• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (11 Viewers)

  • Chương 51-54

Chương 51 Ngông cuồng đủ chưa?

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa khách sạn có mấy cảnh sát đi vào.

Nhìn thấy nhân viên mặc cảnh phục, các vệ sĩ đều dừng tay.

Hiệp cảnh lớn tiếng nói: "Ba chiếc xe ở cửa là của ai? Mau dời đi!”

“Có biết dừng xe không?”

Thì ra là kiểm tra vi phạm quy định dừng xe, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Văn Thành ngang ngược nói: "Không nhúc nhích đấy có thể làm gì lão tử?”

“Anh rể của lão tử, chính là Ngô đại thiếu!”

“Đắc tội chúng tôi, tôi lột da anh ra!”

Tô Bắc Sơn nhìn Tô Tô, nói: "Nghĩ tình cô cũng là cháu gái tôi, tôi cho cô cơ hội cuối cùng.”

“Trả lại nhà máy cho tôi sau đó nghe lời của Ngô Phi thiếu gia.”

“Tôi có thể bảo vệ hai mẹ con bình an phú quý, nhưng mà họ Tần kia, phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi Phi thiếu gia, mặc cho cậu ấy xử trí.”

Biểu hiện của Ngô Phi, khiến bọn họ có cảm giác gà chó lên trời.

Cho nên, không đem người khác để vào mắt.

Hiệp cảnh thấy thế, không nói gì quay đầu đi ra ngoài.

Tô Văn Thành cười ha ha, nói: "Thấy không, ngay cả cảnh sát cũng sợ tôi!"

“Không đúng, là sợ anh rể tôi!”

Đến lúc này, Dương Ngọc Lan là thật sự luống cuống, bà lo lắng nói: "Tần Thiên, không nên đánh nhau!"

“Thế lực của bọn họ quá lớn.”

Những người còn lại nhìn Tần Thiên, chờ hắn tỏ thái độ.

Rất nhiều người kết luận, hắn nhất định sẽ khuất phục.

“Thế lực lớn?” Tần Thiên cười lạnh.

Trong phạm vi toàn thế giới, luận tổng hợp thực lực Thần Vương Điện cũng có thể xếp vào top 3.

Thậm chí, vượt qua thực lực của rất nhiều quốc gia nhỏ.

Trên một danh sách tình báo dưới lòng đất, chủ nhân Thần Vương điện thần bí, được khen là một trong mười người có quyền lực nhất thế giới.

Hôm nay là ngày thành lập công ty của vợ và mẹ vợ, hắn thật sự không muốn động thủ.

Nếu không, loại cặn bã như Ngô Phi này đã sớm trở thành thịt bùn.

Hắn nhìn Ngô Phi, cười lạnh nói: "Thằng nhãi con, mày càn rỡ xong chưa?"

“Nếu như xong rồi thì quỳ xuống dập đầu thỉnh tội đi. Thái độ thành khẩn một chút, không chừng tao còn có thể tha cho mày một mạng.”

“Nếu không, Ngô gia các người liền xóa tên khỏi mảnh đất Long Giang này.”

Cái gì?

Ngô Phi rõ ràng đã chiếm ưu thế áp đảo, Tần Thiên lại còn dám nói những lời như vậy?

Hơn nữa, không chỉ muốn Ngô Phi quỳ xuống cầu xin tha thứ, còn muốn Ngô gia xóa sổ?

Thật khôi hài!

Tô Nam khoa trương nói: "Họ Tần, anh cùng lắm chỉ là hạng thất phu mà thôi cũng dám lớn tiếng nói Ngô gia xóa sổ?"

“Anh biết thế lực Ngô gia không?”

“Tỉnh lại đi, xã hội bây giờ không phải thiên hạ của loại lưu manh như anh.”

"Mà là nhân mạch, tiền tài và quyền lợi, anh hiểu không?"

“Tôi thấy hẳn là anh nên quỳ xuống dập đầu cầu xin chồng tôi tha thứ mới đúng!”

Ngay cả những người đại diện cho hợp tác xã trồng trọt cũng lộ ra ánh mắt lo lắng.

Không thể không thừa nhận, bọn họ cảm thấy, Tô Nam nói đúng.

Hiện tại đã sớm không phải là thời đại đơn thương độc mã, mà dựa vào thế lực để nắm giữ thiên hạ.

Loại tồn tại như Ngô gia, có thể nói hoành hành Long Giang cũng không quá đáng.

Mấy thương nhân y dược kia, sở dĩ nguyện ý gia nhập liên minh y dược dưới sự lãnh đạo của Ngô Phi, nói trắng ra, còn không phải coi trọng thế lực gia tộc sau lưng Ngô Phi sao?

Dựa vào một võ phu Tần Thiên, làm sao có thể lay động Ngô gia?

Lúc này có hai bảo an kinh hoảng chạy vào, nói: "Ba chiếc Mercedes ngoài cửa là của ai?”

"Thị chính đến kéo xe rồi!"

Tô Văn Thành mắng to: "Tên khốn kiếp nào dám kéo xe của lão tử!”

“Không muốn làm nữa có phải không!”

Tô Văn Thành vội vã chạy ra ngoài.

“Chúng tôi dừng ở cửa khách sạn, lại không chiếm đường trong thành phố, dựa vào cái gì mà kéo xe." Tô Nam tức giận không thôi, cũng đi theo ra ngoài.

Bọn họ cố ý dừng xe ở cửa, chính là ra oai phủ đầu với Tô Tô.

“Ông xã, anh mau tới đây!”

“Bọn họ vô lễ với em!”

Sau khi Tô Nam lao ra, rất nhanh truyền đến tiếng thét chói tai.

Ngô Phi cả giận nói: "Muốn chết!" Vội vàng dẫn người xông ra ngoài.

Những vị khách còn lại cũng tràn ra xem náo nhiệt.

Chỉ thấy mấy người mặc đồng phục hiệp cảnh, đem hai chiếc Mercedes - Benz, đã treo lên xe kéo, đang kéo chiếc cuối cùng.

Chiếc xe này là của Tô Nam, cô ta xông lên đánh nhau với hiệp cảnh.

“Các anh ở văn phòng nào?”

“Ai bảo các anh ở chỗ này kéo xe? Mở mắt chó ra nhìn xem, tôi là ai!”

“Khốn nạn!” Từ chiêc xe bên cạnh đi xuống một ông lão tóc vuốt keo cẩn thận, tức giận nói: "Tiểu Phi, sao con cũng ở đây?"

Ngô Phi ngây ra một chút, kích động nói: "Không phải cha ở Châu Âu khảo sát sao, về từ lúc nào?"

Người trung niên này chính là cha của Ngô Phi, Ngô Thiên Hùng.

Cũng là người đứng đầu xí nghiệp Ngô thị.

“Lát nữa sẽ nói với con.”

“Tiểu Phi, con ở đây cũng tốt, mau chuẩn bị cùng cha đón đại nhân vật đến.”

“Xe này đỗ cũng không có mắt, là cha bảo bọn họ tới kéo đi!”

“Nhanh lên, đều kéo đi cho tôi!”

Đại nhân vật?

Thấy ngay cả Ngô Thiên Hùng cũng khẩn trương như vậy, tất cả mọi người đều bối rối.

Tô Nam và Tô Văn Thành, sợ Ngô Thiên Hùng tức giận cũng không dám nói chuyện. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe yêu thích của bọn họ bị kéo đi.

“Ngô tổng, rốt cuộc là đại nhân vật gì, ngay cả ngài cũng ra mặt.”

"Lại nói, sao đại nhân vật đột nhiên lại đến nơi này?" Tô Bắc Sơn cười ha hả hỏi.

“Tô lão cũng ở đây à." Ngô Thiên Hùng cười nói:" Tôi cũng vừa mới nhận được tin tức, trưởng quan chủ chốt mới nhậm chức trong thành phố, còn có lãnh đạo thương hội chúng ta sẽ tới đây.”

“Hình như là muốn tới tham gia một nghi lễ gì đó.”

Nghi lễ?

"Không phải là tới tham gia lễ thành lập công ty của Tô Tô và Tần Thiên chứ?" Tô Văn Thành chen vào hỏi.

“Em trai, em nói bậy bạ gì vậy? Làm sao có thể!”

“Dựa vào bọn họ, sao có thể mời được lãnh đạo lớn như vậy.”

"Ông xã, anh nói những lãnh đạo này có phải tới tham gia nghi thức thành lập liên minh y dược của chúng ta hay không?"

“Đúng rồi, nhất định là như vậy!”

Liên minh y dược thành lập, sẽ thay đổi cục diện ngành y Long Giang, chuyện lớn như vậy, lãnh đạo thị chính đương nhiên phải coi trọng.

Ngô Thiên Hùng ngây người, hỏi: "Tiểu Phi, ba không ở đây mấy ngày, con đã lập liên minh y dược gì?"

Ngô Phi hưng phấn nói: "Đúng vậy ba!”

“Mấy vị ông chủ này đều nguyện ý cùng tiến cùng lùi với chúng ta.”

Bên cạnh, đám người Lý Thành Nam vội vàng nịnh bợ chào hỏi Ngô Thiên Hùng, vỗ ngực biểu thị lòng trung thành.

Ngô Thiên Hùng là thương nhân cáo già, đương nhiên biết giá trị của liên minh y dược này. Ông ta vui mừng nói: "Tiểu Phi, con trưởng thành rồi.”

“Lần này làm không tệ.”

Nghĩ đến trưởng quan thị chính và lãnh đạo thương hội muốn tới tham gia nghi lễ thành lập của con trai mình trong lòng vui như mở cờ trong bụng.

Ngô Phi khiêm tốn nói: "Con vốn muốn khiêm tốn một chút, ngay cả ngài cũng không có báo cáo, không ngờ vẫn bị lãnh đạo biết.”

“Lãnh đạo của chúng ta, thật sự là rất biết quan sát dân tình.”

“Mau nhìn, đến rồi!" Tô Nam hô một tiếng.

Mọi người cùng nhau nhìn phía trước, chỉ thấy ước chừng có hơn mười chiếc xe Audi màu đen đang dần dần chạy tới trước cửa khách sạn.

"Nhanh, chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo!"

Ngô Thiên Hùng vội vàng sửa sang lại quần áo, trên mặt nở một nụ cười công nghiệp.

Ngô Phi không thể tưởng được cử chỉ vô tâm của mình, lại làm thành đại sự như vậy, càng kích động phơi phới.

Ngay cả quan chức cấp cao cũng tới cổ vũ!

Sau hôm nay, đại danh Ngô Phi của cậu ta sẽ vang vọng toàn bộ thương giới Long Giang.

Còn đám người Mã Dung đang vô cùng lo lắng.

Bọn họ nhịn không được tự hỏi, lúc trước có phải quá xúc động hay không?

Hiện tại có nên quay xe thoát khỏi Tô Tô, hướng về liên minh y dược của Ngô Phi hay không?

Đằng sau họ còn có rất nhiều hộ nông dân.

Mà sau lưng mỗi một hộ trồng trọt, lại là một gia đình cần sinh tồn.
Chương 52 Thiên ca em sai rồi

“Ngô Thiên Hùng cũng tới sao?”

“Tần Thiên, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu không, chúng ta nhường bọn họ một bước!”

Nhìn thấy mọi người ở cửa nhảy nhót hoan hô, mơ hồ nghe được tên Ngô Thiên Hùng, Dương Ngọc Lan sợ hãi.

Sắc mặt Tô Tô cũng vô cùng khó coi.

Hai mẹ con vốn là người khởi xướng đại hỉ sự này, không nghĩ tới lại phát triển đến bước này.

Tô Bắc Tề cắn răng, thống hận nói: "Nếu như nhất định phải thông đồng với đám thương nhân bất lương này, tôi tình nguyện về quê bán khoai lang!"

Giờ phút này, trong đại sảnh, cũng chỉ còn lại có mấy người bọn họ.

Tần Thiên cười nói: "Không cần lo lắng, trò hay vừa mới trình diễn.”

Đoàn xe Audi ở cửa chậm rãi dừng lại, mỗi một chiếc xe bên trong đều đi xuống một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn.

Tuy mộc mạc, nhưng khí tức của bọn họ khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Ai u, Thiết hội trưởng, Trương bí thư, các anh tới rồi!”

Nhìn thấy hai người dẫn đầu phía trước, Ngô Thiên Hùng kích động nghênh đón.

Thiết Lâm Phong gật đầu, nói: “Ngô tổng, tin tức của anh thật linh thông. Biết anh ở Châu Âu, cho nên hoạt động lần này vốn không thông báo cho anh.”

Ngô Thiên Hùng vội vàng nói: "Trùng hợp!”

“Tôi vừa xuống máy bay, đã nghe thư ký thương hội chúng tôi báo cáo chuyện này.”

“Đây là chuyện tốt của Long Giang chúng ta. Huống chi Bí thư Trương cũng tới tham dự, tôi dám không tới sao?”

“Bí thư Trương, bên trong tôi đã sắp xếp xong xuôi, mời ngài vào trong đi.”

Bí thư Trương đeo một cặp mắt kính tròn, nhìn qua hào hoa phong nhã, giống như một thư sinh.

Bí thư Trương tùy ý bắt tay với Ngô Thiên Hùng, thấp giọng hỏi Thiết Lâm Phong: "Thiết hội trưởng, ngài xác định, vị kia ở bên trong sao?"

Thiết Lâm Phong vội vàng nói: "Hẳn là không sai.”

Bí thư Trương hít sâu một hơi, bước nhanh vào bên trong.

Chung quanh, mọi người cũng đi theo vào.

Nhất là Ngô Thiên Hùng, ông ta theo sát bên người bí thư Trương đi vào đại sảnh. Nhìn thấy vị trí đối diện, Tô Tô đang ngồi trên xe lăn.

Tần Thiên và Dương Ngọc Lan đứng ở hai bên.

Ông ta ngây người hỏi: "Các người là ai?”

“Nơi này chuẩn bị triển khai hoạt động quan trọng, người không liên quan, nhanh chóng rời đi.”

Bí thư Trương và hội trưởng Thiết đến, người biết đều sẽ đến cửa nghênh đón.

Mấy người này lại chiếm ở vị trí trung tâm, cho nên Ngô Thiên Hùng còn tưởng rằng, là người không liên quan.

Nghe Ngô Thiên Hùng nói xong, Ngô Phi vội vàng nói: "Nói các người đấy? Có nghe thấy không?”

“Còn không mau ra ngoài cho tôi!”

Tô Nam, Tô Văn Thành, Tô Bắc Sơn, cùng với những thành viên liên minh được Ngô Phi kéo tới đều đang rất đắc ý.

Đáng lẽ lễ thành lập khai trương hôm nay vốn là của Tô Tô và Tần Thiên.

Không nghĩ tới, cuối cùng lại bị đuổi ra ngoài.

"Tần Thiên, chúng ta đi mau đi!" nhìn thấy Thiết Lâm Phong và Trương bí thư xuất hiện, Dương Ngọc Lan hoàn toàn chết tâm.

Chuyện cho tới bây giờ, ngay cả một chút ý chí đấu tranh cuối cùng cũng không có.

“Được." Không ngờ lúc này đây, Tần Thiên lại đồng ý.

Hắn đẩy Tô Tô đi ra ngoài.

Chân Thiết Lâm Phong mềm nhũn, sợ hãi nói: "Hôm nay không phải ngày thành lập công ty của ngài và Tô Tô tiểu thư sao?"

“Tôi tới chậm một bước, là bởi vì đặc biệt đi mời bí thư Trương, sao các người lại muốn đi?”

“Vậy sao?" Tần Thiên cười lạnh nói: "Nhưng ở đây hình như có người không hoan nghênh chúng tôi.”

Thiết Lâm Phong vội vàng nói: "Lúc trước có thể có hiểu lầm, cái này chờ một chút rồi nói.”

“Tần tiên sinh, Tô tổng, tôi giới thiệu cho hai người một chút. Vị này chính là Bí thư Trương mới tới.”

“Bí thư Trương vừa nhậm chức, rất coi trọng phát triển kinh tế Long Giang.”

“Nghe nói sự tích của Tần tiên sinh và Tô tiểu thư, đặc biệt tự mình tới chúc mừng.’

Tình hình có chút không đúng?

Bao gồm cả Ngô Thiên Hùng, tất cả mọi người đều có chút mơ hồ.

Chẳng lẽ hội trưởng thương hội Long Giang -Thiết Lâm Phong lại hướng về phía Tần Thiên và Tô Tô?

Chuyện xảy ra kế tiếp, càng làm cho bọn họ mở to hai mắt.

“Bí thư Trương... " Tần Thiên nhìn thư sinh mộc mạc, cười lạnh nói: "Chào đại lãnh đạo.”

Chỉ thấy Trương bí thư vọt tới trước mặt Tần Thiên, cung kính mà kích động nói: "Tần tiên sinh, thật là ngài!"

“Ngài gọi tôi là Tiểu Trương là được rồi!”

"Không nghĩ tới Tần tiên sinh ở Long Giang mở công ty, thật sự làm cho Trương Kiến Huân tôi cảm thấy vinh hạnh!"

“Tần tiên sinh, có chỗ nào cần, ngài cứ việc phân phó!”

Cái gì?

Đường đường là bí thư, ở trước mặt Tần Thiên, lại tự xưng là Tiểu Trương!

Chuyện này mọi người làm sao chấp nhận được???

Ngay cả Thiết Lâm Phong cũng không ngờ rằng, Trương Kiến Huân không chỉ quen biết Tần Thiên, hơn nữa thoạt nhìn...

Nhìn thái độ mà bí thư Trương cung kính với Tần Thiên, ông ta tựa hồ ngộ ra chuyện gì...

“Tần tiên sinh, Tô tiểu thư, hai người mới là nhân vật chính của ngày hôm nay!”

"Tất cả chúng tôi đều ở đây để tham dự buổi lễ thành lập công ty mới của hai người."

“Ngài không thể đi a!" Những lãnh đạo thương hội còn lại đều hùa nhau nói.

Tần Thiên cười lạnh nói: "Không sai, hôm nay là ngày quan trọng của vợ tôi.”

“Chỉ có điều, chúng tôi đều là tiểu dân chúng không có bối cảnh gì, đấu không lại đại nhân vật có tiền có thế như các người.”

“Trong các người có người muốn đuổi chúng tôi đi, chúng tôi cũng không thể mặt dày mà ở lại đây được.”

Thiết Lâm Phong tái mặt.

Trương Kiến Huân không vui nổi trầm giọng nói: "Tôi vừa mới tới nhậm chức, không rõ lắm tình hình ở Long Giang, Thiết hội trưởng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"

Thiết Lâm Phong vội vàng nhìn về phía Ngô Thiên Hùng.

“Tổng giám đốc Ngô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói rõ ràng cho tôi.”

Ngô Thiên Hùng cũng luống cuống, vội vàng quát hỏi Ngô Phi: "Có phải tiểu tử thúi mày đắc tội Tần tiên sinh và Tô tiểu thư hay không?”

“Con...”

“Còn không mau quỳ xuống, thỉnh tội với Tần tiên sinh và Tô tiểu thư!" Ngô Thiên Hùng không cho Ngô Phi giải thích, thẳng chân đá một cước về phía con trai mình.

Ông ta vốn là người thông minh sao không hiểu được đây là chuyện con trai mình gây ra.

Mắt thấy thái độ của Thiết Lâm Phong và Trương Kiến Huân đối với Tần Thiên, tuy rằng ông ta không hiểu cụ thể sự tình bên trong nhưng lựa chọn như thế nào ông ta còn không biết hay sao?

Chỉ có như vậy, mới có thể bình ổn lửa giận của Thiết Lâm Phong và Trương Kiến Huân, bảo vệ được Ngô thị.

Ngô Phi quỳ gối dưới chân Tần Thiên và Tô Tô, cũng bối rối.

Tần Thiên nhìn Ngô Phi, cười lạnh nói: "Phi thiếu gia, cậu không phải thành lập y dược cung ứng liên minh gì đó đến uy hiếp các viện trưởng bệnh viện sao."

"Hơn nữa còn tuyên bố công ty chúng tôi không gia nhập liên minh, không nghe theo chỉ huy của cậu thì liền tiêu diệt chúng tôi sao?"

“Cậu còn nói muốn Tần Thiên tôi quỳ xuống xin lỗi cậu.”

"Sao bây giờ cậu lại quỳ xuống rồi?"

Ngô Phi biến sắc, chuẩn bị mở mồm ra nói.

“Mất dạy!" Ngô Thiên Hùng cho anh ta một bạt tai.

"Thằng khốn nạn, mày nói đi, thừa dịp tao không ở đây mày đã gây ra chuyện gì?"

"Hôm nay không làm cho Tần tiên sinh tha thứ, lão tử đánh gãy chân mày, trục xuất ra khỏi gia môn!"

Lần này, Ngô Phi thật sự luống cuống, bởi vì cậu ta biết cha mình không hề thiếu một thằng con trai như cậu ta, Ngô Thiên Hùng ở bên ngoài còn có mấy đứa con hoang đang rình rập gia sản nhà họ Ngô.

Nếu cậu ta bị phế đi, Ngô Thiên Hùng lập tức có thể dẫn một đứa con riêng đến kế thừa gia nghiệp.

“Thiên ca, Tô tiểu thư, em sai rồi!”

"Lúc trước đều là nói đùa, là em cố ý để cho mọi người có một buổi lễ khó quên mà thôi!"

“Xin mọi người đừng chấp nhặt với em!”

Ngô phi vừa dập đầu vừa tự bạt tai mình, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Chương 53 Cắt băng

Thấy Tần Thiên trầm mặt không nói lời nào, Ngô Thiên Hùng liền nhanh trí vội vàng lệnh tài xế vào trong xe lấy ra một bức tranh.

Cầm bức tranh, trên tay vẻ mặt ông ta kích động, nói: "Tần tiên sinh, đây là trân phẩm tôi có được từ Châu Âu.”

“Mời ngài đến xem!”

Mở ra, phía trên là tám con ngựa phi đằng tuấn dật. Mỗi một con thần sắc khác nhau, rất sống động.

Đây là, Bát Tuấn Đồ?

Trời ạ!

“Là Bát Tuấn Đồ thất truyền của Từ Bi Hồng tiên sinh!" Hiện trường có rất nhiều ông chủ có kiến thức bọn họ nhao nhao kinh hô.

“Không sai!”

Ngô Thiên Hùng thở dài, nói: "Đây là quốc bảo của chúng ta, lưu lạc ở hải ngoại, bây giờ cũng đã về nhà.”

“Tần tiên sinh, hôm nay là ngày khai trương công ty mới của ngài và Tô Tô tiểu thư, tôi đem bức tranh này tặng cho hai người làm quà.”

“Chúc phu thê hai người đại triển kế hoạch lớn!”

"Tần tiên sinh, xin ngài ngàn vạn lần không được cự tuyệt, cũng chỉ có phu thê hai người mới xứng làm chủ nhân của Bát Tuấn Đồ!"

Kỳ thật, bức tranh này ông ta muốn hiến cho Trương Kiến Huân mới nhậm chức kia.

Hiện tại, ngay cả Trương Kiến Huân cũng cung kính với Tần Thiên như thế, ông ta tự nhiên hiểu được người nên nịnh bợ là ai.

“Tần Thiên, như vậy thôi con." Dương Ngọc Lan thấp giọng nói.

Bát Tuấn Đồ mặc dù tốt, nhưng đối với Tần Thiên mà nói, cũng chỉ là một bức tranh bình thường.

Chỉ có điều nghe mẹ vợ nói xong hắn cũng không muốn làm căng, liền gật gật đầu.

Ngô Thiên Hùng vội vàng tự mình đặt lên bàn quà.

Nhìn thấy vị trí chính giữa, lại đặt một đôi quải trượng, một chiếc ô màu đen, ông ta trầm giọng hỏi: "Đây là quà của ai tặng?"

“Cũng thật vô lễ!”

Tô Văn Thành và Tô Nam sợ hãi run rẩy, vội vàng tiến lên, lấy đi "quà tặng" của bọn họ.

Ngô Thiên Hùng thở phào nhẹ nhõm, biết Tần Thiên xem như tạm thời tha thứ cho bọn họ.

Sau khi đặt quà lên bàn, ông ta quay qua quát Ngô Phi: "Lập liên minh y dược gì, quả thực là hồ nháo!”

“Từ giờ trở đi, liên minh lập tức giải tán. Còn không mau cảm ơn Tần tiên sinh và Tô tiểu thư!”

“Chờ một chút." Trương Kiến Huân hô một tiếng, lại cười nói: "Tôi bỗng nhiên cảm thấy, thành lập một tổ hợp cung ứng y dược cũng không tồi.”

“Chúng ta đều biết, mạng người quan trọng, cung ứng y dược càng không thể xảy ra sai sót.”

“Thành lập liên minh y học, thống nhất xét duyệt tư chất, thống nhất kiểm định chất lượng, phòng trừ rồng rắn hỗn hợp trong đấy, đối với các phương diện mà nói, đều là công đức vô lượng.”

“Thiết hội trưởng, liên hiệp này thuộc về thương hội các người, hiện tại, ông đề cử một người phụ trách thích hợp.”

Thiết Lâm Phong vội vàng nói: "Bí thư Trương nói rất đúng.”

“Tôi quyết định người phụ trách liên hiệp đồng thời đảm nhiệm chức phó hội trưởng thương hội chúng ta.”

Ngô Thiên Hùng căng thẳng run một cái, lần này ông ta vội vàng từ Châu Âu trở về chính là muốn tranh cử chức thương hội phó hội trưởng.

Thiết Lâm Phong trưng cầu ý kiến nhìn về phía Tần Thiên, ông ta đương nhiên biết, lấy thân phận của Tần Thiên căn bản không thèm cái chức quèn này.

Ông ta muốn Tần Thiên đến đề cử người thích hợp.

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Sự tình trọng đại, tôi cảm thấy người có quyền đề cử người phụ trách này nhất là ủy ban y học.”

“Mã hội trưởng, ngài tới đề cử đi.”

Mã Dung thở dài, nói: Dương Ngọc Lan phu nhân, lúc trước là một trong những người phụ trách ủy ban của chúng tôi. Nhân phẩm và năng lực nghiệp vụ của bà tôi rõ như ban ngày.”

"Bây giờ, tôi đề nghị bà Dương Ngọc Lan, làm người đứng đầu tổ chức cung ứng."

“Như vậy chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm.”

Dương Ngọc Lan vội vàng muốn cự tuyệt, Trương Kiến Huân vỗ tay nói: "Được!”

“Tôi tán thành đề nghị của viện trưởng Mã!”

Bí thư Trương đều tự mình thừa nhận, còn ai dám phản bác?

Lúc Ngô Phi kêu gọi nhóm người Lý Thành Nam gia nhập liên minh, là muốn đối kháng ủy ban y học.

Trăm triệu lần không thể ngờ được, hiện tại người phụ trách lại thành Dương Ngọc Lan.

Từ nay về sau, bọn họ muốn có tư cách cung ứng các vật dụng y tế, phải do Dương Ngọc Lan phê duyệt.

“Dương tổng đức cao vọng trọng, làm người phụ trách này thật sự là quá tốt!”

“Đúng vậy. Dương tổng là người có kinh nghiệm trong ngành của chúng ta, đã sớm là nhà cung cấp chất lượng tốt. Bây giờ làm người phụ trách liên hợp, thật sự là danh xứng với thực.”

“Dương tổng, chúng tôi đều ủng hộ bà!”

Đám lão hồ ly này vì lợi ích mà gió chiều xoay chiều đó, từng người mặt mày hớn hở khen ngợi Dương Ngọc Lan.

“Tần tiên sinh, Tô tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, thời gian cũng không còn nhiều lắm, nếu không, chúng ta cắt băng khánh thành đi?”

Tần Thiên lắc đầu, nói: "Thiết hội trưởng, ông hiểu lầm rồi.”

“Đây là công ty của vợ tôi, tôi chẳng qua là trợ thủ cho cô ấy.”

“Vợ ơi, có thể cắt băng khánh thành chưa?”

Tô Tô thấy hắn ở trước mặt mọi người, gọi mình là vợ nhịn không được có chút mặt đỏ tim đập.

Nhưng mà đây là thời khắc mấu chốt nhất trong cuộc đời mình, cô nghiêm túc gật đầu.

“Đa tạ Thiết hội trưởng, Trương bí thư và Mã viện trưởng.”

“Hiện tại, tôi rất vinh hạnh mời mọi người cùng cắt băng khánh thành.”

“Được!" Thiết Lâm Phong, Trương Kiến Huân, Mã Dung đương nhiên vô cùng vui vẻ.

Giờ phút này, Ngô Phi còn quỳ gối dưới chân Tô Tô. Tần Thiên tuy rằng không so đo với cậu ta nữa, nhưng không cho phép cậu ta cũng không dám đứng lên.

Mắt thấy Thiết Lâm Phong, Trương Kiến Huân, Mã Dung và Dương Ngọc Lan đi tới trên đài. Tần Thiên thấp giọng nói: "Vợ, anh đẩy em lên nhé.”

“Không cần.”

Tô Tô nói một câu, khuôn mặt kích động đỏ lên.

Cô do dự một chút, cắn răng một cái, lấy chăn đắp trên đùi ra, đứng lên.

Cô đã đứng dậy!

Ánh mắt toàn trường đều kinh hãi!

Mọi người đều biết, sau khi Tô Tô bị thương nửa người dưới bị liệt, đã thành một người tàn phế.

Điều này, làm sao có thể?

Nhất là Ngô Phi đang quỳ gối dưới chân Tô Tô, anh ta tận mắt nhìn thấy thiên sứ bị gãy cánh từ từ đứng lên trước mặt mình.

Tô Tô đã từng là nữ thần anh ta cầu mà không được, hiện tại, càng không thể với tới!

Còn có Tô Nam.

Cô ta khiếp sợ, nhìn Tô Tô toả sáng, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô ta tự ti mặc cảm!

So với Tô Tô, cô ta ngay cả vịt con xấu xí cũng không bằng.

Dưới sự chú ý của vạn người, Tô Tô thở dài, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước nhanh lên đài.

Tự tin như vậy, xinh đẹp như vậy!

Giờ khắc này, cả người Tô Tô đắm chìm trong ánh hào quang rực rỡ, quả thực chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của Thượng Đế!

“Tô Tô!" Dương Ngọc Lan nhào tới, kích động nước mắt lưng tròng. Môi run rẩy, đã nói không nên lời.

“Mẹ, cắt băng khánh thành trước." Tô Tô mỉm cười nói.

Dương Ngọc Lan nhìn Tần Thiên mỉm cười bên cạnh, tựa hồ hiểu được chuyện gì. Đêm hôm đó bà nghe được thanh âm kì lạ kia là Tần Thiên đang giúp Tô Tô chữa bệnh!

Vừa mới khỏi hẳn, Tô Tô cần tĩnh dưỡng, tích góp từng tí một khí lực, cho nên mới không lập tức đứng lên.

Hiện tại, nhìn con gái toả sáng, bà thật sự là cảm thấy, sau khi vượt qua thử thách của ông trời, gia đình bọn họ cuối cùng cũng có thể hưởng được quả ngọt.

“Được. Chúng ta cắt băng khánh thành!" Bà cảm động lau nước mắt.

Theo dải ruy băng cắt xuống, tuyên bố công ty Tô Ngọc chính thức thành lập.

Một công ty mới vừa thành lập, có thể mời bí thư tỉnh, hội trưởng thương hội, ủy viên hội y học cùng tham gia cắt băng khánh thành, có thể nói là xưa nay chưa từng có.

“Trương bí thư, Thiết hội trưởng, Mã viện trưởng, còn có tất cả mọi người, mau ngồi!”

"Vất vả lâu như vậy, bữa tiệc trưa lập tức sẽ bắt đầu." Dương Ngọc Lan kích động chào hỏi.

Có thể tham gia loại tiệc trưa này, tất cả mọi người cảm thấy là một loại vinh hạnh. Mọi người đều ngồi xuống, cả sảnh đường vui vẻ náo nhiệt cả lên.

"Ai là Tần Thiên?" Lúc này ở ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.

Thanh âm tuy không lớn, nhưng sát khí âm trầm bên trong khiến toàn trường rùng mình.

Mọi người cùng nhau nhìn ra.
Chương 54 Hảo hán không ngại thiệt thòi

Trước cửa đại sảnh, xuất hiện một nhóm người.

Một lão giả ở giữa, nhìn qua hơn năm mươi tuổi, mặc áo công phu, sắc mặt ủ dột, khí tức tỏa ra.

Ông ta nhìn chung quanh một vòng, nói: "Ta là môn chủ đời thứ tám của Bọ ngựa môn, Phùng Bảo Quốc.”

“Tần Thiên nhục nhã tiền bối, không nói võ đức kia ở đâu? Đi ra cho ta!”

Nghe được cái tên này, Ngô Phi ở trong góc hiện ra vẻ vui mừng.

Đây là một con át chủ bài mà anh ta sắp xếp.

Lúc vừa mới vào, Ngô Phi đã nói với Tần Thiên, người tới xử lí Tần Thiên đang trên đường đến, chính là nói Phùng Bảo Quốc.

Người bên trái Phùng Bảo Quốc là Đổng Phương, vệ sĩ thân cận của anh ta mà Ngô gia mời về.

Lần trước Tô Nam mang theo Đổng Phương đi tìm Tần Thiên, bị Tần Thiên dùng một tát tát bay, bị nội thương nghiêm trọng. Cuối cùng hôm nay cứu viện cũng đến.

Đổng Phương lấy tay chỉ Tần Thiên, kiêu ngạo nói: "Họ Tần kia, còn không mau lại đây chịu chết!

“Chưởng môn sư huynh của tôi ra tay, thì đến thi cốt của cậu cũng không còn đâu!”

“Ha ha ha ha, nếu cậu sợ chết, lão tử cũng có thể cho cậu một cơ hội.”

“Quỳ xuống, bò tới đây, dập đầu xin lỗi lão tử!”

“Bồi thường cho lão tử mười triệu tiền chữa bệnh, hơn nữa thề trước mặt mọi người, sau này nhìn thấy người của Bọ ngựa môn chúng ta phải đi đường vòng!”

Mọi người khiếp sợ.

Trương Kiến Huân không vui nói: "Những người giang hồ này xảy ra chuyện gì, quả thực hồ nháo.”

Ngô Thiên Hùng tìm được cơ hội biểu hiện, vội vàng nói: "Bí thư, để tôi tới xử lý!"

Ông đứng lên, nghiêm mặt nói: "Hôm nay là ngày thành lập công ty của Tần Thiên tiên sinh và Tô Tô tiểu thư cũng chính là đại hỉ sự của Long Giang."

“Mở mắt chó ra nhìn cho kỹ, ngay cả Trương bí thư và Thiết hội trưởng cũng tới.”

“Những người giang hồ các người, muốn tạo phản sao?”

“Cái gì?” Đổng Phương lắp bắp kinh hãi.

Ông ta vội vàng nhìn về phía Ngô Phi, kịch bản có gì đó không đúng? Sao ông già của cậu lại giúp Tần Thiên nói chuyện?

Còn nữa, bí thư và hội trưởng là xảy ra chuyện gì?

Ngô Phi nào dám đáp lời, anh ta vội vàng cúi đầu.

Trên thực tế, trong lòng anh ta hi vọng Phùng Bảo Quốc ra tay giáo huấn Tần Thiên một trận.

Nhưng mà, anh ta lại không muốn dính dáng tới mấy người này.

“Hóa ra là Trương bí thư và Thiết hội trưởng, hiểu lầm, hiểu lầm." Một lão giả đứng bên phải Phùng Bảo Quốc, vội vàng bồi cười xin lỗi.

Ông là chủ tịch của Hiệp hội võ thuật Long Giang, tên là Bạch Cửu. Mở một võ quán, có thân phận địa vị nhất định giang hồ xưng Cửu gia.

Lần này Phùng Bảo Quốc đến Long Giang, đương nhiên sẽ do ông ta tiếp đãi.

Nghe nói tu vi Phùng Bảo Quốc đã đạt tới cảnh giới tông sư. Cho nên Bạch Cửu vô cùng kính trọng.

“Phùng đại sư, hôm nay thời cơ không đúng. Luận bàn chuyện tình, nếu không chúng ta ngày khác hẹn lại đi.”

Phùng Bảo Quốc nhíu mày, hơi gật đầu với Trương Kiến Huân, cao ngạo nói: "Thì ra có lãnh đạo ở đây, quả thật thất kính.”

“Chẳng qua, luận bàn võ đạo là chuyện tu võ giới chúng tôi.”

“Trương bí thư, ông xác định muốn nhúng tay sao?”

Đổng Phương thấy chưởng môn sư huynh của mình mạnh mồm như vậy, ngay cả bí thư cũng dám cãi lại, ông ta cũng kích động hùa theo nói: "Họ Tần kia, cậu cũng là người tu võ.”

“Hiện tại đồng đạo luận bàn võ thuật, cậu có dám nghênh chiến hay không?”

Trương Kiến Huân nhíu mày, nhịn không được nhìn về phía Tần Thiên.

Quả thật, võ đạo Trung Hoa chính là quốc túy truyền thống, luận bàn võ thuật với nhau có thể duy trì được quốc hồn của dân tộc.

Ông ta là bí thư, theo lý mà nói quả thật không tiện tùy tiện nhúng tay.

Tất cả mọi người nhìn về phía Tần Thiên.

Từ khi Phùng Bảo Quốc xuất hiện, Tần Thiên vẫn chưa có động tĩnh gì.

Giờ phút này, hắn đang cúi đầu bóc quýt, sau đó đem quýt đã bóc xong ân cần đưa đến bên miệng Tô Tô.

“Vợ à, em nếm thử cái này đi, rất ngọt.”

Trước mặt mọi người, Tô Tô đỏ mặt, thấp giọng nói: "Bọn họ tìm anh kìa.”

Tần Thiên tức giận nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của vợ, anh lười chấp nhặt với bọn họ.”

“Không muốn chết thì cút đi cho tôi!”

“Cậu nói cái gì?" Đổng Phương trừng mắt, muốn động thủ. Nhưng ngại mặt mũi của đám người Trương Kiến Huân và Thiết Lâm Phong, không dám xằng bậy.

“Sư huynh, làm sao bây giờ?”

Phùng Bảo Quốc cười lạnh nói: "Nếu hôm nay là ngày đại hỉ của vợ chồng Tần tiên sinh, khách quý chật kín chỗ, chúng ta sao lại không tỏ vẻ chút thành ý được?"

“Bí thư Trương, tôi nguyện ý cùng bọn nhỏ biểu diễn chút công phu, trợ hứng cho mọi người.”

“Chuyện này có thể chứ?”

“Tốt! Chủ ý này hay!" Ngô Phi vỗ tay ba ba, thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, anh ta chột dạ vội vàng che dấu nói:" Cái kia, tôi cảm thấy Phùng đại sư nói đúng.”

“Hôm nay ngày đại hỉ, thiếu một tiết mục giải trí.”

“Nếu có thể có một đoạn biểu diễn công phu đặc sắc, mới là dệt hoa trên gấm.”

Kỳ thật trong lòng anh ta biết Phùng Bảo Quốc nhất định là muốn mượn lúc biểu diễn công phu, đánh lén Tần Thiên.

Chuyện đã đến nước này, bí thư Trương cũng không tiện cự tuyệt. Lại trưng cầu ý kiến nhìn về phía Tần Thiên.

Tần Thiên nhíu mày, nói: "Nếu tất cả mọi người muốn xem, vậy mời Phùng đại sư biểu diễn một chút tuyệt kỹ đi.”

Phùng Bảo Quốc lập tức đi tới một mảnh đất trống ở giữa đại sảnh, ngạo nghễ mà đứng nói với Bạch Cửu:

“Cửu gia, không phải ông muốn ta chỉ điểm cho đồ đệ của ông vài chiêu sao?”

“Bây giờ, ông có thể phái một người đánh tốt nhất lên đây.”

“Tôi lên!" Một tiếng vang thật lớn từ phía sau Bạch Cửu đi ra.

Anh ta tên là Giang Hằng, là đại đệ tử của Bạch Cửu.

Hôm nay xuất đầu không chỉ lãnh giáo công phu của Phùng Bảo Quốc mà càng là vì muốn ở trước Trương bí thư, Thiết Lâm Phong biểu hiện chút thực lực.

Nói không chừng được vị nào đó nhìn trúng, trong chốc lát mời làm bảo tiêu bên cạnh, như thế có phải phát tài rồi không.

“Vì để trợ hứng, trước tiên tôi biểu diễn một chút tuyệt kỹ của Thần Long Võ Quán.”

“Thần Long Quyền!”

Giang Hằng quát khẽ một tiếng, ra quyền như gió, đánh một chưởng.

Được!

Đánh đẹp lắm!

Không hổ là đại đệ tử của Cửu gia, quá lợi hại!

Mọi người chung quanh nhao nhao ủng hộ, không thể không nói Thần Long Quyền này của Giang Hằng uy vũ sinh phong, quả thật bất phàm.

Ngay cả Tô Tô cũng không nhịn được gật đầu.

Bạch Cửu cũng vô cùng đắc ý, nói: “Phùng đại sư, đồ nhi tôi còn trẻ không hiểu chuyện, xin ngài vui lòng chỉ giáo.”

Mọi người nhìn về phía Phùng Bảo Quốc.

Ông ta đã hơn năm mươi tuổi, dáng người thon gầy, thấy thế nào cũng không phải là đối thủ của Giang Hằng trẻ tuổi khỏe mạnh này.

Ai ngờ Phùng Bảo Quốc mỉm cười, nói: "Ngươi, ngươi, còn có ngươi, ba người các ngươi, cùng cậu ta lên đi.”

“Ta chỉ điểm một lần, tránh lãng phí thời gian.”

Cái gì?

Ông ta muốn một lần đấu với bốn cao thủ trẻ tuổi? Mọi người chấn động.

Người trẻ tuổi đều là tâm cao khí thịnh, ở trước mặt nhiều người như vậy đương nhiên không phục.

Trong tiếng rống giận, bốn người, từ bốn phương vị khác nhau, đánh về phía Phùng Bảo Quốc.

Phùng Bảo Quốc giậm chân một cái, lớn tiếng nói: "Ta nhận!”

“Ta hóa!”

“Ta phát!”

Ba động tác, liền mạch lưu loát. Trong tiếng kinh hô, bốn thanh niên trẻ tuổi ngã ra ngoài.

Toàn trường đều kinh ngạc.

Đánh đẹp lắm!

Mọi người phản ứng lại cả sảnh đường vỗ tay rào rào.

Bạch Cửu kích động nói: "Tiếp, hóa, phát, đây là tuyệt kỹ thành danh của Phùng đại sư sao?

Phùng Bảo Quốc ôm quyền, đắc ý nói: "Chư vị quá khen.”

“Kỳ thật, lấy thân phận của ta, vốn không muốn chấp nhặt với người trẻ tuổi.”

“Chỉ tiếc, hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi không có võ đức, không biết tôn trọng trưởng bối.”

Chuyển đề tài, ông ta nhìn về phía Tần Thiên, cười lạnh nói: "Họ Tần, nếu cậu sợ thì ở trước mặt mọi người nói lời xin lỗi với sư đệ ta.”

“Bồi thường chút tiền chữa bệnh, cam đoan sau này không phạm sai lầm tương tự. Bổn đại sư tha cho cậu một lần.”

Như thế nào?

Tô Tô nhịn không được nắm Tần Thiên tay, nói: "Lão nhân này quá lợi hại, nếu không, anh nói xin lỗi đi!"

Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom