• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (10 Viewers)

  • Chương 911-915

Chương 911

Trong Đình Vân Tạ, Khương Vọng đang muốn dùng lệnh bài chữ Thiên liên lạc với Diệp Thanh Vũ, nói về chuyện khai mạch ngày mai của An An.

Khương An An bây giờ dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Các, chuyện lớn như khai mạch, vẫn phải được tiến hành dưới sự bảo hộ của Lăng Tiêu Các mới thỏa đáng.

Tấm lệnh bài chữ thiên này Diệp Thanh Vũ đã đặc biệt bố trí qua, chỉ cần rót đạo nguyên vào, liền có thể tùy lúc liên lạc với Diệp Thanh Vũ trong bí địa Lăng Tiêu.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, giọng Hướng Tiền vang lên: “Khương Vọng!”

Không đợi Khương Vọng đáp lời, y đã đẩy cửa tiến vào.

“Ta gõ cửa rồi nha.” Y còn nói thêm một câu.

Khương Vọng chỉ có thể tạm dừng nói chuyện phiếm với Diệp Thanh Vũ, bất đắc dĩ hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì không thể để mai rồi nói sao?”

Hướng Tiền buồn rầu đi vài bước, tìm một cái ghế ngồi xuống, vẻ mặt lo lo lắng lắng nói: “Ngươi có giải thích với An An hay không, mắt ta chỉ tương đối vô thần mà thôi, chứ không phải là chưa tỉnh ngủ!”

Nhìn qua y thật sự rất lo lắng. Nhưng vấn đề mà y quan tâm, cũng thật sự rất nhàm chán…

Chẳng qua chuyện này cũng rất phù hợp với tính cách của Hướng Tiền. Nếu có ngày nào đó từ miệng người này nghe được chuyện thiên hạ đại sự thì lúc đó có lẽ mặt trời sẽ mọc lên từ hướng tây mất.

Đối với vấn đề mà y hỏi, Khương Vọng rất thành thực: “Chúng ta không hề nói tới ngươi.”

“Không thể nào! Ta đây ngự kiếm Thanh Minh đẹp trai biết bao, người nào nhìn thấy mà chẳng hâm mộ? Tiểu hài tử nhất định lại càng không thể!” Hướng Tiền quả quyết phản bác, nhưng khí thế nhanh chóng ỉu xìu: “Thật sự là một câu cũng không nhắc đến sao?”

Khương Vọng nhún vai, tin hay không thì tùy.

Hướng Tiền thấy dáng vẻ của y, trong lòng liền vô cùng bất mãn: “Ngươi cố ý kêu ta xa xôi vạn dặm chạy đến đây, chính là để khoe khoang với ta muội muội ngươi đáng yêu thế nào, tiểu tình nhân của ngươi xinh đẹp bao nhiêu sao?”

Lúc này đến phiên Khương Vọng lúng túng rồi, Diệp Thanh Vũ vẫn đang nghe ở đầu kia của lệnh bài ngọc chữ thiên đó!

“Ta và Diệp đạo hữu là quân tử chi giao, ngươi đừng có nói bừa…”

“Thôi đi!” Hướng Tiền khoát tay ngắt lời, lấy khí thế bậc thầy tình trường cười lạnh nói: “Ngươi ngay cả một muội muội đáng yêu như An An cũng đành lòng để lại đây phối hợp với ngươi, cô nương nào mà chẳng dụ dỗ được? Rõ là lòng muông dạ thú!”

“An An ở lại Lăng Tiêu Các là vì nguyên nhân khác, Diệp đạo hữu hoàn toàn chỉ là giúp đỡ…”

Khương Vọng giải thích được một nửa lại bị ngắt lời.

“Chút đạo hạnh này của ngươi mà còn muốn giấu ta.” Hướng Tiền chỉ chỉ đôi mắt cá chết của mình: “Đôi mắt này của ta, đã thấy nhiều rồi!”



Mỗi ngày hết ăn lại ngủ, ngươi thì thấy được gì mà nhiều chứ?

Còn bày cái vẻ bậc thầy tình trường ra trước mặt ta, quen biết lâu như vậy, rõ là bên cạnh ngay cả một con muỗi cái cũng không có!

Khương Vọng mắng to trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ phong độ nói: “Hướng Tiền huynh à, hay là chúng ta nói đến chuyện ngự kiếm Thanh Minh đi? Ngươi phi kiếm quả thật rất tuyệt, khiến người ta tán thưởng!”

Lệnh bài trong tay như củ khoai lang nóng phỏng tay, hắn rất muốn trực tiếp bịt miệng Hướng Tiền lại, nhưng lúc này mà biểu hiện quá kích động, ngược lại giống như thẹn quá hóa giận.

Hướng Tiền ngừng lại một lúc, lập tức hếch mặt dạy đời: “Phi kiếm sao, tri thức thật sự rất lớn. Ngươi nghĩ xem, trong dòng lịch sử có nhiều pháp môn dùng kiếm như vậy, vì sao chỉ có phi kiếm có thể trở thành một thời đại huy hoàng? Chuyện này phải nhắc đến một nữ nhân…”

Trong lúc nghe Hướng Tiền thao thao bất tuyệt giải thích, Khương Vọng cảm giác đầu bên kia của lệnh bài đã trở nên im lặng, chắc là Diệp Thanh Vũ đã chủ động cắt đứt liên lạc.

Nếu như Hướng Tiền nói đến những bí mật tu hành, với tính tình của nàng, chắc chắn sẽ không nghe lén. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng nàng tức giận vì lời nói nhảm của Hướng Tiền…

Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hướng Tiền vẫn đang ba hoa khoác lác, giảng giải về đủ loại công dụng của thuật phi kiếm: “Theo những gì sư phụ ta nói, ở thời đại phi kiếm, các loại kiếm thuật rất thần kỳ. Trong đó có một loại cực kỳ thú vị, ngươi đoán xem là thứ gì? Ha ha, loại kiếm thuật này…”

“Được rồi được rồi.” Khương Vọng vô cùng có lệ ngắt lời y: “Ngươi nói rất hay, ta lĩnh ngộ được rồi. Lần sau chúng ta lại nói tiếp.”

“Đừng để lần sau nữa.” Hướng Tiền đang nói hăng say, không chịu ngừng lại, muốn nói còn có chuyện gì có thể khơi dậy hứng thú của y thì cũng chỉ còn mỗi kiếm thuật mà thôi, thật ra y rất muốn có một người đồng đạo, hơn nữa Khương Vọng lại có thiên phú kinh người như thế.

Cho dù y đã buông bỏ mọi nỗ lực, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn hy vọng có người có thể kéo dài vinh quang cho thuật phi kiếm. Dù sao đó cũng là thứ mà y đã phấn đấu rất nhiều năm.

“Trước tiên để ta nói cho ngươi cách dùng của mười loại phi kiếm căn bản…”

“Hít…” Khương Vọng đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, che trán nói: “Hình như ta có chút không thoải mái…”

“Làm sao vậy?” Hướng Tiền hỏi.

“Chắc là trước đó bay cao quá, bị trúng gió rồi.” Khương Vọng đứng dậy mở cửa cho y: “Không sao, không cần lo lắng cho ta, ta nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi. Ngươi về trước đi, lần sau chúng ta lại thảo luận tiếp, nhé.”

“Ngươi là một Nội Phủ thần thông, còn là hệ hỏa, lại có thể bị trúng gió sao??!” Hướng Tiền dính chặt mông trên ghế, không hề cử động: “Ta biết rồi, họ Khương kia, có phải ngươi xem thường phi kiếm hay không? Cho rằng thời đại phi kiếm đã sụp đổ rồi, phi kiếm cũng chẳng có gì hay mà học, có phải không?”

Hết chương 911.
Chương 912

Trong lòng Khương Vọng thật sự là nghĩ như vậy. Cái gọi là “Tính mạng đặt vào một kiếm”, mạnh thì có mạnh, nhưng mà kiếm hủy người chết, ai mà chịu nổi? Thời đại phi kiếm quả thật đã từng huy hoàng, nhưng bây giờ không phải đã hết huy hoàng rồi sao? Hơn nữa chuyện cường giả thời đại phi kiếm dễ mất mạng cũng rất nổi danh.

Nói qua cũng phải nói lại, nếu quả thật cảm thấy hứng thú đối với thuật phi kiếm, đạo môn thu thuật phi kiếm tạo nên thuật đạo kiếm có tính an toàn cao hơn, uy lực cũng không kém hơn là bao.

Đương nhiên, ngoài mặt chắc chắn không thể nói như vậy.

“Ta vừa thấy ngươi thì cũng đã biết thuật phi kiếm mạnh thế nào rồi…” Khương Vọng vội khen.

Hướng Tiền tiếp tục cười lạnh: “Leo lên cành cây cao là Diệp Tiểu Hoa thì rất giỏi sao? Ông ta còn chẳng phải là thủ hạ bại tướng dưới tay sư phụ ta! Sự cường đại của thuật phi kiếm, Khương Vọng, ngươi khó có thể tưởng tượng nổi.”

“Khoan đã.” Khương Vọng ngẩn người hỏi: “Diệp Tiểu Hoa là ai?”

Hướng Tiền cũng sửng sốt: “Nhạc phụ của ngươi đó, là một trong số ít cường giả Thần Lâm cảnh đáng giá được sư phụ ta xuất kiếm. Sao ngươi ngay cả tên của ông ta cũng không biết vậy?”

Theo y, Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, không nên ngay cả phụ thân của Diệp Thanh Vũ cũng không biết mới đúng.

Khương Vọng tự động bỏ qua hai chữ ‘nhạc phụ’, còn so đo chuyện này, thì y sẽ càng nói dai hơn. Chỉ hỏi: “Các chủ Lăng Tiêu Các không phải tên là Diệp Lăng Tiêu sao?”

“Vậy sao?” Hướng Tiền gãi gãi đầu: “Sư phụ ta nói ông ta tên là Diệp Tiểu Hoa mà…”

Những điều mà sư phụ Hướng Tiền nói, chắc là không sai đâu…

Có lẽ Diệp Tiểu Hoa mới là tên thật? Còn về vì sao ông ta lại dùng cái tên Diệp Lăng Tiêu, nguyên nhân chỉ sợ cũng chỉ đơn giản là vì – không có cường giả nào muốn được gọi là Tiểu Hoa đi!

Khương Vọng và Hướng Tiền đều trầm mặc, liếc nhìn nhau, cảm thấy ở Lăng Tiêu Các mà tiếp tục bàn luận vấn đề này, chẳng khác gì muốn tìm đường chết.

“Ờ thì, ta đi đây.” Nói đến vấn đề này, Hướng Tiền nhất thời không có hứng thú tìm hiểu cặn kẽ.

Còn Khương Vọng ngồi một lúc, thầm muốn giải thích mấy câu với Diệp Thanh Vũ, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ sợ càng tô lại càng đen, cuối cùng chỉ đành mặc kệ.





Nghi thức khai mạch của Khương An An do Diệp Thanh Vũ tự mình chủ trì.

Khương Vọng lúc này mới biết được, hóa ra ở những tông môn có thực lực nhất định, nghi thức khai mạch của đệ tử thân truyền là thế này.

Hôm nay Diệp Thanh Vũ mặc một bộ trường bào Lưu Vân đạo, tóc dài được vấn lên bởi một cây trâm gỗ, đơn giản mà hào phóng, đường đường là một nữ chân đắc đạo.

Từ vẻ mặt nhìn qua có vẻ không bị những lời nói nhảm của Hướng Tiền ảnh hưởng, thái độ của nàng đối với Khương Vọng vẫn như trước, trong lúc nói chuyện vẫn tươi cười như trước.

Điều này khiến cho Khương Vọng yên tâm hơn nhiều.

Nghi thức khai mạch của tiểu An An, còn có một số sư huynh sư tỷ tham gia. Coi như là những đồng môn thân thiết nhất của tiểu An An.

Khương Vọng cũng nhờ vậy mà biết được ai là Vương sư tỷ, ai là sư huynh quỷ đáng ghét và ai là “Phương” sư huynh.

Những người này đều là những sư huynh sư tỷ đã từng xuất hiện trong thư của Khương An An, bình thường vô cùng chăm sóc Khương An An, Khương Vọng đối xử với bọn họ rất khách khí, chủ động chào hỏi bọn họ.

Hắn khách khí như vậy, không biết rằng trong lòng Mạc Lương và Lữ Thành “Phương” sư huynh đều đang thấp thỏm, sợ Khương An An tố cáo bọn họ.

Khương Vọng ở Tề quốc rất nổi tiếng, nhưng cũng không thể truyền đến tây vực nhanh như vậy được.

Chỉ là Vân quốc thông thương thiên hạ, vốn dĩ tin tức rất linh thông, bọn họ lại cố ý tìm hiểu tin tức về Khương Vọng, vừa lúc có một đội buôn trở về từ khu vực gần biển, lúc này mới kịp thời biết được chiến tích của Khương Vọng ở Tề quốc.

Ngay cả đệ nhất Thông Thiên cảnh cũng là thủ hạ bại tướng dưới tay hắn, bọn họ đều không dám thử thiết quyền của ca ca Khương An An.

Sau đó Khương Vọng lấy Địa Nguyên đại đan ra, lại càng khiến hắn trở nên phô trương.

Đệ tử Lăng Tiêu Các không thiếu tiền, cũng không thiếu đạo nguyên thạch, nhưng loại bảo bối như Địa Nguyên đại đan này, cho dù có tiền cũng không mua được. Nhất định phải có thế lực lớn, mới có thể giành được.

Khương An An quy củ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, đang tĩnh tọa điều tức.

Lúc ở thành Phong Lâm, Khương Vọng đã luyện căn cơ cho cô bé, ở Lăng Tiêu Các lại càng được bồi dưỡng củng cố.

Khởi điểm và nền móng của cô bé, so với Khương Vọng hai bàn tay trắng, tự mình tranh đoạt tài nguyên ở ngoại viện không biết mạnh hơn cỡ nào.

Nhưng ý nghĩa của việc nỗ lực là đây – sở dĩ Khương Vọng nỗ lực như vậy, đơn giản chính là không muốn để cho muội muội phải trải qua những vất vả mà mình đã phải trải qua.

Bây giờ hắn đã làm được rồi.

Bình ngọc chứa Địa Nguyên đại đan được đặt trước mặt Khương An An.

Sau khi Diệp Thanh Vũ theo quy củ, hoàn thành nghi thức, liền nói: “Đệ tử Khương An An của Lăng Tiêu Các, đã đạt đến siêu phàm!”

Khương An An mở ra đôi mắt đen lúng liếng, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, đưa bàn tay nhỏ bé ra rút ra nắp bình, dùng hai tay cầm bình ngọc, dốc ngược vào miệng.

Một lúc sau, cái miệng nhỏ nhắn thoáng chẹp một cái, ý là vẫn chưa đã thèm.

Đôi mắt cô bé nhìn chằm chằm Khương Vọng, ý tứ kia rất rõ ràng – Ca, còn nữa không?

Khương Vọng chỉ có thể giả bộ như không nhìn thấy.

Không phải ca không thương muội, mà là ca mua không nổi nữa đâu.

Diệp Thanh Vũ cũng không chú ý tới biểu cảm nhỏ của Khương An An, sau khi Khương An An ăn Khai Mạch đan xong, nàng liền dùng bí thuật tông môn cảm ứng Thông Thiên cung của Khương An An.

Sau khi kết thúc cảm ứng, liền tuyên bố: “Thông Thiên cung của đệ tử Khương An An vô cùng vượt trội, dùng Cửu Tiêu Đồ để đặt nền móng!”

Dứt lời, tay ngọc điểm lên trán An An, truyền trận đồ Điện Cơ (*) vào trong.

(*) Nền móng

Khương Vọng giống như nhà quê lên phố, vừa kinh ngạc lại vừa cảm thán chứng kiến hết thảy.

Hóa ra tông môn giàu có chân chính, khi đệ tử khai mạch liền tặng trận đồ Điện Cơ tương ứng! Không giống với Thành đạo viện ở Trang quốc khi trước, chẳng cần biết tình huống thế nào, đều chỉ có Quy Nguyên trận…



Hết chương 912.
Chương 913

Khương An An khai mạch thành công, chính thức trở thành tu sĩ siêu phàm.

Các tu sĩ Lăng Tiêu Các vui mừng hớn hở, vây quanh Khương An An chúc mừng tới tấp.

Là ca ca, Khương Vọng vẫn đứng ở bên ngoài đám người, không có tới gần ngay lập tức.

Hắn chỉ thầm nói trong lòng: “Đây là một thế giới xinh đẹp, cũng là một thế giới nguy hiểm. An An, chúc muội chậm rãi trưởng thành, chúc muội luôn gặp may mắn. Nếu như không thể, vậy chúc muội học được tính kiên cường trên con đường đầy gập ghềnh này. Chúc có nhiều người yêu quý muội, nếu không thì chúc muội học được tính khoan dung. Chúc muội luôn được thế giới này đối xử nhẹ nhàng, nếu không thể thì chúc muội mang sự nhẹ nhàng phủ khắp thế gian!”

Đưa Khương An An vào thế giới siêu phàm là mọi người đã tính kĩ, bắt đầu truy đuổi sao trời. Nhưng điều này cũng có nghĩa rằng tương lai không thể dự đoán được.

Lúc ở trấn Phượng Khê, một chủ cửa hàng dược liệu như phụ thân cũng đủ để chăm sóc tốt cho An An.

Lúc ở thành Phong Lâm, An An có thể sống tốt dưới thân phận đệ tử nội môn của Đạo viện.

Thế giới siêu phàm rộng lớn vô hạn, hắn phải làm thế nào mới có thể bảo vệ được muội muội chu toàn đây?

Trong lòng Khương Vọng thực ra lo lắng hơn là mừng rỡ.

Hắn nhìn cô bé đang được mọi người vây quanh kia, đột nhiên giật mình.

Khương An An nhận những lời chúc phúc của các sư huynh sư tỷ, ôm một đống lễ vật lớn, loạng chà loạng choạng đi đến bên cạnh Khương Vọng.

“Ca, cầm hộ muội!”

Nàng sai ca ca mình mà không có chút áp lực nào.

Khương Vọng tiện tay nhận lấy, cũng thuận mồm hỏi: “Sao không cất vào Tùng Thử hạp (1) của muội ấy?”

Khương An An vẫy vẫy tay, ra hiệu hắn ghé sát tai vào.

“Tiểu quỷ tinh quái!” Khương Vọng phàn nàn một tiếng nhưng vẫn ngồi xuống rất thành thật.

Khương An An tiến đến bên tai hắn, dùng tay nhỏ che một bên miệng, ra vẻ bí mật: “Nếu như bây giờ muội thu lễ vật lại, những sư huynh sư tỷ khác cũng không biết hôm nay nên tặng quà cho muội.”

Khương Vọng sửng sốt một chút, sau đó vờ tức giận: “Muội học được trò này ở đâu vậy, đồ mê tiền!”

Khương An An chu mỏ nói: “Trước khi phá cảnh, sư huynh quỷ quái đáng ghét kia ôm một túi quà đi khắp nơi, gặp ai là nói hôm nay huynh ấy phá cảnh, có người vừa tặng huynh ấy lễ vật. Sau đó huynh ấy nhận được rất nhiều lễ vật...”

Khương Vọng nhìn Mạc Lương nơi xa đang nói chuyện cùng những sư huynh đệ khác một chút, sau đó quay lại nói với Khương An An: “Lễ vật quan trọng ở chữ ‘Lễ’ chứ không ở chữ ‘Vật’, ở cái ‘Tình’ chứ không phải cái ‘Lợi’. Người ta vì tình nghĩa, vì nể mặt nên mới đưa đồ vật cho muội. Muội có cần những thứ này đâu, nhà chúng ta không thiếu, muội hiểu chưa? Tranh thủ thời gian cất lễ vật đi!”

Mạc Lương ở phía xa bị Khương Vọng liếc một cái mà kinh hồn táng đảm. Không biết có phải Khương An An đã tố cáo điều gì đó hay không, tâm lý rất bất an, đột nhiên mồm mép cũng không lanh lẹ nữa.

Mà bên này, thấy thái độ nghiêm túc của ca ca, Khương An An cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cất từng cái hộp lớn hộp nhỏ vào bên trong Tùng Thử hạp xinh xắn.

“Còn nữa...” Khương Vọng tận tình khuyên bảo dạy dỗ giống như cha già: “Tối về liệt kê số quà tặng, những ngươi tặng lễ vật gì đều ghi hết vào. Về sau người khác có việc vui gì thì muội cũng phải chuẩn bị lễ vật có giá trị tương đương để tặng lại cho họ. Hiểu chưa?”

“Hiểu rồi ạ.” Khương An An nói lí nhí: “Nhưng tại sao phải là ban đêm?”

“Bởi vì ban ngày ca muốn đưa muội ra ngoài chơi.” Khương Vọng nói.

Lập tức Khương An An lại tươi cười hớn hở: “Muội đã chuẩn bị kỹ càng rồi nè.”

. . .

Khương Vọng đưa Khương An An đi chơi ở bốn thành lớn nối liền với Vân thành bởi Hồng Kiều cả một ngày, mãi đến khi cô nhóc tận hứng mới trở về Lăng Tiêu Các.

Diệp Thanh Vũ không hề đi theo, nói là không muốn làm ảnh hưởng cuộc gặp mặt của hai huynh muội Khương Vọng. Có điều Khương Vọng vẫn không biết tối hôm qua rốt cuộc nàng có tức giận hay không.

Hướng Tiền thì lại rất muốn đuổi theo, nhưng lại bị Khương Vọng từ chối thẳng thừng. Hai huynh muội đi ra ngoài chơi, không cần mang theo một tên mặt cá chết khiến bầu không khí bị ảnh hưởng.

Trên đường đưa Khương An An trở về phòng, đúng lúc gặp được Mạc Lương.

Giữ phong độ của người lớn, Khương Vọng chủ động lên tiếng chào: “Mạc đạo hữu!”

Mạc Lương vốn đã định lặng lẽ chuyển phương hướng, bỗng nhiên xoay người lại một cái, vẻ mặt nhiệt tình đứng ở trước mặt Khương Vọng: “Đại ca, ngài có gì dặn dò?”

“Đại ca?” Khương Vọng hơi khó hiểu.

Ngươi còn lớn tuổi hơn cả ta đấy...

Lòng nhiệt tình của Mạc Lương không giảm chút nào: “Ta và Khương An An là sư huynh muội đồng môn, tình cảm rất sâu đậm. Ngài là ca ca của An An, vậy cũng là ca ca của ta. Đại ca không cần phải khách khí, ngài có chuyện gì thì cứ việc phân phó!”

Khương Vọng bó tay: “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là muốn chào đạo hữu một câu thôi.”

“Không có việc gì thì may quá!” Mạc Lương liên tục gật đầu, mặt nở nụ cười hớn hở, nhiệt tình vẫy tay với Khương Vọng và Khương An An: “Đại ca, An An, hẹn gặp lại!”

Khương An An không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy vị sư huynh quỷ sứ chán ghét này ngốc hơn so với trước đây.

Đôi bên đi lướt qua nhau.

Mạc Lương thở phào nhẹ nhõm: “ May mà ta thông minh, nhận đại ca ngay tại trận, hắn mới không tiện ra tay. Nếu không hôm nay nhất định sẽ bị đánh. Hắn đã đánh cho con cháu thế gia của Tề quốc đều phải chạy trối chết, không biết hung ác cỡ nào... Ôi sao ta lại thông minh như thế được nhở?”

Cũng không biết những thương nhân buôn bán trên biển kia truyền tin tức kiểu gì, sau khi truyền tin tức từ Tề quốc đến Vân quốc thì nội dung thay đổi hoàn toàn. Cái gì mà: Giải quyết Vương Di Ngô trong một chiêu; Đánh cho Lôi Chiêm Càn chạy trối chết, áp đảo thiên tài trẻ tuổi Lâm Tri...

Đúng là Khương Vọng đã đánh bại Vương Di Ngô và Lôi Chiêm Càn, điều này không sai. Những những chi tiết còn lại thì cơ bản là không đáng tin.

Mà lúc Mạc Lương đang cảm thấy may mắn, Khương Vọng cũng đang nhắc nhở Khương An An: “Về sau muội nên giữ khoảng cách với vị sư huynh họ Mạc này một chút, hình như đầu óc của y có vấn đề, cẩn thận lây sang cho muội!”

Hết chương 913.
Chương 914

Khương An An cười hì hì: “Thanh Vũ tỷ tỷ cũng từng nói như vậy.”

“Đúng rồi!” Nhắc đến Diệp Thanh Vũ, Khương Vọng nhịn không được mà hỏi:: “Có phải hôm nay tâm trạng Thanh Vũ tỷ tỷ của muội không tốt không?”

Khương An An nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không có đâu.”

“Không phải ư? Có lẽ cô ấy tức giận ngầm mà muội không biết đó.” Khương Vọng nói bóng nói gió.

“Vẫn giống lúc bình thường mà.” Tiểu An An rất hoang mang: “Tại sao Thanh Vũ tỷ tỷ phải tức giận ngầm?”

“Ặc, có thể là bởi vì chúng ta đi ra ngoài chơi mà không dẫn nàng ấy theo!”

“Nhưng chính tỷ ấy không muốn đi chơi đó chứ.”

“Ặc, mấy tiểu cô nương đều nói một đằng làm một nẻo mà.” Khương Vọng cố gắng nói ẩn dụ.

Khương An An rất nghiêm túc: “Muội cũng là cô nương, nhưng muội không nói một đằng làm một nẻo. Muội muốn ăn kẹo thì sẽ nói là muốn ăn kẹo.”

Khương Vọng nghiêm mặt: “Không, muội không nên ăn kẹo.”

Lúc này, một thanh âm truyền đến từ phía sau: “Nếu ngươi quan tâm đến tâm trạng của con bé như vậy, tại sao không đi hỏi trực tiếp?”

Khương Vọng quay người lại, nhìn thấy một nam thanh niên áo trắng tung bay đứng ở Vân Đài.

Mặt mày sáng sủa, khí chất xuất trần, thân thể như ngọc, ngũ quan cực kì xuất sắc, phối hợp với biển mây phía sau lưng khiến y phiêu đãng như tiên.

Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy Diệp Tiểu Hoa, à nhầm, Diệp Lăng Tiêu!

Đương nhiên lúc này Khương Vọng vẫn chưa biết thanh niên anh tuấn này là ai.

Khương An An thì lại ngay lập tức lên tiếng chào hỏi, nhưng lại không phát ra được thanh âm, cho nên Khương Vọng cũng không nghe thấy.

Nhìn người nọ nháy mắt, thứ mà Khương Vọng cảm nhận được đầu tiên chính là “may mắn”.

May mà hôm nay mình không mặc áo trắng, bằng không thì chỉ sợ bị lu mờ, tự bêu xấu mình.

Mặc dù không hề biết thân phận của Diệp Lăng Tiêu, hơn nữa xem ra y cũng quá trẻ tuổi, khiến người khác khó nghĩ ra. Nhưng khí chất trên thân y khiến không ai dám khinh thường cả.

Khương Vọng hỏi dò: “Các hạ là...”

“Trước khi hỏi ta, có phải ngươi nên trả lời vấn đề ta hỏi trước hay không?”

Giọng nói của Diệp Lăng Tiêu khá bình thản, lại có một loại uy thế mạnh mẽ không cho từ chối.

Khương Vọng vốn không muốn để ý tới, nhưng nhớ ra nơi này là Lăng Tiêu Các, đối phương hỏi vấn đề như vậy, có lẽ là có quan hệ gì đó với Diệp Thanh Vũ, cũng không thể không nể mặt mũi người ta.

Cho nên thuận miệng đáp: “Có lẽ các hạ hiểu lầm rồi, ta và Diệp đạo hữu là quân tử chi giao...”

“Hả? Quân tử chi giao?” Diệp Lăng Tiêu nhìn hắn: “Sao các ngươi lại quen nhau?”

Thái độ như thẩm vấn làm cho Khương Vọng có chút không vui, cau mày nói: “E rằng các hạ lo lắng thừa thãi rồi!”

“Thằng nhóc kia...” Diệp Lăng Tiêu cười: “Có phải ngươi đang trêu đùa ta đúng không?”

Khương Vọng tiến lên một bước, che trước người Khương An An, sắc mặt cũng lạnh lùng hơn: “Ta không biết các hạ là ai, là nhân vật nào. Ta tôn trọng Diệp đạo hữu, tôn trọng Lăng Tiêu Các, nhưng cũng xin các hạ hãy tự trọng!”

“Á à.” Diệp Lăng Tiêu như tên lưu manh đầu đường xó chợ, bắt đầu xắn tay áo: “Hôm nay không giáo huấn ngươi một chút, chỉ sợ ngươi chưa biết “Hoành thôi liệt quốc vô địch thủ, vạn cổ nhân gian tối hào kiệt (1)” ta đây lợi hại đến mức nào.

(1): Đi ngang các nước không ai địch nổi, từ trước đến nay vô địch ở nhân gian.)

Mí mắt Khương Vọng giựt một cái, Lăng Tiêu Các đều là hạng người ô hợp gì vậy, còn “Vạn cổ nhân gian tối hào kiệt”? Ta là Độc Cô Vô Địch đại danh đỉnh đỉnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh nè, chả lẽ lại mang ra để hù ngươi?

Hắn không nói hai lời, chuẩn bị cho kẻ này một bài học nhớ đời.

Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên, rất là quen thuộc, rất là trong trẻo. Là giọng của Diệp Thanh Vũ...

“Cha, sao cha xuất quan rồi? Không phải cha nói mấy ngày nay phải nghiên cứu đạo thuật mới à?”

Lúc giọng nói truyền đến, thân hình nàng cũng nhẹ nhàng đáp xuống.

Khương Vọng thầm run lên.

Lăng Tiêu Các chủ Diệp Lăng Tiêu?

Đạo nguyên vừa tích tụ trong cơ thể lập tức tan đi, vẻ mặt cũng ôn hoà hơn.

“Ha ha ha ha.” Diệp Lăng Tiêu chợt cười to: “Ta và cậu thanh niên này đùa giỡn một chút thôi.”

Khương Vọng cũng cười xán lạn: “Ta đang muốn báo cáo với ngài đây. Ta quen biết Thanh Vũ đạo hữu ở một nhiệm vụ tiễu trừ hung thú, giúp đỡ lẫn nhau một chút rồi kết tình bằng hữu.”

Diệp Lăng Tiêu chậm rãi cuốn tay áo vào, giống như là sửa sang lại trang phục của mình, miệng thì nói: “Cũng coi là có duyên. Nhìn thấy Thanh Vũ có người bạn tuấn tú tài giỏi lại còn trẻ như vậy, trong lòng ta cũng thấy rất yên tâm!”

“Nào dám nào dám, tiền bối quá khen. Hôm nay gặp mặt tiền bối, mới biết linh khí của Diệp đạo hữu là đến từ đâu, thật làm cho vãn bối say mê!”

Hai bên khách khí khen ngợi lẫn nhau.

Diệp Thanh Vũ nghi ngờ nhìn, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Lúc này Diệp Lăng Tiêu đã tản đi thủ đoạn ngầm của mình, Khương An An chạy từ sau lưng Khương Vọng ra, thở phì phò, nói: “Diệp bá bá, sao ngài không cho ta nói chuyện?”

Diệp Lăng Tiêu cười hì hì nhìn nàng: “Con có chứng cớ gì mà bảo bá bá không cho con nói chuyện?”

Khương An An kinh ngạc đến ngây người: “Không phải bá bá thì là ai?”

“Ai biết được. Dù sao con không có chứng cứ, không được phép nói lung tung. Nếu không thì...” Khuôn mặt của Diệp Lăng Tiêu vênh lên: “Xử lý theo môn quy! Con đã siêu phàm rồi, có thể áp dụng môn quy để xử rồi!”

Lăng Tiêu Các chủ hung hăng càn quấy này khiến Khương An An cẩm thấy rất ấm ức nhưng lại không tìm được chỗ nào để phản bác lão.

Thế là miệng xìu xuống, nước mắt rưng rưng.

“Ài ài ài, sai rồi sai rồi!” Diệp Lăng Tiêu thoáng chốc đã chịu thua, hoảng hốt xin lỗi: “Ta sai ta sai.”

Lão vẫn có thói quen cố ý trêu chọc Khương An An, nhưng lão đánh giá sai một việc. Hôm nay có anh trai là Khương Vọng ở bên cạnh, thế là Khương An An không chịu được ấm ức nữa.

“Trách ta trách ta, Diệp bá bá không nên không cho con nói chuyện.” Diệp Lăng Tiêu vừa nói xin lỗi, vừa nháy mắt với Khương Vọng.

Khương Vọng lườm lão một cái, đương nhiên hắn cũng không biểu lộ gì, chỉ vuốt ve mái tóc của Khương An An: “Diệp bá bá đã phạm sai lầm, vậy không cho ông ấy lễ vật nữa! Chúng ta không chơi với ông ấy nữa, được không?”

Hết chương 914.
Chương 915

Hôm nay, lúc dạo phố ở bên ngoài, Khương An An nhớ lời ca ca dặn, thế là bèn hỏi có nên mua một chút lễ vật mang về hay không. Khương Vọng đương nhiên sẽ đồng ý. Mặc dù là Khương Vọng thanh toán nhưng tất cả lễ vật lại đều là Khương An An tự chọn, rất là chu đáo.

Mà phần lễ vật thứ nhất là chuẩn bị cho Diệp Thanh Vũ, phần thứ hai chính là cho Diệp Lăng Tiêu.

“A!” Diệp Lăng Tiêu ngạc nhiên mừng rỡ: “Tiểu An An chuẩn bị lễ vật cho ta sao?”

Khương An An hung hăng quát lão: “Không có phần của bá bá.”

Quậy một chút đã có dấu hiệu nín khóc rồi.

“Cái này...” Diệp Lăng Tiêu không cần mặt mũi nữa, tiến đến trước mặt cô bé ho khan một tiếng: “Lễ vật gì thế?”

Tiểu An An nghiêng đầu đi không để ý tới lão.

Thế là Diệp Lăng Tiêu lại liếc mắt ra hiệu với Khương Vọng.

Khương Vọng chỉ có thể ra mặt lần nữa: “An An, ca ca hỏi muội một vấn đề nhé?”

An An ngẩng đầu nhìn hắn, giọt lệ trong mắt vẫn chưa mất hết, cực kì khiến người khác yêu thương.

“Muội có phải một đứa bé lãng phí không?” Khương Vọng hỏi.

Khương An An lắc đầu. Nàng nghĩ: “Sao muội lại lãng phí được, mua đồ ăn đều ăn hết sạch, không thừa chút nào.”

“Lễ vật kia cũng đã mua rồi, ném đi hình như cũng rất lãng phí đó.” Khương Vọng ra vẻ buồn rầu: “Hay là chúng ta đại nhân đại lượng, cho ông ấy đi!”

“Muội cho người khác cũng được.” Cơn giận còn sót lại của Khương An An vẫn chưa nguôi, đầu óc cũng rất lanh lợi.

“Còn nhớ ca ca nói với muội những gì không? Lễ vật quan trọng ở chỗ ‘Lễ’ và ‘Tình’ đúng không? Muội tuỳ ý tặng cho người khác, vậy lễ vật đó có còn là lễ vật nữa không?”

Khương Vọng thực sự không có biện pháp nào, chỉ có thể mang đạo lý ra nói với cô bé: “Lễ vật này cứ đưa trước cho Diệp bá bá đi. Lần sau chúng ta không chuẩn bị cho ông ấy nữa!”

Khương An An hơi sững sờ. Thái độ của ca ca như vậy là sao? Sao lúc nói thế này, lúc nói thế kia vậy?

Thật sự cô bé không biết trong lòng Khương Vọng cũng rất bất đắc dĩ.

Muội vẫn còn là con nít, ca thì không phải.

Lão ta sẽ không làm gì một đứa bé, nhưng rất có thể sẽ xuống tay đánh ca.

Cuối cùng Khương An An vẫn là một cô bé nghe lời, nghĩ đi nghĩ lại, cô bé vẫn rất không tình nguyện lấy ra một cái hộp dài màu xanh nho nhỏ từ trong Tùng Thử hạp.

Vừa thở phì phò, vừa nhét vào tay Diệp Lăng Tiêu: “Cho bá bá.”

Diệp Lăng Tiêu nắm lấy lễ vật, cười thỏa mãn: “Tốt tốt tốt, thật sự là hiểu chuyện! Không uổng công bá bá thương con!”

Diệp Thanh Vũ nhìn thấy hết toàn bộ quá trình hai người đàn ông này cấu kết với nhau làm việc xấu, cảm xúc trong lòng rất phức tạp, cũng không biết nên đánh giá như thế nào.

Diệp Lăng Tiêu lấy được lễ vật bèn muốn đi, nhưng chợt nhớ tới điều gì đó, giọng điệu rất tùy ý: “Đúng rồi, Thanh Vũ à, sự việc bên Trì Vân Sơn, để Khương Vọng đi chung với con đi, cha thấy hắn có thực lực không tệ. Cũng đỡ cho cha phải dùng cái mặt mo này để đi nhờ người khác. Con biết rồi đấy, từ trước đến nay da mặt cha rất mỏng, khó mở miệng lắm.”

Khương Vọng khiếp sợ, da mặt ngài mà mỏng á? Ngài mở mồm ra nói được câu ấy mà không biết ngượng à?

“Ơ!” Diệp Thanh Vũ mở miệng muốn gọi, nhưng Diệp Lăng Tiêu đã bước trên mây mà đi, không nghe thấy gì nữa.

Hoặc là nói, Diệp các chủ căn bản cũng không muốn nghe khuê nữ của lão nói gì.

Có nhân công miễn phí mà không lợi dụng, còn phải ra ngoài mượn người, lấy lợi ích ra đổi, chỉ có tên nào cực kì ngu dốt mới làm thế thôi.

Lão khái trá nghĩ thầm.

Đi xuyên qua những đám mây, mở hộp gỗ trong tay ra nhìn một chút, bên trong đựng một cây trâm làm từ gỗ đen, chất liệu không đắt lắm nhưng chế tác rất tinh tế... Đây chính là trâm do Tiểu An An tự tay chọn!

Diệp Lăng Tiêu tiện tay rút cây trâm – vốn là một pháp khí trên đầu ra ném đi, cài cây trâm gỗ lên tóc, sau đó vui vẻ bay đi.

Còn cây trâm pháp khí kia, ai nhặt được thì là của người đó. Dù sao vẫn ở khu vực của Lăng Tiêu bí địa, cũng không sợ người ngoài được lợi.

“Trì Vân Sơn... là chỗ nào?” Khương Vọng nhìn về phía Diệp Thanh Vũ.

“Cha ta nói mò thôi.” Diệp Thanh Vũ bất đắc dĩ nói: “Ông ấy thích nói giỡn, huynh đừng để ý! Thật vất vả mới có một chuyến đến Vân quốc, chăm sóc An An đi!”

“Nếu có điều gì mà ta có thể giúp đỡ, ta rất tình nguyện cống hiến sức lực.” Khương Vọng thành khẩn nói: “Chúng ta là bằng hữu, nên giúp đỡ nhau, đúng không?”

“Thanh Vũ tỷ tỷ à, ca ca muội rất lợi hại!” Tiểu An An cũng không biết cụ thể nhưng phụ hoạ rất hăng hái: “Trước kia huynh ấy là khôi thủ Tam Thành Luận Đạo đó!”

Khương Vọng sửng sốt một chút.

Chẳng qua cũng chỉ là khôi thủ năm nhất của Thành Đạo viện, chiến thắng trong phạm vi Du Mạch cảnh nhỏ bé, lúc ấy còn cần dựa vào may mắn mới thắng được. Chính hắn cũng đã quên đi cái “vinh quang” này rồi. Không ngờ Khương An An vẫn nhớ rõ.

Khương An An, ca là niềm tự hào của muội à?

“Đúng đúng đúng, đương nhiên ta biết ca ca của muội rất lợi hại!” Diệp Thanh Vũ nhìn Khương Vọng một chút.

Nàng còn biết rõ sức mạnh của Khương Vọng hơn Tiểu An An nhiều. Một mình đánh bại Vương Di Ngô, Lôi Chiêm Càn ở Lâm Tri, có danh tiếng vô lượng trong thế hệ trẻ tuổi của Tề quốc, làm sao có thể không mạnh?

Nhất là hôm qua nàng lại nhận được một tin tức, trên đường Khương Vọng đến Vân quốc lần này, vẫn còn giao chiến và giết chết một trưởng lão Ngoại Lâu đỉnh phong của Điếu Hải Lâu. Nghe nói chuyện này khiến Điếu Hải Lâu và Tề quốc xảy ra tranh chấp.

Tề quốc giận dữ mắng mỏ Điếu Hải Lâu tập kích quan viên Tề quốc, khiêu khích uy nghiêm nước lớn. Điếu Hải Lâu nói Tề quốc hoành hành bá đạo, mưu sát trưởng lão của Điếu Hải Lâu. Có điều, tuy Điếu Hải Lâu là bên bị tổn thất nhưng khí thế hết sức yếu ớt. Dù sao đường đường là trưởng lão Tứ lâu viên mãn Ngoại Lâu cảnh, vậy mà lại chết trong tay Khương Vọng mới khai một phủ, nói như thế nào thì lực lượng cũng không đủ.

Có lẽ cũng chính bởi vì tin tức này nên Diệp Lăng Tiêu mới nổi lòng tham, quyết định tự mình đến nhìn Khương Vọng.

Mặc dù Diệp Thanh Vũ không màng danh lợi, nhưng tính cách của nàng cũng rất kiêu ngạo, bản năng không muốn thua bất kì ai. Lúc trước Khương Vọng cứu nàng một lần trong bầy hung thú, thực ra dù không có Khương Vọng, với số bảo vật hộ thân nàng cũng có thể đảm bảo anh toàn của bản thân. Nhưng nàng vẫn nhận mối ân tình này. Cũng khăng khăng lấy Vân Trung Lệnh ra tặng hắn.

Sau khi Khương Vọng đưa An An tới, nàng cũng chiếu cố hết lòng.

Hết chương 915.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom