• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (6 Viewers)

  • Chương 1031-1035

Chương 1031

“Quốc tướng.” Trang Cao Tiện do dự một hồi rồi nhìn Đỗ Như Hối nói: “Thật cũng được, giả cũng được. Vì tôn giả mà kiêng kị, vì người đã khuất mà giữ kín. Có một số chuyện trẫm không muốn nhắc lại nữa.”

“Vâng.” Đỗ Như Hối thành khẩn đáp lại: “Trời cao không vui nên thế gian mới gặp nhiều khó khăn. Chuyện tiên hoàng đột nhiên băng hà đã khiến cho rất nhiều bí ẩn thất tung lạc tích. Những chuyện thế này, lão thần không được biết, nhưng có lẽ là bệ hạ đã biết hết rồi.”

Trang Cao Tiện tỏ ý lịch sử đã qua rồi thì hãy để nó qua, không hề muốn kéo tấm màn che của tổ phụ mình xuống, hơn nữa cũng là để che giấu bản tính thực sự của hắn ta.

Mà Đỗ Như Hối thì tỏ ra tán thành chuyện này. Ông ta phân tích chân tướng, tìm ngược lại lịch sử. Chỉ là vì, làm một quốc quân thì có thể chọn đối diện, che giấu hoặc phủ nhận chân tướng, nhưng không thể không biết chân tướng.

Trang Cao Tiện nhìn đến nơi cao hơn trên bầu trời, nhìn thẳng vào mặt trời chói chang: “Trẫm thuận theo ý trời nên mới kế thừa đế vị. Hoằng văn giương võ, mở rộng biên giới. Mắt thấy tới đâu, chí hướng tới đó. Ý chí anh hùng đâu chỉ dừng lại ở vạn dặm?”

Đỗ Như Hối biết, Trang Cao Tiện vẫn còn rất để tâm đến huyết mạnh Thủy tộc trên người hắn ta.

Vì vậy ông ta cúi người đáp: “Đương nhiên bệ hạ là quốc chủ danh chính ngôn thuận, hoàn toàn xứng đáng. Không thua Ung Minh, càng hơn Thái Tổ! Tâm của thần rất tráng, nguyện rèn giũa mà đi.”

Trang Cao Tiện quay lại, vươn hai tay đỡ lấy ông ta: “Sự trung thành của quốc tướng, tất nhiên là trẫm biết rõ. Nếu không thì trẫm cũng sẽ không giao phó quốc sự.”

Hắn ta nghĩ nghĩ một chút, hỏi: “Trẫm đã tra xét qua, hung thủ giết chết Đổng tướng không ở Thanh Giang. Đỗ tướng vẫn muốn tiếp tục truy xét sao?”

Đỗ Như Hối lắc đầu cười gượng: “Lúc trước ta đi Thủy phủ, chỉ là vì ở gần đây chỉ có mình Thanh Giang Thủy phủ là có thể che đậy việc điều tra của ta. Còn hiện tại thì xem ra, có lẽ hung thủ đã lừa dối được thủ đoạn của ta, dù sao thì Thiên Tức Quyết cũng vẫn chưa hoàn chỉnh, còn nhiều thiếu sót. Ngược lại ta lại tự tin một cách mù quáng, tự ý xông tới Thanh Giang Thủy phủ, thật quá lỗ mãng rồi.”

“Nếu như lần này Đỗ tướng không lỗ mãng, sao trẫm có thể biết được chuyện của Ma quật chứ? Đây chính là vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.” Trang Cao Tiện rộng lượng an ủi một câu, còn nói thêm: “Đổng tướng đã bất hạnh, lại không thể tìm ra hung thủ. Vậy thì sự việc này cần giải quyết ra sao, Đỗ tướng cần phải có biện pháp."

Đỗ Như Hối đáp lại: “Bệ hạ yên tâm, lão thần tự có kế hoạch đối phó.”

Nơi đây một vua một tướng, nói chuyện với bầu trời.

Giây phút này của đời người, chính là giây phút hăng hái nhất.

Bên thân mây bay ngàn đám, dưới chân vạn mảnh núi sông.

...

...

Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đã rời khỏi tòa Ma quật Thượng Cổ này.

Tống Hoành Giang lẳng lặng ngẩn ra tại chỗ, chầm chậm dựa sát xuống, một mình ngồi trên thềm đá hồi lâu.

Bí mật che giấu hai trăm mười tám năm hôm nay lại bị phơi bày, tâm tình trong lòng lão rất phức tạp.

Nhưng dù ra sao thì, chuyện Trang Cao Tiện không trở mặt ngay tại chỗ, Thanh Giang Thủy tộc không có đi đến kết cục thảm nhất, đương nhiên nên là chuyện tốt.

Lão ngồi dựa sát vào quan tài lưu ly của muội muội mình, khẽ động khóe miệng nghĩ muốn cười một cái, nhưng không hiểu sao trên mặt chợt cảm thấy lạnh, sau đó mấy dòng lệ đục chảy xuống.

Sự tồn tại này của lão, vốn không thể rơi nước mắt.

Đây là sự đau thương của hai trăm mười tám năm trước, kéo dài đến tận bây giờ.

Lão nhân qua loa lau mấy giọt nước mắt đi rồi lại đứng lên.

Nên đi rồi, lão nói với chính mình.

Dù cho có nhớ muội muội đến thế nào.

Những năm qua, lão chưa từng ở đây lâu, bởi vì nán lại càng lâu sẽ càng có khả năng bị người khác chú ý. Mà lão lại coi trọng bí mật ở nơi này hơn bất cứ ai.

Cuối cùng, lão nhìn muội muội trong quan tài lưu ly một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.

Tòa Ma quật Thượng Cổ bị bỏ hoang này, tất cả mọi thứ bên trong đó đều là những thứ quen thuộc với lão.

Lão đã phát hiện chỗ này đầu tiên, đây là một trong những nơi lão đã thám hiểm khi còn trẻ. Phía bên phải động quật là khuê phòng của Tống Uyển Khê, vì nàng nói thích cảm giác thần bí của Ma quật, do đó đã đích thân sửa sang lại thành một gian tẩm cung, thỉnh thoảng sẽ tới đây ở một chút.

Sau đó chuyện đó xảy ra...

Lão đưa Tống Uyển Khê rời khỏi hoàng cung Trang Quốc, nói là muốn chôn cất ở cổ địa của Thủy tộc. Nhưng thực ra là đi tới chỗ này. Vừa thu xếp nhập Ma cho Tống Uyển Khê, vừa giấu diếm mọi người, tự tay bố trí trận pháp bí mật. Rồi lại bắt Âm Ma từ Biên Hoang, bỏ vào thạch quan huyết văn, dùng ma khí của Âm Ma để nuôi dưỡng muội muội ruột đã nhập Ma.

Lão từng lặng lẽ đi tới đi lui ở đây, một mình nhớ nhung những chuyện cũ. Quãng thời gian đã từng vui vẻ đó lại càng khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Không có nhiều thời gian nữa. Lão nghĩ.

Lão nhân lưng gù một mình đi ra khỏi Ma quật, ánh mắt lưu luyến đảo qua từ trên cỗ huyết văn thạch quan đó rồi dừng một chút, cuối cùng nhìn quanh một vòng.

Sau đó đi dọc theo cửa vào, chậm rãi đi xa.





Trong Thanh Giang Thủy phủ, tẩm điện của cố trưởng công chúa Tống Uyển Khê.

Khương Yểm nói với giọng cấp thiết: “Tống Hoành Giang đã đi rồi, không bao lâu nữa là sẽ quay về Thủy phủ. Chính là lúc này!”

Khương Vọng không chút do dự, ngay lập tức bấm ngược lại ấn quyết, cả người bị một đạo thanh quang bao bọc, sau đó nhanh chóng quay trở lại Ma quật dưới đáy nước trong chốc lát.

Không gian trong động quật dùng bạch ngọc lát đất, minh châu làm đèn này có lẽ là khuê phòng trong Ma quật dưới đáy nước của Tống Uyển Khê lúc “còn sống”, nó nối liền với gian phòng ở Thủy phủ của nàng.

Phong cách đều giống nhau.

“Bây giờ an toàn rồi chứ?”

Đạp lên viên gạch được khắc hoa văn tỉ mỉ, Khương Vọng vừa đi đến chỗ ngoại quật có trưng

bày huyết văn thạch quan, vừa hỏi trong Thông Thiên Cung.

Khương Yểm trả lời rất nghiêm túc: “Nếu Tống Hoành Giang không trở lại thì chỗ này sẽ an toàn. Nhưng trước khi Đỗ Như Hối hoàn toàn buông bỏ chuyện tìm kiếm, ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này…”

Lời nói của gã bị cắt đứt tại đó, im bặt mà dừng.

Trong Thông Thiên Cung, đột nhiên xảy ra biến cố!

Hết chương 1031.
Chương 1032

Thần Hồn Hoa Hải được bố trí trong Thông Thiên Cung bỗng héo tàn trong nháy mắt, Triền Tinh Mãng đang ỉu xìu đột nhiên nhảy dựng lên, con mắt chuyển màu đen kịt, đớp một cái liền nuốt trọn Nặc Xà giấu trong Thần Hồn Hoa Hải kia.

Những gì Khương Vọng chuẩn bị để đề phòng tâm ma đã bị phá tan trong nháy mắt.

Mà Triền Tinh Mãng rõ ràng đã bị tâm ma khống chế nhanh chóng bay đến, bộ dạng dữ tợn đánh tới chỗ Khương Vọng.

Lúc mà Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối và Tống Hoành Giang rời khỏi, thì đó cũng là lúc tòa Ma quật Thượng Cổ bị bỏ hoang này là nơi an toàn nhất, bí mật nhất, không ai có thể tới quấy rầy.

Tâm ma đã yên lặng, tưởng chừng như đã bị trấn giữ, lúc này lại hung hãn tấn công.

Cây kim trong bọc đã lòi ra rồi!

Sự việc xảy ra đột ngột như vậy, Khương Vọng vẫn một mạch du tẩu bên bờ sinh tử, thần trí của hắn cũng bị ảnh hưởng đến mức mơ màng trong một thời gian dài, khó mà tỉnh táo lại được. Lúc đó hắn còn đang nghe Khương Yểm nói chuyện, một chút lực chú ý còn sót lại cũng đã bị thu hút.

Dù phân tích từ góc độ nào thì cũng đều rất khó có được kết quả khác. Lần tập kích này đúng ra hắn căn bản sẽ không có cách nào phản công lại mới đúng.

Nhưng khi Tinh Mãng mắt đen vừa bổ nhào đến trước thần hồn Khương Vọng, một miệng đầy máu vừa mở ra.

Thì bỗng nghe thấy tiếng nổ vang rít lên không ngớt!

Tiếng vang đó điên cuồng và sắc bén.

Đó là tiếng của gần ba nghìn con Nặc Xà đen chi chít bắn ra từ trong thần hồn của Khương Vọng, ùn ùn kéo đến. Tiếng kêu của nó dữ dội, như những mũi tên nhọn bắn tung ra, như gió táp, như mưa sa, bao trùm con Tinh Mãng mắt đen trong chớp mắt.

Con Tinh Mãng mắt đen khổng lồ, vừa đối mặt liền bị đám Thần Hồn Nặc Xà lật ngửa, đánh bay rồi ngã xuống đất. Thần Hồn Nặc Xà bò lít nhít trên người Tinh Mãng mắt đen, dùng từng đợt âm thanh trầm đục vùi lên người nó.

Trong quá trình này, Khương Vọng vẫn luôn tỉnh tỉnh mơ mơ, hoang mang lo lắng, do dự không quyết...

Lại đã sớm có chuẩn bị!





Gần ba nghìn con Nặc Xà vây lại cắn Tinh Mãng mắt đen, đương nhiên không phải Khương Vọng muốn giết chết đạo mạch chân linh của chính mình, mà là muốn đuổi tâm ma bên trong cơ thể của Triền Tinh Mãng đi, giành lấy quyền khống chế đạo mạch chân linh một lần nữa.

“Đạo mạch chân linh đã mất đi khống chế rồi!” Giọng nói của Khương Yểm rất nghiêm trọng: “Không ngờ tâm ma của ngươi mạnh như vậy, ngay cả đạo mạch chân linh cũng không trấn được, còn phá tan cả Bạch Cốt bí pháp của ta.”

Tinh Mãng mắt đen khổng lồ giãy giụa lăn lộn trong Thông Thiên Cung, Nặc Xà trên cơ thể liên tiếp bị vẩy rơi xuống, nhưng sau đó lại có con Nặc Xà khác nhanh chóng bò lên.

Mỗi một con Nặc Xà bị ném ra đều sẽ cắn đi một sợi hắc khí.

Đó là sức mạnh tâm ma đã trộn lẫn toàn hận thù, oán giận và phẫn nộ. Thần Hồn Nặc Xà đang không ngừng làm tâm ma suy yếu, nhưng ma khí vẫn cuồn cuộn, lan ra một cách từ tốn.

“Từ trước đến nay ta làm việc không thẹn với lương tâm, chưa bao giờ có tâm hại người, chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội, không ngờ lại nuôi ra tâm ma bậc này.” Khương Vọng cũng rất nghiêm túc: “Ngươi có cách gì hay không?”

“Chuyện ma niệm bộc phát vốn không thể xử lý theo cách thông thường, và thường không có dính líu gì tới thiện ác. Có lúc ngươi càng là cao tăng đại đức, một khi có tâm ma, thì tâm ma càng lợi hại!” Khương Yểm giải thích một câu rồi lại nói: “Ta đến giúp ngươi!”

Gã vừa dứt lời thì liền thấy Thần Hồn Diễm Hoa dưới Minh Chúc phát nổ.

Lớp Nặc Xà dày dặc bao trùm Tinh Mãng mắt đen kia, có một nửa trong số chúng bỗng bay vọt lên, vẫy đuôi giương cánh hóa thành Diễm Tước đỏ rực!

Chíp chíp, chíp chíp!

Đang đang, leng keng, vù vù, bịch bịch…

Bát Âm trong Thông Thiên cung đồng loạt vang lên, vang dội và cuồn cuộn.

Ngay cả Tinh Mãng mắt đen đang giãy giụa cũng dừng lại trong một khoảnh khắc, cơ thể to lớn đè tâm ma xuống.

Không biết từ lúc nào, Khương Vọng đã hoàn thành nỗ lực dùng lực lượng thần hồn để sao chép Bát Âm Diễm Tước, hơn nữa còn luôn giấu đến tận bây giờ mới dùng!

Mà cùng với lúc Thần Hồn Diễm Hoa phát nổ thì Minh Chúc bỗng sáng lên, ánh nến kịp thời ngăn cách Thần Hồn Diễm Hoa của Khương Vọng. Trong ánh nến hiện ra một màn ảo ảnh.

Đó là hình ảnh vô số con thiêu thân màu xám tro nối tiếp nhau đâm vào Minh Chúc. Chính là một màn ảo giác thiêu thân lao đầu vào lửa oanh liệt.

Vào lúc vô số Thần Hồn Diễm Tước bổ nhào xuống, những con thiêu thân xám tro kia lại lần lượt lao ra khỏi ảo giác, ngưng tụ thành chân thực từ hư ảo, sau đó cũng lao vào Thần Hồn Diễm Tước.

Gần như cùng một lúc, Khương Vọng và Khương Yểm đồng thời triển khai tấn công nhau!

Đề phòng lẫn nhau lâu như vậy, hợp tác với nhau lâu như vậy, cùng tồn tại và chung sống với nhau lâu như vậy, cuối cùng đến ngày hôm nay, tại Ma quật này, chính vào lúc Khương Vọng vừa thoát khỏi mối nguy sinh tử, hai bên lần đầu tiên gỡ bỏ lớp mặt nạ của mình!

Đây là chém giết không có cách nào vãn hồi và trốn tránh.

Khương Yểm chưa từng giữ tấm lòng chân thật, Khương Vọng cũng chưa từng tin tưởng.

Thiêu thân xám tro và Thần Hồn Diễm Tước kia chính là minh chứng rõ ràng cho việc đề phòng lẫn nhau.

“Khương Yểm, quả nhiên ngươi có ý đồ bất lương!”

Khương Vọng vừa phẫn nộ quở trách vừa bắt đầu điều động Tinh Hà Đạo Toàn.

Khương Yểm cười khẩy: “Ngươi cũng đâu chịu nhường, Thần Hồn Diễm Tước này là trốn sâu trong Nội Phủ hoàn thành sao? Vì để phòng ngừa sự phát hiện của ta, ngươi cũng xem như hao tổn tâm huyết đấy.”

Số gian phòng thăm dò được trong Nội Phủ thứ nhất đã lên đến con số thứ ba nghìn, đây là bí mật tuyệt hảo giúp Khương Vọng có thể thong thả hoàn thành bố trí tại đó, nhưng không ngờ lại bị Khương Yểm biết được.

Đây cũng chính là tiền đề quan trọng để ngày hôm nay gã có thể làm ra phản kích!

“Sao ta dám xem thường ngươi chứ?” Nét mặt của Khương Vọng nghiêm túc, mười ngón tay biến ảo như xuyên hoa.

Mỗi lần Thần Hồn Diễm Tước phát nổ là liền có vài chục con thiêu thân xám tro nổ tung. Nhưng Thần Hồn Diễm Tước là do gần một nửa lực lượng thần hồn của Khương Vọng tụ lại, bản thân nó có giới hạn, còn thiêu thân xám tro kia thì lại tựa như vô tận.

Cuộc cắn xé của Thần Hồn Nặc Xà và Tinh Mãng mắt đen vẫn còn đang căng thẳng, Thần Hồn Nặc Xà giành được thắng lợi nhờ số lượng, chiếm thế thượng phong. Thế nhưng ma khí của tâm ma khống chế Tinh Mãng mắt đen vẫn cuồn cuộn, vẫn có thể cầm cự được rất lâu.

Vấn đề nan giải thực sự nằm ở Tinh Hà Đạo Toàn.

Hết chương 1032.
Chương 1033

Trong Thông Thiên Cung có tổng tộng chín tòa Tinh Hà Đạo Toàn, cứ ba tòa thì lại là một tiểu tam tài gồm Nhật, Nguyệt, Tinh, ba tòa tiểu tam tài thì hợp thành một tòa đại tam tài Thiên, Địa, Nhân.

Nó là nguồn gốc thai nghén đạo nguyên, là sự hiện diện cụ thể của Chu Thiên, cơ sở của Thông Thiên. Nắm giữ chúng cũng chính là nắm giữ ngọn nguồn sức mạnh của Thông Thiên Cung!

Nên sau khi bắt đầu quyết chiến với Khương Yểm, Khương Vọng lập tức chọn dẫn động Tinh Hà Đạo Toàn cũng chính là vì nguyên nhân này.

Nhưng lúc này hắn lại phát hiện bản thân không có cách nào nắm giữ được tất cả Tinh Hà Đạo Toàn!

Thông Thiên Cung vốn là sân nhà của hắn, cũng là ưu thế giúp hắn vẫn luôn có thể khiến Khương Yểm không dám có động tĩnh gì. Mà đạo mạch chân linh vốn được thai nghén sinh ra lúc đạo mạch mở ra, đồng thời cũng là hạt nhân của Thông Thiên Cung.

Ngược lại, Khương Yểm lợi dụng sức mạnh tâm ma chiếm giữ Triền Tinh Mãng cũng liền có được ưu thế sân nhà.

Ít nhất là ở trong Thông Thiên Cung, gã đã có quyền hạn tương đương với Khương Vọng!

Vì vậy chín tòa Tinh Hà Đạo Toàn, Khương Yểm và Khương Vọng mỗi người chiếm bốn cái, cả hai bên đều không thể thu được tòa còn lại để có được ưu thế có tính quyết định.

Chuyện này là một âm mưu đã được dự tính trước.

Ngay từ lúc ở Phong Lâm Tử Vực, Khương Yểm đã lợi dụng tâm tình trở về quê hương của Khương Vọng để dẫn dắt nỗi hận của hắn. Lợi dụng chấp niệm của hắn với Đổng A để dẫn đến chuyến đi tới thành Vọng Giang của Khương Vọng.

Ngoài mặt thì là vì mối thù với Đổng A của Khương Vọng đã áp chế phẩm hạnh đạo đức của hắn. Nhưng thực tế lại là do Khương Yểm đã lợi dụng phần hận thù này để làm lung lay lòng tin của Khương Vọng, khiến hắn sinh ra hoài nghi với bản thân, sinh ra hổ thẹn, từ đó tạo cơ hội sinh ra tâm ma.

Từ đó, gã không ngừng khơi dậy sát ý một cách mờ ám, đến đêm vào thành Tân An giết Đổng A thì mọi chuyện đã lên đến đỉnh điểm.

Thời khắc giết chết Đổng A cũng là thời khắc tâm ma được thai nghén ra.

Cái chết của Đổng A khiến cho trạng thái tinh thần của Khương Vọng hoàn toàn sụp đổ, vậy là tâm ma liền xuất hiện.

Trong cái đêm mưa ở thành Tân An đó, Khương Yểm đã vờ ngất trong cuộc chiến khiến Khương Vọng mất cảnh giác, mà vào lúc hắn chạy thoát khỏi thành Tân An với trạng thái tâm thần không ổn định, gã đã nắm lấy thời cơ, dùng tâm ma để phát động ăn mòn toàn diện!

Trong nỗi hận thù cùng chấp niệm dai dẳng, Khương Vọng bất tỉnh tại chỗ, ngã xuống trong đêm mưa.

Nếu không phải tên ngốc trọc của Huyền Không Tự để lại Văn Thù Bát Tự Chú, nếu không phải kiếm khí của Trường Tương Tư bảo vệ chủ, nếu không phải Chích Hỏa Cốt Liên, nếu không phải bản thân Khương Vọng vốn cứng cỏi…

Nếu thiếu bất kỳ một nguyên nhân nào trong bốn cái này, Khương Yểm đều đã sớm thành công!

Thậm chí, dù đã có những điều này, thì gã cũng sắp thành công rồi.

Nếu không phải Đỗ Như Hối đột nhiên xuất hiện...

Nhưng bây giờ cũng chưa tính là muộn.

Thời điểm Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối và Tống Hoành Giang đều rời khỏi, tòa Ma quật Thượng Cổ bị bỏ hoang này cũng không còn ai quấy rầy nữa, chính là thời điểm tốt để gã thu hoạch.

Phản ứng của Khương Vọng quả thực đã khiến gã hơi bất ngờ, nhưng… Đó cũng là lúc gã nên cho Khương Vọng biết cái gì mới gọi là chênh lệch.

Chênh lệch thực sự!

Sự bất đắc dĩ và phối hợp với Khương Vọng ngày trước chẳng qua là một trò giả dối mà thôi.

Hiện tại không phải thời cơ hoàn hảo nhất, nhưng không thể tiếp tục chờ đợi nữa.

Minh Chúc tỏa ra ánh sáng yếu ớt, giọng nói của Khương Yểm mơ hồ: “Khương Vọng, ngươi thực sự rất ưu tú. Nhờ có ngươi nuôi dưỡng mà Thực Hận Nga này mới mạnh như vậy. Hôm nay Thần Hồn Diễm Tước lại càng khiến người khác phải tán thưởng, ta cũng rất muốn xem xem, cùng là “ta”, ngươi còn có thể mang đến cho ta kinh hỉ gì!”

Thì ra thiêu thân màu xám tro này có tên là “Thực Hận”, và lớn lên bằng cách cắn nuốt hận ý?

Nếu muốn diệt trừ thiêu thân màu xám tro này… Khương Vọng dập tắt ý niệm vừa nảy ra trong đầu, muốn hắn tha thứ cho Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối sao, tuyệt đối không thể!

Tay trái đã bấm niệm pháp quyết liền như bắt đầu tách ra như hoa sen, sau đó đạo pháp phóng ra.

Trong đôi mắt của những con Thực Hận Khôi Nga đó bỗng bốc lên ánh lửa, chìm vào trong huyết sắc.

Hận đến đâu thì đố kỵ đến đó.

Tràn lan lòng đố kỵ!

Nếu Thực Hận Nga lấy tâm trạng hận thù để làm cội nguồn sức mạnh, dựa vào việc cắn nuốt hận thù mà lớn lên, vậy thì một khi bị trộn lẫn với tâm tình khác, nó sẽ như thế nào?

Đạo thuật Đố Hỏa chính là đạo thuật dùng để chứng minh đáp án này.

Những con Thực Hận Nga mắt nhuộm ánh đỏ kia, trong chớp mắt đã hỗn loạn. Nếu như lúc đầu chúng vốn là chó săn nghe theo sai khiến của Khương Yểm, hành động theo trật tự, con trước vừa ngã xuống, con sau sẽ xông lên tấn công Thần Hồn Diễm Tước, thì lúc này lại biến thành một thế trận đại loạn, hoàn toàn không có khí thế, thậm chí còn chém giết lẫn nhau.

Đám Thực Hận Nga gần như đã rơi vào thế sụp đổ.

Dưới sự kiểm soát chuẩn xác của Khương Vọng, Thần Hồn Diễm Tước lập tức trở nên tập trung, xuyên qua đám thiêu thân rồi lao thẳng đến chỗ Minh Chúc, muốn nhân cơ hội này giải quyết Minh Chúc trong một lần.

Nếu so sánh với một đại quân đang giao chiến, thì hành động này chính là đánh thẳng vào sào huyệt của địch.

Nhưng lại chỉ thấy u quang của Minh Chúc chợt lóe lên, thu gom đám Thực Hận Nga hỗn loạn đang muốn chạy trốn lại trong nháy mắt. Giống như ý chí đột nhiên được xâu thành một chuỗi thống nhất.

Mười con thành một nhóm, mười nhóm thành một đội, mười đội thành một đoàn.

Đám Thực Hận Nga chi chít vốn nên rơi vào Đố Hỏa, rơi vào hoảng loạn kia, vậy mà lại khôi phục lại trong nháy mắt, thậm chí còn biến thành một đội đại quân có huấn luyện cơ bản!

Đây là một loại khống chế hết sức kinh khủng và tỉ mỉ, chỉ huy hàng ngàn hàng vạn Thực Hận Nga như vậy mà lại có thể cụ thể đến từng con một.

So với nó, sự khống chế của Khương Vọng với Thần Hồn Diễm Tước chỉ giống như hài tử đang tỷ thí, thua kém rõ ràng.

Đám Thực Hận Nga kết thành trận thế chặt chẽ, phối hợp khéo léo, chớp mắt đã vây kín đám Thần Hồn Diễm Tước đang đột nhập rồi bao phủ lên chúng.

Một đợt thủy triều màu xám tro bao phủ lấy sắc đỏ như lửa.

Chỉ có từng tiếng trầm đục vang lên.

Hết chương 1033.
Chương 1034

Khương Vọng chỉ có thể cho nổ từng con Thần Hồn Diễm Tước kia một cách uổng phí, nhưng không có cách nào lay động được đám Thực Hận Nga đó.

Từ đầu tới cuối, linh quang khéo léo lóe lên và sự lựa chọn chiến thuật quyết đoán của hắn đều rơi vào bẫy của Khương Yểm một cách hoàn hảo.

Khương Yểm chưa bao giờ mất đi sự kiểm soát với Thực Hận Nga!

Ngay cả việc gã nói ra tên của Thực Hận Nga cũng là cố ý dẫn dụ.

Gã đã biết rất rõ hệ thống đạo thuật của Khương Vọng, hoàn toàn biết rõ hiệu quả của môn đạo thuật Đố Hỏa này và cũng hiểu rõ Khương Vọng sẽ đưa ra lựa chọn gì. Và đương nhiên là gã cũng đã có ý nhắm đến từ sớm.

Thực Hận Nga không chỉ không sợ Đố Hỏa xâm nhập và tiến công, trái lại còn có thể biến đố kỵ thành hận thù để tăng thêm sức mạnh cho bản thân.

Đơn giản là gã đang đánh lạc hướng Khương Vọng, để Khương Vọng tưởng rằng mình đã thấy cơ hội chiến thắng, sau đó đưa ra lựa chọn sai lệch là tập trung Thần Hồn Diễm Tước tập kích bất ngờ.

Mà gã thì lại chỉ huy đám Thực Hận Nga vây kín lần nữa,

Tiêu diệt một phần lực lượng thần hồn này trong một lần.

Dứt khoát, sắc bén và đơn giản nhưng hiệu quả cao.

Đây là phong cách của danh tướng chân chính.

Còn Khương Vọng điều khiển lực lượng thần hồn chiến đấu phân thành hai phần, một nửa lực lượng hóa thành Thần Hồn Nặc Xà thì đang dây dưa ở chỗ Tinh Mãng mắt đen, nửa còn lại hóa thành Thần Hồn Diễm Tước thì đã bị Khương Yểm tiêu diệt trong một lần.

Nếu như nói đây là hai đội quân đang đối đầu, vậy thì một trận vừa mới tấn công, Khương Vọng đã bị tiêu diệt một nửa lực lượng, thất bại dường như đã hiện ngay trước mắt!

Lúc này Tinh Mãng mắt đen đã kiềm chế phần lực lượng thần hồn còn lại, còn đám Thực Hận Nga thì lập tức trải rộng ra, ùn ùn tuôn đến chỗ bản thể thần hồn Khương Vọng.

Phía sau đám Thực Hận Nga, Minh Chúc cũng đã nổi lên, ánh nến bập bùng nhanh chóng áp sát.

Gần như chỉ cần một cái đối mặt là Khương Vọng sẽ giống như bị dồn vào đường cùng.

Nhưng trong Thông Thiên Cung này, bản thể thần hồn Khương Vọng gần như đã tứ cố vô thân lại không lui bước, không sợ hãi cũng không hỗn loạn.

Hắn chỉ ngửa đầu nhìn lên trời.

Thông Thiên Cung của Khương Vọng vừa đơn giản lại vừa cao và rộng, còn mang trong mình hơi thở lịch sử dày đặc. Nhưng vào giờ phút này, trên đỉnh trời lại mọc lên một vầng trăng sáng.

Đó là Trường Tương Tư!

Trăng sáng treo ngược, thế là ánh trăng nghiêng rơi.

Ánh trăng chính là kiếm quang.

Kiếm quang vô tận đổ xuống cắt Thực Hận Nga đang nhào tới trước người Khương Vọng vỡ vụn,

Kiếm quang cuộn trên đất rồi đột nhiên tụ lại hóa thành một thanh trường kiếm, rơi vào tay Khương Vọng.

Đây nhất định là là kiếm linh của Trường Tương Tư hiển hóa.

Không biết từ lúc nào, kiếm khí đã sinh ra linh hồn!

Mà trường kiếm vừa vào tay, Khương Vọng liền lập tức đánh lại Minh Chúc.

Một kiếm trong tay, vạn quân cũng có thể đánh được. Không có không chiến, không có không giết!

Trong nháy mắt này, Khương Yểm cũng hiểu ra được rất nhiều chuyện. Tại sao trước kia Khương Vọng không ngừng vuốt ve chuôi kiếm, không ngừng tiếp xúc với Trường Tương Tư, hắn chỉ đang dùng trạng thái căng thẳng để che giấu chuyện khai nghén kiếm linh của Trường Tương Tư.

Chuyện Trường Tương Tư thai nghén kiếm linh sớm đã có dấu hiệu. Trước mặt Long Quang Xạ Đấu của Hướng Tiền, nó cũng đã từng có phản ứng. Rất có thể là trong lần bảo vệ chủ nhân này nó đã đi hết đoạn đường cuối cùng, kiếm linh được thai nghén thành công.

Vì Khương Vọng là kiếm chủ của Trường Tương Tư nên đã nhận ra biến hóa của Trường Tương Tư ngay tức thì. Nhưng hắn đã giấu diếm chuyện này để làm thủ đoạn trở mình.

“Không nghĩ tới, không nghĩ tới!” Âm thanh của Khương Yểm truyền ra từ Minh Chúc, dường như mang theo giọng điệu tán thưởng: “Ngươi bắt đầu cảnh giác ta từ lúc nào thế?”

“Từ lúc nào nhỉ? Ngươi nói xem? Khương Yểm!”

Khương Vọng đã tới gần và chém ra một kiếm!

“Sau khi phát hiện sự tồn tại của ngươi, ta không dám có một ngày ngủ say!”

Từ lúc phát hiện Khương Yểm ở Dương địa đến nay, Khương Vọng không có một ngày nào nơi lỏng cảnh giác.

Trong đêm mua ngoài thành Tân An, ngay khi phát hiện bản thân không bình thường, dù là Minh Chúc không hề có động tĩnh gì, còn Khương Yểm dường như đã ngất xỉu, hắn cũng lựa chọn lấy Thần Hồn Hoa Hải che phủ Minh Chúc, rồi lại gọi đám Thần Hồn Nặc Xà ra canh gác.

Nhưng Khương Yểm thực sự quá đáng sợ.

Dù hắn đã đề phòng như vậy, nhưng cũng vẫn vô tình trúng chiêu.

Dùng hận thù để thai nghén tâm ma, rồi lại dùng tâm ma để hoàn thành việc xâm chiếm, thủ đoạn này có thể nói là tài tình. Trong lần giao chiến đầu tiên, có thể nói là Khương Vọng đã không hề có sức mạnh phản kháng.

Chỉ có thể cố thủ linh đài, dùng ý chí duy nhất còn sót lại để chống đỡ bản thân.

Nhờ vậy mới chống đỡ được đến lúc Đỗ Như Hối xuất hiện.

Khương Yểm cảm nhận được nguy hiểm chỉ đành buông bỏ việc đoạt nhà, chuyển sang chọn phương án kêu gọi Khương Vọng chạy trốn.

Đây là một lựa chọn bị ép đến bất đắc dĩ.

Nhưng Khương Yểm vô cùng hiểu rõ Khương Vọng, nên để phòng ngừa sự phản kháng của hắn, gã đã lập tức bịa ra lời nói dối tâm ma đã bị trấn áp, nhưng thực ra lại là dùng tâm ma khống chế đạo mạch chân linh, chuẩn bị cho quyết chiến sau đó. Cùng lúc đó, gã vừa bảo Khương Vọng chạy trốn, vừa lợi dụng tâm ma để duy trì việc tạo áp lực cho Khương Vọng, khiến hắn không có cách nào tỉnh táo lại để suy nghĩ.

Đồng thời, ngay sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Khương Yểm liền lập tức chọn động thủ. Vì gã hiểu rõ, chỉ cần cho Khương Vọng một khoảng thời gian nhất định để tỉnh táo lại mà suy xét, chắc chắn là Khương Vọng có thể tìm ra vấn đề.

Nhưng Khương Vọng vẫn vượt quá suy nghĩ của gã…

Sau khi tỉnh lại ở ngọn núi nhỏ vô danh, quả thực là Khương Vọng cũng đã rơi vào hỗn loạn trong một thời gian dài. Nhưng trong cú sốc tinh thần nặng nề, hắn cũng đã có được mấy lần tỉnh tảo ngắn ngủi.

Mà để thoát khỏi nguy hiểm, Khương Yểm cũng chỉ có thể nới lỏng áp chế nhiều lần.

Ngay tại những khoảng cách ngắn ngủi này, Khương Vọng đã hoàn thành việc phân tích lại tình hình của bản thân.

Đáp án của mọi vấn đề đều nhắm vào Khương Yểm.

Vấn đề còn lại chỉ là chiến đấu mà thôi. Mà Khương Vọng thì chưa từng trốn tránh việc chiến đấu.

Tuy ngày này tới đột ngột như vậy, nhưng Khương Vọng cũng đã chuẩn bị cho nó từ lâu.

Hết chương 1034.
Chương 1035

Thần Hồn Diễm Tước hoàn thành trong gian phòng ở nơi sâu trong Nội phủ chỉ là một trong số đó.

Khi hắn rà soát tất cả ưu thế của bản thân, đương nhiên là cũng có chú ý tới sự biến hóa của Trường Tương Tư. Hắn chú ý tới chuôi danh khí sớm tối ở cùng hắn này đã thai nghén ra linh hồn.

Lúc ở Ma quật, ở Thủy phủ, Khương Vọng cố gắng dành mọi thời gian để tiếp xúc với Trường Tương Tư cũng chính là vì giây phút này, để kiếm linh hiển hóa Thông Thiên Cung trợ giúp hắn một kiếm trảm Khương Yểm!

Một kiếm này chém ra giống như danh sĩ chán nản say rượu múa bút, mặc dù nghèo khổ buồn chán nhưng vẫn thấy phong lưu vô cùng.

Kiếm quang cắt ngang một đường, chia cắt đất trời.

Giọng nói của Khương Yểm thăm thẳm vang lên từ trong Minh Chúc.

“Phần kiếm đạo tài tình này thật sự khiến ta phải tán thưởng.”

Phía trên ánh nến chợt hiện ra một làn khói xanh lượn lờ, tụ thành hình một bàn tay.

Mà ánh nên lờ mờ kia cũng tụ lại, ngưng thành một thanh kiếm.

Bàn tay mà khói xanh tụ lại cầm chắc thanh kiếm được tụ lại từ ánh nến.

Cũng là một kiếm cắt ngang tới!

Cũng là Danh Sĩ Thất Vọng!

Khương Vọng chuyển động như sấm chớp, phóng kiếm đi, Khương Yểm lấy Minh Chúc làm thân thể, khói xanh tụ thành bàn tay, cũng múa kiếm lao đến.

Một kiếm như tuyết trắng xóa, một kiếm như ánh nến vàng.

Một kiếm là kiếm linh hiển hóa, một kiếm là bảo quang tụ thành.

Một kiếm là Danh Sĩ Thất Vọng, kiếm còn lại cũng là Danh Sĩ Thất Vọng.

Hai Nhân Đạo Kiếm Thức giống nhau cùng va chạm.

Hai kiếm đan chéo nhau.

Lưỡi kiếm đối lưỡi kiếm, mặt kiếm cắt mặt kiếm.

Trường kiếm xoay chuyển, cùng hiện lên Thân Bất Do Kỷ chi kiếm.

Kiếm thế lại tiếp tục xoay chuyển một lần nữa, lại giống như ánh ban mai, hai đạo kiếm quang mãnh liệt va chạm với nhau, sau đó lại cùng hiện Niên Thiếu Khinh Cuồng chi kiếm.

Khi một kiếm này lướt qua, Khương Vọng xoay người, Minh Chúc đảo ngược.

Và thế là triều dương mọc, tà dương lặn.

Kiếm chuyển sang thế Lão Tướng Trì Mộ, chính là kiếm thế một đi không trở lại.

Hai vòng tà dương và triều dương đụng vào nhau!

Mũi kiếm ngăn mũi kiếm, không ai chịu nhường.

Kiếm thức của bọn họ, về việc lựa chọn thời cơ hay thậm chí là hỗ trợ nhận được trong Thông Thiên Cung cũng đều hoàn toàn giống nhau!

Khương Yểm vậy mà lại hoàn toàn nắm chắc tất cả các kiếm thức của Khương Vọng, hơn nữa còn hiểu biết không kém gì hắn.

Đây là chuyện đáng sợ đến mức nào?

Cho đến hiện tại, Nhân Đạo Kiếm Thức là kiếm thức mạnh nhất mà Khương Vọng lĩnh hội được, là kiếm thuật chân chính thuộc về một mình hắn, cũng là nét khác biệt nhất của hắn.

Vậy mà bây giờ nó lại hoàn toàn tái hiện trên người Khương Yểm.

Nếu kết cục của trận chiến này là thất bại, vậy thì liệu có ai có thể phát hiện Khương Vọng không còn là Khương Vọng nữa hay không?

Còn có cái gì có thể chứng minh sự tồn tại của hắn!

Kiểu tái hiện này khiến người khác sợ hãi hơn nhiều so với bất kỳ thủ đoạn mạnh hơn nào. Đây có lẽ chính là mục đích của Khương Yểm.

“Khương Vọng, ta chính là ngươi. Ta biết rõ tất cả mọi thứ của ngươi, những gì ngươi biết ta cũng biết, hơn nữa còn mạnh hơn ngươi. Ngươi đã không thể nào có một cơ hội chiến thắng nào, hà cớ gì phải tiếp tục chống cự một cách vô nghĩa chứ?”

Bên trong Minh Chúc vang lên âm thanh của Khương Yếm, gã đang có ý đồ phá tan phòng tuyến tâm lý của Khương Vọng: “Giao thân thể cho ta. . . Không, chỉ là giao cho phiên bản tốt hơn của chính mình. Để chúng ta cùng trở thành ‘ta’ với phiên bản tốt hơn. Ngươi sẽ thấy, ta sẽ làm tốt hơn rất nhiều.

Đỗ Như Hối, Trang Cao Tiện hay Trương Lâm Xuyên gì đó, căn bản không thành vấn đề, không đáng để ngươi chịu khổ lâu như vậy, ta nhất định sẽ thay ngươi giết chết bọn chúng!”

Hai kiếm vừa đụng vào nhau giờ đã tách ra.

Trong lúc nói chuyện, Khương Vọng đã bay qua chỗ Thần Hồn Nặc Xà và Tinh Mãng mắt đen đang trong cuộc giao chiến quấn lấy nhau.

Nghe được lời này của Khương Yểm, hắn chỉ nhếch lông mày nhìn Minh Chúc kia với ánh mắt lạnh lẽo.

“Khách trọ của ta, ngươi thật sự… Là ta sao?”

Đột nhiên, hắn thu kiếm về, tự chém mình!

Máu thịt mà thần hồn hiển hóa bị cắt một tảng lớn. Căn nguyên thần hồn biểu tượng cho Khương Vọng đã bị cắt ra.

Loại đau đớn này người thường khó có thể tưởng tượng được.

Cứng cỏi như Khương Vọng cũng còn không nhịn được mà cắn chặt khớp hàm, bên trong yết hầu phát ra âm thanh đau đớn bị bóp nghẹt.

Nhục thân đang bất động ở Ma quật nơi đáy nước kia của hắn mềm nhũn ra, ngã xuống đất rồi lăn cuồn cuộn!

Một kiếm này đau tê tâm liệt phế.

Từ thần hồn lan đến nhục thân, căn bản khó có thể chịu đựng được.

Mà trong Thông Thiên Cung.

Tảng máu thịt thần hồn hiển hóa kia rơi xuống. Rơi xuống...

Ngay từ đầu, tâm ma chiếm giữ Tinh Mãng mắt đen đã bị Thần Hồn Nặc Xà áp chế. Có lẽ việc hãm chân sức mạnh thần hồn của Khương Vọng cũng là điều mà Khương Yểm muốn.

Nhưng vào lúc này, Thần Hồn Nặc Xà lại tự giác tách ra bơi tản đi, từ bỏ việc vây hãm Tinh Mãng mắt đen. Và miếng máu thịt thần hồn hiển hóa này thì đang rơi vào trong cái miệng khổng lồ của Tinh Mãng mắt đen!

“Chết tiệt!”

Minh Chúc đang nhanh chóng bắn đến phát ra tiếng gầm giận dữ.

Lúc này, cái chiếm giữ Đạo Mạch chân linh lại chính là tâm ma của Khương Vọng.

Căn nguyên thần hồn của Khương Vọng vừa rơi vào liền bị tâm ma nuốt lấy.

Có được sự tẩm bổ này, thân thể của Tinh Mãng mắt đen bỗng bốc lên khói đen. Hai con mắt rắn đen như mực kia, có chút u ám hơn.

Nó đang sinh linh trí!

Đây là tâm ma chân chính của Khương Vọng, là tâm ma mà Khương Yểm đã dùng thủ đoạn để thai nghén từ hận thù của Khương Vọng.

Khương Yểm đã khống chế tâm ma này, dùng tâm ma làm vũ khí đánh bại Khương Vọng, dựa vào đó để chiếm cứ Đạo Mạch chân linh, sau đó tranh đoạt quyền khống chế Thông Thiên Cung với Khương Vọng. Đồng thời xây dựng được ưu thế tuyệt đối từ đó, đánh cho Khương Vọng thua liên tiếp.

Nhưng điều kiện tiên quyết của tất cả những điều này là tâm ma không biết gì về chúng!

Khả năng sinh ra linh trí của tâm ma phải bị Khương Yểm xóa đi, thì lúc đó Khương Yểm mới có thể ung dung mà khống chế tâm ma này.

Khương Yểm vẫn luôn định nói với Khương Vọng rằng, gã chính là tâm yểm của Khương Vọng, gã và tâm ma cùng ra từ một nguồn, có thể là một thể.

Nhưng vào cái đêm mưa ngoài thành Tân An đó, ngay khi Khương Vọng thấy tâm ma, hắn cũng đã biết được, tâm ma là tâm ma, Khương Yểm là Khương Yểm.

Đây chính là vấn đề đang tồn tại.

Hết chương 1035.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom