• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (9 Viewers)

  • Chương 17-21

Chương 17 Đại nhân vật sắp tới Long Giang

Thiết gia.

Đại viện uy nghiêm.

An ninh ở khắp mọi nơi.

Đoàn xe dừng lại ở cửa, Thiết Ngưng Sương dẫn đầu đoàn người đi xuống xe, nhìn Tần Thiên ngồi ngay ngắn bất động, cô cắn răng, nói:

“Tốt nhất anh chữa khỏi bệnh cho gia gia tôi. Nếu không, tôi thề, nhất định sẽ không tha cho anh!”

Hôm nay cô đã trước mặt một nam nhân xa lạ kêu ngạo hai lần.

Bị ép buộc không khom lưng dâng trà, trong lòng cô đã sớm đã nhìn không thuận mắt tên Tần Thiên này..

So với cô, Vũ Sơn trầm ổn hơn một chút. Dù sao cũng là xuất thân từ trong quân ngũ, cho nên Vũ Sơn thấy vẻ ngoài của Tần Thiên tuy rằng bình tĩnh, nhưng ông ta có thể cảm nhận được bên trong hắn có một uy áp có thể phá núi dời sông.

“Tần tiên sinh, vợ và mẹ vợ của ngài, tôi đã phái người hộ tống về đến nhà an toàn.”

“Ngài yên tâm. Chỉ cần ngài có thể chữa khỏi cho lão gia tử, tôi thay Thiết gia cam đoan, ít nhất ở Long Giang, không ai dám động đến một sợi lông của hai người bọn họ.”

Tần Thiên cười lạnh: "Chỉ là một Long Giang nho nhỏ, còn không làm gì được tôi.”

"Phóng nhãn ra thiên hạ, ai dám động vào người của Tần Thiên tôi đều phải chết!"

Sau khi xuống xe, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn đám vệ sĩ đứng vây xung quanh một cái, ngang nhiên đi vào bên trong.

Thiết Ngưng Sương nén giận, chạy ra phía trước dẫn đường.

Lão quản gia vội vàng tới bẩm báo: "Tiểu thư, lão gia không ở trong phòng ngủ, đi chiến đường rồi.”

“Gia gia bệnh nặng mới khỏi, đi chiến đường làm gì?”

“Tôi cũng không rõ. Lão gia dặn tiểu thư đưa Tần tiên sinh qua đó.”

Nghe đến đó, Thiết Ngưng Sương nhịn không được kinh ngạc nhìn Tần Thiên một cái.

Chiến đường, chỉ là một gian phòng đơn gian được cải tạo từ phật đường hơi lớn tí mà thôi.

Tuy rằng tầm thường, nhưng chỉ cần là người Thiết gia, đều biết chiến đường đại biểu cho cái gì - đó là tín ngưỡng của Thiết lão gia tử!

Bình thường giống như cấm địa không ai được phép lui tới.

Ngay cả cháu gái Thiết Ngưng Sương được yêu thương nhất này, chưa được Thiết lão gia tử cho phép, cũng không được tự tiện đi vào.

Lão gia tử lại ở chiến đường chờ Tần Thiên, chẳng trách Thiết Ngưng Sương lại cảm thấy kỳ quái.

Mí mắt Vũ Sơn bên cạnh giật giật, có chút kích động nói: "Tần tiên sinh, mời đi theo tôi!”

Ông ta ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước dẫn đường phía trước. Chiến Đường, không chỉ là tín ngưỡng của Thiết Hùng, cũng là tín ngưỡng của ông ta.

Bởi vì ông ta cũng giống Thiết Hùng, đều là người có chiến công ở chiến khu.

Trong huyết mạch của bọn họ đều có tín ngưỡng bảo vệ quốc gia.

Tần Thiên mỉm cười, đi theo Vũ Sơn và Thiết Ngưng Sương đến một sân sau.

“Tần tiên sinh, lão hủ đợi ngài đã lâu.”

Thiết Hùng đứng thẳng lưng, hai mắt mở to đứng đợi hắn ngoài cửa phòng.

Tinh thần của ông ta xem ra không tệ.

“Gia gia, sao người lại thay chiến bào năm đó?" Thiết Ngưng Sương kinh ngạc chạy tới.

Chỉ thấy Thiết Hùng tuy tóc bạc phơ, lại có bệnh cũ trong người, nhưng giờ phút này ông ta như mãnh hổ uy nghiêm, thắt lưng thẳng tắp, tỏa ra khí chất của một vị tướng quân .

Bảo đao chưa già, vẫn còn có thể chém địch báo quốc!

“Chào tướng quân!" mắt Vũ Sơn ươn ướt, thu chân thẳng lưng đưa tay lên trán chào kính lễ với Thiết Hùng.

Thiết Hùng nhìn Tần Thiên, trầm giọng nói: "Ngưng Sương, Võ Sơn, các ngươi canh giữ ở chỗ này, không có sự cho phép của tôi, bất kì kẻ nào cũng không được tự tiện đi vào."

“Tần tiên sinh, mời.”

Thiết Hùng né người qua một bên, đưa tay ra mời Tần Thiên.

Tần Thiên khẽ gật đầu, ngang nhiên đi vào.

Tuy rằng Thiết Hùng đã giải ngũ, nhưng vẫn không quên quy tắc, rất đáng được khen ngợi

Hắn liếc mắt nhìn Thiết Hùng đang mặc một thân mãnh hổ chiến bào, là quân phục của Bắc cảnh.

Trong chiến đường.

Vị trí lúc trước đặt tượng phật, đã được thay thế bằng bức tượng điêu khắc các vị anh hùng tướng quân.

Tần Thiên nhìn qua một lượt thuận miệng nói: "Chiến thần Bạch Khởi, trung nghĩa Vân Trường, điểm binh Hàn Tín, Bá Vương Hạng Vũ..."

Ánh mắt hắn dừng ở trên bức tượng cuối cùng, nhịn không được lộ ra một nụ cười.

“Tiêu Phá Hổ tuổi còn trẻ như vậy mà đã được cung phụng ở đây.”

Nghe được ba chữ "Tiêu Phá Hổ", Thiết Hùng nghiêm nghị biến sắc.

“Tần tiên sinh, xin hãy cẩn trọng lời nói!”

"Bởi vì cậu có thể nhìn ra Vũ Sơn dùng Hắc Long Thập Bát Thủ, lại biết tôi bị thương bởi luyện bản cũ của Thất Thương Quyền, tôi suy đoán cậu đến từ chiến khu Bắc Cảnh."

“Cậu ẩn khí tức, ngay cả tôi cũng nhìn không thấu tu vi của cậu, cho nên cấp bậc của cậu hẳn là không thấp.

“Bởi vậy, tôi mới mời cậu tới chiến đường.”

“Sao cậu có thể gọi thẳng tên của Tiêu đại soái?!”

Tần Thiên cười nói: "Ông cũng là binh lính dưới tay Tiêu đại soái?”

Thiết Hùng nói: "Tôi chỉ hận mình không sinh sớm vài năm, không có cơ hội đi theo Tiêu đại soái. Lúc ngài ấy chấp chưởng bắc cảnh, tôi đã giải ngũ.”

“Nhưng thế thì sao?”

“Tiêu đại soái bảo vệ biên cương, khiến cho hung đồ ngoại vực không dám vượt biên ta nửa bước.”

“Ngài ấy bách chiến bách thắng, nguyên thủ quốc gia tự mình trao huân chương, có thể nói là chiến thần bất bại!”

“Tần Thiên, còn không mau cùng tôi cúi chào Tiêu đại soái!”

Thiết Hùng nói xong, đối với bức tượng điêu khắc, vô cùng uy nghiêm đưa tay lên trán kính lễ..

Tần Thiên gật đầu cười nói: "Tiêu Phá Hổ.....miễn cưỡng có thể gọi là bất bại chiến thần.”

"Thời gian của tôi có hạn, đừng nói nhảm. Lão tướng Thiết Hùng, hiện tại tôi truyền thụ cho ông bản cải tiến của Thất Thương Quyền, ông cần cố gắng luyện tập them mới có thể trị tận gốc vết thương cũ..."

Tần Thiên đang muốn dạy Thiết Hùng quyền pháp, không ngờ Thiết Hùng lại giận tím mặt.

Ông ta trợn mắt, lớn tiếng nói: "Cậu dám khinh thường Tiêu đại soái, chính là bất kính với toàn bộ Bắc cảnh!"

“Còn không mau quỳ xuống, dập đầu bồi tội với Tiêu đại soái!”

"Nếu không, cho dù tôi phát bệnh bỏ mình, cũng sẽ không theo cậu học quyền pháp!"

Tần Thiên cười lạnh nói: "Bảo tôi quỳ xuống dập đầu với hắn, ông gọi điện thoại hỏi Tiêu Phá Hổ xem hắn có nhận nổi không.”

“Cậu nói cái gì?”

Thiết Hùng ngây người.

Bắc cảnh Tiêu đại soái, đó là chiến thần là binh vương trong lòng ông ta.

Lão tướng này, bình thường chỉ có thể cung phụng tượng, để biểu đạt thành ý kính ngưỡng.

Ngay cả gặp mặt cũng không có tư cách, làm sao biết được số điện thoại của Tiêu Phá Hổ?

Lại nói, điện thoại của Tiêu đại soái, là nói gọi là có thể gọi sao?

“Cậu đến tột cùng là ai?" Nhìn Tần Thiên, trong mắt Thiết Hùng lộ ra vẻ hoảng sợ kịch liệt.

Đúng lúc này, tiếng bước chân bên ngoài vang lên.

Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.

Thiết Hùng cả giận nói: "Không phải tôi đã nói, không cho phép kẻ nào tới quầy rầy hay sao!”

Ngoài cửa, truyền đến một thanh âm trầm thấp: "Cha, là con.”

“Có tin tức trọng đại cần bẩm báo, vô cùng khẩn cấp!”

Thiết Hùng nghi ngờ nhìn Tần Thiên một cái, lạnh lùng nói: "Tần tiên sinh, chờ tôi một lát.”

Ông ta mở cửa nhanh chân bước ra ngoài nhìn người trung niên trước mặt, tức giận nói: "Chuyện gì gấp như vậy?”

"Thiết Lâm Phong, uổng công anh lớn tuổi như vậy còn là thương hội hội trưởng, có thể đừng hấp tấp như vậy được không?"

Người đàn ông trung niên tên là Thiết Lâm Phong, là con trai thứ hai của Thiết Hùng, cũng là cha của Thiết Ngưng Sương.

Mặc dù Thiết Lâm Phong làm người khiêm tốn, nhưng hiện giờ đang quản lí thương hội Long Giang, là nhân vật lớn mà người người muốn gặp.

Lúc trước ở Tô gia, Tô Ngọc Khôn nịnh bợ Thiết Ngưng Sương đã từng nói, có cơ hội cùng Thiết hội trưởng ăn cơm một lần.

Kỳ thật lần đó, ông ta chỉ là may phước, lúc đó Thiết Lâm Phong chỉ tình cờ đi ngang qua đại sảnh, cùng mọi người uống một chén rượu trong đó có ông ta mà thôi.

Ngay cả Tô Ngọc Khôn là ai, Thiết Lâm Phong căn bản cũng không có ấn tượng.

Nhân vật phong vân như vậy, ở trước mặt Thiết Hùng, lại bị dạy bảo giống như một đứa trẻ ba tuổi.

Thiết Ngưng Sương và Vũ Sơn đều trốn rất xa, không dám nghe lén.

Thiết Lâm Phong lau mồ hôi trên trán, vô cùng kính cẩn nói: "Thật sự là chuyện quá lớn, nếu không con cũng không dám kinh động đến lão nhân gia ngài.”

Thiết Hùng lúc này mới nhíu mày nói: "Đến tột cùng là chuyện gì, nói đi.”

Thiết Lâm Phong thở dài, thấp giọng nói: "Vừa mới nhận được tin tức, có nhân vật tai to mặt lớn sắp tới Long Giang."
Chương 18 Tiêu Phá Hổ

“Nhân vật tai to mặt lớn nào?" Thiết Hùng thuận miệng hỏi.

"Chim bất tử Trung Đông..."

Thiết Lâm Phong vừa nói ra cái tên này, Thiết Hùng liền lắp bắp kinh hãi, sắc mặt đại biến.

“Ý anh là vị kỹ sư kia? Hắn tới Long Giang làm gì?”

“Cha, người nghe con nói.”

"Không chỉ là con chim bất tử này, còn có Châu Âu đương đại Caesar Michael, Châu Mỹ giáo phụ Sino Lando, ông chủ của Sicily Mafia...."

Thiết Lâm Phong mỗi khi nói ra một cái tên, trong mắt Thiết Hùng lại tăng thêm vài phần khiếp sợ.

Những người này, có thể nói bất kỳ một người nào, đều có thể làm cho thế giới dậy sóng.

Ngây ra nửa ngày, Thiết Hùng mới kinh ngạc nói: "Nguy rồi, có phải là hành động khủng bố hay không?"

“Nhanh, thông báo cho bộ phận có liên quan chuẩn bị sẵn sàng!”

Thiết Lâm Phong nuốt nước miếng, nói: "Không phải hành động khủng bố.”

"Gần như cùng một lúc, họ đã đồng loạt gửi thư khẩn cấp riêng cho các cơ quan liên quan của chúng ta, yêu cầu phê duyệt các tuyến đường đi."

"Họ nói rằng chỉ cần phê duyệt được thông qua, họ hứa sẽ phát động lực lượng trong tay để mang lại lợi ích cho Đại Hạ chúng ta.”

“Hơn nữa cam đoan tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu dân chúng. Tới đây chỉ có một mục đích, đó chính là cầu thần y.”

“Cầu y?" Thiết Hùng không hiểu.

Thiết Lâm Phong thấp giọng nói: "Chắc hẳn là không sai.”

"Ngoài ra, theo con được biết, những tiểu thư danh giá trên khắp thế giới đủ tư cách đeo huy hiệu hoa tulip cũng đang khẩn trương đến Long Giang dưới nhiều danh nghĩa khác nhau như du lịch, đầu tư."

“Mục đích của bọn họ là đến cầu hôn.”

“Cầu hôn?" Thiết Hùng càng không hiểu.

Thiết Lâm Phong lại nuốt nước miếng, kích động nói: "Đối tượng cầu hôn của bọn họ là cùng một người.

"Con nghĩ hết mọi cách mới nghe ngóng được, vị Thần Vương nắm giữ 'Quỷ Môn Thập Tam châm' kia, xuất hiện ở Long Giang chúng ta!"

“Cha, là lãnh đạo của Thần Vương điện, là chủ nhân Thần Vương lệnh, là vị Thần Vương kia đó!”

“Cha nói xem, đây có phải là đại nhân vật hay không?”

"Cái khác không nói, nếu như chúng ta có thể tìm được Thần Vương, mời Thần Vương vận dụng Quỷ Môn Thập Tam châm, có phải là có thể chữa khỏi bệnh của ngài rồi hay không?"

Thiết Lâm Phong kích động như một đứa trẻ chưa từng trải đời.

Mấy chục năm tu thân dưỡng tính, hôm nay bởi vì hai chữ "Thần Vương", mà hoàn toàn rối loạn.

Thiết Hùng thì ngược lại, ông ta có hơi bình tĩnh.

Ông ta nhìn thoáng qua chiến đường, bỗng nhiên nói: "Nghe nói vị thần vương kia có mười hai thủ hạ thiên vương.”

"Dựa theo mười hai con giáp lần lượt là chuột, trâu, hổ, thỏ, rồng, rắn, ngựa, dê, khỉ, gà, chó, heo..."

Thiết Lâm Phong nói: "Quả thật có lời đồn như vậy, nhưng rốt cuộc có thật hay không, Thập Nhị Thiên Vương là ai, người ngoài không ai biết được.”

“Cha, cha làm sao vậy?”

Thiết Hùng nắm chặt tay của con trai kích động, dặn dò nói: "Phong tỏa tin tức, chờ ta!"

Nói xong, ông ta lảo đảo vọt về chiến đường.

Trong phòng, Tần Thiên đang gọi điện thoại.

“Tôi nói rồi, hiện tại đang xử lý một ít việc riêng, không cần mọi người đến.”

"Nếu cậu dám điều binh đến Long Giang, cẩn thận tôi quay về xử lí cậu!"

Trong điện thoại, truyền đến một âm thanh oan ức: "Lão đại, đã như vậy, em nghe lời anh được chưa!"

“Aizzz, lần này cái tên Vương Bá Niên kia lại được lợi rồi.”

“Còn có Long Vương Cẩu Vương, theo em được biết, bọn họ đều ở sau lưng anh bí mật phái người lẻn vào Long Giang rồi.”

“Thậm chí con thỏ kia cũng đột nhiên thay đổi lộ trình lưu diễn toàn cầu, chuẩn bị sắp xếp một buổi biểu diễn quan trọng nhất ở Long Giang.”

“Phi! Bên ngoài thì thế này nhưng bên trong thì thế kia! Nói trắng ra, bọn họ còn không phải vì nịnh bợ anh à!

"Không nói nữa, em phải đi uống mười lit rượu, tỏ vẻ phản kháng mới được!"

Tần Thiên cười nói: "Tiểu tử cậu đừng cả ngày chỉ lo uống rượu, lần trước tôi giúp cậu đánh lui mười sáu Quỷ Vương, nhưng mà tôi cảm giác được bọn họ rất nhanh sẽ ngóc đầu trở lại."

“Hơn nữa, sẽ càng khó chơi hơn lúc trước.”

“Tiểu Phá Hổ, cậu nên cẩn thận một chút đi, đừng để lão tử lau mông cho cậu.”

Cúp điện thoại, Tần Thiên mỉm cười nhìn Thiết Hùng.

Thiết Hùng há miệng nói không ra lời, giờ phút này trong đầu ông ta sấm chớp đùng đùng, thiên lôi cuồn cuộn.

Trước đây chỉ nghe đồn: Thần Vương Điện...... Quỷ Môn Thập Tam Châm...... Thần Vương Lệnh...... Tiểu Phá Hổ......

Tần Thiên nói: "Lão tướng Thiết Hùng, tôi nói lại lần nữa thời gian của tôi có hạn, phiên bản cải tiến của Thất Thương Quyền có thể chữa thương cho ông, ông rốt cuộc có muốn học hay không?”

Phù một tiếng.

Thiết Hùng quỳ xuống.

Nửa canh giờ sau, Tần Thiên từ chiến đường đi ra.

"Họ Tần kia, gia gia của tôi đâu?" không thấy gia gia đi ra, Thiết Ngưng Sương lập tức xông lên, chặn trước mặt Tần Thiên.

Cô nắm chặt hai tay, trợn mắt nhìn.

Tần Thiên cười lạnh: "Không phải tôi không đánh con nít, cho nên đừng chọc tôi.”

“Anh nói ai là con nít?" Thiết Ngưng Sương giận dữ, vô thức ưỡn ngực về phía trước để chứng minh mình đã trưởng thành.

"Tự phụ!"

Một tiếng gầm lên, Thiết Hùng xuất hiện ở cửa sau, ông ta uy nghiêm ra lệnh: "Quỳ xuống, xin lỗi Tần tiên sinh!”

“Gia gia..."Thiết Ngưng Sương không thể tưởng tượng nổi, muốn cãi lại.

“Tôi nói quỳ xuống!" Thiết Hùng rống to.

Thiết Ngưng Sương ngây người, gia gia chưa bao giờ quát cô như vậy.

Mắt cô bắt đầu ngấn đỏ, nhưng mà cô còn không có lá gan phản kháng, chịu nhục quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi..."

Thiết Hùng đi tới trước mặt Tần Thiên, khom người nói: "Cháu gái tôi bình thường rất tốt, chỉ là bị tôi chiều thành thế này.”

“Nếu tiên sinh không ghét bỏ, có thể thu bên người làm người hầu sai khiến, ý tiên sinh như thế nào?”

“Cái gì?”

Thiết Ngưng Sương hoảng sợ mở to đôi mắt nhìn phía Thiết Hùng.

Cô đường đường đệ nhất đại tiểu thư Long Giang, lại làm người hầu cho cái tên này?

Cô vừa tủi thân, vừa phẫn nộ.

Nghĩ thầm bản thân từ nay về sau sẽ rơi vào tay của giặc.

Trong tiềm thức cô cảm thấy, trên đời này, còn chưa có người dám cự tuyệt một cô gái như cô.

Ai ngờ...

Tần Thiên chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, lắc đầu nói: "Không có thời gian quản.”

Sau đó thản nhiên bước ra ngoài.

Trên mặt Thiết Hùng hiện lên một tia thất vọng, nhưng cũng kịp phản ứng, lập tức nói: "Cung tiễn tiên sinh!”

Lưng của ông ta cúi xuống thật sâu, mãi cho đến khi thân ảnh của Tần Thiên biến mất ở ngoài cửa, ông ta mới dám ngẩng đầu lên.

“Gia gia, anh ta là ai thế?”

“Vì sao gia gia phải cung kính như vậy?" Thiết Ngưng Sương oan ức nước mắt rơi lả chả.

Thần sắc Thiết Hùng phức tạp, nhớ tới thân phận Tần Thiên, ông ta nào dám nói lung tung.

Chỉ có thể lắc đầu thở dài: "Con bé ngốc này, Thiết gia chúng ta cuối cùng cũng không có phúc phận đó!”

“Aizzz, về sau cháu sẽ biết, hôm nay cháu đã bỏ lỡ thứ gì!”

Tần Thiên không thích phô trương, cho nên, Thiết Hùng không dám phái người hộ tống.

Một thân một mình ra cửa, rất nhanh, hắn liền phát hiện mình bị người ta theo dõi.

Không phải người của Thiết gia.

Chẳng lẽ, là Tô gia?

Trong lòng hắn cười lạnh.

Diêm Vương lện đã ra, các ngươi còn không tin?

Thế nhân chỉ biết Diêm Vương lệnh và Thần Vương lệnh là hai thái cực thiện ác, nhưng rất ít người biết, chủ nhân duy nhất của hai tấm lệnh bài này chính là Tần Thiên.
Chương 19 Cô Là cái thá gì?

Người theo dõi đúng là do Tô Nam an bài, lúc này cô ta và đám người Đổng Phương đang ngồi trong một chiếc xe cách đó không xa.

Cô ta ý thức được nên không dám đến gần Thiết gia gây sự.

Nói cách khác, nếu Tần Thiên thật sự trở thành khách quý của Tần gia, cô ta cũng không dám làm liều.

Nhận được điện thoại báo cáo, cô ta đắc ý nở nụ cười.

“Tôi đã nói rồi, Tần Thiên chính là một tên giang hồ lừa đảo.”

“Xem như Thiết gia nhân hậu không có làm gì hắn, chỉ đuổi hắn ra khỏi cửa.”

Đổng Phương nói: "Thiếu phu nhân sao lại nói vậy?”

Tô Nam cười: "Theo như Văn Thành nói, lúc Tần Thiên rời khỏi Tô gia, là được Thiết gia gióng trống khua chiêng đón đi.”

“Ngay cả Thiết gia đại tiểu thư cũng tự mình ra mặt.”

“Nếu hắn thật sự biết chữa bệnh, Thiết gia nhất định sẽ long trọng đưa hắn về.”

“Nhưng người của tôi vừa mới nói cho tôi biết, hắn tự mình rời khỏi Thiết gia, ngay cả một người tiễn cũng không có.”

“Cái này còn không đủ nói rõ vấn đề sao?”

Trong mắt của cô ta hiện lên một tia ác độc, cười lạnh nói: "Tần Thiên, thù mới nợ cũ, bà đây hôm nay sẽ tính toán rõ ràng với anh!"

“Đổng sư phụ, chúng ta đi!”

Lúc này đã là mười giờ tối, tất cả mọi người đều ở nhà quay quần với nhau, người đi ngoài đường rất ít..

Tần Thiên làm bộ như không biết bị theo dõi, theo một con đường nhỏ tối tăm đi về phía trước.

Bỗng nhiên, có một chiếc đèn xe chói mắt chiếu tới, trong tiếng ồn ào của động cơ xe, mấy chiếc Mercedes xông tới, bao vây hắn lại.

Tần Thiên híp mắt, nhìn thấy ở giữa một chiếc xe có một người phụ nữ đứng ở giữa.

Năm năm trước hắn gặp Tô Nam một lần.

Cô ta là em họ của Tô Tô cho nên có vài phần giống với Tô Tô, khách quan mà nói có thể xem là một mỹ nữ.

Nhưng mà, Tô Tô đẹp không chỉ có ở vẻ ngoài mà còn đẹp ở khí chất ở nội hàm.

Đó là một loại khí chất trời ban không phải ai cũng có được.

So ra, Tô Nam chỉ là một cái vỏ bọc không hơn khôn kém.

Năm đó cô ta chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi, nhìn có hơi non nớt.

Hôm nay nhìn lại, trên người cô ta toàn là đồ hiệu, đứng thật xa nhưng vẫn nghe mùi nước hoa xộc vào mũi.

Xem ra, cô đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống của thiếu phu nhân nhà giàu rồi.

“Tần Thiên... Quả nhiên là anh." Nhìn Tần Thiên bị bao vây, Tô Nam ôm cánh tay, châm một điếu thuốc lá.

Cô ta ra vẻ cao cao tại thượng, ra vẻ mình là một người đang thắng thế.

“Có chuyện gì sao?" Tần Thiên nhíu mày hỏi.

“Còn giả bộ hồ đồ với tôi?" Tô Nam phun một ngụm khói về phía trước nói, "Chuyện anh vừa làm ở Tô gia, tôi biết cả rồi.”

“Bây giờ, ngoan ngoãn theo tôi trở về, dập đầu xin lỗi gia gia, ba mẹ và em trai tôi.”

“Nể tình anh là chồng của Tô Tô, tôi có thể để cho anh sống sót rời khỏi Long Giang.”

“Nếu không, anh không muốn chuyện năm năm trước lại tái diễn chứ?”

“Nước sông uống ngon không?”

Hả?

Trong lòng Tần Thiên khẽ động, nói: “Cô biết năm năm trước là ai vứt tôi xuống sông?”

Tô Nam cười lạnh: "Tôi không chỉ biết điều này, tôi còn biết năm năm trước anh bị oan.”

“Lúc đó anh cũng không cưỡng ép Tô Tô, là dược tính của Tô Tô phát tác, đúng lúc anh chạy tới mà thôi. Gặp phải đại mỹ nữ như vậy, không có người đàn ông nào có thể từ chối được.”

“Năm đó vì bảo vệ thanh danh, Tô gia nói với bên ngoài là bị anh cưỡng hiếp. Tô Tô cảm thấy có lỗi với anh, cho nên mới đồng ý gả cho anh.”

“Đáng tiếc, đêm tân hôn anh không ở nhà động phòng, mà lại bị vứt xuống dòng sông lạnh băng đó.”

Nói tới đây, Tô Nam cũng cảm thấy hứng thú: "Tần Thiên, theo tôi được biết, lúc ấy anh đã bị đánh gãy tứ chi, hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể sống sót đến tận bây giờ?"

Mặt Tần Thiên trầm xuống.

Trực giác nói cho hắn biết, Tô Nam không chỉ biết hung thủ đánh hắn bị thương, còn biết người bỏ thuốc hãm hại Tô Tô là ai.

“Nói cho tôi biết, hung thủ rốt cuộc là ai?" Trên người hắn tỏa ra một cỗ sát khí, vừa nói vừa đi về phía Tô Nam.

Tô Nam theo bản năng lui về phía sau một bước, điếu thuốc trong tay rơi trên mặt đất.

Cô ta kinh hoảng nói: "Đổng đại sư, mau ngăn anh ta lại!”

Đổng đại sư đứng bên cạnh nghe thấy lời Tô Nam vội tiến lên một bước.

Ông ta dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: "Chính cậu là người dùng ám kình giết chết chó săn của Văn Thành thiếu gia phải không?"

“Không thể không nói, tuổi còn trẻ mà có thể tu luyện ra ám kình cũng coi như hiếm thấy.”

“Muốn múa rìu qua mắt thợ trước mặt tôi, cậu cảm thấy mình xứng sao?”

Bỗng dung ông ta cao giọng nói: "Trưởng lão dự bị của Bọ ngựa môn, Đổng Phương!”

“Tiểu tử, nói ra sư môn của cậu đi!”

Tên trưởng lão dự bị của Bọ ngựa môn này, trong giới tu võ coi như có chút tiếng tăm.

Ông ta cho rằng, Tần Thiên sau khi nghe xong, nhất định sẽ báo ra sư môn cầu xin tha thứ.

"Tiểu tử, Đổng đại sư là võ học tông sư, còn không mau quỳ xuống dập đầu!"

“Gặp Đổng đại sư, coi như mày xui xẻo!”

“Lần này không cần chúng ta ra tay, Đổng đại sư, dạy dỗ tên tiểu tử này cho hắn biết thế nào là lễ hội.”

“Để cho chúng ta mở rộng tầm mắt, cũng để cho hắn biết, như thế nào mới là cao thủ chân chính!”

Những vệ sĩ đứng xung quanh thay nhau ầm ĩ.

Trong mắt bọn họ, Đổng Phương là cao thủ, Tần Thiên chỉ là tép riêu mà thôi.

Ai ngờ...

Tần Thiên không ngừng tiến lên phía trước, nhìn cũng không nhìn, thuận miệng nói: "Ông ta là cái thá gì, cút ngay!”

Đổng Phương ngẩn người, ông ta chưa bao giờ gặp người nào ngông cuồng như vậy.

Ông ta đường đường là...... trưởng lão dự bị của Bọ Ngựa môn!

“Đổng đại sư, giết chết hắn cho tôi!" Tô Nam thẹn quá hóa giận, lớn tiếng kêu gào.

Đổng Phương kịp phản ứng, rống giận một tiếng, hai tay đưa lên thành móng vuốt, chọn một góc độ xảo quyệt chụp về phía Tần Thiên.

Ông ta là võ giả nội kình, trảo chưa tới, gió đã tới trước, khuấy động góc áo Tần Thiên, nhìn qua vô cùng lợi hại.

Nếu như bị móng vuốt vồ trúng, chỉ sợ tảng đá cũng phải mất một lớp da.

Lại nhìn Tần Thiên, không chút lo sợ hãi hai chân vẫn tiến về phía trước.

Mục tiêu của hắn là Tô Nam ở phía sau tên Đổng Phương kia, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta.

“Cút!”

Mắt thấy móng vuốt sắc bén của Đổng Phương sắp chạm vào người hắn, lúc này hắn mới tùy ý phất tay một cái.

Một cái tát, nhìn như rất tùy ý, rất chậm chạp, đánh vào mặt Đổng Phương.

A!

Trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể hơn một trăm kg của Đổng Phương bay lên giữa không trung lsau đó phun một ngụm máu tươi, rầm một cái nện xuống mặt đất.

Bịch!

Bụi bặm nổi lên bốn phía.

Đổng Phương sững sờ nửa ngày không đứng lên được.

Những bảo tiêu còn lại, vốn chuẩn bị xông lên tấn công giờ cũng choáng váng đưa mắt nhìn nhau.

Đây là thủ pháp gì?

Tô Nam còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Tần Thiên ép tới gần, cô ta lảo đảo lui về tựa vào ô tô phía sau.

Tần Thiên tùy ý vươn tay, bắt lấy cái cổ trắng nõn của Tô Nam, sau đó nhấc bổng cô ta lên.

“Bây giờ có thể nói chưa?”

“Phi thiếu là ai? Là ai bỏ thuốc hại Tô Tô?”

Thanh âm lãnh khốc, không chút cảm xúc. Giờ phút này, hắn thật giống như chim ưng bắt được một con chuột nhỏ.

Tô Tô tựa vào xe, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, hô hấp dẫn trở nên khó khăn.

Cô ta không ngờ, Tần Thiên lại lợi hại như vậy!

Ngay cả Đổng đại sư được Ngô gia tin cậy, cũng bị một cái tát đánh bay!

Nhưng mà khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt cương nghị của Tần Thiên, cô ta nghĩ ra một chủ ý to gan.

“Anh rể, anh muốn thế nào?”

"Chị của tôi tàn phế, không thỏa mãn anh được, chẳng lẽ anh muốn trút giận lên người em họ chị ấy sao, vậy thì đến đi?”

Nói xong cô ta ưỡn nửa người trên, áp ngực về phía Tần Thiên.
Chương 20 Từ Từ Chơi

Tần Thiên thật không ngờ Tô Nam lại không biết xấu hổ như vậy.

Mùi thơm nước hoa của cô ta nồng nặc xông vào mũi, hắn nhanh chóng lui sang một bên.

Tô Nam vô cùng đắc ý, hai mắt long lanh xinh đẹp nói: "Sao nào, anh cũng biết sợ ư?”

“Chẳng phải anh muốn biết sự thật sao? Vậy anh cởi quần áo tôi ra, tôi sẽ nói cho anh biết sự thật.”

“Đến đây nào.”

Chỉ cần hôm nay Tần Thiên dám động đến cô ta, không chỉ có Ngô gia không tha cho hắn, người trong thiên hạ mỗi người một ngụm nước bọt, cũng sẽ dìm chết hắn!

Đây chính là tính toán của Tô Nam.

Thấy Tần Thiên mặt lạnh không nói lời nào, cô ta càng đắc ý cười ha ha.

"Còn tưởng rằng anh có tiến bộ, không ngờ năm năm trôi qua, anh vẫn là một tên hèn nhát!"

“Không phải anh mạo danh Diêm Vương cho Tô gia kỳ hạn mười ngày sao?”

“Bây giờ nghe cho kỹ, cô nãi nãi đây cũng cho anh kỳ hạn mười ngày!”

“Quỳ gối trước mặt dập đầu bồi tội với tôi.”

"Nếu không, toi sẽ tìm được người mà ngay cả Diêm Vương cũng phải sợ, đến lúc đó tôi sẽ dày vò anh đến chết!"

“Người còn lợi hại hơn cả Diêm Vương? Tần Thiên cười lạnh: "Tốt lắm, vậy mười ngày sau gặp lại.”

“Không thấy quan tài không rơi lệ!" Tô Nam mắng một tiếng, mang theo người nổi giận đùng đùng rời đi.

Đổng Phương trước khi đi, nhìn Tần Thiên cắn răng nói: "Cậu chờ đấy!”

“Tôi sẽ nói lại chuyện này với chưởng môn sư huynh, đến lúc đó cho sẽ cho cậu chết không có chỗ chôn thây!”

Bọn họ đi rồi, Tần Thiên nhìn về hướng bụi cây xa xa phía trước, trầm giọng nói: "Nhìn đủ chưa? Ra đây đi!”

Trong đám cây, có bảy tám cái bóng đen xuất hiện.

Người cầm đầu, thân cao chừng một mét chín, cơ bắp căng phồng, đầy tính uy hiếp.

Hắn kính chào Tần Thiên, nghiêm túc nói: "Tổ chức đặc biệt Long Nha, phân đội Long Giang, đại đội trưởng Lôi Báo!"

“Vâng theo lệnh Long Vương, đến đây nghe tiên sinh sai khiến!”

Long Nha, thanh kiếm báu của quốc gia!

Trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không gì là bọn họ không biết.

Mà thủ lĩnh của Long Nha tên là Nhiếp Thanh Long, người đời thường gọi là Long Vương. Chính là thủ hạ của Tần Thiên, một trong mười hai Thiên Vương.

Đám người Lôi Báo, cũng không biết thân phận cụ thể của Tần Thiên. Nhưng người có thể khiến Long Vương bọn họ tôn sùng kính trọng như thế, đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy.

Nhiếp Thanh Long có an bài như vậy, Tần Thiên hơi bất ngờ.

Nhìn Lôi Báo và mấy thành viên Long Nha phía sau, hắn gật đầu khen ngợi.

“Ở Long Giang, có chuyện gì Long Nha các ngươi không làm được không?”

Lôi Báo trầm giọng nói: "Không có!”

“Tần tiên sinh muốn động đến nữ nhân vừa rồi sao? Cô ta là người của Ngô gia, chỉ cần ngài nói một câu, tôi lập tức sai người đi tịch thu Ngô gia!”

Tần Thiên nở nụ cười.

Nhớ tới lời nói ngạo mạn vừa rồi Tô Nam bỏ lại, hắn nói: "Lôi Báo, tôi lệnh cho cậu trong vòng mười ngày tiêu diệt Tô gia.”

“Nhớ kỹ, thịt phải từng đao từng đao cắt, tôi muốn cho bọn họ hiểu tuyệt vọng là như thế nào!”

“Tuân lệnh!" Lôi Báo cúi chào, vung tay lên, mang theo thuộc hạ biến mất trong bóng đêm.

Tần Thiên cười lạnh: "Các ngươi không phải muốn từ từ chơi sao? Tôi đây sẽ chơi với các người.”

Tô Nam trở lại Tô gia.

Cô ta cố ý nói Tần Thiên không ra gì, còn thêm mắm dặm múi bỏ ớt vào nói khi Tần Thiên nhìn thấy cô ta thì vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Người Tô gia nhận định Tần Thiên chỉ là một con chó rơi xuống nước, không cần phải để ý làm gì.

Mười ngày sau, bọn họ sẽ có cơ hội gặp mặt Thần Vương, đến lúc đó gà chó lên trời, Tô gia sẽ nghênh đón vinh quang vô thượng.

Họ đắm chìm trong những ước mơ to lớn ấy. Tổ chức ăn uống linh đình, không khí sôi nổi như đón mừng năm mới.

Sau khi tan cuộc, Tô Văn Bân mang theo mấy huynh đệ cùng thế hệ, đến quán bar chơi tiếp tân hai.

Ngày hôm sau, một tin tức ập đến phá vỡ sự yên tĩnh của Tô gia.

Tô Văn Bân và năm anh em khác trong gia tộc đi quán bar uống rượu, sau đó bởi vì một cô gái mà đánh nhau với một người đàn ông khác.

Sau đó cả năm người đều bị cảnh sát hốt đi.

Tô Văn Thành cười nói với mọi người trong gia tộc: "Chỉ là chuyện nhỏ, không đủ nhắc kẽ răng.”

“Cháu đã hỏi qua quản lý quán bar, người bị thương chỉ là một sinh viên nghèo.”

“Cháu đoán bọn Văn Bân coi trọng bạn gái của tên kia......”

“Cháu gọi điện thoại cho Liêu cục trưởng, bảo ông ta thả người ra, cùng lắm thì bồi thường mấy đồng.”

Anh ta nói xong thì bấm số điện thoại: "Alo, Liêu cục trưởng...... đã nhận được quà Trung thu tôi gởi chưa?”

Liêu cục trưởng trầm giọng nói: "Tô công tử, trước kia tôi nhận đồ của cậu, lát nữa tôi sẽ cho người trả lại nguyên vẹn cho cậu.”

“Về phần chuyện của người Tô gia các người, thứ cho tôi bất lực.”

“Nể tình bằng hữu nhiều năm, tôi khuyên cậu suy nghĩ thật kỹ, Tô gia các người có đắc tội với đại nhân vật nào hay không!”

Nói xong, ông ta trực tiếp cúp điện thoại.

Tô Văn Thành gọi lại nhưng điện thoại báo không thể kết nối.

Bị lock rồi.

Tô Văn Thành thay đổi sắc mặt, làm cho mọi người cũng nhao nhao cả lên.

“Chẳng lẽ, tên học sinh nghèo bị đánh kia còn có bối cảnh gì khác? Mọi người đừng nóng vội, cháu lập tức đi điều tra tỉ mỉ.”

Ngay khi Tô Văn Thành bận cứu người.

Ngày thứ ba, lại một quả bom rơi xuống trên đầu bọn họ!

Công ty mà Tô Văn Thành đoạt của Dương Ngọc Lan, đổi tên thành công ty y dược Văn Thành bị bên trên niêm phong.

Lý do là nghi ngờ hối lộ quan cấp chức cao và vi phạm cạnh tranh thương mại.

Tất cả các quỹ đã bị đóng băng.

Bản thân Tô Văn Thành là người chịu trách nhiệm nên cần phải điều tra lấy chứng cứ, cho nên bị hạn chế rời khỏi thành phố.

Liên tục hai chuyện ập đến khiến thế hệ trẻ Tô gia giống như rắn mất đầu.

Tô Bắc Sơn bắt đầu hoảng hốt.

Ngày thứ tư.

Đương sự lần này là nhân vật đời thứ hai của Tô gia -Tô Ngọc Khôn bị cho lên thớt.

Trên mạng khu vực Long Giang, đột nhiên xuất hiện một bộ ảnh chụp.

Tô gia – Tô Ngọc Khôn hơn năm mươi tuổi lén bao dưỡng một cô gái mới hơn hai mươi tuổi!

Các loại ảnh bị phát tán khắp nơi trên mạng.

Càng buồn cười chính là, có người điều tra ra, cô gái tình nhân của Tô Ngọc Khôn không phải là sinh viên đại học trong lời đồn mà là gái ở hộp đêm.

Tô gia bỗng chốc trở thành trò cười cho khắp thiên hạ.

Vợ của Tô Ngọc Khôn là Vương Mai, một khóc hai nháo ba thắt cổ, ầm ĩ đòi ly hôn.

Tô Bắc Sơn mất hết mặt mũi, tức giận đến thiếu chút nữa thở dốc.

Ngày thứ năm.

Một người cùng thế hệ với Tô Ngọc Khôn, cũng là một thành viên quan trọng của gia tộc tên là Tô Ngọc Đức bởi vì mở sòng bạc tranh chấp với người ta, trong đêm khuya bị người đụng chết ở trên đường.

Ngày thứ sáu.

Mấy y quán tổ truyền của Tô gia, chuyên ăn bớt cắt xén nguyên liệu, lấy hàng nhái lấp vào, bị cơ quan chức năng phát hiện.

Tiến hành phong tỏa tất cả!

Ngày thứ bảy......

Ngày thứ tám......

Ngày thứ chín......

Từng chuyện lần lượt xảy ra khiến Tô gia không còn sức chống đỡ.

Số phận đã dồn họ vào đường cùng.

“Diêm Vương lệnh là thật...... Diêm Vương muốn trừng phạt Tô gia!”

“Tần Thiên...... Tần Thiên nhất định có quan hệ với Diêm Vương!”

Cuối cùng Tô Bắc Sơn cũng hiểu được vấn đề.

Nhưng mà ông ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước một vãn bối như Tần Thiên.

“Ngày mai tôi sẽ đi gặp Thần Vương, xin lão nhân gia ra tay che chở!”

“Chỉ cần Thần Vương ra tay, Diêm Vương cũng không dám đối phó với chúng ta!”

“Tần Thiên, cậu cứ chờ chết đi!”

Tất cả người Tô gia đều sụp đổ. Hiện tại, bọn họ đem hi vọng duy nhất, ký thác vào vị "Thần Vương" kia.

Đó là cái phao cứu sinh cuối cùng của họ.

Cuối cùng nghi thức thành lập tổng hội y học tại Long Giang đã bắt đầu.
Chương 21 Trò Đùa Của Số Phận

Cả Long Giang đều chấn động.

Nghi thức thành lập phân hội Long Giang của tổng hội y học, chỉ là một chương trình bình thường mà thôi.

Những nhân vật phong vân trên thế giới, cùng với tiểu thư tôn quý đeo huy chương Tulip, cũng chỉ đến để làm nền.

Nhân vật chính thật sự không ai biết tên.

Mọi người chỉ biết hắn là Thần Vương không gì không làm được.

Sáng sớm, Tần Thiên cẩn thận từng li từng tí rửa mặt cho Tô Tô, đẩy cô ra cửa.

Dương Ngọc Lan thấp thỏm đi theo bên cạnh.

Bà vốn không muốn đi nhưng Tần Thiên nói biết đâu có thể mời được Vương Bá Niên xem bệnh cho Tô Tô, cho nên bà ta mới đồng ý đi theo.

Chẳng lẽ Tần Thiên thật sự có quan hệ gì với Vương Bá Niên của tổng hội y học?

Vì lý do này, bà cố ý ăn mặc đẹp một chút.

Năm năm qua, bà từ phu nhân nhà giàu biến thành bác gái bán rau ở chợ.

Bây giờ ăn mặc trang điểm một chút, loại khí chất nền nã của phu nhân liền xuất hiện trên người bà.

Tần Thiên không thể không cảm thán, cũng chỉ có người phụ như vậy, mới có thể sinh ra một cô con gái như Tô Tô.

Đi tới hội trường, từ xa đã có bảo vệ sẵn sàng nghênh đón.

Tất cả xe cộ, nhất định phải dừng ở bên ngoài, cho dù là khách quý, cũng phải đi bộ vào bên trong.

Nhưng mọi người đều không ý kiến gì, vô cùng phối hợp tất cả yêu cầu mà tổng hội y học đưa ra.

Bọn họ từ tốn lịch sự giống như đi dâng hương cho đức phật tôn kính.

Tần Thiên và Dương Ngọc Lan đẩy Tô Tô, chuẩn bị đi vào bênh trong.

Thì thấy một chiếc xe dừng ở trước mặt, người đi xuống là Tô Nam.

Tô Nam nhìn thấy Tô Tô và Tần Thiên, nhịn không được cười ha ha.

“Họ Tần kia, chỗ này mà anh cũng dám tới?”

“Không lẽ anh cho rằng Thần Vương sẽ xem bệnh cho người vợ tàn phế này của anh chứ?”

“Thật nực cười!”

“Thần Vương có thân phận gì chứ! Đó là thần long trên trời, vợ anh chỉ là cỏ rác mà thôi.”

“Đừng ở đây làm mất mặt nữa, mau cút đi!”

Sắc mặt Tần Thiên không chút thay đổi, hắn lười cùng với loại phụ nữ dung tục này tranh luận.

Hắn liếc mắt nhìn bên kia của chiếc xe thấy một công tử đeo kính gọng vàng, hào hoa phong nhã đang đứng đấy.

“Ông xã!" Tô Nam vội vàng đi qua, rất thân thiết ôm cánh tay của tên công tử nũng nịu nói: "Chúng ta mau vào đi.”

“Lần này anh đại diện gia tộc đến xem lễ, chỉ cần có thể tạo quan hệ với Thần Vương, anh có thể thuận lợi tiếp quản công ty gia tộc rồi.”

Nói xong, cô cố ý cảm thán: "Muốn tiếp quản công ty mấy chục tỷ, nghĩ đến em đã cảm thấy mệt mỏi rồi.”

"Bác gái à, nghe nói bác ở chợ bán đồ ăn, có kiểm đủ tiền ăn cơm không?"

"Nếu không, chờ tôi và chồng tiếp quản công ty Ngô gia, tôi sẽ sắp xếp cho bác một chân làm nhân viên dọn dẹp vệ sinh nhé?”

Dương Ngọc Lan tâm tình phức tạp, thấp giọng nói với Tần Thiên: "Cậu ta là Ngô Phi của Ngô gia.”

Có một câu bà không dám nói ra khỏi miệng, đó chính là, năm năm trước đêm Trung thu, Ngô Phi đến Tô gia, vốn là muốn cầu hôn Tô Tô.

Không ngờ Tô Tô lại một mình ra ngoài sau đó xảy ra chuyện với Tần Thiên.

Làm cho Tô Nam thượng vị lên làm thiếu phu nhân của Ngô gia.

Vận mệnh con người sao lại ly kỳ như vậy?

Nếu như đêm Trung thu năm năm trước, Tô Tô không chạy ra ngoài mà tham gia yến tiệc của gia tộc, đồng ý lời cầu hôn của Ngô Phi. Như vậy thì hiện tại người đứng ở bên cạnh Ngô Phi, có phải chính là con gái của mình hay không?

Dù ở phương diện nào thì rõ ràng Tô Nam cũng không bằng con gái của mình.

Con gái của mình, mới phải là thiếu phu nhân hào môn kia!

Nghĩ tới đây, bà ta nhìn Ngô Phi một cái, lại nhìn Tần Thiên trước mặt, cảm thán ông trời thật quá bất công.

So sánh với Ngô Phi, Tần Thiên còn không đủ tư cách!

Ngô Phi?

Tần Thiên nhíu nhíu mày, nói: "Phi công tử?”

Ngô Phi nhìn Tần Thiên, ánh mắt sau lớp kính lộ ra một tia oán độc.

Hắn hừ một tiếng: "Cậu là cái thá gì, cũng xứng gọi tên tôi!”

Nói xong, không để ý tới Tần Thiên nữa mà đi tới trước mặt Tô Tô.

Nhìn Tô Tô, ánh mắt Ngô Phi phức tạp, thấp giọng nói: "Bác à, Tô Tô còn có hy vọng chữa khỏi không?"

Đó là một loại cảm xúc vì yêu sinh hận, không chiếm được, nhưng lại khó có thể dứt bỏ.

Tô Nam vội vàng xông tới, ôm cánh tay Ngô Phi, khẩn trương nói: "Ông xã, anh nói bậy bạ gì đó.”

"Bao nhiêu bác sĩ đều đã phán tử hình, cô ta cả đời chỉ là một tên ngốc ngồi xe lăn, không thể nào khỏe lại được!"

“Chúng ta mau đi vào đi!”

Cơ bắp trên mặt Ngô Phi co rút một chút, nhìn chằm chằm Tần Thiên, cắn răng nói: "Lợi cho mày rồi!"

“Nơi này không phải là nơi các người có thể tới, đừng làm mất mặt, mau cút đi!”

Nói xong, Ngô Phi nổi giận đùng đùng đi vào bên trong.

Hiện giờ ở trong mắt Ngô Phi, Tần Thiên không xứng để hắn phí lời.

Tần Thiên không khác gì một con chó hoang ăn xin ven đường.

Dương Ngọc Lan thất vọng nói: "Tần Thiên, đừng cố gắng nữa, không có thẻ mời, chúng ta không vào được.”

“Hơn nữa, thân phận thấp kém của chúng ta, thần y cũng sẽ không để ý đến chúng ta.”

“Đi thôi. Tôi còn phải về đi làm.”

“Mẹ." Tần Thiên vội vàng nói:" Nếu đã tới, chúng ta thử một lần đi.”

“Mẹ chờ một chút, con đi hỏi bảo vệ xem ngoài thẻ mời ra, còn cách nào khác có thể vào hay không.”

Hắn nhanh chóng đi tới xa xa, nói với một bảo vệ: "Thấy một nam một nữ vừa mới đi vào kia không?"

"Thu hồi thiệp mời của họ."

“Vâng!" Bảo an chính là người của Long Nha.

Đại đội trưởng Lôi Báo đã sớm đem ảnh chụp Tần Thiên đưa cho mọi người xem qua. Hơn nữa còn ra lệnh, đối với mệnh lệnh của người này phải tuân theo.

Cho nên nhân viên bảo an - Long Nha này, tuy rằng không biết thân phận của Tần Thiên, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là người bọn họ không được đắc tội.

Người bảo an kia lập tức gọi điện thoại cho trụ sở an ninh.

.............

“Tần Thiên, mày nói xem, có phải mày giở trò quỷ không?”

“Hại chúng tôi cửa nát nhà tan, tao liều mạng với mày!" Đột nhiên, một thân ảnh già nua vọt tới.

Là Tô Bắc Sơn.

Ông ta nắm lấy cổ áo Tần Thiên, tình kích động nói.

Ánh mắt bảo vệ bên cạnh rùng mình, lập tức xông tới, kéo Tô Bắc Sơn ra lạnh lùng nói: "Lão già, ông hồ đồ rồi sao?"

“Ông có biết người này là ai không?”

Tô Bắc Sơn hét lớn: "Tần Thiên, mày chỉ là một thằng shipper, là con rể của Tô gia tao, đến con chó cũng không bằng còn giám ở đây giở trờ lừa bịp!”

"Không sao, tao đã lấy được thiệp mời, chờ gặp mặt Thần Vương, đến lúc đó lão tử sẽ giết chết mày!"

Tô Bắc Sơn hổn hển, kích động đi vào bên trong.

Nhiều ngày nay ông ta không chặp mắt được chút nào, hai mắt đỏ như máu.

Vận mệnh của gia tộc, tất cả đều đặt ở một lần đánh cược cuối cùng này.

Cho dù dùng cách gì ông ta phải có được sự che chở của Thần Vương!

Bảo vệ tức giận nói: "Tiên sinh, có nên thu hồi thẻ mời của ông ta không?”

Tần Thiên cười lạnh nói: "Không cần, cho ông ta vào!”

“Đúng rồi, cậu tên là gì?”

Bảo vệ ngây ra một lúc, kích động nói: "Tôi tên Mã Hạo, bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Mã!”

“Tiểu Mã, cám ơn cậu.”

Tần Thiên nhanh chóng quay lại, nói với Dương Ngọc Lan: "Mẹ, chúng ta mau vào đi.”

“Bảo vệ tên Tiểu Mã kia nói có thể cho chúng ta một vé, đến lúc đó chỉ cần báo tên cậu ấy là được.”

“Thật sao?" Dương Ngọc Lan bán tín bán nghi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom