• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (2 Viewers)

  • Chương 431-435

Chương 431 Trò đùa quái đản

Diệp Trần cũng không có ở lâu trong câu lạc bộ tư nhân Hồng Diệp, sau khi mấy người Thường Liệt rời khỏi không lâu lắm thì hắn báo cho Sở Phi Yên, Tiêu Thiên Tá một tiếng rồi cũng trực tiếp rời khỏi.

Mọi chuyện xảy ra trước đó, đã làm cho tất cả mọi người phải chấn động, chuyện tiếp theo căn bản cũng không cần hắn tiếp tục phải tọa trấn, nghĩ rằng những người này cũng không dám đi gây chuyện với Sở Phi Yên.

Hơn nữa, đối với chuyện về phương diện buôn bán thì hắn thực sự không có hứng thứ, mọi chuyện giao cho Sở Phi Yên đi xử lý là đủ rồi.

...

Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, trong lúc rảnh rỗi, Diệp Trần đi dạo tới gần Tây Hồ, đồng thời cũng bắt đầu suy nghĩ về chuyện tiến về Bắc Cực Băng Nguyên tìm kiếm Lang Vương Khoa Lạc Phu.

Từ Hoa Hạ tiến về Bắc Cực Băng Nguyên, hơn nữa còn là một hòn đảo băng không có tên tuổi, khẳng định không có chuyến bay thẳng tới đó, cho nên chỉ có thể đi tới Tô quốc trước rồi lại đi thuyền ra biển.

Nghĩ tới đây, Diệp Trần đi vào bên trong một cái đình nghỉ mát, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống rồi mới lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu dùng phần mềm bản đồ, lập kế hoạch hành trình của riêng mình.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn thông qua bản đồ phát hiện được, cái đảo nhỏ không tên tuổi kia của Khoa Lạc Phu thực sự quá vắng vẻ, những nơi gần đó trong phạm vi ngàn dặm căn bản không có một cái thành phố tương đối lớn nào.

Một cái thành phố lớn duy nhất gần hòn đảo nhỏ vô danh này là nằm ở phần cực bắc của Tô quốc, được biết đến với cái tên là "Bắc Cực Bất Đống cảng" thành phố Ma Nhĩ Mạn Tư Khắc.

Nhưng, trong Hoa Hạ lại không có chuyến bay nào bay thẳng tới tòa thành phố này.

Nói cách khác, nhất định phải đi hai chuyến bay mới được.

Ngay vào lúc Diệp Trần cảm thấy có chút phiền phức, dự định lát nữa sẽ để cho Sở Phi Yên giúp mình sắp xếp một chút thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói rõ ràng và dễ nghe, "Này, anh chàng đẹp trai, anh cũng có ý định đi du lịch Bắc Cực sao?"

Nói chuyện chính là một cô giá trẻ tuổi có chút xinh đẹp, vào lúc này đang ngồi ở bên cạnh Diệp Trần.

Đối diện Diệp Trần cũng tương tự có mấy học sinh nữ ngồi đó, vào lúc này đang chỉ vào Diệp Trần khe khẽ bàn luận, "Hì hì, các ngươi nói xem, Tiết hoa khôi của trường chúng ta có thể lấy được số điện thoại di động của anh chàng soái ca này không? Trò đùa quái đản này của chúng ta có phải có chút quá mức rồi hay không?"

"Có chơi có chịu! Lại nói, chẳng qua chỉ là lấy số điện thoại của một anh chàng soái ca lạ lẫm mà thôi, cũng không phải chuyện ghê gớm gì!"

"Đúng đấy, lấy sức hấp dẫn của Tiết hoa khôi trường chúng ta thì đây không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?"

"Tuy nhiên cũng phải nói, cậu bé này cũng thật sự rất đẹp trai a! Quả thực so với những ngôi sao nhỏ kia thì còn đẹp trai hơn!"

"Diêu Manh Manh, ngươi lại bắt đầu làm một kẻ mê trai!"

...

Mấy học sinh nữ kia vừa nhỏ giọng trao đổi, vừa để ý tới tình huống bên Diệp Trần, hoàn toàn không biết những gì mà bọn họ nói đều đã rớt vào trong tai của Diệp Trần.

Hoá ra, đám học sinh nữ này là học sinh trường đại học Đông Giang khoa nghệ thuật, trước đó mấy người đang chơi một trò chơi nhỏ, cược qua người nào thua thì nhất định phải xin được số điện thoại di động của một tên soái ca.

Đây cũng là lý do tại sao mấy cô gái xinh đẹp này, lại chủ động bắt chuyện với Diệp Trần.

Diệp Trần nghe đối thoại của mấy người này vào trong tai, đã đại khái đoán ra được một chút, không thể không âm thầm lắc đầu, dự định không rảnh để ý mà trực tiếp rời khỏi.

Tuy nhiên ngay vào lúc hắn chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nhiên hơi suy nghĩ một chút, "du lịch Bắc Cực?"

Đúng, có lẽ đây chính là một cái biện pháp tương đối tiện lợi, hơn nữa còn có thể che giấu được hành tung của mình.

Nghĩ tới đây, Diệp Trần nhàn nhạt trả lời một câu, "Coi như là vậy đi!"

Nói xong, Diệp Trần chuẩn bị đứng dậy rời khỏi.

Cô gái xinh đẹp kia thấy thế thì lập tức cuống lên.

Nghĩ dù sao nàng cũng là đại mỹ nữ nổi danh của trường đại học Đông Giang, học sinh nam theo đuổi nàng thì có rất nhiều a.

Cho tới bây giờ còn chưa bao giờ gặp một học sinh nam nào ở dưới tình huống cô ta chủ động bắt chuyện lại có thể còn biểu hiện ra vẻ lạnh nhạt như vậy.

Hôm nay cô ta chơi trò chơi thua bạn bè, vốn là tâm tình cũng có chút hơi buồn bực, vốn cho rằng lấy số điện thoại di động của một học sinh nam chắc là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, cậu bé này dường như đối với vẻ mặt xinh đẹp của cô hoàn toàn không có bất kỳ cái phản ứng gì.

Cô ta đường đường là hoa khôi của trường đại học Đông Giang, nếu như ngay cả số điện thoại của một học sinh nam cũng không lấy được vậy thì thể diện lần này coi như ném đi được rồi.

Vừa nghĩ tới đây, cô gái xinh đẹp vội vàng nói tiếp:

"Thật là đúng dịp a! Vừa đúng lúc tôi và bạn của tôi chuẩn bị ngày mai đi du ngoạn ở Bắc Cực đây! Anh chàng đẹp trai, nếu như ngươi muốn đi thì chị đây có thể dẫn ngươi đi cùng a!"

Cùng lúc nói xong lời này, cô gái xinh đẹp còn sợ Diệp Trần chạy mất, còn kéo cánh tay của hắn hướng hắn chớp chớp mắt.

Diệp Trần lập tức cảm thấy âm thầm buồn cười, lắc đầu nói:

"Không cần!"

Nói xong, đang muốn trực tiếp đứng dậy rời đi.

Cô gái xinh đẹp lập tức khẩn trương lại vội vàng giữ chặt lần nữa, thấp giọng nói:

"Được a được a, anh chàng đẹp trai, tôi nói thật với cậu đi, thật ra thì ta và bạn của ta đang chơi trò chơi rất mạo hiểm, nếu như tôi không có xin được số điện thoại của cậu, khẳng định sẽ bị mấy đứa kia khinh bỉ chết!"

"Cậu thấy như thế này có tốt không, cậu làm bộ cho ta một cái số điện thoại, cho dù là giả cũng được a! Coi như chị van cầu cậu có được hay không a?"

Cô gái xinh đẹp nói xong, tội nghiệp nhìn qua Diệp Trần, một mặt vẻ cầu khẩn.

Diệp Trần lập tức vui vẻ, hơi suy nghĩ một chút, cười nói:

"Vừa rồi cô nói có thể mang tôi cùng đi du lịch ở Bắc Cực sao? Là thật sao?"

Cô gái xinh đẹp lập tức sững sờ, vừa rồi hoàn toàn chính xác là cô ta nói như thế, hơn nữa cô ta cũng xác thực là có ý định đi du lịch ở Bắc Cực.

"Đương nhiên là thật! Tiết Mộng Kỳ ta nói lời giữ lời! Cậu đưa số điện thoại di động của cậu cho chị, ngày mai trước khi xuất phát, chị sẽ gọi điện thoại báo tin cho cậu, đến lúc đó chị dẫn cậu đi Bắc Cực chơi thật tốt một chút, thế nào?"

Nói xong lời này, ngay cả chính Tiết Mộng Kỳ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cô ta thế mà không cần suy nghĩ đã đáp ứng mang theo một cậu bé lạ lẫm theo mình đi du lịch Bắc Cực.

Đây quả thực là không thể tin nổi, thật không thể tin nổi!

Suy nghĩ kỹ một chút, ngay cả chính Tiết Mộng Kỳ cũng không nói lên được vì sao, luôn cảm thấy trên người cậu bé trước mặt mình này có một loại hấp dẫn khó mà hình dung, để cô ấy vô tình muốn tiếp cận.

Diệp Trần cũng như vậy có chút ra ngoài ý định, không nghĩ tới cô gái lạ lẫm này, sẽ tùy tiện đáp ứng như thế, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng không giống là đang lừa dối mình.

"Được, một lời đã định!"

Đối với Diệp Trần mà nói, chỉ cần có thể nhanh chóng chạy được tới Bắc Cực là được rồi, còn về thông qua đường tắt nào thì căn bản không sao cả.

Chẳng mấy chốc, Diệp Trần đưa số điện thoại của mình cho Tiết Mộng Kỳ, hai người tùy tiện nói vài câu chuyện phiếm xem như làm quen đơn giản.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị chào rời đi thì bỗng nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi có thân hình cao lớn từ đằng xa đang nổi giận đùng đùng đi tới.

Những học sinh nữ khác thấy thế thì ngay lập tức tất cả đều thi nhau biến sắc, "Không tốt! Đại thiếu ăn chơi trác táng của Hàn gia kia tới, anh chàng đẹp trai này chỉ sợ sẽ không may mắn!"

"Trước đây phàm là học sinh nam nào theo đuổi Mộng Kỳ, đều bị vị đại thiếu này giáo huấn!"

"Chúng ta có cần nhắc nhở hắn một chút hay không, để hắn tranh thủ thời gian chạy?"

"Sợ là không còn kịp rồi!"

...

Mấy học sinh nữ khe khẽ bàn luận thì người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn kia lúc này đã bước nhanh lao vào trong đình nghỉ mát, quát lớn:

"Kỳ Kỳ, cô lại dám sau lưng tôi anh anh em em với người đàn ông khác, cô làm cho tôi quá là thất vọng!"

"Tiểu tử! Nếu ngươi thức thời, thì nhanh cút cho ta! Bằng không đừng trách bản thiếu đối với ngươi không khách khí!"
Chương 432 Trò chuyện khó xử

Không đợi Diệp Trần mở miệng nói chuyện, Tiết Mộng Kỳ đã đột nhiên đứng lên.

"Hàn Sấm! Anh bớt ăn nói bậy bạ ở chỗ này đi, đừng nói hai chúng ta không phải cái loại quan hệ như anh nghĩ đó, coi như là có vậy thì anh cũng không có quyền quản tôi nói chuyện cùng ai."

"Tôi sớm đã nới với anh, tôi tuyệt đối sẽ không thích anh, sau này mời anh đừng có tới làm phiền tôi!"

Người đàn ông trẻ tuổi kia tên là Hàn Sấm, nghe được lời này của Tiết Mộng Kỳ thì ngay lập tức giận tím mặt, "Kỳ Kỳ, làm sao em có thể nói chuyện với anh như vậy? Anh là vị hôn thê của em, chuyện này ai cũng biết! Hơn nữa chuyện hôn sự của chúng ta đã được cha mẹ hai bên gia đình đồng ý nhất trí, sớm sẽ định ngày cưới thôi!"

Tiết Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng, "Bọn họ đồng ý là chuyện của bọn họ, dù sao tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh! Anh hãy từ bỏ cái ý nghĩ này đi!"

"Không! Anh tuyệt đối không từ bỏ chuyện này!"

Hàn Sấm lập tức hét lớn một tiếng.

Diệp Trần không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm gút mắc của hai người bọn họ, đang định trực tiếp rời khỏi.

Không nghĩ tới, lại bị Hàn Sấm chặn ngang ngăn cản đường đi, "Không được đi! Tiểu tử! Có phải bởi vì ngươi mà Kỳ Kỳ mới từ chối ta hay không! Ngươi có biết ta là ai không? Ta cảnh cáo ngươi, sau này không được bén mảng tới gần Kỳ Kỳ, bằng không nếu để cho ta thấy được một lần thì ta đánh ngươi một lần!"

"Đánh ta?"

Diệp Trần lập tức cũng trở nên vui vẻ, trực tiếp hừ nhẹ một tiếng, phát ra một đạo công kích bằng thần niệm.

Bạch bạch bạch!

Ngay lập tức Hàn Sấm như gặp phải sét đánh, cả người không thể không liên tiếp lùi lại bảy tám bước, suýt nữa đặt mông ngã ngồi xuống đất, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Ừm?"

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại.

Tuy rằng vừa rồi hắn chỉ dùng một đạo công kích bằng thần nhiệm yếu ớt, thế nhưng chắc là cũng đủ để đối phương bị thương nặng, không nghĩ tới thế mà tên này có thể cản lại!

"Pháp khí hộ thân sao? Khó trách!"

Thần niệm Diệp Trần quét qua, rất nhanh đã phát hiện ra nguyên nhân.

Hóa ra, trong cổ của Hàn Sấm này có đeo một cái pháp khí hộ thân, ngăn cản giúp hắn một đạo công kích bằng thần niệm kia.

Đương nhiên, nếu như Diệp Trần thật muốn giết Hàn Sấm này thì chỉ là một cái pháp khí hộ thân thì làm sao có khả năng ngăn cản được công kích bằng thần niệm của hắn?

Tuy nhiên, Diệp Trần tự kiềm chế thân phận, một kích không có trọng thương con kiến cỏ này, cũng chẳng thèm tiếp tục xuất thủ, thản nhiên nói:

"Hiện tại cút, bằng không, chết!"

Hàn Sấm kia, còn không có hoàn toàn kịp phản ứng lại từ trong kinh hãi vừa rồi kia, nghe được lời nói lạnh như băng này của Diệp Trần thì lập tức dọa đến toàn thân run lên, sửng sốt không dám phản bác, gần như là hoảng hốt chạy trốn.

"Đây là tình huống gì?"

Mấy người Tiết Mộng Kỳ lập tức đều có vẻ mặt mờ mịt, đồng thời đều nghĩ mãi mà không hiểu, Đại thiếu Hàn gia vẫn luôn ngang ngược càn rỡ, hôm nay thế nào mà lại nhát gan sợ phiền phức như vậy, lại bị thiếu niên mười mấy tuổi này, một lời đuổi, chạy còn nhanh hơn thỏ!

Sau khi Tiết Mộng Kỳ hơi kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện ra thần thái khác thường, "Anh chàng đẹp trai, sao cậu có thể đuổi được tên Hàn Sấm kia vậy? Cậu có biết hắn là ai không? Hắn chính là đại thiếu ăn chơi trác táng bậc nhất tại thành phố Lâm An này cậu có biết không? Cả thành phố Lâm An này ai có thể tránh được hắn thì nhất định không kiếm chuyện dây dưa với hắn. Vậy mà cậu lại đắc tội với hắn như vậy."

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, thuận miệng nói:

"Khả năng hắn cảm thấy đánh không lại ta a?"

Tiết Mộng Kỳ chớp chớp đôi mắt đẹp, không thể không nhìn lên trên người Diệp Trần một lần nữa.

Thế nhưng vô luận là cô ta nhìn như thế nào thì người thiếu niên trước mắt này đều so với Hàn Sấm gầy yếu hơn rất nhiều, thực sự nhìn không ra có chỗ thần kỳ nào.

"Mặc kệ thế nào đi nữa thì cậu cũng đã giúp tôi đánh đuổi cái tên gia hỏa đáng ghét kia, tôi vẫn còn phải cám ơn cậu! Như vậy đi, tôi mời cậu ăn cơm, tán gẫu để tỏ lòng biết ơn, cậu thấy thế nào?"

Tiết Mộng Kỳ nói xong, hoàn toàn không cho Diệp Trần cơ hội cự tuyệt, trực tiếp kéo hắn rồi mới kêu gọi mấy người bạn khác của cô ta, hướng đình nghỉ mát đi ra ngoài.

Tuy Diệp Trần đối với ăn cơm thì hoàn toàn không có hứng thú, tuy nhiên suy nghĩ, ngày mai còn phải nhờ đối phương giúp một tay, nếu như không hợp tình hợp lý, cuối cùng thì cũng có chút không tốt cho lắm, thế là không có từ chối.

Chỉ chốc lát, mọi người đã ra khu vực Tây Hồ.

Sau khi trải qua một phen giới thiệu nhau, Diệp Trần đối với bốn cô học sinh nữ trước mắt này cũng hiểu rõ hơn một chút, biết các cô đều là sinh viên khoa Mỹ Thuật trường đại học Đông Giang, thường xuyên mượn cơ hội sưu tầm dân ca để du ngoạn bốn phía.

Ngoài Tiết Mộng Kỳ trước đó ra, ba cô học sinh nữ khác phân biệt gọi là Diêu Manh Manh, Lý Yên và Dư Tiểu Thanh.

"Anh chàng đẹp trai, tôi thấy tuổi tác của cậu còn nhỏ hơn so với chúng tôi, chắc cũng là học sinh chứ? Chắc cũng là đại học Đông Giang?"

Diêu Manh Manh tiến tới trước mặt Diệp Trần cười hì hì hỏi.

"Không phải!"

Diệp Trần thì trực tiếp cứng rắn trả lời một câu, vẻ mặt hững hờ và không còn nói thêm gì nữa.

Diêu Manh Manh ngay lập tức tỏ ra xấu hổ, sau đó trong lòng hiện lên một chút hờn giận.

Tuy dung mạo của cô ta kém hơn so với Tiết Mộng Kỳ, nhưng dù gì cũng có thể coi như là một mỹ nữ, chưa từng bị người nào đối đãi lạnh lùng tới như vậy?

"Anh chàng đẹp trai, cậu là người bản địa ở thành phố Lâm An này sao?"

Dư Tiểu Thanh ở một bên bỗng nhiên cũng bu lại hỏi.

Tuy nhiên, Diệp Trần vẫn lạnh lùng như cũ, "Không phải!"

Dư Tiểu Thanh không cam tâm, vội vàng tiếp tục truy vấn:

"Vậy cậu đến đây làm cái gì?"

"Không có liên quan gì với cô!"

Vẻ mặt của Diệp Trần không vui không buồn, không xen lẫn bất kỳ tâm tình gì.

Dư Tiểu Thanh lập tức tức giận suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.

Sau khi trò chuyện được một lúc, bốn cô gái lập tức ngừng trò chuyện với Diệp Trần, hơn nữa trong lòng bọn họ cũng thi nhau âm thầm lắc đầu, "Cái tên này thật đúng là có thể làm ra vẻ? Thật sự là uổng cho bề ngoài đẹp mắt như thế!"

Ngay cả Tiết Mộng Kỳ cũng hơi thất vọng, cô ta xuất thân hào môn, từ nhỏ nghe quen tai nhìn quen mắt, rất biết cách nhìn người.

Vốn là, trực giác của cô nói với chính mình rằng thân phận của người thiếu niên trước mắt này chắc là không đơn giản.

Thế nhưng sau khi trải qua giao lưu một phen thì cô ta phát hiện, thiếu niên này làm người chất phác, không giỏi trong cách nói chuyện, EQ cực thấp, vô cùng cuồng ngạo, dường như không để ai vào trong mắt và cậu ta không quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Căn cứ kinh nghiệm cô ta nhìn người trước kia, dạng người này, hoặc là người đứng ở một vị trí cao nào đó, đã thành thói quen nhìn xuống người khác.

Hoặc chính là loại kia, cố ý giả vờ là cao thâm, con nít chưa mọc lông giả bộ đóng vai khốc!

Mà kết hợp với tuổi tác của Diệp Trần đến xem thì khả năng thứ nhất gần như là không.

Phải biết, càng là loại công tử của đại gia tộc, từ nhỏ đã được tiếp thụ giáo dục một cách tốt nhất, thì càng biết cách nói chuyện, đối nhân xử thế đều rất bình tĩnh.

Tuyệt đối sẽ không giống như người thiếu niên ở trước mắt này, hoàn toàn là một bộ dáng vẻ không dính khói lửa bụi trần, coi người khác là thành không khí, vài phút là có thể làm tức chết người ta.

Trong lúc nhất thời, Tiết Mộng Kỳ lập tức có chút hối hận vì đã đáp ứng mang thiếu niên này cùng đi Bắc Cực du ngoạn.

Ngay vào lúc bầu không khí có chút xấu hổ, Lý Yên ở một bên bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Sau khi nghe điện thoại xong, Lý Yên lộ ra vẻ mặt hưng phấn nói:

"Tin tức tốt! Bạn trai tôi nói, bên câu lạc bộ tư nhân Hồng Diệp kia, vào buổi tối hôm nay có một buổi gặp gỡ, chẳng những toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của các đại gia tộc của thành phố Lâm An đều có mặt, ngay cả công tử tiểu như nhà giàu khắp nơi trên cả nước cũng đều có rất nhiều người tới, các ngươi có hứng thú tham gia không?"

Diêu Manh Manh và Dư Tiểu Thanh mới vừa bị thái độ lạnh lùng của Diệp Trần làm tổn thương không nhẹ, trong lòng đang kìm nén bực bội, nghe được tin tức này thì ngay lập tức hết sức vui mừng.

"Quá tốt rồi! Chỗ đó chắc chắn có rất nhiều anh chàng đẹp trai nhà giàu đi!"

Diêu Manh Manh nói đến đây, cố lý liếc qua Diệp Trần ở bên cạnh, đáy mắt hiện lên vẻ khinh bỉ.

Dưới cái nhìn của nàng, đừng nhìn vào cách ăn mặc dạng chó hình người của Diệp Trần, thật ra thì hoàn toàn chính là một tên ngông cuồng tự tại thích làm ra vẻ, so với những anh chàng đẹp trai lắm tiền kia thì căn bản không có cách nào so sánh được.
Chương 433 Hắn chính là một kẻ thích làm ra vẻ

Tiết Mộng Kỳ nói:

"Buổi gặp gỡ này tôi cũng biết, hôm nay Hội nghị thượng đỉnh của top 100 công ty trên toàn quốc được cử hành ở ngay tại câu lạc bộ tư nhân Hồng Diệp, các đại lão giới kinh doanh tham gia bữa tiệc lớn ở hội trường trước, vị thái tử gia của Tề gia kia thì làm một bữa tiệc nhỏ ở hội trường sau, chuyên môn phụ trách chiêu đãi con cái của các đại lão trong giới kinh doanh kia, hoàn toàn chính xác là có không ít con nhà giàu siêu cấp tới!"

Tiết gia cũng là danh môn của thành phố Lâm An, Tiết Mộng Kỳ thật ra thì lúc đầu cũng được mời, tuy nhiên vì để tránh mặt Hàn Sấm cho nên mới không có đi.

Hai mắt Dư Tiểu Thanh sáng lên, "Vị thái tử gia của Tề gia kia chắc là Tề Phấn Phi đại danh đỉnh đỉnh sao?"

Tiết Mộng Kỳ nhẹ gật đầu, khẽ mỉm cười nói:

"Ngoài hắn ra thì còn có thể là ai? Từ khi Vạn gia biến mất một cách không bình thường về sau, Tề gia thừa cơ quật khởi, bây giờ đã là đại gia tộc đệ nhất tỉnh Đông Giang chúng ta! Lần này Hội nghị thượng đỉnh top 100 công ty tổ chức ở thành phố Lâm An, bản thân Tề gia chính là chủ nhà, tự nhiên phải toàn quyền phụ trách, đây cũng là biểu tượng của địa vị!"

"Tuy nhiên, có thể được mới tới đây, khẳng định đều là con cái dòng chính trong top 100 công ty, luận địa vị mọi người đều không thể kém hơn so với Tề Phấn Phi!"

"Ông trời ơi..!"

Diêu Manh Manh và Dư Tiểu Thanh nghe được lời này thì hai mắt lập tức tỏa ánh sáng.

Phải biết, Tề Phấn Phi thế nhưng là công tử cao cấp nhất ở toàn bộ tỉnh Đông Giang, so với Hàn Sấm trước đó còn trâu bò hơn rất nhiều.

Một đám người giàu có không kém Tề Phấn Phi, đây là cái khái niệm gì!

Các nàng đi lần này, nếu như có thể tùy tiện mò được một vị vua kim cương, vậy coi như thật đúng là một bước lên trời!

Lý Yên lúc này cũng mở miệng hùa theo nói:

"Kỳ Kỳ nói không sai, nghe bạn trai ta nói, ngay cả Uông Tư Tề thái tử gia của tập đoàn Cửu Châu cũng đến nữa nha!"

"Uông Tư Tề!"

Hai người Diêu Manh Manh và Dư Tiểu Thanh lập tức kinh hô lần nữa, đây chính là con trai của nhà giàu nhất a!

Nghe nói là mẫu hình người chồng quốc dân của Hoa Hạ a!

"Vậy chúng ta còn chờ cái gì, nhanh đi đi!"

Diêu Manh Manh là người có tính tình nôn nóng, nhịn không được thúc giục mọi người.

Vẻ mặt của Tiết Mộng Kỳ lại lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng nhìn Diệp Trần một cái, lắc đầu nói:

"Được rồi, các bà đi thôi! Tôi đã đáp ứng anh chàng đẹp trai này và phải mời cậu ấy ăn cơm!"

Tuy rằng cô ta đối Diệp Trần đã không còn loại cảm giác như lúc đầu gặp mặt, nhưng những chuyện mà cô ta đã đáp ứng, tự nhiên nói được thì phải làm được.

Diêu Manh Manh nghe xong thì lập tức cuống lên, "Đừng nha! Kỳ Kỳ, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, bà làm sao có thể bởi vì hắn mà lại buông tha chuyện lần này dễ dàng như thế đây?"

Dư Tiểu Thanh cũng nói theo:

"Đúng đó! Cùng lắm thì để anh chàng đẹp trai này đi cùng chúng ta!"

Nói đến đây, trong đôi mắt của Dư Tiểu Thanh hiện lên một chút vẻ đùa cợt, hướng Diệp Trần giống như cười mà không phải cười nói:

"Anh chàng đẹp trai, một dịp lớn như vậy, tôi đoán cậu cũng không muốn bỏ lỡ nó?""

Diệp Trần làm sao không nghe ra ý trào phúng trong lời nói của cô gái này, tuy nhiên lấy tu vi và địa vị bây giờ của hắn, há lại sẽ để ý tới cách nhìn của một con gián đối với chính mình, thế là thuận miệng lạnh nhạt nói:

"Tôi không có vấn đề!"

"Dừng a!"

Diêu Manh Manh lập tức xì khẽ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ:

"Cái tên này, đúng là chỉ àm ra vẻ!"

Dưới cái nhìn của cô, Diệp Trần rõ ràng là quan tâm, nhưng cố ý giả vờ như thờ ơ, thật ra thì trong lòng hắn rất muốn tham gia a!

Ba người còn lại trên cơ bản cũng có cách nhìn giống nhau.

Tiết Mộng Kỳ thì không thể không âm thầm lắc đầu, trong lòng đối với Diệp Trần càng thêm thất vọng, vì vậy nói:

"Vậy được rồi!"

"A!"

Diêu Manh Manh và Dư Tiểu Thanh cả hai đều rất vui vẻ.

...

Chỉ chốc lát, một nhóm năm người đã đi tới câu lạc bộ tư nhân Hồng Diệp, Diệp Trần cũng âm thầm buồn cười, không nghĩ tới chính mình lượn một vòng lại trở về cái nơi này.

Ở ngoài cửa của câu lạc bộ, có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đang đứng ở đó, nhìn thấy mấy người Tiết Mộng Kỳ thì vội vàng vẫy vẫy tay.

"Chồng!"

Lý Yên gào to một tiếng, lập tức bay nhào tới.

Hóa ra, người này tên là Hạ Đông, cũng chính là ban trai của Lý Yên mà cô hay nói.

Hạ gia cũng là hào môn ở nơi đó, tuy rằng không thể so với Tề gia, Tiết gia dạng gia tộc cao cấp này, nhưng cũng có thể được coi là gia tộc giàu nhất nhì ở tỉnh Đông Giang.

Tuy nhiên, mấy người đi tới trước mặt, Hạ Đông lập tức sắc mặt hơi đổi một chút, có chút phàn nàn nói:

"Yên Yên, làm sao em mang theo nhiều người tới như thế? Tiệc lần này cũng không phải tiệc bình thường, không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, cho dù là anh, cũng chỉ có thể mang em đi vào mà thôi a!"

Lý Yên và Diêu Manh Manh, Dư Tiểu Thanh ở phía sau nghe được điều này thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

"Chồng, bọn họ đều là bạn thân của em, anh không thể nghĩ biện pháp khác một chút sao?"

Lý Yên kéo lấy cánh tay của Hạ Đông, làm nũng nói.

Hạ Đông nhìn Tiết Mộng Kỳ bên cạnh một cái, trầm ngâm nói:

"Mộng Kỳ tiểu thư khẳng định cũng có một tấm thư mời a? Chắc là cũng có thể mang theo một người đi vào! Hơn nữa tôi vừa mới ở bên trong gặp được anh trai của Mộng Kỳ tiểu thư, nếu như mời hắn hỗ trợ, thì còn có thể mang vào thêm một người!"

Mọi người nghe được điều này thì lập tức sửng sốt một chút.

Ý tứ trong lời nói của Hạ Đông này rất rõ ràng, hắn, Tiết Mộng Kỳ và anh trai của Tiết Mộng Kỳ, mỗi người chỉ có thể mang theo một người đi vào, nói cách khác, nhiều nhất chỉ có thể mang theo ba người!

Mà Lý Yên, Diêu Manh Manh, Dư Tiểu Thanh, lại thêm Diệp Trần thì tổng cộng là có bốn người cho nên chắc chắn sẽ có một người không vào được.

Diêu Manh Manh phản ứng nhanh, nói ngay:

"Tôi chắc chắn phải đi vào!"

Dư Tiểu Thanh cũng không cam lòng yếu thế, "Tôi cũng vậy!"

Hai người nói xong, liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Trần ở một bên.

Ý của các nàng rất rõ ràng, hiển nhiên là muốn để cho Diệp Trần chủ động từ bỏ.

Hạ Đông cũng nhìn ra ý của mọi người, hắn đối với người đàn ông đẹp trai hơn so với hắn thì bản thân hắn cũng có chút không thích, thế là bề ngoài thì cười nhưng trong không cười nói:

"Anh bạn nhỏ, ưu tiên cho phái nữ a! Nếu không đành ủy khuất cậu chờ ở bên ngoài đi!"

Diệp Trần không có lên tiếng.

Tiết Mộng Kỳ ở một bên thấy vậy thì ngay lập tức không đành lòng, khẽ thở một hơi, nhìn về phía Diệp Trần nói:

"Anh chàng đẹp trai, hay là tôi đưa bạn của tôi vào trước rồi sau đó đi ra tìm cậu, cậu thấy có được không?"

Cho dù cô ta đối với Diệp Trần đã không có hảo cảm như lúc đầu, thế nhưng để một mình hẳn lẻ loi trơ trọi đợi ở bên ngoài, loại chuyện này Tiết Mộng Kỳ vẫn là không làm được.

Không nghĩ tới, Diệp Trần nghe được điều này thì trực tiếp lắc đầu nói:

"Không cần phải phiền phức như thế, các người đi theo vào là được rồi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần bước từ từ về phía câu lạc bộ.

Tất cả mọi người ngay lập tức ngạc nhiên!

"Đậu xanh rau muống!"

Hạ Đông nhìn thấy Diệp Trần làm điều này thì lập tức không nhịn được mà buột miệng một câu chửi tục, "Yên Yên, người bạn này có địa vị gì? Chẳng lẽ hắn cũng có thư mời của bữa tiệc sao? Nhưng một tấm thư mời, chỉ có thể mang theo một người bạn, đây chính là quy tắc mà Tề thiếu đã quyết định!"

Lý Yên lắc đầu, "Em cũng không biết, hắn là một người mà bọn em vừa mới quen ở khu Tây Hồ, không biết là có địa vị gì?"

Dạ Manh Manh hừ nhẹ nói:

"Hắn chính là một người thích làm ra vẻ, có thể có địa vị gì chứ? Tôi nhìn hắn đây là không làm rõ tình hình, coi nơi này như câu lạc bộ bình thường đi"

Dư Tiểu Thanh cũng cười lạnh theo nói:

"Nhìn xem đi! Rất nhanh hắn sẽ bị nhân viên làm việc trong câu lạc bộ đuổi ra ngoài!"

"Ai!"

Tiết Mộng Kỳ cũng không nhịn được mà thởi dài một hơi, cuối cùng không có nói thêm gì, thậm chí đã ngoảnh mặt sang một nơi khác không đành lòng tiếp tục xem tiếp.
Chương 434 Oan gia ngõ hẹp

Nghe xong lời nói của ba cô gái này, trên mặt Hạ Đông lập tức lộ ra vẻ trào phúng nồng đậm, "Hóa ra là loại người như vậy, không nghĩ tới trên đời này thật sự có người thích làm ra vẻ như vậy a! Hắc hắc, tuy nhiên chẳng mấy chốc hắn sẽ hiểu, câu lạc bộ Hồng Diệp này cũng không phải nơi mà hắn muốn vào thì có thể vào...cái gì!"

Hạ Đông còn chưa nói xong thì lập tức thấy được cảnh tượng khó có thể tin.

Chỉ thấy, cái tên thích làm ra vẻ như trong lời nói của ba cô gái kia thì hai tay đang đúc ở trong túi quần, vậy mà nghênh ngang đi vào bên trong câu lạc bộ.

Mà nhân viên làm việc ở ngoài cửa câu lạc bộ, chẳng những không có ngăn cản, ngược lại mỗi người đều khom mình hành lễ, hơn nữa tất cả đều có vẻ mặt kính sợ, phảng phất như nhìn thấy lãnh đạo nhà mình đi thị sát, thái độ cung kính không tưởng nổi!

"Con mẹ nó! Đây là tình huống gì?"

Hạ Đông trừng hai mắt một cái, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Mà mấy người Lý Yên, Diêu Manh Manh thì toàn bộ cũng cảm thấy choáng váng.

"Hắn thế mà cứ như vậy tiến vào rồi?"

"Chồng, anh không phải nói chỉ có thư mời mời có thể đi vào sao?"

"Sẽ không phải là nhầm chứ?"

...

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt không hiểu.

Bọn họ thì lại làm sao biết được, trước đó lúc Diệp Trần rời khỏi câu lạc bộ, những nhân viên làm việc ở đây thế nhưng đều thấy rõ ràng, các đại lão trong hội trường trước, gần như được điều động toàn bộ, Tề Quang Xương là nhà giàu nhất tỉnh Đông Giang càng như là nô bộc, tự mình đưa thiếu niên này rời khỏi câu lạc bộ.

Lúc đó cảnh tượng kia, thực sự quá mức rung động, mặc dù những nhân viên làm việc ở đây cũng không quen biết gì Diệp Trần, thế nhưng lại rất nhớ diện mạo của hắn.

Người mà ngay cả Tề Quang Xương cũng phải cung cung kính kính như thế, bọn họ coi như an gan hùm mật gấu lại nào dám ngăn cản?

Sau khi Diệp Trần bước vào trong cửa, quay về phía sau, hướng về phía mấy người Tiết Mộng Kỳ sớm đã choáng váng vẫy vẫy tay.

"Đi! Chúng ta cũng đi vào nhìn một chút!"

Sau khi Tiết Mộng Kỳ kinh ngạc qua đi, trong lòng lại hết sức hiếu kỳ, lập tức bước nhanh đi tới.

Mấy người Hạ Đông cũng nghĩ mãi mà không hiểu cũng cội vàng đi theo.

"Nói không chừng, căn bản không cần thư mời đâu?"

Đám người đi tới trước cửa, Diêu Manh Manh ôm tâm lý may mắn, cũng học theo bộ dáng trước đó của Diệp Trần, nghênh ngang đi về phía câu lạc bộ.

Tuy nhiên, cô ta còn chưa kịp bước vào cửa lớn thì lập tức bị hai tên cao to vạm vỡ toàn thân mặc đồ đen ngăn lại, nghiêm mặt nói:

"Vị tiểu thư này, đây là câu lạc bộ tư nhân, xin lấy thiệp mời của tiểu thư ra một chút!"

Diêu Manh Manh lập tức trợn tròn mắt, mấy người Tiết Mộng Kỳ cũng hai mặt nhìn nhau, "Đây là tình huống gì!"

Diêu Manh Manh lập tức rất là không phục, đang muốn mở miệng chất vấn thì lúc này Diệp Trần ở một bên mở miệng, "Bọn họ đi cùng với ta!"

Hai tên áo đen cao to vạm vỡ nghe được điều này thì vội vàng khom người nói:

"Vâng vâng! Nếu là đi cùng tiên sinh vậy thì không có vấn đề!"

Nói xong, sau đó rất cung kính nhường ra một cái lối đi.

Mấy người Diêu Manh Manh, Hạ Đông lập tức càng thêm choáng váng.

"Cái này...đến cùng là tình huống gì?"

"Chẳng lẽ cái tên này thật là công tử của một gia tộc lớn nào đó, lại hoặc là có quan hệ gì đó với Tề gia?"

...

Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều đã tiến vào bên trong câu lạc bộ, "Anh chàng đẹp trai, đến cùng thì cậu có địa vị gì? Tại sao không cần thư mời lại có thể dẫn theo toàn bộ chúng ta vào? Chắc là cậu biết Tề Phấn Phi, hoặc là Tề Quang Xương?"

Tiết Mộng Kỳ thực sự không kìm nén được sự tò mò trong lòng, nhịn không được tiến tới trước mặt Diệp Trần, thận trọng mở miệng hỏi.

Mấy người Diêu Manh Manh cũng vội vàng thi nhau dựng lỗ tai lên.

Sau khi trải qua cảnh tượng vừa rồi, bọn họ ai cũng không dám lại tiếp tục khinh thị người thiếu niên trước mắt này, đối với thân phận thực sự của hắn cũng đều hết sức hiếu kỳ.

"Coi như quen biết đi!"

Diệp Trần thuận miệng trả lời.

Mọi người nhất thời giật mình, câu lạc bộ Hồng Diệp là sản nghiệp của Tề gia, Diệp Trần đã quen biết cha con Tề Quang Xương vậy những gì xảy ra trước đó cũng có thể hiểu rõ.

...

Chẳng mấy chốc, mọi người tiến vào bên trong câu lạc bộ, lúc đi qua hội trường trước, Hạ Động nhịn không được một mặt hâm mộ nói:

"Có thể đi vào hội trường trước này đều là đại nhân vật giàu có một phương, công ty có tài sản ít nhất cũng phải ở mức 10 tỷ trở lên mới có tư cách tiến vào, giống như chúng ta những bọn tiểu bối này, chỉ sợ cũng chỉ có rải rác mấy người như Uông Tư Tề mới có thể đặt chân vào trong đó!"

Lúc Hạ Đông nói ra lời này đồng thời liếc qua Diệp Trần, hi vọng có thể từ trên mặt của hắn phát hiện ra chút gì.

Đáng tiếc, vẻ mặt của Diệp Trần vẫn rất bình tĩnh, lại giống như là không nghe thấy cái gì.

Chỉ chốc lát, mọi người đã đi vào trong hội trường sau, bên trong xác thực so với phòng trước náo nhiệt hơn nhiều, tất cả đều là một đám con nhà giàu mười mấy hai mươi tuổi, còn có một số người mang theo bạn gái tới, nghiễm nhiên là một bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.

"Này này, các ngươi mau nhìn! Đó hình như là một trong bốn vị thiếu gia ở Kinh Đô tên là Mộc Kinh Vân a?"

"Còn có người kia! Chắc là Chung Hạo Nhiên thái tử gia của khu giải trí Hoàng Nghị! Ta nhìn thấy hình của hắn ở trên mạng, không nghĩ tới bên ngoài còn đẹp trai hơn a!"

...

Dư Tiểu Thanh dường như đối với những đứa con nhà giàu siêu cấp của Hoa Hạ hết sức hiểu rõ, thế mà thuộc như lòng bàn tay, liên tiếp gọi ra mấy cái tên của mấy người con nhà giàu siêu cấp.

Diêu Manh Manh cũng vậy hai mắt đều tỏa ánh sáng, đảo loạn lên, đã bắt đầu âm thầm tìm kiếm mục tiêu của mình.

Còn về phần Diệp Trần thì sớm đã bị hai cô gái này vứt ra đằng sau.

Cho dù Diệp Trần thật quen biết Tề Phấn Phi nhưng đó dù sao cũng là mượn nhờ thế lực của người khác.

So sánh với đó thì những đứa con nhà giàu siêu cấp trước mắt này, thế nhưng mọi người đều không có chênh lệnh so với Tề Phấn Phi a!

Huống Chi, Diệp Trần rõ ràng đối với hai cô gái này không có chút cảm hứng nào, các cô cũng lười tốn nhiều công phu ở trên người hắn.

Còn về Diệp Trần, sau khi tiến vào hội trường thì tùy tiện tìm một cái chỗ ngồi rồi ngồi xuống.

Hắn bây giờ không có chuyện để làm, chỉ chờ Sở Phi Yên bên kia làm xong thì có ý định trực tiếp rời đi.

Ngồi ở hội trường sau, thông qua thần niệm hoàn toàn có thể nhìn thấy hết tình huống ở hội trường trước, cũng rất thuận tiện.

Nếu không phải bởi vì cái nguyên nhân này thì Diệp Trần cũng không thèm tham gia cái cuộc gặp mặt nhàm chán này.

Trong lòng đang âm thầm chuẩn bị lấy cho chuyến đi Bắc Cực lần này thì lúc này giọng nói của Tiết Mộng Kỳ ở một bên vang lên, "Không uống một ly sao?"

Trong tay Tiết Mộng Kỳ cầm lấy hai ly rượu vang đỏ, đưa một ly trong tay ra trước mặt, xinh đẹp cười nói.

Diệp Trần cũng không có từ chối, đưa tay nhận lấy, nói một tiếng cám ơn rồi mới từ từ nhâm nhi thưởng thức.

"Anh chàng đẹp trai, tôi còn rất hiếu kỳ, cậu đến cùng là công tử nhà nào a? Ít nhất tỉnh Đông Giang không có đại gia tộc nào họ Diệp nha!"

Tiết Mộng Kỳ mở miệng hỏi lần nữa.

Nếu như nói, cô ta trước đó đối với Diệp Trần gần như đã đánh mất hứng thú, thế nhưng cảnh tượng vừa mới xảy ra kia, lại khơi gợi lòng hiếu kỳ của nàng lên một lần nữa.

Diệp Trần lắc đầu, thản nhiên nói:

"Tôi không phải công tử ca của đại gia tộc, cô cũng không cần phí hết tâm tư đi điều tra lai lịch của tôi đâu!"

Tiết Mộng Kỳ đang muốn truy vấn tiếp tục thì đúng lúc này, một giọng nói bao hàm sự tức giận vang lên, "Này! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp a! Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được đôi cẩu nam nữ các ngươi!"

Diệp Trần ngẩng đầu nhìn một cái, rõ ràng chính là tên Hàn Sấm mà lúc trước bị hắn dùng thần niệm đánh lui!

"Tiểu tử! Ngươi chắc là người tu đạo tu luyện qua lực lượng thần hồn sao? Mới vừa rồi còn thật sự là bị ngươi hù dọa! Tuy nhiên lần này, ngươi nhưng không có may mắn như thế a!"
Chương 435 Ngươi tính là thứ đồ Vật gì

Giọng Hàn Sấm rất lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.

Tiết Mộng Kỳ tức giận đến gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, "Hàn Sấm! Anh nói ai là cẩu nam nữ? Anh lau miệng sạch sẽ lại chút cho tôi!"

Hàn Sấm cười lạnh, "Tôi có nói sai sao? Cô và tôi có mang theo hôn ước, lại một mực anh anh em em với tiểu tử này, coi mắt toi bị mù hay sao?"

Mọi người nghe được điều này thì ngay lập tức thi nhau nghị luận, "Ở ngay trước mặt vị hôn phu của chính mình mà thân mật với người đàn ông khác, quả thật là có chút quá phận a!"

"Người đàn ông nào có thể chịu được người con gái của mình đội nón xanh cho mình!"

"Con gái thời nay a!"

...

Tiết Mộng Kỳ nghe được tiếng nghị luận của mọi người thì lập tức vừa vội vừa tức, hết lần này tới lần khác cô ta không có cách nào phản bác bởi vì mặc kệ cô ta có thừa nhận hay không thì quả thật cô ta và Hàn Sấm có mang theo hôn ước.

Lúc này, Diệp Trần ở một bên bông nhiên mở miệng, "Hàn Sấm đúng không? Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là lập tức biến mất trước mắt ta! Hoặc là, chết!"

Oanh!

Diệp Trần vừa thốt ra lời kia thì toàn bộ hội trường lập tức bùng nổ.

"Con mẹ nó! Tiểu tử này có địa vị gì? Thật cuồng a!"

"Hắn biết đây là nơi nào không? Có biết đang ngồi ở đây đều là những người nào không?"

"Chính là ngay cả Uông đại thiếu có ở đây thì cũng không dám nói như thế!"

"Một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn, có phải đọc tiểu thuyết mạng quá nhiều rồi hay không?"

...

Mọi người thi nhau mở miệng trào phúng, hiển nhiên đều cảm thấy, Diệp Trần khẳng định không dám giết người ở chỗ đông người, đơn giản là đang dọa làm ra vẻ mà thôi.

Nhưng Hàn Sấm kia thì con ngươi lại hơi co rụt lại, vội vàng lùi về đằng sau mấy bước.

Trước đó ở khu Tây Hồ, hắn đã từng bị Diệp Trần dùng thần niệm công kích qua, mùi vị đó thế nhưng là tương đối không dễ chịu!

Chuyện sau đó, hắn được cao nhân chỉ điểm, biết đối phương chắc là một người tu đạo.

Mặc dù hắn có pháp khí hộ thân, đối phương chưa chắc có thể tổn thương được hắn, nhưng vẫn không dám tùy tiện mạo hiểm.

"Vô Chân pháp sư!"

Sau khi Hàn Sấm hét lớn một tiếng.

Bạch!

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một thân ảnh già nua, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt Hàn Sấm.

Đây là một ông lão người mặc áo tăng bào màu xám, trên người lộ ra cỗ khi tức quỷ dị.

"Ông lão này...là một người tu đạo!"

"Người này dường như là Vô Chân pháp sư của Phạm Âm Tự!"

"Phạm Âm Tự ở thế hệ tên có chữ "Vô" đều không phải cao nhân sao? Vậy cũng không đơn giản a!"

Xung quanh đều là cậu ấm đỉnh cấp của toàn bộ Hoa Hạ, đều không phải nhân vật bình thường, rất nhanh đã có người nói ra thân phận của ông lão.

"Hàn Sấm này, lá gan không thể không nói cũng nhỏ một chút!"

"Chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mà thôi, thế mà còn muốn mời Vô Chân pháp sư xuất thủ!"

Không ít người lập tức ngay cả Hàn Sấm cũng trào phúng lên.

Mà Tiết Mộng Kỳ nhìn thấy ông lão này xuất hiện thì trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, vội vàng thấp giọng hướng Diệp Trần nói:

"Nguy rồi! Không nghĩ tới cái tên này lại mời được Vô Chân pháp sư! Diệp Trần, đợi chút nữa cậu đừng nói chuyện, tôi tới giúp cậu ứng phó, nghĩ đến Vô Chân pháp sư này hẳn là sẽ nể mặt cho Tiết gia chúng ta một chút thể diện!"

Đối với những lời tốt đẹp của Tiết Mộng Kỳ, Diệp Trần không có nói bất cứ gì, từ chối cho ý kiến.

Còn về Vô Chân pháp sư kia sau khi xuất hiện, đôi mắt già nua đầu tiên đánh giá trên người Diệp Trần một phen, cười lạnh nói:

"Tiểu tử! Nghe tiểu tử Hàn gia nói, ngươi cũng là người tu đạo, trước đó từng dùng lực lượng thần hồn đả thương hắn, việc này là có thật hay không?"

"Thật thì như thế nào?"

Diệp Trần vẫn ngồi im ở chỗ cụ, chậm rãi ung dung thưởng thức rượu vang, mí mắt ngay cat nhấc một cái cũng không có, nhàn nhạt mở miệng nói.

"Ừm?"

Vô Chân pháp sư kia nhìn thấy Diệp Trần bình tĩnh như thế thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngờ vực.

Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, hắn vậy mà không nhìn thấu tu vi của người thiếu niên trước mắt này!

Bình thường gặp được loại tình huống này, hoặc là tu vi của đối phương cao hơn bản thân nhiều, hoặc chính là tu vi quá yếu, gần như tương đương không có, cho nên tự nhiên cũng không có cách nào nhìn thấu.

Ngay vào lúc ông lão hơi buồn bực thì Tiết Mộng Kỳ đã đứng dậy, vội vàng hướng về phía ông lão kia cung kính thi lễ một cái, nói:

"Vãn Bối là Mộng Kỳ của Tiết gia trang, bái kiến Vô Chân pháp sư!"

"Người bạn này của ta tính tình thẳng, trước đó cũng là vì vãn bối nên mới ra tay, còn xin tiền bối xem ở trên thể diện Tiết gia chúng ta cũng không cần so đo với người bạn này của ta a!"

Tuy Tiết Mộng Kỳ không biết, Diệp Trần làm sao lại trở thành người tu đạo, tuy nhiên lúc này cô ta cũng không quản được nhiều như vậy.

"Tiết gia sao?"

Lông mi màu trắng của Vô Chân pháp sư hơi nhíu lại, "Được rồi! Bần tăng và Tiết Hoài Nghĩ ông của ngươi cũng coi như có chút giao tình, hôm nay cho Tiết gia ngươi cái thể diện này..."

Tiết Mộng Kỳ lập tức mừng rỡ, đang muốn lên tiếng nói lời cảm ơn thì không nghĩ tới Vô Chân pháp sư lại chuyển đề tài câu chuyện, lại nói tiếp:

"Nhưng là, bần tăng có một cái điều kiện!"

Nói đến đây, Vô Chân pháp sư chỉ vào Diệp Trần nói:

"Tiểu tử này bản thân là người tu đạo, vậy mà không tuân thủ phép tắc người tu đạo, tùy tiện sử dụng pháp thuật đả thương người, còn có ý đồ giết người, dựa theo minh ước của người tu đạo thì cần phải phế bỏ tu vi."

"Tuy nhiên, bần tăng nể tình tuổi của hắn còn trẻ, chỉ cần hắn hướng tiểu tử Hàn gia dập đầu nói lời xin lỗi, việc này liền xóa bỏ!"

"Cái này..."

Đôi mi thanh tú của Tiết Mộng Kỳ lập tức nhíu chặt, không thể không nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Vô Chân pháp sư là thế ngoại cao nhân, nếu chọc giận hắn vậy coi như không tốt dàn xếp! Nếu không...cậu hạ thấp tư thế một chút a?"

Ở trong suy nghĩ của Tiết Mộng Kỳ thì đối mặt với cao nhân như Vô Chân pháp sư, coi như dập đầu xin lỗi cũng không tính là quá mất mặt.

Mọi người còn lại cũng gần như là có cách nhìn giống nhau.

Còn về phần Hàn Sấm kia thì càng là đầy vẻ mặt đắc ý, dường như đã thấy tên tiểu tử đáng ghét trước mắt này quỳ gối trước mặt mình dập đầu nói xin lỗi.

Tuy nhiên, chờ khi Diệp Trần mở miệng thì lập tức tất cả mọi người bị trấn trụ, "Pháp sư chó má gì! Ngay cả cái lão lừa trọc Vô Tướng kia cũng phải thành thành thât thật quỳ cho ta, ngươi tính là cái thứ gì! Cũng dám bảo ta dập đầu xin lỗi?"

Oanh!

Sau khi giọng nói vô cùng bình thản của Diệp Trần vang lên thì toàn bộ hội trường, sau khi trải qua trong giây lát yên tĩnh thì ngay lập tức lại trở nên sôi trào:

"Com mẹ nó! Tiểu tử này cũng quá khinh thường người đi!"

"Vô Tướng pháp sư chính là chủ trì Phạm Âm Tự, đây chính người có cùng cấp bậc với Yến chân nhân ở Kinh Đô!"

"Hắn đây là ăn gan hùm mật gấu hay sao? Cũng dám mở miệng nói ra lời nói điên cuồng như vậy!"

"Ta thấy hắn hình như là chán sống rồi muốn chết a, chắc là ngại mình sống quá lâu rồi!"

...

Đám người Diêu Manh Manh nghe được điều này thì cũng đều thay đổi sắc mặt, "Xong xong! Ta nói rồi mà, cái tên này ra vẻ huênh hoang ở khắp nơi, sớm muộn gì cũng dẫn tới rắc rối lớn!"

"Lần này thì ngay cả Kỳ Kỳ, sợ rằng cũng phải bị tiểu tử này làm cho liên lụy!"

Mà Tiết Mộng Kỳ nghe được lời này của Diệp Trần thì thân thể mềm mại không thể không chao đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống đấtm sau đó thì vừa cuống lên vừa tức giận, "Diệp Trần! Cậu cậu...cậu biết cậu đang nói cái gì sao?"

Diệp Trần vẫn một mặt bình thản như cũ, không nghe để ý tới lời trách cứ của Tiết Mộng Kỳ.

Một bên khác, Vô Chân pháp sư sau khi trải qua kinh ngạc một lát thì lập tức giận quá thành cười, "Được được được! Bần tăng cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp qua tiểu tử nào mà cuồng giống ngươi như thế!"

"Ngươi làm nhục nhã ta còn chưa tính, cũng dám làm nhục nhã Vô Tướng sư huynh của ta, hôm nay coi như thiên hoàng lão tử cũng không thể cứu được ngươi!"

Cùng lúc nói xong lời này thì một cỗ sát khí cường đại, đột nhiên dâng lên từ trên người Vô Chân pháp sư!

Ngay lập tức mọi người ở xung quanh bị dọa đến liên tục lùi lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom