• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (9 Viewers)

  • Chương 901-905

Chương 901

Lúc đưa tiền đặt cọc, Khương Vọng cũng không biết sẽ là ai của Địa Ngục Vô Môn xuất mã, hắn cho rằng có lẽ là Doãn Quan, dù sao thì Doãn Quan và hắn tạm biệt chưa lâu, có lẽ cách nơi đây rất gần.

Nhưng người đến lại chính là Sở Giang Vương mà hắn xưa nay chưa từng quen biết.

Dựng thẳng bốn tòa Tinh Lâu, đã là tu vi đỉnh phong Ngoại Lâu Cảnh. Nhưng tu vi khác với chiến lực.

Cùng là Ngoại Lâu Cảnh, nhưng cảm giác đáng sợ mà vị Sở Giang Vương này mang đến cho người khác hơn Hải Tông Minh không biết bao nhiêu lần.

Ít ra Khương Vọng còn dám đánh nhau với Hải Tông Minh, nhưng lại không cho rằng mình có cơ hội nào trước mặt Sở Giang Vương này.

"Thật ra ta chính là người phát việc làm ăn này của quý tổ chức." Khương Vọng gấp gáp nói.

Sở Giang Vương chỉ nhìn hắn, không nói chuyện.

Khương Vọng tiếp tục giải thích: "Là thế này, Hải Tông Minh truy sát ta, vì lo cho sự an toàn cho nên ta liền phát nhiệm vụ cho quý tổ chức. Nhưng không ngờ, trước khi quý tổ chức kịp thi hành nhiệm vụ, lão đã đuổi kịp ta trước một bước. Ta chỉ có thể liều mạng, đáng mừng chính là ta thắng!"

Nếu người đến là Doãn Quan, có lẽ hắn có thể đàng hoàng nói ra tâm tư nhỏ của mình. Nhưng đối với vị Diêm La chưa quen biết này, trực giác mách bảo hắn tốt nhất vẫn phải hơi điệu thấp.

"Cho nên nhiệm vụ tự động bị xóa bỏ. Đương nhiên, ta biết quy củ. Không cần trả lại tiền đặt cọc."

Sở Giang Vương vẫn không nói chuyện, cứ lặng im nhìn Khương Vọng.

Khương Vọng tự biết việc này có ý đồ lợi dụng Địa Ngục Vô Môn, vừa muốn đảm bảo an toàn của bản thân, vừa không muốn tốn nhiều tiền, xem như đuối lý trước, cho nên không khỏi hơi thấp thỏm khi đối mặt với trạng thái thất thường của Sở Giang Vương. Nhất là tổ chức như Địa Ngục Vô Môn cũng không phải dễ nói chuyện.

Nghĩ tới nghĩ lui, căng thẳng nói: "Hay là, ngài còn muốn phí ra mặt sao?"

Hắn hơi đau lòng, vừa mới dùng Tam Muội Chân Hỏa thiêu Hải Tông Minh thành tro bụi, không thể giữ lại được món bảo vật nào cả. Chỉ có một sợi Tù Long Sách quấn lấy Tù Thân Tỏa Liên.

Đương nhiên, chỉ đau lòng mà thôi. Chứ không hề hối hận, cũng không có rảnh để hối hận. Đối mặt tu sĩ Tứ Lâu như Hải Tông Minh, dù đã biết mọi tình báo của Hải Tông Minh từ trước, chuẩn bị đối sách đầy đủ, hắn cũng quyết định không nương tay.

"Ha." Sở Giang Vương chợt cười một tiếng.

Hình như nàng vô cùng keo kiệt với việc cười, chỉ cười ngắn ngủi một tiếng, rồi nhanh chóng ngừng lại. Mặc cho cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia tiếp tục tràn lan.

"Tần Quảng Vương nói ngươi là một người thú vị, có lẽ đúng như vậy thật." Nàng nói.

Tảng đá trong lòng Khương Vọng được buông xuống, Doãn Quan đã từng truyền đạt cho nàng, thế thì bên Địa Ngục Vô Môn chắc sẽ không còn vấn đề gì nữa mới đúng.

Cũng không có gì đáng để nói nữa.

Dù sao hắn cũng đã trả 50 viên Vạn Nguyên Thạch, việc gì cũng không cần làm, chỉ phải đi một chuyến như vậy mà thôi. Nếu có người dùng mức giá này mời hắn, thì hắn bằng lòng chạy tới chạy lui mỗi ngày, mang theo Khương An An chạy cho được cả đời giàu sang.

"Vậy việc này..." Khương Vọng thăm dò.

"Cứ dừng ở đây." Sở Giang Vương không nói nhiều, tự ý xoay người rời đi, bất chợt y như lúc đến.

"Phù!"

Hướng Tiền thở phào nhẹ nhõm.

"Ở cùng với ngươi thật là kinh hồn táng đảm. Hạng vô danh Đằng Long Cảnh như ta, tội gì mà phải chịu loại kinh sợ này!"

Trên Tây Đà Phong đổ nát, Khương Vọng quay đầu nhìn về phía y.

Như lời của Hướng Tiền đã nói, tu vi của y chỉ là Đằng Long Cảnh mà thôi, nhưng vẫn không từ chối liên thủ với Khương Vọng giết chết Hải Tông Minh.

Có phải thật ra y cũng không muốn cam chịu như vẻ ngoài hay không?

"Mày mà có ngươi và kiếm thuật của ngươi, rất mạnh, vô cùng mạnh!" Khương Vọng vô cùng nghiêm túc: "Đứng hạng nhất trong tất cả những kiếm thuật mà ta đã biết!"

Thật ra trận chiến với Hải Tông Minh này, tuy rằng cảnh giới và thực lực có chênh lệch, trực tiếp không chuẩn bị mà lấy cứng đối cứng thì chắc chắn không phải đối thủ.

Nhưng sau khi phân tích toàn bộ tin tức về Hải Tông Minh và đồng thời làm ra đối sách, thì bản thân Khương Vọng cũng có phần nắm chắc nhất định. Phải biết rằng, ngay cả Trọng Huyền Trử Lương cũng được Trọng Huyền Thắng mời cho ý kiến về đối sách. Hải Tông Minh gần như bị tính đến chết chắc.

Thật ra, dùng thân phận bằng hữu mời Hướng Tiền giúp đỡ là bởi gì muốn giúp y xây dựng lòng tin. Mà biểu hiện của Hướng Tiền, thật sự cũng lại làm hắn kinh ngạc.

Một tu sĩ Đằng Long Cảnh, lại có thể tạm thời giao thủ với tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh! Cho dù là có chuẩn bị trước, đã bố trí mấy bộ kiếm trận và mượn dùng sức mạnh phi kiếm cường đại của bản thân, dù không thật sự làm Hải Tông Minh bị thương, nhưng trong tầm hiểu biết của Khương Vọng, cũng không có bất kỳ một môn kiếm thuật nào có thể làm đến mức này.

Quả nhiên đây mới là kiếm thuật đỉnh cao của thời đại phi kiếm sao?

Hướng Tiền lặng im nhìn Khương Vọng một lát, nhìn thấu mong đợi của hắn.

"Ngươi cảm thấy rất mạnh, phải không?"

Mắt y nhắm lại, sự sắc sảo khi vừa mới giao thủ với Hải Tông Minh đều mờ nhạt đi: "Đây chính là nguyên nhân khiến ta tuyệt vọng."

Hướng Tiền mới Đằng Long Cảnh đã mạnh đến vậy.

Vậy sư phụ vô địch Động Chân kia của y, phải mạnh đến cỡ nào?

Duy Ngã Kiếm Đạo của cảnh giới Động Chân thật sự lại đáng sợ đến mức nào?

Chính là kiếm thuật mạnh như vậy, đáng sợ như vậy.

Không có thời gian để suy nghĩ, giãy giụa thì đã thua rồi!

Cho nên tuyệt vọng!

Ánh mắt của Khương Vọng lướt từ trên người Hướng Tiền đến Tây Đà Phong đổ nát, núi đá điêu tàn, dòng chảy của nước ngầm do Hải Tông Minh dẫn lên uốn lượn, tạo thành vũng lầy ở nơi nơi.

Không biết tại sao, hắn chợt nhớ về Ngọc Hành Phong. Ngày hôm ấy, Ngọc Hành Phong đỗ ầm xuống trước mặt hắn, đó là lựa chọn của hắn. Cũng tại ngày hôm ấy, hắn tận mắt nhìn thấy mặt tàn khốc của thế giới này.

"Một đỉnh núi hùng vĩ như vậy, khi sụp đổ cũng chỉ cần một cái chớp mắt. Thế nhưng nó cũng đã trải qua vô vàn năm tháng."

Khương Vọng nói: "Động Chân Cảnh, thậm chí là cả cảnh giới trên Động Chân, cũng đều từ Du Mạch Cảnh tu hành lên."

Hắn không hề thao thao bất tuyệt khuyên bảo Hướng Tiền, chỉ nói hai câu này, lại vỗ vai y: "Chạy nhanh!"

Đồng thời một ngựa dẫn đầu, chạy thẳng về hướng tây.

Hướng Tiền sững sờ một chút, mới phản ứng lại được.

Tuy lân cận Đà Phong Sơn không có thế lực lớn, nhưng cả Đà Phong Sơn đã đổ mất nửa bên, sông ngầm lại trào ra dưới đất, địa thế cứ thay đổi chắc chắn sẽ khiến một số người chú ý.

Nơi đây là Trung vực, tu sĩ Trung vực lại nổi tiếng không coi ai ra gì. Nếu không chạy nhanh thì khó tránh khỏi gặp phiền phức.

"Này!"

"Dù gì thì người cũng dắt ta theo với chứ!"

"Ta là một tiểu tu sĩ Đằng Long Cảnh vô danh..."

Hết chương 901.
Chương 902

Trước đây, từ Vân quốc đến Tề quốc phải đi qua mười bảy quốc gia, ba khu thuộc địa của tông môn.

Còn giờ, từ Tề quốc trở về Vân quốc, đã điều chỉnh tuyến đường vòng qua Hữu quốc, đi đường hơi nhiều hơn. Khoảng cách so với lúc đi xa hơn, nhưng thời gian lại rút ngắn không ít.

Dù sao, thiếu niên tóc trắng lúc ấy đi xuống Đăng Vân Giai chỉ có tu vi Chu Thiên Cảnh. Giờ đây, hắn đã là Nội Phủ thần thông, ở bất cứ đâu cũng có thể được xem là cường giả một phương.

Đương nhiên, bởi vì trên đường đi qua không ít thế lực, đi một chút là lại có trạm canh, nên vẫn luôn không thể đi đường bằng tốc độ nhanh nhất.

Tính cách Khương Vọng cũng không nói nhiều, Hướng Tiền lại là kiểu thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bọn họ cũng có thực lực đủ tự lo trong phần lớn tình huống, cho nên đoạn đường này không có trắc trở gì.

Ngày 24 tháng Mười năm 3918 Đạo lịch, Khương Vọng vượt một cảnh giới nhỏ đánh bại Lôi Chiêm Càn, nổi danh Tề cảnh. Cũng trong hôm đó, một người một kiếm lặng lẽ rời khỏi Lâm Tri.

Đến 21 tháng Mười Một, Khương Vọng đã bước chân vào biên giới Vân quốc.

Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, xếp hạng vẫn chưa tiến vào 100 hạng đầu Nội Phủ Cảnh, đương nhiên việc này cũng có một phần là do số lần Khương Vọng đi Đài Luận Kiếm ít hơn. Nhưng đồng thời, Khương Vọng có thể cảm nhận được là sau khi đến Nội Phủ Cảnh, tốc độ hoàn thành tự ghép chiến đấu Đài Luận Kiếm trở nên chậm hơn trước.

Việc này chứng minh, trong Thái Hư Huyễn Cảnh, số lượng tu sĩ Nội Phủ Cảnh kém xa mấy cảnh giới trước.

Mà phúc địa của hắn, cũng rớt xuống xếp hạng thứ 38: Tiêu Dao Sơn.

Việc thăm dò tòa Nội phủ thứ nhất đã đến khoảng chừng ba ngàn - đã không thể thu hoạch được bí tàng nữa, nhưng đã giúp hắn thấu hiểu bản thân nhiều hơn chút, nói chung cũng là chuyện tốt.

Cái gọi là người tu hành, nói một cách đơn giản chính ra là hướng ra ngoài thăm dò trời đất, hướng vào trong thăm dò bản thân.

Sau khi độ qua Phúc Hải Kiếp, sức mạnh thần hồn lại tặng mạnh một lần nữa, hiệu suất thăm dò gian phòng Nội Phủ cũng được nâng lên rất cao. Mặc dù càng về sau càng khó khăn. Thần hồn nếu đi quá sâu, thì rất dễ không thể quay đầu.

Tóm lại về các mặt kiếm thuật hay đạo thuật đều tăng lên ổn định, nhưng xét tổng thể, bởi vì vẫn chưa mở tòa nội phủ thứ hai nên bản chất vẫn chưa được nâng cao.

Trái lại, dọc đường đi Hướng Tiền vẫn vừa đi vừa nghỉ như cũ. Vẫn râu ria lởm chởm trông vô cùng chán nản.

Nói đúng hơn là càng lôi thôi hơn so với trước lúc xuất phát, dù sao đi mấy vạn dặm mệt mỏi, khó tránh bụi bặm bám lên trên người. Mà y lại là một người chẳng hay tắm gội.

Vân quốc nhiều núi và thế núi cũng cực kỳ cao.

Trong thế giới tu hành, gọt núi làm thành cũng không được xem là kỳ tích lạ đời gì, nhưng từ trước đến nay, đây là lần đầu Khương Vọng thấy cả quốc gia đều xây dựng trên núi cao.

Trong lãnh thổ Vân quốc, các thành núi lớn dùng đường cáp treo nối liền. Đô thành ở trung tâm lại trực tiếp dùng cầu vồng nối với bốn chủ thành lớn. Toàn bộ cư dân Vân quốc đều sinh sống trong sự bao phủ sương mù.

Lúc Khương Vọng mới tới Vân quốc, đã rất rung động vì việc này.

Nhưng sau khi lang bạt quá lâu, lại lần nữa đến Vân quốc, thì loại cảm giác ngạc nhiên đó đã không còn nữa. Dù sao thì cũng đã thấy qua quá nhiều điều kỳ vĩ, chỉ tính riêng rừng tháp tự lơ lửng trên không trung ở Huyền Không Tự thôi đã hùng vĩ hơn những sơn thành này rất nhiều rồi.

Sau khi đến Vân quốc, Khương Vọng không đi thẳng đến Vân Thành, mà tìm một cái khách sạn ngủ lại trước.

Đoạn đường này, hễ là khách sạn hay tửu lâu do Khương Vọng chọn thì đẳng cấp đều rất bình thường. Chỉ riêng khách sạn ở Vân quốc này, chắc là cao cấp nhất trong cả thành.

Hơn nữa, hắn còn muốn hai gian thượng phòng, giá cả khiến người ta không nói nên lời.

Thương nghiệp Vân quốc rất phồn vinh, mọi trò giải trí đều đắt đến mức không giới hạn.

Đương nhiên, khiến Hướng Tiền nghi hoặc không phải việc này.

"Không phải muốn gặp muội muội của ngươi à, sao mới đến đây đã dừng rồi?"

"Sự kinh hỉ mà ta chuẩn bị còn chưa đến, cho nên vẫn phải đợi thêm một ngày." Khương Vọng nở nụ cười hạnh phúc: "Hơn nữa, ta cũng không thể gặp An An với bộ dáng bẩn thỉu thế này, dù gì cũng phải đốt hương, tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ chứ."

Vẻ mặt của Hướng Tiền không biết là đang ao ước hay ghen tị, nhếch miệng: "Chú trọng gớm nhỉ!"

Dứt lời, lập tức đi về phòng mình.

Nhưng buổi tối, khi Khương Vọng ra ngoài sắp xếp "kinh hỉ", đúng lúc gặp Hướng Tiền trở về phòng.

Y thế mà lại người mặc áo dày, lưng đeo ngọc bội, tóc tai được trâm cài lại ngay ngắn. Ngay cả đám râu ria lỏm chỏm cũng được cắt tỉa tỉ mỉ một phen, mặc dù tay nghề cũng không quá tốt...

Cả người thật sự là thoát thai hoán cốt.

Chợt nhìn trẻ ra không ít. Đương nhiên nếu nhìn kỹ thì vẫn là gương mặt cá chết ỉu xìu kia.

Khương Vọng buồn cười nhìn y: "Chú trọng gớm nhỉ?"

"Hơ!" Hướng Tiền ngẩng đầu đi vào phòng mình, dùng gót chân kiêu căng gài cửa lại.

...

...

Trên thế giới này, đôi khi "đoàn tụ" là một cụm từ xa xỉ.

Nhưng đối với một vài người, nó chẳng những xa xỉ, mà còn mỏng manh, lạnh giá, không thể thực hiện được.

Có đôi lúc, thà rằng nó xa xỉ, vậy thì dù phải trả giá bao nhiêu, rồi cũng sẽ có một ngày thành hiện thực. Dù giá cả xa xỉ đến mức nào, ít nhất còn có khả năng thực hiện.

Nhưng bất cứ người sáng suốt nào cũng đều biết, trong đời người, ý nghĩa của hai chữ "thà rằng" này đại biểu cho những việc thường không thể thành hiện thực.

Một chiếc chiến thuyền cực lớn, đang chạy tên Thanh giang cuồn cuộn.

Sau khi Trang Đế đăng lâm Động Chân, thủy phủ Thanh giang ngày một trung thành. Ngày trước, toàn bộ tám trăm dặm Thanh giang đều là đất riêng của thủy tộc, dù là thương thuyền hay là thủy sư Trang quốc đi qua đều phải báo cáo trước.

Giờ đã không còn như trước, một ngọn núi, dòng sông hay cành cây, ngọn cỏ trong lãnh thổ Trang quốc đều thuộc hoàn toàn về Trang quốc. Cho nên binh lính Trang quốc đi bất cứ đâu trong lãnh thổ đều thuận lợi.

Đương nhiên, nếu như không sợ chết, có lẽ sẽ người dùng thành vực Phong Lâm đã vĩnh viễn bị luân hãm vào U Minh bác bỏ việc này - Lãnh thổ Trang quốc, lại có nơi không thuộc về Trang quốc. Đó là vết thương bị buộc lòng khoét xuống, vết sẹo xấu xí lồ lộ trong quốc gia này.

Đáng tiếc, người không sợ chết sau cùng chỉ là số ít, trước nay chưa từng có ai nhắc đến việc này.

Hơn nữa, bây giờ Bạch Cốt Đạo đã mai danh ẩn tích, gần như đã bị diệt hết. Dường như, bia mộ của những sinh linh được lập nên ở bên ngoài thành vực Phong Lâm cũng đã được an ủi.

Đây là một nơi phồn vinh phơi phới, là một quốc gia tăng trưởng thần tốc, người người vui vẻ. Suy cho cùng thì những người có lẽ sẽ không vui đều đã không còn nữa.

Hết chương 902.
Chương 903

Chiến thuyền trên mặt Thanh giang đang chở những chiến sĩ mới rút lui từ biên cương Trang - Mạch đến.

Từ sau khi Trang Cao Tiện tự ra tay dùng uy phong của Động Chân cưỡng chế cắt mười thành của Mạch quốc, thì biên cương Trang - Mạch không có xảy ra chiến tranh quy mô lớn nữa, nhưng xung đột quy mô nhỏ vẫn chưa từng ngừng lại.

Dẫu sao, mười thành này mới bị cắt nhượng chưa bao lâu, còn chưa thể khiến quân nhân Mạch quốc quen với sự thật này.

Hơn nữa, có Tần quốc âm thầm đỡ lưng, Mạch quốc không hề lo sẽ bị Trang quốc xâm lược với quy mô lớn. Xung đột quy mô nhỏ tất nhiên không cần phải ngăn chặn, thậm chí triều đình Mạch quốc căn bản sẽ không ngăn chặn. Sỉ nhục mà quân dân Mạch quốc đã chịu đều cần một chỗ để xả.

Mỗi lần biên cương xung đột giết chết được một hai binh sĩ Trang quốc, đều đủ để người dân Mạch quốc vui vẻ thật lâu.

Nhìn một cách bao quát hơn, xung đột quy mô nhỏ xảy ra không ngừng giữa Mạch quốc và Trang quốc, chính là chuyện vui của Tần quốc, thậm chí còn là do bọn họ lặng lẽ thúc đẩy. Tần quốc thông qua việc ủng hộ Mạch quốc kiếm được đầy bồn đầy bát, đồng thời cũng muốn ngăn chặn không gian trưởng thành của Trang quốc. Đương nhiên, những việc này không thể nào nói ra bên ngoài.

Trên boong tàu, một tên tướng quân ngồi khoanh chân một mình.

Đó là một tướng quân trên mặt có râu quai nón, xem ra đã khá có tuổi. Lúc này, cũng không ở trên chiến trường, nhưng hắn ta vẫn mặc áo giáp, một chiếc áo giáp tổng thể mang màu đỏ đậm, đó là do máu tươi hết lần này đến lần khác dần nhuộm thành, sớm không thể giặt sạch được nữa.

Trời xanh màu nước, tướng quân lặng im.

Một mình hắn ta lặng lẽ trên boong thuyền suốt một đường, lại ngay lúc dòng chạy rẽ sang một nhánh nào đó, chợt đứng dậy và quay về trong khoang thuyền.

Một phó tướng canh giữ ở mạn thuyền, thở dài trong lòng một tiếng.

Y biết tướng quân của mình là không thể thấy cố hương.

"Dương tướng quân! Chúng ta lên bờ đi chơi chút đi!"

Vài binh sĩ chen lấn nhau xông tới gọi phó tướng.

Mấy binh sĩ này nét cười vui tươi, nhưng khí chất ai ai cũng hung mãnh, vừa nhìn là biết binh sĩ có khả năng chiến đấu.

Trong quân quản thúc nghiêm khắc, cũng chỉ những khi rút khỏi chiến trường như bây giờ, thì mấy tên nhóc to xác này mới có thể hơi buông lỏng đôi chút, khó tránh có hơi phóng túng.

Dương Doãn cũng hiểu rõ điều này.

"Chờ chạy qua đoạn thủy trình này đi, cho phép các ngươi chơi một ngày ở tòa thành trì tiếp theo. Sau đó chúng ta lập tức phải về thẳng quận Cửu Giang."

Nhóm binh sĩ hơi thất vọng, nhưng không ai bày tỏ ý kiến bất đồng. Dù sao bọn họ là Cửu Giang Huyền Giáp, quân đội tinh nhuệ nhất Trang quốc, phục tùng mệnh lệnh sớm đã là một loại bản năng.

Sắp xếp xong binh sĩ dưới tay, Dương Doãn xoay người đi vào khoang, quả nhiên thấy tướng quân của mình buồn rầu nằm ở trong góc.

Không đốt đèn, cũng không nói chuyện.

"Lần này, ngài phải nghỉ ngơi cho thật tốt, người khác đều đã thay nhau mấy chục lần, tránh ra tiền tuyến còn không kịp. Ngài thì hay, ở lì ngoài tiền tuyến không chịu về. Nếu không phải Đoàn tướng quân trực tiếp hạ lệnh ép ngài về Cửu Giang, thì chắc ngài sắp giết vào thành Định Vũ rồi."

Đoàn tướng quân mà y nói, là Đoàn Ly, chủ tướng của Cửu Giang Huyền Giáp. Còn thành Định Vũ là thủ đô của Mạch quốc, trên dưới Mạch quốc đều tôn trọng Binh gia, cho nên ngay cả tên của đô thành cũng đầy sát khí như thế.

Dương Doãn cố ý nói đùa để điều chỉnh bầu không khí, nhưng rõ ràng không có buồn cười.

Ít nhất Đỗ Dã Hổ râu quai nón đầy mặt không thể cười nổi.

"Đối với ta, trên chiến trường mới là nghỉ ngơi." Đỗ Dã Hổ rầu rĩ nói: "Hung thú ở quận Cửu Giang lại không được giết quá nhiều, đã không còn gì để giết nữa rồi."

Dương Doãn hơi đau đầu: "Chúng ta là người trong quân ngũ, thì đương nhiên vận mệnh là trên chiến trường. Nhưng ai cũng không phải làm bằng sắt, chém giết hết năm này tháng nọ, làm sao có thể chịu được? Đoàn tướng quân rất xem trọng ngài, điều về nghỉ ngơi và chỉnh đốn, là sợ đạo tâm của ngài sa đọa, bị sát ý ăn mòn…"

Đỗ Dã Hổ mất kiên nhẫn nhìn y một cái: "Ngươi lại nữa rồi."

"Được được, ta không nói nữa." Dương Doãn giơ tay đầu hàng, muốn để tinh thần Đỗ Dã Hổ tốt hơn một chút, nhưng vẫn tận dụng cơ hội nói tiếp: "Mặc kệ có muốn hay không, dù sao ngài cũng đã bị điều trở về, cho nên nói là quân lệnh khó trái. Thừa dịp còn chưa về trụ sở, chưa bị Đoàn tướng quân quản, chúng ta cùng lên bờ chơi một chút được không? Tìm vài người đẹp, nghe mấy khúc hát?"

Y ân cần xúi giục: "Dù sao bổng lộc của ngài cũng không có chỗ để tiêu, kiếm nhiều tiền thưởng như vậy, chỉ uống rượu thôi cũng không thể hết được. Không bằng cho huynh đệ hưởng chút lợi!"

"Dương Doãn à." Đỗ Dã Hổ tựa đầu lên vách thuyền, cách tấm gỗ thật dày, không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài khoang thuyền, nhưng hắn ta biết nơi đây là đâu.

Và nơi đây sắp đến đâu.

"Ngươi nghe thấy không?" Hắn ta hỏi.

"Nghe thấy gì?"

"Có một vài tiếng kêu gào, cứ vang mãi bên tai."

Dương Doãn nghe được tiếng sóng đánh vào mạn thuyền, nghe được tiếng binh sĩ đi qua đi lại trên boong thuyền, chỉ không có nghe thấy tiếng kêu gào gì đó.

Ngay cả một tiếng kêu đều không có, đâu ra một vài?

Y nuốt nước miếng, hỏi: "Kêu cái gì?"

"Bọn họ hỏi." Đỗ Dã Hổ đau khổ nhíu mày rậm: "Bọn họ hỏi ta, hỏi ta tại sao lại không ở đây?"

Không đợi Dương Doãn nói thêm gì, Đỗ Dã Hổ chợt bật ngồi dậy: "Nơi nào gần đây có sơn phỉ, thủy tặc, hoặc ác đồ gì đó? Nhanh lên!"

Dương Doãn giật cả mình, nhanh chóng móc ra một quyển sổ nhỏ, vội vàng mở ra: "Đi về phía trước ba mươi dặm đường thủy, đi thẳng bờ phía đông bốn mươi dặm, có một nơi có phỉ tặc, là thí luyện của đệ tử đạo viện thành bản địa năm nay..."

Y vẫn chưa nói xong, Đỗ Dã Hổ đã tiện tay cầm lấy quân đao, tự mình vén rèm đi.

Dương Doãn ngồi trong khoang thuyền, ngây người một lúc mới cất quyển sổ lại.

Đương nhiên, y biết Đỗ Dã Hổ đi làm gì, thậm chí y cũng đã gần như quen với việc này.

Nhưng điều khiến y lo là, hình như trạng thái của Đỗ Dã Hổ ngày càng không tốt, ngày càng khó khống chế sát ý.

Dương Doãn lặng lẽ ngồi xếp bằng, Đỗ Dã Hổ tự rời thuyền bay xa, chiến thuyền chạy đều trên Thanh giang.

Mặt nước phản chiếu bầu trời, từng khóm mây xinh đẹp.

Thuyền chạy trong nước, như chạy trên mây.



Hết chương 903.
Chương 904



Khương An An của Vân Thượng đang buồn rầu.

Cô bé cảm thấy Thanh Vũ tỷ tỷ hôm nay rất kỳ lạ.

Nhìn thấy mình liền cười, cũng không biết đang cười cái gì.

Là ta ăn đùi gà quên chùi miệng sao?

Khương An An lau miệng nhỏ, sạch sạch sẽ sẽ.

A, không chỉ Thanh Vũ tỷ tỷ, mấy người bọn họ đều rất kỳ lạ.

Tiểu Vương sư tỷ mặt tròn tròn, chơi rất vui kia – Tỷ ấy còn có một tỷ tỷ ruột rất dịu dàng là đại Vương sư tỷ. Gần đây, tiểu Vương sư tỷ hăng hái hỏi thăm chuyện của ca ca.

Cái gì mà bao lớn rồi, vẻ ngoài có đẹp hay không… ca ca đương nhiên đẹp trai đệ nhất thiên hạ!

Lại hỏi ca ca có huân phối hay chưa, nhưng lại bị Thanh Vũ tỷ tỷ nhéo tai đuổi đi.

Hôn phối là cái gì? Kết hợp thức ăn tanh sao?

Mấy người này thật kỳ lạ quá đi mất.

Khương An An bé nhỏ cảm thấy mệt mỏi trong lòng.

Nhiều người đều muốn cô bé lo nghĩ như thế, việc lớn việc nhỏ, một đống việc khiến cô bé chịu đựng những phiền não không nên chịu ở độ tuổi này.

Khương An An thật muốn nói rằng mấy người có thể làm chút việc chính hay không. Mỗi ngày đều đùa vớ vẩn, không cần tu hành, không cần học tập à? Mỗi ngày, Khương An An ta đều phải luyện quyền thuật một lần nè! Còn phải viết một trang chữ lớn nữa!

Còn tên sư huynh quỷ đáng ghét kia nữa - vốn dĩ là gọi Mạc Lương sư huynh, nhưng quá đáng ghét rồi, cho nên đổi lại gọi sư huynh quỷ đáng ghét, cả ngày hôm nay cứ lượn lờ trước mặt mình bảy tám lần!

Mắt đều đều hoa cả lên!

Một hồi cầm món ăn này, một hồi cầm đồ ăn nọ, nôn nóng đến xin lỗi.

Cho rằng Khương An An ta là heo sao? Cho chút đồ ăn đã muốn lừa ta?

Ta ăn đồ ăn của huynh, nhưng ta vẫn không tha thứ đâu. Hừ!

Còn có Phương sư huynh, thật ra Phương sư huynh không phải họ Phương, thế nhưng mặt huynh ấy rất vuông, cho nên gọi Phương sư huynh. Hôm nay, đột nhiên Phương sư huynh chạy tới nói cái gì mà xưa nay nữ hán tử không cáo trạng, chuyện đã qua thì để nó qua đi.

Nhưng mà ta đã sớm nói việc huynh ấy cướp đùi gà của ta với Diệp bá bá rồi. Đó không gọi là cáo trạng… Diệp bá bá trộm ra lệnh cho ta làm giám sát sứ! Đó là báo cáo công tác…

Bọn họ cứ lén nướng hạc tuyết ăn, bị đánh cũng không thể trách ta. Ta không thể vì tình cảm mà làm trái phép tắc…

Khương An An càng nghĩ thì lòng càng mệt mỏi, lông mày nhỏ đều nhíu lại vào nhau.

Tối nay viết thư cho ca ca hỏi xem nên làm sao. Có phải là muội báo cáo công tác đã bị phát hiện rồi? Hôm nay, bọn họ kỳ lạ như thế, có phải là muốn đánh muội hay không…

Nghĩ đến đây, Khương An An nhìn mấy sư huynh sư tỷ lúc đến lúc đi đó, càng nhìn càng cảm thấy tình hình không ổn.

Thôi vậy, hay là đến chỗ Diệp bá bá tránh một chút. Mặc dù Diệp bá bá rất thích lặp đi lặp lại mấy chuyện xa lơ xa lắc kia, nhưng chỗ của bá ấy an toàn. Các sư huynh sư tỷ đều sợ…

Trong lòng đã đưa ra quyết định, Khương An An lập tức xoay người tại chỗ, cấc bước chạy.

"Ui!"

Cô bé đụng trúng một cục mềm mại.

Thanh Vũ tỷ tỷ không biết sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, đầu Khương An An đụng vào trong lồng ngực nàng.

"Muội chạy gấp như vậy là muốn đi đâu?" Diệp Thanh Vũ quở trách.

Khương An An xoa xoa đầu rồi mới ngẩng lên, chớp mắt nói: "Ta đi đánh cờ với Diệp bá bá!"

Lấy quân cờ xếp chữ cũng gọi đánh cờ sao? Hai người hết ta tới ngươi, ta xếp chữ “Khương”, rồi ngươi xếp chữ "Diệp", cũng gọi đánh cờ?

Diệp Thanh Vũ hơi cạn lời, nhưng vẫn nói: "Đánh cờ với người già chán lắm!"

Nàng cười cười: "Ta dẫn muội đến một chỗ chơi rất vui, thế nào?"

"Chỗ nào?" Khương An An lập tức có sức sống.

"Đến nơi thì biết!" Diệp Thanh Vũ thần bí: "Bảo đảm khiến muội hài lòng!"

Khương An An vô ý thức muốn đồng ý, nhưng chợt nhớ tới "suy đoán đáng sợ" trước đó, thế là rất nhanh trí hỏi: "Chỉ hai người chúng ta sao?"

"Đương nhiên." Diệp Thanh Vũ hơi không rõ chuyện gì: "Muội còn muốn dắt ai đi cùng?"

"Không có!" Khương An An yên lòng, tay nhỏ nắm lại: "Chúng ta lập tức lên đường đi!"



Vân quốc nhiều núi, đỉnh núi mà người ta quen thuộc nhất, tự nhiên là chỗ của những thành thị kia.

Bởi vì luôn ở trên núi, nên người dân của Vân quốc chẳng có hứng thú gì với việc leo núi. Trong lãnh thổ Vân quốc, rất nhiều đỉnh núi đều chưa được khai phá, hoàn toàn trong trạng thái nguyên thủy.

Nơi Diệp Thanh Vũ dẫn Khương An An đi, chính là một ngọn núi nhỏ vô danh giống như vậy.

Không lớn, cũng không cao, rất yên tĩnh và bình thường đến lạ. Khương An An mở to mắt nhìn cả buổi, cũng không nhìn ra chỗ nào chơi vui.

Hơn nữa, bây giờ sắc trời đã tối, ngọn núi hoang này có hơi u ám.

"Thanh Vũ tỷ tỷ." Khương An An kéo lấy tay của nàng: "Không phải là chúng ta đến nhầm chỗ rồi chứ?"

Diệp Thanh Vũ đặt nhẹ ngón trỏ lên môi: "Xuỵt..."

"Đợi một tí là được." Nàng nói.

Lúc này, mặt trăng lặng lẽ mọc trên bầu trời, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, phủ lên trên gương mặt thanh lệ tuyệt luân kia, bồng bếnh như tiên bay.

Khương An An ngước đầu nhỏ lên, nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ: "Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp."

Diệp Thanh Vũ cong ngón trỏ, nhẹ nhàng khều mũi của cô bé: "Sau này ít cho muội ăn kẹo lại, muội ngọt quá trời rồi…."

"Đâu có!" Khương An An hấp tấp: "Muội ngọt đâu mà ngọt, đắng lắm!"

"Ồ?" Diệp Thanh Vũ cố ý ghẹo cô bé: "Đắng đến mức nào nè?"

"Đắng giống như món cá của ca ca muội nấu!" Khương An An buột miệng nói.

Diệp Thanh Vũ hơi đứng hình, nhịn không được cười ra tiếng: "Vậy xem ra là thật sự rất đắng!"

Dù bốn bề vắng lặng, Khương An An vẫn lén la lén lút nhìn xung quanh, sau đó nói nhỏ: "Thanh Vũ tỷ tỷ, tỷ đừng có viết thư nói như vậy gửi cho ca ca của muội nha."

"Tại sao vậy?" Diệp Thanh Vũ đong đầy ý cười hỏi.

"Ca ca vẫn cho rằng mình làm đồ ăn rất ngon. Trước kia có một lần, Đại sư đệ Đường Đôn nói đồ ăn ca ca làm khó ăn, ca ca tức đến mức nhịn không được, bắt Đại sư đệ luyện tập thêm ba canh giờ nữa đó!"

Hết chương 904.
Chương 905

Dù sao thì Khương An An vẫn còn nhỏ.

Không hề hiểu "tử vong" có ý nghĩa thật sự là gì.

Cô bé biết rằng bọn Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành, Hoàng A Trạm, Đường Đôn đều không còn ở đây, nhưng có lẽ chỉ cho là đi xa đâu đó, sau này sẽ còn trở lại.

Cho nên cô bé vẫn có thể nhắc đến tên của bọn Đường Đôn rất tự nhiên.

Thật sự là Diệp Thanh Vũ không ngờ Khương Vọng còn có "lịch sử" như thế này, cười đến cong mắt: "Vậy ca ca của muội thật sự không nói lý lẽ."

Khương An An hơi ngượng ngùng: "Thật ra cũng không phải."

Tình cờ phàn nàn một vài câu thì có thể, nếu thật sự muốn nghiêm túc nói xấu Khương Vọng, cô bé vẫn không bằng lòng.

Diệp Thanh Vũ cũng không tiếp tục trêu, chỉ nhắc nhở: "Muội nhìn lên trời kìa."

Khương An An vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một luồng hào quang rực rỡ “chíu chíu” xông lên bầu trời.

"Ầm!"

Chợt nổ bùm, hóa thành hoa vũ đầy trời, màu tím xen giữa đỏ, rơi xuống lất phất.

"Pháo hoa!" Khương An An kinh ngạc.

Tiếp theo lại thêm một luồng hào quang nữa xông lên bầu trời, luồng hào quang này mang màu lửa đỏ, bung ra trên trời cao, hình thành một con chim phượng hoàng mỹ lệ, còn vẫy cánh thêm mấy lần mới dần dần tan biến.

Sau phượng hoàng lửa đỏ, trên trời lại nở thêm ngọc thụ, giống như là một mảng rừng cây do ngọc thạch khắc thành có thanh quang lưu chuyển, được người ta mang lên bầu trời, như tiên cảnh lạc xuống phàm trần.

Ngọc thụ tan đi trong chốc lát.

Tiếp sau đó là một con ngựa bay nhảy ra, đạp lên mây ngũ sắc chạy xa.



Cảnh tượng kỳ diệu đến hoa mắt liên tục được khắc họa ra ở trên trời.

Ánh sáng muôn màu, tranh nhau đua sắc.

Khương An An nhìn đến không chớp mắt, vô cùng nhập tâm.

Đang nhìn đến mê mẫn, thì những pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm chợt tan biến, khôi phục dáng vẻ vốn có của nó.

Ngay khi Khương An An cho rằng đã kết thúc, thì lập tức có một hàng chữ sặc sỡ nhiều màu lưu chuyển xông ra chiếu sáng cả bầu trời:

Khương An An đáng yêu nhất thiên hạ!

"A...!" Khương An An xấu hổ che mắt lại.

Nhưng ngón tay lại chầm chậm mở ra.

Thế là cô bé nhìn thấy hàng chữ đó lại biến hóa:

Khương An An là muội muội tốt nhất trên thế giới này!

Còn có một bóng dáng mặc áo trắng đứng đón gió, đạp nguyệt đến.

Đó là một bóng dáng vô cùng thân quen!

Khương An An lập tức buông tay xuống, vừa mừng vừa sợ: "Ca!"

Bởi vì xúc động quá mức, nên giọng có hơi vỡ.

"An An!"

Khương Vọng bay thấp xuống, một tay ôm lấy An An bé nhỏ vào trong lồng ngực.

Ngay cả Diệp Thanh Vũ đứng cạnh bên còn cố ý tránh qua một chút, chừa không gian cho đôi huynh muội lâu ngày không gặp này, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.

Hướng Tiền đứng xa xa ném ánh mắt hâm mộ đến bên này.

Lúc nãy, Khương Vọng với y cùng nhau trốn bên đó để chuẩn bị sự kinh hỉ cho Khương An An.

Những pháo hoa đó đều là Khương Vọng mua sẵn ở Lâm Tri, sản xuất cực kỳ tinh xảo, giá thành cũng đắt đỏ vô cùng, gần như là tính giá bằng Đạo Nguyên Thạch.

Lúc này, y đứng cô đơn một mình, nhìn màn huynh muội trùng phùng này từ xa.

Có hơi hâm mộ, ghen tị, cũng có hơi giận dỗi, không công bằng.

"Khoe khoang quá chừng!"

Nhưng không biết tại sao khóe mắt có hơi cay.

Y không có người thân, chỉ có duy nhất một người chính là sư phụ.

Nhưng bọn họ chưa từng ôm nhau, sau này lại càng không có cơ hội.

"An An." Khương Vọng ôm lấy An An bé nhỏ, giọng nói hơi nghẹn ngào, vì che giấu sự nghẹn ngào đó, hắn nói: "Hình như muội đã béo ra rồi!"

Khương An An vốn đang yên ổn tựa trong lồng ngực ca ca, chợt ra sức giãy giụa: "Muội đâu có!"

Mặc dù vẫn là trẻ con, nhưng đã vô cùng nhạy cảm với việc béo.

Khương Vọng cười ha ha, trong lòng cảm thấy thật khoái chí.

Mặc Khương An An thoát khỏi lồng ngực, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé.

"Muộn còn nhớ không? Trên nóc nhà ở hẻm Phi Mã, muội muốn thực hiện nguyện vọng gì?" Lúc này, nội tâm Khương Vọng mềm mại đến vô hạn, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng.

Khương An An không nói, chỉ gật đầu thật mạnh.

Thế là Khương Vọng lại ôm lấy cô bé, đạp mạnh chân, đã nhảy lên trời cao!

Trên nóc nhà ấy, Khương Vọng từng đồng ý với An An rằng đợi đến khi đạo thuật có thành tựu, sẽ mang cô bé phi hành.

Việc đã đáp ứng với muội muội, Khương Vọng đều nhớ rõ ràng.

Hứa hẹn ngày trước, hôm nay thực hiện.

Vù vù vù!

Đó là tiếng gió do phi hành tốc độ nhanh dẫn đến.

Khương Vọng ôm Khương An An, chỉ chớp mắt đã bay qua một dãy núi, càng bay càng cao.

Mà sao và trăng trên bầu trời, cũng ngày càng đến gần.

Đầy mắt Khương An An đều tràn ngập hưng phấn, la hét không ngừng.

Tháng Mười Một vốn rét lạnh, hơn nữa trên trời lại lạnh đến thấu xương. Nhưng cơ thể Khương Vọng tỏa ra lượng nhiệt ấm áp, vừa đủ bao bọc An An bé nhỏ.

Để cô bé dù trong đêm lạnh cũng không cảm thấy lạnh chút nào.

Với tu vi bây giờ, có thể bay cao đến đâu?

Khương Vọng chưa từng thăm dò cực hạn của mình, hơn nữa đang mang theo An An bay cao, càng không thể mạo hiểm.

Nhưng ít nhất là đến giờ, hắn vẫn còn dư sức.

Hắn cảm thấy có thể cao thêm chút nữa, thêm chút nữa, hoàn thành ước định của bọn họ hoàn mỹ hơn, giống như có thể bù đắp hết những nuối tiếc khi bản thân không cạnh bên An An lâu như vậy.

Tiếng la hét phấn khích của Khương An An đã ngưng được một lúc.

Khương Vọng cúi đầu nhìn cô bé trong lòng ngực: "An An sợ rồi sao?"

Khương An An không nói.

Lúc này, hắn mới phát hiện, An An bé nhỏ của hắn đang khóc.

Vùi đầu trong lồng ngực hắn, cả người đang run lên, nhưng lại nén tiếng khóc thút thít xuống.

"Sao vậy?"

Ruột gan Khương Vọng lập tức rối bời: "Sao vậy An An? Nói cho ca ca biết đi, không thoải mái sao?"

Hắn vừa nói, vừa vội vàng bay xuống.

"Hu hu hu." Khương An An ôm chặt eo của hắn, gào khóc trên không trung mấy vạn trượng: "Muội cho là huynh không cần muội nữa rồi!"

Hết chương 905.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom