-
Chương 306-310
Chương 306 Đã diễn kịch thì phải diễn cho trọn
Cuồng vọng!
Hai người Tiêu Nhược Hi và Trang Phỉ Phỉ, nghe được lời này của Diệp Trần, trong lòng gần như đồng thời muốn hét lên hai chữ.
Mặc dù Trang Phỉ Phỉ đã được chứng kiến thực lực và bối cảnh của Diệp Trần, nhưng vẫn cảm thấy lời nói này của Diệp Trần quá ngông cuồng.
Đảo quốc với Cao Ly không giống nhau, Lý gia cũng không thể đi so sánh với tổ chức Sam Khẩu, nhổ tận gốc thế lực lớn như thế này, quả thực không khác gì nói chuyện hoang đường viển vông thì là gì.
Còn như Tiêu Nhược Hi, thì lại càng cảm thấy Diệp Trần đang ăn nói lung tung, ngay cả cha của mình được gọi là Quảng Nam Vương, đối mặt với tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc, đều phải cẩn thận từng li từng tí, không dám có một chút đắc tội nào, một tên thiếu niên mười mấy tuổi, lại còn nói muốn nhổ tận gốc tổ chức Sam Khẩu, đây không phải ăn nói lung tung thì là cái gì?
Tuy nhiên, Diệp Trần dù sao cũng vì nghĩ cho cô và Tiêu gia, tìm cách giải quyết khó khăn, cô đương nhiên cũng không tiện nói thêm cái gì.
Nhưng mà, sau khi Diệp Trần nói xong lời này, bỗng nhiên quay về phía Tiêu Nhược Hi nói:
"Có điều, tôi vì giúp Tiêu gia của cô mà giải quyết khó khăn đó, cô nhất định phải đáp ứng tôi một điều kiện!"
Tiêu Nhược Hi lập tức nhướng mày, tức giận nói:
"Tai họa này vốn chính là anh đưa tới, anh lại còn không biết xấu hổ nói ra điều kiện?"
Diệp Trần nhún vai đầu, "Cô đã không muốn, vậy tội giết Bán Tàng Long Nhất để Tiêu gia của cô tới gánh chịu đi! Tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác!"
Nói xong, Diệp Trần giả vờ muốn đi ngay.
Tiêu Nhược Hi lập tức cuống lên, "Đừng! Anh nói tôi nghe trước đi, điều kiện là gì?"
Diệp Trần xoay người lại, mỉm cười, tiện tay khẽ vẫy, từ bên trong Tử Kim Hồ Lô lấy ra một viên ngọc bích có vẻ đẹp hoàn hảo, rõ ràng là một cái pháp khí hộ thân, đưa cho Tiêu Nhược Hi, nói:
"Vật này cô nhất định phải luôn để ở bên người, ngay cả lúc cô đi ngủ tắm rửa cũng không được lấy xuống!"
"Sau đó cô nhất định phải vô điều kiện lúc nào cũng phải hướng tôi báo cáo hành tung của cô!"
"Hơn nữa không được đi đâu cách xa tôi trong phạm vi trăm dặm!"
Dựa vào cái pháp khí hộ thân này, chỉ cần Tiêu Nhược Hi ở xung quanh Diệp Trần trong vòng trăm dặm, hắn có thể dựa vào pháp khí cảm ứng được vị trí của cô ta, một khi gặp chuyện nguy hiểm gì, là có thể nhanh chóng chạy tới.
"Dựa vào cái gì!"
Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, như là mèo bị dẫm lên cái đuôi, trong nháy mắt muốn bùng nổ. Chuyện này không phỉa là dám sát cô hai tư trên hai tư hay sao?
Ngay cả cha cô, người giàu nhất tỉnh Quảng Nam, cũng chưa từng quản cô nghiêm khắc đến như vậy, huống chi chỉ là một kẻ xa lạ vừa mới quen?
Nhưng mà, nhìn thấy thái độ của kẻ trước mắt này, lại rất kiên quyết, "Không dựa vào cái gì! Đây chính là điều kiện của tôi, nếu như cô đáp ứng, ta sẽ giúp Tiêu gia các cô chống đỡ việc này, nếu như cô không đáp ứng, vậy mời người tài giỏi khác đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần xoay người đi lần nữa, hắn có thể nói như thế, bởi vì người nhà đối với Tiêu Nhược Hi rất quan trọng, cho nên chắc chắn cô ta sẽ đáp ứng điều kiện của hắn.
Tiêu Nhược Hi quả nhiên lại thỏa hiệp lần nữa, "Được rồi, tôi đáp ứng điều kiện của anh!"
Diệp Trần mỉm cười, "Lúc này mới ngoan nha! Lại đây, đeo nó lên!"
Vẻ mặt Tiêu Nhược Hi tỏ ra không tình nguyện nhận lấy cái ngọc bội kia, ngoan ngoãn đeo lên trên cổ của mình, luôn có cảm giác mình giống như là thú cưng của đối phương, trong lòng cực kì khó chịu.
Thế nhưng là vì gia tộc, cô ta cũng chỉ có thể thỏa hiệp, đáp ứng yêu cầu quái gở của Diệp Trần.
"Tôi đã đáp ứng điều kiện của anh, sau đó thì làm như thế nào?"
Vẻ mặt của Tiêu Nhược Hi tỏ ra buồn bực, trong đôi mắt còn hiện ra sự thù hận.
Diệp Trần cũng không có quan tâm cô ta nghĩ như thế nào, hắn chỉ cần chắc chắn tàn hồn của Hi Nguyệt, không bị tổn thương nữa như vậy là đủ rồi.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần của Tiêu Nhược Hi trong bỗng nhiên vang lên.
Lấy ra xem, xuất hiện trên màn hình chính là hai chữ "Cha", rất hiển nhiên chính là cha của cô ta gọi tới.
"Làm sao bây giờ? Ta nghe hay là không nghe?"
Tiêu Nhược Hi lập tức cuống lên.
Diệp Trần trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động, nhấn nút nghe trên điện thoại.
Ngay sau đó, đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên giống như là đang gào thét, "Nhược Hi! Cha không cần biết bây giờ con đang ở đâu, lập tức, ngay lập tức trở về cho cha!"
Rất rõ ràng, chuyện Bán Tàng Long Nhất bị giết, Tiêu Thiên Tá cũng là người đầu tiên biết được.
Dù sao, thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu chết ở thành phố Nam Châu, đây chính là một vụ án lớn động trời!
Diệp Trần cố ý phát ra một tiếng cười tà, mới ung dung mở miệng nói:
"Ông chủ Tiêu đúng không?"
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói rõ ràng bị kiềm hãm, "Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi bắt Nhược Hi của nhà chúng ta đi đâu?"
Diệp Trần lần nữa cười khặc khặc một tiếng, "Tiêu Nhược Hi con gái của ngươi, bây giờ đang ở trong tay của ta, chuẩn bị tốt cho ta mười tỷ! Bằng không, ta liền tiền dâm hậu sát con gái của ngươi! Khặc khặc!"
Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, tuy rằng biết rõ Diệp Trần thực tế là đang diễn kịch, nhưng vẫn là tức giận đến không chịu được, nhịn không được thở hồng hộc, bộ ngực cao chót vót kia đang như bồng bềnh trong mây, lên lên xuống xuống, giống như lúc nào cũng có thể làm mấy chiếc cúc bựt tung ra vậy.
Đầu điện thoại bên kia, Tiêu Thiên Tá không hổ là nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam, cũng là người đã từng thấy cảnh tựng tống tiền như thế này, trải qua bối rối một lúc, rất nhanh trấn định lại, "Ta muốn nói chuyện với con gái của ta trước, để biết nó bình an vô sự!"
"Có thể!"
Diệp Trần nói xong, đưa điện thoại di động tới trước mặt Tiêu Nhược Hi.
Tiêu Nhược Hi thế mà diễn kịch cũng tương đối là giỏi a, sau khi thay đổi cảm xúc, lập tức phát ra một hồi âm thanh kinh hồn bạt vía, "Cha! Cứu con! Nhanh cứu con!..."
Nàng chưa kịp diễn xong, Diệp Trần đã giật điện thoại về, lạnh lùng nói lần nữa:
"Hạn trong vòng ba ngày, chuẩn bị tiền cho tốt, đến lúc đó ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi! Nhớ kỹ, ta muốn là tiền mặt! Hơn nữa không cho phép số seri liền nhau!"
Nếu đã diễn kịch, tự nhiên phải diễn hết.
Sau khi ước định thời gian cẩn thận, hoàn toàn không cho Tiêu Thiên Tá cơ hội cò kè mặc cả, Diệp Trần dứt khoát cúp điện thoại, sau đó tiện tay bóp, điện thoại iPhone XS Max của Tiêu Nhược Hi nát, hóa thành bột phấn, theo gió tung bay.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Nhược Hi lập tức trừng một cái, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Trần lộ ra bản lĩnh, tuy rằng đối với Diệp Trần mà nói đây quả thực chỉ là hành động nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, nhưng vẫn để cho Tiêu Nhược Hi có chút rung động, vốn còn muốn mắng chửi Diệp Trần vài câu, nhưng khi lời nói đến bên miệng, lại mạnh mẽ nuốt trở về.
Đồng thời, đối với thiếu niên nhìn qua còn muốn kém nàng đến mấy tuổi này, trong lòng càng thêm tò mò.
"Đi thôi!"
Diệp Trần không để ý đến vẻ mặt giật mình bất thình lình của Tiêu Nhược Hi, trực tiếp vẫy tay một cái gọi hai người đi tới xe.
Ba người lên xe, Trang Phỉ Phỉ hỏi:
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Ta trước tiên đưa cô đi sân bay, chuyện tiếp theo, cô cũng không cần xía vào!"
Trang Phỉ Phỉ lập tức lộ ra vẻ mặt bực mình, cho tới bây giờ, cô ta vẫn là còn chưa hiểu rõ ràng Diệp Trần đến cùng là đang muốn làm chuyện gì, nhịn không được lo lắng nhìn Tiêu Nhược Hi đang ngồi bên cạnh, hít sâu một hơi nói:
"Diệp Trần, tôi không biết anh đến tột cùng là đang làm cái gì, nhưng là tôi hi vọng anh có thể tuân thủ hứa hẹn, không được làm tổn thương Nhược Hi, có được không?"
Cô ta cũng biết, người đàn ông trước mắt này quả thực lãnh khốc vô tình làm người ta đến mức độ phải tức lộn ruột, nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói hiện ra một tia cầu xin.
Diệp Trần không khỏi lắc đầu, "Lúc nào tôi muốn hại cô ta? Ngược lại, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ bảo vệ cô ta, sẽ không để cho cô ta chịu đến bất cứ tổn thương nào!"
Trang Phỉ Phỉ nghe được điều này, vẻ mặt càng thêm không hiểu, rõ ràng không hiểu ý tứ của Diệp Trần, Tiêu Nhược Hi càng là cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nhỏ giọng thầm thì một câu, "Tôi không cần anh phải bảo hộ!"
Chương 307 Kiếm Thánh của Đảo quốc!
Sau khi đưa Trang Phỉ Phỉ đi, Diệp Trần chở Tiêu Nhược Hi, đi tới vùng ngoại ô của thành phố Nam Châu, lấy một cái thân phận giả đăng ký quán trọ nhỏ, thuê hai gian phòng, tạm thời bố trí ổn thỏa.
Buổi tối, Diệp Trần đầu tiên là gọi điện thoại cho người nhà, nói cho mẹ con Tô Lam biết, mấy ngày gần đây sẽ không trở về, đang có chuyện phải xử lý.
Ngay sau đó, lại bấm điện thoại cho Dịch Sơn Hà, để cho hắn lập tức phái cao thủ đi Vân Châu, bảo vệ chặt chẽ người thân và bạn bè của mình.
Cuối cùng, Diệp Trần bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, lão Dịch, Thất Diệp Hồi Tiên thảo ở chỗ nào có, có phải ông cũng nên nói cho tôi biết rồi hay không?"
Thất Diệp Hồi Tiên thảo chính là linh dược dùng để hàm dưỡng thần hồn, chẳng những là nhân tố quyết định có thể làm cho Diệp Thiên Ca và Mân Côi sống lại, nếu như để Tiêu Nhược Hi thường xuyên ngửi mùi của nó, đến hàm dưỡng thần hồn của nàng, đồng thời còn có tàn hồn của Hi Nguyệt bên trong thức hải của Tiêu Nhược Hi, cũng có thể nhận được ích lợi lớn, sau đó dùng thêm đan dược hỗ trợ, không đến nửa năm, chắc là có thể khôi phục được tàn hồn của Hi Nguyệt.
Dịch Sơn Hà nói:
"Việc này tôi đang muốn nói với cậu, Ám Bộ của Thần Long vệ hoàn toàn chính xác đã dò xét đến nơi có Thất Diệp Hồi Tiên thảo, chỉ có điều, tạm thời còn không cách nào hoàn toàn khẳng định..."
"Ông nói cho tôi biết trước kết quả các ông điều tra, tôi tự mình đi xác nhận!"
Diệp Trần nói thẳng, Dịch Sơn Hà hít sâu một hơi, nói:
"Chuyện này chỉ sợ có chút khó khăn, căn cứ chúng ta thu thập tư liệu ở khắp nơi, Thất Diệp Hồi Tiên thảo này, giống như là vô thượng chí bảo của Tiêu Dao sơn trang!"
"Tiêu Dao sơn trang?"
Nghe được kết quả này, Diệp Trần lập tức vỗ đầu một cái, trước đó ở thành phố Thiên Hải, hắn đã từng giết qua một tên ngoại môn trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang, nhớ kỹ tên kia cũng đã từng nói, Thất Diệp Hồi Tiên thảo là thánh vật của Tiêu Dao sơn trang bọn họ!
Chỉ có điều, lúc ấy Diệp Trần còn tưởng rằng hắn là nói bừa bãi, cho nên cũng không có coi vào đâu, không nghĩ tới hắn nói lại là thật!
"Lão Dịch, lập tức gửi tin nhắn địa chỉ của Tiêu Dao sơn trangcho tôi, tôi sẽ đích thân đi xác nhận chuyện này!"
Không nghĩ tới, Dịch Sơn Hà nghe được điều này, lập tức cuống lên, "Diệp thiếu tướng, cậu ngàn vạn không thể làm loạn! Tiêu Dao sơn trang cũng không phải là một nơi bình thường, lịch sử của nó so với Thánh Tâm các còn lâu đời hơn, càng thêm thần bí khó lường!"
"Nghe nói năm đó lúc mà Đảo quốc xâm lấn Hoa Hạ, có một vị trong ba vị tiên nhân của Tinh Quốc xã, muốn chiếm lấy Tiêu Dao sơn trang, vậy mà ngay cả cửa lớn của Tiêu Dao sơn trang còn chưa bước vào, đã thất bại tan tác mà quay trở về, hơn nữa về sau còn ra nghiêm lệnh trong quân đội của Đảo quốc, bất kỳ người nào cũng không được trêu chọc người của Tiêu Dao sơn trang..."
Sau khi nghe Dịch Sơn Hà giải thích xong, ngay cả Diệp Trần cũng không khỏi đến lông mày hơi nhíu, "Còn có chuyện như thế? Vậy tôi càng phải mở mang kiến thức một chút! Ông cứ nhắn cho tôi địa chỉ của Tiêu Dao sơn trang đi, việc này tôi tự có chừng mực!"
Dịch Sơn Hà cũng biết, chuyện Diệp Trần quyết định, không có ai có thể thay đổi, đành phải thở dài một hơi, "Được rồi, tôi sẽ nhắn tin vị trí đến trên điện thoại di động của cậu, tuy nhiên cậu nhất định phải đáp ứng tôi, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không nên xảy ra xung đột với Tiêu Dao sơn trang!"
Diệp Trần nói qua loa hai câu, trực tiếp cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát, điện thoại của Diệp Trần rung một cái, Dịch Sơn Hà đã nhắn địa chỉ tới.
"Thế mà ở bên trong khu vực của tỉnh Đại Lý? Xem ra trước tiên ta chỉ có thể giải quyết xong chuyện của Tiêu gia, sau đó lại đi tới tỉnh Đại Lý một chuyến!"
...
Hai ngày sau, Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi vẫn luôn ở bên trong cái quán trọ nhỏ này.
Mà thời gian hai người đang ở bên trong phòng, thì tin tức con gái của Tiêu Thiên Tá, nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam bị người bắt cóc, không biết vì sao đột nhiên lại lan truyền nhanh chóng, khiến cho dư luận xôn xao.
Hai người thông qua internet, ở trong các diễn đàn liên quan, tự nhiên cũng nghe thấy tin đồn, Tiêu Nhược Hi bị dọa đến luôn trốn ở trong phòng, không dám mạo hiểm đi ra ngoài, ngay cả ăn cơm đều là Diệp Trần mang từ bên ngoài về.
"Bây giờ toàn thành phố Nam Châu đều biết là tôi bị người ta bắt cóc! Làm sao bây giờ?"
Tiêu Nhược Hi vừa ăn cơm trứng chiên mà Diệp Trần từ bên ngoài mang về, vẻ mặt buồn bực nói.
Diệp Trần giống như là đã sớm biết cô ta sẽ hỏi câu này, cười nhạt một cái nói:
"Chuyện này với Tiêu gia của cô mà nói, thật ra là chuyện tốt, thậm chí ta nghi ngờ, đây là Tiêu gia các cô cố ý thả ra tin tức!"
"Không thể nào! Chuyện này không có khả năng xảy ra!"
Tiêu Nhược Hi lập tức phản bác.
Diệp Trần thong thả điều nhã nhặn nói:
"Làm sao không có khả năng? Bán Tàng Long Nhất chết, Tiêu gia nhà cô chung quy phải cho tổ chức Sam Khẩu một lời giải thích, mà chỉ có cô chết, Tiêu gia mới có thể hoàn toàn phủi sạch quan hệ với chuyện này!"
Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, ngay lập tức hai mắt trừng một cái, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, tuy rằng cô ta rất không muốn tin tưởng đây là sự thật, thế nhưng là Diệp Trần phân tích lại không phải không có lý!
Nếu như Tiêu gia muốn cứu cô thì nên phong tỏa tin tức, mà không phải khuếch tán tin tức này ra, nếu như Diệp Trần đúng là kẻ cướp, nghe được tin tức để lộ, khẳng định chọn giết con tin sau đó chạy mất dép.
Bởi vậy, nếu như tin tức Tiêu Nhược Hi bị người bắt cóc, thật là Tiêu gia truyền đi, vậy chuyện này chính là muốn đưa Tiêu Nhược Hi vào chỗ chết!
"Không! Đây không có khả năng! Cha tôi tuyệt đối sẽ không làm như thế!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến, kiếp trước tám trăm năm, loại vì lợi ích của gia tộc kia, chuyện xưa không tiếc giết vợ con, hắn nhưng là đã thấy nhiều, "Cho dù không phải cha của cô, thì chắc là những người khác trong Tiêu gia nhà cô! Bằng không căn bản không có cách nào giải thích hợp lý vì sao tin tức này lại tiết lộ nhanh như vậy!"
Tiêu Nhược Hi lập tức bị kiềm hãm, trong đầu chợt hiện ra một dáng người, "Chẳng lẽ là... Tiêu Nhược Dương?"
...
Cùng lúc đó, ở Tiêu gia.
Ba!
Tiêu Thiên Tá trực tiếp một bàn tay, hung hăng tát vào trên mặt một người đàn ông trẻ tuổi, "Như Dương a Như Dương! Đây chính là em gái của con! Tuy rằng không cùng mẹ sinh ra, nhưng nó dù sao nó cũng là em gái của con a! Con sao lại có thể làm ra loại chuyện như thế này!"
Tên đàn ông trẻ tuổi bị đánh kia, che mặt, lạnh lùng nói:
"Không sai! Tin tức là con để cho người ta truyền ra, nhưng con làm như vậy, là vì suy nghĩ cho toàn bộ Tiêu gia!"
"Cha, cha có nghĩ tới hay không, Bán Tàng Long Nhất chết! Đây chính là thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu! Chẳng những chết ở trên địa bàn Tiêu gia chúng ta, hơn nữa còn là trong buổi gặp mặt ra mắt cùng cái con nha đầu chết tiệt kia!"
"Cho dù hung thủ hoàn toàn là một người khác, thế nhưng là Tiêu gia chúng ta, chung quy lại vậy vẫn là có lỗi!"
"Hiện tại, chúng ta chỉ có thể dùng cái mạng của con nha đầu chết tiệt kia, đến ngăn lại lửa giận của tổ chức Sam Khẩu, bằng không tất nhiên sẽ liên luỵ đến toàn bộ Tiêu gia chúng ta!"
"Huống chi, ba ngày gom góp mười tỷ, đó căn bản là không thể nào làm được!"
Hai mắt Tiêu Thiên Tá trừng một cái, bắn ra ngọn lửa tức giận, nói:
"Nói dễ nghe! Con đừng cho là ta không biết tâm tư của con, con chẳng qua chỉ là sợ em gái của con tranh đoạt gia sản với con, cho nên mới..."
Tiêu Thiên Tá còn chưa nói xong thì một người làm của Tiêu gia vội vã xông vào, vẻ mặt sợ hãi nói:
"Lão gia! Đến rồi! Người của tổ chức Sam Khẩu đến rồi! Tự xưng là Tùng Điền Long Bình, Nhược Đầu Phó tổ chức Sam Khẩu!"
"Cái gì?"
Tiêu Thiên Tá lập tức thay đổi sắc mặt,
Chức vị Nhược Đầu Phó, mà Nhược Đầu có nghĩa chính là thủ lĩnh, chính là thủ lĩnh cận vệ.
Hay nói cách khác, Tùng Điền Long Bình này, là một người cận vệ của Ban Tàng Hùng Nhất, Cửu Đại Mục của tổ chức Sam Khẩu, cũng là một người tâm phúc tuyệt đối, thuộc về tầng lớp nòng cốt của tổ chức Sam Khẩu!
Mà Tiêu Thiên Tá vẫn còn biết một thân phận khác của người này đó là Kiếm Thánh của Đảo quốc!
Chương 308 Kẻ cướp kỳ quái
Ngay tại lúc Tiêu Thiên Tá còn đang suy nghĩ, một đám người đã chạy xông vào, người cầm đầu, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, trên người mặc trang phục võ sĩ màu trắng, bên hông treo một cái trường kiếm phong cách cổ xưa của Đảo quốc, trên người tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo!
Người này một bước bước vào trong phòng khách lớn, nhiệt độ căn phòng giống như, đột nhiên giảm xuống mười mấy độ!
"Ôi chao! Tùng Điền tiên sinh tới, không có tiếp đón từ xa! Không có tiếp đón từ xa!"
Tiêu Thiên Tá đang âm thầm kinh hãi, đồng thời vội vàng cười theo, tiến lên tiếp đón.
Tùng Điền Long Bình đứng lại, vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng liếc qua Tiêu Thiên Tá và các vị cao tầng của Tiêu gia đã thi nhau chạy tới đứng ở xung quanh, lãnh lùng nói:
"Tiêu quân, lời khách sáo cũng không cần phải nói nhiều, lần này ta đến đây, là đại biểu cho Bán Tàng Nhược Đầu của chúng, đến đây điều tra chuyện Long Nhất quân chủ bị hại, việc này, Tiêu gia các ngươi, cần phải cho tổ chức Sam Khẩu của chúng ta, một câu trả lời hài lòng thuyết phục!"
Tùng Điền Long Bình này lại có thể nói tiếng Hoa Hạ một hơi không vấp
"Vâng vâng vâng!"
Tiêu Thiên Tá vội vàng gật đầu đồng ý, "Long Nhất công tử ở thành phố Nam Châu chúng ta, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiêu gia chúng ta cũng như vậy cả trên lẫn dưới đều đau buồn!"
"Thế nhưng là chuyện này, ta trước đó trong điện thoại đã hướng Nhược Đầu đại nhân giải thích qua, Tiêu gia chúng ta cũng là người bị hại a!"
"Không dối gạt ngài, con gái của ta cũng bị ác đồ bắt đi, đến nay tung tích còn chưa rõ..."
Tiêu Thiên Tá còn chưa nói xong, lại bị Tùng Điền Long Bình một hơi cắt ngang, "Ít ra con gái của ngài còn sống, Long Nhất quân chủ của chúng ta thì đã chết! Hơn nữa còn là chết một cách thê thảm như thế!"
"Huống chi, ta làm sao biết, đây không phải là do Tiêu gia các ngươi tự biên tự diễn một vở kịch?"
Tiêu Thiên Tá lập tức sợ tới mức toàn thân run lên, "Lời này của Tùng Điền tiên sinh là có ý gì? Tiêu gia chúng ta làm sao lại dám làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế?"
Tiêu Thiên Tá còn muốn giải thích, Tùng Điền Long Bình khoát tay áo, cắt ngang lần nữa, lạnh lùng nói:
"Nói chuyện vô căn cứ! Hiện tại người duy nhất biết chân tướng chuyện này, chính là con gái của ngài! Cho nên, ta muốn sống thì gặp người, mà chết thì phải thấy xác! Vô luận là sống hay chết, ta đều muốn đưa cô ta mang về Đảo quốc, giao cho Bán Tàng Nhược Đầu của chúng ta xử trí!"
Mọi người của Tiêu gia nghe được điều này, lập tức có người ngồi không yên, "Tiểu thư nhà của chúng ta dựa vào cái gì phải giao cho các ngươi? Ngươi có còn nói đạo lý hay không hả?"
Nói chuyện chính là một thanh niên hai mươi tuổi, là hộ vệ của Tiêu gia, tên là Dương Chiêu, ngày bình thường chuyên môn phụ trách bảo vệ an toàn cho Tiêu Nhược Hi, dần dần, sinh ra mến mộ đối với Tiêu Nhược Hi.
Sau khi chuyện hôm đó xảy ra chuyện, hắn vẫn rất tự trách, bây giờ nghe được những người này, chẳng những không nghĩ biện pháp cứu Tiêu Nhược Hi, ngược lại còn muốn mang cô ta về Đảo quốc, lập tức lo lắng.
Tùng Điền Long Bình nghe được điều này, trong đôi mắt lập tức lóe lên vẻ lạnh lùng, hai ngón tay làm kiếm, hướng Dương Chiêu kia bỗng nhiên chém một nhát!
Oanh!
Một đường kiếm khí trên không trung xẹt qua, vậy mà trong nháy mắt chém cả người Dương Chiêu làm hai nửa. Máu tươi phun ra khắp căn phòng.
"A!!"
Mọi người Tiêu gia thấy cảnh tượng khủng khiếp này, lập tức hoảng sợ kêu lên, dọa đến liên tục lùi lại, dù là ai cũng không nghĩ tới, Tùng Điền Long Bình, lại có thể nói giết thì giết, trước đó ngay cả một chút dấu hiệu báo trước đều không có.
Hời hợt chém Dương Chiêu, Tùng Điền Long Bình lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
"Giảng đạo lý với ta? Kiếm của ta, chính là đạo lý lớn nhất!"
Tất cả mọi người Tiêu gia nhất thời đều run sợ, ai cũng không dám nói lung tung một câu nào nữa, sợ rơi vào kết quả giống như Dương Chiêu.
Lúc mọi người ở đây đang hoảng sợ không ngừng, bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại di động, đột ngột vang lên!
Một người tôi tớ của Tiêu gia, đang cầm lấy điện thoại của Tiêu Thiên Tá, bước nhanh đi tới, "Lão gia, là một cái số lạ gọi đến! Hơn nữa hình như là dùng điện thoại công cộng gọi!"
Không đợi Tiêu Thiên Tá mở miệng, Tiêu Nhược Dương ở một bên trước tiên kịp phản ứng, "Đây chắc chắn là số điện thoại của kẻ cướp! Nhanh, nghe máy đi!"
Tên đầy tớ kia lập tức làm theo, đưa điện thoại di động bấm nghe, đồng thời mở ra chức năng loa ngoài.
Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lười biếng, "Ông chủ Tiêu, kỳ hạn ba ngày sắp tới, tiền ta để các ngươi chuẩn bị, chuẩn bị như thế nào rồi?"
Tiêu Thiên Tá và mọi người Tiêu gia, tất cả lập tức đều hết sức hiếu kỳ, theo như thường lệ, bây giờ tin tức Tiêu Nhược Hi bị người bắt cóc, đã tạo ra một cơn bão trong thành phố, thế mà tên cướp này vẫn có gan gọi điện tới, thật chẳng lẽ muốn tiền không muốn mạng hay sao?
Tuy nhiên, hiếu kỳ thì hiếu kỳ, Tiêu Thiên Tá vội vàng nói:
"Vị tiên sinh này, thực sự không có ý tứ! Tiêu gia chúng ta căn bản không có khả năng trong vòng ba ngày gom góp được mười tỷ tiền mặt, ngài xem có thể châm chước một chút hay không? Lại cho chúng ta một chút thời gian, hoặc là giảm số tiền này xuống một chút, có được không?"
Rất nhanh, giọng nói lười biếng vang lên lần nữa, "Vậy trước tiên ngươi nói một chút, khoảng thời gian ba ngày vừa qua, ngươi gom góp được bao nhiêu tiền mặt?"
Tiêu Thiên Tá vội vàng nói:
"Trước mắt trên tay của ta, không sai biệt lắm chỉ có một tỷ..."
"Được!"
Không đợi Tiêu Thiên Tá giải thích xong, giọng nói kia trực tiếp cắt ngang, "Một tỷ thì một tỷ đi! Lão tử đã không có kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, vào mười giờ tối hôm nay, tại bến tàu Việt Dương, một tay giao tiền, một tay giao người, cứ như vậy đi!"
Nói xong lời này, trực tiếp cúp điện thoại.
Dù Tiêu Thiên Tá tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, cũng bị một cuộc điện thoại này nói lừa rồi.
Tên cướp này, có phần quá sảng khoái chút a?
Trước đó còn muốn mười tỷ, lập tức giảm bớt đến một tỷ, hơn nữa còn trực tiếp nói ra địa điểm giao dịch, chẳng lẽ không sợ chính mình báo cảnh sát, lại hoặc là ở xung quanh trước đó bố trí mai phục sao?
Hắn lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần hai ngày này, vẫn luôn phái Ám Bộ của Thần Long vệ ở tỉnh Quảng Nam, trong bóng tối chú ý nhất cử nhất động của Tiêu gia.
Người của Tổ chức Sam Khẩu vừa đến, hắn lập tức gọi điện thoại tới, cố ý để cho người của tổ chức Sam Khẩu nghe được.
Sau khi điện thoại cúp máy, Tùng Điền Long Bình khẽ chau mày, khóe miệng bỗng nhiên hiện ra nụ cười lãnh khốc, "Yêu tâm! Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, thấy được chẳng tốn chút thời gian! Ta ngược lại muốn nhìn xem, cái tên gia hỏa hại chết Long Nhất quân chủ và Nam Dã tiên sinh, đến cùng là thần thánh phương nào?"
...
Buổi tối, Diệp Trần mang theo Tiêu Nhược Hi lái xe, đi tới gần bến tàu Việt Dương thì dừng lại.
Diệp Trần nhàn nhạt mở miệng nói:
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những người Đảo quốc này chắc chắn sẽ đến, việc này ta coi như là giúp Tiêu gia các ngươi tiếp tục chống đỡ, sau đó tổ chức Sam Khẩu có lẽ sẽ chỉ tìm ta trả thù, hẳn là sẽ không đi làm khó Tiêu gia các ngươi!"
Tiêu Nhược Hi nhẹ gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ mặt cảm kích, đồng thời vẻ mặt vui vẻ nói:
"Cám ơn anh, vậy tôi đợi chút nữa có phải có thể về nhà hay không?"
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại một hơi từ chối nói:
"Không được! Cô quên cô đã đáp ứng ta chuyện gì rồi sao? Không được đi đâu rời xa tôi trong vòng trăm dặm! Sau chuyện này tôi phải đi Đại Lý một chuyến, cho nên cô nhất định phải cùng đi với tôi!"
Tiêu Nhược Hi lập tức tức giận vô cùng, chính là muốn biện luận, sau khi Diệp Trần nói xong, cũng đã trực tiếp xuống xe, đồng thời trên xe thiết hạ một đạo cấm chế, để cô ta không cách nào mở cửa xe.
Sau khi làm xong mọi chuyện ở đây, Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy lên, cũng đã vượt qua hơn khoảng cách trăm mét, thẳng đến bến tàu Việt Dương mà đi.
Chương 309 Tôm tép nhãi nhép!
Bến tàu Việt Dương, là một cái bến tàu bỏ hoang, buổi tối hiển nhiên càng thêm hoang vắng, không có người sẽ đến nơi như thế này.
Bất quá, lúc chờ mấy người Diệp Trần chạy đến, trên bến tàu lại này có cái mấy cái bóng, hơn nữa xung quanh còn có không ít bóng người núp trong bóng tối.
"Ông chủ Tiêu, ngươi mang nhiều người tới như vậy, là chuẩn bị bắt lấy ta sao?"
Diệp Trần đang nói chuyện đồng thời, người cũng từ trong bóng tối chậm rãi đi ra.
Bọn người Tiêu Thiên Tá nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện, lập tức thi nhau giật mình, chẳng qua nghĩ một chút phía sau lưng mình có một vị đại cao thủ Đảo quốc, rất nhanh bình tĩnh lại "Các hạ võ công kinh người, chúng ta không thể không phòng bị! Con gái của ta đâu?"
Diệp Trần khặc khặc cười một tiếng, "Tiền ta muốn ngươi đã mang đến chưa!"
Tiêu Thiên Tá chỉ vào một chiếc xe tải ở một bên, "Tròn một tỷ tiền mặt, toàn bộ đều trên xe, nếu như các hạ không tin, có thể tự mình kiểm tra!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, thần niệm ở trên xe tải quét qua, khóe miệng lộ ra vẻ mặt cân nhắc, "Ông chủ Tiêu, ngươi nói nếu như ta bây giờ mở cửa xe, bên trong đó có đột nhiên xuất hiện một người tới hay không?"
Bọn người Tiêu Thiên Tá, lập tức sắc mặt đại biến.
Mà cùng lúc đó, chiếc kia xe tải ở đằng sau, thế mà tự động mở ra, tiếp theo một bóng người màu trắng thoát ra, đồng thời một tiếng cười lạnh vang lên, "Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị ngươi phát hiện! Khó trách ngay cả Nam Dã Tiên Sinh đều chết tại trên tay của ngươi! Ngươi quả nhiên không đơn giản a!"
Bóng người màu trắng từ trong xe tải đi ra này, bỗng chính là Tùng Điền Long Bình.
Đợi Tùng Điền Long Bình thấy rõ ràng khuôn mặt Diệp Trần, lập tức hơi kinh hãi, "Ngươi còn quá trẻ a!"
Cũng khó trách Tùng Điền Long Bình kinh ngạc như vậy, trong suy nghĩ của hắn, người có thể giết chết Nam Dã Trần Bát, tu vi võ đạo chí ít cũng hẳn là Thánh Cảnh bên trong võ giả Hoa Hạ.
Cho dù là võ đạo giới Hoa Hạ, nhân vật thiên tài kiệt xuất, đạt tới Thánh Cảnh cấp bậc, chí ít cũng phải hơn ba mươi tuổi.
Lại tuyệt đối không ngờ rằng, đối phương chỉ là một thiếu niên mới có mười mấy tuổi!
Chỉ có điều, trên mặt của Tùng Điền Long Bình, lập tức lại hiện ra vẻ mặt coi thường, "Xem ra Nam Dã Trần Bát chắc là bị người này đánh lén mà chết, bằng không nếu hắn thả ra đạo yêu hồ thức thần kia, cho dù là ta cũng chưa chắc có một trăm phần trăm tự tin chiến thắng hắn!"
Nếu để cho Tùng Điền Long Bình biết, đạo yêu hồ thức thần của Nam Dã Trần Bát đã bị Diệp Trần trực tiếp nuốt sống, không biết hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào!
"Tiểu tử! Nói cho ta biết, vì sao người lại hại chết Long Nhất quân chủ và Nam Dã Tiên Sinh? Nói ra lý do, ta có thể để cho ngươi được chết toàn thây!"
Tùng Điền Long Bình đang nói chuyện đồng thời, đã chậm rãi rút ra bên hông cái kia thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa.
Đồng thời, một cỗ khí thế cường đại, phóng lên tận trời!
Ngay cả bọn người Tiêu Thiên Tá ở xa hơn mười mấy mét, cũng nhịn không được liên tục lùi lại, cảm giác cả người đều bị ép cho hít thở không thông, trong lòng vô cùng hoảng sợ, mà Diệp Trần thì hai tay khoanh trước ngực, không có bị khí thế trên người Tùng Điền Long Bình ảnh hưởng chút nào.
Tu vi người này, so với Xà Hạc nhị lão trước đó ở Tế Châu đảo vây công chính mình, còn kém hơn một bậc, hắn chẳng thèm để vào trong mắt?
"Lý do?"
Diệp Trần cười lạnh, "Chẳng qua chỉ là hai con kiến cỏ tầm thường chọc tới ta, liền giết, chỉ đơn giản như vậy thôi a!"
"Baka!"
Tùng Điền Long Bình nghe được điều này, lập tức nổi giận, lập tức nâng lên trường kiếm trong tay.
Oanh!
Trường kiếm dưới sự thôi động chân nguyên của Tùng Điền Long Bình trong nháy mắt bộc phát ra kiếm quang màu đen dài gần trăm mét!
Mọi người của Tiêu gia thấy cảnh tượng này, lập tức kêu lên một lần nữa, "Đây chính là năng lực Kiếm Thánh của Đảo quốc sao? Quả nhiên kinh khủng!"
"Cũng không biết người này cùng Ngụy Vô Cực Ngụy minh chủ, hai người ai mạnh ai yếu?"
"Người này được mệnh danh là Kiếm Thánh của Đảo quốc, Ngụy Vô Cực kia thì là võ lâm minh chủ phương nam, đều là các đại nhân vật của giới võ đạo quốc gia, nói đến ai cao ai thấp, chắc phải tý thí một trận mới có thể phân định rõ ràng được."
...
Mọi người của Tiêu gia đang nghị luận sôi nổi, đồng thời cũng đã nhanh chóng lui ra đến vài trăm mét, sợ ai đó lỡ tay làm tổn thương đến chính mình, đồng thời thi nhau nhìn qua bóng dáng gầy yếu kia, "Tiểu tử này tuổi còn trẻ, nhưng nhìn qua hình như là không đơn giản!"
"Vậy thì như thế nào! Chẳng lẽ hắn còn có thể đánh thắng được Tùng Điền Long Bình hay sao?"
"Dù sao tuổi còn quá trẻ!"
" Nhưng nói như thế nào, tiểu tử này cũng là nguồn gốc mọi vấn đề, hôm nay hắn lộ diện cũng coi như Tiêu gia chúng ta được giải vây."
"Không sai! Chờ Tùng Điền Long Bình giết tiểu tử này, hẳn là sẽ không giận lây sang Tiêu gia chúng ta nữa?"
...
Mọi người của Tiêu gia thi nhau thả lỏng một ngụm thở dài, hơn nữa theo bọn hắn nghĩ, Diệp Trần giờ phút này, đã là một người chết.
"Tiểu tử! Nhận lấy cái chết!"
Tùng Điền Long Bình hét to một tiếng, đạo kiếm quang kinh thiên kia, cũng đã hung hẳng bổ xuống phía Diệp Trần!
Oanh!
Kiếm quang này làm cho người ta phải sợ hãi, dường như muốn xé rách không trung!
Nhưng mà cảnh tượng kế tiếp, lại làm cho mọi người của Tiêu gia phải trợn tròn mắt há hốc mồm, chỉ thấy, bóng hình gầy yếu kia, vẫn đứng tại chỗ không có nhúc nhích, giống như là sợ đến choáng váng rồi.
Một mực chờ đạo kiếm quang kinh thiên kia chém xuống trên đỉnh đầu của hắn, lúc này mới bỗng nhiên đấm ra một quyền!
"Phá!"
Oanh!
Kiếm quang kinh thiên kia giống như có thể xé rách không trung, thế mà bị một quyền của hắn đập nát!
Bạch bạch bạch!
Cùng lúc đó, Tùng Điền Long Bình cũng cảm nhận được trên thân kiếm truyền đến một cỗ phản lực cường đại, vậy mà nhịn không được nhanh chóng lùi lại vài chục bước, đồng thời lồng ngực dường như muốn nổ tung!
"Phốc!"
Ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Mọi người của Tiêu gia, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm!
Tùng Điền Long Bình càng có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, hắn đường đường là Kiếm Thánh của Đảo quốc, mặc dù chỉ là bề ngoài kiếm đạo đệ nhất nhân, thế nhưng là ở võ đạo giới của Đảo quốc, cho dù là tính cả những cao thủ tuyệt thế ẩn mình không lộ diện, người có thực lực vượt qua hắn, cũng tuyệt đối không nhiều hơn mười người!
Hắn vốn cho rằng phóng tầm mắt toàn bộ võ đạo giới của Hoa Hạ, người có thể có tư cách làm đối thủ của hắn, cũng chỉ có chiến thần Diệp Thiên ca đã chết đi kia, với thiên tài tuyệt thế yêu nghiệt Diệp Cuồng Tiên.
Nhưng là bây giờ, hắn thế mà bị một tên cướp không có danh tiếng gì một chiêu đánh lùi?
Chuyện này với hắn mà nói, quả thực là một đòn đả kích chí mạng!
"Không! Ta không tin!"
Tùng Điền Long Bình không thể nào chấp nhận thực tế này, lập tức hét lớn một tiếng, thi triển ra tuyệt kỹ của hắn,
"Bách Ảnh Quỷ Trảm!!"
Bá bá bá!
Gần như trong nháy mắt, Tùng Điền Long Bình vung vẩy thanh kiếm khổng lồ kia, thế mà liên tục chém ra hơn trăm lần!
Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy, khắp bầu trời đều là bóng kiếm, khắp bầu trời đều là bóng dáng của Tùng Điền Long Bình, giống như biến thành hơn một trăm người, vây thiếu niên gầy yếu kia ở giữa.
Mọi người của Tiêu gia khâm phục và khen ngợi lần nữa, trong lòng âm thầm cảm thán sự cường đại của Tùng Điền Long Bình.
"Một chiêu cường đại như thế, thiếu niên kia lần này, chỉ sợ vô luận như thế nào cũng không ngăn cản nổi a?"
Nhưng mà, suy nghĩ này của mọi người vừa mới hiện lên, lại nghe được một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên, "Chỉ có vẻ bề ngoài! Tôm tép nhãi nhép!"
Cùng lúc thanh âm rơi xuống, mọi người của Tiêu gia kinh ngạc phát hiện, bóng kiếm ở khắp bầu trời kia trong nháy mắt biến mất, tất cả mọi người vội vàng đều tập trung nhìn vào, lập tức nhìn thấy cảnh tượng làm bọn hắn chấn kinh đến tột đỉnh!
Chỉ thấy, trong lòng bọn họ Tùng Điền Long Bình như là thần tiên, thế mà bị thiếu niên gầy yếu kia bóp lấy cổ, cả người lơ lửng giữa không trung không cách nào động đậy, giống như đang bóp cổ một con gà vậy...
Chương 310 Một đường hướng tây
Chẳng những mọi người của Tiêu gia kinh ngạc nói không ra lời, ngay cả Tùng Điền Long Bình cũng cảm nhận được một cỗ sợ hãi chưa từng có, bỗng nhiên dường như nghĩ tới điều gì, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, lắp bắp nói:
"Ngươi là... Ngươi là Diệp..."
Ở giây phút sống chết trước mắt, Tùng Điền Long Bình cuối cùng phản ứng lại. Phóng tầm toàn bộ Hoa Hạ quốc, trẻ tuổi như vậy, mà có thực lực kinh khủng như thế, còn có thể sẽ là ai?
Khẳng định chỉ có tuyệt thế yêu nghiệt trong truyền thuyết kia Diệp Cuồng Tiên!
Thế nhưng là Tùng Điền Long Bình đến chết đều cũng không nghĩ ra vì lý do gì đại danh đỉnh đỉnh Diệp Cuồng Tiên, tại sao lại sa đọa đến tình trạng phải làm một tên cướp?
Lấy thực lực và địa vị của hắn, chớ nói chỉ là một tỷ, mười tỷ coi như một trăm tỷ, một ngàn tỷ! Nếu như hắn muốn, đây không phải chỉ là chuyện vài phút sao?
Đáng tiếc, không chờ hắn kêu ra thân phận thực sự của Diệp Trần, cổ bỗng nhiên bị xiết chặt, sau đó như thế nào cũng không kêu ra được.
"Ngươi cũng không đần! Muốn trách, ngươi có thể trách ngươi không nên gặp ta! Chết đi!"
Diệp Trần thấp giọng lẩm bẩm một câu, trên tay bỗng nhiên phát lực, "Bành!"
Một đời Kiếm Thánh của Đảo quốc, đang sống sờ sờ thế mà bị Diệp Trần bóp nát!
Tiện tay tiêu diệt Tùng Điền Long Bình, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, lại tới trước mặt mọi người của Tiêu gia, "Hình như là vẻ mặt của các rất thất vọng a!"
Diệp Trần nhìn qua mọi người của Tiêu gia, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hài hước.
Phù phù! Phù phù!
Mọi người của Tiêu gia thấy, ngay cả cao thủ lớn như Tùng Điền Long Bình, vậy mà cũng bị người thiếu niên trước mắt này tuỳ tiện giết, từng người đã sớm bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, một số người nhát gan, lập tức quỳ trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Cuối cùng, Tiêu Thiên Tá hít sâu một hơi, tiến lên một bước, run lẩy bà lẩy bẩy nói:
"Đại hiệp minh giám! Tiêu gia chúng ta cũng là bị bức ép không còn cách nào, tuyệt đối không có ý muốn đối đầu với đại hiệp!"
Miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, nếu như không phải nể mặt của Tiêu Nhược Hi, làm sao cùng bọn hắn phí lời, hắn sớm một bàn tay đập chết hết rồi!
"Thôi được, ta tạm thời tin tưởng ngươi nói là sự thật! Tuy nhiên các ngươi trái với điều ước trước đây, hôm nay khoản giao dịch này, tạm thời hủy bỏ!"
"Ta lại cho các ngươi thời gian nửa tháng, chuẩn bị kỹ càng 10 tỷ, một phần cũng không cho phép thiếu, nửa tháng sau, ta sẽ đích thân đến Tiêu gia các ngươi lấy!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần đã quay người mà đi, trong nháy mắt, cũng đã biến mất không thấy gì nữa, giống như ma quỷ trong đêm tối.
Hô!
Diệp Trần vừa đi, mọi người của Tiêu gia nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tính cả những người mai phục ở xung quanh, thủ hạ của Tùng Điền Long Bình, tất cả cũng đều âm thầm kêu may mắn.
Bọn họ lại làm sao biết được rằng Diệp Trần là cố ý không giết bọn họ, nếu không làm gì còn ai mang chuyện xảy ra hôm nay báo cho tổ chức Sam Khẩu?
...
Rất nhanh, Diệp Trần trở lại trên xe, Tiện tay mở cấm chế ở trên xe ra, sau khi lên xe, phát hiện Tiêu Nhược Hi, thế mà nằm ở ghế sau của ô tô, đã ngủ say mất, hình tượng không có chút nào giống với người con gái hiền lành, thậm chí nước bọt đều chảy ra rơi trên ghế ngồi...
Diệp Trần lắc đầu, không làm Nhược Hi tỉnh dậy, nhẹ nhàng khởi động xe, sau đó một đường đi về hướng phía tây.
...
Chớp mắt một cái, đến sáng ngày thứ hai, đợi đến lúc Tiêu Nhược Hi tỉnh lại, trời đã sáng, mà xe đã ra khỏi địa giới của tỉnh Quảng Nam từ lâu rồi, tiến vào hướng tây của tỉnh Quế Tây.
"Chúng ta đang ở đâu đây?"
Sau khi Tiêu Nhược Hi tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức, vừa co giãn gân cốt, vừa mở miệng hỏi Diệp Trần.
"Hình như là đã tiến vào tỉnh Quế Tây, cụ thể ở chỗ nào thành phố, ngươi nhìn một chút hướng dẫn thì biết!"
Diệp Trần thuận miệng trả lời.
Tiêu Nhược Hi lập tức bị sốc, đầu của cô ta trực tiếp từ hàng ghế sau nhô đến hàng ghế trước, "Cái gì? Tỉnh Quế Tây? Anh đưa tôi đến nơi này làm cái gì? Đến cùng là anh có mục đích gì?"
Diệp Trần lắc đầu, thản nhiên nói:
"Hôm qua tôi đã nói rồi, bây giờ tôi nói lại một lần nữa, cũng là một lần cuối cùng! Tôi muốn đi Đại Lý, tìm một đồ vật rất quan trọng, mà cô, nhất định phải đi theo tôi!"
Tiêu Nhược Hi đầu tiên là giận dữ, thế nhưng là vừa nghĩ tới, gia hỏa trước mắt này rất là khó chơi, chính mình muốn nắm đối phương căn bản không có biện pháp gì, lập tức khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời hô lớn:
"Đại ca a, anh đây rốt cuộc là tại sao vậy? Đến cùng là anh coi trọng ở tôi cái gì rồi? Tôi sửa còn không được sao?"
Theo như suy nghĩ của Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần sở dĩ cưỡng ép chính mình ở lại bên cạnh, hơn phân nửa là ham muốn sắc đẹp của mình, dù sao cô ta từ nhỏ đến lớn người theo đuổi rất nhiều, đã từng gặp qua rất nhiều nam nhân tài giỏi, cũng là không có thấy cái gì lạ lùng.
Diệp Trần cũng giống như vậy, nói không chừng chính là loại tiểu thuyết tình cảm bá đạo tổng giám đốc đã đọc qua nhiều!
Nhưng mà, Diệp Trần vẫn như cũ vẻ mặt bình thản, "Cô suy nghĩ nhiều! Có người so với cô xinh đẹp hơn ngươi gấp mười lần tôi cũng đã gặp, tôi còn không đến mức sẽ coi trọng cô, sở dĩ nhất định phải để cô ở bên cạnh tôi, là bởi vì trên người cô có một thứ rất quan trọng đối với tôi..."
Nói đến đây, Diệp Trần phát hiện, rất khó giải thích với Tiêu Nhược Hi biết về sự tồn tại của Hi Nguyệt.
Tiêu Nhược Hi nghe được điều đó, lập tức tức giận đến muốn nổ phổi, náo có tâm tình nghe câu nói kế tiếp của Diệp Trần?
"Người so với tôi xinh đẹp hơn gấp mười lần sao? Trên đời này làm sao lại có một người con gái như vậy? Thật sự là nói bậy bạ!"
Chuyện này cũng không phải là Nhược Hi cô tự cho bản thân mình là nhất, ở trên Trái Đất này, với nhan sắc của cô cũng được coi như là hồng nhan họa thủy đi, nhan sắc so với một ngôi sao lớn như Trang Phỉ Phỉ còn có phần hơn.
Từ nhỏ đến lớn, nhan sắc của Tiêu Nhược Hi đều là chủ đề tâm điểm bàn tán của mọi người, dù là ngoài đời thường, hay trên TV, internet cô cũng chưa từng thấy qua bất kỳ một ai có nhan sắc được mọi người đánh giá cao hơn mình.
Cho nên, cô ta nghe được lời này của Diệp Trần, tự nhiên thoáng có chút nóng lòng. Xét cho cùng thì không có người con gái nào lại không quan tâm đến ngoại hình của mình a, nhất là khi thấy người khác nói có người còn xinh đẹp hơn họ.
Cô ta làm sao có thể biết được, Diệp Trần có tám trăm năm tung hoành ở Tu Chân giới, thấy qua vô số thần nữ tiên tử, tùy ý lấy một người đi ra, cho dù ngũ quan trên mặt chưa chắc được tinh xảo như Tiêu Nhược Hi, thế nhưng khí chất của tu tiên giả lại là thứ Tiêu Nhược Hi không có, cho dù có xinh đẹp hơn nữa cũng không sánh bằng tiên tử được.
Chớ đừng nói chi là, Hi Nguyệt tiên tử vợ của Diệp Trần, chính là đệ nhất mỹ nhân ở Tu Chân giới, vô luận dáng người còn là khí chất, từng cái phương diện đều đủ để hoàn toàn nghiền ép Tiêu Nhược Hi.
Đối với Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần cũng lười phản bác, "Tùy cô, nói thế nào đi nữa, dù sao trước khi chuyện của tôi còn chưa có hoàn thành, cô nhất định phải ở bên cạnh tôi!"
Tiêu Nhược Hi lập tức tức giận đến hai hàm răng nghiến chặt lại, bỗng nhiên hai mắt đảo qua, nảy ra ý hay, ho nhẹ một tiếng, nói:
"Vậy, anh dừng xe, tôi muốn đi vệ sinh..."
Diệp Trần bây giờ giác quan thứ sáu vượt xa người bình thường, theo giọng điệu của Tiêu Nhược Hi, tần suất hô hấp và thái độ, đã có thể dễ dàng xem rõ kế vặt của cô ta.
Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không có vạch trần cô ta, nếu như hắn quản lý quá khắc nghiệt, nói không chừng sẽ đối với tinh thần của Tiêu Nhược Hi tạo ra ảnh hưởng, tiếp theo đối với tàn hồn của Hi Nguyệt cũng cực kì bất lợi.
Vừa vặn lúc này, xe đi tới khu phục vụ trên đường cao tốc, Diệp Trần trực tiếp điều khiển xe quẹo vào.
Không nghĩ tới, vừa dừng chiếc xe xong, Tiêu Nhược Hi xuống xe, co cẳng liền chạy.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, không chút hoang mang từ trên vị trí lái xe mở cửa đi xuống, sau đó bước chậm đuổi theo.
Cuồng vọng!
Hai người Tiêu Nhược Hi và Trang Phỉ Phỉ, nghe được lời này của Diệp Trần, trong lòng gần như đồng thời muốn hét lên hai chữ.
Mặc dù Trang Phỉ Phỉ đã được chứng kiến thực lực và bối cảnh của Diệp Trần, nhưng vẫn cảm thấy lời nói này của Diệp Trần quá ngông cuồng.
Đảo quốc với Cao Ly không giống nhau, Lý gia cũng không thể đi so sánh với tổ chức Sam Khẩu, nhổ tận gốc thế lực lớn như thế này, quả thực không khác gì nói chuyện hoang đường viển vông thì là gì.
Còn như Tiêu Nhược Hi, thì lại càng cảm thấy Diệp Trần đang ăn nói lung tung, ngay cả cha của mình được gọi là Quảng Nam Vương, đối mặt với tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc, đều phải cẩn thận từng li từng tí, không dám có một chút đắc tội nào, một tên thiếu niên mười mấy tuổi, lại còn nói muốn nhổ tận gốc tổ chức Sam Khẩu, đây không phải ăn nói lung tung thì là cái gì?
Tuy nhiên, Diệp Trần dù sao cũng vì nghĩ cho cô và Tiêu gia, tìm cách giải quyết khó khăn, cô đương nhiên cũng không tiện nói thêm cái gì.
Nhưng mà, sau khi Diệp Trần nói xong lời này, bỗng nhiên quay về phía Tiêu Nhược Hi nói:
"Có điều, tôi vì giúp Tiêu gia của cô mà giải quyết khó khăn đó, cô nhất định phải đáp ứng tôi một điều kiện!"
Tiêu Nhược Hi lập tức nhướng mày, tức giận nói:
"Tai họa này vốn chính là anh đưa tới, anh lại còn không biết xấu hổ nói ra điều kiện?"
Diệp Trần nhún vai đầu, "Cô đã không muốn, vậy tội giết Bán Tàng Long Nhất để Tiêu gia của cô tới gánh chịu đi! Tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác!"
Nói xong, Diệp Trần giả vờ muốn đi ngay.
Tiêu Nhược Hi lập tức cuống lên, "Đừng! Anh nói tôi nghe trước đi, điều kiện là gì?"
Diệp Trần xoay người lại, mỉm cười, tiện tay khẽ vẫy, từ bên trong Tử Kim Hồ Lô lấy ra một viên ngọc bích có vẻ đẹp hoàn hảo, rõ ràng là một cái pháp khí hộ thân, đưa cho Tiêu Nhược Hi, nói:
"Vật này cô nhất định phải luôn để ở bên người, ngay cả lúc cô đi ngủ tắm rửa cũng không được lấy xuống!"
"Sau đó cô nhất định phải vô điều kiện lúc nào cũng phải hướng tôi báo cáo hành tung của cô!"
"Hơn nữa không được đi đâu cách xa tôi trong phạm vi trăm dặm!"
Dựa vào cái pháp khí hộ thân này, chỉ cần Tiêu Nhược Hi ở xung quanh Diệp Trần trong vòng trăm dặm, hắn có thể dựa vào pháp khí cảm ứng được vị trí của cô ta, một khi gặp chuyện nguy hiểm gì, là có thể nhanh chóng chạy tới.
"Dựa vào cái gì!"
Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, như là mèo bị dẫm lên cái đuôi, trong nháy mắt muốn bùng nổ. Chuyện này không phỉa là dám sát cô hai tư trên hai tư hay sao?
Ngay cả cha cô, người giàu nhất tỉnh Quảng Nam, cũng chưa từng quản cô nghiêm khắc đến như vậy, huống chi chỉ là một kẻ xa lạ vừa mới quen?
Nhưng mà, nhìn thấy thái độ của kẻ trước mắt này, lại rất kiên quyết, "Không dựa vào cái gì! Đây chính là điều kiện của tôi, nếu như cô đáp ứng, ta sẽ giúp Tiêu gia các cô chống đỡ việc này, nếu như cô không đáp ứng, vậy mời người tài giỏi khác đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần xoay người đi lần nữa, hắn có thể nói như thế, bởi vì người nhà đối với Tiêu Nhược Hi rất quan trọng, cho nên chắc chắn cô ta sẽ đáp ứng điều kiện của hắn.
Tiêu Nhược Hi quả nhiên lại thỏa hiệp lần nữa, "Được rồi, tôi đáp ứng điều kiện của anh!"
Diệp Trần mỉm cười, "Lúc này mới ngoan nha! Lại đây, đeo nó lên!"
Vẻ mặt Tiêu Nhược Hi tỏ ra không tình nguyện nhận lấy cái ngọc bội kia, ngoan ngoãn đeo lên trên cổ của mình, luôn có cảm giác mình giống như là thú cưng của đối phương, trong lòng cực kì khó chịu.
Thế nhưng là vì gia tộc, cô ta cũng chỉ có thể thỏa hiệp, đáp ứng yêu cầu quái gở của Diệp Trần.
"Tôi đã đáp ứng điều kiện của anh, sau đó thì làm như thế nào?"
Vẻ mặt của Tiêu Nhược Hi tỏ ra buồn bực, trong đôi mắt còn hiện ra sự thù hận.
Diệp Trần cũng không có quan tâm cô ta nghĩ như thế nào, hắn chỉ cần chắc chắn tàn hồn của Hi Nguyệt, không bị tổn thương nữa như vậy là đủ rồi.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần của Tiêu Nhược Hi trong bỗng nhiên vang lên.
Lấy ra xem, xuất hiện trên màn hình chính là hai chữ "Cha", rất hiển nhiên chính là cha của cô ta gọi tới.
"Làm sao bây giờ? Ta nghe hay là không nghe?"
Tiêu Nhược Hi lập tức cuống lên.
Diệp Trần trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động, nhấn nút nghe trên điện thoại.
Ngay sau đó, đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên giống như là đang gào thét, "Nhược Hi! Cha không cần biết bây giờ con đang ở đâu, lập tức, ngay lập tức trở về cho cha!"
Rất rõ ràng, chuyện Bán Tàng Long Nhất bị giết, Tiêu Thiên Tá cũng là người đầu tiên biết được.
Dù sao, thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu chết ở thành phố Nam Châu, đây chính là một vụ án lớn động trời!
Diệp Trần cố ý phát ra một tiếng cười tà, mới ung dung mở miệng nói:
"Ông chủ Tiêu đúng không?"
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói rõ ràng bị kiềm hãm, "Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi bắt Nhược Hi của nhà chúng ta đi đâu?"
Diệp Trần lần nữa cười khặc khặc một tiếng, "Tiêu Nhược Hi con gái của ngươi, bây giờ đang ở trong tay của ta, chuẩn bị tốt cho ta mười tỷ! Bằng không, ta liền tiền dâm hậu sát con gái của ngươi! Khặc khặc!"
Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, tuy rằng biết rõ Diệp Trần thực tế là đang diễn kịch, nhưng vẫn là tức giận đến không chịu được, nhịn không được thở hồng hộc, bộ ngực cao chót vót kia đang như bồng bềnh trong mây, lên lên xuống xuống, giống như lúc nào cũng có thể làm mấy chiếc cúc bựt tung ra vậy.
Đầu điện thoại bên kia, Tiêu Thiên Tá không hổ là nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam, cũng là người đã từng thấy cảnh tựng tống tiền như thế này, trải qua bối rối một lúc, rất nhanh trấn định lại, "Ta muốn nói chuyện với con gái của ta trước, để biết nó bình an vô sự!"
"Có thể!"
Diệp Trần nói xong, đưa điện thoại di động tới trước mặt Tiêu Nhược Hi.
Tiêu Nhược Hi thế mà diễn kịch cũng tương đối là giỏi a, sau khi thay đổi cảm xúc, lập tức phát ra một hồi âm thanh kinh hồn bạt vía, "Cha! Cứu con! Nhanh cứu con!..."
Nàng chưa kịp diễn xong, Diệp Trần đã giật điện thoại về, lạnh lùng nói lần nữa:
"Hạn trong vòng ba ngày, chuẩn bị tiền cho tốt, đến lúc đó ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi! Nhớ kỹ, ta muốn là tiền mặt! Hơn nữa không cho phép số seri liền nhau!"
Nếu đã diễn kịch, tự nhiên phải diễn hết.
Sau khi ước định thời gian cẩn thận, hoàn toàn không cho Tiêu Thiên Tá cơ hội cò kè mặc cả, Diệp Trần dứt khoát cúp điện thoại, sau đó tiện tay bóp, điện thoại iPhone XS Max của Tiêu Nhược Hi nát, hóa thành bột phấn, theo gió tung bay.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Nhược Hi lập tức trừng một cái, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Trần lộ ra bản lĩnh, tuy rằng đối với Diệp Trần mà nói đây quả thực chỉ là hành động nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, nhưng vẫn để cho Tiêu Nhược Hi có chút rung động, vốn còn muốn mắng chửi Diệp Trần vài câu, nhưng khi lời nói đến bên miệng, lại mạnh mẽ nuốt trở về.
Đồng thời, đối với thiếu niên nhìn qua còn muốn kém nàng đến mấy tuổi này, trong lòng càng thêm tò mò.
"Đi thôi!"
Diệp Trần không để ý đến vẻ mặt giật mình bất thình lình của Tiêu Nhược Hi, trực tiếp vẫy tay một cái gọi hai người đi tới xe.
Ba người lên xe, Trang Phỉ Phỉ hỏi:
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Ta trước tiên đưa cô đi sân bay, chuyện tiếp theo, cô cũng không cần xía vào!"
Trang Phỉ Phỉ lập tức lộ ra vẻ mặt bực mình, cho tới bây giờ, cô ta vẫn là còn chưa hiểu rõ ràng Diệp Trần đến cùng là đang muốn làm chuyện gì, nhịn không được lo lắng nhìn Tiêu Nhược Hi đang ngồi bên cạnh, hít sâu một hơi nói:
"Diệp Trần, tôi không biết anh đến tột cùng là đang làm cái gì, nhưng là tôi hi vọng anh có thể tuân thủ hứa hẹn, không được làm tổn thương Nhược Hi, có được không?"
Cô ta cũng biết, người đàn ông trước mắt này quả thực lãnh khốc vô tình làm người ta đến mức độ phải tức lộn ruột, nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói hiện ra một tia cầu xin.
Diệp Trần không khỏi lắc đầu, "Lúc nào tôi muốn hại cô ta? Ngược lại, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ bảo vệ cô ta, sẽ không để cho cô ta chịu đến bất cứ tổn thương nào!"
Trang Phỉ Phỉ nghe được điều này, vẻ mặt càng thêm không hiểu, rõ ràng không hiểu ý tứ của Diệp Trần, Tiêu Nhược Hi càng là cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nhỏ giọng thầm thì một câu, "Tôi không cần anh phải bảo hộ!"
Chương 307 Kiếm Thánh của Đảo quốc!
Sau khi đưa Trang Phỉ Phỉ đi, Diệp Trần chở Tiêu Nhược Hi, đi tới vùng ngoại ô của thành phố Nam Châu, lấy một cái thân phận giả đăng ký quán trọ nhỏ, thuê hai gian phòng, tạm thời bố trí ổn thỏa.
Buổi tối, Diệp Trần đầu tiên là gọi điện thoại cho người nhà, nói cho mẹ con Tô Lam biết, mấy ngày gần đây sẽ không trở về, đang có chuyện phải xử lý.
Ngay sau đó, lại bấm điện thoại cho Dịch Sơn Hà, để cho hắn lập tức phái cao thủ đi Vân Châu, bảo vệ chặt chẽ người thân và bạn bè của mình.
Cuối cùng, Diệp Trần bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, lão Dịch, Thất Diệp Hồi Tiên thảo ở chỗ nào có, có phải ông cũng nên nói cho tôi biết rồi hay không?"
Thất Diệp Hồi Tiên thảo chính là linh dược dùng để hàm dưỡng thần hồn, chẳng những là nhân tố quyết định có thể làm cho Diệp Thiên Ca và Mân Côi sống lại, nếu như để Tiêu Nhược Hi thường xuyên ngửi mùi của nó, đến hàm dưỡng thần hồn của nàng, đồng thời còn có tàn hồn của Hi Nguyệt bên trong thức hải của Tiêu Nhược Hi, cũng có thể nhận được ích lợi lớn, sau đó dùng thêm đan dược hỗ trợ, không đến nửa năm, chắc là có thể khôi phục được tàn hồn của Hi Nguyệt.
Dịch Sơn Hà nói:
"Việc này tôi đang muốn nói với cậu, Ám Bộ của Thần Long vệ hoàn toàn chính xác đã dò xét đến nơi có Thất Diệp Hồi Tiên thảo, chỉ có điều, tạm thời còn không cách nào hoàn toàn khẳng định..."
"Ông nói cho tôi biết trước kết quả các ông điều tra, tôi tự mình đi xác nhận!"
Diệp Trần nói thẳng, Dịch Sơn Hà hít sâu một hơi, nói:
"Chuyện này chỉ sợ có chút khó khăn, căn cứ chúng ta thu thập tư liệu ở khắp nơi, Thất Diệp Hồi Tiên thảo này, giống như là vô thượng chí bảo của Tiêu Dao sơn trang!"
"Tiêu Dao sơn trang?"
Nghe được kết quả này, Diệp Trần lập tức vỗ đầu một cái, trước đó ở thành phố Thiên Hải, hắn đã từng giết qua một tên ngoại môn trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang, nhớ kỹ tên kia cũng đã từng nói, Thất Diệp Hồi Tiên thảo là thánh vật của Tiêu Dao sơn trang bọn họ!
Chỉ có điều, lúc ấy Diệp Trần còn tưởng rằng hắn là nói bừa bãi, cho nên cũng không có coi vào đâu, không nghĩ tới hắn nói lại là thật!
"Lão Dịch, lập tức gửi tin nhắn địa chỉ của Tiêu Dao sơn trangcho tôi, tôi sẽ đích thân đi xác nhận chuyện này!"
Không nghĩ tới, Dịch Sơn Hà nghe được điều này, lập tức cuống lên, "Diệp thiếu tướng, cậu ngàn vạn không thể làm loạn! Tiêu Dao sơn trang cũng không phải là một nơi bình thường, lịch sử của nó so với Thánh Tâm các còn lâu đời hơn, càng thêm thần bí khó lường!"
"Nghe nói năm đó lúc mà Đảo quốc xâm lấn Hoa Hạ, có một vị trong ba vị tiên nhân của Tinh Quốc xã, muốn chiếm lấy Tiêu Dao sơn trang, vậy mà ngay cả cửa lớn của Tiêu Dao sơn trang còn chưa bước vào, đã thất bại tan tác mà quay trở về, hơn nữa về sau còn ra nghiêm lệnh trong quân đội của Đảo quốc, bất kỳ người nào cũng không được trêu chọc người của Tiêu Dao sơn trang..."
Sau khi nghe Dịch Sơn Hà giải thích xong, ngay cả Diệp Trần cũng không khỏi đến lông mày hơi nhíu, "Còn có chuyện như thế? Vậy tôi càng phải mở mang kiến thức một chút! Ông cứ nhắn cho tôi địa chỉ của Tiêu Dao sơn trang đi, việc này tôi tự có chừng mực!"
Dịch Sơn Hà cũng biết, chuyện Diệp Trần quyết định, không có ai có thể thay đổi, đành phải thở dài một hơi, "Được rồi, tôi sẽ nhắn tin vị trí đến trên điện thoại di động của cậu, tuy nhiên cậu nhất định phải đáp ứng tôi, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không nên xảy ra xung đột với Tiêu Dao sơn trang!"
Diệp Trần nói qua loa hai câu, trực tiếp cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát, điện thoại của Diệp Trần rung một cái, Dịch Sơn Hà đã nhắn địa chỉ tới.
"Thế mà ở bên trong khu vực của tỉnh Đại Lý? Xem ra trước tiên ta chỉ có thể giải quyết xong chuyện của Tiêu gia, sau đó lại đi tới tỉnh Đại Lý một chuyến!"
...
Hai ngày sau, Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi vẫn luôn ở bên trong cái quán trọ nhỏ này.
Mà thời gian hai người đang ở bên trong phòng, thì tin tức con gái của Tiêu Thiên Tá, nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam bị người bắt cóc, không biết vì sao đột nhiên lại lan truyền nhanh chóng, khiến cho dư luận xôn xao.
Hai người thông qua internet, ở trong các diễn đàn liên quan, tự nhiên cũng nghe thấy tin đồn, Tiêu Nhược Hi bị dọa đến luôn trốn ở trong phòng, không dám mạo hiểm đi ra ngoài, ngay cả ăn cơm đều là Diệp Trần mang từ bên ngoài về.
"Bây giờ toàn thành phố Nam Châu đều biết là tôi bị người ta bắt cóc! Làm sao bây giờ?"
Tiêu Nhược Hi vừa ăn cơm trứng chiên mà Diệp Trần từ bên ngoài mang về, vẻ mặt buồn bực nói.
Diệp Trần giống như là đã sớm biết cô ta sẽ hỏi câu này, cười nhạt một cái nói:
"Chuyện này với Tiêu gia của cô mà nói, thật ra là chuyện tốt, thậm chí ta nghi ngờ, đây là Tiêu gia các cô cố ý thả ra tin tức!"
"Không thể nào! Chuyện này không có khả năng xảy ra!"
Tiêu Nhược Hi lập tức phản bác.
Diệp Trần thong thả điều nhã nhặn nói:
"Làm sao không có khả năng? Bán Tàng Long Nhất chết, Tiêu gia nhà cô chung quy phải cho tổ chức Sam Khẩu một lời giải thích, mà chỉ có cô chết, Tiêu gia mới có thể hoàn toàn phủi sạch quan hệ với chuyện này!"
Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, ngay lập tức hai mắt trừng một cái, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, tuy rằng cô ta rất không muốn tin tưởng đây là sự thật, thế nhưng là Diệp Trần phân tích lại không phải không có lý!
Nếu như Tiêu gia muốn cứu cô thì nên phong tỏa tin tức, mà không phải khuếch tán tin tức này ra, nếu như Diệp Trần đúng là kẻ cướp, nghe được tin tức để lộ, khẳng định chọn giết con tin sau đó chạy mất dép.
Bởi vậy, nếu như tin tức Tiêu Nhược Hi bị người bắt cóc, thật là Tiêu gia truyền đi, vậy chuyện này chính là muốn đưa Tiêu Nhược Hi vào chỗ chết!
"Không! Đây không có khả năng! Cha tôi tuyệt đối sẽ không làm như thế!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến, kiếp trước tám trăm năm, loại vì lợi ích của gia tộc kia, chuyện xưa không tiếc giết vợ con, hắn nhưng là đã thấy nhiều, "Cho dù không phải cha của cô, thì chắc là những người khác trong Tiêu gia nhà cô! Bằng không căn bản không có cách nào giải thích hợp lý vì sao tin tức này lại tiết lộ nhanh như vậy!"
Tiêu Nhược Hi lập tức bị kiềm hãm, trong đầu chợt hiện ra một dáng người, "Chẳng lẽ là... Tiêu Nhược Dương?"
...
Cùng lúc đó, ở Tiêu gia.
Ba!
Tiêu Thiên Tá trực tiếp một bàn tay, hung hăng tát vào trên mặt một người đàn ông trẻ tuổi, "Như Dương a Như Dương! Đây chính là em gái của con! Tuy rằng không cùng mẹ sinh ra, nhưng nó dù sao nó cũng là em gái của con a! Con sao lại có thể làm ra loại chuyện như thế này!"
Tên đàn ông trẻ tuổi bị đánh kia, che mặt, lạnh lùng nói:
"Không sai! Tin tức là con để cho người ta truyền ra, nhưng con làm như vậy, là vì suy nghĩ cho toàn bộ Tiêu gia!"
"Cha, cha có nghĩ tới hay không, Bán Tàng Long Nhất chết! Đây chính là thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu! Chẳng những chết ở trên địa bàn Tiêu gia chúng ta, hơn nữa còn là trong buổi gặp mặt ra mắt cùng cái con nha đầu chết tiệt kia!"
"Cho dù hung thủ hoàn toàn là một người khác, thế nhưng là Tiêu gia chúng ta, chung quy lại vậy vẫn là có lỗi!"
"Hiện tại, chúng ta chỉ có thể dùng cái mạng của con nha đầu chết tiệt kia, đến ngăn lại lửa giận của tổ chức Sam Khẩu, bằng không tất nhiên sẽ liên luỵ đến toàn bộ Tiêu gia chúng ta!"
"Huống chi, ba ngày gom góp mười tỷ, đó căn bản là không thể nào làm được!"
Hai mắt Tiêu Thiên Tá trừng một cái, bắn ra ngọn lửa tức giận, nói:
"Nói dễ nghe! Con đừng cho là ta không biết tâm tư của con, con chẳng qua chỉ là sợ em gái của con tranh đoạt gia sản với con, cho nên mới..."
Tiêu Thiên Tá còn chưa nói xong thì một người làm của Tiêu gia vội vã xông vào, vẻ mặt sợ hãi nói:
"Lão gia! Đến rồi! Người của tổ chức Sam Khẩu đến rồi! Tự xưng là Tùng Điền Long Bình, Nhược Đầu Phó tổ chức Sam Khẩu!"
"Cái gì?"
Tiêu Thiên Tá lập tức thay đổi sắc mặt,
Chức vị Nhược Đầu Phó, mà Nhược Đầu có nghĩa chính là thủ lĩnh, chính là thủ lĩnh cận vệ.
Hay nói cách khác, Tùng Điền Long Bình này, là một người cận vệ của Ban Tàng Hùng Nhất, Cửu Đại Mục của tổ chức Sam Khẩu, cũng là một người tâm phúc tuyệt đối, thuộc về tầng lớp nòng cốt của tổ chức Sam Khẩu!
Mà Tiêu Thiên Tá vẫn còn biết một thân phận khác của người này đó là Kiếm Thánh của Đảo quốc!
Chương 308 Kẻ cướp kỳ quái
Ngay tại lúc Tiêu Thiên Tá còn đang suy nghĩ, một đám người đã chạy xông vào, người cầm đầu, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, trên người mặc trang phục võ sĩ màu trắng, bên hông treo một cái trường kiếm phong cách cổ xưa của Đảo quốc, trên người tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo!
Người này một bước bước vào trong phòng khách lớn, nhiệt độ căn phòng giống như, đột nhiên giảm xuống mười mấy độ!
"Ôi chao! Tùng Điền tiên sinh tới, không có tiếp đón từ xa! Không có tiếp đón từ xa!"
Tiêu Thiên Tá đang âm thầm kinh hãi, đồng thời vội vàng cười theo, tiến lên tiếp đón.
Tùng Điền Long Bình đứng lại, vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng liếc qua Tiêu Thiên Tá và các vị cao tầng của Tiêu gia đã thi nhau chạy tới đứng ở xung quanh, lãnh lùng nói:
"Tiêu quân, lời khách sáo cũng không cần phải nói nhiều, lần này ta đến đây, là đại biểu cho Bán Tàng Nhược Đầu của chúng, đến đây điều tra chuyện Long Nhất quân chủ bị hại, việc này, Tiêu gia các ngươi, cần phải cho tổ chức Sam Khẩu của chúng ta, một câu trả lời hài lòng thuyết phục!"
Tùng Điền Long Bình này lại có thể nói tiếng Hoa Hạ một hơi không vấp
"Vâng vâng vâng!"
Tiêu Thiên Tá vội vàng gật đầu đồng ý, "Long Nhất công tử ở thành phố Nam Châu chúng ta, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiêu gia chúng ta cũng như vậy cả trên lẫn dưới đều đau buồn!"
"Thế nhưng là chuyện này, ta trước đó trong điện thoại đã hướng Nhược Đầu đại nhân giải thích qua, Tiêu gia chúng ta cũng là người bị hại a!"
"Không dối gạt ngài, con gái của ta cũng bị ác đồ bắt đi, đến nay tung tích còn chưa rõ..."
Tiêu Thiên Tá còn chưa nói xong, lại bị Tùng Điền Long Bình một hơi cắt ngang, "Ít ra con gái của ngài còn sống, Long Nhất quân chủ của chúng ta thì đã chết! Hơn nữa còn là chết một cách thê thảm như thế!"
"Huống chi, ta làm sao biết, đây không phải là do Tiêu gia các ngươi tự biên tự diễn một vở kịch?"
Tiêu Thiên Tá lập tức sợ tới mức toàn thân run lên, "Lời này của Tùng Điền tiên sinh là có ý gì? Tiêu gia chúng ta làm sao lại dám làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế?"
Tiêu Thiên Tá còn muốn giải thích, Tùng Điền Long Bình khoát tay áo, cắt ngang lần nữa, lạnh lùng nói:
"Nói chuyện vô căn cứ! Hiện tại người duy nhất biết chân tướng chuyện này, chính là con gái của ngài! Cho nên, ta muốn sống thì gặp người, mà chết thì phải thấy xác! Vô luận là sống hay chết, ta đều muốn đưa cô ta mang về Đảo quốc, giao cho Bán Tàng Nhược Đầu của chúng ta xử trí!"
Mọi người của Tiêu gia nghe được điều này, lập tức có người ngồi không yên, "Tiểu thư nhà của chúng ta dựa vào cái gì phải giao cho các ngươi? Ngươi có còn nói đạo lý hay không hả?"
Nói chuyện chính là một thanh niên hai mươi tuổi, là hộ vệ của Tiêu gia, tên là Dương Chiêu, ngày bình thường chuyên môn phụ trách bảo vệ an toàn cho Tiêu Nhược Hi, dần dần, sinh ra mến mộ đối với Tiêu Nhược Hi.
Sau khi chuyện hôm đó xảy ra chuyện, hắn vẫn rất tự trách, bây giờ nghe được những người này, chẳng những không nghĩ biện pháp cứu Tiêu Nhược Hi, ngược lại còn muốn mang cô ta về Đảo quốc, lập tức lo lắng.
Tùng Điền Long Bình nghe được điều này, trong đôi mắt lập tức lóe lên vẻ lạnh lùng, hai ngón tay làm kiếm, hướng Dương Chiêu kia bỗng nhiên chém một nhát!
Oanh!
Một đường kiếm khí trên không trung xẹt qua, vậy mà trong nháy mắt chém cả người Dương Chiêu làm hai nửa. Máu tươi phun ra khắp căn phòng.
"A!!"
Mọi người Tiêu gia thấy cảnh tượng khủng khiếp này, lập tức hoảng sợ kêu lên, dọa đến liên tục lùi lại, dù là ai cũng không nghĩ tới, Tùng Điền Long Bình, lại có thể nói giết thì giết, trước đó ngay cả một chút dấu hiệu báo trước đều không có.
Hời hợt chém Dương Chiêu, Tùng Điền Long Bình lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
"Giảng đạo lý với ta? Kiếm của ta, chính là đạo lý lớn nhất!"
Tất cả mọi người Tiêu gia nhất thời đều run sợ, ai cũng không dám nói lung tung một câu nào nữa, sợ rơi vào kết quả giống như Dương Chiêu.
Lúc mọi người ở đây đang hoảng sợ không ngừng, bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại di động, đột ngột vang lên!
Một người tôi tớ của Tiêu gia, đang cầm lấy điện thoại của Tiêu Thiên Tá, bước nhanh đi tới, "Lão gia, là một cái số lạ gọi đến! Hơn nữa hình như là dùng điện thoại công cộng gọi!"
Không đợi Tiêu Thiên Tá mở miệng, Tiêu Nhược Dương ở một bên trước tiên kịp phản ứng, "Đây chắc chắn là số điện thoại của kẻ cướp! Nhanh, nghe máy đi!"
Tên đầy tớ kia lập tức làm theo, đưa điện thoại di động bấm nghe, đồng thời mở ra chức năng loa ngoài.
Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lười biếng, "Ông chủ Tiêu, kỳ hạn ba ngày sắp tới, tiền ta để các ngươi chuẩn bị, chuẩn bị như thế nào rồi?"
Tiêu Thiên Tá và mọi người Tiêu gia, tất cả lập tức đều hết sức hiếu kỳ, theo như thường lệ, bây giờ tin tức Tiêu Nhược Hi bị người bắt cóc, đã tạo ra một cơn bão trong thành phố, thế mà tên cướp này vẫn có gan gọi điện tới, thật chẳng lẽ muốn tiền không muốn mạng hay sao?
Tuy nhiên, hiếu kỳ thì hiếu kỳ, Tiêu Thiên Tá vội vàng nói:
"Vị tiên sinh này, thực sự không có ý tứ! Tiêu gia chúng ta căn bản không có khả năng trong vòng ba ngày gom góp được mười tỷ tiền mặt, ngài xem có thể châm chước một chút hay không? Lại cho chúng ta một chút thời gian, hoặc là giảm số tiền này xuống một chút, có được không?"
Rất nhanh, giọng nói lười biếng vang lên lần nữa, "Vậy trước tiên ngươi nói một chút, khoảng thời gian ba ngày vừa qua, ngươi gom góp được bao nhiêu tiền mặt?"
Tiêu Thiên Tá vội vàng nói:
"Trước mắt trên tay của ta, không sai biệt lắm chỉ có một tỷ..."
"Được!"
Không đợi Tiêu Thiên Tá giải thích xong, giọng nói kia trực tiếp cắt ngang, "Một tỷ thì một tỷ đi! Lão tử đã không có kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, vào mười giờ tối hôm nay, tại bến tàu Việt Dương, một tay giao tiền, một tay giao người, cứ như vậy đi!"
Nói xong lời này, trực tiếp cúp điện thoại.
Dù Tiêu Thiên Tá tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, cũng bị một cuộc điện thoại này nói lừa rồi.
Tên cướp này, có phần quá sảng khoái chút a?
Trước đó còn muốn mười tỷ, lập tức giảm bớt đến một tỷ, hơn nữa còn trực tiếp nói ra địa điểm giao dịch, chẳng lẽ không sợ chính mình báo cảnh sát, lại hoặc là ở xung quanh trước đó bố trí mai phục sao?
Hắn lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần hai ngày này, vẫn luôn phái Ám Bộ của Thần Long vệ ở tỉnh Quảng Nam, trong bóng tối chú ý nhất cử nhất động của Tiêu gia.
Người của Tổ chức Sam Khẩu vừa đến, hắn lập tức gọi điện thoại tới, cố ý để cho người của tổ chức Sam Khẩu nghe được.
Sau khi điện thoại cúp máy, Tùng Điền Long Bình khẽ chau mày, khóe miệng bỗng nhiên hiện ra nụ cười lãnh khốc, "Yêu tâm! Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, thấy được chẳng tốn chút thời gian! Ta ngược lại muốn nhìn xem, cái tên gia hỏa hại chết Long Nhất quân chủ và Nam Dã tiên sinh, đến cùng là thần thánh phương nào?"
...
Buổi tối, Diệp Trần mang theo Tiêu Nhược Hi lái xe, đi tới gần bến tàu Việt Dương thì dừng lại.
Diệp Trần nhàn nhạt mở miệng nói:
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những người Đảo quốc này chắc chắn sẽ đến, việc này ta coi như là giúp Tiêu gia các ngươi tiếp tục chống đỡ, sau đó tổ chức Sam Khẩu có lẽ sẽ chỉ tìm ta trả thù, hẳn là sẽ không đi làm khó Tiêu gia các ngươi!"
Tiêu Nhược Hi nhẹ gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ mặt cảm kích, đồng thời vẻ mặt vui vẻ nói:
"Cám ơn anh, vậy tôi đợi chút nữa có phải có thể về nhà hay không?"
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại một hơi từ chối nói:
"Không được! Cô quên cô đã đáp ứng ta chuyện gì rồi sao? Không được đi đâu rời xa tôi trong vòng trăm dặm! Sau chuyện này tôi phải đi Đại Lý một chuyến, cho nên cô nhất định phải cùng đi với tôi!"
Tiêu Nhược Hi lập tức tức giận vô cùng, chính là muốn biện luận, sau khi Diệp Trần nói xong, cũng đã trực tiếp xuống xe, đồng thời trên xe thiết hạ một đạo cấm chế, để cô ta không cách nào mở cửa xe.
Sau khi làm xong mọi chuyện ở đây, Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy lên, cũng đã vượt qua hơn khoảng cách trăm mét, thẳng đến bến tàu Việt Dương mà đi.
Chương 309 Tôm tép nhãi nhép!
Bến tàu Việt Dương, là một cái bến tàu bỏ hoang, buổi tối hiển nhiên càng thêm hoang vắng, không có người sẽ đến nơi như thế này.
Bất quá, lúc chờ mấy người Diệp Trần chạy đến, trên bến tàu lại này có cái mấy cái bóng, hơn nữa xung quanh còn có không ít bóng người núp trong bóng tối.
"Ông chủ Tiêu, ngươi mang nhiều người tới như vậy, là chuẩn bị bắt lấy ta sao?"
Diệp Trần đang nói chuyện đồng thời, người cũng từ trong bóng tối chậm rãi đi ra.
Bọn người Tiêu Thiên Tá nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện, lập tức thi nhau giật mình, chẳng qua nghĩ một chút phía sau lưng mình có một vị đại cao thủ Đảo quốc, rất nhanh bình tĩnh lại "Các hạ võ công kinh người, chúng ta không thể không phòng bị! Con gái của ta đâu?"
Diệp Trần khặc khặc cười một tiếng, "Tiền ta muốn ngươi đã mang đến chưa!"
Tiêu Thiên Tá chỉ vào một chiếc xe tải ở một bên, "Tròn một tỷ tiền mặt, toàn bộ đều trên xe, nếu như các hạ không tin, có thể tự mình kiểm tra!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, thần niệm ở trên xe tải quét qua, khóe miệng lộ ra vẻ mặt cân nhắc, "Ông chủ Tiêu, ngươi nói nếu như ta bây giờ mở cửa xe, bên trong đó có đột nhiên xuất hiện một người tới hay không?"
Bọn người Tiêu Thiên Tá, lập tức sắc mặt đại biến.
Mà cùng lúc đó, chiếc kia xe tải ở đằng sau, thế mà tự động mở ra, tiếp theo một bóng người màu trắng thoát ra, đồng thời một tiếng cười lạnh vang lên, "Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị ngươi phát hiện! Khó trách ngay cả Nam Dã Tiên Sinh đều chết tại trên tay của ngươi! Ngươi quả nhiên không đơn giản a!"
Bóng người màu trắng từ trong xe tải đi ra này, bỗng chính là Tùng Điền Long Bình.
Đợi Tùng Điền Long Bình thấy rõ ràng khuôn mặt Diệp Trần, lập tức hơi kinh hãi, "Ngươi còn quá trẻ a!"
Cũng khó trách Tùng Điền Long Bình kinh ngạc như vậy, trong suy nghĩ của hắn, người có thể giết chết Nam Dã Trần Bát, tu vi võ đạo chí ít cũng hẳn là Thánh Cảnh bên trong võ giả Hoa Hạ.
Cho dù là võ đạo giới Hoa Hạ, nhân vật thiên tài kiệt xuất, đạt tới Thánh Cảnh cấp bậc, chí ít cũng phải hơn ba mươi tuổi.
Lại tuyệt đối không ngờ rằng, đối phương chỉ là một thiếu niên mới có mười mấy tuổi!
Chỉ có điều, trên mặt của Tùng Điền Long Bình, lập tức lại hiện ra vẻ mặt coi thường, "Xem ra Nam Dã Trần Bát chắc là bị người này đánh lén mà chết, bằng không nếu hắn thả ra đạo yêu hồ thức thần kia, cho dù là ta cũng chưa chắc có một trăm phần trăm tự tin chiến thắng hắn!"
Nếu để cho Tùng Điền Long Bình biết, đạo yêu hồ thức thần của Nam Dã Trần Bát đã bị Diệp Trần trực tiếp nuốt sống, không biết hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào!
"Tiểu tử! Nói cho ta biết, vì sao người lại hại chết Long Nhất quân chủ và Nam Dã Tiên Sinh? Nói ra lý do, ta có thể để cho ngươi được chết toàn thây!"
Tùng Điền Long Bình đang nói chuyện đồng thời, đã chậm rãi rút ra bên hông cái kia thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa.
Đồng thời, một cỗ khí thế cường đại, phóng lên tận trời!
Ngay cả bọn người Tiêu Thiên Tá ở xa hơn mười mấy mét, cũng nhịn không được liên tục lùi lại, cảm giác cả người đều bị ép cho hít thở không thông, trong lòng vô cùng hoảng sợ, mà Diệp Trần thì hai tay khoanh trước ngực, không có bị khí thế trên người Tùng Điền Long Bình ảnh hưởng chút nào.
Tu vi người này, so với Xà Hạc nhị lão trước đó ở Tế Châu đảo vây công chính mình, còn kém hơn một bậc, hắn chẳng thèm để vào trong mắt?
"Lý do?"
Diệp Trần cười lạnh, "Chẳng qua chỉ là hai con kiến cỏ tầm thường chọc tới ta, liền giết, chỉ đơn giản như vậy thôi a!"
"Baka!"
Tùng Điền Long Bình nghe được điều này, lập tức nổi giận, lập tức nâng lên trường kiếm trong tay.
Oanh!
Trường kiếm dưới sự thôi động chân nguyên của Tùng Điền Long Bình trong nháy mắt bộc phát ra kiếm quang màu đen dài gần trăm mét!
Mọi người của Tiêu gia thấy cảnh tượng này, lập tức kêu lên một lần nữa, "Đây chính là năng lực Kiếm Thánh của Đảo quốc sao? Quả nhiên kinh khủng!"
"Cũng không biết người này cùng Ngụy Vô Cực Ngụy minh chủ, hai người ai mạnh ai yếu?"
"Người này được mệnh danh là Kiếm Thánh của Đảo quốc, Ngụy Vô Cực kia thì là võ lâm minh chủ phương nam, đều là các đại nhân vật của giới võ đạo quốc gia, nói đến ai cao ai thấp, chắc phải tý thí một trận mới có thể phân định rõ ràng được."
...
Mọi người của Tiêu gia đang nghị luận sôi nổi, đồng thời cũng đã nhanh chóng lui ra đến vài trăm mét, sợ ai đó lỡ tay làm tổn thương đến chính mình, đồng thời thi nhau nhìn qua bóng dáng gầy yếu kia, "Tiểu tử này tuổi còn trẻ, nhưng nhìn qua hình như là không đơn giản!"
"Vậy thì như thế nào! Chẳng lẽ hắn còn có thể đánh thắng được Tùng Điền Long Bình hay sao?"
"Dù sao tuổi còn quá trẻ!"
" Nhưng nói như thế nào, tiểu tử này cũng là nguồn gốc mọi vấn đề, hôm nay hắn lộ diện cũng coi như Tiêu gia chúng ta được giải vây."
"Không sai! Chờ Tùng Điền Long Bình giết tiểu tử này, hẳn là sẽ không giận lây sang Tiêu gia chúng ta nữa?"
...
Mọi người của Tiêu gia thi nhau thả lỏng một ngụm thở dài, hơn nữa theo bọn hắn nghĩ, Diệp Trần giờ phút này, đã là một người chết.
"Tiểu tử! Nhận lấy cái chết!"
Tùng Điền Long Bình hét to một tiếng, đạo kiếm quang kinh thiên kia, cũng đã hung hẳng bổ xuống phía Diệp Trần!
Oanh!
Kiếm quang này làm cho người ta phải sợ hãi, dường như muốn xé rách không trung!
Nhưng mà cảnh tượng kế tiếp, lại làm cho mọi người của Tiêu gia phải trợn tròn mắt há hốc mồm, chỉ thấy, bóng hình gầy yếu kia, vẫn đứng tại chỗ không có nhúc nhích, giống như là sợ đến choáng váng rồi.
Một mực chờ đạo kiếm quang kinh thiên kia chém xuống trên đỉnh đầu của hắn, lúc này mới bỗng nhiên đấm ra một quyền!
"Phá!"
Oanh!
Kiếm quang kinh thiên kia giống như có thể xé rách không trung, thế mà bị một quyền của hắn đập nát!
Bạch bạch bạch!
Cùng lúc đó, Tùng Điền Long Bình cũng cảm nhận được trên thân kiếm truyền đến một cỗ phản lực cường đại, vậy mà nhịn không được nhanh chóng lùi lại vài chục bước, đồng thời lồng ngực dường như muốn nổ tung!
"Phốc!"
Ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Mọi người của Tiêu gia, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm!
Tùng Điền Long Bình càng có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, hắn đường đường là Kiếm Thánh của Đảo quốc, mặc dù chỉ là bề ngoài kiếm đạo đệ nhất nhân, thế nhưng là ở võ đạo giới của Đảo quốc, cho dù là tính cả những cao thủ tuyệt thế ẩn mình không lộ diện, người có thực lực vượt qua hắn, cũng tuyệt đối không nhiều hơn mười người!
Hắn vốn cho rằng phóng tầm mắt toàn bộ võ đạo giới của Hoa Hạ, người có thể có tư cách làm đối thủ của hắn, cũng chỉ có chiến thần Diệp Thiên ca đã chết đi kia, với thiên tài tuyệt thế yêu nghiệt Diệp Cuồng Tiên.
Nhưng là bây giờ, hắn thế mà bị một tên cướp không có danh tiếng gì một chiêu đánh lùi?
Chuyện này với hắn mà nói, quả thực là một đòn đả kích chí mạng!
"Không! Ta không tin!"
Tùng Điền Long Bình không thể nào chấp nhận thực tế này, lập tức hét lớn một tiếng, thi triển ra tuyệt kỹ của hắn,
"Bách Ảnh Quỷ Trảm!!"
Bá bá bá!
Gần như trong nháy mắt, Tùng Điền Long Bình vung vẩy thanh kiếm khổng lồ kia, thế mà liên tục chém ra hơn trăm lần!
Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy, khắp bầu trời đều là bóng kiếm, khắp bầu trời đều là bóng dáng của Tùng Điền Long Bình, giống như biến thành hơn một trăm người, vây thiếu niên gầy yếu kia ở giữa.
Mọi người của Tiêu gia khâm phục và khen ngợi lần nữa, trong lòng âm thầm cảm thán sự cường đại của Tùng Điền Long Bình.
"Một chiêu cường đại như thế, thiếu niên kia lần này, chỉ sợ vô luận như thế nào cũng không ngăn cản nổi a?"
Nhưng mà, suy nghĩ này của mọi người vừa mới hiện lên, lại nghe được một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên, "Chỉ có vẻ bề ngoài! Tôm tép nhãi nhép!"
Cùng lúc thanh âm rơi xuống, mọi người của Tiêu gia kinh ngạc phát hiện, bóng kiếm ở khắp bầu trời kia trong nháy mắt biến mất, tất cả mọi người vội vàng đều tập trung nhìn vào, lập tức nhìn thấy cảnh tượng làm bọn hắn chấn kinh đến tột đỉnh!
Chỉ thấy, trong lòng bọn họ Tùng Điền Long Bình như là thần tiên, thế mà bị thiếu niên gầy yếu kia bóp lấy cổ, cả người lơ lửng giữa không trung không cách nào động đậy, giống như đang bóp cổ một con gà vậy...
Chương 310 Một đường hướng tây
Chẳng những mọi người của Tiêu gia kinh ngạc nói không ra lời, ngay cả Tùng Điền Long Bình cũng cảm nhận được một cỗ sợ hãi chưa từng có, bỗng nhiên dường như nghĩ tới điều gì, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, lắp bắp nói:
"Ngươi là... Ngươi là Diệp..."
Ở giây phút sống chết trước mắt, Tùng Điền Long Bình cuối cùng phản ứng lại. Phóng tầm toàn bộ Hoa Hạ quốc, trẻ tuổi như vậy, mà có thực lực kinh khủng như thế, còn có thể sẽ là ai?
Khẳng định chỉ có tuyệt thế yêu nghiệt trong truyền thuyết kia Diệp Cuồng Tiên!
Thế nhưng là Tùng Điền Long Bình đến chết đều cũng không nghĩ ra vì lý do gì đại danh đỉnh đỉnh Diệp Cuồng Tiên, tại sao lại sa đọa đến tình trạng phải làm một tên cướp?
Lấy thực lực và địa vị của hắn, chớ nói chỉ là một tỷ, mười tỷ coi như một trăm tỷ, một ngàn tỷ! Nếu như hắn muốn, đây không phải chỉ là chuyện vài phút sao?
Đáng tiếc, không chờ hắn kêu ra thân phận thực sự của Diệp Trần, cổ bỗng nhiên bị xiết chặt, sau đó như thế nào cũng không kêu ra được.
"Ngươi cũng không đần! Muốn trách, ngươi có thể trách ngươi không nên gặp ta! Chết đi!"
Diệp Trần thấp giọng lẩm bẩm một câu, trên tay bỗng nhiên phát lực, "Bành!"
Một đời Kiếm Thánh của Đảo quốc, đang sống sờ sờ thế mà bị Diệp Trần bóp nát!
Tiện tay tiêu diệt Tùng Điền Long Bình, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, lại tới trước mặt mọi người của Tiêu gia, "Hình như là vẻ mặt của các rất thất vọng a!"
Diệp Trần nhìn qua mọi người của Tiêu gia, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hài hước.
Phù phù! Phù phù!
Mọi người của Tiêu gia thấy, ngay cả cao thủ lớn như Tùng Điền Long Bình, vậy mà cũng bị người thiếu niên trước mắt này tuỳ tiện giết, từng người đã sớm bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, một số người nhát gan, lập tức quỳ trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Cuối cùng, Tiêu Thiên Tá hít sâu một hơi, tiến lên một bước, run lẩy bà lẩy bẩy nói:
"Đại hiệp minh giám! Tiêu gia chúng ta cũng là bị bức ép không còn cách nào, tuyệt đối không có ý muốn đối đầu với đại hiệp!"
Miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, nếu như không phải nể mặt của Tiêu Nhược Hi, làm sao cùng bọn hắn phí lời, hắn sớm một bàn tay đập chết hết rồi!
"Thôi được, ta tạm thời tin tưởng ngươi nói là sự thật! Tuy nhiên các ngươi trái với điều ước trước đây, hôm nay khoản giao dịch này, tạm thời hủy bỏ!"
"Ta lại cho các ngươi thời gian nửa tháng, chuẩn bị kỹ càng 10 tỷ, một phần cũng không cho phép thiếu, nửa tháng sau, ta sẽ đích thân đến Tiêu gia các ngươi lấy!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần đã quay người mà đi, trong nháy mắt, cũng đã biến mất không thấy gì nữa, giống như ma quỷ trong đêm tối.
Hô!
Diệp Trần vừa đi, mọi người của Tiêu gia nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tính cả những người mai phục ở xung quanh, thủ hạ của Tùng Điền Long Bình, tất cả cũng đều âm thầm kêu may mắn.
Bọn họ lại làm sao biết được rằng Diệp Trần là cố ý không giết bọn họ, nếu không làm gì còn ai mang chuyện xảy ra hôm nay báo cho tổ chức Sam Khẩu?
...
Rất nhanh, Diệp Trần trở lại trên xe, Tiện tay mở cấm chế ở trên xe ra, sau khi lên xe, phát hiện Tiêu Nhược Hi, thế mà nằm ở ghế sau của ô tô, đã ngủ say mất, hình tượng không có chút nào giống với người con gái hiền lành, thậm chí nước bọt đều chảy ra rơi trên ghế ngồi...
Diệp Trần lắc đầu, không làm Nhược Hi tỉnh dậy, nhẹ nhàng khởi động xe, sau đó một đường đi về hướng phía tây.
...
Chớp mắt một cái, đến sáng ngày thứ hai, đợi đến lúc Tiêu Nhược Hi tỉnh lại, trời đã sáng, mà xe đã ra khỏi địa giới của tỉnh Quảng Nam từ lâu rồi, tiến vào hướng tây của tỉnh Quế Tây.
"Chúng ta đang ở đâu đây?"
Sau khi Tiêu Nhược Hi tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức, vừa co giãn gân cốt, vừa mở miệng hỏi Diệp Trần.
"Hình như là đã tiến vào tỉnh Quế Tây, cụ thể ở chỗ nào thành phố, ngươi nhìn một chút hướng dẫn thì biết!"
Diệp Trần thuận miệng trả lời.
Tiêu Nhược Hi lập tức bị sốc, đầu của cô ta trực tiếp từ hàng ghế sau nhô đến hàng ghế trước, "Cái gì? Tỉnh Quế Tây? Anh đưa tôi đến nơi này làm cái gì? Đến cùng là anh có mục đích gì?"
Diệp Trần lắc đầu, thản nhiên nói:
"Hôm qua tôi đã nói rồi, bây giờ tôi nói lại một lần nữa, cũng là một lần cuối cùng! Tôi muốn đi Đại Lý, tìm một đồ vật rất quan trọng, mà cô, nhất định phải đi theo tôi!"
Tiêu Nhược Hi đầu tiên là giận dữ, thế nhưng là vừa nghĩ tới, gia hỏa trước mắt này rất là khó chơi, chính mình muốn nắm đối phương căn bản không có biện pháp gì, lập tức khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời hô lớn:
"Đại ca a, anh đây rốt cuộc là tại sao vậy? Đến cùng là anh coi trọng ở tôi cái gì rồi? Tôi sửa còn không được sao?"
Theo như suy nghĩ của Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần sở dĩ cưỡng ép chính mình ở lại bên cạnh, hơn phân nửa là ham muốn sắc đẹp của mình, dù sao cô ta từ nhỏ đến lớn người theo đuổi rất nhiều, đã từng gặp qua rất nhiều nam nhân tài giỏi, cũng là không có thấy cái gì lạ lùng.
Diệp Trần cũng giống như vậy, nói không chừng chính là loại tiểu thuyết tình cảm bá đạo tổng giám đốc đã đọc qua nhiều!
Nhưng mà, Diệp Trần vẫn như cũ vẻ mặt bình thản, "Cô suy nghĩ nhiều! Có người so với cô xinh đẹp hơn ngươi gấp mười lần tôi cũng đã gặp, tôi còn không đến mức sẽ coi trọng cô, sở dĩ nhất định phải để cô ở bên cạnh tôi, là bởi vì trên người cô có một thứ rất quan trọng đối với tôi..."
Nói đến đây, Diệp Trần phát hiện, rất khó giải thích với Tiêu Nhược Hi biết về sự tồn tại của Hi Nguyệt.
Tiêu Nhược Hi nghe được điều đó, lập tức tức giận đến muốn nổ phổi, náo có tâm tình nghe câu nói kế tiếp của Diệp Trần?
"Người so với tôi xinh đẹp hơn gấp mười lần sao? Trên đời này làm sao lại có một người con gái như vậy? Thật sự là nói bậy bạ!"
Chuyện này cũng không phải là Nhược Hi cô tự cho bản thân mình là nhất, ở trên Trái Đất này, với nhan sắc của cô cũng được coi như là hồng nhan họa thủy đi, nhan sắc so với một ngôi sao lớn như Trang Phỉ Phỉ còn có phần hơn.
Từ nhỏ đến lớn, nhan sắc của Tiêu Nhược Hi đều là chủ đề tâm điểm bàn tán của mọi người, dù là ngoài đời thường, hay trên TV, internet cô cũng chưa từng thấy qua bất kỳ một ai có nhan sắc được mọi người đánh giá cao hơn mình.
Cho nên, cô ta nghe được lời này của Diệp Trần, tự nhiên thoáng có chút nóng lòng. Xét cho cùng thì không có người con gái nào lại không quan tâm đến ngoại hình của mình a, nhất là khi thấy người khác nói có người còn xinh đẹp hơn họ.
Cô ta làm sao có thể biết được, Diệp Trần có tám trăm năm tung hoành ở Tu Chân giới, thấy qua vô số thần nữ tiên tử, tùy ý lấy một người đi ra, cho dù ngũ quan trên mặt chưa chắc được tinh xảo như Tiêu Nhược Hi, thế nhưng khí chất của tu tiên giả lại là thứ Tiêu Nhược Hi không có, cho dù có xinh đẹp hơn nữa cũng không sánh bằng tiên tử được.
Chớ đừng nói chi là, Hi Nguyệt tiên tử vợ của Diệp Trần, chính là đệ nhất mỹ nhân ở Tu Chân giới, vô luận dáng người còn là khí chất, từng cái phương diện đều đủ để hoàn toàn nghiền ép Tiêu Nhược Hi.
Đối với Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần cũng lười phản bác, "Tùy cô, nói thế nào đi nữa, dù sao trước khi chuyện của tôi còn chưa có hoàn thành, cô nhất định phải ở bên cạnh tôi!"
Tiêu Nhược Hi lập tức tức giận đến hai hàm răng nghiến chặt lại, bỗng nhiên hai mắt đảo qua, nảy ra ý hay, ho nhẹ một tiếng, nói:
"Vậy, anh dừng xe, tôi muốn đi vệ sinh..."
Diệp Trần bây giờ giác quan thứ sáu vượt xa người bình thường, theo giọng điệu của Tiêu Nhược Hi, tần suất hô hấp và thái độ, đã có thể dễ dàng xem rõ kế vặt của cô ta.
Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không có vạch trần cô ta, nếu như hắn quản lý quá khắc nghiệt, nói không chừng sẽ đối với tinh thần của Tiêu Nhược Hi tạo ra ảnh hưởng, tiếp theo đối với tàn hồn của Hi Nguyệt cũng cực kì bất lợi.
Vừa vặn lúc này, xe đi tới khu phục vụ trên đường cao tốc, Diệp Trần trực tiếp điều khiển xe quẹo vào.
Không nghĩ tới, vừa dừng chiếc xe xong, Tiêu Nhược Hi xuống xe, co cẳng liền chạy.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, không chút hoang mang từ trên vị trí lái xe mở cửa đi xuống, sau đó bước chậm đuổi theo.
Bình luận facebook