-
Chương 426-430
Chương 426 Bằng hắn, còn chưa xứng làm đối thủ của ta!
Những người này ở đây, tất cả đều là nhân vật đỉnh cấp trong giới kinh doanh của Hoa Hạ, rất nhiều người đều mơ hồ biết về bối cảnh của tập đoàn Cửu Châu, nghe được lời nói này của Uông Tư Tề thì lập tức từng người đều vui vẻ ra mặt, đồng thời bắt đầu nịnh bợ đối với Uông Tư Tề.
Chuyện mà một mình Diệp Trần áp đảo Đảo quốc, quét ngang sáu nước phía đông nam Á châu này thì chỉ có một ít cao tầng của Hoa Hạ mới biết được, hơn nữa thuộc về loại tin tức cơ mật cấp cao, cho nên những người này cũng không biết được.
Ở trong suy nghĩ của bọn họ thì cho dù là thủ lĩnh của Thần Long vệ thì ở trước mặt vị bá chủ quân đội kia ở phía sau Uông gia cuối cùng thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Đã có người ra mặt thay bọn họ, bọn họ tự nhiên là cầu còn không được.
Nghe được tiếng tâng bốc của mọi người, Uông Tư Tề lập tức càng thêm đắc ý, "Đợi chút nữa anh họ của ta là Thường Nam Địch cũng sẽ tới, vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia coi như là Long thì cũng phải cuộn lại cho ta! Là hổ thì cũng phải nằm xuống cho ta!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức thi nhau lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó bắt đầu nhỏ giọng trao đổi:
"Thường Nam Địch! Không phải là cháu ruột của vị Thường lão kia sao?"
"Nghe nói người này trời sinh thần lực, hơn nữa thuở nhỏ được danh sư chỉ điểm, từng một lần được vinh dự là người nối nghiệp của tướng quân Diệp Thiên Ca, chiến thần đời sau của quân đội Hoa Hạ không có nhân tuyển thứ hai!"
"Đáng tiếc sau này, lại bị vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia đè ép một đầu, thế là hết mộng tưởng."
"Xem ra Uông gia cũng đã sớm chuẩn bị rồi a! Vậy mà mời người này tới!"
"Hắc hắc, các ngươi ở đây chắc cũng không biết đi! Nghe nói tập đoàn Tô Diệp gần đây nhất liên tiếp khiêu khích tập đoàn Cửu Châu, thậm chí càn quét thế lực của tập đoàn Cửu Châu ở trên tỉnh Thiên Nam hầu như không còn, hiển nhiên là có ý định đấu võ với Uông gia, Uông gia làm sao có thể trơ mắt ra mà nhìn?"
"Theo điều này, ta hy vọng rằng vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia đừng bỏ lỡ ngày hôm nay, như vậy mới có trò hay để xem a!"
...
Ngay vào lúc mọi người đang nghị luận sôi nỗi thì bỗng nhiên ở phía ngoài cổng có người hô một tiếng, "Nhanh nhìn! Sở tổng của tập đoàn Tô Diệp đến rồi!"
Mọi người lập tức thi nhau hướng phía cửa nhìn lại, chỉ thấy, một nam một nữ, một đôi bích nhân, từ ngoài cổng từ từ đi vào trong đại sảnh.
Nữ thì mặc trang phục dạ hội màu hồng phối hợp với dáng người cao gầy hoàn mỹ của cô ta, dung nhan không thể bắt bẻ với khí chất như tiên nhân, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả nam nhân, thậm chí ở trong những người này đã có ngươi bắt đầu chảy nước miếng.
Dù những người này ở đây đều là tồn tại giàu có ở một nơi, dạng mỹ nữ gì mà chưa từng gặp qua, thế nhưng nhìn thấy vị ở trước mắt này, vẫn là không nhịn được mà xao động một lúc.
Nếu bàn về dung mạo đi so với mỹ nữ có ngũ quan tinh xảo trước mắt này thì bọn họ cũng chưa bao giờ gặp được, thế nhưng là trên người vị mỹ nữ trước mắt này có loại khí chất siêu nhiên, cũng là một đặc điểm mà bọn họ chưa bao giờ thấy qua.
Người này tự nhiên chính là Sở Phi Yên.
Ngay cả Uông Tư Tề nhìn thấy Sở Phi Yên thì cũng không thể không nao nao lên, tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Diệp Trần ở bên cạnh Sở Phi Yên thì lập tức trừng hai mắt một cái, "Là ngươi!"
Hôm đó hắn bị Diệp Trần chém đứt một cái bàn tay, tuy rằng sau đó kịp thời sử dụng gen thuốc nước, nối liền tay bị đứt lại, bây giờ đã cơ bản khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nhưng cứ mỗi khi nhớ tới chuyện này thì Uông Tư Tề đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, Uông Tư Tề từng phái người đi đại học Thiên Hải điều tra thân phận của Diệp Trần thì đáng tiếc lại không thu hoạch được gì, lại phái người đối phó Tiêu Nhược Hi, càng là mất tích một cách không bình thường.
Bây giờ thì tuyệt đối không ngờ rằng, cừu nhân của chính mình thế mà lại xuất hiện ở đây!
Vào lúc này Diệp Trần tự nhiên cũng để ý tới Uông Tư Tề, phát hiện tay cảu cái tên này thế mà khôi phục như lúc ban đầu, cũng không thể không hơi sững sờ.
Đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên có một người đi ra, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, cung kính nói:
"Diệp tiên sinh, ngài cũng tới!"
Diệp Trần lúc này mới đưa ánh mắt rời khỏi trên người Uông Tư Tề, quay đầu nhìn lại.
Người này hóa ra chính là Tiêu Thiên Tá cha của Tiêu Nhược Hi nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam!
Mọi người nghe được lời này của Tiêu Thiên Tá thì lập tức xì xào bàn tán, "Cái gì? Hắn chính là vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia?"
"Ngay cả vị Sở tổng kia cũng chỉ có thể đứng ở phía sau hắn, xem ra hẳn là tám chín phần mười rồi!"
"Không nghĩ tới vị Diệp tiên sinh này thế mà còn trẻ như thế!"
...
Mà Uông Tư Tề nghe được tới mấy câu này cũng không thể không thay đổi sắc mắt, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Khó trách lại dám cuồng như thế! Hóa ra hắn chính là Diệp Cuồng Tiên kia!"
Hắn đã từng không chỉ một lần nghe anh họ nhà mình đề cập qua Diệp Cuồng Tiên này, chỉ luận về võ công mà nói, ngay cả người anh họ thiên tài kia cũng đều không theo đuổi kịp.
Vốn là, Uông Tư Tề còn có ý định lập tức để cao thủ trong gia tộc đến đây, bắt cái tên tiểu tử đáng ghét này xuống, thế nhưng sau khi biết được thân phận của Diệp Trần thì ngay lập tức không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Hừ! Chờ anh họ của ta tới, sau đó tìm ngươi tính sổ!"
...
Chẳng mấy chốc, ở dưới sự chào đón của Tiêu Thiên Tá, Diệp Trần chậm rãi bước vào trong đại sảnh.
Mọi người nhất thời cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình, đại sảnh vốn còn có chút xôn xao lộn xộn, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại.
Bởi vì cái gọi là, người có tên, cây có bóng!
Cho dù những người này cũng không biết chiến tích quang vinh mấy tháng gần đây của Diệp Trần, thế nhưng chỉ cần là thiếu tướng của Thần Long vệ, lại thêm một cái thân phận là đệ nhất cao thủ Hoa Hạ, cũng đủ để cho những người ở trước mắt này sợ mất mật.
Có thể xuất hiện ở đây nhưng đều không có ai là người bình thường cả, tự nhiên đều vô cùng rõ ràng, những cao thủ võ đạo kia, có được lực lượng đáng sợ như thế nào.
Tiêu Thiên Tá đón Diệp Trần tới ngồi xuống trước một cái bàn, lại có vẻ mặt lo lắng, nhẹ giọng nói những lời trước đó mà Uông Tư Tề nói về Diệp Trần một lần, rồi mới nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Diệp tiên sinh, Thường Nam Địch kia cũng không phải là một tên dễ trêu chọc! Theo ta thấy thì ngài vẫn là trước tiên tạm thời tránh đi một chút a!"
Sở Phi Yên cũng đều có vẻ mặt kinh hãi, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, Uông gia thế mà mời thế lực chỗ dựa ở sau lưng hắn đi ra, thế là cũng vội vàng nói theo:
"Đúng vậy! Diệp Trần, Thường gia là thế gia tướng quân của Hoa Hạ, từ lúc kiến quốc cho tới nay đã đi ra được sáu vị tướng! Thường Nam Địch này, nghe nói lại nổi danh độc đoán, nếu không anh vẫn là nên tránh đi một chút a!"
Rất rõ ràng, theo những những gì hai người nghĩ, tuy Diệp Trần có được võ công kinh thiên thế nhưng là ở trước mặt quân đội thì lực lượng cá nhân vẫn là quá yếu ớt.
Lấy năng lực của Thường gia thì vài phút là có thể điều tới một đội nhánh đội quân tinh anh!
Coi như võ công của Diệp Trần lại cao hơn nữa thì thật chẳng lẽ còn có thể chống lại cả một đội quân hay sao?
Lấy tính cách của Diệp Trần, một khi đối đầu với Thường Nam Địch, chỉ sợ sẽ đưa tới hậu quả khó có thể tưởng tượng được!
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại cười nhạt một tiếng, "Thường Nam Địch sao? Chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi! Nếu như Thường Tại Sơn ông của hắn đích thân tới đây, có lẽ còn có thể để cho ta nhìn thẳng vào mà đối đãi, bằng hắn, còn chưa xứng làm đối thủ của ta!"
Oanh!
Lúc Diệp Trần nói ra lời này, cũng không có che che lấp lấp, hơn nữa toàn bộ hội trường vốn vô cùng yên tĩnh cho nên lời này lập tức truyền tới trong tai của mỗi người rất rõ ràng.
Toàn bộ hội trường, trong nháy mắt nổ tung!
"Ta không có nghe lầm chứ?"
"Vị này Diệp tiên sinh, khẩu khí thật sự là rất lớn a!"
"Thế mà ngay cả Thường Nam Địch đều không có để vào mắt!"
...
Uông Tư Tề thì càng tức giận lập tức đứng dậy, nhưng nghĩ tới cảnh tượng trước đó bị Diệp Trần chặt đứt cổ tay thì sửng sốt không dám nói ra lời phản bác.
Mà đúng vào lúc này, một đạo thân ảnh to lớn cao ngạo xuất hiện ở cửa hội trường, đồng thời bao hàm giọng nói tức giận đột nhiên vang lên, "Thật sao? Ta ngược lại muốn xem xem, là người nào mà dám mạnh miệng nói ra lời nói ngông cuồng như thế, ngay cả Thường Nam Địch ta cũng không xứng làm đối thủ của hắn!"
Chương 427 Ngươi muốn ta xin lỗi?
Thường Nam Địch!
Mọi người thấy một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở cổng thì tất cả ngay lập tức đều kinh hô lên.
Người vừa tới này không phải là ai khác, hóa ra chính là người anh họ kia của Uông Tư Tề, người đứng đầu thế hệ trẻ của Thường gia, Thường Nam Địch.
"Lần này có trò hay để nhìn rồi!"
"Một vị là thiếu tường Thần Long vệ, đệ nhất cao thủ Hoa Hạ! Một vị đứng đầu thế hệ trẻ của Thường gia!"
"Không biết hai vị này thì ai sẽ lợi hại hơn ai?"
"Luận võ công thì tự nhiên là vị Vân Châu Diệp tiên sinh này! Thế nhưng lấy bối cảnh của Thường Nam Địch, cho dù là vị Diệp tiên sinh này, chắc là cũng không dám làm gì hắn!"
...
Sau khi mọi người chấn kinh, lại lập tức thi nhau khẽ bàn luận, trên mặt mũi của từng người đều đầy vẻ mong chờ.
Dù sao thì vô luận là Vân Châu Diệp tiên sinh hay là Thường Nam Địch của Thường gia, đối với những người như bọn hắn mà nói đều là nhân vật thần tiên.
Hai đại thần tiên đấu pháp, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, bọn họ cũng vui vẻ đến ở một bên quan chiến.
Uông Tư Tề nhìn thấy anh họ nhà mình tới rồi thì tinh thần lập tức trở nên hưng phấn, vội vàng bước nhanh đi tới phía trước, chủ vào Diệp Trần vẫn còn đang ở nơi đó, giọng căm hận nói:
"Anh họ, hắn chính là Vân Châu cái kia Diệp Cuồng Tiên! Người trước đó chặt đứt một bàn tay của em cũng chính là người này!"
"Ồ?"
Thường Nam Địch nghe được lời này của Uông Tư Tề thì hai mắt ngay lập tức nheo lại, phát ra một vệt hàn mang, đánh giá ở trên người Diệp Trần một phen, chậm rãi nói:
"Hóa ra ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên, quả nhiên người cũng như tên, ngươi thật đúng là đủ cuồng a!"
Diệp Trần vẫn ngồi ở chỗ đó, ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, thản nhiên nói:
"Ngươi cho rằng ta cuồng, đó chẳng qua bởi vì ngươi không có làm rõ tình huống mà thôi! Chính cha ngươi, ông nội ngươi ở đây, cũng không dám nói chuyện như thế với ta!"
"Đánh rắm!"
Thường Nam Địch nghe được điều này thì ngay lập tức tức giận nổi trận lôi đình, chỉ vào Diệp Trần bắt đầu quát tháo, "Ngươi chớ có cho là ỷ vào chỗ dựa của Quân lão là có thể không để bất luận kẻ nào vào mắt!"
"Ngươi chẳng qua chỉ là một tên thiếu tướng, phụ thân ta tên là Thường Liệt sớm ở ba năm trước đây đã tấn thăng làm trung tướng, hơn nữa tay cầm binh quyền quân khu Đông Nam!"
"Còn về ông nội của ta, sớm ở hai mươi năm trước cũng đã là thượng tướng của Hoa Hạ, bây giờ có địa vị ở trong quân đội gần như là chỉ ở dưới một mình Quân lão!"
"Hai người bọn họ đều có địa vị hay là thực quyền, đều cao hơn ngươi rất nhiều!"
"Ngươi là cái thá gì? Chẳng qua chỉ có vận khí tốt mới leo lên tới vị trí thiếu tướng cũng dám khinh thị bọn ta như thế?"
Thường Nam Địch càng nói càng hăng hái, khí thế cả người cũng nhảy lên một cái tình trạng cực kỳ đáng sợ.
Mọi người ở xung quanh nghe được lời nói của hắn thì cũng không thể không âm thầm gật đầu, "Đại thiếu Thường gia nói có đạo lý a!"
"Vị Vân Châu Diệp tiên sinh này tuy cũng coi như là một thiếu niên anh hùng nhưng nếu như so nội tình thì so với Thường gia cuối cùng vẫn còn có chênh lệch không nhỏ!"
"Nếu như hai người bọn họ lấy bản thân đi ra để mà so thì tự nhiên vị Diệp tiên sinh này tự nhiên là hơn hẳn, đáng tiếc hắn không nên khinh thường Thường gia như thế!"
"Không sai! Nếu như trải qua hai ba mươi năm sau, hắn có lẽ có thể vượt qua Trung tướng Thường Liệt, thậm chí phân cao thấp với Thượng tướng Thường Tại Sơn, nhưng bây giờ thì vẫn còn quá trẻ a!"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, mà hai mắt Diệp Trần thì vẫn buông xuống, im lặng ngồi ở chỗ đó không nói gì, dường như là chấp nhận cách nói của mọi người.
Thường Nam Địch thấy thế thì còn tưởng là Diệp Trần sợ, lập tức tiến lên hai bước lạnh lùng nói:
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi đối với cha và ông nội của ta mở miệng bất kính, bây giờ ta yêu cầu ngươi chính thức hướng bọn họ xin lỗi!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức vui vẻ, cuối cùng mí mắt cũng rung động, liếc mắt nhìn Thường Nam Địch, "Ngươi muốn ta xin lỗi?"
Thường Nam Địch bị Diệp Trần liếc tới thì ngay lập tức không tự chủ được mà giật mình trong lòng, ngay cả chính hắn cũng không nói lên được nguyên nhân là từ đâu ra, cũng cảm thấy chính mình giống như bị một con mãnh thú để mắt tới!
Tuy nhiên, hắn đã cho rằng Diệp Trần chắc chắn sẽ không làm gì hắn thì lập tức ép một tia không yên ổn kia xuống, ngang nhiên chất vấn:
"Ngươi miệt thị cấp trên, vô lễ với thủ trưởng, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?"
"Ha ha ha!"
Vượt quá ý liệu của tất cả mọi người, sau khi Diệp Trần hơi sững sờ, thế mà lại cười ha ha.
"Ngươi cười cái gì?"
Thường Nan Địch lập tức cảm thấy chính mình đã bị sỉ nhục, nhịn không được mà gầm thét một tiếng.
Diệp Trần bỗng nhiên thu hồi nụ cười, vẻ mặt bây giờ hiện ra một màu lạnh, lạnh lùng nói:
"Ta cười là bởi vì ngươi thật sự quá ngu xuẩn! Xem ra trưởng bối Thường gia các ngươi, có rất nhiều chuyện cũng không có nói cho ngươi biết a! Bằng không há lại sẽ để ngươi tới trước mặt ta ăn nói bừa bãi?"
Thường Nam Địch ngay lập tức sững sờ, trên mặt không thể không lộ ra vẻ ngờ vực.
Lúc trước hắn chấp hành nhiệm vụ ở Phi Châu, vừa đúng hai ngày nay mới trở lại thành phố Lâm Ân, hoàn toàn chính xác là có rất nhiều chuyện mà hắn cũng không biết.
Lúc này, Diệp Trần lại từ từ mở miệng nói:
"Thôi được! Coi như xem ở trên thể diện của Thường lão, ta không muốn so đo với một tên tiểu bối như ngươi! Nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi, chuyện vừa rồi ta có thể coi như là chuyện cũ mà bỏ qua!"
Xoạt!
Diệp Trần vừa thốt ra lời này, mọi người ngay lập tức lại xôn xao thêm lần nữa.
Diệp Cuồng Tiên này lại muốn đại thiếu Thường gia dập đầu xin lỗi?
Là ai cho hắn lớn mật như thế?
Chẳng lẽ hắn không biết, làm như thế sẽ có hậu quả gì sao?
Thường Nam Địch càng là giận quá mà hóa thành cười "Được được được! Diệp Cuồng Tiên, ngươi quả nhiên đủ cuồng!"
"Mọi người đều nói ngươi là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ, hôm nay ta muốn tới lĩnh giáo!"
Nói xong lời này, Thường Nan Địch đã ở vào trạng thái nổi giận, vậy mà chủ động đánh về phía Diệp Trần.
Đáng tiếc, Diệp Trần cũng không thèm nhìn một chút, trực tiếp hơi giơ bàn tay lên rồi mới hướng xuống nhấn một cái.
Oanh!
Một cái bóng mờ hình bàn tay to lớn, trong nháy mắt hung hăng giáng xuống đỉnh đầu của Thường Nam Địch!
Thường Nan Địch lập tức hoảng hốt, vội vàng thúc giục chân khí trong cơ thể tới cực hạn, giơ hai tay lên tiếp lấy.
Oanh!
Thường Nam Địch này thế mà là cao thủ cấp bậc Thánh Cảnh!
Lấy tuổi tác của hắn bây giờ đạt tới tu vi như thế thì phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, chắc là cũng không có mấy người.
Đáng tiếc, người trước mắt lại là Diệp Trần thì cho dù là Thánh Cảnh cũng chỉ yếu ớt như trẻ con mà thôi.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Sau khi cái bóng lớn hình bàn tay rơi xuống, Thường Nan Địch thậm chí ngay cả một giây đồng hồ cũng không có chống đỡ được, hai chân trực tiếp mềm nhũn, "Phù phù!"
Trong nháy mắt Thường Nam Địch té quỵ trên đất, cảm thấy ở trên người giống như là bị một tòa núi lớn đập trúng, làm cho hắn muốn động cũng không thể động được!
"Không! Làm sao lại mạnh như thế!"
Thường Nan Địch ngay lập tức không cam lòng rống lớn một tiếng.
Tuy hắn đã ngờ tới, chính mình rất có khả năng không phải là đối thủ của Diệp Trần, thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình vậy mà lại bại nhanh chóng như thế, triệt để như vậy!
Hắn vậy mà hoàn toàn không có bất kỳ một sức chống cự nào, đối phương giống như là người lớn thích đánh trẻ con như thế nào cũng được.
Tuy nhiên, còn không đợi Thường Nam Địch từ trong lúc khiếp sợ lấy lại được tinh thần thì bỗng nhiên trên đùi phải của hắn truyền tới một cơn đau đớn như tê tâm liệt phế!
"A!!"
Thường Nam Địch lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai tay che lấy đùi phải, toàn thân run rẩy, đầy mồ hôi...
Mọi người ở xung quanh còn chưa kịp phản ứng chuyện này là thế nào thì ngay lập tức bị dọa đến liên tục lùi lại.
Lúc này, giọng nói của Diệp Trần giống như giọng nói lạnh lùng của Ma Thần, vang lên một lần nữa, "Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, đáng tiếc ngươi không biết quý trọng, phế một cái chân của ngươi để làm trừng phạt ngươi phạm tội vô lễ đi!"
Chương 428 Bá đạo!
Oanh!
Diệp Trần vừa nói xong, xung quanh lại xôn xao một trận, khuôn mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ sợ hãi.
"Nghe nói từ trước đến nay vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia làm việc rất dứt khoát, quả nhiên không phải là tin đồn a!"
"Trời ơi! Đây chính là Thường Nam Địch, con trai trưởng của Thường gia, đứa cháu trai mà lão tướng quân Thường Tại Sơn yêu quý, cưng chiều nhất. Vậy mà nói phế là phế, hắn không sợ người nhà họ Thường tới tính sổ với hắn sao?"
"Kẻ này đúng là không biết trời cao đất dày gì. Quả thực gan to bằng trời a!"
...
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, Sở Phi Yên và Tiêu Thiên Tá đều hiện ra vẻ mặt trắng bệch mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.
Mắc dù bọn hắn đối với tính tình của Diệp Trần thì có hiểu biết, thế nhưng lại cũng không nghĩ tới, Diệp Trần lại làm chuyện này tuyệt tình như thế, không cho Thường gia một chút thể diện nào.
Mà sau khi Thường Nam Địch hét thảm một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi dám...ngươi dám đối với ta như thế! Thường gia sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cha ta bây giờ đang ở ngay trong thành phố Lâm An, có gan thì ngươi đừng có chạy!"
Mọi người nghe được lời này của Thường Nam Địch, lập tức hai mặt nhìn nhau lần nữa, "Trung tướng Thường Liệt cũng ở thành phố Lâm An?"
Trung tướng Thường Liệt từ xưa đến nay nổi danh là người bao che khuyết điểm, nuông chiều con bậc nhất. Nếu để cho hắn biết được con trai hắn bị người phế đi một chân chắc không dễ dàng bỏ qua đâu.
"Diệp Cuồng Tiên lại gây ra đại họa rồi."
...
Sở Phi Yên và Tiêu Thiên Tá càng là sốt ruột tới không chịu được, Sở Phi Yên vội vàng kéo tay áo Diệp Trần, thấp giọng nói:
"Diệp Trần, hảo hán không để bụng thiệt thòi ở trước mắt! Thường Liệt kia là Tổng tư lệnh quân khu Đông Nam, không phải là hạng người dễ day vào trước tiên anh nên tránh một chút đi!"
Tiêu Thiên Tá cũng vội vàng đuổi theo:
"Đúng đó! Diệp tiên sinh, Thường Liệt hắn là tư lệnh quân đội đứng đầu một khu vực, không thể đem ra so sánh với Thường Nam Địch con trai hắn được!"
Lấy tu vi của Thường Nam Địch thì tự nhiên có thể dễ như trở bàn tay nghe được lời của hai người Sở Phi Yên vào trong tai, đau nhức kịch liệt trên đùi lộ ra nụ cười đùa cợt, "Thế nào? Diệp Cuồng Tiên! Ngươi sợ chưa? Nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi với ta, rồi tự phế đi hai chân, chuyện ngày hôm nay có thể xóa bỏ, như thế nào?"
Diệp Trần ngẩng đầu liếc mắt qua Thường Nam Địch một lần nữa, không thể không lắc đầu, "Thật sự là ngu xuẩn! Ngươi đã nói như vậy ta lại phế thêm một chân nữa của ngươi!"
Nói xong, Diệp Trần cong ngón tay búng ra một lần nữa.
Một tiếng xương vỡ vụn vang lên!
"A!!!"
Thường NaM Địch ngay lập tức che lấy chân trái của mình, kêu rên thê thảm lên.
Mọi người hoảng sợ thêm lần nữa, Diệp Cuồng Tiên này thế mà thật sự phế đi hai chân của Thường Nam Địch!
Có cần phải bá đạo như thế hay không.
Chẳng lẽ hắn thật không sợ Thường gia nổi giận một chút nào sao?
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi..."
Hai mắt Thường Nam Địch đỏ ngầu, hận không thể ngay lập tức nhào về phía Diệp Trần để liều cái mạng này với hắn, đáng tiếc hai chân bị phế căn bản muốn di chuyển cũng là chuyện không thể chứ đừng nói đến chuyện đánh nhau với Diệp Trần.
Diệp Trần lại giống như làm một việc nhỏ không có ý nghĩa gì, trực tiếp cắt ngang lời nói của Thường Nam Địch, lạnh lùng nói:
"Còn dám nói nhảm! Ta giết ngươi!!"
"Ngươi!..."
Thường Nam Địch lập tức cảm thấy được một cỗ sát ý cường đại khó mà hình dung, ùn ùn kéo tới phía hắn.
Mặc dù tràng diện gì hắn cũng đã từng gặp qua, vậy mà toàn thân cũng không thể không run lên, câu nói phía sau thì sững sờ không nói ra miệng được. Bởi vì hắn có một loại dự cảm, tên gia hỏa coi trời bằng vung ở trước mắt này là thật sự dám giết hắn!
Tê ~
Mọi người nghe được điều này, cũng thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Diệp Cuồng Tiên này! Không thể không nói là quá mức ngông cuồng tàn nhẫn đi!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bị sát khí ở trên người Diệp Trần chấn nhiếp, bao quát cả Thường Nam Địch và Uông Tư Tề ở bên trong, tất cả đều ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ở cửa truyền tới từng tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó, một người đàn ông trung niên rất uy nghiêm, từ bên ngoài bước nhanh tới, phía sau còn có hai ông lão có khí thế cực mạnh đi theo, rồi mấy tên áo đen to cao, khí tràng rất cường đại, khiến mọi người ở xung quanh không tự chủ được mà liên tiếp lui lại sang hai bên.
"Là Uông tổng tập đoàn Cửu Châu tới rồi!"
"Không biết Diệp Cuồng Tiên đối mặt với Uông tổng, còn có thể phách lối giống như trước đó hay không?"
"Uông tổng thế nhưng là nhân vật số một trong giới kinh doanh của Hoa Hạ chúng ta, gần như có thể chi phối toàn bộ tình hình kinh tế của Hoa Hạ, nếu như Diệp Cuồng Tiên dám động tới hắn thì không cần kể tới mối quan hệ với Thường gia này, quốc gia cũng sẽ không ngồi yên mà không để ý đến!"
...
Mọi người thấp giọng nghị luận, mà Uông Tư Tề thì sớm đã bước nhanh đi ra đón, "Cha!"
Uông Thành Lâm khoát tay áo, trên mặt không giận không vui, bụng dạ cực sâu, "Việc này ta đã biết, cậu của con lập tức sẽ chạy tới, con đi ra bên ngoài chờ cậu đi!"
Nhỏ giọng dặn dò với con trai của mình một tiếng, bước chân Uông Thành Lâm ở dưới vẫn bước không ngừng, đã nhanh chân đi tới trước mặt Diệp Trần, chắp tay trầm giọng nói:
"Diệp tiên sinh! Cho dù ngươi là Thiếu tướng của Thần Long vệ, cao thủ đệ nhất của Hoa Hạ thì hành động hôm nay của ngươi cũng không thể không có chút quá đáng a?"
Diệp Trần thì ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút, "Ngươi tính là thứ gì? Cũng dám nói chuyện với ta như thế!"
Oanh!
Mọi người đột nhiên trở nên sững sờ.
Cái tên này, vậy mà thực sự là coi thường người khác quá mà, đến cả người giàu nhất Hoa Hạ mà hắn cũng không để vào mắt!
Uông Thành Lâm thì càng tức giận tới toàn thân phát run, hắn rong ruổi lăn lộn trong giới kinh doanh mấy chục năm, trở thành người đứng đầu tập đoàn Cửu Châu, một tay lèo lái tập đoàn số một Hoa Hạ cũng coi như nhân vật số một trong giới thương mại. So ra tầm ảnh hưởng của hắn cũng phải ngang ngửa với đại quan của một tỉnh, tướng lĩnh nơi biên cương há lại để một tên thiếu niên khinh thường.
Sống đến giờ chưa bao giờ giống như bây giờ, hắn thế mà lại bị một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch tuổi chưa đến hai mươi răn dạy ở trước mặt mọi người!
"Diệp Cuồng Tiên! Uông mỗ kính trọng ngươi vì ngươi là thiếu niên anh hùng, cho nên mới đối với ngươi liên tục nhường nhịn! Mà ngươi trước đó để cho tập đoàn Tô Diệp xuất thủ đối với tập đoàn Cửu Châu chúng ta, bây giờ lại làm nhục ta như thế, thật coi Uông Thành Lâm ta dễ ức hiếp như thế phải không?"
"Ức hiếp ngươi sao?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, nhàn nhạt liếc qua Uông Thành Lâm, lạnh lùng nói:
"Nếu như ta thực sự ức hiếp ngươi thì Uông gia các ngươi sớm đã không có ở đây!"
Oanh!
Mỗi câu mà Diệp Trần nói ra, đối với mọi người ở đây mà nói đều không thua gì một quả bom lớn.
"Lời này của hắn là có ý gì?"
"Ý tứ hình như là nói, nếu hắn thật muốn đối phó với Uông gia thì sớm đã diệt cả nhà Uông gia rồi!"
"Con mẹ nó! Được một cái Diệp Cuồng Tiên a! Quá bá đạo!"
...
Uông Thành Lâm lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, nếu như hắn không phải cố kỵ tới tu vi của Diệp Trần, thì hắn đã sớm xông lên liều mạng với Diệp Trần rồi.
"Hừ!"
Hai ông lão ở phía sau Uông Thành Lập lập tức ngồi không yên, liếc nhau một cái, trực tiếp đi lên phía trước, "Nghe qua Vân Châu Diệp tiên sinh chính là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ, hai ông lão Thiên Sơn bất tài chúng ta hôm nay muốn mời Diệp tiên sinh chỉ giáo một phen!"
Hai ông lão này vừa mới buông lời nói ra khỏi miệng, mọi người ở xung quanh ngay lập tức xôn xao không ngừng.
"Hoá ra bọn họ chính là Thiên Sơn nhị lão!"
"Nghe nói hai người này sớm ở ba mươi năm trước đã là cao thủ đỉnh cấp của Hoa Hạ rồi, thực lực hôm nay chỉ sợ sẽ càng mạnh hơn!"
"Uông tổng không hổ là nhà giàu nhất Hoa Hạ, thậm chí ngay cả cao thủ bậc này trong truyền thuyết đều có thể mời tới!"
"Thiên Sơn nhị lão cùng nhau thì chính Diệp Cuồng Tiên cũng không thể coi nhẹ được đi!"
...
Trong tiếng nghị luận sôi nổi của mọi người thì thân thể của hai ông lão nhoáng một cái đã từ hai phương hướng khác nhau lao tới Diệp Trần.
"Không biết sống chết!"
Diệp Trần ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích tí nào, trực tiếp như thuận tay đánh ra hai chưởng.
Bành! Bành!
Thiên Sơn nhị lão còn chưa có tới gần trước người Diệp Trần được mười mét thì đã trực tiếp bị hai chưởng lớn vỗ trúng, sau đó rõ ràng bị đánh bại, hóa thành một đống thịt vụn.
"Cái gì!"
Nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này, mọi người nhất thời như thể con vịt bị bóp lấy cổ, toàn bộ hội trường trở nên vô cùng yên tĩnh.
Chương 429 Toàn bộ choáng váng
Tất cả mọi người đều không có nghĩ đến, Thiên Sơn nhị lão có tiếng tăm lừng lẫy như vậy vậy mà lại thua nhanh tới như vậy, bại theo cách hoàn toàn triệt để!
Quả thực chính là giết người trong nháy mắt.
Mà Diệp Cuồng Tiên này vậy mà thật dám giết người ở trước mặt mọi người ở đây!
Bạch bạch bạch!
Uông Thành Lâm thấy cảnh này thì ngay lập tức bị dọa đến liên tục lùi lại, vẻ mặt trắng bệch.
Từ khi tập đoàn Cửu Châu bị tập đoàn Tô Diệp nhắm vào, Uông Thành Lâm đã ngờ tới, sớm muộn cũng sẽ đối đầu với vị Vân Châu Diệp tiên sinh này.
Tuy rằng hắn không hiểu rõ, vì sao Diệp Trần lại muốn nhằm vào tập đoàn Cửu Châu của hắn, thế nhưng là làm một thương nhân vô cùng khôn khéo, phòng ngừa chu đáo là bản năng của hắn.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Uông Thành Lâm đã hao phí gần chục tỷ, sử dụng rất nhiều mối liên hệ mới có thể mời được Thiên Sơn nhị lão rời núi.
Vốn cho rằng coi như hai người không đánh lại được Diệp Cuồng Tiên thì ít nhất cũng có lực ngăn cản.
Thế nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Thiên Sơn nhị lão vậy mà thậm chí ngay cả một chiêu của đối phương đều không có đỡ nổi thì đã bị Diệp Trần tiện tay giết chết.
Ngay cả Thường Nam Địch vẫn còn đang ngồi ở trên mặt đất, nhìn thấy kết quả này cũng không thể không hít vào một ngụm khí lạnh.
Phải biết, Thiên Sơn nhị lão mà liên thủ với nhau thì ngay cả Tần Đạp Thiên lúc trước muốn thắng lợi cũng không có dễ dàng như vậy a.
Mà một trận chiến ở trên sông Thiên Giang lúc trước, tuy rằng Diệp Trần may mắn mà giành được chiến thắng, thế nhưng cũng chỉ có thực lực ngang ngang với Tần Đạp Thiên mà thôi.
Cho nên, vốn là theo cách nghĩ của Thường Nam Địch, tu vi của Diệp Trần tuy rằng phải cao hơn hắn rất nhiều thế nhưng so với Thiên Sơn nhị lão thì cũng không mạnh được hơn bao nhiêu.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, thực lực Diệp Trần thế mà cường đại tới tình trạng như thế!
Thậm chí ngay cả Thiên Sơn nhị lão đều có thể dễ dàng giết chết trong nháy mắt!
"Gia hỏa này còn là người sao?"
Trong mơ hồ, trong lòng Thường Nam Địch bỗng nhiên nổi lên một chút hối hận, thậm chí đã bắt đầu có chút luống cuống!
Quả thật, cho dù là cường giả võ đạo cấp bậc tiên nhân thì khi đối mặt với sức mạnh quân đội của cả một nước, cuối cùng thì vẫn còn quá đơn bạc, không có khả năng làm tới trình độ thoát ra khỏi cái ràng buộc này.
Thế nhưng là, khi thực lực của một người, cường đại tới một trình độ nhất định thì ngay cả quốc gia cũng phải kiêng kỵ mấy phần!
Mà Diệp Trần trước mắt này, dường như đã có thực lực như vậy.
Nếu đã như vậy, vậy thì Thường gia sẽ còn vì hắn mà đắc tội với người đáng sợ như này sao?
Chỉ sợ cũng rất khó nói!
Ngay vào lúc Thường Nam Địch suy nghĩ bay tán loạn, Uông Thành Lâm thất kinh, mọi người nhìn nhau mà hoảng sợ, bỗng nhiên có tiếng bước chân nhanh chóng mà chỉnh tề vang lên.
"Trung tướng Thường Liệt tới rồi!"
Không biết là ai hô một tiếng, mọi người vội vàng hướng về phía cửa nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên có dáng người thẳng tắp khôi ngô, đang từ bên ngoài bước nhanh tới, phía sau còn đi theo một nhánh đội ngũ binh sĩ súng thật đạn thật, hơn nữa khí thế của mỗi người rất cường hãn, hiển nhiên đều là tinh anh trong quân đội!
"Nam Địch!"
Người đàn ông trung niên mặc quân trang nhìn thấy Thường Nam Địch đang quỳ ở trên mặt đất, lập tức rống lớn một tiếng, bước nhanh đi tới trước mặt của hắn.
"Cha mau cứu con!"
Thường Nam Địch vừa mừng vừa sợ, vội vàng hô to một tiếng.
Hóa ra, người đàn ông trung niên mặc quân trang này bỗng nhiên chính là cha của Thường Nam Địch, Thường Liệt - Tổng tư lệnh quân khu ở Đông Nam!
"Là ai làm? Đứng ra cho ta!"
Thường Liệt nhìn thấy tình cảnh bi thảm của con trai mình thì hai mắt lập tức như muốn phun ra lửa!
Con trai của Thường Liệt hắn thế mà bị người phế bỏ hai chân, đây không phải chỉ đơn giản là cố ý đả thương người mà là cố ý khinh thường Thường gia bọn hắn!
Thường gia bọn họ, đã có sáu vị tướng quân, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, cũng gần như hiếm có gia tộc nào được như vậy, bây giờ thế mà bị người ta làm cho nhục nhã ở trước mặt mọi người, điều này làm cho Thường Liệt hắn có thể nhịn được như thế nào??
"Là hắn! Chính là hắn đả thương con! Cha, cha phải làm chủ cho con a!"
Thường Nam Địch lập tức chỉ vào Diệp Trần rống to.
Ý nghĩ của Thường Nam Địch rất đơn giản, nếu như chỉ là cá nhân hắn, có lẽ còn chưa đủ để cho Thường gia vì hắn mà đắc tội người đàn ông đáng sợ trước mắt này.
Thế nhưng một khi tăng thêm Thường Liệt cha của hắn vào, vậy tình huống đó có thể nói là khác biệt thật lớn.
Dù sao cha hắn chính là trụ cột chắc chắn của Thường gia!
Thường Liệt thuận theo hướng con trai mình chỉ tay mà nhìn qua thì nhìn thấy một tên thiếu niên vào lúc này còn đang vểnh lên bắt chéo chân, ngồi ở trên một chỗ ngồi, một bộ dáng thảnh thơi thảnh thơi, giống như hoàn toàn không có để hắn vào mắt.
Thường Liệt đầu tiên là giận dữ, sau đó lại bỗng nhiên cảm thấy, dung mạo người thiếu niên trước mắt này dường như đã từng gặp qua ở nơi nào?
Đúng lúc này thì Uông Thành Lâm ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói, "Anh vợ, kẻ này chính là vị năm ngoái danh chấn Hoa Hạ, Vân Châu Diệp tiên sinh! Hắn ỷ vào chính mình là cái gì Thiếu tướng Thần Long vệ, thế mà ngay cả lão gia tử cũng không có để vào mắt a!"
Uông Thành Lâm vào lúc này, đã từ trong thất kinh vừa rồi mà phản ứng lại, lập tức ở một bên bắt đầu châm ngòi thổi gió nói.
Theo suy nghĩ của Uông Thành Lập, coi như Diệp Trần có lá gan lớn như trời đi nữa thì cũng không dám khiêu chiến với một Tổng tư lệnh quân khu, trừ khi là hắn chán sống rồi!
Tuy nhiên, để Uông Thành Lâm tuyệt đối không thể ngờ tới chính là sau khi Thường Liệt nghe được lời giới thiệu của hắn thì sắc mặt lập tức thay đổi hoàn toàn, nộ khí kinh thiên trước đó, trong nháy mắt đã tiêu tán không còn, thay vào đó là vô cùng chấn kinh, còn có chút ít kích động, "Ngài...ngài là Diệp thượng tướng sao?
Xoạt!
Thường Liệt vừa mới thốt ra lời kia, thì tất cả mọi người lập tức choáng váng.
"Diệp thượng tướng?"
"Vị Vân Châu Diệp tiên sinh này không phải là thiếu tướng sao? Lúc nào đã trở thành Thượng tướng rồi?"
"Trung tướng Thường chẳng lẽ nhầm lẫn sao? Diệp tiên sinh này từ một trận chiến ở năm trước mà thành danh, đến bây giờ ngay cả thời gian nửa năm còn chưa tới, coi như hắn lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng trực tiếp từ Thiếu tướng thăng lên tới Thượng tượng a!"
"Chắc chắn là nhầm lẫn rồi!"
...
Tất cả mọi người đều nghĩ mãi mà không hiểu ra vì sao.
Phải biết, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, Thượng tướng chẳng qua cũng chỉ có hơn ba mươi vị mà thôi, thế nhưng trong đó có hơn một nửa đều đã nghỉ hưu, cho dù là Thường Liệt trước mắt này chẳng qua cũng chỉ là Trung tướng mà thôi!
Mỗi một vị Thượng tướng đều phải đối với quốc gia dân tộc có công trạng hiển hách cống hiến cho tổ quốc mà khiến cho người đời không thể xóa nhòa được, hơn nữa trong quân đội phải có tư lịch và uy vọng cực cao thì mới có thể leo lên cao vị như thế.
Diệp Cuồng Tiên này không phải chỉ là có võ công cao một chút thôi sao? Hắn dựa vào cái gì?
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói:
"Không sai, là ta! Cuối cùng thì Thường gia cũng có một người hiểu chuyện!"
Nếu như Thường Liệt biết tin tức hắn tấn thăng làm Thượng tướng thì hiển nhiên cũng sẽ biết, hành động hai ba tháng gần đây của Diệp Trần.
Mọi người nhất thời càng giống như là lọt vào trong sương mù, không hiểu ý cho lắm.
Mà Thường Liệt nghe được điều này, hắn đứng lên rồi mới bước nhanh đi về phía trước mấy bước, ngay sau đó vậy mà hướng về phía Diệp Trần hơi khom người nói:
"Hóa ra là Diệp Thượng tướng đến đây, Thường Liệt vừa rồi lỗ mãng!"
Xoạt!
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức trợn tròn hai mắt lên thật lớn, quả thực không thể tin được chuyện vừa mới xảy ra trước mắt đều là thật.
Người trước mắt này là ai?
Đây chính là Trung tướng người chấp chưởng quân quyền ở một phương!
Đặt vào thời cổ đại thì đó chính là Tiết Độ Sứ một phương, chư hầu một phương a!
Tuy vị Vân Châu Diệp tiên sinh này cũng không phải là người bình thường thế nhưng tư lịch còn thấp, còn chưa đủ để lấy được sự tôn kính như thế của Thường Liệt chứ?
Nhưng sự thật lại bày ra ở trước mắt mọi người, lại không phải do bọn họ không tin!
"Cha, cha...cha đây là đang làm cái gì? Diệp Cuồng Tiên hắn coi như võ công cao hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ trong giới võ phu! Ngài..."
"Nghịch tử! Ngậm miệng!"
Không đợi Thường Nam Địch nói xong, Thường Liệt trực tiếp quát lớn một tiếng, rõ ràng cắt ngang lời nói phía sau của hắn, "Diệp Thượng tướng lấy lực lượng một người, thu hồi chủ quyền đảo Thùy Điếu, làm cho Thủ tướng của Đảo quốc phải công khai xin lỗi, hắn chính là đại anh hùng chân chính của Hoa Hạ quốc chúng ta, cũng là thần tượng của cha, há lại cho ngươi khinh nhờn như thế? Lập tức dập đầu xin lỗi cho ta!"
Chương 430 Tồn tại không thể động tới
Nghe được lời nói này của Thường Liệt thì tất cả mọi người ở đây, toàn bộ đều choáng váng.
"Trước đó lực lượng phòng vệ của Đảo quốc đột nhiên rút quân khỏi đảo Thùy Điếu, Thủ tướng của Đảo quốc công khai hướng Hoa Hạ xin lỗi! Chính là bởi vì hắn sao?"
"Điều này quá đáng kinh ngạc?"
"Nghe thế nào cũng không thể tin được là sức mạnh của một người có thể cường đại tới tình trạng như thế?"
"Trung tướng Thường Liệt có thân phận như thế nào? Chắc là sẽ không ăn nói lung tung a?"
...
Hai mắt của Thường Nam Địch thì trợn lên thật lớn, liều mạng lắc đầu, "Không có khả năng! Đây không có khả năng! Cha! Cha có phải đã nhầm lần gì rồi hay không? Hắn chẳng qua chỉ là một thằng nhóc mới có mười mấy tuổi mà thôi, làm sao lại có khả năng có được thực lực như vậy? Cha cũng không nên bị một số tin tức giả cho lừa bịp a..."
Thường Nam Địch không cam tâm, không nhịn được mà hướng về phía Thường Liệt rống lớn.
Theo quan điểm của hắn thì ngay cả cường giả có cấp độ Tiên Nhân thì khi đối mặt với quân đội đã được hiện đại hóa thì cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.
Huống chi, lực lượng quân sự của Đảo quốc tuy rằng bị hạn chế phát triển thế nhưng thực lực của lực lượng phòng vệ, tuyệt đối không thể khinh thường, ở trên toàn thế giới vẫn có thể đứng ở hàng đầu, há lại sẽ bị Diệp Trần dùng vũ lực mà phải khuất phục?
Điều này cũng khó mà trách được Thường Nam Địch không tin, chuyện mà Diệp Trần một mình đánh lui lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc lúc trước, lúc truyền vào trong tai của những người có cấp cao trong quân đội ở trong nước cũng vậy đều không có một ai tin tưởng, bao quát cả Thường Liệt ở bên trong, đều cảm thấy đây chính là một cái tin tức giả, hoàn toàn chính là nói bậy.
Thẳng đến lúc hình ảnh chiến đấu của Diệp Trần được thu qua vệ tinh bày ở trước mặt bọn họ, thì lúc này những người có cấp cao trong quân đội này mới tiếp nhận được đây là sự thật.
Ba!
Không đợi Thường Nam Địch nói xong, Thường Liệt đã trực tiếp trừng hai mắt một cái, sau đó không nói lời gì, lách mình đi tới trước mặt Thường Nam Địch, đưa tay chính là một cái tát mạnh.
Nếu như không phải tu vi của bản thân Thường Nam Địch không yếu, một chưởng này đủ đề tát cho hắn ngất đi!
"Nếu như ngươi không muốn chết thì câm miệng lại cho lão tử!"
Thường Liệt giận dữ mắng mỏ thêm một lần nữa, lúc này mới quay lại nhìn về phía Diệp Trần, một mặt xin lỗi nói:
"Con trai ta không biết gì, nói năng lung tung mạo phạm Diệp thượng tướng, mong rằng Diệp thượng tướng có thể rộng lượng một chút!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
"Nếu như không phải ta nể mặt thể diện của Thường lão tướng quân, ngươi cảm thấy hắn bây giờ còn có thể sống để mà nói chuyện với ta sao?"
"Vâng vâng!"
Thường Liệt nghe được điều này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, người khác có lẽ không hiểu, nhưng hắn thì lại quá hiểu, vị tướng quân thiếu niên trước mắt này, tuyệt đối không phải người dễ nói chuyện, phàm là thế lực hay người nào đó trêu chọc tới trên đầu của hắn thì không có một ai có được kết cục tốt nào!
Chuyến đi Đảo quốc ở trên lấy ra làm ví dụ, người này đầu tiên là nhổ tận gốc tổ chức Sam Khẩu, tiếp đó là đánh cho lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc bị tổn thất nặng nề, rồi mới giết chết Vũ Hạc đại tiên, bức bách Thủ tướng Đảo quốc xin lỗi.
Trước đây không lâu lại không biết vì sao mà một thân một mình giết vào phía đông nam Á Châu, quét ngang quân đội của sáu nước, giết chết đại pháp sư Tân Cách đệ nhất cao thủ của Thiên Trúc quốc!
Nếu như dùng một câu để tới hình dung người này đó chính là coi trời bằng vung!
Thường Liệt không hoài nghi chút nào, một khi người này bị chọc giận vậy thì tất nhiên sẽ đưa tới tai họa ngập đầu cho Thường gia bọn hắn!
Lấy thực lực đủ quét ngang cả một nước của người này thì có diệt Thường gia bọn hắn chỉ sợ quốc gia cũng sẽ không trở mặt với hắn dễ dàng như vậy.
Bởi vì cái giá phải trả và tổn thất đều thực sự quá lớn!
Phải biết, Diệp Cuồng Tiên bây giờ đã là một con át chủ bài của Hoa Hạ!
Chỉ cần người này ở Hoa Hạ một ngày thì ngay cả Mỹ quốc, Tô quốc cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Một người đủ để ảnh hưởng tới tương lai của một đất nước!
Đây là nghịch thiên cỡ nào?
Cho nên, không khoa trương một chút nào, chỉ cần người này không làm ra cử chỉ phản quốc thì quốc gia sẽ là nơi khoan dung nhất đối với hắn ta. So sánh giữa hai bên Diệp Trần và Thường gia, Chính phủ lại há có thể đánh đồng với vận mệnh của toàn bộ quốc giachỉ vì một gia tộc?
"Thứ không biết sống chết! Có phải ngay cả cha ngươi, ngươi cũng không nghe lời rồi phải không? Tranh thủ thời gian hướng Diệp thượng tướng dập đầu xin lỗi!"
Thường Liệt hướng về phía con trai của mình lạnh lùng nói.
Sau khi Thường Nam Địch bị cha của mình răn dạy hai lần liên tiếp, cả người đã rất là biết điều.
Tuy rằng trong lòng của hắn, vẫn mang thái độ hoài nghi, thế nhưng đã không có dũng khí để tiếp tục phản bác.
Phải biết, hắn lớn như thế này rồi mà chưa từng thấy qua người cha anh minh thần võ này của mình, có khi nào hiện ra vẻ mặt hoảng hốt lo sợ như thế!
"Diệp thượng tướng, thật...thật xin lỗi!"
Cuối cùng, tuy rằng Thường Nam Địch không có cam lòng, nhưng vẫn cúi cái đầu cao ngạo kia xuống.
Diệp Trần ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, một mặt bình thản nói:
"Thôi! Xem ở cha và ông nội của ngươi, hôm nay ta tha cho ngươi lần này!"
Thường Liệt nghe được điều này thì trái tim vẫn luôn treo ở đấy cuối cùng rơi xuống, vội vàng khom người lần nữa nói:
"Đa tạ Diệp thượng tướng! Chờ sau khi ta mang tên nghịch tử này về, chắc chắn sẽ quản giáo chặt chẽ!"
Thường Liệt nói xong thì chuẩn bị mang theo Thường Nam Địch hai chân bị tàn phế rời khỏi.
Tuy nhiên, Diệp Trần bỗng nhiên lại mở miệng lần nữa, "Chờ một chút!"
Trong lòng Thường Liệt lập tức giật mình, tuy nhiên vẫn cung kính nói:
"Diệp thượng tướng còn có gì phân phó?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, ánh mắt rơi vào trên người Uông Thành Lâm ở một bên, thản nhiên nói:
"Còn có một việc! Tập đoàn Cửu Châu sau này không cần thiết phải tồn tại nữa!"
"Ngươi..."
Nghe được điều này, Uông Thành Lâm lập tức trừng lớn hai mắt một cái, trên mặt trong nháy mắt không còn một chút máu nào, đầu óc trống rỗng, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Tuy nhiên Uông Thành Lâm này đến cùng vẫn được coi là người đã gặp qua sóng to gió lớn, rất nhanh thì đã trấn định lại, hướng về phía Diệp Trần khom người thi lễ một cái, nói:
"Diệp thượng tướng! Nếu là phân phó của ngài, Uông mỗ tự nhiên tuân theo, chỉ là có thể để cho ta chết cũng phải chết một cách minh bạch có được hay không? Ta tự hỏi tập đoàn Cửu Châu của ta từ trước tới giờ đều chưa từng trêu chọc Diệp tiên sinh ngài a!"
Uông Lành Lâm vẻ mặt biệt khuất, hắn đúng là nghĩ mãi mà không ra, tại sao đối phương cứ phải gây khó khăn đối với tập đoàn Cửu Châu hắn?
Diệp Trần cười lạnh, "Thật sao? Xem ra ngươi còn chưa biết con của người đã từng làm qua cái gì?"
Uông Thành Lâm lập tức ngẩn ngơ, sau đó ở trong lòng đã mắng Uông Tư Tề con trai của hắn máu chó phun đầy đầu rồi.
"Được cái tên tiểu súc sinh nhà ngươi a! Ngươi trêu chọc ai không chọc, làm gì cứ phải trêu chọc vị sát tinh này a! Toàn bộ Uông gia đều bị hại thảm rồi! Trở về nhìn ta xử lý ngươi như thế nào!"
...
Cuối cùng, Thường Liệt mang theo Thường Nam Địch bị phế hai chân rời khỏi, mà lúc Uông Thành Lập trước khi rời đi cũng lập nhiều hứa hẹn, sau khi lần này trở về sẽ lập tức giải tán tập đoàn Cửu Châu.
Đợi hai vị đại lão Thường Liệt và Uông Thành Lâm rời khỏi, toàn bộ hội trường lập tức yên tĩnh như chết, thậm chí ngay cả thở mạnh mọi người cũng không dám thở phát ra tiếng động.
Nói đùa, Thường Liệt thân làm Tổng tư lệnh quân khu ở một phương, đều đối với vị Vân Châu Diệp tiên sinh này mà cũng phải cung cung kính kính như vậy!
Thuận miệng một câu nói thì làm cho Uông Thành Lâm giải tán tập đoàn Cửu Châu!
Tuy rằng mọi người cũng không biết nguyên do cụ thể, thế nhưng lại có một điểm mà bọn họ hết sức rõ ràng: Vị Vân Châu Diệp tiên sinh này là người mà bọn họ không thể chọc nổi!
Còn về hai người Sở Phi Yên và Tiêu Thiên Tá ngồi cùng với bàn của Diệp Trần thì vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong rung động trước đó.
Sở Phi Yên che lấy miệng nhỏ, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Diệp Trần, dường như muốn nhận thức lại hắn.
Tuy rằng cô ta mơ hồ biết, Diệp Trần ở trong quân đội Hoa Hạ có địa vị không thấp chút nào, thế nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới vậy mà cao tới mức độ kinh khủng như thế!
Ngay cả gia tộc danh tiếng hiển hách như Thường gia, ở trước mặt của hắn cũng phải nhượng bộ lui binh!
"Trên người của người đàn ông này đến cùng còn có bao nhiêu chuyện mà ta còn chưa biết a!"
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Sở Phi Yên nhìn về phía Diệp Trần đã bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng, lại có chút ngây dại...
Những người này ở đây, tất cả đều là nhân vật đỉnh cấp trong giới kinh doanh của Hoa Hạ, rất nhiều người đều mơ hồ biết về bối cảnh của tập đoàn Cửu Châu, nghe được lời nói này của Uông Tư Tề thì lập tức từng người đều vui vẻ ra mặt, đồng thời bắt đầu nịnh bợ đối với Uông Tư Tề.
Chuyện mà một mình Diệp Trần áp đảo Đảo quốc, quét ngang sáu nước phía đông nam Á châu này thì chỉ có một ít cao tầng của Hoa Hạ mới biết được, hơn nữa thuộc về loại tin tức cơ mật cấp cao, cho nên những người này cũng không biết được.
Ở trong suy nghĩ của bọn họ thì cho dù là thủ lĩnh của Thần Long vệ thì ở trước mặt vị bá chủ quân đội kia ở phía sau Uông gia cuối cùng thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Đã có người ra mặt thay bọn họ, bọn họ tự nhiên là cầu còn không được.
Nghe được tiếng tâng bốc của mọi người, Uông Tư Tề lập tức càng thêm đắc ý, "Đợi chút nữa anh họ của ta là Thường Nam Địch cũng sẽ tới, vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia coi như là Long thì cũng phải cuộn lại cho ta! Là hổ thì cũng phải nằm xuống cho ta!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức thi nhau lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó bắt đầu nhỏ giọng trao đổi:
"Thường Nam Địch! Không phải là cháu ruột của vị Thường lão kia sao?"
"Nghe nói người này trời sinh thần lực, hơn nữa thuở nhỏ được danh sư chỉ điểm, từng một lần được vinh dự là người nối nghiệp của tướng quân Diệp Thiên Ca, chiến thần đời sau của quân đội Hoa Hạ không có nhân tuyển thứ hai!"
"Đáng tiếc sau này, lại bị vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia đè ép một đầu, thế là hết mộng tưởng."
"Xem ra Uông gia cũng đã sớm chuẩn bị rồi a! Vậy mà mời người này tới!"
"Hắc hắc, các ngươi ở đây chắc cũng không biết đi! Nghe nói tập đoàn Tô Diệp gần đây nhất liên tiếp khiêu khích tập đoàn Cửu Châu, thậm chí càn quét thế lực của tập đoàn Cửu Châu ở trên tỉnh Thiên Nam hầu như không còn, hiển nhiên là có ý định đấu võ với Uông gia, Uông gia làm sao có thể trơ mắt ra mà nhìn?"
"Theo điều này, ta hy vọng rằng vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia đừng bỏ lỡ ngày hôm nay, như vậy mới có trò hay để xem a!"
...
Ngay vào lúc mọi người đang nghị luận sôi nỗi thì bỗng nhiên ở phía ngoài cổng có người hô một tiếng, "Nhanh nhìn! Sở tổng của tập đoàn Tô Diệp đến rồi!"
Mọi người lập tức thi nhau hướng phía cửa nhìn lại, chỉ thấy, một nam một nữ, một đôi bích nhân, từ ngoài cổng từ từ đi vào trong đại sảnh.
Nữ thì mặc trang phục dạ hội màu hồng phối hợp với dáng người cao gầy hoàn mỹ của cô ta, dung nhan không thể bắt bẻ với khí chất như tiên nhân, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả nam nhân, thậm chí ở trong những người này đã có ngươi bắt đầu chảy nước miếng.
Dù những người này ở đây đều là tồn tại giàu có ở một nơi, dạng mỹ nữ gì mà chưa từng gặp qua, thế nhưng nhìn thấy vị ở trước mắt này, vẫn là không nhịn được mà xao động một lúc.
Nếu bàn về dung mạo đi so với mỹ nữ có ngũ quan tinh xảo trước mắt này thì bọn họ cũng chưa bao giờ gặp được, thế nhưng là trên người vị mỹ nữ trước mắt này có loại khí chất siêu nhiên, cũng là một đặc điểm mà bọn họ chưa bao giờ thấy qua.
Người này tự nhiên chính là Sở Phi Yên.
Ngay cả Uông Tư Tề nhìn thấy Sở Phi Yên thì cũng không thể không nao nao lên, tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Diệp Trần ở bên cạnh Sở Phi Yên thì lập tức trừng hai mắt một cái, "Là ngươi!"
Hôm đó hắn bị Diệp Trần chém đứt một cái bàn tay, tuy rằng sau đó kịp thời sử dụng gen thuốc nước, nối liền tay bị đứt lại, bây giờ đã cơ bản khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nhưng cứ mỗi khi nhớ tới chuyện này thì Uông Tư Tề đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, Uông Tư Tề từng phái người đi đại học Thiên Hải điều tra thân phận của Diệp Trần thì đáng tiếc lại không thu hoạch được gì, lại phái người đối phó Tiêu Nhược Hi, càng là mất tích một cách không bình thường.
Bây giờ thì tuyệt đối không ngờ rằng, cừu nhân của chính mình thế mà lại xuất hiện ở đây!
Vào lúc này Diệp Trần tự nhiên cũng để ý tới Uông Tư Tề, phát hiện tay cảu cái tên này thế mà khôi phục như lúc ban đầu, cũng không thể không hơi sững sờ.
Đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên có một người đi ra, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, cung kính nói:
"Diệp tiên sinh, ngài cũng tới!"
Diệp Trần lúc này mới đưa ánh mắt rời khỏi trên người Uông Tư Tề, quay đầu nhìn lại.
Người này hóa ra chính là Tiêu Thiên Tá cha của Tiêu Nhược Hi nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam!
Mọi người nghe được lời này của Tiêu Thiên Tá thì lập tức xì xào bàn tán, "Cái gì? Hắn chính là vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia?"
"Ngay cả vị Sở tổng kia cũng chỉ có thể đứng ở phía sau hắn, xem ra hẳn là tám chín phần mười rồi!"
"Không nghĩ tới vị Diệp tiên sinh này thế mà còn trẻ như thế!"
...
Mà Uông Tư Tề nghe được tới mấy câu này cũng không thể không thay đổi sắc mắt, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Khó trách lại dám cuồng như thế! Hóa ra hắn chính là Diệp Cuồng Tiên kia!"
Hắn đã từng không chỉ một lần nghe anh họ nhà mình đề cập qua Diệp Cuồng Tiên này, chỉ luận về võ công mà nói, ngay cả người anh họ thiên tài kia cũng đều không theo đuổi kịp.
Vốn là, Uông Tư Tề còn có ý định lập tức để cao thủ trong gia tộc đến đây, bắt cái tên tiểu tử đáng ghét này xuống, thế nhưng sau khi biết được thân phận của Diệp Trần thì ngay lập tức không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Hừ! Chờ anh họ của ta tới, sau đó tìm ngươi tính sổ!"
...
Chẳng mấy chốc, ở dưới sự chào đón của Tiêu Thiên Tá, Diệp Trần chậm rãi bước vào trong đại sảnh.
Mọi người nhất thời cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình, đại sảnh vốn còn có chút xôn xao lộn xộn, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại.
Bởi vì cái gọi là, người có tên, cây có bóng!
Cho dù những người này cũng không biết chiến tích quang vinh mấy tháng gần đây của Diệp Trần, thế nhưng chỉ cần là thiếu tướng của Thần Long vệ, lại thêm một cái thân phận là đệ nhất cao thủ Hoa Hạ, cũng đủ để cho những người ở trước mắt này sợ mất mật.
Có thể xuất hiện ở đây nhưng đều không có ai là người bình thường cả, tự nhiên đều vô cùng rõ ràng, những cao thủ võ đạo kia, có được lực lượng đáng sợ như thế nào.
Tiêu Thiên Tá đón Diệp Trần tới ngồi xuống trước một cái bàn, lại có vẻ mặt lo lắng, nhẹ giọng nói những lời trước đó mà Uông Tư Tề nói về Diệp Trần một lần, rồi mới nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Diệp tiên sinh, Thường Nam Địch kia cũng không phải là một tên dễ trêu chọc! Theo ta thấy thì ngài vẫn là trước tiên tạm thời tránh đi một chút a!"
Sở Phi Yên cũng đều có vẻ mặt kinh hãi, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, Uông gia thế mà mời thế lực chỗ dựa ở sau lưng hắn đi ra, thế là cũng vội vàng nói theo:
"Đúng vậy! Diệp Trần, Thường gia là thế gia tướng quân của Hoa Hạ, từ lúc kiến quốc cho tới nay đã đi ra được sáu vị tướng! Thường Nam Địch này, nghe nói lại nổi danh độc đoán, nếu không anh vẫn là nên tránh đi một chút a!"
Rất rõ ràng, theo những những gì hai người nghĩ, tuy Diệp Trần có được võ công kinh thiên thế nhưng là ở trước mặt quân đội thì lực lượng cá nhân vẫn là quá yếu ớt.
Lấy năng lực của Thường gia thì vài phút là có thể điều tới một đội nhánh đội quân tinh anh!
Coi như võ công của Diệp Trần lại cao hơn nữa thì thật chẳng lẽ còn có thể chống lại cả một đội quân hay sao?
Lấy tính cách của Diệp Trần, một khi đối đầu với Thường Nam Địch, chỉ sợ sẽ đưa tới hậu quả khó có thể tưởng tượng được!
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại cười nhạt một tiếng, "Thường Nam Địch sao? Chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi! Nếu như Thường Tại Sơn ông của hắn đích thân tới đây, có lẽ còn có thể để cho ta nhìn thẳng vào mà đối đãi, bằng hắn, còn chưa xứng làm đối thủ của ta!"
Oanh!
Lúc Diệp Trần nói ra lời này, cũng không có che che lấp lấp, hơn nữa toàn bộ hội trường vốn vô cùng yên tĩnh cho nên lời này lập tức truyền tới trong tai của mỗi người rất rõ ràng.
Toàn bộ hội trường, trong nháy mắt nổ tung!
"Ta không có nghe lầm chứ?"
"Vị này Diệp tiên sinh, khẩu khí thật sự là rất lớn a!"
"Thế mà ngay cả Thường Nam Địch đều không có để vào mắt!"
...
Uông Tư Tề thì càng tức giận lập tức đứng dậy, nhưng nghĩ tới cảnh tượng trước đó bị Diệp Trần chặt đứt cổ tay thì sửng sốt không dám nói ra lời phản bác.
Mà đúng vào lúc này, một đạo thân ảnh to lớn cao ngạo xuất hiện ở cửa hội trường, đồng thời bao hàm giọng nói tức giận đột nhiên vang lên, "Thật sao? Ta ngược lại muốn xem xem, là người nào mà dám mạnh miệng nói ra lời nói ngông cuồng như thế, ngay cả Thường Nam Địch ta cũng không xứng làm đối thủ của hắn!"
Chương 427 Ngươi muốn ta xin lỗi?
Thường Nam Địch!
Mọi người thấy một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở cổng thì tất cả ngay lập tức đều kinh hô lên.
Người vừa tới này không phải là ai khác, hóa ra chính là người anh họ kia của Uông Tư Tề, người đứng đầu thế hệ trẻ của Thường gia, Thường Nam Địch.
"Lần này có trò hay để nhìn rồi!"
"Một vị là thiếu tường Thần Long vệ, đệ nhất cao thủ Hoa Hạ! Một vị đứng đầu thế hệ trẻ của Thường gia!"
"Không biết hai vị này thì ai sẽ lợi hại hơn ai?"
"Luận võ công thì tự nhiên là vị Vân Châu Diệp tiên sinh này! Thế nhưng lấy bối cảnh của Thường Nam Địch, cho dù là vị Diệp tiên sinh này, chắc là cũng không dám làm gì hắn!"
...
Sau khi mọi người chấn kinh, lại lập tức thi nhau khẽ bàn luận, trên mặt mũi của từng người đều đầy vẻ mong chờ.
Dù sao thì vô luận là Vân Châu Diệp tiên sinh hay là Thường Nam Địch của Thường gia, đối với những người như bọn hắn mà nói đều là nhân vật thần tiên.
Hai đại thần tiên đấu pháp, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, bọn họ cũng vui vẻ đến ở một bên quan chiến.
Uông Tư Tề nhìn thấy anh họ nhà mình tới rồi thì tinh thần lập tức trở nên hưng phấn, vội vàng bước nhanh đi tới phía trước, chủ vào Diệp Trần vẫn còn đang ở nơi đó, giọng căm hận nói:
"Anh họ, hắn chính là Vân Châu cái kia Diệp Cuồng Tiên! Người trước đó chặt đứt một bàn tay của em cũng chính là người này!"
"Ồ?"
Thường Nam Địch nghe được lời này của Uông Tư Tề thì hai mắt ngay lập tức nheo lại, phát ra một vệt hàn mang, đánh giá ở trên người Diệp Trần một phen, chậm rãi nói:
"Hóa ra ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên, quả nhiên người cũng như tên, ngươi thật đúng là đủ cuồng a!"
Diệp Trần vẫn ngồi ở chỗ đó, ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, thản nhiên nói:
"Ngươi cho rằng ta cuồng, đó chẳng qua bởi vì ngươi không có làm rõ tình huống mà thôi! Chính cha ngươi, ông nội ngươi ở đây, cũng không dám nói chuyện như thế với ta!"
"Đánh rắm!"
Thường Nam Địch nghe được điều này thì ngay lập tức tức giận nổi trận lôi đình, chỉ vào Diệp Trần bắt đầu quát tháo, "Ngươi chớ có cho là ỷ vào chỗ dựa của Quân lão là có thể không để bất luận kẻ nào vào mắt!"
"Ngươi chẳng qua chỉ là một tên thiếu tướng, phụ thân ta tên là Thường Liệt sớm ở ba năm trước đây đã tấn thăng làm trung tướng, hơn nữa tay cầm binh quyền quân khu Đông Nam!"
"Còn về ông nội của ta, sớm ở hai mươi năm trước cũng đã là thượng tướng của Hoa Hạ, bây giờ có địa vị ở trong quân đội gần như là chỉ ở dưới một mình Quân lão!"
"Hai người bọn họ đều có địa vị hay là thực quyền, đều cao hơn ngươi rất nhiều!"
"Ngươi là cái thá gì? Chẳng qua chỉ có vận khí tốt mới leo lên tới vị trí thiếu tướng cũng dám khinh thị bọn ta như thế?"
Thường Nam Địch càng nói càng hăng hái, khí thế cả người cũng nhảy lên một cái tình trạng cực kỳ đáng sợ.
Mọi người ở xung quanh nghe được lời nói của hắn thì cũng không thể không âm thầm gật đầu, "Đại thiếu Thường gia nói có đạo lý a!"
"Vị Vân Châu Diệp tiên sinh này tuy cũng coi như là một thiếu niên anh hùng nhưng nếu như so nội tình thì so với Thường gia cuối cùng vẫn còn có chênh lệch không nhỏ!"
"Nếu như hai người bọn họ lấy bản thân đi ra để mà so thì tự nhiên vị Diệp tiên sinh này tự nhiên là hơn hẳn, đáng tiếc hắn không nên khinh thường Thường gia như thế!"
"Không sai! Nếu như trải qua hai ba mươi năm sau, hắn có lẽ có thể vượt qua Trung tướng Thường Liệt, thậm chí phân cao thấp với Thượng tướng Thường Tại Sơn, nhưng bây giờ thì vẫn còn quá trẻ a!"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, mà hai mắt Diệp Trần thì vẫn buông xuống, im lặng ngồi ở chỗ đó không nói gì, dường như là chấp nhận cách nói của mọi người.
Thường Nam Địch thấy thế thì còn tưởng là Diệp Trần sợ, lập tức tiến lên hai bước lạnh lùng nói:
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi đối với cha và ông nội của ta mở miệng bất kính, bây giờ ta yêu cầu ngươi chính thức hướng bọn họ xin lỗi!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức vui vẻ, cuối cùng mí mắt cũng rung động, liếc mắt nhìn Thường Nam Địch, "Ngươi muốn ta xin lỗi?"
Thường Nam Địch bị Diệp Trần liếc tới thì ngay lập tức không tự chủ được mà giật mình trong lòng, ngay cả chính hắn cũng không nói lên được nguyên nhân là từ đâu ra, cũng cảm thấy chính mình giống như bị một con mãnh thú để mắt tới!
Tuy nhiên, hắn đã cho rằng Diệp Trần chắc chắn sẽ không làm gì hắn thì lập tức ép một tia không yên ổn kia xuống, ngang nhiên chất vấn:
"Ngươi miệt thị cấp trên, vô lễ với thủ trưởng, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?"
"Ha ha ha!"
Vượt quá ý liệu của tất cả mọi người, sau khi Diệp Trần hơi sững sờ, thế mà lại cười ha ha.
"Ngươi cười cái gì?"
Thường Nan Địch lập tức cảm thấy chính mình đã bị sỉ nhục, nhịn không được mà gầm thét một tiếng.
Diệp Trần bỗng nhiên thu hồi nụ cười, vẻ mặt bây giờ hiện ra một màu lạnh, lạnh lùng nói:
"Ta cười là bởi vì ngươi thật sự quá ngu xuẩn! Xem ra trưởng bối Thường gia các ngươi, có rất nhiều chuyện cũng không có nói cho ngươi biết a! Bằng không há lại sẽ để ngươi tới trước mặt ta ăn nói bừa bãi?"
Thường Nam Địch ngay lập tức sững sờ, trên mặt không thể không lộ ra vẻ ngờ vực.
Lúc trước hắn chấp hành nhiệm vụ ở Phi Châu, vừa đúng hai ngày nay mới trở lại thành phố Lâm Ân, hoàn toàn chính xác là có rất nhiều chuyện mà hắn cũng không biết.
Lúc này, Diệp Trần lại từ từ mở miệng nói:
"Thôi được! Coi như xem ở trên thể diện của Thường lão, ta không muốn so đo với một tên tiểu bối như ngươi! Nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi, chuyện vừa rồi ta có thể coi như là chuyện cũ mà bỏ qua!"
Xoạt!
Diệp Trần vừa thốt ra lời này, mọi người ngay lập tức lại xôn xao thêm lần nữa.
Diệp Cuồng Tiên này lại muốn đại thiếu Thường gia dập đầu xin lỗi?
Là ai cho hắn lớn mật như thế?
Chẳng lẽ hắn không biết, làm như thế sẽ có hậu quả gì sao?
Thường Nam Địch càng là giận quá mà hóa thành cười "Được được được! Diệp Cuồng Tiên, ngươi quả nhiên đủ cuồng!"
"Mọi người đều nói ngươi là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ, hôm nay ta muốn tới lĩnh giáo!"
Nói xong lời này, Thường Nan Địch đã ở vào trạng thái nổi giận, vậy mà chủ động đánh về phía Diệp Trần.
Đáng tiếc, Diệp Trần cũng không thèm nhìn một chút, trực tiếp hơi giơ bàn tay lên rồi mới hướng xuống nhấn một cái.
Oanh!
Một cái bóng mờ hình bàn tay to lớn, trong nháy mắt hung hăng giáng xuống đỉnh đầu của Thường Nam Địch!
Thường Nan Địch lập tức hoảng hốt, vội vàng thúc giục chân khí trong cơ thể tới cực hạn, giơ hai tay lên tiếp lấy.
Oanh!
Thường Nam Địch này thế mà là cao thủ cấp bậc Thánh Cảnh!
Lấy tuổi tác của hắn bây giờ đạt tới tu vi như thế thì phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, chắc là cũng không có mấy người.
Đáng tiếc, người trước mắt lại là Diệp Trần thì cho dù là Thánh Cảnh cũng chỉ yếu ớt như trẻ con mà thôi.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Sau khi cái bóng lớn hình bàn tay rơi xuống, Thường Nan Địch thậm chí ngay cả một giây đồng hồ cũng không có chống đỡ được, hai chân trực tiếp mềm nhũn, "Phù phù!"
Trong nháy mắt Thường Nam Địch té quỵ trên đất, cảm thấy ở trên người giống như là bị một tòa núi lớn đập trúng, làm cho hắn muốn động cũng không thể động được!
"Không! Làm sao lại mạnh như thế!"
Thường Nan Địch ngay lập tức không cam lòng rống lớn một tiếng.
Tuy hắn đã ngờ tới, chính mình rất có khả năng không phải là đối thủ của Diệp Trần, thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình vậy mà lại bại nhanh chóng như thế, triệt để như vậy!
Hắn vậy mà hoàn toàn không có bất kỳ một sức chống cự nào, đối phương giống như là người lớn thích đánh trẻ con như thế nào cũng được.
Tuy nhiên, còn không đợi Thường Nam Địch từ trong lúc khiếp sợ lấy lại được tinh thần thì bỗng nhiên trên đùi phải của hắn truyền tới một cơn đau đớn như tê tâm liệt phế!
"A!!"
Thường Nam Địch lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai tay che lấy đùi phải, toàn thân run rẩy, đầy mồ hôi...
Mọi người ở xung quanh còn chưa kịp phản ứng chuyện này là thế nào thì ngay lập tức bị dọa đến liên tục lùi lại.
Lúc này, giọng nói của Diệp Trần giống như giọng nói lạnh lùng của Ma Thần, vang lên một lần nữa, "Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, đáng tiếc ngươi không biết quý trọng, phế một cái chân của ngươi để làm trừng phạt ngươi phạm tội vô lễ đi!"
Chương 428 Bá đạo!
Oanh!
Diệp Trần vừa nói xong, xung quanh lại xôn xao một trận, khuôn mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ sợ hãi.
"Nghe nói từ trước đến nay vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia làm việc rất dứt khoát, quả nhiên không phải là tin đồn a!"
"Trời ơi! Đây chính là Thường Nam Địch, con trai trưởng của Thường gia, đứa cháu trai mà lão tướng quân Thường Tại Sơn yêu quý, cưng chiều nhất. Vậy mà nói phế là phế, hắn không sợ người nhà họ Thường tới tính sổ với hắn sao?"
"Kẻ này đúng là không biết trời cao đất dày gì. Quả thực gan to bằng trời a!"
...
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, Sở Phi Yên và Tiêu Thiên Tá đều hiện ra vẻ mặt trắng bệch mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.
Mắc dù bọn hắn đối với tính tình của Diệp Trần thì có hiểu biết, thế nhưng lại cũng không nghĩ tới, Diệp Trần lại làm chuyện này tuyệt tình như thế, không cho Thường gia một chút thể diện nào.
Mà sau khi Thường Nam Địch hét thảm một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi dám...ngươi dám đối với ta như thế! Thường gia sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cha ta bây giờ đang ở ngay trong thành phố Lâm An, có gan thì ngươi đừng có chạy!"
Mọi người nghe được lời này của Thường Nam Địch, lập tức hai mặt nhìn nhau lần nữa, "Trung tướng Thường Liệt cũng ở thành phố Lâm An?"
Trung tướng Thường Liệt từ xưa đến nay nổi danh là người bao che khuyết điểm, nuông chiều con bậc nhất. Nếu để cho hắn biết được con trai hắn bị người phế đi một chân chắc không dễ dàng bỏ qua đâu.
"Diệp Cuồng Tiên lại gây ra đại họa rồi."
...
Sở Phi Yên và Tiêu Thiên Tá càng là sốt ruột tới không chịu được, Sở Phi Yên vội vàng kéo tay áo Diệp Trần, thấp giọng nói:
"Diệp Trần, hảo hán không để bụng thiệt thòi ở trước mắt! Thường Liệt kia là Tổng tư lệnh quân khu Đông Nam, không phải là hạng người dễ day vào trước tiên anh nên tránh một chút đi!"
Tiêu Thiên Tá cũng vội vàng đuổi theo:
"Đúng đó! Diệp tiên sinh, Thường Liệt hắn là tư lệnh quân đội đứng đầu một khu vực, không thể đem ra so sánh với Thường Nam Địch con trai hắn được!"
Lấy tu vi của Thường Nam Địch thì tự nhiên có thể dễ như trở bàn tay nghe được lời của hai người Sở Phi Yên vào trong tai, đau nhức kịch liệt trên đùi lộ ra nụ cười đùa cợt, "Thế nào? Diệp Cuồng Tiên! Ngươi sợ chưa? Nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi với ta, rồi tự phế đi hai chân, chuyện ngày hôm nay có thể xóa bỏ, như thế nào?"
Diệp Trần ngẩng đầu liếc mắt qua Thường Nam Địch một lần nữa, không thể không lắc đầu, "Thật sự là ngu xuẩn! Ngươi đã nói như vậy ta lại phế thêm một chân nữa của ngươi!"
Nói xong, Diệp Trần cong ngón tay búng ra một lần nữa.
Một tiếng xương vỡ vụn vang lên!
"A!!!"
Thường NaM Địch ngay lập tức che lấy chân trái của mình, kêu rên thê thảm lên.
Mọi người hoảng sợ thêm lần nữa, Diệp Cuồng Tiên này thế mà thật sự phế đi hai chân của Thường Nam Địch!
Có cần phải bá đạo như thế hay không.
Chẳng lẽ hắn thật không sợ Thường gia nổi giận một chút nào sao?
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi..."
Hai mắt Thường Nam Địch đỏ ngầu, hận không thể ngay lập tức nhào về phía Diệp Trần để liều cái mạng này với hắn, đáng tiếc hai chân bị phế căn bản muốn di chuyển cũng là chuyện không thể chứ đừng nói đến chuyện đánh nhau với Diệp Trần.
Diệp Trần lại giống như làm một việc nhỏ không có ý nghĩa gì, trực tiếp cắt ngang lời nói của Thường Nam Địch, lạnh lùng nói:
"Còn dám nói nhảm! Ta giết ngươi!!"
"Ngươi!..."
Thường Nam Địch lập tức cảm thấy được một cỗ sát ý cường đại khó mà hình dung, ùn ùn kéo tới phía hắn.
Mặc dù tràng diện gì hắn cũng đã từng gặp qua, vậy mà toàn thân cũng không thể không run lên, câu nói phía sau thì sững sờ không nói ra miệng được. Bởi vì hắn có một loại dự cảm, tên gia hỏa coi trời bằng vung ở trước mắt này là thật sự dám giết hắn!
Tê ~
Mọi người nghe được điều này, cũng thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Diệp Cuồng Tiên này! Không thể không nói là quá mức ngông cuồng tàn nhẫn đi!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bị sát khí ở trên người Diệp Trần chấn nhiếp, bao quát cả Thường Nam Địch và Uông Tư Tề ở bên trong, tất cả đều ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ở cửa truyền tới từng tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó, một người đàn ông trung niên rất uy nghiêm, từ bên ngoài bước nhanh tới, phía sau còn có hai ông lão có khí thế cực mạnh đi theo, rồi mấy tên áo đen to cao, khí tràng rất cường đại, khiến mọi người ở xung quanh không tự chủ được mà liên tiếp lui lại sang hai bên.
"Là Uông tổng tập đoàn Cửu Châu tới rồi!"
"Không biết Diệp Cuồng Tiên đối mặt với Uông tổng, còn có thể phách lối giống như trước đó hay không?"
"Uông tổng thế nhưng là nhân vật số một trong giới kinh doanh của Hoa Hạ chúng ta, gần như có thể chi phối toàn bộ tình hình kinh tế của Hoa Hạ, nếu như Diệp Cuồng Tiên dám động tới hắn thì không cần kể tới mối quan hệ với Thường gia này, quốc gia cũng sẽ không ngồi yên mà không để ý đến!"
...
Mọi người thấp giọng nghị luận, mà Uông Tư Tề thì sớm đã bước nhanh đi ra đón, "Cha!"
Uông Thành Lâm khoát tay áo, trên mặt không giận không vui, bụng dạ cực sâu, "Việc này ta đã biết, cậu của con lập tức sẽ chạy tới, con đi ra bên ngoài chờ cậu đi!"
Nhỏ giọng dặn dò với con trai của mình một tiếng, bước chân Uông Thành Lâm ở dưới vẫn bước không ngừng, đã nhanh chân đi tới trước mặt Diệp Trần, chắp tay trầm giọng nói:
"Diệp tiên sinh! Cho dù ngươi là Thiếu tướng của Thần Long vệ, cao thủ đệ nhất của Hoa Hạ thì hành động hôm nay của ngươi cũng không thể không có chút quá đáng a?"
Diệp Trần thì ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút, "Ngươi tính là thứ gì? Cũng dám nói chuyện với ta như thế!"
Oanh!
Mọi người đột nhiên trở nên sững sờ.
Cái tên này, vậy mà thực sự là coi thường người khác quá mà, đến cả người giàu nhất Hoa Hạ mà hắn cũng không để vào mắt!
Uông Thành Lâm thì càng tức giận tới toàn thân phát run, hắn rong ruổi lăn lộn trong giới kinh doanh mấy chục năm, trở thành người đứng đầu tập đoàn Cửu Châu, một tay lèo lái tập đoàn số một Hoa Hạ cũng coi như nhân vật số một trong giới thương mại. So ra tầm ảnh hưởng của hắn cũng phải ngang ngửa với đại quan của một tỉnh, tướng lĩnh nơi biên cương há lại để một tên thiếu niên khinh thường.
Sống đến giờ chưa bao giờ giống như bây giờ, hắn thế mà lại bị một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch tuổi chưa đến hai mươi răn dạy ở trước mặt mọi người!
"Diệp Cuồng Tiên! Uông mỗ kính trọng ngươi vì ngươi là thiếu niên anh hùng, cho nên mới đối với ngươi liên tục nhường nhịn! Mà ngươi trước đó để cho tập đoàn Tô Diệp xuất thủ đối với tập đoàn Cửu Châu chúng ta, bây giờ lại làm nhục ta như thế, thật coi Uông Thành Lâm ta dễ ức hiếp như thế phải không?"
"Ức hiếp ngươi sao?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, nhàn nhạt liếc qua Uông Thành Lâm, lạnh lùng nói:
"Nếu như ta thực sự ức hiếp ngươi thì Uông gia các ngươi sớm đã không có ở đây!"
Oanh!
Mỗi câu mà Diệp Trần nói ra, đối với mọi người ở đây mà nói đều không thua gì một quả bom lớn.
"Lời này của hắn là có ý gì?"
"Ý tứ hình như là nói, nếu hắn thật muốn đối phó với Uông gia thì sớm đã diệt cả nhà Uông gia rồi!"
"Con mẹ nó! Được một cái Diệp Cuồng Tiên a! Quá bá đạo!"
...
Uông Thành Lâm lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, nếu như hắn không phải cố kỵ tới tu vi của Diệp Trần, thì hắn đã sớm xông lên liều mạng với Diệp Trần rồi.
"Hừ!"
Hai ông lão ở phía sau Uông Thành Lập lập tức ngồi không yên, liếc nhau một cái, trực tiếp đi lên phía trước, "Nghe qua Vân Châu Diệp tiên sinh chính là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ, hai ông lão Thiên Sơn bất tài chúng ta hôm nay muốn mời Diệp tiên sinh chỉ giáo một phen!"
Hai ông lão này vừa mới buông lời nói ra khỏi miệng, mọi người ở xung quanh ngay lập tức xôn xao không ngừng.
"Hoá ra bọn họ chính là Thiên Sơn nhị lão!"
"Nghe nói hai người này sớm ở ba mươi năm trước đã là cao thủ đỉnh cấp của Hoa Hạ rồi, thực lực hôm nay chỉ sợ sẽ càng mạnh hơn!"
"Uông tổng không hổ là nhà giàu nhất Hoa Hạ, thậm chí ngay cả cao thủ bậc này trong truyền thuyết đều có thể mời tới!"
"Thiên Sơn nhị lão cùng nhau thì chính Diệp Cuồng Tiên cũng không thể coi nhẹ được đi!"
...
Trong tiếng nghị luận sôi nổi của mọi người thì thân thể của hai ông lão nhoáng một cái đã từ hai phương hướng khác nhau lao tới Diệp Trần.
"Không biết sống chết!"
Diệp Trần ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích tí nào, trực tiếp như thuận tay đánh ra hai chưởng.
Bành! Bành!
Thiên Sơn nhị lão còn chưa có tới gần trước người Diệp Trần được mười mét thì đã trực tiếp bị hai chưởng lớn vỗ trúng, sau đó rõ ràng bị đánh bại, hóa thành một đống thịt vụn.
"Cái gì!"
Nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này, mọi người nhất thời như thể con vịt bị bóp lấy cổ, toàn bộ hội trường trở nên vô cùng yên tĩnh.
Chương 429 Toàn bộ choáng váng
Tất cả mọi người đều không có nghĩ đến, Thiên Sơn nhị lão có tiếng tăm lừng lẫy như vậy vậy mà lại thua nhanh tới như vậy, bại theo cách hoàn toàn triệt để!
Quả thực chính là giết người trong nháy mắt.
Mà Diệp Cuồng Tiên này vậy mà thật dám giết người ở trước mặt mọi người ở đây!
Bạch bạch bạch!
Uông Thành Lâm thấy cảnh này thì ngay lập tức bị dọa đến liên tục lùi lại, vẻ mặt trắng bệch.
Từ khi tập đoàn Cửu Châu bị tập đoàn Tô Diệp nhắm vào, Uông Thành Lâm đã ngờ tới, sớm muộn cũng sẽ đối đầu với vị Vân Châu Diệp tiên sinh này.
Tuy rằng hắn không hiểu rõ, vì sao Diệp Trần lại muốn nhằm vào tập đoàn Cửu Châu của hắn, thế nhưng là làm một thương nhân vô cùng khôn khéo, phòng ngừa chu đáo là bản năng của hắn.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Uông Thành Lâm đã hao phí gần chục tỷ, sử dụng rất nhiều mối liên hệ mới có thể mời được Thiên Sơn nhị lão rời núi.
Vốn cho rằng coi như hai người không đánh lại được Diệp Cuồng Tiên thì ít nhất cũng có lực ngăn cản.
Thế nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Thiên Sơn nhị lão vậy mà thậm chí ngay cả một chiêu của đối phương đều không có đỡ nổi thì đã bị Diệp Trần tiện tay giết chết.
Ngay cả Thường Nam Địch vẫn còn đang ngồi ở trên mặt đất, nhìn thấy kết quả này cũng không thể không hít vào một ngụm khí lạnh.
Phải biết, Thiên Sơn nhị lão mà liên thủ với nhau thì ngay cả Tần Đạp Thiên lúc trước muốn thắng lợi cũng không có dễ dàng như vậy a.
Mà một trận chiến ở trên sông Thiên Giang lúc trước, tuy rằng Diệp Trần may mắn mà giành được chiến thắng, thế nhưng cũng chỉ có thực lực ngang ngang với Tần Đạp Thiên mà thôi.
Cho nên, vốn là theo cách nghĩ của Thường Nam Địch, tu vi của Diệp Trần tuy rằng phải cao hơn hắn rất nhiều thế nhưng so với Thiên Sơn nhị lão thì cũng không mạnh được hơn bao nhiêu.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, thực lực Diệp Trần thế mà cường đại tới tình trạng như thế!
Thậm chí ngay cả Thiên Sơn nhị lão đều có thể dễ dàng giết chết trong nháy mắt!
"Gia hỏa này còn là người sao?"
Trong mơ hồ, trong lòng Thường Nam Địch bỗng nhiên nổi lên một chút hối hận, thậm chí đã bắt đầu có chút luống cuống!
Quả thật, cho dù là cường giả võ đạo cấp bậc tiên nhân thì khi đối mặt với sức mạnh quân đội của cả một nước, cuối cùng thì vẫn còn quá đơn bạc, không có khả năng làm tới trình độ thoát ra khỏi cái ràng buộc này.
Thế nhưng là, khi thực lực của một người, cường đại tới một trình độ nhất định thì ngay cả quốc gia cũng phải kiêng kỵ mấy phần!
Mà Diệp Trần trước mắt này, dường như đã có thực lực như vậy.
Nếu đã như vậy, vậy thì Thường gia sẽ còn vì hắn mà đắc tội với người đáng sợ như này sao?
Chỉ sợ cũng rất khó nói!
Ngay vào lúc Thường Nam Địch suy nghĩ bay tán loạn, Uông Thành Lâm thất kinh, mọi người nhìn nhau mà hoảng sợ, bỗng nhiên có tiếng bước chân nhanh chóng mà chỉnh tề vang lên.
"Trung tướng Thường Liệt tới rồi!"
Không biết là ai hô một tiếng, mọi người vội vàng hướng về phía cửa nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên có dáng người thẳng tắp khôi ngô, đang từ bên ngoài bước nhanh tới, phía sau còn đi theo một nhánh đội ngũ binh sĩ súng thật đạn thật, hơn nữa khí thế của mỗi người rất cường hãn, hiển nhiên đều là tinh anh trong quân đội!
"Nam Địch!"
Người đàn ông trung niên mặc quân trang nhìn thấy Thường Nam Địch đang quỳ ở trên mặt đất, lập tức rống lớn một tiếng, bước nhanh đi tới trước mặt của hắn.
"Cha mau cứu con!"
Thường Nam Địch vừa mừng vừa sợ, vội vàng hô to một tiếng.
Hóa ra, người đàn ông trung niên mặc quân trang này bỗng nhiên chính là cha của Thường Nam Địch, Thường Liệt - Tổng tư lệnh quân khu ở Đông Nam!
"Là ai làm? Đứng ra cho ta!"
Thường Liệt nhìn thấy tình cảnh bi thảm của con trai mình thì hai mắt lập tức như muốn phun ra lửa!
Con trai của Thường Liệt hắn thế mà bị người phế bỏ hai chân, đây không phải chỉ đơn giản là cố ý đả thương người mà là cố ý khinh thường Thường gia bọn hắn!
Thường gia bọn họ, đã có sáu vị tướng quân, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, cũng gần như hiếm có gia tộc nào được như vậy, bây giờ thế mà bị người ta làm cho nhục nhã ở trước mặt mọi người, điều này làm cho Thường Liệt hắn có thể nhịn được như thế nào??
"Là hắn! Chính là hắn đả thương con! Cha, cha phải làm chủ cho con a!"
Thường Nam Địch lập tức chỉ vào Diệp Trần rống to.
Ý nghĩ của Thường Nam Địch rất đơn giản, nếu như chỉ là cá nhân hắn, có lẽ còn chưa đủ để cho Thường gia vì hắn mà đắc tội người đàn ông đáng sợ trước mắt này.
Thế nhưng một khi tăng thêm Thường Liệt cha của hắn vào, vậy tình huống đó có thể nói là khác biệt thật lớn.
Dù sao cha hắn chính là trụ cột chắc chắn của Thường gia!
Thường Liệt thuận theo hướng con trai mình chỉ tay mà nhìn qua thì nhìn thấy một tên thiếu niên vào lúc này còn đang vểnh lên bắt chéo chân, ngồi ở trên một chỗ ngồi, một bộ dáng thảnh thơi thảnh thơi, giống như hoàn toàn không có để hắn vào mắt.
Thường Liệt đầu tiên là giận dữ, sau đó lại bỗng nhiên cảm thấy, dung mạo người thiếu niên trước mắt này dường như đã từng gặp qua ở nơi nào?
Đúng lúc này thì Uông Thành Lâm ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói, "Anh vợ, kẻ này chính là vị năm ngoái danh chấn Hoa Hạ, Vân Châu Diệp tiên sinh! Hắn ỷ vào chính mình là cái gì Thiếu tướng Thần Long vệ, thế mà ngay cả lão gia tử cũng không có để vào mắt a!"
Uông Thành Lâm vào lúc này, đã từ trong thất kinh vừa rồi mà phản ứng lại, lập tức ở một bên bắt đầu châm ngòi thổi gió nói.
Theo suy nghĩ của Uông Thành Lập, coi như Diệp Trần có lá gan lớn như trời đi nữa thì cũng không dám khiêu chiến với một Tổng tư lệnh quân khu, trừ khi là hắn chán sống rồi!
Tuy nhiên, để Uông Thành Lâm tuyệt đối không thể ngờ tới chính là sau khi Thường Liệt nghe được lời giới thiệu của hắn thì sắc mặt lập tức thay đổi hoàn toàn, nộ khí kinh thiên trước đó, trong nháy mắt đã tiêu tán không còn, thay vào đó là vô cùng chấn kinh, còn có chút ít kích động, "Ngài...ngài là Diệp thượng tướng sao?
Xoạt!
Thường Liệt vừa mới thốt ra lời kia, thì tất cả mọi người lập tức choáng váng.
"Diệp thượng tướng?"
"Vị Vân Châu Diệp tiên sinh này không phải là thiếu tướng sao? Lúc nào đã trở thành Thượng tướng rồi?"
"Trung tướng Thường chẳng lẽ nhầm lẫn sao? Diệp tiên sinh này từ một trận chiến ở năm trước mà thành danh, đến bây giờ ngay cả thời gian nửa năm còn chưa tới, coi như hắn lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng trực tiếp từ Thiếu tướng thăng lên tới Thượng tượng a!"
"Chắc chắn là nhầm lẫn rồi!"
...
Tất cả mọi người đều nghĩ mãi mà không hiểu ra vì sao.
Phải biết, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, Thượng tướng chẳng qua cũng chỉ có hơn ba mươi vị mà thôi, thế nhưng trong đó có hơn một nửa đều đã nghỉ hưu, cho dù là Thường Liệt trước mắt này chẳng qua cũng chỉ là Trung tướng mà thôi!
Mỗi một vị Thượng tướng đều phải đối với quốc gia dân tộc có công trạng hiển hách cống hiến cho tổ quốc mà khiến cho người đời không thể xóa nhòa được, hơn nữa trong quân đội phải có tư lịch và uy vọng cực cao thì mới có thể leo lên cao vị như thế.
Diệp Cuồng Tiên này không phải chỉ là có võ công cao một chút thôi sao? Hắn dựa vào cái gì?
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói:
"Không sai, là ta! Cuối cùng thì Thường gia cũng có một người hiểu chuyện!"
Nếu như Thường Liệt biết tin tức hắn tấn thăng làm Thượng tướng thì hiển nhiên cũng sẽ biết, hành động hai ba tháng gần đây của Diệp Trần.
Mọi người nhất thời càng giống như là lọt vào trong sương mù, không hiểu ý cho lắm.
Mà Thường Liệt nghe được điều này, hắn đứng lên rồi mới bước nhanh đi về phía trước mấy bước, ngay sau đó vậy mà hướng về phía Diệp Trần hơi khom người nói:
"Hóa ra là Diệp Thượng tướng đến đây, Thường Liệt vừa rồi lỗ mãng!"
Xoạt!
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức trợn tròn hai mắt lên thật lớn, quả thực không thể tin được chuyện vừa mới xảy ra trước mắt đều là thật.
Người trước mắt này là ai?
Đây chính là Trung tướng người chấp chưởng quân quyền ở một phương!
Đặt vào thời cổ đại thì đó chính là Tiết Độ Sứ một phương, chư hầu một phương a!
Tuy vị Vân Châu Diệp tiên sinh này cũng không phải là người bình thường thế nhưng tư lịch còn thấp, còn chưa đủ để lấy được sự tôn kính như thế của Thường Liệt chứ?
Nhưng sự thật lại bày ra ở trước mắt mọi người, lại không phải do bọn họ không tin!
"Cha, cha...cha đây là đang làm cái gì? Diệp Cuồng Tiên hắn coi như võ công cao hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ trong giới võ phu! Ngài..."
"Nghịch tử! Ngậm miệng!"
Không đợi Thường Nam Địch nói xong, Thường Liệt trực tiếp quát lớn một tiếng, rõ ràng cắt ngang lời nói phía sau của hắn, "Diệp Thượng tướng lấy lực lượng một người, thu hồi chủ quyền đảo Thùy Điếu, làm cho Thủ tướng của Đảo quốc phải công khai xin lỗi, hắn chính là đại anh hùng chân chính của Hoa Hạ quốc chúng ta, cũng là thần tượng của cha, há lại cho ngươi khinh nhờn như thế? Lập tức dập đầu xin lỗi cho ta!"
Chương 430 Tồn tại không thể động tới
Nghe được lời nói này của Thường Liệt thì tất cả mọi người ở đây, toàn bộ đều choáng váng.
"Trước đó lực lượng phòng vệ của Đảo quốc đột nhiên rút quân khỏi đảo Thùy Điếu, Thủ tướng của Đảo quốc công khai hướng Hoa Hạ xin lỗi! Chính là bởi vì hắn sao?"
"Điều này quá đáng kinh ngạc?"
"Nghe thế nào cũng không thể tin được là sức mạnh của một người có thể cường đại tới tình trạng như thế?"
"Trung tướng Thường Liệt có thân phận như thế nào? Chắc là sẽ không ăn nói lung tung a?"
...
Hai mắt của Thường Nam Địch thì trợn lên thật lớn, liều mạng lắc đầu, "Không có khả năng! Đây không có khả năng! Cha! Cha có phải đã nhầm lần gì rồi hay không? Hắn chẳng qua chỉ là một thằng nhóc mới có mười mấy tuổi mà thôi, làm sao lại có khả năng có được thực lực như vậy? Cha cũng không nên bị một số tin tức giả cho lừa bịp a..."
Thường Nam Địch không cam tâm, không nhịn được mà hướng về phía Thường Liệt rống lớn.
Theo quan điểm của hắn thì ngay cả cường giả có cấp độ Tiên Nhân thì khi đối mặt với quân đội đã được hiện đại hóa thì cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.
Huống chi, lực lượng quân sự của Đảo quốc tuy rằng bị hạn chế phát triển thế nhưng thực lực của lực lượng phòng vệ, tuyệt đối không thể khinh thường, ở trên toàn thế giới vẫn có thể đứng ở hàng đầu, há lại sẽ bị Diệp Trần dùng vũ lực mà phải khuất phục?
Điều này cũng khó mà trách được Thường Nam Địch không tin, chuyện mà Diệp Trần một mình đánh lui lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc lúc trước, lúc truyền vào trong tai của những người có cấp cao trong quân đội ở trong nước cũng vậy đều không có một ai tin tưởng, bao quát cả Thường Liệt ở bên trong, đều cảm thấy đây chính là một cái tin tức giả, hoàn toàn chính là nói bậy.
Thẳng đến lúc hình ảnh chiến đấu của Diệp Trần được thu qua vệ tinh bày ở trước mặt bọn họ, thì lúc này những người có cấp cao trong quân đội này mới tiếp nhận được đây là sự thật.
Ba!
Không đợi Thường Nam Địch nói xong, Thường Liệt đã trực tiếp trừng hai mắt một cái, sau đó không nói lời gì, lách mình đi tới trước mặt Thường Nam Địch, đưa tay chính là một cái tát mạnh.
Nếu như không phải tu vi của bản thân Thường Nam Địch không yếu, một chưởng này đủ đề tát cho hắn ngất đi!
"Nếu như ngươi không muốn chết thì câm miệng lại cho lão tử!"
Thường Liệt giận dữ mắng mỏ thêm một lần nữa, lúc này mới quay lại nhìn về phía Diệp Trần, một mặt xin lỗi nói:
"Con trai ta không biết gì, nói năng lung tung mạo phạm Diệp thượng tướng, mong rằng Diệp thượng tướng có thể rộng lượng một chút!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
"Nếu như không phải ta nể mặt thể diện của Thường lão tướng quân, ngươi cảm thấy hắn bây giờ còn có thể sống để mà nói chuyện với ta sao?"
"Vâng vâng!"
Thường Liệt nghe được điều này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, người khác có lẽ không hiểu, nhưng hắn thì lại quá hiểu, vị tướng quân thiếu niên trước mắt này, tuyệt đối không phải người dễ nói chuyện, phàm là thế lực hay người nào đó trêu chọc tới trên đầu của hắn thì không có một ai có được kết cục tốt nào!
Chuyến đi Đảo quốc ở trên lấy ra làm ví dụ, người này đầu tiên là nhổ tận gốc tổ chức Sam Khẩu, tiếp đó là đánh cho lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc bị tổn thất nặng nề, rồi mới giết chết Vũ Hạc đại tiên, bức bách Thủ tướng Đảo quốc xin lỗi.
Trước đây không lâu lại không biết vì sao mà một thân một mình giết vào phía đông nam Á Châu, quét ngang quân đội của sáu nước, giết chết đại pháp sư Tân Cách đệ nhất cao thủ của Thiên Trúc quốc!
Nếu như dùng một câu để tới hình dung người này đó chính là coi trời bằng vung!
Thường Liệt không hoài nghi chút nào, một khi người này bị chọc giận vậy thì tất nhiên sẽ đưa tới tai họa ngập đầu cho Thường gia bọn hắn!
Lấy thực lực đủ quét ngang cả một nước của người này thì có diệt Thường gia bọn hắn chỉ sợ quốc gia cũng sẽ không trở mặt với hắn dễ dàng như vậy.
Bởi vì cái giá phải trả và tổn thất đều thực sự quá lớn!
Phải biết, Diệp Cuồng Tiên bây giờ đã là một con át chủ bài của Hoa Hạ!
Chỉ cần người này ở Hoa Hạ một ngày thì ngay cả Mỹ quốc, Tô quốc cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Một người đủ để ảnh hưởng tới tương lai của một đất nước!
Đây là nghịch thiên cỡ nào?
Cho nên, không khoa trương một chút nào, chỉ cần người này không làm ra cử chỉ phản quốc thì quốc gia sẽ là nơi khoan dung nhất đối với hắn ta. So sánh giữa hai bên Diệp Trần và Thường gia, Chính phủ lại há có thể đánh đồng với vận mệnh của toàn bộ quốc giachỉ vì một gia tộc?
"Thứ không biết sống chết! Có phải ngay cả cha ngươi, ngươi cũng không nghe lời rồi phải không? Tranh thủ thời gian hướng Diệp thượng tướng dập đầu xin lỗi!"
Thường Liệt hướng về phía con trai của mình lạnh lùng nói.
Sau khi Thường Nam Địch bị cha của mình răn dạy hai lần liên tiếp, cả người đã rất là biết điều.
Tuy rằng trong lòng của hắn, vẫn mang thái độ hoài nghi, thế nhưng đã không có dũng khí để tiếp tục phản bác.
Phải biết, hắn lớn như thế này rồi mà chưa từng thấy qua người cha anh minh thần võ này của mình, có khi nào hiện ra vẻ mặt hoảng hốt lo sợ như thế!
"Diệp thượng tướng, thật...thật xin lỗi!"
Cuối cùng, tuy rằng Thường Nam Địch không có cam lòng, nhưng vẫn cúi cái đầu cao ngạo kia xuống.
Diệp Trần ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, một mặt bình thản nói:
"Thôi! Xem ở cha và ông nội của ngươi, hôm nay ta tha cho ngươi lần này!"
Thường Liệt nghe được điều này thì trái tim vẫn luôn treo ở đấy cuối cùng rơi xuống, vội vàng khom người lần nữa nói:
"Đa tạ Diệp thượng tướng! Chờ sau khi ta mang tên nghịch tử này về, chắc chắn sẽ quản giáo chặt chẽ!"
Thường Liệt nói xong thì chuẩn bị mang theo Thường Nam Địch hai chân bị tàn phế rời khỏi.
Tuy nhiên, Diệp Trần bỗng nhiên lại mở miệng lần nữa, "Chờ một chút!"
Trong lòng Thường Liệt lập tức giật mình, tuy nhiên vẫn cung kính nói:
"Diệp thượng tướng còn có gì phân phó?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, ánh mắt rơi vào trên người Uông Thành Lâm ở một bên, thản nhiên nói:
"Còn có một việc! Tập đoàn Cửu Châu sau này không cần thiết phải tồn tại nữa!"
"Ngươi..."
Nghe được điều này, Uông Thành Lâm lập tức trừng lớn hai mắt một cái, trên mặt trong nháy mắt không còn một chút máu nào, đầu óc trống rỗng, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Tuy nhiên Uông Thành Lâm này đến cùng vẫn được coi là người đã gặp qua sóng to gió lớn, rất nhanh thì đã trấn định lại, hướng về phía Diệp Trần khom người thi lễ một cái, nói:
"Diệp thượng tướng! Nếu là phân phó của ngài, Uông mỗ tự nhiên tuân theo, chỉ là có thể để cho ta chết cũng phải chết một cách minh bạch có được hay không? Ta tự hỏi tập đoàn Cửu Châu của ta từ trước tới giờ đều chưa từng trêu chọc Diệp tiên sinh ngài a!"
Uông Lành Lâm vẻ mặt biệt khuất, hắn đúng là nghĩ mãi mà không ra, tại sao đối phương cứ phải gây khó khăn đối với tập đoàn Cửu Châu hắn?
Diệp Trần cười lạnh, "Thật sao? Xem ra ngươi còn chưa biết con của người đã từng làm qua cái gì?"
Uông Thành Lâm lập tức ngẩn ngơ, sau đó ở trong lòng đã mắng Uông Tư Tề con trai của hắn máu chó phun đầy đầu rồi.
"Được cái tên tiểu súc sinh nhà ngươi a! Ngươi trêu chọc ai không chọc, làm gì cứ phải trêu chọc vị sát tinh này a! Toàn bộ Uông gia đều bị hại thảm rồi! Trở về nhìn ta xử lý ngươi như thế nào!"
...
Cuối cùng, Thường Liệt mang theo Thường Nam Địch bị phế hai chân rời khỏi, mà lúc Uông Thành Lập trước khi rời đi cũng lập nhiều hứa hẹn, sau khi lần này trở về sẽ lập tức giải tán tập đoàn Cửu Châu.
Đợi hai vị đại lão Thường Liệt và Uông Thành Lâm rời khỏi, toàn bộ hội trường lập tức yên tĩnh như chết, thậm chí ngay cả thở mạnh mọi người cũng không dám thở phát ra tiếng động.
Nói đùa, Thường Liệt thân làm Tổng tư lệnh quân khu ở một phương, đều đối với vị Vân Châu Diệp tiên sinh này mà cũng phải cung cung kính kính như vậy!
Thuận miệng một câu nói thì làm cho Uông Thành Lâm giải tán tập đoàn Cửu Châu!
Tuy rằng mọi người cũng không biết nguyên do cụ thể, thế nhưng lại có một điểm mà bọn họ hết sức rõ ràng: Vị Vân Châu Diệp tiên sinh này là người mà bọn họ không thể chọc nổi!
Còn về hai người Sở Phi Yên và Tiêu Thiên Tá ngồi cùng với bàn của Diệp Trần thì vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong rung động trước đó.
Sở Phi Yên che lấy miệng nhỏ, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Diệp Trần, dường như muốn nhận thức lại hắn.
Tuy rằng cô ta mơ hồ biết, Diệp Trần ở trong quân đội Hoa Hạ có địa vị không thấp chút nào, thế nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới vậy mà cao tới mức độ kinh khủng như thế!
Ngay cả gia tộc danh tiếng hiển hách như Thường gia, ở trước mặt của hắn cũng phải nhượng bộ lui binh!
"Trên người của người đàn ông này đến cùng còn có bao nhiêu chuyện mà ta còn chưa biết a!"
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Sở Phi Yên nhìn về phía Diệp Trần đã bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng, lại có chút ngây dại...
Bình luận facebook