-
Chương 371-375
Chương 371 Hung thủ
Tỉnh Hương Xuyên của Đảo quốc, kể từ sau ngày đại chiến kinh thiên tới hôm nay đã qua ba ngày.
Sau khi Diệp Trần trở về khách sạn thì ngay lập tức tiến vào trạng thái bế quan.
Tuy rằng phá vỡ âm mưu vây giết của lực lượng phòng vệ thứ bảy, thế nhưng một trận chiến này cũng đã gần như tiêu hao hết chân nguyên của Diệp Trần.
May mà ở bên trong Càn Khôn Trạc của Diệp Trần có cất giữ rất nhiều dược liệu, còn có lò luyện đan Diệp Trần hoàn toàn có thể trực tiếp mở lò luyện đan.
Vì vậy Diệp Trần liền một lúc luyện chế ra mấy lô Bồi Nguyên đan, còn thuận tiện giúp Lâm Vũ Y luyện chế ra một lò Tẩy Tủy đan.
Tuy nhiên, Bồi Nguyên đan đối với Diệp Trần bây giờ mà nói hiệu quả đã không còn rõ ràng như lúc trước, sau khi liên tục phục dụng hơn hai mươi viên Bồi Nguyên đan thì khó khăn lắm mới bổ sung lại chân nguyên đã tiêu hao, tu vi cũng chỉ miễn cưỡng bước vào cảnh giới Trúc Cơ tầng hai mà thôi.
"Xem ra chờ sau khi trở về lần này, phải nhanh chóng một chút bắt tay vào luyện chế Thăng Long Đan!"
Bồi Nguyên đan là đan dược nhất phẩm, đối với tu sĩ có tu vi cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ là có hiểu quả tốt nhất, đến cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ thì giảm mạnh, mà lấy tu vi cảnh giới Trúc Cơ của Diệp Trần bây giờ thì chỉ có Thăng Long Đan loại đan dược tam phẩm này thậm chí cao hơn nữa là đan dược tứ phầm mới có hiệu quả tốt nhất.
"Tuy nhiên trước khi rời khỏi Đảo quốc vẫn phải đi gặp vị Vũ Hạc tiên nhân kia một lúc!"
Lần này Diệp Trần tới Đảo quốc là có hai cái mục đích đó chính là tiêu diệt tổ chức Sam Khẩu, bây giờ thì đã làm được.
Còn một cái mục đích chính là đoạt phần bản đồ trong tay của vị Vũ Hạc tiên nhân của Đảo quốc kia tới tay để tìm biện pháp tiến vào Bồng Lai tiên đảo.
...
Ở lại trong khách sạn thêm một đêm.
Sang ngày thứ hai, Diệp Trần mang theo Lâm Vũ Y tiến về Thiên Chiếu thần cung.
Diệp Trần cũng không biết, chính phủ Đảo quốc đã triệt tiêu lệnh lùng bắt đối với hắn, nhưng hắn vẫn sử dụng thuật dịch dung cải biến dung mạo của mình một chút để tránh mấy chuyện phiền phức không đáng có.
Ước chừng đi nửa ngày, hai người đã thuận lợi trở về Kinh Đô của Đảo quốc, nhưng vẫn còn cách một đoạn khá xa mới đến Thiên Chiếu thần cung. Nếu không nhầm thì Thiên Chiếu thần cung cũng phải cách Kinh đô vài trăm dặm.
Diệp Trần có được phần ký ức của Liễu Sinh Chính Long, đối với đoạn đường này cũng coi như là thông thuộc. Nhưng Diệp Trần chưa vội tiến đến Thiên Chiếu thần cung. Hắn dự định tìm một khách sạn gần đó, sắp xếp ổn thỏa cho tiểu nha đầu Lâm Vũ Y xong xuôi rồi mới một mình đi đến thần cung.
Diệp Trần âm thầm định liệu mọi việc thì đúng lúc đó Lâm Vũ Y lại kéo cánh tay hắn, nói khẽ:
"Sư phụ, có thể cho ta về nhà nhìn một chút được không ạ?"
Diệp Trần nghe được điều này thì mới nhớ tới, Lâm Vũ Y vốn chính là người Kinh Đô Đảo quốc, tự nhiên sẽ không từ chối thỉnh cầu này của cô bé.
Lâm Vũ Y dẫn đường, hai người rất nhanh đã đi tới nhà của cô bé.
Vượt qua dự đoán của Diệp Trần, hắn vốn cho là nhà của tiểu nha đầu này chỉ là nhà bình thường, không nghĩ tới nhà của tiểu nha đầu này thế mà lại ở trong khu biệt thự sang trọng của Kinh Đô Đảo quốc.
Sau khi hỏi dò, Diệp Trần mới biết, hóa ra cha mẹ của Lâm Vũ Y đều là nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới, trước khi bị Thiên Dã tiên sinh của tổ chức Sam Khẩu hại chết thì họ đang làm việc cho một công ty nghiên cứu sinh học ở Đảo quốc có được thu nhập rất cao.
Vừa nói chuyện hai người vừa nhanh chóng tiến về phía cửa biệt thự, Lâm Vũ Y vui vẻ tiến về phía trước mở cửa, Diệp Trần đi bên cạnh cảm nhận được điều gì đó khác thường liền khẽ chau mày. Diệp Trần lắng tai nghe, phát hiện ra có một nhóm người trong nhà của Lâm Vũ Y. Hình như bọn họ còn đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhưng hắn cũng không vội nói cho tiểu nha đầu kia biết, chỉ im lặng suy tính trong lòng.
Nghe câu chuyện mà Lâm Vũ Y vừa kể, cha mẹ của nàng với Thiển Dã của tổ chức Sam Khẩu kia dường như cũng không có ân oán gút mắc gì.
Lúc đó hắn giết Thiển Dã kia đi cũng không hỏi được gì nhiều, nói không chừng cha mẹ của tiểu nha đầu này chết cũng không có đơn giản như vậy.
Mà mấy người đang ở trong biệt thự, có thể có liên quan gì tới cái chết của cha mẹ Lâm Vũ Y hay không?
Rất nhanh, Lâm Vũ Y mở cửa phòng, quay đầu hướng Diệp Trần cười nói:
"Sư phụ, đây chính là nhà ta, ta dẫn sư phụ đi xem xung quanh một chút!"
"Được!"
Diệp Trần gật đầu cười, tiếp tục ung dung thản nhiên đáp lời Lâm Vũ Y.
Hai người vừa mới bước vào trong phòng khách, xung quanh lập tức có bốn bóng người nhảy ra làm cho Lâm Vũ Y giật nảy mình, vội vàng lui tới bên cạnh Diệp Trần.
"Hắc hắc!"
Những người kia nhìn thấy Lâm Vũ Y thì lập tức thi nhau hiện ra nụ cười, "Cháu chính là Vũ Y sao? Chú đã ở đây chờ cháu ở đây rất lâu rồi đó!"
Nói chuyện chính là người đàn ông trung niên có khuôn mặt hiền lành.
Lâm Vũ Y đầu tiên là hơi kinh hãi, tuy nhiên nhớ ở bên cạnh mình còn có Diệp Trần, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:
"Các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở trong nhà của ta?"
Người đàn ông trung niên kia lập tức nở ra nụ cười hiền hòa, ôn nhu nói:
"Vũ Y, cháu đừng sợ, chúng ta thật ra đều là bạn bè của cha mẹ cháu! Trước khi cha mẹ cháu chết, có để lại cho chú một món đồ!"
Ba người khác cũng thi nhau mở miệng nói:
"Đúng vậy! Các chú không có ác ý, chỉ là tới lấy một món đồ vật mà thôi!"
"Chúng ta đều là bạn bè của cha mẹ cháu!"
"Cha của cháu tên là Lâm Kiện Thứ Lang, mẹ cháu gọi là Hàn Anh, hai người bọn họ đều làm việc ở công ty Liễu Sinh Chu Thức, chú nói không sai chứ?"
Lâm Vũ Y nghe được bọn họ thật sự biết cha mẹ của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không thể không lộ ra vẻ ngờ vực, nhịn không được nhìn sang Diệp Trần ở bên cạnh một cái, đã thấy hắn cúi đầu không nói gì, trong lúc nhất thời không có biết phải nói thế nào cho phải "Các ngươi...thật là bạn bè của cha mẹ ta sao? Tới nhà của ta tìm cái gì?"
Cả bốn người đều thấy đã lừa được Lâm Vũ Y, ngay lập tức thi nhau hiện ra vẻ vui mừng, người đàn ông trung niên kia tiếp tục giả vờ nói:
"Là như này, Vũ Y, trước khi cha mẹ của cháu chết, đang nghiên cứu một hạng mục rất lớn, ghi chép nghiên cứu của họ rất quan trọng đối với công ty thậm chí là đối với cả nước, cháu xem có thể giúp chú tìm được cuốn sổ ghi chép đó hay không?"
Lúc này Lâm Vũ Y cũng đã nhìn ra, những người này không có ý tốt, tuy nhiên có Diệp Trần ở đây, cô bé cũng là không sợ chút nào, "Sổ ghi chép của cha mẹ ta sao? Đúng là ta biết ở đây, tuy nhiên...vì sao ta phải đi lấy cho mấy người các ông?"
Bốn người nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng nhưng sau đó thì thi nhau lộ ra vẻ mặt dữ tợn, "Không cho sao? Chuyện này không phụ thuộc vào ngươi rồi!"
Bốn người nói xong thì tức thì vén tay áo lên chuẩn bị tiến về phía trước bắt Lâm Vũ Y lại, ý định tra tấn bức cung khiến cho Lâm Vũ Y phải khai ra chỗ cất quyển sổ ghi chép. Diệp Trần đứng bên cạnh Lâm Vũ Y sớm đã bị bọn chúng coi như người vô hình, dù sao chẳng qua chỉ là một tên thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi có thể làm gì bọn hắn chứ?
Diệp Trần không thể không lắc đầu, cũng lười nói nhảm với bọn họ, trực tiếp động tâm niệm liền suất chiêu.
"Sưu hồn!"
Trong nháy mắt bốn người lập tức đứng chôn chân tại chỗ, sau đó bốn đạo ánh sáng màu trắng phân biệt chui vào trong mi tâm của bốn người.
Trong nháy mắt, Diệp Trần đã từ trong trí nhớ của bốn người tìm ra được thứ mà mình muốn tìm, sau đó tiện tay bắn ra bốn đạo Tam Muội chân hỏa, trong nháy mắt đốt cháy bốn người này, ngay cả chút tro tàn cũng không còn.
Mà Lâm Vũ Y ở bên cạnh tuy đã được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Trần, nhưng vẫn cảm thấy rung động không thôi.
Mà sau khi Diệp Trần tiêu hóa tin tức lấy được từ trong đầu của bốn người này, mới từ từ mở hai mắt ra, quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ Y ở bên cạnh nói:
"Nha đầu, hóa ra thủ phạm chân chính hại chết cha mẹ của ngươi, không phải là Thiển Dã của tổ chức Sam Khẩu mà là Chủ tịch công ty Liễu Sinh Chu Thức, Liễu Sinh Chính Bình! Chờ một chút, cái tên này lại là em trai của Liễu Sinh Chính Long kia sao?"
"Thôi được, vậy thì thù mới hận cũ, giải quyết cùng một chỗ đi!"
Chương 372 Giết vào Liễu Sinh gia
Hóa ra, nghiên cứu mà cha mẹ Lâm Vũ Y tham gia là về sự biến đổi di truyền của cơ thể con người.
Mà công ty Liễu Sinh Chu Thức này, bề ngoài là một công ty bình thường về sinh vật y dược, thật ra là đang vì Đảo quốc nghiên cứu dự án xây dựng một quân đội các chiến sĩ Siêu Cơ Nhân.
Nghiên cứu này, lúc mới đầu chỉ là nghiên cứu thí nghiệm trên các loài động vận nhỏ, chuột bạch, dần dần cấp độ nghiên cứu nâng cao, gần đến giai đoạn cuối thì họ bắt đầu âm thầm bắt cóc những kẻ lang thang về, trực tiếp thí nghiệm trên cơ thể người sống.
Vợ chồng Lâm Kiện Thứ Lang vốn không biết đến mục đích thực sự của dự án này, sau khi biết được công ty thí nghiệm trực tiếp trên cơ thể người sống thì kiên quyết phản đối, thậm chí còn không tiếc làm trái điều ước, rút lui khỏi dự án này, mang theo con gái chạy trốn ra nước ngoài.
Sau khi Liễu Sinh Chính Bình nhận được tin tức, liền nổi nóng, tổn thất hai nhà khoa học hàng đầu là chuyện nhỏ, một khi để chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng thì sẽ trở thành chuyện xấu cho công ty, khiến dư luận phẫn nộ.
Thế là, Liễu Sinh Chính Bình lập tức để cho bạn bè của mình cũng chính là Thiển Dã của tổ chức Sam Khẩu kia ra tay chặn giết vợ chồng Lâm Kiện Thứ Lang, cũng tạo thành hiện trường giả với lý do chết ngoài ý muốn.
Người bên ngoài đều cho là cha mẹ của Lâm Vũ Y chết bởi ngoài ý muốn, ngay cả Lâm Vũ Y cũng tưởng rằng là do tổ chức Sam Khẩu làm ra, nhưng không ai biết đằng sau tất cả chuyện này lại là Liễu Sinh Chính Bình chủ tịch công ty Liễu Sinh Chu Thức làm kẻ chủ mưu.
Chờ sau khi Diệp Trần nói ra chân tướng chuyện này, thân thể Lâm Vũ Y lập tức run rẩy, bên trong đôi mắt tất cả đều là hận ý.
"Sư phụ! Ta...ta muốn giết người đó báo thù cho cha mẹ ta."
Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu Lâm Vũ Y, "Yên tâm, mối thù của ngươi, sư phụ sẽ giúp người đi trả!"
Không nghĩ tới, Lâm Vũ Y lại lắc đầu vô cùng kiên quyết, "Sư phụ, ta phải đích thân giết chết kẻ đó trả thù cho cha mẹ!"
Diệp Trần hơi sững sờ, tuy nhiên cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng, "Được! Ta để ngươi tự mình động thủ!"
Ngay lập tức Diệp Trần trực tiếp dẫn theo Lâm Vũ Y ra cửa, đi thẳng về phía Liễu Sinh gia.
...
Gia tộc Liễu Sinh là thế gia đệ nhất đại võ đạo của Đảo quốc, đã truyền thừa được hơn ngàn năm, là đại thế gia ngàn năm chân chính!
Nghe nói tổ tiên của gia tộc Liễu Sinh đã từng có hơn mười vị cao thủ Thần Cảnh, còn từng là sư phụ kiếm thuật của các vị Thiên Hoàng đảo quốc.
Luận địa vị ở toàn bộ giới võ đạo của Đảo quốc thì tuyệt đối là chí cao vô thượng, không thua kém Thánh Tâm các của giới võ đạo Hoa Hạ một chút nào, thậm chí còn hơn!
Hơn nữa, từ trong trí nhớ của Liễu Sinh Chính Long, Diệp Trần còn biết được nhiều hơn, gia tộc Liễu Sinh bây giờ chỉ có khoảng bốn vị cường giả Thần Cảnh, trừ bỏ Liễu Sinh Chính Long Diệp Trần đã diệt trước đó thì còn lại ba vị.
Tuy rằng ở trong mắt Diệp Trần, Thần cảnh cũng chẳng có gì ghê gớm, thế nhưng đối với võ giả bình thường mà nói đã là tồn tại đủ để cho bọn họ phải quỳ bái.
...
Lần theo ký ức của Liễu Sinh Chính Long thì hai người rất nhanh đã tìm được phủ đệ của gia tộc Liễu Sinh.
Đây là một tòa trang viên độc lập có phong cách cổ đại của Đảo quốc, nghe nói ở mấy trăm năm trước đó, tòa trang viên này là do Thiên Hoàng của Đảo quốc ban cho, gia tộc Liễu Sinh luôn luôn ở lại đây từ đó cho tới nay.
Hai người dắt tay đi tới trước cửa phủ đệ, ngay lập tức bị bốn tên võ sĩ Đảo quốc có thân hình cao lớn ngăn lại.
"Đây không phải chỗ mà các ngươi chơi đùa, tranh thủ thời gian cút ngay cho ta!"
Một tên võ sĩ Đảo quốc nhìn thấy hai người trẻ tuổi trước mắt này thì trực tiếp hùng hùng hổ hổ nói lời xua đuổi hai người.
Diệp Trần thì nhìn cũng chẳng thèm nhìn, trực tiếp cong ngón tay búng ra.
Sưu!
Đầu của người kia trong nháy mắt từ đầu vai lăn xuống.
"A!!"
"Giết người rồi!"
Ba người còn lại chưa bao giờ thấy cảnh tượng kinh khủng này thì lập tức thi nhau kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó co cẳng chạy như điên vào trong trang viên.
Đáng tiếc, tốc độ của bọ họ làm sao có thể so sánh với kiếm khí của Diệp Trần?
Sưu! Sưu! Sưu!
Diệp Trần cong ngón bắn ra một lần nữa, đầu của ba người đó trong nháy mắt đã thi nhau bay lên mà thi thể không đầu kia bởi vì theo quán tính mà vẫn còn chạy nhanh như điên, chạy tới thêm mấy mét thì "bụp" một tiếng mới ngã xuống đất.
Diệp Trần kéo Lâm Vũ Y ngay lập tức đi vào trong trang viên.
Động tĩnh ngoài cửa rất nhanh đã dẫn tới sự chú ý của một đám hộ vệ mặc đồng phục võ sĩ, lúc này thì thi nhau lao tới.
"Người nào dám tới Liễu Sinh gia gây chuyện?"
"Chán sống sao?"
"Muốn chết!"
...
Đám người Liễu Sinh gia hò hét lao tới trước mặt hai người Diệp Trần, tuy nhiên khi họ nhìn thấy trong viện có ba bộ thi thể không đầu thì mặt mũi của mọi người bắt đầu biến sắc, khí thế trên người không tự chủ được bắt đầu yếu đi mấy phần.
Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, tàn nhẫn sát hại ba tên thủ vệ dễ dàng như thế, đối phương rõ ràng là một tên cao thủ võ đạo! Tuy nhiên, phía sau gia tộc Liễu Sinh bọn họ còn có cường giả tọa trấn, chẳng mấy chốc mà tất cả đều bình tĩnh lại, nhất là lúc thấy hai người ở trước mắt kia, chẳng qua chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi thì lại càng thêm coi thường.
"Lớn mật! Dám gây sự giết người ở trong Liễu Sinh gia chúng ta, ta thấy ngươi là không muốn sống nữa!"
Một người đàn ông trẻ tuổi quát lớn một tiếng, trực tiếp rút trường kiếm trong tay ra hướng Diệp Trần hung hăng chém tới!
Đáng tiếc hắn vừa mới tới trước Diệp Trần được ba mét, thì giống như đâm vào trên một bức tường vô hình, trong nháy mắt bị bật ngược ngã lăn ra ngoài hơn mười mét, không rõ sống chết.
"Cái gì!"
Mọi người thấy cảnh tượng quỷ dị này thì lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, "Hắn là Đại kiếm sư!"
Có người nhịn không được kinh ngạc hô lên.
Ở Đảo quốc, Đại kiếm sư tương đương với tông sư Hóa Kình của Hoa Hạ, Kiếm Thành thì tương đương với Thánh Cảnh mà Kiếm Thần thì đồng dạng với Thần Cảnh.
Đối với võ giả bình thường mà nói, cảnh giới tông sư Hóa Kình chính là sự nhảy vọt về chất, đều có thể được xưng là cường giả.
"Không tệ không tệ! Có thể ở độ tuổi nhỏ như thế này đã đạt tới cảnh giới Đại kiếm sư, ngươi cũng coi như là một thiên tài!"
Trong đám người Liễu Sinh gia, bỗng nhiên có một ông lão tóc xám đi ra, trong đối mắt lão thì có một chút tán thưởng, "Người trẻ tuổi! Như vậy đi, ta thấy ngươi cũng coi là một kỳ tài võ đạo, nếu như ngươi ngoãn ngoãn quỳ xuống đầu hàng, bái chào môn hộ của lão phu, chuyện vừa xảy ra ta có thể giúp ngươi hướng gia chủ cầu tình, tha cho ngươi một mạng! Như thế nào?"
Lão giả này mới mở miệng, vẻ mặt của mọi người xung quanh lập tức thi nhau hiện ra vẻ hâm mộ, "Tùng Hạ khách khanh thế nhưng là Kiếm Thánh có tiếng tăm lừng lẫy ở Đảo quốc chúng ta!"
"Cái tên này thật đúng là may mắn a!"
"Còn không ngoan ngoãn quỳ xuống đầu hàng sao?"
...
Sau khi giọng nói của ông lão kia rơi xuống, người đã đi ra từ trong đám người, từ từ đi tới trước mặt Diệp Trần, mặt mũi tràn đầy vẻ tự tin.
Đáng tiếc, Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không nhấc một chút nào, trực tiếp thuận tay vung lên, "Con kiến hôi! Bằng ngươi cũng xứng sao?"
Oanh!
Một đạo kiếm quang dài tới mấy chục mét, từ trong cơ thể Diệp Trần trực tiếp lao nhanh ra, thẳng đến trước mặt ông lão rồi hung hăng chém xuống!
"Cái gì!"
Con ngươi của ông lão kia lập tức co rụt lại, hồn vía bị dọa cho suýt nữa thì bay ra ngoài, ngay lập tức vội vàng hướng về phía sau lùi lại, đồng thời nhanh như chớp rút thanh trường kiếm từ bên hông ra vội vàng nghênh đón tiếp lấy!
Tuy nhiên.
Ầm!
Kiếm quang màu đỏ rơi xuống, rõ ràng trực tiếp chặt đứt trường kiếm của ông lão, sau đó thế đi không giảm chém cả người ông lão tóc xám thành hai nửa!
"A!!!"
Những người khác ở xung quanh lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, vẻ mặt của mọi người đều kinh ngạc, "Chẳng lẽ hắn là...Kiếm Thần sao?"
Diệp Trần không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người này, trực tiếp mở miệng cao giọng, giọng nói trong nháy mắt truyền khắp mọi ngõ ngách trong trang viên, "Liễu Sinh Chính Bình! Ngoan ngoãn đi ra nộp mạng! Bằng không hôm nay ta diệt cả gia tộc Liễu Sinh của ngươi!"
Chương 373 Đồ Sát!
Giọng nói rơi xuống không lâu.
Bá bá bá!
Ba bóng người giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mọi người.
"Đại ca, xem ra uy vọng của gia tộc Liễu Sinh chúng ta không được nhiều bằng lúc trước a! Người nào cũng dám chạy đến Liễu Sinh gia chúng ta để giương oai!"
"Lão Lục, không thể khinh địch! Kẻ này giết Tùng Hạ, ít nhất thì cũng là cao thủ cấp bậc Kiếm Thánh!"
"Đảo quốc chúng ta từ khi nào có một vị thiếu niên cao thủ như vậy?"
Đây là ba ông lão trên người mặc trang phục võ sĩ màu đen, ngoài Diệp Trần ra, không có ai có thể nhìn thấy bọn họ là xuất hiện ở trước mặt mọi người như thế nào, chỉ từ thân pháp là có thể nhìn ra được đây là cao thủ tuyệt đỉnh.
"Là gia chủ đại nhân!"
"Còn có hai vị trưởng lão đại nhân!"
"Lần này chúng ta được cứu rồi!"
...
Mọi người của gia tộc Liễu Sinh nhìn thấy ba ông lão đột nhiên xuất hiện thì ngay lập tức tinh thần tất cả mọi người đều trở nên phấn chấn.
Hóa ra ba ông lão này chính là tam đại cao thủ Thần Cảnh của Liễu Sinh gia, là bậc cha chú của Liễu Sinh Chính Long kia.
"Lão phu là Liễu Sinh Tuấn Giới gia chủ của Liễu Sinh gia, các hạ là ai? Vì sao phải đại khai sát giới ở Liễu Sinh gia?"
Ông lão đứng ở giữa tiến lên một bước nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, mở miệng trầm giọng nói.
Diệp Trần ngẩng đầu liếc qua ông lão, sau đó dùng tiếng của Đảo quốc, mở miệng nhàn nhạt nói:
"Ta là ai ngươi còn chưa xứng biết! Ngoan ngoãn để Liễu Sinh Chính Bình cút ra đây nhận lấy cái chết, có lẽ ta có thể tha cho những người khác của Liễu Sinh gia các ngươi!"
"Baka!"
Diệp Trần vừa mới thốt ra, một ông lão ở bên cạnh không nhịn được lập tức mắng to một tiếng, đang muốn lao về phía trước, tuy nhiên lại bị Liễu Sinh Tuấn Giới kéo lại, nhỏ giọng nói:
"Lão Lục! Trước tiên không nên vọng động! Kẻ này tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như thế, bối cảnh khẳng định không đơn giản!"
Liễu Sinh Tuấn Giới tuy rằng nói thì nói như thế, tuy nhiên cũng đang tức giận không chịu được, lần nữa nhìn về phía Diệp Trần, giọng nói bắt đầu có chút lạnh, "Các hạ làm việc nói chuyện có thể thu liễm lại một chút a? Ngươi cùng Liễu Sinh Chính Bình có ân oán gì? Không bằng ở trước mặt mọi người nói ra đi, nếu như thật sự là con ta làm sai, ta bảo hắn hướng ngươi nhận lỗi là được!"
Liễu Sinh Tuấn Giới cố nén lửa giận trong lòng, nếu như không phải xem ở tu vi của Diệp Trần, khả năng có bối cảnh không tầm thường thì lấy thân phận và địa vị của hắn, há cần tốn thời gian nói nhảm với đối phương?
Tuy nhiên, Diệp Trần căn bản không thèm chịu nể mặt, "Không có gì đáng nói! Liễu Sinh Chính Bình hôm nay phải chết, cho các ngươi thời gian một phút, không giao người ra những người các ngươi đều phải chôn cùng hắn!"
"Khốn kiếp!"
Lần này thì ngay cả Liễu Sinh Tuấn Giới cũng không nhịn được, "Ngươi đây là đang khiêu khích uy nghiêm của Liễu Sinh gia chúng ta! Ta mặc kệ ngươi có thân phận gì, bây giờ quỳ xuống nói xin lỗi thì ta tha cho ngươi khỏi chết!"
Oanh!
Liễu Sinh Tuấn Giới vừa nói chuyện đồng thời khí thế trên người cũng lập tức không giữ lại chút nào mà bạo phát ra ngoài, vốn là ông lão gia nua thân thể còng xuống chớp mắt đã trở nên giống như lập tức trẻ ra mấy chục tuổi, dáng người cũng đột nhiên cao lên không ít, xung quanh còn có lưu quang lấp lóe, phảng phất giống như thần linh.
Mà cùng lúc đó, hai ông lão còn lại cũng thi nhau thi triển ra khí thế của riêng mình.
Oanh!
Oanh!
Khi khí thế của tam đại cường giả Thần Cảnh tụ lại một chỗ, lập tức đạt đến một cái tình trạng rất kinh khủng!
Mọi người của gia tộc Liễu Sinh ở xung quanh lập tức thi nhau cảm thấy được một cỗ uy lực kinh khủng khiến cho bọn hắn không tự chủ được mà muốn quỳ bái.
"Không hổ là Kiếm Thần a!"
"Đây chính là thực lực của gia chủ đại nhân và hai vị trưởng lão đại nhân sao?"
"Quả nhiên cường đại đến đáng sợ!"
...
"Tiểu tử! Bây giờ ngươi đã biết là đang đối mặt với ai chưa? Còn không quỳ xuống cầu xin tha thứ?"
Liễu Sinh Tuấn Giới vào lúc này giống như một bị thần, nhìn xuống Diệp Trần như nhìn xuống một con kiến hôi, lần nữa mở miệng từ từ nói.
Lấy thực lực tu vi của hắn, cho dù là ở trong Thần Cảnh, cũng thuộc về hàng ngũ cao thủ đứng đầu, cách cảnh giới Tiên Nhân cũng chỉ có khoảng cách nửa bước.
Phóng tầm mắt toàn bộ Đảo quốc, ngoài Vũ Hạc đại tiên mấy chục năm đều chưa từng xuất thế kia thì cũng chỉ còn có Bán Tàng Chân Nhất của tổ chức Sam Khẩu so với hắn mạnh hơn một bậc mà thôi.
Bây giờ Bán Tàng Chân Nhất bỏ mình, Vũ Hạc đại tiên không màng thế sự, Liễu Sinh Tuấn Giới hắn bây giờ tuyệt đối đã là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ đạo Đảo quốc.
Hắn tin tưởng ở dưới uy lực của chính mình, thiếu niên mười mấy tuổi trước mặt này không thể không lập tức bị dọa đến phải dập đầu cầu xin tha thứ.
Tuy nhiên, kết quả mà hắn dự đoán không có xảy ra.
Hai mắt Diệp Trần buông xuống, giống như không có cảm ứng được khí thế cường đại của ba người Liễu Sinh Tuấn Giới, trái lại còn lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Ta đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi đã không biết trân quý, vậy thì...tất cả đều chết hết cho ta!"
Giọng nói rơi xuống, Diệp Trần chậm rãi giơ bàn tay lên.
Ầm ầm!
Trên bầu trời lập tức xuất hiện một cái bóng mờ hình bàn tay khổng lồ dài đến gần trăm mét, sau đó hướng về phía ba người Liễu Sinh Tuấn Giới hung hăng chụp lại!
"Cái gì!"
Ba người Liễu Sinh Tuấn Giới lúc này sắc mặt mới thi nhau thay đổi, vội vàng hợp lực ngăn cản.
Ầm ầm!
Bàn tay lớn này đập xuống, tuy rằng chưa thể trực tiếp đập chết ba người này, nhưng trong nháy mắt đã ép cỗ khí thế cường đại trước đó của bọn hắn xuống.
Phốc! Phốc! Phốc!
Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Cuối cùng, ba người không chịu nổi áp lực mênh mông của cái bóng hình bàn tay khổng lồ kia, thi nhau điên cuồng phun ra ngụm máu tươi, ngã nhào trên mặt đất.
"Không! Làm sao lại mạnh như vậy!"
"Hắn rốt cuộc là ai?"
"Diệp Cuồng Tiên! Hắn chắc chắn chính là người giết chết Bán Tàng Chân Nhất, đánh lui lực lượng phòng vệ thứ bảy Diệp Cuồng Tiên!"
Tam đại cường giả Thần Cảnh bị một chưởng của Diệp Trần trực tiếp ép quỳ rạp xuống đất, lập tức thi nhau rống lớn.
Mà Liễu Sinh Tuấn Giới lúc này rốt cuộc mới phản ứng lại, trong nháy mắt đoán được thân phận của Diệp Trần.
Tuổi trẻ như vậy, còn có thể có được thực lực như thế, ngoài Diệp Cuồng Tiên làm chấn động toàn cầu gần đây thì còn có thể là ai?
Khóe miệng của Diệp Trần không thể không hơi nhếch lên, "Thế mà có thể đoán được ta là ai, tiếc rằng phản ứng chậm quá đi!"
Liễu Sinh Tuấn Giới nghe thấy Diệp Trần thừa nhận, lập tức trên mặt càng phát ra vẻ sợ hãi, vừa tận lực ngăn cản áp bách của cái bóng hình bàn tay khổng lồ kia, vừa bắt đầu liều mạng cầu khẩn, "Diệp tiền bối tha mạng! Chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, khẩn cầu Diệp tiền bối buông tha gia tộc Liễu Sinh chúng ta một con đường sống! Tên súc sinh Liễu Sinh Chính Bình kia không có ở trong nhà, ta đây tự mình bắt hắn quay trở lại giao cho ngài tùy ý xử trí! Mặt khác ta nguyện ý dâng hiến cho ngài một nửa tài phú của gia tộc Liễu Sinh, ngài xem như vậy được chưa?"
Sau khi Liễu Sinh Tuấn Giới biết được thân phận của Diệp Trần thì đã hoàn toàn sợ, hoàn toàn không để ý tới sự uy nghiêm của một người gia chủ của Liễu Sinh gia, hận không thể nhanh chóng tự tay giao đứa con chuyên gây chuyện này của mình vào trong tay Diệp Trần, để cầu xin sự tha thứ của hắn.
Nói đùa, đầu tiên đối phương tiêu diệt tổ chức Sam Khẩu, sau đó đánh lui lực lượng phòng vệ thứ bảy, so sánh sơ quan là có thể thấy gia tộc Liễu Sinh bọn hắn thì được coi là gì?
Nhưng để cho Liễu Sinh Tuấn Giới không nghĩ ra là con của mình làm sao lại đắc tội loại người kinh khủng như này?
"Bây giờ cầu xin tha thứ thì đã muộn rồi!"
Đối với điều kiện mê người của Liễu Sinh Tuấn Giới, Diệp Trần trực tiếp bỏ qua.
Lấy thực lực và địa vị của hắn hôm nay, tài phú thế tục đối với hắn mà nói đã không có bất kỳ giá trị nào, cho dù là giàu có nứt đố đổ vách như gia tộc Liễu Sinh hắn căn bản cũng không có để vào mắt.
Ầm!
Diệp Trần buông xuống giọng nói lạnh như băng, bàn tay trực tiếp bỗng nhiên nhấn một cái lại gia tăng thêm mấy phần lực đạo.
Bành!
Tam đại cao thủ Thần Cảnh lại bị một chưởng mạnh mẽ này của Diệp Trần trực tiếp đập nát thành một bãi thịt nhuyễn!
"Má ơi! Chạy mau a!"
Những người còn lại của gia tộc Liễu Sinh thì thấy ngay cả gia chủ đại nhân đều bị đối phương đập chết dễ dàng như vậy thì ngay lập tức từng người đều bị dọa co cẳng là chạy.
"Ta nói rồi, không giao Liễu Sinh Chính Bình ra thì tất cả các ngươi đều phải chết!"
Bá bá bá!
Từng đạo tàn ảnh hiện lên ở trên không trung, trên trăm tên võ sĩ của Liễu Sinh gia trong nháy mắt bị Diệp Trần giết chết toàn bộ!
Chương 374 Vũ Hạc đại tiên
Sau khi một hơi tru diệt hơn một trăm người của gia tộc Liễu Sinh, Diệp Trần dẫn Lâm Vũ Y rời khỏi Liễu Sinh gia.
Bởi vì không tìm được Liễu Sinh Chính Bình, điều này làm cho Diệp Trần rất khó chịu, lúc trước khi đi, còn cố ý dùng kiếm khí tiện tay khắc lên trên cửa sắt lớn của Liễu Sinh gia mấy chữ:
"Kẻ giết người, Hoa Hạ Diệp Cuồng Tiên!"
Ý nghĩ của Diệp Trần rất đơn giản, lão tử chính là giết người một cách trắng trợn, có bản lĩnh thì tới bắt ta đi!
Trước đó toàn bộ lực lượng phòng vệ thứ bảy đều không thể làm gì được hắn thì lúc này ở thành phố Kinh Đô có dân cư đông đúc, chính phủ Đảo cuốc lại có thể bắt hắn như thế nào?
Sau khi rời khỏi Liễu Sinh gia, Diệp Trần lại dẫn Lâm Vũ Y chạy tới công ty của Liễu Sinh Chu Thức.
Thế nhưng để cho Diệp Trần buồn bực là, Liễu Sinh Chính Bình thế mà cũng không ở công ty!
Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, Liễu Sinh Chính Bình này dù sao cũng là chủ tịch của một công ty, tự nhiên không có khả năng đêm hôm khuya khoắt còn ở công ty làm tăng ca.
Tuy nhiên, sau khi Diệp Trần giết vào công ty Liễu Sinh Chu Thức, nhưng căn cứ vào ký ức của mấy người trước đó kia, tìm được cái phòng thí nghiệm kia, thả những kẻ lang thang bị người tóm tới làm thí nghiệm bằng cơ thể người kia ra.
Ngay sau đó, Diệp Trần lại thông qua ký ức của Liễu Sinh Chính Long tìm mấy chỗ mà Liễu Sinh Chính Bình sẽ thường xuyên đi tới, nhưng vẫn không tìm được cái thằng này.
"Sớm biết trước đó không nên vội vàng giết chết Liễu Sinh Tuấn Giới như vậy..."
Nếu như Liễu Sinh Tuấn Giới còn sống, Diệp Trần hoàn toàn có thể dựa theo lực lượng huyết mạch trực tiếp bắt Liễu Sinh Chính Bình con trai của hắn tới.
Nhưng Liễu Sinh gia bây giờ đã bị hắn đồ diệt, một chiêu này tự nhiên cũng không thể nào thi triển.
Hơn nữa hắn từ trước tới nay chưa từng gặp qua Liễu Sinh Chính Bình, không cách nào thông qua Vạn Lý Truy Hồn đi lục soát tung tích của người này.
Huống chi, coi như có thể vận dụng Vạn Lý Truy Hồn thì toàn bộ trong thành phố Kinh Đô có trên ngàn vạn nhân khẩu, muốn ở trong mênh mông biển người này tìm ra được Liễu Sinh Chính Bình thì cho dù là Diệp Trần cũng rất khó có thể làm được.
Một đêm tìm kiếm không có kết quả, rơi vào đường cùng, hai người đành phải tạm thời trở về trong nhà của Lâm Vũ Y trước.
...
Ngày thứ hai, tin tức gia tộc Liễu Sinh gần như bị diệt cả nhà nhanh chóng được lan truyền đi, tuy rằng được cảnh sát tận lực che giấu, nhưng vẫn đưa tới sự chấn động đối với toàn bộ cao tầng của Đảo quốc!
Gia tộc Liễu Sinh vốn là thế gia võ đạo đệ nhất của Đảo quốc, chẳng những ở giới võ đạo có tầm quan trọng rất lớn, thậm chí ở tam giới quân chính thương đều có lực ảnh hưởng không nhỏ!
Bây giờ một gia tộc lớn như vậy, thế mà bọ người diệt cả nhà, điều này làm cho các vị cấp cao của Đảo quốc trở nên khiếp sợ, đồng thời cũng thi nhau cảm thấy sợ hãi một hồi.
Nhất là những gia tộc có thế lực lớn có tên tuổi của Đảo quốc kia càng là từng người đứng ngồi không yên.
Đầu tiên là tổ chức Sam Khẩu thế lực đệ nhất thế giới ngầm của Đảo quốc bị diệt, sau đó là Liễu Sinh gia thế gia võ đạo đệ nhất của Đảo quốc cũng bị hủy diệt, vậy mục tiêu tiếp theo của Diệp Cuồng Tiên sẽ là ai?
Nói không chừng, không biết lúc nào sẽ đến lượt bọn họ!
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần tuy rằng không thích người Đảo quốc, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ giết người.
Vào lúc này ở trong lòng những người này, Diệp Trần đã sớm trở thành ác ma giết người không chớp mắt!
...
Mà lúc này, phủ đệ Thủ tướng của Đảo quốc, Quy Điền Tam Lang nhìn qua chứng cứ mà cảnh sát ở hiện trường lấy được, nhất là mấy chữ Hoa Hạ rất là chói mắt ở trên cửa sắt lớn kia, lập tức khiến cho hắn vừa sợ! Vừa tức! Lại sợ!
"Baka!"
"Được một cái Diệp Cuồng Tiên! Quả thực khinh người quá đáng!"
Vốn là, từ khi Diệp Trần đánh một trận với lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc xong, Quy Điền Tam Lang đều đã chuẩn bị làm tốt dàn xếp ổn thỏa, thậm chí đều đã triệt tiêu lệnh bắt với Diệp Trần, chỉ hy vọng hắn có thể nhanh chóng tự động rời khỏi Đảo quốc.
Tuy nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ người này chẳng những không có rời đi, ngược lại lại làm trầm trọng thêm, lại giết tới kinh đô đồ sát Liễu Sinh gia thế gia võ đạo đệ nhất của Đảo quốc!
Thậm chí, ngay cả căn cứ nghiên cứu gen chiến sĩ Siêu Cơ Nhân mà gia tộc Liễu Sinh bí mật hợp tác với chính phủ Đảo quốc cũng bị người này phá hủy trong lần hành động này!
May mắn mà cảnh sát Đảo quốc xử lý kịp thời, Quy Điền Tam Lang lại nhanh chóng để cho người ta che giấu việc này đi, bằng không nếu để cho người ngoài biết được, bọn họ vậy mà bí mật dùng người sống để làm thí nghiệm đến nghiên cứu gen chiến sĩ Siêu Cơ Nhân, chẳng những sẽ bị ngàn người chỉ trỏ, trở thành mục tiêu công kích, thậm chí ngay cả Mỹ quốc bên kia cũng không dễ ăn nói!
Tuy nhiên, cũng chính vì vậy mà để cho Quy Điền Tam Lang càng thêm vững tin, cử động lần này của Diệp Cuồng Tiên có thể là phụng mệnh lệnh của quân đội Hoa Hạ!
Bằng không người này làm sao lại biết được phía sau công ty của Liễu Sinh Chu Thức là chính phủ Đảo quốc?
Thậm chí ngay cả địa điểm vào phòng thí nghiệm cũng biết rõ ràng tới như vậy!
"Không được!"
Quy Điền Tam Lang càng nghĩ càng thấy không ổn, sự uy hiếp của người này thực sự quá lớn, thậm chí toàn bộ thế cục của Đảo quốc nói không chừng đều phải bị người này đảo loạn hoàn toàn, trong lòng càng nghĩ càng hoảng, cuối cùng đột nhiên đứng dậy, trong đôi mặt hiện lên vẻ tàn khốc, "Diệp Cuồng Tiên! Đây chính là người bức ta!"
...
Cùng lúc đó, ở trong một câu lạc bộ giải trí của thành phố Kinh Đô, Đảo quốc, Liễu Sinh Chính Bình cũng đã biết được tin tức gia tộc Liễu Sinh bị đồ diệt, cả người lập tức choáng váng.
"Tại sao có thể như vậy? Liễu Sinh gia chúng ta vậy mà bị diệt như vậy? Không! Ta không tin! Liễu Sinh gia chúng ta với Diệp Cuồng Tiên kia không oán không cừu, tại sao hắn phải nhằm vào Liễu Sinh gia chúng ta? Đến cùng là tên khốn kiếp nào đi trêu trọc hắn đây?"
Một người đàn ông trung niên đeo kính ở một bên vẻ mặt hơi cổ quái thở dài một hơi nói:
"Chủ tịch! Ta thám thính được từ người còn sống sót trong công ty biết được, nghe nói Diệp Cuồng Tiên đang muốn tìm Chủ tịch ngài đây!"
"Cái gì! Tìm xem... Tìm ta?"
Ngay lập tức Liễu Sinh Chính Bình trợn tròn hai mắt lên, không thể không lùi hai bước đặt mông ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt vô cùng trắng bệch.
Hắn cố gắng nghĩ lại hành động gần đây của chính mình, thực sự không nghĩ ra chính mình với Diệp Cuồng Tiên, thậm chí là là đối với người Hoa Hạ có bất kì xích mích gì?
"Chẳng lẽ là Hàn Anh..."
Trong đầu của Liễu Sinh Chính Bình bỗng nhiên tung ra một gương mặt xinh đẹp, tuy nhiên lập tức hung hăng lắc đầu "Không có khả năng! Cô ta làm sao có quan hệ với Diệp Cuồng Tiên được? Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!"
Gã đeo kính một bên nhịn không được nói:
"Chủ tịch, vì lý do an toàn, ngài vẫn là nhanh chóng rời khỏi Đảo quốc đi! Hoặc là đi nơi nào đó tránh một thời gian cũng được!
Không nghĩ tới, sau khi hai mắt của Liễu Sinh Chính Bình đảo như rang lạc thì bỗng nhiên cắn răng một cái, nói:
"Diệp Cuồng Tiên này giết cả nhà ta, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy!
Gã đeo kính lập tức giật mình, "Chủ tịch, ngài cần phải nghĩ lại a! Diệp Cuồng Tiên này thế nhưng ngay cả quân đội đều không làm gì được hắn
Liễu Sinh Chính Bình khoát tay áo nói:
"Chuyện này thì không cần ngươi nhắc nhở! Ta đương nhiên sẽ dễ không đi chịu chết uổng, thế nhưng cũng không thể ngồi chờ chết!
Nói tới đây, Liễu Sinh Chính Bình dừng lại một chút, sau đó mới nói:
"Bây giờ phóng tầm mắt toàn bộ Đảo quốc thì chỗ an toàn nhất chỉ sợ cũng chỉ có, một nơi! Gã đeo kính lấy làm kỳ lạ, vội vàng truy vấn:
"Là ở đâu?"
Liễu Sinh Chính Bình hít sâu một hơi, nhìn về phía bắc, từ từ nói:
"Thiên Chiếu thần cung! Chỗ đó có Vũ Hạc đại tiên tọa trấn, cho dù là Diệp Cuồng Tiên kia khẳng định cũng không dám tùy tiện đặt chân vào trong đó!"
Gã đeo kính lập tức càng hiếu kỳ, "Vũ Hạc đại tiên? Đây không phải là truyền thuyết sao? Chẳng lẽ lão nhân gia ông ta thật sự còn sống?"
Liễu Sinh Chính Bình xì khẽ cười một tiếng, "Đương nhiên! Vũ Hạc đại tiện chính là tiên nhân chân chính! Liễu Sinh Chính Long anh của ta cũng bởi vì được đại tiên chỉ điểm qua mấy chiêu, cho nên mới có thể trở thành Kiếm Thần của Liễu Sinh gia ta!"
"Diệp Cuồng Tiên kia coi như có lợi hại hơn nữa thì cuối cùng chẳng qua là chỉ là một tiểu tử còn chưa tới hai mươi tuổi, chỉ cần Vũ Hạc đại tiên chịu ra tay thì chắc chắn sẽ giúp Liễu Sinh gia chúng ta báo thù rửa hận!"
Chương 375 Cút ra đây nhận lấy cái chết!
Thiên Chiếu thần cung, nơi này chẳng những là tổng bộ của Tinh Quốc xã của Đảo quốc mà cũng có thể nói đây là thánh địa trong lòng người của Đảo quốc!
Chỉ có điều, người bình thường của Đảo quốc chỉ có thể đi lại tại các điểm tham quan bên ngoài thần cung, căn bản không có tư cách tiến vào trong đó, người tiến vào nơi này chẳng những phải có thân phận và địa vị hiển hách, mà nhất định phải thông báo trước, sau khi được cho phép thì mới có thể đi vào, cho dù là Thủ tướng của Đảo quốc cũng không ngoại lệ!
Chỉnh bởi nguyên nhân này, bình thường ở nơi này có cực ít người đến cho nên rất thanh tịnh.
Tuy nhiên hôm nay lại là một cái ngoại lệ.
Chẳng những Quy Điền Tam Lang Thủ tướng Đảo quốc tới, ngay cả người cầm lái của tứ đại tập đoàn của Đảo quốc, gia chủ của tam đại thế gia võ đạo và toàn bộ mấy vị võ đạo cường giả và Âm Dương đại sư của Đảo quốc đều có mặt.
Thậm chí ngay cả Liễu Sinh Chính Bình người dòng chính duy nhất may mắn còn sống sốt của gia tộc Liễu Sinh rõ ràng cũng tới.
Mà xung quanh thần cung càng là điều động rất nhiều bộ đội đặc công bao vây lại ba tầng trong ba tầng ngoài, thậm chí toàn bộ danh lam thắng cảnh đều bị phong tỏa, cấm chế đối ngoại mở ra.
Còn về mục đích của những đại nhân vật này của Đảo quốc, không cần hỏi tự nhiên tất cả đều là bởi vì người thiếu niên đáng sợ kia.
...
"Tiểu thư Tuyết Cơ, làm phiền tiểu thư lại đi thông báo một chút đi! Chuyện này quan hệ tới an nguy của toàn bộ Đảo quốc, nếu như Vũ Hạc đại tiên lại không ra tay, Đảo quốc ta chỉ sợ cũng phải bị Diệp Cuồng Tiên kia quấy cho thiên hạ đại loạn!"
Quy Điên Tam Lang Thủ tướng của Đảo quốc, hướng về phía một cô gái xinh đẹp trên dưới hai mươi tuổi, khúm núm mở miệng khẩn cầu.
Nếu như để người bình thường của Đảo quốc thấy cảnh này, khẳng định sẽ rất chấn kinh và không cách nào tưởng tượng được thủ tướng đại nhân của bọn họ vậy mà tất cung tất kính đối với một cô gái còn trẻ tuổi như thế, đây quả thực là làm cho người khó tin!
Thế nhưng người cầm lái của tứ đại tập đoàn ở xung quanh, nhóm gia chủ tam đại thế gia võ đạo thì không có bất kỳ một ai là cảm thấy kỳ quái, ngược lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, thậm chí ngay cả bọn họ thì tất cả cũng đều một mực phải cung kính đứng ở một bên, trên mặt không dám tỏ ra chút bất kính nào.
Hóa ra, cô gái trẻ tuổi tên gọi là Tuyết Cơ này chính là quan môn đệ tử của Vũ Hạc đại tiên, đồng thời cũng là đệ tử được sủng ái nhất, chuyên môn phụ trách truyền lời của Vũ Hạc đại tiên với người ngoài.
Vũ Hạc đại tiên ở Đảo quốc có địa vị cực kỳ tôn sùng, tuy nhiên từ mấy chục năm trước đó không còn thấy công khai lộ mặt ra gặp người ngoài, vẫn luôn thông qua đệ tử tiến hành truyền lời với người ngoài, theo khoảng bảy tám năm trước người truyền lời đổi thành vị tiểu thư Tuyết Cơ bây giờ này.
Bởi vì cái gọi là, trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm, đối với một vị như vậy, mọi người tự nhiên không dám đắc tội.
Tuyết Cơ nghe được lời này của Quy Điền Tam Lang thì đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại, vậy mà trực tiếp đối với vị Thủ tướng của Đảo quốc này lạnh giọng trách mắng:
"Có phải lời nói vừa rồi của ta còn không đủ hiểu rõ hay không? Việc này sư phụ lão nhân gia ông ta tự có phán đoán suy luận, các ngươi không cần nhiều lời! Mời trở về đi!"
Quy Điền Tam Lang nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhìn qua gương mặt tuyệt mỹ lạnh lùng trước mắt kia, trong lòng tức giận đên hàm răng nghiến chặt, thật hận không thể lập tức đè nữ nhân trước mặt này xuống sau đó hung hăng trà đạp một phen, đáng tiếc hắn không có cái lá gan này, chỉ có thể nén giận.
Thấy không thể thực hiện được ý định thông qua con đường của Tuyết Cơ này, Quy Điễn Tam Lang quay đầu lại hướng về phía Liễu Sinh Chính Bình nháy mắt một cái, Liễu Sinh Chính Bình lập tức hiểu ý lao đi lên, "Phù phù" một tiếng, quỳ rạp xuống trước cửa đại điện bắt đầu lớn tiếng la lên, "Đại tiên cứu mạng a! Ta chính là Liễu Sinh Chính Bình người của gia tộc Liễu Sinh! Anh của ta Liễu Sinh Chính Long là đệ tử của ngài! Anh ta phụng lệnh của ngài tiến về Hoa Hạ chấp hành nhiệm vụ thì lại bị Diệp Cuồng Tiên sát hại tàn nhẫn, bây giờ kẻ gây ra chuyện này lại truy sát tới Kinh Đô, Liễu Sinh gia chúng ta cũng bị hắn tàn ác diệt môn! Liễu Sinh gia chỉ còn lại có một mình ta, mời đại tiênxem trên thể diện anh của ta làm chủ cho Liễu Sinh gia chúng ta a! "
Liễu Sinh Chính Bình nói xong lời cuối cùng thì than thở khóc lóc, cũng coi là bộc lộ rất chân tình.
Hắn thật sự là rất sợ hãi, nếu như Vũ Hạc đại tiên không xuất thủ, một khi hắn bị Diệp Cuồng Tiên tìm tới, khẳng định sẽ chết không có chỗ chôn, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này để liều một phen.
"Lớn mật!"
Tuyết Cơ thấy thế thì gương mặt xinh đẹp lập tức phát ra vẻ lạnh lùng, đang chuẩn bị trực tiếp đuổi Liễu Sinh Chính Bình đang lớn tiếng gào thét này ra khỏi Thiên Chiếu thần cung thì không nghĩ tới ngay vào lúc này, ở sâu trong thần cung lại truyền tới một giọng nói già nua, "Diệp Cuồng Tiên kia giết chết Long đồ nhi kia của ta có phải là thật không?"
Giọng nói tuy rằng già nua nhưng khí thế vẫn hào hùng, mọi người ngay lập tức cảm thấy lỗ tai của mình vang lên ong ong một lúc, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Mà Liễu Sinh Chính Bình nghe thấy Vũ Hạc đại tiên thế mà đáp lại với mình thì rất vui mừng và ngay lập tức bật khóc:
"Thưa đại tiên! Tuy rằng tới bây giờ còn chưa thể tìm ra được thi thể của anh trai ta, thế nhưng theo đứa cháu của ta cùng đi với anh ta đã có thể xác định bị người giết hại, mà anh trai của ta thì một mực không rõ tung tích, đoán chừng cũng đã dữ nhiều lành ít!"
"Mà phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, người có thể giết anh trai ta, ngoài Diệp Cuồng Tiên kia thì còn có thể là ai?"
Ở chỗ sâu trong cung điện, sau một lát trầm mặc, giọng nói tràn ngập sự tức giận của Vũ Hạc đại tiên vang lên lần nữa, "Khá lắm Diệp Cuồng Tiên a! Lão phu vốn coi hắn là tiểu bối, không muốn chấp nhặt với hắn, không nghĩ tới hắn lại dám hại đồ nhi của ta, đoạt Thần khí của ta, còn tùy ý làm bậy ở Đảo quốc ta!"
"Lão phu nếu lại cứ tiếp tục dung túng cho hắn thì hắn đúng thật coi là Đảo quốc chúng ta không còn ai có thể trị được hắn sao!"
Mấy người Quy Điền Tam Lang nghe được điều này thì lập tức tinh thần thi nhau trở nên phấn chấn, "Đại tiên nói có lý! Trước mắt cũng chỉ có ngài xuất mã mới có thể áp chế được người này thôi a!"
"Khẩn cầu đại tiên xuất thủ, để cho Đảo quốc chúng ta được bình yên!"
"Nhất định phải nghiêm trị kẻ này! Quyết không thể để cho hắn còn sống mà rời khỏi Đảo quốc!"
...
Mọi người thi nhau cao giọng hô hào.
"Thần cung thánh địa! Há có thể để cho các ngươi ồn ào lớn tiếng ở chỗ này sao? Tất cả ngậm miệng lại cho ta!"
Tuyết Cơ ở trên bậc thang ngay lập tức lạnh lùng nói.
Mọi người nhất thời có vẻ mặt ngượng ngùng mà ngậm miệng lại.
Mọi người ở đây, tất cả đều là nhân vật đứng đầu các giới ở Đảo quốc, thế nhưng lại bị một cô bé răn dạy như vậy, lại sửng sốt một chút nóng nảy cũng không có.
Trong thần cung, sau khi trầm mặc được chốc lát, giọng nói già nua của Vũ Hạc đại tiên lại chậm rãi vang lên lần nữa,
"Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, cần phải dẫn Diệp tiểu tử kia tới Thiên Chiếu thần cung!"
"Chỉ cần hắn dám đến, lão phu nắm chắc có thể triệt để tiêu diệt hắn!"
Mấy người Quy Điền Tam Lang nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng, sau đó hai mặt nhìn nhau, thi nhau lộ ra vẻ bị làm khó.
Lấy bọn họ hiểu rõ đối với tính cách của Diệp Cuồng Tiên thì người này rất cuồng ngạo, hơn nữa làm việc không kiêng nể gì cả thì làm sao có thể bị người khác dẫn dụ được dễ dàng như vậy?
Tuy rằng bọn họ đều rất hiếu kỳ, vì sao Vũ Hạc tiên nhân cứ nhất định phải quyết đấu với Diệp Cuồng Tiên ở đây thì mới ra tay, thế nhưng loại vấn đề này lại không có ai dám tùy tiện đứng ra để hỏi.
Vào lúc mọi người ở đây đang vô cùng khó xử, Thiên Chiếu thần cung bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười lớn.
"Vũ Hạc lão nhi! Ngươi thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Diệp Cuồng Tiên ở đây, ta hôm nay muốn nhìn xem xem ngươi có bản lĩnh gì!"
Giọng nói rơi xuống đồng thời mọi người đã thấy được một đạo thân ảnh gầy yếu đột nhiên xuất hiện ở phía trước, đã từ phía cổng đang từ từ đi tới phía bên này của bọn họ.
Thân ảnh kia cứ mỗi một bước bước ra, thân thể như thuấn di tiến lên mấy chục mét, sau khi bước ra được mấy bước thì người cũng đã đi tới trước cung điện, đồng thời giọng nói nhưng tiếng sấm nổ, đã vang lên lần nữa, "Vũ Hạc lão nhi, cút ra đây nhận lấy cái chết!!"
Tỉnh Hương Xuyên của Đảo quốc, kể từ sau ngày đại chiến kinh thiên tới hôm nay đã qua ba ngày.
Sau khi Diệp Trần trở về khách sạn thì ngay lập tức tiến vào trạng thái bế quan.
Tuy rằng phá vỡ âm mưu vây giết của lực lượng phòng vệ thứ bảy, thế nhưng một trận chiến này cũng đã gần như tiêu hao hết chân nguyên của Diệp Trần.
May mà ở bên trong Càn Khôn Trạc của Diệp Trần có cất giữ rất nhiều dược liệu, còn có lò luyện đan Diệp Trần hoàn toàn có thể trực tiếp mở lò luyện đan.
Vì vậy Diệp Trần liền một lúc luyện chế ra mấy lô Bồi Nguyên đan, còn thuận tiện giúp Lâm Vũ Y luyện chế ra một lò Tẩy Tủy đan.
Tuy nhiên, Bồi Nguyên đan đối với Diệp Trần bây giờ mà nói hiệu quả đã không còn rõ ràng như lúc trước, sau khi liên tục phục dụng hơn hai mươi viên Bồi Nguyên đan thì khó khăn lắm mới bổ sung lại chân nguyên đã tiêu hao, tu vi cũng chỉ miễn cưỡng bước vào cảnh giới Trúc Cơ tầng hai mà thôi.
"Xem ra chờ sau khi trở về lần này, phải nhanh chóng một chút bắt tay vào luyện chế Thăng Long Đan!"
Bồi Nguyên đan là đan dược nhất phẩm, đối với tu sĩ có tu vi cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ là có hiểu quả tốt nhất, đến cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ thì giảm mạnh, mà lấy tu vi cảnh giới Trúc Cơ của Diệp Trần bây giờ thì chỉ có Thăng Long Đan loại đan dược tam phẩm này thậm chí cao hơn nữa là đan dược tứ phầm mới có hiệu quả tốt nhất.
"Tuy nhiên trước khi rời khỏi Đảo quốc vẫn phải đi gặp vị Vũ Hạc tiên nhân kia một lúc!"
Lần này Diệp Trần tới Đảo quốc là có hai cái mục đích đó chính là tiêu diệt tổ chức Sam Khẩu, bây giờ thì đã làm được.
Còn một cái mục đích chính là đoạt phần bản đồ trong tay của vị Vũ Hạc tiên nhân của Đảo quốc kia tới tay để tìm biện pháp tiến vào Bồng Lai tiên đảo.
...
Ở lại trong khách sạn thêm một đêm.
Sang ngày thứ hai, Diệp Trần mang theo Lâm Vũ Y tiến về Thiên Chiếu thần cung.
Diệp Trần cũng không biết, chính phủ Đảo quốc đã triệt tiêu lệnh lùng bắt đối với hắn, nhưng hắn vẫn sử dụng thuật dịch dung cải biến dung mạo của mình một chút để tránh mấy chuyện phiền phức không đáng có.
Ước chừng đi nửa ngày, hai người đã thuận lợi trở về Kinh Đô của Đảo quốc, nhưng vẫn còn cách một đoạn khá xa mới đến Thiên Chiếu thần cung. Nếu không nhầm thì Thiên Chiếu thần cung cũng phải cách Kinh đô vài trăm dặm.
Diệp Trần có được phần ký ức của Liễu Sinh Chính Long, đối với đoạn đường này cũng coi như là thông thuộc. Nhưng Diệp Trần chưa vội tiến đến Thiên Chiếu thần cung. Hắn dự định tìm một khách sạn gần đó, sắp xếp ổn thỏa cho tiểu nha đầu Lâm Vũ Y xong xuôi rồi mới một mình đi đến thần cung.
Diệp Trần âm thầm định liệu mọi việc thì đúng lúc đó Lâm Vũ Y lại kéo cánh tay hắn, nói khẽ:
"Sư phụ, có thể cho ta về nhà nhìn một chút được không ạ?"
Diệp Trần nghe được điều này thì mới nhớ tới, Lâm Vũ Y vốn chính là người Kinh Đô Đảo quốc, tự nhiên sẽ không từ chối thỉnh cầu này của cô bé.
Lâm Vũ Y dẫn đường, hai người rất nhanh đã đi tới nhà của cô bé.
Vượt qua dự đoán của Diệp Trần, hắn vốn cho là nhà của tiểu nha đầu này chỉ là nhà bình thường, không nghĩ tới nhà của tiểu nha đầu này thế mà lại ở trong khu biệt thự sang trọng của Kinh Đô Đảo quốc.
Sau khi hỏi dò, Diệp Trần mới biết, hóa ra cha mẹ của Lâm Vũ Y đều là nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới, trước khi bị Thiên Dã tiên sinh của tổ chức Sam Khẩu hại chết thì họ đang làm việc cho một công ty nghiên cứu sinh học ở Đảo quốc có được thu nhập rất cao.
Vừa nói chuyện hai người vừa nhanh chóng tiến về phía cửa biệt thự, Lâm Vũ Y vui vẻ tiến về phía trước mở cửa, Diệp Trần đi bên cạnh cảm nhận được điều gì đó khác thường liền khẽ chau mày. Diệp Trần lắng tai nghe, phát hiện ra có một nhóm người trong nhà của Lâm Vũ Y. Hình như bọn họ còn đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhưng hắn cũng không vội nói cho tiểu nha đầu kia biết, chỉ im lặng suy tính trong lòng.
Nghe câu chuyện mà Lâm Vũ Y vừa kể, cha mẹ của nàng với Thiển Dã của tổ chức Sam Khẩu kia dường như cũng không có ân oán gút mắc gì.
Lúc đó hắn giết Thiển Dã kia đi cũng không hỏi được gì nhiều, nói không chừng cha mẹ của tiểu nha đầu này chết cũng không có đơn giản như vậy.
Mà mấy người đang ở trong biệt thự, có thể có liên quan gì tới cái chết của cha mẹ Lâm Vũ Y hay không?
Rất nhanh, Lâm Vũ Y mở cửa phòng, quay đầu hướng Diệp Trần cười nói:
"Sư phụ, đây chính là nhà ta, ta dẫn sư phụ đi xem xung quanh một chút!"
"Được!"
Diệp Trần gật đầu cười, tiếp tục ung dung thản nhiên đáp lời Lâm Vũ Y.
Hai người vừa mới bước vào trong phòng khách, xung quanh lập tức có bốn bóng người nhảy ra làm cho Lâm Vũ Y giật nảy mình, vội vàng lui tới bên cạnh Diệp Trần.
"Hắc hắc!"
Những người kia nhìn thấy Lâm Vũ Y thì lập tức thi nhau hiện ra nụ cười, "Cháu chính là Vũ Y sao? Chú đã ở đây chờ cháu ở đây rất lâu rồi đó!"
Nói chuyện chính là người đàn ông trung niên có khuôn mặt hiền lành.
Lâm Vũ Y đầu tiên là hơi kinh hãi, tuy nhiên nhớ ở bên cạnh mình còn có Diệp Trần, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:
"Các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở trong nhà của ta?"
Người đàn ông trung niên kia lập tức nở ra nụ cười hiền hòa, ôn nhu nói:
"Vũ Y, cháu đừng sợ, chúng ta thật ra đều là bạn bè của cha mẹ cháu! Trước khi cha mẹ cháu chết, có để lại cho chú một món đồ!"
Ba người khác cũng thi nhau mở miệng nói:
"Đúng vậy! Các chú không có ác ý, chỉ là tới lấy một món đồ vật mà thôi!"
"Chúng ta đều là bạn bè của cha mẹ cháu!"
"Cha của cháu tên là Lâm Kiện Thứ Lang, mẹ cháu gọi là Hàn Anh, hai người bọn họ đều làm việc ở công ty Liễu Sinh Chu Thức, chú nói không sai chứ?"
Lâm Vũ Y nghe được bọn họ thật sự biết cha mẹ của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không thể không lộ ra vẻ ngờ vực, nhịn không được nhìn sang Diệp Trần ở bên cạnh một cái, đã thấy hắn cúi đầu không nói gì, trong lúc nhất thời không có biết phải nói thế nào cho phải "Các ngươi...thật là bạn bè của cha mẹ ta sao? Tới nhà của ta tìm cái gì?"
Cả bốn người đều thấy đã lừa được Lâm Vũ Y, ngay lập tức thi nhau hiện ra vẻ vui mừng, người đàn ông trung niên kia tiếp tục giả vờ nói:
"Là như này, Vũ Y, trước khi cha mẹ của cháu chết, đang nghiên cứu một hạng mục rất lớn, ghi chép nghiên cứu của họ rất quan trọng đối với công ty thậm chí là đối với cả nước, cháu xem có thể giúp chú tìm được cuốn sổ ghi chép đó hay không?"
Lúc này Lâm Vũ Y cũng đã nhìn ra, những người này không có ý tốt, tuy nhiên có Diệp Trần ở đây, cô bé cũng là không sợ chút nào, "Sổ ghi chép của cha mẹ ta sao? Đúng là ta biết ở đây, tuy nhiên...vì sao ta phải đi lấy cho mấy người các ông?"
Bốn người nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng nhưng sau đó thì thi nhau lộ ra vẻ mặt dữ tợn, "Không cho sao? Chuyện này không phụ thuộc vào ngươi rồi!"
Bốn người nói xong thì tức thì vén tay áo lên chuẩn bị tiến về phía trước bắt Lâm Vũ Y lại, ý định tra tấn bức cung khiến cho Lâm Vũ Y phải khai ra chỗ cất quyển sổ ghi chép. Diệp Trần đứng bên cạnh Lâm Vũ Y sớm đã bị bọn chúng coi như người vô hình, dù sao chẳng qua chỉ là một tên thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi có thể làm gì bọn hắn chứ?
Diệp Trần không thể không lắc đầu, cũng lười nói nhảm với bọn họ, trực tiếp động tâm niệm liền suất chiêu.
"Sưu hồn!"
Trong nháy mắt bốn người lập tức đứng chôn chân tại chỗ, sau đó bốn đạo ánh sáng màu trắng phân biệt chui vào trong mi tâm của bốn người.
Trong nháy mắt, Diệp Trần đã từ trong trí nhớ của bốn người tìm ra được thứ mà mình muốn tìm, sau đó tiện tay bắn ra bốn đạo Tam Muội chân hỏa, trong nháy mắt đốt cháy bốn người này, ngay cả chút tro tàn cũng không còn.
Mà Lâm Vũ Y ở bên cạnh tuy đã được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Trần, nhưng vẫn cảm thấy rung động không thôi.
Mà sau khi Diệp Trần tiêu hóa tin tức lấy được từ trong đầu của bốn người này, mới từ từ mở hai mắt ra, quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ Y ở bên cạnh nói:
"Nha đầu, hóa ra thủ phạm chân chính hại chết cha mẹ của ngươi, không phải là Thiển Dã của tổ chức Sam Khẩu mà là Chủ tịch công ty Liễu Sinh Chu Thức, Liễu Sinh Chính Bình! Chờ một chút, cái tên này lại là em trai của Liễu Sinh Chính Long kia sao?"
"Thôi được, vậy thì thù mới hận cũ, giải quyết cùng một chỗ đi!"
Chương 372 Giết vào Liễu Sinh gia
Hóa ra, nghiên cứu mà cha mẹ Lâm Vũ Y tham gia là về sự biến đổi di truyền của cơ thể con người.
Mà công ty Liễu Sinh Chu Thức này, bề ngoài là một công ty bình thường về sinh vật y dược, thật ra là đang vì Đảo quốc nghiên cứu dự án xây dựng một quân đội các chiến sĩ Siêu Cơ Nhân.
Nghiên cứu này, lúc mới đầu chỉ là nghiên cứu thí nghiệm trên các loài động vận nhỏ, chuột bạch, dần dần cấp độ nghiên cứu nâng cao, gần đến giai đoạn cuối thì họ bắt đầu âm thầm bắt cóc những kẻ lang thang về, trực tiếp thí nghiệm trên cơ thể người sống.
Vợ chồng Lâm Kiện Thứ Lang vốn không biết đến mục đích thực sự của dự án này, sau khi biết được công ty thí nghiệm trực tiếp trên cơ thể người sống thì kiên quyết phản đối, thậm chí còn không tiếc làm trái điều ước, rút lui khỏi dự án này, mang theo con gái chạy trốn ra nước ngoài.
Sau khi Liễu Sinh Chính Bình nhận được tin tức, liền nổi nóng, tổn thất hai nhà khoa học hàng đầu là chuyện nhỏ, một khi để chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng thì sẽ trở thành chuyện xấu cho công ty, khiến dư luận phẫn nộ.
Thế là, Liễu Sinh Chính Bình lập tức để cho bạn bè của mình cũng chính là Thiển Dã của tổ chức Sam Khẩu kia ra tay chặn giết vợ chồng Lâm Kiện Thứ Lang, cũng tạo thành hiện trường giả với lý do chết ngoài ý muốn.
Người bên ngoài đều cho là cha mẹ của Lâm Vũ Y chết bởi ngoài ý muốn, ngay cả Lâm Vũ Y cũng tưởng rằng là do tổ chức Sam Khẩu làm ra, nhưng không ai biết đằng sau tất cả chuyện này lại là Liễu Sinh Chính Bình chủ tịch công ty Liễu Sinh Chu Thức làm kẻ chủ mưu.
Chờ sau khi Diệp Trần nói ra chân tướng chuyện này, thân thể Lâm Vũ Y lập tức run rẩy, bên trong đôi mắt tất cả đều là hận ý.
"Sư phụ! Ta...ta muốn giết người đó báo thù cho cha mẹ ta."
Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu Lâm Vũ Y, "Yên tâm, mối thù của ngươi, sư phụ sẽ giúp người đi trả!"
Không nghĩ tới, Lâm Vũ Y lại lắc đầu vô cùng kiên quyết, "Sư phụ, ta phải đích thân giết chết kẻ đó trả thù cho cha mẹ!"
Diệp Trần hơi sững sờ, tuy nhiên cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng, "Được! Ta để ngươi tự mình động thủ!"
Ngay lập tức Diệp Trần trực tiếp dẫn theo Lâm Vũ Y ra cửa, đi thẳng về phía Liễu Sinh gia.
...
Gia tộc Liễu Sinh là thế gia đệ nhất đại võ đạo của Đảo quốc, đã truyền thừa được hơn ngàn năm, là đại thế gia ngàn năm chân chính!
Nghe nói tổ tiên của gia tộc Liễu Sinh đã từng có hơn mười vị cao thủ Thần Cảnh, còn từng là sư phụ kiếm thuật của các vị Thiên Hoàng đảo quốc.
Luận địa vị ở toàn bộ giới võ đạo của Đảo quốc thì tuyệt đối là chí cao vô thượng, không thua kém Thánh Tâm các của giới võ đạo Hoa Hạ một chút nào, thậm chí còn hơn!
Hơn nữa, từ trong trí nhớ của Liễu Sinh Chính Long, Diệp Trần còn biết được nhiều hơn, gia tộc Liễu Sinh bây giờ chỉ có khoảng bốn vị cường giả Thần Cảnh, trừ bỏ Liễu Sinh Chính Long Diệp Trần đã diệt trước đó thì còn lại ba vị.
Tuy rằng ở trong mắt Diệp Trần, Thần cảnh cũng chẳng có gì ghê gớm, thế nhưng đối với võ giả bình thường mà nói đã là tồn tại đủ để cho bọn họ phải quỳ bái.
...
Lần theo ký ức của Liễu Sinh Chính Long thì hai người rất nhanh đã tìm được phủ đệ của gia tộc Liễu Sinh.
Đây là một tòa trang viên độc lập có phong cách cổ đại của Đảo quốc, nghe nói ở mấy trăm năm trước đó, tòa trang viên này là do Thiên Hoàng của Đảo quốc ban cho, gia tộc Liễu Sinh luôn luôn ở lại đây từ đó cho tới nay.
Hai người dắt tay đi tới trước cửa phủ đệ, ngay lập tức bị bốn tên võ sĩ Đảo quốc có thân hình cao lớn ngăn lại.
"Đây không phải chỗ mà các ngươi chơi đùa, tranh thủ thời gian cút ngay cho ta!"
Một tên võ sĩ Đảo quốc nhìn thấy hai người trẻ tuổi trước mắt này thì trực tiếp hùng hùng hổ hổ nói lời xua đuổi hai người.
Diệp Trần thì nhìn cũng chẳng thèm nhìn, trực tiếp cong ngón tay búng ra.
Sưu!
Đầu của người kia trong nháy mắt từ đầu vai lăn xuống.
"A!!"
"Giết người rồi!"
Ba người còn lại chưa bao giờ thấy cảnh tượng kinh khủng này thì lập tức thi nhau kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó co cẳng chạy như điên vào trong trang viên.
Đáng tiếc, tốc độ của bọ họ làm sao có thể so sánh với kiếm khí của Diệp Trần?
Sưu! Sưu! Sưu!
Diệp Trần cong ngón bắn ra một lần nữa, đầu của ba người đó trong nháy mắt đã thi nhau bay lên mà thi thể không đầu kia bởi vì theo quán tính mà vẫn còn chạy nhanh như điên, chạy tới thêm mấy mét thì "bụp" một tiếng mới ngã xuống đất.
Diệp Trần kéo Lâm Vũ Y ngay lập tức đi vào trong trang viên.
Động tĩnh ngoài cửa rất nhanh đã dẫn tới sự chú ý của một đám hộ vệ mặc đồng phục võ sĩ, lúc này thì thi nhau lao tới.
"Người nào dám tới Liễu Sinh gia gây chuyện?"
"Chán sống sao?"
"Muốn chết!"
...
Đám người Liễu Sinh gia hò hét lao tới trước mặt hai người Diệp Trần, tuy nhiên khi họ nhìn thấy trong viện có ba bộ thi thể không đầu thì mặt mũi của mọi người bắt đầu biến sắc, khí thế trên người không tự chủ được bắt đầu yếu đi mấy phần.
Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, tàn nhẫn sát hại ba tên thủ vệ dễ dàng như thế, đối phương rõ ràng là một tên cao thủ võ đạo! Tuy nhiên, phía sau gia tộc Liễu Sinh bọn họ còn có cường giả tọa trấn, chẳng mấy chốc mà tất cả đều bình tĩnh lại, nhất là lúc thấy hai người ở trước mắt kia, chẳng qua chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi thì lại càng thêm coi thường.
"Lớn mật! Dám gây sự giết người ở trong Liễu Sinh gia chúng ta, ta thấy ngươi là không muốn sống nữa!"
Một người đàn ông trẻ tuổi quát lớn một tiếng, trực tiếp rút trường kiếm trong tay ra hướng Diệp Trần hung hăng chém tới!
Đáng tiếc hắn vừa mới tới trước Diệp Trần được ba mét, thì giống như đâm vào trên một bức tường vô hình, trong nháy mắt bị bật ngược ngã lăn ra ngoài hơn mười mét, không rõ sống chết.
"Cái gì!"
Mọi người thấy cảnh tượng quỷ dị này thì lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, "Hắn là Đại kiếm sư!"
Có người nhịn không được kinh ngạc hô lên.
Ở Đảo quốc, Đại kiếm sư tương đương với tông sư Hóa Kình của Hoa Hạ, Kiếm Thành thì tương đương với Thánh Cảnh mà Kiếm Thần thì đồng dạng với Thần Cảnh.
Đối với võ giả bình thường mà nói, cảnh giới tông sư Hóa Kình chính là sự nhảy vọt về chất, đều có thể được xưng là cường giả.
"Không tệ không tệ! Có thể ở độ tuổi nhỏ như thế này đã đạt tới cảnh giới Đại kiếm sư, ngươi cũng coi như là một thiên tài!"
Trong đám người Liễu Sinh gia, bỗng nhiên có một ông lão tóc xám đi ra, trong đối mắt lão thì có một chút tán thưởng, "Người trẻ tuổi! Như vậy đi, ta thấy ngươi cũng coi là một kỳ tài võ đạo, nếu như ngươi ngoãn ngoãn quỳ xuống đầu hàng, bái chào môn hộ của lão phu, chuyện vừa xảy ra ta có thể giúp ngươi hướng gia chủ cầu tình, tha cho ngươi một mạng! Như thế nào?"
Lão giả này mới mở miệng, vẻ mặt của mọi người xung quanh lập tức thi nhau hiện ra vẻ hâm mộ, "Tùng Hạ khách khanh thế nhưng là Kiếm Thánh có tiếng tăm lừng lẫy ở Đảo quốc chúng ta!"
"Cái tên này thật đúng là may mắn a!"
"Còn không ngoan ngoãn quỳ xuống đầu hàng sao?"
...
Sau khi giọng nói của ông lão kia rơi xuống, người đã đi ra từ trong đám người, từ từ đi tới trước mặt Diệp Trần, mặt mũi tràn đầy vẻ tự tin.
Đáng tiếc, Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không nhấc một chút nào, trực tiếp thuận tay vung lên, "Con kiến hôi! Bằng ngươi cũng xứng sao?"
Oanh!
Một đạo kiếm quang dài tới mấy chục mét, từ trong cơ thể Diệp Trần trực tiếp lao nhanh ra, thẳng đến trước mặt ông lão rồi hung hăng chém xuống!
"Cái gì!"
Con ngươi của ông lão kia lập tức co rụt lại, hồn vía bị dọa cho suýt nữa thì bay ra ngoài, ngay lập tức vội vàng hướng về phía sau lùi lại, đồng thời nhanh như chớp rút thanh trường kiếm từ bên hông ra vội vàng nghênh đón tiếp lấy!
Tuy nhiên.
Ầm!
Kiếm quang màu đỏ rơi xuống, rõ ràng trực tiếp chặt đứt trường kiếm của ông lão, sau đó thế đi không giảm chém cả người ông lão tóc xám thành hai nửa!
"A!!!"
Những người khác ở xung quanh lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, vẻ mặt của mọi người đều kinh ngạc, "Chẳng lẽ hắn là...Kiếm Thần sao?"
Diệp Trần không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người này, trực tiếp mở miệng cao giọng, giọng nói trong nháy mắt truyền khắp mọi ngõ ngách trong trang viên, "Liễu Sinh Chính Bình! Ngoan ngoãn đi ra nộp mạng! Bằng không hôm nay ta diệt cả gia tộc Liễu Sinh của ngươi!"
Chương 373 Đồ Sát!
Giọng nói rơi xuống không lâu.
Bá bá bá!
Ba bóng người giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mọi người.
"Đại ca, xem ra uy vọng của gia tộc Liễu Sinh chúng ta không được nhiều bằng lúc trước a! Người nào cũng dám chạy đến Liễu Sinh gia chúng ta để giương oai!"
"Lão Lục, không thể khinh địch! Kẻ này giết Tùng Hạ, ít nhất thì cũng là cao thủ cấp bậc Kiếm Thánh!"
"Đảo quốc chúng ta từ khi nào có một vị thiếu niên cao thủ như vậy?"
Đây là ba ông lão trên người mặc trang phục võ sĩ màu đen, ngoài Diệp Trần ra, không có ai có thể nhìn thấy bọn họ là xuất hiện ở trước mặt mọi người như thế nào, chỉ từ thân pháp là có thể nhìn ra được đây là cao thủ tuyệt đỉnh.
"Là gia chủ đại nhân!"
"Còn có hai vị trưởng lão đại nhân!"
"Lần này chúng ta được cứu rồi!"
...
Mọi người của gia tộc Liễu Sinh nhìn thấy ba ông lão đột nhiên xuất hiện thì ngay lập tức tinh thần tất cả mọi người đều trở nên phấn chấn.
Hóa ra ba ông lão này chính là tam đại cao thủ Thần Cảnh của Liễu Sinh gia, là bậc cha chú của Liễu Sinh Chính Long kia.
"Lão phu là Liễu Sinh Tuấn Giới gia chủ của Liễu Sinh gia, các hạ là ai? Vì sao phải đại khai sát giới ở Liễu Sinh gia?"
Ông lão đứng ở giữa tiến lên một bước nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, mở miệng trầm giọng nói.
Diệp Trần ngẩng đầu liếc qua ông lão, sau đó dùng tiếng của Đảo quốc, mở miệng nhàn nhạt nói:
"Ta là ai ngươi còn chưa xứng biết! Ngoan ngoãn để Liễu Sinh Chính Bình cút ra đây nhận lấy cái chết, có lẽ ta có thể tha cho những người khác của Liễu Sinh gia các ngươi!"
"Baka!"
Diệp Trần vừa mới thốt ra, một ông lão ở bên cạnh không nhịn được lập tức mắng to một tiếng, đang muốn lao về phía trước, tuy nhiên lại bị Liễu Sinh Tuấn Giới kéo lại, nhỏ giọng nói:
"Lão Lục! Trước tiên không nên vọng động! Kẻ này tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như thế, bối cảnh khẳng định không đơn giản!"
Liễu Sinh Tuấn Giới tuy rằng nói thì nói như thế, tuy nhiên cũng đang tức giận không chịu được, lần nữa nhìn về phía Diệp Trần, giọng nói bắt đầu có chút lạnh, "Các hạ làm việc nói chuyện có thể thu liễm lại một chút a? Ngươi cùng Liễu Sinh Chính Bình có ân oán gì? Không bằng ở trước mặt mọi người nói ra đi, nếu như thật sự là con ta làm sai, ta bảo hắn hướng ngươi nhận lỗi là được!"
Liễu Sinh Tuấn Giới cố nén lửa giận trong lòng, nếu như không phải xem ở tu vi của Diệp Trần, khả năng có bối cảnh không tầm thường thì lấy thân phận và địa vị của hắn, há cần tốn thời gian nói nhảm với đối phương?
Tuy nhiên, Diệp Trần căn bản không thèm chịu nể mặt, "Không có gì đáng nói! Liễu Sinh Chính Bình hôm nay phải chết, cho các ngươi thời gian một phút, không giao người ra những người các ngươi đều phải chôn cùng hắn!"
"Khốn kiếp!"
Lần này thì ngay cả Liễu Sinh Tuấn Giới cũng không nhịn được, "Ngươi đây là đang khiêu khích uy nghiêm của Liễu Sinh gia chúng ta! Ta mặc kệ ngươi có thân phận gì, bây giờ quỳ xuống nói xin lỗi thì ta tha cho ngươi khỏi chết!"
Oanh!
Liễu Sinh Tuấn Giới vừa nói chuyện đồng thời khí thế trên người cũng lập tức không giữ lại chút nào mà bạo phát ra ngoài, vốn là ông lão gia nua thân thể còng xuống chớp mắt đã trở nên giống như lập tức trẻ ra mấy chục tuổi, dáng người cũng đột nhiên cao lên không ít, xung quanh còn có lưu quang lấp lóe, phảng phất giống như thần linh.
Mà cùng lúc đó, hai ông lão còn lại cũng thi nhau thi triển ra khí thế của riêng mình.
Oanh!
Oanh!
Khi khí thế của tam đại cường giả Thần Cảnh tụ lại một chỗ, lập tức đạt đến một cái tình trạng rất kinh khủng!
Mọi người của gia tộc Liễu Sinh ở xung quanh lập tức thi nhau cảm thấy được một cỗ uy lực kinh khủng khiến cho bọn hắn không tự chủ được mà muốn quỳ bái.
"Không hổ là Kiếm Thần a!"
"Đây chính là thực lực của gia chủ đại nhân và hai vị trưởng lão đại nhân sao?"
"Quả nhiên cường đại đến đáng sợ!"
...
"Tiểu tử! Bây giờ ngươi đã biết là đang đối mặt với ai chưa? Còn không quỳ xuống cầu xin tha thứ?"
Liễu Sinh Tuấn Giới vào lúc này giống như một bị thần, nhìn xuống Diệp Trần như nhìn xuống một con kiến hôi, lần nữa mở miệng từ từ nói.
Lấy thực lực tu vi của hắn, cho dù là ở trong Thần Cảnh, cũng thuộc về hàng ngũ cao thủ đứng đầu, cách cảnh giới Tiên Nhân cũng chỉ có khoảng cách nửa bước.
Phóng tầm mắt toàn bộ Đảo quốc, ngoài Vũ Hạc đại tiên mấy chục năm đều chưa từng xuất thế kia thì cũng chỉ còn có Bán Tàng Chân Nhất của tổ chức Sam Khẩu so với hắn mạnh hơn một bậc mà thôi.
Bây giờ Bán Tàng Chân Nhất bỏ mình, Vũ Hạc đại tiên không màng thế sự, Liễu Sinh Tuấn Giới hắn bây giờ tuyệt đối đã là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ đạo Đảo quốc.
Hắn tin tưởng ở dưới uy lực của chính mình, thiếu niên mười mấy tuổi trước mặt này không thể không lập tức bị dọa đến phải dập đầu cầu xin tha thứ.
Tuy nhiên, kết quả mà hắn dự đoán không có xảy ra.
Hai mắt Diệp Trần buông xuống, giống như không có cảm ứng được khí thế cường đại của ba người Liễu Sinh Tuấn Giới, trái lại còn lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Ta đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi đã không biết trân quý, vậy thì...tất cả đều chết hết cho ta!"
Giọng nói rơi xuống, Diệp Trần chậm rãi giơ bàn tay lên.
Ầm ầm!
Trên bầu trời lập tức xuất hiện một cái bóng mờ hình bàn tay khổng lồ dài đến gần trăm mét, sau đó hướng về phía ba người Liễu Sinh Tuấn Giới hung hăng chụp lại!
"Cái gì!"
Ba người Liễu Sinh Tuấn Giới lúc này sắc mặt mới thi nhau thay đổi, vội vàng hợp lực ngăn cản.
Ầm ầm!
Bàn tay lớn này đập xuống, tuy rằng chưa thể trực tiếp đập chết ba người này, nhưng trong nháy mắt đã ép cỗ khí thế cường đại trước đó của bọn hắn xuống.
Phốc! Phốc! Phốc!
Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Cuối cùng, ba người không chịu nổi áp lực mênh mông của cái bóng hình bàn tay khổng lồ kia, thi nhau điên cuồng phun ra ngụm máu tươi, ngã nhào trên mặt đất.
"Không! Làm sao lại mạnh như vậy!"
"Hắn rốt cuộc là ai?"
"Diệp Cuồng Tiên! Hắn chắc chắn chính là người giết chết Bán Tàng Chân Nhất, đánh lui lực lượng phòng vệ thứ bảy Diệp Cuồng Tiên!"
Tam đại cường giả Thần Cảnh bị một chưởng của Diệp Trần trực tiếp ép quỳ rạp xuống đất, lập tức thi nhau rống lớn.
Mà Liễu Sinh Tuấn Giới lúc này rốt cuộc mới phản ứng lại, trong nháy mắt đoán được thân phận của Diệp Trần.
Tuổi trẻ như vậy, còn có thể có được thực lực như thế, ngoài Diệp Cuồng Tiên làm chấn động toàn cầu gần đây thì còn có thể là ai?
Khóe miệng của Diệp Trần không thể không hơi nhếch lên, "Thế mà có thể đoán được ta là ai, tiếc rằng phản ứng chậm quá đi!"
Liễu Sinh Tuấn Giới nghe thấy Diệp Trần thừa nhận, lập tức trên mặt càng phát ra vẻ sợ hãi, vừa tận lực ngăn cản áp bách của cái bóng hình bàn tay khổng lồ kia, vừa bắt đầu liều mạng cầu khẩn, "Diệp tiền bối tha mạng! Chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, khẩn cầu Diệp tiền bối buông tha gia tộc Liễu Sinh chúng ta một con đường sống! Tên súc sinh Liễu Sinh Chính Bình kia không có ở trong nhà, ta đây tự mình bắt hắn quay trở lại giao cho ngài tùy ý xử trí! Mặt khác ta nguyện ý dâng hiến cho ngài một nửa tài phú của gia tộc Liễu Sinh, ngài xem như vậy được chưa?"
Sau khi Liễu Sinh Tuấn Giới biết được thân phận của Diệp Trần thì đã hoàn toàn sợ, hoàn toàn không để ý tới sự uy nghiêm của một người gia chủ của Liễu Sinh gia, hận không thể nhanh chóng tự tay giao đứa con chuyên gây chuyện này của mình vào trong tay Diệp Trần, để cầu xin sự tha thứ của hắn.
Nói đùa, đầu tiên đối phương tiêu diệt tổ chức Sam Khẩu, sau đó đánh lui lực lượng phòng vệ thứ bảy, so sánh sơ quan là có thể thấy gia tộc Liễu Sinh bọn hắn thì được coi là gì?
Nhưng để cho Liễu Sinh Tuấn Giới không nghĩ ra là con của mình làm sao lại đắc tội loại người kinh khủng như này?
"Bây giờ cầu xin tha thứ thì đã muộn rồi!"
Đối với điều kiện mê người của Liễu Sinh Tuấn Giới, Diệp Trần trực tiếp bỏ qua.
Lấy thực lực và địa vị của hắn hôm nay, tài phú thế tục đối với hắn mà nói đã không có bất kỳ giá trị nào, cho dù là giàu có nứt đố đổ vách như gia tộc Liễu Sinh hắn căn bản cũng không có để vào mắt.
Ầm!
Diệp Trần buông xuống giọng nói lạnh như băng, bàn tay trực tiếp bỗng nhiên nhấn một cái lại gia tăng thêm mấy phần lực đạo.
Bành!
Tam đại cao thủ Thần Cảnh lại bị một chưởng mạnh mẽ này của Diệp Trần trực tiếp đập nát thành một bãi thịt nhuyễn!
"Má ơi! Chạy mau a!"
Những người còn lại của gia tộc Liễu Sinh thì thấy ngay cả gia chủ đại nhân đều bị đối phương đập chết dễ dàng như vậy thì ngay lập tức từng người đều bị dọa co cẳng là chạy.
"Ta nói rồi, không giao Liễu Sinh Chính Bình ra thì tất cả các ngươi đều phải chết!"
Bá bá bá!
Từng đạo tàn ảnh hiện lên ở trên không trung, trên trăm tên võ sĩ của Liễu Sinh gia trong nháy mắt bị Diệp Trần giết chết toàn bộ!
Chương 374 Vũ Hạc đại tiên
Sau khi một hơi tru diệt hơn một trăm người của gia tộc Liễu Sinh, Diệp Trần dẫn Lâm Vũ Y rời khỏi Liễu Sinh gia.
Bởi vì không tìm được Liễu Sinh Chính Bình, điều này làm cho Diệp Trần rất khó chịu, lúc trước khi đi, còn cố ý dùng kiếm khí tiện tay khắc lên trên cửa sắt lớn của Liễu Sinh gia mấy chữ:
"Kẻ giết người, Hoa Hạ Diệp Cuồng Tiên!"
Ý nghĩ của Diệp Trần rất đơn giản, lão tử chính là giết người một cách trắng trợn, có bản lĩnh thì tới bắt ta đi!
Trước đó toàn bộ lực lượng phòng vệ thứ bảy đều không thể làm gì được hắn thì lúc này ở thành phố Kinh Đô có dân cư đông đúc, chính phủ Đảo cuốc lại có thể bắt hắn như thế nào?
Sau khi rời khỏi Liễu Sinh gia, Diệp Trần lại dẫn Lâm Vũ Y chạy tới công ty của Liễu Sinh Chu Thức.
Thế nhưng để cho Diệp Trần buồn bực là, Liễu Sinh Chính Bình thế mà cũng không ở công ty!
Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, Liễu Sinh Chính Bình này dù sao cũng là chủ tịch của một công ty, tự nhiên không có khả năng đêm hôm khuya khoắt còn ở công ty làm tăng ca.
Tuy nhiên, sau khi Diệp Trần giết vào công ty Liễu Sinh Chu Thức, nhưng căn cứ vào ký ức của mấy người trước đó kia, tìm được cái phòng thí nghiệm kia, thả những kẻ lang thang bị người tóm tới làm thí nghiệm bằng cơ thể người kia ra.
Ngay sau đó, Diệp Trần lại thông qua ký ức của Liễu Sinh Chính Long tìm mấy chỗ mà Liễu Sinh Chính Bình sẽ thường xuyên đi tới, nhưng vẫn không tìm được cái thằng này.
"Sớm biết trước đó không nên vội vàng giết chết Liễu Sinh Tuấn Giới như vậy..."
Nếu như Liễu Sinh Tuấn Giới còn sống, Diệp Trần hoàn toàn có thể dựa theo lực lượng huyết mạch trực tiếp bắt Liễu Sinh Chính Bình con trai của hắn tới.
Nhưng Liễu Sinh gia bây giờ đã bị hắn đồ diệt, một chiêu này tự nhiên cũng không thể nào thi triển.
Hơn nữa hắn từ trước tới nay chưa từng gặp qua Liễu Sinh Chính Bình, không cách nào thông qua Vạn Lý Truy Hồn đi lục soát tung tích của người này.
Huống chi, coi như có thể vận dụng Vạn Lý Truy Hồn thì toàn bộ trong thành phố Kinh Đô có trên ngàn vạn nhân khẩu, muốn ở trong mênh mông biển người này tìm ra được Liễu Sinh Chính Bình thì cho dù là Diệp Trần cũng rất khó có thể làm được.
Một đêm tìm kiếm không có kết quả, rơi vào đường cùng, hai người đành phải tạm thời trở về trong nhà của Lâm Vũ Y trước.
...
Ngày thứ hai, tin tức gia tộc Liễu Sinh gần như bị diệt cả nhà nhanh chóng được lan truyền đi, tuy rằng được cảnh sát tận lực che giấu, nhưng vẫn đưa tới sự chấn động đối với toàn bộ cao tầng của Đảo quốc!
Gia tộc Liễu Sinh vốn là thế gia võ đạo đệ nhất của Đảo quốc, chẳng những ở giới võ đạo có tầm quan trọng rất lớn, thậm chí ở tam giới quân chính thương đều có lực ảnh hưởng không nhỏ!
Bây giờ một gia tộc lớn như vậy, thế mà bọ người diệt cả nhà, điều này làm cho các vị cấp cao của Đảo quốc trở nên khiếp sợ, đồng thời cũng thi nhau cảm thấy sợ hãi một hồi.
Nhất là những gia tộc có thế lực lớn có tên tuổi của Đảo quốc kia càng là từng người đứng ngồi không yên.
Đầu tiên là tổ chức Sam Khẩu thế lực đệ nhất thế giới ngầm của Đảo quốc bị diệt, sau đó là Liễu Sinh gia thế gia võ đạo đệ nhất của Đảo quốc cũng bị hủy diệt, vậy mục tiêu tiếp theo của Diệp Cuồng Tiên sẽ là ai?
Nói không chừng, không biết lúc nào sẽ đến lượt bọn họ!
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần tuy rằng không thích người Đảo quốc, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ giết người.
Vào lúc này ở trong lòng những người này, Diệp Trần đã sớm trở thành ác ma giết người không chớp mắt!
...
Mà lúc này, phủ đệ Thủ tướng của Đảo quốc, Quy Điền Tam Lang nhìn qua chứng cứ mà cảnh sát ở hiện trường lấy được, nhất là mấy chữ Hoa Hạ rất là chói mắt ở trên cửa sắt lớn kia, lập tức khiến cho hắn vừa sợ! Vừa tức! Lại sợ!
"Baka!"
"Được một cái Diệp Cuồng Tiên! Quả thực khinh người quá đáng!"
Vốn là, từ khi Diệp Trần đánh một trận với lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc xong, Quy Điền Tam Lang đều đã chuẩn bị làm tốt dàn xếp ổn thỏa, thậm chí đều đã triệt tiêu lệnh bắt với Diệp Trần, chỉ hy vọng hắn có thể nhanh chóng tự động rời khỏi Đảo quốc.
Tuy nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ người này chẳng những không có rời đi, ngược lại lại làm trầm trọng thêm, lại giết tới kinh đô đồ sát Liễu Sinh gia thế gia võ đạo đệ nhất của Đảo quốc!
Thậm chí, ngay cả căn cứ nghiên cứu gen chiến sĩ Siêu Cơ Nhân mà gia tộc Liễu Sinh bí mật hợp tác với chính phủ Đảo quốc cũng bị người này phá hủy trong lần hành động này!
May mắn mà cảnh sát Đảo quốc xử lý kịp thời, Quy Điền Tam Lang lại nhanh chóng để cho người ta che giấu việc này đi, bằng không nếu để cho người ngoài biết được, bọn họ vậy mà bí mật dùng người sống để làm thí nghiệm đến nghiên cứu gen chiến sĩ Siêu Cơ Nhân, chẳng những sẽ bị ngàn người chỉ trỏ, trở thành mục tiêu công kích, thậm chí ngay cả Mỹ quốc bên kia cũng không dễ ăn nói!
Tuy nhiên, cũng chính vì vậy mà để cho Quy Điền Tam Lang càng thêm vững tin, cử động lần này của Diệp Cuồng Tiên có thể là phụng mệnh lệnh của quân đội Hoa Hạ!
Bằng không người này làm sao lại biết được phía sau công ty của Liễu Sinh Chu Thức là chính phủ Đảo quốc?
Thậm chí ngay cả địa điểm vào phòng thí nghiệm cũng biết rõ ràng tới như vậy!
"Không được!"
Quy Điền Tam Lang càng nghĩ càng thấy không ổn, sự uy hiếp của người này thực sự quá lớn, thậm chí toàn bộ thế cục của Đảo quốc nói không chừng đều phải bị người này đảo loạn hoàn toàn, trong lòng càng nghĩ càng hoảng, cuối cùng đột nhiên đứng dậy, trong đôi mặt hiện lên vẻ tàn khốc, "Diệp Cuồng Tiên! Đây chính là người bức ta!"
...
Cùng lúc đó, ở trong một câu lạc bộ giải trí của thành phố Kinh Đô, Đảo quốc, Liễu Sinh Chính Bình cũng đã biết được tin tức gia tộc Liễu Sinh bị đồ diệt, cả người lập tức choáng váng.
"Tại sao có thể như vậy? Liễu Sinh gia chúng ta vậy mà bị diệt như vậy? Không! Ta không tin! Liễu Sinh gia chúng ta với Diệp Cuồng Tiên kia không oán không cừu, tại sao hắn phải nhằm vào Liễu Sinh gia chúng ta? Đến cùng là tên khốn kiếp nào đi trêu trọc hắn đây?"
Một người đàn ông trung niên đeo kính ở một bên vẻ mặt hơi cổ quái thở dài một hơi nói:
"Chủ tịch! Ta thám thính được từ người còn sống sót trong công ty biết được, nghe nói Diệp Cuồng Tiên đang muốn tìm Chủ tịch ngài đây!"
"Cái gì! Tìm xem... Tìm ta?"
Ngay lập tức Liễu Sinh Chính Bình trợn tròn hai mắt lên, không thể không lùi hai bước đặt mông ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt vô cùng trắng bệch.
Hắn cố gắng nghĩ lại hành động gần đây của chính mình, thực sự không nghĩ ra chính mình với Diệp Cuồng Tiên, thậm chí là là đối với người Hoa Hạ có bất kì xích mích gì?
"Chẳng lẽ là Hàn Anh..."
Trong đầu của Liễu Sinh Chính Bình bỗng nhiên tung ra một gương mặt xinh đẹp, tuy nhiên lập tức hung hăng lắc đầu "Không có khả năng! Cô ta làm sao có quan hệ với Diệp Cuồng Tiên được? Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!"
Gã đeo kính một bên nhịn không được nói:
"Chủ tịch, vì lý do an toàn, ngài vẫn là nhanh chóng rời khỏi Đảo quốc đi! Hoặc là đi nơi nào đó tránh một thời gian cũng được!
Không nghĩ tới, sau khi hai mắt của Liễu Sinh Chính Bình đảo như rang lạc thì bỗng nhiên cắn răng một cái, nói:
"Diệp Cuồng Tiên này giết cả nhà ta, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy!
Gã đeo kính lập tức giật mình, "Chủ tịch, ngài cần phải nghĩ lại a! Diệp Cuồng Tiên này thế nhưng ngay cả quân đội đều không làm gì được hắn
Liễu Sinh Chính Bình khoát tay áo nói:
"Chuyện này thì không cần ngươi nhắc nhở! Ta đương nhiên sẽ dễ không đi chịu chết uổng, thế nhưng cũng không thể ngồi chờ chết!
Nói tới đây, Liễu Sinh Chính Bình dừng lại một chút, sau đó mới nói:
"Bây giờ phóng tầm mắt toàn bộ Đảo quốc thì chỗ an toàn nhất chỉ sợ cũng chỉ có, một nơi! Gã đeo kính lấy làm kỳ lạ, vội vàng truy vấn:
"Là ở đâu?"
Liễu Sinh Chính Bình hít sâu một hơi, nhìn về phía bắc, từ từ nói:
"Thiên Chiếu thần cung! Chỗ đó có Vũ Hạc đại tiên tọa trấn, cho dù là Diệp Cuồng Tiên kia khẳng định cũng không dám tùy tiện đặt chân vào trong đó!"
Gã đeo kính lập tức càng hiếu kỳ, "Vũ Hạc đại tiên? Đây không phải là truyền thuyết sao? Chẳng lẽ lão nhân gia ông ta thật sự còn sống?"
Liễu Sinh Chính Bình xì khẽ cười một tiếng, "Đương nhiên! Vũ Hạc đại tiện chính là tiên nhân chân chính! Liễu Sinh Chính Long anh của ta cũng bởi vì được đại tiên chỉ điểm qua mấy chiêu, cho nên mới có thể trở thành Kiếm Thần của Liễu Sinh gia ta!"
"Diệp Cuồng Tiên kia coi như có lợi hại hơn nữa thì cuối cùng chẳng qua là chỉ là một tiểu tử còn chưa tới hai mươi tuổi, chỉ cần Vũ Hạc đại tiên chịu ra tay thì chắc chắn sẽ giúp Liễu Sinh gia chúng ta báo thù rửa hận!"
Chương 375 Cút ra đây nhận lấy cái chết!
Thiên Chiếu thần cung, nơi này chẳng những là tổng bộ của Tinh Quốc xã của Đảo quốc mà cũng có thể nói đây là thánh địa trong lòng người của Đảo quốc!
Chỉ có điều, người bình thường của Đảo quốc chỉ có thể đi lại tại các điểm tham quan bên ngoài thần cung, căn bản không có tư cách tiến vào trong đó, người tiến vào nơi này chẳng những phải có thân phận và địa vị hiển hách, mà nhất định phải thông báo trước, sau khi được cho phép thì mới có thể đi vào, cho dù là Thủ tướng của Đảo quốc cũng không ngoại lệ!
Chỉnh bởi nguyên nhân này, bình thường ở nơi này có cực ít người đến cho nên rất thanh tịnh.
Tuy nhiên hôm nay lại là một cái ngoại lệ.
Chẳng những Quy Điền Tam Lang Thủ tướng Đảo quốc tới, ngay cả người cầm lái của tứ đại tập đoàn của Đảo quốc, gia chủ của tam đại thế gia võ đạo và toàn bộ mấy vị võ đạo cường giả và Âm Dương đại sư của Đảo quốc đều có mặt.
Thậm chí ngay cả Liễu Sinh Chính Bình người dòng chính duy nhất may mắn còn sống sốt của gia tộc Liễu Sinh rõ ràng cũng tới.
Mà xung quanh thần cung càng là điều động rất nhiều bộ đội đặc công bao vây lại ba tầng trong ba tầng ngoài, thậm chí toàn bộ danh lam thắng cảnh đều bị phong tỏa, cấm chế đối ngoại mở ra.
Còn về mục đích của những đại nhân vật này của Đảo quốc, không cần hỏi tự nhiên tất cả đều là bởi vì người thiếu niên đáng sợ kia.
...
"Tiểu thư Tuyết Cơ, làm phiền tiểu thư lại đi thông báo một chút đi! Chuyện này quan hệ tới an nguy của toàn bộ Đảo quốc, nếu như Vũ Hạc đại tiên lại không ra tay, Đảo quốc ta chỉ sợ cũng phải bị Diệp Cuồng Tiên kia quấy cho thiên hạ đại loạn!"
Quy Điên Tam Lang Thủ tướng của Đảo quốc, hướng về phía một cô gái xinh đẹp trên dưới hai mươi tuổi, khúm núm mở miệng khẩn cầu.
Nếu như để người bình thường của Đảo quốc thấy cảnh này, khẳng định sẽ rất chấn kinh và không cách nào tưởng tượng được thủ tướng đại nhân của bọn họ vậy mà tất cung tất kính đối với một cô gái còn trẻ tuổi như thế, đây quả thực là làm cho người khó tin!
Thế nhưng người cầm lái của tứ đại tập đoàn ở xung quanh, nhóm gia chủ tam đại thế gia võ đạo thì không có bất kỳ một ai là cảm thấy kỳ quái, ngược lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, thậm chí ngay cả bọn họ thì tất cả cũng đều một mực phải cung kính đứng ở một bên, trên mặt không dám tỏ ra chút bất kính nào.
Hóa ra, cô gái trẻ tuổi tên gọi là Tuyết Cơ này chính là quan môn đệ tử của Vũ Hạc đại tiên, đồng thời cũng là đệ tử được sủng ái nhất, chuyên môn phụ trách truyền lời của Vũ Hạc đại tiên với người ngoài.
Vũ Hạc đại tiên ở Đảo quốc có địa vị cực kỳ tôn sùng, tuy nhiên từ mấy chục năm trước đó không còn thấy công khai lộ mặt ra gặp người ngoài, vẫn luôn thông qua đệ tử tiến hành truyền lời với người ngoài, theo khoảng bảy tám năm trước người truyền lời đổi thành vị tiểu thư Tuyết Cơ bây giờ này.
Bởi vì cái gọi là, trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm, đối với một vị như vậy, mọi người tự nhiên không dám đắc tội.
Tuyết Cơ nghe được lời này của Quy Điền Tam Lang thì đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại, vậy mà trực tiếp đối với vị Thủ tướng của Đảo quốc này lạnh giọng trách mắng:
"Có phải lời nói vừa rồi của ta còn không đủ hiểu rõ hay không? Việc này sư phụ lão nhân gia ông ta tự có phán đoán suy luận, các ngươi không cần nhiều lời! Mời trở về đi!"
Quy Điền Tam Lang nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhìn qua gương mặt tuyệt mỹ lạnh lùng trước mắt kia, trong lòng tức giận đên hàm răng nghiến chặt, thật hận không thể lập tức đè nữ nhân trước mặt này xuống sau đó hung hăng trà đạp một phen, đáng tiếc hắn không có cái lá gan này, chỉ có thể nén giận.
Thấy không thể thực hiện được ý định thông qua con đường của Tuyết Cơ này, Quy Điễn Tam Lang quay đầu lại hướng về phía Liễu Sinh Chính Bình nháy mắt một cái, Liễu Sinh Chính Bình lập tức hiểu ý lao đi lên, "Phù phù" một tiếng, quỳ rạp xuống trước cửa đại điện bắt đầu lớn tiếng la lên, "Đại tiên cứu mạng a! Ta chính là Liễu Sinh Chính Bình người của gia tộc Liễu Sinh! Anh của ta Liễu Sinh Chính Long là đệ tử của ngài! Anh ta phụng lệnh của ngài tiến về Hoa Hạ chấp hành nhiệm vụ thì lại bị Diệp Cuồng Tiên sát hại tàn nhẫn, bây giờ kẻ gây ra chuyện này lại truy sát tới Kinh Đô, Liễu Sinh gia chúng ta cũng bị hắn tàn ác diệt môn! Liễu Sinh gia chỉ còn lại có một mình ta, mời đại tiênxem trên thể diện anh của ta làm chủ cho Liễu Sinh gia chúng ta a! "
Liễu Sinh Chính Bình nói xong lời cuối cùng thì than thở khóc lóc, cũng coi là bộc lộ rất chân tình.
Hắn thật sự là rất sợ hãi, nếu như Vũ Hạc đại tiên không xuất thủ, một khi hắn bị Diệp Cuồng Tiên tìm tới, khẳng định sẽ chết không có chỗ chôn, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này để liều một phen.
"Lớn mật!"
Tuyết Cơ thấy thế thì gương mặt xinh đẹp lập tức phát ra vẻ lạnh lùng, đang chuẩn bị trực tiếp đuổi Liễu Sinh Chính Bình đang lớn tiếng gào thét này ra khỏi Thiên Chiếu thần cung thì không nghĩ tới ngay vào lúc này, ở sâu trong thần cung lại truyền tới một giọng nói già nua, "Diệp Cuồng Tiên kia giết chết Long đồ nhi kia của ta có phải là thật không?"
Giọng nói tuy rằng già nua nhưng khí thế vẫn hào hùng, mọi người ngay lập tức cảm thấy lỗ tai của mình vang lên ong ong một lúc, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Mà Liễu Sinh Chính Bình nghe thấy Vũ Hạc đại tiên thế mà đáp lại với mình thì rất vui mừng và ngay lập tức bật khóc:
"Thưa đại tiên! Tuy rằng tới bây giờ còn chưa thể tìm ra được thi thể của anh trai ta, thế nhưng theo đứa cháu của ta cùng đi với anh ta đã có thể xác định bị người giết hại, mà anh trai của ta thì một mực không rõ tung tích, đoán chừng cũng đã dữ nhiều lành ít!"
"Mà phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, người có thể giết anh trai ta, ngoài Diệp Cuồng Tiên kia thì còn có thể là ai?"
Ở chỗ sâu trong cung điện, sau một lát trầm mặc, giọng nói tràn ngập sự tức giận của Vũ Hạc đại tiên vang lên lần nữa, "Khá lắm Diệp Cuồng Tiên a! Lão phu vốn coi hắn là tiểu bối, không muốn chấp nhặt với hắn, không nghĩ tới hắn lại dám hại đồ nhi của ta, đoạt Thần khí của ta, còn tùy ý làm bậy ở Đảo quốc ta!"
"Lão phu nếu lại cứ tiếp tục dung túng cho hắn thì hắn đúng thật coi là Đảo quốc chúng ta không còn ai có thể trị được hắn sao!"
Mấy người Quy Điền Tam Lang nghe được điều này thì lập tức tinh thần thi nhau trở nên phấn chấn, "Đại tiên nói có lý! Trước mắt cũng chỉ có ngài xuất mã mới có thể áp chế được người này thôi a!"
"Khẩn cầu đại tiên xuất thủ, để cho Đảo quốc chúng ta được bình yên!"
"Nhất định phải nghiêm trị kẻ này! Quyết không thể để cho hắn còn sống mà rời khỏi Đảo quốc!"
...
Mọi người thi nhau cao giọng hô hào.
"Thần cung thánh địa! Há có thể để cho các ngươi ồn ào lớn tiếng ở chỗ này sao? Tất cả ngậm miệng lại cho ta!"
Tuyết Cơ ở trên bậc thang ngay lập tức lạnh lùng nói.
Mọi người nhất thời có vẻ mặt ngượng ngùng mà ngậm miệng lại.
Mọi người ở đây, tất cả đều là nhân vật đứng đầu các giới ở Đảo quốc, thế nhưng lại bị một cô bé răn dạy như vậy, lại sửng sốt một chút nóng nảy cũng không có.
Trong thần cung, sau khi trầm mặc được chốc lát, giọng nói già nua của Vũ Hạc đại tiên lại chậm rãi vang lên lần nữa,
"Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, cần phải dẫn Diệp tiểu tử kia tới Thiên Chiếu thần cung!"
"Chỉ cần hắn dám đến, lão phu nắm chắc có thể triệt để tiêu diệt hắn!"
Mấy người Quy Điền Tam Lang nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng, sau đó hai mặt nhìn nhau, thi nhau lộ ra vẻ bị làm khó.
Lấy bọn họ hiểu rõ đối với tính cách của Diệp Cuồng Tiên thì người này rất cuồng ngạo, hơn nữa làm việc không kiêng nể gì cả thì làm sao có thể bị người khác dẫn dụ được dễ dàng như vậy?
Tuy rằng bọn họ đều rất hiếu kỳ, vì sao Vũ Hạc tiên nhân cứ nhất định phải quyết đấu với Diệp Cuồng Tiên ở đây thì mới ra tay, thế nhưng loại vấn đề này lại không có ai dám tùy tiện đứng ra để hỏi.
Vào lúc mọi người ở đây đang vô cùng khó xử, Thiên Chiếu thần cung bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười lớn.
"Vũ Hạc lão nhi! Ngươi thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Diệp Cuồng Tiên ở đây, ta hôm nay muốn nhìn xem xem ngươi có bản lĩnh gì!"
Giọng nói rơi xuống đồng thời mọi người đã thấy được một đạo thân ảnh gầy yếu đột nhiên xuất hiện ở phía trước, đã từ phía cổng đang từ từ đi tới phía bên này của bọn họ.
Thân ảnh kia cứ mỗi một bước bước ra, thân thể như thuấn di tiến lên mấy chục mét, sau khi bước ra được mấy bước thì người cũng đã đi tới trước cung điện, đồng thời giọng nói nhưng tiếng sấm nổ, đã vang lên lần nữa, "Vũ Hạc lão nhi, cút ra đây nhận lấy cái chết!!"
Bình luận facebook