• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (4 Viewers)

  • Chương 921-925

Chương 921

Nghĩ đến liền làm, tay trái Khương Vọng nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, nhấn một cái về phía mặt đất.

Sau đó Hoa Hải lan ra.

Hoa Hải vô tận lập tức phủ kín căn phòng này, thậm chí vẫn còn trải dài vô tận ra bên ngoài.

Đương nhiên, Hoa Hải lao ra khỏi phòng chỉ là ảo giác và vẫn chưa lộ rõ bộ dạng, cho nên những đệ tử đạo viện bình thường có tu vi chưa đủ sẽ hoàn toàn không thể phát hiện ra được.

Chỉ để hù dọa Viện trưởng trước mặt này thôi.

Viện trưởng của thành đạo viện Vọng Giang thật sự đã mở to mắt, nhìn Hoa Hải độc ác và cuồng bạo, phủ kín tầm mắt của mình, cả người tức giận đến mức không kìm được: "Ngươi muốn làm gì?"

"Trương Lâm Xuyên ta làm việc rất đơn giản. Thứ ta đã muốn thì nhất định phải nắm được." Giọng Khương Vọng cố ý trở nên lạnh lùng: "Vì ông đã không uống rượu mời, cho nên hiện tại ta muốn phạt ông một ly khác."

"Bắt đầu từ bây giờ, cứ sau ba mươi nhịp thở, ta sẽ giết một đệ tử của đạo viện này. Ta sẽ giết cho đến khi toàn bộ đạo viện không còn sót lại thứ gì, kể cả người lẫn vật, và phải đến khi ông giao ra Hủ Mộc Quyết mới thôi."

"Các hạ hãy suy nghĩ kỹ hơn đi!"

Viện trưởng đang rất kinh sợ, nhưng vẫn duy trì sự kiềm chế lớn nhất: "Giết chết một lão già có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì cả. Nhưng nếu như giết sạch thành đạo viện Vọng Giang, ngươi sẽ là kẻ thù của toàn bộ Trang quốc! Thậm chí là là kẻ thù của toàn bộ Đạo môn!"

“Nghe có vẻ rất nghiêm trọng.” Khương Vọng vô cùng nhập vai, giọng nói cực kỳ tàn nhẫn: “Cho nên ta khuyên ông nên mau chóng trao đổi với ta càng sớm càng tốt, đừng để Trương mỗ phải đối mặt với hậu quả nghiêm trọng như vậy.”

"Ngươi!" Viện trưởng thành đạo viện Vọng Giang giận dữ nói: "Ngươi thật không biết xấu hổ! Lại còn kiêu ngạo và ngu dốt! Ngươi nghĩ mình có thể trốn thoát khỏi tội ác tày trời này sao? Dù ngươi có mạnh mẽ đến đâu thì cũng có thể thoát khỏi Chỉ Xích Thiên Nhai sao?"

"Chỉ Xích Thiên Nhai có mạnh hơn nữa thì cũng không biết được vị trí của ta là ở đâu đâu? Trương Lâm Xuyên ta bốn biển là nhà, mời Đỗ Như Hối cứ việc dùng Chỉ Xích Thiên Nhai đi."

Khương Vọng không nhúc nhích chút nào: "Còn lại năm nhịp thở!"

Viện trưởng đau đớn nhắm mắt lại, trong lòng đang đấu tranh giữa trời và người. Một bên là tâm huyết cả đời, một bên là toàn bộ đệ tử của cả đạo viện.

Mà Khương Vọng thì vẫn đang tính thời gian: "Ba nhịp thở!"

Viện trưởng khẽ cắn môi, đang định mở miệng.

Đúng vào lúc này, cách đó không xa có một giọng nói vang lên: "Cao nhân phương nào đến thành đạo viện Vọng Giang của ta vậy?"

Giọng nói này cứng cỏi, mạnh mẽ, giống như một viên đá cứng đầu, khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ một chút, vừa chạm vào ánh mắt lo lắng của Viện trưởng ở đối diện, hắn lập tức hiểu ra.

Đó là Phó Bão Tùng!

Phó Bão Tùng, người vốn đang học tại Quận Đạo Viện hoặc thậm chí là ở Quốc Đạo Viện, mà lúc này lại đang ở thành đạo viện! Đồng thời còn phát hiện ra ảo ảnh đang lan tràn.

Vậy thì càng nắm chắc hơn rồi. Viện trưởng thành đạo viện Vọng Giang chưa chắc sẽ quan tâm đến mấy đệ tử trong viện của ông ta, nhưng ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua Phó Bão Tùng. Bởi vì bí thuật độc môn của ông ta chỉ truyền cho Phó Bão Tùng, gần như là độc môn bí truyền.

Đây giống như mối quan hệ cha con.

Khương Vọng cố ý để lộ hơi thở của mình, Phó Bão Tùng quả nhiên vội vàng chạy đến.

...

Ba ngày trước, Phó Bão Tùng đã mở Thiên Địa Môn ra và chính thức bước chân vào Đằng Long Cảnh, đã có thể đi vào Quốc Đạo Viện để bồi dưỡng rồi.

Sau khi hoàn thành tất cả việc bàn giao, hắn ta chọn quay lại thành Vọng Giang để báo tin vui.

Hắn ta được phụ thân một mình nuôi dưỡng, từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, sau khi lớn lên thì mối quan hệ của gã với anh em thúc bá rất tệ, sau khi phụ thân gã qua đời vài năm trước thì hắn ta liền cắt đứt liên lạc với người thân.

Điều duy nhất khiến hắn ta nhớ đến trong toàn bộ thành Vọng Giang này chính là Viện trưởng của thành đạo viện.

Kể từ sau khi bái lạy và tiến vào đạo viện, Viện trưởng vô cùng quan tâm đến hắn ta, sau khi vào trong đạo viện thì lại càng dốc lòng truyền thụ, coi hắn ta như người nối nghiệp.

Đới với hắn ta mà nói, lão Viện Trưởng vừa là thầy cũng vừa là cha.

Sau khi trở về thành Vọng Giang, hắn ta tất nhiên cũng ở trong đạo viện.

Tối nay hắn ta đang thực hiện khóa tối, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, hơn nữa còn cảm nhận được sự tồn tại của huyễn hoa.

Hắn ta liền lập tức đứng ra, vừa để răn đe cũng là để cảnh cáo.

Dưới góc độ của hắn ta, với tư cách là một trong hai tu sĩ Đằng Long Cảnh duy nhất trong toàn bộ thành đạo viện Vọng Giang lúc này, hắn ta có nghĩa vụ phải xử lý những rắc rối của đạo viện.

Mà sau khi phát hiện ra rằng sự dao động của luồng khí tức này phát ra từ tĩnh thất của Viện trưởng, thì lòng hắn ta càng như có lửa đốt, lập tức vận đạo nguyên bay nhanh đến.

Nơi hắn ta sống cũng không xa tĩnh thất của Viện trưởng, cho nên đã bay đến ngay lập tức.

Khi đến trước cửa, hắn ta đã hoàn thành việc bấm niệm pháp quyết, chuẩn bị rất kỹ càng, đang định đạp cửa xông vào thì... Cửa phòng đột nhiên mở ra một chút.

Phó Bão Tùng định thả đạo thuật ra theo bản năng, nhưng bàn tay hắn ta đột nhiên bị siết chặt, tiếp theo đó đạo nguyên đều bị đánh tan, sau đó cả người bị một lực mạnh kéo vào trong tĩnh thất.

Bùm!

Cửa phòng đóng chặt!

Toàn bộ quá trình kéo dài không quá hai nhịp thở.

Chỉ là cánh cửa được mở ra và đóng lại mà thôi.

Phó Bão Tùng bị đánh tan đạo nguyên và ném đến cạnh Viện trưởng của thành đạo viện Vọng Giang.

Còn Khương Vọng, người đang đeo mặt nạ sơn quỷ, ngồi đoan chính trước mặt bọn họ.

Bản thân Phó Bão Tùng bị chế ngự mà không có chút lực phản kháng nào, lần đầu tiên ngã xuống đất lại lập tức nhìn lão Viện Trưởng: "Sư phụ, người không sao chứ? Có ổn không?"

Viện trưởng yên lặng nhìn hắn ta một cái, quay đầu nhìn về phía Khương Vọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thủ đoạn của các hạ thật tàn nhẫn, lão hủ rất ngưỡng mộ!"

"Quá khen." Khương Vọng rất có tính tự giác của kẻ xấu, cười khẽ nói: "Vậy thì ông lựa chọn tiếp tục sao?"

“Lựa chọn gì cơ?” Phó Bão Tùng ngồi trên mặt đất hỏi.

“Ta và sư phụ ngươi chơi một trò chơi, trò chơi giết người.” Khương Vọng vô cùng có kiên nhẫn giải thích: “Ta hy vọng ông ta có thể đưa Hủ Mộc Quyết cho ta. Bằng không cứ mỗi 30 nhịp thở ta sẽ giết một người, giết đến khi cả đạo viện chó gà không tha mới thôi."

Phó Bão Tùng im lặng một lúc rồi đứng dậy nói: "Ta đi lấy giấy bút."

Hết chương 921.
Chương 922

Khương Vọng biết Phó Bão Tùng biết Hủ Mộc Quyết, hắn còn định tìm đến Phó Bão Tùng nếu như không lấy được ở chỗ Viện trưởng của thành đạo viện Vọng Giang. Chẳng qua là khi luận bàn ở Tam thành, hắn cũng đã được chứng khiến tính tình cứng rắn khó ưa của người ngày, nên cũng không nắm chắc lắm, chỉ định chọn hắn ta làm ứng cử viên dự bị mà thôi.

Lúc này hắn ta lại thỏa hiệp dứt khoát như vậy, thực sự khiến Khương Vọng có chút ngạc nhiên.

Trong một khoảnh khắc, tầm mắt hắn đã đảo qua đạo lại giữa Phó Bão Tùng và Viện trưởng của thành đạo viện Vọng Giang.

Viện trưởng chỉ khàn giọng nói: "Quyết định của Bão Tùng chính là quyết định của ta."

Đây là tĩnh thất của Viện trưởng, đương nhiên Phó Bão Tùng đã quen với cách bố trí, hắn ta nhanh chóng tìm được giấy bút và bắt đầu nghiêm túc mài mực.

Khương Vọng nhịn không được mà hỏi: "Đây chính là bí thuật độc môn của sư phụ ngươi, là tâm huyết của cả đời ông ta. Từ trước đến nay đều là đòn sát thủ của ngươi, ngươi giao nó cho ta dễ dàng như vậy?"

Tay Phó Bão Tùng rất ổn định, vừa mài mực vừa nói: "Mạng người quan trọng hơn đạo thuật."

Khương Vọng im lặng.

Phó Bão Tùng nhanh chóng mài mực, lấy bút lông ra và bắt đầu ghi lại Hủ Mộc Quyết.

Trong tĩnh thất nhất thời không có một tiếng động, Viện trưởng và Khương Vọng đều bất động, chỉ có tiếng ngòi bút mài trên giấy.

"Được rồi."

Phó Bão Tùng viết xong, thổi cho khô mực, sau đó đưa tờ giấy có ghi Hủ Mộc Quyết đến trước mặt Khương Vọng: "Ngươi có thể kiểm tra thử."

Khương Vọng đọc sơ qua thì biết là nó không sai.

Hủ Mộc Quyết đương nhiên là một đạo thuật độc đáo, chỉ là một tia sáng chợt lóe tình cờ của Viện trưởng, nhưng với sức mạnh cao hơn không chỉ một bậc của Khương Vọng, Phó Bão Tùng cũng không thể làm được trò gì với đạo thuật này.

Khương Vọng cất tờ giấy đi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Thực ra cho dù ngươi không giao nó cho ta, ta cũng sẽ không giết người."

Phó Bão Tùng không nói có tin hay không mà chỉ nói: "Ta không thể đánh cược mạng sống của họ."

Khương Vọng đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Ở trên người vị tu sĩ khó khăn lắm mới đột phá Đằng Long Cảnh này, hắn nhìn thấy một loại đạo mạo cùng kiên định, đây mới là một quân tử đoan trang chân chính.

Khương Vọng đứng lên, nhìn về phía Viện trưởng: "Điều kiện ban đầu của ta vẫn còn hiệu lực."

Hắn nói xong liền lấy ra hai cuốn sách nhỏ mà hắn đã chuẩn bị từ lâu, một quyển ghi chép về Hoa Hải, còn một quyển khác là Kinh Cức Quan Miện.

Nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc ghế mà hắn vừa ngồi: “Sư đồ các ngươi đều có thể học.”

Viện trưởng cũng không nói gì thêm.

Chỉ có Phó Bão Tùng nói: "Các hạ đã đạt được mục đích rồi, có thể rời đi không?"

Khương Vọng cũng không cho đó là ngang ngược, chỉ nói: "Người như ngươi không nhiều lắm, ta hy vọng sau này ngươi có thể sống khỏe mạnh và tương lai có thể tiến xa hơn."

Tiếng nói vừa dứt bóng dáng đã mất hút.

Nhìn người bí ẩn đeo mặt nạ quỷ rời đi, Phó Bão Tùng trầm ngâm nói: "Dường như hắn biết con."

Lão Viện trưởng thở dài một cái, cầm hai quyển đạo thuật để lại trên ghế lên: "Hắn nói hắn tên là Trương Lâm Xuyên, con có ấn tượng gì không?"

Phó Bão Tùng suy nghĩ một chút rồi nói: "Khi thành Phong Lâm vẫn còn, vào lần tam thành luận đạo đó, có một sư huynh tên là Trương Lâm Xuyên ở thành Phong Lâm đã dùng Lôi Pháp. Cuối cùng đã thua dưới tay sư huynh Lâm Chính Nhân."

Viện trưởng liếc nhìn đệ tử của mình, thực ra, ông biết rõ thái độ của Lâm Chính Nhân đối với Phó Bão Tùng, cũng hiểu Phó Bão Tùng vẫn luôn không hợp với những người ở Lâm gia đó. Nhưng hắn ta lại chưa từng nói xấu điều gì sau lưng những người này, thậm chí, khi đề cập đến Lâm Chính Nhân, luôn gọi một tiếng sư huynh. Đứa nhỏ này không bao giờ thiếu dũng khí khi đối mặt với mặt tối, nhưng cũng chưa bao giờ vu oan giá họa cho ai ở sau lưng.

Chính những chi tiết nhỏ này đã khiến ông lựa chọn truyền lại tâm huyết của cả đời mình cho Phó Bão Tùng, thay vì Lâm Chính Nhân, người có năng lực và tài giỏi hơn.

Những suy nghĩ này chỉ nhẹ nhàng lướt qua, Viện trưởng thành đạo viện Vọng Giang nói tiếp: "Điều này là không thể. Ta biết rất rõ thực lực của Chính Nhân, ngay cả Chính Nhân hiện tại cũng còn lâu mới có thể mạnh như người vừa rồi. Hơn nữa, toàn bộ thành Phong Lâm đều đang chìm trong U Minh, không có một ngọn cỏ, Trương Lâm Xuyên đó làm sao có thể sống sót được?"

Nghĩ đến thành Phong Lâm đã bị biến thành Quỷ Vực chỉ sau một đêm, Phó Bão Tùng cảm thấy tiếc nuối, thuận miệng suy đoán: "Có thể là đang dùng tên giả, hoặc có lẽ chỉ là trùng tên."

“Chỉ mong là trùng tên.” Viện trưởng thở dài với một cảm xúc mà Phó Bão Tùng cũng không hiểu, sau đó đặt hai cuốn sách nhỏ trong tay vào tay Phó Bão Tùng: “Hãy cầm lấy mà nghiền ngẫm đi.”

Phó Bão Tùng ngẩng đầu nhìn ông ta: "Sư phụ, cái này..."

Viện trưởng vỗ vai ngăn lời từ chối của hắn ta lại: "Tài năng của ta có hạn, suốt đời có lẽ cũng chỉ dừng lại ở đây thôi. Con có một tương lai tốt đẹp hơn và xứng đáng với những đạo thuật này hơn. Hãy làm chủ chúng trong thời gian ngắn nhất, như vậy thì Hủ Mộc Quyết cũng không bị coi như là giao vô ích. Đây là mệnh lệnh."

Từ nhỏ Phó Bão Tùng đã rất bướng bỉnh, đối mặt với một số việc, có đôi khi ngay cả Viện trưởng thành đạo viện Vọng Giang cũng không thể thuyết phục được.

Nhưng mệnh lệnh của Viện trưởng, hắn ta nhất định sẽ nghe theo, dù có không tình nguyện như thế nào.

Phó Bão Tùng nắm chặt hai quyển đạo thuật trong tay: "Bão Tùng nhất định sẽ nỗ lực."

Viện trưởng vui mừng gật đầu, lại nói tiếp: "Bây giờ đi gõ chuông trong viện đi, xin sự giúp đỡ của tất cả cường giả trong phạm vi thành Vọng Giang."

“Sư phụ.” Phó Bão Tùng do dự một lúc: “Hiện tại mới đi xin viện trợ thì cũng không kịp nữa rồi. Hơn nữa, nếu khiến cho người vừa nãy tức giận, và quay lại lần nữa thì..."

"Tất nhiên bây giờ xin viện trợ đã không kịp. Nhưng chúng ta nhất định phải truyền tin chuyện Hủ Mộc Quyết bị cướp đi. Nếu không, sau này người đó mà làm điều gì đó xấu xa và để lộ Hủ Mộc Quyết, vậy thì ta và con sẽ không thể thoát khỏi việc có liên quan."

Lão Viện trưởng nói: "Hơn nữa hiện tại xin viện trợ cũng không thể bắt được người đó thì thế nào, người kia hẳn cũng rõ điều này. Từ phong cách làm việc của hắn mà doán, thì hắn vẫn là một người biết điểm dừng và sẽ không quay trở lại đạo viện trả thù đâu."

Hết chương 922.
Chương 923

Phó Bão Tùng hiểu sự lo lắng của sư phụ, gật đầu: "Vậy con đi ngay."

Viện trưởng lại nói thêm sau lưng gã ta: "Đợi lát nữa nếu như đám người Thành chủ đến, con phải nhớ kỹ. Hủ Mộc Quyết là do ta tự tay đưa. Đây là đạo thuật độc môn của ta và ta có đủ tư cách đưa ra lựa chọn."

"Nhưng thật ra... "

"Đó là sự thật!” Viện trưởng ngắt lời gã một cách rất nghiêm khắc: “Đây cũng là mệnh lệnh.”

Để một người xa lạ lấy đi đạo thuật độc môn, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nếu như là bản thân Viện trưởng đưa, thì đó là vì sự an toàn của các đệ tử trong đạo viện, không ai có thể chỉ trích ông ta vì việc ông ta giao ra đạo thuật của mình.

Nhưng nếu là Phó Bão Tùng giao đạo thuật ra, thì rất có thể hắn ta sẽ bị nói là tham sống sợ chết, điều này sẽ gây bất lợi cho sự phát triển trong tương lai của hắn ta ở triều đình.

Lão Viện trưởng là đang ôm lấy tất cả khen chê, che chắn mưa gió cho đệ tử. Lo lắng đến mọi mặt của chuyện, cho dù là đối với con ruột của mình, có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.

Phó Bão Tùng khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn đi.

Tiếng chuông liên minh thành đạo viện vang lên chín lần, lập tức đã kinh động đến các cường giả ở thành Vọng Giang.

Thành đạo viện là nơi quan trọng nhất trong toàn thành vực.

Một khi xảy ra chuyện, không ai trong số họ có thể thoát khỏi liên quan.

Thành chủ Nội Phủ Cảnh của thành Vọng Giang đến ngay lập tức, chấp ti Đằng Long Cảnh của Tập Hình Ty thành Vọng Giang cũng chạy đến ngay sau đó.

Điều đáng được ăn mừng chính là thành đạo viện Vọng Giang cũng không bị thiệt hại đáng kể nào, chỉ là Viện trưởng đã bị buộc phải đưa ra đạo thuật đặc biệt tự mình sáng tạo ra.

Về phần kẻ xấu xông vào thành đạo viện vào ban đêm, sau khi hỏi những người ngoài về sức mạnh đại khái của hắn, Thành chủ Vọng Giang đã quyết định sẽ giải quyết vấn đề như thế nào.

Truy bắt là nhất định phải làm, chuyện liên quan đến bộ mặt của một thành, nhưng độ chấp hành tất nhiên là sấm to mưa nhỏ. Dù sao thì đối phương ít nhất cũng có sức mạnh Nội Phủ Cảnh, toàn bộ thành Vọng Giang cũng chẳng có mấy người có thể đối phó. Mà với tư cách là Thành chủ của một thành, ông ta không thể nào gác lại mọi thứ và tự mình truy đuổi kẻ xấu đó được.

Dù sao, thành đạo viện cũng không có bất kỳ tổn thất đáng kể nào, vả lại sự sẵn sàng truy cứu trách nhiệm bản thân của thành đạo viện cũng không quá mạnh.

Qua vài lời trao đổi, Thành chủ, Viện trưởng thành đạo viện và chấp ti Tập Hình Ty đã có sự thống nhất, ngầm hiểu mà an bài những việc tiếp theo.

Phát lệnh truy nã, tăng cường tuần tra ban đêm, cử một vài đội tu sĩ để làm dáng một chút, chỉ như thế mà thôi.

...

...

Khi Khương Vọng rời thành đạo viện Vọng Giang, trong lòng hắn cũng không cảm thấy quá vui vì hoàn thành mục tiêu đặt ra.

“Chậc chậc chậc.” Giọng của Khương Yểm vang lên trong Thông Thiên Cung: “Uy hiếp, dụ dỗ, cưỡng ép... Những chuyện này, ta vẫn nghĩ mình là người duy nhất có thể làm được.”

“Nếu đã muốn giễu cợt thì cứ giễu cợt đi.” Khương Vọng không vì thế mà là lay chuyển: “Trang quốc thiếu nợ ta, ta nhất định phải đòi lại.”

"Vì vậy mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào?"

Khương Vọng không trực tiếp trả lời câu hỏi của gã, chỉ nói: "Vừa rồi ta không có nói dối bọn họ, nếu hết thời gian mà bọn họ vẫn không chịu đưa, ta sẽ thả họ ra."

“Ngươi chính là cảm thấy xấu hổ.” Khương Yểm nở nụ cười: “Nếu không thì ngươi đã không giải thích với ta rồi.”

"Viện trưởng đó mà là một tên đại gian đại ác thì đã tốt rồi, như vậy thì cho dù ngươi có hành hạ ông ta như thế nào, cho dù ngươi có phá hủy ý chí của ông ta thì ngươi cũng sẽ không có cảm giác xấu hổ."

"Ta có một bí thuật có thể kích động tà niệm trong lòng người. Sau khi đối tượng dính thuật làm ra chuyện ác, ngươi có thể đi đối phó với hắn, như vậy liền có thể yên tâm thoải mái rồi. Thế nào, có muốn học không?"

"Rõ ràng ngươi có nhiều lựa chọn hơn, có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, tại sao lại muốn tự trói tay trói chân mình?"

"Ngươi đang dùng tiêu chuẩn gì để ép buộc bản thân vậy? Có ai quan tâm đâu?"

"Ngươi sống thế này không cảm thấy mệt sao?"

"Tốt hơn là nên buông tha cho chính mình... "

"Mạnh mẽ hơn, thoải mái hơn, sẽ càng tự tại hơn... "

Đêm nay Khương Yểm cực kỳ hoạt bát, lải nhải không ngừng.

Tâm lý xấu hổ xuất hiện khi đối mặt với Phó Bão Tùng đã trở thành một lỗ thủng ngắn ngủi trong sự phòng ngự của Khương Vọng.

Khương Yểm đã nhạy cảm mà phát hiện ra điều này, đồng thời cố gắng mở rộng lỗ thủng từ chỗ này.

Trong toàn bộ quá trình, gã không sử dụng bất kì bí thuật nào, chỉ đơn giản là điều khiển cảm xúc bằng lời nói.

Bởi vì sử dụng bất kỳ bí thuật nào vào lúc này cũng tương đương với việc trực tiếp tuyên chiến. Hiện tại gã không muốn bắt đầu một trận chiến thần hồn với Khương Vọng.

Nhưng Khương Vọng vẫn luôn im lặng.

Thay vào đó, ánh mắt của hắn ngược lại lại càng bình tĩnh, lặng lẽ bước đi trong đêm đen của thành Vọng Giang.

Chín hồi chuông xin viện trợ của thành đạo viện Vọng Giang đã vang lên ngay vào lúc này.

Ý nghĩ sẽ gõ chuông xin viện trợ của Viện trưởng thành đạo viện Vọng Giang cũng không khó đoán, Khương Vọng suy nghĩ một lúc là đã có thể hiểu được.

Hắn không tức giận, và cũng không có gì phải lo lắng.

Trong toàn bộ thành Vọng Giang cũng chẳng có đối thủ nào khiến hắn phải nao núng, mà chẳng qua hắn chỉ cầm một đạo thuật bậc Ất thượng phẩm. Trang quốc cũng không thể nào triệu tập các cường giả ở Trang đô đến đây để đuổi giết hắn chỉ vì một đạo thuật độc môn này được.

Hủ Mộc Quyết rất quan trọng đối với hệ thống chiến đấu mà hắn đang xây dựng, nhưng nó có thể sẽ không là gì lớn lao đối với những người khác.

Tiếng chuông này ngược lại còn khiến lòng hắn yên tĩnh lại, tạm thời rời khỏi sự "ồn ào" của Khương Yểm.

Bước đi trên đường phố của thành Vọng Giang, đêm dài không có người đi đường nào khác. Nhưng Khương Vọng lại có được cảm giác đã mất từ lâu.

Quả thực đã rất lâu, rất lâu không được đi dạo trong thành Trang quốc.

Trước đây có một thiếu niên, kiên quyết rời bỏ quê hương nơi mình sinh ra và lớn lên... Tâm trạng lúc đó và tâm trạng lúc này đan xen lẫn nhau, hội tụ lại thành một nỗi niềm phức tạp.

Đi ngang qua một con phố dài, Khương Vọng đột nhiên ngẩng đầu lên —

Trên bầu trời đêm đầy báo động của thành Vọng Giang, hắn đã nhìn thấy một "người quen".

...

...

Hết chương 923.
Chương 924

Rất hiếm khi Lâm Chính Nhân trở lại thành Vọng Giang, toàn bộ Lâm gia ở thành Vọng Giang cũng đều không thể giúp ích được gì cho y ở hiện tại.

Y đã sớm nói rằng tài sản của Lâm gia ở thành Vọng Giang đối với y mà nói cũng không có gì đáng nhắc đến và đó không phải là nói dối, mà là do y hiểu biết rõ về bản thân mình.

Cho đến tận bây giờ, y biết sức mạnh của mình là gì và bản thân y có thể đi đến đâu.

Hiện nay, người nổi bật nhất trong toàn bộ Quốc Đạo Viện dĩ nhiên là Chúc Duy Ngã.

Ở chỗ đó, có một cái gọi là sáu người tài của Quốc viện.

Lâm Chính Nhân y cũng đang ở trong đó.

Chúc Duy Ngã là thiên tài duy nhất.

Từ lâu y đã nhận ra sự mạnh mẽ của Chúc Duy Ngã, nhưng thực sự không ngờ người này còn kinh khủng hơn y tưởng tượng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã trở thành Nội Phủ thần thông. Trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi ở Trang quốc.

Nhắc đến cái nơi quỷ quái là thành Phong Lâm kia, đúng là toàn xuất ra được nhân tài.

Lê Kiếm Thu, người không biết đã học thuật Đạo Kiếm ở đâu cũng đã trở thành một trong sáu người tài của Quốc viện, chỉ xếp sau y một bậc. Trước đây khi tam thành luận đạo, với tư cách là khôi thủ, trong mắt y, đối thủ chỉ có mình Chúc Duy Ngã, nào có biết Lê Kiếm Thu là ai! Không ngờ bây giờ lại sắp đứng ngang hàng với nhau.

Có giáo tập từng nói rằng thành vực Phong Lâm gần như tuyệt diệt, tất cả vận thế đều sẽ dồn vào những người may mắn còn sống sót, nhận vận của một thành, gánh mệnh của một vực cho nên mới có một kẻ một bước lên trời như Chúc Duy Ngã.

Bản thân y cũng không tin điều đó, sự mạnh mẽ của Chúc Duy Ngã đã sớm hiển hiện từ lâu. Người này vừa mới vào Đằng Long Cảnh đã dám truy sát Thôn Tâm Nhân Ma, dám một người một thương xông vào thành Bất Thục, cường giả như vậy thì cần gì vận thế chứ? Tự bản thân hắn ta đã có thể thành thế rồi.

Nhưng sự hoài nghi không ngăn cản y ngấm ngầm góp phần vào việc lan truyền lời đồn đãi này. Để khiến nhiều người nghĩ rằng Chúc Duy Ngã quật khởi trên hài cốt của những người đã chết ở thành Phong Lâm, như vậy thì tốt hơn so với việc để người khác nghĩ Chúc Duy Ngã là tuyệt đỉnh thiên kiêu hiếm có của Trang quốc nhiều.

Ít nhất ở phạm trù đầu tiên, Lâm Chính Nhân y vẫn còn cơ hội cạnh tranh.

Cho dù Chúc Duy Ngã có mạnh mẽ và chói mắt đến đâu, thì Lâm Chính Nhân cũng không bao giờ cảm thấy rằng mình không thể bắt kịp.

Đường còn dài, khi chưa đi đến bậc cuối cùng thì ai có thể khẳng định rằng người nào có thể đi xa hơn chứ?

Y cần tài nguyên, cần thêm nhiều tài nguyên hơn nữa.

Bây giờ y đang là Đằng Long Cảnh đỉnh phong, Chúc Duy Ngã là Nội Phủ thần thông, tài nguyên của mỗi người bọn họ tạm thời vẫn không thiếu.

Nhưng chờ đến khi bọn họ thành tựu Ngoại Lâu, xung kích Thần Lâm thì sao?

Khi nguồn tài nguyên không đủ, tất nhiên phải có sự lựa chọn. Y chắc chắn sẽ không bao giờ chịu trở thành người “hy sinh”.

Trang quốc ngày nay đã có một nền tảng cơ nghiệp lớn, mọi thứ đều thịnh vượng phồn vinh, nếu muốn chiếm được một vị trí tốt trong Trang quốc ở tương lai, nhất định không thể chỉ cắm mắt vào cái gọi là sáu người tài của Quốc viện đó được.

Trên thực tế, từ đầu đến cuối, ánh mắt của y đều hướng về Chúc Duy Ngã.

Lần này y trở lại thành Vọng Giang cũng bởi vì Chúc Duy Ngã.

Bởi vì sự mạnh mẽ nhanh chóng của Trang quốc, việc phân chia quyền lợi với các thế lực láng giềng đương nhiên cũng sẽ phải được chia lại.

Ví dụ như một thời gian trước, ba nước Ung Quốc, Trang quốc và Lạc quốc đã có một cuộc nói chuyện bốn bên với Tội Quân Hoàng Kim Mặc ở ngay thành Bất Thục

Đại diện của các quốc gia nếu không phải Quốc tướng thì chính là Đại tướng quân, điều này cho thấy tầm cỡ của cuộc nói chuyện này.

Những nhân vật lớn tham gia đàm phán cũng không thể tự mình ra tay, cho nên cuộc cọ xát giữa các thế hệ trẻ đã trở thành một lẽ tất nhiên.

Đương nhiên, cho dù đối đầu ở mức độ nào, thành Bất Thục cũng đều sẽ không tham gia.

Điều khiến cả Trang quốc sục sôi là trong cuộc đàm phán bốn bên này, Chúc Duy Ngã đã áp đảo hai nước còn lại. Nghe nói thậm chí còn không phải là cọ xát 1 với 1, mà là Chúc Duy Ngã trực tiếp một chọi hai, và khiến thiên tài hai nước Ung, Lạc đồng thời nhận thua!

Vì vậy, lần này khi Chúc Duy Ngã trở lại Quốc Đạo Viện, danh tiếng của hắn ta vô cùng lớn, tất cả sư sinh trong viện đều đi ra nghênh đón.

Lâm Chính Nhân thực sự không muốn cảm nhận bầu không khí như vậy trong Quốc Đạo Viện, bởi vì sợ rằng đạo tâm của mình sẽ bị trấn áp, nếu chẳng may làm làm trễ nải việc viên mãn Đằng Long Cảnh, vậy thì lại càng tệ hơn. Cho nên y tùy tiện tìm một lý do và tạm thời quay về thành Vọng Giang để tránh một chút.

Không ngờ sau khi về nhà ở không được bao lâu lại gặp chuyện không may, tiếng chuông của thành đạo viện Vọng Giang đã vang chín lần!

Lâm Chính Nhân khỏi hoài nghi vận may của mình.

Cho đến tận bây giờ y rất quý trọng tính mạng, cũng không muốn mạo hiểm, nhưng tất cả mọi người đều biết hiện tại y đang ở thành Vọng Giang, thành đạo viện lại gặp chuyện không may, cho nên y không thể không đi.

Y từ từ đi đến thành đạo viện Vọng Giang, vào thời điểm quan trọng nhất định phải tỏ vẻ có trách nhiệm.

Việc đến đó là nhất định phải đi, nhưng mà đi như thế nào, thì vẫn cần xem xét lại.

Lâm Chính Nhân kiểm soát tốc độ của mình, sau khi xác định rằng cả Thành chủ và chấp ti đều đã chạy đến, cũng như tình hình đã ổn định hơn thì mới tăng tốc chạy đến.

Khi y vội vã chạy đến đạo viện, Phó Bão Tùng đang tiễn Thành chủ và chấp ti rời đi, Viện trưởng đã trở lại tĩnh thất đóng cửa, không có mặt.

“Phó sư đệ, xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Chính Nhân bay tới hỏi với vẻ mặt quan tâm: “Viện trưởng không sao chứ?"

Y và Phó Bão Tùng đúng là có xảy ra xung đột, thậm chí y còn đạp vào mặt của Phó Bão Tùng trong tam thành luận đạo. Nhưng chuyện này cũng không ngăn cản y thể hiện ra vẻ quan tâm của mình. Bởi vì cái sự kiện lúc đó y cũng là vì suy nghĩ cho "đại cục" của toàn bộ thành đạo viện của Vọng Giang thôi.

“Có kẻ xấu xông vào đạo viện lúc đêm muộn và cướp mất bí thuật độc môn rồi rời đi.” Phó Bão Tùng lắc đầu: “Sư phụ không sao.”

Hết chương 924.
Chương 925

Phó Bão Tùng rất không thích Lâm Chính Nhân, nhưng Viện trưởng đã đóng cửa điều dưỡng với danh nghĩa là bị thương để giảm bớt rắc rối, hắn ta cần đứng lên thay mặt cho thành đạo viện. Hắn ta biết trong lòng Lâm Chính Nhân vẫn luôn có chút khúc mắc đối với việc Viện trưởng không truyền Hủ Mộc Quyết cho y, cho nên mới úp mở tên bí thuật.

Lâm Chính Nhân cũng không để bụng, thành đạo viện có thể có được bí thuật đáng kinh ngạc nào chứ? Hủ Mộc Quyết đã canh cánh trong lòng giờ cũng đã sớm không đáng để vào mắt. Mấy cái bí thuật trong Quốc Đạo Viện mới có tư cách gọi là bí thuật chứ!

“Thành chủ nói gì?” Y hỏi.

"Phát lệnh truy nã kẻ xấu, bổ sung nhân lực để tuần tra. Nhưng sẽ không có tác dụng gì đâu."

“Đây là quy củ phải chấp hành.” Lâm Chính Nhân gật đầu.

Sau đó y đi vào trong đạo viện nhìn thoáng qua, chung quy là vẫn không có ý định vào xem Lão Viện trưởng như thế nào.

"Không có việc gì là tốt rồi. Xin hãy thay mặt ta hỏi thăm lão nhân gia một chút. Để ta đuổi theo điều tra thêm, có thể sẽ tìm được dấu vết."

Y thuận miệng nói qua loa vài câu cho có lệ, rồi quay lưng bỏ đi.

Về phần thuận miệng nói sẽ ra mặt giúp lão Viện trưởng, tham gia vào cuộc truy bắt kẻ xấu...

Đùa chút thôi, y sẽ không bao giờ dính vào cái việc có thể vô cùng nguy hiểm mà lại nhận được sự báo đáp cực thấp này.

Không có bất ngờ, không có nguy hiểm, một chuyến tay không.

Lâm Chính Nhân bay vòng quanh thành Vọng Giang hai lần để xem xét, sau đó trực tiếp bay trở về tộc địa Lâm thị ở thành Đông.

Lâm thị ngày nay, tộc trưởng vẫn là ông nội của y, và tộc trưởng tương lai sẽ là Lâm Chính Lễ, đệ đệ của y.

Y chưa bao giờ đặt cái cơ nghiệp này vào mắt, sau khi đã có được chỗ đứng vững chắc trong Quốc Đạo Viện, thứ y muốn giành muốn cướp chính là các mức tài nguyên khác.

Tất nhiên, ở trong Lâm gia, địa vị của y cũng càng tách biệt hơn.

Trước đây tính tình Lâm Chính Lễ thất thường, thỉnh thoảng còn dám lên giọng với y vài câu, nhưng bây giờ đã dễ bảo hơn nhiều, không biết đã kính trọng và yêu quý y đến mức nào.

Không quấy rầy những người canh gác đêm, y trực tiếp bay về viện của mình.

Chuyện xảy ra ở thành đạo viện đêm nay cũng không khiến trong lòng y có chút xao động nào. Chỉ là y vẫn có chút mệt mỏi với những chuyện không liên quan này.

Mọi thứ thật phiền phức.

Khi nào y có thể bắt kịp Chúc Duy Ngã đây?

Lâm Chính Nhân đứng trong sân viện một lúc, rất nhanh đã điều chỉnh được tâm trạng và cất bước vào nhà.

"Vừa rồi ngươi đang truy bắt ta sao?"

Một giọng nói gần như vang lên ngay sau lưng y.

Lâm Chính Nhân sợ hãi hoảng hốt, toàn thân tê dại!

Người này là ai? Muốn làm gì?

Sự cảnh giác trong lòng Lâm Chính Nhân tăng lên tới mười hai vạn phần, nhưng cũng không hấp tấp ra tay.

Bị người ta tới gần như vậy mới nhận ra, chỉ riêng điều này thôi đã chứng tỏ sự khác biệt về thực lực giữa họ, đặc biệt là cảm giác bị áp bức từ người phía sau, như là thực chất vậy.

Lâm Chính Nhân sẽ không làm những việc mạo hiểm.

Y không hề vận hành đạo nguyên, dùng việc này để biểu thị bản thân không có ý định chống cự, sau đó từ từ quay cơ thể cứng đờ lại.

Vì vậy, y nhìn thấy một nam nhân đeo mặt nạ sơn quỷ.

Phó Bão Tùng đã từng nói rằng người xông vào thành đạo viện vào ban đêm chính là người đeo mặt nạ sơn quỷ!

"Ta không có ý đắc tội!"

Lâm Chính Nhân trực tiếp nói rõ thái độ của mình: "Ta không biết gì về chuyện của thành đạo viện cả, hơn nữa ta cũng không bao giờ quan tâm đến nó!"

“Nhưng mà.” Khương Vọng dùng giọng nói vặn vẹo, chậm rãi nói: “Vừa rồi ngươi đang tìm ta.”

"Ta chỉ làm bộ thôi, hoàn toàn không dụng tâm. Với thực lực của các hạ, có lẽ có thể nhìn thấy rõ ràng."

Khương Vọng nhìn y với ánh mắt sâu kín: "Lòng người khó dò, ta cũng khó nói rõ được."

Ánh mắt này làm cho Lâm Chính Nhân thấy lo lắng, y khẽ cắn môi: "Các hạ muốn thế nào mới có thể nhìn rõ được, xin cứ nói thẳng!"

Khương Vọng cười cười, tiếng cười rất lạnh lùng. Tiện tay chỉ một cái, một quả cầu lửa nhanh chóng bắn ra, đâm vào tường trong viện, nghiêng nghiêng lao lên bầu trời đêm, nổ "uỳnh" một tiếng.

“Chứng minh cho ta xem.” Khương Vọng nói.

Sắc mặt Lâm Chính Nhân trắng bệch, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc để nét mặt của mình bình tĩnh trở lại. Thái độ của đối phương đã quá rõ ràng, y cũng đành phải chấp nhận.

Quả cầu lửa phát nổ đã đánh thức ban đêm ở tộc địa của Lâm thị.

"Nổ ở đâu?"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Mau đi xem thử đi!"

Lần lượt, các thành viên của Lâm thị từ các viện khác nhau mang theo đao kiếm chạy đến nguồn gốc của âm thanh, viện của Lâm Chính Nhân đã đầy ắp người.

"Đại công tử! Có chuyện gì vậy?"

"Người này là ai?"

"Tộc binh của Lâm thị ở đây, đại công tử cứ việc phân phó!"

Lúc đó, Khương Vọng và Lâm Chính Nhân đều đang đứng trong viện, mỗi người đều im lặng.

Từ bức tường trong viện sụp đổ, có thể thấy hai người họ đang đứng đối diện nhau, và không có bất kỳ động tĩnh nào khác.

Các thành viên Lâm thị đánh trống reo hò để ủng hộ công tử của họ, nhưng vì Lâm Chính Nhân không ra lệnh nên họ không vội xông vào ngay lập tức.

Bóng tối bao trùm một bí ẩn nào đó giữa hai con người đang mơ hồ giằng co với nhau.

Cũng bởi vậy, bọn họ không thể nhìn rõ cơ thể Lâm Chính Nhân cứng đơ như thế nào và khuôn mặt y khó nhìn ra sao.

Mà đứng đối diện y, Khương Vọng đeo mặt nạ lại có ánh mắt rất bình tĩnh.

Sức mạnh quyết định tâm thái.

Trước đây khi Khương Vọng đến Lâm gia ở thành Vọng Giang lần đầu tiên, hắn còn phải tìm Chúc Duy Ngã mượn thương mới có thể lên đường. Dù cho ỷ vào danh tiếng của Chúc Duy Ngã, nhưng khi Lâm Chính Nhân cho hắn "lời khuyên", hắn cũng chỉ có thể nhận.

Mà hôm nay khi hắn trở lại tộc địa Lâm thị, hắn không nói gì, còn Lâm Chính Nhân đến cả tư cách nói chuyện cũng không có!

Vị trí mạnh yếu khác nhau!

Tộc địa Lâm thị càng ngày càng ồn ào, chẳng mấy chốc đã có một đám người tụ tập đến đây.

Trong đó người đứng đầu đã quát dẹp đường từ phía xa: "Tên trộm nào không có mắt, dám quấy rầy sự yên tĩnh của đại ca ta!"

Khóe miệng của Khương Vọng giấu ở dưới lớp mặt nạ hơi nhếch lên.

Giọng của Lâm Chính Lễ!

Hết chương 925.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom