-
Chương 311-315
Chương 311 Ngũ Lang Quế Tây
Trên người Tiêu Nhược Hi có pháp khí hộ thân của hắn, chỉ cần người không đi ra khỏi phạm vi trăm dặm, Diệp Trần có thể dễ dàng cảm ứng được vị trí của cô ta.
Huống chi hắn đã dùng thần thức khóa chặt Tiêu Nhược Hi, cho dù cô ta có chạy tới chân trời góc biển cũng có thể đuổi theo.
...
Sau nửa giờ, Tiêu Nhược Hi từ trong toilet thò đầu ra nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Trần đâu lập tức vô cùng vui mừng.
"Cuối cùng cũng bỏ rơi được tên gia hỏa đáng ghét này!"
"Lộc cộc ~~ "
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên phát hiện cái bụng thật là đói, thế là đi tới khu dịch vụ nhà hàng.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Nhược Hi chọn được một nhà hàng trong khu đó, nhìn qua rất sang trọng, lèo một hơi gọi cả một bàn đồ ăn và bắt đầu lớn miệng ngấu nghiến.
Là thiên kim nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam, nếu như ngày thường, loại đồ ăn ở nhà hàng nhỏ này cô ta thật đúng là không để vào mắt.
Tuy nhiên, chờ sau khi ăn xong, lúc chuẩn bị tính tiền, lúc này Tiêu Nhược Hi mới đột nhiên nhớ ra một cái tình huống không ổn.
Ngày bình thường cô ta dạo phố, vẫn luôn là người đi theo thanh toán cho cô, nếu như đi ra một mình thì dùng di động tính tiền, thế nhưng điện thoại mà cô ta mới mua, mấy ngày trước đó bị gia hỏa đáng ghét kia bóp nát mất rồi...
Nói cách khác, trên người cô ta bây giờ không có đồng nào! Làm sao thanh toán?
Nữ phục vụ của nhà hàng dường như cũng nhìn ra có vấn đề, vẻ mặt ngay lập tức lạnh đi mấy phần, nhắc nhở lần nữa nói:
"Tiểu thư, tổng cộng là 1280 đồng, xin hỏi tiểu là trả tiền bằng tiền mặt hay là quẹt thẻ hay là thanh toán qua điện thoại?"
Vẻ mặt của Tiêu Nhược Hi tỏ ra xấu hổ, nói:
"Cái này, thật xin lỗi, tôi quên mang túi tiền và điện thoại di động?"
Nữ phục vụ của nhà hàng nghe được điều này, ngay lập tức vẻ mặt đen lại, giọng nói cũng không thể không đề cao mấy phần, "Tiểu thư, cô đây không phải là muốn ăn cơm chùa chứ?"
Lời này vừa nói ra, lập tức dẫn tới thực khách khác ở xung quanh thi nhau liếc nhìn.
Mà ở trên một cái bàn cách đó không xa, có năm người đàn ông mạnh mẽ vạm vỡ, trên cổ và cánh tay đều có hình xăm, tất cả đều lộ ra vẻ hung hăng.
"Này này! Cô nàng này, cực phẩm a!"
"Dung mạo so với ngôi sao nổi tiếng còn đẹp hơn"
"Vóc dáng này, đúng là mẹ nó hứng thú a!"
"Nếu có thể làm với cô nàng này một phát thì đời này cũng đáng!"
...
Sau khi năm người để ý tới Tiêu Nhược Hi, lập tức từng tên từng tên hai mắt đều nhìn chằm chằm về phía cô ấy, nhịn không được thi nhau nhỏ giọng khẽ nói.
Người cầm đầu của mấy tên này, hai mắt đảo một cái, đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng dậy, cất cao giọng nói:
"Tiền cơm của cô gái xinh đẹp này cứ tính vào cho ta là được rồi!"
Nữ phục vụ thấy có người có thể tính tiền thay cho Tiêu Nhược Hi tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa, ngay lập tức lên tiếng sau đó lui đi.
Tiêu Nhược Hi vội vàng ngồi dậy, hướng về phía người đàn ông mạnh mẽ kia khom người nói cảm ơn, "Cảm ơn vị đại ca kia! Thật sự là rất cảm ơn ngươi!"
Người đàn ông mạnh mẽ kia cười ha hả một tiếng, đứng dậy đi lên phía trước, nói:
"Cô gái xin đẹp, cô không cần phải khách khí với ta, con người của ta thế nhưng là không thể thấy cô gái xinh đẹp như vậy gặp khó khăn mà không cứu giúp a!"
"Tục ngữ nói rất hay, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ! Cô gái xinh đẹp, cô thấy chúng ta hữu duyên như thế, không bằng ngồi xuống cùng ăn bữa cơm với chúng ta có được không? Hắc hắc!"
Người đàn ông mạnh mẽ kia nói xong lời này, trực tiếp đưa tay chộp tới Tiêu Nhược Hi.
"A!!"
Tiêu Nhược Hi làm sao không nhìn ra được ý đồ của đối phương, ngay lập tức bị dọa tới lùi lại liên tục, "Thật không tiện a, ta đã ăn no rồi, tha thứ không phụng bồi!"
Nói xong lời này, Tiêu Nhược Hi muốn chạy trốn, không nhĩ tới lại có bốn người vọt lên, một tay ngăn cản lại đường đi của cô.
"Cô gái xinh đẹp, đừng có vội vàng đi như vậy chứ! Đại ca của chúng ta trả tiền cơm giúp cô, cô đi lúc này thì có phải là không ổn lắm hay không? Kiệt kiệt kiệt!"
Năm người từ từ đi về phía Tiêu Nhược Hi, Tiêu Nhược Hi thì chỉ có thể lùi lại liên tục, chỉ chốc lát đã lùi tới góc tường.
"Cứu mạng a! Cứu mạng!"
Tiêu Nhược Hi thấy vậy, chỉ có thể kêu to cứu mạng.
Mọi người ở xung quanh thấy thế, mặc dù có ít người nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của Tiêu Nhược Hi, nổi lên ý định anh hùng cứu mỹ nhân, thế nhưng vừa nhìn thấy năm người đàn ông mạnh mẽ hung hãn vô cùng kia, rõ ràng không phải loại người lương thiện gì, tất cả lập tức im lặng, ai cũng không dám lên tiếng ngăn cản.
Tiêu Nhược Hi nhìn qua năm người đàn ông mạnh mẽ như hung thần ác sát này, ngay lập tức những giọt nước mắt như sắp trào ra, trong lòng không hiểu lại nảy ra một cái suy nghĩ, "Nếu như tên kia ở đây thì tốt..."
Cái suy nghĩ này vừa mới dâng lên, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, "Năm người các ngươi, nếu như ai dám can đảm chạm vào cô ta một cái, chết!"
Năm người đàn ông mạnh mẽ nghe được điều này, lập tức thi nhau xoay người lại, mọi người còn lại cũng thi nhau nhìn về nơi phát ra câu nói kia.
Chỉ thấy, một người thiếu niên ăn mặc quần áo bình thường, hai tay đúc ở trong túi quần, thản nhiên từ bên ngoài đi vào.
"Diệp Trần!"
Tiêu Nhược Hi lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Cô ta chợt nhận ra, cái tên gia hỏa khiến người đáng ghét này, dường như cũng không có đáng ghét như vậy.
Mà năm người đàn ông mạnh mẽ kia nhìn thấy người tới là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thì ngay lập tức từng tên tất cả đều tức cười, "Chỉ dựa vào một thằng nhóc như ngươi, cũng dám chạy tới chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân sao? Lão tứ, cho hắn một cái giáo huấn mà cả đời khó quên đi, cho hắn biết làm anh hùng không phải dễ như thế!"
"Được!"
Một người đàn ông mạnh mẽ gầy nhất trong năm người này đi ra, cười toe toét đi nhanh tới trước mặt Diệp Trần, "Tiểu tử, nếu như bây giờ ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu xin lỗi đại gia ta, đại gia ta có lẽ còn có thể thả ngươi..."
"Hừ!"
Còn chưa đợi hắn nói xong, Diệp Trần trực tiếp hừ lạnh một tiếng.
Oanh!
Toàn thân người đàn ông mạnh mẽ kia lập tức chấn động, cả người đột nhiên ngây dại tại chỗ, sau đó mềm nhũn mà ngã xuống.
Đối phó loại con kiến hôi này, ngay cả tư cách để Diệp Trần xuất thủ cũng không có, trực tiếp sử dụng một đạo thần niệm, là có thể giết chết nó ở vô hình.
"Lão tứ!"
Bốn người đàn ông mạnh mẽ còn lại thấy vậy, lập tức thi nhau giật nảy mình, vội vàng xông về phía trước kiểm tra tình huống đồng bọn của mình.
"Chết... Chết!"
Sau khi phát hiện động bọn đã không còn hô hấp và nhịp tim, bốn người ngay lập tức thi nhau hít sâu một hơi!
Những người khác trong nhà hàng ăn, cũng bị dọa tới thi nhau lùi lại sang một bên, đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Bọn họ bây giờ còn chưa hiểu được rõ ràng, một người vừa rồi còn sống khỏe mạnh thế nào mà đột nhiên lại chết rồi?
Chẳng lẽ đột nhiên bệnh tim phát tác?
"Ngươi... Ngươi đến cùng là người nào?"
Người đàn ông mạnh mẽ cầm đầu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên thần bí ở trước mắt này, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hãi nồng đậm.
Danh xưng của năm người bọn họ là Ngũ Lang Quế Tây, cũng coi là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo của Hoa Hạ, tuy rằng thanh danh không tốt, nhưng kiến thức so với người bình thường thì nhiều hơn chút, biết đồng bọn của mình chết, liền khẳng định là có liên quan đến người thiếu niên ở trước mắt này.
Tuy nhiên, Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn, càng thêm không để ý tới câu hỏi của hắn, trực tiếp đi tới trước mặt Tiêu Nhược Hi, khóe miệng nở ra nụ cười trêu chọc, "Còn muốn chạy trốn sao?"
Vừa rồi Tiêu Nhược Hi quả thực bị dọa cho phát sợ, bây giờ sau một lúc vẫn còn sợ, lập tức vô cùng đáng thương lắc đầu, "Không chạy! Ta không chạy nữa!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, cũng không đưa tay đỡ cô ta, thản nhiên nói:
"Đi thôi!"
Nói xong thì trực tiếp quay người đi ra ngoài cửa, Tiêu Nhược Hi lập tức buồn bực một trận, tuy nhiên vẫn thành thành thật thật từ dưới đất đứng dậy, ngoan ngoãn đuổi theo Diệp Trần.
Ngũ Lang Quế Tây kia còn lại bốn người, nhìn thấy Diệp Trần rời khỏi nhà hàng, lập tức thi nhau thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, còn chưa đợi bọn họ cảm thấy may mắn xong, bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói lạnh lùng, "Có ý đồ không tốt! Phế một tay của các ngươi, coi như là trừng phạt nhỏ!"
Giọng nói rơi xuống, cùng lúc đó bốn người đồng thanh hét thảm một tiếng, cánh tay phải của bốn người thế mà cùng lúc nổ tung...
Chương 312 Ban đêm thăm dò Tiêu Dao sơn trang
Sau khi trải qua chuyện này, Tiêu Nhược Hi rõ ràng biết điều hơn, không còn dám tùy tiện chạy trốn.
Mấy giờ sau, Diệp Trần lái xe đi qua tỉnh Quế Tây, đi vào trong cảnh nội của tỉnh Đại Lý.
Đại Lý nằm ở phía tây nam của Hoa Hạ, từ trước tới nay đều nổi tiếng về phong cảnh tươi đẹp, ngay cả Tiêu Nhược Hi luôn rầu rĩ không vui nhưng khi nhìn thấy cảnh đẹp ở xung quanh tâm tình cũng không khỏi đột nhiên thoải mái.
Căn cứ theo địa chỉ mà Dịch Sơn Hà gửi tới, Tiêu Dao sơn trang ở ngay tại Thương Vân sơn của Đại Lý, gần với Nhĩ Hải.
Đợi đến lúc chạng vạng tối, hai người lái xe tới một khách sạn gần Nhĩ Hải.
Bởi vì xe Diệp Trần lái chính là xe Coupe cho nên không thể đi đường núi, quyết định trước tiên vào khách sạn ở lại một đêm, rồi ngày mai mới đi bộ tiến về Tiêu Dao sơn trang.
Tuy nhiên, hai người không nghĩ tới là, bởi vì hai ngày gần đây có quá nhiều người tới Nhĩ Hải để du lịch, thế mà khách sạn đông nghịt, vâng khách sạn lớn thế này thế mà chỉ còn có một phòng, hơn nữa còn là phòng đôi bình thường nhất, là loại phòng ngủ có hai cái giường kia.
Mà khách sạn này thì là một cái khách sạn duy nhất trong vòng trăm dặm gần đây.
Rơi vào đường cùng, hai người cũng đành phải thuê căn phòng đấy.
Vượt quá ngoài ý liệu của Diệp Trần chính là Tiêu Nhược Hi thấy vậy mà không có nửa lời phàn nàn hay thái độ chống cự gì.
...
Buổi tối, Tiêu Nhược Hi mặc quần áo ngủ nằm ở trên giường của mình ngủ say sưa không biết gì hết, hai mắt Diệp Trần nhắm lại, suy nghĩ ngày mai nên như thế nào lấy được Thất Diệp Hồi Tiên thảo từ Tiểu Dao sơn trang kia.
Đúng lúc này, Tiêu Nhược Hi ở giường bên cạnh bỗng nhiên bò lên ở trên giường.
Trong nháy mắt Diệp Trần đã phát hiện, còn tưởng là cô gái này lại muốn chạy trốn tiếp, thế là giả vờ ngủ tiếp, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô ta.
Không nghĩ tới, cô gái này sau khi bò dậy từ trên giường, giống như mộng du đi vào toilet ở bên cạnh...
Chẳng mấy chốc tiếng bồn cầu xả nước vang lên, Tiêu Nhược Hi đã nhắm hai mắt lần nữa như mộng du, từ trong toilet đi ra, rồi hướng về phòng ngủ bên này đi tới.
"Xem ra chỉ là nửa đêm đi nhà xí, không phải muốn chạy trốn..."
Diệp Trần đang định không rảnh để ý, không nghĩ tới cô gái này đang trong lúc mơ mơ màng màng, thé mà bò tới trên giường của hắn!
Rồi mới nhấc cái chăn ở một bên lên liền chui đi vào....
Dù là tâm chí của Diệp Trần kiên định tới cỡ nào cũng bị cô gái này làm cho phải choáng váng, đây là tình huống gì?
Cố ý?
Hình như cũng không giống a!
Cô gái này thần kinh bi treo ngược cành cây sao, gan cũng quá lớn rồi a?
Thế mà ngay cả giường cũng có thể lên nhầm?
Mắt thấy cô gái này nằm ở bên cạnh đã nằm ngáy o o, Diệp Trần không thể không lắc đầu, "Chuyện này may mà chính là ta chứ nếu không đổi thành người khác thì chỉ sợ đã làm...hừ hừ!"
Trong lòng Diệp Trần âm thầm nhổ ra một câu, quyết định trực tiếp xuống giường, lặng lẽ đeo giày vào, đi tới cửa sổ bên cạnh, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, sau đó tung người nhảy ra bên ngoài.
Dù sao hắn cũng ngủ không yên, không bằng quyết định thừa dịp lúc ban đêm đi Tiêu Dao sơn trang nhìn một chút, nếu như có thể tìm được Thất Diệp Hồi Tiên thảo thì có thể trực tiếp lấy, cũng đỡ phải lãng phí thời gian tiếp tục ở đây.
...
Khoảng hai mươi phút sau, Diệp Trần đã đi tới Thương Vân sơn, căn cứ vào cái địa chỉ mà Dịch Sơn Hà gửi cho chính mình rất nhanh đã tìm được Tiêu Dao sơn trang.
Thế nhưng, ở đây là một cái sườn núi nhỏ rất vắng vẻ, hơn nữa ở trên trống rỗng, dường như cái gì cũng không có.
Tuy nhiên, thần niệm của Diệp Trần quét xuống một cái, rất nhanh đã phát hiện ra mánh khóe trong đó.
"Hóa ra có huyễn trận che giấu ở xung quanh, xem ra không còn nghi ngờ gì, Tiêu Dao sơn trang chắc chắn là ở đây!"
Hai mắt hơi nhắm lại, sau khi Diệp Trần cảm ứng một lúc, đột nhiên điểm vào trong hư không mấy lần.
Ông ~~
Không gian xung quanh hơi chấn động, không trung đằng trước đột nhiên xuất hiện một cái thông đạo!
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, người đã chui vào trong thông đạo, sau đó thông đạo lại nhanh chóng khép lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Diệp Trần giống như biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Trần chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, cảnh tượng phía trước hoàn toàn thay đổi, xuất hiện một ngọn núi cao nguy nga, mà ở trên đỉnh núi lại có một cái trang viên rất lớn.
"Xem ra ở đây chắc là Tiêu Dạo sơn trong trong truyền thuyết!"
Trong lòng Diệp Trần vui mừng, thân thể lóe lên trong nháy mắt đi tới đỉnh núi, sau khi vượt qua một con đường đá, liền tiến vào trong sơn trang.
Chủ nhân của Tiêu Dao sơn trang này, dường như đối với cái huyễn trận ở bên ngoài kia rất tự tin, thậm chí ngay cả một người trông coi đều không có, sau khi tiến vào sơn trang là có thể thẳng bước đi nghênh ngang, ngó ngang ngó dọc.
Sơn trang này rất lớn, trong đó có các loại công trình kiến trúc có kiểu dáng rất cổ xưa, chỉ sợ ít nhất cũng phải có lịch sử một ngàn năm trở lên, hơn nữa trong trang viên hương thơm nhẹ nhàng bay bốn phía, mùi thơm này chính là mùi thơm của đan dược.
Diệp Trần đi dạo trong sơn trang một vòng, mất tới hơn nửa giờ, bỗng nhiên, Diệp Trần đi tới một tòa lầu nhỏ ở phía trước, chỉ thấy ở trên cửa viết hai chữ cổ, "Dược các!"
Diệp Trần lập tức mừng rỡ, gọi là Dược các thì khẳng định là nơi cất giữ dược liệu!
"Cũng không biết Thất Diệp Hồi Tiên thảo có ở bên trong Dược các này hay không?"
Vừa nghĩ, Diệp Trần vừa sử dụng thần niệm, sau khi xác định ở xung quanh không có người, lúc này mới đi tới trước cửa lầu các.
Trên cửa Dược các không khóa, nhưng lại được người thiết hạ một đạo cấm chế.
Tuy nhiên đạo cấm chế này rất yếu, tâm niệm Diệp Trần vừa động trực tiếp cửa Dược các cũng đã tự động mở ra.
Hô!
Đi vào trong Dược các, một cỗ nồng nặc mùi thuốc xông vào mũi.
Diệp Trần trực tiếp thôi động thần niệm tới cực hạn, trong nháy mắt quét nhìn toàn bộ các linh thảo linh dược ở bên trong Dược các một lần.
Thế nhưng, sau một hồi vẻ thất vọng tràn đầy trên mặt Diệp Trần, hắn không tìm được tung tích của Thất Diệp Hồi Tiên thảo trong phòng này, nhưng một phần dược liệu ở nơi này tùy tiện xuất ra là có thể bán được với cái giá trên trời ở thế tục giới, đáng tiếc ở trong mắt Diệp Trần, ngoài Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra, những linh dược linh thảo còn lại không đáng giá nhắc tới.
Cuối cùng, Diệp Trần chọn lấy một số linh thảo uẩn dưỡng thần hồn, rồi lại lấy một số dược liệu khả năng sau này cần dùng, lấy đầy Tử Kim Hồ Lô, lúc này mới từ trong Dược các đi ra.
Sau khi ra khỏi Dược các, Diệp Trần lại đi dạo toàn bộ sơn trang một lần, nhưng vẫn không thể tìm được nơi cất giữ Thất Diệp Hồi Tiên thảo.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang thất vọng, đang chuẩn bị tạm thời trước tiên rời đi, sau này sẽ từ từ điều tra.
Bỗng nhiên!
Ở trên không toàn bộ sơn trang vang lên một tiếng cười điên cuồng, "Sứ giả Dược Vương tông giá lâm! Mọi người Tiêu Dao sơn trang nhanh chóng ra nghênh tiếp!"
Giọng nói ào ào, giống như Thiên Lôi!
Mà sau khi giọng nói này rơi xuống, cùng lúc này ở trên đỉnh của chính điện ở giữa sơn trang, không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người mặc áo bào xám mang theo áo choàng.
Ngay cả Diệp Trần nhìn người nọ, hai mắt cũng không thể không khẽ híp lại một cái, vẻn vẹn chỉ ở trên khí tức mà phán đoán, thực lực của người này vậy mà không kém Tần Đạp Thiên, thậm chí còn có hơn!
"Hoa Hạ lại còn có cao thủ như thế?"
"Dược Vương tông là môn phái nào?"
Ngay lập tức Diệp Trần hết sức hiếu kỳ, thế là không vội vàng rời đi, quyết định trốn ở trong chỗ tối lặng lẽ quan sát.
Bá bá bá!
Giọng nói rơi xuống không lâu, toàn bộ sơn trang, từ bốn phương tám hướng có mấy chục đạo thân ảnh phi thân xuất hiện, nhanh chóng đi tới quảng trường ở đằng trước chính điện kia.
Sau đó, mọi người thế mà đồng loạt hướng người đang đứng ở trên nóc điện kia quỳ xuống.
Một ông lão đứng đầu, mở miệng cao giọng nói:
"Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang, suất lĩnh chúng đệ tử bái kiến Tiên Sứ đại nhân!"
Nghe được điều này, Diệp Trần lập tức càng thêm tò mò, Doãn Bách Xuyên này tự xưng là Trang chủ Tiêu Dao sơn trang, đây chính là tồn tại nổi danh với Các chủ Thánh Tâm các, vì sao mà phải cung kính với cái người thần bí này như thế?
Tiên Sứ của Dược Vương tông thì lại là như thế nào?
Chương 313 Chó ngáp phải ruồi
Lúc Diệp Trần đang âm thầm buồn bực, người áo đen thần bí kia đã mở miệng lần nữa, "Doãn Bách Xuyên! Tông môn để các ngươi chuẩn bị linh dược cho năm nay, đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa?"
Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang vội vàng cung kính nói:
"Hồi bẩm Tiên Sứ đại nhân! Toàn bộ đã chuẩn bị đầy đủ, ngay ở bên trong Dược các, cung thỉnh Tiên Sứ đại nhân kiểm duyệt!"
Người áo đen thần bí nhẹ gật đầu, "Rất tốt! Ngươi dẫn đường đi!"
Thế là, mọi người hướng về phương hướng Dược các mà đi tới.
Diệp Trần thấy thế, vội vàng ở một nơi bí mật gần đó nín hơi thở lại, đồng thời trong lòng cũng đang âm thầm buồn cười, khó trách trong cái Dược các này, có nhiều dược liệu quý báu như thế, hóa ra Tiêu Dao sơn trang này là chuẩn bị cho người áo đen này, đáng tiếc a, ta vừa rút mất một nửa rồi nha!
Chỉ chốc lát sau, mọi người đã đi tới trước cửa Dược các, Doãn Bách Xuyên bước nhanh về phía trước, thu hồi cấm chế, rồi mới đẩy cửa Dược các ra, khom người đối với người áo đen thần bí kia làm một cái tư thế xin mời.
Người áo đen cũng không khách khí chút nào, trực tiếp cất bước đi vào bên trong Dược các.
Một lát sau.
"Hừ!"
Người áo đen kia dường như rất tức giận, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Doãn Bách Xuyên đang ở ngoài cửa, giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói:
"Doãn Trang chủ! Ngươi là đang trêu đùa bản sứ sao?"
Doãn Bách Xuyên rõ ràng còn chưa biết người áo đen này vì sao mà nổi giận, vẻ mặt mờ mịt hỏi:
"Tiên Sứ đại nhân, lời này của ngài là có ý gì?"
Người áo đen lạnh lùng nói:
"Chính ngươi tự mình lăn tới đây mà xem! Vì sao các loại dược liệu về thần hôn đều không có? dược liệu luyện chế Bồi Nguyên đan, Tẩy Tủy đan đều thiếu đi hơn một nửa! Thật coi bản sứ già quá nên lẩm cẩm rồi sao?"
Doãn Bách Xuyên vội vàng lao vào bên trong Dược các, quả nhiên phát hiện dược liệu ít đi rất nhiều, sắc mặt lập tức kịch biến, "Không! Không có khả năng! Lúc ban ngày ta vừa mới tự mình kiểm tra, làm sao có thể ít đi được? Đây là không có khả năng!"
Người áo đen lạnh lùng hừ một cái, "Ý ngươi là nói bản sứ vu oan cho ngươi rồi phải không?"
Doãn Bách Xuyên lập tức cuống lên, "Không! Ý của ta không phải là như thế! Tiên Sứ đại nhân, ta có thể lấy tính mệnh của ta ra thế, những dược liệu kia trước đó rõ ràng còn đầy đủ trong này, thế nhưng bây giờ ngài vừa vào đã không còn đủ, quả thực quá kỳ lạ!"
Người áo đen lại cười lạnh lần nữa, "Nghe lời này của ngươi, là bản sứ nuốt riêng dược liệu mà các ngươi chuẩn bị xong rồi hay sao?"
"Phù phù!"
Dưới sự khẩn trương Doãn Bách Xuyên lập tức quỳ xuống dưới đất, "Bách Xuyên tuyệt đối không dám nghĩ như vậy, thế nhưng trước đó ta thật..."
"Đủ rồi!"
Không đợi Doãn Bách Xuyên giải thích xong, người áo đen trực tiếp một lời cắt ngang, "Bản sứ không cần biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, trong ba ngày, ngươi cần phải gom góp đầy đủ những dược liệu này, bằng không giải dược Phệ Hồn đan năm nay một phần các ngươi cũng đừng hòng lấy được!"
Nghe được điều này, vẻ mặt của Doãn Bách Xuyên lập tức trắng bệch, ngay cả những người khác ở ngoài cửa cũng thi nhau xông tới, có người con không nhịn được tức giận nói:
"Không có giải dược Phệ Hồn đan, Tiên Sứ đại nhân đây là đang muốn dồn chúng ta vào chỗ chết a!"
"Chúng ta tận tâm tận lực làm việc cho tông môn, ngài không thể đối với chúng tôi như thế!"
"Đúng rồi! Chúng ta không phục!"
...
Người áo đen ngay lập tức người cười lạnh liên tục, "Tông môn giao nhiệm vụ cho các ngươi, các ngươi không có hoàn thành, còn dám nói tận tâm tận lực sao?"
"Ta thấy các ngươi là đang muốn bắt chước tiền bối của các ngươi, muốn tạo phản phải không?"
"Thế nhưng các ngươi đừng quên! Từ lúc ba mươi năm trước, vị Trang chủ trước kia của các ngươi làm phản loạn, về sau mỗi một vị đệ tử ở Tiêu Dao sơn trang các ngươi đều phải sử dụng Phệ Hồn đan!"
"Không làm xong nhiệm vụ mà tông môn phân phối, các ngươi cũng chỉ có một con đường chết!"
Nghe được lời này của người áo đen, Diệp Trần núp trong bóng tối, lập tức càng thêm tò mò.
Nghe được ý tứ trong lời này, tất cả mọi người của Tiêu Dao sơn trang lại bị tông môn phía sau người áo đen này dùng độc dược khống chế lại, cho nên mới không thể không bán mạng làm việc cho bọn họ.
Mà những dược liệu này chính là cống phẩm mà bọn họ phải giao nộp lên.
Nhưng không ai có thể nghĩ tới, vậy mà nửa đường bị Diệu Trần xơi mất mấy phần.
"Tiên Sứ đại nhân, chuyện này thực sự kỳ quặc, mời thư thả cho chúng ta một chút thời gian, ta cam đoan chắc chắn sẽ nhanh chóng bù đặp lại dược liệu còn đang thiếu!"
Doãn Bách Xuyên mở miệng buồn bã khẩn cầu một lần nữa.
Không nghĩ tới, người áo đen kia cười lạnh, "Thư thả cho các ngươi một chút thời gian sao? Ngươi coi Bồng Lai tiên đảo là nơi mà ta muốn vào thì vào mà muốn đi ra thì đi ra sao?"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức trong lòng giật mình, Bồng Lai tiên đảo?
Chẳng lẽ người áo đen này là đến từ Bồng Lai tiên đảo?
Trong lòng đang suy nghĩ thì lại nghe thấy giọng nói của người áo đen kia vang lên lần nữa, "Chỉ có đầu năm và giữa năm của hàng năm, phong ấn của Bồng Lai tiên đảo mới xuất hiện buông lỏng trong khoảng mười ngày!"
"Bây giờ thời gian cách ngày phong ấn khép lại chỉ còn năm ngày, cho nên các ngươi nhất định phải ở trong vòng ba ngày gom góp dược liệu lại cho ta, bằng không, giải dược Phệ Hồn đan các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới!"
Mọi người của Tiêu Dao sơn trang lập tức tất cả đều có vẻ mặt thảm sắc, có người thì nắm chặt hai tay, giống như đã có tâm tư đoạn giải dược từ trên tay người áo đen kia.
Không nghĩ tới, người áo đen lại xoay chuyển lời nòi, lại nói tiếp:
"Tuy nhiên nha, Doãn trang chủ, bản sứ nhưng lại còn có một biện pháp khác để bù đắp!"
Mọi người nghe được điều này, lập tức thi nhau vui mừng, Doãn Bách Xuyên vội vàng nói:
"Còn xin Tiên Sứ đại nhân bảo cho biết!"
Người áo đen cười hắc hắc, u u nói:
"Nghe nói quý trang có bồi dưỡng một gốc thượng cổ thần dược Thất Diệp Hồi Tiên thảo, nếu như Doãn trang chủ chịu bỏ thứ yêu thích này ra, lấy vật này ra làm bù đắp vào mà nói, bản sứ nhưng là có thể làm chủ, trước tiên ban giải dược cho các ngươi, đợi sau khi trở về tông môn, lại hướng Tông chủ đại nhân giải thích cho các ngươi! Ngươi xem như vậy có được không?"
Diệp Trần nghe tới đó, tinh thần lập tức chấn động, trong lòng mừng rỡ, "Quả nhiên! Thực sự có Thất Diệp Hồi Tiên thảo!"
Hắn cũng không nghĩ tới, chính mình trước đó trộm thuốc thế mà chó ngáp phải ruồi ngược lại biết được cái tin tức này.
Trong lòng đã bắt đầu âm thầm suy tính, một khi Doãn Bách Xuyên kia giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra, ngay lập tức hắn sẽ xuất thủ cướp đoạt.
Tuy nhiên, Doãn Bách Xuyên hơi do dự một chút, vậy mà một lời bác bỏ, "Tiên Sứ đại nhân nói đùa! Thất Diệp Hồi Tiên thảo là thần dược thượng cổ, ngay cả Bồng Lai tiên đảo đều không có, Tiêu Dao sơn trang nho nhỏ như cúng ta làm sao có thể có được?"
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, "Đừng tưởng rằng bản sứ không biết các ngươi có tính toán gì, các ngươi muốn dùng Thất Diệp Hồi Tiên thảo đến nghiên cứu chế tạo ra giải dược phá giải Phệ Hồn đan đúng không? Ý nghĩ này! Thật sự là mơ tưởng hão huyền!"
Sắc mặt của Doãn Bách Xuyên hơi đổi một chút, nhưng cuối cùng vẫn làm ra vẻ mặt mờ mịt nói:
"Ta không hiểu Tiên Sứ đại nhân đang nói cái gì!"
Người áo đen hừ lạnh một lần nữa, sau đó cũng không nói thêm, "Cơ hội bản sứ đã cho các ngươi, về phần các ngươi có nghe hay không thì do chính các ngươi quyết định!"
"Ba ngày sau, bản sứ tới đây lấy thuốc!"
Nói xong lời này, người áo đen trực tiếp giẫm chân xuống, cả người nhảy lên thật cao sau đó như một con chim khổng lồ ở trên không trung của sơn trang bay lượn mà đi, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm.
Đợi người áo đen biến mất hoàn toàn không thấy, mọi người trong Tiêu Dao sơn trang sau khi trải qua trầm mặc một lúc, bỗng nhiên có một ông lão mở miệng nói:
"Trang chủ, nếu không thì Thất Diệp Hồi Tiên thảo kia chúng ta cho hắn là được rồi..."
Giọng nói rơi xuống, lại có một ông lão khác lập tức phản bác:
"Không được! Thất Diệp Hồi Tiên thảo là một cái cơ hội duy nhất cuối cùng để chúng ta có thể thoát khỏi sự khống chế của Dược Vương tông, nếu cứ như vậy cho hắn, vậy chúng ta thật phải làm nô dịch cho bọn họ đời đời kiếp kiếp."
Chương 314 Cái mông bị đánh
Ngay sau đó lại có người nói:
"Thế nhưng nếu như không cho bọn họ, chỉ sợ chúng ta không còn cách nào lấy được giải dược Phệ Hồn đan, nói không chừng còn chưa nghiên cứu ra được giải dược thì trước đó chúng ta chết trước rồi!"
Sau khi mọi người trầm mặc một lát, rất nhiều người đều có ý kiến muốn giao Thất Diện Hồi Tiên thảo ra.
Không nghĩ tới, Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang đột nhiên mở miệng nói:
"Các ngươi có nghĩ tới hay không, cho dù chúng ta chưa hoàn thành nhiệm vụ, Dược Vương tông thật sự muốn giết toàn bộ chúng ta sao?"
Mọi người nghe được lời này của Trang chủ, lập tức thi nhau sửng sốt một lúc.
Doãn Bách Xuyên lại nói tiếp:
"Nếu như chúng ta chết hết rồi, ai sẽ đến giúp bọn họ thu thập bồi dưỡng dược liệu? Đối với Dược Vương tông chúng ta còn có giá trị lợi dụng, bọn họ sẽ không bởi vì thiếu một chút dược liệu mà giết chúng ta!"
Mọi người nghe được lời này của Doãn Bách Xuyên, lập tức thi nhau cảm thấy có đạo lý.
"Cho nên, Thất Diệp Hồi Tiên thảo tuyệt đối không thể giao ra, cho dù chết cũng không thể giao ra!"
"Người của Dược Vương tông, cách mỗi nửa năm mới có thể đi ra ngoài Bồng Lai tiên đảo một lần, chỉ cần chúng ta nghiên cứu ra được giải dược của Phệ Hồn đan, chúng ta có đầy đủ thời gian di chuyển sơn trang tới một nơi khác, đến lúc đó có thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Dược Vương tông!"
Mọi người nghe được điều này, tinh thần của tất cả mọi người đều chấn động, cùng nhau hô lên:
"Trang chủ anh minh!"
Doãn Bách Xuyên lại nói tiếp:
"Cho nên việc khẩn cấp trước mắt mà chúng ta cần phải làm, đầu tiên phải nhanh chóng bù đắp lại số dược liệu còn thiếu!"
"Sau đó, còn phải tra ra nguyên nhân dược liệu tự nhiên mất đi phải bắt được kẻ trộm này!"
Moi người lập tức cùng lúc hô vang đồng ý.
Ngay cả Diệp Trần vẫn luôn núp ở trong bóng tối, cũng không thể không âm thầm gật đầu, thầm khen Doãn Bách Xuyên này, là người có thể ẩn nhẫn, có mưu lược kiêu hùng.
Vốn hắn còn dự định lao thẳng ra ngoài cưỡng ép bức bách Doãn Bách Xuyên giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra.
Thế nhưng bây giờ xem ra, sợ rằng đối phương cho dù có chết cũng sẽ không giao ra.
Hơn nữa, Diệp Trần đối với người này lại có chút bội phục, cho nên cũng không muốn cưỡng bức.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, trong lòng Diệp Trần đã có chủ ý, "Nếu như ta có thể giúp bọn hắn giải độc của Phệ Hồn đan này, bọn họ chắc là sẽ không từ chối giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo cho ta a?"
Phải biết, kiếp trước Diệp Trần tung hoành ở Tu Chân giới tám trăm năm, cũng không chỉ có chiến lực cường đại, bản lãnh luyện đan giải độc cũng là nhất lưu, chỉ là độc đan mà tu chân giả ở Trái Đất luyện chế ra, hẳn là còn không tính là gì.
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần lặng lẽ không tiếng động, từ Tiêu Dao sơn trang chạy ra ngoài.
Bởi vì nếu như lúc này hắn hiện thân, tương đương trực tiếp thừa nhận những dược liệu kia là bị hắn trộm đi, đến lúc đó muốn đàm phán với đối phương mà nói coi như rất khó lấy được sự tín nhiệm của đối phương.
Hơn nữa, lúc này trời cũng đã sắp sáng rồi, cũng là lúc hắn cần phải trở về, dù sao Tiêu Nhược Hi ở bên kia cũng không thể mắc sai sót.
...
Trở lại khách sạn, để Diệp Trần buồn bực là, cô gái Tiêu Nhược Hi này, thế mà còn đang nằm ngáy o o, không có một chút dáng vẻ nào gọi là nữ thần, hơn nữa vẫn còn đang nằm ở trên cái giường của mình.
Diệp Trần cũng không hiểu vì sao, đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, thế là cởi giày ra cũng lặng lẽ chui vào trong chăn trên giường của mình.
Đợi khoảng hai mươi phút sau, lúc này đã gần tám giờ sáng, Tiêu Nhược Hi cuối cùng cũng tỉnh lại.
Chỉ thấy cô ta mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn thấy Diệp Trần thế mà đang nằm ở bên cạnh cô ta! Cô ta lấy tay xoa xoa mắt!
"A!!"
Sau khi trải qua một lúc dại ra, Tiêu Nhược Hi lập tức phát ra một tiếng hét lớn!
"Đồ lưu manh! Đại sắc quỷ! Tại sao anh phải chạy tới trên gường của tôi? Anh đã làm gì với tôi? Khốn kiếp! Vô sỉ! Hạ lưu!"
Tiêu Nhược Hi vừa mắng đồng thời còn dùng cả tay lẫn chân quyền đấm cước đá đối với Diệp Trần một lúc.
Đáng tiếc chút lực đạo ấy của cô ta, ngay cả xoa bóp cho Diệp Trần cũng không đủ.
Đợi đến lúc cô ta huyên náo đủ rồi, lúc này Diệp Trần mới từ từ nói:
"Một ít người có phải trước tiên cần làm rõ tình huống bây giờ của mình hay không? Nhìn xem bây giờ cô là đang ở trên giường của ai?"
Tiêu Nhược Hi lập tức sững sờ, lúc này đột nhiên nhận ra, chính mình giờ phút này thế mà ở trên giường của Diệp Trần!
"Cái này... Thế nào mà tôi lại ở trên giường anh?"
Diệp Trần nhảy xuống giường, vẻ mặt cười nhạo nói:
"Có người đang đùa nghịch lưu manh là hoàn toàn chính xác, đáng tiếc không phải là tôi mà là cô cái cô gái lưu manh này! Tôi còn chưa tìm cô để tính sổ, cô ngược lại đã cắn tôi một cái rồi!"
Tiêu Nhược Hi lập tức ngồi yên lặng một lúc, sau một lâu sau, đôi mắt đẹp bỗng nhiên trừng một cái, "Đây không có khả năng! Bản tiểu thư lúc ngủ nhưng rất ngon giấc, làm sao có thể tự mình chạy sang tới trên giường của anh? Chắc chắn anh làm cái gì đối với tôi!"
Nói xong thì lần nữa lại giương nanh múa vướt đánh về phía Diệp Trần.
Diệp Trần vốn chỉ là nhất thời hứng khởi, muốn đùa với nữ nhân này một chút, làm sao nghĩ tới cô gái này thế mà khó chơi tới như vậy, bị cô ta làm phiền tê cả da đầu, lập tức dẫn tới tức giận, quyết định trực tiếp bế nàng lên úp người lại đặt lên giường, sau đó nhấn một cái nâng bàn tay lên, tét bôm bốp bảy tám lần ngay ở trên mông của cô ta!
Tiêu Nhược Hi vốn còn rất ồn ào, trong nháy mắt cả người ngây dại ra, đầu óc trống rỗng, chính mình thế mà còn bị cái tên này...đánh đòn?
Ngay cả Diệp Trần sau khi đánh xong, cũng đột nhiên ý thức được chính mình quá càn rỡ, cho dù lấy tâm lý sống tám trăm năm của hắn đến để mà xem, đối phương chẳng qua chỉ là một cô nhóc, thế nhưng mình bây giờ cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi...
Nói đến, Tiêu Nhược Hi so với hắn còn phải lớn hơn mấy tuổi a!
Tuy nhiên đánh thì cũng đã đánh rồi, lúc này lại nhận sợ thì khẳng định là không được, dứt khoát tỏ ra nghiêm sắc mặt, nâng bàn tay lên lần nữa, cố ý hung ác nói:
"Còn dám ồn ào nữa hay không?"
Tiêu Nhược Hi nghiêng đầu sang, hung tợn nhìn lấy Diệp Trần, đáng tiếc ở dưới sự uy hiếp của cái bàn tay hung ác kia, cuối cùng vẫn không dám phản bác, gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ lên, thấp giọng nói:
"Không dám..."
Diệp Trần lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật đúng là sợ tính tình bướng bỉnh của cô gái này lại nổi lên, đến lúc đó chính mình thật đúng là không biết, một cái tét mông này của mình có nên rơi hay là không nên?
...
Một mực đến lúc hai người rửa mặt, ăn sáng xong xuôi mới từ trong khách sạn đi ra, Diệp Trần phát hiện sắc mặt của Tiêu Nhược Hi nhìn hắn có phần là lạ, thế mà lộ ra một chút cảm giác u oán.
Thế nhưng chẳng mấy chốc, sau khi hai người bước vào Thương Vân sơn, Tiêu Nhược Hi bị cảnh đẹp xung quanh hấp dẫn, lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát như xưa, giống như đã hoàn toàn quên chuyện lúc sáng.
Sau khi tiến vào Thương Vân sơn xong, ở phía trước bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, rất nhiều người đều cùng đi về một hướng.
Diệp Trần nhìn cẩn thận, đó chính là phương hướng đi về Tiêu Dao sơn trang!
Chỉ có điều, hôm qua lúc hắn xông vào trong sơn trang, hẳn là đi vào từ sau núi, phương hướng mà những người này đi, dừng như đó mới là cổng chính.
"Đi! Chúng ta cũng đi nhìn một cái!"
Tiêu Nhược Hi nghe thấy Diệp Trần gọi đi cũng nước chảy bèo trôi đi theo.
Lại đi về phía trước một lúc, sau khi lượn quanh một khúc ngoặt, xuất hiện một con đường sơn cốc hẹp dài, điểm cuối cùng của sơn cốc chắc là Tiêu Dao sơn trang.
Tuy nhiên ở chỗ cửa vào sơn cốc, lại có một tòa lầu các cổ xưa, trên lầu các viết ba chữ "Tiêu Dao các".
Diệp Trần nhìn qua tư liệu mà Dịch Sơn Hà gửi qua cho hắn trước đó, Tiêu Dao các coi như là trú điểm bên ngoài của Tiêu Dao sơn trang, nhìn có phần giống với vọng tháp thủ hộ tòa thành, ngày bình thường đều có đệ tử Tiêu Dao sơn trang thủ vệ ở chỗ này, ngăn cản người ngoài tùy tiện vào cốc.
Hơn nữa nghe nói, Tiêu Dao sơn trang ở đây thường xuyên phát đan dược cho một số dược nông gần đây cùng với người ở nơi xa tới xin thuốc.
Chương 315 Vân Châu Diệp Cuồng Tiên đặc biệt tới tiếp kiến
Lúc này trước cửa Tiêu Dao Các đã tụ tập rất nhiều người, Diệp Trần dò hỏi mới biết được, hóa ra ngay trong đêm Tiêu Dao sơn trang đã rải đi tin tức, chỉ cần dược liệu trăm năm trở lên, đều có thể tới Tiêu Dao các đổi lấy đan dược!
Bất luận là kéo dài tuổi thọ như Hồi Xuân đan, hay là có thể giải được trăm độc Hóa Độc đan đều có thể trao đổi, hơn nữa tới trước được trước, quá thời hạn thì không đợi!
Tin tức này một khi truyền ra, ngay lập tức dẫn tới người ở trong phạm vi mấy trăm dặm muốn cầu đan dược, tất cả đều mang theo dược liệu của mình chạy tới.
Thậm chí, có người ở nơi rất xa ngoài ngàn dặm, vào lúc này đã ngồi lên máy bay để chạy tới.
Phải biết, ở trong mắt người thế tục, ở trong Tiêu Dạo sơn trang đều là Tiên Nhân có pháp lực vô biên!
Trong thế tục, không biết lưu truyền bao nhiêu truyền thuyết vô cùng kỳ diệu liên quan tới Tiêu Dao sơn trang.
Cái gì sinh bạch cốt, người chết sống lại, khởi tử hồi sinh, phản lão hoàn đồng...., các loại cố sự truyền kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng là đan dược Tiêu Dao các lại chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, không biết có bao nhiêu nhà giàu có kính dâng ra ức vạn gia sản của bản thân ra chỉ vì có thể kéo dài tuổi thọ, lại bị Tiên Nhân trong Tiêu Dao sơn trang cự tuyệt ở ngoài cửa một cách vô tình.
Bây giờ, Tiêu Dao sơn trang thế mà chủ động nhả đan dược ra, hơn nữa chỉ cần dược liệu trăm năm trở lên, đây quả thực chính là một cái cơ hội ngàn năm có một, làm gì có ai sẽ bỏ lỡ?
Chỉ có Diệp Trần mới biết chân tướng sự thật, không thể không âm thầm cảm thán, những người này chỉ sợ có đánh chết cũng không nghĩ ra, Tiên Nhân cao cao tại thượng trong mắt bọn họ, chẳng qua chỉ là nô bộc bị người thúc đẩy mà thôi, ngay cả sinh tử của mình cũng bị người khác nắm ở trong tay!
Sở dĩ lòng từ bi nhả đan ra, chẳng qua chỉ là vì góp đủ số dược liệu bị mất đi tối hôm qua mà thôi, mọi người nên phải cảm ơn lòng từ bi của Diệp Trần mới đúng "..."
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần kéo theo Tiêu Nhược Hi, thẳng tiến tới cổng Tiêu Dao các.
...
Lúc này ở ngoài cổng Tiêu Dao các, sắp xếp một cái bàn dài, hai người đàn ông trung niên đang kiểm tra dược liệu của mọi người đưa lên, khi thì gật đầu nhận lấy sau đó cấp cho đan dược, khi thì lắc đầu trả dược liệu lại.
Người đạt được đan dược tự nhiên là hết sức vui mừng mà những người bị đào thải kia, cũng không dám nhiều lời, đành phải ôm dược liệu của mình trong một hơi thở dài mà ảm đạm rời đi.
Mà lúc này ở phía sau cái bàn dài, người chờ đợi để đổi lấy đan dược sớm đã xếp thành một hàng dài.
Diệp Trần không nhìn những người này, trực tiếp sải bước đi tới.
Những người kia thấy có người dám không xếp hàng, ngay lập tức thi nhau nôn nóng, "Tiểu tử thúi từ đâu tới! Lại dám chen ngang!"
"Ở trước mặt Tiên Nhân cũng dám vô lễ như thế."
"Thật sự là không biết sống chết!"
...
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần đã đi tới trước mặt mọi người.
Hai tên đệ tử Tiêu Dao các kia, lúc này cũng đã để ý tới cử động của Diệp Trần, ngay lập tức nhíu mày một cái, quát lạnh nói:
"Xin thuốc, thì đến xếp hàng phía sau đi, bằng không ta ném ngươi từ nơi này ra bên ngoài bây giờ!"
Mọi người ở phía sau thấy thế, lập tức thi nhau hiện ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Bọn họ hầu như đã tiến đoán được cảnh tượng tiểu tử này sẽ vội vàng chạy về phía sau xếp hàng.
Dù sao, sự uy nghiêm của Tiên Nhân Tiêu Dao sơn trang thế nhưng là không thể xâm phạm!
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, mọi người kinh ngạc phát hiện, thiếu niên này thế mà vẫn còn đứng ở chỗ đó không hề có ý định xếp hàng, sau đó lại mở miệng nhàn nhạt nói:
"Ta không phải đi cầu thuốc, ta là tới đưa thuốc! Hoặc là nói, ta tới để cứu vớt Tiêu Dao sơn trang các ngươi!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói lời này ra khỏi miệng, mọi người nhất thời xì xào bàn tán, sau đó thi nhau chửi ầm lên:
"Tiểu tử này óc chó à!"
"Thần kinh của tiểu tử này có bị chổng ngược lên trời à hay là bị treo ngược lên cành cây!"
"Lại còn nói muốn cứu vớt Tiên Nhân Tiêu Dao sơn trang? Thật sự là chuyện cười lớn a!"
"Quả thực không biết mùi vị!"
...
"Lớn mật!"
Tên đệ tử kia của Tiêu Dao Sơn trang trừng hai mắt một cái, hét lớn một tiếng, đang muốn tiến lên ném tên thiếu niên không biết trời cao đất rộng này ra bên ngoài, thế nhưng đối phương lại nói tiếp một câu, ngay lập tức để hắn phải sững sờ ngay tại chỗ.
Chỉ nghe được, thiếu niên kia không thèm để ý tới sự trào phúng của mọi người, lần nữa mở miệng nhàn nhạt nói:
"Mi tâm của ngươi có một đoàn hắc khí, rõ ràng là triệu chứng trúng độc, nếu như ta không có đoán sai, các ngươi chắc là bị người ép uống một loại độc dược gọi là Phệ Hồn đan, ta nói đúng không?"
Hai tên đệ tử của Tiêu Dao sơn trang nghe được lời này của Diệp Trần, vẻ mặt hơi sững sờ, lập tức hoảng sợ nói không ra lời.
"Ngươi ngươi..."
Hai người này ngươi ngươi nửa ngày, sửng sốt không nói nên lời.
Bản thân bọn họ là đệ tử Tiêu Dao sơn trang, Tiên Nhân ở trong mắt người thế tục, tự nhiên không thể thừa nhận bản thân chính mình trúng kịch độc, thế nhưng một câu của đối phương lại nói toạc móng heo ra tên của loại độc mà bọn họ bị trúng, quả thực là để cho bọn hắn kinh ngạc nói không nên lời.
Ngay tại lúc hai người còn đang kinh ngạc, Diệp Trần cười nhạt một tiếng, đã mở miệng lần nữa, "Thân thể các ngươi bị trúng độc, ta có thể giúp các ngươi hóa giải, hơn nữa sau này còn để các ngươi hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Dược Vương tông, các ngươi nói xem, đây không phải là cứu vớt Tiêu Dao sơn trang của các ngươi sao?"
Hai tên đệ tử Tiêu Dao sơn trang kia nghe được điều này, lập tức lại càng thêm kinh ngạc, "Ngươi thế mà ngay cả Dược Vương tông..."
Diệp Trần thấy hai người này đều sắp sợ tới choáng váng, cũng lười nói nhảm với bọn họ, trực tiếp kéo Tiêu Nhược Hi đi về phía sơn cốc, đồng thời cất cao giọng nói:
"Vân Châu Diệp Cuồng Tiên đặc biệt tới tiếp kiến! Doãn trang chủ! Ngươi còn không nhanh nhanh đi ra ngoài nghênh đón!"
Giọng nói này rơi xuống, giống như sấm sét, mênh mông cuồn cuộn truyền vào bên trong sơn cốc mà đi, vách núi hai bên đều bị chấn động tới rung lắc một hồi, đá vụn bay tứ tung, giọng nói bao trùm quanh quẩn trong sơn cốc mãi không thôi.
Mọi người ở đằng sau lập tức bị chấn động đến đầu váng mắt hoa, vẻ mặt hoảng sợ.
Nhất là người trước đó mở miệng trào phúng Diệp Trần, càng là bị dọa đến nỗi mà mặt như màu đất.
Bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra, người trẻ tuổi nhìn qua không đáng chú ý, thế mà thực lực khủng bố tới như vậy!
Mà Tiêu Nhược Hi vẫn luôn đi theo sau Diệp Tần, đôi mắt đẹp cũng không thể không trợn lên thật lớn, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tuy rằng trước đó cô ta đã thấy Diệp Trần xuất thủ, thế nhưng lại không có một lần nào là vận dụng toàn lực, thậm chí ngay cả một phần trăm, một phần ngàn thực lực đều không có phát huy ra.
Nhưng cho dù là như thế, ở trong mắt Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần đã là một cao thủ võ lâm rất lợi hại rồi!
Thế nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, chính mình vẫn coi thường thiếu niên tuổi còn trẻ hơn so với cô này.
Khó có thể tưởng tượng, bề ngoài hắn gầy yếu như thế, thế mà ẩn chứa năng lượng khủng bố như vậy!
Còn về hai tên đệ tử Tiêu Dao sơn trang kia, sau khi chấn kinh lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, "Diệp Cuồng Tiên! Hắn chính là Diệp Cuồng Tiên ở trên sông Thiên Giang chém chết Tần Đạp Thiên đại trưởng lão của Thánh Tâm các?"
"Hóa ra là hắn! Khó trách có thực lực như thế!"
Thánh Tâm các và Tiêu Dao sơn trang, đều thuộc về ẩn thế tông môn ở Hoa Hạ, tự nhiên đối với nhau rất quen thuộc.
...
Mà cùng lúc đó, ở trong Tiêu Dao sơn trang, Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang và bốn Đại trưởng lão vào lúc này còn đang điều tra chuyện dược liệu mất tích, chợt nghe thấy một giọng như sấm sét truyền đến, "Vân Châu Diệp Cuồng Tiên đặc biệt tới tiếp kiến!..."
Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão lập tức cùng nhau biến sắc, "Diệp Cuồng Tiên?"
"Chẳng lẽ chính là Diệp Cuồng Tiên một kiếm giết chết Tần Đạp Thiên kia hay sao?"
"Đột nhiên hắn tới Tiêu Dao sơn trang chúng ta làm cái gì?"
Trên người Tiêu Nhược Hi có pháp khí hộ thân của hắn, chỉ cần người không đi ra khỏi phạm vi trăm dặm, Diệp Trần có thể dễ dàng cảm ứng được vị trí của cô ta.
Huống chi hắn đã dùng thần thức khóa chặt Tiêu Nhược Hi, cho dù cô ta có chạy tới chân trời góc biển cũng có thể đuổi theo.
...
Sau nửa giờ, Tiêu Nhược Hi từ trong toilet thò đầu ra nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Trần đâu lập tức vô cùng vui mừng.
"Cuối cùng cũng bỏ rơi được tên gia hỏa đáng ghét này!"
"Lộc cộc ~~ "
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên phát hiện cái bụng thật là đói, thế là đi tới khu dịch vụ nhà hàng.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Nhược Hi chọn được một nhà hàng trong khu đó, nhìn qua rất sang trọng, lèo một hơi gọi cả một bàn đồ ăn và bắt đầu lớn miệng ngấu nghiến.
Là thiên kim nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam, nếu như ngày thường, loại đồ ăn ở nhà hàng nhỏ này cô ta thật đúng là không để vào mắt.
Tuy nhiên, chờ sau khi ăn xong, lúc chuẩn bị tính tiền, lúc này Tiêu Nhược Hi mới đột nhiên nhớ ra một cái tình huống không ổn.
Ngày bình thường cô ta dạo phố, vẫn luôn là người đi theo thanh toán cho cô, nếu như đi ra một mình thì dùng di động tính tiền, thế nhưng điện thoại mà cô ta mới mua, mấy ngày trước đó bị gia hỏa đáng ghét kia bóp nát mất rồi...
Nói cách khác, trên người cô ta bây giờ không có đồng nào! Làm sao thanh toán?
Nữ phục vụ của nhà hàng dường như cũng nhìn ra có vấn đề, vẻ mặt ngay lập tức lạnh đi mấy phần, nhắc nhở lần nữa nói:
"Tiểu thư, tổng cộng là 1280 đồng, xin hỏi tiểu là trả tiền bằng tiền mặt hay là quẹt thẻ hay là thanh toán qua điện thoại?"
Vẻ mặt của Tiêu Nhược Hi tỏ ra xấu hổ, nói:
"Cái này, thật xin lỗi, tôi quên mang túi tiền và điện thoại di động?"
Nữ phục vụ của nhà hàng nghe được điều này, ngay lập tức vẻ mặt đen lại, giọng nói cũng không thể không đề cao mấy phần, "Tiểu thư, cô đây không phải là muốn ăn cơm chùa chứ?"
Lời này vừa nói ra, lập tức dẫn tới thực khách khác ở xung quanh thi nhau liếc nhìn.
Mà ở trên một cái bàn cách đó không xa, có năm người đàn ông mạnh mẽ vạm vỡ, trên cổ và cánh tay đều có hình xăm, tất cả đều lộ ra vẻ hung hăng.
"Này này! Cô nàng này, cực phẩm a!"
"Dung mạo so với ngôi sao nổi tiếng còn đẹp hơn"
"Vóc dáng này, đúng là mẹ nó hứng thú a!"
"Nếu có thể làm với cô nàng này một phát thì đời này cũng đáng!"
...
Sau khi năm người để ý tới Tiêu Nhược Hi, lập tức từng tên từng tên hai mắt đều nhìn chằm chằm về phía cô ấy, nhịn không được thi nhau nhỏ giọng khẽ nói.
Người cầm đầu của mấy tên này, hai mắt đảo một cái, đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng dậy, cất cao giọng nói:
"Tiền cơm của cô gái xinh đẹp này cứ tính vào cho ta là được rồi!"
Nữ phục vụ thấy có người có thể tính tiền thay cho Tiêu Nhược Hi tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa, ngay lập tức lên tiếng sau đó lui đi.
Tiêu Nhược Hi vội vàng ngồi dậy, hướng về phía người đàn ông mạnh mẽ kia khom người nói cảm ơn, "Cảm ơn vị đại ca kia! Thật sự là rất cảm ơn ngươi!"
Người đàn ông mạnh mẽ kia cười ha hả một tiếng, đứng dậy đi lên phía trước, nói:
"Cô gái xin đẹp, cô không cần phải khách khí với ta, con người của ta thế nhưng là không thể thấy cô gái xinh đẹp như vậy gặp khó khăn mà không cứu giúp a!"
"Tục ngữ nói rất hay, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ! Cô gái xinh đẹp, cô thấy chúng ta hữu duyên như thế, không bằng ngồi xuống cùng ăn bữa cơm với chúng ta có được không? Hắc hắc!"
Người đàn ông mạnh mẽ kia nói xong lời này, trực tiếp đưa tay chộp tới Tiêu Nhược Hi.
"A!!"
Tiêu Nhược Hi làm sao không nhìn ra được ý đồ của đối phương, ngay lập tức bị dọa tới lùi lại liên tục, "Thật không tiện a, ta đã ăn no rồi, tha thứ không phụng bồi!"
Nói xong lời này, Tiêu Nhược Hi muốn chạy trốn, không nhĩ tới lại có bốn người vọt lên, một tay ngăn cản lại đường đi của cô.
"Cô gái xinh đẹp, đừng có vội vàng đi như vậy chứ! Đại ca của chúng ta trả tiền cơm giúp cô, cô đi lúc này thì có phải là không ổn lắm hay không? Kiệt kiệt kiệt!"
Năm người từ từ đi về phía Tiêu Nhược Hi, Tiêu Nhược Hi thì chỉ có thể lùi lại liên tục, chỉ chốc lát đã lùi tới góc tường.
"Cứu mạng a! Cứu mạng!"
Tiêu Nhược Hi thấy vậy, chỉ có thể kêu to cứu mạng.
Mọi người ở xung quanh thấy thế, mặc dù có ít người nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của Tiêu Nhược Hi, nổi lên ý định anh hùng cứu mỹ nhân, thế nhưng vừa nhìn thấy năm người đàn ông mạnh mẽ hung hãn vô cùng kia, rõ ràng không phải loại người lương thiện gì, tất cả lập tức im lặng, ai cũng không dám lên tiếng ngăn cản.
Tiêu Nhược Hi nhìn qua năm người đàn ông mạnh mẽ như hung thần ác sát này, ngay lập tức những giọt nước mắt như sắp trào ra, trong lòng không hiểu lại nảy ra một cái suy nghĩ, "Nếu như tên kia ở đây thì tốt..."
Cái suy nghĩ này vừa mới dâng lên, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, "Năm người các ngươi, nếu như ai dám can đảm chạm vào cô ta một cái, chết!"
Năm người đàn ông mạnh mẽ nghe được điều này, lập tức thi nhau xoay người lại, mọi người còn lại cũng thi nhau nhìn về nơi phát ra câu nói kia.
Chỉ thấy, một người thiếu niên ăn mặc quần áo bình thường, hai tay đúc ở trong túi quần, thản nhiên từ bên ngoài đi vào.
"Diệp Trần!"
Tiêu Nhược Hi lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Cô ta chợt nhận ra, cái tên gia hỏa khiến người đáng ghét này, dường như cũng không có đáng ghét như vậy.
Mà năm người đàn ông mạnh mẽ kia nhìn thấy người tới là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thì ngay lập tức từng tên tất cả đều tức cười, "Chỉ dựa vào một thằng nhóc như ngươi, cũng dám chạy tới chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân sao? Lão tứ, cho hắn một cái giáo huấn mà cả đời khó quên đi, cho hắn biết làm anh hùng không phải dễ như thế!"
"Được!"
Một người đàn ông mạnh mẽ gầy nhất trong năm người này đi ra, cười toe toét đi nhanh tới trước mặt Diệp Trần, "Tiểu tử, nếu như bây giờ ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu xin lỗi đại gia ta, đại gia ta có lẽ còn có thể thả ngươi..."
"Hừ!"
Còn chưa đợi hắn nói xong, Diệp Trần trực tiếp hừ lạnh một tiếng.
Oanh!
Toàn thân người đàn ông mạnh mẽ kia lập tức chấn động, cả người đột nhiên ngây dại tại chỗ, sau đó mềm nhũn mà ngã xuống.
Đối phó loại con kiến hôi này, ngay cả tư cách để Diệp Trần xuất thủ cũng không có, trực tiếp sử dụng một đạo thần niệm, là có thể giết chết nó ở vô hình.
"Lão tứ!"
Bốn người đàn ông mạnh mẽ còn lại thấy vậy, lập tức thi nhau giật nảy mình, vội vàng xông về phía trước kiểm tra tình huống đồng bọn của mình.
"Chết... Chết!"
Sau khi phát hiện động bọn đã không còn hô hấp và nhịp tim, bốn người ngay lập tức thi nhau hít sâu một hơi!
Những người khác trong nhà hàng ăn, cũng bị dọa tới thi nhau lùi lại sang một bên, đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Bọn họ bây giờ còn chưa hiểu được rõ ràng, một người vừa rồi còn sống khỏe mạnh thế nào mà đột nhiên lại chết rồi?
Chẳng lẽ đột nhiên bệnh tim phát tác?
"Ngươi... Ngươi đến cùng là người nào?"
Người đàn ông mạnh mẽ cầm đầu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên thần bí ở trước mắt này, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hãi nồng đậm.
Danh xưng của năm người bọn họ là Ngũ Lang Quế Tây, cũng coi là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo của Hoa Hạ, tuy rằng thanh danh không tốt, nhưng kiến thức so với người bình thường thì nhiều hơn chút, biết đồng bọn của mình chết, liền khẳng định là có liên quan đến người thiếu niên ở trước mắt này.
Tuy nhiên, Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn, càng thêm không để ý tới câu hỏi của hắn, trực tiếp đi tới trước mặt Tiêu Nhược Hi, khóe miệng nở ra nụ cười trêu chọc, "Còn muốn chạy trốn sao?"
Vừa rồi Tiêu Nhược Hi quả thực bị dọa cho phát sợ, bây giờ sau một lúc vẫn còn sợ, lập tức vô cùng đáng thương lắc đầu, "Không chạy! Ta không chạy nữa!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, cũng không đưa tay đỡ cô ta, thản nhiên nói:
"Đi thôi!"
Nói xong thì trực tiếp quay người đi ra ngoài cửa, Tiêu Nhược Hi lập tức buồn bực một trận, tuy nhiên vẫn thành thành thật thật từ dưới đất đứng dậy, ngoan ngoãn đuổi theo Diệp Trần.
Ngũ Lang Quế Tây kia còn lại bốn người, nhìn thấy Diệp Trần rời khỏi nhà hàng, lập tức thi nhau thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, còn chưa đợi bọn họ cảm thấy may mắn xong, bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói lạnh lùng, "Có ý đồ không tốt! Phế một tay của các ngươi, coi như là trừng phạt nhỏ!"
Giọng nói rơi xuống, cùng lúc đó bốn người đồng thanh hét thảm một tiếng, cánh tay phải của bốn người thế mà cùng lúc nổ tung...
Chương 312 Ban đêm thăm dò Tiêu Dao sơn trang
Sau khi trải qua chuyện này, Tiêu Nhược Hi rõ ràng biết điều hơn, không còn dám tùy tiện chạy trốn.
Mấy giờ sau, Diệp Trần lái xe đi qua tỉnh Quế Tây, đi vào trong cảnh nội của tỉnh Đại Lý.
Đại Lý nằm ở phía tây nam của Hoa Hạ, từ trước tới nay đều nổi tiếng về phong cảnh tươi đẹp, ngay cả Tiêu Nhược Hi luôn rầu rĩ không vui nhưng khi nhìn thấy cảnh đẹp ở xung quanh tâm tình cũng không khỏi đột nhiên thoải mái.
Căn cứ theo địa chỉ mà Dịch Sơn Hà gửi tới, Tiêu Dao sơn trang ở ngay tại Thương Vân sơn của Đại Lý, gần với Nhĩ Hải.
Đợi đến lúc chạng vạng tối, hai người lái xe tới một khách sạn gần Nhĩ Hải.
Bởi vì xe Diệp Trần lái chính là xe Coupe cho nên không thể đi đường núi, quyết định trước tiên vào khách sạn ở lại một đêm, rồi ngày mai mới đi bộ tiến về Tiêu Dao sơn trang.
Tuy nhiên, hai người không nghĩ tới là, bởi vì hai ngày gần đây có quá nhiều người tới Nhĩ Hải để du lịch, thế mà khách sạn đông nghịt, vâng khách sạn lớn thế này thế mà chỉ còn có một phòng, hơn nữa còn là phòng đôi bình thường nhất, là loại phòng ngủ có hai cái giường kia.
Mà khách sạn này thì là một cái khách sạn duy nhất trong vòng trăm dặm gần đây.
Rơi vào đường cùng, hai người cũng đành phải thuê căn phòng đấy.
Vượt quá ngoài ý liệu của Diệp Trần chính là Tiêu Nhược Hi thấy vậy mà không có nửa lời phàn nàn hay thái độ chống cự gì.
...
Buổi tối, Tiêu Nhược Hi mặc quần áo ngủ nằm ở trên giường của mình ngủ say sưa không biết gì hết, hai mắt Diệp Trần nhắm lại, suy nghĩ ngày mai nên như thế nào lấy được Thất Diệp Hồi Tiên thảo từ Tiểu Dao sơn trang kia.
Đúng lúc này, Tiêu Nhược Hi ở giường bên cạnh bỗng nhiên bò lên ở trên giường.
Trong nháy mắt Diệp Trần đã phát hiện, còn tưởng là cô gái này lại muốn chạy trốn tiếp, thế là giả vờ ngủ tiếp, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô ta.
Không nghĩ tới, cô gái này sau khi bò dậy từ trên giường, giống như mộng du đi vào toilet ở bên cạnh...
Chẳng mấy chốc tiếng bồn cầu xả nước vang lên, Tiêu Nhược Hi đã nhắm hai mắt lần nữa như mộng du, từ trong toilet đi ra, rồi hướng về phòng ngủ bên này đi tới.
"Xem ra chỉ là nửa đêm đi nhà xí, không phải muốn chạy trốn..."
Diệp Trần đang định không rảnh để ý, không nghĩ tới cô gái này đang trong lúc mơ mơ màng màng, thé mà bò tới trên giường của hắn!
Rồi mới nhấc cái chăn ở một bên lên liền chui đi vào....
Dù là tâm chí của Diệp Trần kiên định tới cỡ nào cũng bị cô gái này làm cho phải choáng váng, đây là tình huống gì?
Cố ý?
Hình như cũng không giống a!
Cô gái này thần kinh bi treo ngược cành cây sao, gan cũng quá lớn rồi a?
Thế mà ngay cả giường cũng có thể lên nhầm?
Mắt thấy cô gái này nằm ở bên cạnh đã nằm ngáy o o, Diệp Trần không thể không lắc đầu, "Chuyện này may mà chính là ta chứ nếu không đổi thành người khác thì chỉ sợ đã làm...hừ hừ!"
Trong lòng Diệp Trần âm thầm nhổ ra một câu, quyết định trực tiếp xuống giường, lặng lẽ đeo giày vào, đi tới cửa sổ bên cạnh, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, sau đó tung người nhảy ra bên ngoài.
Dù sao hắn cũng ngủ không yên, không bằng quyết định thừa dịp lúc ban đêm đi Tiêu Dao sơn trang nhìn một chút, nếu như có thể tìm được Thất Diệp Hồi Tiên thảo thì có thể trực tiếp lấy, cũng đỡ phải lãng phí thời gian tiếp tục ở đây.
...
Khoảng hai mươi phút sau, Diệp Trần đã đi tới Thương Vân sơn, căn cứ vào cái địa chỉ mà Dịch Sơn Hà gửi cho chính mình rất nhanh đã tìm được Tiêu Dao sơn trang.
Thế nhưng, ở đây là một cái sườn núi nhỏ rất vắng vẻ, hơn nữa ở trên trống rỗng, dường như cái gì cũng không có.
Tuy nhiên, thần niệm của Diệp Trần quét xuống một cái, rất nhanh đã phát hiện ra mánh khóe trong đó.
"Hóa ra có huyễn trận che giấu ở xung quanh, xem ra không còn nghi ngờ gì, Tiêu Dao sơn trang chắc chắn là ở đây!"
Hai mắt hơi nhắm lại, sau khi Diệp Trần cảm ứng một lúc, đột nhiên điểm vào trong hư không mấy lần.
Ông ~~
Không gian xung quanh hơi chấn động, không trung đằng trước đột nhiên xuất hiện một cái thông đạo!
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, người đã chui vào trong thông đạo, sau đó thông đạo lại nhanh chóng khép lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Diệp Trần giống như biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Trần chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, cảnh tượng phía trước hoàn toàn thay đổi, xuất hiện một ngọn núi cao nguy nga, mà ở trên đỉnh núi lại có một cái trang viên rất lớn.
"Xem ra ở đây chắc là Tiêu Dạo sơn trong trong truyền thuyết!"
Trong lòng Diệp Trần vui mừng, thân thể lóe lên trong nháy mắt đi tới đỉnh núi, sau khi vượt qua một con đường đá, liền tiến vào trong sơn trang.
Chủ nhân của Tiêu Dao sơn trang này, dường như đối với cái huyễn trận ở bên ngoài kia rất tự tin, thậm chí ngay cả một người trông coi đều không có, sau khi tiến vào sơn trang là có thể thẳng bước đi nghênh ngang, ngó ngang ngó dọc.
Sơn trang này rất lớn, trong đó có các loại công trình kiến trúc có kiểu dáng rất cổ xưa, chỉ sợ ít nhất cũng phải có lịch sử một ngàn năm trở lên, hơn nữa trong trang viên hương thơm nhẹ nhàng bay bốn phía, mùi thơm này chính là mùi thơm của đan dược.
Diệp Trần đi dạo trong sơn trang một vòng, mất tới hơn nửa giờ, bỗng nhiên, Diệp Trần đi tới một tòa lầu nhỏ ở phía trước, chỉ thấy ở trên cửa viết hai chữ cổ, "Dược các!"
Diệp Trần lập tức mừng rỡ, gọi là Dược các thì khẳng định là nơi cất giữ dược liệu!
"Cũng không biết Thất Diệp Hồi Tiên thảo có ở bên trong Dược các này hay không?"
Vừa nghĩ, Diệp Trần vừa sử dụng thần niệm, sau khi xác định ở xung quanh không có người, lúc này mới đi tới trước cửa lầu các.
Trên cửa Dược các không khóa, nhưng lại được người thiết hạ một đạo cấm chế.
Tuy nhiên đạo cấm chế này rất yếu, tâm niệm Diệp Trần vừa động trực tiếp cửa Dược các cũng đã tự động mở ra.
Hô!
Đi vào trong Dược các, một cỗ nồng nặc mùi thuốc xông vào mũi.
Diệp Trần trực tiếp thôi động thần niệm tới cực hạn, trong nháy mắt quét nhìn toàn bộ các linh thảo linh dược ở bên trong Dược các một lần.
Thế nhưng, sau một hồi vẻ thất vọng tràn đầy trên mặt Diệp Trần, hắn không tìm được tung tích của Thất Diệp Hồi Tiên thảo trong phòng này, nhưng một phần dược liệu ở nơi này tùy tiện xuất ra là có thể bán được với cái giá trên trời ở thế tục giới, đáng tiếc ở trong mắt Diệp Trần, ngoài Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra, những linh dược linh thảo còn lại không đáng giá nhắc tới.
Cuối cùng, Diệp Trần chọn lấy một số linh thảo uẩn dưỡng thần hồn, rồi lại lấy một số dược liệu khả năng sau này cần dùng, lấy đầy Tử Kim Hồ Lô, lúc này mới từ trong Dược các đi ra.
Sau khi ra khỏi Dược các, Diệp Trần lại đi dạo toàn bộ sơn trang một lần, nhưng vẫn không thể tìm được nơi cất giữ Thất Diệp Hồi Tiên thảo.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang thất vọng, đang chuẩn bị tạm thời trước tiên rời đi, sau này sẽ từ từ điều tra.
Bỗng nhiên!
Ở trên không toàn bộ sơn trang vang lên một tiếng cười điên cuồng, "Sứ giả Dược Vương tông giá lâm! Mọi người Tiêu Dao sơn trang nhanh chóng ra nghênh tiếp!"
Giọng nói ào ào, giống như Thiên Lôi!
Mà sau khi giọng nói này rơi xuống, cùng lúc này ở trên đỉnh của chính điện ở giữa sơn trang, không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người mặc áo bào xám mang theo áo choàng.
Ngay cả Diệp Trần nhìn người nọ, hai mắt cũng không thể không khẽ híp lại một cái, vẻn vẹn chỉ ở trên khí tức mà phán đoán, thực lực của người này vậy mà không kém Tần Đạp Thiên, thậm chí còn có hơn!
"Hoa Hạ lại còn có cao thủ như thế?"
"Dược Vương tông là môn phái nào?"
Ngay lập tức Diệp Trần hết sức hiếu kỳ, thế là không vội vàng rời đi, quyết định trốn ở trong chỗ tối lặng lẽ quan sát.
Bá bá bá!
Giọng nói rơi xuống không lâu, toàn bộ sơn trang, từ bốn phương tám hướng có mấy chục đạo thân ảnh phi thân xuất hiện, nhanh chóng đi tới quảng trường ở đằng trước chính điện kia.
Sau đó, mọi người thế mà đồng loạt hướng người đang đứng ở trên nóc điện kia quỳ xuống.
Một ông lão đứng đầu, mở miệng cao giọng nói:
"Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang, suất lĩnh chúng đệ tử bái kiến Tiên Sứ đại nhân!"
Nghe được điều này, Diệp Trần lập tức càng thêm tò mò, Doãn Bách Xuyên này tự xưng là Trang chủ Tiêu Dao sơn trang, đây chính là tồn tại nổi danh với Các chủ Thánh Tâm các, vì sao mà phải cung kính với cái người thần bí này như thế?
Tiên Sứ của Dược Vương tông thì lại là như thế nào?
Chương 313 Chó ngáp phải ruồi
Lúc Diệp Trần đang âm thầm buồn bực, người áo đen thần bí kia đã mở miệng lần nữa, "Doãn Bách Xuyên! Tông môn để các ngươi chuẩn bị linh dược cho năm nay, đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa?"
Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang vội vàng cung kính nói:
"Hồi bẩm Tiên Sứ đại nhân! Toàn bộ đã chuẩn bị đầy đủ, ngay ở bên trong Dược các, cung thỉnh Tiên Sứ đại nhân kiểm duyệt!"
Người áo đen thần bí nhẹ gật đầu, "Rất tốt! Ngươi dẫn đường đi!"
Thế là, mọi người hướng về phương hướng Dược các mà đi tới.
Diệp Trần thấy thế, vội vàng ở một nơi bí mật gần đó nín hơi thở lại, đồng thời trong lòng cũng đang âm thầm buồn cười, khó trách trong cái Dược các này, có nhiều dược liệu quý báu như thế, hóa ra Tiêu Dao sơn trang này là chuẩn bị cho người áo đen này, đáng tiếc a, ta vừa rút mất một nửa rồi nha!
Chỉ chốc lát sau, mọi người đã đi tới trước cửa Dược các, Doãn Bách Xuyên bước nhanh về phía trước, thu hồi cấm chế, rồi mới đẩy cửa Dược các ra, khom người đối với người áo đen thần bí kia làm một cái tư thế xin mời.
Người áo đen cũng không khách khí chút nào, trực tiếp cất bước đi vào bên trong Dược các.
Một lát sau.
"Hừ!"
Người áo đen kia dường như rất tức giận, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Doãn Bách Xuyên đang ở ngoài cửa, giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói:
"Doãn Trang chủ! Ngươi là đang trêu đùa bản sứ sao?"
Doãn Bách Xuyên rõ ràng còn chưa biết người áo đen này vì sao mà nổi giận, vẻ mặt mờ mịt hỏi:
"Tiên Sứ đại nhân, lời này của ngài là có ý gì?"
Người áo đen lạnh lùng nói:
"Chính ngươi tự mình lăn tới đây mà xem! Vì sao các loại dược liệu về thần hôn đều không có? dược liệu luyện chế Bồi Nguyên đan, Tẩy Tủy đan đều thiếu đi hơn một nửa! Thật coi bản sứ già quá nên lẩm cẩm rồi sao?"
Doãn Bách Xuyên vội vàng lao vào bên trong Dược các, quả nhiên phát hiện dược liệu ít đi rất nhiều, sắc mặt lập tức kịch biến, "Không! Không có khả năng! Lúc ban ngày ta vừa mới tự mình kiểm tra, làm sao có thể ít đi được? Đây là không có khả năng!"
Người áo đen lạnh lùng hừ một cái, "Ý ngươi là nói bản sứ vu oan cho ngươi rồi phải không?"
Doãn Bách Xuyên lập tức cuống lên, "Không! Ý của ta không phải là như thế! Tiên Sứ đại nhân, ta có thể lấy tính mệnh của ta ra thế, những dược liệu kia trước đó rõ ràng còn đầy đủ trong này, thế nhưng bây giờ ngài vừa vào đã không còn đủ, quả thực quá kỳ lạ!"
Người áo đen lại cười lạnh lần nữa, "Nghe lời này của ngươi, là bản sứ nuốt riêng dược liệu mà các ngươi chuẩn bị xong rồi hay sao?"
"Phù phù!"
Dưới sự khẩn trương Doãn Bách Xuyên lập tức quỳ xuống dưới đất, "Bách Xuyên tuyệt đối không dám nghĩ như vậy, thế nhưng trước đó ta thật..."
"Đủ rồi!"
Không đợi Doãn Bách Xuyên giải thích xong, người áo đen trực tiếp một lời cắt ngang, "Bản sứ không cần biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, trong ba ngày, ngươi cần phải gom góp đầy đủ những dược liệu này, bằng không giải dược Phệ Hồn đan năm nay một phần các ngươi cũng đừng hòng lấy được!"
Nghe được điều này, vẻ mặt của Doãn Bách Xuyên lập tức trắng bệch, ngay cả những người khác ở ngoài cửa cũng thi nhau xông tới, có người con không nhịn được tức giận nói:
"Không có giải dược Phệ Hồn đan, Tiên Sứ đại nhân đây là đang muốn dồn chúng ta vào chỗ chết a!"
"Chúng ta tận tâm tận lực làm việc cho tông môn, ngài không thể đối với chúng tôi như thế!"
"Đúng rồi! Chúng ta không phục!"
...
Người áo đen ngay lập tức người cười lạnh liên tục, "Tông môn giao nhiệm vụ cho các ngươi, các ngươi không có hoàn thành, còn dám nói tận tâm tận lực sao?"
"Ta thấy các ngươi là đang muốn bắt chước tiền bối của các ngươi, muốn tạo phản phải không?"
"Thế nhưng các ngươi đừng quên! Từ lúc ba mươi năm trước, vị Trang chủ trước kia của các ngươi làm phản loạn, về sau mỗi một vị đệ tử ở Tiêu Dao sơn trang các ngươi đều phải sử dụng Phệ Hồn đan!"
"Không làm xong nhiệm vụ mà tông môn phân phối, các ngươi cũng chỉ có một con đường chết!"
Nghe được lời này của người áo đen, Diệp Trần núp trong bóng tối, lập tức càng thêm tò mò.
Nghe được ý tứ trong lời này, tất cả mọi người của Tiêu Dao sơn trang lại bị tông môn phía sau người áo đen này dùng độc dược khống chế lại, cho nên mới không thể không bán mạng làm việc cho bọn họ.
Mà những dược liệu này chính là cống phẩm mà bọn họ phải giao nộp lên.
Nhưng không ai có thể nghĩ tới, vậy mà nửa đường bị Diệu Trần xơi mất mấy phần.
"Tiên Sứ đại nhân, chuyện này thực sự kỳ quặc, mời thư thả cho chúng ta một chút thời gian, ta cam đoan chắc chắn sẽ nhanh chóng bù đặp lại dược liệu còn đang thiếu!"
Doãn Bách Xuyên mở miệng buồn bã khẩn cầu một lần nữa.
Không nghĩ tới, người áo đen kia cười lạnh, "Thư thả cho các ngươi một chút thời gian sao? Ngươi coi Bồng Lai tiên đảo là nơi mà ta muốn vào thì vào mà muốn đi ra thì đi ra sao?"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức trong lòng giật mình, Bồng Lai tiên đảo?
Chẳng lẽ người áo đen này là đến từ Bồng Lai tiên đảo?
Trong lòng đang suy nghĩ thì lại nghe thấy giọng nói của người áo đen kia vang lên lần nữa, "Chỉ có đầu năm và giữa năm của hàng năm, phong ấn của Bồng Lai tiên đảo mới xuất hiện buông lỏng trong khoảng mười ngày!"
"Bây giờ thời gian cách ngày phong ấn khép lại chỉ còn năm ngày, cho nên các ngươi nhất định phải ở trong vòng ba ngày gom góp dược liệu lại cho ta, bằng không, giải dược Phệ Hồn đan các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới!"
Mọi người của Tiêu Dao sơn trang lập tức tất cả đều có vẻ mặt thảm sắc, có người thì nắm chặt hai tay, giống như đã có tâm tư đoạn giải dược từ trên tay người áo đen kia.
Không nghĩ tới, người áo đen lại xoay chuyển lời nòi, lại nói tiếp:
"Tuy nhiên nha, Doãn trang chủ, bản sứ nhưng lại còn có một biện pháp khác để bù đắp!"
Mọi người nghe được điều này, lập tức thi nhau vui mừng, Doãn Bách Xuyên vội vàng nói:
"Còn xin Tiên Sứ đại nhân bảo cho biết!"
Người áo đen cười hắc hắc, u u nói:
"Nghe nói quý trang có bồi dưỡng một gốc thượng cổ thần dược Thất Diệp Hồi Tiên thảo, nếu như Doãn trang chủ chịu bỏ thứ yêu thích này ra, lấy vật này ra làm bù đắp vào mà nói, bản sứ nhưng là có thể làm chủ, trước tiên ban giải dược cho các ngươi, đợi sau khi trở về tông môn, lại hướng Tông chủ đại nhân giải thích cho các ngươi! Ngươi xem như vậy có được không?"
Diệp Trần nghe tới đó, tinh thần lập tức chấn động, trong lòng mừng rỡ, "Quả nhiên! Thực sự có Thất Diệp Hồi Tiên thảo!"
Hắn cũng không nghĩ tới, chính mình trước đó trộm thuốc thế mà chó ngáp phải ruồi ngược lại biết được cái tin tức này.
Trong lòng đã bắt đầu âm thầm suy tính, một khi Doãn Bách Xuyên kia giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra, ngay lập tức hắn sẽ xuất thủ cướp đoạt.
Tuy nhiên, Doãn Bách Xuyên hơi do dự một chút, vậy mà một lời bác bỏ, "Tiên Sứ đại nhân nói đùa! Thất Diệp Hồi Tiên thảo là thần dược thượng cổ, ngay cả Bồng Lai tiên đảo đều không có, Tiêu Dao sơn trang nho nhỏ như cúng ta làm sao có thể có được?"
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, "Đừng tưởng rằng bản sứ không biết các ngươi có tính toán gì, các ngươi muốn dùng Thất Diệp Hồi Tiên thảo đến nghiên cứu chế tạo ra giải dược phá giải Phệ Hồn đan đúng không? Ý nghĩ này! Thật sự là mơ tưởng hão huyền!"
Sắc mặt của Doãn Bách Xuyên hơi đổi một chút, nhưng cuối cùng vẫn làm ra vẻ mặt mờ mịt nói:
"Ta không hiểu Tiên Sứ đại nhân đang nói cái gì!"
Người áo đen hừ lạnh một lần nữa, sau đó cũng không nói thêm, "Cơ hội bản sứ đã cho các ngươi, về phần các ngươi có nghe hay không thì do chính các ngươi quyết định!"
"Ba ngày sau, bản sứ tới đây lấy thuốc!"
Nói xong lời này, người áo đen trực tiếp giẫm chân xuống, cả người nhảy lên thật cao sau đó như một con chim khổng lồ ở trên không trung của sơn trang bay lượn mà đi, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm.
Đợi người áo đen biến mất hoàn toàn không thấy, mọi người trong Tiêu Dao sơn trang sau khi trải qua trầm mặc một lúc, bỗng nhiên có một ông lão mở miệng nói:
"Trang chủ, nếu không thì Thất Diệp Hồi Tiên thảo kia chúng ta cho hắn là được rồi..."
Giọng nói rơi xuống, lại có một ông lão khác lập tức phản bác:
"Không được! Thất Diệp Hồi Tiên thảo là một cái cơ hội duy nhất cuối cùng để chúng ta có thể thoát khỏi sự khống chế của Dược Vương tông, nếu cứ như vậy cho hắn, vậy chúng ta thật phải làm nô dịch cho bọn họ đời đời kiếp kiếp."
Chương 314 Cái mông bị đánh
Ngay sau đó lại có người nói:
"Thế nhưng nếu như không cho bọn họ, chỉ sợ chúng ta không còn cách nào lấy được giải dược Phệ Hồn đan, nói không chừng còn chưa nghiên cứu ra được giải dược thì trước đó chúng ta chết trước rồi!"
Sau khi mọi người trầm mặc một lát, rất nhiều người đều có ý kiến muốn giao Thất Diện Hồi Tiên thảo ra.
Không nghĩ tới, Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang đột nhiên mở miệng nói:
"Các ngươi có nghĩ tới hay không, cho dù chúng ta chưa hoàn thành nhiệm vụ, Dược Vương tông thật sự muốn giết toàn bộ chúng ta sao?"
Mọi người nghe được lời này của Trang chủ, lập tức thi nhau sửng sốt một lúc.
Doãn Bách Xuyên lại nói tiếp:
"Nếu như chúng ta chết hết rồi, ai sẽ đến giúp bọn họ thu thập bồi dưỡng dược liệu? Đối với Dược Vương tông chúng ta còn có giá trị lợi dụng, bọn họ sẽ không bởi vì thiếu một chút dược liệu mà giết chúng ta!"
Mọi người nghe được lời này của Doãn Bách Xuyên, lập tức thi nhau cảm thấy có đạo lý.
"Cho nên, Thất Diệp Hồi Tiên thảo tuyệt đối không thể giao ra, cho dù chết cũng không thể giao ra!"
"Người của Dược Vương tông, cách mỗi nửa năm mới có thể đi ra ngoài Bồng Lai tiên đảo một lần, chỉ cần chúng ta nghiên cứu ra được giải dược của Phệ Hồn đan, chúng ta có đầy đủ thời gian di chuyển sơn trang tới một nơi khác, đến lúc đó có thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Dược Vương tông!"
Mọi người nghe được điều này, tinh thần của tất cả mọi người đều chấn động, cùng nhau hô lên:
"Trang chủ anh minh!"
Doãn Bách Xuyên lại nói tiếp:
"Cho nên việc khẩn cấp trước mắt mà chúng ta cần phải làm, đầu tiên phải nhanh chóng bù đắp lại số dược liệu còn thiếu!"
"Sau đó, còn phải tra ra nguyên nhân dược liệu tự nhiên mất đi phải bắt được kẻ trộm này!"
Moi người lập tức cùng lúc hô vang đồng ý.
Ngay cả Diệp Trần vẫn luôn núp ở trong bóng tối, cũng không thể không âm thầm gật đầu, thầm khen Doãn Bách Xuyên này, là người có thể ẩn nhẫn, có mưu lược kiêu hùng.
Vốn hắn còn dự định lao thẳng ra ngoài cưỡng ép bức bách Doãn Bách Xuyên giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra.
Thế nhưng bây giờ xem ra, sợ rằng đối phương cho dù có chết cũng sẽ không giao ra.
Hơn nữa, Diệp Trần đối với người này lại có chút bội phục, cho nên cũng không muốn cưỡng bức.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, trong lòng Diệp Trần đã có chủ ý, "Nếu như ta có thể giúp bọn hắn giải độc của Phệ Hồn đan này, bọn họ chắc là sẽ không từ chối giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo cho ta a?"
Phải biết, kiếp trước Diệp Trần tung hoành ở Tu Chân giới tám trăm năm, cũng không chỉ có chiến lực cường đại, bản lãnh luyện đan giải độc cũng là nhất lưu, chỉ là độc đan mà tu chân giả ở Trái Đất luyện chế ra, hẳn là còn không tính là gì.
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần lặng lẽ không tiếng động, từ Tiêu Dao sơn trang chạy ra ngoài.
Bởi vì nếu như lúc này hắn hiện thân, tương đương trực tiếp thừa nhận những dược liệu kia là bị hắn trộm đi, đến lúc đó muốn đàm phán với đối phương mà nói coi như rất khó lấy được sự tín nhiệm của đối phương.
Hơn nữa, lúc này trời cũng đã sắp sáng rồi, cũng là lúc hắn cần phải trở về, dù sao Tiêu Nhược Hi ở bên kia cũng không thể mắc sai sót.
...
Trở lại khách sạn, để Diệp Trần buồn bực là, cô gái Tiêu Nhược Hi này, thế mà còn đang nằm ngáy o o, không có một chút dáng vẻ nào gọi là nữ thần, hơn nữa vẫn còn đang nằm ở trên cái giường của mình.
Diệp Trần cũng không hiểu vì sao, đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, thế là cởi giày ra cũng lặng lẽ chui vào trong chăn trên giường của mình.
Đợi khoảng hai mươi phút sau, lúc này đã gần tám giờ sáng, Tiêu Nhược Hi cuối cùng cũng tỉnh lại.
Chỉ thấy cô ta mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn thấy Diệp Trần thế mà đang nằm ở bên cạnh cô ta! Cô ta lấy tay xoa xoa mắt!
"A!!"
Sau khi trải qua một lúc dại ra, Tiêu Nhược Hi lập tức phát ra một tiếng hét lớn!
"Đồ lưu manh! Đại sắc quỷ! Tại sao anh phải chạy tới trên gường của tôi? Anh đã làm gì với tôi? Khốn kiếp! Vô sỉ! Hạ lưu!"
Tiêu Nhược Hi vừa mắng đồng thời còn dùng cả tay lẫn chân quyền đấm cước đá đối với Diệp Trần một lúc.
Đáng tiếc chút lực đạo ấy của cô ta, ngay cả xoa bóp cho Diệp Trần cũng không đủ.
Đợi đến lúc cô ta huyên náo đủ rồi, lúc này Diệp Trần mới từ từ nói:
"Một ít người có phải trước tiên cần làm rõ tình huống bây giờ của mình hay không? Nhìn xem bây giờ cô là đang ở trên giường của ai?"
Tiêu Nhược Hi lập tức sững sờ, lúc này đột nhiên nhận ra, chính mình giờ phút này thế mà ở trên giường của Diệp Trần!
"Cái này... Thế nào mà tôi lại ở trên giường anh?"
Diệp Trần nhảy xuống giường, vẻ mặt cười nhạo nói:
"Có người đang đùa nghịch lưu manh là hoàn toàn chính xác, đáng tiếc không phải là tôi mà là cô cái cô gái lưu manh này! Tôi còn chưa tìm cô để tính sổ, cô ngược lại đã cắn tôi một cái rồi!"
Tiêu Nhược Hi lập tức ngồi yên lặng một lúc, sau một lâu sau, đôi mắt đẹp bỗng nhiên trừng một cái, "Đây không có khả năng! Bản tiểu thư lúc ngủ nhưng rất ngon giấc, làm sao có thể tự mình chạy sang tới trên giường của anh? Chắc chắn anh làm cái gì đối với tôi!"
Nói xong thì lần nữa lại giương nanh múa vướt đánh về phía Diệp Trần.
Diệp Trần vốn chỉ là nhất thời hứng khởi, muốn đùa với nữ nhân này một chút, làm sao nghĩ tới cô gái này thế mà khó chơi tới như vậy, bị cô ta làm phiền tê cả da đầu, lập tức dẫn tới tức giận, quyết định trực tiếp bế nàng lên úp người lại đặt lên giường, sau đó nhấn một cái nâng bàn tay lên, tét bôm bốp bảy tám lần ngay ở trên mông của cô ta!
Tiêu Nhược Hi vốn còn rất ồn ào, trong nháy mắt cả người ngây dại ra, đầu óc trống rỗng, chính mình thế mà còn bị cái tên này...đánh đòn?
Ngay cả Diệp Trần sau khi đánh xong, cũng đột nhiên ý thức được chính mình quá càn rỡ, cho dù lấy tâm lý sống tám trăm năm của hắn đến để mà xem, đối phương chẳng qua chỉ là một cô nhóc, thế nhưng mình bây giờ cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi...
Nói đến, Tiêu Nhược Hi so với hắn còn phải lớn hơn mấy tuổi a!
Tuy nhiên đánh thì cũng đã đánh rồi, lúc này lại nhận sợ thì khẳng định là không được, dứt khoát tỏ ra nghiêm sắc mặt, nâng bàn tay lên lần nữa, cố ý hung ác nói:
"Còn dám ồn ào nữa hay không?"
Tiêu Nhược Hi nghiêng đầu sang, hung tợn nhìn lấy Diệp Trần, đáng tiếc ở dưới sự uy hiếp của cái bàn tay hung ác kia, cuối cùng vẫn không dám phản bác, gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ lên, thấp giọng nói:
"Không dám..."
Diệp Trần lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật đúng là sợ tính tình bướng bỉnh của cô gái này lại nổi lên, đến lúc đó chính mình thật đúng là không biết, một cái tét mông này của mình có nên rơi hay là không nên?
...
Một mực đến lúc hai người rửa mặt, ăn sáng xong xuôi mới từ trong khách sạn đi ra, Diệp Trần phát hiện sắc mặt của Tiêu Nhược Hi nhìn hắn có phần là lạ, thế mà lộ ra một chút cảm giác u oán.
Thế nhưng chẳng mấy chốc, sau khi hai người bước vào Thương Vân sơn, Tiêu Nhược Hi bị cảnh đẹp xung quanh hấp dẫn, lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát như xưa, giống như đã hoàn toàn quên chuyện lúc sáng.
Sau khi tiến vào Thương Vân sơn xong, ở phía trước bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, rất nhiều người đều cùng đi về một hướng.
Diệp Trần nhìn cẩn thận, đó chính là phương hướng đi về Tiêu Dao sơn trang!
Chỉ có điều, hôm qua lúc hắn xông vào trong sơn trang, hẳn là đi vào từ sau núi, phương hướng mà những người này đi, dừng như đó mới là cổng chính.
"Đi! Chúng ta cũng đi nhìn một cái!"
Tiêu Nhược Hi nghe thấy Diệp Trần gọi đi cũng nước chảy bèo trôi đi theo.
Lại đi về phía trước một lúc, sau khi lượn quanh một khúc ngoặt, xuất hiện một con đường sơn cốc hẹp dài, điểm cuối cùng của sơn cốc chắc là Tiêu Dao sơn trang.
Tuy nhiên ở chỗ cửa vào sơn cốc, lại có một tòa lầu các cổ xưa, trên lầu các viết ba chữ "Tiêu Dao các".
Diệp Trần nhìn qua tư liệu mà Dịch Sơn Hà gửi qua cho hắn trước đó, Tiêu Dao các coi như là trú điểm bên ngoài của Tiêu Dao sơn trang, nhìn có phần giống với vọng tháp thủ hộ tòa thành, ngày bình thường đều có đệ tử Tiêu Dao sơn trang thủ vệ ở chỗ này, ngăn cản người ngoài tùy tiện vào cốc.
Hơn nữa nghe nói, Tiêu Dao sơn trang ở đây thường xuyên phát đan dược cho một số dược nông gần đây cùng với người ở nơi xa tới xin thuốc.
Chương 315 Vân Châu Diệp Cuồng Tiên đặc biệt tới tiếp kiến
Lúc này trước cửa Tiêu Dao Các đã tụ tập rất nhiều người, Diệp Trần dò hỏi mới biết được, hóa ra ngay trong đêm Tiêu Dao sơn trang đã rải đi tin tức, chỉ cần dược liệu trăm năm trở lên, đều có thể tới Tiêu Dao các đổi lấy đan dược!
Bất luận là kéo dài tuổi thọ như Hồi Xuân đan, hay là có thể giải được trăm độc Hóa Độc đan đều có thể trao đổi, hơn nữa tới trước được trước, quá thời hạn thì không đợi!
Tin tức này một khi truyền ra, ngay lập tức dẫn tới người ở trong phạm vi mấy trăm dặm muốn cầu đan dược, tất cả đều mang theo dược liệu của mình chạy tới.
Thậm chí, có người ở nơi rất xa ngoài ngàn dặm, vào lúc này đã ngồi lên máy bay để chạy tới.
Phải biết, ở trong mắt người thế tục, ở trong Tiêu Dạo sơn trang đều là Tiên Nhân có pháp lực vô biên!
Trong thế tục, không biết lưu truyền bao nhiêu truyền thuyết vô cùng kỳ diệu liên quan tới Tiêu Dao sơn trang.
Cái gì sinh bạch cốt, người chết sống lại, khởi tử hồi sinh, phản lão hoàn đồng...., các loại cố sự truyền kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng là đan dược Tiêu Dao các lại chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, không biết có bao nhiêu nhà giàu có kính dâng ra ức vạn gia sản của bản thân ra chỉ vì có thể kéo dài tuổi thọ, lại bị Tiên Nhân trong Tiêu Dao sơn trang cự tuyệt ở ngoài cửa một cách vô tình.
Bây giờ, Tiêu Dao sơn trang thế mà chủ động nhả đan dược ra, hơn nữa chỉ cần dược liệu trăm năm trở lên, đây quả thực chính là một cái cơ hội ngàn năm có một, làm gì có ai sẽ bỏ lỡ?
Chỉ có Diệp Trần mới biết chân tướng sự thật, không thể không âm thầm cảm thán, những người này chỉ sợ có đánh chết cũng không nghĩ ra, Tiên Nhân cao cao tại thượng trong mắt bọn họ, chẳng qua chỉ là nô bộc bị người thúc đẩy mà thôi, ngay cả sinh tử của mình cũng bị người khác nắm ở trong tay!
Sở dĩ lòng từ bi nhả đan ra, chẳng qua chỉ là vì góp đủ số dược liệu bị mất đi tối hôm qua mà thôi, mọi người nên phải cảm ơn lòng từ bi của Diệp Trần mới đúng "..."
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần kéo theo Tiêu Nhược Hi, thẳng tiến tới cổng Tiêu Dao các.
...
Lúc này ở ngoài cổng Tiêu Dao các, sắp xếp một cái bàn dài, hai người đàn ông trung niên đang kiểm tra dược liệu của mọi người đưa lên, khi thì gật đầu nhận lấy sau đó cấp cho đan dược, khi thì lắc đầu trả dược liệu lại.
Người đạt được đan dược tự nhiên là hết sức vui mừng mà những người bị đào thải kia, cũng không dám nhiều lời, đành phải ôm dược liệu của mình trong một hơi thở dài mà ảm đạm rời đi.
Mà lúc này ở phía sau cái bàn dài, người chờ đợi để đổi lấy đan dược sớm đã xếp thành một hàng dài.
Diệp Trần không nhìn những người này, trực tiếp sải bước đi tới.
Những người kia thấy có người dám không xếp hàng, ngay lập tức thi nhau nôn nóng, "Tiểu tử thúi từ đâu tới! Lại dám chen ngang!"
"Ở trước mặt Tiên Nhân cũng dám vô lễ như thế."
"Thật sự là không biết sống chết!"
...
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần đã đi tới trước mặt mọi người.
Hai tên đệ tử Tiêu Dao các kia, lúc này cũng đã để ý tới cử động của Diệp Trần, ngay lập tức nhíu mày một cái, quát lạnh nói:
"Xin thuốc, thì đến xếp hàng phía sau đi, bằng không ta ném ngươi từ nơi này ra bên ngoài bây giờ!"
Mọi người ở phía sau thấy thế, lập tức thi nhau hiện ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Bọn họ hầu như đã tiến đoán được cảnh tượng tiểu tử này sẽ vội vàng chạy về phía sau xếp hàng.
Dù sao, sự uy nghiêm của Tiên Nhân Tiêu Dao sơn trang thế nhưng là không thể xâm phạm!
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, mọi người kinh ngạc phát hiện, thiếu niên này thế mà vẫn còn đứng ở chỗ đó không hề có ý định xếp hàng, sau đó lại mở miệng nhàn nhạt nói:
"Ta không phải đi cầu thuốc, ta là tới đưa thuốc! Hoặc là nói, ta tới để cứu vớt Tiêu Dao sơn trang các ngươi!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói lời này ra khỏi miệng, mọi người nhất thời xì xào bàn tán, sau đó thi nhau chửi ầm lên:
"Tiểu tử này óc chó à!"
"Thần kinh của tiểu tử này có bị chổng ngược lên trời à hay là bị treo ngược lên cành cây!"
"Lại còn nói muốn cứu vớt Tiên Nhân Tiêu Dao sơn trang? Thật sự là chuyện cười lớn a!"
"Quả thực không biết mùi vị!"
...
"Lớn mật!"
Tên đệ tử kia của Tiêu Dao Sơn trang trừng hai mắt một cái, hét lớn một tiếng, đang muốn tiến lên ném tên thiếu niên không biết trời cao đất rộng này ra bên ngoài, thế nhưng đối phương lại nói tiếp một câu, ngay lập tức để hắn phải sững sờ ngay tại chỗ.
Chỉ nghe được, thiếu niên kia không thèm để ý tới sự trào phúng của mọi người, lần nữa mở miệng nhàn nhạt nói:
"Mi tâm của ngươi có một đoàn hắc khí, rõ ràng là triệu chứng trúng độc, nếu như ta không có đoán sai, các ngươi chắc là bị người ép uống một loại độc dược gọi là Phệ Hồn đan, ta nói đúng không?"
Hai tên đệ tử của Tiêu Dao sơn trang nghe được lời này của Diệp Trần, vẻ mặt hơi sững sờ, lập tức hoảng sợ nói không ra lời.
"Ngươi ngươi..."
Hai người này ngươi ngươi nửa ngày, sửng sốt không nói nên lời.
Bản thân bọn họ là đệ tử Tiêu Dao sơn trang, Tiên Nhân ở trong mắt người thế tục, tự nhiên không thể thừa nhận bản thân chính mình trúng kịch độc, thế nhưng một câu của đối phương lại nói toạc móng heo ra tên của loại độc mà bọn họ bị trúng, quả thực là để cho bọn hắn kinh ngạc nói không nên lời.
Ngay tại lúc hai người còn đang kinh ngạc, Diệp Trần cười nhạt một tiếng, đã mở miệng lần nữa, "Thân thể các ngươi bị trúng độc, ta có thể giúp các ngươi hóa giải, hơn nữa sau này còn để các ngươi hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Dược Vương tông, các ngươi nói xem, đây không phải là cứu vớt Tiêu Dao sơn trang của các ngươi sao?"
Hai tên đệ tử Tiêu Dao sơn trang kia nghe được điều này, lập tức lại càng thêm kinh ngạc, "Ngươi thế mà ngay cả Dược Vương tông..."
Diệp Trần thấy hai người này đều sắp sợ tới choáng váng, cũng lười nói nhảm với bọn họ, trực tiếp kéo Tiêu Nhược Hi đi về phía sơn cốc, đồng thời cất cao giọng nói:
"Vân Châu Diệp Cuồng Tiên đặc biệt tới tiếp kiến! Doãn trang chủ! Ngươi còn không nhanh nhanh đi ra ngoài nghênh đón!"
Giọng nói này rơi xuống, giống như sấm sét, mênh mông cuồn cuộn truyền vào bên trong sơn cốc mà đi, vách núi hai bên đều bị chấn động tới rung lắc một hồi, đá vụn bay tứ tung, giọng nói bao trùm quanh quẩn trong sơn cốc mãi không thôi.
Mọi người ở đằng sau lập tức bị chấn động đến đầu váng mắt hoa, vẻ mặt hoảng sợ.
Nhất là người trước đó mở miệng trào phúng Diệp Trần, càng là bị dọa đến nỗi mà mặt như màu đất.
Bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra, người trẻ tuổi nhìn qua không đáng chú ý, thế mà thực lực khủng bố tới như vậy!
Mà Tiêu Nhược Hi vẫn luôn đi theo sau Diệp Tần, đôi mắt đẹp cũng không thể không trợn lên thật lớn, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tuy rằng trước đó cô ta đã thấy Diệp Trần xuất thủ, thế nhưng lại không có một lần nào là vận dụng toàn lực, thậm chí ngay cả một phần trăm, một phần ngàn thực lực đều không có phát huy ra.
Nhưng cho dù là như thế, ở trong mắt Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần đã là một cao thủ võ lâm rất lợi hại rồi!
Thế nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, chính mình vẫn coi thường thiếu niên tuổi còn trẻ hơn so với cô này.
Khó có thể tưởng tượng, bề ngoài hắn gầy yếu như thế, thế mà ẩn chứa năng lượng khủng bố như vậy!
Còn về hai tên đệ tử Tiêu Dao sơn trang kia, sau khi chấn kinh lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, "Diệp Cuồng Tiên! Hắn chính là Diệp Cuồng Tiên ở trên sông Thiên Giang chém chết Tần Đạp Thiên đại trưởng lão của Thánh Tâm các?"
"Hóa ra là hắn! Khó trách có thực lực như thế!"
Thánh Tâm các và Tiêu Dao sơn trang, đều thuộc về ẩn thế tông môn ở Hoa Hạ, tự nhiên đối với nhau rất quen thuộc.
...
Mà cùng lúc đó, ở trong Tiêu Dao sơn trang, Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang và bốn Đại trưởng lão vào lúc này còn đang điều tra chuyện dược liệu mất tích, chợt nghe thấy một giọng như sấm sét truyền đến, "Vân Châu Diệp Cuồng Tiên đặc biệt tới tiếp kiến!..."
Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão lập tức cùng nhau biến sắc, "Diệp Cuồng Tiên?"
"Chẳng lẽ chính là Diệp Cuồng Tiên một kiếm giết chết Tần Đạp Thiên kia hay sao?"
"Đột nhiên hắn tới Tiêu Dao sơn trang chúng ta làm cái gì?"
Bình luận facebook