-
Chương 22-25
Chương 22 Bão táp
Cửa thứ nhất, kiểm tra tất cả những người đi vào xem có mang theo vật liệu nguy hiểm không.
Cửa ải thứ hai này, mới là điểm mấu chốt, quẹt thẻ tiến vào hội trường.
Vì có rất nhiều quan khách có địa vị trên thế giới đến, để đảm bảo không có tai nạn nào xảy ra, tất cả các thẻ mời đều là thẻ điện tử.
Cần quẹt thẻ để xác nhận thông tin.
“Không thể nào!”
"Tấm thẻ này là cha ta tự tay giao cho anh, trên mặt thẻ còn có thông tin của anh, sao lại quẹt không được?”
Ngô Phi vẻ mặt kích động quát.
“Xin lỗi tiên sinh, thẻ của ngài không thể quét được, cho nên ngài không thể vào.”
“Mời về cho." Thành viên của đội Long Nha ngụy trang thành bảo vệ, nhắc khéo hai người bọn họ.
Ngô Phi đưa tay chỉ thẳng vào mặt của bảo an kêu lên: "Mày chỉ là thằng bảo an quèn, dám ăn nói với bản thiếu gia như thế à?”
“Mày biết bản thiếu gia là ai không?”
“Biết Ngô gia chúng ta có bao nhiêu tiền không?”
“Gọi người phụ trách các mày tới đây!”
Ngô Phi kích động, vừa nói vừa muốn xông vào bên trong.
Nhìn cả cái Long Giang này, bảo an nào dám ngăn Ngô Phi hắn? Hôm nay chẳng qua là nể mặt Thần Vương nên hắn mới không ra tay với tên bảo vệ này.
Hiện vừa kích động thì bản tính đã lộ rõ.
Ánh mắt bảo vệ chợt động, tiến lên một bước, dùng một tay đẩy hắn ngã ra ngoài.
Rầm~
Ngô Phi không kịp đề phòng, ngã rầm xuống đất đau đớn gào lên.
"Bảo vệ đánh người!"
“Tôi nói cho các ngươi biết, gây đại họa rồi!”
“Ông xã, anh không sao chứ?" Tô Nam kinh hoảng đỡ Ngô Phi đứng dậy.
Bên cạnh, mấy bảo vệ khác vọt tới, sắc mặt nghiêm nghị trầm giọng nói: "Không biết đây là đâu hay sao?”
"Còn ầm ĩ nữa, có tin tôi khiến anh câm miệng vĩnh viễn không!"
Ngô Phi và Tô Nam nghe xong thì thấy trên người tên bảo an cố tình để lộ ra một khẩu súng.
Bọn họ lúc này mới ý thức được, thân phận mà bình thường bọn họ kêu ngạo, ở trong mắt một số người không là cái thá gì cả.
Hai người bọn họ cố gắng tỉnh táo lại, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám nhiều lời.
Đúng lúc Tần Thiên đẩy Tô Tô đi tới, hắn liếc Ngô Phi đang nằm trên mặt đất một cái, giống như nhìn một con chó.
Hắn cười lạnh nói: "Phi công tử, nợ của chúng ta từ từ tính.”
“Hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, vợ của tôi sẽ nhanh chóng khỏi bệnh. Điểm này, không cần anh phải nhọc lòng quan tâm.”
Tô Bắc Sơn đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy, kích động nói: "Tần Thiên, vậy mà mày còn dám đến nơi này!"
“Còn không mau cút đi!”
Ngô Phi cũng kích động nói: "Cậu ta cũng không có thẻ mời, các người còn không mau đem tên này đuổi ra ngoài!"
Còn Dương Ngọc Lan nhìn thấy bảo an như nhìn thấy hổ sói, sợ tới mức không dám nói lời nào.
Tần Thiên cười nói với mấy bảo vệ: "Mấy anh, vất vả rồi.”
“Tôi là bạn của Tiểu Mã, làm phiền, nhường đường đi.”
Mấy bảo vệ kịp phản ứng, vội vàng cúi đầu khom lưng cười nói: "Thì ra là bạn của Mã ca a!"
“Bạn của Mã ca chính là bạn của chúng tôi. Tần tiên sinh, ngài không cần kiểm tra, trực tiếp vào đi.”
“Cảm ơn." Tần Thiên gật đầu đẩy Tô Tô đi vào.
“Vậy ... vậy cũng được nữa sao? Tô Bắc Sơn, Tô Nam và Ngô Phi hoang mang đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ nghĩ không ra, rốt cuộc tên Tiểu Mã kia là ai mà lại có thế lực mạnh như thế.
Chỉ cần báo tên thì ngay cả kiểm tra cơ bản nhất cũng được miễn?
Tô Bắc Sơn kịp phản ứng lại vội vàng xông lên, nói: "Tôi là ông nội của Tần Thiên, để tôi vào đi!"
“Lão già kia, xông bừa cái gì? Có thẻ mời không?”
"Lại đây, quét thẻ đi!"
May mắn, thẻ của Tô Bắc Sơn quét được!
Ông ta nhìn Tô Nam và Ngô Phi nói: "Hai đứa về về nhà trước đi, chuyện này giao cho gia gia!"
Hội trường đã chật kín người, nhưng không có một ai lên tiếng.
Sân khấu vắng vẻ, chủ nhân vẫn chưa lên sân khấu. Đảo mắt nhìn xem một lượt hàng thứ nhất và hàng thứ hai, người ngồi ở vị trí này đều là các vị tai to mặt lớn không dễ dây vào !
Hàng thứ nhất có mười vị trí, chỉ ngồi bốn người.
Vành mũ của bọn họ đều ép rất thấp, giống như rất để ý người khác nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ.
Chỉ có người trong nội bộ mới biết thân phận và danh tính của những người này, đó chính là Điểu Bất Tử Trung Đông, Châu Âu đương đại Caesar Michael, Châu Mỹ giáo phụ Sino Lando, ông chủ của Sicily Mafia!
So sánh với hàng thứ nhất chỉ có áp lực và sợ hãi thì hàng thứ hai lại tươi trẻ và thoải mái hơn nhiều.
Có tới mấy chục mỹ nhân, một đám tóc vàng mắt xanh người nào người nấy đều không thua kém bất kì ai.
Ánh mắt các cô gái lộ ra tình cảm mãnh liệt của thiếu nữ đôi mươi.
Tuy rằng mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, thế nhưng trước ngực các cô gái đều đeo một cái huy chương giống nhau.
Hoa tulip!
Biểu tượng của danh gia vọng tộc trên khắp thế giới.
Để đeo được bông hoa này trên ngực Không chỉ yêu cầu tài sản của gia tộc vượt 50 tỷ USD, mà những cô gái này cũng có yêu cầu cực cao.
Những cô gái này, cũng không phải chân dài không não, hầu như tất cả bọn họ đều tốt nghiệp từ các học viện hàng đầu thế giới.
Mỗi người đều là thiên tài trong các lĩnh vực khác nhau!
Các cô gái ở đây, đều là giấc mộng của đàn ông trên toàn thế giới. Có thể có được một người trong đó, có thể nói cả đời này cũng không cần lo lắng.
Hôm nay tụ tập ở đây, chỉ vì một một người đàn ông trong lời đồn kia!
Có những người này tọa trấn ở hàng ghế đầu, những phú hào của Long Giang không dám nhúc nhích, giống như các em bé lần đầu tiên đi học sợ cô giáo mắng.
Tần Thiên nhìn lướt qua, nhịn không được có chút bật cười.
Xem ra sau này khi sử dụng "Quỷ Môn Thập Tam châm", nhất định phải cẩn thận hơn một chút.
Không cẩn thận lại gây ra gà bay chó chạy.
Đối với việc này, hắn cũng cảm thấy có chút đau đầu.
“Tần Thiên, chúng ta ngồi chỗ nào a?" Dương Ngọc Lan khẩn trương thấp giọng hỏi.
Bởi vì bà ta nhìn thấy, trên mỗi một chỗ ngồi, đều có ghi tên.
Tần Thiên nhìn thấy hai hàng ghế ở giữa, dán tên "Ngô Phi" và "Tô Nam", hắn cười nói: "Vừa vặn, chúng ta ngồi bên kia đi.”
Dương Ngọc Lan trong lòng vẫn vô cùng bất an, vừa mới ngồi xuống, bên cạnh vang lên một thanh âm vào tai: "Dương tổng?”
Bà ta liền quay đầu, liền thấy một cái đầu trơn bóng
“Viện trưởng Lục, xin chào.”
Nhận ra ông ta là phó viện trưởng của bệnh viện nhân dân số hai, tên là Lục Tân Kiến, trong mắt Dương Ngọc Lan có chút mất tự nhiên.
Lúc trước bà làm công ty y dược, mấy lần muốn hợp tác với bệnh viện người ta cho nên có nói chuyện với Lục Tân Kiến này rất nhiều lần.
Vừa mới bắt đầu, Lục Tân Kiến cần Dương Ngọc Lan cung cấp các loại tư liệu, Dương Ngọc Lan còn tưởng là thủ tục bình thường, còn bội phục người này làm việc nghiêm túc.
Cho đến một lần say rượu, ông ta mới lộ ra mặt thật.
Đó là nhìn Dương Ngọc Lan thủ tiết nhiều năm, khí chất đằm thắm nền nã hơn người cho nên nảy ra ý đồ xấu.
Nói thẳng ra là chỉ cần Dương Ngọc Lan làm tình nhân ông ta, mỗi tuần bồi ngủ ba lần thì lập tức ký hợp đồng.
Dương Ngọc Lan tức giận cào rách mặt Lục Tân Kiến, chạy ra khỏi khách sạn. Từ đó về sau cũng không bàn chuyện làm ăn gì nữa.
Nhiều năm như vậy, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này.
Hơn nữa xem ra Lục Tân Kiến lăn lộn không tệ, thông qua ghi chú trên ghế ngồi Dương Ngọc Lan đã biết người này đã từ phó viện trưởng thăng lên làm viện trưởng.
Lục Tân Kiến nhìn Dương Ngọc Lan, khát vọng trong mắt cố gắng kiềm chế, người ta thường nói thứ không dễ có được lại càng thêm thèm muốn.
Ông ta nhìn thoáng qua tên được ghi trên ghế có chữ "Tô Nam", cười nhẹ nói: "Sao bà trà trộn vào đây?”
“Tôi biết rồi, vì tìm cơ hội khám bệnh cho con gái bà đúng không?”
“Đừng khẩn trương, dựa vào quan hệ nhiều năm của chúng ta, tôi sẽ không vạch trần bà." Nói xong, đưa tay ra sờ tay Dương Ngọc Lan.
Ông ta cảm thấy Dương Ngọc Lan gian lận mới vào được đây, bị mình phát hiện cho nên chắc chắn không dám phản kháng.
Chương 23 Tiểu tử ngươi cuối cùng vẫn là tới
Dương Ngọc Lan giống như bị điện giật, rút tay về.
Bà nghiêm túc nói: "Viện trưởng Lục, xin anh lịch sự một chút!”
“Tôi muốn tìm cơ hội chữa bệnh cho con gái của tôi, nhưng mà chúng tôi không phải trà trộn vào mà là đường đường chính chính đi vào!”
Không ngờ Dương Ngọc Lan đã nghèo túng đến bước này lại còn dám cự tuyệt ông ta, Lục Tân Kiến giận giữ cắn cắn răng nói: "Mụ đàn bà thối, đừng không biết điều!”
“Nói cho bà biết, các cô gái trẻ muốn nhào vào lòng tôi còn nhiều lắm, tôi có thể coi trọng bà, thì nên vui mừng mới phải!”
“Còn tưởng mình là phu nhân quyền quý sao?”
“Chỉ cần bà đồng ý đêm nay đi theo ông đây, thì tất cả vinh hoa phú quý bà sẽ không thiếu thứ gì!”
"Nếu như không đồng ý, tin không chỉ cần tôi nói một câu, bà và đứa con gái tàn tật này sẽ bị đuổi ra ngoài?"
Dương Ngọc Lan có chút luống cuống không biết làm xong, nghe xong lời này, tuy rằng muốn tát cho ông ta vài bạt tai nhưng lại không dám.
Thấy bà không nói lời nào, Lục Tân Kiến cho rằng Dương Ngọc Lan đã đồng ý cho nên càng thêm đắc ý.
Ông ta lấy ra một tờ giấy chứng nhận, khoe khoang nói: "Nhìn xem đây là cái gì?"
Dương Ngọc Lan nhìn thấy trên giấy chứng nhận viết, ủy viên tổng hội y học Trung Hoa ở Long Giang, bà không ngờ Lục Tân Kiến lại trở thành ủy viên của tổng hội y học, cho nên sợ hãi nói không nên lời.
“Viện trưởng Lục, chúc mừng chúc mừng!”
“Tôi là y dược Thành Nam, đợi sau khi tan họp, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện một chút.”
“Ủy viên Lục, chúng ta là bạn cũ, tôi nghe nói sau khi phân hội ở Long Giang thành lập, tất cả các bệnh viện đều do ủy ban quản lý.”
“Đến lúc đó, đừng quên mấy ông già chúng tôi nhé!”
"Anh Lục, tôi biết một chỗ mới tới vài cô gái có tay nghề pha trà vô cùng tinh xảo, buổi tối có muốn đi uống một lát không?”
Nhìn thấy giấy này của Lục Tân Kiến, mấy ông chủ y dược bên cạnh, vội vàng nịnh bợ.
Tờ giấy này đại biểu cho tài phú cuồn cuộn ập đến!
Lục Tân Kiến vô cùng đắc ý, nhưng mà sở thích của ông ta lại là Dương Ngọc Lan.
“Bà sơ súng* của tôi, tôi đem quyền cung ứng kim tiêm dùng một lần của bệnh viện cho bà.”
“Thế nào, bà không lên tiếng tức là đồng ý đúng không?”
Dương Ngọc Lan mặt đỏ tới mang tai, đúng lúc tiến thoái lưỡng nan, một thanh âm ấm áp vang lên.
“Mẹ, chúng ta đổi vị trí." Tần Thiên đứng lên.
Dương Ngọc Lan cảm kích nhìn Tần Thiên một cái, vội vàng đứng dậy đổi vị trí.
“Cậu là ai?" Thấy Tần Thiên cắt đứt chuyện tốt của mình, Lục Tân Kiến chán ghét hỏi.
Tần Thiên nhìn lướt qua giấy chứng nhận trong tay Lục Tân, cười lạnh nói: "Tôi tên là Tần Thiên, là nhân viên của công ty Dương tổng.”
“Người như ông cũng có thể làm ủy viên? Là giấy giả sao?”
“Cậu nói gì?" Lục Tân Kiến giận tím mặt.
Hắn chỉ vào mũi Tần Thiên mũi, phẫn nộ nói: "Một tên nhân viên tép riu mà cũng dám ở trước mặt tôi ăn nói hàm hồ?”
“Tin không, lão tử chỉ bằng cái thẻ ủy viên này, có thể khiến cậu vạn kiếp bất phục?”
Mấy ông chủ xung quanh nghe Tần Thiên nói chỉ là nhân viên công ty của Dương Ngọc Lan, đều nhịn không được nở nụ cười.
“Dương tổng, nghe nói công ty của cô đã sớm không còn, bắt đầu lại khi nào vậy?”
“Chẳng lẽ hôm nay cô tới đây, còn mong sẽ lấy được hợp đồng làm nhà cung cấp sao?”
“Thật là không biết tự lượng sức mình!”
Lục Tân đắc ý nói với Tần Thiên: "Nghe chưa? Còn không mau cút ngay cho tôi!”
“Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Tần Thiên hừ một tiếng, đưa tay lấy giấy chứng nhận của Lục Tân tới, xé thành hai nửa, ném lên mặt ông ta.
Lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi, tư cách ủy viên của ông đã bị hủy rồi!”
Lục Tân vừa sợ vừa giận, không ngờ, một tên không có tiếng tăm gì lại dám càn rỡ như thế.
“Lão tử giết chết mày!" Ông ta đỏ mắt, rống giận nhào tới Tần Thiên.
Tần Thiên vung tay lên, bốp một tiếng, một bạt tai vang dội.
Lục Tân Kiến kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, trên khuôn mặt như heo mập của ông ta in lên năm dấu ngón tay rõ ràng.
Lần này ông ta hoàn toàn phát điên rồi.
Vừa rồi ông ta còn chút nhẫn nhịn nhưng vào lúc này ông ta nhịn không nỗi nữa bằng la lên: "Đánh người!”
“Bảo vệ đâu? Có đánh người!”
Tiếng gào thét của ông ta làm tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi lại dám ở chỗ này công khai ra tay đánh người, tất cả bọn họ đều khiếp sợ không thôi.
Người này, không muốn sống nữa sao?
Những ông chủ y dược nịnh bợ Lục Tân gần đó đều trợn mắt há hốc mồm.
Dương Ngọc Lan cũng choáng váng.
Bà không dám nghĩ Tần Thiên lại vô pháp vô thiên như vậy.
Nghe được tiếng của Lục Tân Kiến gọi mấy bảo an đứng từ phía xa nhanh chóng nhào tới, đem Tần Thiên vây lại.
“Nhanh, giết chết hắn cho tôi!”
“Hắn dám động đến ủy viên, tôi muốn hắn chết không có chỗ chôn!”
Lục Tân Kiến dữ tợn kêu to.
“Đúng, chúng ta đều có thể làm chứng!”
“Cái tên Tần Thiên này vô duyên vô cớ ra tay đả thương người!”
“Mọi người mau bắt hắn lại đánh chết đi!" Mấy ông chủ y dược kia vì nịnh bợ Lục Tân, nhao nhao ra mặt làm chứng.
Trong mắt bọn họ, Tần Thiên không sống nổi đến ngày mai rồi.
"Vị tiên sinh này...” do dự một hồi, một tên bảo an cẩn thận nói.
Tần Thiên thản nhiên nói: "Tôi đi theo mọi người.”
“Trước khi tôi trở lại phải bảo đảm nơi này an toàn, hiểu không?”
Bảo an lập tức hiểu ra, lớn tiếng nói: "Đại hội sắp bắt đầu, ai dám lại gây chuyện sẽ bị trừng phạt ngay lập tức"
“Mẹ, con đi ra ngoài một lát, mẹ và Tô Tô chờ con về." Tần Thiên thấp giọng dặn dò Dương Ngọc Lan, sau đó đứng dậy ngang nhiên rời đi.
Lục Tân Kiến thoải mái cười to: "Thằng này, không phải mày mạnh mồm lắm sao? Đi lần này đừng hòng quay lại!”
“Dương Ngọc Lan, bà còn không chịu theo lão tử sao?”
Vừa dứt lời, bốp một tiếng, trên mặt ông ta lại bị ăn một cái tát.
Bảo an bên cạnh lạnh lùng nói: "Còn nói nhảm một câu nữa, tôi lập tức đuổi ông ra ngoài!"
Lục Tân sợ run cả người, ngậm chặt miệng lại nhưng trong lòng vẫn vô cùng đắc ý.
Tên Tần Thiên này nhất định là sống không bằng chết.
Còn ông ta khi rời khỏi chỗ này, vẫn là viện trưởng của một bệnh viện và còn là ủy viên của tổng hội y học, đến lúc đó thiếu gì cách chơi Dương Ngọc Lan!
Dương Ngọc Lan nhìn bóng lưng Tần Thiên biến mất ở hậu trường, sắc mặt bà trắng bệch.
Nhưng bà chỉ là một người phụ nữ yếu đuối lực bất tòng tâm mà thôi.
Bà cắn chặt răng, nhịn không được liếc mắt nhìn Lục Tân Kiến bên cạnh.
Vì cứu Tần Thiên, chẳng lẽ mình thật sự phải khuất phục cái thứ này sao?
Tần Thiên a Tần Thiên, con hại chết mẹ rồi!
Trong lòng bà hối hận, sớm biết vậy đã không nên tới!
Hậu trường, một căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt.
Tần Thiên tiện tay đẩy cửa đi vào, nhìn một tên bắt chéo chân hút xì gà ngồi trên ghế, thản nhiên nói: "Thanh Long, tên tiểu tử cậu cuối cùng vẫn tới.”
“Lão đại!" Nhiếp Thanh Long kích động đứng lên, nhếch miệng cười nói: "Không phải là do em nhớ anh quá à!”
Vừa đúng lúc chuyện của Lưu Cầu bên kia kết thúc em liền chạy đến thăm anh.
“Lão đại, lần này thu được chiến lợi phẩm, lão Tạp khi còn sống thích nhất một loại xì gà, em đặc biệt mang về hiếu kính với anh.”
Tần Thiên nhìn lướt qua hộp xì gà tinh xảo trong tay Nhiếp Thanh Long nhíu nhíu mày, nói: "Trinidad?"
“Vương Bá Niên, ông nhìn xem? Không hổ danh là lão đại liếc mắt một cái liền nhìn ra!”
Thanh Long vỗ ngực, nói: "Chính tông Trinidad, ba tầng thuốc.”
“Lão đại, nếm thử xem?”
Tần Thiên ngồi xuống ghế bên cạnh, để Thanh Long hầu hạ hút một ngụm xì gà, thản nhiên nói: "Nói tiếng người đi.”
“Tiểu tử cậu tự mình đến đây, có phải lão tổng có chỉ thị gì không?"
Chương 24 Thần Vương lệnh hiện thân
Nhiếp Thanh Long nhếch miệng cười nói: "Lão tổng cũng không có chỉ thị rõ ràng, chỉ nói khách từ xa đến lão đại chiêu đãi cho thật tốt.”
“Tóm lại, không có sai sót gì là được”
Tần Thiên cũng cười, nói: "Rõ ràng lão tổng muốn hất đống nước bẩn này cho tôi.”
Sau đó hắn nhìn về màn hình phía trước mặt có bốn người đang ngồi ở dãy đầu nói: "Mấy tên này cũng khó tìm.”
“Khó có cơ hội lại tụ tập đông đủ như vậy, lại đến đây cầu xin chúng ta, nếu không kiếm chút lợi ích, vậy thì thật có lỗi với bọn họ.”
Vương Bá Niên vẫn không nói lời nào lại cười nói: "Bọn họ đều là tới cầu y.”
“Nhưng theo quan sát của tôi, tinh thần bọn họ rất tốt, không giống như có bệnh.”
“Tần Vương, ngài có phát hiện gì không?”
Tần Thiên nhìn chằm chằm trên màn hình, ngoài cùng bên trái có một lão già tóc hoa râm, trên mặt lộ rõ vẻ già nua của tuổi già, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Người ta nói rằng cho đến nay Điểu Bất Tử Trung Đông đã thành công trốn thoát khỏi 57 vụ ám sát do những sát thủ hàng đầu thế giới thực hiện."
“Không thể không nói ông ta cảnh giác đủ cao, vận khí cũng rất tốt.”
“Nhưng mà lần này ông ta quá sơ ý, sao lại để trúng độc chứ?”
Nhiếp Thanh Long và Vương Bá Niên ở bên cạnh, bốn mắt mở to nhìn về phía Tần Thiên.
Vương Bá Niên nói: "Tần Vương, ý của ngươi là, Điểu Bất Tử trúng độc?"
“Tại sao chút dấu hiệu cũng không có?”
Nhiếp Thanh Long nhíu mày suy tư: "Có thể hạ độc được con chim bất tử này, là ai có bản lĩnh như thế?”
“Mấy sát thủ đứng đầu thế giới, không có mấy người am hiểu hạ độc.”
Tần Thiên không giải thích, ánh mắt lần lượt đảo qua trên người Châu Âu đương đại Caesar Michael, Châu Mỹ giáo phụ Sino Lando, ông chủ của Sicily Mafia ngồi bên cạnh.
Trầm mặc một hồi hắn mới thấp giọng nói: "Thanh Long, an bài người của cậu, gọi lão điểu kia vào trước đi.”
“Tôi không tiện lộ diện, mọi người nghe mệnh lệnh của tôi mà làm việc.”
Nói xong, đem một khối màu vàng có khắc "Thần Vương lệnh" ném ở trên bàn, sau đó hút một hơi xì gà đứng lên tiến vào bên trong mật thất.
Thần Vương lệnh hiện thân!
Cái này có nghĩa là Thần Vương sắp giúp đỡ người khác!
Hai người không dám chậm trễ.
Nhiếp Thanh Long vội vàng thông báo cho huynh đệ phía trước, đi mời Điểu Bất Tử Trung Đông.
Vị đại nhân vật này tuy rằng tuổi tác già nua, nhìn qua không khác gì mấy ông già ngoài đường là mấy.
Thế nhưng, nghĩ đến truyền kỳ cả đời của ông ta Nhiếp Thanh Long và Vương Bá Niên cũng rất khẩn trương.
Nhất là Vương Bá Niên.
Những người này là tới tìm Tần vương xem bệnh, sao ngài ấy lại trốn đi thế này?
Thân là hội trưởng tổng hội y học, trước khi gặp Tần Thiên, Vương Bá Niên vẫn rất tự tin vào y thuật của mình.
Nhưng từ khi gặp được Tần Thiên, ông liền biết trình độ của mình so với Tần Thiên như học sinh vỡ lòng mà thôi.
Nhìn qua màn nhìn mọi người trong phòng thấy một đội viên Long Nha ngụy trang thành bảo an đến nói gì đó với nhân viên phiên dịch phía sau Điểu Bất Tử.
Sau khi nhân viên phiên dịch truyền đạt xong, Điểu Bất Tử do dự một chút, đứng dậy, cúi đầu, đi theo đám bảo an.
Hiện trường lập tức xì xầm cả lên/
Nhất là mấy tên bên cạnh.
Nhưng bọn họ lăn lộn đến tận ngày hôm nay có gì là không thể bình tĩnh được, cho nên vài phút sau ba người còn lại đã không nói gì nữa.
Con Điểu Bất Tử bước vào phòng.
Nhìn thấy khối lệnh bài màu vàng ở giữa bàn, hai mắt ông ta sáng lên.
Nhưng sau khi nhìn lướt qua mặt Vương Bá Niên và Nhiếp Thanh Long, ông ta thấp giọng nói: "Các ngươi không phải thần vương.”
Nói một câu, ông ta xoay người rời đi.
Cảnh giới cảnh giác này cũng thật là cao hơn so với người bình thường rồi.
Phát hiện không đúng, lập tức xoay người rời đi.
Vương Bá Niên và Nhiếp Thanh Long chưa kịp phản ứng lại.
May mắn là trong tai nghe của Vương Bá Niên truyền đến giọng nói của Tần Thiên, thân thể ông ta chấn động, lập tức lớn tiếng thuật lại.
“Độc trong thân thể ông, là trúng từ một năm trước đúng không?”
“Ông đã nghĩ hết cách áp chế, nhưng chỉ sống được đến ba tháng.”
Nghe xong lời này, Điểu Bất Tử run một cái, lúc này mới xoay người lại.
“Có thể trị không?” Ông ta nhìn chằm chằm vào Vương Bá Niên.
Vương Bá Niên thấp giọng nói: “Trước mắt vẫn chưa có biện pháp trị tận gốc. Nhưng mà tôi có thể áp chế độc này không phát tác trong vòng một năm.”
Bất Tử Điểu trầm ngâm một chút, nói: "Cần điều kiện gì.”
Tiếng Trung của ông ta tuy rằng có chút gượng gạo, nhưng biểu đạt rất rõ ràng, không có một chữ vô nghĩa.
Nhiếp Thanh Long thấp giọng nói: "Thần Vương điện kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, cho nên Thần Vương chúng tôi kính trọng tinh thần lãnh đạo nhân dân chiến đấu vì tự do của ngài.”
“Thần Vương nói tín ngưỡng của ngài và ý niệm của quốc gia chúng tôi là giống nhau, đó chính là, thiên hạ đồng lòng nhân dân bình đẳng.”
"Vì lý do này, Thàn Vương hy vọng rằng đường sắt mà đất nước chúng tôi viện trợ xây dựng trong khu vực lân cận của người dần, có thể được xây dựng thuận lợi. Đây là một điều tốt đẹp đôi bên cùng có lợi."
“Tôi tin rằng đây cũng là những điều mà ngài mong muốn?”
Thấy Điểu Bất Tử do dự, Vương Bá Niên lại thấp giọng nói: "Độc trong cơ thể của ngài đã không thể chậm trễ thêm nữa.”
"Nếu ngày đồng ý, hãy nằm xuống và để tôi châm cứu."
"Kéo dài tuổi thọ một năm, hẳn là đủ cho ngài vì nhân dân của mình làm rất nhiều chuyện?"
“Hơn nữa, nói không chừng, một năm sau, Thần Vương của chúng tôi có thể tìm được biện pháp chữa triệt để cho ngài.”
Điểu Bất Tử nhìn khối lệnh bài màu vàng có khắc ba chữ "Thần Vương lệnh", lần nữa nói: "Tôi tin tưởng chủ nhân Thần Vương điện!"
Nói xong, ông ta nằm xuống giường bên cạnh sau đó nhắm mắt lại.
Vương Bá Niên thở dài, lòng bàn tay căng thẳng đổ mồ hôi. Nhưng mà dựa theo hướng dẫn của Tần Thiên ông ta đã thuận lợi châm cho Điểu Bất Tử một châm.
Từ đầu ngón tay, bức ra vài giọt máu độc tím đen.
Điểu Bất Tử tuy rằng nhìn qua có chút suy yếu, nhưng tinh thần rõ ràng có chút chuyển biến.
“Quốc túy phương Đông các người quả thật rất thần kỳ, hy vọng có cơ hội gặp được chủ nhân chân chính của Thần Vương Lệnh.”
Ông ta nhìn thoáng qua gian phòng phía sau, khẽ gật đầu, nhanh chóng xoay người rời đi.
“Lão đại, ông ta phát hiện ra anh rồi sao?" Nhiếp Thanh Long nghi hoặc nói.
Nhiếp Thanh Long hỏi một đằng Tần Thiên trả lời một nẻo: "Tôi đã biết là ai hạ loại độc này..."
Kế tiếp lần lượt là Châu Âu đương đại Caesar Michael, Châu Mỹ giáo phụ Sino Lando, ông chủ của Sicily Mafia.
Vương Bá Niên căn cứ và chỉ dạy của Tần Thiên, chính xác nói ra bệnh của bọn họ, làm cho bọn họ không thể nghi ngờ.
Mà điều kiện Tần Thiên đưa ra, đối với bọn họ mà nói, dễ dàng có thể làm được. Nhưng đối với quốc gia chúng ta mà nói, lại có lợi ích rất lớn.
Ví dụ, để Caesar Michael thông qua sức ảnh hưởng của mình, giúp châu Âu mở ra cánh cửa hợp tác với phương Đông trong lĩnh vực công nghệ cao.
Nói trắng ra, chính là công nghệ 5G.
Để Caesar Michael phát động mối quan hệ của ngài với Nghị viện và hủy bỏ một trong những biện pháp đang được đề xuất liên quan đến các biện pháp trừng phạt thương mại bất chính chống lại phương Đông.
Châu Mỹ giáo phụ Sino Lando và ông chủ của Sicily Mafia Tần Thiên giao cho hai người họ một nhiệm vụ đó là điều tra trên phạm vi toàn cầu, có người lợi dụng nọc độc rắn Mamba đen được mệnh danh là tử thần châu Phi, tiến hành ám sát hoặc hoạt động khủng bố hay không.
“Vậy là kết thúc hả? Lão đại, anh thật là lợi hại!”
"Ha ha ha ha, chỉ một lần chữa bệnh có thể dễ dàng bắt những đại nhân vật này làm việc cho chúng ta.”
“Lão đại, anh thật sự là thần tượng của em! "Nhiếp Thanh Long đắc ý cười ha ha.
Mấy chuyện này đều là những chuyện quốc gia cảm thấy đau đầu khó giải quyết, không nghĩ tới Tần Thiên dễ dàng giải quyết như vậy.
Vương Bá Niên cũng thở dài, đầu đầy mồ hôi ngồi phịch trên ghế.
Vừa rồi Tần Thiên dạy cho ông ta cách xuống châm vào các huyệt vị, mấy thứ khó nhằn thế này trước nay ông ta chưa làm bao giờ làm.
Lần này được Tần Thiên tự tay chỉ bảo, ông ta kích động một hồi mới lấy lại bình tĩnh!
Lúc này, trên màn hình lớn bên ngoài hiện trường, đột nhiên lại có người làm loạn.
Chương 25 Thần Vương chân chính
“Tôi muốn gặp Thần Vương!”
“Nhanh, mang tôi đi gặp Thần Vương!”
Tôi có tình báo trọng đại!
“Diêm Vương lệnh xuất hiện, chỉ có Thần Vương mới có thể ngăn cản!”
“Cầu thần vương cứu vớt Tô gia!”
Tô Bắc Sơn thấy mấy đại nhân vật vẻ vui rời đi cho nên tin chắc rằng Thần Vương thần bí không gì không làm được kia đang ở phía sau cánh gà.
Thời hạn cuối cùng mà Diêm Vương lệnh cho bọn họ sắp tới.
Cả nhà già trẻ cơ nghiệp nhiều năm của Tô gia có bị hủy hoại hay không thì phải dựa vào ngày hôm nay rồi.
Ông ta không thể kiên nhẫn thêm nữa.
Ông ta Kích động từ chỗ ngồi chạy ra, thất tha thất thểu xông về phía sau.
Mấy bảo an Long Nha, tạo thành một bức tường rào ngăn ở trước mặt.
Cục diện nhất thời có chút mất khống chế.
Trong phòng, Vương Bá Niên và Nhiếp Thanh Long, đều nhìn về phía Tần Thiên chờ hắn lên tiếng.
Dù sao đi nữa quan hệ giữa Tô Bắc Sơn và Tần Thiên có chút đặc thù, bọn họ không dám tự tiện làm chủ.
“Lão đại, làm sao bây giờ?" Nhiếp Thanh Long xin chỉ thị.
Sắc mặt Tần Thiên âm trầm. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua kích động vênh váo của Tô Bắc Sơn trên màn hình, lạnh lùng nói: "Dẫn ông ta vào.”
“Vâng!" Nhiếp Thanh Long lĩnh mệnh.
Tô Bắc Sơn vô cùng kích động vọt vào.
Trong lòng ông ta ôm một chồng tài liệu, vừa vào cửa nhìn thấy khối Thần Vương lệnh kim quang rạng rỡ kia ông ta vui mừng như mở cờ trong bụng.
Ông ta không nói hai lời liền hướng về phía Vương Bá Niên quỳ bụp xuống.
“Cầu thần vương khai ân!”
“Cầu thần vương phù hộ Tô gia!”
“Đây là tất cả khế đất và tài sản của Tô gia, tất cả đều hiến cho Thần Vương!”
Ông ta vừa nói vừa thình thịch dập đầu.
Vương Bá Niên lúc này mới hiểu ra vội ho khan một tiếng, nói: “Ông nhận lầm người rồi, tôi không phải thần vương.”
“Hả?”
Tô Bắc Sơn ngây ra một lúc.
Trong đám người này chỉ có Vương Bá Niên thoạt nhìn là có dáng vẻ của một Thần Vương, ông ta không phải Thần Vương, chẳng lẽ là người trẻ tuổi mặt đen bên cạnh sao?
Chủ nhân Thần Vương lệnh, sao có thể trẻ tuổi như vậy?
Nhưng mà ông ta cũng không dám nói gì.
Xoay người, lại dập đầu với Nhiếp Thanh Long.
“Thần Vương tuổi trẻ tài cao, phúc trạch thiên hạ!”
"Lần này, nhất định phải khai ân, đánh lui Diêm Vương, cứu vớt Tô gia!"
“Chỉ cần Thần Vương đồng ý, từ nay về sau Tô Bắc Sơn và toàn bộ Tô gia sẽ vâng mệnh là ngài!”
Thần sắc Niếp Thanh Long cổ quái, nói: "Ông già, ông là nói Diêm Vương tìm Tô gia các ông?”
“Đúng vậy!”
Tô Bắc Sơn phẫn nộ lên án: "Mười ngày trước, Diêm Vương lệnh xuất hiện tại yến hội của gia tộc chúng tôi!"
"Mười ngày qua, Tô gia chúng tôi gặp tai ương ngập đầu, đều là do tên Diêm Vương ác độc kia làm ra!"
“Ngài là Thần Vương, không phải chuyên môn khắc chế Diêm Vương sao? Ngài không thể khoanh tay đứng nhìn được!”
Nhiếp Thanh Long cười lạnh nói: "Vậy sao?”
“Theo tôi được biết, Diêm Vương Lệnh cũng không phải tùy tiện xuất thế.”
“Ông già, ông suy nghĩ cho kĩ, có phải ông đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm hay không?”
Tô Bắc Sơn đỏ mặt, ông ta cắn răng, lớn tiếng nói: "Không có!”
“Tô gia tôi lấy nhân nghĩa lập thế, chưa bao giờ làm chuyện xấu!”
“Tôi biết rồi, nhất định là Tần Thiên!”
“Hắn là con rể trong nhà chúng tôi, năm năm trước đã từng cưỡng hiếp cháu gái tôi.”
"Hắn mất tích năm năm, sau khi trở về thì trăm phương ngàn kế muốn lừa bịp tống tiền Tô gia chúng tôi!"
“Nhất định là hắn bịa đặt, nói xấu Tô gia chúng tôi, cho nên Diêm Vương lệnh mới xuất thế.
“Chúng tôi bị oan!”
“Tất cả là tại Tần Thiên!”
“Là tên chó Tần Thiên hãm hại chúng tôi, xin Thần Vương minh giám, đánh lui Diêm Vương, trừng phạt Tần Thiên lấy lại công đao cho Tô gia chúng tôi!”
Thấy Tô Bắc Sơn đến lúc này còn khăng khăng một mực luôn miệng chửi bới Tần Thiên, Niếp Thanh Long cũng không còn gì để nói.
Nếu không phải có Tần Thiên ở phía sau, chỉ dựa vào mấy câu nói này của Tô Bắc Sơn, Thanh Long liền lấy mạng già của ông ta!
Đừng nhìn Thanh Long bình thường ở trước mặt Tần Thiên hi hi ha ha, kì thực ở trong lòng của hắn Tần Thiên chính là một vị thần không thể khinh nhờn!
Mạng của Thanh Long hắn, cũng là Tần Thiên cho.
“Tôi không phải Thần Vương.”
“Cầm lệnh bài, đi vào bên trong, gặp mặt Thần Vương chân chính!”
Nhiếp Thanh Long chỉ chỉ vào gian mật thất phía sau.
Tô Bắc Sơn ngây người một chút, vội vàng quỳ xuống trước bàn, hai tay cầm "Thần Vương lệnh", giống như đang cầm một khối trân bảo hiếm có.
Sau đó, vừa quỳ vừa lếch vào bênh trong.
Ông ta không dám ngẩng đầu, quỳ rạp trên mặt đất, kích động nói: "Tô Bắc Sơn bái kiến Thần Vương!"
“Xin Thần Vương đánh lui Diêm Vương, tru sát nghịch tặc Tần Thiên, phù hộ Tô gia!”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Tru sát Tần Thiên? Ông ngẩng đầu nhìn xem tôi là ai.”
Tô Bắc Sơn run một cái!
Thanh âm này vì sao lại quen thuộc như vậy?
Ông ta chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy một thanh niên ngồi ngay ngắn trước mặt. Đối diện với ông ta là một Khuôn mặt cương nghị lãnh khốc, đôi mắt thâm thúy lại tràn ngập uy nghiêm.
“Tần Thiên...... Sao mày lại ở đây?" Ông ta không tin vào mắt mình tuyệt vọng gào lên.
Tần Thiên đưa tay về phía trước, khối Thần Vương lệnh kia từ trong tay Tô Bắc Sơn bay ra, treo lơ lửng ở đỉnh đầu của ông ta.
“Ông nhìn lại xem, tôi là ai!" Một cỗ nội kình rót vào lệnh bài.
Một ánh sáng vàng chói mắt từ trong lệnh bài phóng ra ngoài, cả căn phòng sáng rực một màu vàng rực rỡ.
Cả người Tần Thiên được kim quang bao phủ, uy nghiêm giống như một vị thần giáng thế.
Tô Bắc Sơn trợn mắt há hốc mồm, tê liệt tại chỗ.
“Làm sao có thể, điều này sao có thể......”
“Nói như vậy, Diêm Vương lệnh cũng là của mày?”
“Mày là chủ nhân của Diêm Vương lệnh và Thần Vương lệnh......”
“Điều này không thể nào...... Tần Thiên, mày lại muốn gạt tao!”
“Tao liều mạng với mày!”
Sau khi ông ta chửi bới xong thì bỗng nhiên vọt đứng lên đánh về phía Tần Thiên.
Vừa mới vọt tới gần Tần Thiên, thình thịch một tiếng, bị một cỗ sóng khí không nhìn thấy bắn ngược ra ngoài.
Tần Thiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Thần Vương lệnh phù hộ, chỉ sợ là ông không có phúc được hưởng.”
“Tô Bắc Sơn, sắp đến thời hạn cuối cùng mà Diêm Vương lệnh đưa ra, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến nhà.”
“Tôi đưa ra hai yêu cầu hi vọng ông sẽ không quên, tự mình xem mà làm đi.”
Nhiếp Thanh Long tức giận nói: "Lão thất phu, còn không mau cút!”
"Muốn sống, chỉ có một con đường, ngẫm lại những yêu cầu mà lão đại đã đưa ra, đừng để cho hắn thất vọng!"
Tô Bắc Sơn sợ tới mức run rẩy, vừa lăn vừa bò ra ngoài.
“Thần Vương...... Hắn chính là Thần Vương!”
“Bọn họ là một người!”
“Tô gia sắp xong rồi!”
Mười ngày qua ông ta chịu nhiều áp lực, cộng thêm vừa mới bị đã một kích, giờ phút này ông ta giống như một người bị điên vừa chạy vừa gào thét.
“Chuyện gì xảy ra?" Dương Ngọc Lan ngồi ở phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Thần Vương phát uy, Tần Thiên nhất định đã chết không có chỗ chôn thây, ngay cả Tô Bắc Sơn cũng bị liên lụy!"
“Ha ha ha ha, Dương Ngọc Lan, bây giờ bà còn có cái gì để nói?”
“Đắc tội tôi là phải chết!”
Lục Tân Kiến kích động ngồi không yên.
Lúc này trong đầu ông ta cho rằng Tần Thiên là con rể mà Tô gia năm năm trước chiêu tới cửa, cho nên Tô Bắc Sơn bị trừng phạt là bởi vì ông ta làông nội vợ Tần Thiên.
Mà Tần Thiên đắc tội ông ta làm nhiễu loạn hội trường, cho nên mới khiến cho Thần Vương tức giận.
Thân là ủy viên phân hội Long Giang, cho nên Lục Tân Kiến cho rằng Thần Vương sẽ bênh ông ta.
Thật sự là quá sung sướng!
Thần Vương!
Tôi muốn đi gặp Thần Vương!
Tôi muốn gả cho Thần Vương!
Những cô gái đeo hoa tulip ngồi ở hàng thứ hai, chờ không được nữa nhao nhao đứng dậy nũng nịu chạy về phía sau hội trường.
Cửa thứ nhất, kiểm tra tất cả những người đi vào xem có mang theo vật liệu nguy hiểm không.
Cửa ải thứ hai này, mới là điểm mấu chốt, quẹt thẻ tiến vào hội trường.
Vì có rất nhiều quan khách có địa vị trên thế giới đến, để đảm bảo không có tai nạn nào xảy ra, tất cả các thẻ mời đều là thẻ điện tử.
Cần quẹt thẻ để xác nhận thông tin.
“Không thể nào!”
"Tấm thẻ này là cha ta tự tay giao cho anh, trên mặt thẻ còn có thông tin của anh, sao lại quẹt không được?”
Ngô Phi vẻ mặt kích động quát.
“Xin lỗi tiên sinh, thẻ của ngài không thể quét được, cho nên ngài không thể vào.”
“Mời về cho." Thành viên của đội Long Nha ngụy trang thành bảo vệ, nhắc khéo hai người bọn họ.
Ngô Phi đưa tay chỉ thẳng vào mặt của bảo an kêu lên: "Mày chỉ là thằng bảo an quèn, dám ăn nói với bản thiếu gia như thế à?”
“Mày biết bản thiếu gia là ai không?”
“Biết Ngô gia chúng ta có bao nhiêu tiền không?”
“Gọi người phụ trách các mày tới đây!”
Ngô Phi kích động, vừa nói vừa muốn xông vào bên trong.
Nhìn cả cái Long Giang này, bảo an nào dám ngăn Ngô Phi hắn? Hôm nay chẳng qua là nể mặt Thần Vương nên hắn mới không ra tay với tên bảo vệ này.
Hiện vừa kích động thì bản tính đã lộ rõ.
Ánh mắt bảo vệ chợt động, tiến lên một bước, dùng một tay đẩy hắn ngã ra ngoài.
Rầm~
Ngô Phi không kịp đề phòng, ngã rầm xuống đất đau đớn gào lên.
"Bảo vệ đánh người!"
“Tôi nói cho các ngươi biết, gây đại họa rồi!”
“Ông xã, anh không sao chứ?" Tô Nam kinh hoảng đỡ Ngô Phi đứng dậy.
Bên cạnh, mấy bảo vệ khác vọt tới, sắc mặt nghiêm nghị trầm giọng nói: "Không biết đây là đâu hay sao?”
"Còn ầm ĩ nữa, có tin tôi khiến anh câm miệng vĩnh viễn không!"
Ngô Phi và Tô Nam nghe xong thì thấy trên người tên bảo an cố tình để lộ ra một khẩu súng.
Bọn họ lúc này mới ý thức được, thân phận mà bình thường bọn họ kêu ngạo, ở trong mắt một số người không là cái thá gì cả.
Hai người bọn họ cố gắng tỉnh táo lại, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám nhiều lời.
Đúng lúc Tần Thiên đẩy Tô Tô đi tới, hắn liếc Ngô Phi đang nằm trên mặt đất một cái, giống như nhìn một con chó.
Hắn cười lạnh nói: "Phi công tử, nợ của chúng ta từ từ tính.”
“Hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, vợ của tôi sẽ nhanh chóng khỏi bệnh. Điểm này, không cần anh phải nhọc lòng quan tâm.”
Tô Bắc Sơn đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy, kích động nói: "Tần Thiên, vậy mà mày còn dám đến nơi này!"
“Còn không mau cút đi!”
Ngô Phi cũng kích động nói: "Cậu ta cũng không có thẻ mời, các người còn không mau đem tên này đuổi ra ngoài!"
Còn Dương Ngọc Lan nhìn thấy bảo an như nhìn thấy hổ sói, sợ tới mức không dám nói lời nào.
Tần Thiên cười nói với mấy bảo vệ: "Mấy anh, vất vả rồi.”
“Tôi là bạn của Tiểu Mã, làm phiền, nhường đường đi.”
Mấy bảo vệ kịp phản ứng, vội vàng cúi đầu khom lưng cười nói: "Thì ra là bạn của Mã ca a!"
“Bạn của Mã ca chính là bạn của chúng tôi. Tần tiên sinh, ngài không cần kiểm tra, trực tiếp vào đi.”
“Cảm ơn." Tần Thiên gật đầu đẩy Tô Tô đi vào.
“Vậy ... vậy cũng được nữa sao? Tô Bắc Sơn, Tô Nam và Ngô Phi hoang mang đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ nghĩ không ra, rốt cuộc tên Tiểu Mã kia là ai mà lại có thế lực mạnh như thế.
Chỉ cần báo tên thì ngay cả kiểm tra cơ bản nhất cũng được miễn?
Tô Bắc Sơn kịp phản ứng lại vội vàng xông lên, nói: "Tôi là ông nội của Tần Thiên, để tôi vào đi!"
“Lão già kia, xông bừa cái gì? Có thẻ mời không?”
"Lại đây, quét thẻ đi!"
May mắn, thẻ của Tô Bắc Sơn quét được!
Ông ta nhìn Tô Nam và Ngô Phi nói: "Hai đứa về về nhà trước đi, chuyện này giao cho gia gia!"
Hội trường đã chật kín người, nhưng không có một ai lên tiếng.
Sân khấu vắng vẻ, chủ nhân vẫn chưa lên sân khấu. Đảo mắt nhìn xem một lượt hàng thứ nhất và hàng thứ hai, người ngồi ở vị trí này đều là các vị tai to mặt lớn không dễ dây vào !
Hàng thứ nhất có mười vị trí, chỉ ngồi bốn người.
Vành mũ của bọn họ đều ép rất thấp, giống như rất để ý người khác nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ.
Chỉ có người trong nội bộ mới biết thân phận và danh tính của những người này, đó chính là Điểu Bất Tử Trung Đông, Châu Âu đương đại Caesar Michael, Châu Mỹ giáo phụ Sino Lando, ông chủ của Sicily Mafia!
So sánh với hàng thứ nhất chỉ có áp lực và sợ hãi thì hàng thứ hai lại tươi trẻ và thoải mái hơn nhiều.
Có tới mấy chục mỹ nhân, một đám tóc vàng mắt xanh người nào người nấy đều không thua kém bất kì ai.
Ánh mắt các cô gái lộ ra tình cảm mãnh liệt của thiếu nữ đôi mươi.
Tuy rằng mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, thế nhưng trước ngực các cô gái đều đeo một cái huy chương giống nhau.
Hoa tulip!
Biểu tượng của danh gia vọng tộc trên khắp thế giới.
Để đeo được bông hoa này trên ngực Không chỉ yêu cầu tài sản của gia tộc vượt 50 tỷ USD, mà những cô gái này cũng có yêu cầu cực cao.
Những cô gái này, cũng không phải chân dài không não, hầu như tất cả bọn họ đều tốt nghiệp từ các học viện hàng đầu thế giới.
Mỗi người đều là thiên tài trong các lĩnh vực khác nhau!
Các cô gái ở đây, đều là giấc mộng của đàn ông trên toàn thế giới. Có thể có được một người trong đó, có thể nói cả đời này cũng không cần lo lắng.
Hôm nay tụ tập ở đây, chỉ vì một một người đàn ông trong lời đồn kia!
Có những người này tọa trấn ở hàng ghế đầu, những phú hào của Long Giang không dám nhúc nhích, giống như các em bé lần đầu tiên đi học sợ cô giáo mắng.
Tần Thiên nhìn lướt qua, nhịn không được có chút bật cười.
Xem ra sau này khi sử dụng "Quỷ Môn Thập Tam châm", nhất định phải cẩn thận hơn một chút.
Không cẩn thận lại gây ra gà bay chó chạy.
Đối với việc này, hắn cũng cảm thấy có chút đau đầu.
“Tần Thiên, chúng ta ngồi chỗ nào a?" Dương Ngọc Lan khẩn trương thấp giọng hỏi.
Bởi vì bà ta nhìn thấy, trên mỗi một chỗ ngồi, đều có ghi tên.
Tần Thiên nhìn thấy hai hàng ghế ở giữa, dán tên "Ngô Phi" và "Tô Nam", hắn cười nói: "Vừa vặn, chúng ta ngồi bên kia đi.”
Dương Ngọc Lan trong lòng vẫn vô cùng bất an, vừa mới ngồi xuống, bên cạnh vang lên một thanh âm vào tai: "Dương tổng?”
Bà ta liền quay đầu, liền thấy một cái đầu trơn bóng
“Viện trưởng Lục, xin chào.”
Nhận ra ông ta là phó viện trưởng của bệnh viện nhân dân số hai, tên là Lục Tân Kiến, trong mắt Dương Ngọc Lan có chút mất tự nhiên.
Lúc trước bà làm công ty y dược, mấy lần muốn hợp tác với bệnh viện người ta cho nên có nói chuyện với Lục Tân Kiến này rất nhiều lần.
Vừa mới bắt đầu, Lục Tân Kiến cần Dương Ngọc Lan cung cấp các loại tư liệu, Dương Ngọc Lan còn tưởng là thủ tục bình thường, còn bội phục người này làm việc nghiêm túc.
Cho đến một lần say rượu, ông ta mới lộ ra mặt thật.
Đó là nhìn Dương Ngọc Lan thủ tiết nhiều năm, khí chất đằm thắm nền nã hơn người cho nên nảy ra ý đồ xấu.
Nói thẳng ra là chỉ cần Dương Ngọc Lan làm tình nhân ông ta, mỗi tuần bồi ngủ ba lần thì lập tức ký hợp đồng.
Dương Ngọc Lan tức giận cào rách mặt Lục Tân Kiến, chạy ra khỏi khách sạn. Từ đó về sau cũng không bàn chuyện làm ăn gì nữa.
Nhiều năm như vậy, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này.
Hơn nữa xem ra Lục Tân Kiến lăn lộn không tệ, thông qua ghi chú trên ghế ngồi Dương Ngọc Lan đã biết người này đã từ phó viện trưởng thăng lên làm viện trưởng.
Lục Tân Kiến nhìn Dương Ngọc Lan, khát vọng trong mắt cố gắng kiềm chế, người ta thường nói thứ không dễ có được lại càng thêm thèm muốn.
Ông ta nhìn thoáng qua tên được ghi trên ghế có chữ "Tô Nam", cười nhẹ nói: "Sao bà trà trộn vào đây?”
“Tôi biết rồi, vì tìm cơ hội khám bệnh cho con gái bà đúng không?”
“Đừng khẩn trương, dựa vào quan hệ nhiều năm của chúng ta, tôi sẽ không vạch trần bà." Nói xong, đưa tay ra sờ tay Dương Ngọc Lan.
Ông ta cảm thấy Dương Ngọc Lan gian lận mới vào được đây, bị mình phát hiện cho nên chắc chắn không dám phản kháng.
Chương 23 Tiểu tử ngươi cuối cùng vẫn là tới
Dương Ngọc Lan giống như bị điện giật, rút tay về.
Bà nghiêm túc nói: "Viện trưởng Lục, xin anh lịch sự một chút!”
“Tôi muốn tìm cơ hội chữa bệnh cho con gái của tôi, nhưng mà chúng tôi không phải trà trộn vào mà là đường đường chính chính đi vào!”
Không ngờ Dương Ngọc Lan đã nghèo túng đến bước này lại còn dám cự tuyệt ông ta, Lục Tân Kiến giận giữ cắn cắn răng nói: "Mụ đàn bà thối, đừng không biết điều!”
“Nói cho bà biết, các cô gái trẻ muốn nhào vào lòng tôi còn nhiều lắm, tôi có thể coi trọng bà, thì nên vui mừng mới phải!”
“Còn tưởng mình là phu nhân quyền quý sao?”
“Chỉ cần bà đồng ý đêm nay đi theo ông đây, thì tất cả vinh hoa phú quý bà sẽ không thiếu thứ gì!”
"Nếu như không đồng ý, tin không chỉ cần tôi nói một câu, bà và đứa con gái tàn tật này sẽ bị đuổi ra ngoài?"
Dương Ngọc Lan có chút luống cuống không biết làm xong, nghe xong lời này, tuy rằng muốn tát cho ông ta vài bạt tai nhưng lại không dám.
Thấy bà không nói lời nào, Lục Tân Kiến cho rằng Dương Ngọc Lan đã đồng ý cho nên càng thêm đắc ý.
Ông ta lấy ra một tờ giấy chứng nhận, khoe khoang nói: "Nhìn xem đây là cái gì?"
Dương Ngọc Lan nhìn thấy trên giấy chứng nhận viết, ủy viên tổng hội y học Trung Hoa ở Long Giang, bà không ngờ Lục Tân Kiến lại trở thành ủy viên của tổng hội y học, cho nên sợ hãi nói không nên lời.
“Viện trưởng Lục, chúc mừng chúc mừng!”
“Tôi là y dược Thành Nam, đợi sau khi tan họp, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện một chút.”
“Ủy viên Lục, chúng ta là bạn cũ, tôi nghe nói sau khi phân hội ở Long Giang thành lập, tất cả các bệnh viện đều do ủy ban quản lý.”
“Đến lúc đó, đừng quên mấy ông già chúng tôi nhé!”
"Anh Lục, tôi biết một chỗ mới tới vài cô gái có tay nghề pha trà vô cùng tinh xảo, buổi tối có muốn đi uống một lát không?”
Nhìn thấy giấy này của Lục Tân Kiến, mấy ông chủ y dược bên cạnh, vội vàng nịnh bợ.
Tờ giấy này đại biểu cho tài phú cuồn cuộn ập đến!
Lục Tân Kiến vô cùng đắc ý, nhưng mà sở thích của ông ta lại là Dương Ngọc Lan.
“Bà sơ súng* của tôi, tôi đem quyền cung ứng kim tiêm dùng một lần của bệnh viện cho bà.”
“Thế nào, bà không lên tiếng tức là đồng ý đúng không?”
Dương Ngọc Lan mặt đỏ tới mang tai, đúng lúc tiến thoái lưỡng nan, một thanh âm ấm áp vang lên.
“Mẹ, chúng ta đổi vị trí." Tần Thiên đứng lên.
Dương Ngọc Lan cảm kích nhìn Tần Thiên một cái, vội vàng đứng dậy đổi vị trí.
“Cậu là ai?" Thấy Tần Thiên cắt đứt chuyện tốt của mình, Lục Tân Kiến chán ghét hỏi.
Tần Thiên nhìn lướt qua giấy chứng nhận trong tay Lục Tân, cười lạnh nói: "Tôi tên là Tần Thiên, là nhân viên của công ty Dương tổng.”
“Người như ông cũng có thể làm ủy viên? Là giấy giả sao?”
“Cậu nói gì?" Lục Tân Kiến giận tím mặt.
Hắn chỉ vào mũi Tần Thiên mũi, phẫn nộ nói: "Một tên nhân viên tép riu mà cũng dám ở trước mặt tôi ăn nói hàm hồ?”
“Tin không, lão tử chỉ bằng cái thẻ ủy viên này, có thể khiến cậu vạn kiếp bất phục?”
Mấy ông chủ xung quanh nghe Tần Thiên nói chỉ là nhân viên công ty của Dương Ngọc Lan, đều nhịn không được nở nụ cười.
“Dương tổng, nghe nói công ty của cô đã sớm không còn, bắt đầu lại khi nào vậy?”
“Chẳng lẽ hôm nay cô tới đây, còn mong sẽ lấy được hợp đồng làm nhà cung cấp sao?”
“Thật là không biết tự lượng sức mình!”
Lục Tân đắc ý nói với Tần Thiên: "Nghe chưa? Còn không mau cút ngay cho tôi!”
“Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Tần Thiên hừ một tiếng, đưa tay lấy giấy chứng nhận của Lục Tân tới, xé thành hai nửa, ném lên mặt ông ta.
Lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi, tư cách ủy viên của ông đã bị hủy rồi!”
Lục Tân vừa sợ vừa giận, không ngờ, một tên không có tiếng tăm gì lại dám càn rỡ như thế.
“Lão tử giết chết mày!" Ông ta đỏ mắt, rống giận nhào tới Tần Thiên.
Tần Thiên vung tay lên, bốp một tiếng, một bạt tai vang dội.
Lục Tân Kiến kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, trên khuôn mặt như heo mập của ông ta in lên năm dấu ngón tay rõ ràng.
Lần này ông ta hoàn toàn phát điên rồi.
Vừa rồi ông ta còn chút nhẫn nhịn nhưng vào lúc này ông ta nhịn không nỗi nữa bằng la lên: "Đánh người!”
“Bảo vệ đâu? Có đánh người!”
Tiếng gào thét của ông ta làm tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi lại dám ở chỗ này công khai ra tay đánh người, tất cả bọn họ đều khiếp sợ không thôi.
Người này, không muốn sống nữa sao?
Những ông chủ y dược nịnh bợ Lục Tân gần đó đều trợn mắt há hốc mồm.
Dương Ngọc Lan cũng choáng váng.
Bà không dám nghĩ Tần Thiên lại vô pháp vô thiên như vậy.
Nghe được tiếng của Lục Tân Kiến gọi mấy bảo an đứng từ phía xa nhanh chóng nhào tới, đem Tần Thiên vây lại.
“Nhanh, giết chết hắn cho tôi!”
“Hắn dám động đến ủy viên, tôi muốn hắn chết không có chỗ chôn!”
Lục Tân Kiến dữ tợn kêu to.
“Đúng, chúng ta đều có thể làm chứng!”
“Cái tên Tần Thiên này vô duyên vô cớ ra tay đả thương người!”
“Mọi người mau bắt hắn lại đánh chết đi!" Mấy ông chủ y dược kia vì nịnh bợ Lục Tân, nhao nhao ra mặt làm chứng.
Trong mắt bọn họ, Tần Thiên không sống nổi đến ngày mai rồi.
"Vị tiên sinh này...” do dự một hồi, một tên bảo an cẩn thận nói.
Tần Thiên thản nhiên nói: "Tôi đi theo mọi người.”
“Trước khi tôi trở lại phải bảo đảm nơi này an toàn, hiểu không?”
Bảo an lập tức hiểu ra, lớn tiếng nói: "Đại hội sắp bắt đầu, ai dám lại gây chuyện sẽ bị trừng phạt ngay lập tức"
“Mẹ, con đi ra ngoài một lát, mẹ và Tô Tô chờ con về." Tần Thiên thấp giọng dặn dò Dương Ngọc Lan, sau đó đứng dậy ngang nhiên rời đi.
Lục Tân Kiến thoải mái cười to: "Thằng này, không phải mày mạnh mồm lắm sao? Đi lần này đừng hòng quay lại!”
“Dương Ngọc Lan, bà còn không chịu theo lão tử sao?”
Vừa dứt lời, bốp một tiếng, trên mặt ông ta lại bị ăn một cái tát.
Bảo an bên cạnh lạnh lùng nói: "Còn nói nhảm một câu nữa, tôi lập tức đuổi ông ra ngoài!"
Lục Tân sợ run cả người, ngậm chặt miệng lại nhưng trong lòng vẫn vô cùng đắc ý.
Tên Tần Thiên này nhất định là sống không bằng chết.
Còn ông ta khi rời khỏi chỗ này, vẫn là viện trưởng của một bệnh viện và còn là ủy viên của tổng hội y học, đến lúc đó thiếu gì cách chơi Dương Ngọc Lan!
Dương Ngọc Lan nhìn bóng lưng Tần Thiên biến mất ở hậu trường, sắc mặt bà trắng bệch.
Nhưng bà chỉ là một người phụ nữ yếu đuối lực bất tòng tâm mà thôi.
Bà cắn chặt răng, nhịn không được liếc mắt nhìn Lục Tân Kiến bên cạnh.
Vì cứu Tần Thiên, chẳng lẽ mình thật sự phải khuất phục cái thứ này sao?
Tần Thiên a Tần Thiên, con hại chết mẹ rồi!
Trong lòng bà hối hận, sớm biết vậy đã không nên tới!
Hậu trường, một căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt.
Tần Thiên tiện tay đẩy cửa đi vào, nhìn một tên bắt chéo chân hút xì gà ngồi trên ghế, thản nhiên nói: "Thanh Long, tên tiểu tử cậu cuối cùng vẫn tới.”
“Lão đại!" Nhiếp Thanh Long kích động đứng lên, nhếch miệng cười nói: "Không phải là do em nhớ anh quá à!”
Vừa đúng lúc chuyện của Lưu Cầu bên kia kết thúc em liền chạy đến thăm anh.
“Lão đại, lần này thu được chiến lợi phẩm, lão Tạp khi còn sống thích nhất một loại xì gà, em đặc biệt mang về hiếu kính với anh.”
Tần Thiên nhìn lướt qua hộp xì gà tinh xảo trong tay Nhiếp Thanh Long nhíu nhíu mày, nói: "Trinidad?"
“Vương Bá Niên, ông nhìn xem? Không hổ danh là lão đại liếc mắt một cái liền nhìn ra!”
Thanh Long vỗ ngực, nói: "Chính tông Trinidad, ba tầng thuốc.”
“Lão đại, nếm thử xem?”
Tần Thiên ngồi xuống ghế bên cạnh, để Thanh Long hầu hạ hút một ngụm xì gà, thản nhiên nói: "Nói tiếng người đi.”
“Tiểu tử cậu tự mình đến đây, có phải lão tổng có chỉ thị gì không?"
Chương 24 Thần Vương lệnh hiện thân
Nhiếp Thanh Long nhếch miệng cười nói: "Lão tổng cũng không có chỉ thị rõ ràng, chỉ nói khách từ xa đến lão đại chiêu đãi cho thật tốt.”
“Tóm lại, không có sai sót gì là được”
Tần Thiên cũng cười, nói: "Rõ ràng lão tổng muốn hất đống nước bẩn này cho tôi.”
Sau đó hắn nhìn về màn hình phía trước mặt có bốn người đang ngồi ở dãy đầu nói: "Mấy tên này cũng khó tìm.”
“Khó có cơ hội lại tụ tập đông đủ như vậy, lại đến đây cầu xin chúng ta, nếu không kiếm chút lợi ích, vậy thì thật có lỗi với bọn họ.”
Vương Bá Niên vẫn không nói lời nào lại cười nói: "Bọn họ đều là tới cầu y.”
“Nhưng theo quan sát của tôi, tinh thần bọn họ rất tốt, không giống như có bệnh.”
“Tần Vương, ngài có phát hiện gì không?”
Tần Thiên nhìn chằm chằm trên màn hình, ngoài cùng bên trái có một lão già tóc hoa râm, trên mặt lộ rõ vẻ già nua của tuổi già, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Người ta nói rằng cho đến nay Điểu Bất Tử Trung Đông đã thành công trốn thoát khỏi 57 vụ ám sát do những sát thủ hàng đầu thế giới thực hiện."
“Không thể không nói ông ta cảnh giác đủ cao, vận khí cũng rất tốt.”
“Nhưng mà lần này ông ta quá sơ ý, sao lại để trúng độc chứ?”
Nhiếp Thanh Long và Vương Bá Niên ở bên cạnh, bốn mắt mở to nhìn về phía Tần Thiên.
Vương Bá Niên nói: "Tần Vương, ý của ngươi là, Điểu Bất Tử trúng độc?"
“Tại sao chút dấu hiệu cũng không có?”
Nhiếp Thanh Long nhíu mày suy tư: "Có thể hạ độc được con chim bất tử này, là ai có bản lĩnh như thế?”
“Mấy sát thủ đứng đầu thế giới, không có mấy người am hiểu hạ độc.”
Tần Thiên không giải thích, ánh mắt lần lượt đảo qua trên người Châu Âu đương đại Caesar Michael, Châu Mỹ giáo phụ Sino Lando, ông chủ của Sicily Mafia ngồi bên cạnh.
Trầm mặc một hồi hắn mới thấp giọng nói: "Thanh Long, an bài người của cậu, gọi lão điểu kia vào trước đi.”
“Tôi không tiện lộ diện, mọi người nghe mệnh lệnh của tôi mà làm việc.”
Nói xong, đem một khối màu vàng có khắc "Thần Vương lệnh" ném ở trên bàn, sau đó hút một hơi xì gà đứng lên tiến vào bên trong mật thất.
Thần Vương lệnh hiện thân!
Cái này có nghĩa là Thần Vương sắp giúp đỡ người khác!
Hai người không dám chậm trễ.
Nhiếp Thanh Long vội vàng thông báo cho huynh đệ phía trước, đi mời Điểu Bất Tử Trung Đông.
Vị đại nhân vật này tuy rằng tuổi tác già nua, nhìn qua không khác gì mấy ông già ngoài đường là mấy.
Thế nhưng, nghĩ đến truyền kỳ cả đời của ông ta Nhiếp Thanh Long và Vương Bá Niên cũng rất khẩn trương.
Nhất là Vương Bá Niên.
Những người này là tới tìm Tần vương xem bệnh, sao ngài ấy lại trốn đi thế này?
Thân là hội trưởng tổng hội y học, trước khi gặp Tần Thiên, Vương Bá Niên vẫn rất tự tin vào y thuật của mình.
Nhưng từ khi gặp được Tần Thiên, ông liền biết trình độ của mình so với Tần Thiên như học sinh vỡ lòng mà thôi.
Nhìn qua màn nhìn mọi người trong phòng thấy một đội viên Long Nha ngụy trang thành bảo an đến nói gì đó với nhân viên phiên dịch phía sau Điểu Bất Tử.
Sau khi nhân viên phiên dịch truyền đạt xong, Điểu Bất Tử do dự một chút, đứng dậy, cúi đầu, đi theo đám bảo an.
Hiện trường lập tức xì xầm cả lên/
Nhất là mấy tên bên cạnh.
Nhưng bọn họ lăn lộn đến tận ngày hôm nay có gì là không thể bình tĩnh được, cho nên vài phút sau ba người còn lại đã không nói gì nữa.
Con Điểu Bất Tử bước vào phòng.
Nhìn thấy khối lệnh bài màu vàng ở giữa bàn, hai mắt ông ta sáng lên.
Nhưng sau khi nhìn lướt qua mặt Vương Bá Niên và Nhiếp Thanh Long, ông ta thấp giọng nói: "Các ngươi không phải thần vương.”
Nói một câu, ông ta xoay người rời đi.
Cảnh giới cảnh giác này cũng thật là cao hơn so với người bình thường rồi.
Phát hiện không đúng, lập tức xoay người rời đi.
Vương Bá Niên và Nhiếp Thanh Long chưa kịp phản ứng lại.
May mắn là trong tai nghe của Vương Bá Niên truyền đến giọng nói của Tần Thiên, thân thể ông ta chấn động, lập tức lớn tiếng thuật lại.
“Độc trong thân thể ông, là trúng từ một năm trước đúng không?”
“Ông đã nghĩ hết cách áp chế, nhưng chỉ sống được đến ba tháng.”
Nghe xong lời này, Điểu Bất Tử run một cái, lúc này mới xoay người lại.
“Có thể trị không?” Ông ta nhìn chằm chằm vào Vương Bá Niên.
Vương Bá Niên thấp giọng nói: “Trước mắt vẫn chưa có biện pháp trị tận gốc. Nhưng mà tôi có thể áp chế độc này không phát tác trong vòng một năm.”
Bất Tử Điểu trầm ngâm một chút, nói: "Cần điều kiện gì.”
Tiếng Trung của ông ta tuy rằng có chút gượng gạo, nhưng biểu đạt rất rõ ràng, không có một chữ vô nghĩa.
Nhiếp Thanh Long thấp giọng nói: "Thần Vương điện kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, cho nên Thần Vương chúng tôi kính trọng tinh thần lãnh đạo nhân dân chiến đấu vì tự do của ngài.”
“Thần Vương nói tín ngưỡng của ngài và ý niệm của quốc gia chúng tôi là giống nhau, đó chính là, thiên hạ đồng lòng nhân dân bình đẳng.”
"Vì lý do này, Thàn Vương hy vọng rằng đường sắt mà đất nước chúng tôi viện trợ xây dựng trong khu vực lân cận của người dần, có thể được xây dựng thuận lợi. Đây là một điều tốt đẹp đôi bên cùng có lợi."
“Tôi tin rằng đây cũng là những điều mà ngài mong muốn?”
Thấy Điểu Bất Tử do dự, Vương Bá Niên lại thấp giọng nói: "Độc trong cơ thể của ngài đã không thể chậm trễ thêm nữa.”
"Nếu ngày đồng ý, hãy nằm xuống và để tôi châm cứu."
"Kéo dài tuổi thọ một năm, hẳn là đủ cho ngài vì nhân dân của mình làm rất nhiều chuyện?"
“Hơn nữa, nói không chừng, một năm sau, Thần Vương của chúng tôi có thể tìm được biện pháp chữa triệt để cho ngài.”
Điểu Bất Tử nhìn khối lệnh bài màu vàng có khắc ba chữ "Thần Vương lệnh", lần nữa nói: "Tôi tin tưởng chủ nhân Thần Vương điện!"
Nói xong, ông ta nằm xuống giường bên cạnh sau đó nhắm mắt lại.
Vương Bá Niên thở dài, lòng bàn tay căng thẳng đổ mồ hôi. Nhưng mà dựa theo hướng dẫn của Tần Thiên ông ta đã thuận lợi châm cho Điểu Bất Tử một châm.
Từ đầu ngón tay, bức ra vài giọt máu độc tím đen.
Điểu Bất Tử tuy rằng nhìn qua có chút suy yếu, nhưng tinh thần rõ ràng có chút chuyển biến.
“Quốc túy phương Đông các người quả thật rất thần kỳ, hy vọng có cơ hội gặp được chủ nhân chân chính của Thần Vương Lệnh.”
Ông ta nhìn thoáng qua gian phòng phía sau, khẽ gật đầu, nhanh chóng xoay người rời đi.
“Lão đại, ông ta phát hiện ra anh rồi sao?" Nhiếp Thanh Long nghi hoặc nói.
Nhiếp Thanh Long hỏi một đằng Tần Thiên trả lời một nẻo: "Tôi đã biết là ai hạ loại độc này..."
Kế tiếp lần lượt là Châu Âu đương đại Caesar Michael, Châu Mỹ giáo phụ Sino Lando, ông chủ của Sicily Mafia.
Vương Bá Niên căn cứ và chỉ dạy của Tần Thiên, chính xác nói ra bệnh của bọn họ, làm cho bọn họ không thể nghi ngờ.
Mà điều kiện Tần Thiên đưa ra, đối với bọn họ mà nói, dễ dàng có thể làm được. Nhưng đối với quốc gia chúng ta mà nói, lại có lợi ích rất lớn.
Ví dụ, để Caesar Michael thông qua sức ảnh hưởng của mình, giúp châu Âu mở ra cánh cửa hợp tác với phương Đông trong lĩnh vực công nghệ cao.
Nói trắng ra, chính là công nghệ 5G.
Để Caesar Michael phát động mối quan hệ của ngài với Nghị viện và hủy bỏ một trong những biện pháp đang được đề xuất liên quan đến các biện pháp trừng phạt thương mại bất chính chống lại phương Đông.
Châu Mỹ giáo phụ Sino Lando và ông chủ của Sicily Mafia Tần Thiên giao cho hai người họ một nhiệm vụ đó là điều tra trên phạm vi toàn cầu, có người lợi dụng nọc độc rắn Mamba đen được mệnh danh là tử thần châu Phi, tiến hành ám sát hoặc hoạt động khủng bố hay không.
“Vậy là kết thúc hả? Lão đại, anh thật là lợi hại!”
"Ha ha ha ha, chỉ một lần chữa bệnh có thể dễ dàng bắt những đại nhân vật này làm việc cho chúng ta.”
“Lão đại, anh thật sự là thần tượng của em! "Nhiếp Thanh Long đắc ý cười ha ha.
Mấy chuyện này đều là những chuyện quốc gia cảm thấy đau đầu khó giải quyết, không nghĩ tới Tần Thiên dễ dàng giải quyết như vậy.
Vương Bá Niên cũng thở dài, đầu đầy mồ hôi ngồi phịch trên ghế.
Vừa rồi Tần Thiên dạy cho ông ta cách xuống châm vào các huyệt vị, mấy thứ khó nhằn thế này trước nay ông ta chưa làm bao giờ làm.
Lần này được Tần Thiên tự tay chỉ bảo, ông ta kích động một hồi mới lấy lại bình tĩnh!
Lúc này, trên màn hình lớn bên ngoài hiện trường, đột nhiên lại có người làm loạn.
Chương 25 Thần Vương chân chính
“Tôi muốn gặp Thần Vương!”
“Nhanh, mang tôi đi gặp Thần Vương!”
Tôi có tình báo trọng đại!
“Diêm Vương lệnh xuất hiện, chỉ có Thần Vương mới có thể ngăn cản!”
“Cầu thần vương cứu vớt Tô gia!”
Tô Bắc Sơn thấy mấy đại nhân vật vẻ vui rời đi cho nên tin chắc rằng Thần Vương thần bí không gì không làm được kia đang ở phía sau cánh gà.
Thời hạn cuối cùng mà Diêm Vương lệnh cho bọn họ sắp tới.
Cả nhà già trẻ cơ nghiệp nhiều năm của Tô gia có bị hủy hoại hay không thì phải dựa vào ngày hôm nay rồi.
Ông ta không thể kiên nhẫn thêm nữa.
Ông ta Kích động từ chỗ ngồi chạy ra, thất tha thất thểu xông về phía sau.
Mấy bảo an Long Nha, tạo thành một bức tường rào ngăn ở trước mặt.
Cục diện nhất thời có chút mất khống chế.
Trong phòng, Vương Bá Niên và Nhiếp Thanh Long, đều nhìn về phía Tần Thiên chờ hắn lên tiếng.
Dù sao đi nữa quan hệ giữa Tô Bắc Sơn và Tần Thiên có chút đặc thù, bọn họ không dám tự tiện làm chủ.
“Lão đại, làm sao bây giờ?" Nhiếp Thanh Long xin chỉ thị.
Sắc mặt Tần Thiên âm trầm. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua kích động vênh váo của Tô Bắc Sơn trên màn hình, lạnh lùng nói: "Dẫn ông ta vào.”
“Vâng!" Nhiếp Thanh Long lĩnh mệnh.
Tô Bắc Sơn vô cùng kích động vọt vào.
Trong lòng ông ta ôm một chồng tài liệu, vừa vào cửa nhìn thấy khối Thần Vương lệnh kim quang rạng rỡ kia ông ta vui mừng như mở cờ trong bụng.
Ông ta không nói hai lời liền hướng về phía Vương Bá Niên quỳ bụp xuống.
“Cầu thần vương khai ân!”
“Cầu thần vương phù hộ Tô gia!”
“Đây là tất cả khế đất và tài sản của Tô gia, tất cả đều hiến cho Thần Vương!”
Ông ta vừa nói vừa thình thịch dập đầu.
Vương Bá Niên lúc này mới hiểu ra vội ho khan một tiếng, nói: “Ông nhận lầm người rồi, tôi không phải thần vương.”
“Hả?”
Tô Bắc Sơn ngây ra một lúc.
Trong đám người này chỉ có Vương Bá Niên thoạt nhìn là có dáng vẻ của một Thần Vương, ông ta không phải Thần Vương, chẳng lẽ là người trẻ tuổi mặt đen bên cạnh sao?
Chủ nhân Thần Vương lệnh, sao có thể trẻ tuổi như vậy?
Nhưng mà ông ta cũng không dám nói gì.
Xoay người, lại dập đầu với Nhiếp Thanh Long.
“Thần Vương tuổi trẻ tài cao, phúc trạch thiên hạ!”
"Lần này, nhất định phải khai ân, đánh lui Diêm Vương, cứu vớt Tô gia!"
“Chỉ cần Thần Vương đồng ý, từ nay về sau Tô Bắc Sơn và toàn bộ Tô gia sẽ vâng mệnh là ngài!”
Thần sắc Niếp Thanh Long cổ quái, nói: "Ông già, ông là nói Diêm Vương tìm Tô gia các ông?”
“Đúng vậy!”
Tô Bắc Sơn phẫn nộ lên án: "Mười ngày trước, Diêm Vương lệnh xuất hiện tại yến hội của gia tộc chúng tôi!"
"Mười ngày qua, Tô gia chúng tôi gặp tai ương ngập đầu, đều là do tên Diêm Vương ác độc kia làm ra!"
“Ngài là Thần Vương, không phải chuyên môn khắc chế Diêm Vương sao? Ngài không thể khoanh tay đứng nhìn được!”
Nhiếp Thanh Long cười lạnh nói: "Vậy sao?”
“Theo tôi được biết, Diêm Vương Lệnh cũng không phải tùy tiện xuất thế.”
“Ông già, ông suy nghĩ cho kĩ, có phải ông đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm hay không?”
Tô Bắc Sơn đỏ mặt, ông ta cắn răng, lớn tiếng nói: "Không có!”
“Tô gia tôi lấy nhân nghĩa lập thế, chưa bao giờ làm chuyện xấu!”
“Tôi biết rồi, nhất định là Tần Thiên!”
“Hắn là con rể trong nhà chúng tôi, năm năm trước đã từng cưỡng hiếp cháu gái tôi.”
"Hắn mất tích năm năm, sau khi trở về thì trăm phương ngàn kế muốn lừa bịp tống tiền Tô gia chúng tôi!"
“Nhất định là hắn bịa đặt, nói xấu Tô gia chúng tôi, cho nên Diêm Vương lệnh mới xuất thế.
“Chúng tôi bị oan!”
“Tất cả là tại Tần Thiên!”
“Là tên chó Tần Thiên hãm hại chúng tôi, xin Thần Vương minh giám, đánh lui Diêm Vương, trừng phạt Tần Thiên lấy lại công đao cho Tô gia chúng tôi!”
Thấy Tô Bắc Sơn đến lúc này còn khăng khăng một mực luôn miệng chửi bới Tần Thiên, Niếp Thanh Long cũng không còn gì để nói.
Nếu không phải có Tần Thiên ở phía sau, chỉ dựa vào mấy câu nói này của Tô Bắc Sơn, Thanh Long liền lấy mạng già của ông ta!
Đừng nhìn Thanh Long bình thường ở trước mặt Tần Thiên hi hi ha ha, kì thực ở trong lòng của hắn Tần Thiên chính là một vị thần không thể khinh nhờn!
Mạng của Thanh Long hắn, cũng là Tần Thiên cho.
“Tôi không phải Thần Vương.”
“Cầm lệnh bài, đi vào bên trong, gặp mặt Thần Vương chân chính!”
Nhiếp Thanh Long chỉ chỉ vào gian mật thất phía sau.
Tô Bắc Sơn ngây người một chút, vội vàng quỳ xuống trước bàn, hai tay cầm "Thần Vương lệnh", giống như đang cầm một khối trân bảo hiếm có.
Sau đó, vừa quỳ vừa lếch vào bênh trong.
Ông ta không dám ngẩng đầu, quỳ rạp trên mặt đất, kích động nói: "Tô Bắc Sơn bái kiến Thần Vương!"
“Xin Thần Vương đánh lui Diêm Vương, tru sát nghịch tặc Tần Thiên, phù hộ Tô gia!”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Tru sát Tần Thiên? Ông ngẩng đầu nhìn xem tôi là ai.”
Tô Bắc Sơn run một cái!
Thanh âm này vì sao lại quen thuộc như vậy?
Ông ta chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy một thanh niên ngồi ngay ngắn trước mặt. Đối diện với ông ta là một Khuôn mặt cương nghị lãnh khốc, đôi mắt thâm thúy lại tràn ngập uy nghiêm.
“Tần Thiên...... Sao mày lại ở đây?" Ông ta không tin vào mắt mình tuyệt vọng gào lên.
Tần Thiên đưa tay về phía trước, khối Thần Vương lệnh kia từ trong tay Tô Bắc Sơn bay ra, treo lơ lửng ở đỉnh đầu của ông ta.
“Ông nhìn lại xem, tôi là ai!" Một cỗ nội kình rót vào lệnh bài.
Một ánh sáng vàng chói mắt từ trong lệnh bài phóng ra ngoài, cả căn phòng sáng rực một màu vàng rực rỡ.
Cả người Tần Thiên được kim quang bao phủ, uy nghiêm giống như một vị thần giáng thế.
Tô Bắc Sơn trợn mắt há hốc mồm, tê liệt tại chỗ.
“Làm sao có thể, điều này sao có thể......”
“Nói như vậy, Diêm Vương lệnh cũng là của mày?”
“Mày là chủ nhân của Diêm Vương lệnh và Thần Vương lệnh......”
“Điều này không thể nào...... Tần Thiên, mày lại muốn gạt tao!”
“Tao liều mạng với mày!”
Sau khi ông ta chửi bới xong thì bỗng nhiên vọt đứng lên đánh về phía Tần Thiên.
Vừa mới vọt tới gần Tần Thiên, thình thịch một tiếng, bị một cỗ sóng khí không nhìn thấy bắn ngược ra ngoài.
Tần Thiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Thần Vương lệnh phù hộ, chỉ sợ là ông không có phúc được hưởng.”
“Tô Bắc Sơn, sắp đến thời hạn cuối cùng mà Diêm Vương lệnh đưa ra, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến nhà.”
“Tôi đưa ra hai yêu cầu hi vọng ông sẽ không quên, tự mình xem mà làm đi.”
Nhiếp Thanh Long tức giận nói: "Lão thất phu, còn không mau cút!”
"Muốn sống, chỉ có một con đường, ngẫm lại những yêu cầu mà lão đại đã đưa ra, đừng để cho hắn thất vọng!"
Tô Bắc Sơn sợ tới mức run rẩy, vừa lăn vừa bò ra ngoài.
“Thần Vương...... Hắn chính là Thần Vương!”
“Bọn họ là một người!”
“Tô gia sắp xong rồi!”
Mười ngày qua ông ta chịu nhiều áp lực, cộng thêm vừa mới bị đã một kích, giờ phút này ông ta giống như một người bị điên vừa chạy vừa gào thét.
“Chuyện gì xảy ra?" Dương Ngọc Lan ngồi ở phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Thần Vương phát uy, Tần Thiên nhất định đã chết không có chỗ chôn thây, ngay cả Tô Bắc Sơn cũng bị liên lụy!"
“Ha ha ha ha, Dương Ngọc Lan, bây giờ bà còn có cái gì để nói?”
“Đắc tội tôi là phải chết!”
Lục Tân Kiến kích động ngồi không yên.
Lúc này trong đầu ông ta cho rằng Tần Thiên là con rể mà Tô gia năm năm trước chiêu tới cửa, cho nên Tô Bắc Sơn bị trừng phạt là bởi vì ông ta làông nội vợ Tần Thiên.
Mà Tần Thiên đắc tội ông ta làm nhiễu loạn hội trường, cho nên mới khiến cho Thần Vương tức giận.
Thân là ủy viên phân hội Long Giang, cho nên Lục Tân Kiến cho rằng Thần Vương sẽ bênh ông ta.
Thật sự là quá sung sướng!
Thần Vương!
Tôi muốn đi gặp Thần Vương!
Tôi muốn gả cho Thần Vương!
Những cô gái đeo hoa tulip ngồi ở hàng thứ hai, chờ không được nữa nhao nhao đứng dậy nũng nịu chạy về phía sau hội trường.
Bình luận facebook