-
Chương 386-390
Chương 386 Tin tức quá lớn
Chớp mắt một cái, thời gian hơn nửa ngày đã trôi qua.
Mấy người Âu Dương Hàn vẫn đang chờ ở ngoài cửa, không có Diệp Trần phân phó, bọn họ tự nhiên không dám tùy tiện xông loạn.
"Ai, các ngươi nói, Diệp thiếu tường cùng với hai cô gái người Đảo quốc ở trong phòng làm cái gì đó? Không phải là làm cái chuyện đó đó chứ? Hắc hắc!"
Âm Bất Bình nhịn không được vẻ mặt hèn mọn nói.
Nhậm Trường Phong cười ha ha một tiếng, "Không phải là không có loại khả năng này! Tu vi của Diệp thiếu tướng tuy rằng sâu không lường được, nhưng nói cho cùng thì vẫn chỉ là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi a, độ tuổi này chính là lúc máu nóng a!"
"Huống chi, những cô gái Đảo quốc ở trên phương diện kia từ trước tới nay đều cởi mở, hơn nữa hai cô gái người Đảo quốc này lại có dáng dấp đẹp như vậy, nếu như chủ động câu dẫn Diệp thiếu tướng, chỉ sợ là "cái nam nhân" đều không cầm giữ được a!"
Lỗ Bá Thiên cũng đi theo tỏ vẻ hâm mộ nói.
Vân Lệ Cơ thì nhịn không được lộ ra vẻ ghen tuông nói:
"Không nghĩ tới lão nương ta còn chưa có ra tay, nhưng lại bị hai cô gái người Đảo quốc này đoạt trước mất rồi, sớm biết...hừ hừu!"
Nói đến đây, Vân Lệ Cơ không thể không hếch bộ ngực đầy đặn của chính mình lên, lập tức lắc loạn một hồi.
Duy chỉ có Lâm Vũ Y sửng sốt một lúc mới hiểu ra ý tứ của mọi người, không thể không chu cái miệng nhỏ nhắn xin xắn của mình lên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Mà đúng lúc này, Âu Dương Hàn vẫn luôn ngồi ở trên một cái ghế salon, đang vuốt vuốt điện thoại di động của mình rồi đột nhiên đứng dậy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình, lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc,
"Tin tức lớn! Tin tức quá lớn! Các ngươi mau tới đây xem! Quy Điền Tam Lang Thủ tướng của Đảo quốc hướng Hoa Hạ quốc chúng ta, công khai nói lời xin lỗi về những tội ác mà mấy chục năm trước đây gây ra khi Đảo quốc xâm chiếm Hoa Hạ chúng ta!"
"Còn có còn có! Đồng thời hắn còn tuyên bố, quân đội Đảo quốc sẽ rút khỏi đảo Thùy Điếu vô điều kiện!"
"Và cũng có ý định bồi thường cho Hoa Hạ chúng ta 200 tỷ đô la trong cuộc xâm chiếm Hoa Hạ chúng ta mấy chục năm trước!"
Âu Dương Hàn nói tin tức thật nhanh cho mọi người nghe một lần, kích động tới toàn thân đều run rẩy lên.
Mà bốn người Vân Lệ Cơ đầu tiên là sững sờ sau đó thi nhau lao tới trước mặt Âu Dương Hàn, tất cả đều có vẻ mặt nghi ngờ chất vấn:
"Chuyện này không có khả năng lắm đi!"
"Từ trước tới nay chính phủ Đảo quốc đều chết không thừa nhận, làm sao lại đột nhiên đổi giọng, công khai xin lỗi?"
"Ta thấy đây chắc chắn là một cái âm mưu!"
"Nhưng nếu như là âm mưu vậy thì mục đích của bọn họ là cái gì? Điều này thật sự là khó hiểu à nha!"
...
Sau khi bốn người đọc tin tức tiêu đề này một cách cẩn thận và cẩn thận, vững tin đây không phải là tin tức giả, lúc này mới bắt đầu tranh luận kịch liệt.
Mà cùng lúc đó, vô luận là trong nước Hoa Ha quốc hay là Đảo quốc đều bởi vì cái tin tức nặng ký này mà khiến cho tất cả đều triệt để sôi trào!
Quân đội Hoa Hạ, ngay trong ngày đầu tiên tổ chức hội nghị cấp cao thì trực tiếp dùng màn hình lớn chiếu tin tức này ra.
Mặt mũi của Đại thủ trưởng tràn đầy vẻ kích động, chỉ vào màn hình lớn nói:
"Các vị, mọi người cảm thấy chuyện này là như thế nào? Vào thời điểm này Đảo quốc đột nhiên lại hành động như này, họ đến cùng là đang âm mưu chuyện gì vậy?"
Đại thủ trưởng nói xong thì lập tức có người vỗ bàn đứng dậy, "Âm mưu! Đây chắc chắn là âm mưu chính trị mà Đảo quốc và Mỹ quốc hợp mưu với nhau!"
Lời này vừa nói ra thì có rất nhiều người thi nhau thể hiện đồng tình, "Chuyện này ở hơn bảy mươi năm trước cho tới bây giờ, Đảo quốc chưa từng ở trong trường hợp chính thức nào công khai nói xin lỗi những chuyện đã xảy ra trước kia, thậm chí còn phủ nhận đối với tội ác năm đó, không tiếc xuyên tạc lịch sử. Bây giờ làm sao lại nhận sai dễ dàng như thế đây?"
"Không sai! Dựa theo tính tình chết vẫn không chịu thừa nhận của người Đảo quốc, trừ khi dùng vũ lực cường đại, đánh bại hoàn toàn bọn họ bằng không chắc chắn sẽ không chủ động nói xin lỗi như vậy!"
"Huống chi, sau Đảo quốc còn có Mỹ quốc, Quy Điền Tam Lang càng là dựa vào sự ủng hộ của Mỹ quốc mới có thể leo lên ngồi vào cái ghế Thủ tướng thì làm sao có thể đột nhiên làm ra cái hành động này, trừ khi hắn bị hóa điên!"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, hiển nhiên tuyệt đại đa số đều có khuynh hướng coi đây là một âm mưu, gần như không có người nào tin tưởng, Quy Điền Tam Lang là thật tâm thực lòng hướng Hoa Hạ nói xin lỗi.
"Khụ khụ!"
Đại thủ trưởng ho khan nặng nề một tiếng, sau đó lại gõ gõ mặt bàn, mọi người đang nghị luận sôi nổi lúc này mới bình tĩnh lại.
"Dịch lão tướng quân, việc này ông thấy thế nào?"
Đại thủ trưởng ngược lại nhìn về phía Dịch Sơn Hà ở một bên mở miệng hỏi.
Ánh mắt của tất cả mọi người ngay lập tức đồng loạt chuyển dời về phía Dịch Sơn Hà.
Dịch Sơn Hà ho nhẹ một tiếng mới từ từ nói:
"Bất kẻ từ góc độ cá nhân hay là từ góc độ của một quốc gia hay là dưới tình hình quốc tế hiện tại, cử động lần này của Quy Điền Tam Lang quá mức khác thường, tuyệt không giống tác phong làm việc của hắn thường ngày! Tuy nhiên..."
Dịch Sơn Hà nói tới chỗ này, dừng lại một chút, đề tài câu chuyện bỗng nhiên xoay một cái lại nói tiếp:
"Quân đội xung quanh đảo Thùy Điếu hoàn toàn chính xác là rút sạch! Hơn nữa Quy Điền Tam Lang công khai xin lỗi chuyện này cũng không có bất kỳ chỗ nào là làm ra vẻ."
"Nếu như nói đây là âm mưu vậy mục đích chân chính của bọn họ là gì?"
"Chẳng lẽ các ông không cảm thấy, cái giá mà hắn trả ra vô cùng khổng lồ sao?"
"Phải biết, Quy Điền Tam Lang làm như thế, đầu tiên chắc chắn sẽ khiến Mỹ quốc rất không vừa lòng, đồng thời những người ủng hộ hắn sẽ bởi vì vậy mà phỉ nhổ hắn!"
"Không khách khí chút nào mà nói, con đường chính trị của hắn rất có thể vì chuyện này mà vẽ lên dấu chấm hỏi..."
Nghe xong Dịch Sơn Hà giải thích một phen, mọi người ngay lập tức rơi vào bên trong sự im lặng.
Không thể không nói, Dịch Sơn Hà phân tích quá có đạo lý, thế nhưng chính là bởi vì quá có đạo lý ngược lại để cho mọi người lại càng thêm không hiểu!
"Dịch lão, Quy Điền Tam Lang đã biết rõ làm như thế đối với hắn sẽ rất bất lợi, vậy tại sao còn muốn làm như thế?"
Có người không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Đôi mắt già nua của Dịch Sơn hà khẽ híp lại một cái rồi từ từ nói:
"Hỏi rất hay! Quy Điền Tam Lang là một nhà chính khách thành thục, không có khả năng làm mà không nghĩ tới hậu quả, tuy nhiên hắn vẫn quyết định lựa chọn làm như vậy, như vậy thì chỉ có một lý do thôi!"
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, trong đôi mắt lộ ra một vệt ánh sáng nhỏ, trầm giọng nói:
"Lý do chính là hắn không thể không làm như vậy! Bằng không, hắn và toàn bộ Đảo quốc sẽ đứng trước hậu quả nghiêm trọng hơn!"
"Nói ngắn lại một chút cho dễ hiểu thì chắc là có người buộc hắn phải làm như thế!"
Dich Sơn Hà vừa nói lời này ra khỏi miệng thì tất cả mọi người ngay lập tức bùng nổ, "Người nào mà có thể ép Thủ tướng của một nước đi vào khuôn khổ vậy a?"
"Lời này của Dịch lão tướng quân có chút giống như nói chuyện giật gân đi a?"
"Quy Điền Tam Lang không phải là người dễ dàng chịu khuất phục như vậy!" "Nếu quả thật như lão tướng quân nói, vậy người đó là ai?"
Dịch Sơn Hà cười ha ha một tiếng, "Nếu như trên đời này thật có tồn tại người như vậy, vậy hắn chỉ có thể là người kia!"
Đôi mắt của Đại thủ trưởng ngưng tụ lại, từ từ nói:
"Diệp Cuồng Tiên!"
Moi người ngay lập tức hai mặt nhìn nhau, hoảng sợ một trận, "Một người, thật chẳng lẽ mạnh đến mức để cho một quốc gia phải cúi đầu sao?"
"Chuyện này quá khó để tin nổi a!"
"Cho dù hắn đánh lui được lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc, cho dù hắn đánh bại Vũ Hạc tiên nhân cũng không đủ làm cho cả một quốc gia vì đó mà cúi đầu a?"
"Thế nhưng hình như ngoài cái lý do đó ra, dường như cũng không còn lời nào để giải thích hợp lý hơn!"
...
"Dịch lão, ông lập tức đi xác minh chuyện này!"
Đại thủ trưởng kích động đến toàn thân run rẩy, hướng về phía Dịch Sơn Hà ở một bên ra lệnh.
Chương 387 Diệp Vô Thương thay da đổi thịt!
Thật ra thì, ngay cả Diệp Trần kẻ đầu têu tạo ra cái tin tức lớn này cũng không nghĩ tới, Quy Điền Tam Lang rõ ràng quyết đoán như thế, ở ngày thứ hai đều đã làm được ba cái điều kiện mà hắn nói ra.
Rất rõ ràng, đây phần nhiều là hắn hy vọng Diệp Trần có thể nhanh chóng rời khỏi Đảo quốc a!
Tuy nhiên, đám người Dịch Sơn Hà cũng không ngờ tới, cử động lần này của Quy Điền Tam Lang là đã được Mỹ quốc ngầm đồng ý.
Thậm chí ở nội bộ Đảo quốc cũng gần như đạt thành nhất trí, đều hy vọng có thể mời cái tên ôn thần Diệp Trần này tranh thủ thời gian nhanh chóng rời khỏi cảnh nội Đảo quốc, nếu như không đáp ứng điều kiện của hắn thì hắn tùy ý làm loạn một lần nữa thì Đảo quốc chỉ sợ thật đúng là phải thiên hạ đại loạn.
...
Căn cứ trú đóng của quân đội Mỹ quốc tại Đảo quốc, "Ngài thượng tướng! Chẳng lẽ chúng ta cứ tùy tiện buông tha cho Diệp Cuồng Tiên như vậy sao?"
Một tên người sĩ quan da trắng, vẻ mặt hắn không cam lòng mở miệng nói.
Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư hít sâu một hơi nói:
"Đây là quyết nghị của quốc hội! Thực lực của Diệp Cuồng Tiên vượt xa khỏi dự đoán trước đó, muốn diệt trừ người này thì nhất định phải vạch ra kế hoạch một lần nữa, hơn nữa phải nhất kích tất sát, bằng không sẽ để lại hậu quả vô cùng to lớn!"
Người sĩ quan da trắng tỏ vẻ không phục nói:
"Chẳng lẽ chín đại chủ thần của Mỹ quốc chúng ta cùng lúc xuất thủ phối hợp với vũ khí tiên tiến của Siêu Năng cục cũng không thể giết được người này sao?"
Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư khẽ thở dài nói:
"Ta đây cũng không rõ lắm! Tuy nhiên theo ta được biết, bên Siêu Năng cục gần đây đang một mực nghiên cứu người anh cùng cha khác mẹ của Diệp Cuồng Tiên kia!"
"Hi vọng có thể thông qua việc nghiên cứu gen của người này, tìm ra được khuyết điểm của Diệp Cuồng Tiên, hơn nữa hình như đã lấy được một chút đột phá, xem ra bên quốc hội hơn phân nửa là đang chờ kết quả bên Siêu Năng cục kia đi!"
"Dù sao không phải rơi vào tình thế vạn bất đắc dĩ thì không thể sử dụng vũ khí hạt nhân một cách tùy tiện, nhất là không thể tùy tiện sử dụng trong Hoa Hạ quốc! Bởi vì đối phương cũng là một nước lớn có vũ khí hạt nhân!"
...
Sâu bên trong một phòng thí nghiệm bí mật của Siêu Năng cục, Mỹ quốc.
"Diệp tiên sinh! Ngươi cần phải biết tuy rằng gen của ngươi có tính bền dẻo so với người bình thường cao hơn mấy vạn lần, thế nhưng một hơi hấp thu một ngàn bình gen thuốc nước tiến hóa, rất có khả năng làm cho tế bào của ngươi căng nứt!"
"Cho dù ngươi đã nắm giữ được pháp môn của người tu tiên thượng cổ, đồng thời kết hợp hoàn mỹ giữa pháp môn tu tiên và kỹ thuật gen hiện đại, nhưng ngươi vẫn còn quá nôn nóng, làm như vậy lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm mà mất mạng!"
Tiến sĩ Tesla đứng ở trên đài thí nghiệm hướng về phía một tên thanh niên có dáng người cường tráng ở trong phòng thí nghiệm phía dưới, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Nếu như Diệp Trần ở chỗ này thì khẳng định là có thể liếc mắt nhận ra thanh niên cường tráng trước mắt này hóa ra chính là Diệp Vô Thương mất tích một cách bí ẩn!
Khoảng thời gian ngắn ngủi ba tháng, Diệp Vô Thương chẳng những bị phế hai chân bây giờ đã hoàn toàn khôi phục, cả người cũng trở nên cao lớn hơn rất nhiều, đã cao hơn hai mét, hơn nữa cơ bắp toàn thân như King Kong, trên thân lộ ra khí tức khủng bố khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt!
Hóa ra, ba tháng vừa qua sau khi Diệp Vô Thương được tiến sĩ Tesla đưa tới Siêu Năng cục của Mỹ quốc liền được hắn sử dụng như một thí nghiệm gen.
Mà kết quả cũng làm cho toàn bộ Siêu Năng cục phải chấn động theo!
Thông qua thí nghiệm nghiên cứu đã phát hiện ra gen của Diệp Vô Thương có tính bền dẻo mạnh hơn người bình thường tới mấy vạn lần!
Vô luận là thí nghiệm gen có cường độ cao tới cỡ nào, dùng ở trên người Diệp Vô Thương đều không thể pháp hủy gen của hắn được, hơn nữa một thử so với một lần trước gen càng mạnh hơn vậy mà còn đang tiến hóa thật nhanh!
Lúc này mới chỉ ngắn ngủi ở trong thời gian ba tháng, thực lực của Diệp Vô Thương so với trước đó đã cường đại gần trăm lần!
Chẳng những học được toàn bộ kỹ năng của mười hai vị chủ thần của Mỹ quốc hơn nữa còn tìm hiểu pháp môn tu luyện tu tiên cổ xưa mà tiến sĩ Tesla cho hắn!
Diệp Vô Thương lúc này so với ba tháng trước thì có thể nói là thay da đổi thịt thoát thai hoán cốt!
Hôm nay, Diệp Vô Thương lại làm ra quyết định to gan, hắn muốn một hơi hấp thu một ngàn bình gen thuốc nước tiến hóa!
Một khi thành công thực lực của hắn một lần nữa sẽ tăng lên gấp mười, thậm chí mấy chục lần!
Ngay cả tiến sĩ Tesla luôn được xưng là tên điên, cũng bị quyết định này của Diệp Vô Thương mà dọa sợ, cho nên muốn cực lực khuyên can hắn không làm như thế.
"Tiến sĩ Tesla, ta đã quyết định rồi! Thực lực của tiểu tử kia càng ngày càng mạnh, nếu như ta không làm thủ đoạn phi thường, vậy sẽ có sự chệnh lệch đối với hắn càng lúc càng lớn, mà ta sẽ vĩnh viễn không báo thù được! Cho nên, mời ngươi tôn trọng sự lựa chọn của ta đi!"
Đối mặt với sự khuyên can của Tesla, vẻ mặt của Diệp Vô Thương tỏ ra kiên định nói.
Vốn Diệp Vô Thương cũng không muốn mạo hiểm thế nhưng khi nghe thấy tin tức Diệp Trần giết chết Vũ Hạc đại tiên của Đảo quốc, hắn lập tức đứng ngồi không yên.
Diệp Vô Thương bỗng nhiên ý thức được, cũng không phải chỉ có thực lực của hắn đang tăng nhanh như gió, chính người em trai này của mình cũng vẫn đang liên tục tiến bộ!
Từ lúc đánh bại Tần Đạp Thiên đến giết chết bảy đại cao thủ Thần Cảnh lại đến bây giờ ngay cả cường giả vô địch trăm năm trước cũng bị Diệp Trần diệt đi.
Tốc độ tiến bộ của đối phương vậy so với hắn chắc chắn cũng không chậm hơn!
Nếu như hắn không đi nước cờ hiểm, chỉ sợ đời này kiếp này đều báo thù trong vô vọng.
Tesla thấy được thái độ cương quyết của Diệp Vô Thương, biết tên trước mắt này sớm đã không phải là tên vô dụng khúm núm đối với hắn lúc hắn vừa mới đưa về Siêu Năng cục, bây giờ đã trở thành một cường giả cấp bậc Thần Cảnh!
Tuy rằng hắn vì kiềm chế Diệp Vô Thương nên có ý giữ lại thủ đoạn, thế nhưng không phải vạn bất đắc dĩ vẫn là không thể tùy tiện trở mặt với người này.
"Vậy được rồi! Ta đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, cùng một lúc tiêm vào cơ thể ngươi một ngàn bình gen thuốc nước tiến hóa, nếu như ngươi không chịu nổi thì nhất định phải lập tức báo với ta!"
Vẻ mặt của Tesla tỏ ra quan tâm nói.
Dù sao, Diệp Vô Thương cũng là vật thí nghiệm hoàn mỹ nhất của hắn, hắn cũng không muốn đối phương chết đi một cách dễ dàng như thế.
Chẳng mấy chốc, Diệp Vô Thương ngồi vào trên đài thí nghiệm, tay, chân, thân thể trong nháy mắt bị thiết bị được chế tạo từ hợp kim khóa lại.
Tesla hít sâu một hơi, trực tiếp nhấn cái nút màu đỏ ở trước người một cái.
Bá bá bá!
Toàn bộ xung quanh đài thí nghiệm trong nháy mắt xuất hiện từng chiếc từng chiếc lít nha lít nhít kim tiên, gần như bao phủ khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Diệp Vô Thương, sau đó một ngàn chiếc kim tiên này cùng một lúc đâm xuống!
"A!!"
Theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, một ngàn bình gen thuốc nước cùng một lúc được rót vào trong cơ thể của Diệp Vô Thương!
Toàn bộ thân thể của Diệp Vô Thương trong nháy mắt phồng hơn hai lần, biến thành một quả cầu rất lớn, giống như lúc nào cũng có khả năng nổ tung!
Ngay cả Tesla thấy cảnh này cũng không thể không lo lắng, hắn cũng quan tâm Diệp Vô Thương sống hay chết, một vật thí nghiệm hoàn mỹ như vậy nếu chứ chết đi như thế vậy thì thật là đáng tiếc.
"A a a!"
Tiếng kêu thảm thiết vẫn ở bên tai không dứt, thân thể của Diệp Vô Thương cũng bắt đầu ngọ nguậy biến hóa không ngừng khi thì như viên cầu, khi thì dài nhỏ như rắn, khi thì lại co thành một đoàn...
Loại tình huống này, kéo dài đến mấy giờ.
Cuối cùng!
"Rống!!"
Diệp Vô Thương đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú như thể là mãnh thú thời thượng cổ!
Bành! Bành! Bành!
Khóa còng tay được chế tạo từ hợp kim chế cùng với bàn thí nghiệm có giá trị mấy chục đô la mỹ trong nháy mặt sụp đổ toàn bộ.
"Không được!"
Tesla nhìn thấy tình huống không đúng, ngay lập tức nhanh chóng lùi xa.
Bành!
Toàn bộ phòng thí nghiệm trong nháy mắt sụp đổ!
Chương 388 Xấu hổ
Lúc này, trong khách sạn, Diệp Trần đang thi pháp đánh thức Giang Khẩu Anh Tử thì bỗng nhiên ở sâu trong ý thức cảm nhận được một trận rung động!
Diệp Trần lập tức hơi kinh hãi, "Đây là lực lượng huyết mạch dẫn tới cảm ứng! Chẳng lẽ là..."
Thần hồn của Diệp Trần đã đạt tới cảnh giới có thể thông qua lực lượng huyết mạch cảm ứng được biến hóa to lớn của người có huyết mạch gần gũi với mình.
Giống như lúc trước, Diệp Trần căn cứ lực lượng huyết mạch của ba người Liễu Mộ Bạch đế để đồ sát tộc nhân của bọn hắn.
Mà khi người có quan hệ huyết mạch gần gũi với Diệp Trần, có được thân thể và linh hồn xảy ra biến hóa to lớn thì hắn sẽ có cảm ứng.
Nhìn vào những người trên đời ngày nay, người có quan hệ huyết mạch với Diệp Trần gần nhất ngoại trừ Diệp Thiên Ca còn đang ở vào trạng thái gần chết, thì chỉ còn lại người kia.
"Diệp Vô Thương! Xem ra ngươi cũng đã có được kỳ ngộ của mình a!"
"Cũng tốt, như vậy mới càng thêm thú vị!"
"Hy vọng lúc gặp lại ngươi đừng để cho ta thất vọng!"
Lắc đầu dứt bỏ đạo suy nghĩ này, Diệp Trần lại bắt đầu tiếp tục thi pháp.
...
"Lấy!"
Sau đó hai ngón tay của Diệp Trần ở chỗ mi tâm của Giang Khẩu Anh Tử bỗng nhiên điểm một cái, "Phong ấn! Giải!"
Thần thức bị Vũ Hạc đại tiên phong ấn lại rốt cuộc được Diệp Trần thuận lợi giải cứu đi ra.
Mà lúc này cũng đã trôi qua được hơn nửa ngày.
"Ưm ~ "
Giang Khẩu Anh Tử một mực vẫn như là người thực vật đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên rỉ động lòng người, sau đó thân thể mềm mại nóng bỏng cũng theo một trận vặn vẹo, ở dưới ánh mắt tràn ngập vui mừng rốt cuộc từ từ mở ra đôi mắt đẹp, "Chị Anh Tử! Chị rốt cuộc tỉnh lại rồi! Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt rồi!"
Tuyết Cơ nhìn thấy Giang Khẩu Anh Tử tỉnh lại thì lập tức kích động không thôi, lập tức bổ nhào tới trước mặt Giang Khẩu Anh Tử, muốn ôm lấy cô ấy.
Nhưng không ngờ, Giang Khẩu Anh Tử giống như giật nảy mình, trực tiếp từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn ở đằng sau lưng Diệp Trần, sau đó một mặt hoảng sợ nhìn qua Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ lập tức choáng váng, "Chủ nhân, chị của ta, cô ấy bị sao vậy?"
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Thần trí của cô ta bị phong ấn quá lâu, đã bị tàn phá hủy hoại không chịu nổi, tuy rằng ta đã giúp nàng khôi phục lại ý thức, thế nhưng cũng không thể làm một lần mà xong được, trí lực của nàng bây giờ chắc là tương đương với trình độ của một đứa bé bảy tám tuổi..."
Diệp Trần thuận miệng hướng Tuyết Cơ giải thích nguyên nhân một phen thì lúc này cũng đã cảm ứng được mấy người Âu Dương Hàn ngoài phòng thế là muốn xoay người đi mở cửa.
Không nghĩ tới lại bị Giang Khẩu Anh Tử gắt gao níu lại, hơn nữa vừa lung lay cánh tay Diệp Trần, vừa làm nũng nói:
"Chú a chú a chú đi đậu vậy? Đừng bỏ rơi Anh Tử lại có được hay không? Bà dì này thật đáng sợ!"
Diệp Trần đột nhiên lảo đảo một cái và suýt chút nữa thì ngã cắm đầu xuống đất.
Tuổi tác thực sự của Giang Khẩu Anh Tử đoán chừng so với Diệp Trần còn phải lớn hơn gấp đôi, cô ta làm mẹ của hắn còn thừa sức a!
Bây giờ thế mà lấy một bộ giọng điệu của đứa bé gọi hắn là chú...
Hơn nữa, bản thân Giang Khẩu Anh Tử còn là một đại mỹ nữ tuyệt sắc, bây giờ chính là lúc rơi vào độ tuổi thành thục nhất, lôi kéo lay động Diệp Trần một hồi đồng thời một đôi hung khí mềm mại mà sung mãn cũng ở trên cánh tay Diệp Trần đi loạn một trận...
Dù Diệp Trần tràng diện gì mà còn chưa từng gặp qua, cũng không thể không đến tức xạm mặt lại mặt mũi đầy vẻ xấu hổ
"Phốc phốc ~ "
Ngay cả Tuyết Cơ sau khi trải qua thừ người ra một lúc, thấy vẻ mặt lúng túng của Diệp Trần cũng không nhìn được mà cúi đầu cười lén.
Đây là lần đầu tiên khi cô ta đi theo Diệp Trần đến nay nhìn thấy hắn lộ ra bộ biểu tình này.
Phải một lúc lâu sau Diệp Trần và Tuyết Cơ vừa dỗ vừa lừa một phen, cuối cùng cũng trấn an được Giang Khẩu Anh Tử.
Thế nhưng cũng không hiểu vì sao, cô gái này dường như đối với Diệp Trần có tâm lý ỷ lại cực mạnh, vẫn luôn gắp gao giữ chặt lấy cánh tay của Diệp Trần không buông ra.
Diệp Trần cũng không biết phải làm sao, đối với một cô gái có trí lực của một đứa bé thì hắn có thể làm thế nào, cũng không thể một bàn tay đưa ra chụp chết cô ta a?
Hết cách rồi, Diệp Trần đành phải kéo theo Giang Khẩu Anh Tử, đi tới trước cửa.
Mở cửa phòng thì mấy người Âu Dương Hàn lập tức lao tới, mọi người thấy Diệp Trần và Giang Khẩu Anh Tử thân mật như vậy thì lập tức càng thêm tin tưởng vào phán đoán trước đó.
Lâm Vũ Y thì cái miệng nhỏ nhắn xin xắn vểnh lên rất cao, tỏ vẻ không vui.
Diệp Trần nhìn thấy ánh mắt của mọi người biết được bọ họ chắc chắn hiểu lầm, tuy nhiên hắn cũng lười giải thích, trực tiếp nhìn về phía Âu Dương Hàn, "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Âu Dương Hàn lập tức cẩn thận nói một lần về tin tức quá lớn vừa rồi kia cho Diệp Trần, sau đó thận trọng nói:
"Diệp thiếu tướng, Dịch lão tướng quân vừa mới gọi điện thoại cho ta, để cho ta hướng ngài xác minh một chút, việc này thật là do ngài gây nên hay sao?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Đây chính là ba điều kiện mà ta yêu cầu Quy Điền Tam Lang làm! Ta hứa hẹn với hắn, chỉ cần hắn làm được ba cái điều kiện này thì ta tha cho hắn một mạng, hơn nữa lập tức rời khỏi Đảo quốc!"
Mấy người Âu Dương Hàn nghe được điều này thì mọi người lập tức tỏ ra kích động, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần cũng càng thêm sùng bái kính nể.
"Thật đúng là!"
"Diệp thiếu tướng, ngài thật sự quá là uy vũ!"
“ Việc này chính là buộc Đảo quốc cắt đất bồi thường cho chúng ta”
"Quá hả giận!"
...
Diệp Trần khoát tay áo giống như là làm một cái việc nhỏ không có ý nghĩa, "Nếu Quy Điền Tam Lang này đã thức thời như thế, vậy ta cũng phải tuân thủ ước định, các ngươi đi chuẩn bị một chút, chúng ta cũng phải mau chóng trở về Hoa Hạ!"
"Rõ!"
Mấy người Âu Dương Hàn lập tức lên tiếng, đang muốn tiến lên chuẩn bị thủ tục trở về Hoa Hạ.
Trước khi đi, Nhậm Trường Phong cười hì hì nói:
"Diệp thiếu tướng, làm trễ nải chuyện tốt của ngài, thực sự không có ý tứ, ngài tiếp tục! Tiếp tục đi a!"
Diệp Trần biết cái tên này chắc chắn là hiểu lầm quan hệ giữa mình và Giang Khẩu Anh Tử, nhưng mà hắn cũng lười đi giải thích.
Không nghĩ tới, ngay vào lúc này Giang Khẩu Anh Tử vẫn luôn kéo lấy cánh tay của Diệp Trần, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, bỗng nhiên mở miệng, "Chú chú, bọn họ là người nào đó? Nhìn qua dáng vẻ thật là dữ a!"
Mấy người Âu Dương Hàn, toàn bộ lập tức đứng chết chân tại chỗ.
Bọn họ thân là tinh anh của Thần Long vệ, tinh thông các ngôn ngữ quốc gia, tự nhiên có thể nghe được lời nói này của Giang Khẩu Anh Tử, nghe được cô gái này vậy mà gọi Diệp Trần là chú thì tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, nhưng muốn hỏi cũng đều không dám hỏi, tất cả đều giống như chạy trốn mà rời đi.
...
Chờ sau khi mấy người Âu Dương Hàn rời khỏi, Diệp Trần mới phí hết một phen công phu, cuối cũng mới dỗ cho Giang Khẩu Anh Tử đi ngủ, lúc này mới thoát khỏi "Ma trảo" của cô gái này.
Lâm Vũ Y lúc này mới biết được chân tướng chuyện này, hơn nữa trò chuyện với Tuyết Cơ rất vui vẻ, hai người đã bắt đầu lấy chị em ra kêu gọi.
Diệp Trần trực tiếp ném Giang Khẩu Anh Tử cho hai người chiếu cố, sau đó trở lại gian phòng của mình, từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra khay ngọc phệ hồn.
Trước khi rời khỏi Đảo quốc, hắn nhất định phải lấy phần bản đồ kia tới tay!
Tiện tay trảo một cái, nguyên thần của Vũ Hạc đã bị Diệp Trần bắt lấy từ trong khay ngọc phệ hồn mang ra.
"Vũ Hạc lão nhi, ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, phần bản đồ kia ở chỗ nào? Có nói hay không?"
Nguyên thần Vũ Hạc bị ác quỷ bên trong khay ngọc phệ hồn cắn xé nguyên một ngày, khí tức so với trước đó lại suy yếu hơn rất nhiều, nơi nào còn dám cò kè mặc cả với Diệp Trần, "Tiền bối tha mạng! Ta nói! Ta nói!"
Chương 389 Cạm bẫy
Đêm đã khuya, ở gần Thiên Chiếu thần cung có một ngọn núi nhỏ vô danh ở phía trước.
"Ngươi nói là, phần bản đồ ở ngay bên trong hang núi này sao?"
Diệp Trần lần nữa lấy nguyên thần của Vũ Hạc từ trong khay ngọc phệ hồn ra, chỉ vào một cái hang động bị che khuất ở trước mắt, lạnh lùng hỏi.
Nguyên thần của Vũ Hạc vội vàng nói:
"Đúng! Nơi này là phần mộ của Thiên Chiếu đại thần, tiên pháp mà ta tu luyện cùng với pháp môn đoạt xa, Thần khí.... đều là thu hoạch được ở trong động này..."
Thật ra thì Diệp Trần thông qua thần niệm cũng có thể cảm ứng được ở sâu trong huyệt động này có tầng tầng cấm chế, rõ ràng không phải là một nơi bình thường.
Hơn nữa, Vũ Hạc đã luân lạc tới tình trạng này cũng không còn dám nói láo lừa gạt mình.
Thế là, một tay Diệp Trần nắm lấy nguyên thần của Vũ Hạc trực tiếp cất bước đi vào.
Hang động này rất sâu, hơn nữa vào lúc này còn là ban đêm tự nhiên rất tối, tuy nhiên lấy thị lực và lực lượng thần niệm của Diệp Trần bây giờ thì so với ban ngày cũng không có cái gì khác nhau.
Đi được khoảng gần trăm mét, sau khi xông qua được hơn mười đạo cấm chế, phía trước xuất hiện một cái cửa đá khổng lồ.
Nhẹ nhõm đẩy cửa đá ra, bên trong rộng rãi và sáng sủa, lại là một tòa cung điện bao la hùng vĩ.
Diệp Trần biết, người xưa lúc kiến tạo phần mộ của mình sẽ hoàn toàn mô phỏng theo nơi ở của chính mình khi còn sống, kiến tạo ra cung điện khổng lồ mà hoa lệ dưới đất, cũng chẳng có gì là lạ.
Sưu sưu sưu!
Diệp Trần cong ngón tay búng ta, trong những ngọn đèn của cung điện dưới đất này đã thi nhau được thắp sáng, không gian xung quanh lập tức sáng lên.
Vừa tiếp tục đi sâu vào, Diệp Trần cũng đã bắt đầu âm thầm quan sát cảnh tượng ở xung quanh, và nhanh chóng bị thu hút bởi những bức tường xung quanh và những bức tranh tường trên đỉnh cung điện.
Mặc dù không có hành văn giải thích, thế nhưng tranh vẽ sinh động như thật kia hơn nữa dường như còn đang miêu tả một số cảnh đánh nhau thời kỳ thượng cổ, tràng diện rất to lớn!
Vũ Hạc thấy thế thì vội vàng thừa dịp có cơ hội giải thích nói:
"Tiền bối, những bức tranh này nghe nói đều là cảnh tượng chiến đấu với người khác khi Thiên Chiếu đại thần còn sống! Nhưng không biết là thật hay giả, dù sao từ trên tranh vẽ tới xem, thực lực của Thiên Chiếu đại thần e là cho dù tiên nhân ở trên Bồng Lai tiên đảo cũng chưa chắc có thể bằng được! Ngươi nói trên đời này thật sẽ có người cường đại như thế sao?"
Nguyên thần của Vũ Hạc ngoan ngoãn biết vâng lời nói xong, nhịn không được nhìn về phía Diệp Trần dường như muốn từ trong miệng của hắn thám thính thêm xem có được gì không.
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Đây có thể coi là cái gì! Chẳng qua chỉ là cảnh giới Hóa Thần mà thôi!"
So với Tu Chân giới ở kiếp trước, cảnh tượng trước mặt này theo như suy nghĩ của Vũ Hạc, là cảnh tượng mà không thể tưởng tượng nổi thì ở trong mắt Diệp Trần tự nhiên không đáng giá nhắc tới.
Tuy nhiên, để Diệp Trần cảm thấy hơi kinh ngạc là, từ trên hình ảnh tới xem, tu vi của Thiên Chiếu đại thần này cũng đã bước vào cảnh giới Hóa Thần.
Đây cũng chính là nói, trên Trái Đất rất có khả năng đã từng xuất hiện tu tiên giả có cảnh giới Hóa Thần!
Phải biết, cho dù là Tu Chân giới mênh mông vô biên, ở một số tinh vực cấp thấp, cảnh giới Hóa Thần cũng được tính là chúa tể của một phương.
"Xem ra Trái Đất quả nhiên không có đơn giản như ta nghĩ trước đây như vậy a!"
Ở trong lòng hơi cảm thán một hồi, lúc này Diệp Trần cũng đã đi tới nơi cuối cùng của cung điện. Đây là một cái đại điện rất rộng lớn, ở giữa có một chỗ tòa đài cao hình tròn, mà trên đài cao đặt vào một cái giá bằng đá, trên cái giá bằng đá thì có mấy kiện binh khí mang phong cách cổ xưa cùng với một tấm da yêu thú được chiếu sáng rạng rỡ.
"Phần bản đồ!"
Trong lòng Diệp Trần vui mừng, tung người nhảy lên đã nhảy lên đài cao, sau đó trực tiếp lấy phần bản đồ này xuống.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn!
Diệp Trần nhìn lên trên đỉnh đầu, thế mà xuất hiện một một khối đá màu đen hết sức kỳ ạ!
Mà hòn đá màu đen này vừa xuất hiện, Diệp Trần lập tức cảm giác giống như một ngọn núi lớn đặt ở trên người, hai chân sa vào trên đài cao, vậy mà khiến hắn không thể động đậy!
Mà vừa rồi cùng lúc Diệp Trần nhảy lên đài cao, nguyên thần của Vũ Hạc ở trong tay hắn cũng nắm ngay thời cơ này từ trong bàn tay của hắn thoát ra, trong nháy mắt chạy trốn ra ngoài được hơn mười mét, sau đó đắc ý cười lên ha hả, "Diệp Cuồng Tiên! Ngươi không nghĩ tới sao! Lão phu chịu nhục chính là vì đưa ngươi dẫn tới nơi đây!"
"Khối đá này tên là Thiên Dẫn thạch, là một món thần khí của Thiên Chiếu đại thần, nó có thể chuyển dời trọng lượng của cả ngọn núi này tới trên đầu của ngươi!"
"Đây là cái cạm bẫy vốn mà ta chuẩn bị cho Khoa Lạc Phu, không nghĩ tới ngược lại lại có đất dụng võ với ngươi!"
"Ta nhìn lúc này ngươi còn không chết!"
"Ha ha ha ha!"
Vào lúc này hai chân Diệp Trần đã hoàn toàn lọt vào trong đài cao dưới chân, dường như đã bị Thiên Dẫn thạch vây khốn lại, hoàn toàn không có cách nào động đậy.
Tuy nhiên, sau khi Diệp Trần hơi kinh ngạc, khóe miệng lại nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh, "Vũ Hạc a! Ngươi cho rằng chỉ bằng khối đá vụn này thật có thể vây được ta sao?"
Nói xong, tay trái Diệp Trần vừa lật đã từ trong Càn Khôn Trạch lấy ra một vật, "Bát Chỉ Kính! Bắn ngược!"
Ầm!
Dưới sự thúc giục của Diệp Trần, Bát Chỉ Kính lập tức phát ra một đạo kim mang, trong nháy mắt triệt tiêu cỗ lực đạo kia.
Theo đó, dưới chân Diệp Trần giẫm một cái, thân thể cũng đã từ trong hố sâu nhảy ra, sau đó một tay nắm lấy khối Thiên Dẫn thạch đen nhánh kia vào trong tay.
Vũ Hạc đại tiên thấy thế thì hai mắt ngay lập tức trợn lên thật lớn, "Không! Ngươi làm sao có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã hoàn toàn nắm giữ được Bát Chỉ Kính! Đây không có khả năng!"
Nguyên thần của Vũ Hạc rống lớn một tiếng, sau đó quay người muốn chạy trốn.
Đáng tiếc vừa mới chạy ra được mấy chục mét đã bị Diệp Trần đuổi kịp sau đó bắt lại.
"Vũ Hạc lão nhi, vốn ta còn muốn giữ lại nguyên thần của ngươi để hỏi thăm chuyện Bồng Lai tiên đảo một chút, thế nhưng ngươi không biết sống chết vậy ta cũng không thể để cho ngươi sống thêm nữa!"
Nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động.
Oanh!
Trong nháy mắt Tam Muội chân hỏa từ trong lòng bàn tay của Diệp Trần phóng ra!
"A!!"
Nguyên thần của Vũ Hạc lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, "Đừng có giết ta! Không được! Không...."
Không chờ hắn nói cầu xin tha thứ xong, nguyên thần Vũ Hạc cũng đã bị Tam Muội chân hỏa đốt sạch sành sanh, trong nháy mắt hóa thành một sợi khói màu xanh, hoàn toàn tiêu tán giữ thiên địa.
Sau khi thuận tay tiêu diệt nguyên thần của Vũ Hạc, Diệp Trần nghiên cứu khối đá đen nhánh kia một lát thì phát hiện khối đá này lại là Trấn Nguyên thạch mà ở Tu Chân giới cũng rất hiếm thấy!
Tác dụng của khối đá này cũng không lớn, thế nhưng thích hợp nhất dùng để trấn thủ tiên môn, hơn nữa một khi kết hợp với hộ sơn đại trận, hiệu quả lập tức có thể gia tăng gấp bội.
"Nghĩ không ra trên địa cầu lại còn có thể tìm được một món đồ tốt như vậy!"
"Vừa đúng lúc ta đang định thành lập thế lực tông môn của mình mà Tiêu Dao sơn trang cũng đã di chuyển tới Hắc Sâm Lâm, lúc này chắc là cũng chuẩn bị gần đủ rồi!"
"Chờ sau khi trở về lần này, ta lợi dụng khối đá này làm căn cơ, bố trí hộ sơn đại trận thì cho dù tu tiên giả cảnh giới Nguyên Anh cũng có thể ngăn cản ở bên ngoài sơn môn!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức thu Trấn Nguyên thạch này và Bát Chỉ Kính, tất cả đều thu vào trong Càn Khôn Trạc.
Sau đó lại dùng thần niệm, quét kỹ càng nhìn toàn bộ cung điện này một lần.
Đáng tiếc là, lại chỉ tìm được mấy món Linh khí phổ thông, đối với Diệp Trần mà nói cũng không có quá nhiều tác dụng lớn.
Ngẫm lại cũng đúng, cái cổ mộ trước mắt này không biết bị bao nhiêu người vào xem qua, đồ tốt chỉ sợ sớm đã bị người lấy đi, chỗ nào đến lượt hắn.
Tuy nhiên có một ít còn hơn không, Diệp Trần thu sạch mấy cái Linh khí kia vào trong Càn Khôn Trạc, lúc này mới rời khỏi hang động, hướng chạy về khách sạn.
Chương 390 Trở về Hoa Hạ
Ngày thứ hai, theo lệnh của Diệp Trần thì mọi người chính thức khởi hành trở về Hoa Hạ.
Chuyến đi Đảo quốc lần này, đầu tiên hắn nhổ tận gốc tổ chức Sam Khẩu, tiếp đến lại bức lui lực lượng phòng vệ thứ bảy, sau đó chém giết Vũ Hạc đại tiên, rồi bức bách Thủ tướng Đảo quốc phải cúi đầu chịu thua!
Bây giờ phần bản đồ thứ hai đã ở trong tay, chuyến đi này cũng coi là công đức viên mãn, tự nhiên không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây.
Mọi người đi tới sân bay, Âu Dương Hàn vì để tránh Chính phủ Đảo quốc truy lùng sớm đã chuẩn bị cho mấy người Diệp Trần mỗi người một thân phận giả. Tuy nhiên, năm người Âu Dương Hàn muốn trở về Kinh đô để báo cáo nhiệm vụ, còn Diệp Trần thì trực tiếp trở về Thiên Hải cho nên cũng không đi cùng.
Diệp Trần mang theo ba người Lâm Vũ Y, Tuyết Cơ và Giang Khẩu Anh Tử, sau khi thông qua kiểm an trực tiếp lên khoang hạng nhất của máy bay.
Giang Khẩu Anh Tử vẫn đối với Diêp Trần rất ỷ lại, từ đầu tới cuối gắt gao ôm lấy cánh tay của Diệp Trần, sau khi lên máy bay thì ngồi xuống sát bên người Diệp Trần, rúc vào đầu vai của hắn người ở bên ngoài nhìn thấy thì tưởng hai người là người yêu.
Điều này làm cho Diệp Trần cũng rất bất đắc dĩ, đối mặt với một đại mỹ nữ chỉ có trí lực của một cô bé bảy tám tuổi, đánh không được chửi cũng không được, để hắn đường đường là Cuồng Đế vậy mà cũng bó tay toàn tập.
Mà Lâm Vũ Y ở một bên thấy thế, sinh ra khó chịu trong lòng, không cam chịu yếu thế, cũng ngồi xuống bên cạnh Diệp Trần, sau đó lặng lẽ rúc vào đầu vai khác của Diệp Trần.
Mà chỉ có Tuyết Cơ lẻ loi trơ trọi ngồi ở một bên, nhìn qua giống như bị ba người bỏ đi.
Chỉ chốc lát sau, bên cạnh chỗ ngồi lại lại có mấy người đi tới hình như là đi cùng nhau.
Cầm đầu là một tên thanh niên có tướng mạo khôi ngô tuấn tú khí vũ bất phàm, vừa nhìn là biết đây không phải nhân vật tầm thường, sau lưng còn đi theo một ông lão có khí thế rất mạnh, xem ra đây chắc là một tên cao thủ võ đạo, đằng sau còn có bốn người đàn ông trung niên có dáng người to con thì đây chắc là vệ sĩ của hắn.
Thanh niên kia sau khi ngồi xuống ở trên chỗ ngồi bên cạnh, rất nhanh đã chú ý tới mấy người Diệp Trần, khi ánh mắt đảo qua trên thân của ba người Giang Khẩu Anh Tử thì hai mắt lập tức nổ đom đóm sáng trưng lên, sau đó trong đôi mắt lại hiện ra vẻ vô cùng ghen ghét, "Chân dài! Loli! Nữ thần! Hơn nữa tất cả đều là cực phẩm, tiểu tử này thật đúng là diễm phúc không cạn a!"
Sau khi nhỏ giọng cảm thán một câu, hai mắt thanh niên kia hơi đảo một cái, giống như là đang có ý đồ gì đó, sau đó đứng dậy đi tới ngồi xuống đối diện với Diệp Trần, cười tủm tỉm nói:
"Người bạn này, làm quen một chút a! Ta tên là Trịnh Đồng Vũ người Thiên Hải, cha của ta là..."
Thanh niên này còn chưa nói xong lời của mình, Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút nào trực tiếp lạnh lùng nói:
"Cút!"
Thanh niên kia đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó thì hoàn toàn thay đổi sắc mặt, ngay cả đám thủ hạ của thanh niên kia nghe thấy Diệp Trần cũng dám vô lễ đối với chủ tử của bọn hắn như thế, cũng lập tức tất cả từng người đều đột nhiên đứng dậy hướng về phía mấy người Diệp Trần trợn mắt lên.
"Tiểu tử! Ngươi có biết ta là ai không? Mà cũng dám nói như vậy với ta?"
Vào lúc này thanh niên này sớm đã không còn thái độ ưu nhã như lúc đầu, đã bị thái độ của Diệp Trần làm cho tức giận đến suýt nữa thì điên lên.
Cha của hắn ở tỉnh Thiên Nam có quyền cao chức trọng, gia tộc của hắn càng là gia tộc có tên có tuổi ở toàn bộ Hoa Hạ, cho nên từ nhỏ tới lớn hắn đều là lớn lên trong sự vây quanh của đám người, và cho tới bây giờ thì không có một ai dám can đảm nói chuyện với hắn như thế này!
Tuy nhiên, Diệp Trần vẫn thế ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, lạnh lùng nói:
"Ta chẳng cần biết ngươi là ai, thu hồi chút tâm tư của ngươi đi! Còn dám nói nhảm với ta, có tin ta ném ngươi từ trên máy bay xuống hay không!"
"Ngươi dám..."
Thanh niên kia lập tức nổi giận, nhịn không được muốn lao về phía Diệp Trần, lại bị một lão giả nhanh tay lẹ mắt ở một bên trực tiếp kéo lại, sau đó nghiêng cổ vào bên tai hắn nói khẽ:
"Công tử, không được lỗ mãng! Người này thật không đơn giản, ngay cả ta đều không thể nhìn thấu tu vi của hắn! Mà cô gái còn lại, chắc là cũng không phải người bình thường, dù sao bây giờ chúng ta cũng đang ở nước ngoài vẫn là khiêm tốn một chút mới tốt a..."
Nghe thấy ông lão nói như vậy thanh niên kia lúc này mới lộ ra vẻ mặt không cam lòng lui sang một bên.
Diệp Trần từ đầu đến cuối liếc mắt cũng không có liếc hắn một cái, nếu như vừa rồi không phải ông lão kia ngăn cản, thanh niên kia dám can đảm xông lên mà nói thì vào lúc này chắc là đang tập làm chim bay giữa bầu trời rồi!
Nói đùa, ngay cả Thủ tướng Đảo quốc còn bị Diệp Trần ép cúi đầu nhận thua, ở Đảo quốc còn dám giết người chứ đừng nói là người Hoa Hạ, ai dám nói thêm cái gì?
Chỉ chốc lát, máy bay đã chính thức cất cánh, thanh niên kia vẫn luôn không có cam lòng, thi thoảng nhìn về phía mấy người Diệp Trần, trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng tức giận và ghen ghét.
Rất nhanh, ánh mắt của thanh niên Trịnh Đồng Vũ đã chuyển dời tới trên người của Tuyết Cơ.
Hắn phát hiện đại mỹ nữ này thanh thuần lãnh đạm giống như tiên tử, giống như không phải đi cùng với ba người đó, lại hoặc là bị ba người này xa lánh mà lẻ loi trơ trọi ngồi ở một bên, một đại mỹ như phong hoa tuyệt đại như vậy, bộ dáng cô đơn như thế để cho người ta không tự chủ được mà sinh ra mấy phần ý muốn bảo hộ.
Vừa nghĩ tới đây, Trịnh Đồng Vũ lại đứng dậy đi tới ngồi xuống chỗ ngồi ở bên cạnh Tuyết Cơ, rồi nở một nụ cười trên khuôn mặt mà hắn nghĩ là rất mê người, từ từ nói:
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, ta thấy ngươi chắc là người của Đảo quốc phải không? Không biết ngươi đi thành phố Thiên Hải làm cái gì? Không phải là du học sinh ở đại học Thiên Hải chứ?"
Tuyết Cơ một mặt lạnh lùng, không nói chẳng rằng, giống như căn bản không có nghe thấy Trịnh Đồng Vũ đang nói cái gì.
Trịnh Đồng Vũ còn tưởng rằng Tuyết Cơ không nghe hiểu tiếng Hoa Hạ thì lập tức lại dùng tiếng Đảo quốc nói thêm lần nữa.
Đáng tiếc, Tuyết Cơ vẫn im lặng như cũ, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút.
Trịnh Đồng Vũ lập tức cảm thấy mất hết cả thể diện, hắn tự hỏi chính mình cũng coi là một anh chàng đại soái ca đi, hơn nữa gia thế lại tuyệt vời như thế, từ trước tới nay đều có rất nhiều cô gái trẻ đẹp yêu thương nhung nhớ, thế mà bây giờ thật vất vả chủ động xuất kích một lần, lại bị đối phương không thèm để ý tới, điều này làm cho hắn làm sao có thể nhẫn?
"Mỹ nữ, gặp được tức là có duyên! Hay là kết giao làm bạn bè được chứ?"
Tuyết Cơ tiếp tục không nói một lời.
Trịnh Đồng Vũ dùng tiếng Hoa hạ và tiếng của Đảo quốc, sau khi liên tiếp thăm dò mấy lần, thấy Tuyết Cơ từ đầu tới cuối không nói một lời, lập tức cảm thấy có chút mất hết thể diện, tiếp tục lảm nhảm không ngừng nói:
"Mỹ nữ, ta tên là Trịnh Đồng Vũ, cha của ta là Trịnh Quang Minh, là người đứng thứ hai ở tỉnh Thiên Nam! Sau này ngươi ở Hoa Hạ gặp được vấn đề gì đều có thể tới tìm ta, ta cam đoan không ai dám trêu chọc ngươi!"
Trịnh Đồng Vũ bị thái độ lạnh lùng của Tuyết Cơ kích động đến có chút tức hổn hển, trực tiếp khoe khoang của cải của nhà mình.
Hắn vốn cho rằng, đối phương sau khi nghe được bối cảnh gia thế của mình thì khẳng định sẽ có phản ứng, khẳng định không có khả năng lại lạnh lùng như thế nữa.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Trịnh Đồng Vũ lại thất vọng thêm lần nữa!
Tuyết Cơ vẫn như cũ giống như không nghe thấy, giống như một pho tượng đá ngồi ngay ngắn tại chỗ không có bất kỳ một chút phản ứng nào.
"Ngươi không phải là câm hay điếc gì chứ? Hay là ngay cả con mắt cũng mù tịt ròi sao?"
Trịnh Đồng Vũ thấy Tuyết Cơ từ đầu tới cuối không có bất kỳ phản ứng nào, không thể không nhỏ giọng thì thầm một câu, hai tay còn cố ý vẫy vẫy ở trước mắt của nàng.
Ngoài lý do đó ra thì hắn thực sự không nghĩ ra cái lý do gì khác để giải thích tốt hơn.
Tuy nhiên, lời kia của hắn vừa mới thốt ra, Tuyết Cơ vẫn luôn như là tượng băng, rốt cuộc có phản ứng, tuy nhiên lại là quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, trong đôi mắt lộ ra sát khí, giọng điệu lạnh như băng nói:
"Chủ nhân, ta đề nghị giết người này đi! Hắn lải nhải nãy giờ mệt cả đầu óc!"
Chớp mắt một cái, thời gian hơn nửa ngày đã trôi qua.
Mấy người Âu Dương Hàn vẫn đang chờ ở ngoài cửa, không có Diệp Trần phân phó, bọn họ tự nhiên không dám tùy tiện xông loạn.
"Ai, các ngươi nói, Diệp thiếu tường cùng với hai cô gái người Đảo quốc ở trong phòng làm cái gì đó? Không phải là làm cái chuyện đó đó chứ? Hắc hắc!"
Âm Bất Bình nhịn không được vẻ mặt hèn mọn nói.
Nhậm Trường Phong cười ha ha một tiếng, "Không phải là không có loại khả năng này! Tu vi của Diệp thiếu tướng tuy rằng sâu không lường được, nhưng nói cho cùng thì vẫn chỉ là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi a, độ tuổi này chính là lúc máu nóng a!"
"Huống chi, những cô gái Đảo quốc ở trên phương diện kia từ trước tới nay đều cởi mở, hơn nữa hai cô gái người Đảo quốc này lại có dáng dấp đẹp như vậy, nếu như chủ động câu dẫn Diệp thiếu tướng, chỉ sợ là "cái nam nhân" đều không cầm giữ được a!"
Lỗ Bá Thiên cũng đi theo tỏ vẻ hâm mộ nói.
Vân Lệ Cơ thì nhịn không được lộ ra vẻ ghen tuông nói:
"Không nghĩ tới lão nương ta còn chưa có ra tay, nhưng lại bị hai cô gái người Đảo quốc này đoạt trước mất rồi, sớm biết...hừ hừu!"
Nói đến đây, Vân Lệ Cơ không thể không hếch bộ ngực đầy đặn của chính mình lên, lập tức lắc loạn một hồi.
Duy chỉ có Lâm Vũ Y sửng sốt một lúc mới hiểu ra ý tứ của mọi người, không thể không chu cái miệng nhỏ nhắn xin xắn của mình lên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Mà đúng lúc này, Âu Dương Hàn vẫn luôn ngồi ở trên một cái ghế salon, đang vuốt vuốt điện thoại di động của mình rồi đột nhiên đứng dậy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình, lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc,
"Tin tức lớn! Tin tức quá lớn! Các ngươi mau tới đây xem! Quy Điền Tam Lang Thủ tướng của Đảo quốc hướng Hoa Hạ quốc chúng ta, công khai nói lời xin lỗi về những tội ác mà mấy chục năm trước đây gây ra khi Đảo quốc xâm chiếm Hoa Hạ chúng ta!"
"Còn có còn có! Đồng thời hắn còn tuyên bố, quân đội Đảo quốc sẽ rút khỏi đảo Thùy Điếu vô điều kiện!"
"Và cũng có ý định bồi thường cho Hoa Hạ chúng ta 200 tỷ đô la trong cuộc xâm chiếm Hoa Hạ chúng ta mấy chục năm trước!"
Âu Dương Hàn nói tin tức thật nhanh cho mọi người nghe một lần, kích động tới toàn thân đều run rẩy lên.
Mà bốn người Vân Lệ Cơ đầu tiên là sững sờ sau đó thi nhau lao tới trước mặt Âu Dương Hàn, tất cả đều có vẻ mặt nghi ngờ chất vấn:
"Chuyện này không có khả năng lắm đi!"
"Từ trước tới nay chính phủ Đảo quốc đều chết không thừa nhận, làm sao lại đột nhiên đổi giọng, công khai xin lỗi?"
"Ta thấy đây chắc chắn là một cái âm mưu!"
"Nhưng nếu như là âm mưu vậy thì mục đích của bọn họ là cái gì? Điều này thật sự là khó hiểu à nha!"
...
Sau khi bốn người đọc tin tức tiêu đề này một cách cẩn thận và cẩn thận, vững tin đây không phải là tin tức giả, lúc này mới bắt đầu tranh luận kịch liệt.
Mà cùng lúc đó, vô luận là trong nước Hoa Ha quốc hay là Đảo quốc đều bởi vì cái tin tức nặng ký này mà khiến cho tất cả đều triệt để sôi trào!
Quân đội Hoa Hạ, ngay trong ngày đầu tiên tổ chức hội nghị cấp cao thì trực tiếp dùng màn hình lớn chiếu tin tức này ra.
Mặt mũi của Đại thủ trưởng tràn đầy vẻ kích động, chỉ vào màn hình lớn nói:
"Các vị, mọi người cảm thấy chuyện này là như thế nào? Vào thời điểm này Đảo quốc đột nhiên lại hành động như này, họ đến cùng là đang âm mưu chuyện gì vậy?"
Đại thủ trưởng nói xong thì lập tức có người vỗ bàn đứng dậy, "Âm mưu! Đây chắc chắn là âm mưu chính trị mà Đảo quốc và Mỹ quốc hợp mưu với nhau!"
Lời này vừa nói ra thì có rất nhiều người thi nhau thể hiện đồng tình, "Chuyện này ở hơn bảy mươi năm trước cho tới bây giờ, Đảo quốc chưa từng ở trong trường hợp chính thức nào công khai nói xin lỗi những chuyện đã xảy ra trước kia, thậm chí còn phủ nhận đối với tội ác năm đó, không tiếc xuyên tạc lịch sử. Bây giờ làm sao lại nhận sai dễ dàng như thế đây?"
"Không sai! Dựa theo tính tình chết vẫn không chịu thừa nhận của người Đảo quốc, trừ khi dùng vũ lực cường đại, đánh bại hoàn toàn bọn họ bằng không chắc chắn sẽ không chủ động nói xin lỗi như vậy!"
"Huống chi, sau Đảo quốc còn có Mỹ quốc, Quy Điền Tam Lang càng là dựa vào sự ủng hộ của Mỹ quốc mới có thể leo lên ngồi vào cái ghế Thủ tướng thì làm sao có thể đột nhiên làm ra cái hành động này, trừ khi hắn bị hóa điên!"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, hiển nhiên tuyệt đại đa số đều có khuynh hướng coi đây là một âm mưu, gần như không có người nào tin tưởng, Quy Điền Tam Lang là thật tâm thực lòng hướng Hoa Hạ nói xin lỗi.
"Khụ khụ!"
Đại thủ trưởng ho khan nặng nề một tiếng, sau đó lại gõ gõ mặt bàn, mọi người đang nghị luận sôi nổi lúc này mới bình tĩnh lại.
"Dịch lão tướng quân, việc này ông thấy thế nào?"
Đại thủ trưởng ngược lại nhìn về phía Dịch Sơn Hà ở một bên mở miệng hỏi.
Ánh mắt của tất cả mọi người ngay lập tức đồng loạt chuyển dời về phía Dịch Sơn Hà.
Dịch Sơn Hà ho nhẹ một tiếng mới từ từ nói:
"Bất kẻ từ góc độ cá nhân hay là từ góc độ của một quốc gia hay là dưới tình hình quốc tế hiện tại, cử động lần này của Quy Điền Tam Lang quá mức khác thường, tuyệt không giống tác phong làm việc của hắn thường ngày! Tuy nhiên..."
Dịch Sơn Hà nói tới chỗ này, dừng lại một chút, đề tài câu chuyện bỗng nhiên xoay một cái lại nói tiếp:
"Quân đội xung quanh đảo Thùy Điếu hoàn toàn chính xác là rút sạch! Hơn nữa Quy Điền Tam Lang công khai xin lỗi chuyện này cũng không có bất kỳ chỗ nào là làm ra vẻ."
"Nếu như nói đây là âm mưu vậy mục đích chân chính của bọn họ là gì?"
"Chẳng lẽ các ông không cảm thấy, cái giá mà hắn trả ra vô cùng khổng lồ sao?"
"Phải biết, Quy Điền Tam Lang làm như thế, đầu tiên chắc chắn sẽ khiến Mỹ quốc rất không vừa lòng, đồng thời những người ủng hộ hắn sẽ bởi vì vậy mà phỉ nhổ hắn!"
"Không khách khí chút nào mà nói, con đường chính trị của hắn rất có thể vì chuyện này mà vẽ lên dấu chấm hỏi..."
Nghe xong Dịch Sơn Hà giải thích một phen, mọi người ngay lập tức rơi vào bên trong sự im lặng.
Không thể không nói, Dịch Sơn Hà phân tích quá có đạo lý, thế nhưng chính là bởi vì quá có đạo lý ngược lại để cho mọi người lại càng thêm không hiểu!
"Dịch lão, Quy Điền Tam Lang đã biết rõ làm như thế đối với hắn sẽ rất bất lợi, vậy tại sao còn muốn làm như thế?"
Có người không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Đôi mắt già nua của Dịch Sơn hà khẽ híp lại một cái rồi từ từ nói:
"Hỏi rất hay! Quy Điền Tam Lang là một nhà chính khách thành thục, không có khả năng làm mà không nghĩ tới hậu quả, tuy nhiên hắn vẫn quyết định lựa chọn làm như vậy, như vậy thì chỉ có một lý do thôi!"
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, trong đôi mắt lộ ra một vệt ánh sáng nhỏ, trầm giọng nói:
"Lý do chính là hắn không thể không làm như vậy! Bằng không, hắn và toàn bộ Đảo quốc sẽ đứng trước hậu quả nghiêm trọng hơn!"
"Nói ngắn lại một chút cho dễ hiểu thì chắc là có người buộc hắn phải làm như thế!"
Dich Sơn Hà vừa nói lời này ra khỏi miệng thì tất cả mọi người ngay lập tức bùng nổ, "Người nào mà có thể ép Thủ tướng của một nước đi vào khuôn khổ vậy a?"
"Lời này của Dịch lão tướng quân có chút giống như nói chuyện giật gân đi a?"
"Quy Điền Tam Lang không phải là người dễ dàng chịu khuất phục như vậy!" "Nếu quả thật như lão tướng quân nói, vậy người đó là ai?"
Dịch Sơn Hà cười ha ha một tiếng, "Nếu như trên đời này thật có tồn tại người như vậy, vậy hắn chỉ có thể là người kia!"
Đôi mắt của Đại thủ trưởng ngưng tụ lại, từ từ nói:
"Diệp Cuồng Tiên!"
Moi người ngay lập tức hai mặt nhìn nhau, hoảng sợ một trận, "Một người, thật chẳng lẽ mạnh đến mức để cho một quốc gia phải cúi đầu sao?"
"Chuyện này quá khó để tin nổi a!"
"Cho dù hắn đánh lui được lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc, cho dù hắn đánh bại Vũ Hạc tiên nhân cũng không đủ làm cho cả một quốc gia vì đó mà cúi đầu a?"
"Thế nhưng hình như ngoài cái lý do đó ra, dường như cũng không còn lời nào để giải thích hợp lý hơn!"
...
"Dịch lão, ông lập tức đi xác minh chuyện này!"
Đại thủ trưởng kích động đến toàn thân run rẩy, hướng về phía Dịch Sơn Hà ở một bên ra lệnh.
Chương 387 Diệp Vô Thương thay da đổi thịt!
Thật ra thì, ngay cả Diệp Trần kẻ đầu têu tạo ra cái tin tức lớn này cũng không nghĩ tới, Quy Điền Tam Lang rõ ràng quyết đoán như thế, ở ngày thứ hai đều đã làm được ba cái điều kiện mà hắn nói ra.
Rất rõ ràng, đây phần nhiều là hắn hy vọng Diệp Trần có thể nhanh chóng rời khỏi Đảo quốc a!
Tuy nhiên, đám người Dịch Sơn Hà cũng không ngờ tới, cử động lần này của Quy Điền Tam Lang là đã được Mỹ quốc ngầm đồng ý.
Thậm chí ở nội bộ Đảo quốc cũng gần như đạt thành nhất trí, đều hy vọng có thể mời cái tên ôn thần Diệp Trần này tranh thủ thời gian nhanh chóng rời khỏi cảnh nội Đảo quốc, nếu như không đáp ứng điều kiện của hắn thì hắn tùy ý làm loạn một lần nữa thì Đảo quốc chỉ sợ thật đúng là phải thiên hạ đại loạn.
...
Căn cứ trú đóng của quân đội Mỹ quốc tại Đảo quốc, "Ngài thượng tướng! Chẳng lẽ chúng ta cứ tùy tiện buông tha cho Diệp Cuồng Tiên như vậy sao?"
Một tên người sĩ quan da trắng, vẻ mặt hắn không cam lòng mở miệng nói.
Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư hít sâu một hơi nói:
"Đây là quyết nghị của quốc hội! Thực lực của Diệp Cuồng Tiên vượt xa khỏi dự đoán trước đó, muốn diệt trừ người này thì nhất định phải vạch ra kế hoạch một lần nữa, hơn nữa phải nhất kích tất sát, bằng không sẽ để lại hậu quả vô cùng to lớn!"
Người sĩ quan da trắng tỏ vẻ không phục nói:
"Chẳng lẽ chín đại chủ thần của Mỹ quốc chúng ta cùng lúc xuất thủ phối hợp với vũ khí tiên tiến của Siêu Năng cục cũng không thể giết được người này sao?"
Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư khẽ thở dài nói:
"Ta đây cũng không rõ lắm! Tuy nhiên theo ta được biết, bên Siêu Năng cục gần đây đang một mực nghiên cứu người anh cùng cha khác mẹ của Diệp Cuồng Tiên kia!"
"Hi vọng có thể thông qua việc nghiên cứu gen của người này, tìm ra được khuyết điểm của Diệp Cuồng Tiên, hơn nữa hình như đã lấy được một chút đột phá, xem ra bên quốc hội hơn phân nửa là đang chờ kết quả bên Siêu Năng cục kia đi!"
"Dù sao không phải rơi vào tình thế vạn bất đắc dĩ thì không thể sử dụng vũ khí hạt nhân một cách tùy tiện, nhất là không thể tùy tiện sử dụng trong Hoa Hạ quốc! Bởi vì đối phương cũng là một nước lớn có vũ khí hạt nhân!"
...
Sâu bên trong một phòng thí nghiệm bí mật của Siêu Năng cục, Mỹ quốc.
"Diệp tiên sinh! Ngươi cần phải biết tuy rằng gen của ngươi có tính bền dẻo so với người bình thường cao hơn mấy vạn lần, thế nhưng một hơi hấp thu một ngàn bình gen thuốc nước tiến hóa, rất có khả năng làm cho tế bào của ngươi căng nứt!"
"Cho dù ngươi đã nắm giữ được pháp môn của người tu tiên thượng cổ, đồng thời kết hợp hoàn mỹ giữa pháp môn tu tiên và kỹ thuật gen hiện đại, nhưng ngươi vẫn còn quá nôn nóng, làm như vậy lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm mà mất mạng!"
Tiến sĩ Tesla đứng ở trên đài thí nghiệm hướng về phía một tên thanh niên có dáng người cường tráng ở trong phòng thí nghiệm phía dưới, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Nếu như Diệp Trần ở chỗ này thì khẳng định là có thể liếc mắt nhận ra thanh niên cường tráng trước mắt này hóa ra chính là Diệp Vô Thương mất tích một cách bí ẩn!
Khoảng thời gian ngắn ngủi ba tháng, Diệp Vô Thương chẳng những bị phế hai chân bây giờ đã hoàn toàn khôi phục, cả người cũng trở nên cao lớn hơn rất nhiều, đã cao hơn hai mét, hơn nữa cơ bắp toàn thân như King Kong, trên thân lộ ra khí tức khủng bố khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt!
Hóa ra, ba tháng vừa qua sau khi Diệp Vô Thương được tiến sĩ Tesla đưa tới Siêu Năng cục của Mỹ quốc liền được hắn sử dụng như một thí nghiệm gen.
Mà kết quả cũng làm cho toàn bộ Siêu Năng cục phải chấn động theo!
Thông qua thí nghiệm nghiên cứu đã phát hiện ra gen của Diệp Vô Thương có tính bền dẻo mạnh hơn người bình thường tới mấy vạn lần!
Vô luận là thí nghiệm gen có cường độ cao tới cỡ nào, dùng ở trên người Diệp Vô Thương đều không thể pháp hủy gen của hắn được, hơn nữa một thử so với một lần trước gen càng mạnh hơn vậy mà còn đang tiến hóa thật nhanh!
Lúc này mới chỉ ngắn ngủi ở trong thời gian ba tháng, thực lực của Diệp Vô Thương so với trước đó đã cường đại gần trăm lần!
Chẳng những học được toàn bộ kỹ năng của mười hai vị chủ thần của Mỹ quốc hơn nữa còn tìm hiểu pháp môn tu luyện tu tiên cổ xưa mà tiến sĩ Tesla cho hắn!
Diệp Vô Thương lúc này so với ba tháng trước thì có thể nói là thay da đổi thịt thoát thai hoán cốt!
Hôm nay, Diệp Vô Thương lại làm ra quyết định to gan, hắn muốn một hơi hấp thu một ngàn bình gen thuốc nước tiến hóa!
Một khi thành công thực lực của hắn một lần nữa sẽ tăng lên gấp mười, thậm chí mấy chục lần!
Ngay cả tiến sĩ Tesla luôn được xưng là tên điên, cũng bị quyết định này của Diệp Vô Thương mà dọa sợ, cho nên muốn cực lực khuyên can hắn không làm như thế.
"Tiến sĩ Tesla, ta đã quyết định rồi! Thực lực của tiểu tử kia càng ngày càng mạnh, nếu như ta không làm thủ đoạn phi thường, vậy sẽ có sự chệnh lệch đối với hắn càng lúc càng lớn, mà ta sẽ vĩnh viễn không báo thù được! Cho nên, mời ngươi tôn trọng sự lựa chọn của ta đi!"
Đối mặt với sự khuyên can của Tesla, vẻ mặt của Diệp Vô Thương tỏ ra kiên định nói.
Vốn Diệp Vô Thương cũng không muốn mạo hiểm thế nhưng khi nghe thấy tin tức Diệp Trần giết chết Vũ Hạc đại tiên của Đảo quốc, hắn lập tức đứng ngồi không yên.
Diệp Vô Thương bỗng nhiên ý thức được, cũng không phải chỉ có thực lực của hắn đang tăng nhanh như gió, chính người em trai này của mình cũng vẫn đang liên tục tiến bộ!
Từ lúc đánh bại Tần Đạp Thiên đến giết chết bảy đại cao thủ Thần Cảnh lại đến bây giờ ngay cả cường giả vô địch trăm năm trước cũng bị Diệp Trần diệt đi.
Tốc độ tiến bộ của đối phương vậy so với hắn chắc chắn cũng không chậm hơn!
Nếu như hắn không đi nước cờ hiểm, chỉ sợ đời này kiếp này đều báo thù trong vô vọng.
Tesla thấy được thái độ cương quyết của Diệp Vô Thương, biết tên trước mắt này sớm đã không phải là tên vô dụng khúm núm đối với hắn lúc hắn vừa mới đưa về Siêu Năng cục, bây giờ đã trở thành một cường giả cấp bậc Thần Cảnh!
Tuy rằng hắn vì kiềm chế Diệp Vô Thương nên có ý giữ lại thủ đoạn, thế nhưng không phải vạn bất đắc dĩ vẫn là không thể tùy tiện trở mặt với người này.
"Vậy được rồi! Ta đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, cùng một lúc tiêm vào cơ thể ngươi một ngàn bình gen thuốc nước tiến hóa, nếu như ngươi không chịu nổi thì nhất định phải lập tức báo với ta!"
Vẻ mặt của Tesla tỏ ra quan tâm nói.
Dù sao, Diệp Vô Thương cũng là vật thí nghiệm hoàn mỹ nhất của hắn, hắn cũng không muốn đối phương chết đi một cách dễ dàng như thế.
Chẳng mấy chốc, Diệp Vô Thương ngồi vào trên đài thí nghiệm, tay, chân, thân thể trong nháy mắt bị thiết bị được chế tạo từ hợp kim khóa lại.
Tesla hít sâu một hơi, trực tiếp nhấn cái nút màu đỏ ở trước người một cái.
Bá bá bá!
Toàn bộ xung quanh đài thí nghiệm trong nháy mắt xuất hiện từng chiếc từng chiếc lít nha lít nhít kim tiên, gần như bao phủ khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Diệp Vô Thương, sau đó một ngàn chiếc kim tiên này cùng một lúc đâm xuống!
"A!!"
Theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, một ngàn bình gen thuốc nước cùng một lúc được rót vào trong cơ thể của Diệp Vô Thương!
Toàn bộ thân thể của Diệp Vô Thương trong nháy mắt phồng hơn hai lần, biến thành một quả cầu rất lớn, giống như lúc nào cũng có khả năng nổ tung!
Ngay cả Tesla thấy cảnh này cũng không thể không lo lắng, hắn cũng quan tâm Diệp Vô Thương sống hay chết, một vật thí nghiệm hoàn mỹ như vậy nếu chứ chết đi như thế vậy thì thật là đáng tiếc.
"A a a!"
Tiếng kêu thảm thiết vẫn ở bên tai không dứt, thân thể của Diệp Vô Thương cũng bắt đầu ngọ nguậy biến hóa không ngừng khi thì như viên cầu, khi thì dài nhỏ như rắn, khi thì lại co thành một đoàn...
Loại tình huống này, kéo dài đến mấy giờ.
Cuối cùng!
"Rống!!"
Diệp Vô Thương đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú như thể là mãnh thú thời thượng cổ!
Bành! Bành! Bành!
Khóa còng tay được chế tạo từ hợp kim chế cùng với bàn thí nghiệm có giá trị mấy chục đô la mỹ trong nháy mặt sụp đổ toàn bộ.
"Không được!"
Tesla nhìn thấy tình huống không đúng, ngay lập tức nhanh chóng lùi xa.
Bành!
Toàn bộ phòng thí nghiệm trong nháy mắt sụp đổ!
Chương 388 Xấu hổ
Lúc này, trong khách sạn, Diệp Trần đang thi pháp đánh thức Giang Khẩu Anh Tử thì bỗng nhiên ở sâu trong ý thức cảm nhận được một trận rung động!
Diệp Trần lập tức hơi kinh hãi, "Đây là lực lượng huyết mạch dẫn tới cảm ứng! Chẳng lẽ là..."
Thần hồn của Diệp Trần đã đạt tới cảnh giới có thể thông qua lực lượng huyết mạch cảm ứng được biến hóa to lớn của người có huyết mạch gần gũi với mình.
Giống như lúc trước, Diệp Trần căn cứ lực lượng huyết mạch của ba người Liễu Mộ Bạch đế để đồ sát tộc nhân của bọn hắn.
Mà khi người có quan hệ huyết mạch gần gũi với Diệp Trần, có được thân thể và linh hồn xảy ra biến hóa to lớn thì hắn sẽ có cảm ứng.
Nhìn vào những người trên đời ngày nay, người có quan hệ huyết mạch với Diệp Trần gần nhất ngoại trừ Diệp Thiên Ca còn đang ở vào trạng thái gần chết, thì chỉ còn lại người kia.
"Diệp Vô Thương! Xem ra ngươi cũng đã có được kỳ ngộ của mình a!"
"Cũng tốt, như vậy mới càng thêm thú vị!"
"Hy vọng lúc gặp lại ngươi đừng để cho ta thất vọng!"
Lắc đầu dứt bỏ đạo suy nghĩ này, Diệp Trần lại bắt đầu tiếp tục thi pháp.
...
"Lấy!"
Sau đó hai ngón tay của Diệp Trần ở chỗ mi tâm của Giang Khẩu Anh Tử bỗng nhiên điểm một cái, "Phong ấn! Giải!"
Thần thức bị Vũ Hạc đại tiên phong ấn lại rốt cuộc được Diệp Trần thuận lợi giải cứu đi ra.
Mà lúc này cũng đã trôi qua được hơn nửa ngày.
"Ưm ~ "
Giang Khẩu Anh Tử một mực vẫn như là người thực vật đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên rỉ động lòng người, sau đó thân thể mềm mại nóng bỏng cũng theo một trận vặn vẹo, ở dưới ánh mắt tràn ngập vui mừng rốt cuộc từ từ mở ra đôi mắt đẹp, "Chị Anh Tử! Chị rốt cuộc tỉnh lại rồi! Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt rồi!"
Tuyết Cơ nhìn thấy Giang Khẩu Anh Tử tỉnh lại thì lập tức kích động không thôi, lập tức bổ nhào tới trước mặt Giang Khẩu Anh Tử, muốn ôm lấy cô ấy.
Nhưng không ngờ, Giang Khẩu Anh Tử giống như giật nảy mình, trực tiếp từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn ở đằng sau lưng Diệp Trần, sau đó một mặt hoảng sợ nhìn qua Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ lập tức choáng váng, "Chủ nhân, chị của ta, cô ấy bị sao vậy?"
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Thần trí của cô ta bị phong ấn quá lâu, đã bị tàn phá hủy hoại không chịu nổi, tuy rằng ta đã giúp nàng khôi phục lại ý thức, thế nhưng cũng không thể làm một lần mà xong được, trí lực của nàng bây giờ chắc là tương đương với trình độ của một đứa bé bảy tám tuổi..."
Diệp Trần thuận miệng hướng Tuyết Cơ giải thích nguyên nhân một phen thì lúc này cũng đã cảm ứng được mấy người Âu Dương Hàn ngoài phòng thế là muốn xoay người đi mở cửa.
Không nghĩ tới lại bị Giang Khẩu Anh Tử gắt gao níu lại, hơn nữa vừa lung lay cánh tay Diệp Trần, vừa làm nũng nói:
"Chú a chú a chú đi đậu vậy? Đừng bỏ rơi Anh Tử lại có được hay không? Bà dì này thật đáng sợ!"
Diệp Trần đột nhiên lảo đảo một cái và suýt chút nữa thì ngã cắm đầu xuống đất.
Tuổi tác thực sự của Giang Khẩu Anh Tử đoán chừng so với Diệp Trần còn phải lớn hơn gấp đôi, cô ta làm mẹ của hắn còn thừa sức a!
Bây giờ thế mà lấy một bộ giọng điệu của đứa bé gọi hắn là chú...
Hơn nữa, bản thân Giang Khẩu Anh Tử còn là một đại mỹ nữ tuyệt sắc, bây giờ chính là lúc rơi vào độ tuổi thành thục nhất, lôi kéo lay động Diệp Trần một hồi đồng thời một đôi hung khí mềm mại mà sung mãn cũng ở trên cánh tay Diệp Trần đi loạn một trận...
Dù Diệp Trần tràng diện gì mà còn chưa từng gặp qua, cũng không thể không đến tức xạm mặt lại mặt mũi đầy vẻ xấu hổ
"Phốc phốc ~ "
Ngay cả Tuyết Cơ sau khi trải qua thừ người ra một lúc, thấy vẻ mặt lúng túng của Diệp Trần cũng không nhìn được mà cúi đầu cười lén.
Đây là lần đầu tiên khi cô ta đi theo Diệp Trần đến nay nhìn thấy hắn lộ ra bộ biểu tình này.
Phải một lúc lâu sau Diệp Trần và Tuyết Cơ vừa dỗ vừa lừa một phen, cuối cùng cũng trấn an được Giang Khẩu Anh Tử.
Thế nhưng cũng không hiểu vì sao, cô gái này dường như đối với Diệp Trần có tâm lý ỷ lại cực mạnh, vẫn luôn gắp gao giữ chặt lấy cánh tay của Diệp Trần không buông ra.
Diệp Trần cũng không biết phải làm sao, đối với một cô gái có trí lực của một đứa bé thì hắn có thể làm thế nào, cũng không thể một bàn tay đưa ra chụp chết cô ta a?
Hết cách rồi, Diệp Trần đành phải kéo theo Giang Khẩu Anh Tử, đi tới trước cửa.
Mở cửa phòng thì mấy người Âu Dương Hàn lập tức lao tới, mọi người thấy Diệp Trần và Giang Khẩu Anh Tử thân mật như vậy thì lập tức càng thêm tin tưởng vào phán đoán trước đó.
Lâm Vũ Y thì cái miệng nhỏ nhắn xin xắn vểnh lên rất cao, tỏ vẻ không vui.
Diệp Trần nhìn thấy ánh mắt của mọi người biết được bọ họ chắc chắn hiểu lầm, tuy nhiên hắn cũng lười giải thích, trực tiếp nhìn về phía Âu Dương Hàn, "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Âu Dương Hàn lập tức cẩn thận nói một lần về tin tức quá lớn vừa rồi kia cho Diệp Trần, sau đó thận trọng nói:
"Diệp thiếu tướng, Dịch lão tướng quân vừa mới gọi điện thoại cho ta, để cho ta hướng ngài xác minh một chút, việc này thật là do ngài gây nên hay sao?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Đây chính là ba điều kiện mà ta yêu cầu Quy Điền Tam Lang làm! Ta hứa hẹn với hắn, chỉ cần hắn làm được ba cái điều kiện này thì ta tha cho hắn một mạng, hơn nữa lập tức rời khỏi Đảo quốc!"
Mấy người Âu Dương Hàn nghe được điều này thì mọi người lập tức tỏ ra kích động, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần cũng càng thêm sùng bái kính nể.
"Thật đúng là!"
"Diệp thiếu tướng, ngài thật sự quá là uy vũ!"
“ Việc này chính là buộc Đảo quốc cắt đất bồi thường cho chúng ta”
"Quá hả giận!"
...
Diệp Trần khoát tay áo giống như là làm một cái việc nhỏ không có ý nghĩa, "Nếu Quy Điền Tam Lang này đã thức thời như thế, vậy ta cũng phải tuân thủ ước định, các ngươi đi chuẩn bị một chút, chúng ta cũng phải mau chóng trở về Hoa Hạ!"
"Rõ!"
Mấy người Âu Dương Hàn lập tức lên tiếng, đang muốn tiến lên chuẩn bị thủ tục trở về Hoa Hạ.
Trước khi đi, Nhậm Trường Phong cười hì hì nói:
"Diệp thiếu tướng, làm trễ nải chuyện tốt của ngài, thực sự không có ý tứ, ngài tiếp tục! Tiếp tục đi a!"
Diệp Trần biết cái tên này chắc chắn là hiểu lầm quan hệ giữa mình và Giang Khẩu Anh Tử, nhưng mà hắn cũng lười đi giải thích.
Không nghĩ tới, ngay vào lúc này Giang Khẩu Anh Tử vẫn luôn kéo lấy cánh tay của Diệp Trần, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, bỗng nhiên mở miệng, "Chú chú, bọn họ là người nào đó? Nhìn qua dáng vẻ thật là dữ a!"
Mấy người Âu Dương Hàn, toàn bộ lập tức đứng chết chân tại chỗ.
Bọn họ thân là tinh anh của Thần Long vệ, tinh thông các ngôn ngữ quốc gia, tự nhiên có thể nghe được lời nói này của Giang Khẩu Anh Tử, nghe được cô gái này vậy mà gọi Diệp Trần là chú thì tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, nhưng muốn hỏi cũng đều không dám hỏi, tất cả đều giống như chạy trốn mà rời đi.
...
Chờ sau khi mấy người Âu Dương Hàn rời khỏi, Diệp Trần mới phí hết một phen công phu, cuối cũng mới dỗ cho Giang Khẩu Anh Tử đi ngủ, lúc này mới thoát khỏi "Ma trảo" của cô gái này.
Lâm Vũ Y lúc này mới biết được chân tướng chuyện này, hơn nữa trò chuyện với Tuyết Cơ rất vui vẻ, hai người đã bắt đầu lấy chị em ra kêu gọi.
Diệp Trần trực tiếp ném Giang Khẩu Anh Tử cho hai người chiếu cố, sau đó trở lại gian phòng của mình, từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra khay ngọc phệ hồn.
Trước khi rời khỏi Đảo quốc, hắn nhất định phải lấy phần bản đồ kia tới tay!
Tiện tay trảo một cái, nguyên thần của Vũ Hạc đã bị Diệp Trần bắt lấy từ trong khay ngọc phệ hồn mang ra.
"Vũ Hạc lão nhi, ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, phần bản đồ kia ở chỗ nào? Có nói hay không?"
Nguyên thần Vũ Hạc bị ác quỷ bên trong khay ngọc phệ hồn cắn xé nguyên một ngày, khí tức so với trước đó lại suy yếu hơn rất nhiều, nơi nào còn dám cò kè mặc cả với Diệp Trần, "Tiền bối tha mạng! Ta nói! Ta nói!"
Chương 389 Cạm bẫy
Đêm đã khuya, ở gần Thiên Chiếu thần cung có một ngọn núi nhỏ vô danh ở phía trước.
"Ngươi nói là, phần bản đồ ở ngay bên trong hang núi này sao?"
Diệp Trần lần nữa lấy nguyên thần của Vũ Hạc từ trong khay ngọc phệ hồn ra, chỉ vào một cái hang động bị che khuất ở trước mắt, lạnh lùng hỏi.
Nguyên thần của Vũ Hạc vội vàng nói:
"Đúng! Nơi này là phần mộ của Thiên Chiếu đại thần, tiên pháp mà ta tu luyện cùng với pháp môn đoạt xa, Thần khí.... đều là thu hoạch được ở trong động này..."
Thật ra thì Diệp Trần thông qua thần niệm cũng có thể cảm ứng được ở sâu trong huyệt động này có tầng tầng cấm chế, rõ ràng không phải là một nơi bình thường.
Hơn nữa, Vũ Hạc đã luân lạc tới tình trạng này cũng không còn dám nói láo lừa gạt mình.
Thế là, một tay Diệp Trần nắm lấy nguyên thần của Vũ Hạc trực tiếp cất bước đi vào.
Hang động này rất sâu, hơn nữa vào lúc này còn là ban đêm tự nhiên rất tối, tuy nhiên lấy thị lực và lực lượng thần niệm của Diệp Trần bây giờ thì so với ban ngày cũng không có cái gì khác nhau.
Đi được khoảng gần trăm mét, sau khi xông qua được hơn mười đạo cấm chế, phía trước xuất hiện một cái cửa đá khổng lồ.
Nhẹ nhõm đẩy cửa đá ra, bên trong rộng rãi và sáng sủa, lại là một tòa cung điện bao la hùng vĩ.
Diệp Trần biết, người xưa lúc kiến tạo phần mộ của mình sẽ hoàn toàn mô phỏng theo nơi ở của chính mình khi còn sống, kiến tạo ra cung điện khổng lồ mà hoa lệ dưới đất, cũng chẳng có gì là lạ.
Sưu sưu sưu!
Diệp Trần cong ngón tay búng ta, trong những ngọn đèn của cung điện dưới đất này đã thi nhau được thắp sáng, không gian xung quanh lập tức sáng lên.
Vừa tiếp tục đi sâu vào, Diệp Trần cũng đã bắt đầu âm thầm quan sát cảnh tượng ở xung quanh, và nhanh chóng bị thu hút bởi những bức tường xung quanh và những bức tranh tường trên đỉnh cung điện.
Mặc dù không có hành văn giải thích, thế nhưng tranh vẽ sinh động như thật kia hơn nữa dường như còn đang miêu tả một số cảnh đánh nhau thời kỳ thượng cổ, tràng diện rất to lớn!
Vũ Hạc thấy thế thì vội vàng thừa dịp có cơ hội giải thích nói:
"Tiền bối, những bức tranh này nghe nói đều là cảnh tượng chiến đấu với người khác khi Thiên Chiếu đại thần còn sống! Nhưng không biết là thật hay giả, dù sao từ trên tranh vẽ tới xem, thực lực của Thiên Chiếu đại thần e là cho dù tiên nhân ở trên Bồng Lai tiên đảo cũng chưa chắc có thể bằng được! Ngươi nói trên đời này thật sẽ có người cường đại như thế sao?"
Nguyên thần của Vũ Hạc ngoan ngoãn biết vâng lời nói xong, nhịn không được nhìn về phía Diệp Trần dường như muốn từ trong miệng của hắn thám thính thêm xem có được gì không.
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Đây có thể coi là cái gì! Chẳng qua chỉ là cảnh giới Hóa Thần mà thôi!"
So với Tu Chân giới ở kiếp trước, cảnh tượng trước mặt này theo như suy nghĩ của Vũ Hạc, là cảnh tượng mà không thể tưởng tượng nổi thì ở trong mắt Diệp Trần tự nhiên không đáng giá nhắc tới.
Tuy nhiên, để Diệp Trần cảm thấy hơi kinh ngạc là, từ trên hình ảnh tới xem, tu vi của Thiên Chiếu đại thần này cũng đã bước vào cảnh giới Hóa Thần.
Đây cũng chính là nói, trên Trái Đất rất có khả năng đã từng xuất hiện tu tiên giả có cảnh giới Hóa Thần!
Phải biết, cho dù là Tu Chân giới mênh mông vô biên, ở một số tinh vực cấp thấp, cảnh giới Hóa Thần cũng được tính là chúa tể của một phương.
"Xem ra Trái Đất quả nhiên không có đơn giản như ta nghĩ trước đây như vậy a!"
Ở trong lòng hơi cảm thán một hồi, lúc này Diệp Trần cũng đã đi tới nơi cuối cùng của cung điện. Đây là một cái đại điện rất rộng lớn, ở giữa có một chỗ tòa đài cao hình tròn, mà trên đài cao đặt vào một cái giá bằng đá, trên cái giá bằng đá thì có mấy kiện binh khí mang phong cách cổ xưa cùng với một tấm da yêu thú được chiếu sáng rạng rỡ.
"Phần bản đồ!"
Trong lòng Diệp Trần vui mừng, tung người nhảy lên đã nhảy lên đài cao, sau đó trực tiếp lấy phần bản đồ này xuống.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn!
Diệp Trần nhìn lên trên đỉnh đầu, thế mà xuất hiện một một khối đá màu đen hết sức kỳ ạ!
Mà hòn đá màu đen này vừa xuất hiện, Diệp Trần lập tức cảm giác giống như một ngọn núi lớn đặt ở trên người, hai chân sa vào trên đài cao, vậy mà khiến hắn không thể động đậy!
Mà vừa rồi cùng lúc Diệp Trần nhảy lên đài cao, nguyên thần của Vũ Hạc ở trong tay hắn cũng nắm ngay thời cơ này từ trong bàn tay của hắn thoát ra, trong nháy mắt chạy trốn ra ngoài được hơn mười mét, sau đó đắc ý cười lên ha hả, "Diệp Cuồng Tiên! Ngươi không nghĩ tới sao! Lão phu chịu nhục chính là vì đưa ngươi dẫn tới nơi đây!"
"Khối đá này tên là Thiên Dẫn thạch, là một món thần khí của Thiên Chiếu đại thần, nó có thể chuyển dời trọng lượng của cả ngọn núi này tới trên đầu của ngươi!"
"Đây là cái cạm bẫy vốn mà ta chuẩn bị cho Khoa Lạc Phu, không nghĩ tới ngược lại lại có đất dụng võ với ngươi!"
"Ta nhìn lúc này ngươi còn không chết!"
"Ha ha ha ha!"
Vào lúc này hai chân Diệp Trần đã hoàn toàn lọt vào trong đài cao dưới chân, dường như đã bị Thiên Dẫn thạch vây khốn lại, hoàn toàn không có cách nào động đậy.
Tuy nhiên, sau khi Diệp Trần hơi kinh ngạc, khóe miệng lại nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh, "Vũ Hạc a! Ngươi cho rằng chỉ bằng khối đá vụn này thật có thể vây được ta sao?"
Nói xong, tay trái Diệp Trần vừa lật đã từ trong Càn Khôn Trạch lấy ra một vật, "Bát Chỉ Kính! Bắn ngược!"
Ầm!
Dưới sự thúc giục của Diệp Trần, Bát Chỉ Kính lập tức phát ra một đạo kim mang, trong nháy mắt triệt tiêu cỗ lực đạo kia.
Theo đó, dưới chân Diệp Trần giẫm một cái, thân thể cũng đã từ trong hố sâu nhảy ra, sau đó một tay nắm lấy khối Thiên Dẫn thạch đen nhánh kia vào trong tay.
Vũ Hạc đại tiên thấy thế thì hai mắt ngay lập tức trợn lên thật lớn, "Không! Ngươi làm sao có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã hoàn toàn nắm giữ được Bát Chỉ Kính! Đây không có khả năng!"
Nguyên thần của Vũ Hạc rống lớn một tiếng, sau đó quay người muốn chạy trốn.
Đáng tiếc vừa mới chạy ra được mấy chục mét đã bị Diệp Trần đuổi kịp sau đó bắt lại.
"Vũ Hạc lão nhi, vốn ta còn muốn giữ lại nguyên thần của ngươi để hỏi thăm chuyện Bồng Lai tiên đảo một chút, thế nhưng ngươi không biết sống chết vậy ta cũng không thể để cho ngươi sống thêm nữa!"
Nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động.
Oanh!
Trong nháy mắt Tam Muội chân hỏa từ trong lòng bàn tay của Diệp Trần phóng ra!
"A!!"
Nguyên thần của Vũ Hạc lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, "Đừng có giết ta! Không được! Không...."
Không chờ hắn nói cầu xin tha thứ xong, nguyên thần Vũ Hạc cũng đã bị Tam Muội chân hỏa đốt sạch sành sanh, trong nháy mắt hóa thành một sợi khói màu xanh, hoàn toàn tiêu tán giữ thiên địa.
Sau khi thuận tay tiêu diệt nguyên thần của Vũ Hạc, Diệp Trần nghiên cứu khối đá đen nhánh kia một lát thì phát hiện khối đá này lại là Trấn Nguyên thạch mà ở Tu Chân giới cũng rất hiếm thấy!
Tác dụng của khối đá này cũng không lớn, thế nhưng thích hợp nhất dùng để trấn thủ tiên môn, hơn nữa một khi kết hợp với hộ sơn đại trận, hiệu quả lập tức có thể gia tăng gấp bội.
"Nghĩ không ra trên địa cầu lại còn có thể tìm được một món đồ tốt như vậy!"
"Vừa đúng lúc ta đang định thành lập thế lực tông môn của mình mà Tiêu Dao sơn trang cũng đã di chuyển tới Hắc Sâm Lâm, lúc này chắc là cũng chuẩn bị gần đủ rồi!"
"Chờ sau khi trở về lần này, ta lợi dụng khối đá này làm căn cơ, bố trí hộ sơn đại trận thì cho dù tu tiên giả cảnh giới Nguyên Anh cũng có thể ngăn cản ở bên ngoài sơn môn!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức thu Trấn Nguyên thạch này và Bát Chỉ Kính, tất cả đều thu vào trong Càn Khôn Trạc.
Sau đó lại dùng thần niệm, quét kỹ càng nhìn toàn bộ cung điện này một lần.
Đáng tiếc là, lại chỉ tìm được mấy món Linh khí phổ thông, đối với Diệp Trần mà nói cũng không có quá nhiều tác dụng lớn.
Ngẫm lại cũng đúng, cái cổ mộ trước mắt này không biết bị bao nhiêu người vào xem qua, đồ tốt chỉ sợ sớm đã bị người lấy đi, chỗ nào đến lượt hắn.
Tuy nhiên có một ít còn hơn không, Diệp Trần thu sạch mấy cái Linh khí kia vào trong Càn Khôn Trạc, lúc này mới rời khỏi hang động, hướng chạy về khách sạn.
Chương 390 Trở về Hoa Hạ
Ngày thứ hai, theo lệnh của Diệp Trần thì mọi người chính thức khởi hành trở về Hoa Hạ.
Chuyến đi Đảo quốc lần này, đầu tiên hắn nhổ tận gốc tổ chức Sam Khẩu, tiếp đến lại bức lui lực lượng phòng vệ thứ bảy, sau đó chém giết Vũ Hạc đại tiên, rồi bức bách Thủ tướng Đảo quốc phải cúi đầu chịu thua!
Bây giờ phần bản đồ thứ hai đã ở trong tay, chuyến đi này cũng coi là công đức viên mãn, tự nhiên không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây.
Mọi người đi tới sân bay, Âu Dương Hàn vì để tránh Chính phủ Đảo quốc truy lùng sớm đã chuẩn bị cho mấy người Diệp Trần mỗi người một thân phận giả. Tuy nhiên, năm người Âu Dương Hàn muốn trở về Kinh đô để báo cáo nhiệm vụ, còn Diệp Trần thì trực tiếp trở về Thiên Hải cho nên cũng không đi cùng.
Diệp Trần mang theo ba người Lâm Vũ Y, Tuyết Cơ và Giang Khẩu Anh Tử, sau khi thông qua kiểm an trực tiếp lên khoang hạng nhất của máy bay.
Giang Khẩu Anh Tử vẫn đối với Diêp Trần rất ỷ lại, từ đầu tới cuối gắt gao ôm lấy cánh tay của Diệp Trần, sau khi lên máy bay thì ngồi xuống sát bên người Diệp Trần, rúc vào đầu vai của hắn người ở bên ngoài nhìn thấy thì tưởng hai người là người yêu.
Điều này làm cho Diệp Trần cũng rất bất đắc dĩ, đối mặt với một đại mỹ nữ chỉ có trí lực của một cô bé bảy tám tuổi, đánh không được chửi cũng không được, để hắn đường đường là Cuồng Đế vậy mà cũng bó tay toàn tập.
Mà Lâm Vũ Y ở một bên thấy thế, sinh ra khó chịu trong lòng, không cam chịu yếu thế, cũng ngồi xuống bên cạnh Diệp Trần, sau đó lặng lẽ rúc vào đầu vai khác của Diệp Trần.
Mà chỉ có Tuyết Cơ lẻ loi trơ trọi ngồi ở một bên, nhìn qua giống như bị ba người bỏ đi.
Chỉ chốc lát sau, bên cạnh chỗ ngồi lại lại có mấy người đi tới hình như là đi cùng nhau.
Cầm đầu là một tên thanh niên có tướng mạo khôi ngô tuấn tú khí vũ bất phàm, vừa nhìn là biết đây không phải nhân vật tầm thường, sau lưng còn đi theo một ông lão có khí thế rất mạnh, xem ra đây chắc là một tên cao thủ võ đạo, đằng sau còn có bốn người đàn ông trung niên có dáng người to con thì đây chắc là vệ sĩ của hắn.
Thanh niên kia sau khi ngồi xuống ở trên chỗ ngồi bên cạnh, rất nhanh đã chú ý tới mấy người Diệp Trần, khi ánh mắt đảo qua trên thân của ba người Giang Khẩu Anh Tử thì hai mắt lập tức nổ đom đóm sáng trưng lên, sau đó trong đôi mắt lại hiện ra vẻ vô cùng ghen ghét, "Chân dài! Loli! Nữ thần! Hơn nữa tất cả đều là cực phẩm, tiểu tử này thật đúng là diễm phúc không cạn a!"
Sau khi nhỏ giọng cảm thán một câu, hai mắt thanh niên kia hơi đảo một cái, giống như là đang có ý đồ gì đó, sau đó đứng dậy đi tới ngồi xuống đối diện với Diệp Trần, cười tủm tỉm nói:
"Người bạn này, làm quen một chút a! Ta tên là Trịnh Đồng Vũ người Thiên Hải, cha của ta là..."
Thanh niên này còn chưa nói xong lời của mình, Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút nào trực tiếp lạnh lùng nói:
"Cút!"
Thanh niên kia đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó thì hoàn toàn thay đổi sắc mặt, ngay cả đám thủ hạ của thanh niên kia nghe thấy Diệp Trần cũng dám vô lễ đối với chủ tử của bọn hắn như thế, cũng lập tức tất cả từng người đều đột nhiên đứng dậy hướng về phía mấy người Diệp Trần trợn mắt lên.
"Tiểu tử! Ngươi có biết ta là ai không? Mà cũng dám nói như vậy với ta?"
Vào lúc này thanh niên này sớm đã không còn thái độ ưu nhã như lúc đầu, đã bị thái độ của Diệp Trần làm cho tức giận đến suýt nữa thì điên lên.
Cha của hắn ở tỉnh Thiên Nam có quyền cao chức trọng, gia tộc của hắn càng là gia tộc có tên có tuổi ở toàn bộ Hoa Hạ, cho nên từ nhỏ tới lớn hắn đều là lớn lên trong sự vây quanh của đám người, và cho tới bây giờ thì không có một ai dám can đảm nói chuyện với hắn như thế này!
Tuy nhiên, Diệp Trần vẫn thế ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, lạnh lùng nói:
"Ta chẳng cần biết ngươi là ai, thu hồi chút tâm tư của ngươi đi! Còn dám nói nhảm với ta, có tin ta ném ngươi từ trên máy bay xuống hay không!"
"Ngươi dám..."
Thanh niên kia lập tức nổi giận, nhịn không được muốn lao về phía Diệp Trần, lại bị một lão giả nhanh tay lẹ mắt ở một bên trực tiếp kéo lại, sau đó nghiêng cổ vào bên tai hắn nói khẽ:
"Công tử, không được lỗ mãng! Người này thật không đơn giản, ngay cả ta đều không thể nhìn thấu tu vi của hắn! Mà cô gái còn lại, chắc là cũng không phải người bình thường, dù sao bây giờ chúng ta cũng đang ở nước ngoài vẫn là khiêm tốn một chút mới tốt a..."
Nghe thấy ông lão nói như vậy thanh niên kia lúc này mới lộ ra vẻ mặt không cam lòng lui sang một bên.
Diệp Trần từ đầu đến cuối liếc mắt cũng không có liếc hắn một cái, nếu như vừa rồi không phải ông lão kia ngăn cản, thanh niên kia dám can đảm xông lên mà nói thì vào lúc này chắc là đang tập làm chim bay giữa bầu trời rồi!
Nói đùa, ngay cả Thủ tướng Đảo quốc còn bị Diệp Trần ép cúi đầu nhận thua, ở Đảo quốc còn dám giết người chứ đừng nói là người Hoa Hạ, ai dám nói thêm cái gì?
Chỉ chốc lát, máy bay đã chính thức cất cánh, thanh niên kia vẫn luôn không có cam lòng, thi thoảng nhìn về phía mấy người Diệp Trần, trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng tức giận và ghen ghét.
Rất nhanh, ánh mắt của thanh niên Trịnh Đồng Vũ đã chuyển dời tới trên người của Tuyết Cơ.
Hắn phát hiện đại mỹ nữ này thanh thuần lãnh đạm giống như tiên tử, giống như không phải đi cùng với ba người đó, lại hoặc là bị ba người này xa lánh mà lẻ loi trơ trọi ngồi ở một bên, một đại mỹ như phong hoa tuyệt đại như vậy, bộ dáng cô đơn như thế để cho người ta không tự chủ được mà sinh ra mấy phần ý muốn bảo hộ.
Vừa nghĩ tới đây, Trịnh Đồng Vũ lại đứng dậy đi tới ngồi xuống chỗ ngồi ở bên cạnh Tuyết Cơ, rồi nở một nụ cười trên khuôn mặt mà hắn nghĩ là rất mê người, từ từ nói:
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, ta thấy ngươi chắc là người của Đảo quốc phải không? Không biết ngươi đi thành phố Thiên Hải làm cái gì? Không phải là du học sinh ở đại học Thiên Hải chứ?"
Tuyết Cơ một mặt lạnh lùng, không nói chẳng rằng, giống như căn bản không có nghe thấy Trịnh Đồng Vũ đang nói cái gì.
Trịnh Đồng Vũ còn tưởng rằng Tuyết Cơ không nghe hiểu tiếng Hoa Hạ thì lập tức lại dùng tiếng Đảo quốc nói thêm lần nữa.
Đáng tiếc, Tuyết Cơ vẫn im lặng như cũ, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút.
Trịnh Đồng Vũ lập tức cảm thấy mất hết cả thể diện, hắn tự hỏi chính mình cũng coi là một anh chàng đại soái ca đi, hơn nữa gia thế lại tuyệt vời như thế, từ trước tới nay đều có rất nhiều cô gái trẻ đẹp yêu thương nhung nhớ, thế mà bây giờ thật vất vả chủ động xuất kích một lần, lại bị đối phương không thèm để ý tới, điều này làm cho hắn làm sao có thể nhẫn?
"Mỹ nữ, gặp được tức là có duyên! Hay là kết giao làm bạn bè được chứ?"
Tuyết Cơ tiếp tục không nói một lời.
Trịnh Đồng Vũ dùng tiếng Hoa hạ và tiếng của Đảo quốc, sau khi liên tiếp thăm dò mấy lần, thấy Tuyết Cơ từ đầu tới cuối không nói một lời, lập tức cảm thấy có chút mất hết thể diện, tiếp tục lảm nhảm không ngừng nói:
"Mỹ nữ, ta tên là Trịnh Đồng Vũ, cha của ta là Trịnh Quang Minh, là người đứng thứ hai ở tỉnh Thiên Nam! Sau này ngươi ở Hoa Hạ gặp được vấn đề gì đều có thể tới tìm ta, ta cam đoan không ai dám trêu chọc ngươi!"
Trịnh Đồng Vũ bị thái độ lạnh lùng của Tuyết Cơ kích động đến có chút tức hổn hển, trực tiếp khoe khoang của cải của nhà mình.
Hắn vốn cho rằng, đối phương sau khi nghe được bối cảnh gia thế của mình thì khẳng định sẽ có phản ứng, khẳng định không có khả năng lại lạnh lùng như thế nữa.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Trịnh Đồng Vũ lại thất vọng thêm lần nữa!
Tuyết Cơ vẫn như cũ giống như không nghe thấy, giống như một pho tượng đá ngồi ngay ngắn tại chỗ không có bất kỳ một chút phản ứng nào.
"Ngươi không phải là câm hay điếc gì chứ? Hay là ngay cả con mắt cũng mù tịt ròi sao?"
Trịnh Đồng Vũ thấy Tuyết Cơ từ đầu tới cuối không có bất kỳ phản ứng nào, không thể không nhỏ giọng thì thầm một câu, hai tay còn cố ý vẫy vẫy ở trước mắt của nàng.
Ngoài lý do đó ra thì hắn thực sự không nghĩ ra cái lý do gì khác để giải thích tốt hơn.
Tuy nhiên, lời kia của hắn vừa mới thốt ra, Tuyết Cơ vẫn luôn như là tượng băng, rốt cuộc có phản ứng, tuy nhiên lại là quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, trong đôi mắt lộ ra sát khí, giọng điệu lạnh như băng nói:
"Chủ nhân, ta đề nghị giết người này đi! Hắn lải nhải nãy giờ mệt cả đầu óc!"