• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

  • Chương 55-56

Chương 55: Cảm ơn ơn Tần đại sư không giết

"Em đang lo lắng cho anh sao?" Đối mặt với sự thúc giục của Tô Tô, ánh mắt Tần Thiên đầy vẻ trêu chọc.

"A!" Tô Tô đỏ mặt nói: "Đã là lúc nào rồi, còn có tâm trạng ba hoa!”

“Dù sao người sắp bị ăn đòn là anh, tùy anh muốn làm thế nào thì làm!”

Ngay lúc này, cô ước gì đại sư Phùng đánh tên đáng ghét này một trận cho hả giận.

Đổng Phương nhìn thấy sư huynh của mình thể hiện sức mạnh, làm kinh ngạc mọi người đang có mặt. Anh ta làm sao chịu bỏ qua cơ hội có thể đè bẹp tên Tần Thiên này.

"Tên họ Tần kia, không phải cậu cảm thấy bản thân rất lợi hại sao? Nói thật cho cậu biết, sư huynh tôi đã đạt đến cảnh giới Tông Sư.”

"Chỉ cần cậu có thể tiếp ba chiêu của sư huynh tôi, hận thù lúc trước của chúng ta đèu xoá bỏ hết."

"Đủ thành ý rồi phải không?"

Ngô Phi cố ý nói lớn tiếng: "Đổng Phương, ông có ý gì? Sư huynh ông là Tông Sư thì sao chứ?”

"Tôi nói cho ông biết, cảnh giới của Thiên ca… Là Đại Tông Sư còn lợi hại hơn Tông Sư!”

“Đừng nói tiếp ba chiêu của sư huynh ông, tôi thấy sư huynh ông còn không tiếp được ba chiêu của Thiên ca đấy!”

"Thiên ca, tất cả mọi người chờ đấy, hay là anh lộ ra mấy món nghề, để cho bọn em mở rộng tầm mắt?"

“Cũng vừa hay để cho hai cái thứ không biết trời cao đất dày này hết hy vọng!”

Cậu ta cố ý nâng cao Tần Thiên, thật ra chính là chèn ép Tần Thiên, làm cho Tần Thiên không có đường lui, không thể không nghênh chiến Phùng Bảo Quốc.

Đến lúc đó bị Phùng Bảo Quốc đánh thành quả cà tím, vậy mới hả giận.

Không nghĩ tới, Tần Thiên vẫn lắc đầu, thản nhiên nói: "Cậu nói đúng, cái gọi là Tông Sư, ở trong mắt tôi chỉ là hạt cát, căn bản không xứng để cho tôi xuất thủ.”

"Hơn nữa, Phùng đại sư, ông cũng không xứng với hai chữ "Tông Sư"."

"Nhiều nhất có thể coi là mới bước đến cánh cổng võ sư thôi."

"Cậu nói gì? Cậu dám sỉ nhục tôi!” Sắc mặt Phùng Bảo Quốc thay đổi.

Ở tu võ giới, có một phân chia đẳng cấp. Người mới bắt đầu là võ sĩ, còn được gọi là võ phu, võ đồ.

Những người có một số thành tựu nhất định, được gọi là võ sư. Tu luyện ra nội lực, cái này đã xem như đại sư trong miệng đại chúng rồi.

Đến nội lực đại thành, có thể phóng ra ngoài, xưng là Võ Vương. Hàm ý, vua của võ thuật còn gọi là Tông Sư.

Phùng Bảo Quốc vẫn luôn tự cho mình là Tông Sư, không nghĩ tới Tần Thiên lại nói ông ta chẳng qua mới bước vào cảnh giới võ sư, đối với ông ta đây chính là một sự sỉ nhục, sự nhục nhã không thể chịu đựng được.

“Tên họ Tần kia, tôi sẽ khiến cho cậu quỳ xuống gọi tôi một tiếng gia gia!” Ông ta hoàn toàn tức giận. Gầm nhẹ một tiếng, vọt về phía Tần Thiên.

Giờ phút này nội lực kích phát, vù vù sinh ra gió, vô cùng đáng sợ.

"A!" Tô Tô ngồi bên cạnh Tần Thiên, nhịn không được sợ hãi hét lên.

Cuối cùng Tần Thiên cũng nổi giận, lão già không biết tốt xấu này, lại dám dọa người phụ nữ của hắn, đúng là muốn chết.

Hắn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, ném vỏ quýt vừa mới bóc ra.

Một cái dư ảnh, mọi người hoàn toàn không nhìn rõ nó.

Chỉ nghe thấy một tiếng "ba", sau đó Phùng Bảo Quốc đang xông tới ôm mặt ngã xuống đất.

“Thằng ranh, mày dám ám hại tao!” Ông ta hét, nhìn thấy rõ vỏ quýt rơi xuống dưới chân, ông ta sửng sốt.

Chỉ một miếng vỏ quýt, đã đánh ngã Phùng đại sư? Nhìn một cục sưng đỏ tấy trên mặt Phùng Bảo Quốc, mọi người có mặt đều chết lặng.

Một giây sau, một tràng pháo tay như sấm nổ ra!

“Hay!”

“Không ngờ Tần tiên sinh lợi hại như vậy, hạ gục đại sư trong tích tắc!”

Trong những tiếng hoan hô, sắc mặt Phùng Bảo Quốc trở nên tái mét.

“Tôi không phục!”

“Tên họ Tần, mày——"

Ông ta còn chưa nói xong đã có một dư ảnh khác bắn tới.

Một tiếng bụp vang lên, Phùng Bảo Quốc rên rỉ che miệng, đợi khi ông ta phản ứng lại, mở miệng nhổ ra hai cái răng dính đầy máu và còn kèm theo một múi quýt.

Tần Thiên nhàn nhã nói: "Quả quýt ngon như thế, Phùng đại sư, ông nôn ra thế chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Một miếng quýt đã đánh gãy hai chiếc răng cửa lớn của Phùng Bảo Quốc!

Kỹ năng này là gì?

Lần này, Phùng Bảo Quốc cuối cùng cũng tỉnh táo lại nhìn Tần Thiên, sắc mặt ông ta tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh.

Thủ đoạn của Tần Thiên hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của ông ta!

"Sao vậy sư huynh, có phải tên này đánh lén anh không?"

“Tên họ Tần kia, tôi liều mạng với cậu!” Đổng Phương ở đằng xa, vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Ông ta thẹn quá hóa giận, trực tiếp rút một thanh kiếm ngắn, mắt đỏ hoe chém về phía Tần Thiên.

"Phốc." Tần Thiên hướng về phía Đổng Phương phun một chút.

Hai chấm đen bay tới.

Một tiếng răng rắc, thanh kiếm trong tay Đổng Phương bị chia thành hai khúc. Trên mặt đất chỉ có hai quả cam.

Đổng Phương sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn thanh kiếm ngắn trong tay mình, trợn mắt há hốc mồm, ông ta cứng đờ như tượng đất sắt.

Tần Thiên hừ một tiếng, tức giận nói: "Luôn miệng nói tôi không có tinh thần thượng võ chỉ biết đánh lén, loại người lừa đời lấy tiếng như các người, hiểu cái gì là tinh thần thượng võ (võ đức) chứ?”

"Lần này tha cho các ngươi, nếu còn có lần nữa, trừng phạt nghiêm khắc!”

“Còn không cút đi!”

"Hôm nay tôi xem như được mở mang kiến thức, cái gì mới là cao thủ thật sự."

“Cảm ơn ơn không giết của Tần đại sư!” Phùng Bảo Quốc cúi đầu kính lễ với Tần Thiên, xấu hổ lôi kéo Đổng Phương rời đi.

Về phần Bạch Cửu và đồ đệ của ông ta, mặt mày đen thui cũng vội vả chạy ra khỏi hội trường.

“Tần tiên sinh đúng là kỹ năng thần thông mà!”

"Chúng ta hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt."

“Nào, chúng ta cùng nâng ly mờ Tần đại sư một ly nào!” Trương Kiến Huân vẻ mặt kích động, bưng chén rượu đứng lên.

“Mời Tần đại sư!”

“Tần đại sư đúng là người phi phàm mà!” Có thể hình dung được dáng vẻ kích động của những người khác.

Trong phút chốc, Tần Thiên bị những thương nhân quyền quý này vây quanh, ngay cả Tô Tô cũng bị chen đẩy ra ngoài.

Tô Tô dở khóc dở cười, nhưng mà nhìn Tần Thiên ở trong đám người, bị đám người quyền quý nịnh bợ, cô bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này, ừm, cũng có chút ra dáng.

Dương Ngọc Lan nói nhỏ: "Mấy buổi tối hôm trước, mẹ còn tưởng các con đang cố gắng tạo em bé, bây giờ mới biết là trị bệnh.”

"Nhưng mà con gái, hiện tại con đứng lên được rồi, công ty cũng mở rồi, kế tiếp, có phải nên đưa kế hoạch sinh em bé vào lịch trình hằng ngay hay không, mẹ còn đang chờ ôm cháu ngoại nè!"

“Dương Ngọc Lan, mẹ nói bậy bạ gì vậy?”

"Ai muốn sinh em bé với anh ta?"

“Con còn chưa đồng ý yêu cầu làm làm vợ chồng thật với anh ta đâu!” Tô Tô Tô tức giận đến mức ngay cả tên người mẹ yêu quý cũng gọi ra.

"Không nói với mẹ nữa, con phải đi chiêu đãi những vị lãnh đạo hợp tác xã trồng trọt kia. Họ mới là những người vất vả nhất.” Cô bưng lên một ly rượu, vội chạy đi.

Dương Ngọc Lan nhìn Tần Thiên, lại nhìn con gái yêu kiều quyến rũ của mình, trong lòng vui vẻ nở hoa.

……

Tần Thiên bị nhiều người chuốc rượu như vậy, cho nên hắn đã có chút say.

Hiếm khi có dịp tốt như vậy, nên hắn không dùng nội lực để giải rượu, tận dụng thân phận của một người bình thường để cảm nhận niềm vui khi say này.

Tuy Tô Tô ngoài miệng oán trách nói anh là một tên nát rượu, nhưng về đến nhà lại lấy lý do bản thân muốn ăn canh chua, tự mình xuống phòng bếp làm một chén canh giải rượu.

Vừa húp được một hớp, cô ngay lập tức la làng nói chua quá, sau đó đẩy qua cho Tần Thiên ăn.

Tần Thiên húp như trời hạn gặp mưa, vừa bưng chén lên một hơi đã hết sạch.

Tô Tô tức giận cười nói: "Đúng là cầm tinh con trâu!”

Đến buổi tối, Dương Ngọc Lan đã trở về phòng mình từ sớm. Trước khi đi còn không quên dặn dò: "Tần Thiên, Tô Tô vừa mới khoẻ lại, vẫn cần phải thêm chút thời gian nữa.”

"Buổi tối con xem lại bệnh tình cho nó nhé haha."

"Mẹ yên tâm, cứ giao cho con." Tần Thiên nhìn Tô Tô, nói nhỏ: "Vợ à, hôm nay em thật đẹp.”

"Em không biết đâu, lúc em lên đài cắt băng khánh thành, thật sự giống như tiên nữ hạ phàm, làm cho anh nhìn đến ngây người luôn."

Tô Tô thản nhiên nói: "Nói chút tiếng người đi.”

Tần Thiên nuốt nước miếng, nói: "Cái kia, chúng ta về phòng thôi..."

Mặt Tô Tô đỏ bừng, tuy cô do dự một chút nhưng vẫn gật đầu. Đứng dậy, vội vã trở về phòng của mình nhưng lại không đóng cửa.

Tần Thiên nhìn cửa phòng khép hờ kia, giống như tình trong như đã mặt ngoài còn e, hắn hít sâu một hơi rồi sải bước đi tới.
Chương 56 Độc lập hoàn thành

Tần Thiên đi vào phòng nhìn thấy Tô Tô đang nằm trên giường, khuôn mặt u sầu, nhìn trông rất không vui, hắn khó xử nói:

“Cái đó, bây giờ chỉ là trị liệu thêm, anh dùng nội lực xoa bóp huyệt vị cho em là được, không cần cởi quần áo...”

Tô Tô nhìn thẳng vào anh, lạnh lùng nói:

“Trừ chuyện này ra, anh còn có chuyện gì muốn nói với tôi không?

Ờm...

Tần Thiên gãi gãi đầu, nói: “Thật ra sinh con là ý của mẹ chúng ta. Em yên tâm, chỉ cần em không muốn anh cũng sẽ không ép.”

“Hơn nữa anh, bây giờ em mới bắt đầu kinh doanh, không thích hợp để mang thai...”

“Tần Thiên!” Tô Tô ném gối lên mặt anh, tức giận nói: “Ai muốn sinh con với anh?”

“Đừng giả bộ hồ đồ với tôi, ý tôi là chuyện khách sạn hôm nay, anh không có gì muốn giải thích với tôi sao?”

Lúc này Tần Thiên mới chợt giật mình: “Ý em là Trương Kiến Huân!”

Tô Tô ủ rũ nói: “Ông ta là một thư, dựa vào cái gì mà ở trước mặt anh tự xưng là Tiểu Trương?”

“Còn cả Thiết Lâm Phong, tại sao lại cung kính với anh như vậy?”

“Họ Tần kia, anh không phải thật sự là đại nhân vật ẩn thân gì đấy chứ? Nếu là như vậy, Tô Tô tôi thật sự là không xứng với anh.”

Tần Thiên cười nói: “Em hiểu lầm rồi.”

“Trương Kiến Huân trước đây là thư ký của một lãnh đạo, mà anh, đã từng chữa bệnh cho lãnh đạo đó.”

“Đơn giản như vậy thôi sao?”

“Đơn giản như vậy thôi.”

Tô Tô Suy nghĩ một lúc, hình như cũng có lý. Có điều vẫn có chút không phục, nói: “Vậy Phùng Bảo Quốc lại là chuyện gì đây?”

“Anh là một bác sĩ châm cứu, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy?”

Tần Thiên cười nói: “Nói thẳng ra một đồng cũng không đáng. Chẳng qua là nhãn lực và lực tay phối hợp đúng chỗ mà thôi.”

“Em nghĩ xem, anh học châm cứu, hai thứ quan trọng nhất, không phải là nhãn lực và lực tay sao?”

Tô Tô nói không nên lời. Lúc trước cô còn tưởng rằng, Tần Thiên thật sự là nhân vật lớn gì đó, đã từng khiến cô cảm thấy bất an.

Bây giờ nói rõ ràng hết rồi. Tần Thiên cũng chỉ là một bác sĩ châm cứu có tay nghề cao siêu mà thôi. Bởi vì chữa khỏi cho nhân vật lớn, cho nên tiểu đệ của nhân vật lớn mới cung kính với anh như thế.

Đánh bại Phùng Bảo Quốc, cũng chỉ là mánh khóe mà thôi.

Nói trắng ra, Tần Thiên vẫn là một người bình thường. Xem ra là do cô tự mình đa nghi, cô nhịn không được mỉm cười.

Nhìn thấy Tô Tô Tô cười, Tần Thiên dường như nhìn thấy hoa tươi nở rộ khắp núi, hắn kích động nói: “Vợ à, anh— ”

“Câm miệng!”

Tô Tô trợn mắt: “Ai là vợ anh!”

“Tôi nói nghiêm túc với anh này—”

“Còn nhớ những gì tôi đã nói trước đây không? Mở một công ty, chỉ là bước đầu tiên, là để chuẩn bị cho việc kéo đầu tư.”

“Dù sao bây giờ quầy hàng đã được mở ra, chỉ dựa vào chút tiền trong tay, còn lâu mới đủ.”

“Ba ngày sau chính là đại hội đầu tư, hôm nay Thiết Lâm Phong cũng mời tôi, tôi cũng đã nhận lời ông ta.”

Tần Thiên vội vàng nói: “Vậy thì tốt quá. Vợ à, anh tin là em có thể kéo được đầu tư.”

Tô Tô liếc Tần Thiên một cái, nói: “Lúc trước tôi đã giao ước với anh, anh giúp tôi lấy được đầu tư, tôi có thể đồng ý với anh trong vòng một năm sẽ không đề cập đến chuyện ly hôn. Bây giờ tôi đổi ý rồi.”

Tần Thiên nhíu mày: “Lẽ nào, em vẫn kiên quyết muốn ly hôn với anh sao?”

“Không phải—”

Tô Tô thấp giọng nói: “Lần này, tôi muốn dựa vào chính mình, không cần anh can thiệp vào.”

“Nếu anh dám nhúng tay vào, tôi sẽ ly hôn với anh.”

Tần Thiên không nói nên lời, người phụ nữ này suy nghĩ kiểu gì vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tô Tô, hắn nói: “Vợ ơi, em có kế hoạch chưa?”

Tô Tô đang suy nghĩ về điều gì đó, lần này, cô không để ý tới Tần Thiên gọi vợ.

Cô gật gật đầu, nói: “Tôi chuẩn bị dùng Tô ngọc cao, làm vốn mời gọi đầu tư.”

“Tôi vẫn luôn có một nguyện vọng, là sản xuất hàng loạt Tô ngọc cao. Bây giờ, tôi cảm thấy thời cơ đã chín muồi!”

“Được!”

“Anh hứa với em, lần này anh sẽ không nhúng tay vào.” Tần Thiên cũng rất vui mừng. Anh biết, một khi Tô ngọc cao được sản xuất, nhất định sẽ nổi danh.

Đây là tâm huyết của cô, Tần Thiên cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy cô độc lập hoàn thành.

“Cái đó, bây giờ có phải có thể trị liệu rồi không?”

“Cút!”

……

Tại nhà họ Tô. Đó cũng là một đêm không ngủ.

Những điều mà họ đã trải qua trong khách sạn vào ban ngày quả thực làm bọn họ sợ đến không tin vào mắt mình.

“Văn Thành, rốt cuộc cháu còn chuẩn bị lá bài tẩy gì nữa? Bây giờ có thể nói cho gia gia biết rồi chứ.” Tô Bắc Sơn yếu ớt nói.

Tô Văn Thành thần bí cười nói: “Gia gia, ông đoán xem tại sao lúc trước cháu lại không đưa tiền nợ cho những hộ trồng trọt đó?”

“Bởi vì, số tiền đó, cháu dùng ở những nơi có giá trị hơn.”

“Mau nói, là ở đâu?”

Tô Văn Thành lấy ra một bài thuốc bí truyền, nói: “Gia gia, ông xem đây là cái gì?”

“Đây là một công thức chiết xuất thuốc Đông y, Văn Thành, em lấy cái này làm gì?” Tô Nam vẻ mặt khó hiểu.

Tô Văn Thành kích động nói: “Đây không phải là công thức bình thường. Mà là công thức nguyên bản của Tô ngọc cao!”

“Thật sao?”

“Văn Thành, làm sao em có được?”

Tô Văn Thành đắc ý nói: “Dương Ngọc Lan vẫn giữ phương thuốc này, không chịu cho chúng ta. Nhưng lại không biết, cháu có thể có được bằng đường vòng.”

“Sau bao nhiêu công sức, cuối cùng cháu nghe ngóng được, năm đó, người bạn có quan hệ rất tốt với Tô Tô tên là Cung Lệ.”

“Tô Tô rất tín nhiệm Cung Lệ, bao gồm cả năm đó nghiên cứu Tô ngọc cao, cũng hoàn toàn không hề đề phòng Cung Lệ.

“Cung Lệ cũng là một người chu đáo, lặng lẽ trộm đi công thức nguyên bản. Công thức trong tay Tô Tô là được tạo ra sau đó.”

Tô Nam kích động nói: “Văn Thành, ý của em là, em bỏ tiền ra mua công thức gốc này từ Cung Lệ?”

Tô Văn Thành gật đầu.

“Văn Thành, gia gia vẫn không hiểu. Cháu tiêu tốn nhiều tiền như vậy, mua công thức này có ích lợi gì?”

“Chẳng lẽ, chuẩn bị bán với giá cao?”

“Cho dù có thể kiếm được chút chênh lệch, thì cũng không đủ với tình hình hiện tại của nhà chúng ta.”

Tô Văn Thành cười nói: “Gia gia, đừng nóng vội. Cháu đã tính hết rồi.”

“Mọi người nhìn cái này đi, là thư mời đại hội đầu tư.”

“Công ty Thiên Phú tư bản nổi tiếng trong và ngoài nước, muốn đến Long Giang chúng ta tổ chức hội nghị đầu tư. Công ty Thiên Phú này, cũng tham gia sâu vào ngành y tế.”

“Ông nói xem, nếu cháu sử dụng công thức này làm vốn để thu hút đầu tư từ họ tại đại hội đầu tư, bọn họ có lay động không?”

“Chỉ cần công ty Thiên Phú tư bản ra tay, một tỷ hay tám trăm triệu đều là chuyện nhỏ.”

“Có một khoản tiền lớn như vậy, đừng nói là một nhà máy nhỏ, cháu có thể mua tất cả nhà máy ở Long Giang, toàn lực sản xuất Tô ngọc cao.”

“Mỹ phẩm sinh học hiện nay vẫn còn trống trong nước. Chúng ta là người duy nhất có thị trường hàng chục nghìn tỷ, đến lúc đó còn sợ không kiếm được tiền sao?”

“Có tiền rồi, cháu bảo đảm, Trương Kiến Huân và Thiết Lâm Phong cũng phải cúi đầu trước chúng ta.”

“Chứ đừng nói chỉ là một Tô Tô và Tần Thiên nhỏ bé.”

Hóa ra là như vậy!

Tô Nam và Tô Bắc Sơn đã hiểu ra.

“Em trai, em thật có đầu óc làm ăn!”

“Theo như em nói như vậy, nhà họ Tô chúng ta không lâu nữa sẽ trở thành thế gia bậc nhất về y dược rồi!” Tô Nam hai mắt sáng lên.

“Không hổ là cháu trai ngoan của ông.”

“Kiếm tiền là chuyện nhỏ, quan trọng là, nếu như có thể leo lên cây đại thụ công ty Thiên Phú tư bản này, phóng mắt nhìn Long Giang, thì sẽ không ai dám bắt nạt nhà họ Tô chúng ta nữa.”

“Văn Thành, bây giờ ông sẽ hạ lệnh trục xuất Tô Tô ra khỏi gia tộc. Tô gia sau này hoàn toàn dựa vào cháu!”

Tô Bắc Sơn cuối cũng có cơ hội và tự tin để thở ra. Bây giờ, ông sẽ trục xuất Tô Tô ra khỏi gia tộc.

Chờ khi nhà họ Tô gia thăng tiến, ông ta muốn xem xem, Tô Tô sẽ khóc lóc cầu xin trở về gia tộc như thế nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom