-
Chương 155-156
Chương 155 Bắt sống
Đột nhiên bị bao vây, hơn nữa đối phương gấp đôi số người bên mình, đây rõ ràng là kế hoạch đã bại lộ, bị mai phục.
Dựa theo lẽ thường khi biết rõ kế hoạch đã bại lộ, bị bao vây thì sẽ nghĩ cách rút lui trước.
Tuy nhiên, tiểu đội Rắn Hổ Mang hầu như không có bất kỳ sự hoảng loạn nào.
Bọn họ dường như đã quen với loại cục diện này từ lâu, bốn người tụ tập cùng một chỗ trước, dựa lưng vào nhau tạo thành một đội hình sát cánh nhau.
Chẳng những không có một chút ý nghĩ muốn rút lui nào, ngược lại còn lộ ra sát khí.
"Mấy con chó con mèo mà cũng muốn phục kích bọn này, các người đúng là quá ngây thơ."
Trên mặt Rắn Hổ Mang hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Ngực bụng hắn ta bị Tàn Kiếm xẹt một vết thương, máu tươi chảy đầm đìa.
Nhưng hắn ta chẳng những không bị ảnh hưởng hì, ngược lại giống như ngửi thấy mùi máu tươi thì càng hưng phấn hơn.
"Các anh em dùng máu của bọn họ mở đường cho chúng ta bước vào Long Quốc phương Đông, các anh em nghĩ sao?”
Nghe Rắn Hổ Mang nói, Sư Tử Châu Phi, Chó Rừng, Sói Khiếm Khuyết, đều phát ra tiếng gầm nhẹ trong cổ họng.
Sói Khiếm Khuyết nóng vội giống như mũi tên rời cung, nhào tới Thiết Ngưng Sương ở trước mặt.
Loan đao hình vòng cung trong tay vẽ ra một loạt ánh ánh sắt lạnh, dường như muốn cắt đứt không gian.
Thiết Ngưng Sương cảm nhận được hơi thở chết chóc ập tới, cô ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Trong nháy mắt cô ta phát giác, bản thân đã quá đánh giá thấp thực lực của đối phương.
May mắn trong lúc hoảng sợ, Thôi Minh ở bên cạnh bước trước một bước, một đao chém về phía đầu Sói Khiếm Khuyết, buộc hắn ta phải lui về phía sau một bước.
"Cẩn thận." Thôi Minh nói với Thiết Ngưng Sương một câu, đứng ở trước mặt cô ta.
Thiết Ngưng Sương gật đầu, vội vàng dựa theo kế hoạch huấn luyện Tam Hồn Thất Phách Trận, tìm được vị trí của mình ở bên trái Thôi Minh.
Sư Tử Châu Phi bên kia nổi giận gầm lên, tung nắm đấm cực lớn mang vòng sắt về phía Quỷ Vô Thường.
Hai người đều có lực mạnh, nổi danh hung dữ.
Thấy Sư Tử Châu Phi chủ động khiêu khích với mình, Quỷ Vô Thường nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp ra một nắm đấm nghênh đón.
Trên nắm đấm của hắn ta cũng đeo bao tay thép.
Răng rắc!
Hai nắm đấm đeo bao tay thép va chạm với nhau, không khí xung quanh cũng hỗn loạn.
Lực va chạm cực lớn, đập nát vỏ thép trên tay hai người.
Bao tay thép rơi xuống đất, hai người dùng tay không mãnh mẽ đối đầu lần nữa.
Đối liên tiếp ba quyền, không phân cao thấp. Đồng Xuyên và Thiết Tí bên cạnh cũng sợ ngây người.
Hai người bọn họ so với người bình thường cũng được coi là dũng mãnh mạnh mẽ. Ai có thể nghĩ rằng trước mặt Quỷ Vô Thường và Sư Tử Châu Phi, hai người lại nhỏ bé như vậy.
Nó giống như Thành Long đã gặp Diêu Minh.
(Diêu Minh là thủ bóng rổ Trung Quốc đã nghỉ hưu.)
Loại quyết đấu dũng mãnh này, bọn họ hoàn toàn không thể nhúng tay vào.
"Đi giúp bọn họ!"
“Tên này giao cho tôi!”
Tam Hồn Thất Phách, Quỷ Vô Thường là một hồn, Đồng Xuyên và Thiết Tí là hai phách phụ tá của hắn ta.
Hiện tại, Quỷ Vô Thường cảm thấy Đồng Xuyên và Thiết Tí vướng víu cho nên trực tiếp đá bọn họ đi.
Đồng Xuyên và Thiết Tí cũng có chút khó chịu. Tất cả mọi người đều là đàn ông, ai mà không muốn liều mạng?
Bọn họ nhìn thấy Chó Rừng giống như một con chó điên, một người đánh với Mai Hồng Tuyết cùng A Tân, Thiết Tượng không thể chống đỡ, bọn họ gầm lên giận chạy tới.
Hai người song chiến đấu với Chó Rừng, cục diện lập tức xoay chuyển.
Giờ phút này, tình hình chiến đấu khốc liệt, chia làm tiến hành ba nhóm.
Thôi Minh cùng Thiết Ngưng Sương đối phó Sói Khiếm Khuyết. Đồng Xuyên và Thiết Tí, đối phó với Chó Rừng. A Tân, Mai Hồng Tuyết, Thiết Tượng và Lang Trung, ở phía sau phối hợp chặt chẽ.
Quỷ Vô Thương đơn độc đấu với Sư Tử Châu Phi.
Còn với tư cách là thủ lĩnh của hai bên, Rắn Hổ Mang và Tàn Kiếm vẫn chưa nhúc nhích.
Hai người đang nhìn nhau.
Rắn Hổ Mang nhe răng cười nói, "Lão què, ông chỉ có mấy người như vậy sao?”
"Còn không? Gọi hết ra đi.”
Tàn Kiếm mặt không chút thay đổi: "Đủ để giết mày rồi.”
Vừa dứt lời, chiếc nạng sắt trong tay kêu lên một tiếng, mang theo một luồng gió dữ, phóng tới cái ót của Rắn Hổ Mang.
“Hay lắm!” Rắn Hổ Mang cười lớn, hạ thấp người, vũ khí sắc bén hình con rắn màu đen trong tay đâm tới phía bụng Tàn Kiếm.
Tàn Kiếm dùng kiếm trong tay chắn lại.
Rắn Hổ Mang xuất quỷ nhập thần, không ra chiệu theo lẽ thường, còn toàn là chiêu trí mạng. Tuy Tàn Kiếm thiếu một chân, nhưng trước mắt ông ấy chính là quỷ sai còn sót lại của Diêm Vương.
Thực lực có thể tưởng tượng được.
Nạng sắt của ông ấy có thể được sử dụng như một chân và như một vũ khí. Thậm chí có thể mượn lực nhảy ra xa vài thước.
Trường kiếm không trọn vẹn trong tay kia giống như linh hồn yêu ma đã lâu không uống máu, cũng là chiêu thức không rời chỗ hiểm của Rắn Hổ Mang.
Nửa đêm, núi hoang dã.
Một trận chiến đấu không chết không thôi, đánh vô cùng ác liệt.
Ngay sau đó, cả hai bên đều bị thương ở các mức độ khác nhau.
Tần Thiên ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt này.
Nếu như hắn ra tay, một lần hành động có thể giải quyết xong bốn người Rắn Hổ Mang trong vòng ba mươi giây.
Nhưng đó không phải là trận chiến của hắn, mà là của Thiên Phạt.
Hiện tại hắn có thể khẳng định, tiểu đội Rắn Hổ Mang đều đã được huấn luyện bởi tà linh, chiêu thức của bọn họ tàn nhẫn, hơi thở dài.
Đây chẳng phải là một cơ hội rèn luyệ khóc có được của Thiên Phạt.
“Chết!” Quỷ Vô Thường hét lớn lên một tiếng, ào ào vung xích sắt trăm cân, vô cùng hung ác ném xuống trên đầu Sư Tử Châu Phi.
Sư Tử Châu Phi liên tục né tránh.
Bốp bốp!
Bộp!
Xích sắt nặng nề dường như muốn đập tan ngọn núi dưới chân.
Sư Tử Châu Phi vô cùng tức giận, đột nhiên đưa tay, bắt được xích sắt đang chuẩn bị đập vào đầu hắn ta.
Hai người khổng lồ cùng nhau phát lực, mọit tiếng bùm, sợi xích sắt thép lại bị kéo ra từ giữa.
Hai người một người nắm lấy nửa sợi xích sắt, mắt đỏ hoe kéo nhau.
A Phúc người bị đánh ngất ở trong xe khó khăn lắm mới tỉnh lại, nhìn thấy một màn này lại bị dọa sợ ngất xỉu ngay lập tức.
Lúc này, ngoại trừ hai đôi Quỷ Vô Thường và Tàn Kiếm, hai nhóm còn lại đang đánh nhau, tình thế đã rõ ràng.
Chó Rừng không phải là đối thủ của Đồng Xuyên và Thiết Tí.
Sói Khiếm Khuyết đấu với Thôi Minh cũng rơi vào thế hạ phong.
Bọn họ đều biết, Tần Thiên muốn mượn cơ hội lần này để rèn luyện đội ngũ. Vì thế đánh được một nửa, Đồng Xuyên và Thiết Tí rút lui, nhường kẻ địch lại cho A Tân, Mai Hồng Tuyết, Thiết Tượng và Lang Trung.
Thôi Minh cũng nhường Sói Khiếm Khuyết cho Thiết Ngưng Sương.
Họ đứng bên cạnh và chờ đợi sẵn sàng chiến đấu.
“Thằng khốn, bà đây liều mạng với mày!” Thiết Ngưng Sương tức giận, tay cầm đoản kiếm điên cuồng công kích Sói Khiếm Khuyết.
Sói Khiếm Khuyết nhìn như đang thua liên tiếp nên rút lui, loan đao trong tay bị đoản kiếm của Thiết Ngưng Sương đánh rơi.
Ngay khi Thiết Ngưng Sương muốn thừa thắng đuổi theo, Sói Khiếm Khuyết bỗng nhiên trở tay, từ bên hông rút ra một khẩu súng màu bạc, nhắm ngay Thiết Ngưng Sương.
Trong nháy mắt, Thiết Ngưng Sương hồn lìa khỏi xác.
May mà Sói Khiếm Khuyết hoàn toàn không có cơ hội nổ súng. Ngay lúc hắn đưa tay rút súng ra, Thôi Minh giàu kinh nghiệm ngay lập tức phi ra một thanh đao.
Ngay yết hầu đã lấy đi mạng của hắn ta.
Thiết Ngưng Sương thở dài một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Bên kia, Thiết Tượng, A Tân và Mai Hồng Tuyết đang bao vây Chó Rừng, một trận ẩu đả điên cuồng.
Cuối cùng Chó Rừng bị A Tân ném đá đến chết, đầu của hắn ta nở hoa.
Hai người anh em đã chết, Sư Tử Châu Phi và Rắn Hổ Mang, rốt cuộc cũng hoảng sợ.
Quỷ Vô Thường nhân cơ hội này quàng sợi xích lên trên đầu Sư Tử Châu Phi, đập cho đầu hắn ta nứt ra, ngã ngửa xuống đất.
Chỉ còn lại một mình Rắn Hổ Mang.
Anh em Thiên Phạt bao vây hắn ta lại.
Có thể nói hắn ta chắp cánh cũng khó thoát.
Trên mặt Tần Thiên rốt cục hiện lên một nụ cười hài lòng.
Hắn mở miệng: "Chú Tàn, bắt sống.”
Chương 156 Ruột gan rối bời
Tuy Rắn Hổ Mang hung dữ mạnh mẽ, nhưng dù sao hắn ta cũng đã bị thương và mất máu quá nhiều trước khi trận chiến bắt đầu.
Đối mặt với Tàn Kiếm giàu kinh nghiệm, tốc độ của hắn ta rõ ràng chậm lại.
Thôi Minh bất ngờ xuất hiện, ném phi đao vào bắp chân hắn ta.
Rắn Hổ Mang run rẩy, bất giác quỳ xuống một gối.
Hắn ta vẫn muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh nhạt, Tàn Kiếm kề thanh kiếm dài khiếm khuyết vào cổ hắn ta.
Trên khuôn mặt trắng bệch của Rắn Hổ Mang lộ ra nụ cười. Hắn ta chậm rãi hạ vũ khí xuống, giơ tay lên.
Tần Thiên mở đèn xe.
Đèn xe chói mắt, khiến cho Rắn Hổ Mang nhắm mắt lại theo bản năng. Nhưng, rất nhanh hắn ta đã mở mắt ra. Đôi mắt nhìn thẳng vào ánh đèn.
“Rốt cuộc mày là ai? Làm sao biết được hành tung của bọn tao?”
Cái chết đang cận kề mà trên mặt của tên này lại không hề có chút sợ hãi.
Từ trên xe bước xuống, Tần Thiên đưa tấm lệnh bài ra trước mặt Rắn Hổ Mang.
Tấm thẻ đen thui, phía trên là ba chữ Diêm Vương Lệnh bằng máu!
Nhìn thấy tấm thẻ này, Tàn Kiếm, Quỷ Vô Thường và Thôi Minh đều nghẹn ngào. Đây từng là tín ngưỡng của họ!
Là niềm kiêu hãnh của họ!
Trong những năm này, họ đã may mắn sống sót giống như cô hồn dã quỷ. Bây giờ, cuối cùng lại nhìn thấy Diêm Vương Lệnh xuất thế, thay trời hành đạo.
Cuối cùng sắc mặt của Rắn Hổ Mang đã thay đổi.
“Diêm Vương Lệnh?”
“Mày chính là chủ nhân mới của Diêm Vương Lệnh, mày là Tần Thiên?” Hắn ta hoảng sợ nói.
Trước đó, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Tần Thiên ở phương diện này. Còn tưởng rằng hành tung bại lộ, đội đặc chiến bên nước Rồng được cử đến để tiêu diệt chúng.
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Muốn sống rời khỏi đây không?”
“Nói cho tao biết, Độc Sư ở đâu.”
“Đôi mắt thiên sứ mới phát triển của hắn ta, ngoại trừ bọn mày còn có những sức mạnh giấu kín nào.”
“Nói rồi, mày có thể sống.”
“Tao hiểu rồi!”
“Cuối cùng tao đã hiểu!” Đột nhiên Rắn Hổ Mang bật cười ha ha.
“Độc Sư sắp xếp cho bọn tao đến điều tra nội tình của mày. Mày cũng muốn biết nội tình của Độc Sư.”
“Nói cho cùng, đây cũng là sự trả thù của Diêm Vương Điện ngày trước và Hắc Ám Chi Hoa nhỉ.”
“Được, tao đây sẽ nói cho mày biết nơi Độc Sư ẩn náu.”
Nói xong, Rắn Hổ Mang bỗng xé áo ra. Ngay hông hắn ta bất ngờ quấn một vòng bom nổ mạnh.
Nắm chặt điều khiển trong tay, nói: “Chỉ cần tao ấn nút thì trong vòng bán kính một trăm mét, sẽ không ai có thể sống sót.”
“Tần Thiên, mày thua rồi.”
Chuyện xảy ra đột ngột, mọi người đều sửng sốt.
“Mọi người đừng nhúc nhích.” Tần Thiên dặn dò, nhìn Rắn Hổ Mang cười lạnh lùng nói: “Mày có tin, mày hoàn toàn không có cơ hội kích nổ trước mặt tao không.”
Rắn Hổ Mang thoáng sửng sốt, nghiến răng nói: “Tao không tin!”
“Vả lại, cho dù mày giết tao trước khi tao kích nổ thì mày vẫn thua.”
Hửm?
Nhìn thấy trong mắt Rắn Hổ Mang dường như có thâm ý khác, Tần Thiên không khỏi nhíu mày.
Linh cảm không lành đó lại lần nữa hiện lên trong lòng.
“Chúng ta cùng nhau chết đi!” Nhân lúc Tần Thiên phân tâm, Rắn Hổ Mang hét lên muốn ấn nút.
“Thiểu chủ cẩn thận!” Trong tiếng cảnh báo, Tàn Kiếm và những người khác định lao lên ôm lấy Rắn Hổ Mang.
Giờ phút này, không còn cách nào khác. Họ chỉ có thể dùng cơ thể của mình để ngăn lại một phần sức mạnh của vụ nổ thay cho Tần Thiên.
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, phất mạnh tay.
Một luồng khí mạnh mẽ dâng trào.
Giải phóng nội lực ra ngoài, bậc thầy của sự thay đổi tình huống!
Rầm một tiếng, trực tiếp đánh bay Rắn Hổ Mang ra ngoài.
Quả bom phát nổ giữa không trung.
Thổi bay hắn ta thành từng mảnh.
Không gian rộng lớn ngay lập tức trở thành trạng thái chân không. Thiết Ngưng Sương và những người khác chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, rất lâu sau mới trở lại bình thường.
Nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi, thực sự quá đáng sợ!
Tàn Kiếm kích động nói: “Thiếu chủ uy vũ!”
“Xem ra thiếu chủ không những đã có được chân truyền của ông chủ cũ, mà còn trò giỏi hơn thầy!”
Tần Thiên gật đầu nói: “Mọi người vất vả rồi. Nhiệm vụ hoàn thành, có thể rút lui.”
Hắn trở về trong xe, quay phim trong điện thoại vẫn đang tiếp tục.
“Tiểu thư Phan Mỹ Nhi, cô nhìn thấy cả rồi chứ?”
“Nói ra vẫn phải cảm ơn cô, nếu không tôi cũng không thể tiêu diệt toàn bộ nhóm của Rắn Hổ Mang.” Sau khi nói với ống kính, Tần Thiên tắt điện thoại.
“Đừng giả chết nữa, trở về đưa cái này cho Phan Mỹ Nhi xem.” Hắn vỗ vào A Phúc nằm sấp giả chết phía dưới ghế.
“Xin tha mạng!” A Phúc run lẩy bẩy cầu xin.
“Thật là một tên hèn nhát!”
“Bây giờ còn muốn lợi dụng bà sao?” Mai Hồng Tuyết lắc lắc cây kéo sáng loáng.
Nhặt lại được một cái mạng, A Phúc lái xe hoảng loạn bỏ chạy.
Mọi người bật cười ha ha.
Tàn Kiếm có chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc, nhóm Rắn Hổ Mang còn thiếu một người không đến.”
“Nếu không đã thật sự tiêu diệt toàn bộ.”
“Bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết khi nào mới có thể bắt được con cái lọt lưới này.”
Con cá lọt lưới…
Bỗng Tần Thiên giật mình!
Trong đầu hắn lại lần nữa xuất hiện lời Rắn Hổ Mang nói và ánh mắt của hắn ta trước khi chết.
Lúc đó, Rắn Hổ Mang biết rõ hắn ta chắc chắn sẽ chết, tại sao lại nói mình thua?
“Cho dù mày giết tao trước khi tao kích nổ, mày vẫn thua.”
Đây là nguyên văn lời Rắn Hổ Mang nói.
“Không hay rồi!”
Sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng gọi máy bay trực thăng bay đến, không đợi hạ cánh đã nhảy lên.
“Mau, trở về Long Giang!” Hắn nói to.
Tàn Kiếm và những người khác đều kinh ngạc.
Họ chưa từng thấy Tần Thiên cực kỳ sợ hãi, lòng dạ rối bời như thế này.
“Không hay rồi!”
“Chắc chắn thiếu chủ cho rằng, con cá lọt lưới kia của nhóm Rắn Hổ Mang sẽ từ nơi khác ẩn náu vào Long Giang.”
“Rất có thể đối phương sẽ ra tay với vợ thiếu chủ!”
“Mau!”
Còn lại một chiếc máy bay trực thăng, không ngồi được nhiều người. Chỉ có Tàn Kiếm, Thôi Minh và Thiết Ngưng Sương đi trước. Những người còn lại đến huyện lại tìm trở về.
Tần Thiên sốt ruột!
Bây giờ hắn gần như có thể khẳng định, nhóm Rắn Hổ Mang đã chia thành hai nhóm!
Người lọt lưới của chúng, Kim đuôi Bọ cạp chắc chắn sẽ nhập cảnh qua con đường khác.
Tính theo thời gian, có phải bây giờ đã đến Long Giang rồi không?
Ở Long Giang, thông tin hắn và mẹ con Tô Tô ở Long Viên hoàn toàn không phải bí mật gì. Kim đuôi Bọ cạp rất có thể dễ dàng tìm được.
Hơn nữa, Long Viên rộng lớn, mặc dù cũng có nhiều bảo vệ nhưng đó đều là bảo vệ bình thường.
Làm sao có thể ngăn chặn được một sát thủ tung hoành quốc tế như Kim đuôi Bọ cạp?
Một khi Kim đuôi Bọ cạp xâm nhập, vậy thì chẳng khác nào đặt mạng sống của Tô Tô và Dương Ngọc Lan ở nơi đó, mặc Kim đuôi Bọ cạp lấy đi.
Làm sao mình có thể sơ ý đến vậy!
Nghĩ đến ngộ nhỡ thảm kịch xảy ra, quả thực hắn không thể nào tưởng tượng được mình sẽ trở nên như thế nào.
Trong màn đêm, Long Viên rộng lớn yên tĩnh.
Một bóng đen trượt xuống từ bức tường. Nhìn từ dáng người là một người phụ nữ trẻ rất thướt tha.
Cô ta đến một căn nhà nhỏ ở giữa đồng thuốc, phát hiện vài bộ quần áo nông dân đang phơi trên dây thừng bên ngoài.
Cô ta lấy một bộ đồ nữ, mặc vào người. Cong lưng lên, trong màn đêm trông như một người phụ nữ nhà nông.
Chậm rãi đi về phía biệt thự ven hồ.
Tất cả đều rất suôn sẻ.
Cô ta không kinh động bất cứ ai, đã đến được bên ngoài căn biệt thự.
Dùng tay đẩy nhẹ, cửa nhà vậy mà lại khép hờ. Trong mắt cô ta lộ ra vẻ đắc ý, nghiêng người, rất nhanh biến mất trong nhà.
Đột nhiên bị bao vây, hơn nữa đối phương gấp đôi số người bên mình, đây rõ ràng là kế hoạch đã bại lộ, bị mai phục.
Dựa theo lẽ thường khi biết rõ kế hoạch đã bại lộ, bị bao vây thì sẽ nghĩ cách rút lui trước.
Tuy nhiên, tiểu đội Rắn Hổ Mang hầu như không có bất kỳ sự hoảng loạn nào.
Bọn họ dường như đã quen với loại cục diện này từ lâu, bốn người tụ tập cùng một chỗ trước, dựa lưng vào nhau tạo thành một đội hình sát cánh nhau.
Chẳng những không có một chút ý nghĩ muốn rút lui nào, ngược lại còn lộ ra sát khí.
"Mấy con chó con mèo mà cũng muốn phục kích bọn này, các người đúng là quá ngây thơ."
Trên mặt Rắn Hổ Mang hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Ngực bụng hắn ta bị Tàn Kiếm xẹt một vết thương, máu tươi chảy đầm đìa.
Nhưng hắn ta chẳng những không bị ảnh hưởng hì, ngược lại giống như ngửi thấy mùi máu tươi thì càng hưng phấn hơn.
"Các anh em dùng máu của bọn họ mở đường cho chúng ta bước vào Long Quốc phương Đông, các anh em nghĩ sao?”
Nghe Rắn Hổ Mang nói, Sư Tử Châu Phi, Chó Rừng, Sói Khiếm Khuyết, đều phát ra tiếng gầm nhẹ trong cổ họng.
Sói Khiếm Khuyết nóng vội giống như mũi tên rời cung, nhào tới Thiết Ngưng Sương ở trước mặt.
Loan đao hình vòng cung trong tay vẽ ra một loạt ánh ánh sắt lạnh, dường như muốn cắt đứt không gian.
Thiết Ngưng Sương cảm nhận được hơi thở chết chóc ập tới, cô ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Trong nháy mắt cô ta phát giác, bản thân đã quá đánh giá thấp thực lực của đối phương.
May mắn trong lúc hoảng sợ, Thôi Minh ở bên cạnh bước trước một bước, một đao chém về phía đầu Sói Khiếm Khuyết, buộc hắn ta phải lui về phía sau một bước.
"Cẩn thận." Thôi Minh nói với Thiết Ngưng Sương một câu, đứng ở trước mặt cô ta.
Thiết Ngưng Sương gật đầu, vội vàng dựa theo kế hoạch huấn luyện Tam Hồn Thất Phách Trận, tìm được vị trí của mình ở bên trái Thôi Minh.
Sư Tử Châu Phi bên kia nổi giận gầm lên, tung nắm đấm cực lớn mang vòng sắt về phía Quỷ Vô Thường.
Hai người đều có lực mạnh, nổi danh hung dữ.
Thấy Sư Tử Châu Phi chủ động khiêu khích với mình, Quỷ Vô Thường nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp ra một nắm đấm nghênh đón.
Trên nắm đấm của hắn ta cũng đeo bao tay thép.
Răng rắc!
Hai nắm đấm đeo bao tay thép va chạm với nhau, không khí xung quanh cũng hỗn loạn.
Lực va chạm cực lớn, đập nát vỏ thép trên tay hai người.
Bao tay thép rơi xuống đất, hai người dùng tay không mãnh mẽ đối đầu lần nữa.
Đối liên tiếp ba quyền, không phân cao thấp. Đồng Xuyên và Thiết Tí bên cạnh cũng sợ ngây người.
Hai người bọn họ so với người bình thường cũng được coi là dũng mãnh mạnh mẽ. Ai có thể nghĩ rằng trước mặt Quỷ Vô Thường và Sư Tử Châu Phi, hai người lại nhỏ bé như vậy.
Nó giống như Thành Long đã gặp Diêu Minh.
(Diêu Minh là thủ bóng rổ Trung Quốc đã nghỉ hưu.)
Loại quyết đấu dũng mãnh này, bọn họ hoàn toàn không thể nhúng tay vào.
"Đi giúp bọn họ!"
“Tên này giao cho tôi!”
Tam Hồn Thất Phách, Quỷ Vô Thường là một hồn, Đồng Xuyên và Thiết Tí là hai phách phụ tá của hắn ta.
Hiện tại, Quỷ Vô Thường cảm thấy Đồng Xuyên và Thiết Tí vướng víu cho nên trực tiếp đá bọn họ đi.
Đồng Xuyên và Thiết Tí cũng có chút khó chịu. Tất cả mọi người đều là đàn ông, ai mà không muốn liều mạng?
Bọn họ nhìn thấy Chó Rừng giống như một con chó điên, một người đánh với Mai Hồng Tuyết cùng A Tân, Thiết Tượng không thể chống đỡ, bọn họ gầm lên giận chạy tới.
Hai người song chiến đấu với Chó Rừng, cục diện lập tức xoay chuyển.
Giờ phút này, tình hình chiến đấu khốc liệt, chia làm tiến hành ba nhóm.
Thôi Minh cùng Thiết Ngưng Sương đối phó Sói Khiếm Khuyết. Đồng Xuyên và Thiết Tí, đối phó với Chó Rừng. A Tân, Mai Hồng Tuyết, Thiết Tượng và Lang Trung, ở phía sau phối hợp chặt chẽ.
Quỷ Vô Thương đơn độc đấu với Sư Tử Châu Phi.
Còn với tư cách là thủ lĩnh của hai bên, Rắn Hổ Mang và Tàn Kiếm vẫn chưa nhúc nhích.
Hai người đang nhìn nhau.
Rắn Hổ Mang nhe răng cười nói, "Lão què, ông chỉ có mấy người như vậy sao?”
"Còn không? Gọi hết ra đi.”
Tàn Kiếm mặt không chút thay đổi: "Đủ để giết mày rồi.”
Vừa dứt lời, chiếc nạng sắt trong tay kêu lên một tiếng, mang theo một luồng gió dữ, phóng tới cái ót của Rắn Hổ Mang.
“Hay lắm!” Rắn Hổ Mang cười lớn, hạ thấp người, vũ khí sắc bén hình con rắn màu đen trong tay đâm tới phía bụng Tàn Kiếm.
Tàn Kiếm dùng kiếm trong tay chắn lại.
Rắn Hổ Mang xuất quỷ nhập thần, không ra chiệu theo lẽ thường, còn toàn là chiêu trí mạng. Tuy Tàn Kiếm thiếu một chân, nhưng trước mắt ông ấy chính là quỷ sai còn sót lại của Diêm Vương.
Thực lực có thể tưởng tượng được.
Nạng sắt của ông ấy có thể được sử dụng như một chân và như một vũ khí. Thậm chí có thể mượn lực nhảy ra xa vài thước.
Trường kiếm không trọn vẹn trong tay kia giống như linh hồn yêu ma đã lâu không uống máu, cũng là chiêu thức không rời chỗ hiểm của Rắn Hổ Mang.
Nửa đêm, núi hoang dã.
Một trận chiến đấu không chết không thôi, đánh vô cùng ác liệt.
Ngay sau đó, cả hai bên đều bị thương ở các mức độ khác nhau.
Tần Thiên ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt này.
Nếu như hắn ra tay, một lần hành động có thể giải quyết xong bốn người Rắn Hổ Mang trong vòng ba mươi giây.
Nhưng đó không phải là trận chiến của hắn, mà là của Thiên Phạt.
Hiện tại hắn có thể khẳng định, tiểu đội Rắn Hổ Mang đều đã được huấn luyện bởi tà linh, chiêu thức của bọn họ tàn nhẫn, hơi thở dài.
Đây chẳng phải là một cơ hội rèn luyệ khóc có được của Thiên Phạt.
“Chết!” Quỷ Vô Thường hét lớn lên một tiếng, ào ào vung xích sắt trăm cân, vô cùng hung ác ném xuống trên đầu Sư Tử Châu Phi.
Sư Tử Châu Phi liên tục né tránh.
Bốp bốp!
Bộp!
Xích sắt nặng nề dường như muốn đập tan ngọn núi dưới chân.
Sư Tử Châu Phi vô cùng tức giận, đột nhiên đưa tay, bắt được xích sắt đang chuẩn bị đập vào đầu hắn ta.
Hai người khổng lồ cùng nhau phát lực, mọit tiếng bùm, sợi xích sắt thép lại bị kéo ra từ giữa.
Hai người một người nắm lấy nửa sợi xích sắt, mắt đỏ hoe kéo nhau.
A Phúc người bị đánh ngất ở trong xe khó khăn lắm mới tỉnh lại, nhìn thấy một màn này lại bị dọa sợ ngất xỉu ngay lập tức.
Lúc này, ngoại trừ hai đôi Quỷ Vô Thường và Tàn Kiếm, hai nhóm còn lại đang đánh nhau, tình thế đã rõ ràng.
Chó Rừng không phải là đối thủ của Đồng Xuyên và Thiết Tí.
Sói Khiếm Khuyết đấu với Thôi Minh cũng rơi vào thế hạ phong.
Bọn họ đều biết, Tần Thiên muốn mượn cơ hội lần này để rèn luyện đội ngũ. Vì thế đánh được một nửa, Đồng Xuyên và Thiết Tí rút lui, nhường kẻ địch lại cho A Tân, Mai Hồng Tuyết, Thiết Tượng và Lang Trung.
Thôi Minh cũng nhường Sói Khiếm Khuyết cho Thiết Ngưng Sương.
Họ đứng bên cạnh và chờ đợi sẵn sàng chiến đấu.
“Thằng khốn, bà đây liều mạng với mày!” Thiết Ngưng Sương tức giận, tay cầm đoản kiếm điên cuồng công kích Sói Khiếm Khuyết.
Sói Khiếm Khuyết nhìn như đang thua liên tiếp nên rút lui, loan đao trong tay bị đoản kiếm của Thiết Ngưng Sương đánh rơi.
Ngay khi Thiết Ngưng Sương muốn thừa thắng đuổi theo, Sói Khiếm Khuyết bỗng nhiên trở tay, từ bên hông rút ra một khẩu súng màu bạc, nhắm ngay Thiết Ngưng Sương.
Trong nháy mắt, Thiết Ngưng Sương hồn lìa khỏi xác.
May mà Sói Khiếm Khuyết hoàn toàn không có cơ hội nổ súng. Ngay lúc hắn đưa tay rút súng ra, Thôi Minh giàu kinh nghiệm ngay lập tức phi ra một thanh đao.
Ngay yết hầu đã lấy đi mạng của hắn ta.
Thiết Ngưng Sương thở dài một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Bên kia, Thiết Tượng, A Tân và Mai Hồng Tuyết đang bao vây Chó Rừng, một trận ẩu đả điên cuồng.
Cuối cùng Chó Rừng bị A Tân ném đá đến chết, đầu của hắn ta nở hoa.
Hai người anh em đã chết, Sư Tử Châu Phi và Rắn Hổ Mang, rốt cuộc cũng hoảng sợ.
Quỷ Vô Thường nhân cơ hội này quàng sợi xích lên trên đầu Sư Tử Châu Phi, đập cho đầu hắn ta nứt ra, ngã ngửa xuống đất.
Chỉ còn lại một mình Rắn Hổ Mang.
Anh em Thiên Phạt bao vây hắn ta lại.
Có thể nói hắn ta chắp cánh cũng khó thoát.
Trên mặt Tần Thiên rốt cục hiện lên một nụ cười hài lòng.
Hắn mở miệng: "Chú Tàn, bắt sống.”
Chương 156 Ruột gan rối bời
Tuy Rắn Hổ Mang hung dữ mạnh mẽ, nhưng dù sao hắn ta cũng đã bị thương và mất máu quá nhiều trước khi trận chiến bắt đầu.
Đối mặt với Tàn Kiếm giàu kinh nghiệm, tốc độ của hắn ta rõ ràng chậm lại.
Thôi Minh bất ngờ xuất hiện, ném phi đao vào bắp chân hắn ta.
Rắn Hổ Mang run rẩy, bất giác quỳ xuống một gối.
Hắn ta vẫn muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh nhạt, Tàn Kiếm kề thanh kiếm dài khiếm khuyết vào cổ hắn ta.
Trên khuôn mặt trắng bệch của Rắn Hổ Mang lộ ra nụ cười. Hắn ta chậm rãi hạ vũ khí xuống, giơ tay lên.
Tần Thiên mở đèn xe.
Đèn xe chói mắt, khiến cho Rắn Hổ Mang nhắm mắt lại theo bản năng. Nhưng, rất nhanh hắn ta đã mở mắt ra. Đôi mắt nhìn thẳng vào ánh đèn.
“Rốt cuộc mày là ai? Làm sao biết được hành tung của bọn tao?”
Cái chết đang cận kề mà trên mặt của tên này lại không hề có chút sợ hãi.
Từ trên xe bước xuống, Tần Thiên đưa tấm lệnh bài ra trước mặt Rắn Hổ Mang.
Tấm thẻ đen thui, phía trên là ba chữ Diêm Vương Lệnh bằng máu!
Nhìn thấy tấm thẻ này, Tàn Kiếm, Quỷ Vô Thường và Thôi Minh đều nghẹn ngào. Đây từng là tín ngưỡng của họ!
Là niềm kiêu hãnh của họ!
Trong những năm này, họ đã may mắn sống sót giống như cô hồn dã quỷ. Bây giờ, cuối cùng lại nhìn thấy Diêm Vương Lệnh xuất thế, thay trời hành đạo.
Cuối cùng sắc mặt của Rắn Hổ Mang đã thay đổi.
“Diêm Vương Lệnh?”
“Mày chính là chủ nhân mới của Diêm Vương Lệnh, mày là Tần Thiên?” Hắn ta hoảng sợ nói.
Trước đó, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Tần Thiên ở phương diện này. Còn tưởng rằng hành tung bại lộ, đội đặc chiến bên nước Rồng được cử đến để tiêu diệt chúng.
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Muốn sống rời khỏi đây không?”
“Nói cho tao biết, Độc Sư ở đâu.”
“Đôi mắt thiên sứ mới phát triển của hắn ta, ngoại trừ bọn mày còn có những sức mạnh giấu kín nào.”
“Nói rồi, mày có thể sống.”
“Tao hiểu rồi!”
“Cuối cùng tao đã hiểu!” Đột nhiên Rắn Hổ Mang bật cười ha ha.
“Độc Sư sắp xếp cho bọn tao đến điều tra nội tình của mày. Mày cũng muốn biết nội tình của Độc Sư.”
“Nói cho cùng, đây cũng là sự trả thù của Diêm Vương Điện ngày trước và Hắc Ám Chi Hoa nhỉ.”
“Được, tao đây sẽ nói cho mày biết nơi Độc Sư ẩn náu.”
Nói xong, Rắn Hổ Mang bỗng xé áo ra. Ngay hông hắn ta bất ngờ quấn một vòng bom nổ mạnh.
Nắm chặt điều khiển trong tay, nói: “Chỉ cần tao ấn nút thì trong vòng bán kính một trăm mét, sẽ không ai có thể sống sót.”
“Tần Thiên, mày thua rồi.”
Chuyện xảy ra đột ngột, mọi người đều sửng sốt.
“Mọi người đừng nhúc nhích.” Tần Thiên dặn dò, nhìn Rắn Hổ Mang cười lạnh lùng nói: “Mày có tin, mày hoàn toàn không có cơ hội kích nổ trước mặt tao không.”
Rắn Hổ Mang thoáng sửng sốt, nghiến răng nói: “Tao không tin!”
“Vả lại, cho dù mày giết tao trước khi tao kích nổ thì mày vẫn thua.”
Hửm?
Nhìn thấy trong mắt Rắn Hổ Mang dường như có thâm ý khác, Tần Thiên không khỏi nhíu mày.
Linh cảm không lành đó lại lần nữa hiện lên trong lòng.
“Chúng ta cùng nhau chết đi!” Nhân lúc Tần Thiên phân tâm, Rắn Hổ Mang hét lên muốn ấn nút.
“Thiểu chủ cẩn thận!” Trong tiếng cảnh báo, Tàn Kiếm và những người khác định lao lên ôm lấy Rắn Hổ Mang.
Giờ phút này, không còn cách nào khác. Họ chỉ có thể dùng cơ thể của mình để ngăn lại một phần sức mạnh của vụ nổ thay cho Tần Thiên.
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, phất mạnh tay.
Một luồng khí mạnh mẽ dâng trào.
Giải phóng nội lực ra ngoài, bậc thầy của sự thay đổi tình huống!
Rầm một tiếng, trực tiếp đánh bay Rắn Hổ Mang ra ngoài.
Quả bom phát nổ giữa không trung.
Thổi bay hắn ta thành từng mảnh.
Không gian rộng lớn ngay lập tức trở thành trạng thái chân không. Thiết Ngưng Sương và những người khác chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, rất lâu sau mới trở lại bình thường.
Nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi, thực sự quá đáng sợ!
Tàn Kiếm kích động nói: “Thiếu chủ uy vũ!”
“Xem ra thiếu chủ không những đã có được chân truyền của ông chủ cũ, mà còn trò giỏi hơn thầy!”
Tần Thiên gật đầu nói: “Mọi người vất vả rồi. Nhiệm vụ hoàn thành, có thể rút lui.”
Hắn trở về trong xe, quay phim trong điện thoại vẫn đang tiếp tục.
“Tiểu thư Phan Mỹ Nhi, cô nhìn thấy cả rồi chứ?”
“Nói ra vẫn phải cảm ơn cô, nếu không tôi cũng không thể tiêu diệt toàn bộ nhóm của Rắn Hổ Mang.” Sau khi nói với ống kính, Tần Thiên tắt điện thoại.
“Đừng giả chết nữa, trở về đưa cái này cho Phan Mỹ Nhi xem.” Hắn vỗ vào A Phúc nằm sấp giả chết phía dưới ghế.
“Xin tha mạng!” A Phúc run lẩy bẩy cầu xin.
“Thật là một tên hèn nhát!”
“Bây giờ còn muốn lợi dụng bà sao?” Mai Hồng Tuyết lắc lắc cây kéo sáng loáng.
Nhặt lại được một cái mạng, A Phúc lái xe hoảng loạn bỏ chạy.
Mọi người bật cười ha ha.
Tàn Kiếm có chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc, nhóm Rắn Hổ Mang còn thiếu một người không đến.”
“Nếu không đã thật sự tiêu diệt toàn bộ.”
“Bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết khi nào mới có thể bắt được con cái lọt lưới này.”
Con cá lọt lưới…
Bỗng Tần Thiên giật mình!
Trong đầu hắn lại lần nữa xuất hiện lời Rắn Hổ Mang nói và ánh mắt của hắn ta trước khi chết.
Lúc đó, Rắn Hổ Mang biết rõ hắn ta chắc chắn sẽ chết, tại sao lại nói mình thua?
“Cho dù mày giết tao trước khi tao kích nổ, mày vẫn thua.”
Đây là nguyên văn lời Rắn Hổ Mang nói.
“Không hay rồi!”
Sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng gọi máy bay trực thăng bay đến, không đợi hạ cánh đã nhảy lên.
“Mau, trở về Long Giang!” Hắn nói to.
Tàn Kiếm và những người khác đều kinh ngạc.
Họ chưa từng thấy Tần Thiên cực kỳ sợ hãi, lòng dạ rối bời như thế này.
“Không hay rồi!”
“Chắc chắn thiếu chủ cho rằng, con cá lọt lưới kia của nhóm Rắn Hổ Mang sẽ từ nơi khác ẩn náu vào Long Giang.”
“Rất có thể đối phương sẽ ra tay với vợ thiếu chủ!”
“Mau!”
Còn lại một chiếc máy bay trực thăng, không ngồi được nhiều người. Chỉ có Tàn Kiếm, Thôi Minh và Thiết Ngưng Sương đi trước. Những người còn lại đến huyện lại tìm trở về.
Tần Thiên sốt ruột!
Bây giờ hắn gần như có thể khẳng định, nhóm Rắn Hổ Mang đã chia thành hai nhóm!
Người lọt lưới của chúng, Kim đuôi Bọ cạp chắc chắn sẽ nhập cảnh qua con đường khác.
Tính theo thời gian, có phải bây giờ đã đến Long Giang rồi không?
Ở Long Giang, thông tin hắn và mẹ con Tô Tô ở Long Viên hoàn toàn không phải bí mật gì. Kim đuôi Bọ cạp rất có thể dễ dàng tìm được.
Hơn nữa, Long Viên rộng lớn, mặc dù cũng có nhiều bảo vệ nhưng đó đều là bảo vệ bình thường.
Làm sao có thể ngăn chặn được một sát thủ tung hoành quốc tế như Kim đuôi Bọ cạp?
Một khi Kim đuôi Bọ cạp xâm nhập, vậy thì chẳng khác nào đặt mạng sống của Tô Tô và Dương Ngọc Lan ở nơi đó, mặc Kim đuôi Bọ cạp lấy đi.
Làm sao mình có thể sơ ý đến vậy!
Nghĩ đến ngộ nhỡ thảm kịch xảy ra, quả thực hắn không thể nào tưởng tượng được mình sẽ trở nên như thế nào.
Trong màn đêm, Long Viên rộng lớn yên tĩnh.
Một bóng đen trượt xuống từ bức tường. Nhìn từ dáng người là một người phụ nữ trẻ rất thướt tha.
Cô ta đến một căn nhà nhỏ ở giữa đồng thuốc, phát hiện vài bộ quần áo nông dân đang phơi trên dây thừng bên ngoài.
Cô ta lấy một bộ đồ nữ, mặc vào người. Cong lưng lên, trong màn đêm trông như một người phụ nữ nhà nông.
Chậm rãi đi về phía biệt thự ven hồ.
Tất cả đều rất suôn sẻ.
Cô ta không kinh động bất cứ ai, đã đến được bên ngoài căn biệt thự.
Dùng tay đẩy nhẹ, cửa nhà vậy mà lại khép hờ. Trong mắt cô ta lộ ra vẻ đắc ý, nghiêng người, rất nhanh biến mất trong nhà.
Bình luận facebook