• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (2 Viewers)

  • Chương 147-148

Chương 147 Không nuốt trôi cục tức này

Dương Ngọc Lan tức giận không chịu nổi.

Rõ ràng là đối phương sai trước còn mình là bên bị hạ, đối phương không xin lỗi thì thôi đi vậy mà còn trách mình trước.

Hơn nữa chỉ một miếng sơn mà thôi mà mở miệng muốn năm ngàn tệ, đây không phải là lừa người à.

May mắn bà không bị thương và tự đứng dậy.

"Cô gái này, sao lại nói như vậy?" Bà vẫn duy trì thiện chí và kiềm chế nhất có thể.

Không ngờ cô gái lái chiếc BMW lại được nước làm tới: "Tôi nói như thế nào? Rõ ràng là bà già chết tiệt như bà không có mắt!”

"Đường rộng như vậy mà bà còn có thể bị tôi đụng trúng sao, tôi thấy bà muốn ăn vạ thì có?"

"Loại người như bà, tôi thấy nhiều rồi."

"Chỉ có điều bà già, hôm nay bà gặp phải tôi, nếu không có 5.000 nhân dân tệ thì chuyện này không kết thúc đâu.”

“Hôm nay tôi nhất định phải dẹp thành phần xã hội ăn vạ xấu xa bà!”

“Mau lấy tiền ra!”

Rất nhiều người xung quanh vây quanh chỉ trích nói: "Đúng là xấu hổ!”

"Đã là thời đại gì rồi mà còn có loại người ăn vạ nà."

"Cô gái này, trên xe của cô chắc là có camera hành trình đúng không? Có bằng chứng thì có thể báo cảnh sát.”

"Nhất định phải trừng trị loại người ăn vạ này thật tốt."

“Ăn vạ chết cả nhà!”

Miệng đời ghê gớm.

Dương Ngọc Lan là người sĩ diện, cả đời không giỏi tranh chấp với người khác.

Bị chỉ trích như thế làm bà tức giận đến đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.

Xem đến đây, Tần Thiên vội vàng bước nhanh qua.

"Cô muốn chết sao?"

"Đụng người ta không xin lỗi thì thôi còn muốn quật ngược lại, có tin tôi vả chết cô không?"

"Anh là ai?" Người phụ nữ lái chiếc BMW phản ứng lại, thẹn quá hóa giận: "Không biết gì đừng có mà nói lung tung!”

“Rõ ràng là bà già này ăn vạ!”

Người vây xem hét lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không phải chỉ cần xem camera hành trình là biết sao.”

"Đúng vậy."

"Chúng ta không xử oan người tốt, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho việc ăn vạ."

Nghe nói muốn kiểm tra camera hành trình, người phụ nữ lái BMW có chút chột dạ nói: "Xe của tôi vừa mới xảy ra chút trục trặc, camera hành trình bị hư rồi.”

Tần Thiên cười lạnh nói: "Không sao, phòng an ninh có CCTV.”

Hắn yêu cầu phòng bảo vệ mở hình ảnh giám sát vừa rồi, rất rõ ràng Dương Ngọc Lan đang đi xe bình thường, người phụ nữ lái BMW vì cua không hề giảm tốc độ cho nên đụng trúng Dương Ngọc Lan.

Sau khi biết được sự thật, đám đông vây xem bắt đầu lên tiếng chỉ trích cho người phụ nữ lái BMW.

"Lái BMW cũng không thể không nói lý lẽ."

"Mau xin lỗi đền tiền đi."

Người phụ nữ lái BMW đỏ mặt cắn răng không nói.

Dương Ngọc Lan vội vàng nói: "Tần Thiên, dù sao mẹ cũng không sao cả, hay là thôi đi. ”

Tần Thiên nghiêm túc nói: "Cái này làm sao có thể được.”

"Mẹ, chúng ta không muốn cô ta bồi thường, nhưng loại người này nhất định phải cho cô ta một bài học để cho cô ta nhớ lâu chút."

“Còn không mau xin lỗi!”

Nhìn vẻ mặt sát khí của Tần Thiên, lại nghe thấy hắn gọi Dương Ngọc Lan là mẹ, người phụ nữ lái BMW có chút sợ.

Cô ta lùi lại một bước muốn lên xe rời đi.

Ngay lúc này, một bà già vội vàng lao ra từ trong khu tiểu viện.

“Thiến Thiến đừng sợ, mẹ đến rồi!”

“Là tên chết tiệt nào, dám ức hiếp Thiến Thiến của chúng ta!”

“Bà đây liều mạng với hắn!”

"Mẹ!"

“Cuối cùng mẹ cũng đến rồi, bọn họ ức hiếp con!” Người phụ nữ lái BMW nhìn thấy cứu tinh ngay lập tức trở lại vẻ giả tạo.

Còn Dương Ngọc Lan nhìn thấy người tới cũng hơi sững sờ, hoá ra là hàng xóm.

"Ngô Xảo Mai, đây là con gái bà sao?"

"Con bé chính là Thiến Thiến mà trước giờ bà thường nhắc tới sao."

"Đều là người một nhà, tôi thấy chỉ là hiểu lầm, hay là bỏ qua thôi.”

Ngô Xảo Mai cười khẩy nói: "Dương Ngọc Lan, ai là người một nhà với bà chứ?”

"Phiền bà nắm rõ Thiến Thiến của tôi vừa từ nước ngoài trở về, còn dẫn theo một người chồng ngoại quốc."

"Cái gì mà bỏ qua?"

"Bà với đứa con rể tới ở rể chó chui gầm chạn của bà liên hợp ức hiếp Thiến Thiến của tôi, sao có thể bỏ qua như vậy."

Nghe thấy hoá ra Tần Thiên không phải là con trai của Dương Ngọc Lan chỉ là con rể tới ở rể, người phụ nữ lái BMW Ngô Thiến Thiến ngay lập tức trở nên hăng hái.

"Một đứa con rể tới ở rể mà thôi, tính là cái thá gì cũng dám đòi đánh tôi."

"Bà đây đứng yên ở đây này, anh dám đánh tôi thử xem nào?"

“Tôi để cho anh bồi thường đến táng gia bại sản!”

“Muốn chết!” Tần Thiên trở nên lạnh lẽo, đã muốn ra tay.

Ở trong mắt hắn không phân biệt nam nữ nhân, chỉ cần là người không biết điều, không biết xấu hổ thì đều cần phải đánh.

“Tần Thiên, đừng xúc động!”

Dương Ngọc Lan vội vàng ngăn ở trước mặt.

Bà cười lạnh với Ngô Xảo Mai: "Là con gái của bà lái xe đụng trúng tôi, bây giờ tôi không truy cứu nữa.”

"Bà còn muốn thế nào nữa?"

Ngô Xảo Mai cười khẩy, quay đầu kéo tay Ngô Thiến Thiến hỏi han ân cần.

"Thiến Thiến, con không sao chứ?"

"Cục cưng của mẹ đừng sợ, chúng ta không biết điều với loại người lỗ mãng này.”

"Tại sao con lại về một mình, Charlie chồng của con đâu? Nó không đi cùng anh à?”

Ngô Thiến Thiến cắn răng nói: "Không được, con không nuốt trôi cục tức này!”

"Con rể tới ở rể phải không? Anh có ngon đừng đi, tôi sẽ gọi cho chồng tôi đến ngay bây giờ!”

Sau khi gọi điện thoại xong, cô ta đắc ý nhìn Tần Thiên nói: "Nói thật cho anh biết chồng tôi ở nước ngoài dạy Taekwondo.”

“Chỉ có thân thể nhỏ bé này của anh, chờ bị đánh chết đi!”

Ngô Xảo Mai cũng đắc ý nói: "Dương Ngọc Lan, không muốn ồn ồn mất mặt thì nhanh xin lỗi con gái của tôi đi.”

"Con rể ngoại quốc của tôi rất giàu."

"Chờ một chút nữa đứa con rể ở rể của bà bị đánh ra cái gì, bao nhiêu tiền chúng ta cũng bồi thường được, chỉ sợ các ngươi mất mạng thôi."

Nói xong bà ta còn khinh bỉ nói với Tần Thiên: “Đàn ông con trai không có chút bản lĩnh gì, làm con rể đi ở rể còn quấy rối m một người phụ nữ.”

"Chờ một chút xem cậu còn có thể kiêu ngạo được hay không."

Ngay sau đó truyền đến tiếng động cơ gầm rú, một chiếc xe địa hình xông tới.

Một người đàn ông da trắng cao lớn nhảy xuống xe.

Trên đỉnh đầu hắn ta có mấy sợi tóc vàng thưa thớt, trông hắn ta ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi.

“Là thứ chó nào không có mắt, dám ức hiếp bảo bối của tao!”

“Ông đây đánh chết hắn!”

Hắn ta đến trong tình trạng say sỉn.

"Charlie!" Ngô Thiến Thiến vội vàng chạy tới đón hắn ta, vẻ mặt nịnh nọt ôm cánh tay người đàn ông làm nũng nói: "Chính là tên này.”

“Hắn đụng em, chẳng những không xin lỗi còn nói muốn đánh chết em!”

Charlie trừng mắt nhìn về phía Tần Thiên khạc ra một cục đờm đặc, cười nói: "Thằng nhóc kia, quỳ xuống liếm sạch đờm cho ông đây, thì ông đây sẽ tha cho mày.”

“Nếu không ——"

Hắn ta nhìn thấy trên kệ bên cạnh có một chậu hoa, xông tới đánh một quyền làm cho chậu hoa nát vụn.

"Đây chính là tấm gương!"

Nhìn thấy hắn ta mạnh như thế, đám người vây xem đều kinh ngạc hết lên.

Xét thấy thân phận người nước ngoài của đối phương, chợt không ai dám tiến lên nói chuyện.

Tần Thiên nhịn không được nhíu mày, tên này rõ ràng uống rất nhiều rượu lại còn dám lái xe tới.

Lúc này, một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên ngoài, hai cảnh sát giao thông đi xuống.

“Sau rượu lái xe, đi theo chúng tôi một chuyến!”

Bọn họ lao về phía Charlie.

“Tránh một chút, đừng đụng vào tao!” Charlie đỏ ngầu, hắn ta vung tay đẩy hai cảnh sát giao thông xuống đất.

Ngô Thiến Thiến lớn tiếng nói: "Mở mắt chó ra mà nhìn, chồng tôi là người nước ngoài!”

"Các người ai dám động đến anh ấy? Cẩn thận gây ra sự kiện quốc tế!”

Nghe xong lời này, hai cảnh sát giao thông tuy rất tức giận nhưng lại không dám tiến lên.

Charlie thậm chí còn tự kiêu hơn, hét ầm lên giống như một con gấu chó không coi ai ra gì.

Tần Thiên trầm mặt xông lên, tát cho hắn một cái ngã xuống đất.

Cười lạnh nói: "Mở mắt chó của mày ra nhìn cho kỹ, ở đây không phải là nơi mày có thể giở trò ngang ngược!”

"Trói hắn đi."

"Ngoại trừ say rượu lái xe, tên này vừa rồi còn làm hỏng một chậu hoa, nhất định phải yêu cầu hắn bồi thường."
Chương 148 Mất mặt trước đám đông

Charlie bị Tần Thiên tát một cái làm cho mắt bốc nổi đom đóm, đầu óc choáng váng.

Hắn ta cứ cúi đầu không nói một lời nào cho đến khi bị cảnh sát giao thông còng tay đẩy lên xe cảnh sát.

Mà trơ mắt nhìn đứa con rể ngoại quốc bị mang đi, Ngô Xảo Mai và Ngô Thiến Thiến đều rất tức giận.

“Tên chết tiệt, bà đây liều mạng với anh!”

Ngô Thiến Thiến kích động nhào về phía Tần Thiên như điên.

Tần Thiên giơ tay lên tát cho Ngô Thiến Thiến một cái bạt tai vang dội.

Ngô Thiến Thiến che mặt, chết lặng.

"Anh đánh tôi?"

“Đồ khốn, anh dám đánh tôi?”

Ngô Xảo Mai càng thét chói tai nói: "Đồ khốn, mày lại có thể đánh phụ nữ!”

“Mau đến mà xem đi!”

“Con rể ở rể đánh phụ nữ rồi!”

Tần Thiên cười lạnh nói: "Ở trong mắt tôi chỉ có loại người nên đánh và người không cần đánh, không phân biệt nam nữ.”

"Mới ăn thức ăn nhanh của nước ngoài được mấy ngày, đã quên ông cha ta là ai rồi đúng không?"

“Hôm nay cho cô một bài học, sau này nhớ kỹ chút!”

"Mẹ, Tần Thiên, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hai người cãi nhau với người khác sao?" Tô Tô tan tầm trở về, nhìn thấy một màn này vội vàng chạy tới.

"Vợ ơi, em tan tầm rồi à? Không sao, gặp phải hai tên cặn bã không biết tên mình viết như thế nào mà thôi. ”

"Chúng ta mau về nhà thôi."

"Vợ à, anh mua cá tôm rất tươi, chờ chút nữa làm món tôm say rượu và cá chua ngọt em thích nhất."

Tần Thiên nhìn thấy Tô Tô ngay lập tức trở thành người đàn ông ấm áp, tự mình dắt xe điện giúp Dương Ngọc Lan, cười hì hì đi vào trong tiểu khu.

Ngô Thiến Thiến nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, trong mắt bắn ra lửa giận.

“Thứ chết tiệt, tôi thề chuyện này chưa xong đâu!”

"Mẹ, làm sao bây giờ? Charlie bị bắt đi rồi, chúng ta tìm cách đi.”

Ngô Xảo Mai giậm chân nói: "Chúng ta mau đến đồn cảnh sát xem có thể được tại ngoại hay không.”

Trong giỏ xe điện của Dương Ngọc Lan có một tờ rơi quảng cáo.

Viết là bất động sản Cẩm Tú Sơn Hà khai trương, đi đến hiện trường còn có nhiều món quà bất ngờ.

Tô Tô nhịn không được nói: "Mẹ, mẹ lấy cái này làm gì? Mẹ muốn mua một ngôi nhà sao?”

Dương Ngọc Lan nói: "Trên đường có người phát, nghe nói bất động sản Cẩm Tú Sơn Hà này cũng không tệ lắm, đúng lúc chúng ta cũng cần đổi một ngôi nhà lớn hơn.”

"Ngày mai các con có thời gian không? Hay là chúng ta đi xem thử.”

Tô Tô suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc ngày mai công ty không có việc gì, vậy thì đi xem thôi.”

"Họ Tần, mua một căn nhà lớn thì anh có thể không cần ngủ trên sô pha nữa, vui không?”

Tần Thiên cười nói: "Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy vợ, đừng nói ngủ trên sô pha, cho dù ngủ chuồng heo cũng vui.”

Tô Tô tức giận cười nói: "Đồ không biết xấu hổ, anh nói mỗi ngày mình đều ngủ trong chuồng heo, ý anh là ám chỉ em và mẹ đều là heo sao?”

"Mẹ, mẹ nhìn xem, bình thường mẹ còn hay đứng về phía anh ta mà anh ta lại nói sau lưng nói mẹ là heo."

Tần Thiên vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng nghe Tô Tô nói bậy, con không phải có ý này.”

Dương Ngọc Lan mím môi cười nói: "Hai vợ chồng trẻ các con cãi nhau đừng lôi mẹ vào. Nhưng mà nói nghiêm túc, Tô Tô, rốt cuộc các con định khi nào có em bé?”

"Nhân lúc mẹ còn trẻ ——"

"Ai nha mẹ!" Tô Tô giậm chân xoay người chạy lên lầu trước.

Tần Thiên dừng xe điện lại xách cá tôm, rồi cười nói: "Mẹ, ngày mai đi xem nhà cũng được.”

"Cẩm Tú Sơn Hà này là tập đoàn Cẩm Tú của Ngô Thiên Hùng khai thác, đến lúc đó con còn có bất ngờ cho mọi người."

Dương Ngọc Lan còn tưởng rằng Tần Thiên nói bất ngờ chính là có thể thông qua quan hệ của Ngô Thiên Hùng có thể lấy được một căn tốt.

Bây giờ bà không thiếu tiền trong tay, vì vậy bà không quan tâm nhiều.

Bà thở dài nói "Tiểu khu Long Hồ chúng ta ở trước kia, hiện tại cũng là bị tập đoàn Cẩm Tú khai phá.”

"Lúc trước mẹ đi ngang qua nhìn thấy chung quanh đều dùng hàng rào vây lại."

"Nhắc tới nó mẹ vẫn rất hoài niệm, có quá nhiều kỷ niệm ở đó.”

"Haizz, chỉ tiếc vĩnh viễn cũng không thể quay về được."

Tần Thiên cười cũng không có vạch trần, hắn quyết định để lại sự ngạc nhiên này cho đến ngày mai.

Về đến nhà Tô Tô thay đồ ngủ, đi chân trần ngồi trên sô pha trong phòng khách, bưng một đĩa trái cây và chơi máy tính bảng.

Dương Ngọc Lan nhịn không được nói: "Về đến nhà chỉ biết chơi, sao không thấy đi giúp Tần Thiên nấu ăn.”

Tô Tô bỏ một miếng táo vào miệng, đầu cũng không ngẩng đầu lên nói: "Mẹ đừng làm phiền con, con bận rộn chuyện quan trọng đấy.”

"Người đại diện của Mục Phi Phi sắp tới rồi, trước lúc đó con phải cố gắng tìm hiểu chút về ngôi sao chuẩn nhất tuyến một này."

"Cái này gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng."

Lúc này Dương Ngọc Lan mới không nói gì nữa.

Ngày hôm sau bởi vì sắp mua một ngôi nhà mới cho nên mọi người rất hạnh phúc.

Bởi vì không đi làm cho nên Tô Tô nói tài xế Lâm Tước lái xe đi đưa đón Liễu Thanh.

Khoảng cách không quá xa, vừa hay cũng có tuyến xe buýt chạy thẳng tới đó, bọn họ chuẩn bị đi xe buýt đến địa chỉ Cẩm Tú Sơn Hà khai trương.

Đứng ở ven đường chờ xe buýt, từ xa có một chiếc xe địa hình hầm rú chạy tới.

Một thằng cha nhảy từ xe xuống, nhìn thấy Tần Thiên tay nắm chặt trừng mắt xông lên.

"Anh làm gì vậy?" Tô Tô hoảng sợ.

"Vợ đừng sợ." Tần Thiên vội vàng chắn trước mặt Tô Tô, hắn nhìn Charlie nhíu mày nói: "Mày nhanh như vậy đã được thả ra rồi sao?”

Charlie hét lên: "Bớt nói nhảm đi!”

“Mày có dám đánh một trận công bằng đánh với tao hay không?”

“Nếu mày thua thì tao muốn mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao!”

"Họ Tần, anh không thể ngờ chồng tôi có thể ra sớm như vậy đúng không."

Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo, Ngô Thiến Thiến ăn mặc trang điểm xinh đẹp bước ra cùng mẹ Ngô Xảo Mai.

"Chồng tôi có thân phận gì chứ, những người đó sao dám làm khó anh ấy."

"Nói cho anh biết là bọn họ đích thân đưa chồng tôi ra ngoài đấy."

"Bây giờ còn không mau xin lỗi chồng tôi vì hành vi vô sỉ của anh đi!"

Dương Ngọc Lan vội vàng nói: "Tần Thiên, con đừng xúc động.”

"Chúng ta muốn đi xem nhà, việc chính quan trọng."

"Ngô Xảo Mai, bà khuyên nhủ đứa con rể ngoại quốc này của bà đi, đất nước của chúng ta bây giờ không còn như trước đây nữa.”

"Người nước ngoài gây sự cũng phải chịu phạt."

Ngô Xảo Mai tự biết mình đuối lý, tuy nhiên bà ta nhìn thấy tờ rơi quảng cáo trong tay Dương Ngọc Lan, bà ta nhịn không được cười ha hả.

“Tôi nói nè Dương Ngọc Lan, đừng nói các người muốn đến Cẩm Tú Sơn Hà xem nhà đấy nhé?

"Bà thật đúng là càng ngày càng huênh hoang rồi, bà có biết tiểu khu Cẩm Tú Sơn Hà cao cấp cỡ nào không?"

"Nói thật cho bà biết, con gái và con rể ngoại quốc của tôi lần này trở về muốn ở trong nước định cư, chúng ta đã đặt phòng của Cẩm Tú Sơn Hà rồi.”

"Đây chính là một căn hộ bốn phòng ngủ hơn một trăm mét vuông, tổng giá hơn hai trăm vạn, sau khi bàn giao nhà, tôi sẽ chuyển đến sống cùng bọn chúng.”

"Các người thì sao?"

"Muốn mua căn lớn bao nhiêu? Chắc sẽ không phải chỉ là một nhà vệ sinh chứ.”

Ngô Thiến Thiến cũng khinh bỉ nói: "Ngay cả một chiếc xe cũng không có, ra ngoài còn phải đi xe buýt, loại người này cũng xứng mua nhà sao?”

"Nếu như tôi đoán không sai, là đi ăn chực điểm tâm miễn phí phải không."

"Các người cứ việc đi đi, đến lúc đó không bị đuổi ra ngoài thì coi như tôi thua."

Tô Tô thấy Charlie giống như một con gấu chó, mắt không ngừng đảo đảo trên người mình, cô chán ghét nói: "Tần Thiên, đừng nói nhảm với bọn họ.”

"Chúng ta đi nhanh đi."

Một chiếc xe buýt dừng lại trước mặt họ và họ lên xe buýt.

Ngô Thiến Thiến và Ngô Xảo Mai cũng lập tức lên chiếc xe địa hình của con rể.

"Charlie, đi theo họ!"

“Lúc này, em muốn bọn họ mất mặt trước đám đông!” Ngô Thiến Thiến cắn răng, ác độc nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom