-
Chương 376-380
Chương 376 Bí mật của Vũ Hạc tiên nhân!
Bọn người Quy Điền Tam Lang thấy cảnh này, tất cả lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.
"Diệp...Diệp Cuồng Tiên! Hắn làm thế nào mà có thể tiến vào được nơi này?"
"Bên ngoài thế nhưng là có khoẳng lực lượng binh lính cả một cái lữ đoàn, thế mà không phát giác được một chút nào!"
"Mọi người đừng hoảng hốt! Có đại tiên ở đây, hắn đây là đang tự tìm đường chết!"
...
Mọi người nghị luận sôi nổi, đồng thời đều đã lui tới trong góc, sợ cái tên như là ác ma này, đột nhiên nổi lên ý đồ với bọn hắn.
Duy chỉ có Tuyết Cơ kia ngược lại là tiến lên một bước, nổi giận chỉ vào Diệp Trần nói:
"Làm càn! Cũng dám bất kính đối với sư phụ của ta! Ngươi phải bị tội gì!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, ánh mắt chuyển dời tới trên thân thể của cô gái có dung mạo xinh đẹp tuyệt đỉnh này, đáng tiếc vẻ mặt bình thản giống như nhìn người qua đường, không có một chút dao động nào, "Ngươi thì tính là thứ gì! Cũng dám nói như vậy với ta! Hừ!"
Nói xong lời cuối cùng, Diệp Trần trực tiếp hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phát ra một tia thần niệm công kích.
Bạch bạch bạch!
Tuyết Cơ lập tức như thể gặp phải trọng thương, liên tiếp lùi lại bảy tám bước mới đứng vững lại thân hình, gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch vô cùng.
"Ừm?"
Diệp Trần vốn cho rằng đạo tinh thần công kích này coi như không giết chết được đối phương cũng đủ để đánh cho trọng thương, không nghĩ tới cô gái này vậy mà cản được, lập tức cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Thánh Linh chi thể?"
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần nhận ra được thể chất đặc biệt của đối phương, lại là Thánh Linh chi thể vô cùng hiếm thấy, thiên phú tu đạo không kém Lâm Vũ Y chút nào!
Một kích của Diệp Trần không có kết quả, để giữ thân phận thì tự nhiên không có khả năng lại công kích lần nữa, ngay lập tức hai tay thả lỏng ra phía sau, chậm rãi đi tới bậc thang, cao giọng mở miệng lần nữa.
"Vũ Hạc lão nhi, đến bây giờ ngươi vẫn còn đang làm con rùa đen rút đầu sao? Cũng được! Ngươi đã không ra vậy để ta tự mình đi vào!"
Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, trong nháy mắt ở trên không trung lưu lại một đạo tàn ảnh.
Ầm ầm!
Cửa lớn của cung điện trực tiếp bị thân thể Diệp Trần đâm vào thành một cái động lớn, mà ngay sau đó thì Diệp Trần đã tiến vào trong cung điện.
Cung điện rất sâu, rất lớn!
Hơn nữa ở xung quanh cũng không có bất kỳ một cái cửa sổ nào, ở bên trong vô cùng u ám, xem như là một cái hầm ngầm rất lớn.
Diệp Trần vừa mới một bước bước vào trong đó, không gian xung quanh lập tức lắc lư một lúc, vậy mà xuất hiện một đạo cấm chế, phong tỏa toàn bộ cung điện này, người ở bên ngoài đã không có cách nào có thể nghe được động tĩnh ở bên trong.
"Tiểu tử Hoa Hạ! Ta không thể không nói lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ a!"
Giọng nói già nua của Vũ Hạc đại tiên đã ở trong cung điện vang lên lần nữa, mà nói lại nói chuẩn tiếng Hoa Hạ.
Tuy nhiên sau khi giọng nói rơi xuống, từ trong bóng tối đằng trước vậy mà có bóng dáng của một cô gái xinh đẹp từ từ đi ra.
Người này, rõ ràng là người phụ nữ trung niên có tướng mạo rất xinh đẹp, dáng người vô cùng nóng bỏng!
Tuy nhiên, người phụ nữ trung niên này mặc mộ bộ trang phục võ sĩ kiểu nam, tóc dài chải lên, nên tính là nữ giả trang nam, hơn nữa dáng đi long hành hổ bộ, rất bá khí thì trái lại không giống đàn bà con gái một chút nào.
"Ừm?"
Diệp Trần không thể không hơi sững sờ, "Ngươi là Vũ Hạc sao?"
Nhớ kỹ trên tư liệu trước đó Dịch Sơn Hà cho hắn, rõ ràng ghi lại vị Vũ Hạc tiên nhân này là một người đàn ông, mà lại là một ông lão sống trên hai trăm tuổi, làm sao lại biến thành một người phụ nữ trung niên có vẻ mặt xinh đẹp như vậy chứ?
Tuy nhiên chẳng mấy chốc Diệp Trần đã hiểu ra, "Hóa ra là đoạt xá! Thân thể này không phải của ngươi a?"
"Người phụ nữ trung niên" lập tức cười ha ha một tiếng, tiếng cười khí phách mà già nua kết hợp vóc dáng nóng bỏng của thân thể người phụ nữ này tạo thành chênh lệch rõ ràng, khiến người ta cảm thấy khó chịu không nói ra được, "Không hổ là đệ nhất nhân Hoa Hạ! Xem ra lão phu xem nhẹ ngươi, thế mà nhanh như vậy đã khám phá ra được!"
"Thôi được! Lão phu nói thật cho ngươi biết đi! Năm đó lúc lão phu giao chiễn với Mỹ quốc, bộ thể xác kia nhận lấy trọng thương, dẫn đến tu vi của ta không cách nào tiến bộ, vì truy cầu tu vi cảnh giới cao hơn, lão phu đành phải vận dụng phương pháp đoạt xá, cưỡng ép cướp đoạt một bộ thể xác mới, đáng tiếc..."
Vũ Hạc đại tiên nói đến đây thì không nói nữa, Diệp Trần chợt cười lạnh, tiếp lời nói:
"Đáng tiếc tu vi của ngươi quá yếu chắc chỉ là cảnh giới Kim Đan mà thôi, phương pháp đoạt xá chỉ có đạt tới cảnh giới Hóa Thần mới có thể dung hợp hoàn toàn với linh hồn người bị đoạt xá, lúc đó mới có thể khống chế thân thể được dễ dàng!"
"Lấy ngươi chỉ có tu vi cảnh giới Kim Đan, tuy rằng có thể đoạt xá thể xác nhưng căn bản không cách nào dung hợp được hoàn toàn, nhiều nhất cũng chỉ có thể chèo chống hai ba mươi năm, là sẽ dẫn tới phản ứng bài xích, chỉ có thể một lần nữa đi cướp đoạt thể xác mới mới có thể tiếp tục kéo dài tiếp, ta nói đúng không?"
Vũ Hạc đại tiên nghe được lời này của Diệp Trần thì ngay lập tức đôi mắt đẹp trợn thật lớn, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, "Ngươi...ngươi thế mà ngay cả chuyện này cũng biết! Ngươi rốt cuộc là ai? Chắc là đệ tử của lão tổ của cái tông môn nào ở Bồng Lai tiên đảo sao?"
Sau khi nghe nói về biểu hiện nghịch thiên của Diệp Trần trước đó, Vũ Hạc đại tiên vẫn luôn nghi ngờ hắn là đến từ Bồng Lai tiên đảo, bây giờ nghe được lời nói này thì lập tức càng cảm thấy tin tưởng vào phỏng đoán của mình.
Diệp Trần cười lạnh, "Ta là người nào cũng không quan trọng! Quan trọng là bây giờ ta đã biết bí mật lớn nhất của ngươi!"
"Chà chà! Khó trách qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn ở ẩn không ra, xưa nay không lộ diện ở trước mặt người ngoài, ngay cả Liễu Sinh Chính Long đệ tử thân truyền này cùng chưa từng gặp qua diện mục chân thật của ngươi!"
"Làm sao? Ngươi sợ để người ngoài nhìn thấy, Vũ Hạc tiên nhân vĩ đại của bọn họ thế mà biến thành như vậy một bộ dáng vẻ nam không ra nam nữ không ra nữ sẽ làm tổn hại hình tượng tiên nhân của ngươi sao? Ha ha ha!"
Diệp Trần nói xong nhịn không được mà cười lên ha hả.
Vũ Hạc tiên nhân nghe được điều này, đầu tiên là giận dữ nhưng sau đó thì lại cười khặc khặc một tiếng, "Tiểu tử Hoa Hạ! Đừng vội tranh đua miệng lưỡi, ngươi hôm nay đã bước vào nơi này, biết được bí mật của lão phu thì chắc cũng biết rõ, lão phu là không thể nào thả ngươi còn sống để đi ra!"
"Thôi được! Lấy ngươi tuổi còn nhỏ mà có thể đạt tới tu vi cảnh giới như thế, thiên phú tu luyện khẳng định so với cái thể xác lúc này của ta còn tốt hơn rất nhiều!"
"Trong hơn bảy mươi năm vừa qua, lão phu tổng cộng đổi qua bốn cái thể xác, lần trước đoạt xá còn là ở hơn mười năm trước, chỉ vì không tìm được thể xác nam nhân thích hợp, cho nên mới không thể không hóa thân thành đàn bà con gái!"
"Bây giờ ngươi đã dám tới nơi này, vậy thì ở lại làm cái thể xác thứ năm của ta đi!"
Nói xong lời này, khí thế trên người Vũ Hạc đại tiên bỗng nhiên được nâng lên, trang phục võ sĩ màu tím rộng lớn không gió mà phồng lên, từng sợi tóc dài bắt đầu dựng ngược lên, ánh sáng huyền bí lưu chuyển quanh toàn thân giống như một vị thần!
Nếu như cái tên này không mở miệng ra để mà nói thì chỉ nhìn ở vẻ bề ngoài cũng tuyệt đối được tính là một mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, thế nhưng chờ cái giọng nói già nua kia vang lên, trong nháy mắt hoàn toàn không có ý cảnh, "Tiểu tử Hoa Hạ! Trước sau lão phu cũng từng đoạt xá được bốn lần, mỗi một lần đoạt xá, lão phu phải tu luyện lại từ đầu một lần! Thế nhưng, mỗi một lần xây luyện lại một lần, tốc độ tu luyện của lão phu sẽ tăng lên mấy lần!"
"Cái thể xác này của lão phu mặc dù mới tu luyện hơn mười năm, nhưng hôm nay đã bước vào cảnh giới Kim Đan, lấy ngươi chỉ có tu vi cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ thì ngươi cho rằng sẽ là đối thủ của ta sao?"
Khuôn mặt ngạo nghễ của Vũ Hạc tiên nhân sau khi nói xong, cả người đã lơ lửng giữa không trung nhìn xuống Diệp Trần ở phía dưới giống như nhìn xuống một con kiến hôi. P/S: Ta thích nào...chương thứ ba......Kim Phiếu a....khát Kim phiếu a....
Chương 377 Khuôn mặt thật
Hai mắt Diệp Trần không thể không khẽ híp một cái, Vũ Hạc đại tiên này rõ ràng là một tên tu tiên giả chân chính, không những hết sức quen thuộc đối với cách phân chia cảnh giới tu tiên, hơn nữa lại còn liếc mắt đã nhìn ra được tu vi của Diệp Trần!
Đáng tiếc là, hắn làm sao biết được rằng, tuy Diệp Trần chỉ có tu vi cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ nhưng đã từng giết chết một vị nửa bước cảnh giới Kim Đan một cách dễ dàng!
Mà lấ thực lực hôm nay của Diệp Trần, chỉ cần không phải cảnh giới Nguyên Anh trở lên thì đối với hắn đều không tạo thành uy hiếp quá lớn.
"Muốn đoạt xá ta sao? Không biết tự lượng sức mình!"
Lời nói của Diệp Trần rơi xuống, ngay lập tức một quyền không lạ mắt chút nào đập tới.
Ầm ầm!
Một quả đấm bóng mờ to lớn hình quả đấm trong nháy mắt xuất hiện ở trong cung điện rộng lớn, hướng đập về phía Vũ Hạc đại tiên!
"Ồ!"
Vũ Hạc đại tiên lập tức phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, rõ ràng đối với thực lực mà Diệp Trần biểu hiện ra có chút giật mình, tuy nhiên vẫn là vung lên một chưởng để ngăn cản.
Ầm ầm!
Một quyền một chưởng va chạm vào nhau, toàn bộ cung điện lập tức lắc lưu kịch liệt một lúc như thể bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ xuống.
Diệp Trần đứng nguyên tại chỗ không hề động một chút nào, mà Vũ Hạc đại tiên bởi vì người ở trên không trung không có lực chống đỡ lập tức ngã bay ra ngoài, rơi về phía sau hơn mười mét trên mặt đất, lại liên tiếp lùi lại bốn năm bước mới đứng vững thân hình, "Ngươi được! Thực lực của ngươi thật đúng là ngoài dự liệu của lão phu a!"
Ban đầu Vũ Hạc đại tiên hơi kinh ngạc, rồi chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, "Tuy nhiên lão phu lập tức sẽ để cho ngươi hiểu, ở trước thực lực tuyệt đối, tất cả phản kháng đều chỉ là phí công vô ích!"
Nói xong, hai ngón tay của Vũ Hạc đại tiên làm kiếm, bỗng nhiên hướng Diệp Trần điểm một cái!
Sưu!
Một đạo kiếm quang vô cùng tinh thuần, giống như thực chất nổ bắn ra hướng về phía Diệp Trần mà tới.
Một khi tu tiên giả có tu vi đạt tới cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong thì chân nguyên trong cơ thể đã trải qua rất nhiều lần áp súc, rồi hình thành một viên Kim Đan, sau đó chính thức bước vào cảnh giới Kim Đan.
Mà một khi đạt tới cảnh giới Kim Đan, chân nguyên sẽ có một bước nhảy vọt về chất lượng, uy lực tự nhiên cũng sẽ tăng lên rất nhiều, xa xa không phải tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ có khả năng so sánh.
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, cũng giống vậy lấy một ngón tay chỉ ra một đạo kiếm quang.
Oanh!
Hai đạo kiếm quang va chạm vào nhau ở trên không trung.
Tuy nhiên, vỡ vụn trước tiên lại là đạo kiếm quang mà Vũ Hạc đại tiên phát ra!
"Cái gì! Điều này không có khả năng!"
Vũ Hạc đại tiên thấy thế lập tức rống lớn một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đối phương chỉ có cảnh giới Trúc Cơ mà hắn là cảnh giới Kim Đan, thấp hơn hắn tới hẳn một cái cảnh giới lớn!
Mức độ chân nguyên tinh thuần của đối phương thế mà còn mạnh hơn so với hắn?
Đây quả thực là không có thiên lý!
Tuy nhiên sự thật bày ra ở trước mắt, căn bản không phải do hắn không tin là có thể được!
Mà lúc này, đạo kiếm quang mà Diệp Trần phát ra kia thế đi còn không giảm đã trực tiếp hướng hắn nổ bắn mà tới!
Vũ Hạc đại tiên đành phải phát ra thêm một đạo kiếm quang nữa mới có thể đánh nát đạo kiếm quang kia của Diệp Trần.
Vào lúc này, Vũ Hạc đại tiên rốt cuộc không còn dám xem nhẹ thiếu niên ở trước mắt này nữa, trong đôi mắt tất cả đều là vẻ chấn kinh nồng đậm, "Ngươi...ngươi đến cùng có lai lịch gì? Sư phụ của ngươi là ai? Coi như trong thế hệ trẻ thì thiên tài kiệt xuất nhất của Bồng Lai tiên đảo cũng tuyệt đối không có thực lực như thế!"
Diệp Trần cười lạnh, "Tầm mắt của ngươi quá thấp! Ngươi đã từng thấy một cường giả thực sự chưa?"
Nói xong, bàn tay Diệp Trần bỗng nhiên nắm lại, một đạo kiếm quang kinh thiên đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn, "Đón thêm kiếm này của ta thử một chút!"
Oanh!
Diệp Trần bổ xuống một kiếm, con ngươi của Vũ Hạc đại tiên không thể không hơi co rụt lại, lúc này mới phát hiện chính mình vẫn còn đánh gia thấp thự lực của đối phương, thân thể vội vàng nhoáng một cái đã né tránh công kích của thanh kiếm quang khổng lồ kia.
Ầm!
Kiếm quang khổng lồ bổ xuống thì gạch đá ở phía dưới ngay lập tức vỡ vụn, xuất hiện một cái hố sâu thật to!
Oanh! Oanh! Oanh!
Diệp Trần lại liên tiếp chém ra vài kiếm, Vũ Hạc đại tiên căn bản không dám chống đỡ, chỉ có thể sử dụng thân phá trốn tránh công kích của Diệp Trần, một giây cũng không dám nghỉ.
Toàn bộ Thiên Chiếu thần cung lắc lư một hồi, đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ...
Mà vào lúc này, mấy người Quy Điền Tam Lang ở bên ngoài thần cung thấ được cảnh này thì sớm đã bị dọa tới thi nhau lùi lại ra ngoài tới mấy ngàn mét.
"Nguyên Điền tiên sinh! Ngài cảm thấy Vũ Hạc đại nhân và Diệp Cuồng Tiên thì ai sẽ có phần thắng lớn hơn một chút?"
Quy Điền Tam Lang nhìn qua cảnh tượng rung động ầm ầm ở phía trước, Thiên Chiếu thần cung dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ mà nhịn không được hướng về phía một ông lão ở bên cạnh mở miệng hỏi.
Hóa ra ông lão này tên là Nguyên Điền Khang Sinh, là người nổi danh cùng với Liễu Sinh Tuấn Giới và Bán Tàng Chân Nhất, Bán Tàng Chân Nhất và Liễu Sinh Tuấn Giới bây giờ đều đã bị diệt thì chỉ còn người này ngoại trừ Vũ Hạc đại tiên ra thì đã là cường giả đệ nhất của Đảo quốc.
Mọi người còn lại nghe được điều này, cũng đều đang rất tò mò, không thể không thi nhau hướng về phía Nguyên Điền Khang Sinh mà nhìn sang.
Nguyên Điền Khang Sinh vuốt vuốt sợi râu bạc, từ từ mở miệng nói: "Việc này khó nói a! Vũ Hạc đại tiên đã từng có mấy chục năm chưa lộ diện ra tay, bây giờ đã đạt tới cảnh giới cỡ nào chúng ta cũng đều không biết được!"
"Tuy nhiên lúc lão phu còn trẻ, may mắn đã từng thấy được phong thái của Vũ Hạc đại nhân!"
"Năm đó một trận chiến trên biển Thái Bình Dương với Mỹ quốc, Vũ Hạc đại nhân đã từng một người đồ diệt trên vạn quân của Mỹ quốc, ép quân đội của Mỹ quốc phải rút lui, nếu không phải cuối cùng Mỹ quốc nghiên cứu ra vũ khí hạt nhân thì thắng bại thật đúng là còn chưa biết được!"
Mọi người nghe được điều này, thì lập tức thi nhau lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Tuy Diệp Cuồng Tiên đã từng cứng đối cứng với lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc chúng ta, thế nhưng cũng không có làm suy giảm tới lực lượng chính!"
"Như thế mà nói, thực lực của Vũ Hạc đại nhân chắc là phải mạnh hơn Diệp Cuồng Tiên rất nhiều a!"
"Nhất định là như thế! Chắc chắn không sai!"
...
Nhưng không nghĩ tới, Nguyên Điền Khang Sinh lại lắc đầu nói:
"Vậy cũng chưa chắc! Thực lực của quân đội hơn bảy mươi năm trước với thực lực của quân đội bây giờ đã được hiện đại hóa tiên tiến hơn rất nhiều thì căn bản không thể so sánh như vậy được!"
"Tuy nhiên chỉ luận về chiến tích mà nói, khẳng định hiệu suất của Vũ Hạc đại nhân thể hiện ra cường đại hơn một chút!"
Mọi người nghe tới đó thì lập tức thi nhau cảm thấy có lý.
"Tuy nhiên..."
Nguyên Điền Khang Sinh lại đột nhiên xoay ngược lại một cái, nói tiếp:
"Bây giờ đã lại qua hơn bảy mươi năm, Vũ Hạc đại nhân cũng đã hơn hai trăm tuổi, thực lực đến tột cùng là tiến thêm một bước, hay là...chuyện này chúng ta coi như không biết được rồi!"
Mọi người nghe vậy thì lập tức thi nhau nhíu mày, tất cả đều hiện ra vẻ mặt thấp thỏm lo âu.
Đúng lúc này, Tuyết Cơ ở một bên đột nhiên mở miệng, "Sư phụ ta chính là tiên nhân, thực lực tự nhiên càng tu luyện càng mạnh, chỉ là một tên Diệp Cuồng Tiên thì làm sao có thể là đối thủ của sư phụ ta?"
Lúc này mọi người mới hiện ra vẻ vui mừng một lần nữa, rối rít nói:
"Tiểu thư Tuyết Cơ nói có đạo lý!"
...
Ầm ầm!
Lúc mọi người ở đây đang nghị luận sôi nổi, Thiên Chiếu thần cung ở phía trước cuối cùng không chịu nổi áp lưc nữa mà sụp đổ ầm ầm nổ vang.
Mà cùng lúc đó, mọi người nghe được giọng của Diệp Cuồng Tiên đột nhiên truyền ra từ trong khu phế tích kia.
"Vũ Hạc lão nhi! Hôm nay ta sẽ để cho những tín đồ này của ngươi mở mang kiến thức bộ mặt thật của vị đại tiên như ngươi một chút!"
Khi giọng nói rơi xuống, đống đổ nát kia bỗng nhiên bắn ra khe hở, toàn bộ Thiên Chiếu thần cung trong nháy mắt bị san thành bình địa, ở phía dưới lập tức lộ ra hai thân ảnh.
Mấy người Quy Điền Tam Lang đầu tiên là giật mình, sau đó vội vàng thi nhau nhìn chằm chằm vào, trong lòng không thể không trở nên kích động.
Trong số những người bọn họ thì ngoài Nguyên Điền Khang Sinh ở lúc còn trẻ đã từng thấy qua vị Vũ Hạc đại tiên này, những người còn lại mà ngay cả Tuyết Cơ cũng chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của sư phụ mình, trong lòng tự nhiên hết sức tò mò.
Tuy nhiên, khi đám người nhìn thấy rõ ràng thân ảnh kia thì lập tức toàn bộ sợ tới ngây người.
"Vũ Hạc đại tiên... Là nữ nhân?"
"Không đúng! Hắn căn bản không phải Vũ Hạc đại tiên!"
Nguyên Điền Khang Sinh trực tiếp mở miệng phủ nhận nói.
Còn về Tuyết Cơ thì mặt mũi càng tràn đầy vẻ chấn kinh, "Đây không phải... Anh Tử tiền bối mất tích hơn mười năm trước sao?"
Chương 378 Bát Chỉ Kính!
Hoá ra, chủ nhân của thể xác mà Vũ Hạc đại tiên đoạt xá tên là Giang Khẩu Anh Tử, đồng thời cũng là sư tỷ của Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ là một đứa trẻ mồ côi, từ lúc còn nhỏ đã được Thiên Chiếu thần cung nuôi dưỡng, trước mười tuổi vẫn luôn được vị sư tỷ này chăm sóc lớn lên, cho nên hai người có tình cảm rất sâu đậm.
Mà ở hơn mười năm trước, cũng chính là lúc Tuyết Cơ lên mười tuổi, Giang Khẩu Anh Tử bỗng nhiên mất tích một cách bí ẩn, đến tận bây giờ cũng không có bất cứ tin tức gì.
Tuyết Cơ đã từng khổ cầu sư phụ của mình mấy lần, hy vọng có thể phái người đi điều tra tung tích của sư tỷ, đáng tiếc mỗi lần đều bị từ chối một cách vô tình.
Mà bây giờ, chính vị sư tỷ mà mình mong nhớ ngày đêm này, thế mà đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt mình, Tuyết Cơ vô cùng kích động lẫn kinh ngạc đồng thời cảm thấy không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Anh Tử sư tỷ làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Sư phụ lại ở đâu?"
Ngay vào lúc Tuyết Cơ nghĩ mãi mà không hiểu, vị "Ảnh Tử sư tỷ" kia của nàng mới mở miệng, lập tức để tất cả mọi người đều phải đứng chôn chân tại chỗ, "Diệp Cuồng Tiên! Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của lão phu! Hôm nay lão phu phải cho ngươi chết!"
Tiếng nói gào thét tràn ngập sự tức giận này khiến mọi người kinh ngạc.
"Đây...tình huống này là như thế nào?"
"Là ta xuất hiện ảo giác sao? Đây rõ ràng chính là giọng nói của Vũ Hạc đại tiên a! Sao lại thế..."
"Ta thèm gái rồi hay sao? Ta có bị hoa mắt không vậy!!!!"
"Ta muốn điên rồi!"
...
Tại sao một cô gái lại có chất giọng này chứ? Nhưng nghe kỹ thì mọi người không thể nghi ngờ gì nữa, chất giọng của người phụ nữ trước mặt họ chính là giọng của Vũ Hạc đại tiên!
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, thực sự không thể nào tiếp thu được mọi thứ đang xảy ra ở trước mắt.
Tuyết Cơ thì lúc này đang lấy hai tay ôm đầu, liều mạng lắc đầu.
Lúc này, một vị nào đó của Âm Dương sư Đảo quốc bỗng nhiên mở miệng nói:
"Vũ Hạc đại tiên không phải là dùng một loại pháp thuật vô thượng trong truyền thuyết của Đạo gia tên là "Đoạt xá" chứ?"
Lời nói của người này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ, có người nhịn không được hỏi:
"An Đằng đại sư, đoạt xá là cái gì?"
Ông lão tên là An Đằng đại sư kia, lần nữa nhìn vào thân ảnh xinh đẹp đang đánh nhau với Diệp Trần kia, trong đôi mắt lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi, từ từ nói:
"Căn cứ truyền thuyết mà Âm Dương Liêu chúng ta lưu truyền tới nay, khi tu luyện tới cảnh giới Tiên Nhân thì tinh thần lực sẽ trở nên cô cùng cường đại, từ đó ngưng tụ ra nguyên thần!"
"Lúc này, nếu như đến thời kỳ già yếu, không có cách nào duy trì tiếp nữa thì nguyên thần có thể từ trong thân thể bay ra, sau đó chiếm thể xác của người khác thành của mình từ đó mà kéo dài sinh mệnh..."
Mọi người nghe được lời giải thích này của An Đằng đại sư thì lập tức thi nhau hiện ra vẻ mặt hoảng sợ.
"Chiếm thân thể của người khác thành của mình, đây cũng quá..."
Nếu như đặt ở tình huống bình thường mà bọn họ nghe được những chuyện này thì khẳng định sẽ khịt mũi coi thường, kiên quyết không tin trên đời này thế mà còn có loại pháp thuật tà ác tới như vậy.
Thế nhưng bây giờ sự thật đã bày ra ở trước mắt, bọn họ không thể không tin.
Duy chỉ có vẻ mặt của Tuyết Cơ trong nháy mắt đã trắng bệch vô cùng, sau đó liều mạng lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Ta không tin! Ta không tin!..."
Nếu quả như vị An Đằng đại sư này nói, Vũ Hạc đại tiên sư phụ của mình đã đoạt xá sư tỷ Giang Khẩu Anh Tử của mình, vậy người trước mắt này đến cùng là sư phụ của mình hay là sư tỷ của mình đây?
...
Một bên khác, Vũ Hạc đại tiên bị Diệp Trần vạch trần chuyện đoạt xá thì vào lúc này tức giận đến phát điên, hai mắt như muốn phun ra lửa!
Đáng tiếc, lấy tu vi cảnh giới Kim Đan sơ kỳ của hắn cản bản không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với Diệp Trần.
"Vũ Hạc lão nhi! Ngươi không phải là đối thủ của ta, ngoan ngoãn giao phần bản đồ kia trong tay ngươi ra, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một cái mạng già!"
Hai người đánh nhau được một lúc thì Diệp Trần không nhịn được mà mở miệng trào phúng.
Vũ Hạc đại tiên lập tức giận dữ, "Nếu không phải tu vi của lão phu còn chưa có khôi phục tới trạng thái đỉnh phong há lại sẽ bị ngươi áp chế?"
"Tuy nhiên ngươi muốn đánh bại ta cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy!"
Diệp Trần cười lạnh, "Thật sao? Vậy hôm nay ta sẽ để cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!"
Lời nói rơi xuống, khí thế trên người Diệp Trần bỗng nhiên kéo lên, kiếm khí trong tay hạ xuống, "Bát Phương Vô Địch!"
Bá bá bá!
Ở trong chốc lát, kiếm khí đã tung hoành đầy trời, trong nhá mắt phong bế tất cả đường lui của Vũ Hạc đại tiên.
Vũ Hạc đại tiên thấy cảnh này muốn tránh cũng không tránh được thì vẻ mặt biến đổi, ngay lập tức vận khí thành cương.
Rầm rầm rầm!
Kiếm khí đầy trời lập tức chém xuống vào cương khí hộ thể xung quanh hắn.
Bành!
Cương khí hộ thể chỉ chống đỡ được một lát thì trong nháy mắt vỡ vụn.
"A!"
"Không được!"
Mấy người Quy Điền Tam Lang ở xa xa thấy cảnh này thì thi nhau thay đổi sắc mặt.
Cho dù trước đó bọn họ đối với chuyện Vũ Hạc đại tiên đoạt xá còn có chút khó mà tiếp nhận, thế nhưng Vũ Hạc đại tiên vào lúc này đã là con át chủ bài cuối cùng của bọn họ, nếu như vẫn bại dưới tay của Diệp Cuồng Tiên vậy thì phóng tầm mắt toàn bộ Đảo quốc, không còn một ai có thể ngăn chặn người này!
"Hừ!"
Mắt thấy cương khí hộ thể không thể chống đỡ được thêm nữa, Vũ Hạc đại tiên bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, "Bát Chỉ Kính!!"
Theo giọng nói này rơi xuống, trên người của Vũ Hạc đại tiên lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó một tấm gương có ánh sáng màu vàng kim chói lọi xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn và đang xoay chầm chậm.
Ngay sau đó, những kiếm khí đầy trời ở xung quanh kia lập tức bị ánh sáng vàng đột nhiên phát ra bởi tấm gương mà thi nhau bay ra.
Ngay cả Diệp Trần cũng lập tức cảm nhận được một cỗ phản lực cường đại để cho hắn không thể không lùi lại hai ba bước!
"Chặn!"
Trên mặt của mấy người Quy Điền Tam Lang lập tức tràn đầy vẻ vui mừng.
"Lại là Thánh khí! Hơn nữa còn là một kiện Thánh khí phòng ngự!"
Diệp Trần nhìn qua cái gương ở trên đỉnh đầu của Vũ Hạc đại tiên này thì không thể không nhướng mày, trước đó là Thảo Trĩ Kiếm ở trong tay Liễu Sinh Chính Long, về sau là Thập Quyền Kiếm của Bán Tàng Chân Nhất, bây giờ lại là Bát Chỉ Kính trong tay của Vũ Hạc đại tiên!
Chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi vậy mà đã thấy được ba kiện Thánh khí!
Phải biết, cho dù là Tu Chân giới, Thánh khí cũng là đồ vật rất hiếm có, một cái Đảo quốc nho nhỏ lại có tới ba kiện Thánh khí, hoàn toàn khiến người ta cảm thấy không thể ngờ được.
Tu vi của Bán Tàng Chân Nhất và Liễu Sinh Chính Long có hạn, hơn nữa không phải tu tiên giả chân chính, căn bản không có cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực của Thánh khí, thế nhưng Vũ Hạc đại tiên ở trước mắt này thì khác hẳn rồi.
Nhất là ở trong tay đối phương còn là một kiện Thánh khí phòng ngự, lấy Linh khí Xích Diễm kiếm của hắn chỉ sợ chưa chắc có thể phá vỡ được kiện Thánh Khí phòng ngự này của đối phương.
"Diệp Cuồng Tiên! Ta thừa nhận ta đã đánh giá thấp thực lực của ngươi, tuy nhiên trong tay ta có Bát Chỉ Kính, ngươi sẽ không làm gì được ta! Không bằng chúng ta giảng hòa, cùng nhau đi đoạt phần bản đồ thứ ba, sau đó cùng nhau đi tới Bồng Lai tiên đảo, ý của ngươi như thế nào?"
Vũ Hạc đại tiên nâng Bát Chỉ Kính trong tay, từ từ mở miệng nói.
Thực lực mà Diệp Trần thể hiện ra hoàn toàn chính xác là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn vốn cho rằng, lúc ở trong thần cung là có thể dễ dàng giết chết Diệp Trần rồi, thế nhưng hắn không thể ngờ được chẳng những tên nhóc ấy không chết còn khiến hắn phải sử dụng đến lá bài tẩy. Bản thân đã sống trên hai trăm năm, cảnh giới cũng đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ thế mà còn chưa phải là đối thủ của một thên thiếu niên mới chỉ có tu vi cảnh giới Trúc Cơ.
Dưới sự bất đắc dĩ, hắn đành phải thay đổi sách lược.
Tuy nhiên nói tới đây, hắn và Diệp Trần cũng không có thâm cừu đại hận gì, cũng không nhất định cần phải đưa đối phương vào tình huống không chết không thôi.
Tuy nhiên, đối với lời đề nghị này của hắn thì Diệp Trần lại cười lạnh, "Không làm được gì ngươi sao? Vậy thì chưa chắc!"
Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay một chiêu từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra một trường kiếm có phong cách cổ xưa, hóa ra chính là thanh kiếm lúc trước đoạt được ở trong tay Liễu Sinh Chính Long.
"Thảo Trĩ Kiếm!"
Nhìn thấy Diệp Trần lấy ra thanh kiếm này thì sắc mặt của Vũ Hạc đại tiên lập tức vì đó mà thay đổi.
Chương 379 Át chủ bài của Vũ Hạc đại tiên!
Tuy rằng Diệp Trần vẫn dùng Xích Diễm kiếm của chính mình thì khá là thuận tay, thế nhưng thanh Thảo Trĩ kiếm này dù sao cũng là Thánh khí, hắn đương nhiên sẽ không bỏ phí nó.
Ông ~
Rót chân nguyên vào trong thân kiếm, lập tức bộc phát ra một đạo kiếm quang màu đen kỳ lạ!
"Bát Phương Vô Địch!"
Vẫn là một chiêu này, Diệp Trần thi triển ra thêm lần nữa, chẳng qua bây giờ trên tay cầm Thánh khí, uy lực so với trước đó cường đại hơn không chỉ năm lần.
Ầm ầm!
Từng đạo kiếm khí trong nháy mắt bao phủ Vũ Hạc đại tiên vào trong đó.
Phanh phanh phanh!
Khi từng đạo kiếm quang màu đen kia rơi vào trên ánh vàng của Bát Chỉ Kính, Bát Chỉ Kính lập tức run rẩy một hồi, đồng thời trong không khí phát ra một tiếng nổ lớn.
Ầm ầm!
Sau một khắc, lấy hai người làm trung tâm trong phạm vi ngàn mét, mặt đất lập tức nứt ra sụp đổ xuống dưới tạo thành một cái hố khổng lồ.
Mà toàn bộ kiến trúc của Thiên Chiếu thần cung trong nháy mắt bị san thành bình địa, thậm chí ngay cả điểm du lịch ở xung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi tác động mạnh mẽ này, lập tức phá hủy đi một mảng lớn. Cảnh tượng này giống như ở đây vừa xảy ra một một trận địa chấn rất lớn.
Mấy người Quy Điền Tam Lang sớm đã thối lui ra ngoài tới mấy ngàn mét, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng đáng sợ này, vẻ mặt của mọi người đều trắng bệch.
"Đây chính là lực lượng tiên nhân sao?"
"Thật là đáng sợ!"
"Không biết Vũ Hạc đại nhân còn có thể chống đỡ được nữa hay không?"
...
Mà các du khách bị quân đội cách ly bên ngoài trong phạm vi khoảng mười dặm, đầu tiên là đột nhiên nhìn thấy ánh sáng vàng ở hướng Thiên Chiếu thần cung hiện lên, kế tiếp lại đột nhiên cảm thấy mặt đất lắc lư một hồi, sau đó nhìn thấy Thiên Chiếu thần cung hoàn toàn không còn bóng dáng trên mặt đất, từng người từng người lập tức hai mắt nhìn nhau, đều là trăm mối vẫn không có cách giải.
Đợi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, mấy người Quy Điền Tam Lang mới vội vàng thi nhau tập trung nhìn vào, chỉ thấy Vũ Hạc đại tiên vẫn đứng tại chỗ, tấm gương thần kỳ ở trên đỉnh đầu kia vẫn còn ở đó.
"Chặn lại rồi?"
"Quá tốt rồi!"
Mọi người nhất thời reo hò một trận. Tuy nhiên, sau một lát.
"Phốc!"
Vũ Hạc đại tiên vậy mà phun ra một ngụm máu tươi.
Mà cùng lúc đó, Diệp Trần không cho hắn bất kỳ cơ hội thở dốc nào đã rút kiếm công kích lên lần nữa.
"Vẫn Tinh Thức!"
"Lạc nguyệt thức!"
"Thực Nhật thức!"
...
Oanh! Oanh! Oanh!
Diệp Trần mỗi khi thi triển ra một chiêu, Vũ Hạc đại tiên vội vàng lùi lại mấy chục mét đồng thời khí tức càng ngày càng trở nên yếu đi.
Thời gian trong một cái nháy mắt, khí tức của Vũ Hạc đại tiên đã trở nên suy yếu đi rất nhiều, thậm chí ngay cả ánh vàng trên Bát Chỉ Kính cũng trở nên mờ nhạt.
"Vũ Hạc lão nhi! Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, giao phần bản đồ kia ra ta tha cho ngươi một mạng!"
Diệp Trần bỗng nhiên thu kiếm mà đứng, lạnh lùng mở miệng nói.
Tuy rằng bây giờ hắn đang chiếm cứ ưu thế, cứ tiếp tục đánh như vậy thì cuối cùng cũng có khả năng đánh bại đối phương, thế nhưng nếu như đối phương một mực thủ mà không công, hắn nhất định phải sử dụng chiêu thức cường đại, như vậy thì tiêu hao rất nhiều chân nguyên, đánh tới cuối cùng cho dù giết chết đối phương thì chân nguyên trong cơ thể mình khả năng cũng phải tiêu hao mất hơn một nửa!
Huống chi, bây giờ hắn không phải ở Hoa Hạ mà đang ở Đảo quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện tên lửa đạn đạo tấn công, cho nên làm việc không thể không cẩn thận một chút.
Không nghĩ tới, Vũ Hạc đại tiên nghe được điều này thế mà lại cười lên ha hả, "Diệp Cuồng Tiên! Nếu như không phải bởi vì lão phu còn chưa có chưởng khống hoàn toàn cái thân thể này, ngươi cho rằng chỉ bằng tu vi cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ của ngươi thì sẽ là đối thủ của ta sao?"
"Thôi được! Đây là ngươi ép ta phải sử dụng lá bài tẩy! Ngươi đừng có hối hận!"
Vũ Hạc đại tiên nói xong lời này, lật bàn tay một cái vậy mà lấy ra một cái bảo ngọc vô cùng lộng lẫy.
"Hôm nay, ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức nhìn thực lực chân chính của lão phu một chút!"
Nói đến chỗ này, Vũ Hạc đại tiên ngay lập tức ném bảo ngọc trong tay lên không trung, trong miệng lẩm bẩm một lúc rồi bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, "Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc! Mở!"
Oanh!
Trên người Vũ Hạc đại tiên tập tức xuất hiện một đạo ánh sáng vàng, sau đó nhanh chóng chui vào bên trong miếng bảo ngọc hình móc câu kia!
Ầm ầm!
Sau đó miếng bảo ngọc hình móc câu kia trong nháy mắt thế mà bành trướng ra, chỉ trong chốc lát lại có thể biến thành một ông lão có dáng vẻ cao lớn!
Mà cùng lúc đó, cơ thể cô gái mà Vũ Hạc đại tiên đoạt xá thì đang ngây người nguyên tại chỗ, hai mắt trống rỗng vô thần, giống như là u mê không biết cái gì.
Nguyên Điền Khang Sinh đứng quan sát từ đằng xa bỗng nhiên chỉ vào ông lão đột nhiên xuất hiện kia, vẻ mặt kích động nói:
"Đây mới thật sự là Vũ Hạc đại nhân a!"
Mà Diệp Trần thấy cảnh này cũng cảm thấy hơi kinh hãi, "Đây là...khôi lỗi ngọc?"
Cái gọi là khôi lỗi ngọc thì ý nghĩa của nó như tên, chính là linh ngọc dùng để luyện chế khôi lỗi.
Hơn nữa còn là khôi lỗi cao cấp!
Đồ vật này cho dù ở trong Tu Chân giới thì cũng cực kỳ trân quý, nhất là đối với những tu tiên giả đạt tới cảnh giới Hóa Thần mà nói, khôi lỗi ngọc là vật liệu luyện chế phân thân khôi lỗi tốt nhất.
Diệp Trần truyệt đối không ngờ rằng, trong tay của Vũ Hạc đại tiên này, thậm chí ngay cả bảo bối bậc này cũng có!
Hơn nữa, khôi lỗi ngọc trước mắt này đã được người luyện chế thành khôi lỗi, bây giờ lại được Vũ Hạc đại tiên này luyện hóa.
Chỉ có điều hắn chưa đạt tới cảnh giới Hóa Thần, nguyên thần không cách nào chia cắt, lúc này cưỡng ép nguyên thần ly nhập vào khôi lỗi để điều khiển, tuy có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong chỉ trong nháy mắt, nhưng nhục thân của cô gái kia thì chắc chắn không trở về được.
"Ha ha ha!"
Sau khi Vũ Hạc đại tiên mượn nhờ khôi lỗi ngọc khôi phục lại bộ mặt vốn có của mình thì ngay lập tức cười ha hả một trận, hơn nữa khí thế trên người vậy mà so với trước đó còn cường đại hơn nhiều!
"Diệp Cuồng Tiên! Đây mới chính là thực lực chân chính của lão phu! Ngươi có thể bức ta phải đi tới một bước này, cũng đủ để kiêu ngạo rồi!"
"Tuy nhiên tiếp theo, ta muốn ngươi chết!"
Khi chữ "Chết" kia rơi xuống, trong miệng Vũ Hạc đại tiên lại lẩm bẩm một hồi, bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, "Thiên Chiếu đại thần hàng thế! Tam đại Thần khí quy vị!!"
"Thảo Trĩ Kiếm! Trở về!"
Theo tiếng quát to này, Thảo Trĩ Kiếm đang lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Diệp Trần kia vậy mà nhoáng cái đã thoát khỏi thần niệm của hắn, trong nháy mắt bay trở về trong tay của Vũ Hạc đại tiên!
"Ừm?"
Ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này cũng không thể không kinh ngạc một chút nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra.
Hắn cũng đã từng nghe nói qua một số truyền thuyết thần thoại của Đảo quốc, Thảo Trĩ Kiếm, Bát Chỉ Kính, Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc đều được gọi là tam đại Thần khí của Đảo quốc, nghe nói đều là di vật của Thiên Chiếu đại thần, vị thần thời thượng cổ của Đảo quốc.
"Xem ra vị Thiên Chiếu đại thần này chắc là một vị tu tiên giả thượng cổ! Mà ba kiện Thánh khí này là pháp bảo của hắn, cho nên hai pháp bảo bên này với bên kia sẽ có cảm ứng, mà ta thì còn chưa kịp luyện hóa được hoàn toàn Thảo Trĩ Kiếm, cho nên mới bị Vũ Hạc đại tiên dùng bí thuật chiếm lại!"
"Ha ha ha!"
Vũ Hạc đại tiên đoạt lại Thảo Trĩ Kiếm từ trong tay Diệp Trần, một tay cầm kiếm, một tay cầm Bát Chỉ Kính, lập tức đắc ý cười như điên một lần nữa, "Diệp Cuồng Tiên! Bây giờ trong tay ta có tam đại Thần khí, ngươi còn lấy cái gì để đấu với ta đây?"
Lời nói rơi xuống, khí thế trên người của Vũ Hạc đại tiên trong nháy mắt đã nhảy lên tới đỉnh phong, vậy mà bức thẳng hướng tới cảnh giới Nguyên Anh.
Mà đám người Quy Điền Tam Lang ở xa xa, vốn đều đang có ý định chạy khỏi nơi đây, nhưng khi nhìn thấy tình thế xoay chuyển thì ngay lập tức tinh thần của tất cả mọi người đều trở nên phấn chấn.
Chương 380 Tương kế tựu kế
Ở trên một chiếc tàu chiến đấu tại hải phận vùng biển quốc tế giao giới giữa Hoa Hạ quốc và Đảo quốc, Dịch Sơn Hà tổng tham mưu trưởng của Thần Long vệ nghe được tin tức mà thuộc hạ truyền tới thì ngay lập tức đột nhiên đứng dậy, "Cái gì! Diệp thiếu tướng đi tới Thiên Chiếu thần cung? Vậy thì nguy rồi!"
Mấy ngày nay, Dịch Sơn Hà đang một mực điều tra hành tung của Diệp Trần, từ đầu đến cuối không nhận được bất cứ manh mối nào, mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút không ổn, thẳng đến hôm qua nhận được tin tức Diệp Trần đồ sát gia tộc Liễu Sinh vậy mới biết là hắn đã đi tới Kinh Đô của Đảo quốc, thế là hắn lập tức báo tin cho nhóm người Âu Dương Hàn chạy tới Kinh Đô Đảo quốc, muốn ngăn cản Diệp Trần lại tạo ra rắc rối, không nghĩ tới cuối cũng vẫn chậm một bước.
"Thủ trưởng, ngài lo lắng như vậy có phải có chút hơi thừa rồi hay không? Ngay cả lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc đều không làm gì được Diệp thiếu tướng, chỉ là một cái Thiên Chiếu thần cung thì có thể lợi hại được bao nhiêu?".
Một tên thượng tá ở bên cạnh nhịn không được mà hỏi một cách thận trọng.
Dịch Sơn Hà lắc đầu nói:
"Không có đơn giản như ngươi nghĩ a! Ngươi không có trải qua thời đại kia thì làm sao biết được sự cường đại của Vũ Hạc tiên nhân kia?"
"Ta cũng là nghe qua bậc cha chú của ta nói, năm đó Đảo quốc có tam đại tiên nhân, mà trong ba người này thì Vũ Hạc đại tiên là cường hãn nhất, từng có một trận chiến ở Thái Bình Dương, một người tru diệt trên vạn quân của Mỹ quốc!"
"Nếu không phải cuối cùng Mỹ quốc sử dụng vũ khí hạt nhân, giết chết hai vị tiên nhân khác lúc này mới ép được người này đầu hàng nhận thua, bằng không trận chiến năm đó kia, ai thắng ai thua thật đúng là còn chưa biết được a!"
"Nhưng cho dù là như thế, mấy chục năm qua người này vẫn là một trong những người mà Mỹ quốc kiêng kỵ nhất!"
Thượng tá nghe xong lời này, ngay lập tức mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc, "Nói như thế, thực lực của người này chỉ sợ không dưới Diệp thiếu tướng, hơn nữa còn có ưu thế sân nhà, Diệp thiếu tướng cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt nào!"
Dịch Sơn Hà thở dài lần nữa, "Ai! Theo lý thuyết, Diệp thiếu tường và vị kia không có ân oán gì, cũng không biết hắn làm như vậy đến cùng là có mục đích gì!"
...
Cùng lúc đó, tại căn cứ Mỹ quốc đóng ở Đảo quốc, Tổng tư lệnh Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư cũng gần như cùng lúc đạt được tin tức này.
"Ngài Thượng tướng! Bây giờ chính là cơ hội tốt ngàn năm có một a, hay là chúng ta ngay lập tức dứt khoát hướng Thiên Chiếu thần cung ném một quả bom nguyên tử xuống cùng lúc loại bỏ hai mối họa lớn trong lòng này!"
Một tên sĩ quan da trắng bên cạnh, hai mắt sáng lên nói.
Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư nghe được điều này thì lập tức nhướng mày, "Phất Lãng Tư! Ngươi lại nói chuyện mà không suy nghĩ gì rồi! Bây giờ là thời đại nào? Vũ khí hạt nhân còn có thể sử dụng một cách tùy tiện như vậy được sao?"
"Huống chi, Thiên Chiếu thần cung ở gần với Kinh Đô của Đảo quốc, chẳng lẽ ngươi muốn cho một ngàn vạn dân chúng của Đảo quốc chôn cùng bọn hắn hay sao?"
"Cấp trên đã hạ lệnh với chúng ta không nên tùy tiện đi trêu chọc tên Diệp Cuồng Tiên này thì chúng ta chỉ cần nghe theo lệnh mà làm việc là được rồi!"
Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư nói tới đây thì dừng lại một chút sau đó lại nói:
"Vả lại, Hoa hạ có một câu ngạn ngữ nói là hai hổ tranh chấp tất có một con bị thương! Chúng ta chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được!"
...
Ở trên một ngọn núi cách Thiên Chiếu thần cung mấy chục dặm.
"Ai! Không nghĩ tới cố gắng đuổi theo thế mà còn chậm một bước!"
Âu Dương Hàn nhìn vào khu phế tích ở xa xa kia, nhịn không được mà cảm thán nói.
"Cái tên này thật sự là quá hung hãn! Thế mà cũng đã đánh tới Thiên Chiếu thần cung rồi!"
"Trước đó hắn đã giết Bán Tàng Chân Nhất và Liễu Sinh Tuấn Giới, bây giờ lại khiêu chiến Vũ Hạc tiên nhân, hắn đây là có ý định giết sạch toàn bộ cao thủ của Đảo quốc mới bằng lòng bỏ qua hay sao?"
"Tuy rằng ta rất bội phục hắn thế nhưng đây rõ ràng không phải là một cái quyết định sáng suốt a!"
"Đúng vậy a! Lực lượng phòng vệ thứ nhất, thứ hai của Đảo quốc, toàn bộ đang trên đường di chuyển tới đây, coi như hắn có thể giết chết Vũ Hạc tiên nhân thì chỉ sợ còn phải đứng trước sự vây quét của binh lực gấp hai lần trước đó!"
Năm người đang nghị luận thì bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng mà Vũ Hạc đại tiên đột nhiên bùng nổ thì tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt:
"Không tốt! Chuyện gì đang xảy ra?"
"Khí tức của Vũ Hạc tiên nhân làm sao lại trở nên mạnh tới như vậy?"
"Vũ khí của Diệp thiếu tướng hình như cũng bị cướp đi!"
"Lần này nguy rồi!"
...
Sau khi năm người không hẹn mà cùng lúc thốt lên thì lúc này Vũ Hạc đại tiên đã khôi phục trở lại trạng thái đỉnh phong và cuối cùng cũng đã ra tay!
Chỉ thấy hắn nâng Thảo Trĩ Kiếm trong tay lên cao, hướng về phía Diệp Trần mạnh mẽ chém xuống!
Ầm ầm!
Mậu đạo kiếm quang màu đen quỷ dị xoẹt qua!
Dường như ngay cả không gian ở xung quanh rõ ràng cũng bị kiếm quang màu đen trông rất quỷ dị này xé rách!
Tốc độ của kiếm quang nhanh tới cực hạn, giống như xuyên thấu không gian, trong chớp mắt đã đánh tới trước mặt Diệp Trần!
"Lưu Ly Kim Thân!"
Diệp Trần không kịp suy nghĩ nhiều lập tức quát khẽ một tiếng, trên người đột nhiên dâng lên vòng ánh sáng vàng kim bảo hộ thân thể, đồng thời trực tiếp đánh ra một quyền hướng đón lấy đạo kiếm quang màu đen đang bay tới kia!
"Muốn chết!"
Vũ Hạc đại tiên thấy Diệp Trần lại dám lấy nhục quyền ra đón đỡ một kích từ Thần khí của mình, khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ tức giận.
Ầm ầm!
Bạch bạch bạch!
Một quyền của Diệp Trần đón lấy kiếm quang của đối phương, lập tức nhịn không được mà lùi lại ba bước, trên nắm tay cũng xuất hiện một ít vết máu!
Diệp Trần thấy thế, lập tức nhướng mày, tuy rằng vết thương kia theo tâm niệm của hắn khẽ động sẽ nhanh chóng ngưng kết lại sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Phải biết, đây là lần đầu tiên từ khi Diệp Trần trọng sinh tới nay bị người dùng binh khí chém mà tổn thương!
Mà còn đang ở dưới tình huống thi triển ra Lưu Ly Kim Thân, thế mà vẫn còn bị người chém tổn thương!
"Không hổ là Thánh khí a!"
Diệp Trần không thể không âm thầm cảm thán, một kiện Thánh khí phối hợp với thực lực cảnh giới Kim Đan hậu kỳ của Vũ Hạc đại tiên, xem chừng đã có tư cách khiêu chiến với tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh bình thường!
Tuy nhiên, Diệp Trần không biết là so với sự kinh ngạc của hắn thì Vũ Hạc đại tiên lại vô vô vô cùng rung động.
Hắn đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, dưới một kích toàn lực của mình vậy mà chỉ có thể làm cho đối phương rách tí da?
"Không! Điều này sao có thể!"
Vũ Hạc đại tiên vừa sợ vừa giận ngay lập tức lại vung Thảo Trĩ Kiếm trong tay của mình hướng Diệp Trần chém tới! Uy thế còn mạnh hơn trước đó!
Diệp Trần cũng tự biết nhục thân của mình căn bản không thể chống lại mãi như vậy được, lập tức bàn tay lật một cái đã từ bên trong Càn Khôn Trạc kia lấy ra một thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa để đứng ra nghênh đón.
Hóa ra chính là thanh Thập Quyền Kiếm mà tại mấy ngày trước đây đoạt được ở trong tay Bán Tàng Chân Nhất!
Khanh!
Một tiếng va chạm bằng kim loại vang vọng đất trời, mặt đất xung quanh lại lõm xuống thêm lần nữa, bây giờ đã tạo thành một cái hố lớn rất sâu!
Đạp đạp!
Lần này, Diệp Trần chỉ lùi lại hai bước, hơn nữa không có chút tổn thương nào.
"Cái gì!"
Vũ Hạc đại tiên thấy thế thì đầu tiên là giật mình, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ mặt kinh thường, cười lạnh:
"Thập Quyền Kiếm sao? Ngươi đây là đoạt được từ trong tay thằng nhóc Bán Tàng Chân Nhất kia sao? Vậy ngươi có biết, Thập Quyền Kiếm và Thảo Trĩ Kiếm vốn là một thể không? Lão phu đã có thể thu hồi Thảo Trĩ Kiếm trong tay ngươi thì cũng có thể thu hồi lại Thập Quyền Kiếm này!"
Vũ Hạc đại tiên nói tới chỗ này, hai con ngươi bỗng nhiên ngưng tụ, "Thập Quyền Kiếm! Trở về!"
Theo tiếng quát to của Vũ Hạc đại tiên, thanh Thập Quyền Kiếm trong tay của Diệp Trần kia, vậy mà lần nữa thoát ra khỏi trong tay của hắn bay thẳng tới Vũ Hạc đại tiên!
"Không tốt!"
Nhóm người Âu Dương Hàn ở xa xa thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt.
Diệp Trần liên tiếp lấy ra hai kiện binh khí, đều bị đối phương dùng pháp môn quỷ dị thu về, thế thì còn đánh như thế nào nữa?
"Ha ha ha!"
Vũ Hạc đại tiên dễ dàng thu hồi được Thập Quyền Kiếm thì lập tức đắc ý cười ha hả, đáng tiếc còn chưa đợi tiếng cười của hắn kết thúc thì đột nhiên lại hét thảm một tiếng.
Hóa ra, Thập Quyền Kiếm kia bay trở về tới trước mặt Vũ Hạc đại tiên, bỗng nhiên đổi hướng vậy mà một kiếm chặt đứt cổ tay trái của hắn!
Cổ tay trái của Vũ Hạc đại tiên bị chặt đứt mà Bát Chỉ Kính ở trong tay cũng tự nhiên bay ra ngoài.
Sau đó thì một giọng nói đầy vẻ trêu tức đột nhiên vang lên, "Ngươi óc chó vãi nồi, chiêu thức giống nhau mà có thể sử dụng lần thứ hai đối với ta sao? Già rồi mà ngây thơ!"
Giọng nói vừa rơi xuống thì chẳng những Thập Quyền Kiếm trở về trong tay Diệp Trần một lần nữa mà ngay cả Bát Chỉ Kính cũng bị Diệp Trần bắt được.
Bọn người Quy Điền Tam Lang thấy cảnh này, tất cả lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.
"Diệp...Diệp Cuồng Tiên! Hắn làm thế nào mà có thể tiến vào được nơi này?"
"Bên ngoài thế nhưng là có khoẳng lực lượng binh lính cả một cái lữ đoàn, thế mà không phát giác được một chút nào!"
"Mọi người đừng hoảng hốt! Có đại tiên ở đây, hắn đây là đang tự tìm đường chết!"
...
Mọi người nghị luận sôi nổi, đồng thời đều đã lui tới trong góc, sợ cái tên như là ác ma này, đột nhiên nổi lên ý đồ với bọn hắn.
Duy chỉ có Tuyết Cơ kia ngược lại là tiến lên một bước, nổi giận chỉ vào Diệp Trần nói:
"Làm càn! Cũng dám bất kính đối với sư phụ của ta! Ngươi phải bị tội gì!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, ánh mắt chuyển dời tới trên thân thể của cô gái có dung mạo xinh đẹp tuyệt đỉnh này, đáng tiếc vẻ mặt bình thản giống như nhìn người qua đường, không có một chút dao động nào, "Ngươi thì tính là thứ gì! Cũng dám nói như vậy với ta! Hừ!"
Nói xong lời cuối cùng, Diệp Trần trực tiếp hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phát ra một tia thần niệm công kích.
Bạch bạch bạch!
Tuyết Cơ lập tức như thể gặp phải trọng thương, liên tiếp lùi lại bảy tám bước mới đứng vững lại thân hình, gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch vô cùng.
"Ừm?"
Diệp Trần vốn cho rằng đạo tinh thần công kích này coi như không giết chết được đối phương cũng đủ để đánh cho trọng thương, không nghĩ tới cô gái này vậy mà cản được, lập tức cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Thánh Linh chi thể?"
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần nhận ra được thể chất đặc biệt của đối phương, lại là Thánh Linh chi thể vô cùng hiếm thấy, thiên phú tu đạo không kém Lâm Vũ Y chút nào!
Một kích của Diệp Trần không có kết quả, để giữ thân phận thì tự nhiên không có khả năng lại công kích lần nữa, ngay lập tức hai tay thả lỏng ra phía sau, chậm rãi đi tới bậc thang, cao giọng mở miệng lần nữa.
"Vũ Hạc lão nhi, đến bây giờ ngươi vẫn còn đang làm con rùa đen rút đầu sao? Cũng được! Ngươi đã không ra vậy để ta tự mình đi vào!"
Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, trong nháy mắt ở trên không trung lưu lại một đạo tàn ảnh.
Ầm ầm!
Cửa lớn của cung điện trực tiếp bị thân thể Diệp Trần đâm vào thành một cái động lớn, mà ngay sau đó thì Diệp Trần đã tiến vào trong cung điện.
Cung điện rất sâu, rất lớn!
Hơn nữa ở xung quanh cũng không có bất kỳ một cái cửa sổ nào, ở bên trong vô cùng u ám, xem như là một cái hầm ngầm rất lớn.
Diệp Trần vừa mới một bước bước vào trong đó, không gian xung quanh lập tức lắc lư một lúc, vậy mà xuất hiện một đạo cấm chế, phong tỏa toàn bộ cung điện này, người ở bên ngoài đã không có cách nào có thể nghe được động tĩnh ở bên trong.
"Tiểu tử Hoa Hạ! Ta không thể không nói lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ a!"
Giọng nói già nua của Vũ Hạc đại tiên đã ở trong cung điện vang lên lần nữa, mà nói lại nói chuẩn tiếng Hoa Hạ.
Tuy nhiên sau khi giọng nói rơi xuống, từ trong bóng tối đằng trước vậy mà có bóng dáng của một cô gái xinh đẹp từ từ đi ra.
Người này, rõ ràng là người phụ nữ trung niên có tướng mạo rất xinh đẹp, dáng người vô cùng nóng bỏng!
Tuy nhiên, người phụ nữ trung niên này mặc mộ bộ trang phục võ sĩ kiểu nam, tóc dài chải lên, nên tính là nữ giả trang nam, hơn nữa dáng đi long hành hổ bộ, rất bá khí thì trái lại không giống đàn bà con gái một chút nào.
"Ừm?"
Diệp Trần không thể không hơi sững sờ, "Ngươi là Vũ Hạc sao?"
Nhớ kỹ trên tư liệu trước đó Dịch Sơn Hà cho hắn, rõ ràng ghi lại vị Vũ Hạc tiên nhân này là một người đàn ông, mà lại là một ông lão sống trên hai trăm tuổi, làm sao lại biến thành một người phụ nữ trung niên có vẻ mặt xinh đẹp như vậy chứ?
Tuy nhiên chẳng mấy chốc Diệp Trần đã hiểu ra, "Hóa ra là đoạt xá! Thân thể này không phải của ngươi a?"
"Người phụ nữ trung niên" lập tức cười ha ha một tiếng, tiếng cười khí phách mà già nua kết hợp vóc dáng nóng bỏng của thân thể người phụ nữ này tạo thành chênh lệch rõ ràng, khiến người ta cảm thấy khó chịu không nói ra được, "Không hổ là đệ nhất nhân Hoa Hạ! Xem ra lão phu xem nhẹ ngươi, thế mà nhanh như vậy đã khám phá ra được!"
"Thôi được! Lão phu nói thật cho ngươi biết đi! Năm đó lúc lão phu giao chiễn với Mỹ quốc, bộ thể xác kia nhận lấy trọng thương, dẫn đến tu vi của ta không cách nào tiến bộ, vì truy cầu tu vi cảnh giới cao hơn, lão phu đành phải vận dụng phương pháp đoạt xá, cưỡng ép cướp đoạt một bộ thể xác mới, đáng tiếc..."
Vũ Hạc đại tiên nói đến đây thì không nói nữa, Diệp Trần chợt cười lạnh, tiếp lời nói:
"Đáng tiếc tu vi của ngươi quá yếu chắc chỉ là cảnh giới Kim Đan mà thôi, phương pháp đoạt xá chỉ có đạt tới cảnh giới Hóa Thần mới có thể dung hợp hoàn toàn với linh hồn người bị đoạt xá, lúc đó mới có thể khống chế thân thể được dễ dàng!"
"Lấy ngươi chỉ có tu vi cảnh giới Kim Đan, tuy rằng có thể đoạt xá thể xác nhưng căn bản không cách nào dung hợp được hoàn toàn, nhiều nhất cũng chỉ có thể chèo chống hai ba mươi năm, là sẽ dẫn tới phản ứng bài xích, chỉ có thể một lần nữa đi cướp đoạt thể xác mới mới có thể tiếp tục kéo dài tiếp, ta nói đúng không?"
Vũ Hạc đại tiên nghe được lời này của Diệp Trần thì ngay lập tức đôi mắt đẹp trợn thật lớn, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, "Ngươi...ngươi thế mà ngay cả chuyện này cũng biết! Ngươi rốt cuộc là ai? Chắc là đệ tử của lão tổ của cái tông môn nào ở Bồng Lai tiên đảo sao?"
Sau khi nghe nói về biểu hiện nghịch thiên của Diệp Trần trước đó, Vũ Hạc đại tiên vẫn luôn nghi ngờ hắn là đến từ Bồng Lai tiên đảo, bây giờ nghe được lời nói này thì lập tức càng cảm thấy tin tưởng vào phỏng đoán của mình.
Diệp Trần cười lạnh, "Ta là người nào cũng không quan trọng! Quan trọng là bây giờ ta đã biết bí mật lớn nhất của ngươi!"
"Chà chà! Khó trách qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn ở ẩn không ra, xưa nay không lộ diện ở trước mặt người ngoài, ngay cả Liễu Sinh Chính Long đệ tử thân truyền này cùng chưa từng gặp qua diện mục chân thật của ngươi!"
"Làm sao? Ngươi sợ để người ngoài nhìn thấy, Vũ Hạc tiên nhân vĩ đại của bọn họ thế mà biến thành như vậy một bộ dáng vẻ nam không ra nam nữ không ra nữ sẽ làm tổn hại hình tượng tiên nhân của ngươi sao? Ha ha ha!"
Diệp Trần nói xong nhịn không được mà cười lên ha hả.
Vũ Hạc tiên nhân nghe được điều này, đầu tiên là giận dữ nhưng sau đó thì lại cười khặc khặc một tiếng, "Tiểu tử Hoa Hạ! Đừng vội tranh đua miệng lưỡi, ngươi hôm nay đã bước vào nơi này, biết được bí mật của lão phu thì chắc cũng biết rõ, lão phu là không thể nào thả ngươi còn sống để đi ra!"
"Thôi được! Lấy ngươi tuổi còn nhỏ mà có thể đạt tới tu vi cảnh giới như thế, thiên phú tu luyện khẳng định so với cái thể xác lúc này của ta còn tốt hơn rất nhiều!"
"Trong hơn bảy mươi năm vừa qua, lão phu tổng cộng đổi qua bốn cái thể xác, lần trước đoạt xá còn là ở hơn mười năm trước, chỉ vì không tìm được thể xác nam nhân thích hợp, cho nên mới không thể không hóa thân thành đàn bà con gái!"
"Bây giờ ngươi đã dám tới nơi này, vậy thì ở lại làm cái thể xác thứ năm của ta đi!"
Nói xong lời này, khí thế trên người Vũ Hạc đại tiên bỗng nhiên được nâng lên, trang phục võ sĩ màu tím rộng lớn không gió mà phồng lên, từng sợi tóc dài bắt đầu dựng ngược lên, ánh sáng huyền bí lưu chuyển quanh toàn thân giống như một vị thần!
Nếu như cái tên này không mở miệng ra để mà nói thì chỉ nhìn ở vẻ bề ngoài cũng tuyệt đối được tính là một mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, thế nhưng chờ cái giọng nói già nua kia vang lên, trong nháy mắt hoàn toàn không có ý cảnh, "Tiểu tử Hoa Hạ! Trước sau lão phu cũng từng đoạt xá được bốn lần, mỗi một lần đoạt xá, lão phu phải tu luyện lại từ đầu một lần! Thế nhưng, mỗi một lần xây luyện lại một lần, tốc độ tu luyện của lão phu sẽ tăng lên mấy lần!"
"Cái thể xác này của lão phu mặc dù mới tu luyện hơn mười năm, nhưng hôm nay đã bước vào cảnh giới Kim Đan, lấy ngươi chỉ có tu vi cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ thì ngươi cho rằng sẽ là đối thủ của ta sao?"
Khuôn mặt ngạo nghễ của Vũ Hạc tiên nhân sau khi nói xong, cả người đã lơ lửng giữa không trung nhìn xuống Diệp Trần ở phía dưới giống như nhìn xuống một con kiến hôi. P/S: Ta thích nào...chương thứ ba......Kim Phiếu a....khát Kim phiếu a....
Chương 377 Khuôn mặt thật
Hai mắt Diệp Trần không thể không khẽ híp một cái, Vũ Hạc đại tiên này rõ ràng là một tên tu tiên giả chân chính, không những hết sức quen thuộc đối với cách phân chia cảnh giới tu tiên, hơn nữa lại còn liếc mắt đã nhìn ra được tu vi của Diệp Trần!
Đáng tiếc là, hắn làm sao biết được rằng, tuy Diệp Trần chỉ có tu vi cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ nhưng đã từng giết chết một vị nửa bước cảnh giới Kim Đan một cách dễ dàng!
Mà lấ thực lực hôm nay của Diệp Trần, chỉ cần không phải cảnh giới Nguyên Anh trở lên thì đối với hắn đều không tạo thành uy hiếp quá lớn.
"Muốn đoạt xá ta sao? Không biết tự lượng sức mình!"
Lời nói của Diệp Trần rơi xuống, ngay lập tức một quyền không lạ mắt chút nào đập tới.
Ầm ầm!
Một quả đấm bóng mờ to lớn hình quả đấm trong nháy mắt xuất hiện ở trong cung điện rộng lớn, hướng đập về phía Vũ Hạc đại tiên!
"Ồ!"
Vũ Hạc đại tiên lập tức phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, rõ ràng đối với thực lực mà Diệp Trần biểu hiện ra có chút giật mình, tuy nhiên vẫn là vung lên một chưởng để ngăn cản.
Ầm ầm!
Một quyền một chưởng va chạm vào nhau, toàn bộ cung điện lập tức lắc lưu kịch liệt một lúc như thể bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ xuống.
Diệp Trần đứng nguyên tại chỗ không hề động một chút nào, mà Vũ Hạc đại tiên bởi vì người ở trên không trung không có lực chống đỡ lập tức ngã bay ra ngoài, rơi về phía sau hơn mười mét trên mặt đất, lại liên tiếp lùi lại bốn năm bước mới đứng vững thân hình, "Ngươi được! Thực lực của ngươi thật đúng là ngoài dự liệu của lão phu a!"
Ban đầu Vũ Hạc đại tiên hơi kinh ngạc, rồi chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, "Tuy nhiên lão phu lập tức sẽ để cho ngươi hiểu, ở trước thực lực tuyệt đối, tất cả phản kháng đều chỉ là phí công vô ích!"
Nói xong, hai ngón tay của Vũ Hạc đại tiên làm kiếm, bỗng nhiên hướng Diệp Trần điểm một cái!
Sưu!
Một đạo kiếm quang vô cùng tinh thuần, giống như thực chất nổ bắn ra hướng về phía Diệp Trần mà tới.
Một khi tu tiên giả có tu vi đạt tới cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong thì chân nguyên trong cơ thể đã trải qua rất nhiều lần áp súc, rồi hình thành một viên Kim Đan, sau đó chính thức bước vào cảnh giới Kim Đan.
Mà một khi đạt tới cảnh giới Kim Đan, chân nguyên sẽ có một bước nhảy vọt về chất lượng, uy lực tự nhiên cũng sẽ tăng lên rất nhiều, xa xa không phải tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ có khả năng so sánh.
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, cũng giống vậy lấy một ngón tay chỉ ra một đạo kiếm quang.
Oanh!
Hai đạo kiếm quang va chạm vào nhau ở trên không trung.
Tuy nhiên, vỡ vụn trước tiên lại là đạo kiếm quang mà Vũ Hạc đại tiên phát ra!
"Cái gì! Điều này không có khả năng!"
Vũ Hạc đại tiên thấy thế lập tức rống lớn một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đối phương chỉ có cảnh giới Trúc Cơ mà hắn là cảnh giới Kim Đan, thấp hơn hắn tới hẳn một cái cảnh giới lớn!
Mức độ chân nguyên tinh thuần của đối phương thế mà còn mạnh hơn so với hắn?
Đây quả thực là không có thiên lý!
Tuy nhiên sự thật bày ra ở trước mắt, căn bản không phải do hắn không tin là có thể được!
Mà lúc này, đạo kiếm quang mà Diệp Trần phát ra kia thế đi còn không giảm đã trực tiếp hướng hắn nổ bắn mà tới!
Vũ Hạc đại tiên đành phải phát ra thêm một đạo kiếm quang nữa mới có thể đánh nát đạo kiếm quang kia của Diệp Trần.
Vào lúc này, Vũ Hạc đại tiên rốt cuộc không còn dám xem nhẹ thiếu niên ở trước mắt này nữa, trong đôi mắt tất cả đều là vẻ chấn kinh nồng đậm, "Ngươi...ngươi đến cùng có lai lịch gì? Sư phụ của ngươi là ai? Coi như trong thế hệ trẻ thì thiên tài kiệt xuất nhất của Bồng Lai tiên đảo cũng tuyệt đối không có thực lực như thế!"
Diệp Trần cười lạnh, "Tầm mắt của ngươi quá thấp! Ngươi đã từng thấy một cường giả thực sự chưa?"
Nói xong, bàn tay Diệp Trần bỗng nhiên nắm lại, một đạo kiếm quang kinh thiên đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn, "Đón thêm kiếm này của ta thử một chút!"
Oanh!
Diệp Trần bổ xuống một kiếm, con ngươi của Vũ Hạc đại tiên không thể không hơi co rụt lại, lúc này mới phát hiện chính mình vẫn còn đánh gia thấp thự lực của đối phương, thân thể vội vàng nhoáng một cái đã né tránh công kích của thanh kiếm quang khổng lồ kia.
Ầm!
Kiếm quang khổng lồ bổ xuống thì gạch đá ở phía dưới ngay lập tức vỡ vụn, xuất hiện một cái hố sâu thật to!
Oanh! Oanh! Oanh!
Diệp Trần lại liên tiếp chém ra vài kiếm, Vũ Hạc đại tiên căn bản không dám chống đỡ, chỉ có thể sử dụng thân phá trốn tránh công kích của Diệp Trần, một giây cũng không dám nghỉ.
Toàn bộ Thiên Chiếu thần cung lắc lư một hồi, đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ...
Mà vào lúc này, mấy người Quy Điền Tam Lang ở bên ngoài thần cung thấ được cảnh này thì sớm đã bị dọa tới thi nhau lùi lại ra ngoài tới mấy ngàn mét.
"Nguyên Điền tiên sinh! Ngài cảm thấy Vũ Hạc đại nhân và Diệp Cuồng Tiên thì ai sẽ có phần thắng lớn hơn một chút?"
Quy Điền Tam Lang nhìn qua cảnh tượng rung động ầm ầm ở phía trước, Thiên Chiếu thần cung dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ mà nhịn không được hướng về phía một ông lão ở bên cạnh mở miệng hỏi.
Hóa ra ông lão này tên là Nguyên Điền Khang Sinh, là người nổi danh cùng với Liễu Sinh Tuấn Giới và Bán Tàng Chân Nhất, Bán Tàng Chân Nhất và Liễu Sinh Tuấn Giới bây giờ đều đã bị diệt thì chỉ còn người này ngoại trừ Vũ Hạc đại tiên ra thì đã là cường giả đệ nhất của Đảo quốc.
Mọi người còn lại nghe được điều này, cũng đều đang rất tò mò, không thể không thi nhau hướng về phía Nguyên Điền Khang Sinh mà nhìn sang.
Nguyên Điền Khang Sinh vuốt vuốt sợi râu bạc, từ từ mở miệng nói: "Việc này khó nói a! Vũ Hạc đại tiên đã từng có mấy chục năm chưa lộ diện ra tay, bây giờ đã đạt tới cảnh giới cỡ nào chúng ta cũng đều không biết được!"
"Tuy nhiên lúc lão phu còn trẻ, may mắn đã từng thấy được phong thái của Vũ Hạc đại nhân!"
"Năm đó một trận chiến trên biển Thái Bình Dương với Mỹ quốc, Vũ Hạc đại nhân đã từng một người đồ diệt trên vạn quân của Mỹ quốc, ép quân đội của Mỹ quốc phải rút lui, nếu không phải cuối cùng Mỹ quốc nghiên cứu ra vũ khí hạt nhân thì thắng bại thật đúng là còn chưa biết được!"
Mọi người nghe được điều này, thì lập tức thi nhau lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Tuy Diệp Cuồng Tiên đã từng cứng đối cứng với lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc chúng ta, thế nhưng cũng không có làm suy giảm tới lực lượng chính!"
"Như thế mà nói, thực lực của Vũ Hạc đại nhân chắc là phải mạnh hơn Diệp Cuồng Tiên rất nhiều a!"
"Nhất định là như thế! Chắc chắn không sai!"
...
Nhưng không nghĩ tới, Nguyên Điền Khang Sinh lại lắc đầu nói:
"Vậy cũng chưa chắc! Thực lực của quân đội hơn bảy mươi năm trước với thực lực của quân đội bây giờ đã được hiện đại hóa tiên tiến hơn rất nhiều thì căn bản không thể so sánh như vậy được!"
"Tuy nhiên chỉ luận về chiến tích mà nói, khẳng định hiệu suất của Vũ Hạc đại nhân thể hiện ra cường đại hơn một chút!"
Mọi người nghe tới đó thì lập tức thi nhau cảm thấy có lý.
"Tuy nhiên..."
Nguyên Điền Khang Sinh lại đột nhiên xoay ngược lại một cái, nói tiếp:
"Bây giờ đã lại qua hơn bảy mươi năm, Vũ Hạc đại nhân cũng đã hơn hai trăm tuổi, thực lực đến tột cùng là tiến thêm một bước, hay là...chuyện này chúng ta coi như không biết được rồi!"
Mọi người nghe vậy thì lập tức thi nhau nhíu mày, tất cả đều hiện ra vẻ mặt thấp thỏm lo âu.
Đúng lúc này, Tuyết Cơ ở một bên đột nhiên mở miệng, "Sư phụ ta chính là tiên nhân, thực lực tự nhiên càng tu luyện càng mạnh, chỉ là một tên Diệp Cuồng Tiên thì làm sao có thể là đối thủ của sư phụ ta?"
Lúc này mọi người mới hiện ra vẻ vui mừng một lần nữa, rối rít nói:
"Tiểu thư Tuyết Cơ nói có đạo lý!"
...
Ầm ầm!
Lúc mọi người ở đây đang nghị luận sôi nổi, Thiên Chiếu thần cung ở phía trước cuối cùng không chịu nổi áp lưc nữa mà sụp đổ ầm ầm nổ vang.
Mà cùng lúc đó, mọi người nghe được giọng của Diệp Cuồng Tiên đột nhiên truyền ra từ trong khu phế tích kia.
"Vũ Hạc lão nhi! Hôm nay ta sẽ để cho những tín đồ này của ngươi mở mang kiến thức bộ mặt thật của vị đại tiên như ngươi một chút!"
Khi giọng nói rơi xuống, đống đổ nát kia bỗng nhiên bắn ra khe hở, toàn bộ Thiên Chiếu thần cung trong nháy mắt bị san thành bình địa, ở phía dưới lập tức lộ ra hai thân ảnh.
Mấy người Quy Điền Tam Lang đầu tiên là giật mình, sau đó vội vàng thi nhau nhìn chằm chằm vào, trong lòng không thể không trở nên kích động.
Trong số những người bọn họ thì ngoài Nguyên Điền Khang Sinh ở lúc còn trẻ đã từng thấy qua vị Vũ Hạc đại tiên này, những người còn lại mà ngay cả Tuyết Cơ cũng chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của sư phụ mình, trong lòng tự nhiên hết sức tò mò.
Tuy nhiên, khi đám người nhìn thấy rõ ràng thân ảnh kia thì lập tức toàn bộ sợ tới ngây người.
"Vũ Hạc đại tiên... Là nữ nhân?"
"Không đúng! Hắn căn bản không phải Vũ Hạc đại tiên!"
Nguyên Điền Khang Sinh trực tiếp mở miệng phủ nhận nói.
Còn về Tuyết Cơ thì mặt mũi càng tràn đầy vẻ chấn kinh, "Đây không phải... Anh Tử tiền bối mất tích hơn mười năm trước sao?"
Chương 378 Bát Chỉ Kính!
Hoá ra, chủ nhân của thể xác mà Vũ Hạc đại tiên đoạt xá tên là Giang Khẩu Anh Tử, đồng thời cũng là sư tỷ của Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ là một đứa trẻ mồ côi, từ lúc còn nhỏ đã được Thiên Chiếu thần cung nuôi dưỡng, trước mười tuổi vẫn luôn được vị sư tỷ này chăm sóc lớn lên, cho nên hai người có tình cảm rất sâu đậm.
Mà ở hơn mười năm trước, cũng chính là lúc Tuyết Cơ lên mười tuổi, Giang Khẩu Anh Tử bỗng nhiên mất tích một cách bí ẩn, đến tận bây giờ cũng không có bất cứ tin tức gì.
Tuyết Cơ đã từng khổ cầu sư phụ của mình mấy lần, hy vọng có thể phái người đi điều tra tung tích của sư tỷ, đáng tiếc mỗi lần đều bị từ chối một cách vô tình.
Mà bây giờ, chính vị sư tỷ mà mình mong nhớ ngày đêm này, thế mà đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt mình, Tuyết Cơ vô cùng kích động lẫn kinh ngạc đồng thời cảm thấy không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Anh Tử sư tỷ làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Sư phụ lại ở đâu?"
Ngay vào lúc Tuyết Cơ nghĩ mãi mà không hiểu, vị "Ảnh Tử sư tỷ" kia của nàng mới mở miệng, lập tức để tất cả mọi người đều phải đứng chôn chân tại chỗ, "Diệp Cuồng Tiên! Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của lão phu! Hôm nay lão phu phải cho ngươi chết!"
Tiếng nói gào thét tràn ngập sự tức giận này khiến mọi người kinh ngạc.
"Đây...tình huống này là như thế nào?"
"Là ta xuất hiện ảo giác sao? Đây rõ ràng chính là giọng nói của Vũ Hạc đại tiên a! Sao lại thế..."
"Ta thèm gái rồi hay sao? Ta có bị hoa mắt không vậy!!!!"
"Ta muốn điên rồi!"
...
Tại sao một cô gái lại có chất giọng này chứ? Nhưng nghe kỹ thì mọi người không thể nghi ngờ gì nữa, chất giọng của người phụ nữ trước mặt họ chính là giọng của Vũ Hạc đại tiên!
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, thực sự không thể nào tiếp thu được mọi thứ đang xảy ra ở trước mắt.
Tuyết Cơ thì lúc này đang lấy hai tay ôm đầu, liều mạng lắc đầu.
Lúc này, một vị nào đó của Âm Dương sư Đảo quốc bỗng nhiên mở miệng nói:
"Vũ Hạc đại tiên không phải là dùng một loại pháp thuật vô thượng trong truyền thuyết của Đạo gia tên là "Đoạt xá" chứ?"
Lời nói của người này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ, có người nhịn không được hỏi:
"An Đằng đại sư, đoạt xá là cái gì?"
Ông lão tên là An Đằng đại sư kia, lần nữa nhìn vào thân ảnh xinh đẹp đang đánh nhau với Diệp Trần kia, trong đôi mắt lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi, từ từ nói:
"Căn cứ truyền thuyết mà Âm Dương Liêu chúng ta lưu truyền tới nay, khi tu luyện tới cảnh giới Tiên Nhân thì tinh thần lực sẽ trở nên cô cùng cường đại, từ đó ngưng tụ ra nguyên thần!"
"Lúc này, nếu như đến thời kỳ già yếu, không có cách nào duy trì tiếp nữa thì nguyên thần có thể từ trong thân thể bay ra, sau đó chiếm thể xác của người khác thành của mình từ đó mà kéo dài sinh mệnh..."
Mọi người nghe được lời giải thích này của An Đằng đại sư thì lập tức thi nhau hiện ra vẻ mặt hoảng sợ.
"Chiếm thân thể của người khác thành của mình, đây cũng quá..."
Nếu như đặt ở tình huống bình thường mà bọn họ nghe được những chuyện này thì khẳng định sẽ khịt mũi coi thường, kiên quyết không tin trên đời này thế mà còn có loại pháp thuật tà ác tới như vậy.
Thế nhưng bây giờ sự thật đã bày ra ở trước mắt, bọn họ không thể không tin.
Duy chỉ có vẻ mặt của Tuyết Cơ trong nháy mắt đã trắng bệch vô cùng, sau đó liều mạng lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Ta không tin! Ta không tin!..."
Nếu quả như vị An Đằng đại sư này nói, Vũ Hạc đại tiên sư phụ của mình đã đoạt xá sư tỷ Giang Khẩu Anh Tử của mình, vậy người trước mắt này đến cùng là sư phụ của mình hay là sư tỷ của mình đây?
...
Một bên khác, Vũ Hạc đại tiên bị Diệp Trần vạch trần chuyện đoạt xá thì vào lúc này tức giận đến phát điên, hai mắt như muốn phun ra lửa!
Đáng tiếc, lấy tu vi cảnh giới Kim Đan sơ kỳ của hắn cản bản không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với Diệp Trần.
"Vũ Hạc lão nhi! Ngươi không phải là đối thủ của ta, ngoan ngoãn giao phần bản đồ kia trong tay ngươi ra, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một cái mạng già!"
Hai người đánh nhau được một lúc thì Diệp Trần không nhịn được mà mở miệng trào phúng.
Vũ Hạc đại tiên lập tức giận dữ, "Nếu không phải tu vi của lão phu còn chưa có khôi phục tới trạng thái đỉnh phong há lại sẽ bị ngươi áp chế?"
"Tuy nhiên ngươi muốn đánh bại ta cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy!"
Diệp Trần cười lạnh, "Thật sao? Vậy hôm nay ta sẽ để cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!"
Lời nói rơi xuống, khí thế trên người Diệp Trần bỗng nhiên kéo lên, kiếm khí trong tay hạ xuống, "Bát Phương Vô Địch!"
Bá bá bá!
Ở trong chốc lát, kiếm khí đã tung hoành đầy trời, trong nhá mắt phong bế tất cả đường lui của Vũ Hạc đại tiên.
Vũ Hạc đại tiên thấy cảnh này muốn tránh cũng không tránh được thì vẻ mặt biến đổi, ngay lập tức vận khí thành cương.
Rầm rầm rầm!
Kiếm khí đầy trời lập tức chém xuống vào cương khí hộ thể xung quanh hắn.
Bành!
Cương khí hộ thể chỉ chống đỡ được một lát thì trong nháy mắt vỡ vụn.
"A!"
"Không được!"
Mấy người Quy Điền Tam Lang ở xa xa thấy cảnh này thì thi nhau thay đổi sắc mặt.
Cho dù trước đó bọn họ đối với chuyện Vũ Hạc đại tiên đoạt xá còn có chút khó mà tiếp nhận, thế nhưng Vũ Hạc đại tiên vào lúc này đã là con át chủ bài cuối cùng của bọn họ, nếu như vẫn bại dưới tay của Diệp Cuồng Tiên vậy thì phóng tầm mắt toàn bộ Đảo quốc, không còn một ai có thể ngăn chặn người này!
"Hừ!"
Mắt thấy cương khí hộ thể không thể chống đỡ được thêm nữa, Vũ Hạc đại tiên bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, "Bát Chỉ Kính!!"
Theo giọng nói này rơi xuống, trên người của Vũ Hạc đại tiên lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó một tấm gương có ánh sáng màu vàng kim chói lọi xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn và đang xoay chầm chậm.
Ngay sau đó, những kiếm khí đầy trời ở xung quanh kia lập tức bị ánh sáng vàng đột nhiên phát ra bởi tấm gương mà thi nhau bay ra.
Ngay cả Diệp Trần cũng lập tức cảm nhận được một cỗ phản lực cường đại để cho hắn không thể không lùi lại hai ba bước!
"Chặn!"
Trên mặt của mấy người Quy Điền Tam Lang lập tức tràn đầy vẻ vui mừng.
"Lại là Thánh khí! Hơn nữa còn là một kiện Thánh khí phòng ngự!"
Diệp Trần nhìn qua cái gương ở trên đỉnh đầu của Vũ Hạc đại tiên này thì không thể không nhướng mày, trước đó là Thảo Trĩ Kiếm ở trong tay Liễu Sinh Chính Long, về sau là Thập Quyền Kiếm của Bán Tàng Chân Nhất, bây giờ lại là Bát Chỉ Kính trong tay của Vũ Hạc đại tiên!
Chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi vậy mà đã thấy được ba kiện Thánh khí!
Phải biết, cho dù là Tu Chân giới, Thánh khí cũng là đồ vật rất hiếm có, một cái Đảo quốc nho nhỏ lại có tới ba kiện Thánh khí, hoàn toàn khiến người ta cảm thấy không thể ngờ được.
Tu vi của Bán Tàng Chân Nhất và Liễu Sinh Chính Long có hạn, hơn nữa không phải tu tiên giả chân chính, căn bản không có cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực của Thánh khí, thế nhưng Vũ Hạc đại tiên ở trước mắt này thì khác hẳn rồi.
Nhất là ở trong tay đối phương còn là một kiện Thánh khí phòng ngự, lấy Linh khí Xích Diễm kiếm của hắn chỉ sợ chưa chắc có thể phá vỡ được kiện Thánh Khí phòng ngự này của đối phương.
"Diệp Cuồng Tiên! Ta thừa nhận ta đã đánh giá thấp thực lực của ngươi, tuy nhiên trong tay ta có Bát Chỉ Kính, ngươi sẽ không làm gì được ta! Không bằng chúng ta giảng hòa, cùng nhau đi đoạt phần bản đồ thứ ba, sau đó cùng nhau đi tới Bồng Lai tiên đảo, ý của ngươi như thế nào?"
Vũ Hạc đại tiên nâng Bát Chỉ Kính trong tay, từ từ mở miệng nói.
Thực lực mà Diệp Trần thể hiện ra hoàn toàn chính xác là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn vốn cho rằng, lúc ở trong thần cung là có thể dễ dàng giết chết Diệp Trần rồi, thế nhưng hắn không thể ngờ được chẳng những tên nhóc ấy không chết còn khiến hắn phải sử dụng đến lá bài tẩy. Bản thân đã sống trên hai trăm năm, cảnh giới cũng đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ thế mà còn chưa phải là đối thủ của một thên thiếu niên mới chỉ có tu vi cảnh giới Trúc Cơ.
Dưới sự bất đắc dĩ, hắn đành phải thay đổi sách lược.
Tuy nhiên nói tới đây, hắn và Diệp Trần cũng không có thâm cừu đại hận gì, cũng không nhất định cần phải đưa đối phương vào tình huống không chết không thôi.
Tuy nhiên, đối với lời đề nghị này của hắn thì Diệp Trần lại cười lạnh, "Không làm được gì ngươi sao? Vậy thì chưa chắc!"
Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay một chiêu từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra một trường kiếm có phong cách cổ xưa, hóa ra chính là thanh kiếm lúc trước đoạt được ở trong tay Liễu Sinh Chính Long.
"Thảo Trĩ Kiếm!"
Nhìn thấy Diệp Trần lấy ra thanh kiếm này thì sắc mặt của Vũ Hạc đại tiên lập tức vì đó mà thay đổi.
Chương 379 Át chủ bài của Vũ Hạc đại tiên!
Tuy rằng Diệp Trần vẫn dùng Xích Diễm kiếm của chính mình thì khá là thuận tay, thế nhưng thanh Thảo Trĩ kiếm này dù sao cũng là Thánh khí, hắn đương nhiên sẽ không bỏ phí nó.
Ông ~
Rót chân nguyên vào trong thân kiếm, lập tức bộc phát ra một đạo kiếm quang màu đen kỳ lạ!
"Bát Phương Vô Địch!"
Vẫn là một chiêu này, Diệp Trần thi triển ra thêm lần nữa, chẳng qua bây giờ trên tay cầm Thánh khí, uy lực so với trước đó cường đại hơn không chỉ năm lần.
Ầm ầm!
Từng đạo kiếm khí trong nháy mắt bao phủ Vũ Hạc đại tiên vào trong đó.
Phanh phanh phanh!
Khi từng đạo kiếm quang màu đen kia rơi vào trên ánh vàng của Bát Chỉ Kính, Bát Chỉ Kính lập tức run rẩy một hồi, đồng thời trong không khí phát ra một tiếng nổ lớn.
Ầm ầm!
Sau một khắc, lấy hai người làm trung tâm trong phạm vi ngàn mét, mặt đất lập tức nứt ra sụp đổ xuống dưới tạo thành một cái hố khổng lồ.
Mà toàn bộ kiến trúc của Thiên Chiếu thần cung trong nháy mắt bị san thành bình địa, thậm chí ngay cả điểm du lịch ở xung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi tác động mạnh mẽ này, lập tức phá hủy đi một mảng lớn. Cảnh tượng này giống như ở đây vừa xảy ra một một trận địa chấn rất lớn.
Mấy người Quy Điền Tam Lang sớm đã thối lui ra ngoài tới mấy ngàn mét, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng đáng sợ này, vẻ mặt của mọi người đều trắng bệch.
"Đây chính là lực lượng tiên nhân sao?"
"Thật là đáng sợ!"
"Không biết Vũ Hạc đại nhân còn có thể chống đỡ được nữa hay không?"
...
Mà các du khách bị quân đội cách ly bên ngoài trong phạm vi khoảng mười dặm, đầu tiên là đột nhiên nhìn thấy ánh sáng vàng ở hướng Thiên Chiếu thần cung hiện lên, kế tiếp lại đột nhiên cảm thấy mặt đất lắc lư một hồi, sau đó nhìn thấy Thiên Chiếu thần cung hoàn toàn không còn bóng dáng trên mặt đất, từng người từng người lập tức hai mắt nhìn nhau, đều là trăm mối vẫn không có cách giải.
Đợi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, mấy người Quy Điền Tam Lang mới vội vàng thi nhau tập trung nhìn vào, chỉ thấy Vũ Hạc đại tiên vẫn đứng tại chỗ, tấm gương thần kỳ ở trên đỉnh đầu kia vẫn còn ở đó.
"Chặn lại rồi?"
"Quá tốt rồi!"
Mọi người nhất thời reo hò một trận. Tuy nhiên, sau một lát.
"Phốc!"
Vũ Hạc đại tiên vậy mà phun ra một ngụm máu tươi.
Mà cùng lúc đó, Diệp Trần không cho hắn bất kỳ cơ hội thở dốc nào đã rút kiếm công kích lên lần nữa.
"Vẫn Tinh Thức!"
"Lạc nguyệt thức!"
"Thực Nhật thức!"
...
Oanh! Oanh! Oanh!
Diệp Trần mỗi khi thi triển ra một chiêu, Vũ Hạc đại tiên vội vàng lùi lại mấy chục mét đồng thời khí tức càng ngày càng trở nên yếu đi.
Thời gian trong một cái nháy mắt, khí tức của Vũ Hạc đại tiên đã trở nên suy yếu đi rất nhiều, thậm chí ngay cả ánh vàng trên Bát Chỉ Kính cũng trở nên mờ nhạt.
"Vũ Hạc lão nhi! Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, giao phần bản đồ kia ra ta tha cho ngươi một mạng!"
Diệp Trần bỗng nhiên thu kiếm mà đứng, lạnh lùng mở miệng nói.
Tuy rằng bây giờ hắn đang chiếm cứ ưu thế, cứ tiếp tục đánh như vậy thì cuối cùng cũng có khả năng đánh bại đối phương, thế nhưng nếu như đối phương một mực thủ mà không công, hắn nhất định phải sử dụng chiêu thức cường đại, như vậy thì tiêu hao rất nhiều chân nguyên, đánh tới cuối cùng cho dù giết chết đối phương thì chân nguyên trong cơ thể mình khả năng cũng phải tiêu hao mất hơn một nửa!
Huống chi, bây giờ hắn không phải ở Hoa Hạ mà đang ở Đảo quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện tên lửa đạn đạo tấn công, cho nên làm việc không thể không cẩn thận một chút.
Không nghĩ tới, Vũ Hạc đại tiên nghe được điều này thế mà lại cười lên ha hả, "Diệp Cuồng Tiên! Nếu như không phải bởi vì lão phu còn chưa có chưởng khống hoàn toàn cái thân thể này, ngươi cho rằng chỉ bằng tu vi cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ của ngươi thì sẽ là đối thủ của ta sao?"
"Thôi được! Đây là ngươi ép ta phải sử dụng lá bài tẩy! Ngươi đừng có hối hận!"
Vũ Hạc đại tiên nói xong lời này, lật bàn tay một cái vậy mà lấy ra một cái bảo ngọc vô cùng lộng lẫy.
"Hôm nay, ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức nhìn thực lực chân chính của lão phu một chút!"
Nói đến chỗ này, Vũ Hạc đại tiên ngay lập tức ném bảo ngọc trong tay lên không trung, trong miệng lẩm bẩm một lúc rồi bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, "Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc! Mở!"
Oanh!
Trên người Vũ Hạc đại tiên tập tức xuất hiện một đạo ánh sáng vàng, sau đó nhanh chóng chui vào bên trong miếng bảo ngọc hình móc câu kia!
Ầm ầm!
Sau đó miếng bảo ngọc hình móc câu kia trong nháy mắt thế mà bành trướng ra, chỉ trong chốc lát lại có thể biến thành một ông lão có dáng vẻ cao lớn!
Mà cùng lúc đó, cơ thể cô gái mà Vũ Hạc đại tiên đoạt xá thì đang ngây người nguyên tại chỗ, hai mắt trống rỗng vô thần, giống như là u mê không biết cái gì.
Nguyên Điền Khang Sinh đứng quan sát từ đằng xa bỗng nhiên chỉ vào ông lão đột nhiên xuất hiện kia, vẻ mặt kích động nói:
"Đây mới thật sự là Vũ Hạc đại nhân a!"
Mà Diệp Trần thấy cảnh này cũng cảm thấy hơi kinh hãi, "Đây là...khôi lỗi ngọc?"
Cái gọi là khôi lỗi ngọc thì ý nghĩa của nó như tên, chính là linh ngọc dùng để luyện chế khôi lỗi.
Hơn nữa còn là khôi lỗi cao cấp!
Đồ vật này cho dù ở trong Tu Chân giới thì cũng cực kỳ trân quý, nhất là đối với những tu tiên giả đạt tới cảnh giới Hóa Thần mà nói, khôi lỗi ngọc là vật liệu luyện chế phân thân khôi lỗi tốt nhất.
Diệp Trần truyệt đối không ngờ rằng, trong tay của Vũ Hạc đại tiên này, thậm chí ngay cả bảo bối bậc này cũng có!
Hơn nữa, khôi lỗi ngọc trước mắt này đã được người luyện chế thành khôi lỗi, bây giờ lại được Vũ Hạc đại tiên này luyện hóa.
Chỉ có điều hắn chưa đạt tới cảnh giới Hóa Thần, nguyên thần không cách nào chia cắt, lúc này cưỡng ép nguyên thần ly nhập vào khôi lỗi để điều khiển, tuy có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong chỉ trong nháy mắt, nhưng nhục thân của cô gái kia thì chắc chắn không trở về được.
"Ha ha ha!"
Sau khi Vũ Hạc đại tiên mượn nhờ khôi lỗi ngọc khôi phục lại bộ mặt vốn có của mình thì ngay lập tức cười ha hả một trận, hơn nữa khí thế trên người vậy mà so với trước đó còn cường đại hơn nhiều!
"Diệp Cuồng Tiên! Đây mới chính là thực lực chân chính của lão phu! Ngươi có thể bức ta phải đi tới một bước này, cũng đủ để kiêu ngạo rồi!"
"Tuy nhiên tiếp theo, ta muốn ngươi chết!"
Khi chữ "Chết" kia rơi xuống, trong miệng Vũ Hạc đại tiên lại lẩm bẩm một hồi, bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, "Thiên Chiếu đại thần hàng thế! Tam đại Thần khí quy vị!!"
"Thảo Trĩ Kiếm! Trở về!"
Theo tiếng quát to này, Thảo Trĩ Kiếm đang lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Diệp Trần kia vậy mà nhoáng cái đã thoát khỏi thần niệm của hắn, trong nháy mắt bay trở về trong tay của Vũ Hạc đại tiên!
"Ừm?"
Ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này cũng không thể không kinh ngạc một chút nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra.
Hắn cũng đã từng nghe nói qua một số truyền thuyết thần thoại của Đảo quốc, Thảo Trĩ Kiếm, Bát Chỉ Kính, Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc đều được gọi là tam đại Thần khí của Đảo quốc, nghe nói đều là di vật của Thiên Chiếu đại thần, vị thần thời thượng cổ của Đảo quốc.
"Xem ra vị Thiên Chiếu đại thần này chắc là một vị tu tiên giả thượng cổ! Mà ba kiện Thánh khí này là pháp bảo của hắn, cho nên hai pháp bảo bên này với bên kia sẽ có cảm ứng, mà ta thì còn chưa kịp luyện hóa được hoàn toàn Thảo Trĩ Kiếm, cho nên mới bị Vũ Hạc đại tiên dùng bí thuật chiếm lại!"
"Ha ha ha!"
Vũ Hạc đại tiên đoạt lại Thảo Trĩ Kiếm từ trong tay Diệp Trần, một tay cầm kiếm, một tay cầm Bát Chỉ Kính, lập tức đắc ý cười như điên một lần nữa, "Diệp Cuồng Tiên! Bây giờ trong tay ta có tam đại Thần khí, ngươi còn lấy cái gì để đấu với ta đây?"
Lời nói rơi xuống, khí thế trên người của Vũ Hạc đại tiên trong nháy mắt đã nhảy lên tới đỉnh phong, vậy mà bức thẳng hướng tới cảnh giới Nguyên Anh.
Mà đám người Quy Điền Tam Lang ở xa xa, vốn đều đang có ý định chạy khỏi nơi đây, nhưng khi nhìn thấy tình thế xoay chuyển thì ngay lập tức tinh thần của tất cả mọi người đều trở nên phấn chấn.
Chương 380 Tương kế tựu kế
Ở trên một chiếc tàu chiến đấu tại hải phận vùng biển quốc tế giao giới giữa Hoa Hạ quốc và Đảo quốc, Dịch Sơn Hà tổng tham mưu trưởng của Thần Long vệ nghe được tin tức mà thuộc hạ truyền tới thì ngay lập tức đột nhiên đứng dậy, "Cái gì! Diệp thiếu tướng đi tới Thiên Chiếu thần cung? Vậy thì nguy rồi!"
Mấy ngày nay, Dịch Sơn Hà đang một mực điều tra hành tung của Diệp Trần, từ đầu đến cuối không nhận được bất cứ manh mối nào, mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút không ổn, thẳng đến hôm qua nhận được tin tức Diệp Trần đồ sát gia tộc Liễu Sinh vậy mới biết là hắn đã đi tới Kinh Đô của Đảo quốc, thế là hắn lập tức báo tin cho nhóm người Âu Dương Hàn chạy tới Kinh Đô Đảo quốc, muốn ngăn cản Diệp Trần lại tạo ra rắc rối, không nghĩ tới cuối cũng vẫn chậm một bước.
"Thủ trưởng, ngài lo lắng như vậy có phải có chút hơi thừa rồi hay không? Ngay cả lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc đều không làm gì được Diệp thiếu tướng, chỉ là một cái Thiên Chiếu thần cung thì có thể lợi hại được bao nhiêu?".
Một tên thượng tá ở bên cạnh nhịn không được mà hỏi một cách thận trọng.
Dịch Sơn Hà lắc đầu nói:
"Không có đơn giản như ngươi nghĩ a! Ngươi không có trải qua thời đại kia thì làm sao biết được sự cường đại của Vũ Hạc tiên nhân kia?"
"Ta cũng là nghe qua bậc cha chú của ta nói, năm đó Đảo quốc có tam đại tiên nhân, mà trong ba người này thì Vũ Hạc đại tiên là cường hãn nhất, từng có một trận chiến ở Thái Bình Dương, một người tru diệt trên vạn quân của Mỹ quốc!"
"Nếu không phải cuối cùng Mỹ quốc sử dụng vũ khí hạt nhân, giết chết hai vị tiên nhân khác lúc này mới ép được người này đầu hàng nhận thua, bằng không trận chiến năm đó kia, ai thắng ai thua thật đúng là còn chưa biết được a!"
"Nhưng cho dù là như thế, mấy chục năm qua người này vẫn là một trong những người mà Mỹ quốc kiêng kỵ nhất!"
Thượng tá nghe xong lời này, ngay lập tức mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc, "Nói như thế, thực lực của người này chỉ sợ không dưới Diệp thiếu tướng, hơn nữa còn có ưu thế sân nhà, Diệp thiếu tướng cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt nào!"
Dịch Sơn Hà thở dài lần nữa, "Ai! Theo lý thuyết, Diệp thiếu tường và vị kia không có ân oán gì, cũng không biết hắn làm như vậy đến cùng là có mục đích gì!"
...
Cùng lúc đó, tại căn cứ Mỹ quốc đóng ở Đảo quốc, Tổng tư lệnh Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư cũng gần như cùng lúc đạt được tin tức này.
"Ngài Thượng tướng! Bây giờ chính là cơ hội tốt ngàn năm có một a, hay là chúng ta ngay lập tức dứt khoát hướng Thiên Chiếu thần cung ném một quả bom nguyên tử xuống cùng lúc loại bỏ hai mối họa lớn trong lòng này!"
Một tên sĩ quan da trắng bên cạnh, hai mắt sáng lên nói.
Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư nghe được điều này thì lập tức nhướng mày, "Phất Lãng Tư! Ngươi lại nói chuyện mà không suy nghĩ gì rồi! Bây giờ là thời đại nào? Vũ khí hạt nhân còn có thể sử dụng một cách tùy tiện như vậy được sao?"
"Huống chi, Thiên Chiếu thần cung ở gần với Kinh Đô của Đảo quốc, chẳng lẽ ngươi muốn cho một ngàn vạn dân chúng của Đảo quốc chôn cùng bọn hắn hay sao?"
"Cấp trên đã hạ lệnh với chúng ta không nên tùy tiện đi trêu chọc tên Diệp Cuồng Tiên này thì chúng ta chỉ cần nghe theo lệnh mà làm việc là được rồi!"
Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư nói tới đây thì dừng lại một chút sau đó lại nói:
"Vả lại, Hoa hạ có một câu ngạn ngữ nói là hai hổ tranh chấp tất có một con bị thương! Chúng ta chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được!"
...
Ở trên một ngọn núi cách Thiên Chiếu thần cung mấy chục dặm.
"Ai! Không nghĩ tới cố gắng đuổi theo thế mà còn chậm một bước!"
Âu Dương Hàn nhìn vào khu phế tích ở xa xa kia, nhịn không được mà cảm thán nói.
"Cái tên này thật sự là quá hung hãn! Thế mà cũng đã đánh tới Thiên Chiếu thần cung rồi!"
"Trước đó hắn đã giết Bán Tàng Chân Nhất và Liễu Sinh Tuấn Giới, bây giờ lại khiêu chiến Vũ Hạc tiên nhân, hắn đây là có ý định giết sạch toàn bộ cao thủ của Đảo quốc mới bằng lòng bỏ qua hay sao?"
"Tuy rằng ta rất bội phục hắn thế nhưng đây rõ ràng không phải là một cái quyết định sáng suốt a!"
"Đúng vậy a! Lực lượng phòng vệ thứ nhất, thứ hai của Đảo quốc, toàn bộ đang trên đường di chuyển tới đây, coi như hắn có thể giết chết Vũ Hạc tiên nhân thì chỉ sợ còn phải đứng trước sự vây quét của binh lực gấp hai lần trước đó!"
Năm người đang nghị luận thì bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng mà Vũ Hạc đại tiên đột nhiên bùng nổ thì tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt:
"Không tốt! Chuyện gì đang xảy ra?"
"Khí tức của Vũ Hạc tiên nhân làm sao lại trở nên mạnh tới như vậy?"
"Vũ khí của Diệp thiếu tướng hình như cũng bị cướp đi!"
"Lần này nguy rồi!"
...
Sau khi năm người không hẹn mà cùng lúc thốt lên thì lúc này Vũ Hạc đại tiên đã khôi phục trở lại trạng thái đỉnh phong và cuối cùng cũng đã ra tay!
Chỉ thấy hắn nâng Thảo Trĩ Kiếm trong tay lên cao, hướng về phía Diệp Trần mạnh mẽ chém xuống!
Ầm ầm!
Mậu đạo kiếm quang màu đen quỷ dị xoẹt qua!
Dường như ngay cả không gian ở xung quanh rõ ràng cũng bị kiếm quang màu đen trông rất quỷ dị này xé rách!
Tốc độ của kiếm quang nhanh tới cực hạn, giống như xuyên thấu không gian, trong chớp mắt đã đánh tới trước mặt Diệp Trần!
"Lưu Ly Kim Thân!"
Diệp Trần không kịp suy nghĩ nhiều lập tức quát khẽ một tiếng, trên người đột nhiên dâng lên vòng ánh sáng vàng kim bảo hộ thân thể, đồng thời trực tiếp đánh ra một quyền hướng đón lấy đạo kiếm quang màu đen đang bay tới kia!
"Muốn chết!"
Vũ Hạc đại tiên thấy Diệp Trần lại dám lấy nhục quyền ra đón đỡ một kích từ Thần khí của mình, khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ tức giận.
Ầm ầm!
Bạch bạch bạch!
Một quyền của Diệp Trần đón lấy kiếm quang của đối phương, lập tức nhịn không được mà lùi lại ba bước, trên nắm tay cũng xuất hiện một ít vết máu!
Diệp Trần thấy thế, lập tức nhướng mày, tuy rằng vết thương kia theo tâm niệm của hắn khẽ động sẽ nhanh chóng ngưng kết lại sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Phải biết, đây là lần đầu tiên từ khi Diệp Trần trọng sinh tới nay bị người dùng binh khí chém mà tổn thương!
Mà còn đang ở dưới tình huống thi triển ra Lưu Ly Kim Thân, thế mà vẫn còn bị người chém tổn thương!
"Không hổ là Thánh khí a!"
Diệp Trần không thể không âm thầm cảm thán, một kiện Thánh khí phối hợp với thực lực cảnh giới Kim Đan hậu kỳ của Vũ Hạc đại tiên, xem chừng đã có tư cách khiêu chiến với tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh bình thường!
Tuy nhiên, Diệp Trần không biết là so với sự kinh ngạc của hắn thì Vũ Hạc đại tiên lại vô vô vô cùng rung động.
Hắn đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, dưới một kích toàn lực của mình vậy mà chỉ có thể làm cho đối phương rách tí da?
"Không! Điều này sao có thể!"
Vũ Hạc đại tiên vừa sợ vừa giận ngay lập tức lại vung Thảo Trĩ Kiếm trong tay của mình hướng Diệp Trần chém tới! Uy thế còn mạnh hơn trước đó!
Diệp Trần cũng tự biết nhục thân của mình căn bản không thể chống lại mãi như vậy được, lập tức bàn tay lật một cái đã từ bên trong Càn Khôn Trạc kia lấy ra một thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa để đứng ra nghênh đón.
Hóa ra chính là thanh Thập Quyền Kiếm mà tại mấy ngày trước đây đoạt được ở trong tay Bán Tàng Chân Nhất!
Khanh!
Một tiếng va chạm bằng kim loại vang vọng đất trời, mặt đất xung quanh lại lõm xuống thêm lần nữa, bây giờ đã tạo thành một cái hố lớn rất sâu!
Đạp đạp!
Lần này, Diệp Trần chỉ lùi lại hai bước, hơn nữa không có chút tổn thương nào.
"Cái gì!"
Vũ Hạc đại tiên thấy thế thì đầu tiên là giật mình, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ mặt kinh thường, cười lạnh:
"Thập Quyền Kiếm sao? Ngươi đây là đoạt được từ trong tay thằng nhóc Bán Tàng Chân Nhất kia sao? Vậy ngươi có biết, Thập Quyền Kiếm và Thảo Trĩ Kiếm vốn là một thể không? Lão phu đã có thể thu hồi Thảo Trĩ Kiếm trong tay ngươi thì cũng có thể thu hồi lại Thập Quyền Kiếm này!"
Vũ Hạc đại tiên nói tới chỗ này, hai con ngươi bỗng nhiên ngưng tụ, "Thập Quyền Kiếm! Trở về!"
Theo tiếng quát to của Vũ Hạc đại tiên, thanh Thập Quyền Kiếm trong tay của Diệp Trần kia, vậy mà lần nữa thoát ra khỏi trong tay của hắn bay thẳng tới Vũ Hạc đại tiên!
"Không tốt!"
Nhóm người Âu Dương Hàn ở xa xa thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt.
Diệp Trần liên tiếp lấy ra hai kiện binh khí, đều bị đối phương dùng pháp môn quỷ dị thu về, thế thì còn đánh như thế nào nữa?
"Ha ha ha!"
Vũ Hạc đại tiên dễ dàng thu hồi được Thập Quyền Kiếm thì lập tức đắc ý cười ha hả, đáng tiếc còn chưa đợi tiếng cười của hắn kết thúc thì đột nhiên lại hét thảm một tiếng.
Hóa ra, Thập Quyền Kiếm kia bay trở về tới trước mặt Vũ Hạc đại tiên, bỗng nhiên đổi hướng vậy mà một kiếm chặt đứt cổ tay trái của hắn!
Cổ tay trái của Vũ Hạc đại tiên bị chặt đứt mà Bát Chỉ Kính ở trong tay cũng tự nhiên bay ra ngoài.
Sau đó thì một giọng nói đầy vẻ trêu tức đột nhiên vang lên, "Ngươi óc chó vãi nồi, chiêu thức giống nhau mà có thể sử dụng lần thứ hai đối với ta sao? Già rồi mà ngây thơ!"
Giọng nói vừa rơi xuống thì chẳng những Thập Quyền Kiếm trở về trong tay Diệp Trần một lần nữa mà ngay cả Bát Chỉ Kính cũng bị Diệp Trần bắt được.
Bình luận facebook