-
Chương 125-126
Chương 125 Người nên nói xin lỗi là tao
''Cường Long, mày đến muộn.''
''Chậm ba phút, tao còn tưởng mày sợ không dám tới nữa cơ.''
Đao Ba Lang ngồi ở ghế phụ của một chiếc Mercedes-Benz Grand G, hắn ta duỗi một chân ra, con dao dài đập vào chân.
Đèn xe chiếu vào bên trái mặt hắn ta, bên trên là một cái đầu sói dữ tợn.
Đó vốn là vết sẹo bị người ta chém một đao. Sau đó hắn ta xăm cái đầu sói này lên vết sẹo trên mặt.
Đao Ba Lang (1) cũng thành tên của hắn ta.
(1) Đao Ba Lang nghĩa là sói sẹo.
Cường Long nhảy xuống xe chửi ầm lên.
''Đao Ba Lang mày đến đây!''
''Bố sợ mày à?''
''Hôm nay ông đây nhất định phải chém chết tươi mày!''
Đao Ba Lang cười ha ha: ''Thật là mạnh mồm nha.''
''Cường Long, nghe nói mày tự tay giết đại ca Kiều Lục rồi thay thế vị trí của ông ta.''
''Đúng là tuyệt vời!''
''Có câu gì nhỉ? Chó không thể ăn quá no!''
''Đạo nghĩa giang hồ đã nói đâu?''
Cường Long đỏ mặt nói: ''Ông nhổ vào!''
''Đao Ba Lang, cái thằng ranh con như mày cũng xứng đứng trước mặt ông đây nói đạo nghĩa sao.''
''Mày làm thế nào để được như ngày hôm nay mà trong lòng mày không rõ sao?''
''Mày dụ dỗ người phụ nữ của đại ca mình, lệnh cho cô ta độc chết đại ca.''
''Mày có cả tiền cả tình, mày mẹ nó đúng là một nhân tài đấy!''
Hai đại ca đứng mắng chửi, đàn em ở bên cạnh cũng ồn ào không kém. Ầm ĩ chỉ trích đối phương không nói đạo nghĩa, chạy đến địa bàn của đối phương phá hoại.
Người nào không biết còn tưởng rằng đây là hai nhóm trẻ trâu nửa đêm kéo nhau đến cãi nhau.
Hai bên cãi nhau đến gần nửa tiếng đồng hồ.
Cường Long miệng đắng lưỡi khô, anh ta uống ừng ực hết một bình nước rồi nói: ''Nam tử hán đại trượng phu, động khẩu không động thủ!''
''Đao Ba Lang, hôm nay chúng ta nhất định phải phân thắng bại.''
Đao Ba Lang lớn tiếng nói: ''Ai sợ thì làm cháu trai người kia!''
''Đến đây!''
Cường Long cười lạnh: ''Để chứng minh ông đây không chạy trốn, bây giờ ông mày rút hết chìa khóa xe rồi ném đi.''
''Các anh em, rút chìa khóa!''
Đàn em của Cường Long lập tức rút chìa khóa của mấy chiếc xe Jinbei ra, ném xuống rãnh sâu trước mặt Đao Ba Lang.
Đao Ba Lang gào lên: ''Mày cho rằng ông đây không dám?''
''Anh em, rút chìa khóa!''
Hắn ta tự tay rút chìa khóa chiếc Mercedes ra, học theo dáng vẻ của Cường Long, ném vào trong rãnh.
Đàn em của hắn ta cũng ồn ào bắt chước, rút hết chìa khóa xe việt dã và xe van ném hết đi.
Cường Long nhếch miệng nói: ''Quá đẹp.''
''Lần này ai cũng đừng hòng chạy.''
''Đi thôi, xuống núi!''
Anh ta dẫn theo anh em đi xuống núi.
''Các anh em, cầm vũ khí, xuống núi!'' Đao Ba Lang cũng mang theo anh em chạy xuống dưới.
Nhìn từ trên cao xuống, thung lũng Hổ giống như một con hổ đang nằm sấp.
Bên dưới là một khoảng đất rộng bằng phẳng, vô cùng thích hợp cho việc quyết đấu.
Người của hai bên tiến vào tình trạng giằng co.
Đao Ba Lang hô to một tiếng, muốn dẫn đầu xông lên.
''Chờ chút, nghe tao nói một câu!'' Cường Long nói to.
Đao Ba Lang cắn răng nói: ''Thằng nhãi, mày sắp chết đến nơi rồi, còn di ngôn gì sao?''
''Mày yên tâm. Sau khi lên nắm quyền địa bàn Long Giang rồi tao sẽ chôn cất mày tử tế.''
Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt Cường Long đột nhiên đỏ lên.
Anh ta nhịn một lúc lâu rồi mới thẹn thùng nói: ''Thật xin lỗi.''
Hả?
Đao Ba Lang ngây ra một lúc, không hiểu anh ta có ý gì.
Nhưng hắn ta không quan tâm đến nhiều như vậy.
''Người nên nói xin lỗi là tao!''
''Vì hôm nay ông đây sẽ chém mày!''
''Anh em, lên hết đi!''
Hắn ta vung dao, dẫn đầu lao về phía Cường Long.
Cường Long không hề cử động.
Một trăm đàn em phía sau anh ta cũng không động đậy.
Trong mắt họ đều mang theo ý cười chế nhạo. Dường như lúc này bọn họ đang nhìn một đám đầu đất tự chui đầu vào rọ.
Đúng lúc này, đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Đao Ba Lang giật mình, thiếu chút nữa ngã xuống.
''Ai?''
''Ai mẹ nó nổ súng?''
''Cường Long, mày mẹ nó không phải mang súng đấy chứ?''
Giang hồ có quy định, khi hai bên quyết đấu không được dùng vũ khí nóng. Vì bọn họ biết đó là giới hạn không thể đụng vào.
Vì một khi đã bắn nhau thì sẽ không có bên thắng.
Cuối cùng tất cả mọi người đều bị xóa sổ.
Cường Long vô tội nói: ''Không phải tao.''
Đao Ba Lang còn đang định nói gì đó thì đột nhiên xung quanh khe núi vang lên tiếng còi cảnh sát.
''Các người đã bị bao vây!''
''Bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng!''
Từng chiếc đèn lớn chiếu thẳng xuống, không biết ở bốn phía có bao nhiêu cảnh sát.
Mặt Đao Ba Lang tái đi.
Hắn ta dẫn đầu bỏ vũ khí xuống, chậm rãi ngồi xổm xuống, nói với Cường Long: ''Cường Long, thương lượng chút đi.''
''Lát nữa chúng ta đồng thanh hô lên rồi chạy ra ngoài.''
''Yên tâm, bọn họ không dám nổ súng lung tung đâu.''
''Chúng ta nhiều người như vậy bọn họ cũng không bắt hết.''
''Mày cảm thấy thế nào?''
Đến bây giờ hắn ta cũng không nghi ngờ Cường Long.
Vẻ mặt Cường Long trở nên kì lạ: ''Tao cảm thấy rất tốt.''
''Mày kêu đi.''
Đào Ba Lang nghiến răng, đột nhiên lớn tiếng nói: ''Các anh em, chạy!''
''Tách ra, chạy!''
Hắn ta như một con sói con thoát khỏi sự kiểm soát, phóng về phía rừng rậm nơi dốc núi.
Cường Long di chuyển!
Anh ta lao về phía Đao Ba Lang như một con hổ.
Anh ta vừa áp Đao Ba Lang xuống vừa nói to: ''Các anh em, lên!''
Anh em của Cường Long lao về phía đàn em đang có ý đồ chạy trốn của Đao Ba Lang.
Chuyện càng khiến Đao Ba Lang tức đến phun máu hơn chính là những tên giúp Cường Long lại có còng tay!
Vật ngã một người là còng tay một người.
Có mấy người chạy khá nhanh, đã chạy được đến dốc núi. Một bộ phận bị cảnh sát chờ ở phía trên trực tiếp bắt lại.
Mấy đứa bé khác xem như nhanh nhẹn, đã nhảy được lên xe.
Bọn họ cho rằng lên xe là có thể chạy trốn, nhìn rồi mới phát hiện mẹ nó không có chìa khóa!
''Cường Long, mẹ mày, vậy mà mày lại bắt tay với bọn họ gài bẫy tao!''
''Thằng khốn họ Vương, mày không tuân theo quy định!''
''Ỷ mạnh hiếp yếu!''
Đối mặt với chuyện này, Cường Long chỉ có thể giang tay ra cười khổ: ''Hết cách rồi, đại ca trao nói với tao rằng, trước mặt pháp luật, quy định gì cũng không thể dùng được.''
''Đao Ba Lang, lời đại ca tao là thánh chỉ.''
Đao Ba Lang và toàn bộ anh em của hắn ta đều bị mang đi.
Mấy người Lôi Báo đi lên, vỗ vai Cường Long nói: ''Cường Tử, làm không tệ.''
''Cảm giác thế nào?''
Thấy mặt Cường Long đỏ bừng, cắn chặt răng không chịu nói, Lôi Báo có chút áy náy nói: ''Anh không cần phải cảm thấy hổ thẹn.''
''Lời anh Thiên nói rất đúng, bây giờ anh vẫn chưa hiểu sao?''
Cường Long không nhịn được nữa mà cười lớn.
''Thật sảng khoái!''
''Trước giờ ông đây toàn bị cảnh sát đuổi, vừa thấy còng đã run.''
''Không ngờ có ngày lại có thể tự mình đi còng người khác.''
''Ha ha ha ha, thoải mái, thật thoải mái!''
''Anh Báo, chúng ta đã nói rồi đấy. Sau này nếu có chuyện tốt như vậy thì nhớ phải tìm tôi!''
''Thật đó, nghiệp vụ tôi đã thuần thục rồi, nhất định sẽ không phá hỏng chuyện của anh.''
Mặt Lôi Báo đen lại. Anh ta nhắn cho Tần Thiên một tin: Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi.
Trong bóng tối, Tần Thiên đang ngồi điều tức trên giường hơi nhếch miệng.
Hắn trả lời: Nói cho anh em trong thành phố chú ý chút. Không ngoài dự đoán, bên phía Phan Hổ chắc chắn ngồi không yên.
Chương 126 Tiểu thí ngưu đao (*)
(*) Chỉ người có tài lớn, nhưng lại chỉ được dùng vào việc nhỏ, tương tự với câu dùng dao mổ trâu cắt tiết gà
Cái gì?
Phan Hổ vừa nhận được báo cáo đã lập tức nổi giận!
''Thằng chó Cường Long này lại dám thông đồng với cảnh sát địa phương hốt gọn đám Đao Ba Lang!''
''Vô lí!''
''Nhất định là Tần Thiên ra lệnh!''
''Ông đây muốn tự tay đánh chết hắn!''
''Người đâu!''
Phan Hổ tính như quả bom, anh ta lập tức muốn triệu tập tất cả cao thủ, tự mình dẫn đội đánh đến Long Giang, chém Tần Thiên thành từng mảnh nhỏ.
''Chờ chút!''
Phan Mỹ Nhi đi từ ngoài vào.
''A Hổ, họ Tần kia rất khó đối phó. Không bằng chúng ta nói cho anh hai đi.''
''Mời nhị hai xử lí.''
Phan Hổ thở dài nói: ''Chị, chị cũng không phải không biết bây giờ là thời điểm quan trọng, cha chúng ta đã nhiều lần hạ lệnh, trước đại thọ của An lão gia tử, không ai được phạm sai lầm.''
''Lần đại thọ này liên quan đến địa vị của nhà họ Phan chúng ta ở thành phố này.''
''Dựa vào tính cách thận trọng của anh hai, anh ấy nhất định sẽ nói chờ qua lễ mừng thọ của An lão gia tử rồi nói tiếp.''
''Lễ mừng thọ còn cách bây giờ gần một tháng, chẳng lẽ chị muốn cho thằng nhãi họ Tần kia sống lâu như vậy sao?''
''Chẳng phải như vậy quá hời cho thằng ranh con đó rồi sao?''
Phan Mỹ Nhi cắn răng không nói, nghĩ đến chuyện xảy ra khi đến Long Giang lần trước là cô ta lại tức giận.
Đó là nỗi nhục lớn nhất trong đời này của cô ta!
Cô ta hận không thể lập tức chém Tần Thiên thành ngàn mảnh!
''Vậy chúng ta thương lượng kế hoạch thật chu đáo.''
''Được, A Hổ, em đừng tự mình ra mặt.''
''Dùng sao chuyện này có làm thế nào thì anh hai và cha cũng sẽ không truy đến trên người chúng ta.''
Phan Hổ bình tĩnh suy nghĩ, cười lạnh nói: ''Chị, may mà chị nhắc em.''
''Đúng lúc trong tay em đang có một quân bài vẫn chưa biết nên sử dụng như thế nào.''
''Lần này để Tần Thiên trở thành lời thề trung thành của họ với em đi.''
Phan Mỹ Nhi vội vàng nói: ''Quân bài gì?''
Phan Hổ thấp giọng: ''Ngày trước có mấy sát thủ Đông Nam Á bị cảnh sát quốc tế truy nã đã bí mật trốn đến đây.''
''Bọn họ được bạn bè bên ngoài của em giới thiệu nên đã đến tìm em.''
''Em đã sắp xếp cho bọn họ ở khu biệt thự ngoài ngoại ô nhiều ngày rồi.''
''Chị, chị nói xem, đây có phải cơ hội tốt nhất để cho bọn họ luyện tập không?''
Phan Mỹ Nhi nhỏ tiếng nói: ''Có thể tin được những người này không?''
''Em đừng quên ngay cả Tiêu lão tiên sinh cũng đã chết dưới tay tên họ Tần kia.''
Phan Hổ cười lạnh nói: ''Chị, chuyện này thì chị yên tâm đi.''
''Bọn họ đều là sát thủ hàng đầu quốc tế. Có thể đánh nhau trực diện thì họ không bằng Tần Thiên. Nhưng nói đến ám sát thì tuyệt đối sẽ không thất bại.''
''Việc này không nên chậm trễ, bây giờ em sẽ đi gặp bọn họ luôn!''
Phan Mỹ Nhi kích động nói: ''A Hổ, em nói với họ, sau khi chuyện thành công chị sẽ cho họ một trăm triệu.''
''Yên tâm đi chị, chuyện này để em lo!''
Phan Hổ hùng dũng oai vệ rời đi.
''Họ Tần, lần này mày nhất định phải chết!''
''Đây chính là kết cục cho việc đắc tội với Phan Mỹ Nhi tao!'' Ánh mắt Phan Mỹ Nhi lộ rõ sự ác độc.
Cô ta tin rằng chỉ cần những sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu này xuất hiện thì việc Tần Thiên chết là chuyện đương nhiên.
''Sát thủ Đông Nam Á?'' Nghe Lôi Báo báo cáo, Tần Thiên cười lạnh nói: ''Biết chi tiết không?''
Lôi Báo vội vàng nói: ''Không lâu trước đây chúng tôi đã nhận được báo cáo hỗ trợ điều tra từ Interpol. Tổ chức sát thủ này có năm người, đứng đầu là Thái Hạt.''
''Thành viên bên dưới gồm ba nam một nữ. Tên lần lượt là Đại Hồ Tử, Thanh Lang, Bạch Quỷ và em gái, tất cả đều xuất thân từ lính đánh thuê quốc tế.''
''Mấy năm nay tổ chức của Thái Hạt ở khắp nơi trên thế giới, phạm rất nhiều vụ án giết người kinh khủng, là tội phạm nằm trong danh sách đỏ của Interpol.''
''Không ngờ bọn họ vậy mà lại trốn đến nước chúng ta, đúng là gan to bằng trời!''
''Chẳng lẽ bọn họ không biết nơi này của chúng ta là cấm địa của lính đánh thuê sao?''
Tần Thiên cười lạnh nói: ''Cái này gọi là lừa dối. Cả thế giới đều cảm thấy bọn họ không có khả năng chạy đến chỗ chúng ta, bọn họ lại khăng khăng chạy đến nơi này.''
''Đội Rồng các anh có kế hoạch sao?''
Lôi Báo vội vàng nói: ''Tổ chức của Thái Hạt xảo quyệt tàn nhẫn, không dễ đối phó. Muốn một lần bắt hết, tôi còn phải xin chỉ thị ở bên trên...''
''Không cần xin chỉ thị.'' Giọng Tần Thiên lạnh lùng: ''Lần này các anh phụ trách cung cấp tin tình báo, hành động cụ thể tôi sắp xếp.''
Lôi Báo ngạc nhiên nói: ''Tiên sinh định làm thế nào?''
Trong mắt Tần Thiên hiện lên sự ác độc.
''Loại người này nếu như để đội Rồng các cậu ra tay đánh chết tại chỗ thì những người gọi là võ sĩ tự do sẽ bắt đầu nói hươu nói vượn.''
''Bắt sống, tạm giam, phán quyết, thậm chí là việc đưa phạm nhân ở nước ngoài về nước xét xử cũng quá phiền phức.''
''Lãng phí tài nguyên.''
''Để người của tôi ra tay, tiễn bọn họ đến đích cuối luôn.''
''Xong chuyện. Đồng thời cũng truyền một tin hiệu chính xác cho các thế lực đen ở quốc tế, nơi này, là mồ chôn của bọn họ.''
''Không muốn chết thì đừng có tìm đến.''
Nói xong Tần Thiên gửi cho Tàn Kiếm một tin nhắn: Cơ hội để tiểu thí ngưu đao đến, để Quỷ Vô Thường và A Tân lại, những người còn lại chú tự mình dẫn đội. Sẽ có người gửi mục đích và mục tiêu cho chú.
Tàn Kiếm lập tức trả lời: Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Sở dĩ để Quỷ Vô Thường và A Tân lại, một mặt vì sơn trang Mãnh Thú cần người trông. Mặt khác, động tĩnh của Quỷ Vô Thường quá lớn.
Mà A Tân vừa mới gia nhập, Tần Thiên muốn cho cậu ấy chút thời gian để làm quen.
Tàn Kiếm và Thôi Minh thì không cần phải nói, đều là người lành nghề. Cho nên lần rèn luyện này chính là Đồng Xuyên, Thiết Tí và Thiết Ngưng Sương.
''Các vị, nghe nói các người đều là sát thủ đứng đầu quốc tế, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thất bại.''
''Lần này xin nhờ mọi người.''
''Giết hắn xong, tất cả đều là của mọi người.''
''Sau đó nơi này chính là nhà của mọi người. Tôi sẽ là người che chở cho mọi người cả đời.''
Trong một biệt thự ở ngoại ô, Phan Hổ mở một vali ra.
Trong vali có một nửa là nhân dân tệ, một nửa là đô la.
Phía trên có một tấm hình. Trong hình chính là Tần Thiên đang cầm đai lưng làm roi.
Trên ghế sô pha có mấy người ngoại quốc đang ngồi.
Người ngồi ở giữa có một hình xăm bọ cạp trên mặt, người này chính là người cầm đầu tổ chức, Thái Hạt.
Bên cạnh hắn ta là Đại Hồ Tử, Thang Lang, Bạch Quỷ và em gái.
''Người này tên gì?''
''Lớn lên thật đẹp trai.'' Em gái Xà Hạt quyến rũ cầm lấy ảnh của Tần Thiên, dịu dàng cười nói.
Phan Hổ lập tức giới thiệu: ''Tần Thiên. Theo thông tin hiện tại, anh ta là một võ sư có thâm niên, một cao thủ bậc thầy.''
''Các người cần hỗ trợ gì, tôi đều có thể cung cấp.''
Bạch Quỷ cười lạnh nói: ''Súng to, có sao?''
Phan Hổ gọi ra bên ngoài một tiếng, lập tức có hai người áo đen cao to mang theo hai cái hòm lớn đi vào.
Mở một cái rương ra, bên trong là một khẩu súng bắn tỉa đã được tháo rời.
''M24?'' Bạch Quỷ vô cùng nóng lòng muốn thử, anh ta đưa tay lạch cạch mấy cái đã lắp ráp xong. Anh ta lắp ống ngắm và kính nhìn đêm lên, cười lạnh nói: ''Đồ tốt.''
''Từ giờ trở đi, họ Tần kia đã là người chết.''
Phan Hổ mở một cái hòm khác, bên trong là các loại lưỡi dao, thậm chí còn có cả hai quả lựu đạn.
Anh ta nhìn Thái Hạt hỏi: ''Điều cần làm tôi đã làm hết, tiếp theo dựa vào thực lực của tổ chức của Thái Hạt anh rồi.''
''Người của tôi đã điều tra rõ chỗ ở của Tần Thiên. Anh xem lúc nào ra tay thì tiện?''
''Cường Long, mày đến muộn.''
''Chậm ba phút, tao còn tưởng mày sợ không dám tới nữa cơ.''
Đao Ba Lang ngồi ở ghế phụ của một chiếc Mercedes-Benz Grand G, hắn ta duỗi một chân ra, con dao dài đập vào chân.
Đèn xe chiếu vào bên trái mặt hắn ta, bên trên là một cái đầu sói dữ tợn.
Đó vốn là vết sẹo bị người ta chém một đao. Sau đó hắn ta xăm cái đầu sói này lên vết sẹo trên mặt.
Đao Ba Lang (1) cũng thành tên của hắn ta.
(1) Đao Ba Lang nghĩa là sói sẹo.
Cường Long nhảy xuống xe chửi ầm lên.
''Đao Ba Lang mày đến đây!''
''Bố sợ mày à?''
''Hôm nay ông đây nhất định phải chém chết tươi mày!''
Đao Ba Lang cười ha ha: ''Thật là mạnh mồm nha.''
''Cường Long, nghe nói mày tự tay giết đại ca Kiều Lục rồi thay thế vị trí của ông ta.''
''Đúng là tuyệt vời!''
''Có câu gì nhỉ? Chó không thể ăn quá no!''
''Đạo nghĩa giang hồ đã nói đâu?''
Cường Long đỏ mặt nói: ''Ông nhổ vào!''
''Đao Ba Lang, cái thằng ranh con như mày cũng xứng đứng trước mặt ông đây nói đạo nghĩa sao.''
''Mày làm thế nào để được như ngày hôm nay mà trong lòng mày không rõ sao?''
''Mày dụ dỗ người phụ nữ của đại ca mình, lệnh cho cô ta độc chết đại ca.''
''Mày có cả tiền cả tình, mày mẹ nó đúng là một nhân tài đấy!''
Hai đại ca đứng mắng chửi, đàn em ở bên cạnh cũng ồn ào không kém. Ầm ĩ chỉ trích đối phương không nói đạo nghĩa, chạy đến địa bàn của đối phương phá hoại.
Người nào không biết còn tưởng rằng đây là hai nhóm trẻ trâu nửa đêm kéo nhau đến cãi nhau.
Hai bên cãi nhau đến gần nửa tiếng đồng hồ.
Cường Long miệng đắng lưỡi khô, anh ta uống ừng ực hết một bình nước rồi nói: ''Nam tử hán đại trượng phu, động khẩu không động thủ!''
''Đao Ba Lang, hôm nay chúng ta nhất định phải phân thắng bại.''
Đao Ba Lang lớn tiếng nói: ''Ai sợ thì làm cháu trai người kia!''
''Đến đây!''
Cường Long cười lạnh: ''Để chứng minh ông đây không chạy trốn, bây giờ ông mày rút hết chìa khóa xe rồi ném đi.''
''Các anh em, rút chìa khóa!''
Đàn em của Cường Long lập tức rút chìa khóa của mấy chiếc xe Jinbei ra, ném xuống rãnh sâu trước mặt Đao Ba Lang.
Đao Ba Lang gào lên: ''Mày cho rằng ông đây không dám?''
''Anh em, rút chìa khóa!''
Hắn ta tự tay rút chìa khóa chiếc Mercedes ra, học theo dáng vẻ của Cường Long, ném vào trong rãnh.
Đàn em của hắn ta cũng ồn ào bắt chước, rút hết chìa khóa xe việt dã và xe van ném hết đi.
Cường Long nhếch miệng nói: ''Quá đẹp.''
''Lần này ai cũng đừng hòng chạy.''
''Đi thôi, xuống núi!''
Anh ta dẫn theo anh em đi xuống núi.
''Các anh em, cầm vũ khí, xuống núi!'' Đao Ba Lang cũng mang theo anh em chạy xuống dưới.
Nhìn từ trên cao xuống, thung lũng Hổ giống như một con hổ đang nằm sấp.
Bên dưới là một khoảng đất rộng bằng phẳng, vô cùng thích hợp cho việc quyết đấu.
Người của hai bên tiến vào tình trạng giằng co.
Đao Ba Lang hô to một tiếng, muốn dẫn đầu xông lên.
''Chờ chút, nghe tao nói một câu!'' Cường Long nói to.
Đao Ba Lang cắn răng nói: ''Thằng nhãi, mày sắp chết đến nơi rồi, còn di ngôn gì sao?''
''Mày yên tâm. Sau khi lên nắm quyền địa bàn Long Giang rồi tao sẽ chôn cất mày tử tế.''
Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt Cường Long đột nhiên đỏ lên.
Anh ta nhịn một lúc lâu rồi mới thẹn thùng nói: ''Thật xin lỗi.''
Hả?
Đao Ba Lang ngây ra một lúc, không hiểu anh ta có ý gì.
Nhưng hắn ta không quan tâm đến nhiều như vậy.
''Người nên nói xin lỗi là tao!''
''Vì hôm nay ông đây sẽ chém mày!''
''Anh em, lên hết đi!''
Hắn ta vung dao, dẫn đầu lao về phía Cường Long.
Cường Long không hề cử động.
Một trăm đàn em phía sau anh ta cũng không động đậy.
Trong mắt họ đều mang theo ý cười chế nhạo. Dường như lúc này bọn họ đang nhìn một đám đầu đất tự chui đầu vào rọ.
Đúng lúc này, đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Đao Ba Lang giật mình, thiếu chút nữa ngã xuống.
''Ai?''
''Ai mẹ nó nổ súng?''
''Cường Long, mày mẹ nó không phải mang súng đấy chứ?''
Giang hồ có quy định, khi hai bên quyết đấu không được dùng vũ khí nóng. Vì bọn họ biết đó là giới hạn không thể đụng vào.
Vì một khi đã bắn nhau thì sẽ không có bên thắng.
Cuối cùng tất cả mọi người đều bị xóa sổ.
Cường Long vô tội nói: ''Không phải tao.''
Đao Ba Lang còn đang định nói gì đó thì đột nhiên xung quanh khe núi vang lên tiếng còi cảnh sát.
''Các người đã bị bao vây!''
''Bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng!''
Từng chiếc đèn lớn chiếu thẳng xuống, không biết ở bốn phía có bao nhiêu cảnh sát.
Mặt Đao Ba Lang tái đi.
Hắn ta dẫn đầu bỏ vũ khí xuống, chậm rãi ngồi xổm xuống, nói với Cường Long: ''Cường Long, thương lượng chút đi.''
''Lát nữa chúng ta đồng thanh hô lên rồi chạy ra ngoài.''
''Yên tâm, bọn họ không dám nổ súng lung tung đâu.''
''Chúng ta nhiều người như vậy bọn họ cũng không bắt hết.''
''Mày cảm thấy thế nào?''
Đến bây giờ hắn ta cũng không nghi ngờ Cường Long.
Vẻ mặt Cường Long trở nên kì lạ: ''Tao cảm thấy rất tốt.''
''Mày kêu đi.''
Đào Ba Lang nghiến răng, đột nhiên lớn tiếng nói: ''Các anh em, chạy!''
''Tách ra, chạy!''
Hắn ta như một con sói con thoát khỏi sự kiểm soát, phóng về phía rừng rậm nơi dốc núi.
Cường Long di chuyển!
Anh ta lao về phía Đao Ba Lang như một con hổ.
Anh ta vừa áp Đao Ba Lang xuống vừa nói to: ''Các anh em, lên!''
Anh em của Cường Long lao về phía đàn em đang có ý đồ chạy trốn của Đao Ba Lang.
Chuyện càng khiến Đao Ba Lang tức đến phun máu hơn chính là những tên giúp Cường Long lại có còng tay!
Vật ngã một người là còng tay một người.
Có mấy người chạy khá nhanh, đã chạy được đến dốc núi. Một bộ phận bị cảnh sát chờ ở phía trên trực tiếp bắt lại.
Mấy đứa bé khác xem như nhanh nhẹn, đã nhảy được lên xe.
Bọn họ cho rằng lên xe là có thể chạy trốn, nhìn rồi mới phát hiện mẹ nó không có chìa khóa!
''Cường Long, mẹ mày, vậy mà mày lại bắt tay với bọn họ gài bẫy tao!''
''Thằng khốn họ Vương, mày không tuân theo quy định!''
''Ỷ mạnh hiếp yếu!''
Đối mặt với chuyện này, Cường Long chỉ có thể giang tay ra cười khổ: ''Hết cách rồi, đại ca trao nói với tao rằng, trước mặt pháp luật, quy định gì cũng không thể dùng được.''
''Đao Ba Lang, lời đại ca tao là thánh chỉ.''
Đao Ba Lang và toàn bộ anh em của hắn ta đều bị mang đi.
Mấy người Lôi Báo đi lên, vỗ vai Cường Long nói: ''Cường Tử, làm không tệ.''
''Cảm giác thế nào?''
Thấy mặt Cường Long đỏ bừng, cắn chặt răng không chịu nói, Lôi Báo có chút áy náy nói: ''Anh không cần phải cảm thấy hổ thẹn.''
''Lời anh Thiên nói rất đúng, bây giờ anh vẫn chưa hiểu sao?''
Cường Long không nhịn được nữa mà cười lớn.
''Thật sảng khoái!''
''Trước giờ ông đây toàn bị cảnh sát đuổi, vừa thấy còng đã run.''
''Không ngờ có ngày lại có thể tự mình đi còng người khác.''
''Ha ha ha ha, thoải mái, thật thoải mái!''
''Anh Báo, chúng ta đã nói rồi đấy. Sau này nếu có chuyện tốt như vậy thì nhớ phải tìm tôi!''
''Thật đó, nghiệp vụ tôi đã thuần thục rồi, nhất định sẽ không phá hỏng chuyện của anh.''
Mặt Lôi Báo đen lại. Anh ta nhắn cho Tần Thiên một tin: Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi.
Trong bóng tối, Tần Thiên đang ngồi điều tức trên giường hơi nhếch miệng.
Hắn trả lời: Nói cho anh em trong thành phố chú ý chút. Không ngoài dự đoán, bên phía Phan Hổ chắc chắn ngồi không yên.
Chương 126 Tiểu thí ngưu đao (*)
(*) Chỉ người có tài lớn, nhưng lại chỉ được dùng vào việc nhỏ, tương tự với câu dùng dao mổ trâu cắt tiết gà
Cái gì?
Phan Hổ vừa nhận được báo cáo đã lập tức nổi giận!
''Thằng chó Cường Long này lại dám thông đồng với cảnh sát địa phương hốt gọn đám Đao Ba Lang!''
''Vô lí!''
''Nhất định là Tần Thiên ra lệnh!''
''Ông đây muốn tự tay đánh chết hắn!''
''Người đâu!''
Phan Hổ tính như quả bom, anh ta lập tức muốn triệu tập tất cả cao thủ, tự mình dẫn đội đánh đến Long Giang, chém Tần Thiên thành từng mảnh nhỏ.
''Chờ chút!''
Phan Mỹ Nhi đi từ ngoài vào.
''A Hổ, họ Tần kia rất khó đối phó. Không bằng chúng ta nói cho anh hai đi.''
''Mời nhị hai xử lí.''
Phan Hổ thở dài nói: ''Chị, chị cũng không phải không biết bây giờ là thời điểm quan trọng, cha chúng ta đã nhiều lần hạ lệnh, trước đại thọ của An lão gia tử, không ai được phạm sai lầm.''
''Lần đại thọ này liên quan đến địa vị của nhà họ Phan chúng ta ở thành phố này.''
''Dựa vào tính cách thận trọng của anh hai, anh ấy nhất định sẽ nói chờ qua lễ mừng thọ của An lão gia tử rồi nói tiếp.''
''Lễ mừng thọ còn cách bây giờ gần một tháng, chẳng lẽ chị muốn cho thằng nhãi họ Tần kia sống lâu như vậy sao?''
''Chẳng phải như vậy quá hời cho thằng ranh con đó rồi sao?''
Phan Mỹ Nhi cắn răng không nói, nghĩ đến chuyện xảy ra khi đến Long Giang lần trước là cô ta lại tức giận.
Đó là nỗi nhục lớn nhất trong đời này của cô ta!
Cô ta hận không thể lập tức chém Tần Thiên thành ngàn mảnh!
''Vậy chúng ta thương lượng kế hoạch thật chu đáo.''
''Được, A Hổ, em đừng tự mình ra mặt.''
''Dùng sao chuyện này có làm thế nào thì anh hai và cha cũng sẽ không truy đến trên người chúng ta.''
Phan Hổ bình tĩnh suy nghĩ, cười lạnh nói: ''Chị, may mà chị nhắc em.''
''Đúng lúc trong tay em đang có một quân bài vẫn chưa biết nên sử dụng như thế nào.''
''Lần này để Tần Thiên trở thành lời thề trung thành của họ với em đi.''
Phan Mỹ Nhi vội vàng nói: ''Quân bài gì?''
Phan Hổ thấp giọng: ''Ngày trước có mấy sát thủ Đông Nam Á bị cảnh sát quốc tế truy nã đã bí mật trốn đến đây.''
''Bọn họ được bạn bè bên ngoài của em giới thiệu nên đã đến tìm em.''
''Em đã sắp xếp cho bọn họ ở khu biệt thự ngoài ngoại ô nhiều ngày rồi.''
''Chị, chị nói xem, đây có phải cơ hội tốt nhất để cho bọn họ luyện tập không?''
Phan Mỹ Nhi nhỏ tiếng nói: ''Có thể tin được những người này không?''
''Em đừng quên ngay cả Tiêu lão tiên sinh cũng đã chết dưới tay tên họ Tần kia.''
Phan Hổ cười lạnh nói: ''Chị, chuyện này thì chị yên tâm đi.''
''Bọn họ đều là sát thủ hàng đầu quốc tế. Có thể đánh nhau trực diện thì họ không bằng Tần Thiên. Nhưng nói đến ám sát thì tuyệt đối sẽ không thất bại.''
''Việc này không nên chậm trễ, bây giờ em sẽ đi gặp bọn họ luôn!''
Phan Mỹ Nhi kích động nói: ''A Hổ, em nói với họ, sau khi chuyện thành công chị sẽ cho họ một trăm triệu.''
''Yên tâm đi chị, chuyện này để em lo!''
Phan Hổ hùng dũng oai vệ rời đi.
''Họ Tần, lần này mày nhất định phải chết!''
''Đây chính là kết cục cho việc đắc tội với Phan Mỹ Nhi tao!'' Ánh mắt Phan Mỹ Nhi lộ rõ sự ác độc.
Cô ta tin rằng chỉ cần những sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu này xuất hiện thì việc Tần Thiên chết là chuyện đương nhiên.
''Sát thủ Đông Nam Á?'' Nghe Lôi Báo báo cáo, Tần Thiên cười lạnh nói: ''Biết chi tiết không?''
Lôi Báo vội vàng nói: ''Không lâu trước đây chúng tôi đã nhận được báo cáo hỗ trợ điều tra từ Interpol. Tổ chức sát thủ này có năm người, đứng đầu là Thái Hạt.''
''Thành viên bên dưới gồm ba nam một nữ. Tên lần lượt là Đại Hồ Tử, Thanh Lang, Bạch Quỷ và em gái, tất cả đều xuất thân từ lính đánh thuê quốc tế.''
''Mấy năm nay tổ chức của Thái Hạt ở khắp nơi trên thế giới, phạm rất nhiều vụ án giết người kinh khủng, là tội phạm nằm trong danh sách đỏ của Interpol.''
''Không ngờ bọn họ vậy mà lại trốn đến nước chúng ta, đúng là gan to bằng trời!''
''Chẳng lẽ bọn họ không biết nơi này của chúng ta là cấm địa của lính đánh thuê sao?''
Tần Thiên cười lạnh nói: ''Cái này gọi là lừa dối. Cả thế giới đều cảm thấy bọn họ không có khả năng chạy đến chỗ chúng ta, bọn họ lại khăng khăng chạy đến nơi này.''
''Đội Rồng các anh có kế hoạch sao?''
Lôi Báo vội vàng nói: ''Tổ chức của Thái Hạt xảo quyệt tàn nhẫn, không dễ đối phó. Muốn một lần bắt hết, tôi còn phải xin chỉ thị ở bên trên...''
''Không cần xin chỉ thị.'' Giọng Tần Thiên lạnh lùng: ''Lần này các anh phụ trách cung cấp tin tình báo, hành động cụ thể tôi sắp xếp.''
Lôi Báo ngạc nhiên nói: ''Tiên sinh định làm thế nào?''
Trong mắt Tần Thiên hiện lên sự ác độc.
''Loại người này nếu như để đội Rồng các cậu ra tay đánh chết tại chỗ thì những người gọi là võ sĩ tự do sẽ bắt đầu nói hươu nói vượn.''
''Bắt sống, tạm giam, phán quyết, thậm chí là việc đưa phạm nhân ở nước ngoài về nước xét xử cũng quá phiền phức.''
''Lãng phí tài nguyên.''
''Để người của tôi ra tay, tiễn bọn họ đến đích cuối luôn.''
''Xong chuyện. Đồng thời cũng truyền một tin hiệu chính xác cho các thế lực đen ở quốc tế, nơi này, là mồ chôn của bọn họ.''
''Không muốn chết thì đừng có tìm đến.''
Nói xong Tần Thiên gửi cho Tàn Kiếm một tin nhắn: Cơ hội để tiểu thí ngưu đao đến, để Quỷ Vô Thường và A Tân lại, những người còn lại chú tự mình dẫn đội. Sẽ có người gửi mục đích và mục tiêu cho chú.
Tàn Kiếm lập tức trả lời: Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Sở dĩ để Quỷ Vô Thường và A Tân lại, một mặt vì sơn trang Mãnh Thú cần người trông. Mặt khác, động tĩnh của Quỷ Vô Thường quá lớn.
Mà A Tân vừa mới gia nhập, Tần Thiên muốn cho cậu ấy chút thời gian để làm quen.
Tàn Kiếm và Thôi Minh thì không cần phải nói, đều là người lành nghề. Cho nên lần rèn luyện này chính là Đồng Xuyên, Thiết Tí và Thiết Ngưng Sương.
''Các vị, nghe nói các người đều là sát thủ đứng đầu quốc tế, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thất bại.''
''Lần này xin nhờ mọi người.''
''Giết hắn xong, tất cả đều là của mọi người.''
''Sau đó nơi này chính là nhà của mọi người. Tôi sẽ là người che chở cho mọi người cả đời.''
Trong một biệt thự ở ngoại ô, Phan Hổ mở một vali ra.
Trong vali có một nửa là nhân dân tệ, một nửa là đô la.
Phía trên có một tấm hình. Trong hình chính là Tần Thiên đang cầm đai lưng làm roi.
Trên ghế sô pha có mấy người ngoại quốc đang ngồi.
Người ngồi ở giữa có một hình xăm bọ cạp trên mặt, người này chính là người cầm đầu tổ chức, Thái Hạt.
Bên cạnh hắn ta là Đại Hồ Tử, Thang Lang, Bạch Quỷ và em gái.
''Người này tên gì?''
''Lớn lên thật đẹp trai.'' Em gái Xà Hạt quyến rũ cầm lấy ảnh của Tần Thiên, dịu dàng cười nói.
Phan Hổ lập tức giới thiệu: ''Tần Thiên. Theo thông tin hiện tại, anh ta là một võ sư có thâm niên, một cao thủ bậc thầy.''
''Các người cần hỗ trợ gì, tôi đều có thể cung cấp.''
Bạch Quỷ cười lạnh nói: ''Súng to, có sao?''
Phan Hổ gọi ra bên ngoài một tiếng, lập tức có hai người áo đen cao to mang theo hai cái hòm lớn đi vào.
Mở một cái rương ra, bên trong là một khẩu súng bắn tỉa đã được tháo rời.
''M24?'' Bạch Quỷ vô cùng nóng lòng muốn thử, anh ta đưa tay lạch cạch mấy cái đã lắp ráp xong. Anh ta lắp ống ngắm và kính nhìn đêm lên, cười lạnh nói: ''Đồ tốt.''
''Từ giờ trở đi, họ Tần kia đã là người chết.''
Phan Hổ mở một cái hòm khác, bên trong là các loại lưỡi dao, thậm chí còn có cả hai quả lựu đạn.
Anh ta nhìn Thái Hạt hỏi: ''Điều cần làm tôi đã làm hết, tiếp theo dựa vào thực lực của tổ chức của Thái Hạt anh rồi.''
''Người của tôi đã điều tra rõ chỗ ở của Tần Thiên. Anh xem lúc nào ra tay thì tiện?''
Bình luận facebook