-
Chương 436-440
Chương 436 Dùng tính mạng của mình để làm ra vẻ
Nhưng mà đúng vào lúc này, lại có một giọng nói đột ngột vang lên, "Là ai dám gây sự ở câu lạc bộ Hồng Diệp?"
Giọng nói rơi xuống, một người đàn ông trẻ tuổi có dáng vẻ ngạo mạn đi ra từ trong đám người.
Bỗng nhiên chính là người mà lúc trước ở tập đoàn Tô Diệp gặp mặt với Diệp Trần một lần, vâng chính là Tề Phấn Phi.
"Là ngươi!"
Tề Phấn Phi đi tới trước đám người thì lập tức liếc mắt nhận ra được Diệp Trần, trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ lạnh lùng.
Diêu Manh Manh ở một bên thấy thế thì thấp giọng nói:
"Cái tên này hình như là quen biết Tề thiếu, nếu Tề thiếu xin cho hắn, Vô Chân pháp sư chắc là cũng sẽ cho chút thể diện này a?"
Hạ Đông lại hừ nhẹ một tiếng nói:
"Địa vị của Vô Chân pháp sư này tuy rằng không bằng Vô Tướng pháp sư, nhưng dù sao phía sau cũng là Phạm Âm Tự, cũng không phải Tề gia có thể trêu chọc, nếu như Vô Chân pháp sư một lòng muốn đưa tiểu tử này vào chỗ chết thì Tề gia cũng không bảo vệ được hắn!"
Quả nhiên, Vô Chân pháp sư kia bị Tề Phấn Phi cắt ngang thì rõ ràng rất không vui, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, lạnh lùng nói:
"Thế nào? Tiểu tử Tề gia, có phải ngươi muốn ra mặt thay tiểu tử này phải không?"
Không nghĩ tới, Tề Phấn Phi cười ha ha một tiếng, nói:
"Pháp sư nói dùa! Nói đến ta với tiểu tử này cũng có khúc mắc, cho dù pháp sư không ra tay thì hôm nay ta cũng không dễ dàng buông tha hắn!"
Xoạt!
Tề Phấn Phi vừa thốt ra lời kia, mọi người ở xung quanh lập tức xì xào bàn tán.
Hiển nhiên cũng không nghĩ tới, tiểu này này thậm chí ngay cả Tề Phấn Phi cũng đắc tội.
Tuy rằng Tề Phấn Phi ở trong nhưng người như bọn họ cũng không tính là ghê gớm cỡ nào thế nhưng ở đây dù sao cũng là thành phố Lâm An là địa bàn của Tề gia a!
Tiểu tử này chẳng những đắc tội với Vô Chân pháp sư của Phạm Âm Tự, lại đắc tội cả thái tử gia của Tề gia đệ nhất đại gia tộc ở đây, lần này không chết chỉ sợ cũng phải tàn phế a.
Tiết Mộng Kỳ thì nghe được lời này của Tề Phấn Phi thì lập tức trợn tròn mắt, "Diệp Trần, không phải cậu nói, cậu biết Tề Phấn Phi sao? Hắn làm sao lại..."
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không cau mày, theo lý thuyết thì nếu như Tề Phấn Phi này biết chuyện xảy ra ở hội trường trước thì cho dù cho hắn mượn thêm một trăm cái lá gan nữa thì chắc chắn cũng không dám nói chuyện như thế.
Rất rõ ràng, Tề Phấn Phi còn chưa có biết trước đó ở hội trường trước xảy ra chuyện gì.
"Ha ha ha!"
Vô Chân pháp sư nghe được lời này của Tề Phấn Phi thì lập tức cười lên ha hả, nếu giả sử như Tề Phấn Phi cứ khăng khăng muốn ngăn hắn, tuy rằng thật ra hắn cũng không sợ, nhưng ít nhiều vẫn phải cho Tề gia mấy phần thể diện.
Không nghĩ tới tiểu tử này vậy mà cũng có khúc mắc với Tề Phấn Phi, vậy thì hắn không còn cố kỵ chút nào nữa.
"Nha đầu Tiết gia, chuyện này không có liên quan gì tới ngươi! Nhanh chóng lui ra! Bằng không đừng trách bần tăng không cho Tiết gia các ngươi thể diện!"
"Ta..."
Tiết Mộng Kỳ lập tức rất là do dự, còn muốn tiếp tục cầu tình thay Diệp Trần thì ở trong đám người một bên bỗng nhiên thoát ra một người đàn ông hơi trẻ tuổi khoảng ba mươi tuổi, "Tiểu Kỳ! Chớ hồ nháo nữa! Tiểu tử này không phải em có thể bảo vệ được!"
Hóa ra, người này chính là Tiết Minh anh trai cuả Tiết Mộng Kỳ.
Tiết Minh vừa nói vừa nắm lấy cổ tay của Tiết Mộng Kỳ trực tiếp kéo cô từ bên cạnh Diệp Trần kéo ra.
Tiết Mộng Kỳ lập tức rất là không muốn thế nhưng cô ta cũng hiểu, năng lực của mình có hạn, căn bản không xoay chuyển được thế cục, đành phải tùy ý để anh trai của chính mình lôi đi, tuy nhiên lại không nhịn được quay đầu nhìn Diệp Trần một cái, không nghĩ tới Diệp Trần vậy mà hướng cô ta cười nhạt một tiếng, "Không cần lo lắng! Chẳng qua chỉ là hai con kiến hôi mà thôi, còn không làm gì được ta!"
Xoạt!
Diệp Trần vừa nói ra lời này thì mọi người nhất thời xì xào bàn tán lần nữa.
Tiết Mộng Kỳ càng là tức giận giậm chân, "Vào lúc nào rồi mà cậu còn...Ai! Mặc kệ cậu!"
Mấy người Diêu Manh Manh cũng thi nhau lắc đầu, "Đến lúc này rồi, tiểu tử này thế mà vẫn còn làm ra vẻ!"
Hạ Đông ở một bên càng là nhịn không được mà cười lên ha hả, "Ta ngược lại thật ra bắt đầu có chút bội phục tiểu tử này, quả thực dùng tính mạng của mình để làm ra vẻ a! ha ha!"
Theo như hắn thấy, Diệp Trần căn bản không biết mình là đang đối mặt với loại tồn tại kinh khủng tới bực nào.
Phạm Âm Tự lại thêm Tề gia, tổ hợp này sợ rằng là tổ hợp kinh khủng nhất toàn bộ tỉnh Đông Giang đi!
Một câu nói vừa rồi của hắn, đủ để lấy đi mạng nhỏ của hắn!
Quả nhiên, Vô Chân pháp sư và Tề Phấn Phi nghe được lời nói này của Diệp Trần thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung.
"Tiểu tử! Ngươi muốn chết!"
Trong cơn giận dữ, Vô Chân pháp sư trực tiếp trừng hai con ngươi một cái!
Oanh!
Một dạo làn sóng tinh thần cường đại, phát ra từ trong mi tâm của hắn, kích thích một dạo ánh sáng màu trắng mỏng manh, giống như một thanh lợi kiếm, tập kích thẳng tới Diệp Trần mà đi!
Ông ~~
Ngay cả mọi người ở xung quanh, trong nháy mắt cảm thấy được một trận mệ muội, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều hiện ra vẻ hoảng sợ.
"Đây chính là pháp môn công kích bằng tinh thần của Phạm Âm Tự sao?"
"Nghe nói một đạo suy nghĩ là có thể giết người ở trong vô hình!"
"Công kích đáng sợ như thế này thì tiểu tử này sợ rằng phải bị giết chết trong nháy mắt!"
"Đây chính là sự lợi hại của người tu đạo sao?"
...
Mọi người vừa kinh vừa sợ, đợi sau khi ổn định lại tinh thần thì thi nhau hướng thiếu niên kia nhìn lại.
Nhưng mà lại nhìn thấy cảnh tượng khiếp sợ không gì sánh nổi, chỉ thấy, thiếu niên kia vẫn ngồi ở chỗ đó như cũ, từ từ uống lý rượu vang trong tay, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Cái gì!"
"Công kích bằng thần niệm cường đại như thế, vậy mà hắn không có việc gì?"
Ngay cả Vô Chân pháp sư cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt, "Không! Đây không có khả năng!"
Oanh!
Oanh!
Vô Chân pháp sự thực sự không thể tiếp nhận sự thật vừa mới xảy ra, lập tức liên tiếp phát ra mấy đạo công kích bằng thần niệm.
Tuy nhiên, vẫn không có tác dụng gì!
"Chỉ bằng chút lực lượng thần hồn này của ngươi, ngay cả nguyên thần còn chưa có ngưng tụ cũng muốn làm tổn thương ta sao? Thật sự là buồn cười a!"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Ngươi cũng tới tiếp thử một chiêu của ta một chút!"
"Hừ!"
Diệp Trần trực tiếp hừ nhẹ một phát.
Ầm ầm!
Một làn sóng vô hình, trong nháy mắt phát ra từ mi tâm của hắn.
"Cái gì!"
Vô Chân pháp sư kia lập tức hoàn toàn thay đổi sắc mặt!
Bởi vì hắn bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng thần hồn cường đại đến nỗi làm cho người ta hít thở không thông, giống như một ngọn núi lớn hung hăng đập xuống hắn!
"Không!!"
Vô Chân pháp sư phải liều mạng lùi lại, nhưng rõ ràng đã không kịp, không thể không hét lớn một tiếng.
Sau đó thì thất khiếu phun máu!
Rồi mới ngã thẳng tắp xuống mặt đất.
"Cái gì!"
Tất cả mọi người ở xung quanh trong hội trường, lập tức toàn bộ mỗi người đều bị dọa tới choáng váng.
Vô Chân pháp sư danh tiếng lẫy lừng, cao nhân đời chữ Vô của Phạm Âm Tự, thế mà cứ chết như thế?
Hơn nữa, lại còn chết ở trong tay một thiếu niên vô danh?
"Hắn thế mà...mạnh như thế!"
Chẳng những Tiết Mộng Kỳ khiếp sợ che lại miệng của mình, mấy người Hạ Đông, Diêu Manh Manh và Hàn Sấp, Tề Phấn Phi, toàn bộ mọi người cũng trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Trần hời hợt giải quyết Vô Chân pháp sư, ngược lại nhìn sang một bên, hai người Hàn Sâm và Tề Phấn Phi sớm đã sợ tới choáng váng.
"Bây giờ đến lượt các ngươi, nói xem hai người các ngươi muốn chết như thế nào?"
Bạch bạch bạch!
Hàn Sâm và Tề Phấn Phi bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, lập tức bị dọa tới liên tục lùi lại, đồng thời ngoài mạnh trong yếu hét lên, "Tiểu tử! Ngươi vậy mà giết Vô Chân pháp sư! Phạm Âm Tự sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Nơi này là thành phố Lâm An, là địa bàn của Tề gia chúng ta, nếu như ngươi dám đụng đến chúng ta thì hôm nay đừng mơ tưởng còn sống rời khỏi nơi này!"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Vẫn còn sức uy hiếp ta sao? Vậy, các ngươi đi chết đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần đang muốn giơ bàn tay lên, đập chết hai người này ở trước mặt mọi người.
Thì đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói uy nghiêm từ cửa của hội trường vang lên, "Ai có thể nói cho ta biết, ở đây có chuyện gì xảy ra không?"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống thì từng cái thân ảnh uy nghiêm xuất hiện ở cửa hội trường sau.
Hóa ra lại là các vị đại lão ở hội trường trước, sau khi nghe được tin tức ở hội trường sau thì thi nhau chạy tới.
Chương 437 Tất phải giết!
Hóa ra, vừa rồi đã có ngươi báo cáo tình huống ở hội trường sau tới hội trường trước.
Các đại lão ở hội trường trước nghe nói ở hội trường sau có người đắc tội Vô Chân pháp sư của Phạm Âm Tự thì tất cả lập tức ngồi không yên.
Dù sao ở hội trường sau này đều là con cái của bọn hắn, nếu thật đắc tội Phạm Âm Tự vậy coi như là chuyện lớn không tốt rồi.
Thế nhưng những người này thi nhau chạy tới, hơn nữa đều đi theo nhau mà đến, còn có cao thủ của mỗi người bọn họ mang tới.
Còn về phần người cầm đầu thì tự nhiên chính là chủ nhân của câu lạc bộ tư nhân Hồng Diệp, người chủ chì hội nghị thượng đỉnh của top 100 công ty toàn Hoa Hạ lần này, Tề Quang Xương, gia chủ Tề gia!
Nhiều đại lão cũng với mỗi loại đại cao thủ, bước vào bên trong hội trường sau, mọi người trước đó còn xôn xao náo loạn, trong nháy mặt lại yên tĩnh trở lại.
Những người này đều là con nhà giàu siêu cấp, ở bên ngoài phách lối đã quen rồi, thế nhưng ở trước mặt cha mẹ của mình thì từng đứa đều ngoan ngoãn giống như con cừu non.
Mà hai người Tề Phấn Phi và Hàn Sấm nhìn thấy người lớn của nhà mình tới thì ngay lập tức tinh thần trở nên phấn chấn, lập tức tìm được chỗ dựa, "Cha! Xảy ra chuyện lớn! Có người giết chết Vô Chân pháp sư! Cha nhanh để cho người ta tới bắt lấy hung thủ bằng không chúng ta không có cách nào hướng Phạm Âm Tự giải thích!"
"Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy?"
Tề Phấn Phi vừa mới thốt ra lời kia thì tất cả các đại lão lập tức đều vì đó mà biến sắc.
"Tu vi của Vô Chân pháp sư tuy rằng còn kém Vô Tướng pháp sư rất xa, nhưng dù gì cũng là người tu đạo, làm sao lại bị người giết chết một cách dễ dàng như vậy?"
Mọi người đầu tiên là không tin, tuy nhiên khi bọn họ nhìn vào cỗ thi thể thất khiếu chảy máu ở giữa hội trường kia, lúc này mới tin tưởng mọi chuyện ở đây đều là thật.
"Là người nào? Là người nào mà lớn mật như thế? Cũng dám ở câu lạc bộ Hồng Diệp chúng ta ngang nhiên giết người?"
Tề Quang Xương tức sùi bọt mép, nhịn không được hét lớn.
Chính như con trai của hắn nói, Vô Chân pháp sư này tuy rằng không tính là rất lợi hại thế nhưng dù sao cũng là người của Phạm Âm Tự!
Bây giờ, người chết ở trên địa bàn Tề gia của bọn họ, Tề gia bọn họ tự nhiên cũng khó mà thoát khỏi tội lỗi.
Tề Phấn Phi thì lập tức vui mừng trong lòng, đang định vạch mặt Diệp Trần ra.
Nhưng mà vào đúng lúc này, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên, "Ông chủ Tề, uy phong của ông thật lớn a!"
Người nói chuyện, bỗng nhiên chính là Diệp Trần vẫn ngồi ở trong góc.
Nhóm những đứa con nhà giàu ở xung quanh kia lập tức thi nhau cười lạnh lần nữa:
"Con mẹ nó! Cái tên này thật không muốn sống nữa đi!"
"Cũng dám chủ động khiêu khích Tề gia chủ!"
"Hắn đây là ngại chính mình đắc tội người chưa đủ nhiều sao?"
...
Tiết Mộng Kỳ thấy thế thì cũng lập tức hiện ra vẻ mặt đau thương, "Xong! Lần này thì xong! Cái tên này sợ là phải chọc phiền phức lớn rồi a!"
Tiết Minh ở một bên cũng nói theo: "Tiểu tử này có thể giết chết Vô Chân pháp sư, hoàn toàn chính xác nằm ngoài dự liệu, đáng tiếc...."
Lời nói của Tiết Minh còn chưa nói xong thì ngay lập tức đã thấy được cảnh tượng mà hắn không thể tưởng tượng nổi, ý tiếp theo của câu nói rõ ràng ngậm lại nuốt trở lại, đồng thời mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Chỉ thấy, một đám đại lão lấy Tề Quang Xương cầm đầu, sau khi nhìn thấy thiếu niên "nói năng lỗ mãng" kia, chẳng những không có nổi giận, vậy mà tất cả đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau đó thì thi nhau bước nhanh về phía trước, rồi mới ở dưới ánh mắt chấn động không gì sánh nổi của đám con nhà giàu kia, các đại lão cùng nhau khom người, tất cả đều cung cung kính kính hô một tiếng, "Diệp tiên sinh!"
Những đứa con nhà giàu siêu cấp ở xung quanh kia, đám công tử của đại gia tộc, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này thì ngay lập tức tất cả đều choáng váng!
"What?"
"Đây là tình huống gì?"
"Con mẹ nó, đây là ta xuất hiện ảo giác sao?"
...
Phải biết, các đại lão trước mắt này đều là người lớn trong nhà bọn hắn, là toàn bộ nhân vật cao cấp nhất trong giới kinh doanh của toàn bộ Hoa Hạ!
Bây giờ toàn bộ thế mà đều phải hướng về phía tiểu tử không biết tên này khom mình hành lễ?
Chính là tổng thống của một nước cũng không có đãi ngộ như thế đi!
"Cha! Cha... Mọi người đang làm cái gì!"
Sau khi Tề Phấn Phi kịp phản ứng lại thì ngay lập tức rống lớn một tiếng, đồng thời trong lòng hiện ra một loại dự cảm cực kỳ không tốt.
Vào lúc này Tề Quang Xương còn chưa có biết, hung thủ trong miệng con trai nhà mình chính là Diệp Trần, thế là vội vàng hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, nói:
"Phấn Phi, vị này chính là Vân Châu Diệp tiên sinh mà ta thường xuyên nhắc đến! Con còn ngẩn người ra đó làm cái gì, còn không tranh thủ thời gian tới hướng Diệp tiên sinh dập đầu hành lễ!"
Oanh!
Tề Quang Xương vừa mới thốt ra lời kia thì những đứa con nhà giàu siêu cấp lập tức xì xào bán tán lần nữa:
"Cái gì! Hóa ra hắn chính là vị Vân Châu Diệp Cuồng Tiên kia a!"
"Nghe nói người này là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ, không nghĩ tới vậy mà còn trẻ như thế!"
"Khó trách trước đó có thể giết chết Vô Chân pháp sư trong nháy mắt!"
"Lần này có trò hay để nhìn rồi!"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, đồng thời ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Trần trong nháy mắt tất cả cũng đều thay đổi.
Bọn họ đều là công tử của các đại gia tộc, chuyện biết đến tự nhiên so với người bình thường nhiều hơn một chút.
Phải nói qua một năm gần đây, toàn bộ giới võ đạo của Hoa Hạ có được tên tuổi vang dội nhất tự nhiên không ai qua được bị Vân Châu Diệp tiên sinh này.
Một trận chiến trên sông Thiên Giang, trực tiếp đặt vững thân phận cao thủ đệ nhất Hoa Hạ của hắn.
Nghe nói người này còn là khách khanh của Thần Long vệ Hoa Hạ, còn giữ quân hàm Thiếu tướng!
Nhân vật bậc này, giống như Thần Long ở trên chín tầng trời, xa xa không phải bọn họ những tên công tử ăn chơi trác táng dựa vào thế lực trong nhà là có thể so sánh được.
Còn về mấy người Tiết Mộng Kỳ thì tất cả đều là hai mắt trợn lên thật lớn, "Khó trách! Khó trách từ đầu đến cuối hắn đều bình tĩnh như thế, hóa ra...đây mới là thân phận thật của hắn sao? Vân Châu Diệp tiên sinh!"
"Hắn... Hắn chính là... Diệp Cuồng Tiên?"
Sau khi Tề Phấn Phi kịp phản ứng lại thì ngay lập tức toàn thân run lên, lắp ba lắp bắp mở miệng nói.
Bản thân hắn là thái tử của Tề gia, há lại sẽ không được nghe nói qua tên tuổi của vị Vân Châu Diệp tiên sinh này?
Thật ra thì trước đó ở tập đoàn Tô Diệp, lúc nghe được Sở Phi Yên gọi Diệp Trần là ông chủ, hắn đã từng hoài nghi tới thân phận của Diệp Trần, thế nhưng là lúc ấy hắn thấy, tuổi Diệp Trần còn rất trẻ, quá bình thường cho nên từ đầu đến cuối không có nhìn vào cái lối suy nghĩ kia.
Ba!
Tề Phấn Phi vừa nói ra tiếng kia xong thì Tề Quang Xương ở một bên đi lên chính là một bàn tay, nổi giận quát:
"Tục danh của Diệp tiên sinh cũng là ngươi có thể gọi sao? Nhanh hướng Diệp tiên sinh dập đầu xin lỗi!"
Nói xong lời này, Tề Quang Xương lại một mặt cười lấy lòng nhìn về phía Diệp Trần, nói:
"Diệp tiên sinh, con trai của tôi không hiểu quy củ, hy vọng ngài đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng chấp nhặt với hắn!"
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức hai mặt nhìn nhau lần nữa, đồng thời lại có chút nghi hoặc không hiểu.
Cho dù là người này thật là vị cao thủ đệ nhất Hoa Hạ kia, thế nhưng những đại lão ở trước mắt này thì tất cả cũng đều là nhân vật đỉnh cấp trong giới kinh doanh của Hoa Hạ. Một bên ở giới võ đạo, một bên là giới kinh doanh, hai bên nước giếng không phạm nước sông, cũng không cần phải trở nên kính nể tới tình trạng như thế chứ?
Lúc này, Diệp Trần chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
"Chỉ là một con gián thôi, ta há lại sẽ để ở trong lòng?"
Tề Quang Xương nghe được điều này, tuy rằng trong lòng cảm thấy rất khó chịu thế nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn lên tiếng nói cám ơn, nhưng không ngờ Diệp Trần lại xoay chuyển câu nói, "Tuy nhiên dám can đảm khiêu khích ta nhiều lần thì tất phải chết!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần tiện tay cong ngón tay bắn ra hai đạo kiếm khí!
Phốc!
Phốc!
Hai đạo kiếm khí vô hình bắn thẳng tới Tề Phấn Phi và Hàn Sấm!
Cho dù chỉ dùng một thành công lực cũng chưa có tới, nhưng cũng xa xa không phải hai cái tên này có thể ngăn cản.
Kiếm khí vô hình trực tiếp bắn vào mi tâm của hai người, một lát về sau:
Phù phù!
Phù phù!
Tề Phấn Phi và Hàn Sấm, đôi mắt tan rã, ngã thẳng xuống trên mặt đất, đã trở thành hai cỗ thi thể...
Chương 438 Xuất phát
"Cái gì!"
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Toàn bộ hội trường trở nên yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà thật dám ở ngay trước mặt Tề Quang Xương giết chết con trai của hắn!
Bạch bạch bạch!
Tề Quang Xương lập tức lùi lại mấy bước, vẻ mặt vô cùng trắng bệch, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, còn có một người đàn ông trung niên có gương mặt cực giống Hàn Sâm, càng là trực tiếp đặt mông ngã ngồi ở trên mặt đất, toàn thân còn đang run rẩy không ngừng
Người này chính là cha của Hàn Sấm, Hàn Túc gia chủ của Hàn gia.
"Tề gia, Hàn gia, nếu các ngươi muốn báo thù, lúc nào cũng có thể tới tìm ta!"
Quẳng xuống một câu như thế, Diệp Trần không nhìn vào ánh mắt kính sợ của mọi người, từ từ đi ra bên ngoài.
Lúc đi qua bên cạnh Tiết Mộng Kỳ, Diệp Trần mỉm cười, "Không nên quên ước định của chúng ta!"
Vào lúc này Tiết Mộng Kỳ sớm đã bị dọa sợ, đầu óc trống rỗng, theo bản năng vội vàng gật đầu, mãi đến khi thân ảnh của Diệp Trần hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt thì lúc này mới từ từ lấy lại tinh thần, trong lòng vẫn còn kinh hãi không thôi.
Còn về mấy người Diêu Manh Manh ở một bên sớm bị dọa đến nỗi mà hồn vía như giống như không muốn bám vào thể xác nữa, suýt chút nữa thì ngất đi, sau khi nhìn thấy Diệp Trần rời khỏi, mới thở dài một hơi, trong lòng âm thầm may mắn.
Ngay cả dạng cậu ấm đỉnh cấp như Tề Phấn Phi và Hàn Sấm, cũng dám nói giết là giết, mấy người bọn họ thì được tính là thứ gì chứ a!
May mắn là Diệp Trần cũng không có so đo chuyện bọn họ có những lời nói vô lễ trước đó, bằng không hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Mà sau khi cảm thấy may mắn rồi lại là vô cùng hối hận, hối hận đứt ruột đứt gan!
"Hóa ra không phải hắn làm ra vẻ mà hắn thật cường đại như vậy a!"
"Ai! Vậy mà bỏ lỡ cơ hội kết giao với nhân vật cường đại như thế a..."
...
"Cha! Bác Tề! Diệp Cuồng Tiên này giết em trai và Phấn Phi, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?"
Sau khi Diệp Trần rời đi không lâu, trong đám người bỗng nhiên có một tên thanh niên dáng người cường tráng dúng mạo giống với Hàn Sấm tới mấy phần nhảy ra, nổi giận đùng đùng nói.
Hóa ra người này là anh trai của Hàn Sấm, Hàn Đống.
Trước đó hắn hoàn toàn bị thủ đoạn của Diệp Trần làm cho sợ choáng váng, đến lúc này mới phản ứng lại thì lập tức tức giận đến không nhịn được.
Nhóm thế hệ tuổi trẻ của Hàn gia và Tề gia còn lại cũng thi nhau đứng dậy, "Đúng vậy! Coi như Diệp Cuồng Tiên hắn là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ thì như thế nào? Bây giờ là xã hội pháp trị há lại để cho một tên giết người ngông cuồng như hắn tự do đi lại?"
"Hắn dám giết người ở trước mặt mọi người cũng quá phách lối đi!"
"Việc này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy!"
...
Tuy nhiên, ngay lúc hai đám thế hệ tuổi trẻ của hai nhà Tề gia và Hàn gia lớn tiếng gào thét.
Ba!
Hàn Túc kia sau khi từ dưới đất bò dậy thì trực tiếp một cái bàn tay hướng Hàn Đống con trai cả của hắn!
Sau đó, Hàn Túc gần như là giận dữ hét lên:
"Tất cả câm miệng cho ta! Sau này ai cũng đứng nhắc lại chuyện báo thù gì nữa! Nghịch tử kia cũng dám trêu chọc Diệp tiên sinh, chết cũng là đáng đời!"
Xoạt!
Nhóm thế hệ tuổi trẻ nghe được lời này của Hàn Túc thì lập từng tứng đứa đều có vẻ mặt không hiểu, chỉ có các đại lão trong giới kinh doanh thì thi nhau âm thầm gật đầu, nếu mà đổi chỗ mà xử thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ làm ra quyết định giống với quyết định của Hàn Túc.
Phải biết, ngay cả loại tồn tại có cấp bậc như vị Thường Nam Địch kia, cũng dám nói phế liền phế, hơn nữa ngay cả Trung tướng Thường Liệt cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận cúi đầu trước Diệp Trần. Một câu là có thể khiến tập đoàn Cửu Châu giải tán.
Nhân vật bậc này thì cho dù bọn họ những người này cột chung một chỗ cũng không dám chơi trò vật tay với người ta a!
Huống chi, Tề gia và Hàn gia này, chẳng qua chỉ là hổ trong địa bàn tỉnh Đông Giang mà thôi, ngay cả gia tộc cao cấp của Hoa Hạ còn chưa đủ trình độ, thì làm sao dám khiêu chiến với vị kia?
"Ai!"
Ngay vào lúc đám tiểu bối còn đang kinh ngạc không thôi thì Tề Quang Xương ở một bên bỗng nhiên cũng mở miệng, "Lão Hàn, sau này chuẩn bị một phận hậu lễ, hai chúng ta cùng nhau đến nơi ở của Diệp tiên sinh để thỉnh tội đi!"
Hàn Túc cũng có vẻ mặt đau thương như cha mẹ chết nói:
"Giờ cũng chỉ có thể làm như vậy để bồi tội với Diệp tiên sinh."
Nghe được lời đối thoại của hai người, một đám tiểu bối ở xung quanh đều hoàn toàn cảm thấy ngu người, con trai bị người giết vậy mà còn phải chuẩn bị một phần hậu lễ hướng hung thủ thỉnh tội?
Mẹ nó!
Hai người kia là rối loạn thần kinh sao?
...
Lại nói Diệp Trần sau khi ra khỏi câu lạc bộ Hồng Diệp.
Sở Phi Yên dường như đã biết tình huống ở bên trong đã sớm chờ ở cửa từ lâu, nhìn thấy Diệp Trần đi ra thì lập tức tiến lên đón, hé miệng cười trêu chọc nói:
"Quan sát thấy động tĩnh lớn như thế, tôi biết chắc chắn là anh! Anh nói anh bây giờ dù sao cũng là Thượng tướng của một nước, cần gì phải làm khó dễ một đám tiểu bối?"
Diệp Trần nhún vai, vẻ mặt vô tội nói:
"Tôi cũng không muốn a! Thế nhưng mỗi lần luôn có người không làm rõ ràng được tình huống đã muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, tôi cũng chỉ đành xử lý bọn hắn thôi a!"
"Đúng rồi, cô trao đổi với bên kia sao rồi?"
Sở Phi Yên nghe được câu hỏi này của Diệp Trần thì lập tức duỗi cái lưng mệt mỏi, đưa vóc người bốc lửa hoàn mỹ của cô ta trong nháy mắt phát huy ra vô cùng tinh tế, dẫn tới người đi đường trên đường lớn ở xung quanh thi nhau liếc nhìn.
"Nhờ hồng phúc của anh! Có vị sát tinh như anh ở, bọn họ ai dám làm khó tôi? Lần hội nghị thượng đỉnh top 100 công ty lần này chế định ra quy tắc thương mại, trên cơ bản tất cả đều đối với tập đoạn Tô Diệp chúng ta cực kỳ có lợi!"
"Phải biết, nếu như đặt ở trước kia, đối với loại hắc mã như tập đoàn Tô Diệp chúng ta, mỗi tập đoàn công ty lớn khác đều sẽ cực lực chén ép!"
Diệp Trần khoát tay áo, nói:
"Chỉ cần cô hài lòng là được! Chuyện bên này cũng đã kết thúc, vậy tôi đây đưa cô về Vân Châu đi!"
Sở Phi Yên lập tức kinh ngạc, "Sao lại vội như thế? Hay là anh có chuyện quan trọng khác cần làm sao?"
Diệp Trần cũng không có giấu diếm, lập tức nói ra kế hoạch chuyến đi Bắc Cực lần này của chính mình cho Sở Phi Yên biết.
Sau khi Sở Phi Yên nghe xong thì lập tức lộ ra vẻ mặt cổ quái, "Đi cùng đoàn du lịch sao? Uống công anh nghĩ ra! Nếu như chỉ là muốn đi thành phố Ma Nhĩ Mạn Tư Khắc thì rõ ràng chỉ cần mua một tấm vé máy bay trung chuyển liên hành trình là được rồi, so với đi cùng đoàn du lịch thì nhanh hơn!"
"Ngạch..."
Diệp Trần suy nghĩ về điều đó, thật đúng là một lựa chọn tốt, tuy nhiên hắn đã đáp ứng Tiết Mộng Kỳ, tự nhiên lại đi từ chối đối phương cũng không tốt a.
"Như vậy đi, chúng ta ở chỗ này một ngày một đêm, ngày mai tự tôi trở về là được rồi, người ta bây giờ tốt xấu gì cũng được coi là cao thủ đây!"
Sở Phi Yên vừa cười nói.
Diệp Trần nghĩ cũng phải, lấy tu vi bây giờ của Sở Phi Yên, cùng với công pháp do mình truyền thụ, chính là gặp phải cao thủ Thần Cảnh cũng có thể cùng đánh một trận.
"Vậy được rồi!"
...
Sáng ngày thứ hai, sau khi đưa tiễn Sở Phi Yên về, Diệp Trần cũng nhận được điện thoại của Tiết Mộng Kỳ.
Diệp Trần có thể rõ ràng cảm nhận được, giọng nói của Tiết Mộng Kỳ ở đầu điện thoại bên kia có chút run nhè nhẹ, giọng điệu càng là vô cùng cung kính nói:
"Diệp...Diệp tiên sinh, tôi đã chuẩn bị xong, ngài bây giờ đang ở chỗ nào? Để tôi đi qua đón ngài!"
Rất rõ ràng, mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, lực trùng kích đối với cô quá lớn, đến bây giờ cô còn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận.
Sau khi Diệp Trần báo ra một cái địa chỉ thì cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc Rolls-Royce màu đen xuất hiện ở trước mặt Diệp Trần, Tiết Mộng Kỳ của ngày hôm nay dường như đã cố tình lựa chọn cách ăn mặc, hơn nữa còn trang điểm nhẹ, so với hôm qua càng thêm xinh đẹp động lòng người, tuy nhiên vẻ mặt vẫn còn câu nệ rất nhiều, "Diệp tiên sinh, cha tôi nói, có thể giúp chúng ta sắp xếp một chiếc máy bay tư nhân, ngài xem..."
Diệp Trần khoát tay áo, "Không cần! Dựa theo kế hoạch du lịch mà trước đó cô vạch ra là được, không cần lo lắng về cảm xúc của tôi!"
Nói xong, trực tiếp xoay người lên xe.
Tiết Mộng Kỳ lập tức không còn gì để nói, nghĩ thầm nói, "Không cần lo lắng về cảm xúc của anh? Anh thật đúng là đứng nói chuyện lâu mà không đau eo a!"
Chương 439 Náo nhiệt
Trước khi đến, Tiết Khuê Sơn cha của Tiết Mộng Kỳ từng dặn đi dặn lại với cô, để cô ta tuyệt đối không thể đắc tội vị sát tinh này.
Vô luận là vị Diệp tiên sinh này, đối với cô đưa ra bất kỳ yêu cầu gì thì cũng phải thỏa mãn tất cả!
Tuy rằng điều này làm cho Tiết Mộng Kỳ có một loại cảm giác là đưa dê vào miệng cọp, thế nhưng cũng không hiểu vì sao, cô ta vậy mà chính xác là cũng không cảm thấy ủy khuất, ngược lại còn có chút phấn khởi nho nhỏ.
...
Nửa giờ sau, Diệp Trần và Tiết Mộng Kỳ đã ngồi lên máy bay tiến về Hách Nhĩ Tân Cơ thủ đô của Phần Lan.
Dựa theo hành trình của đoàn du lịch thì ngày đầu tiên đến Phần Lan thì dừng chân ở Hách Nhĩ Tân Cơ một đêm, rồi ngày thứ hai mới tiến về Mạc Mạn Tư Khắc của Tô quốc, rồi mới ngồi chiếc tàu phá băng chạy bằng hạt nhân tiến về Bắc Cực.
Cả một đoạn hành trình tổng cộng có mười lăm ngày, tuy nhiên sau khi Diệp Trần tới Mạc Mạn Tư Khắc, cách chỗ đảo vô danh của Lang Vương Khoa Lạc Phu đã không còn xa, đến lúc đó sẽ rời đội.
...
Trên máy bay, Diệp Trần vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, Tiết Mộng Kỳ cũng không dám nói nhiều, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, thỉnh thoảng liệc trộm hắn một phát, nhưng thấy Diệp Trần vẫn luôn không có ý tứ để ý tới cô ta thì trong lòng lập tức cảm thấy rất khó chịu.
"Này, cô gái xinh đẹp, tôi biết cô, cô là Tiết Mộng Kỳ học khoa Nghệ Thuật của trường đại học Đông Giang phải không?"
Ngay vào lúc Tiết Mộng Kỳ đang cảm thấy buồn bực thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói đầy truyền cảm.
Tiết Mộng Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, vào lúc này vẻ mặt nở ra nụ cười ấm áp, tuy nhiên sâu trong đôi mắt của hắn lại lộ ra vẻ tham lam.
Tiết Mộng Kỳ hơi kinh ngạc, "Anh nhận ra tôi? Hay là anh cũng là sinh viên trường đại học Đông Giang sao?
Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười, hai mắt không xuất hiện một chút dấu vết nào, nhìn lướt qua trên dáng người có lồi có lõm của Tiết Mộng Kỳ, rồi với vẻ mặt ôn hòa nói:
"Tôi gọi là Miêu Vĩ, là học ở khoa Triết học của đại học Đông Giang, tôi từng có cùng học một khóa học tự chọn với Tiết hoa khôi cho nên mới nhận ra cô!"
"Vị này có phải là bạn trai của cô hay không?"
Miêu Vĩ chỉ vào Diệp Trần ở một bên, mở miệng hỏi.
Tiết Mộng Kỳ vội vàng khoát tay áo, "Không phải, cậu ấy là...một người bạn của tôi!"
Tiết Mộng Kỳ cũng không biết nên hướng Miêu Vĩ giới thiệu Diệp Trần như thế nào, hơn nữa không có sự cho phép của Diệp Trần, cô ta cũng không dám tùy ý nói ra thân phận của hắn.
Miêu Vĩ nghe được Thiết Mộng Kỳ bác bỏ, hơn nữa thấy thiếu niên kia cũng không có bất kỳ phản ứng gì, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng.
"Tiết tiểu thư cũng thích đi thám hiểm sao? Cô gái giống như cô, dám đi Bắc Cực để du lịch cũng không có nhiều nha!"
Đoàn du lịch mà Tiết Mộng Kỳ đi là đoàn du lịch sang trọng cao cấp nhất, toàn bộ máy bay đều dược bao hết, cho nên mọi hành khách ở trên máy bay đều là thành viên của đoàn du lịch.
Cách nói chuyện của Miêu Vĩ này cũng không tệ, hơn nữa còn để cho người ta thấy được một loại cảm giác ôn hòa vô hại, Tiết Mộng Kỳ không tự chủ liền nói chuyện phiếm với hắn.
Hơn nữa trò chuyện được một lúc thì Tiết Mộng Kỳ phát hiện, Miêu Vĩ này dường như thật không đơn giản, thường xuyên có thể nói ra một số chuyện mà người bình thường không biết, mà lại nói có đạo lý rõ ràng.
Vốn là, Tiết Mộng Kỳ chẳng qua là cảm thấy nhàm chán, cho nên mới ở chỗ này nói chuyện phiếm với Miêu Vĩ, thế nhưng trong bất tri bất giác đã bị lời nói của hắn hấp dẫn.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, bây giờ cô ta đối với thứ thuộc về thế giới kia cảm thấy rất hứng thú.
Mà Miêu Vĩ cũng am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, hắn thấy Tiết Mộng Kỳ dường như rất hiếu kỳ đối với một số lực lượng siêu tự nhiên, thế là hợp ý, nói hết một số kỳ văn dị sự trong giới tu đạo, các loại truyền thuyết quỷ dị.
"Miêu Vĩ học trưởng, làm sao anh biết nhiều chuyện về giới tu đạo vậy? Hay là anh..."
Tiết Mộng Kỳ nhịn không được tò mò, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Miêu Vĩ dường như sớm đoán được Tiết Mộng Kỳ sẽ hỏi vấn đề này, cả người ngay lập tức ngồi ngay ngắn, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngạo nhiên, nói:
"Tiết học muội, thực không dám giấu diếm, gia sư chính là Trương Thiên Sư của Long Hổ sơn, thuở nhỏ tôi học ở đạo quán Lý Trường Đại, thường xuyên nghe sư phụ, sư huynh của tôi đề cập tới một số chuyện trong giới tu đạo, cho nên biết được một ít!"
Miêu Vĩ nói tới đây thì dừng lại một chút, tiếp đó cố ý động chạm vào Tiết Mộng Kỳ ở bên cạnh, thần thần bí bí nói:
"Tiết học muội, lời nói thật không sợ nói cho cô, tôi đi Bắc Cực lần này, nói là đi du lịch thế nhưng thật ra là bởi vị một chuyện khác quan trọng hơn!"
Đối với cử động vô lễ của Miêu Vĩ, đôi mi thanh tú của Tiết Mộng Kỳ hơi nhăn lại, tuy nhiên vẫn không kìm nén được sự tò mò ở trong lòng, nhịn không được hỏi:
"Chuyện quan trọng gì đó?"
Miêu Vĩ nở ra nụ cười thần bí một lần nữa, ung dung mở miệng nói:
"Thật ra thì chuyện này, sư phụ của tôi ra lệnh cho chúng tôi không được phép truyền ra ngoài, tuy nhiên Tiết học muội cũng không phải người ngoài, nói cho cô cũng không sao cả!"
Nói đến đây, Miêu Vĩ lại đụng nhạm vào bên người của Tiết Mộng Kỳ, tuy Tiết Mộng Kỳ rất khó chịu, nhưng vì muốn nghe tiếp nên vẫn nhịn được, "Nghe nói ở trên Bắc Cực Băng Nguyên có một hòn đảo thần bí, có người ở trên đó phát hiện tiên thụ thời thượng cổ, nghe nói tiên thụ này cứ cách mỗi một trăm năm là có thể thành thục kết quả một lần, nếu ai ăn tiên quả này, chẳng những công lực có thể tăng trên diện rộng mà còn có thể nâng cao tuổi thọ!"
"Lần này, nghe nói chẳng những toàn bộ cao thủ giới tu đạo của Hoa Hạ lên đường, ngay cả siêu năng giả của mỗi một quốc gia lớn, vậy tất cả cũng đều chạy tới Bắc Cực đây!"
"Ừm?"
Nghe được lời này của Miêu Vĩ, Diệp Trần ở một bên vẫn luôn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở hai mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Chuyện lớn như thế, vì sao không có nghe thấy lão Dịch đề cập?"
Theo lý thuyết, chuyện mà ngay cả Miêu Vĩ cũng có thể biết thì Ám Bộ của Thần Long vệ không có khả năng không biết, thế nhưng Dịch Sơn Hà cũng không có nói với Diệp Trần một chút tin tức nào, việc này cũng có chút khác thường a.
"Chắc là lão Dịch vì không cho ta xuất ngoại, cho nên cố ý không nói cho ta những chuyện này?"
Trước đó Dịch Sơn Hà nhắc nhở Diệp Trần nhiều lần, gầy đây Siêu Năng cục của Mỹ quốc hình như có hành động, hơn nữa có thể nhằm vào hắn, cho nên nhiều lần khuyên bảo hắn, sắp tới tuyệt đối không thể rời khỏi Hoa Hạ.
"Tin tức này của ngươi là thật sao?"
Sau khi Diệp Trần suy nghĩ bay tán loạn, không thể không nhìn về phía Miêu Vĩ gần như đã ghé vào bên tai của Tiết Mộng Kỳ, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Miêu Vĩ thấy ngay lập tức là có thể vuốt ve, nghe được thiếu niên như đầu đá ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi thăm thì lập tức giật nảy cả mình, vội vàng ngồi ngay ngắn trở lại, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
"Ta hỏi ngươi, tin tức này là thật sao?"
Hai mắt Diệp Trần nhìn thẳng vào Miêu Vĩ, lạnh lùng mở miệng hỏi lần nữa.
"Con mẹ nó ngươi..."
Miêu Vĩ nghe được câu hỏi của thiếu niên này giống như là câu hỏi thẩm vấn phạm nhân thì lập tức tức giận đến không nhịn được chính là muốn chửi ầm lên, tuy nhiên khi ánh mắt hắn đối mặt với người thiếu niên trước mắt này thì lập tức toàn thân run lên mà không hiểu vì sao, cảm nhận được một cỗ hàn ý khó mà hình dung thì ngậm miệng lại, câu nói phía sau nuốt trở vào, theo bản năng trả lời:
"Đương nhiên là sự thật! Việc này chính miệng sư huynh của ta nói cho ta biết, Trương Thiên Sư sư phụ của ta đã mang theo hai vị sư huynh của ta ngồi máy bay tư nhân chạy tới, bây giờ chắc cũng đã ở trong lãnh thổ của Tô quốc!"
Tiết Mộng Kỳ ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi:
"Vậy làm sao mà anh không có đi cùng với sư phụ, sư huynh của anh?"
Vẻ mặt của Miêu Vũ lập tức có chút khó coi, ấp úng nói:
"Cái đó...là do tu vi của ta còn thấp. sư phụ không cho phép ra đi..."
Câu nói sau đó của Miêu Vĩ, Diệp Trần cũng chẳng muốn nghe, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Xem ra chuyến đi Bắc Cực lần này, sẽ rất náo nhiệt đây! Tuy nhiên thế nào đi nữa, việc này giống như là có người điều khiển ở sau lưng..."
Chương 440 Bất Tử quả
Ở trên một hòn đảo không người tại Bắc Cực Băng Nguyên, "Tần, người bạn của tôi, một chiêu này của cậu thật đúng là quá tuyệt a! Lợi dụng danh tiếng của Bất Tử Thụ, thu hút cao thủ toàn cầu tới đây, như thế chẳng những có thể khiến cho Diệp Cuồng Tiên buông lỏng cảnh giác, còn có thể một mẻ hốt gọn cao thủ của mỗi một quốc gia lớn!"
"Chờ đến khi cao thủ toàn cầu chết ở dưới bom nguyên tử, cho đến lúc đó, Mỹ quốc chúng ta sẽ không còn bất cứ uy hiếp nào, lúc đó mới có thể nói là chân chính xưng bá toàn cầu!"
Người nói chuyện là một ông lão mặc áo khoác trắng, bỗng nhiên chính là Tesla tiến sĩ điên của Siêu Năng cục Mỹ quốc.
Mà bên cạnh Tesla còn có một thiếu niên gầy yếu đứng ở đó chính là Tần Trí, em họ của Diệp Vô Thương.
Hóa ra, tất cả mọi chuyện này đều là chủ ý mà Tần Trí giúp Tesla đưa ra.
Tần Trí cười nhạt một tiếng, "Tiến sĩ quá khen! Ta đã dấn thân vào Siêu Năng cục thì sẽ làm việc vì quốc gia, đây chỉ là một kế nhỏ không đáng nhắc đến a!"
"Huống chi, gốc tiên thụ kia cũng thực sự tồn tại, chúng ta chỉ là công khai bí mật của Khoa Lạc Phu ra mà thôi!"
Tesla nghe được điều này thì thở dài:
"Đúng vậy! Đây chính là Bất Tử Thụ trong truyền thuyết! Nếu có thể, ta còn thực sự muốn mang nó về phòng thí nghiệm để nghiên cứu nó một phen!"
Tesla nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận lại thở dài một lúc mới nói:
"Tần, ta còn có chuyện phải đi xử lý, nơi này giao cho cậu trông!"
"Rõ!"
...
Sau khi Tesla rời đi, một người đàn ông trên mặt mang theo mặt nạ vàng kim, dáng người to lớn dị thường, thậm chí có chút dị dạng, từ từ đi tời, giọng nói khàn khàn nói:
"Em họ, lần này thật sự có thể xử lý được Diệp Cuồng Tiên sao?"
Người đàn ông đeo mặt nạ này, dĩ nhiên chính là Diệp Vô Thương!
Hóa ra, lần trước, Diệp Vô Thương vì cưỡng ép tiêm vào một ngàn loại gen thuốc nước, tuy rằng cuối cùng thành công vượt qua, thế nhưng diện mục cả người toàn bộ đều bị hủy, trọn vẹn nghỉ ngơi một lúc lâu mới có thể khôi phục lại.
Nhưng là bây giờ đã biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ có thể đeo mặt nạ lên để che đậy.
Tần Trí hít sâu một hơi nói:
"Đạt tới loại thực lực kia của Diệp Cuồng Tiên, phóng tầm mắt trên đời hiện nay thì ai có thể chắc chắn một trăm phần trăm là có thể xử lý được hắn?"
"Tuy nhiên, chỉ cần hắn dám đặt chân lên đảo Lang Vương, một khi dẫn nổ bom nguyên tử thì coi như hắn có là thần tiên thì cũng không có khả năng chạy thoát!"
Diệp Vô Thương nắm chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi nói:
"Thật ra thì, ta còn muốn tự tay làm thịt tiểu súc sinh này, tự tay báo thù cho cha mẹ còn có Tần gia!"
Tần Trí lập tức trừng hai mắt một cái, "Khó mà làm được! Anh họ, tuy rằng thực lực của anh hôm nay đã đạt tới cảnh giới Nhân Tiên thế nhưng rõ ràng không phải là đối thủ của tiểu tử đó!"
"Anh phải biết, vô luận là Vũ Hạc tiên nhân của Đảo quốc hay là đại pháp sư Tân Cách của Thiên Trúc quốc, dù ở bên trong cường giả cảnh giới Nhân Tiên thì cũng là tồn tại cực kỳ cường hãn!"
"Mà thực lực hôm nay của anh, chắc là tương đương với Đạp Thiên lão tổ, tự nhiên tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Cuồng Tiên!"
Diệp Vô Thương nghe xong lời này, tức giận đến bỗng nhiên hướng phía phía trước lăng không đánh một quyền vào.
Ầm!
Trên mặt biển phía trước đảo nhỏ lập tức nổ tung lên, tạo thành một cái hố sâu rất lớn! Đồng thời nhấc lên một cơn sóng cao tới mấy chục mét!
Trong nháy mắt, các loại cá trong biển chết một mảng lớn.
Sau khi hơi phát tiết một chút, cảm xúc của Diệp Vô Thương lúc này mới hơi thong thả một chút, chán nản thở dài nói:
"Ai! Việc này làm sao ta lại không biết? Thật ra thì theo thực lực của ta càng ngày càng mạnh, ta cũng càng ngày càng có thể cảm nhận được, chính mình với tiểu tử kia có sự chênh lệch thật lớn!"
"Thậm chí, ta mơ hồ cảm thấy, đời này chỉ sợ đều không bao giờ đuổi kịp được bước chân của hắn!"
"Nếu như chỉ bằng chính lực lượng của ta thì chỉ sợ sẽ mãi mãi cũng không báo thù được!"
"Thật không biết là tiểu tử kia đến cùng là tu luyện như thế nào?"
Nói đến đây, Diệp Vô Thương lại liên tiếp đánh ra mấy chưởng, vùng biển phía trước lập tức giống như bị máy bay ném bom xuống, hoàn toàn nổ tung lên.
Sau khi phát tiết được một lúc thì lúc này Diệp Vô Thương mới dừng tay.
Tần Trí ở một bên mở miệng nói:
"Anh họ, thật ra thì anh cũng không cần phải nhụt chí, chỉ cần có thể dẫn tiểu tử kia tới đảo Lang Vương thì hắn chắc chắn khó thoát khỏi cái chết! Báo thù, không cần thiết phải do chính mình động thủ!"
"Anh bây giờ, cần phải đặt toàn bộ tinh lực ở trên Bất Tử quả kia!"
Diệp Vô Thương nhướng mày, "Bất Tử quả? Em nói là tiên thụ trong truyền thuyết kia, ở trên đó kết tiên quả sao?"
Tần Trí nhẹ gật đầu, nói:
"Không sai! Anh họ, anh cũng đã biết tiên thụ kia tại sao được gọi là Bất Tử Thụ không?"
Diệp Vô Thương lắc đầu, biểu thị không biết.
Trần Trí nói:
"Căn cứ ghi chép trong cổ tịch, người sói thượng cổ gọi là người sói bất tử, nhục thể của bọn họ vô cùng cứng cỏi, không sợ đao thương đạn pháo."
"Mà sở dĩ có được nhục thân cường đại như thế chính là bởi vì Bất Tử Thụ kia!"
"Nghe nói Bất Tử Thụ này gần như có được tuổi thọ vô hạn, trừ khi bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng không thích hợp mới có thể khô cạn mà chết."
"Mà Bất Tử Thụ này, cứ cách mỗi trăm năm mới có thể kết quả một lần, người bình thường nếu như ăn Bất Tử quả này vào thì có thể dễ dàng sống lâu trăm tuổi, người tu đạo, người tu võ hoặc là siêu năng giả, nếu như ăn quả này vào thì chẳng những có thể kéo dài tuổi thọ mà thực lực cũng sẽ tăng lên rất nhiều!"
"Người sói thượng cổ chính là dựa vào loại quả này mới có thể lưu lại tiếng tăm lừng lẫy ở phương tây cổ đại, đến nay vẫn còn có rất nhiều cố sự truyền kỳ được lưu truyền..."
"Tuy nhiên điều đáng tiếc là, khoảng ngàn năm trước đó, môi trường ở trên Trái Đất dường như xảy ra một lần thay đổi to lớn nào đó mà không chỉ tu tiên giả thượng cổ dần dần biến mất, siêu năng lực giả cường đại của phương tây với chủng loại dị tộc, cũng gần như tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, người sói cũng chính là vào lúc đó mà diệt tuyệt, đi cùng với diệt tuyệt đó thì còn có Lang Nhân tộc Bất Tử Thụ... "
"Ở Trăm năm trước, Tô quốc vì chống lại Siêu Năng cục của Mỹ quốc, tìm được một hòn đảo của Lang Nhân, đồng thời phát hiện ra máu của người sói thời thượng cổ!"
"Ngay từu đầu, chính phủ Tô quốc định dùng máu của người sói, dung hợp vào trong cơ thể của chiến sĩ, chế tạo bọn hắn thành chiến sĩ siêu cấp, thế nhưng từ đầu tới cuối không có thành công, cuối cùng chỉ có một người vẫn còn tồn tại, đó chính là cường giả đệ nhất cả Tô quốc kia, Lang Vương Khoa Lạc Phu!"
"Mà căn cứ theo tư liệu ghi chép điều tra được của Siêu Năng cục Mỹ quốc, Lang Vương Khoa Lạc Phu kia ngay từ đầu cũng không thành công, sau khi thí nghiệm dung hợp máu thất bại thì ngay lúc đó Khoa Lạc Phu bị vứt bỏ ở trên một hòn đảo nhỏ, mà hòn đảo nhỏ đó chính là Lang Vương đảo sau này!"
Nghe Tần Trí một hơi kể xong nhiều chuyện như thế, Diệp Vô Thương vô cùng kinh ngạc, đồng thời lại có chút không hiểu, "Em họ, em nói với ta những chuyện này đến cùng là có ý gì?"
Tần Trí hít sâu một hơi, hai mắt khẽ híp lại, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng trí tuệ, "Tuy rằng Tesla chỉ cấp cho em một phần nhỏ tư liệu năm đó, thế nhưng là em đại khái cũng có thể đoán được một số chuyện!"
"Nếu như suy đoán của em không có sai thì nguyên nhân sở dĩ năm đó Khoa Lạc Phu có thể thành công, hơn nữa thực lực có một không hai trong quân đoàn Thiên Lang, chắc là sử dụng Bất Tử quả!"
Nói đến đây, khóe miệng Tần Trí hơi nhếch lên nhìn về phía Diệp Vô Thương, từ từ nói:
"Bây giờ, anh họ, anh đã biết em muốn anh làm gì rồi chứ?"
Diệp Vô Thương đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó trong đôi mắt lộ ra vẻ cực nóng, "Bất Tử quả!"
Nhưng mà đúng vào lúc này, lại có một giọng nói đột ngột vang lên, "Là ai dám gây sự ở câu lạc bộ Hồng Diệp?"
Giọng nói rơi xuống, một người đàn ông trẻ tuổi có dáng vẻ ngạo mạn đi ra từ trong đám người.
Bỗng nhiên chính là người mà lúc trước ở tập đoàn Tô Diệp gặp mặt với Diệp Trần một lần, vâng chính là Tề Phấn Phi.
"Là ngươi!"
Tề Phấn Phi đi tới trước đám người thì lập tức liếc mắt nhận ra được Diệp Trần, trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ lạnh lùng.
Diêu Manh Manh ở một bên thấy thế thì thấp giọng nói:
"Cái tên này hình như là quen biết Tề thiếu, nếu Tề thiếu xin cho hắn, Vô Chân pháp sư chắc là cũng sẽ cho chút thể diện này a?"
Hạ Đông lại hừ nhẹ một tiếng nói:
"Địa vị của Vô Chân pháp sư này tuy rằng không bằng Vô Tướng pháp sư, nhưng dù sao phía sau cũng là Phạm Âm Tự, cũng không phải Tề gia có thể trêu chọc, nếu như Vô Chân pháp sư một lòng muốn đưa tiểu tử này vào chỗ chết thì Tề gia cũng không bảo vệ được hắn!"
Quả nhiên, Vô Chân pháp sư kia bị Tề Phấn Phi cắt ngang thì rõ ràng rất không vui, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, lạnh lùng nói:
"Thế nào? Tiểu tử Tề gia, có phải ngươi muốn ra mặt thay tiểu tử này phải không?"
Không nghĩ tới, Tề Phấn Phi cười ha ha một tiếng, nói:
"Pháp sư nói dùa! Nói đến ta với tiểu tử này cũng có khúc mắc, cho dù pháp sư không ra tay thì hôm nay ta cũng không dễ dàng buông tha hắn!"
Xoạt!
Tề Phấn Phi vừa thốt ra lời kia, mọi người ở xung quanh lập tức xì xào bàn tán.
Hiển nhiên cũng không nghĩ tới, tiểu này này thậm chí ngay cả Tề Phấn Phi cũng đắc tội.
Tuy rằng Tề Phấn Phi ở trong nhưng người như bọn họ cũng không tính là ghê gớm cỡ nào thế nhưng ở đây dù sao cũng là thành phố Lâm An là địa bàn của Tề gia a!
Tiểu tử này chẳng những đắc tội với Vô Chân pháp sư của Phạm Âm Tự, lại đắc tội cả thái tử gia của Tề gia đệ nhất đại gia tộc ở đây, lần này không chết chỉ sợ cũng phải tàn phế a.
Tiết Mộng Kỳ thì nghe được lời này của Tề Phấn Phi thì lập tức trợn tròn mắt, "Diệp Trần, không phải cậu nói, cậu biết Tề Phấn Phi sao? Hắn làm sao lại..."
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không cau mày, theo lý thuyết thì nếu như Tề Phấn Phi này biết chuyện xảy ra ở hội trường trước thì cho dù cho hắn mượn thêm một trăm cái lá gan nữa thì chắc chắn cũng không dám nói chuyện như thế.
Rất rõ ràng, Tề Phấn Phi còn chưa có biết trước đó ở hội trường trước xảy ra chuyện gì.
"Ha ha ha!"
Vô Chân pháp sư nghe được lời này của Tề Phấn Phi thì lập tức cười lên ha hả, nếu giả sử như Tề Phấn Phi cứ khăng khăng muốn ngăn hắn, tuy rằng thật ra hắn cũng không sợ, nhưng ít nhiều vẫn phải cho Tề gia mấy phần thể diện.
Không nghĩ tới tiểu tử này vậy mà cũng có khúc mắc với Tề Phấn Phi, vậy thì hắn không còn cố kỵ chút nào nữa.
"Nha đầu Tiết gia, chuyện này không có liên quan gì tới ngươi! Nhanh chóng lui ra! Bằng không đừng trách bần tăng không cho Tiết gia các ngươi thể diện!"
"Ta..."
Tiết Mộng Kỳ lập tức rất là do dự, còn muốn tiếp tục cầu tình thay Diệp Trần thì ở trong đám người một bên bỗng nhiên thoát ra một người đàn ông hơi trẻ tuổi khoảng ba mươi tuổi, "Tiểu Kỳ! Chớ hồ nháo nữa! Tiểu tử này không phải em có thể bảo vệ được!"
Hóa ra, người này chính là Tiết Minh anh trai cuả Tiết Mộng Kỳ.
Tiết Minh vừa nói vừa nắm lấy cổ tay của Tiết Mộng Kỳ trực tiếp kéo cô từ bên cạnh Diệp Trần kéo ra.
Tiết Mộng Kỳ lập tức rất là không muốn thế nhưng cô ta cũng hiểu, năng lực của mình có hạn, căn bản không xoay chuyển được thế cục, đành phải tùy ý để anh trai của chính mình lôi đi, tuy nhiên lại không nhịn được quay đầu nhìn Diệp Trần một cái, không nghĩ tới Diệp Trần vậy mà hướng cô ta cười nhạt một tiếng, "Không cần lo lắng! Chẳng qua chỉ là hai con kiến hôi mà thôi, còn không làm gì được ta!"
Xoạt!
Diệp Trần vừa nói ra lời này thì mọi người nhất thời xì xào bàn tán lần nữa.
Tiết Mộng Kỳ càng là tức giận giậm chân, "Vào lúc nào rồi mà cậu còn...Ai! Mặc kệ cậu!"
Mấy người Diêu Manh Manh cũng thi nhau lắc đầu, "Đến lúc này rồi, tiểu tử này thế mà vẫn còn làm ra vẻ!"
Hạ Đông ở một bên càng là nhịn không được mà cười lên ha hả, "Ta ngược lại thật ra bắt đầu có chút bội phục tiểu tử này, quả thực dùng tính mạng của mình để làm ra vẻ a! ha ha!"
Theo như hắn thấy, Diệp Trần căn bản không biết mình là đang đối mặt với loại tồn tại kinh khủng tới bực nào.
Phạm Âm Tự lại thêm Tề gia, tổ hợp này sợ rằng là tổ hợp kinh khủng nhất toàn bộ tỉnh Đông Giang đi!
Một câu nói vừa rồi của hắn, đủ để lấy đi mạng nhỏ của hắn!
Quả nhiên, Vô Chân pháp sư và Tề Phấn Phi nghe được lời nói này của Diệp Trần thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung.
"Tiểu tử! Ngươi muốn chết!"
Trong cơn giận dữ, Vô Chân pháp sư trực tiếp trừng hai con ngươi một cái!
Oanh!
Một dạo làn sóng tinh thần cường đại, phát ra từ trong mi tâm của hắn, kích thích một dạo ánh sáng màu trắng mỏng manh, giống như một thanh lợi kiếm, tập kích thẳng tới Diệp Trần mà đi!
Ông ~~
Ngay cả mọi người ở xung quanh, trong nháy mắt cảm thấy được một trận mệ muội, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều hiện ra vẻ hoảng sợ.
"Đây chính là pháp môn công kích bằng tinh thần của Phạm Âm Tự sao?"
"Nghe nói một đạo suy nghĩ là có thể giết người ở trong vô hình!"
"Công kích đáng sợ như thế này thì tiểu tử này sợ rằng phải bị giết chết trong nháy mắt!"
"Đây chính là sự lợi hại của người tu đạo sao?"
...
Mọi người vừa kinh vừa sợ, đợi sau khi ổn định lại tinh thần thì thi nhau hướng thiếu niên kia nhìn lại.
Nhưng mà lại nhìn thấy cảnh tượng khiếp sợ không gì sánh nổi, chỉ thấy, thiếu niên kia vẫn ngồi ở chỗ đó như cũ, từ từ uống lý rượu vang trong tay, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Cái gì!"
"Công kích bằng thần niệm cường đại như thế, vậy mà hắn không có việc gì?"
Ngay cả Vô Chân pháp sư cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt, "Không! Đây không có khả năng!"
Oanh!
Oanh!
Vô Chân pháp sự thực sự không thể tiếp nhận sự thật vừa mới xảy ra, lập tức liên tiếp phát ra mấy đạo công kích bằng thần niệm.
Tuy nhiên, vẫn không có tác dụng gì!
"Chỉ bằng chút lực lượng thần hồn này của ngươi, ngay cả nguyên thần còn chưa có ngưng tụ cũng muốn làm tổn thương ta sao? Thật sự là buồn cười a!"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Ngươi cũng tới tiếp thử một chiêu của ta một chút!"
"Hừ!"
Diệp Trần trực tiếp hừ nhẹ một phát.
Ầm ầm!
Một làn sóng vô hình, trong nháy mắt phát ra từ mi tâm của hắn.
"Cái gì!"
Vô Chân pháp sư kia lập tức hoàn toàn thay đổi sắc mặt!
Bởi vì hắn bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng thần hồn cường đại đến nỗi làm cho người ta hít thở không thông, giống như một ngọn núi lớn hung hăng đập xuống hắn!
"Không!!"
Vô Chân pháp sư phải liều mạng lùi lại, nhưng rõ ràng đã không kịp, không thể không hét lớn một tiếng.
Sau đó thì thất khiếu phun máu!
Rồi mới ngã thẳng tắp xuống mặt đất.
"Cái gì!"
Tất cả mọi người ở xung quanh trong hội trường, lập tức toàn bộ mỗi người đều bị dọa tới choáng váng.
Vô Chân pháp sư danh tiếng lẫy lừng, cao nhân đời chữ Vô của Phạm Âm Tự, thế mà cứ chết như thế?
Hơn nữa, lại còn chết ở trong tay một thiếu niên vô danh?
"Hắn thế mà...mạnh như thế!"
Chẳng những Tiết Mộng Kỳ khiếp sợ che lại miệng của mình, mấy người Hạ Đông, Diêu Manh Manh và Hàn Sấp, Tề Phấn Phi, toàn bộ mọi người cũng trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Trần hời hợt giải quyết Vô Chân pháp sư, ngược lại nhìn sang một bên, hai người Hàn Sâm và Tề Phấn Phi sớm đã sợ tới choáng váng.
"Bây giờ đến lượt các ngươi, nói xem hai người các ngươi muốn chết như thế nào?"
Bạch bạch bạch!
Hàn Sâm và Tề Phấn Phi bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, lập tức bị dọa tới liên tục lùi lại, đồng thời ngoài mạnh trong yếu hét lên, "Tiểu tử! Ngươi vậy mà giết Vô Chân pháp sư! Phạm Âm Tự sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Nơi này là thành phố Lâm An, là địa bàn của Tề gia chúng ta, nếu như ngươi dám đụng đến chúng ta thì hôm nay đừng mơ tưởng còn sống rời khỏi nơi này!"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Vẫn còn sức uy hiếp ta sao? Vậy, các ngươi đi chết đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần đang muốn giơ bàn tay lên, đập chết hai người này ở trước mặt mọi người.
Thì đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói uy nghiêm từ cửa của hội trường vang lên, "Ai có thể nói cho ta biết, ở đây có chuyện gì xảy ra không?"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống thì từng cái thân ảnh uy nghiêm xuất hiện ở cửa hội trường sau.
Hóa ra lại là các vị đại lão ở hội trường trước, sau khi nghe được tin tức ở hội trường sau thì thi nhau chạy tới.
Chương 437 Tất phải giết!
Hóa ra, vừa rồi đã có ngươi báo cáo tình huống ở hội trường sau tới hội trường trước.
Các đại lão ở hội trường trước nghe nói ở hội trường sau có người đắc tội Vô Chân pháp sư của Phạm Âm Tự thì tất cả lập tức ngồi không yên.
Dù sao ở hội trường sau này đều là con cái của bọn hắn, nếu thật đắc tội Phạm Âm Tự vậy coi như là chuyện lớn không tốt rồi.
Thế nhưng những người này thi nhau chạy tới, hơn nữa đều đi theo nhau mà đến, còn có cao thủ của mỗi người bọn họ mang tới.
Còn về phần người cầm đầu thì tự nhiên chính là chủ nhân của câu lạc bộ tư nhân Hồng Diệp, người chủ chì hội nghị thượng đỉnh của top 100 công ty toàn Hoa Hạ lần này, Tề Quang Xương, gia chủ Tề gia!
Nhiều đại lão cũng với mỗi loại đại cao thủ, bước vào bên trong hội trường sau, mọi người trước đó còn xôn xao náo loạn, trong nháy mặt lại yên tĩnh trở lại.
Những người này đều là con nhà giàu siêu cấp, ở bên ngoài phách lối đã quen rồi, thế nhưng ở trước mặt cha mẹ của mình thì từng đứa đều ngoan ngoãn giống như con cừu non.
Mà hai người Tề Phấn Phi và Hàn Sấm nhìn thấy người lớn của nhà mình tới thì ngay lập tức tinh thần trở nên phấn chấn, lập tức tìm được chỗ dựa, "Cha! Xảy ra chuyện lớn! Có người giết chết Vô Chân pháp sư! Cha nhanh để cho người ta tới bắt lấy hung thủ bằng không chúng ta không có cách nào hướng Phạm Âm Tự giải thích!"
"Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy?"
Tề Phấn Phi vừa mới thốt ra lời kia thì tất cả các đại lão lập tức đều vì đó mà biến sắc.
"Tu vi của Vô Chân pháp sư tuy rằng còn kém Vô Tướng pháp sư rất xa, nhưng dù gì cũng là người tu đạo, làm sao lại bị người giết chết một cách dễ dàng như vậy?"
Mọi người đầu tiên là không tin, tuy nhiên khi bọn họ nhìn vào cỗ thi thể thất khiếu chảy máu ở giữa hội trường kia, lúc này mới tin tưởng mọi chuyện ở đây đều là thật.
"Là người nào? Là người nào mà lớn mật như thế? Cũng dám ở câu lạc bộ Hồng Diệp chúng ta ngang nhiên giết người?"
Tề Quang Xương tức sùi bọt mép, nhịn không được hét lớn.
Chính như con trai của hắn nói, Vô Chân pháp sư này tuy rằng không tính là rất lợi hại thế nhưng dù sao cũng là người của Phạm Âm Tự!
Bây giờ, người chết ở trên địa bàn Tề gia của bọn họ, Tề gia bọn họ tự nhiên cũng khó mà thoát khỏi tội lỗi.
Tề Phấn Phi thì lập tức vui mừng trong lòng, đang định vạch mặt Diệp Trần ra.
Nhưng mà vào đúng lúc này, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên, "Ông chủ Tề, uy phong của ông thật lớn a!"
Người nói chuyện, bỗng nhiên chính là Diệp Trần vẫn ngồi ở trong góc.
Nhóm những đứa con nhà giàu ở xung quanh kia lập tức thi nhau cười lạnh lần nữa:
"Con mẹ nó! Cái tên này thật không muốn sống nữa đi!"
"Cũng dám chủ động khiêu khích Tề gia chủ!"
"Hắn đây là ngại chính mình đắc tội người chưa đủ nhiều sao?"
...
Tiết Mộng Kỳ thấy thế thì cũng lập tức hiện ra vẻ mặt đau thương, "Xong! Lần này thì xong! Cái tên này sợ là phải chọc phiền phức lớn rồi a!"
Tiết Minh ở một bên cũng nói theo: "Tiểu tử này có thể giết chết Vô Chân pháp sư, hoàn toàn chính xác nằm ngoài dự liệu, đáng tiếc...."
Lời nói của Tiết Minh còn chưa nói xong thì ngay lập tức đã thấy được cảnh tượng mà hắn không thể tưởng tượng nổi, ý tiếp theo của câu nói rõ ràng ngậm lại nuốt trở lại, đồng thời mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Chỉ thấy, một đám đại lão lấy Tề Quang Xương cầm đầu, sau khi nhìn thấy thiếu niên "nói năng lỗ mãng" kia, chẳng những không có nổi giận, vậy mà tất cả đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau đó thì thi nhau bước nhanh về phía trước, rồi mới ở dưới ánh mắt chấn động không gì sánh nổi của đám con nhà giàu kia, các đại lão cùng nhau khom người, tất cả đều cung cung kính kính hô một tiếng, "Diệp tiên sinh!"
Những đứa con nhà giàu siêu cấp ở xung quanh kia, đám công tử của đại gia tộc, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này thì ngay lập tức tất cả đều choáng váng!
"What?"
"Đây là tình huống gì?"
"Con mẹ nó, đây là ta xuất hiện ảo giác sao?"
...
Phải biết, các đại lão trước mắt này đều là người lớn trong nhà bọn hắn, là toàn bộ nhân vật cao cấp nhất trong giới kinh doanh của toàn bộ Hoa Hạ!
Bây giờ toàn bộ thế mà đều phải hướng về phía tiểu tử không biết tên này khom mình hành lễ?
Chính là tổng thống của một nước cũng không có đãi ngộ như thế đi!
"Cha! Cha... Mọi người đang làm cái gì!"
Sau khi Tề Phấn Phi kịp phản ứng lại thì ngay lập tức rống lớn một tiếng, đồng thời trong lòng hiện ra một loại dự cảm cực kỳ không tốt.
Vào lúc này Tề Quang Xương còn chưa có biết, hung thủ trong miệng con trai nhà mình chính là Diệp Trần, thế là vội vàng hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, nói:
"Phấn Phi, vị này chính là Vân Châu Diệp tiên sinh mà ta thường xuyên nhắc đến! Con còn ngẩn người ra đó làm cái gì, còn không tranh thủ thời gian tới hướng Diệp tiên sinh dập đầu hành lễ!"
Oanh!
Tề Quang Xương vừa mới thốt ra lời kia thì những đứa con nhà giàu siêu cấp lập tức xì xào bán tán lần nữa:
"Cái gì! Hóa ra hắn chính là vị Vân Châu Diệp Cuồng Tiên kia a!"
"Nghe nói người này là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ, không nghĩ tới vậy mà còn trẻ như thế!"
"Khó trách trước đó có thể giết chết Vô Chân pháp sư trong nháy mắt!"
"Lần này có trò hay để nhìn rồi!"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, đồng thời ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Trần trong nháy mắt tất cả cũng đều thay đổi.
Bọn họ đều là công tử của các đại gia tộc, chuyện biết đến tự nhiên so với người bình thường nhiều hơn một chút.
Phải nói qua một năm gần đây, toàn bộ giới võ đạo của Hoa Hạ có được tên tuổi vang dội nhất tự nhiên không ai qua được bị Vân Châu Diệp tiên sinh này.
Một trận chiến trên sông Thiên Giang, trực tiếp đặt vững thân phận cao thủ đệ nhất Hoa Hạ của hắn.
Nghe nói người này còn là khách khanh của Thần Long vệ Hoa Hạ, còn giữ quân hàm Thiếu tướng!
Nhân vật bậc này, giống như Thần Long ở trên chín tầng trời, xa xa không phải bọn họ những tên công tử ăn chơi trác táng dựa vào thế lực trong nhà là có thể so sánh được.
Còn về mấy người Tiết Mộng Kỳ thì tất cả đều là hai mắt trợn lên thật lớn, "Khó trách! Khó trách từ đầu đến cuối hắn đều bình tĩnh như thế, hóa ra...đây mới là thân phận thật của hắn sao? Vân Châu Diệp tiên sinh!"
"Hắn... Hắn chính là... Diệp Cuồng Tiên?"
Sau khi Tề Phấn Phi kịp phản ứng lại thì ngay lập tức toàn thân run lên, lắp ba lắp bắp mở miệng nói.
Bản thân hắn là thái tử của Tề gia, há lại sẽ không được nghe nói qua tên tuổi của vị Vân Châu Diệp tiên sinh này?
Thật ra thì trước đó ở tập đoàn Tô Diệp, lúc nghe được Sở Phi Yên gọi Diệp Trần là ông chủ, hắn đã từng hoài nghi tới thân phận của Diệp Trần, thế nhưng là lúc ấy hắn thấy, tuổi Diệp Trần còn rất trẻ, quá bình thường cho nên từ đầu đến cuối không có nhìn vào cái lối suy nghĩ kia.
Ba!
Tề Phấn Phi vừa nói ra tiếng kia xong thì Tề Quang Xương ở một bên đi lên chính là một bàn tay, nổi giận quát:
"Tục danh của Diệp tiên sinh cũng là ngươi có thể gọi sao? Nhanh hướng Diệp tiên sinh dập đầu xin lỗi!"
Nói xong lời này, Tề Quang Xương lại một mặt cười lấy lòng nhìn về phía Diệp Trần, nói:
"Diệp tiên sinh, con trai của tôi không hiểu quy củ, hy vọng ngài đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng chấp nhặt với hắn!"
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức hai mặt nhìn nhau lần nữa, đồng thời lại có chút nghi hoặc không hiểu.
Cho dù là người này thật là vị cao thủ đệ nhất Hoa Hạ kia, thế nhưng những đại lão ở trước mắt này thì tất cả cũng đều là nhân vật đỉnh cấp trong giới kinh doanh của Hoa Hạ. Một bên ở giới võ đạo, một bên là giới kinh doanh, hai bên nước giếng không phạm nước sông, cũng không cần phải trở nên kính nể tới tình trạng như thế chứ?
Lúc này, Diệp Trần chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
"Chỉ là một con gián thôi, ta há lại sẽ để ở trong lòng?"
Tề Quang Xương nghe được điều này, tuy rằng trong lòng cảm thấy rất khó chịu thế nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn lên tiếng nói cám ơn, nhưng không ngờ Diệp Trần lại xoay chuyển câu nói, "Tuy nhiên dám can đảm khiêu khích ta nhiều lần thì tất phải chết!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần tiện tay cong ngón tay bắn ra hai đạo kiếm khí!
Phốc!
Phốc!
Hai đạo kiếm khí vô hình bắn thẳng tới Tề Phấn Phi và Hàn Sấm!
Cho dù chỉ dùng một thành công lực cũng chưa có tới, nhưng cũng xa xa không phải hai cái tên này có thể ngăn cản.
Kiếm khí vô hình trực tiếp bắn vào mi tâm của hai người, một lát về sau:
Phù phù!
Phù phù!
Tề Phấn Phi và Hàn Sấm, đôi mắt tan rã, ngã thẳng xuống trên mặt đất, đã trở thành hai cỗ thi thể...
Chương 438 Xuất phát
"Cái gì!"
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Toàn bộ hội trường trở nên yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà thật dám ở ngay trước mặt Tề Quang Xương giết chết con trai của hắn!
Bạch bạch bạch!
Tề Quang Xương lập tức lùi lại mấy bước, vẻ mặt vô cùng trắng bệch, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, còn có một người đàn ông trung niên có gương mặt cực giống Hàn Sâm, càng là trực tiếp đặt mông ngã ngồi ở trên mặt đất, toàn thân còn đang run rẩy không ngừng
Người này chính là cha của Hàn Sấm, Hàn Túc gia chủ của Hàn gia.
"Tề gia, Hàn gia, nếu các ngươi muốn báo thù, lúc nào cũng có thể tới tìm ta!"
Quẳng xuống một câu như thế, Diệp Trần không nhìn vào ánh mắt kính sợ của mọi người, từ từ đi ra bên ngoài.
Lúc đi qua bên cạnh Tiết Mộng Kỳ, Diệp Trần mỉm cười, "Không nên quên ước định của chúng ta!"
Vào lúc này Tiết Mộng Kỳ sớm đã bị dọa sợ, đầu óc trống rỗng, theo bản năng vội vàng gật đầu, mãi đến khi thân ảnh của Diệp Trần hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt thì lúc này mới từ từ lấy lại tinh thần, trong lòng vẫn còn kinh hãi không thôi.
Còn về mấy người Diêu Manh Manh ở một bên sớm bị dọa đến nỗi mà hồn vía như giống như không muốn bám vào thể xác nữa, suýt chút nữa thì ngất đi, sau khi nhìn thấy Diệp Trần rời khỏi, mới thở dài một hơi, trong lòng âm thầm may mắn.
Ngay cả dạng cậu ấm đỉnh cấp như Tề Phấn Phi và Hàn Sấm, cũng dám nói giết là giết, mấy người bọn họ thì được tính là thứ gì chứ a!
May mắn là Diệp Trần cũng không có so đo chuyện bọn họ có những lời nói vô lễ trước đó, bằng không hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Mà sau khi cảm thấy may mắn rồi lại là vô cùng hối hận, hối hận đứt ruột đứt gan!
"Hóa ra không phải hắn làm ra vẻ mà hắn thật cường đại như vậy a!"
"Ai! Vậy mà bỏ lỡ cơ hội kết giao với nhân vật cường đại như thế a..."
...
"Cha! Bác Tề! Diệp Cuồng Tiên này giết em trai và Phấn Phi, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?"
Sau khi Diệp Trần rời đi không lâu, trong đám người bỗng nhiên có một tên thanh niên dáng người cường tráng dúng mạo giống với Hàn Sấm tới mấy phần nhảy ra, nổi giận đùng đùng nói.
Hóa ra người này là anh trai của Hàn Sấm, Hàn Đống.
Trước đó hắn hoàn toàn bị thủ đoạn của Diệp Trần làm cho sợ choáng váng, đến lúc này mới phản ứng lại thì lập tức tức giận đến không nhịn được.
Nhóm thế hệ tuổi trẻ của Hàn gia và Tề gia còn lại cũng thi nhau đứng dậy, "Đúng vậy! Coi như Diệp Cuồng Tiên hắn là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ thì như thế nào? Bây giờ là xã hội pháp trị há lại để cho một tên giết người ngông cuồng như hắn tự do đi lại?"
"Hắn dám giết người ở trước mặt mọi người cũng quá phách lối đi!"
"Việc này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy!"
...
Tuy nhiên, ngay lúc hai đám thế hệ tuổi trẻ của hai nhà Tề gia và Hàn gia lớn tiếng gào thét.
Ba!
Hàn Túc kia sau khi từ dưới đất bò dậy thì trực tiếp một cái bàn tay hướng Hàn Đống con trai cả của hắn!
Sau đó, Hàn Túc gần như là giận dữ hét lên:
"Tất cả câm miệng cho ta! Sau này ai cũng đứng nhắc lại chuyện báo thù gì nữa! Nghịch tử kia cũng dám trêu chọc Diệp tiên sinh, chết cũng là đáng đời!"
Xoạt!
Nhóm thế hệ tuổi trẻ nghe được lời này của Hàn Túc thì lập từng tứng đứa đều có vẻ mặt không hiểu, chỉ có các đại lão trong giới kinh doanh thì thi nhau âm thầm gật đầu, nếu mà đổi chỗ mà xử thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ làm ra quyết định giống với quyết định của Hàn Túc.
Phải biết, ngay cả loại tồn tại có cấp bậc như vị Thường Nam Địch kia, cũng dám nói phế liền phế, hơn nữa ngay cả Trung tướng Thường Liệt cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận cúi đầu trước Diệp Trần. Một câu là có thể khiến tập đoàn Cửu Châu giải tán.
Nhân vật bậc này thì cho dù bọn họ những người này cột chung một chỗ cũng không dám chơi trò vật tay với người ta a!
Huống chi, Tề gia và Hàn gia này, chẳng qua chỉ là hổ trong địa bàn tỉnh Đông Giang mà thôi, ngay cả gia tộc cao cấp của Hoa Hạ còn chưa đủ trình độ, thì làm sao dám khiêu chiến với vị kia?
"Ai!"
Ngay vào lúc đám tiểu bối còn đang kinh ngạc không thôi thì Tề Quang Xương ở một bên bỗng nhiên cũng mở miệng, "Lão Hàn, sau này chuẩn bị một phận hậu lễ, hai chúng ta cùng nhau đến nơi ở của Diệp tiên sinh để thỉnh tội đi!"
Hàn Túc cũng có vẻ mặt đau thương như cha mẹ chết nói:
"Giờ cũng chỉ có thể làm như vậy để bồi tội với Diệp tiên sinh."
Nghe được lời đối thoại của hai người, một đám tiểu bối ở xung quanh đều hoàn toàn cảm thấy ngu người, con trai bị người giết vậy mà còn phải chuẩn bị một phần hậu lễ hướng hung thủ thỉnh tội?
Mẹ nó!
Hai người kia là rối loạn thần kinh sao?
...
Lại nói Diệp Trần sau khi ra khỏi câu lạc bộ Hồng Diệp.
Sở Phi Yên dường như đã biết tình huống ở bên trong đã sớm chờ ở cửa từ lâu, nhìn thấy Diệp Trần đi ra thì lập tức tiến lên đón, hé miệng cười trêu chọc nói:
"Quan sát thấy động tĩnh lớn như thế, tôi biết chắc chắn là anh! Anh nói anh bây giờ dù sao cũng là Thượng tướng của một nước, cần gì phải làm khó dễ một đám tiểu bối?"
Diệp Trần nhún vai, vẻ mặt vô tội nói:
"Tôi cũng không muốn a! Thế nhưng mỗi lần luôn có người không làm rõ ràng được tình huống đã muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, tôi cũng chỉ đành xử lý bọn hắn thôi a!"
"Đúng rồi, cô trao đổi với bên kia sao rồi?"
Sở Phi Yên nghe được câu hỏi này của Diệp Trần thì lập tức duỗi cái lưng mệt mỏi, đưa vóc người bốc lửa hoàn mỹ của cô ta trong nháy mắt phát huy ra vô cùng tinh tế, dẫn tới người đi đường trên đường lớn ở xung quanh thi nhau liếc nhìn.
"Nhờ hồng phúc của anh! Có vị sát tinh như anh ở, bọn họ ai dám làm khó tôi? Lần hội nghị thượng đỉnh top 100 công ty lần này chế định ra quy tắc thương mại, trên cơ bản tất cả đều đối với tập đoạn Tô Diệp chúng ta cực kỳ có lợi!"
"Phải biết, nếu như đặt ở trước kia, đối với loại hắc mã như tập đoàn Tô Diệp chúng ta, mỗi tập đoàn công ty lớn khác đều sẽ cực lực chén ép!"
Diệp Trần khoát tay áo, nói:
"Chỉ cần cô hài lòng là được! Chuyện bên này cũng đã kết thúc, vậy tôi đây đưa cô về Vân Châu đi!"
Sở Phi Yên lập tức kinh ngạc, "Sao lại vội như thế? Hay là anh có chuyện quan trọng khác cần làm sao?"
Diệp Trần cũng không có giấu diếm, lập tức nói ra kế hoạch chuyến đi Bắc Cực lần này của chính mình cho Sở Phi Yên biết.
Sau khi Sở Phi Yên nghe xong thì lập tức lộ ra vẻ mặt cổ quái, "Đi cùng đoàn du lịch sao? Uống công anh nghĩ ra! Nếu như chỉ là muốn đi thành phố Ma Nhĩ Mạn Tư Khắc thì rõ ràng chỉ cần mua một tấm vé máy bay trung chuyển liên hành trình là được rồi, so với đi cùng đoàn du lịch thì nhanh hơn!"
"Ngạch..."
Diệp Trần suy nghĩ về điều đó, thật đúng là một lựa chọn tốt, tuy nhiên hắn đã đáp ứng Tiết Mộng Kỳ, tự nhiên lại đi từ chối đối phương cũng không tốt a.
"Như vậy đi, chúng ta ở chỗ này một ngày một đêm, ngày mai tự tôi trở về là được rồi, người ta bây giờ tốt xấu gì cũng được coi là cao thủ đây!"
Sở Phi Yên vừa cười nói.
Diệp Trần nghĩ cũng phải, lấy tu vi bây giờ của Sở Phi Yên, cùng với công pháp do mình truyền thụ, chính là gặp phải cao thủ Thần Cảnh cũng có thể cùng đánh một trận.
"Vậy được rồi!"
...
Sáng ngày thứ hai, sau khi đưa tiễn Sở Phi Yên về, Diệp Trần cũng nhận được điện thoại của Tiết Mộng Kỳ.
Diệp Trần có thể rõ ràng cảm nhận được, giọng nói của Tiết Mộng Kỳ ở đầu điện thoại bên kia có chút run nhè nhẹ, giọng điệu càng là vô cùng cung kính nói:
"Diệp...Diệp tiên sinh, tôi đã chuẩn bị xong, ngài bây giờ đang ở chỗ nào? Để tôi đi qua đón ngài!"
Rất rõ ràng, mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, lực trùng kích đối với cô quá lớn, đến bây giờ cô còn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận.
Sau khi Diệp Trần báo ra một cái địa chỉ thì cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc Rolls-Royce màu đen xuất hiện ở trước mặt Diệp Trần, Tiết Mộng Kỳ của ngày hôm nay dường như đã cố tình lựa chọn cách ăn mặc, hơn nữa còn trang điểm nhẹ, so với hôm qua càng thêm xinh đẹp động lòng người, tuy nhiên vẻ mặt vẫn còn câu nệ rất nhiều, "Diệp tiên sinh, cha tôi nói, có thể giúp chúng ta sắp xếp một chiếc máy bay tư nhân, ngài xem..."
Diệp Trần khoát tay áo, "Không cần! Dựa theo kế hoạch du lịch mà trước đó cô vạch ra là được, không cần lo lắng về cảm xúc của tôi!"
Nói xong, trực tiếp xoay người lên xe.
Tiết Mộng Kỳ lập tức không còn gì để nói, nghĩ thầm nói, "Không cần lo lắng về cảm xúc của anh? Anh thật đúng là đứng nói chuyện lâu mà không đau eo a!"
Chương 439 Náo nhiệt
Trước khi đến, Tiết Khuê Sơn cha của Tiết Mộng Kỳ từng dặn đi dặn lại với cô, để cô ta tuyệt đối không thể đắc tội vị sát tinh này.
Vô luận là vị Diệp tiên sinh này, đối với cô đưa ra bất kỳ yêu cầu gì thì cũng phải thỏa mãn tất cả!
Tuy rằng điều này làm cho Tiết Mộng Kỳ có một loại cảm giác là đưa dê vào miệng cọp, thế nhưng cũng không hiểu vì sao, cô ta vậy mà chính xác là cũng không cảm thấy ủy khuất, ngược lại còn có chút phấn khởi nho nhỏ.
...
Nửa giờ sau, Diệp Trần và Tiết Mộng Kỳ đã ngồi lên máy bay tiến về Hách Nhĩ Tân Cơ thủ đô của Phần Lan.
Dựa theo hành trình của đoàn du lịch thì ngày đầu tiên đến Phần Lan thì dừng chân ở Hách Nhĩ Tân Cơ một đêm, rồi ngày thứ hai mới tiến về Mạc Mạn Tư Khắc của Tô quốc, rồi mới ngồi chiếc tàu phá băng chạy bằng hạt nhân tiến về Bắc Cực.
Cả một đoạn hành trình tổng cộng có mười lăm ngày, tuy nhiên sau khi Diệp Trần tới Mạc Mạn Tư Khắc, cách chỗ đảo vô danh của Lang Vương Khoa Lạc Phu đã không còn xa, đến lúc đó sẽ rời đội.
...
Trên máy bay, Diệp Trần vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, Tiết Mộng Kỳ cũng không dám nói nhiều, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, thỉnh thoảng liệc trộm hắn một phát, nhưng thấy Diệp Trần vẫn luôn không có ý tứ để ý tới cô ta thì trong lòng lập tức cảm thấy rất khó chịu.
"Này, cô gái xinh đẹp, tôi biết cô, cô là Tiết Mộng Kỳ học khoa Nghệ Thuật của trường đại học Đông Giang phải không?"
Ngay vào lúc Tiết Mộng Kỳ đang cảm thấy buồn bực thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói đầy truyền cảm.
Tiết Mộng Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, vào lúc này vẻ mặt nở ra nụ cười ấm áp, tuy nhiên sâu trong đôi mắt của hắn lại lộ ra vẻ tham lam.
Tiết Mộng Kỳ hơi kinh ngạc, "Anh nhận ra tôi? Hay là anh cũng là sinh viên trường đại học Đông Giang sao?
Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười, hai mắt không xuất hiện một chút dấu vết nào, nhìn lướt qua trên dáng người có lồi có lõm của Tiết Mộng Kỳ, rồi với vẻ mặt ôn hòa nói:
"Tôi gọi là Miêu Vĩ, là học ở khoa Triết học của đại học Đông Giang, tôi từng có cùng học một khóa học tự chọn với Tiết hoa khôi cho nên mới nhận ra cô!"
"Vị này có phải là bạn trai của cô hay không?"
Miêu Vĩ chỉ vào Diệp Trần ở một bên, mở miệng hỏi.
Tiết Mộng Kỳ vội vàng khoát tay áo, "Không phải, cậu ấy là...một người bạn của tôi!"
Tiết Mộng Kỳ cũng không biết nên hướng Miêu Vĩ giới thiệu Diệp Trần như thế nào, hơn nữa không có sự cho phép của Diệp Trần, cô ta cũng không dám tùy ý nói ra thân phận của hắn.
Miêu Vĩ nghe được Thiết Mộng Kỳ bác bỏ, hơn nữa thấy thiếu niên kia cũng không có bất kỳ phản ứng gì, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng.
"Tiết tiểu thư cũng thích đi thám hiểm sao? Cô gái giống như cô, dám đi Bắc Cực để du lịch cũng không có nhiều nha!"
Đoàn du lịch mà Tiết Mộng Kỳ đi là đoàn du lịch sang trọng cao cấp nhất, toàn bộ máy bay đều dược bao hết, cho nên mọi hành khách ở trên máy bay đều là thành viên của đoàn du lịch.
Cách nói chuyện của Miêu Vĩ này cũng không tệ, hơn nữa còn để cho người ta thấy được một loại cảm giác ôn hòa vô hại, Tiết Mộng Kỳ không tự chủ liền nói chuyện phiếm với hắn.
Hơn nữa trò chuyện được một lúc thì Tiết Mộng Kỳ phát hiện, Miêu Vĩ này dường như thật không đơn giản, thường xuyên có thể nói ra một số chuyện mà người bình thường không biết, mà lại nói có đạo lý rõ ràng.
Vốn là, Tiết Mộng Kỳ chẳng qua là cảm thấy nhàm chán, cho nên mới ở chỗ này nói chuyện phiếm với Miêu Vĩ, thế nhưng trong bất tri bất giác đã bị lời nói của hắn hấp dẫn.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, bây giờ cô ta đối với thứ thuộc về thế giới kia cảm thấy rất hứng thú.
Mà Miêu Vĩ cũng am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, hắn thấy Tiết Mộng Kỳ dường như rất hiếu kỳ đối với một số lực lượng siêu tự nhiên, thế là hợp ý, nói hết một số kỳ văn dị sự trong giới tu đạo, các loại truyền thuyết quỷ dị.
"Miêu Vĩ học trưởng, làm sao anh biết nhiều chuyện về giới tu đạo vậy? Hay là anh..."
Tiết Mộng Kỳ nhịn không được tò mò, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Miêu Vĩ dường như sớm đoán được Tiết Mộng Kỳ sẽ hỏi vấn đề này, cả người ngay lập tức ngồi ngay ngắn, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngạo nhiên, nói:
"Tiết học muội, thực không dám giấu diếm, gia sư chính là Trương Thiên Sư của Long Hổ sơn, thuở nhỏ tôi học ở đạo quán Lý Trường Đại, thường xuyên nghe sư phụ, sư huynh của tôi đề cập tới một số chuyện trong giới tu đạo, cho nên biết được một ít!"
Miêu Vĩ nói tới đây thì dừng lại một chút, tiếp đó cố ý động chạm vào Tiết Mộng Kỳ ở bên cạnh, thần thần bí bí nói:
"Tiết học muội, lời nói thật không sợ nói cho cô, tôi đi Bắc Cực lần này, nói là đi du lịch thế nhưng thật ra là bởi vị một chuyện khác quan trọng hơn!"
Đối với cử động vô lễ của Miêu Vĩ, đôi mi thanh tú của Tiết Mộng Kỳ hơi nhăn lại, tuy nhiên vẫn không kìm nén được sự tò mò ở trong lòng, nhịn không được hỏi:
"Chuyện quan trọng gì đó?"
Miêu Vĩ nở ra nụ cười thần bí một lần nữa, ung dung mở miệng nói:
"Thật ra thì chuyện này, sư phụ của tôi ra lệnh cho chúng tôi không được phép truyền ra ngoài, tuy nhiên Tiết học muội cũng không phải người ngoài, nói cho cô cũng không sao cả!"
Nói đến đây, Miêu Vĩ lại đụng nhạm vào bên người của Tiết Mộng Kỳ, tuy Tiết Mộng Kỳ rất khó chịu, nhưng vì muốn nghe tiếp nên vẫn nhịn được, "Nghe nói ở trên Bắc Cực Băng Nguyên có một hòn đảo thần bí, có người ở trên đó phát hiện tiên thụ thời thượng cổ, nghe nói tiên thụ này cứ cách mỗi một trăm năm là có thể thành thục kết quả một lần, nếu ai ăn tiên quả này, chẳng những công lực có thể tăng trên diện rộng mà còn có thể nâng cao tuổi thọ!"
"Lần này, nghe nói chẳng những toàn bộ cao thủ giới tu đạo của Hoa Hạ lên đường, ngay cả siêu năng giả của mỗi một quốc gia lớn, vậy tất cả cũng đều chạy tới Bắc Cực đây!"
"Ừm?"
Nghe được lời này của Miêu Vĩ, Diệp Trần ở một bên vẫn luôn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở hai mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Chuyện lớn như thế, vì sao không có nghe thấy lão Dịch đề cập?"
Theo lý thuyết, chuyện mà ngay cả Miêu Vĩ cũng có thể biết thì Ám Bộ của Thần Long vệ không có khả năng không biết, thế nhưng Dịch Sơn Hà cũng không có nói với Diệp Trần một chút tin tức nào, việc này cũng có chút khác thường a.
"Chắc là lão Dịch vì không cho ta xuất ngoại, cho nên cố ý không nói cho ta những chuyện này?"
Trước đó Dịch Sơn Hà nhắc nhở Diệp Trần nhiều lần, gầy đây Siêu Năng cục của Mỹ quốc hình như có hành động, hơn nữa có thể nhằm vào hắn, cho nên nhiều lần khuyên bảo hắn, sắp tới tuyệt đối không thể rời khỏi Hoa Hạ.
"Tin tức này của ngươi là thật sao?"
Sau khi Diệp Trần suy nghĩ bay tán loạn, không thể không nhìn về phía Miêu Vĩ gần như đã ghé vào bên tai của Tiết Mộng Kỳ, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Miêu Vĩ thấy ngay lập tức là có thể vuốt ve, nghe được thiếu niên như đầu đá ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi thăm thì lập tức giật nảy cả mình, vội vàng ngồi ngay ngắn trở lại, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
"Ta hỏi ngươi, tin tức này là thật sao?"
Hai mắt Diệp Trần nhìn thẳng vào Miêu Vĩ, lạnh lùng mở miệng hỏi lần nữa.
"Con mẹ nó ngươi..."
Miêu Vĩ nghe được câu hỏi của thiếu niên này giống như là câu hỏi thẩm vấn phạm nhân thì lập tức tức giận đến không nhịn được chính là muốn chửi ầm lên, tuy nhiên khi ánh mắt hắn đối mặt với người thiếu niên trước mắt này thì lập tức toàn thân run lên mà không hiểu vì sao, cảm nhận được một cỗ hàn ý khó mà hình dung thì ngậm miệng lại, câu nói phía sau nuốt trở vào, theo bản năng trả lời:
"Đương nhiên là sự thật! Việc này chính miệng sư huynh của ta nói cho ta biết, Trương Thiên Sư sư phụ của ta đã mang theo hai vị sư huynh của ta ngồi máy bay tư nhân chạy tới, bây giờ chắc cũng đã ở trong lãnh thổ của Tô quốc!"
Tiết Mộng Kỳ ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi:
"Vậy làm sao mà anh không có đi cùng với sư phụ, sư huynh của anh?"
Vẻ mặt của Miêu Vũ lập tức có chút khó coi, ấp úng nói:
"Cái đó...là do tu vi của ta còn thấp. sư phụ không cho phép ra đi..."
Câu nói sau đó của Miêu Vĩ, Diệp Trần cũng chẳng muốn nghe, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Xem ra chuyến đi Bắc Cực lần này, sẽ rất náo nhiệt đây! Tuy nhiên thế nào đi nữa, việc này giống như là có người điều khiển ở sau lưng..."
Chương 440 Bất Tử quả
Ở trên một hòn đảo không người tại Bắc Cực Băng Nguyên, "Tần, người bạn của tôi, một chiêu này của cậu thật đúng là quá tuyệt a! Lợi dụng danh tiếng của Bất Tử Thụ, thu hút cao thủ toàn cầu tới đây, như thế chẳng những có thể khiến cho Diệp Cuồng Tiên buông lỏng cảnh giác, còn có thể một mẻ hốt gọn cao thủ của mỗi một quốc gia lớn!"
"Chờ đến khi cao thủ toàn cầu chết ở dưới bom nguyên tử, cho đến lúc đó, Mỹ quốc chúng ta sẽ không còn bất cứ uy hiếp nào, lúc đó mới có thể nói là chân chính xưng bá toàn cầu!"
Người nói chuyện là một ông lão mặc áo khoác trắng, bỗng nhiên chính là Tesla tiến sĩ điên của Siêu Năng cục Mỹ quốc.
Mà bên cạnh Tesla còn có một thiếu niên gầy yếu đứng ở đó chính là Tần Trí, em họ của Diệp Vô Thương.
Hóa ra, tất cả mọi chuyện này đều là chủ ý mà Tần Trí giúp Tesla đưa ra.
Tần Trí cười nhạt một tiếng, "Tiến sĩ quá khen! Ta đã dấn thân vào Siêu Năng cục thì sẽ làm việc vì quốc gia, đây chỉ là một kế nhỏ không đáng nhắc đến a!"
"Huống chi, gốc tiên thụ kia cũng thực sự tồn tại, chúng ta chỉ là công khai bí mật của Khoa Lạc Phu ra mà thôi!"
Tesla nghe được điều này thì thở dài:
"Đúng vậy! Đây chính là Bất Tử Thụ trong truyền thuyết! Nếu có thể, ta còn thực sự muốn mang nó về phòng thí nghiệm để nghiên cứu nó một phen!"
Tesla nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận lại thở dài một lúc mới nói:
"Tần, ta còn có chuyện phải đi xử lý, nơi này giao cho cậu trông!"
"Rõ!"
...
Sau khi Tesla rời đi, một người đàn ông trên mặt mang theo mặt nạ vàng kim, dáng người to lớn dị thường, thậm chí có chút dị dạng, từ từ đi tời, giọng nói khàn khàn nói:
"Em họ, lần này thật sự có thể xử lý được Diệp Cuồng Tiên sao?"
Người đàn ông đeo mặt nạ này, dĩ nhiên chính là Diệp Vô Thương!
Hóa ra, lần trước, Diệp Vô Thương vì cưỡng ép tiêm vào một ngàn loại gen thuốc nước, tuy rằng cuối cùng thành công vượt qua, thế nhưng diện mục cả người toàn bộ đều bị hủy, trọn vẹn nghỉ ngơi một lúc lâu mới có thể khôi phục lại.
Nhưng là bây giờ đã biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ có thể đeo mặt nạ lên để che đậy.
Tần Trí hít sâu một hơi nói:
"Đạt tới loại thực lực kia của Diệp Cuồng Tiên, phóng tầm mắt trên đời hiện nay thì ai có thể chắc chắn một trăm phần trăm là có thể xử lý được hắn?"
"Tuy nhiên, chỉ cần hắn dám đặt chân lên đảo Lang Vương, một khi dẫn nổ bom nguyên tử thì coi như hắn có là thần tiên thì cũng không có khả năng chạy thoát!"
Diệp Vô Thương nắm chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi nói:
"Thật ra thì, ta còn muốn tự tay làm thịt tiểu súc sinh này, tự tay báo thù cho cha mẹ còn có Tần gia!"
Tần Trí lập tức trừng hai mắt một cái, "Khó mà làm được! Anh họ, tuy rằng thực lực của anh hôm nay đã đạt tới cảnh giới Nhân Tiên thế nhưng rõ ràng không phải là đối thủ của tiểu tử đó!"
"Anh phải biết, vô luận là Vũ Hạc tiên nhân của Đảo quốc hay là đại pháp sư Tân Cách của Thiên Trúc quốc, dù ở bên trong cường giả cảnh giới Nhân Tiên thì cũng là tồn tại cực kỳ cường hãn!"
"Mà thực lực hôm nay của anh, chắc là tương đương với Đạp Thiên lão tổ, tự nhiên tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Cuồng Tiên!"
Diệp Vô Thương nghe xong lời này, tức giận đến bỗng nhiên hướng phía phía trước lăng không đánh một quyền vào.
Ầm!
Trên mặt biển phía trước đảo nhỏ lập tức nổ tung lên, tạo thành một cái hố sâu rất lớn! Đồng thời nhấc lên một cơn sóng cao tới mấy chục mét!
Trong nháy mắt, các loại cá trong biển chết một mảng lớn.
Sau khi hơi phát tiết một chút, cảm xúc của Diệp Vô Thương lúc này mới hơi thong thả một chút, chán nản thở dài nói:
"Ai! Việc này làm sao ta lại không biết? Thật ra thì theo thực lực của ta càng ngày càng mạnh, ta cũng càng ngày càng có thể cảm nhận được, chính mình với tiểu tử kia có sự chênh lệch thật lớn!"
"Thậm chí, ta mơ hồ cảm thấy, đời này chỉ sợ đều không bao giờ đuổi kịp được bước chân của hắn!"
"Nếu như chỉ bằng chính lực lượng của ta thì chỉ sợ sẽ mãi mãi cũng không báo thù được!"
"Thật không biết là tiểu tử kia đến cùng là tu luyện như thế nào?"
Nói đến đây, Diệp Vô Thương lại liên tiếp đánh ra mấy chưởng, vùng biển phía trước lập tức giống như bị máy bay ném bom xuống, hoàn toàn nổ tung lên.
Sau khi phát tiết được một lúc thì lúc này Diệp Vô Thương mới dừng tay.
Tần Trí ở một bên mở miệng nói:
"Anh họ, thật ra thì anh cũng không cần phải nhụt chí, chỉ cần có thể dẫn tiểu tử kia tới đảo Lang Vương thì hắn chắc chắn khó thoát khỏi cái chết! Báo thù, không cần thiết phải do chính mình động thủ!"
"Anh bây giờ, cần phải đặt toàn bộ tinh lực ở trên Bất Tử quả kia!"
Diệp Vô Thương nhướng mày, "Bất Tử quả? Em nói là tiên thụ trong truyền thuyết kia, ở trên đó kết tiên quả sao?"
Tần Trí nhẹ gật đầu, nói:
"Không sai! Anh họ, anh cũng đã biết tiên thụ kia tại sao được gọi là Bất Tử Thụ không?"
Diệp Vô Thương lắc đầu, biểu thị không biết.
Trần Trí nói:
"Căn cứ ghi chép trong cổ tịch, người sói thượng cổ gọi là người sói bất tử, nhục thể của bọn họ vô cùng cứng cỏi, không sợ đao thương đạn pháo."
"Mà sở dĩ có được nhục thân cường đại như thế chính là bởi vì Bất Tử Thụ kia!"
"Nghe nói Bất Tử Thụ này gần như có được tuổi thọ vô hạn, trừ khi bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng không thích hợp mới có thể khô cạn mà chết."
"Mà Bất Tử Thụ này, cứ cách mỗi trăm năm mới có thể kết quả một lần, người bình thường nếu như ăn Bất Tử quả này vào thì có thể dễ dàng sống lâu trăm tuổi, người tu đạo, người tu võ hoặc là siêu năng giả, nếu như ăn quả này vào thì chẳng những có thể kéo dài tuổi thọ mà thực lực cũng sẽ tăng lên rất nhiều!"
"Người sói thượng cổ chính là dựa vào loại quả này mới có thể lưu lại tiếng tăm lừng lẫy ở phương tây cổ đại, đến nay vẫn còn có rất nhiều cố sự truyền kỳ được lưu truyền..."
"Tuy nhiên điều đáng tiếc là, khoảng ngàn năm trước đó, môi trường ở trên Trái Đất dường như xảy ra một lần thay đổi to lớn nào đó mà không chỉ tu tiên giả thượng cổ dần dần biến mất, siêu năng lực giả cường đại của phương tây với chủng loại dị tộc, cũng gần như tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, người sói cũng chính là vào lúc đó mà diệt tuyệt, đi cùng với diệt tuyệt đó thì còn có Lang Nhân tộc Bất Tử Thụ... "
"Ở Trăm năm trước, Tô quốc vì chống lại Siêu Năng cục của Mỹ quốc, tìm được một hòn đảo của Lang Nhân, đồng thời phát hiện ra máu của người sói thời thượng cổ!"
"Ngay từu đầu, chính phủ Tô quốc định dùng máu của người sói, dung hợp vào trong cơ thể của chiến sĩ, chế tạo bọn hắn thành chiến sĩ siêu cấp, thế nhưng từ đầu tới cuối không có thành công, cuối cùng chỉ có một người vẫn còn tồn tại, đó chính là cường giả đệ nhất cả Tô quốc kia, Lang Vương Khoa Lạc Phu!"
"Mà căn cứ theo tư liệu ghi chép điều tra được của Siêu Năng cục Mỹ quốc, Lang Vương Khoa Lạc Phu kia ngay từ đầu cũng không thành công, sau khi thí nghiệm dung hợp máu thất bại thì ngay lúc đó Khoa Lạc Phu bị vứt bỏ ở trên một hòn đảo nhỏ, mà hòn đảo nhỏ đó chính là Lang Vương đảo sau này!"
Nghe Tần Trí một hơi kể xong nhiều chuyện như thế, Diệp Vô Thương vô cùng kinh ngạc, đồng thời lại có chút không hiểu, "Em họ, em nói với ta những chuyện này đến cùng là có ý gì?"
Tần Trí hít sâu một hơi, hai mắt khẽ híp lại, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng trí tuệ, "Tuy rằng Tesla chỉ cấp cho em một phần nhỏ tư liệu năm đó, thế nhưng là em đại khái cũng có thể đoán được một số chuyện!"
"Nếu như suy đoán của em không có sai thì nguyên nhân sở dĩ năm đó Khoa Lạc Phu có thể thành công, hơn nữa thực lực có một không hai trong quân đoàn Thiên Lang, chắc là sử dụng Bất Tử quả!"
Nói đến đây, khóe miệng Tần Trí hơi nhếch lên nhìn về phía Diệp Vô Thương, từ từ nói:
"Bây giờ, anh họ, anh đã biết em muốn anh làm gì rồi chứ?"
Diệp Vô Thương đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó trong đôi mắt lộ ra vẻ cực nóng, "Bất Tử quả!"
Bình luận facebook