• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (3 Viewers)

  • Chương 151-152

Chương 151 Tôi rất hài lòng

“Xin chào mừng!”

Hai bên trong cửa lớn có quản gia, bảo vệ và bảo mẫu đã được đào tạo kỹ lưỡng đứng sẵn từ lâu.

Bọn họ cúi người chào hỏi.

Ống kính đi thẳng vào trong, núi giả nước chảy, chim uyên ương, cá koi, những chú chim bay lượn dưới thấp, hoa dại đối mặt với ống kính.

Bên bờ hồ có một ngôi biệt thự tuyệt đẹp, xung quanh bao phủ cỏ xanh, còn có những người nông dân đội mũ rơm đang làm việc trong những cánh đồng thuốc đông y.

Tất cả mọi thứ đều rất hoàn hảo, rất hài hòa.

Đẹp quá!

Mọi người ở hiện trường giống như bị lạc vào trong chốn tiên cảnh, bọn họ im lặng dường như quên cả nói chuyện trong một khoảnh khắc.

“Wow”

Charlie kích động nhảy lên, nói lớn tiếng: "Thật sự là quá đẹp!”

"Tôi chưa từng thấy một ngôi biệt thự miệt vườn nào như này."

“Xin hỏi Chủ tịch Ngô, đây cũng là tác phẩm của các người sao?”

Ngô Thiên Hùng kích động nói: “Đúng vậy!”

"Long Viên này cũng là tác phẩm của công ty chúng tôi."

Ông ta nhìn Tần Thiên rồi nói "Tuy nhiên, ừm, sau lưng chắc chắn phải có cao nhân chỉ điểm rồi.”

"Vị cao nhân đó cũng chính là chủ của Long Viên."

Chủ sở hữu của Long Viên? Hiện trường ngay lập tức nổ tung.

"Là thần thánh phương nào mà có thể mua được một khu vườn lớn như vậy.”

Ngô Thiến Thiến nhào tới, kích động nói: "Chủ tịch Ngô, ngài có thể tiết lộ chút được không?”

“Tôi biết những người như chúng tôi chắc chắn không đủ tư cách để kết bạn với người dó. Nhưng có thể cho chúng tôi gặp nhau cũng được rồi."

"Mọi người nói có đúng không?"

Mọi người nhiệt tình nói: “Đúng vậy!”

"Chủ tịch Ngô, rốt cuộc người có máu mặt kia là ai? Hãy nhanh cho chúng tôi được chiêm ngưỡng!”

Ngô Thiên Hùng cười nói: "Vị kia hôm nay cũng đến hiện trường, tuy nhiên mọi người đừng nóng vội, tôi xin phép giữ bí mật trước, chúng ta chờ một chút rồi mới mời người ấy xuất hiện.”

Sau đó ông ta chuyển sang đề tài khác và bắt đầu bán căn hộ của mình.

“Các vị, tiểu khu Cẩm Tú Sơn Hà của chúng tôi, tuy không bằng Long Viên nhưng các phương diện làm hoàn chỉnh đều dựa theo đồng bộ với Long Viên.”

"Các vị đến đây ngày hôm nay sẽ không uổng công, chỉ cần trở thành chủ sở hữu của Cẩm Tú Sơn Hà, sau này đi ra ngoài, mọi người có thể nói với người khác là mọi người đang hưởng thụ cùng dịch vụ bất động sản với chủ của Long Viên.”

“Các vị, đây chính là vinh dự mà có tiền cũng không mua được.”

"Nguồn phòng của chúng tôi có hạn, đặt phòng ngay tại chỗ, chúng tôi sẽ tặng gói quà giá trị lớn."

"Hiện tại ai muốn đặt trước, có thể tìm quản lý bán hàng tương ứng của mọi người để đặt nhà."

Nhờ vào vật Long Viên, những căn nhà Cẩm Tú Sơn Hà cũng trở thành bánh bao thơm ngon.

Cùng một bất động sản với ông chủ Long Viên, ai không muốn ó loại vinh dự này chứ, vì thế bọn họ tranh giành để đặt nhà.

Ngô Thiến Thiến tranh được một căn ba phòng ngủ, tổng giá hơn một triệu.

Nhìn thấy Tần Thiên và Tô Tô còn có Dương Ngọc Lan vẫn ngồi yên không nhúc nhích, Ngô Xảo Mai đắc ý nói: "Dương Ngọc Lan, nhìn thấy không, căn nhà lớn ba phòng ngủ đến tay tôi rồi!”

"Chàng rể ngoại quốc của tôi mua cho tôi một căn thanh toán đầy đủ, tôi sẽ sớm có thể dọn vào ở."

"Cái tiểu khu rách nát kia, tôi thật sự ở đủ rồi."

"Không phải các người muốn mua nhà sao? Sao bây giờ bà không nói gì rồi?”

"Haha haha, vậy xem ra sau này các người không có tư cách làm hàng xóm với chúng tôi rồi.”

Dương Ngọc Lan và Tô Tô Tô đều không nói gì.

Bởi vì bọn họ nhìn trên hình ảnh, đã nhìn ra tòa biệt thự ven hồ kia tuy đã trải qua tu sửa, nhưng nó chính là căn biệt thự bọn họ ở trước đây.

Bọn họ nghĩ tới cái gì đó, nhưng chuyện này quá lớn cho nên không dám xác nhận.

Vẻ mặt Ngô Thiên Hùng rạng rỡ, chiến lược dùng Long Viên làm mồi bán hàng của ông ta thật sự quá tuyệt vời.

Bốn lượng địch ngàn cân nhẹ nhàng đã bán phòng ốc sôi nổi như vậy.

“Các vị!”

“Kế tiếp, tôi đã cố gắng có được sự đồng ý của gia chủ Long Viên. Hôm nay người mua nhà tại đây có thể đi vào trong, tham quan thực địa.”

Mọi người càng phấn khởi hơn.

Trên hình ảnh Long Viên đẹp như vậy, có thể tiến vào tham quan thực địa, đủ có đề tài nói chuyện nửa đời.

“Bây giờ xin mời chủ của Long Viên lên sân khấu!”

“Tôi muốn đích thân giao chìa khoá vàng này giao anh ấy!”

Mọi người lập tức trở nên yên tĩnh lại, bọn họ nhìn nhau, đều muốn biết rốt cuộc là ai mới là đại boss siêu cấp ẩn nấp ở phía sau màn kia.

Rất nhiều người nhìn về phía Thiết Lâm Phong, ở hiện trường dường như chỉ có ông ấy mới có năng lực này thôi.

Tần Thiên đứng lên.

“Thằng khốn, mày lại muốn quấy rối sao?”

"Mau ngồi xuống, đừng ảnh hưởng đến tao xem ông chủ của Long Viên." Charlie tức giận nói, duỗi ra bàn tay gấu to đầy lông dài vỗ bả vai Tần Thiên.

Hắn ta là một huấn luyện viên Taekwondo rất mạnh. Ở trong mắt hắn ta, muốn đối phó một tên da vàng gầy nhom như Tần Thiên đơn giản như nặn đậu hũ vậy.

Tần Thiên không thèm quay đầu lại, một bàn tay tùy ý duỗi ra phía sau, ngay lập tức bắt được cổ tay Charlie.

Tiện tay ném thân thể hai trăm cân của hắn ta ra bên ngoài dây cảnh giới.

Sau đó Charlie ngã thẳng xuống đất.

Những người có mặt tại hiện trường cũng bị dọa sợ.

Ngô Thiến Thiến phản ứng lại, kinh hãi hét lên, cô ta đang muốn nói cái gì đó, thì nhìn thấy Tần Thiên mỉm cười đi lên sân khấu.

“Tần tiên sinh!”

Ngô Thiên Hùng vội vàng nghênh đón, cung kính dâng chìa khóa vàng trong tay lên, nói: "May mắn không làm nhục sứ mệnh.”

Tần Thiên nhận lấy chìa khóa, mỉm cười nói: "Vất vả rồi, Ngô tổng.”

"Long Viên, tôi rất hài lòng."

Cái gì?

Mọi người ở hiện trường đều sững sờ một lúc lâu.

Tần Thiên lại chính là đại boss phía sau màn kia, là chủ của ba trăm mẫu Long Viên?

Điều này, thật không thể tin được!

Hắn không phải là một người đàn ông ở rể bám váy vợ sao?

Tần Thiên cầm chìa khóa, chậm rãi xoay người nhìn dưới sân khấu, thâm tình nói: "Long Viên này, tôi muốn tặng cho vợ tôi và mẹ vợ tôi.”

"Vợ tôi thích thảo dược đông y, mẹ vợ tôi nói bà có quá nhiều kỷ niệm ở đây."

"Cho nên tôi mua lại tiểu khu Long Hồ sau đó cải tạo thành Long Viên."

"Để biểu tỏ tâm ý."

Tô Tô che miệng lại, mắt đỏ hoe.

Nước mắt của Dương Ngọc Lan đã sớm không khống chế được.

Bọn họ không thể tưởng tượng được, Tần Thiên lại mạnh tay như vậy.

Tiêu bao nhiêu tiền cũng không phải là vấn đề quan trọng nhất, mà là hắn lại có lòng như vậy.

Nhất là Tô Tô!

Chuyện trồng thảo dược xung quanh biệt thự, có thể nói là xưa nay chưa từng có.

Người đàn ông này làm điều này chỉ vì cô thích nó.

Trong mắt cô hiện lên nước mắt trong suốt.

“Tô phu nhân, Dương phu nhân, mời hai người lên sân khấu cùng Tần tiên sinh tiến vào nhà mới của các người thôi!”

“Các vị, ngày vui hôm nay, chúng ta cùng nhau chúc mừng bọn họ!”

Dưới sự kêu gọi của Thiết Lâm Phong, hiện trường vang lên tràng tiếng vỗ tay.

Tần Thiên nắm tay Tô Tô đi vào khu vườn xinh đẹp này.

Mẹ con Ngô Xảo Mai cũng trà trộn trong đám người, cũng muốn đi vào để mở mang tầm mắt. Dương Ngọc Lan cười lạnh nói: "Các người cũng không cần đi.”

"Ngô Xảo Mai, vừa rồi không phải bà nói chàng rể ngoại quốc của bà mua cho bà một căn ba phòng, tôi không có tư cách làm hàng xóm với bà sao?"

"Hiện tại con rể tôi mua cho tôi ba trăm mẫu biệt thự vườn."

"Từ nay về sau, chúng ta thật đúng là không làm hàng xóm được rồi."

Ngô Xảo Mai xấu hổ mặt đỏ bừng, lôi kéo Ngô Thiến Thiến chạy trối chết.

“Cao thủ, hắn nhất định là cao thủ!”

“Công phu phương Đông, đúng rồi, là công phu phương Đông!”

“Tần tiên sinh, tôi muốn bái anh làm thầy!” Charlie xoa đầu, đứng dậy và lao về phía Long Viên với sự phấn khích.

“Cút sang một bên!”

“Thằng tây, mày muốn học công phu phương Đông với Tần tiên sinh thì trước nâng cao tố chất của mình một chút đi!” Hai nhân viên bảo vệ trực tiếp đuổi hắn ta ra ngoài.
Chương 152 Lên Xe

Chạng vạng, Tô Tô ngồi trên xích đu bên cạnh cánh đồng thảo dược đông y, vẫn còn có chút khó tin.

"Tần Thiên, em thật sự không thể tưởng tượng được, anh lại sẽ mua toàn bộ tiểu khu Long Hồ."

"Cảm giác giống như nằm mơ vậy."

"Chỗ ở lớn như vậy chỉ có mấy người chúng ta, anh nói xem có phải quá lãng phí hay không?"

Tần Thiên cười nói: "Không phải còn có bảo vệ, bảo mẫu và nhân viên công tác sao.”

Tô Tô cười nói: "Không tính bọn họ.”

Tần Thiên nhìn dưới ánh hoàng hôn, cô cười rộ lên giống như nữ thần trong mộng ảo, nhịn không được có chút si mê.

"Vợ à em thật đẹp." Hắn nói lời từ đáy lòng.

“A, tên háo sắc này!” Tô Tô bĩu môi, đỏ mặt quay đầu đi.

Tần Thiên nuốt nước miếng, nói: "Thật ra anh mua khu vườn lớn như vậy, cũng không phải tất cả đều vì em.”

"Ừm, còn có một người phụ nữ khác, cô ấy nhất định cũng sẽ giống như em, sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời anh."

"Chẳng qua hiện tại cô ấy vẫn chưa xuất hiện."

Tô Tô vừa nghe đã nóng nảy, cô cố ý làm bộ như không để ý, cắn răng cười lạnh nói: "Cái đuôi hồ ly lộ ra rồi đúng không?”

"Họ Tần, anh muốn mở hậu cung ở đây đúng không?“

"Được rồi, mẹ và tôi chuyển ra ngoài ngay bây giờ, đỡ phải chướng mắt!”

Nói xong, cô đứng dậy rời đi.

Tần Thiên thấy mắt cô đỏ hoe, vội vàng giữ chặt tay cô lại, khẽ nói: "Em nghĩ cái gì vậy.”

"Anh nói là con gái của chúng ta."

"Em nghĩ xem, chờ chúng ta có con gái, con bé có thể ở chỗ này chơi đùa thoải mái, thật tuyệt"

Tô Tô ngẩn người, nhìn thấy đôi mắt thâm tình của Tần Thiên ở cự ly gần, cảm nhận được hơi mãnh liệt trên người người đàn ông này.

Trong nháy mắt cô đỏ mặt tim đập, cảm giác cả người đều không còn hơi thở.

Tần Thiên nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi cúi đầu hướng về đôi môi đỏ mọng tha thiết ước mơ kia.

Tô Tô hoảng hốt, theo bản năng nhắm mắt lại, lông mi thật dài run rẩy.

“Mẹ nói nè, các con đừng chỉ lo chơi, nên ăn cơm rồi!”

“Mau đến xem, hôm nay mẹ đã làm món gì!”

Xa xa trong biệt thự, truyền đến giọng nói hưng phấn của Dương Ngọc Lan.

Tô Tô khẽ run, vội vàng đẩy Tần Thiên ra rồi chạy đi.

Vẻ mặt Tần Thiền đầy hắc tuyến, trong lòng thầm nói ‘mẹ, mẹ mà cứ như này thì năm nào tháng nào mới có thể ôm cháu ngoại chứ’.

Ngày hôm sau, người đại diện Mục Phi Phi và Tô Tô xác định hành trình, cô và Liễu Thanh vì cuộc đàm phán quan trọng sắp tới này mà tiếp tục bận rộn.

Tần Thiên đi đến sơn trang Mãnh Thú, giám sát tiến độ huấn luyện của tiểu tiểu đội Thiên Phạt.

Hiện tại, bọn họ đã vận dụng Tam Hồn Thất Phách Trận rất thuần thục, tuỳ tiện ra vào khu thú mà không hề bị thương.

Buổi chiều, Tần Thiên nhận được báo cáo bí mật của Thử Vương.

Đã được xác định rằng tiểu tiểu đội Rắn Hổ Mang, sẽ nhập cảnh bí mật thông qua biên giới phía nam vào đêm nay.

Có những khu rừng rậm rạp rất dễ dàng ẩn nấu.

Sau khi nhập cảnh, bọn họ sẽ đi xe chuyên dụng chở hàng của Phan Mỹ Nhi, dự kiến khoảng ba giờ sáng sẽ đến Long Giang.

Sau khi hoàn thành ám sát, ngay lập tức trở về, tranh thủ rời khỏi biên giới trước khi bình minh.

Mọi thứ được sắp xếp liền mạch, xứng đáng là một tổ chức sát thủ nổi tiếng quốc tế.

Chẳng qua lúc này, đối thủ của bọn họ là Tần Thiên.

"Người nhập cảnh sẽ chết."

Tần Thiên hừ lạnh, sau đó bắt đầu sắp xếp.

Tỉnh Long Giang, nằm ở miền nam, cách biên giới phía nam cũng chỉ cách vài trăm kilomet.

Đây cũng là một trong những lý do tại sao tiểu tiểu đội Rắn Hổ Mang chọn nhập cảnh từ đây.

Tần Thiên ra lệnh cho Vũ Sơn thuê hai máy bay trực thăng dân sự.

Đợi đến khi bóng đêm buông xuống, chỏ theo tiểu đội Thiên Phạt lặng lẽ cất cánh từ sơn trang Mãnh Thú, nhanh chóng biến mất trên bầu trời đêm.

Cùng lúc đó, trong một biệt thự sang trọng được canh phòng nghiêm ngặt ở tỉnh Thành.

Phan Mỹ Nhi mặc áo ngủ, có vẻ lòng dạ có chút rối bời. Cô ta mở một chai rượu vang đỏ hàng đầu, rót nửa ly rồi uống cạn kiệt.

Còn muốn rót thêm rượu nữa, đột nhiên điện thoại di động đặt trên bàn vang lên, nhìn thấy số người gọi, cô ta vội vàng bắt máy.

"A Phúc, thế nào rồi?"

A Phúc là người bên cạnh cô ta, ngoại trừ quản gia Tiêu Nghĩa đã chết ra, đây là người thứ hai cô ta tín nhiệm.

Lần này, Phan Mỹ Nhi phái hắn ta đi tới biên giới phía nam, phụ trách tiếp ứng tiểu đội Rắn Hổ Mang.

"Tiểu thư, tôi đã đến địa điểm được chỉ định."

"Mọi thứ đã chuẩn bị xong, khi nào đối phương tới?"

Phan Mỹ Nhi nhìn đồng hồ, khẽ nói: "Còn có mấy tiếng nữa, ngươi kiên nhẫn chờ đợi chút.”

"Đối phương chắc sẽ rất cẩn thận. A Phúc, anh nhất định phải chú ý, tuyệt đối không được để lộ.”

“Yên tâm đi, tiểu thư, cứ để tôi lo!”

Cúp điện thoại, Phan Mỹ Nhi lại rót nửa ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Tần Thiên, hôm nay, tôi muốn anh chết không có chỗ chôn!”

“Tôi muốn anh biết, đắc tội Phan Mỹ Nhi tôi, đắc tội nhà họ Phan, sẽ có kết cục gì!”

“Ha ha ha ha!” Cô ta cười đắc ý.

Bên ngoài một huyện thành nhỏ phụ cận biên giới, ven đường trong màn đêm có một chiếc xe tải đậu.

Chiếc xe này nhìn bề ngoài, không khác gì những chiếc xe tải khác, nhưng trên thực tế nó đã được sửa đổi cẩn thận.

Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt trắng ngồi trong buồng lái, nhàn nhã hút thuốc.

“Không thể ngờ được A Phúc mình lại sắp phát tài ở tuổi trung niên!”

"Tiêu Nghĩa đã chết, bên cạnh tiểu thư thiếu người, chỉ cần mình hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau này mình chính là tâm phúc của cô ta.”

"Thăng chức tăng lương nằm trong tầm tay."

Hắn ta lẩm bẩm với chính mình với vẻ rất đắc ý.

Theo hắn ta thấy, không phải chỉ là lái xe đưa đón vài người thôi sao, đúng là quá dễ dàng.

Xa xa là những ngọn núi rộng lớn và rừng rậm.

Đối diện chính là nước ngoài.

Ở giữa mặc dù có dây thép gai, nhưng không thể ngăn cản được dân làng gần đó qua lại, đây thực sự là một nơi tốt nhất để nhập cảnh bí mật.

A Phúc nhìn đồng hồ đã 11 giờ đêm, đối phương chắc sắp tới rồi, hắn ta có chút nóng nảy.

Cẩn thận gửi một tin nhắn dựa theo phương thức liên lạc Phan Mỹ Nhi đưa.

Bất lực như đá chìm xuống biển, phía bên kia không trả lời.

Hắn ta cố gắng gọi điện thoại, nhưng lời nhắc ý nói đã tắt máy.

“Mẹ kiếp, đừng cho ông đây leo cây đấy."

"Hay là ở trong rừng rậm bị sói cắn chết rồi?” A Phúc do dự một chút, cuối cùng quyết định vào địa điểm được chỉ định trước thời hạn.

Hắn ta vừa bật lửa, đột nhiên có người gõ cửa sổ bên cạnh.

Hắn ta hoảng sợ, vội vàng nói: “Ai?”

Ngoài cửa sổ xe, truyền đến tiếng cười quyến rũ của một người phụ nữ: “Anh trai, tôi có chút việc gấp phải đến huyện kế bên.”

"Xin hỏi anh là xe be* à?"

*Xe be (xe vận chuyển gỗ trong rừng)

"Nếu là như vậy, phiền cho tôi đi một chuyến, bao nhiêu tiền tôi thanh toán."

A Phúc thấy chỉ là một người phụ nữ, cho nên yên tâm, hắn ta thấp giọng nói: “Đi đi!””

"Tôi không phải là xe be."

Người phụ nữ thất vọng nói: "Vậy sao.”

"Đại ca, có thể phiền anh được hay không, anh đưa tôi đi qua, người đàn ông của tôi đang ở huyện bên cạnh, tôi cần phải vội vã đến đó để chăm sóc anh ấy.”

"Van xin anh."

"Chỉ cần anh đồng ý thì bao nhiêu tiền cũng được."

Giọng nói này thật sự là làm cho người khác không có cách nào từ chối.

A Phúc mở cửa sổ xe xuống, nhìn thấy bên ngoài có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi.

Mặc đồ màu hồng, bím tóc đen nhánh, làn da trắng nõn giống như trứng gà lột vỏ.

Càng làm cho người khác không cách nào kiềm chế chính là một đôi mắt ngập nước cầu khẩn, tràn ngập vẻ quyến rũ mê hoặc người.

Hắn ta động lòng, hung hăng nuốt nước miếng rồi cắn răng nói: “Lên xe!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom