• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (5 Viewers)

  • Chương 906-910

Chương 906

Bị Tống di nương bỏ rơi, là nỗi ám ảnh mãi mãi chẳng thể phai mờ trong lòng Khương An An.

Mặc dù lúc ở thành Phong Lâm, Khương Vọng đã dốc toàn bộ sức lực để cho cô bé một mái nhà, mang lại cho cô bé sự ấm áp. Nhưng người có vai trò là mẫu thân này, vĩnh viễn cũng không thể nào bị thay thế được.

Cho nên cô bé vẫn luôn đọc được thư của mẫu thân, cất kỹ những lễ vật mà mẫu thân tặng để luôn có thể nhớ đến mẫu thân. Rất muốn rất muốn.

Nhưng mà cô bé cũng hiểu rõ, mẫu thân đã không cần mình nữa rồi.

Mặc dù ca ca phủ nhận điều này, nhưng vì sao những bạn học có đều có mẫu thân, còn cô bé thì lại không có?

Những chuyện này, cô bé chẳng bao giờ nói với ca ca. Bởi cô bé biết rằng nếu mình nói ra ca ca có thể sẽ rất đau lòng, cô bé biết rằng ca ca không thể nào biến ra một người mẫu thân cho mình.

Sở dĩ cô bé thân với Thanh Chỉ hơn là bởi Thanh Chỉ cũng không có mẫu thân.

Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cô bé hiểu rõ mình đã bị bỏ rơi một lần rồi.

Cô bé thật sự rất sợ bị bỏ rơi.

Trong lúc cô bé bất lực nhất, sợ hãi nhất, là ca ca đã ôm lấy cô bé. Cho cô bé một mái nhà, cho cô bé được ăn uống đầy đủ, được mua cho quần áo mới, được đến trường, được thương yêu, chăm sóc.

Cô bé biết các sư huynh sư tỷ ở Lăng Tiêu Các đều đối với cô bé rất tốt, nhưng dù sao bọn họ vẫn không phải là ca ca.

Cô bé cũng biết ca ca để mình lại ở Vân quốc là chuyện bất khả kháng, cô bé cũng biết tìm được Lăng Hà ca ca, Nhữ Thành ca ca, Đường Đôn đại sư đệ, A Trạm ca ca là chuyện vô cùng khó khăn, ca ca nhất định đang rất cực khổ, cũng đang rất cố gắng.

Cho nên cô bé ở Lăng Tiêu Các rất hiểu chuyện, chưa từng khóc trước mặt người khác.

Nhưng cô bé rất sợ, rất sợ ca ca sẽ giống như mẫu thân, một đi không trở lại, từ đó về sau không còn được gặp lại nữa.

Cho nên Mạc Lương đùa như vậy mới khiến cho cô bé tức giận.

Cho nên Mạc Lương sư huynh chính là sư huynh quỷ đáng ghét.

Trên trời cao cách mặt đất mấy vạn trượng, nhìn tiểu An An gào khóc, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài nhỏ nhắn khóc nhăn nhúm cả lại, trái tim của Khương Vọng tan nát cả rồi.

Hắn từ từ đặt đầu Khương An An tựa vào trên bả vai mình.

Giọng nói ôn hòa nhưng cực kỳ kiên định: “Ca ca vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ rơi muội.”

Hắn lặp lại thêm một lần: “Ca ca vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ rơi muội. Muội đã nghe rõ chưa, An An?”

Bị loại dịu dàng mà kiên định này cuốn hút, Khương An An mới từ từ ngừng thút thít.

“Ca”

“Ơi?”

“Muội chảy nước mũi rồi.”

Khương An An bổ sung: “Muội chảy rất nhiều nước mũi.”

Trong đầu Khương Vọng trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Ta mới thay y phục! Vân Tưởng Trai! Thôi quên đi…

“Không sao, không có chuyện gì.” Khương Vọng nói.

Khương An An liền nín khóc mỉm cười.

“Ca.”

“Sao vậy?”

“Ca thật sự bay được nha!”

Khương Vọng kiêu ngạo hừ một tiếng: “Ca ca rất lợi hại!”

Huynh muội hai người liền dừng trên không trung, nói chuyện rất lâu…rất lâu…

Lúc bay xuống, Diệp Thanh Vũ vẫn đang chờ ở chỗ cũ.

“Diệp đạo hữu.”

Khương Vọng áy náy cười với nàng: “Khương Vọng thất lễ rồi.”

Thật ra, trước đó hắn và Diệp Thanh Vũ đã gặp mặt qua, thương lượng với nhau việc nên chuẩn bị thế nào về niềm vui to lớn cho An An đêm nay.

Những tu sẽ trẻ tuổi của Lăng Tiêu Các cũng đã nghe được từ những người trong đội buôn, biết được thanh danh hiển hách của Khương Vọng ở Tề quốc. Cho nên Mạc Lương mới gấp gáp tới xin lỗi An An, còn vị “Phương sư huynh” kia mới nhiều lần cường điệu cáo trạng là không đúng.

Dù sao thì nhân vật thiên kiêu thanh danh vang dội ở Tề quốc, ở trong giới trẻ Vân quốc, tuyệt đối không có đối thủ.

Diệp Thanh Vũ bật ra tiếng cười nhẹ: “Không sao. Ta còn tưởng hai người có thể ở trên đó tâm sự đến hừng đông cơ.”

Nàng dựng thẳng ngón tay chỉ chỉ lên trời.

Khương Vọng lại càng thêm xấu hổ: “Ta tưởng đạo hữu đã về trước rồi….”

“Sao có thể làm vậy được chứ?” Diệp Thanh Vũ ra vẻ nghiêm túc: “Khương An An là đệ tử ưu tú của Lăng Tiêu Các ta, vất vả lắm mới bồi dưỡng được, ta phải cẩn thận canh chừng, lỡ huynh trực tiếp ôm cô bé đi mất thì làm sao bây giờ?”

Khương An An vừa khóc hồi lâu, lúc này hơi hơi xấu hổ, chỉ quay đầu lại trộm liếc Diệp Thanh Vũ mộ cái, rồi lại tiếp tục chôn cái đầu nhỏ vào trong ngực Khương Vọng.

“Làm phiền đạo hữu rồi…” Khương Vọng thành khẩn.

Đảm bảo cho Khương An An áo cơm không lo, đối với Diệp Thanh Vũ căn bản không đáng nhắc đến. Khiến cho Khương An An sống vô lo tự tại ở Lăng Tiêu Các mới chân chính cho thấy nàng đã rất dụng tâm chiếu cố.

Sự cảm kích của Khương Vọng tuyệt đối không hề giả dối.

Diệp Thanh Vũ khoát khoát tay: “Ngược lại mới đúng, sau khi An An tới, mọi người đều vui vẻ hơn rất nhiều. Cô bé chính là hạt dẻ cười của chúng ta đó…Hử?”

Nói đến đoạn này, nàng bỗng nhiên quay đầu.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang lộng lẫy bỗng nhiên bay nhanh đến.

Khương Vọng vội vã nhắc nhở nàng: “Là bằng hữu của ta.”

Chỉ thấy trong đạo kiếm quang lộng lẫy kia có một tu sĩ đang đứng, chính là Hướng Tiền hiếm khi ăn mặc vô cùng bảnh bao.

Không còn khí chất chán chường lúc trước nữa, ngự kiếm trên không, theo gió mà đứng, khí thế tiêu sái không gì sánh bằng.

Y đứng trên phi kiếm, lơ lửng trước mặt Khương Vọng, mắt to mắt nhỏ tò mò nhìn nhau với Khương An An.

Sau khi vô cùng bảnh bao khều khều tóc, tự giới thiệu mình: “Đúng vậy, muội không nhìn sai, ta chính là bằng hữu tốt của ca ca muội. Họ Hướng tên Tiền!”

Một màn này y đã suy nghĩ rất lâu, mỗi một chi tiết đều rất chuẩn xác.

Khương An An vùi đầu trở lại trong ngực Khương Vọng, nói: “Thúc thúc này là ai vậy ạ?”

Hướng Tiền sờ sờ mặt, biểu cảm vô cùng thổn thức.

“Ặc.” Khương Vọng có chút lúng túng giùm Hướng Tiền, giải thích: “Là bằng hữu tốt mà ca ca quen được ở Tề quốc, gọi là Hướng Tiền ca ca.”

Khương An An lúc này mới quay đầu lại, yếu ớt gọi một tiếng: “Chào Hướng Tiền ca ca.”

“Chào muội!” Hướng Tiền đáp một tiếng, vui mừng nói: “Lần đầu gặp mặt, cũng không có chuẩn bị gì…” Y sờ soạng toàn thân mình một hồi, phát hiện quả thật không có gì.

Tiền mua quần áo mới vẫn là lấy của Khương Vọng đây.

Hết chương 906.
Chương 907

Hướng Tiền suy nghĩ một chút, liền cởi bên hông xuống một khối ngọc bội hình kiếm: “Món đồ nhỏ này coi như tặng muội làm lễ ra mắt nhé!”

Diệp Thanh Vũ vốn đã nhìn quen đồ quý giá, nhìn thấy khối ngọc bội này, cũng không nhịn được kinh ngạc một chút.

Khương Vọng trực tiếp cản lại: “Quá quý trọng rồi, An An không thể nhận được.”

Khối ngọc bội hình kiếm này lúc ở trên người y nhìn có vẻ chẳng có gì đặc biệt, nhưng lúc này lấy ra, luồng hơi thở sắc bén kia lại không thể che giấu nổi.

Tuyệt đối là một món bảo vật, từ xuất thân của y, nói không chừng chính là bảo vật được truyền lại từ thời đại Phi Kiếm.

Da mặt của Hướng Tiền vẫn chưa đủ dày.

Nếu đổi lại là Hứa Tượng Càn, nếu trong tình huống gấp gáp không kịp chuẩn bị, hái một ngọn cỏ ven đường cũng có thể được xem là quà ra mắt. Còn y lại lấy ra vật cất giữ bấy lâu.

“Thời đại thuộc về nó đã qua, có gì quý trọng chứ.”

Hướng Tiền than thở nói: “Nhận lấy đi, để An An dùng hộ thân.”

Y đem ngọc bội thả vào trong tay An An.

An An vội vã thu tay lại, dùng sức lắc đầu: “Muội không thể nhận.”

Hướng Tiền nhìn về phía Khương Vọng, không hiểu sao trong ánh mắt đó lại có chút đau thương.

Khương Vọng liền vỗ vỗ An An, lúc này An An mới đưa tay ra nhận lấy ngọc bội: “Cảm ơn Hướng Tiền ca ca!”

Hướng Tiền hài lòng cười, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của An An.

Sau đó lại xoay người trên phi kiếm, nhìn về phía Diệp Thanh Vũ: “Vị này chắc hẳn chính là thiên kim các chủ Lăng Tiêu Các, Diệp Thanh Vũ, Diệp cô nương đúng không?”

Diệp Thanh Vũ thanh nhã cười một tiếng: “Chào huynh.”

Hướng Tiền lúc này mới gật đầu, không nói…một chữ nào nữa.

Lúc này Khương Vọng mới đột nhiên nhận ra một điều.

Hướng Tiền cố ý ăn mặc chỉnh trang một phen, sợ rằng không chỉ là để gặp muội muội của hắn thôi đâu.

Mà lý do lớn hơn chính là vì Lăng Tiêu Các, trước kia y đã cùng với sư phụ của y đến đây.

Duy Ngã Kiếm Đạo đã từng phóng ánh sáng bảy sắc cầu vồng khắp trời.

Y không muốn khiến cho sư phụ mình mất mặt.



Ở phương bắc xa xôi, có một hoang mạc rộng lớn. Không ai biết điểm cuối của hoang mạc đó là ở đâu.

Trong hoang mạc, sinh ra “ma”. Biết bao năm qua vẫn luôn quấy nhiễu nhân thế.

Tương truyền rằng, ở thời kỳ thượng cổ, từng có ma triều diệt thế, suýt nữa đã đảo lộn nhân gian. May mà có tiên hiền cùng nhau chống lại, mới có thể giữ được một chút hơi tàn cho nhân loại. Ma triều bị tiêu diệt, cũng được nhiều người xem là lúc kết thúc thời đại thượng cổ.

Mạnh nhất phương bắc là hai quốc gia, một tên là Kinh còn một tên là Mục.

Hai nước Kinh, Mục đều có đại quân trú ở biên giới hoang mạc, trấn áp ma triều.

Cho nên mảnh hoang mạc này, thường được gọi là biên hoang.

Có nghĩa là biên giới nhân tộc, chia cắt giữa phồn hoa và hoang vu.

Hai đại cường quốc cùng tồn tại ở Bắc Vực, cạnh tranh nhau trên mọi khía cạnh, chỉ liên thủ với nhau khi đối mặt với hoang mạc. Chỉ cần mỗi điểm này, đại khái liền có thể khiến cho người ta thấy được “ma” đáng sợ đến mức nào.

Nhưng đối với phần lớn nhân loại hiện tại, “ma” cũng chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Bởi vì sau thời thượng cổ, đã không còn ma đầu nào có thể ra khỏi hoang mạc nữa.

Phần lớn sự sợ hãi “ma” của mọi người, đều do hung danh của Cửu Đại Nhân Ma.

Hoang mạc cực đông là Vô Tận Lưu Sa, ngoại trừ Vô Tận Lưu Sa, đại khái có thể chia biên giới hoang mạc thành hai nửa, phía đông thuộc sự quản lý của Mục quốc, còn phía tây thuộc sự quản lý của Kinh quốc.

Là một trong những quốc gia mạnh nhất Bắc Vực, Mục quốc chiếm diện tích thảo nguyên rất lớn, đương nhiên cũng có những chiến mã hùng dũng nhất.

Trên đời này có mười kỵ quân được công nhận là mạnh nhất, Mục quốc đã độc chiếm hai trong mười rồi.

Đứng ở biên giới hoang mạc do Mục quốc trấn giữ, bên trái là đồng cỏ xanh mướt trải dài vô tận, còn bên phải lại là hoang mạc tĩnh lặng rộng lớn mênh mông. Trời đất ở đây như bị chia thành hai nửa, sống và chết cách nhau gần như thế, sự tương phản lại càng mãnh liệt.

Quân trướng của Mục quốc đều được dựng ở bên phía thảo nguyên. Kỵ sĩ mặc giáp uy phong lẫm liệt, tuần tra dọc theo biên giới này. Trừ phi chiến tranh bắt đầu, nếu không thì không có ai nguyện ý đặt một bước chân sang phía hoang mạc.

Mặc dù nơi đây giống như bị ngăn cách, cô độc trấn thủ ở ranh giới nhân thế. Nhưng dường như chỉ cần mình không bước vào hoang mạc, thì vẫn đang ở trong nhân thế.

Hoang mạc luôn luôn tĩnh mịch, chưa từng có gió, giống như gió thổi đến đây cũng phải chết đi. Càng không thể có động vật gì sống được. Ngoại trừ thỉnh thoảng có vài Âm Ma du đãng đến, những binh lính trấn giữ ở đây chưa bao giờ thấy loại sinh mệnh nào khác.

Kỵ sĩ tuần tra biên cảnh ghìm chặt dây cương chiến mã, nhìn hoang mạc. Trong tầm nhìn của bọn họ, có một bóng người đang từ từ đến gần, từ từ hiện rõ.

Mái tóc dài của hắn ta được buộc lên đơn giản, rủ ở sau ót. Trên người mặc một cái áo da dê bình thường, người dân du mục trên thảo nguyên đều mặc như vậy.

Tóc hơi khô cháy, môi hơi nứt, giống như một người bị phơi nắng lâu ngày – điều này cũng chẳng có gì lạ, bất kỳ cường giả nào tiến sâu vào hoang mạc cũng sẽ bị như vậy. Chỉ có kim thể ngọc tủy mới có thể đảm bảo nhục thân không bị tổn hại.

Người kia kéo theo một túi da cực lớn, tạo ra một đường kéo dài trên mặt hoang mạc, chầm chậm đi đến. Những vệt đen trên cơ thể cũng in vào trong mắt kỵ sĩ, đó là ma huyết, “ma” huyết có màu đen.

Tuy nhiên, thứ khiến cho người ta sửng sốt lại chính là gương mặt kia.

Nhìn thấy y, ngươi có thể sẽ kinh ngạc, làm sao lại có người có dáng vẻ như thế? Làm sao có thể “xinh đẹp” như thế?

Loại “xinh đẹp” này thậm chí đã vượt qua cả giới tính, mị lực đủ để điên đảo chúng sinh.

Cho dù môi khô nứt nẻ, cho dù da dẻ thô ráp, chỉ cần ngũ quan của người kia được kết hợp lại, đã trở nên mê người chẳng thuốc nào chữa nổi.

Nhưng nhóm kỵ sĩ không ai dám nhìn thêm, trước đây có một thủ lĩnh bộ lạc đã mơ ước gương mặt này, kết quả là gã đã “mất tích” cho đến bây giờ, bộ lạc của gã cũng đã sớm bị chia năm xẻ bảy.

Hết chương 907.
Chương 908

“Triệu!” Kỵ sĩ cầm đầu cười lớn: “Duệ Cai của ta! Thương Đồ thần vĩ đại phù hộ cho ngươi bình an trở về!”

Duệ nghĩa là dẫn dắt, cai nghĩa đầy đủ chính hoàn mỹ.

Duệ Cai chính là bất cứ lúc nào cũng sẽ dẫn dắt người ta tiếp tục hướng về phía trước, ở Mục quốc, ý nghĩa của nó chính là xem nhau như huynh đệ.

Còn Thương Đồ Thần chính là tín ngưỡng của người Mục quốc. Tương truyền rằng đó là một tôn thần thân sói, cánh ưng chân ngựa, là thần Lang Ưng Mã. Nhưng có tế ti cho rằng, Người không có thân thể cụ thể, không thể hình dung một cách chính xác. Tướng mạo của Người không giống với tưởng tượng của bất kỳ ai, đồng thời cũng bao hàm toàn bộ sự tưởng tượng của mọi người. Không tồn tại ở bất cứ đâu, đồng thời cũng hiện diện ở khắp mọi nơi.

“Vũ Văn.” Người trẻ tuổi đi ra từ hoang mạc cười nói: “Thứ giúp ta bình an trở về không phải là Thương Đồ thần, mà là dao găm và nắm tay của ta.”

Vạn phu trưởng kỵ quân Vũ Văn Đạc là một tráng hán đan rất nhiều đuôi sam, cưỡi đại mã, gióng nói vang vang như kèn lệnh. Cười lớn nhảy xuống tuấn mã, đi về trước mấy bước, ôm lấy người trẻ tuổi đó.

Trong lúc ôm, nói nhỏ: “Ở Mục quốc, ngươi nên tín ngưỡng Thương Đồ thần, cho dù chỉ trên chóp lưỡi cũng được. Phối hợp với ta chút đi, sau này sẽ tránh cho ngươi không ít phiền toái.”

Lúc tách ra, y lại đổi lại bộ dáng đứng dắn hỏi: “Duệ Cai của ta lần này lại cắt được mấy đầu?”

Vũ Văn Đạc nhìn qua cũng chưa tới ba mươi. Ở Mục quốc, ở tuổi này mà đã có thể làm vạn phu trưởng đã chẳng dễ gì, hơn nữa y còn là vạn phu trưởng kỵ quân, có thể thấy không chỉ thực lực không tồi mà gia tộc của y cũng không kém.

Người trẻ tuổi họ Triệu kia nhấc túi da dê cực lớn đến trước mặt, để dưới chân Vũ Văn Đạc nói: “Đều ở đây cả.”

“Nhiều như vậy?”

Mặc dù đã sớm đoán trước, Vũ Văn Đạc vẫn không nhịn được vẻ mặt vui mừng.

“Tiếp tục tuần tra!”

Vũ Văn Đạc lớn tiếng quát, để cho thủ hạ kỵ sĩ tiếp tục tuần tra. Còn mình tự mình mở túi da dê cực lớn kia ra, một tay giữ chiến mã, nói: “Chúng ta nhập sổ nghỉ ngơi!”

Với thân phận của Vũ Văn Đạc, ở biên giới thảo nguyên có một trướng bồng riêng, đương nhiên không thể quá lớn, đây là chế ước quan chức của y.

Nhưng có thu hoạch lần này, có lẽ trướng bồng sẽ được mở rộng hơn một chút.

Thứ được đựng trong túi da dê, đều là đầu của Âm Ma. Nghe nói ma có rất nhiều loại, nhưng loại mà chiến sĩ biên hoang có thể nhìn thấy cũng chỉ có Âm Ma mà thôi.

Bản thể của Âm Ma nửa hư nửa thực, đầu là nơi chứa ma khí, thân thể mới có hình thể thực, hoặc là hình thú, hoặc là hình người. Nhưng sau khi chết, ngược lại chỉ còn mỗi đầu, từ hư hóa thực, thân thể thì từ thực hóa hư, trực tiếp biến mất.

Sau khi kiểm kê qua số lượng đầu Âm Ma, biểu cảm của Vũ Văn Đạc càng thêm kích động.

Trước đó không tiện thể hiện trước mặt thuộc hạ, bây giờ ngược lại không cần che dấu: “Mỗi lần thu hoạch đều nhiều hơn so với lần trước, Duệ Cai, ngươi thật sự chính là thiên tài mạnh nhất mà ta biết được! Cho dù so với những thiên kiêu…trong vương đình thì cũng chưa chắc đã kém hơn!”

“Có lẽ chỉ là ngươi chưa gặp nhiều mà thôi.” Người trẻ tuổi họ Triệu vẫn bình thản: “Trên đời này, có nhiều thiên tài hơn so với sự tưởng tượng của ngươi nhiều, chỉ là trong số bọn họ, có rất nhiều người đều không có cơ hội trưởng thành. Thế giới rất tàn khốc.”

Vũ Văn Đạc không biết tiếp lời hắn ta thế nào, đành phải bỏ qua, vẻ mặt thành khẩn nói: “Nhữ Thành Duệ Cai, ta thỉnh công giúp ngươi nhé. Với thực lực cũng như thiên tư của ngươi, hoàn toàn có thể bay thẳng mây xanh ở Đại Mục ta.”

Triệu Nhữ Thành lắc đầu.

Trước kia hắn ta chỉ mặc loại quần áo tốt nhất, ăn loại thức ăn ngon nhất, lúc này lại tùy tiện ngồi ở trên thảm lông thật dày, trong tay nắm một cái đùi dê lớn mà gặm.

“Quy củ cũ, chiến công đều là của ngươi. Ta chỉ muốn tiếp tế.”

Thứ gọi là tiếp tế, đơn giản chính là thuốc trị thương, đạo nguyên thạch, một ít trận bàn đáp ứng nhu cầu bức thiết, cùng với sinh hồn thạch cần phải trang bị lúc tiến vào biên hoang. Tu sĩ nhân loại dùng sinh hồn thạch để chống lại sự ăn mòn bên trong hoang mạc.

“Ngươi mới về mà lại muốn đi rồi sao?” Vũ Văn Đạc rất kinh ngạc.

Triệu Nhữ Thành tiện tay vứt đùi dê đã gặm sạch xuống, lại lấy một cái đùi khác gặm tiếp, tùy tiện nói: “Ta cảm nhận được có cơ hội đột phá.”

“Vậy thì càng phải nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, tìm một chỗ an toàn để đột phá mới đúng…”

“Ở biên hoang nhanh hơn.”

“Tuy là nói vậy…” Vũ Văn Đạc do dự một chút, vẫn hỏi ra: “Từ trước đến nay, thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi một chuyện. Ta rất muốn biết, vì sao ngươi lại phải liều mạng như vậy?”

Triệu Nhữ Thành dừng động tác gặm đùi dê lại một chút, im lặng một lúc, cúi đầu nhìn vị trí trên ngực mình.

“Bởi vì hối hận.”



Sau khi sắp xếp pháo hoa cho Khương An An, Diệp Thanh Vũ mời Khương Vọng và Hướng Tiền đến Lăng Tiêu Các làm khách, Hướng Tiền sao cũng được còn Khương Vọng thì hớn hở đồng ý.

Một thời gian không gặp, Khương Vọng đã là Nội Phủ thần thông, Diệp Thanh Vũ cũng đã đến đỉnh phong Đằng Long cảnh.

Có phụ thân là các chủ Lăng Tiêu Các sắp xếp các loại lịch luyện cho mình, nền tảng của nàng tất nhiên rất vũng chắc. Sở dĩ chậm chạp chưa đột phá, một là vì chờ sự viên mãn, hai là muốn trước đó chạm được đến hạt giống thần thông.

Có một giả thuyết là nên cảm ứng hạt giống thần thông trước khi thăm dò Sương mù Mông Muội, thì sẽ càng có thể sinh ra loại hạt giống thần thông phù hợp với chính mình hơn so với việc đợi nội phủ khai mở mới bắt đầu tìm kiếm thần thông. Bởi vì mỗi người cảm nhận được thần thông đều không giống nhau, nên không thể nào chứng thực được giả thuyết này, chỉ có thể xem tạo hóa của từng người mà thôi.

Nhưng chắc chắn các chủ Lăng Tiêu Các cũng ủng hộ loại giả thuyết này.

Chẳng qua sau khi khai mở nội phủ, mới coi như có dấu vết, phương hướng của hạt giống thần thông để lần theo. Trước khi thăm dò Sương mù Mông Muội mà cảm ứng thần thông, chỉ có thể dựa trên cơ duyên mà thôi.

Hết chương 908.
Chương 909

Lần từ biệt trước ở Vân thành, Diệp Thanh Vũ trực tiếp “xé” không bước ra, xuất hiện cực kỳ hoa lệ. Khương Vọng còn tưởng mỗi một lần ra vào của người Lăng Tiêu Các đều sẽ khoa trương như vậy.

Nhưng không ngờ lần này Diệp Thanh Vũ dẫn bọn họ về Lăng Tiêu Các lại lặng yên không một tiếng động, ở một tiểu viện tầm thường ở Vân thành, đẩy ra cánh cửa gỗ, liền bước vào bí địa Lăng Tiêu mây mù mờ ảo.

“Thế nào?” Diệp Thanh Vũ tựa hồ nhìn thấu sự nghi hoặc của Khương Vọng, cười nói: “Thất vọng sao?”

Khương Vọng dùng cằm cọ cọ khuôn mặt nhỏ bé của An An: “Nhìn thấy An An, trong lòng ta hoàn toàn không có chỗ cho loại tâm trạng thất vọng này.”

Tiểu An An né trái né phải, cười khanh khách không ngừng.

“Thật ra Lăng Tiêu Các chúng ta rất ít làm phiền dân chúng. Lần trước hai người gửi thư quá gấp, ta không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nên mới làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy.” Diệp Thanh Vũ trừng to hai mắt, nói: “Sau đó ta đã bị phụ thân khiển trách rất lâu!”

Nàng vừa giải thích nghi hoặc của Khương Vọng vừa không chút xấu hổ bộc lộ sự quan tâm đối với bằng hữu của mình. Không hề che dấu, kịch cỡm, vô cùng tự nhiên và khéo léo.

Khương Vọng luôn biết, đây là một cô gái thông minh. Đối với mọi sự vật trên thế gian đều có cái nhìn và lý giải của chính mình.

Qua nhiều lần viết thư qua lại, Khương Vọng thường xuyên thổ lộ những nghi hoặc cũng như đấu tranh trong cuộc sống của mình, còn Diệp Thanh Vũ thường đưa ra những đáp án rất có phong cách Diệp Thanh Vũ. Chưa chắc hoàn toàn chính xác, nhưng cách nhìn của nàng rất chân thành cũng rất tỉnh táo.

Đối với Phong Hạ Tiểu Khương mà nói, Vân Thượng Thanh Vũ có thể xem như một vị thầy tốt bạn hiền rồi. Trao đổi thư tín trong một thời gian dài, giữa hai người đã hiểu nhau một chút, sau khi gặp mặt nói chuyện vài câu, sự xa lạ đã biến mất hoàn toàn.

Khương Vọng cười: “Lúc đó ta kém hiểu biết, còn tưởng rằng Lăng Tiêu Các là tiên cung nữa chứ. Cảm giác đem muội muội của mình đi làm tiên nữ, rất không nỡ, nhưng lại rất yên tâm.”

“Vậy bây giờ thì sao?” Diệp Thanh Vũ nghiêng đầu tới hỏi.

Vân thành bên ngoài lúc này đã là đêm khuya, bên trong Lăng Tiêu bí cảnh lại vẫn sáng sủa như ban ngày.

Diệp Thanh Vũ hơi nghiêng đầu, trên gương mặt thanh lệ kia hiện ra một chút hoạt bát.

“Bây giờ thì…” Khương Vọng kéo dài giọng: “Quả nhiên là tiên cung! Trước mắt hiện ra hai vị tiên nữ, một lớn một nhỏ! Người phàm trân sao có thể nhìn thấy?”

Hướng Tiền đứng bên cạnh trừng đôi mắt cá chết. Tiểu tử này từ lúc nào biết ăn nói như vậy?

Diệp Thanh Vuc cười nói: “Xem ra cái miệng ngọt ngào của An An, chính là học từ huynh. Quả thật là huynh nào muội nấy.”

“Là huynh nào muội nấy sao?” Khương Vọng tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Khương An An nói: “Huynh còn nói sao muội có thể lớn lên xinh như vậy nữa chứ!”

Khương An An cười hì hì nói: “Bởi vì ca ca rất đẹp!”

Khương Vọng bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, hung ác nói: “Bởi vì muội đã lấy hết sự xinh đẹp của Khương gia chúng ta rồi!”

Khương An An lại vui vẻ ôm lấy tay hắn không buông ra.

“Ca ca có biết không? Thanh Vũ tỷ tỷ không thích nghe người ta nói thật.” Cô bé thừa cơ tố cáo: “Muội nói tỷ ấy xinh đẹp, tỷ ấy còn dọa sau này không cho muội ăn kẹo nữa!”

“Không thể ăn nhiều kẹo chứ sao.”

Khương Vọng đại khái không phải là một Thanh Bài bộ đầu đủ tư cách, hoàn toàn không thông cảm với sự chua xót của người tố cáo. Ngược lại vẻ mặt kiên quyết nói: “Muội nhìn răng của mình đi.”

Khương An An cũng không sợ hắn, hơn nữa còn rất tự tin, trực tiếp hé miệng ra, lộ ra một hàng răng nhỏ nhắn thẳng tắp, trắng trẻo.

“Huynh xem, huynh xem, huynh xem đi. Một cái cũng không hỏng!”

Cô bé lắc lư cái đầu nhỏ, đắc ý nói: “Cho thấy muội có thể ăn rất nhiều rất nhiều kẹo!”

“Cho thấy ăn ít kẹo là một thói quen tốt.” Khương Vọng vô tình trấn áp: “Phải giữ vững.”

Bọn họ cười cười nói nói, bay trong bí địa Lăng Tiêu.

Khương Vọng ôm Khương An An, Diệp Thanh Vũ và Hướng Tiền bay hai bên.

Bên trong bí địa Lăng Tiêu, coi như cũng là một cảnh tượng đẹp đẽ.

Đương nhiên, cảnh đẹp chủ yếu vẫn là Diệp Thanh Vũ và Khương An An. Một người xinh đẹp tuyệt luân như tiên giáng phàm, còn một người phấn điêu ngọc mài vô cùng xinh xắn.

Khương Vọng miễn cưỡng còn có thể xem là một nam tử anh tuấn, còn Hướng Tiền thì ngược lại chỉ là góp vào cho đủ số mà thôi.

Bay qua mấy hành lang mây, lầu mây.

Diệp Thanh Vũ dẫn bọn họ đến chỗ tiếp đãi khách khứa của Lăng Tiêu Các, tên là Đình Vân Tạ, kiến trúc mỹ lệ.

Biển mây đến đây liền ngừng chuyển động, phiêu hốt như mộng đẹp. Chính là ý nghĩa của cái tên “Đình Vân” này.

Diệp Thanh Vũ dừng trước cửa, để người hầu dẫn Khương Vọng đi: “Lúc này trời đã tối, hai vị nghỉ ngơi trước đi, hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm, rất thích hợp nhập định tu hành. Ngày mai ta lại mang các huynh đi dạo một vòng bí địa Lăng Tiêu.”

Nói là nghỉ ngơi, nhưng thật ra lại là tu hành.

Một người tu hành chân chính có ý chí, mỗi ngày sẽ đều tu hành không ngừng nghỉ.

Khương Vọng đang muốn bỏ An An xuống, Khương An An lại ôm hắn thật chặt: “Ca ca, đến phòng muội ngồi một chút được không.”

Khương Vọng liền lập tức đầu hàng. Liền cùng cô bé học đêm vậy.

Hướng Tiền ở bên trêu ghẹo: “Muội lớn vậy rồi, mà xa ca ca một chút cũng không được sao?”

Khương An An chớp chớp mắt, rất chân thành nói với y: “Hướng Tiền ca ca, huynh mau đi xuống nghỉ ngơi một lát đi. Muội thấy huynh giống như vẫn luôn chưa tỉnh ngủ, chờ lát nữa đứng không vững bị té thì không tốt lắm đâu.”

Hướng Tiền quả thật vẫn luôn đứng trên phi kiếm của y, không biết là để khoe khoang hay gì mà đến Đình Vân Tạ rồi y vẫn không bước xuống.

Nghe thấy Khương An An ngây thơ hồn nhiên quan tâm, y vô cùng khó xử thu lại phi kiếm.

“Chuyện là, ta đi vào trước.”

Diệp Thanh Vũ nhịn cười đứng xem, sau đó lấy ra một lệnh bài bằng ngọc đưa cho Khương Vọng: “Dùng lệnh bài này có thể ra vào phần lớn địa phương ở bí địa, nếu như có chuyện gì, rót đạo nguyên vào nó là có thể trực tiếp liên hệ với ta.”

Nói mấy câu xong thì nàng liền rời đi trước, để lại không gian riêng tư cho hai huynh muội.

Khương Vọng thì bị Khương An An chạy chậm kéo đi, đi về phòng của cô bé.

Tiểu An An là đệ tử đích truyền của Lăng Tiêu Các, mặc dù vẫn chưa khai mạch, nhưng cũng có phòng riêng, cách chỗ ở của Diệp Thanh Vũ cũng không xa, đương nhiên là một trong những vị trí tốt nhất ở bí địa Lăng Tiêu.

Tạm biệt Diệp Thanh Vũ, hai huynh muội chạy như điên trên hành lang mây thật dài, cười đùa hỉ hả.

“Đừng vội, đừng vội, muội chạy chậm một chút.” Khương Vọng ở sau không hiểu vì sao bản thân đường đường là một đại cao thủ Nội Phủ thần thông, mà tinh lực lại không theo kịp cô bé.

Hết chương 909.
Chương 910

Khương An An sắp xếp căn phòng rất gọn gàng sạch sẽ, nhìn qua là biết có người hầu chuyên môn quét dọn.

Khương Vọng hiểu rõ muội muội của mình, cô bé đến cây bút sau khi viết thư xong cũng lười chẳng muốn rửa. Lúc đầu cô bén nhìn trúng vân hạc truyền thư có thể chính là nhìn trúng điểm không cần rửa bút của nó…

“Ca ca, huynh nhắm mắt lại!”

Khương An An vẻ mặt thần bí nói: “Muội có lễ vật cho huynh!”

“Vậy sao?” Khương Vọng vô cùng mong đợi nhắm mắt lại.

Khương An An vẫn cảm thấy chưa đủ, lấy ra một cái khăn tay, chỉ chỉ nói: “Huynh ngồi xuống, ngồi ở đó.”

Khương Vọng ngồi xuống xong, tùy ý để Khương An An che lại đôi mắt.

Hắn vô cùng tò mò, muội muội có thể chuẩn bị cho hắn lễ vật gì đây.

Sau khi ngồi xuống, chỉ nghe một trận tiếng lục lọi, giống như tiếng loạt xoạt khi chuột trộm đồ.

Qua một lúc lâu, mới nghe thấy Khương An An nói: “Có thể mở mắt rồi!”

Khương Vọng cởi bỏ khăn tay, liền thấy An An đang đứng trước mặt hắn.

Trong tay cô bé đang cầm một chiếc hộp mở, mắt sáng long lanh, tràn đầy mong đợi nhìn hắn.

Trong cái hộp kia, là những viên đạo nguyên thạch hình cầu tròn vo.

Đếm đếm, tổng cộng có hai mươi bảy viên.



Lúc ở Vọng Nguyệt lâu thành Phong Lâm, Phương Trạch Hậu đưa ra một viên đạo nguyên thạch, Khương Vọng tuy muốn nhưng phải từ chối…

Khương An An đều nhớ được.



Hai mươi bảy viên đạo nguyên thạch, đối với Khương Vọng hiện tại mà nói thì chỉ là một con số vô cùng nhỏ bé, có thể nói là không đáng kể.

Nhưng hắn nhìn một hộp đạo nguyên thạch này, cảm thấy nó còn quý giá hơn so với mọi thứ khác trên đời.

Khương An An chỉ mới sáu tuổi, ngày mười lăm tháng mười, cô bé vừa đầy sáu tuổi.

Hôm đó Khương Vọng đang ở Lâm Tri, quyết đấu sinh tử với Vương Di Ngô.

Một đứa bé sáu tuổi, làm thế nào có thể tích góp được hai mươi bảy viên đạo nguyên thạch?

Dường như hắn có thể tưởng tượng được, tiểu An An tiết kiệm sưu tầm thế nào, giống như một thần giữ của nho nhỏ, thu thập những thứ mà nàng cho là bảo bối.

Khương Vọng nhìn hộp đạo nguyên thạch mà sững sờ, Khương An An mở to hai mắt: “Những thứ này đều là do muội chạy vặt giùm các sư huynh sư tỷ khó khăn lắm mới kiếm được, có thể giúp huynh tu hành hay không ạ?”

Cô bé không nói rõ, nhưng ánh mắt lại rõ ràng đang chờ được khen ngợi.

Khương Vọng hồi phục tinh thần, ôm lấy Khương An An: “Đối với ta rất có ích! Nếu ngày nào đó ca ca đạt đến tuyệt đỉnh siêu phàm, tuyệt đối có một phần công lao của muội! Khương An An, sao muội lại giỏi như vậy?”

Khương An An cười khach khách, vẻ mặt đắc ý.

Qua một lúc, Khương Vọng nói: “Thật ra ca ca cũng có lễ vật cho muội.”

“Ca ca trở lại đã là lễ vật tốt nhất rồi!”

Miệng Khương An An rất ngọt, dụ cho Khương Vọng thoải mái cười to, nhưng sự mong đợi trong mắt lại bán đứng cô bé.

“Lễ vật gì ạ?” Cô bé hỏi nhỏ.

Khương Vọng thả tiểu An An ngồi lên băng ghế xong thì lấy từ trong hộp trữ vật ra rất nhiều lễ vật.

Có kẹo Hỏa Thiêu Vân Ti của Hữu quốc, nhiều loại bánh kẹo nổi tiếng của Tề quốc, có quả Thiết Mọng của thành Nam Dao mà Liêm Tước cho, trà Bát Âm trứ danh của Lâm Tri – Nhạc Hậu Túy Tửu, Vân Trung Ẩn,…

Đều là những món ngon mà Khương Vọng đã từng thưởng thức qua, bất kể ở đâu, hắn vẫn luôn nhớ đến muội muội tham ăn của mình. Cho nên phàm là những thứ hắn đã thử qua, cảm thấy ngon, thì đều sẽ chuẩn bị một phần cho Khương An An.

Mỗi khi một món được lấy ra, mắt Khương An An liền sáng hơn một chút, cuối cùng, mắt cong thành hình trăng non.

“Ca ca, huynh thật tốt!”

“Có đồ ăn ngon, ai mà muội chẳng thấy tốt?” Khương Vọng ghét bỏ nói một câu, lại lấy một hộp trữ vật màu hồng phấn tinh xảo ra.

“Hộp trữ vật này tặng cho muội, ăn không hết thì bỏ vào trong hộp trữ vật trước, sẽ không bị hư. Sau này có thể từ từ ăn.”

Hộp trữ vật này vô cùng xinh đẹp, trên mặt hộp còn khắc một con sóc mập mạp, rất sống động.

Nó là hộp trữ vật điêu khắc hình sóc tinh phẩm mà Mặc Môn mới bán ra trong năm nay, so với hộp trữ vật bình thường mà Khương Vọng đang sử dụng, sức chứa gấp đôi, lại càng thêm xinh xắn, đáng yêu hơn.

Hộp trữ vật này có giá rất cao, hộp trữ vật bình thường đã có giá trên dưới trăm viên vạn nguyên thạch rồi, hộp trữ vật khắc sóc này lại có giá lên đến ba trăm viên vạn nguyên thạch!

Khương Vọng tiếc không muốn đổi cái khác cho mình, nhưng lại mua một cái cho Khương An An.

Trên đường đến đây Hướng Tiền luôn luôn oán trách Khương Vọng hẹp hòi, tiêu xài quá tiết kiệm, quả thật Khương Vọng tính toán rất chi li khi tiếp xúc với Địa Ngục Vô Môn và Trọng Huyền Thắng. Hứa Tượng Càn có thể tống tiền khắp Lâm Tri, từ Lý Long Xuyên đến Yến Phủ, không chút nương tay, lại chẳng thể kiếm được điểm tốt nào từ chỗ Khương Vọng…

Nhưng thật ra trước đây Khương Vọng không như vậy, lúc đầu hắn là đệ tử ngoại viện, quả thật là một người hôm nay có rượu hôm nay say, có đồng nào tiêu hết đồng đó, tiêu xài cực kỳ thoải mái.

Vậy thì hắn bắt đầu “thay đổi” từ lúc nào?

Chính là lúc Khương An An dựa vào gian lận để kiếm tiền, muốn giúp hắn trả nợ cho Triệu Nhữ Thành.

Lúc này Khương An An đã bắt đầu ăn kẹo rồi, đồ ngọt vĩnh viễn là chân ái trong lòng cô bé.

Cô bé một tay cầm kẹo, một tay khác ôm chặt hộp trữ vật khắc hình sóc vào trong ngực, cười tít mắt: “Thât là xinh đẹp!”

Khương Vọng lau miệng giúp cô bé, thuận miệng hỏi: “Thanh Vũ tỷ tỷ của muội nói là muội sắp khai mạch rồi, phải không?”

Dù sao cũng đã học tập ở Lăng Tiêu Các lâu như vậy, Khương An An tất nhiên biết khai mạch là ý gì, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai gật đầu.

“Ta sẽ nói với Diệp Thanh Vũ, ngày mai sẽ sắp xếp khai mạch cho muội.”

Khương Vọng buông tay ra: “Muội từ từ ăn, ca ca về Đình Vân Tạ trước.”

Thật ra Khương An An đã sớm có căn cơ tốt, cũng sớm có thể khai mạch rồi, chẳng qua Diệp Thanh Vũ vẫn luôn nghĩ cách chuẩn bị Địa Nguyên đại đan, cho nên mới phải chờ lâu như vậy. Lúc trước đã quyết định, nếu như đến cuối năm vẫn chưa chuẩn bị xong thì dùng Khai Mạch đan cấp Giáp để khai mạch. Lúc này Khương Vọng đem Địa Nguyên đại đan mà Trọng Huyền Thắng tìm giúp đến, đương nhiên cũng không chờ thêm nữa.

Khương An An vội vã bỏ hộp trữ vật xuống, nhanh chóng bắt được chéo áo của Khương Vọng, đương nhiên đồ ăn đang cầm ở tay kia vẫn được cô bé nắm chắc trong tay.

Tội nghiệp nhìn Khương Vọng: “Đừng đi…”

Nơi Khương An An ở chính là trung tâm của Lăng Tiêu Các, Khương Vọng là một “người ngoài”, đi đến đây đã là điều không nên, nếu không phải Diệp Thanh Vũ đã cho hắn một lệnh bài ngọc khắc chữ Thiên thì hắn cũng sẽ không thể vào đây.

Nghỉ lại ở đây thì lại càng thất lễ.

Khương An An tu hành ở Lăng Tiêu Các lâu như vậy, được chăm sóc rất tốt, Khương Vọng tất nhiên muốn tôn trọng nơi này.

Xoa tóc Khương An An một chút, Khương Vọng cười nói: “Ca ca còn có chuyện phải làm, ngày mai lại gặp.”

Khương Vọng nói có việc, cho dù trong lòng có không nỡ hơn nữa thì Khương An An vẫn không dây dưa nữa. Chỉ mím miệng nói một tiếng: “A.”

“Ngày mai khai mạch xong sẽ dẫn muội đi chơi.” Khương Vọng dỗ cô bé.

Khương An An lập tức cười nói: “Ca hứa rồi nhé!”



Hết chương 910.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom