• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (6 Viewers)

  • Chương 1026-1030

Chương 1026

Đối mặt với sự bùng nổ gây khó dễ của Trang Cao Tiện, Tống Hoành Giang chịu trói ngay tại chỗ.

Tất cả tu vi của lão, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, hoặc có thể nói, từ lúc lão đi theo bước vào Ma quật thì đã hoàn toàn từ bỏ phản ứng.

Lão chỉ lẳng lặng nhìn Trang Cao Tiện, tùy ý để bàn tay của vị Chân Nhân đương thời này giằng co với hầu cốt của lão.

Lão hiểu rất rõ, chỉ cần Trang Cao Tiện hơi dùng lực một chút thì lão sẽ phải tạm biệt thế gian này.

Cũng có một khoảnh khắc, lão cũng muốn rời đi như vậy.

Mấy trăm năm qua, lão sống thật sự quá thống khổ!

Lão cũng từng là nhân vật lộng lẫy lóa mắt, cũng từng tùy tiện trương dương, sớm đã chán ghét sinh hoạt kéo dài hơi tàn này rồi.

Nhưng mà lão lập tức nghĩ lại... Lão không thể không nghĩ lại ——

Sau khi Trang Cao Tiện giết chết lão ở chỗ này, toàn bộ Thủy tộc Thanh Giang sẽ bị tàn sát không còn một ai, Thanh Giang sẽ bị nhuộm trong một màu đỏ rực.

Nếu lão chết đi như vậy, còn có ai giữ được Thủy tộc Thanh Giang?

Cho nên lão mở to đôi mắt vẩn đục, gian nan chống đỡ áp lực khổng lồ kia, miễn cưỡng nói: “Vì sao không... Vào xem chứ?”

Trang Cao Tiện theo bản năng mà thả lỏng một chút: “Đi vào?”

“Gian động quật bên trái kia... Bên trong có tất cả lời giải thích của ta.” Tống Hoành Giang nói.

“Trẫm cũng muốn nhìn, ngươi có thể cho ra lời giải thích gì!”

Giọng nói của Trang Cao Tiện lạnh như băng.

Hắn ta đã hận Tống Hoành Giang cùng cực, cứ như vậy mà bóp cổ Tống Hoành Giang rồi xoay người.

Giống như kéo một con chó chết, hắn ta kéo lê Thanh Giang Thủy Quân đi vào gian động quật bên trái kia!

Đỗ Như Hối há miệng thở dốc, theo bản năng mà muốn khuyên can Trang Cao Tiện không thể làm nhục nhân vật như Tống Hoành Giang được.

Nhưng chung quy ông ta vẫn không nói cái gì cả.

Thân là đế sư, lại là quốc tướng, ông ta rất hiểu Trang Cao Tiện.

Hắn ta thành tựu Chân Nhân đương thời, đánh bại cường Ung – đại địch đã mấy đời, chém giết kiêu hùng Hàn Ân, đưa Trang Quốc tới thời kỳ cường thịnh, Trang Cao Tiện lúc này đang vào thời điểm khí phách hăng hái nhất, tự cao tự đại nhất.

Có một vài kiến nghị, chưa chắc hắn ta có thể nghe lọt tai.

Những Âm Ma không hề linh trí gì kia đang trầm mặc trong từng cái thạch quan. Cứ như đang lạnh nhạt nhìn chăm chú những kẻ thông minh này đang xảy ra chuyện gì, mà những người có được trí tuệ này đang bỏ lỡ cái gì.

Trang Cao Tiện dùng một tay kéo lê Tống Hoành Giang già cả, rốt cuộc đi đến trước quan tài lưu ly kia.

Đương nhiên nhãn lực của hắn ta hơn xa Khương Vọng, liếc nhìn một cái đã nhìn ra được quan tài lưu ly này và gian thạch quan hang tròn bên ngoài tồn tại liên hệ nào đó.

Mà trong thân thể nữ nhân bị xiềng xích và phù chú trấn phong kia che giấu sức mạnh làm hắn ta cũng hơi nhướng mày.

“Đây là lời giải thích của ngươi? Dùng những Âm Ma bên ngoài đó nuôi một con Ma càng mạnh hơn?” Giọng điệu của Trang Cao Tiện cực lạnh.

“Ngươi nên để ta đứng cho đàng hoàng.” Tống Hoành Giang già nua nói.

Dưới tình huống sinh tử hoàn toàn bị quản chế bởi người khác, yêu cầu thứ nhất của lão là phải đứng cho đàng hoàng.

“Ồ. À.”

Trang Cao Tiện khẽ gật đầu. Hắn ta đáp lại hai tiếng, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, sau đó trực tiếp buông lỏng tay.

“Vì sao ngươi không cẩn thận nhìn kỹ muội ấy đi?” Mặt Tống Hoành Giang không có cảm xúc mà hỏi.

“Chỉ là một con Ma không có thần trí, lại có gì đáng giá...” Trang Cao Tiện nói được một nửa thì dừng lại, giọng trở nên lạnh hơn: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

Đến lúc này, Tống Hoành Giang đã không có gì cần kiêng dè nữa.

Khi cục diện tệ nhất trong dự đoán đã xảy ra, lão lại cảm thấy nhẹ nhõm.

“Ngươi có cảm nhận được không?” Lão dùng một ánh mắt bi thương nhìn Trang Cao Tiện: “Ngươi rất giống muội ấy?”

“Nói hươu nói vượn!” Trang Cao Tiện lạnh giọng quát lớn: “Đường đường là Thanh Giang Thủy Quân lại nói chuyện vô cớ như thế sao? Vì cầu sinh mà cái gì ngươi cũng nói ra miệng được!”

“Đúng vậy, ngươi trông có vẻ thật bình thường, không tuyệt đẹp như muội ấy.” Tống Hoành Giang nhìn thoáng qua quan tài lưu ly, lại quay lại nhìn Trang Cao Tiện: “Nhưng đó là vì Trang Thừa Càn quá khó coi. Chẳng lẽ trong vương cung Trang Quốc không có bức họa của tổ mẫu ngươi sao?”

Đương nhiên trong vương cung Trang Quốc có bức họa của bà. Tất nhiên Trang Cao Tiện cũng đã nhìn thấy, cho nên sau đó hắn ta mới mất bình tĩnh như vậy.

Chỉ là lúc ban đầu, hắn ta căn bản không liên tưởng theo hướng này mà thôi.

“Vớ vẩn!” Hắn ta nói như vậy.

Tống Hoành Giang lại nhìn về phía nữ nhân bị trấn phong trong quan tài lưu ly, ánh mắt thật mềm nhẹ: “Ngươi có nghĩ tới vì sao tổ mẫu của ngươi lại nằm ở chỗ này, nằm ở đáy nước Thanh Giang không?”

“Thanh Giang Thủy Quân, ngươi thật là trò cười lớn trong thiên hạ, con Ma này sao lại cùng trẫm...”

Tống Hoành Giang cắt ngang lời tự giải thích của hắn ta: “Bởi vì trước khi nhập ma, muội ấy là Thủy tộc, nàng là thân muội muội của ta!”

Đỗ Như Hối đứng một bên trầm mặc không nói.

Lúc này ông ta đã hiểu, lúc ở bên ngoài Ma quật, ý cười cổ quái kia trong mắt Tống Hoành Giang có ý nghĩa là gì.

Trong cơ thể Trang Cao Tiện đang chảy dòng máu của Thủy tộc!

Hắn ta là hỗn huyết giữa Nhân tộc và Thủy tộc, mà không phải một Nhân tộc thuần khiết.

Vốn dĩ... Hắn ta không có tư cách làm quốc chủ.

Danh không chính, ngôn không thuận, thể thống không hợp.

Đây mới là đại sự thật sự làm dao động xã tắc Trang Quốc!

Một khi bại lộ ra ngoài, Cảnh Quốc sẽ lập tức không thừa nhận Trang Cao Tiện.

Nhưng điều làm ông ta cảm thấy hoang mang chính là… Quả thật hỗn huyết có khả năng hoàn toàn mất đi đặc thù của Thủy tộc, nhưng Trang Cao Tiện đã là Chân Nhân đương thời, làm sao lại hoàn toàn không biết huyết mạch của mình là gì?

Lúc trước khi hắn ta kế vị, lại làm cách nào mà qua được cửa ải sắc phong của Ngọc Kinh Sơn?

Làm quốc tướng Trang Quốc, cầm quyền nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Đỗ Như Hối phát hiện quốc gia này còn ẩn giấu nhiều bí mật như thế!

“Muội muội của ngươi thành Ma, có quan hệ gì với trẫm chứ?” Trang Cao Tiện còn đang giãy giụa: “Phụ hoàng của trẫm chính là Nhân Hoàng Đế, tổ phụ của trẫm là Trang Thái Tổ. Tổ mẫu của trẫm là Hiếu Từ Cao hoàng Hậu Hề thị!”

“Hiếu Từ Cao hoàng hậu Hề Uyển, tên thật là Uyển Khê, vốn có họ là Tống.” Tống Hoành Giang đau đớn mà nói: “Là thân muội muội cùng một mẹ với ta, Tống Uyển Khê!”

Lão hỏi lại: “Bằng không ngươi cho rằng, năm đó ta vì ai mà huyết chiến Lan Hà? Thủy tộc Thanh Giang lại vì ai mà khuynh tộc chiến đấu?”

Hết chương 1026.
Chương 1027

“Bịa đặt câu chuyện thật là cảm động lòng người.”

Trang Cao Tiện cười lạnh lên: “Nuôi Ma thì chỉ còn con đường chết. Ngươi cho rằng, trăm phương nghìn kế lôi kéo quan hệ huyết thống với trẫm thì Thủy tộc Thanh Giang có thể tránh được kiếp nạn này? Có lẽ ngươi không biết như thế nào là Chân Nhân! Trẫm thấy rõ bản thân không có một chút huyết thống Thủy tộc nào!”

“Nhưng làm Chân Nhân đương thời, nhất định ngươi cũng có thể cảm nhận được có cái gì không giống đúng không? Bởi vì lúc trước khi Trang Thừa Càn bày ra thủ đoạn này, hắn cũng chỉ là Chân Nhân mà thôi. Hắn làm hoàn mỹ đến đâu thì ngươi cũng có thể tìm ra điểm không bình thường, đúng không?”

Giọng điệu của Tống Hoành Giang cực kỳ chắc chắn.

Bởi vì chuyện lão nói hoàn toàn là sự thật.

Trang Cao Tiện thật sự biết bản thân không bình thường. Cho nên hắn ta mới cho phép Tống Hoành Giang tiếp tục nói.

Sau khi thành tựu Động Chân, hắn ta biết thân thể của mình không hoàn toàn tương đồng với Nhân tộc bình thường. Đó là một chút sai lệch cực kỳ mịt mờ, trước đây hắn ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ nghĩ đó là biểu hiện thiên phú dị bẩm của mình mà thôi.

Nhưng nếu nói đó là thủ đoạn mà Trang Thừa Càn để lại nhằm giấu đi huyết mạch Thủy tộc của hắn ta thì mọi chuyện có thể được giải thích.

Mà Tống Hoành Giang còn đang tiếp tục nói: “Lúc trước yêu nữ Cốc Y lén hạ độc thủ, cho nên Uyển Khê bất hạnh... Trang Thừa Càn đứng trước mặt thi thể muội ấy mà thề với ta, chỉ có hài tử của hắn và Uyển Khê mới có thể trở thành chủ nhân của Trang Quốc. Ta không biết hắn làm được bằng cách nào, nhưng hắn thật sự thành công. Rất nhiều lúc hắn luôn quá mức lãnh khốc, nhưng chỉ có chuyện này là khiến ta không thể nói được lời nào.”

Cốc Y...

Trang Cao Tiện biết, đây là tên của Hoa quý phi trong hậu cung năm đó của Trang Thái Tổ.

Trong ghi chép là chết bởi một căn bệnh quái lạ.

Nhưng hiện tại xem ra, trong đó có ẩn tình khác.

Hoa quý phi của Thái Tổ lại là yêu nữ gì? Chính là ả hại chết Hiếu Từ Cao hoàng hậu sao?

“Trẫm không phải tới để nghe ngươi kể chuyện xưa.” Trang Cao Tiện tâm phiền ý loạn, cho dù hắn ta là Chân Nhân đương thời, tâm tính lòng dạ đều là đứng đầu, nhưng bất chợt cũng rất khó chấp nhận sự thật mình không phải là Nhân tộc thuần khiết.

Hắn ta cáu giận quát: “Ngươi chỉ cần nói, vì sao nuôi Ma!”

“Bởi vì ta không muốn mất đi muội muội.” Tống Hoành Giang nhìn thẳng vào hắn ta, nếp nhăn khẽ run lên: “Muội muội đơn thuần thiện lương của ta, mang đầy vui mừng trong lòng, khoái hoạt vui sướng mà gả vào vương cung Trang Quốc, khi gặp lại đã hơi thở thoi thóp, sắp biến thành một khối thi thể lạnh như băng, ta không thể chấp nhận!”

“Chỉ có nghĩ cách làm con bé nhập ma, chỉ có thể làm con bé nhập ma...”

Giọng nói của Tống Hoành Giang cực kỳ thống khổ, hình như đang hồi tưởng lại cảnh tượng tuyệt vọng năm đó: “Ta chỉ nghĩ ra biện pháp này mà thôi...”

“Ta biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào, ta gạt mọi người. Bao gồm cả Trang Thừa Càn, bao gồm cả Thanh Ước.”

Trong đôi mắt vẩn đục của lão tràn đầy tơ máu, lão phẫn nộ mà nhìn Trang Cao Tiện: “Ta giấu diếm suốt hai trăm mười tám năm!”

Lão vốn có thể tiếp tục giấu diếm.

Nhưng Trang Cao Tiện lại khăng khăng xông vào!

Khương Vọng phát động cấm chế gương đồng, rơi vào trong Thanh Giang thủy phủ nguy nga.

Đâu đâu cũng đầy màu sắc rực rỡ và bảo vật quý giá.

Còn chưa kịp quan sát rõ hoàn cảnh, thì ngơ ngác nhìn nhau với một bóng người vừa quay đầu lại.

Đó là một nữ tử Thủy tộc có dung mạo xinh xắn, trước khi Khương Vọng xuất hiện có lẽ là nàng ta đang thu dọn phòng. Hiện tại, nàng tta đứng cạnh một chiếc huyền cầm, dùng một cái chổi ngọc đính lông phủi bụi bặm.

Nghe thấy tiếng động nên bất chợt quay đầu, vừa nhìn thấy là một người sống thì tay run lên khiến chiếc huyền cầm cũng rung theo, đồng thời mở mồm như muốn la lên.

Khương Vọng vội vàng bước tới, một tay làm cho đàn ngừng rung, tiêu trừ âm thanh, một tay che môi của nàng ta lại.

Nói nhỏ: "Mạo phạm, xin giữ im lặng!"

Tình huống lúc này khẩn cấp.

Vừa chuyển vị trí, Nặc Y còn chưa kịp thành lập liên hệ với hoàn cảnh thì đã bị nhìn thấy.

Mà ở đây là bên trong Thanh Giang thủy phủ, một khi kinh động đến cường giả Thủy tộc, thì dù hắn có mấy cái mạng cũng không xông ra được. Cho nên phản ứng của Khương Vọng có phần gấp gáp, trước tiên trói buộc đạo nguyên của nữ tử này, tránh nàng ta phát cảnh báo.

Nữ tử Thủy tộc chớp mắt, tỏ vẻ đồng ý rất khôn ngoan. Mấy giọt thủy quang dính trên hàng lông mi thật dài do bất ngờ bị hoảng sợ, theo cái chớp mắt nàng ta rơi xuống nhẹ nhàng.

Có phần khiến người khác thấy mà thương.

"Giết nàng ta, nhanh xử lý gọn gàng!" Khương Yểm còn muốn dữ dội hơn Khương Vọng, trực tiếp hô lên trong Thông Thiên Cung.

Khương Vọng làm ngơ, chỉ nhìn nữ tử Thủy tộc này và dịu dàng nói: "Ngươi đồng ý rồi phải không?"

Nữ tử đó lại chớp mắt.

Thế là Khương Vọng chầm chậm buông tay ra: "Ta không muốn làm hại ngươi, ta cũng chỉ là đi ngang qua đây, sẽ không tạo thành bất cứ mất mát gì với thủy phủ, cũng sẽ rời đi ngay lập tức. Ngươi coi như chưa từng nhìn thấy ta, được chứ?"

Nữ tử Thủy tộc không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, nhìn đến vô cùng nghiêm túc khiến Khương Vọng không biết phải làm sao, có hơi hoài nghi rằng mình vừa rồi có phải quá hung dữ dọa nàng ta sợ rồi hay không.

Nhưng nàng ta chỉ nhìn một hồi, rồi ngập ngừng mở miệng nói: "Ân công?"

Một tiếng ân công này thức tỉnh ký ức lại.

Gần như Khương Vọng nhớ lại ngay lập tức, lúc ấy ở bờ sông Thanh Giang, Bạch Liên vì tái tạo quan niệm đạo đức của hắn, cho nên yêu cầu chuyện thứ hai là cứu Thủy tộc bị bắt cóc ở bờ sông Thanh Giang.

Hình như sò nữ đã cứu khi đó chính là người trước mặt này, hình như… gọi là Tiểu Sương.

Khương Vọng vô ý cúi đầu nhìn vỏ sò trước ngực nàng ta, thấy mặt nàng ta đều ửng hồng đến tận cổ, mới biết mình thất lễ: "Xin lỗi, ta không phải là cố ý…"

"Không sao" Sò nữ cúi nhẹ đầu, tiếng nói y như muỗi kêu.

Đối với vị thiếu niên thanh tú lúc trước nhìn thấy khi tỉnh lại từ trong hôn mê, nàng ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Sau này, khi thành vực Phong Lâm bị hủy diệt, nàng ta còn len lén khóc hết mấy lần.

Chỉ là qua hơn một năm, Khương Vọng đã từng trải quá nhiều, khí chất đã thay đổi cực lớn, càng kiên định, quả cảm, tự tin hơn ngày trước, vì vậy nàng ta không thể xác nhận ngay tức thời.

Sự vui sướng khi bất ngờ được gặp lại, đã xua tan đi nỗi sợ hãi.

Hết chương 1027.
Chương 1028

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nữ thô kệch: "Tiểu Sương, ngươi đang vụng về làm gì đó! Đó là phòng của cố Trưởng công chúa, nếu lỡ tay làm hỏng gì đó thì coi chừng ta lột da người!"

"Vâng!" Tiểu Sương vội đáp: "Không cẩn thận đụng phải dây đàn, không có chuyện gì cả!"

"Thật là, mở to con mắt ra mà làm!" Nữ tử giọng thô đó vừa chửi vừa đi xa.

Tiểu Sương thè lưỡi, nhìn Khương Vọng, nói nhỏ: "Thật ra ma ma là người tốt, bà ấy đang nhắc nhở ta đó! Chỉ là nói chuyện có hơi lớn tiếng..."

"Ồ, ra là vậy." Khương Vọng hơi mất tập trung.

Hắn đang bàn bạc hướng đi với Khương Yểm trong Thông Thiên Cung.

"Ân công, ngài đến thủy phủ… là có chuyện gì sao?" Tiểu Sương nói nhỏ, vừa nói xong lại tự lắc đầu: "Không tiện thì không cần nói đâu."

Nàng ta trộm nhìn Khương Vọng: "Ta muốn hỏi là có thể giúp gì được cho ngài hay không ấy mà."

"Bảo nàng ta dẫn ngươi đi tìm Tống Thanh Chỉ, chính là bạn nhỏ kia của An An, chắc là ngươi vẫn còn nhớ." Khương Yểm lại đang vạch ra kế hoạch: "Nó là viên ngọc quý trên tay Tống Hoành Giang, chúng ta có thể dùng để tự bảo hộ."

"Ngươi đừng có nhắc An An với ta." Khương Vọng trả lời trong Thông Thiên Cung với giọng nói lạnh lùng: "Ta sẽ không vô liêm sỉ đến mức dùng một đứa bé gái để uy hiếp Tống Hoành Giang."

Suốt chặng đường hắn hết sức phối hợp với Khương Yểm, gần như là nói gì nghe nấy. Lúc này, lời từ chối này là làm rõ giới hạn cuối cùng.

Dường như hắn sớm đã quên mất sò nữ đã tiện tay cứu lấy lúc ấy, ấn tượng sâu sắc hơn với hắn là đoạn đường cõng Bạch Liên chạy trốn kia, sự dũng cảm và nhiệt huyết cùng với sự sống, cái chết như ngàn cân treo sợi tóc khi đó.

Khương Vọng cũng không mong đợi gì với sự mang ơn của Tiểu Sương, tuy nhiên trong lòng cũng có mấy phần ấm áp.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lên tiếng nói: "Thật không dám giấu, ta trốn ở thủy phủ là để tránh họa. Kẻ thù của đang truy sát ta. Đợi qua khỏi nguy hiểm, ta sẽ lặng lẽ rời đi."

Tiểu Sương khẽ nói: "Chỗ này là phòng của cố Trưởng công chúa, trừ thiếu quân lâu lâu sẽ đến ngồi ra thì ngày thường cũng sẽ không có ai lui tới. Ngài có thể trốn ở đây. Nếu bên ngoài có tin tức gì, ta có thể giúp ngài đi xem."

Khương Vọng ấm giọng cười một tiếng: "Vậy thì đa tạ ngươi, ngươi thật tốt bụng."

Tiểu Sương lại đỏ mặt, ngại ngùng hết một hồi, mới nói: "Kẻ thù của ngài có dáng vẻ thế nào? Ta đi xem xem có còn ở Thanh Giang không. Thủy quân và Thiếu quân đều ở nhà, ta không sợ."

Rõ ràng nàng ta vẫn chưa biết chuyện Đỗ Như Hối chạm mặt Tống Hoành Giang trước Thủy phủ.

"Là một ông già tóc đen." Khương Vọng cũng không có ý muốn từ chối, chỉ nhắc tới: "Nếu ngươi đi quan sát tình hình, thì nhất định phải cẩn thận."

"Ta biết rồi... Vậy ta đi đây."

Tiểu Sương nói nhỏ xong, quay người nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Gần như chân trước nàng ta vừa đi, chân sau Khương Vọng cũng rời bước, dự định len lén trốn khỏi Thanh Giang thủy phủ.

"Sao phải đi?" Rõ là Khương Yểm rất không vui với quyết định của Khương Vọng, chế nhạo từ trong Thông Thiên Cung: "Không phải nàng ta bảo ngươi trốn ở đây à?"

"Việc gì phải nói bóng gió kiểu này?"

Mấy ngàn con thần hồn Nặc Xà bơi lượn sâu trong Nội Phủ, thăm dò nơi chưa biết, ẩn giấu tâm trạng, bản thể thần hồn của Khương Vọng vẫn ở trong Thông Thiên Cung, trò chuyện với Khương Yểm: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là chạy trốn."

Không phải hắn không tin tưởng Tiểu Sương, nhưng sẽ không đem an nguy của mình gửi gắm lên sự tin tưởng chưa hiểu sâu này.

Sống sót không hề là một chuyện dễ dàng, cần phải rất rất cẩn thận.

"Ngươi cảm thấy, bây giờ rời khỏi Thủy phủ, là có thể trốn được sao?" Khương Yểm lại hỏi.

Tình hình bây giờ là Đỗ Như Hối và Tống Hoành Giang vào Ma quật dưới đáy nước, Khương Vọng bị ép đành phải thông qua chiếc gương đồng kia, chạy trốn vào trong Thanh Giang thủy phủ. Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, Khương Yểm cũng không báo cho hắn biết việc Trang Cao Tiện cũng ở ngay tại hiện trường. Chẳng qua, một Đỗ Như Hối cũng đủ để Khương Vọng bó tay bó chân rồi.

"Vậy ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?" Khương Vọng không vui hỏi.

Nhưng loại "không vui" này, đã bị che giấu phần lớn.

Thật sự nội tâm của hắn cũng đồng ý với phán đoán của Khương Yểm. Đỗ Như Hối rõ là có một cách nào đó truy tung được hắn, mà hắn chưa chắc còn có cái Thanh Giang thủy phủ thứ hai có thể ẩn mình.

Cho nên rời khỏi Thanh Giang thủy phủ thật sự là rất nguy hiểm, mà ở lại Thanh Giang thủy phủ, đợi đến khi Tống Hoành Giang trở về thì cũng nguy hiểm giống vậy.

"Bởi vì ngươi quá yếu, chúng ta thật sự hết lựa chọn… Không phải sao?"

Khương Yểm nói: "Quay lại Ma quật!"

Đây là một ý nghĩ điên cuồng.

Đi đi về về ngay dưới mắt một vị Động Chân, hai vị Thần Lâm.

Đi lại như ở... cạnh vách núi!



Trong Ma quật dưới đáy nước.

Đối mặt với sự phẫn nộ của Tống Hoành Giang, Trang Cao Tiện im lặng thật lâu.

Sau một hồi, hắn ta nói: "Không phải là bà ấy đã nhập ma rồi sao? Bà ấy là Thủy tộc đã chết đi, giờ ngươi nuôi dưỡng ở đây không phải là bà ấy nữa, mà là một con Ma."

Lúc này, tảng đá to trong lòng Tống Hoành Giang ngược lại đã buông xuống.

Dù Cao Tiện có lạnh lùng tàn nhẫn, có tâm thuật đế vương đến đâu, thì cuối cùng Uyển Khê vẫn là tổ mẫu ruột thịt của hắn ta, không thể cắt đứt. Lão nghĩ vậy.

"Quốc quân không cần nhìn nhận nàng, Trang đình cũng không cần."

Thủy quân Thanh Giang dã rất già rồi, già đến mức nếp nhăn đều trở nên nặng nề, thân hình lom khom nói: "Muội ấy chỉ là muội muội của Tống Hoành Giang ta mà thôi."

"Nuôi dưỡng muội ấy ở nơi này, 218 năm. Chưa từng làm hại ai, chưa từng sát sinh. Ta dùng ma khí của Âm Ma cung dưỡng muội ấy. Chờ đến khi ta đi rồi cũng sẽ mang muội ấy đi cùng."

Lão nhìn Trang Cao Tiện: "Bệ hạ chắc cũng đã nhìn ra, ngày đó sẽ không còn quá lâu."

Trong lúc nhất thời Trang Cao Tiện không nói chuyện.

Đỗ Như Hối than nhẹ một tiếng, tiếp lời này: "Cớ gì Thủy quân phải khổ như vậy?"

Tống Hoành Giang lắc đầu: "Uyển Khê muội ấy quá lương thiện, quá trong sáng, không hiểu sự hiểm ác của thế gian. Vừa rời tầm mắt của ta, vào Trang Vương Cung thì đã bị bắt nạt, hương tiêu ngọc vẫn. Ta cho rằng Trang Thừa Càn có thể bảo vệ tốt muội ấy, thế nhưng không. Trên đường đến hoàng tuyền, để ta đến che chở muội ấy vậy."

Trang Cao Tiện nhất thời im lặng, Đỗ Như Hối đành đến làm người ác: "Nhưng chung quy đây là một việc mạo hiểm, một khi bị người khác biết được, tại Thủy phủ, tại Trang quốc..."

Hết chương 1028.
Chương 1029

"Sao lại có người biết? Ta đã giấu 218 năm rất yên ổn!" Tống Hoành Giang chợt ngắt lời ông ta, nhưng giọng nói rất nhanh lại trầm xuống, ngập tràn đau thương: "Không còn bao lâu nữa..."

Lần này, Trang Cao Tiện cẩn thận nhìn Tống Uyển Khê trong quan tài lưu ly hết một hồi, dường như bị tình cảm bắt nguồn từ huyết mạch làm cho cảm động.

Trên gương mặt góc cạnh đã dịu dàng hơn đôi chút.

"Ngài nói nữ nhân hại chết bà ấy kia... Cốc Y? Cuối cùng là chết như thế nào?"

Thậm chí hắn ta lại bắt đầu dùng kính ngữ.

Tôn kính đến đâu cũng là không quá. Suy cho cùng thì trên phép tắc, Tống Hoành Giang đồng cấp với hắn ta, tuổi lớn hơn, bây giờ trên huyết mạch lại là Cữu gia gia của hắn ta.

"Bị tổ phụ ngươi tự tay đánh chết." Tống Hoành Giang nói.

Trang Cao Tiện gật đầu: "Vậy thì… bà chắc đã có thể nhắm mắt."

Giữa Cốc Y và Tống Uyển Khê, Trang Thừa Càn chọn Tống Uyển Khê không chút do dự, tự tay báo thù cho Tống Uyển Khê, cuối cùng cũng là con của Uyển Khê kế thừa quân vị.

Dưới cái nhìn của Trang Cao Tiện, vị tổ mẫu trong vốn chỉ tồn tại trên bức họa đó, chắc hẳn là có thể nhắm mắt.

Tống Hoành Giang hơi nhíu mày, rõ ràng là không hề đồng ý, muội muội chết đi là đau thương cả đời của lão, dù làm bao nhiêu chuyện cũng không thể vãn hồi. Dù phải trả giá gì cũng không bù đắp được.

Nhưng lão không hề lên tiếng phản đối.

Lúc này… bảo vệ được quan tài lưu ly này chính là khẩn cầu tha thiết nhất của lão.

Mà chỉ có Đỗ Như Hối hiểu rõ Trang Cao Tiện nhất, mới nhìn được sát ý nồng nặc từ trong câu nói bình thản này của Trang Cao Tiện!

Hắn ta cho rằng tổ mẫu đã có thể nhắm mắt, vậy thì mọi thứ Tống Hoành Giang làm về sau đều vô nghĩa.

Trang Cao Tiện muốn giết chết Tống Hoành Giang tại đây, tiêu hủy Tống Uyển Khê đã nhập Ma, hơn nữa còn muốn giết chết tất cả Thủy tộc biết Ma quật dưới đáy nước này!

"Bệ hạ." Đỗ Như Hối tiến lên một bước, không chút dấu vết ngăn cách ngay giữa Trang Cao Tiện và Tống Hoành Giang: "Ma quật Thượng Cổ sớm đã cạn kiệt ma khí, ở hiện thế không còn ai nghe thấy, nghĩ nếu qua thêm trăm năm nữa sẽ không còn ai để ý đến. Vĩnh Xương vừa định, Tứ cảnh chưa yên, quốc gia trường cửu dựa vào Thánh Quân, ngài rời cung đã lâu cũng nên trở về."

Trang Cao Tiện lẳng lặng nhìn ông ta, đã hiểu đề nghị của lão sư mình.

Cuối cùng chỉ nói với Tống Hoành Giang: "Trẫm đã quấy rầy, đến lúc nên trở về Tân An rồi. Thủy quân, vẫn xin tự giải quyết cho tốt."

Tống Hoành Giang không hề hay rằng mình đã dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan, lão vẫn ảo tưởng về tồn tại của Tống Uyển Khê trong lòng Trang Cao Tiện.

Người trong tình trạng tuyệt vọng, dù sao vẫn không thể tránh được ôm lấy sự ảo tưởng. Cho dù là cường giả lừng lẫy một thời như Tống Hoành Giang cũng không ngoại lệ.

Trang Cao Tiện chọn bỏ qua việc Ma quật dưới đáy nước, Tống Hoành Giang cuối cùng cũng có thể nhẹ lòng, nghiêm túc nói: "Quốc quân yên tâm, nơi đây sẽ không có người thứ tư biết được."

"Hứa hẹn của Thủy quân, tất nhiên trẫm tin." Trang Cao Tiện gật đầu, chắp tay đi.

Đỗ Như Hối cũng không nói gì, chỉ thi lễ với Tống Hoành Giang một cái, rồi quay người đi theo Trang Cao Tiện.





Thanh Giang lớn như vậy, chứa đựng vô số buồn vui.

Ma quật đáy nước không bị số đông Thủy tộc biết, nhưng lại từng giờ từng phút quyết định vận mệnh Thanh Giang thủy phủ.

Khuê phòng của cố Trưởng công chúa, đương nhiên được bố trí xa hoa, đoan trang.

Nhưng Khương Vọng lại không có tâm trạng thưởng thức.

"Lúc nào trở về Ma quật?" Hắn hỏi Khương Yểm bên trong Thông Thiên Cung.

"Chờ." Khương Yểm chỉ nói một chữ này.

Có lẽ phán đoán tình hình trong Ma quật dưới đáy nước, phải chiếm giữ cực lớn tinh thần của gã.

Sao Khương Yểm có thể nhận ra trước được cường giả Thần Lâm đến gần?

Dù rằng ngay giờ đây đang nhờ vào năng lực này của Khương Yểm để chạy trốn, nhưng Khương Vọng vẫn phải suy nghĩ vấn đề này. Không nói quá nhưng việc này có liên quan đến sống chết!

"Ta lo thời gian để chờ không còn nhiều..." Khương Vọng cố tình tỏ vẻ lo lắng.

"Lòng dạ đàn bà." Khương Yểm lạnh lùng hừ một tiếng, vẫn không vui với việc Khương Vọng thả Tiểu Sương đi: "Muốn ngươi giết nàng ta thì ngươi không giết. Giờ hối hận rồi à?"

Tinh Hà đạo toàn chầm chậm chuyển động trong Thông Thiên Cung, phảng phất bị nhiễm một ít ám sắc.

Có lẽ hắc ám vĩnh hằng, mới là đường về của vũ trụ.

Khương Vọng im lặng một hồi: "Ta không muốn giết bừa, nếu thật sự chẳng may như vậy thì đó cũng là lựa chọn của ta. Ta không hối hận. Việc ta đã lựa chọn thì tự mình gánh chịu."

Tinh Hà tiếp tục phun trào, tựa như con sông thời gian, kiên định vĩnh hằng. Những ám sắc đó, cuối cùng lại bị càn quét hết.

"Vậy thì cứ chờ đấy. Cảm thụ cảm giác sống chết do người khác, rồi ngươi sẽ nhớ rõ." Khương Yểm nói.





Ở nơi Khương Vọng không hề nhận ra, nhưng Khương Yểm nhất định không bỏ lỡ.

Tống Thanh Ước khoác hoa bào, dáng vẻ tuấn lãng đi bộ chậm rãi.

Đi qua cột bạch ngọc điêu văn tinh mỹ, bảo khí Trường Minh Đăng chiếu ra ánh sáng cầu vồng, đi qua vệ binh đang đứng lặng im và hành lang yên tĩnh.

Bước chân của hắn ta lộ vẻ nặng nề.

Một tên tướng lĩnh cao to vội chạy đến, ngăn ở phía trước, vẻ mặt khẩn trương: "Thiếu quân người muốn đi đâu?"

Tống Thanh Ước thở dài một hơi: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không xung động. Chỉ là muốn đến phòng của cô cô ngồi một chút."

Hắn ta hơi đau thương nói: "Ta rất nhớ người."

Tiểu Sương đang rón ra rón rén từ bên cạnh đi qua, chợt dựng tai lên.

Hoang mang quay đầu nói: "Thiếu Quân!"

Tống Thanh Ước nhìn về phía nàng ta: "Chuyện gì?"

Ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng Tiểu Sương đã căng thẳng đến tim muốn ngừng đập.

"Việc đó... Thiếu quân đại nhân. Ta vừa dọn dẹp phòng của cố Trưởng công chúa, đốt Vụ Trầm Hương, trong thời gian ngắn không nên đến."

Vụ Trầm Hương là hương cực tốt, nhưng trước khi "vụ trầm", dễ bị nhiễu tan.

Ngược lại, Tống Thanh Ước không nghĩ nhiều, nghe lời sau đó thở dài một hơi: "Thôi được."

Hắn ta quay đầu nhìn tướng lĩnh cao to kia: "Ngươi xem, luôn không thể chạy trốn, đúng không?"



Không trung bao la.

Nơi đây đã cách xa Thanh Giang.

Trang Cao Tiện quay người lại, Đỗ Như Hối vừa đúng lúc giẫm bước trước người.

"Vừa rồi tại sao Quốc tướng lại ngăn trẫm?" Hắn ta hờ hững hỏi.

"Quốc chiến vừa thắng, quốc cương rộng mở. Nhưng đồng thời Đoạn tướng quân đã bị phế, Hạ tướng quân chết trận, Đổng A cũng gặp chuyện không may. Nay Trang quốc còn rất cần Tống Hoành Giang." Đỗ Như Hối nói: "Trên huyết thống, ngài ấy đã là Cữu gia gia của bệ hạ, thì Trang quốc càng cần ngài ấy hơn. Chiến lực như vậy không nên chết trong tay bệ hạ."

Hết chương 1029.
Chương 1030

Đỗ Như Hối chú ý được, khi mình nói đến "Cữu gia gia", Trang Cao Tiện đã nhíu mày.

Chủ một nước như Trang Cao Tiện, sẽ không tùy tiện để lộ cảm xúc. Để Đỗ Như Hối nhận ra được điểm này, đơn giản là cố ý nói ông ta cẩn thận ngôn từ, những lời này Quốc chủ không thích nghe thêm lần nữa.

Đỗ Như Hối vô cùng sáng suốt nên có thể hiểu rõ điểm này, nhưng vẻ mặt của ông ta lại đặc biệt thản nhiên, không thích nghe, cũng phải nghe. Có đôi lúc sự thật thế nào hay tâm trạng của Quốc chủ ra sao cũng không quan trọng, có lợi với xã tắc Trang quốc hay không mới quan trong.

Đạo lý này, Trang Cao Tiện dĩ nhiên hiểu.

Cho nên hắn ta chỉ hơi ngừng lại, rồi chuyển sang nói: "Nhưng việc ông ta nuôi Ma, dù sao cũng là tai hoạ ngầm."

Dù đối với người ngoài thế nào, nhưng đối với Đỗ Như Hối, hắn ta luôn duy trì sự tôn trọng. Đỗ Như Hối đã là thầy của hắn ta từ khi còn là Thái tử. Lúc hắn ta bế quan dưỡng thương, là một tay Đỗ Như Hối chống đỡ xã tắc.

Trong hàng loạt việc lớn như khi hắn ta đạt thành tựu Chân Nhân và chinh phạt Ung quốc, Đỗ Như Hối đều đảm nhận vai trò quan trọng nhất. Thì phần tôn trọng này là đương nhiên nên có.

"Nếu như bệ hạ vô địch thế giới, thì dù cho nuôi Ma, liệu ai dám đến trừ ma vệ đạo? Tùy tiện giảng giải một lời, đều sẽ được tôn làm chân lý. Ngược lại, nếu bệ hạ tay trói gà không chặt, tùy tiện một người đến nói ngài nhập Ma, lại có ai sẽ chứng minh giúp ngài? Cho nên đối với chuyện như thế này, suy cho cũng chỉ là hai chữ thực lực."

Đỗ Như Hối hỏi ngược lại: "Để tránh nguy hiểm trong tương lai mà tự chém đi cánh tay, tự cắt giảm thực lực, chẳng lẽ là lựa chọn sáng suốt sao?"

Trước khi nghe được bí sự hôm nay, ông ta sẽ không đồng ý mạo hiểm vì Tống Hoành Giang. Nhưng sau khi biết được muội muội ruột của Tống Hoành Giang là tổ mẫu của Trang Cao Tiện, bản thân Tống Hoành Giang là Cữu gia trên huyết thống của Trang Cao Tiện, thì những nghi hoặc về hành vi trong quá khứ của Tống Hoành Giang đều được giải thích.

Nhất là Tống Hoành Giang bằng lòng nuôi Ma để giữ Tống Uyển Khê lại, dù biết rõ sau khi nhập Ma đã không còn là người, vẫn cứ bất chấp nguy hiểm để làm việc này. Huyết mạch thân tình giữa lão và Tống Uyển Khê đã thâm lại nặng.

Phần huyết mạch thân tình này rất có thể sẽ chuyển tình đến trên người Trang Cao Tiện.

Như hiện tại, độ đáng tin của Tống Hoành Giang đã tăng lên nhiều. Thế thì phương lược đối đãi Thủy tộc Thanh Giang, tự nhiên cũng phải điều chỉnh cho phù hợp.

Ông ta luôn dạy bảo Trang Cao Tiện rằng làm quân giả không nên chú trọng cảm xúc, mọi thứ đều lấy lợi ích của xã tắc làm trọng.

Một Tống Hoành Giang đáng tin, tuyệt đối đáng giá để mạo hiểm.

Hơn nữa nguy hiểm này chưa chắc lớn như trong tưởng tượng. Ma quật dưới đáy nước đã giấu được 218 năm, sau này có lão và Trang Cao Tiện cùng yểm hộ, nơi này sẽ chỉ bí mật hơn.

Trang Cao Tiện hơi trầm lặng, trực tiếp tự trần sai lầm: "Quốc tướng nói đúng, là trẫm đã thất thố."

Ngưng một chút, hắn ta lại hỏi: "Người tên Cốc Y mà Tống Hoành Giang nói đến có lai lịch ra sao? Sử không ghi chép, xuất thân bình thường. Sao lại dám hại muội muội của Thủy quân Thanh Giang, Thái Tổ hoàng hậu?"

Hắn ta từ cao nhìn xuống núi non sông ngòi dưới chân, đây là giang sơn xã tắc của Trang quốc, hiện tại do hắn ta độc hữu: "Giờ đây nghĩ lại cố sự khi Thái Tổ kiến quốc, dường như bên trong tồn tại không ít bí ẩn."

Tống Hoành Giang rõ là đã suy xét từ sớm, lập tức khom người trả lời: "Nếu như lão thần không đoán lầm… Bà ta chắc là liên quan đến Bạch Cốt đạo, thậm chí, chính là Thánh nữ Bạch Cốt Đạo năm ấy!"

"Bạch Cốt Đạo?" Trang Cao Tiện rõ ràng rất bất ngờ với lời suy đoán này.

Trong hậu cung của Thái tổ Trang Thừa Càn, sao lại có Thánh nữ Bạch Cốt Đạo?

"Lịch sử ghi chép của năm đó có chút sai sót, rất nhiều chân tướng đều đã chôn vùi. Nhưng lão thần lượm lặt tư liệu lịch sử, vẫn có một vài tâm đắc, hôm nay nghe được lời của Thủy quân, đối chứng lại với nhau, đại khái đã hiểu ra rất nhiều."

Đỗ Như Hối nhìn Trang Cao Tiện một cái, chỉ thiếu không nói thẳng ra là Thái tổ Trang quốc Trang Thừa Càn năm đó đã sửa chữa ghi chép trong sách sử, che giấu chân tướng của lịch sử. Xưa nay, bút sử như sắt, người làm quân nhúng tay vào ghi chép của sách sử, là vết nhơ không thể nào rửa sạch.

"Thái Tổ triều ta có ba công lao. Thứ nhất viết chống trả Hàn Ân, thành lập tông miếu Trang quốc. Thứ hai viết tiến hành cải cách tận gốc, càn quét tà giáo Bạch Cốt Đạo. Còn thứ ba viết liên cảnh hợp Đạo, ổn định xã tắc Trang quốc, xây dựng nền tảng trị an lâu dài."

Cái gọi là liên cảnh hợp Đạo, tất nhiên là cách nói đã mỹ hóa. Kỳ thật chính là xưng thần với Cảnh quốc, gia nhập hệ thống phụ thuộc Đạo quốc, thu hoạch được sự ủng hộ của Cảnh quốc trên chính trị và tài nguyên.

Đương nhiên, với tình hình năm đó, đây chắc chắn là một bước linh dương móc sừng (1).

Thái tổ Trang quốc Trang Thừa Càn có tầm mắt rộng lớn, không chỉ nhìn trong cục. Thoát khỏi sự phá rối của Tần Ung, nhảy khỏi vũng bùn Tây cảnh, dẫn Cảnh quốc nhập cuộc, một lần hành động thoát khỏi khốn cảnh, thật sự là hạ cờ tuyệt diệu. Đối với xã tắc Trang quốc, hoàn toàn có thể được ngợi xưng là một công lao lớn.

"Nhưng sau việc ở thành vực Phong Lâm, triều ta lại diệt Bạch Cốt Đạo. Lúc lão thần nhàn rỗi, không thể không nghĩ đến một vấn đề, Bạch Cốt Đạo bây giờ, là mấy lão ma đầu Âu Dương Liệt, Lục Diễm mất mấy trăm năm gầy dựng nên, mà Bạch Cốt Đạo Thái Tổ đã càn quét năm đó, lại nổi dậy từ khi nào?"

Đỗ Như Hối thấp giọng nói: "Sách sử chưa ghi."

Sắc mặt Trang Cao Tiện không thay đổi, sóng lớn trong lòng không lộ ra chút nào.

Ý của Đỗ Như Hối đã vô cùng rõ ràng, hắn ta sao có thể không nghe hiểu?

Vị Quốc tướng của Trang quốc ngày này, nghi ngờ năm đó Trang Thừa Càn lập quốc, đã có dựa sao sức mạnh của Bạch Cốt Đạo. Thậm chí, Bạch Cốt Đạo chính là một trong những lực lượng quan trọng chống đỡ Trang Thừa Càn lập quốc!

Trang Thừa Càn một mặt kết làm huynh đệ với Tống Hoành Giang, uống máu ăn thề, sắc phong muội muội của của Tống Hoành Giang là Tống Uyển Khê làm hoàng hậu, vì để tránh ảnh hưởng từ việc hoàng đến Nhân tộc thông hôn với Thủy tộc, Tống Uyển Khê đổi tên thành Hề Uyển. Mặt khác, ông ta lại nạp Thánh nữ Bạch Cốt Đạo là Cốc Y làm phi, mượn sức mạnh của Bạch Cốt Đạo.

Có sự giúp sức của Thủy tộc Thanh Giang và Bạch Cốt Đạo, Trang Thừa Càn mới có thể lập quốc thành công dưới áp lực to lớn của Ung quốc.

Cốc Y mưu hại Tống Uyển Khê, không thể xem là tranh chấp tình cảm đơn giản, phần lớn có thể là tranh đấu lợi ích ngầm giữa Bạch Cốt Đạo và Thủy tộc Thanh Giang.

Mà Trang Thừa Càn lựa chọn Thủy tộc Thanh Giang, tự tay giết chết Cốc Y, càn quét Bạch Cốt Đạo trong lãnh thổ. Sau này, Bạch Cốt Đạo âm thầm hoạt động bên trong Trang quốc, Tống Hoành Giang thì làm chủ nhân làm tám trăm dặm Thanh Giang, xưng là Thủy quân, ngồi ngang hàng với Trang Thừa Càn, chính là kết quả cuộc đấu tranh này.

Hơn nữa, việc càn quét Bạch Cốt Đạo, lại tạo nên đường lối và điều kiện cho Trang Thừa Càn dựa vào Đạo môn. Loại tà giáo tự khoe là Đạo môn chính thống như Bạch Cốt Đạo, chính là điều mà Đạo môn kiêng kỵ nhất!

Kể cả việc Thái tổ Trang Thừa Càn thân là Chân Nhân đương thời, tại sao sau khi lập quốc mấy chục năm thì đã chết đi, ghi chép trong sách sử nói là bị thương nặng không trị được, nhưng bây giờ xem ra, rất có thể có liên quan đến sự trả thù của Bạch Cốt Đạo…

Những chuyện xưa kinh tâm động phách này, đều ẩn náu trong lịch sử như mây khói. Chỉ cần thêu dệt lại một chút, là ra được một vở kịch đặc sắc tuyệt luân. Đáng tiếc nhân vật trên sân khấu năm đó đều đã mất đi, đến bây giờ, chỉ còn lại mỗi Tống Uyển Khê đã nhập Ma và một Tống Hoành Giang đang kéo dài hơi tàn.

Đây là điểm khốc liệt và cũng là vĩ đại của thời gian!



Hết chương 1030.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom