• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (8 Viewers)

  • Chương 1021-1025

Chương 1021

Đi vào phòng trong động quật mới phát hiện nơi này có ánh sáng, mà không phải hoàn toàn tối đen.

Nguồn sáng đến từ chính giữa động quật, là một cái quan tài lưu ly, nó cực đẹp, cực lạnh lẽo âm u.

Trên quan tài tỏa ra ánh sáng trắng âm u, khiến người ta thấy rõ hình dạng và cấu tạo của nó. Ánh sáng này rất kỳ quái, chỉ có thể tự chiếu sáng bản thân, lại không thể soi được ra gần đó.

Cho nên quanh quan tài lưu ly vẫn là một màu đen nhánh.

“Đến gần xem đi.” Khương Yểm nói.

Vì thế Khương Vọng đi vào bên trong.

Ở giữa động quật có một cái thạch đài, quy cách ngay ngắn, quan tài lưu ly được bày biện trên thạch đài.

Khương Vọng vượt qua ba thềm đá, đến gần vừa nhìn thì thấy được dáng người nằm trong quan tài lưu ly đó.

Đó là một nữ nhân cực kỳ mỹ lệ, khuôn mặt tinh xảo, tóc đen tản ra như dòng thác đổ.

Trên đôi môi cực kỳ diễm lệ của nàng có dán một tấm bùa giấy kim sắc. Hướng lên trên là cái mũi xinh xắn thẳng tắp, long lanh trong suốt. Lại hướng lên trên là một đôi mắt phượng mê người, lúc này nó đang khẽ mở, đang chớp động... Sát ý hung bạo đỏ như máu như muốn lao ra ngay vào lúc này để chém giết sinh tử!

Trong Thông Thiên Cung, Minh Chúc bỗng nhiên nhảy dựng lên! Sau đó lại đột ngột trấn định lại.

Trong nháy mắt nhìn thấy cặp mắt phượng màu máu kia, Khương Vọng thật muốn lập tức rút Trường Tương Tư ra chém giết, bởi vì luồng sát ý kia thật sự quá mức chân thật, quá mức mãnh liệt.

Cũng may trong quan tài lưu ly còn có từng sợi xiềng xích đan xen, trên xiềng xích được khắc vô số phù văn, trói chặt nàng lại trong đó.

Không biết vì sao, sau khi kiềm chế xúc động rút kiếm, trong lòng Khương Vọng có một cảm xúc bi thương khổng lồ không biết từ đâu mà đến.

Cảm xúc thay đổi kịch liệt khiến hắn thoát khỏi trạng thái mơ hồ trong thoáng chốc.

Hắn lấy lại bình tĩnh, tìm về một phần tỉnh táo, mới nghĩ đến một cái tên —— Tống Uyển Khê.

Đây là muội muội trong lời nói của Tống Hoành Giang sao?

Phán đoán từ những lời nói dong dài của Tống Hoành Giang thì Tống Uyển Khê ở trạng thái trong quan tài lưu ly này đã kéo dài hai trăm mười tám năm.

Nàng không chết, nhưng có vẻ cũng không thể nói là còn sống. Ít nhất không nhìn ra được bất cứ dấu hiệu nào như lý trí còn tồn tại trong đôi mắt nàng.

“Nàng làm sao vậy?” Khương Vọng hỏi.

“Nàng thành Ma!” Trong giọng nói của Khương Yểm có một thứ cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, khó có thể trấn áp, lại cực kỳ phức tạp, không thể nhận ra được.

Khương Vọng càng khiếp sợ: “Ma không phải là Ma sao? Chẳng lẽ Thủy tộc có thể thành Ma sao?”

“Ngươi cho rằng Ma đầu tiên xuất hiện như thế nào...”

Khương Yểm trầm giọng nói: “Người tu luyện Ma công thất bại... thì thành Ma!”

Ma là người tu luyện Ma công thất bại!

Hắn chưa từng nghe qua những bí ẩn này.

Chẳng lẽ Ma triều diệt thế vào thời đại Thượng Cổ chỉ là đấu tranh bên trong Nhân tộc hay sao?

Khương Yểm không có lý do gì bịa đặt loại tin tức nghe rợn cả người này để lừa gạt hắn, cho nên Khương Vọng gần như đã tin tưởng chín phần.

Nhưng mà điều này thật sự làm điên đảo nhận thức của hắn.

Hắn rất ít nghe nói đến Ma, nhưng vẫn luôn biết, Ma là một loại tộc đàn khác, là sinh vật tà ác khủng bố. Chúng gây nên Ma triều diệt thế vào thời đại Thượng Cổ, bị Nhân tộc càn quét sạch sẽ. Mà từ thời đại Thượng Cổ đến sau này, chưa bao giờ còn xuất hiện gợn sóng lớn gì nữa.

Ở hiện thế, chúng vẫn đang bị hai đại cường quốc của Nhân tộc liên thủ chặn ở ngoài Biên Hoang, chưa từng tiến vào được.

Nhưng hiện tại, Khương Yểm lại nói ban đầu Ma cũng là người!

Là người tu luyện Ma công thất bại.

“Cái này...” Khương Vọng thư hoãn lại sau cảm xúc khiếp sợ, mở rộng suy nghĩ: “Muội muội của Tống Hoành Giang biến thành như vậy cũng vì tu luyện Ma công thất bại sao? Thủy tộc Thanh Giang vẫn luôn tu luyện Ma công?”

“Ta cũng không rõ chuyện này.” Khương Yểm chậm rãi nói: “Nhưng liên quan tới việc thành Ma, còn có một cách nói. Ma chân chính cho rằng, trở thành Ma mới là thật sự tu thành Ma công, là phương pháp tu Ma công chính xác nhất. Bọn chúng cho rằng, Ma là tồn tại có sự tiến hóa hơn so với Nhân tộc, là chủng tộc càng cao quý hơn. Chỉ là vì thế cô lực mỏng, mới chiến bại trong thời đại Thượng Cổ.”

“Từ từ.” Khương Vọng nghi ngờ nói: “Cái gì mới là Ma chân chính? Chẳng lẽ những thạch quan gian ngoài đó không tính sao?”

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng, chỉ dựa vào những Âm Ma không hề có thần trí đó là có thể gây nên Ma triều diệt thế sao? Có phải ngươi quá coi thường cường giả Nhân tộc thời đại Thượng Cổ hay không?”

Khương Yểm nói: “Ma chân chính là Chân Ma. Cực kỳ hiếm thấy, hàng ngàn hàng vạn kẻ tu luyện Ma công cũng không hoá sinh ra được một tên. Mỗi một tên... Đều có thể đấu lại được Chân Nhân!”

Khương Vọng ngẩn người, sau đó mới nhìn lại Tống Uyển Khê trong quan tài lưu ly: “Vậy nàng có được xem như Ma chân chính không?”

“Đương nhiên không tính.” Khương Yểm thở dài một hơi: “Trạng thái hiện tại của nàng, nhiều nhất chỉ có thể xem như Tương Ma. Cao hơn Âm Ma một bậc, chỉ có linh trí đơn giản, không có trí tuệ hoàn chỉnh. Mạnh đến mấy cũng không thể coi là Chân Ma.”

Nghe ngụ ý của Khương Yểm thì Tống Uyển Khê đã nhập ma, đang bị xiềng xích, kim phù trấn ở trong quan tài lưu ly này có chiến lực không yếu.

Nhưng nàng đã mất đi trí tuệ hoàn chỉnh.

Mỹ nhân không có thần trí gì, mơ màng hồ đồ mà nằm Ma quật dưới lòng đất này đã mấy trăm năm.

Cũng khó trách Tống Hoành Giang lại nói, không biết mình là ích kỷ nhiều một chút, hay là yêu thương nhiều một chút.

Nhìn khối quan tài lưu ly này, Khương Vọng nói không nên lời tâm tình của mình là gì, ngón tay không ngừng vuốt ve chuôi kiếm, trầm mặc giao lưu với Trường Tương Tư.

“Vì sao ngươi luôn đùa nghịch kiếm khí?” Khương Yểm thình lình cất tiếng hỏi.

“Không biết vì sao, ta rất căng thẳng...” Khương Vọng nỉ non, nắm chuôi kiếm thật chặt, chậm chạp nói: “Nghe Tống Hoành Giang nói, hình như loại trạng thái này của Tống Uyển Khê là do lão tạo thành... Chẳng lẽ chuyện nhập ma cũng có thể do người khác chủ đạo sao?”

Không biết Khương Yểm nghĩ tới cái gì, gã dừng lại một lúc lâu rồi mới nói: “Ta cũng không rõ lắm. Mảnh ký ức của Bạch Cốt Tôn Thần không có tình báo liên quan. Nhưng có lẽ chỉ cần tìm đúng phương pháp thì cũng có thể làm được. Cái gọi là ý chí của bản thân, thật ra cũng không thể quyết định quá nhiều chuyện.”

Ta lại cảm thấy, ý chí có thể quyết định rất nhiều...

Hết chương 1021.
Chương 1022

Khương Vọng vẫn chưa nói ra ý kiến bất đồng.

Hắn dùng sức mà lắc lắc đầu, sự tỉnh táo ngắn ngủi qua đi, cái loại cảm giác mơ hồ hỗn độn kia lại dần dần tụ đến, cực kỳ tra tấn, cực độ khó chịu.

Xem ra cảm xúc cực kỳ mãnh liệt có thể duy trì tỉnh táo trong thời gian ngắn ngủi...

Hắn nghĩ như vậy trong lòng, đồng thời nói với Khương Yểm: “Không được, trạng thái hiện tại của ta thật không tốt. Phải nghĩ biện pháp tiêu diệt tâm ma trước đã.”

Hắn tập trung lực chú ý vào trên người Triền Tinh Mãng. Trong Thông Thiên Cung, linh mãng ngày xưa linh động hoạt bát mà hiện giờ có vẻ hơi dại ra đang cư trú trong một góc, vẫn không nhúc nhích. Tinh quang trên người nó đã ảm đạm rất nhiều.

Bên trong Minh Chúc, giọng nói của Khương Yểm xa xăm truyền đến: “Thật ra... Ta biết làm thế nào để lợi dụng tâm ma nhập ma, đó là một môn bí pháp cổ xưa. Hơn nữa trước mặt chúng ta có một Tương Ma thực lực cường đại lại không có thần trí, nếu ngươi có thể thay thế nàng thì sẽ có cơ hội thật sự nhập ma.”

Trong giọng nói của gã có một loại sức mạnh mê hoặc lòng người: “Ý của ta là, nhập ma thật sự. Thành tựu thân thể Chân Ma vạn người không được một. Như vậy, ngươi có thể lập tức có được sức mạnh chiến thắng Trang Cao Tiện.”

Gã nói: “Chuyện này rất nguy hiểm, nhưng ta biết, ngươi tuyệt đối không thiếu dũng khí khiêu chiến nguy hiểm.”

“Thật sự... Có thể chiến thắng Trang Cao Tiện sao?” Thần hồn của Khương Vọng mơ màng, cứ như có thể đồng ý ngay lập tức vậy.

“Đương nhiên.” Khương Yểm nhẹ giọng nói chuyện, như nói nhỏ ở bên tai, có vẻ thân cận, tự nhiên, chân thành: “Chúng ta vốn chính là một thể, chúng ta có cùng nỗi hận với Trang Cao Tiện. Ta vẫn luôn nghĩ, vẫn luôn tìm kiếm biện pháp chiến thắng hắn ta. Chuyện này rất khó, nhưng chúng ta đều chưa từng từ bỏ. Mà ngươi cường đại thì chính là ta cường đại. Ngươi thắng lợi, tức là ta thắng lợi. Nhớ rõ không? Ta còn cần ngươi hỗ trợ cướp lấy Bạch Cốt Thánh Khu. Sẽ có một ngày thế giới này bị chúng ta liên thủ nắm giữ.”

“Nhưng mà sau khi thành Ma, ta còn là ta sao?” Khương Vọng có vẻ đang chần chờ. Không ngừng nắm chặt chuôi kiếm lại buông ra, cứ như có thể đạt được sức mạnh nào từ trong đó.

“Thành tựu Chân Ma, trí tuệ và ký ức của ngươi đều sẽ được giữ lại... Ngươi nói xem có phải ngươi không?”

“Ta ngẫm lại, ta phải ngẫm lại...” Khương Vọng lẩm bẩm tự nói.

“Đương nhiên, ngươi cứ việc suy nghĩ. Không có kẻ nào có thể quyết định thay cho ngươi. Nhưng mà, ta đã lục soát tất cả mọi cách, mà đây là phương pháp duy nhất có thể mạnh lên nhanh nhất hiện giờ trong trí nhớ của Bạch Cốt Tôn Thần. Phải biết là khoảng cách giữa Nội Phủ đến Động Chân giống như lạch trời. Biết bao nhiêu thiên kiêu đều dừng bước trước Thần Lâm, muốn thành tựu Chân Nhân, đâu phải chuyện dễ dàng...”

“Ta biết... Ta biết.” Khương Vọng vuốt ve trường kiếm, chậm rãi nói.

Hắn đương nhiên sẽ không suy xét.

Về chuyện thành Ma, có lẽ Khương Yểm nói là sự thật, nhưng những điều chưa nói rõ mới là trọng điểm.

Một khi thành tựu Chân Ma, có lẽ thật sự sẽ giữ lại ký ức và trí tuệ, nhưng vì sao, lại dùng từ “Giữ lại” này?

Một tu sĩ bình thường sẽ không mất đi ký ức và trí tuệ, cần gì phải “Giữ lại”?

Hơn nữa trong thời đại Thượng Cổ, vì sao những Chân Ma đó sẽ tự nhận mình là một chủng tộc khác?

Nếu thành Ma chỉ là phương thức tu hành khác nhau, nếu chỉ đơn thuần là đạo đồ bất đồng, vậy vì sao lại phát sinh Ma triều diệt thế? Đạo đồ trên thế giới này còn thiếu sao? Nho đạo Thích, binh pháp Mặc... Không phải đều cùng tồn tại kéo dài hay sao?

Vì sao chỉ có Ma tu bị thế nhân phỉ nhổ? Chỉ có Ma là đại địch của Nhân tộc?

Đương nhiên những Chân Ma đó đều có trí tuệ và ký ức, nhưng lại không hề cho rằng mình là Nhân tộc. Điều này chứng minh có lẽ nhận thức của bọn họ đối với thế giới, đối với bản thân đã phát sinh thay đổi từ khi thành Ma.

Đây chính là biến hóa mang tính căn nguyên.

Sau khi thành Ma thì không phải là người!

Đương nhiên Khương Vọng không thiếu dũng khí khiêu chiến nguy hiểm, cái thật sự ngăn cản hắn, không phải là gian nan vạn tử vô sinh sau khi thành tựu Chân Ma. Mà là tất cả những những yêu thương niệm tưởng chờ mong khi sinh ra làm người... Hắn không thể từ bỏ.

Huống chi, hiện tại Tống Uyển Khê còn nửa chết nửa sống nằm ở chỗ này, linh trí hoàn toàn biến mất mà nằm hơn hai trăm năm. Mạnh như Tống Hoành Giang, dồn hết tài nguyên của tám trăm dặm Thanh Giang mà cũng không thể trợ giúp nàng thành tựu Chân Ma.

Khương Vọng ngu xuẩn đến mức nào mới nguyện ý “Thay thế nàng thành Ma” kia chứ?

Trong lòng hắn căn bản không suy xét lựa chọn thành Ma này. Nhưng hiện tại hắn cần để Khương Yểm cho rằng, hắn đã mất đi phán đoán tỉnh táo, hắn đang cực kỳ gian nan để duy trì thần trí.

Bởi vì ảnh hưởng còn sót lại của tâm ma thật sự vẫn luôn tồn tại, hắn dựa vào ý chí cực kỳ cứng cỏi mới có thể lần lượt tỉnh táo lại, có những suy xét như thế này.

Cho nên hắn biểu hiện do dự, hoang mang, giãy giụa!

“Nếu ta thay thế Tống Uyển Khê, vậy nàng sẽ thế nào?” Khương Vọng chần chờ hỏi.

“Ngươi lấy hết Ma khí, nàng đương nhiên sẽ...” Khương Yểm nói tới đây thì lập tức sửa miệng: “Nơi này không thể nán lại, đi qua động quật kế bên đi, mau! Không muốn chết thì chạy nhanh!”

Khương Vọng cũng không chút do dự.

Bởi vì hắn hiểu rất rõ, nguyên nhân có thể làm Khương Yểm phát ra cảnh cáo vào lúc này, chỉ có thể là lại có người tiến vào Ma quật, nói không chừng là Tống Hoành Giang, cũng có thể là Đỗ Như Hối!

Đề tài “Thay thế Tống Uyển Khê thành Ma” cứ bị lược qua như vậy.

Trước mặt cảm giác nguy cơ kịch liệt, thân thể và tinh thần hắn đều khôi phục nhẹ nhàng, quay về sự khống chế của bản thân.

Khương Vọng không dừng lại lấy một giây nào, trong nháy mắt đã bay nhanh ra, trở lại chủ quật treo một trăm lẻ tám cái thạch quan kia. Vừa mới quẹo qua thì đã chui vào lối vào của động quật bên phải kia.

Cảnh tượng trong gian động quật này lại hoàn toàn bất đồng. Đứng ở ngoài cửa động thì thấy không rõ lắm, tầm mắt hỗn độn. Có lẽ là vì trận văn nào đó che lấp, sau khi đi vào động quật thì tất cả đã hoàn toàn bất đồng.

Đầu tiên là cảm giác trước mắt “Sáng” lên.

Động quật nơi đây một mảnh sáng sủa, ngăn nắp loá mắt.

Khác với cái hang âm u, chật chội bên cạnh. Nơi này lấy bạch ngọc trải đất, lấy minh châu làm đuốc, phết sơn vàng kim, bôi vân phấn. Tất cả bố trí đều hết sức tinh xảo. Trong vẻ tráng lệ lại có thể thấy được nét tinh xảo khéo léo.

Nhìn không giống ám quật dưới nền đất, mà lại như khuê phòng nhà ai đó.

Hết chương 1022.
Chương 1023

Chỉ là một trái một phải, lại như một bên địa ngục, một bên thiên đường.

Có lẽ nơi này sẽ tồn tại một ít tin tức, nhưng Khương Vọng cũng không kịp quan sát nhiều, bởi vì thời gian quá mức gấp gáp.

Nghe Khương Yểm chỉ huy, hắn hành động dứt khoát quả quyết, lập tức tìm được một bàn trang điểm được chế từ thanh ngọc, duỗi tay ấn trên cái gương đồng tinh mỹ kia ba cái, sau đó đánh ra một đạo ấn quyết.

Trong khoảnh khắc lưu quang xoay chuyển, xuất hiện ở trước mắt Khương Vọng lại là một cảnh tượng tráng lệ huy hoàng.

Gạch vàng vách ngọc trụ lưu ly, mây trôi lượn lờ, hoa mai bay bổng.

Trước đây dù chưa từng tới nơi này, nhưng Khương Vọng cũng đã lập tức ý thức được đây là chỗ nào của Thanh Giang Thủy Phủ!

Ma quật dưới đáy nước, mặt gương đồng trong “Khuê phòng” hư hư thực thực của Tống Uyển Khê lại có thể nối thẳng vào bên trong Thanh Giang Thủy Phủ!

...

Lại nói ở bên ngoài Thanh Giang Thủy Phủ, lúc Khương Vọng còn ở đó cùng nghe Ma văn thì Tống Hoành Giang và Trang Cao Tiện đang giương cung bạt kiếm.

Đỗ Như Hối, Trang Cao Tiện lần lượt giáng lâm, thái độ cường ngạnh mà muốn điều tra Thanh Giang Thủy Phủ, tra tìm hung thủ đã tập sát Đổng A.

Mà thái độ của Tống Hoành Giang rất kiên quyết, coi đây là vũ nhục nhằm vào lão, kiên quyết không cho phép điều tra, thậm chí bày ra tư thế không tiếc ngọc nát đá tan.

Tình thế diễn biến đến nước này, không khí đã khẩn trương tới cực điểm, đại chiến sẽ bùng nổ vào bất cứ lúc nào.

Mà vào thời điểm này, Trang Cao Tiện thỏa thuê đắc ý kiêu ngạo mấy ngày nay lại duy trì khắc chế ở mức độ nhất định.

Hắn ta nhìn thật sâu vào mắt Tống Hoành Giang, sau đó chậm rãi nói: “Thủy Quân muốn động thủ với trẫm, trẫm lại không thể thất lễ với trưởng giả. Chúng ta có liên minh lập quốc, lại có hữu nghị quốc chiến, có thể nào đánh giết sinh tử, để người khác nhìn trò cười kia chứ?”

“Thủy Quân nói là đổ máu. Máu Thủy tộc Thanh Giang, đương nhiên cực nóng cực rực rỡ, nó từng chảy xuôi trên mảnh núi sông này, cũng từng rửa sạch ngàn dặm lãnh thổ Trang Quốc, trẫm đã chính mắt chứng kiến, trong lòng cũng không quên.”

“Nhưng Đổng khanh là thần dân của triều đình, phó tướng quốc gia. Lại gặp nạn chém đầu, tử trạng thê thảm! Không tru hung thủ thì trẫm dùng cái gì để đứng vững trong thiên địa, sao có thể đối mặt với vạn dân?”

“Quyết tâm này cực kỳ kiên định. Không vì bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì, bất cứ nơi nào mà thay đổi. Cho nên chuyện điều tra Thanh Giang Thủy Phủ tuyệt đối không có cách giải quyết nào khác, nhất định phải làm.”

“Tống Hoành Giang.”

Hắn ta bắt đầu hô thẳng tên Tống Hoành Giang, cho thấy thái độ kiên quyết không thể vãn hồi của mình, sau đó nói: “Ngươi là Thủy Quân, cũng là dân Trang quốc. Trên tay trẫm sẽ không nhiễm máu của dân Trang quốc. Cho nên trẫm cho ngươi một cơ hội.”

“Hiện tại trẫm bắt đầu tự mình điều tra Thanh Giang Thủy Phủ, chỉ tìm tung tích hung thủ, không quan tâm cái khác. Ngươi có thể dùng hết tất cả thủ đoạn để ra tay với trẫm, ngăn cản trẫm điều tra. Cho dù có mạo phạm gì, trẫm cũng tha thứ cho ngươi vô tội. Như thế, đã vẹn toàn chữ tín của Thiên tử, cũng vẹn toàn vinh quang của Thủy Quân ngươi.”

Câu cuối cùng của hắn ta không phải là câu hỏi.

Bởi vì đã là quyết định cuối cùng.

Tống Hoành Giang chỉ có thể chấp nhận, không chịu cũng phải chịu.

Trang Cao Tiện tự nhận thái độ này đã hoàn toàn không làm thất vọng Tống Hoành Giang, cho lão đủ tôn trọng.

Hắn ta lấy địa vị quốc quân mạnh mẽ điều tra, bất cứ ai cũng không thể nói Tống Hoành Giang khom lưng uốn gối. Tính ra thì cũng không làm mất mặt gì lão cả.

Một lời của Thiên tử có gánh nặng của xã tắc.

Trang Cao Tiện khoanh tay mà đứng, nhưng thần thức khủng bố kia đã thổi quét.

Nhưng vào lúc này, Tống Hoành Giang bỗng nhiên giẫm một bước về phía trước.

Tám trăm dặm Thanh Giang như cự long thức tỉnh, sóng nước mãnh liệt, sóng gió điên cuồng cuộn trào. Sức mạnh toàn bộ thuỷ vực Thanh Giang thêm vào thân này, mà lão nâng cao một quyền, đã đấm thẳng vào mặt của Trang Cao Tiện!

Bất cứ người nào nhìn thấy cảnh tượng này, cũng phải kinh hãi đến rớt cằm.

Trang Cao Tiện đã cho một bậc thang để bước xuống, mà Tống Hoành Giang lại bước ngược lên đài cao, thật sự dám ra tay!

Trang Cao Tiện nói thật êm tai, nên cũng không cảm thấy Tống Hoành Giang thật sự dám ra tay với hắn ta.

Quả thật Tống Hoành Giang đã từng là đỉnh cao Thần Lâm, chỉ còn cách Động Chân một bước mà thôi. Nhưng năm đó lão đã chịu thương thế không thể nghịch chuyển, kim khu ngọc tủy đều bị đánh vỡ. Nhiều năm như vậy, chỉ sợ cố gắng lớn nhất là tìm cách để ổn định tu vi, không cho sức mạnh biến mất quá nhanh.

Mà Trang Cao Tiện hắn ta mới lấy Chân Nhân giết Chân Nhân, đang vào thời điểm như mặt trời ban trưa.

Một sụt một tăng, chênh lệch quá rõ ràng.

Chẳng lẽ Thanh Giang Thủy Quân thật sự dũng mãnh như vậy?

Đã qua mấy trăm năm, thân thể sớm đã hủ bệnh, nên chịu già cam phận, chẳng lẽ lão còn có thể dũng mãnh không thay đổi?

Làm sao Tống Hoành Giang dám?

Nhưng lão lại thật sự dám!

Hơn nữa lão thật sự có thể!

Tám trăm dặm Thanh Giang mênh mông cuồn cuộn, trong nháy mắt này, cứ như toàn bộ ngưng tụ lại trên nắm tay của lão.

Vào thời khắc đó, Trang Cao Tiện cảm nhận sâu sắc được, mỗi một giọt nước ở nơi này, mỗi một tấc không gian, đều có khắc vào ấn ký của Tống Hoành Giang.

Lão che chở mảnh thuỷ vực này mấy trăm năm, lão chính là Thanh Giang, Thanh Giang chính là Tống Hoành Giang lão.

Cái gọi là chủ nhân của núi sông lãnh thổ Trang Quốc, chưa bao giờ từng thật sự có được Thanh Giang! Trang Thừa Càn chưa từng, Trang Cao Tiện này cũng không từng!

Trang Cao Tiện không thể không thừa nhận, nắm tay mà lão nhân hủ bệnh này vung tới, làm tồn tại như hắn ta cũng cảm nhận được áp lực, nhưng cũng chỉ là áp lực mà thôi.

Nắm tay của Tống Hoành Giang vung qua, cứ “vung qua” như vậy.

Không có kích lên nửa phần gợn sóng thì đã “vung qua” Trang Cao Tiện.

Trang Cao Tiện khoanh tay đứng tại chỗ, cả góc áo cũng không phiêu động một chút.

Một quyền này đã kết thúc.

Khóe miệng Tống Hoành Giang hiện ra một tia cười khổ.

Lão thật sự già rồi, lão chưa bao giờ cảm nhận được chân thật như thế. Lão không còn là Tống Hoành Giang bá đạo vô song, hoành hành thuỷ vực của năm đó nữa.

Lão cho rằng mình dựa vào căn cơ Thanh Giang, dựa vào tám trăm dặm Thanh Giang thì sẽ có cơ hội làm dao động Chân Nhân đương thời.

Nhưng lão đã quên, lão đã không còn là năm đó.

Trong nháy mắt vung quyền vừa rồi, thật ra lão có cơ hội làm lay động vị trí đứng của Trang Cao Tiện. Nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể làm Trang Cao Tiện lui về phía sau một bước mà thôi.

Muốn càng nhiều hơn... Trong nháy mắt kia, lão làm không được.

Hết chương 1023.
Chương 1024

Lão già rồi, lão thật sự già rồi. Thân thể hủ bệnh này sớm đã không có sinh mệnh lực như lúc trước. Tinh Khí Thần của lão căn bản không thể viên mãn.

Mà lão chỉ có cơ hội một nháy mắt kia.

Bởi vì một nháy mắt này, cũng đủ để Trang Cao Tiện xem khắp tám trăm dặm Thanh Giang này.

Tống Hoành Giang ngơ ngẩn mà thu hồi nắm tay, đứng ở nơi đó, trong mắt chứa đầy buồn bã.

Nhìn thoáng qua cảnh này, giống như lão vừa nghiến răng nghiến lợi, dùng hết toàn lực mà vung nắm tay về phía Trang Cao Tiện, cuối cùng chỉ vòng ở trước mặt một cái, sau đó thì thả xuống.

Hào kiệt vào tuổi xế chiều, anh hùng đã suy bại.

Thân thể đứng thẳng của lão lại khom xuống lần nữa, có vẻ cuối cùng cũng nhận rõ vận mệnh, thừa nhận mình là một lão hủ.

Bóng dáng kia tiêu điều như thế.

Những vệ binh Thủy Phủ đứng ở phía sau lão, lấy tánh mạng ủng hộ lão, bất tri bất giác cũng rơi lệ đầy mặt.

Trang Cao Tiện cũng không để ý đến tâm tình của Tống Hoành Giang, hoặc có thể nói là có để ý thấy, nhưng cũng không quan tâm.

Nơi hấp dẫn sự chú ý của hắn ta là một chỗ thần bí.

Cảnh giới Động Chân lấy linh luyện thần, nắm chắc bản chất thiên địa.

Động Chân Động Chân, thấm nhuần chân thật.

Toàn bộ Thanh Giang Thủy Phủ, thậm chí toàn bộ tám trăm dặm Thanh Giang, đều không thể có bí mật gì giấu diếm được hắn ta.

Thanh Giang Thủy Phủ đã bị tra qua, hắn ta chú ý thấy nhi tử của Tống Hoành Giang đã là đỉnh cao Ngoại Lâu Cảnh, hơn nữa còn sờ được đến ngạch cửa Thần Lâm Cảnh. Cũng chú ý thấy trong Thanh Giang Thủy Phủ, có ba cường giả Ngoại Lâu ẩn nấp, xem như nội tình khá cao. Tiểu nha đầu mà hắn ta đã từng cố ý kết quan hệ thông gia đang bị một lão nhân lưng đeo mai rùa nắm tay, đang lẩn trốn khỏi mảnh thuỷ vực này... Xem ra Tống Hoành Giang thực sự có quyết tâm ngọc nát đá tan...

Trong nháy mắt này, hắn ta đã nhìn thấy tất cả bí mật của Thanh Giang Thủy Phủ không còn sót gì.

Nhưng mà dưới đáy nước ở Thanh Giang lại có một nơi thần bí làm thần thức của hắn ta cũng không thể xuyên thấu.

Đó là nơi nào?

Trong Thanh Giang lại có một nơi như vậy sao?

Hắn ta lạnh nhạt liếc đảo qua Tống Hoành Giang một cái, sau đó đã biến mất ở trước cửa Thủy Phủ, đi thẳng xuống đáy nước!

Đỗ Như Hối lại ở lại tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tống Hoành Giang.

Theo ông ta thấy, phản ứng hôm nay của Tống Hoành Giang cực kỳ kỳ quái.

Điều tra Thanh Giang Thủy Phủ, đúng là lão sẽ không tình nguyện, thậm chí nói là cảm nhận được vũ nhục cũng có thể coi như hợp lý. Nhưng có cần thiết ngọc nát đá tan hay không?

Hoặc có thể nói, loại “Vũ nhục” trình độ này có sánh bằng lúc trước liên binh nhập Lan với thuỷ quân Lạc Quốc sao? Lạc Quốc chính là đại thù của Thủy tộc trong thiên hạ.

Nếu Tống Hoành Giang kịch liệt như vậy, tính tình liều lĩnh đến như vậy, cần gì phải chờ tới hôm nay? Lão gây chuyện trong Quốc chiến Trang Ung thì càng có ưu thế hơn so với hiện tại!

Trí tuệ của Đỗ Như Hối cao đến mức nào, đương nhiên sẽ biết ngay nơi này có vấn đề.

Cho nên sau khi Trang Cao Tiện phát hiện dị thường rời đi, ông ta lại lựa chọn ở lại, nhìn chằm chằm Tống Hoành Giang.

Thân hình Tống Hoành Giang khẽ động, lão cũng rời đi theo.

Trong đáy nước rãnh sâu to lớn kia, Trang Cao Tiện ngừng lại ở phía trước vách đá. Những thủy đằng đó căn bản không thể ngăn trở tầm nhìn của hắn ta, nhưng động quật phía sau thủy đằng kia rốt cuộc cất giấu bí mật gì, hắn ta lại không thể liếc mắt một cái là nhìn thấu.

Hắn ta mà lại không thể liếc mắt một cái nhìn thấu!

Tống Hoành Giang vội vàng ngự thủy mà đến, ngăn cạn giữa hắn ta và động quật. Lúc này, những thủy đằng dữ tợn cắn người phía sau có vẻ cực kỳ dịu ngoan.

“Bệ hạ!”

Lão khẩn thiết nói: “Nơi đây là tuyệt mật, trừ ta ra thì không có người thứ hai biết. Tuyệt đối không có khả năng cất giấu hung thủ giết hại phó tướng.”

Đỗ Như Hối theo kịp lẳng lặng nhìn lão, lần đầu tiên ông ta thấy được... Vẻ mềm yếu trên người vị Thủy Quân già cả này.

Một Tống Hoành Giang bá đạo, một Tống Hoành Giang mấy trăm năm trước dám huyết chiến Lan Hà, một Tống Hoành Giang mấy trăm năm sau dám ngang nhiên ra tay với Chân Nhân đương thời, lại có thời khắc mềm yếu sao?

Trang Cao Tiện lạnh nhạt nói: “Có hay không thì trẫm vào nhìn là biết.”

“Nơi đây quả thật là chỗ riêng tư của Thủy Phủ, không đáng để nhìn.” Nếp nhăn trên mặt Tống Hoành Giang run rẩy, cắn răng mà nói: “Chuyện trước đó bệ hạ cầu lấy nhân duyên vì Thái tử, có thể bàn lại!”

Vì đổi lấy Trang Cao Tiện không tiến vào Ma quật dưới đáy nước, lão tình nguyện để Tống Thanh Chỉ gả cho Thái tử Trang Quốc!

Tống Thanh Chỉ là đứa con gái có được lúc tuổi già của lão, từ trước đến nay yêu thương như trân bảo.

Ban đầu Trang Cao Tiện cầu thân vì Thái tử, đã bị lão không chút lưu tình cự tuyệt. Thậm chí sau đó Tống Thanh Ước còn tới điều động Thủy tộc diễn binh, vì chuyện này mà uy hiếp triều đình Trang Quốc, cũng là do lão ngầm đồng ý, là muốn đánh vỡ ảo tưởng của Trang Cao Tiện.

Lần này phát sinh mâu thuẫn với Đỗ Như Hối, lão cũng lập tức bảo thuộc hạ mang Tống Thanh Chỉ rời đi nhằm trốn tránh nguy hiểm có khả năng xảy ra, còn nhi tử Tống Thanh Ước thì ở lại Thủy Phủ để đối mặt.

Tống Thanh Chỉ là miếng thịt trong tim lão, là viên châu trên bàn tay lão.

Nhưng vào giờ phút này, lão cắt thịt phụng châu!

Trang Cao Tiện trầm mặc một trận, cũng bị chuyện này đả động.

Hắn ta cầu thú công chúa Thủy Phủ cho Thái tử, đương nhiên là vì hoàn toàn khống chế Thanh Giang Thủy Phủ, thật sự biến Thủy tộc Thanh Giang thành con dân Trang quốc. Lúc này Tống Hoành Giang bằng lòng nhượng bộ chấp nhận, tình nguyện uống rượu độc giải khát, hắn ta không có lý do gì không đáp ứng.

Nhưng mà...

Hắn ta không khỏi suy nghĩ, động quật dưới đáy nước này rốt cuộc cất giấu cái gì, mới có thể làm Tống Hoành Giang thoái nhượng, làm lão hy sinh như thế kia chứ?

Bí ẩn không biết kia, có thể thu hoạch được tới tay hay không?

Trang Cao Tiện xoay người, nhìn về phía Đỗ Như Hối gần như đồng thời đi tới với Tống Hoành Giang: “Đỗ tướng cũng biết đây là nơi nào?”

Đỗ Như Hối nhíu mày trầm tư.

Cái ông ta tự hỏi không phải đáp án, mà là có nên nói hay không, nên nói như thế nào?

Cuối cùng ông ta nói: “Động quật này có thể giấu diếm được cảm quan của Chân Nhân đương thời, lão thần nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ đến một khả năng. Có sách cổ có ghi lại, ở lãnh thổ Trang Quốc từng bảo tồn một Ma quật Thượng Cổ, lão thần luôn không biết nó ở nơi nào, không thể ngờ được... Lại ở dưới đáy Thanh Giang này!”

Hết chương 1024.
Chương 1025

Tống Hoành Giang cam chịu mà rũ mắt xuống, lão biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn nữa.

Ma quật Thượng Cổ này là thời trẻ lão tình cờ phát hiện với bằng hữu, hiện thế đã không còn người thứ hai biết được.

Nhưng không ngờ Trang Cao Tiện đăng lâm Động Chân, lại đột nhiên tới cửa vào hôm nay, không tiếc dùng thần thức để thấy rõ toàn bộ thuỷ vực Thanh Giang, tìm kiếm ra được nơi này. Mà còn có một Đỗ Như Hối hiểu biết uyên bác, cả dạng bí văn Thượng Cổ như Ma quật mà cũng có thể biết được.

“Thì ra là Ma quật Thượng Cổ!”

Trang Cao Tiện bừng tỉnh đại ngộ. Bản chất của Ma đã không phải người, tất nhiên Ma quật cũng có khác biệt. Động Chân Cảnh nắm chắc bản chất thiên địa, có thể thấy rõ hiện thế, nhưng lại bị ngăn cách cao độ đối với Ma quật.

Nhưng có thể tìm được nơi này thì đã là biểu hiện của sự cường đại.

Nếu đổi là tu sĩ Thần Lâm, cho dù lấy linh thức bao trùm, căn bản cũng không phát hiện được Ma quật.

“Thủy Quân.”

Hắn ta nghiêm nghị nhìn ngược về phía Tống Hoành Giang: “Xem ra trẫm không thể đồng ý. Chuyện này liên quan đến Ma quật Thượng Cổ, liên quan đến an nguy của ngàn ngàn vạn vạn thần dân trên lãnh thổ Trang Quốc, trẫm nhất định phải tận mắt nhìn thấy, mới có thể an tâm.”

Lời này nói thật đường hoàng, thật hiên ngang lẫm liệt.

“Ma triều đã bị huỷ diệt muôn đời. Liên quân Kinh Mục trấn áp, không có bất cứ một Chân Ma nào có thể đi ra Biên Hoang. Tất cả các Ma quật ở chỗ Nhân tộc đã sớm bị hủy hết Ma khí, bệ hạ thật sự không cần phải lo lắng gì. Địa quật này là chốn vong linh Thủy Phủ yên nghỉ...”

Tống Hoành Giang nói tới đây thì dừng lại.

Bởi vì Trang Cao Tiện đã không tiếp tục nghe lời giải thích mà lão nỗ lực trình bày, mà trực tiếp tát một cái qua, dọn sạch toàn bộ thủy đằng trên vách đá! Sau đó bước vào Ma quật.

Những thủy đằng đó phát ra từng tiếng kêu thảm thiết không cam lòng mà sắc nhọn, sau đó lại đột nhiên im bặt.

Ở trước mặt Chân Nhân đương thời, chúng không có đường nào để giãy giụa.

Tống Hoành Giang trầm mặc đối diện với Đỗ Như Hối. Lão biết Đỗ Như Hối nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào mình, phòng ngừa lão chạy trốn hoặc là làm ra chuyện gì khác.

Nhưng trên mặt lão lại không có chút giận dữ nào. Vào giờ phút này, trong mắt lão lại đột nhiên xuất hiện một ý cười kỳ quái.

“Ngươi muốn theo vào xem luôn không?” Lão hỏi.

Trong lòng Đỗ Như Hối bỗng có chút bất an, nhưng trên mặt không hiện lên chút nào, chỉ nói: “Nguyện cùng Thủy Quân đồng hành.”

“Vậy đến đây đi.”

Tống Hoành Giang xoay người cũng đi nhanh vào Ma quật.

Cho dù lấy trí tuệ của Đỗ Như Hối, lúc này cũng có chút không hiểu ra sao.

Họ vốn đang truy tung hung thủ giết chết Đổng A, sao lại tìm ra Ma quật Thượng Cổ trên lãnh thổ Trang Quốc kia chứ?

Thủy tộc Thanh Giang vốn đang thần phục cùng dung hợp sẽ cất giấu bí mật gì trong Ma quật Thượng Cổ đây?

Quan trọng nhất chính là, ánh mắt kia của Tống Hoành Giang... Là có ý gì?

Ông ta và Tống Hoành Giang đều là tu sĩ Thần Lâm, vốn dĩ không dính bụi trần, nhưng giờ phút này, ông ta nghe phía trước truyền đến tiếng bước chân nặng nề, cũng hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.

Bí mật có thể làm Tống Hoành Giang vứt bỏ hòn ngọc quý trên tay, nhất định cực kỳ trầm trọng.

Thậm chí còn trầm trọng đến mức làm cường giả như lão cũng không thể thong dong.

Đỗ Như Hối vừa đi theo Tống Hoành Giang bước vào cái hang tròn thật lớn trước mắt này thì lập tức cảm nhận được một cảm giác sai lệch khủng bố.

Áp lực cường đại buông xuống.

Toàn bộ thân thể của cường giả Thần Lâm của Tống Hoành Giang bất lực mà bay lên không.

Lão bị một cánh tay bóp chặt lấy cổ, trực tiếp nhấc lên.

Đó là cánh tay của Trang Cao Tiện!

Lúc này Trang Cao Tiện không còn nửa phần ung dung, vẻ mặt của hắn ta cực kỳ nghiêm khắc, khó nén phẫn nộ.

Hắn ta bóp chặt cổ Tống Hoành Giang, thậm chí có chút mất bình tĩnh mà rít gào lên: “Tống Hoành Giang! Ngươi giải thích những chuyện này với trẫm thế nào?”

Mà Đỗ Như Hối hoàn toàn có thể lý giải, phẫn nộ của Trang Cao Tiện từ đâu mà đến.

Nhìn từ góc độ của Đỗ Như Hối mà nói.

Trang Cao Tiện có thể được coi là một vị hùng chủ. Hắn ta quyết đoán, mưu tính, ẩn nhẫn, không thiếu đức tính nào. Lãnh khốc thì lãnh khốc, nhưng chuyện chiêu hiền đãi sĩ, lung lạc nhân tâm, cũng hoàn toàn có thể làm được rất tốt.

Hôm nay hắn ta đích thân đến Thanh Giang Thủy Phủ, một mặt đương nhiên là vì cái chết của Đổng A, mặt khác là vì cảnh cáo Tống Hoành Giang. Nhưng cảnh cáo thì cảnh cáo, từ đầu đến cuối, Trang Cao Tiện cũng biểu hiện cực kỳ khắc chế đối với Tống Hoành Giang. Thậm chí hắn ta bị đánh một quyền mà cũng chỉ lạnh nhạt cho qua.

Sở dĩ giờ phút này mất kiểm soát như thế, hoàn toàn là Tống Hoành Giang đụng vào điểm mấu chốt của hắn ta.

Cái hang tròn trước mắt này chứa đầy thạch quan huyết văn, những Âm Ma rõ ràng còn sống trong thạch quan đó, không một tên nào không tỏ rõ nơi này có liên hệ đến Ma.

Tống Hoành Giang nuôi Ma ở nơi đây!

Đây là chuyện đủ để làm dao động xã tắc Trang Quốc.

Ma là đại địch sinh tử của Nhân tộc.

Trang Quốc nuôi Ma là muốn làm cái gì?

Nếu để lan truyền ra ngoài, có ai sẽ để ý, đó chỉ là hành vi của một mình Tống Hoành Giang? Có ai sẽ nghĩ đến, đó chỉ là hành vi của một mình Thủy tộc Thanh Giang?

Đạo tu Cảnh Quốc có tới trừ Ma vệ đạo hay không?

Ung Quốc vừa thất bại trong chiến tranh, kẻ tàn nhẫn như Hàn Húc giết phụ thân bỏ nước để đoạt quyền có bỏ qua cơ hội tốt này hay không? Hắn ta vừa chấp nối quan hệ với Mặc Môn, trở thành quốc gia duy nhất đại diện cho Mặc Môn từ trước tới nay, nhưng bọn họ nhất định sẽ không chùn bước mà bày ra thực lực trong chuyện này.

Cho dù biết rõ việc này không có liên quan đến triều đình Trang Quốc, nhưng bọn họ nhất định cũng không thèm quan tâm!

Đối với người như Trang Cao Tiện, ngươi có thể vô lễ với hắn ta, có thể không cho hắn ta mặt mũi, thậm chí mắng hắn ta đánh hắn ta nhục mạ hắn ta, chỉ cần ngươi có đủ giá trị, thậm chí hắn ta còn có thể dùng gương mặt tươi cười đón chào. Nhưng nếu ngươi dám làm dao động giang sơn, hắn ta tuyệt đối không giữ lại nửa phần tình cảm.

Đừng nói Tống Hoành Giang chỉ là huynh đệ kết bái năm đó của gia gia hắn ta, cho dù là chính gia gia, cũng không thể đụng vào điểm mấu chốt này.

Giờ này khắc này, Đỗ Như Hối đang lập tức suy xét, có bao nhiêu Thủy tộc biết Ma quật Thượng Cổ này, làm sao mới có thể hoàn toàn phong tỏa tin tức. Còn về chết sống của Tống Hoành Giang, ông ta đã hoàn toàn không thể can thiệp.

Hết chương 1025.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom