-
Chương 26-27
Chương 26 Tôi tên Lạc Lạc
Nhìn thấy trên màn hình, mấy cô gái tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp chen lấn xông vào phía cánh gà.
Nhiếp Thanh Long sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, kích động nói: "Lão đại, đều là của anh đấy!”
“Chỉ cần anh gật đầu, những người này đều là của anh hết!”
"Tiểu thư cài hoa Tulip!"
"Người bình thường muốn một cô cũng rất khó, hiện tại, đều là của anh tất!"
Tên này còn kích động hơn Tần Thiên.
Vương Bá Niên cũng thở dài, nói: "Tần Vương, thân phận những tiểu thư này đều không tầm thường, hiện tại ngài muốn xử lý như thế nào?"
Ngay cả người đứng đắn lớn tuổi như ông ta, giờ phút này trong mắt ông ta cũng rất hiếu kì.
Ông ta muốn biết, Thần Vương không gì không làm được sẽ xử lý vấn đề khó giải quyết này như thế nào?
Hoặc là nói, cuối cùng sẽ tiếp nhận ai đây?
Vẻ mặt Tần Thiên gian xảo, nhấc chân đá lên mông Nhiếp Thanh Long một cước, nói: "Cậu đã thích như vậy thì đều tặng cho cậu hết!"
“Không có sự cho phép của tôi, không được ra khỏi cửa này!”
“Lão Vương, chúng ta đi.”
Mới vừa đi qua một khúc cua, trước mặt đã thấy những thiên kim tiểu thư này ùn ùn vọt tới.
Vương Bá Niên hoảng sợ, vội vàng trốn ở phía sau Tần Thiên.
Tần Thiên cũng vội vàng dựa vào tường né tránh.
Bởi vì quá nhiều người cho nên có một cô gái giống búp bê sứ, dáng người to con, đụng đầu vào trong ngực Tần Thiên.
Nàng khẽ hô một tiếng, xoa xoa đầu, sau đó ngước lên nhìn Tần Thiên, vẻ mặt hồn nhiên nói:
“Tôi là người thừa kế gia tộc Lockschiller, tên tiếng Trung là Lạc Lạc.”
“Anh biết Thần Vương ở phòng nào không?”
“Locke Schiller?”
Tần Thiên cười khổ nói: "Cô gái à, có cần làm đến mức này không?”
Lạc Lạc nghiêm túc gật đầu, nói: "Gia gia nói với tôi, chỉ cần có thể gả cho Thần Vương, lập tức cho tôi một trăm triệu đô la Mỹ tiền của hồi môn.”
Của hồi môn tận 100 triệu đô la!
Vương Bá Niên đứng bên cạnh nuốt nước miếng cái ực.
Môi Lạc Lạc cong lên.
Nàng nghiêng đầu, chớp chớp con mắt bảo thạch, bộ dáng có chút ngạo kiều nói: "Tôi không quan tâm tiền, tôi muốn gả cho nam nhân thần bí phương Đông này!"
“Vị tiên sinh này, Thần Vương ở phòng nào? Mau nói cho tôi biết!”
“Chỉ cần cậu giúp tôi, tờ chi phiếu này, cậu tùy ý điền vào.”
Đối mặt với ánh mắt thuần túy sạch sẽ như vậy, Tần Thiên bỗng nhiên cảm thấy mình có chút khốn nạn, không đành lòng lừa gạt.
Hắn ho khan một tiếng, nhìn phía sau Vương Bá Niên hỏi: "Thần Vương ở phòng nào?"
“Thần Vương ở......” Vương Bá Niên cắn răng, nói: "Vừa rồi, ở phòng này?”
“Cảm ơn!”
Tần Thiên nhìn thấy cửa phòng kia, đã bị các thiên kim tiểu thư điên cuồng vây chật không còn lỗ hở. Nhịn không được có chút tò mò hỏi Lạc Lạc: "Cô chuẩn bị phá vòng vây như thế nào?”
Lạc Lạc cắn răng, nhét tờ séc vào tay Tần Thiên, nhấc váy lên, cởi giày cao gót nạm đầy kim cương ra.
Lớn tiếng nói: "Đều tránh ra cho tôi!”
“Bạn gái của Thần Vương đến rồi!”
Tần Thiên sợ ngây người.
Trong nháy mắt cửa phòng chống đỡ không nổi đổ ầm xuống đất, Tần Thiên vội vàng nói: "Đi mau đi mau!”
Phía sau, truyền đến tiếng kêu tuyệt vọng của Nhiếp Thanh Long.
“Tha mạng a!”
"Mọi người nghe tôi nói, tôi không phải Thần Vương, thật sự... Ai đừng xé quần áo, chúng ta có chuyện từ từ nói!"
Quần...... Đừng đụng vào quần!
Sau đó, từ trong phòng vang lên một tiếng rầm, chắc là người này cùng đường, phá vỡ cửa sổ, nhảy xuống đây mà.
Vương Bá Niên cười nói: "Không hổ là thủ lĩnh Long Nha Long Vương.”
“Tiên sinh không cho cậu ta ra khỏi cửa, cậu ta liền nhảy cửa sổ.”
Tần Thiên cũng buồn cười: "Lão Vương, tiếp theo giao cho ông, tôi không tiện lộ diện.”
“Đúng rồi. Thân phận ủy viên Lục Tân Kiến bị hủy bỏ, chức vụ viện trưởng của ông ta cũng hủy bỏ.”
“Mua sắm y tế là một khâu quan trọng, không có người trong nghề kiểm tra không được, nhét Dương Ngọc Lan vào làm ủy viên đi.”
"Bà ấy có kinh nghiệm trong việc cung cấp thuốc."
“Vâng! Tôi lập tức sắp xếp!" Vương Bá Niên hoảng hốt không ngừng vâng vâng dạ dạ.
Tần Thiên dẫn trước một bước, thông qua bên cạnh một cái cửa hông, về tới trước đại sảnh.
Giờ phút này, mọi người ở đại sảnh đều ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt sợ hãi.
Bọn họ chưa bao giờ tham gia đại hội lạ lùng như vậy.
Nhưng bọn họ cũng biết, ở trước mặt các vị đại lão, và các tiểu thư cài hoa Tulip, bọn họ căn bản không có quyền lên tiếng.
Thần Vương cũng không phải là người bọn họ có thể nịnh bợ được.
Cho nên, đều ngồi đó chờ đợi.
.......
Lục Tân Kiến ngây ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: "Tiểu tử, mày không bị đánh chết?"
“Bọn họ làm sao có thể tha cho mày?”
Dương Ngọc Lan cũng khẩn trương nói: "Tần Thiên, rốt cuộc thế nào rồi?”
“Nếu không chúng ta đi thôi?”
Tần Thiên an ủi: "Mẹ, mẹ quên rồi sao, con và Tiểu Mã là bạn.”
Tinh thần Dương Ngọc Lan vẫn còn sợ hãi cho nên quên mất Tiểu Mã là ai.
Tên bảo vệ kia.
Nghe Tần Thiên giải thích xong, bà mới như tỉnh mộng mà bán tín bán nghi.
“Tiểu tử, mày cho rằng quen biết một bảo vệ là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Chỉ là một bảo vệ nhỏ, chờ xong việc, lão tử nhất định phải xử lý nghiêm!”
Nhìn thấy trên đài, người chủ trì đại hội Mã Dung đi lên. Lục Tân Kiến càng thêm đắc ý: "Dương Ngọc Lan, chờ đi.”
“Phân hội vừa thành lập, lập tức sẽ tuyên bố thân phận ủy viên của tôi!”
“Đến lúc đó cũng đừng tới nịnh bợ tôi nha.”
Mấy thương nhân y dược bên cạnh vội vàng thấp giọng nịnh bợ, thậm chí có người còn nhét thẻ ngân hàng cho Lục Tân Kiến.
Mã Dung mở miệng, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
"Tôi tuyên bố, phân hội tổng hội y học Long Giang, chính thức thành lập!"
Rõ ràng ông ta có chút kích động. Nhất là, khi ánh mắt ông ta nhìn thấy Tần Thiên đang ngồi dưới đài.
Ông ta thở dài một hơi nhìn về phía Tần Thiên, thành khẩn nói: "Tổng hội y học bổ nhiệm tôi làm hội trưởng phân hội.”
"Lúc này đây Mã Dung tôi chỉ có một câu nói, cuộc đời này vì hiệp hội nguyện ý dâng hiến đến hơi thở cuối cùng!"
Người khác không biết, Mã Dung là đang bày tỏ lòng trung thành với Tần Thiên.
Lục Tân Kiến đột nhiên giật mình, nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: "Tiểu tử, người bảo vệ tên Tiểu Mã mà mày quen biết kia, là họ hàng của viện trưởng Mã sao?"
Tần Thiên cười lạnh không đáp trả.
Không giải thích, ngược lại có thể che giấu thân phận tốt hơn.
Dương Ngọc Lan thấp giọng nói: "Mẹ còn nghĩ bảo vệ gì mà có năng lực lớn như vậy.”
“Tần Thiên, sau này nhất định phải cảm ơn người ta cho tốt!”
Lục Tân Kiến cười lạnh nói: "Một bảo vệ nhỏ mà thôi, nói cho các người biết, tôi muốn xử lý các người, viện trưởng Mã cũng không ngăn được!”
“Chờ đi, lập tức sẽ bổ nhiệm chức ủy viên!”
Dương Ngọc Lan sợ tới mức không dám nói nữa.
Dù sao, một bảo vệ nhỏ ở trước mặt một ủy viên cũng chẳng là cái thá gì cả.
Mã Dung dừng lại một chút, dùng ngữ khí kích động nói: “Hiện tại, mời hội trưởng tổng hội y học chúng tôi, Vương Bá Niên tiên sinh lên đài.”
"Mời ông ấy đích thân công bố thành viên ủy ban!"
Vương Bá Niên!
Hiện trường sôi trào lên.
So với Thần Vương mờ mịt khó nắm bắt, Vương Bá Niên mới là cây rụng tiền trong mắt bọn họ, thấy được sờ được!
Vương hội trưởng, tôi là fan trung thành của ngài!
Vương hội trưởng!
"Chúng tôi đều nguyện ý dưới sự dẫn dắt Vương hội trưởng, vì sự nghiệ y học dâng hiến cả đời!"
Lục Tân Kiến lấy ra hoa tươi đã sớm chuẩn bị, điên cuồng hét lên, phóng về phía sân khấu.
Chương 27 Mời Viện Trưởng Cảnh Lên đài
“Không hổ là viện trưởng Lục!”
“Chịu chơi thật đó!”
“Đúng vậy, nếu không làm sao có thể đánh bại mấy phó viện trưởng, vinh dự trở thành viện trưởng được.”
Dưới đài, những thương nhân y dược kia nhao nhao cảm thán.
Người vừa rồi nhét thẻ ngân hàng cho Lục Tân Kiến là chủ tịch y dược Thành Nam - Lý Thành Nam.
Lý Thành Nam vỗ lên vai một người đàn ông trung niên mặt chữ Quốc ngồi bên cạnh Lục Kiến Tân, đắc ý nói: "Phó viện trưởng Cảnh, thấy chưa? Đây là trò chơi quyền lực.”
"Nhớ lúc trước bệnh viện nhân nhân số hai, ông là người có hi vọng thăng cấp viện trưởng nhất, vì sao cuối cùng Lục Tân Kiến lên làm viện trưởng, mà ông thì không?"
“Nói thật cho ông biết, vị trí viện trưởng Lục Tân Kiến là do tôi bỏ tiền ra.”
“Phó viện trưởng Cảnh, cơ hội như vậy ban đầu tôi cho ông, chỉ tiếc là ông không nắm biết chắc.”
Người đàn ông trung niên mặt chữ Quốc, tên là Cảnh Quý Trung.
Cảnh Quý Trung chán ghét nói: "Tôi sao có thể thông đồng làm bậy với đám thương nhân thối các người!”
“Quả thực sỉ nhục tấm lòng và nguyên tắc làm bác sĩ của tôi!”
Lý Thành Nam cười lạnh nói: "Ngu xuẩn!”
“Chờ xem, Lục viện trưởng thành ủy viên thì vị trí phó viện trưởng hậu cần của ông cũng khó giữ.”
“Đến lúc đó mất bát cơm, có thể tới chỗ tôi làm dược sĩ nha.”
“Nể tình bạn cũ nhiều năm, tôi thưởng cho ngươi một miếng cơm mà ăn.”
Mấy thương nhân y dược bên cạnh đều cười rộ lên.
Trong mắt bọn họ, Cảnh Quý Trung thật sự là ngu không thể nói nổi. Đã là niên đại nào rồi, mà còn tấm lòng với nguyên tắc hành nghề.
Thật là buồn cười!
"Vương hội trưởng, xin ngài nhận lấy hoa tươi của tôi!"
“Điều này đại biểu cho sự kính ngưỡng và sùng bái vô hạn của tôi đối với ngài!”
Lục Tân Kiến xông lên sân khấu, vọt tới trước mặt Vương Bá Niên. Không ngờ, quỳ một gối xuống!
Toàn trường xôn xao.
Thật sự làm ra được chuyện này luôn!
Người bên dưới đều rất hâm mộ, tự trách mình không dám càng rỡ như vậy.
Nhìn cơ hội tiếp cận đầu tiên với tổng hội trưởng, cứ như vậy bị Lục Tân Kiến cướp đi.
“Làm tốt lắm!" Lý Thành Nam không nhịn được vỗ tay hoan hô.
Vương Bá Niên nhìn Lục Tân Kiến đang quỳ trước mặt, thản nhiên nói: "Vị bằng hữu này, phí tâm rồi.”
“Phiền một nhân viên hậu trường tới lấy hoa đi.”
Lục Tân Kiến sửng sốt một chút, trong tưởng tượng của ông ta, Vương Bá Niên nhất định rất thân thiết tự mình đón lấy hoa, thuận tiện nâng ông ta đứng dậy.
Bây giờ xem ra, có chút không đúng với dự tính của ông ta.
Chẳng lẽ, nịnh sai chỗ rồi?
Ông ta ngượng ngùng đưa hoa cho nhân viên sau đó tự mình bò dậy.
Mã Dung nói: "Vương hội trưởng sắp công bố thành viên ủy ban rồi, Lục viện trưởng, ông còn không trở lại vị trí?"
Lục Tân Kiến tự cho là khôi hài cười nói: "Đỡ phải đi nhiều một chuyến, tôi ở chỗ này chờ.”
Mã Dung cười cười, không nói gì nữa.
Vương Bá Niên hắng giọng, bắt đầu đọc danh sách.
Tổng hội y học tại Long Giang, phân hội trưởng, viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1, Mã Dung.
Thành viên ủy ban, viện trưởng bệnh viện nhân dân số 6, Trương Húc Giang.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 5, Vương Ngọc Hòa.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 4, Hình Thương.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 3, Nghiêm Khải.
Vương Bá Niên mỗi lần đọc ra một cái tên, dưới đài liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó các vị ủy viên cũng lần lượt đi lên sân khấu.
Kế tiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến tên của bệnh viện nhân dân số hai rồi..
Hơn nữa Lục Tân Kiến cảm thấy, Vương Bá Niên cố ý dùng phương thức đảo ngược thứ tự, đọc tên mình cuối cùng là đang cố ý nhấn mạnh.
Nhấn mạnh mình là người quan trọng nhất!
"Hiện tại, tôi công bố một cái tên ủy viên cuối cùng --" Vương Bá Niên dừng lại một chút, đột nhiên lại dong dài nói:
"Mua sắm và cung cấp thuốc là một liên kết rất quan trọng và nghiêm túc."
Mà mấy vị viện trưởng của chúng ta đều dốc lòng nghiên cứu y học, cũng không am hiểu đàm phán thương mại.
"Vì vậy, ủy viên cuối cùng này, tôi muốn bổ nhiệm một người có kinh nghiệm trong việc cung cấp trung thực và đáng tin cậy."
“Đa tạ Vương hội trưởng ưu ái!”
"Tôi nhất định dưới sự dẫn dắt của Vương hội trưởng và Mã viện trưởng dưới, cúc cung tận tụy, làm tốt công việc!"
Lục Tân Kiến vọt tới.
Khuôn mặt kích động của ông ta đều lộ rõ ra bên ngoài.
Quả nhiên là bom tấn!
Không ngờ Vương Bá Niên lại đem một chuyện quan trọng như vậy giao cho ông ta.
Xem ra cái quỳ vừa rồi vẫn có tác dụng!
“Ông chủ Lý, lần này ông lại cược vào Bảo bối rồi, Lục Tân Kiến quả nhiên không làm ông thất vọng.”
“Bánh ngọt lớn như vậy, ông chủ Lý ăn không hết, phải nghĩ đến các anh em chứ.”
Những thương nhân y dược kia, cực kỳ hâm mộ, bắt đầu nịnh bợ Lý Thành Nam.
Lý Thành Nam mặt mày hớn hở, nói: "Đừng nói nữa, chờ tan họp gọi viện trưởng Lục, không đúng, phải gọi ủy viên Lục, để tôi sắp xếp lại công việc!”
Vương Bá Niên kỳ quái nhìn Lục Tân Kiến một cái, nói: "Ông tên là gì?”
Nụ cười của Lục Tân Kiến cứng lại, nói: "Lục Tân Kiến!”
“Vương hội trưởng, tôi là viện trưởng viện nhân dân số hai, Lục Tân Kiến, cũng là thành viên cuối cùng của ủy ban.”
Vương Bá Niên cười lạnh nói: "Tôi còn chưa công bố, ông làm sao biết người cuối cùng là ông?"
“Xin ông đừng quấy rầy trật tự hội trường.”
Cái gì?
Nụ cười trên mặt Lục Tân Kiến chợt cứng lại.
Chỉ thấy Vương Bá Niên ho khan một cái, cao giọng nói: "Vị ủy viên cuối cùng này mời Dương Ngọc Lan lên đài!"
……
Một khoảnh khắc yên tĩnh.
Dương Ngọc Lan vốn tâm đã lạnh như tro tàn, bỗng nhiên nghe được tên của mình, bà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhất định là nghe lầm!
“Mẹ, Vương hội trưởng muốn mời mẹ làm ủy viên.”
“Chúc mừng mẹ." Tần Thiên vừa cười vừa nói.
“Đừng nói bậy!" Dương Ngọc Lan đỏ mặt, "Nhất định là nghe lầm.”
“Đây là chuyện không thể nào!”
Trên đài, Lục Tân Kiến miễn cưỡng cười nói: "Vương hội trưởng, có phải ngài đọc sai rồi không?”
“Tôi tên là Lục Tân Kiến.”
Vương Bá Niên trang trọng nói: "Chúng tôi đã điều tra và nghiên cứu, cảm thấy Dương Ngọc Lan làm nhà cung ứng y dược lâu đời, cho dù là tố chất nghề nghiệp, thương nghiệp, đạo đức, đều không có gì để bàn cãi."
“Hiện tại, tôi chính thức mời Dương Ngọc Lan phu nhân vào ủy ban. Trọng điểm phụ trách phân đoạn cung ứng y dược.”
Rào!
Lúc này đây, tất cả mọi người nghe rõ!
Không sai, chính là Dương Ngọc Lan!
Dương Ngọc Lan mơ mơ hồ hồ đứng lên.
Điều này không thể nào!
“Dương Ngọc Lan, bà nói xem, rốt cuộc bà đã dùng thủ đoạn gì?”
“Mụ đàn bà khốn này, rốt cuộc dựa vào cái gì?" Ánh mắt Lục Tân Kiến lóe lên tia lửa, ông ta đã mất trí rồi.
Vương Bá Niên lạnh lùng nói: "Lục Tân Kiến, ông cho rằng chuyện của ông làm chúng tôi đều không biết sao?"
“Thân là viện trưởng, không làm việc đàng hoàng, cả ngày lẫn lộn với một số thương nhân bất lương.”
“Thật là nhục nhã!”
“Hiện tại, tôi chính thức lấy danh nghĩa tổng hội trưởng y học thông báo cho ông, ông đã bị sa thải.”
“Mã viện trưởng, ông tới bổ nhiệm một viện trưởng mới đi.”
"Chúng ta cũng sẽ để vị viện trưởng mới này ấy làm ủy viên dự khuyết của ủy ban."
Mã Dung lập tức lớn tiếng nói: “Bệnh viện nhân dân số hai Cảnh Quý Trung, Cảnh phó viện trưởng tới chưa?”
“Phó viện trưởng Cảnh không chỉ có y thuật cao siêu, có danh xưng thần y trong lĩnh vực não bộ. Hơn nữa, thầy thuốc nhân từ, thường hào phóng giúp đỡ bệnh nhân nghèo.”
Hiện tại, tôi chính thức tuyên bố, Cảnh phó viện trưởng thay thế Lục Tân Kiến, đảm nhiệm viện trưởng mới của bệnh viện nhân dân số hai, hơn nữa còn là ủy viên dự khuyết của ủy ban.”
“Mời Cảnh viện trưởng”
Nhìn thấy trên màn hình, mấy cô gái tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp chen lấn xông vào phía cánh gà.
Nhiếp Thanh Long sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, kích động nói: "Lão đại, đều là của anh đấy!”
“Chỉ cần anh gật đầu, những người này đều là của anh hết!”
"Tiểu thư cài hoa Tulip!"
"Người bình thường muốn một cô cũng rất khó, hiện tại, đều là của anh tất!"
Tên này còn kích động hơn Tần Thiên.
Vương Bá Niên cũng thở dài, nói: "Tần Vương, thân phận những tiểu thư này đều không tầm thường, hiện tại ngài muốn xử lý như thế nào?"
Ngay cả người đứng đắn lớn tuổi như ông ta, giờ phút này trong mắt ông ta cũng rất hiếu kì.
Ông ta muốn biết, Thần Vương không gì không làm được sẽ xử lý vấn đề khó giải quyết này như thế nào?
Hoặc là nói, cuối cùng sẽ tiếp nhận ai đây?
Vẻ mặt Tần Thiên gian xảo, nhấc chân đá lên mông Nhiếp Thanh Long một cước, nói: "Cậu đã thích như vậy thì đều tặng cho cậu hết!"
“Không có sự cho phép của tôi, không được ra khỏi cửa này!”
“Lão Vương, chúng ta đi.”
Mới vừa đi qua một khúc cua, trước mặt đã thấy những thiên kim tiểu thư này ùn ùn vọt tới.
Vương Bá Niên hoảng sợ, vội vàng trốn ở phía sau Tần Thiên.
Tần Thiên cũng vội vàng dựa vào tường né tránh.
Bởi vì quá nhiều người cho nên có một cô gái giống búp bê sứ, dáng người to con, đụng đầu vào trong ngực Tần Thiên.
Nàng khẽ hô một tiếng, xoa xoa đầu, sau đó ngước lên nhìn Tần Thiên, vẻ mặt hồn nhiên nói:
“Tôi là người thừa kế gia tộc Lockschiller, tên tiếng Trung là Lạc Lạc.”
“Anh biết Thần Vương ở phòng nào không?”
“Locke Schiller?”
Tần Thiên cười khổ nói: "Cô gái à, có cần làm đến mức này không?”
Lạc Lạc nghiêm túc gật đầu, nói: "Gia gia nói với tôi, chỉ cần có thể gả cho Thần Vương, lập tức cho tôi một trăm triệu đô la Mỹ tiền của hồi môn.”
Của hồi môn tận 100 triệu đô la!
Vương Bá Niên đứng bên cạnh nuốt nước miếng cái ực.
Môi Lạc Lạc cong lên.
Nàng nghiêng đầu, chớp chớp con mắt bảo thạch, bộ dáng có chút ngạo kiều nói: "Tôi không quan tâm tiền, tôi muốn gả cho nam nhân thần bí phương Đông này!"
“Vị tiên sinh này, Thần Vương ở phòng nào? Mau nói cho tôi biết!”
“Chỉ cần cậu giúp tôi, tờ chi phiếu này, cậu tùy ý điền vào.”
Đối mặt với ánh mắt thuần túy sạch sẽ như vậy, Tần Thiên bỗng nhiên cảm thấy mình có chút khốn nạn, không đành lòng lừa gạt.
Hắn ho khan một tiếng, nhìn phía sau Vương Bá Niên hỏi: "Thần Vương ở phòng nào?"
“Thần Vương ở......” Vương Bá Niên cắn răng, nói: "Vừa rồi, ở phòng này?”
“Cảm ơn!”
Tần Thiên nhìn thấy cửa phòng kia, đã bị các thiên kim tiểu thư điên cuồng vây chật không còn lỗ hở. Nhịn không được có chút tò mò hỏi Lạc Lạc: "Cô chuẩn bị phá vòng vây như thế nào?”
Lạc Lạc cắn răng, nhét tờ séc vào tay Tần Thiên, nhấc váy lên, cởi giày cao gót nạm đầy kim cương ra.
Lớn tiếng nói: "Đều tránh ra cho tôi!”
“Bạn gái của Thần Vương đến rồi!”
Tần Thiên sợ ngây người.
Trong nháy mắt cửa phòng chống đỡ không nổi đổ ầm xuống đất, Tần Thiên vội vàng nói: "Đi mau đi mau!”
Phía sau, truyền đến tiếng kêu tuyệt vọng của Nhiếp Thanh Long.
“Tha mạng a!”
"Mọi người nghe tôi nói, tôi không phải Thần Vương, thật sự... Ai đừng xé quần áo, chúng ta có chuyện từ từ nói!"
Quần...... Đừng đụng vào quần!
Sau đó, từ trong phòng vang lên một tiếng rầm, chắc là người này cùng đường, phá vỡ cửa sổ, nhảy xuống đây mà.
Vương Bá Niên cười nói: "Không hổ là thủ lĩnh Long Nha Long Vương.”
“Tiên sinh không cho cậu ta ra khỏi cửa, cậu ta liền nhảy cửa sổ.”
Tần Thiên cũng buồn cười: "Lão Vương, tiếp theo giao cho ông, tôi không tiện lộ diện.”
“Đúng rồi. Thân phận ủy viên Lục Tân Kiến bị hủy bỏ, chức vụ viện trưởng của ông ta cũng hủy bỏ.”
“Mua sắm y tế là một khâu quan trọng, không có người trong nghề kiểm tra không được, nhét Dương Ngọc Lan vào làm ủy viên đi.”
"Bà ấy có kinh nghiệm trong việc cung cấp thuốc."
“Vâng! Tôi lập tức sắp xếp!" Vương Bá Niên hoảng hốt không ngừng vâng vâng dạ dạ.
Tần Thiên dẫn trước một bước, thông qua bên cạnh một cái cửa hông, về tới trước đại sảnh.
Giờ phút này, mọi người ở đại sảnh đều ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt sợ hãi.
Bọn họ chưa bao giờ tham gia đại hội lạ lùng như vậy.
Nhưng bọn họ cũng biết, ở trước mặt các vị đại lão, và các tiểu thư cài hoa Tulip, bọn họ căn bản không có quyền lên tiếng.
Thần Vương cũng không phải là người bọn họ có thể nịnh bợ được.
Cho nên, đều ngồi đó chờ đợi.
.......
Lục Tân Kiến ngây ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: "Tiểu tử, mày không bị đánh chết?"
“Bọn họ làm sao có thể tha cho mày?”
Dương Ngọc Lan cũng khẩn trương nói: "Tần Thiên, rốt cuộc thế nào rồi?”
“Nếu không chúng ta đi thôi?”
Tần Thiên an ủi: "Mẹ, mẹ quên rồi sao, con và Tiểu Mã là bạn.”
Tinh thần Dương Ngọc Lan vẫn còn sợ hãi cho nên quên mất Tiểu Mã là ai.
Tên bảo vệ kia.
Nghe Tần Thiên giải thích xong, bà mới như tỉnh mộng mà bán tín bán nghi.
“Tiểu tử, mày cho rằng quen biết một bảo vệ là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Chỉ là một bảo vệ nhỏ, chờ xong việc, lão tử nhất định phải xử lý nghiêm!”
Nhìn thấy trên đài, người chủ trì đại hội Mã Dung đi lên. Lục Tân Kiến càng thêm đắc ý: "Dương Ngọc Lan, chờ đi.”
“Phân hội vừa thành lập, lập tức sẽ tuyên bố thân phận ủy viên của tôi!”
“Đến lúc đó cũng đừng tới nịnh bợ tôi nha.”
Mấy thương nhân y dược bên cạnh vội vàng thấp giọng nịnh bợ, thậm chí có người còn nhét thẻ ngân hàng cho Lục Tân Kiến.
Mã Dung mở miệng, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
"Tôi tuyên bố, phân hội tổng hội y học Long Giang, chính thức thành lập!"
Rõ ràng ông ta có chút kích động. Nhất là, khi ánh mắt ông ta nhìn thấy Tần Thiên đang ngồi dưới đài.
Ông ta thở dài một hơi nhìn về phía Tần Thiên, thành khẩn nói: "Tổng hội y học bổ nhiệm tôi làm hội trưởng phân hội.”
"Lúc này đây Mã Dung tôi chỉ có một câu nói, cuộc đời này vì hiệp hội nguyện ý dâng hiến đến hơi thở cuối cùng!"
Người khác không biết, Mã Dung là đang bày tỏ lòng trung thành với Tần Thiên.
Lục Tân Kiến đột nhiên giật mình, nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: "Tiểu tử, người bảo vệ tên Tiểu Mã mà mày quen biết kia, là họ hàng của viện trưởng Mã sao?"
Tần Thiên cười lạnh không đáp trả.
Không giải thích, ngược lại có thể che giấu thân phận tốt hơn.
Dương Ngọc Lan thấp giọng nói: "Mẹ còn nghĩ bảo vệ gì mà có năng lực lớn như vậy.”
“Tần Thiên, sau này nhất định phải cảm ơn người ta cho tốt!”
Lục Tân Kiến cười lạnh nói: "Một bảo vệ nhỏ mà thôi, nói cho các người biết, tôi muốn xử lý các người, viện trưởng Mã cũng không ngăn được!”
“Chờ đi, lập tức sẽ bổ nhiệm chức ủy viên!”
Dương Ngọc Lan sợ tới mức không dám nói nữa.
Dù sao, một bảo vệ nhỏ ở trước mặt một ủy viên cũng chẳng là cái thá gì cả.
Mã Dung dừng lại một chút, dùng ngữ khí kích động nói: “Hiện tại, mời hội trưởng tổng hội y học chúng tôi, Vương Bá Niên tiên sinh lên đài.”
"Mời ông ấy đích thân công bố thành viên ủy ban!"
Vương Bá Niên!
Hiện trường sôi trào lên.
So với Thần Vương mờ mịt khó nắm bắt, Vương Bá Niên mới là cây rụng tiền trong mắt bọn họ, thấy được sờ được!
Vương hội trưởng, tôi là fan trung thành của ngài!
Vương hội trưởng!
"Chúng tôi đều nguyện ý dưới sự dẫn dắt Vương hội trưởng, vì sự nghiệ y học dâng hiến cả đời!"
Lục Tân Kiến lấy ra hoa tươi đã sớm chuẩn bị, điên cuồng hét lên, phóng về phía sân khấu.
Chương 27 Mời Viện Trưởng Cảnh Lên đài
“Không hổ là viện trưởng Lục!”
“Chịu chơi thật đó!”
“Đúng vậy, nếu không làm sao có thể đánh bại mấy phó viện trưởng, vinh dự trở thành viện trưởng được.”
Dưới đài, những thương nhân y dược kia nhao nhao cảm thán.
Người vừa rồi nhét thẻ ngân hàng cho Lục Tân Kiến là chủ tịch y dược Thành Nam - Lý Thành Nam.
Lý Thành Nam vỗ lên vai một người đàn ông trung niên mặt chữ Quốc ngồi bên cạnh Lục Kiến Tân, đắc ý nói: "Phó viện trưởng Cảnh, thấy chưa? Đây là trò chơi quyền lực.”
"Nhớ lúc trước bệnh viện nhân nhân số hai, ông là người có hi vọng thăng cấp viện trưởng nhất, vì sao cuối cùng Lục Tân Kiến lên làm viện trưởng, mà ông thì không?"
“Nói thật cho ông biết, vị trí viện trưởng Lục Tân Kiến là do tôi bỏ tiền ra.”
“Phó viện trưởng Cảnh, cơ hội như vậy ban đầu tôi cho ông, chỉ tiếc là ông không nắm biết chắc.”
Người đàn ông trung niên mặt chữ Quốc, tên là Cảnh Quý Trung.
Cảnh Quý Trung chán ghét nói: "Tôi sao có thể thông đồng làm bậy với đám thương nhân thối các người!”
“Quả thực sỉ nhục tấm lòng và nguyên tắc làm bác sĩ của tôi!”
Lý Thành Nam cười lạnh nói: "Ngu xuẩn!”
“Chờ xem, Lục viện trưởng thành ủy viên thì vị trí phó viện trưởng hậu cần của ông cũng khó giữ.”
“Đến lúc đó mất bát cơm, có thể tới chỗ tôi làm dược sĩ nha.”
“Nể tình bạn cũ nhiều năm, tôi thưởng cho ngươi một miếng cơm mà ăn.”
Mấy thương nhân y dược bên cạnh đều cười rộ lên.
Trong mắt bọn họ, Cảnh Quý Trung thật sự là ngu không thể nói nổi. Đã là niên đại nào rồi, mà còn tấm lòng với nguyên tắc hành nghề.
Thật là buồn cười!
"Vương hội trưởng, xin ngài nhận lấy hoa tươi của tôi!"
“Điều này đại biểu cho sự kính ngưỡng và sùng bái vô hạn của tôi đối với ngài!”
Lục Tân Kiến xông lên sân khấu, vọt tới trước mặt Vương Bá Niên. Không ngờ, quỳ một gối xuống!
Toàn trường xôn xao.
Thật sự làm ra được chuyện này luôn!
Người bên dưới đều rất hâm mộ, tự trách mình không dám càng rỡ như vậy.
Nhìn cơ hội tiếp cận đầu tiên với tổng hội trưởng, cứ như vậy bị Lục Tân Kiến cướp đi.
“Làm tốt lắm!" Lý Thành Nam không nhịn được vỗ tay hoan hô.
Vương Bá Niên nhìn Lục Tân Kiến đang quỳ trước mặt, thản nhiên nói: "Vị bằng hữu này, phí tâm rồi.”
“Phiền một nhân viên hậu trường tới lấy hoa đi.”
Lục Tân Kiến sửng sốt một chút, trong tưởng tượng của ông ta, Vương Bá Niên nhất định rất thân thiết tự mình đón lấy hoa, thuận tiện nâng ông ta đứng dậy.
Bây giờ xem ra, có chút không đúng với dự tính của ông ta.
Chẳng lẽ, nịnh sai chỗ rồi?
Ông ta ngượng ngùng đưa hoa cho nhân viên sau đó tự mình bò dậy.
Mã Dung nói: "Vương hội trưởng sắp công bố thành viên ủy ban rồi, Lục viện trưởng, ông còn không trở lại vị trí?"
Lục Tân Kiến tự cho là khôi hài cười nói: "Đỡ phải đi nhiều một chuyến, tôi ở chỗ này chờ.”
Mã Dung cười cười, không nói gì nữa.
Vương Bá Niên hắng giọng, bắt đầu đọc danh sách.
Tổng hội y học tại Long Giang, phân hội trưởng, viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1, Mã Dung.
Thành viên ủy ban, viện trưởng bệnh viện nhân dân số 6, Trương Húc Giang.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 5, Vương Ngọc Hòa.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 4, Hình Thương.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 3, Nghiêm Khải.
Vương Bá Niên mỗi lần đọc ra một cái tên, dưới đài liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó các vị ủy viên cũng lần lượt đi lên sân khấu.
Kế tiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến tên của bệnh viện nhân dân số hai rồi..
Hơn nữa Lục Tân Kiến cảm thấy, Vương Bá Niên cố ý dùng phương thức đảo ngược thứ tự, đọc tên mình cuối cùng là đang cố ý nhấn mạnh.
Nhấn mạnh mình là người quan trọng nhất!
"Hiện tại, tôi công bố một cái tên ủy viên cuối cùng --" Vương Bá Niên dừng lại một chút, đột nhiên lại dong dài nói:
"Mua sắm và cung cấp thuốc là một liên kết rất quan trọng và nghiêm túc."
Mà mấy vị viện trưởng của chúng ta đều dốc lòng nghiên cứu y học, cũng không am hiểu đàm phán thương mại.
"Vì vậy, ủy viên cuối cùng này, tôi muốn bổ nhiệm một người có kinh nghiệm trong việc cung cấp trung thực và đáng tin cậy."
“Đa tạ Vương hội trưởng ưu ái!”
"Tôi nhất định dưới sự dẫn dắt của Vương hội trưởng và Mã viện trưởng dưới, cúc cung tận tụy, làm tốt công việc!"
Lục Tân Kiến vọt tới.
Khuôn mặt kích động của ông ta đều lộ rõ ra bên ngoài.
Quả nhiên là bom tấn!
Không ngờ Vương Bá Niên lại đem một chuyện quan trọng như vậy giao cho ông ta.
Xem ra cái quỳ vừa rồi vẫn có tác dụng!
“Ông chủ Lý, lần này ông lại cược vào Bảo bối rồi, Lục Tân Kiến quả nhiên không làm ông thất vọng.”
“Bánh ngọt lớn như vậy, ông chủ Lý ăn không hết, phải nghĩ đến các anh em chứ.”
Những thương nhân y dược kia, cực kỳ hâm mộ, bắt đầu nịnh bợ Lý Thành Nam.
Lý Thành Nam mặt mày hớn hở, nói: "Đừng nói nữa, chờ tan họp gọi viện trưởng Lục, không đúng, phải gọi ủy viên Lục, để tôi sắp xếp lại công việc!”
Vương Bá Niên kỳ quái nhìn Lục Tân Kiến một cái, nói: "Ông tên là gì?”
Nụ cười của Lục Tân Kiến cứng lại, nói: "Lục Tân Kiến!”
“Vương hội trưởng, tôi là viện trưởng viện nhân dân số hai, Lục Tân Kiến, cũng là thành viên cuối cùng của ủy ban.”
Vương Bá Niên cười lạnh nói: "Tôi còn chưa công bố, ông làm sao biết người cuối cùng là ông?"
“Xin ông đừng quấy rầy trật tự hội trường.”
Cái gì?
Nụ cười trên mặt Lục Tân Kiến chợt cứng lại.
Chỉ thấy Vương Bá Niên ho khan một cái, cao giọng nói: "Vị ủy viên cuối cùng này mời Dương Ngọc Lan lên đài!"
……
Một khoảnh khắc yên tĩnh.
Dương Ngọc Lan vốn tâm đã lạnh như tro tàn, bỗng nhiên nghe được tên của mình, bà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhất định là nghe lầm!
“Mẹ, Vương hội trưởng muốn mời mẹ làm ủy viên.”
“Chúc mừng mẹ." Tần Thiên vừa cười vừa nói.
“Đừng nói bậy!" Dương Ngọc Lan đỏ mặt, "Nhất định là nghe lầm.”
“Đây là chuyện không thể nào!”
Trên đài, Lục Tân Kiến miễn cưỡng cười nói: "Vương hội trưởng, có phải ngài đọc sai rồi không?”
“Tôi tên là Lục Tân Kiến.”
Vương Bá Niên trang trọng nói: "Chúng tôi đã điều tra và nghiên cứu, cảm thấy Dương Ngọc Lan làm nhà cung ứng y dược lâu đời, cho dù là tố chất nghề nghiệp, thương nghiệp, đạo đức, đều không có gì để bàn cãi."
“Hiện tại, tôi chính thức mời Dương Ngọc Lan phu nhân vào ủy ban. Trọng điểm phụ trách phân đoạn cung ứng y dược.”
Rào!
Lúc này đây, tất cả mọi người nghe rõ!
Không sai, chính là Dương Ngọc Lan!
Dương Ngọc Lan mơ mơ hồ hồ đứng lên.
Điều này không thể nào!
“Dương Ngọc Lan, bà nói xem, rốt cuộc bà đã dùng thủ đoạn gì?”
“Mụ đàn bà khốn này, rốt cuộc dựa vào cái gì?" Ánh mắt Lục Tân Kiến lóe lên tia lửa, ông ta đã mất trí rồi.
Vương Bá Niên lạnh lùng nói: "Lục Tân Kiến, ông cho rằng chuyện của ông làm chúng tôi đều không biết sao?"
“Thân là viện trưởng, không làm việc đàng hoàng, cả ngày lẫn lộn với một số thương nhân bất lương.”
“Thật là nhục nhã!”
“Hiện tại, tôi chính thức lấy danh nghĩa tổng hội trưởng y học thông báo cho ông, ông đã bị sa thải.”
“Mã viện trưởng, ông tới bổ nhiệm một viện trưởng mới đi.”
"Chúng ta cũng sẽ để vị viện trưởng mới này ấy làm ủy viên dự khuyết của ủy ban."
Mã Dung lập tức lớn tiếng nói: “Bệnh viện nhân dân số hai Cảnh Quý Trung, Cảnh phó viện trưởng tới chưa?”
“Phó viện trưởng Cảnh không chỉ có y thuật cao siêu, có danh xưng thần y trong lĩnh vực não bộ. Hơn nữa, thầy thuốc nhân từ, thường hào phóng giúp đỡ bệnh nhân nghèo.”
Hiện tại, tôi chính thức tuyên bố, Cảnh phó viện trưởng thay thế Lục Tân Kiến, đảm nhiệm viện trưởng mới của bệnh viện nhân dân số hai, hơn nữa còn là ủy viên dự khuyết của ủy ban.”
“Mời Cảnh viện trưởng”
Bình luận facebook