấy thực lực của mình tương xứng với sư đệ, mà sư đệ của mình thì bị đối phương dễ dàng giết chết chỉ trong nháy mắt, hắn nơi nào còn dám nói một chữ "Không", lập tức một năm một mười nói ra toàn bộ những chuyện mình biết.

Sau khi nghe xong ông lão mặc quần áo cổ trang kể lại chuyện, hàn ý bên trong đôi mắt của Diệp Trần lập tức càng trở nên nồng đậm!

Hóa ra, từ khi Diệp Trần rời khỏi Trái Đất, tứ giới Thần Tiên Yêu Ma xác thực có yên tĩnh một đoạn thời gian, thế nhưng là ở sau đó, không còn thấy Diệp Trần xuất hiện.

Dần dần, các cường giả còn sót lại của tứ giới lập tức bắt đầu sinh ra tiểu tâm tư, sau khi trải qua điều tra thăm dò thì cuối cùng xác định Diệp Trần đã rời khỏi Trái Đất, thế là liên hợp lại, đột nhiên hướng Cuồng Tiên môn phát động công kích, Cuồng Tiên môn tổn thất nặng nề, gần như hủy diệt và trong khoảng hơn một năm qua đã không có tin tức nào...

"Xem ra ta trước đó vẫn là quá coi thường nội tình của tứ đại giới!"

Lúc trước trước khi hắn rời khỏi Trái Đất, đã từng giết vào bên trong tứ giới, tự cho là đã giết sạch toàn bộ cường giả của tứ đại giới, lại thêm hắn vì Cuồng Tiên môn còn để lại không ít thủ đoạn bảo mệnh, vốn cho rằng có lẽ là không có vấn đề gì quá lớn, không nghĩ tới cuối cùng vẫn đánh giá thấp năng lực của tứ đại giới.

Tuy nhiên ngẫm lại thấy cũng đúng, bên trong tứ đại giới tuy rằng có rất nhiều cường giả đều bị Diệp Trần giết chêt, thế nhưng là khó bảo đàm không có chút cao thủ ẩn thế, thậm chí khả năng còn ẩn nấp ở bên trong Thế Tục giới, Diệp Trần lại làm sao có khả năng diệt trừ toàn bộ?

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức rất đau lòng, không thể không hít sâu một hơi, áp chế tâm tình kích động xuống:

"Một vấn đề cuối cùng! Bây giờ là năm nào?"

Ông lão mặc quần áo đường trang ngay lập tức ngẩn tò te, hiển nhiên không nghĩ tới, sát thần sâu không lường được trước mặt này, thế mà hỏi ra một vấn đề đơn giản như thế, lập tức một mặt thấp thỏm, lắp bắp nói:

"Thưa, thưa công tử, năm nay là năm 20..."

Diệp Trần lập tức nhướng mày:

"Mười hai năm sao? Khó trách! Khó trách!"
Chương 893 Tay của đàn ông là chỉ dùng để đánh thiên hạ

Hắn đã từng nói, trong vòng mười năm sẽ trở về Trái Đất.

Chắc là cường giả của tứ giới kia có lẽ là thông qua một con đường tắt nào đó mà biết được chuyện này, cho nên lúc ở năm thứ mười một, đột nhiên phát động công kích đối với Cuồng Tiên môn, chính là chắc chắn hắn không về được thế cho nên mới dám không kiêng nể gì như thế!

"Được! Rất được! Nếu như mấy người dì Lam có chút tổn thương thì ta chắc chắn giết sạch người của tứ giới các ngươi!"

Trong hai con ngươi của Diệp Trần hiện ra vệt huyết quang, một cỗ sát khí ngút trời chấn kinh thiên địa nổi lên!

Két kít ~~

Ông lão mặc quần áo cổ trang cấp bậc cảnh giới Thần Cảnh cảm nhận được sát khí nghịch thiên trên người của Diệp Trần thì lập tức bên trong toàn thân xương cốt rung động, toàn thân run rẩy không ngừng, vẻ mặt vô cùng trắng bệch.

Khí tức này...quá cường đại!

Ông lão đường trang vốn còn nghĩ tới, nếu như câu trả lời của mình không để cho người trẻ tuổi trước mắt này hài lòng thì chính mình ra tay trước để dành được lợi thế, nói không chừng còn có thể có một chút hi vọng sống, dù sao hắn cũng là cường giả đỉnh cấp cấp bậc Thần Cảnh!

Tuy nhiên thẳng đến lúc này hắn mới ý thức được vô cùng rõ ràng, thực lực của người trẻ tuổi trước mắt này đã đạt tới trình độ đáng sợ tới bực nào!

Hắn không hoài nghi chút nào, đối phương nếu như muốn giết hắn mà nói, quả thực không cần tốn nhiều sức, ở dưới uy áp của Diệp Trần, hắn thậm chí ngay cả một chút ý niệm phản kháng cũng không nâng lên nổi!

"Người trẻ tuổi này đến cùng là có địa vị gì? Làm sao mà lại đáng sợ như thế? Chẳng lẽ hôm nay ta phải mất mạng ở đây sao?"

Ngay vào lúc ông lão mặc quần áo cổ trang vận toàn bộ công lực, đau khổ kiên trì, tới lúc rơi vào trạng thái sụp đổ thì áp lực trên người hắn đột nhiên biến mất.

Ông lão mặc quần áo cổ trang âm thầm cảm thấy tò mò, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện người trẻ tuổi cường đại đến nghịch thiên kia sớm đã biến mất không thấy đâu nữa, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn về phía phạm vi trong vòng mấy trăm dặm xung quanh cũng không tìm thấy đạo thân ảnh kia.

"Tốc độ này...sao nhanh như vậy? Chẳng lẽ người này là thần tiên hay sao?"

Trong nội tâm của ông lão mặc quần áo cổ trang không thể bình tĩnh lâu được.

...

Lại nói Diệp Trần, sau khi hỏi rõ ràng đâu đuôi chuyện này thì ngay lập tức sử dụng Thời Không pháp tắc, trong nháy mắt đã vượt qua hơn phân nửa Hoa Hạ về tới Vân Châu.

Hắc Sâm Lâm!

Nơi này vốn là đại bản doanh của Cuồng Tiên môn, tuy nhiên bây giờ lại là một mãnh hỗn độn rách nát không chịu nổi.

"Ta nhớ được lúc đầu trước khi rời đi, từng ở xung quanh tông môn bố trí tầng tầng lớp lớp đại trận, tu vi dưới cảnh giới Hóa Thần căn bản là không có cách phá vỡ, chẳng lẽ bên trong tứ giới lại còn có tu sĩ cảnh giới Hóa Thần?"

Trong lòng Diệp Trần có chút nghi hoặc, tuy nhiên việc khẩn cấp trước mắt là phải tra ra nơi ẩn nấp của thân nhân và bằng hữu của mình.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức phóng thích thần niệm của mình ra ngoài, trong nháy mắt thần niệm đã bao phủ toàn bộ thành phố Vân Châu.

"Dì Lam không ở! Chị Mạn không ở! Phi Yên, Thanh Nhã, Lỗi tử, Tuyết Cơ, Vũ Y...tất cả bọn họ vậy mà đều không ở! Chẳng lẽ bọn họ đã...hả?"

Sau khi thần niệm quét qua kỹ càng một lượt thì Diệp Trần cuối cùng tìm được một đạo khí tức quen thuộc:

"Tào Văn!"

Sau khi tìm thấy khí tức của Tào Văn, Diệp Trần biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu nữa.

Ngay sau đó, Diệp Trần xuất hiện ở trước một nhà hàng, ánh mắt đơn giản quét qua phát hiện thân ảnh của Tào Văn, thế nhưng là còn chưa đợi hắn cao hứng trở lại thì đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt lại ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Diệp Trần rời khỏi Trái Đất được mười hai năm, tào văn tính toán đâu ra đó vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, thế nhưng mái tóc thế mà lại mọc ra tóc trắng.

Nhưng, đây còn không phải là điều khiến cho Diệp Trần cảm thấy kinh ngạc nhất, điều mà khiến cho Diệp Trần khó có thể tin được chính là, Tào Văn lúc này sớm đã không còn có tinh thần hăng hái như lúc trước, trên người thế mà lại mặc một bộ quần áo của nhân viên phục vụ, trong tay bưng đĩa mang theo nụ cười đưa thức ăn lên cho khách trong nhà hàng ăn!

Ngày xưa đường đường là gia chủ của Tào gia, ở lúc uy vọng của Diệp Trần cường thịnh nhất, người thân tín đầu tiên đầu nhập vào Diệp Trần, phóng tầm mắt toàn bộ tỉnh Thiên Nam, thậm chí toàn bộ Hoa Hạ cũng là nhân vật cấp bá chủ hùng bá một phương, lại có thể lưu lạc thành nhân viên phụ vụ trong nhà hàng ăn!

Những năm qua, đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Diệp Trần nhìn thấy Tào Văn kia hơi béo phì, bước chân cũng có chút vẻ rã rời và Tào Văn đột nhiên dừng lại.

Người này, thật là Tào Văn?

Ngay vào lúc Diệp Trần đang ngây người, trong nhà ăn đột nhiên truyền đến một giọng nói đầy vẻ chế nhạo trào phúng:

"Ơ! Đây không phải là Tào gia chủ uy chấn Thiên Nam lúc trước sao? Bây giờ làm sao lại giống con chó thế này!"

Nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên mặc âu phục đeo giày da, vẻ mặt đắc ý nói.

Tào Văn nghe được điều này, vốn là trên gương mặt còn mang theo nụ cười thì lập tức hơi cứng đờ, trên mặt đầu tiên là đỏ lên sau đó tái nhợt, cúi đầu thật sâu.

"Ngày! Lão tử đang nói chuyện với ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy? Lại dám không để ý tới lão tử, thật coi chính mình còn là gia chủ Tào gia sao? Bò tới đây cho lão tử!"

Người đàn ông trung niên mập mạp kia không buông tha, tiếp tục hùng hùng hổ hổ nói.

Song quyền của Tào Văn nắm chặt, bên trong đôi mắt hiện ra sắc mặt giận dữ, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại kìm nén áp chế xuống, đi tới trước mặt người đàn ông trung niên mập mạp kia, cố nặn ra nụ cười tươi, nói:

"Ông chủ Lưu, không biết ngài có cái gì phân phó?"

Người đàn ông trung niên mập mạp kia cười lạnh, đột nhiên bưng bàn ăn rồi cổ tay nhẹ nhàng lật một cái:

Rầm rầm!

Đồ ăn trong bàn ăn lập tức rơi lả tả trên mặt đất.

"Ai nha a! Tào gia chủ, thật sự là không có ý tứ! Không cẩn thận, trượt tay trượt tay! Phiền Tào gia chủ giúp ta một tay dọn dẹp chỗ này một chút a!"

Người đàn ông trung niên mập mạp nói xong lời này, còn cố ý duỗi giày da ra ở trên đồ ăn rơi tán loạn trên mặt đất dùng sức đạp mấy phát.

"Ha ha ha!"

Một số thực khách ở xung quanh dường như đối với cảnh tượng này sớm cũng đã tập mãi thành thói quen, lập tức thi nhau cười vang, ánh mắt đầy vẻ đùa cợt quăng về phía Tào Văn.

Két kít ~

Hàm răng của Tào Văn cắn đến vang lên ken két, đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng giận dữ.

Hắn tự nhiên hiểu, tên trước mắt này rõ ràng chính là cố ý sỉ nhục hắn trước mặt mọi người!

Trên thực tế, loại chuyện này đã xảy ra từ lâu chứ không phải lần đầu tiên.

"Thế nào? Không muốn? Xem ra ta phải khiếu nại với ông chủ của ngươi thật tốt một chút!"

Người đàn ông trung niên mập mạp kia, nụ cười trên mặt càng trở nên rõ ràng hơn, một mặt nhởn nhơ mở miệng nói.

Tào Văn nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức hơi đổi, trong nháy mắt giống như quả cầu da bị xì hơi, vội vàng khoát tay nói:

"Dừng đừng! Ông chủ Lưu, ta dọn! Ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho ngài!"

Nói xong lời này, Tào Văn chuẩn bị ngồi xổm người xuống để dọn dẹp mảnh vỡ bát đĩa và thức ăn trên mặt đất.

Người đàn ông trung niên mập mạp kia lập tức cười đắc ý, lại duỗi chân ra ở chỗ thức ăn rơi vãi khác hung hăng đạp mấy cái nữa rồi mới giơ chân lên, nói:

"Coi như ngươi thức thời! Đến! Trước tiên lau sạch đế giày cho lão tử!"

"Cái này...vâng!"

Tào Văn cắn răng, hắn ta thở dài nhục nhã, lấy khăn mặt ra, đang muốn đưa tay lên để lau đế giày của người đàn ông trung niên mập mạp kia.

Tuy nhiên, đúng lúc này, bỗng nhiên từ bên cạnh có một bàn tay thon dài duỗi tới nắm lấy cổ tay của hắn thật chặt.

Sau đó, một giọng nói quen thuộc khiến cho Tào Văn đêm đêm hồn về nhiễu giấc mộng đột nhiên ghé vào lỗ tai của hắn vang lên:

"Tào Văn huynh, ta nhớ được ngươi đã từng nói, tay của đàn ông là chỉ dùng để đánh thiên hạ! Chứ không phải dùng để đi lau giày cho kẻ khác!"
Chương 894 Tào Văn điên cuồng

Tào Văn nghe được giọng nói này thì đột nhiên toàn thân giật giật một lúc, cả người trọn vẹn ngẩn ngơ một lúc lâu, đầu vô cùng cứng ngắc từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, cuối cùng thấy được khuôn mặt mà trong mơ của hắn xuất hiện vô số lần kia!

"Diệp...Diệp tiên sinh? Thật, thật là ngài sao? Ta, ta không phải đang nằm mơ đó chứ?"

Tào Văn hung hăng dụi dụi mắt nhanh chóng nhìn vào, sau khi xác nhận chính mình không có nhìn nhầm thì lập tức kích động tới lệ nóng doanh tròng, nước mắt chảy xuống như mưa.

Phù phù!

Tào Văn khó mà ức chế được sự vui sướng trong lòng, trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất, toàn thân bởi vì hưng phấn mà kích động tới run rẩy không ngừng:

"Diệp tiên sinh, ngài, ngài cuối cùng đã trở về rồi sao?"

Diệp Trần khẽ thở dài một hơi, tâm niệm vừa động, một đạo lực lượng chân nguyên vô hình tự động nâng Tào Văn từ dưới đất lên, vỗ vỗ đầu vai của hắn, trên mặt hiện ra vẻ áy náy, nói:

"Thật có lỗi! Ta đã về trễ rồi!"

Không khó tưởng tượng, Tào Văn sở dĩ sẽ rơi vào tình trạng như thế thì chắc chắn không thoát khỏi có liên quan tới hắn.

"Diệp tiên sinh, ta..."

Tào Văn đang muốn mở miệng nói chuyện thì người đàn ông trung niên mập mạp ở bên cạnh lại sớm đã không kiếm chế được:

"Con mẹ nhà nó! Họ Tào, ngươi có cái gì đặc biệt mà la ó lên thế? Chân lão tử cũng đã duỗi tê cả rồi, ngươi còn không tranh thủ thời gian lau sạch giày cho lão tử? Ngươi muốn tìm đường chết sao?"

Lúc này hai người mới nhớ tới cái chuyện vặt này, Diệp Trần hướng về phía Tào Văn mỉm cười, nói:

"Cần ta xuất thủ không?"

Tào Văn cũng hướng về phía Diệp Trần nhếch miệng cười một tiếng, đưa tay cởi quần áo lao động của nhân viên phục vụ trên người xuống, hung hăng nắm xuống trên sàn nhà nói:

"Giết gà sao lại dùng tới đao mổ trâu? Diệp tiên sinh cứ ở một bên đứng xem là được rồi, tự ta tới a!"

Nói xong lời này, Tào Văn đi nhanh tiến lên, một phát bắt được tóc của người đàn ông trung niên mập mạp kia, đầu tiên là hung hăng kéo về phía trước một cái, trong tiếng kêu thê thảm của người đàn ông trung niên mập mạp, lại dùng sức hung hằng đè ép giương mặt béo phì của hắn xuống chỗ những thức ăn bẩn thỉu mà lúc nãy hắn cố ý làm rơi xuống!

Thiên phú tu luyện của Tào Văn tuy rằng không tốt, thế nhưng là thời gian đi theo Diệp Trần kia cũng miễn cưỡng bước vào hàng ngũ tu chân, tuy rằng không am hiểu đánh nhau, nhưng đối phó với người bình thường thì tuyệt đối là dư sức có thừa.

Trước đó người có địa thế mạnh hơn, hắn mới không thể không nhẫn nhịn, bây giờ núi dựa lớn nhất của hắn trở về thì hắn còn sợ cái gì?

Diệp Trần chính là cũng biết điểm này, cho nên cũng không có trực tiếp ra tay giúp hắn, dù sao, loại chuyện báo thù này đương nhiên là do chính mình tự động thủ mới càng thấy thống khoái hơn!

Hơn nữa, loại giun dế như người đàn ông trung niên mập mạp trước mắt này, chỗ nào đáng giá để hắn tự mình ra tay?

Ầm!

Trong nháy mắt mảnh đĩa vỡ lại vỡ vụn ra, tính cả cái bàn cũng lập tức tan nát, mà trên gương mặt béo phì của người đàn ông trung niên kia lập tức găm đầy mãnh đĩa vỡ vụn, chỉ nhìn thôi mà cũng đã cảm thấy đau rồi!

"A!!!"

Người đàn ông trung niên mập mạp kia lập tức phát ra một tiếng kêu như con heo bị cắt tiết, sau đó thì giận dữ hét lên:

"Họ Tào! Ngươi vậy mà cũng dám đối với ta như thế! Không sợ ta đi khiếu nại với Thẩm gia sao?"

Tào Văn cười lạnh:

"Thẩm Thanh Sơn sao? Coi như hắn không tìm đến ta, ta cũng sẽ đi tìm hắn!!"

Nói xong lời này, Tào Văn lại hung hăng nhấn gương mặt béo phì kia đè xuống trên mặt bàn:

Bành!

Lần này thì ngay cả bàn ăn cũng bị đè bẹp!

Nhưng, Tào Văn cũng không có dừng tay, vẫn như cũ gắt gao nắm lấy tóc của người đàn ông trung niên kia lại tiếp tục nhấn mặt béo của hắn xuống trên sàn nhà!

Một phát! Hai phát! Ba phát!...

Chỉ chốc lát sau gương mặt béo phì của người đàn ông trung niên kia sớm đã bị biến dạng thay đổi hoàn toàn, giống như đầu heo, trên mặt đất tất cả đều là vết máu, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Mọi người xung quanh thấy cảnh này lập tức từng người, tất cả đều sợ ngây người!

"Đây còn là Tào Văn mặc người ức hiếp sao?"

"Hôm nay thế nào giống như trở thành người khác vậy!"

"Quá cuồng bạo!"

...

Tào Văn không để vào mắt tiếng nghị luận xung quanh, vẫn như cũ gắt gao nắm lấy tóc của người đàn ông trung niên mập mạp hướng sàn nhà hung hăng đập xuống!

"Này thì mắt chó coi thường người khác này!"

"Này thì lãng phí đồ ăn này!"

"Không phải ngươi muốn lão tử dọn dẹp sao? Vậy thì lão tử cố gắng giúp ngươi dọn dẹp dọn dẹp đầu óc này!"

...

Tào Văn giống như muốn phát tiết toàn bộ cục tức phải nhịn hơn một năm nay ra ngoài, vừa hung hăng nện gương mặt béo phì kia ở trên mặt đất, vừa gào thét lớn giống như điên.

"Tào gia! Ta sai rồi! Ta thật biết sai rồi! Ngài đại nhân đại lượng, cầu...van cầu ngài...tha cho ta đi..."

Người đàn ông trung niên mập mạp lúc này sớm đã không còn phách lối như trước đó mà bắt đầu liều mạng cầu khẩn.

Tào Văn như mắt điếc tai ngơ, hung ác nắm đầu của người đàn ông trung niên mập mạp đập xuống sàn nhà hơn mười cái thẳng đến ý thức của hắn trở nên mơ hồ, lúc này mới thuận tay ném sang một bên như thể ném một đống rác.

Cùng lúc đó:

Rầm rầm!

Kèm theo một trận tiếng bước chân dồn dập, một đám người cao lớn mặc áo vét màu đen từ đằng xa lao đến vây Tào Văn và Diệp Trần vào giữa.

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên có dáng người cao to, một mặt râu quai nón, trên thân tỏa ra sát khí kinh người..

Các thực khách ở xung quanh nhà hàng nhìn thấy người này xuất hiện thì lập tức thi nhau từ chỗ ngồi đứng lên, trong đôi mắt hiện ra vẻ kính nể:

"Là ông chủ Quách đến rồi!"

"Vị này là ông chủ Quách, thế nhưng là thủ hạ tâm phúc của Thẩm gia có thủ đoạn rất lợi hại a!"

"Bây giờ toàn bộ Vân Châu thì ông chủ Quách này là người có tiếng nói!"

...

Diệp Trần nghe được tiếng bàn tán của mọi người thì lập tức khẽ chau mày, trong lòng dâng lên một số nghi vấn.

Mặc dù Tào gia suy bại, thế còn Đường gia đâu? Lúc này đột nhiên xuất hiện một ông chủ Quách như thế? Còn có Thẩm gia kia trong miệng của mọi người lại là người như thế nào?

Trong lòng Diệp Trần đang suy nghĩ thì ông chủ Quách kia đã chạy tới trước mặt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tào Văn một lát, bỗng nhiên phủi tay, cười nói:

"Tao gia chru thân thủ tốt, không hổ là bá chủ tỉnh Thiên Nam ngày xưa a!"

Người đàn ông trung niên mập mạp đã tê liệt trên mặt đất nghe được giọng nói này của ông chủ Quách thì lập tức lấy lại tinh thần:

"Ông chủ Quách! Cuối cùng thì ngài cũng đã tới! Cứu ta! Mau cứu..."

"Ngậm miệng!"

Không đợi người đàn ông trung niên mập mạp nói xong, Tào Văn quát lớn một tiếng, ngay lập tức một cước đá vào trên cái mặt đầu heo kia, người đàn ông trung niên mập mạp kia liền bay ra ngoài, không chỉ một trong những cái răng cửa bị gãy, trên trán còn in một cái dấu chân lớn, hung hăng ngã ngửa bay ra đằng sau hơn mười mét sau đó thì trực tiếp ngất đi, trong thời gian ngắn hiển nhiên là không tỉnh lại được.

"Ngươi!!"

Ông chủ Quách rõ ràng là không ngờ tới, Tào Văn thế mà ở ngay trước mặt hắn còn dám tùy tiện như thế, so với cái bộ dáng khúm núm trong những ngày vừa qua quả thực tưởng như hai người!

"Tào Văn ngươi được lắm! Lúc trước Thẩm gia thấy ngươi đáng thương nên mới lưu lại một cái mạng chó cho ngươi, để ngươi kéo dài hơi tàn đến nay, ngươi lại dám gây rối ở chỗ này của ta, ngươi là không muốn sống sao?"

Tào Văn cười lạnh, "Thẩm Thanh Sơn cái tên phản đồ kia, vốn chẳng qua chỉ là một con chó của Tào gia, hắn ở sau lưng đùa nhập vào Bồng Lai, phá đổ Tào gia chúng ta, sở dĩ không giết ta cũng là vì cố ý làm cho ta nhục nhã mà thôi..."

Tào Văn tuy răng mặt ngoài là nói với ông chủ Quách, thế nhưng kỳ thực là nói cho Diệp Trần nghe.
Chương 895 Có ta ở đây, không có ai có thể ngăn cản ngươi!

Diệp Trần nghe xong Tào Văn, lập tức nhướng mày, lại nghĩ tới cảnh tượng trước đó gặp được trên đỉnh Everest, trên mặt không thể không hiện ra vẻ âm trầm:

"Thế lực của Bồng Lai tiên giới ở bên trong Hoa Hạ quốc cũng đã thẩm thấu đến trình độ như vậy rồi sao?"

Tỉnh Thiên Nam nằm ở vùng nội địa của Hoa Hạ, nếu như ngay cả nơi này cũng đã bị Bồng Lai tiên đảo âm thầm khống chế, vậy thì có thể hình dung được thế lực của Bồng Lai tiên đảo ở Hoa Hạ quốc đã thẩm thấu tới tình trạng kinh khủng bực nào!

"Hừ!"

Sau khi ông chủ quách kia nghe xong lời này của Tào Văn thì hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo nụ cười trêu tức:

"Xem ra coi như ngươi có thể tự hiểu được! Không sai, Thẩm gia sở dĩ muốn lưu lại cái mạng chó của ngươi, để ngươi sống ở chỗ này, chính là muốn làm nhục nhã ngươi ngay trước mặt toàn bộ người của Vân Châu, làm cho Tào gia của các ngươi phải nhục nhã!"

"Này! Nhớ năm đó, lúc Tào gia các ngươi cường thịnh, hùng bá một tỉnh, ở trên toàn bộ Hoa Hạ quốc đều có thể đưa thân vào mười vị trí đầu, đó là phong quang tới mức nào!"

"Bây giờ gia chủ Tào gia còn sống nhưng sống giống như một con chó, bị người mắng chửi tùy ý, nếu như Tào Tứ Gia ở dưới suối vàng biết thì chỉ sợ cũng phải tức giận đến từ dưới lòng dất bò ra ngoài a!"

Ông chủ Quách càng nói càng hưng phấn, bắt đầu trào phúng làm nhục gia chủ Tào gia ngày xưa ở trước mặt mọi người không kiêng kỵ chút nào, đây cũng là một trong những niềm vui lớn nhất trong ngày của hắn.

Đằng!!

Tào Văn nghe được câu nói cuối cùng kia thì hai mắt lập tức bỗng nhiên trừng một cái, hai mắt đột nhiên đỏ hoe lên, song quyền gắt gao nắm chặt lại, đầu ngón tay thậm chí đã đâm sâu vào trong thịt!

"Ngươi nói ta còn được! Nhưng là! Không cho phép nói tới chú Tứ của ta!"

Tào Văn đằng đằng sát khí, thế nhưng tu vi của hắn không cao và không đủ gây ra mối đe dọa cho đám người ông chủ Quách.

Ông chủ Quách thấy thế thì lại càng cười to hơn, cố ý vỗ ngực, hiện ra vẻ mặt sợ hãi, khôi hài nói:

"Oa! Không hổ là gia chủ Tào gia ngày xưa a, ánh mắt này thật là lạnh lùng, thật là đáng sợ a! So với con chó săn lão tử nuôi trong nhà kia còn hung ác hơn a!"

"Ha ha ha!"

Đám đàn em của ông chủ Quách, nghe được điều này thì lập tức thi nhau cười vang.

"Ta muốn làm thịt ngươi!!"

Tào Văn hét lớn một tiếng, cũng không lo được tu vi của mình không bằng người, ngay lập tức ông chủ Quách lao tới.

"Muốn chết!!"

Đằng sau ông chủ Quách đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung nhiên tới tiếp đón Tào Văn, người này khí thế ngập trời, rõ ràng là có tu vi tông sư Hóa Kình!

"Hắn là đồ chơi của Thẩm gia, không được làm tổn thương tới tình mạng của hắn...!"

Ông lão Quách còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở một câu.

Mà đúng vào lúc này, ai cũng không có để ý tới, khóe miệng của Diệp Trần bỗng nhiên hơi nhếch lên, thấp giọng nói một câu, tất cả mọi người đều không thể nào hiểu được:

"Quy Tắc Chi Lực, Tước đoạt!"

Ông ~~

Có một sự dao động nhẹ trong không gian xung quanh, lúc người đàn ông trung niên kia đang xuất thủ, còn khí thế trùng thiên, thế nhưng là lúc nắm đấm của hắn sắp rơi vào nắm đấm của Tào Văn thì lại trở nên vô cùng yếu ớt, phảng phất như thể lực lượng trên người đột nhiên bị rút đi toàn bộ.

Ầm!

Cuối cùng thì nắm đấm của hai người va chạm vào nhau, ngoại trừ Diệp Trần ra thì cho dù là ai cũng không nghĩ tới, bị đánh bay ra ngoài vậy mà không phải Tào Văn mà là thủ hạ của ông chủ Quách kia!

"Làm sao có thể như vậy?"

Tất cả mọi người đều choáng váng, ngay cả chính Tào Văn trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.

"Ta...thế mà đánh thắng một tên tông sư Hóa Kình?"

Phải biết, tuy rằng hắn sớm đã bước chân vào hàng ngũ tu chân, thế nhưng là thiên phú thực sự quá kém, chỉ sợ ngay cả võ giả nội kình bình thường hắn cũng không phải là đối thủ, mà bây giờ lại đột nhiên đánh bại một tên tông sư Hóa Kình, thực sự là không thể nào tưởng tượng nổi.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Tào Văn nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, Diệp Trần thì hướng hắn gật đầu, khẽ cười nói:

"Hôm nay có ta ở đây, ngươi muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó, không có ai có thể ngăn cản được ngươi!"

Tào Văn lập tức giật mình, sau đó trên mặt hiện ra vẻ vô cùng kích động:

"Vâng! Diệp tiên sinh!"

Đối với lời nói của Diệp Trần, Tào Văn từ trước đến nay đều tin tưởng vô điều kiện, trước kia là như thế, bây giờ cũng thế.

"Mẹ nó! Còn đực mặt ra đó làm cái gì? Còn không lên cho ta!"

Một bên khác ông chủ Quách lúc này sớm đã tức giận đến nổi trận lôi đình, hướng về thủ hạ của mình ở xung quanh hét lên.

Đám thủ hạ kia nghe được mệnh lệnh của ông chủ, tuy nhiên bởi vì tình cảnh vừa rồi, trong lòng còn có chút run run, thế nhưng lại không thể không ra tay.

Tuy nhiên:

Những người này chỉ cần tiếp cận tới trước mặt Tào Văn thì tu vi của bon họ bị Diệp Trần tước đoạt đi một cách dễ dàng, từng tên hoàn toàn trở thành người bình thường không có bất kỳ tu vi gì.

Sau đó, những thực khách kia đang vây xem ở xung quanh lập tức thấy được cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Vốn trong những người này, người có thực lực yếu nhất chính là Tào Văn thì bây giờ lại giống như hổ lao vào giữa đàn sói, đánh cho nhóm cao thủ võ đạo ngày bình thường cao cao tại thượng, từng tên phải kêu cha gọi mẹ, chỉ trong chốc lát toàn bộ co quắp nằm dưới sàn nhà kêu rên không thôi.

Mà ngay cả Tào Văn, ở trong nháy mắt đó cũng cảm thấy mình giống như trở thành cao thủ tuyệt thế!

Ông chủ Quách nhìn thấy thủ hạ của mình bị Tào Văn hành hung một trận thì ngay lập tức vẻ mặt lúc này trở nên tái mét, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng khó tin.

Hắn có thể cảm ứng được rất rõ ràng, tu vi của Tào Văn rất yếu, thậm chí ngay cả võ giả nội kình cũng không bằng, hơn nữa võ công thì có rất nhiều sơ hở, nhiều nhất cũng chỉ có thực lực nội kình tiểu thành mà thôi.

Thế nhưng là, một tên yếu kém như vậy lại có thể đánh bại hơn mười tên thủ hạ của hắn!

Phải biết, trong những tên thủ hạ này của hắn, thế nhưng là có khoảng ba tên là tông sư Hóa Kình!

"Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!"

Ông chủ Quách rống lớn một tiếng, dưới chân bỗng nhiên đạp một cái, ngay lập tức lưu lại dấu chân thật sâu trên sàn nhà, cả người nổ bắn mà ra, hung hăng tung ra một quyền hướng Tào Văn đập tới!

"Ta còn không tin! Ta sẽ đánh bại ngươi cái tên phế...há!!"

Ông chủ Quách còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm thấy chân nguyên trong cơ thể mình lập tức biến mất không thấy đâu nữa, trên người bỗng nhiên cảm thấy vô cùng suy yếu!

Mà lúc này, Tào Văn sớm đã tránh thoát nắm đấm của hắn, rồi mới hướng trên mặt của hắn hung hăng giáng xuống!

"Đây là tình huống gì?"

Ông chủ Quách điên cuồng hò hét trong lòng một tiếng, theo bản năng muốn tránh né, thế nhưng thân thể thực sự quá yếu, căn bản không nghe theo sự điều khiển của hắn.

Ầm!

Nắm đấm của Tào Văn cuối cùng hung hăng đập vào trên sống mũi của ông chủ Quách.

Phốc!

Máu mũi trong nháy mắt tung bay ra ngoài!

"Phế vật! Ngươi lại dám đánh ta?"

Sau khi ông chủ Quách gắng gượng đững vững thân hình thì lập tức tức giận quát lớn.

"Ta là phế vật, vậy ngươi lại là cái gì?"

Tào Văn cười lạnh, lần nữa nghiêng người tiến lên, chân đá tay đấm cho ông chủ Quách một trận, ông chủ Quách bị Diệp Trần dùng lực lượng pháp tắc tước đoạt, nơi nào còn có sức phản kháng, chỉ có thể bị Tào Văn đánh cho nằm bẹp xuống.

Thẳng đến lúc ông chủ Quách bị đánh cho phải quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin tha, Tào Văn cũng mệt mỏi đến thở gấp, lúc này mới tính dừng tay.

"Đi thôi! Mang ta đi gặp Thẩm Thanh Sơn kia một lần!"

Lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng.

Tào Văn vội vàng khom người xưng vâng, rồi mới hướng về phía ông chủ Quách đang quỳ trên sàn nhà đạp cho cái nữa, nói:

"Còn không tranh thủ thời gian đẫn đường, Diệp tiên sinh muốn gặp ông chủ của ngươi!"

Ông chủ Quách nhịn đâu, vội vàng gật đầu xưng vâng, tuy nhiên trên mặt lại hiện ra vẻ vui mừng, trong lòng thầm nghĩ:

"Thứ không biết sống chết! Chờ tới khi gặp được Thẩm gia, thì các ngươi khắc biết!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom