• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (2 Viewers)

  • Chương 157-158

Chương 157 Xảy ra chuyện lớn rồi

Trong phòng khách im ắng.

Mặc dù tối mịt, nhưng những người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, ngay lập tức đã biết rõ bố cục trước mặt chỉ dựa vào chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ.

Tầng một có tổng cộng ba phòng.

Trong đó có một phòng đang mở cửa, rất rõ ràng không có người ở. Thực ra, phòng này trước đây là phòng của Dương Ngọc Lan.

Dương Ngọc Lan từng muốn để cho Tô Tô và Tần Thiên ở phòng trên lầu. Càng thêm yên tĩnh, có lợi cho vợ chồng trẻ bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân Tô Tô vẫn không muốn ở cùng Tần Thiên sớm. Cho nên cô ở ỳ tầng một không đi.

Để tạo cơ hội cho họ ở riêng với nhau nhiều nhất có thể mà Dương Ngọc Lan đã tự mình chuyển lên lầu.

Cũng là mắt không thấy tâm không phiền.

Còn lại hai phòng, một phòng đóng chặt cửa.

Một phòng khác lại mở he hé.

Bóng đen lặng lẽ đi đến gần căn phòng mở he hé.

Cô ta rút ra một ống tiêm dài từ trên người.

Chỉ cần bơm vào một giọt chất lỏng bên trong đã đủ để đầu độc một con lạc đà. Không cần nói đến con người.

Cô ta cảm thấy giết người là một nghệ thuật, nổ súng hoặc sử dụng dao quá không có phẩm chất.

Cô ta thích sử dụng chất độc.

Thích để cho người ta sau khi chết, giống như đang ngủ. Bởi vì độc tố mà trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười của một giấc mơ đẹp.

Cô ta chính là Kim đuôi Bọ cạp, kẻ lọt lưới trong nhóm Rắn Hổ Mang.

Vốn cô ta cũng muốn đi theo nhóm Rắn Hổ Mang, vượt qua biên giới từ phía nam. Nhưng bởi vì nghiên cứu tài liệu của Tần Thiên mà đột nhiên cô ta rất hứng thú với người đàn ông này.

Cô ta biết rằng một khi ra tay cùng lúc với nhóm Rắn Hổ Mang thì chắc chắn sẽ đánh Tần Thiên thành một bãi bùn thịt, thậm chí đến cả bã cũng không còn để chiên.

Cô ta muốn gặp người đàn ông này trước, cho nên ngẫu hứng một mình chạy đường khác đến đây.

Đẩy cửa ra, bên trong tối mịt. Dựa vào bản năng, Kim đuôi Bọ cạp biết rằng trong phòng không có người.

Vậy thì, chỉ còn lại căn phòng đối diện.

Có lẽ bây giờ tên đó vẫn đang ôm vợ, ngủ ngon lành. Trên mặt của Kim đuôi Bọ cạp lộ ra nụ cười thú vị.

Phải, sở dĩ cô ta giết người, ban đầu chỉ là bởi vì thú vị.

Đang định tiến vào căn phòng bên cạnh thì đột nhiên, bầu trời bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng.

Sắc mặt cô ta thay đổi, lẽ nào đối phương có viện binh đến?

Còn chưa quyết định nên làm thế nào thì trong sân vang lên một tiếng rầm rất to, dường như có người nhảy từ trên trực thăng xuống.

Điều này làm sao có thể?

Cô ta muốn ra ngoài xem thử, nhưng một cơn gió mạnh bên ngoài cửa ập đến.

“Tô Tô!” Kèm theo tiếng gào nhỏ, một bóng người lao vào biệt thự nhanh như chớp.

Kim đuôi Bọ cạp giật mình. Gần như là theo bản năng, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc đẩy cửa bước vào phòng.

Tần Thiên lao vào phòng khách!

Mặc dù yên lặng, nhưng hắn có thể nhạy bén phát hiện ra trong không khí có hơi thở của người lạ.

Nói rõ Kim đuôi Bọ cạp đã đến đây!

Nghĩ đến Tô Tô, trái tim hắn suýt vọt ra khỏi cổ họng.

“Tô Tô!” Hắn gào nhỏ, muốn bước vào phòng Tô Tô xem thử.

Chính vào lúc này, hắn chợt nhận ra cửa phòng mình đang đóng.

Hửm?

Một chi tiết nhỏ này khiến hắn dừng lại bước chân.

Sát khí trên người tăng vọt, giống như triều cường đổ về căn phòng.

Trong lúc thất thần, dường như đằng sau cánh cửa vang lên một tiếng kêu trầm thấp.

Sát khí vừa tỏa ra lập tức thu lại.

Sau đó, Tần Thiên chậm rãi đi qua, tay run run đẩy cửa phòng Tô Tô ra.

Khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình đang đẩy ra cánh cửa vận mệnh của Tần Thiên hắn.

Nếu Tô Tô bình yên vậy thì thế giới bình yên.

Nếu thứ nhìn thấy trước mặt đã là một cái xác lạnh như băng, vậy thì hắn chắc chắn sẽ để cho cả thế giới chôn cùng!

“Nửa đêm kêu cái gì mà kêu… Đừng làm phiền em…”

Trong bối tối, trên chiếc giường rộng rãi Tô Tô đang ôm chăn ngủ.

Nửa bờ vai trắng như tuyết đều lộ ra ngoài.

Chỉ là trong mơ mơ màng màng cô nghe thấy tiếng của Tần Thiên, chứ chưa hoàn toàn tỉnh lại.

Tần Thiên ngửi thấy mùi rượu vang nhàn nhạt trong không khí, thấp giọng nói: “Ngoan, buổi tối em uống rượu à?”

Tô Tô ư một tiếng, mơ mơ màng màng nói: “Người quản lý của Mục Phi Phi uống ghê quá, em và Liễu Thanh suýt thì bị chuốc say…”

“Đáng ghét.”

Nói xong dường như là cảm thấy nóng, cô động đậy cơ thể, thò một chân ra khỏi chăn, kẹp chăn lại.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Thiên nở nụ cười.

Cảm giác vui mừng cho rằng sắp mất đi cả thế giới, cho rằng cả thế giới sắp sụp đổ lại đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới vẫn bình yên.

Khiến cho mắt hắn nóng lên, suýt rơi nước mắt.

Hắn vui mừng nói: “Vợ, nói cho em biết một tin tốt.”

“Lần này nhờ có sự giúp đỡ của Phan Mỹ Nhi đã dẫn nhóm Rắn Hổ Mang đến. Anh đã đưa người đến biên giới, tiễn tất cả bọn chúng lên Tây Thiên.”

“Vợ, cẩn thận kẻo lạnh.” Hắn đóng cửa phòng, đi qua đắp chăn lại cho Tô Tô.

Tô Tô rất hiếm khi uống nhiều rượu như vậy, mơ mơ màng màng hoàn toàn không tỉnh lại. Đương nhiên, cũng không nghe thấy lời Tần Thiên nói.

Mà câu trước Tần Thiên nói cũng không phải là nói cho Tô Tô nghe. Mà nói cho Kim đuôi Bọ cạp nấp ở trong phòng khác nghe.

Tần Thiên đã nhận ra hơi thở của cô ta.

Kim đuôi Bọ cạp chưa bao giờ căng thẳng như thế này. Vừa rồi cô ta đã bị dọa bởi sát khí mà Tần Thiên cố ý tỏa ra.

Cô ta căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa, linh cảm rằng chỉ cần Tần Thiên phát hiện ra mình, vậy thì mình sẽ khó thoát khỏi cơn lôi đình.

Khoảnh khắc đó, cô ta thật sự cảm nhận được mùi vị của cái chết.

Hóa ra chết cũng không thú vị.

May mà, Tần Thiên không đi phòng nào.

Nghe thấy Tần Thiên nói, Rắn Hổ Mang và những người khác đều đã bị tiêu diệt ở biên giới, đôi mắt của Kim đuôi Bọ cạp đỏ bừng.

Cô ta âm thầm nghiến răng, trong lòng căm hận người phụ nữ tên “Phan Mỹ Nhi” kia vô cùng.

Lần này đến Long Giang, ngoài mặt là bọn họ nhận được lời mời của Phan Mỹ Nhi nhưng thực ra là nhận nhiệm vụ Độc Sư giao cho. Bọn họ chỉ là lợi dụng Phan Mỹ Nhi mà thôi.

Không ngờ, lại trúng phải kế độc của Phan Mỹ Nhi.

Thảo nào đến bây giờ nhóm người Rắn Hổ Mang đều không xuất hiện, hóa ra tất cả đều đã chết.

Kim đuôi Bọ cạp tự đánh giá mình không phải là đối thủ của Tần Thiên. Cô ta nghiến răng đợi bên ngoài yên tĩnh, dường như Tần Thiên đã chìm vào giấc ngủ, cô ta lẳng lặng lẻn ra khỏi phòng.

Nhanh chóng rời khỏi biệt thự, giống như một bóng đen vội vàng lướt qua, ra khỏi Long Viên.

Cởi bỏ bộ quần áo của người phụ nữ nông dân bên ngoài, lao ra đường và chặn một chiếc taxi.

“Đưa tôi đến tỉnh thành với tốc độ nhanh nhất!”

“Số tiền này đều là của ông!”

Cô ta ném một xấp đô la lên mặt tài xế taxi.

Nửa đêm nhìn thấy một người phụ nữ nước ngoài nóng bỏng lại nhìn thấy một xấp đô la như vậy, tài xế taxi vội nói: “Mau, lên xe đi!”

Sắc mặt của Kim đuôi Bọ cạp âm u đáng sợ!

Cô ta phải trả thù!

Cô ta nhất định phải giết Phan Mỹ Nhi để trả thù cho những anh em đã chết!

Nhìn thấy chiếc taxi biến mất trong màn đêm, một bóng người bước ra từ trong bóng tối bên đường.

Chính là Tần Thiên.

Hắn chặn một chiếc taxi, mỉm cười nói: “Làm phiền bác tài. Có chút việc gấp phải đi tỉnh thành.”

“Tiền xe có thể gấp đôi.”



“Khốn kiếp!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Phan Mỹ Nhi cả đêm không ngủ, cô ta liên tục gọi điện thoại cho A Phúc nhưng ngoài khu vực phủ sóng.

Gọi đến số liên lạc mà Rắn Hổ Mang để lại cũng không thể nào liên lạc được.

Chắc sẽ không phải xảy ra điều bất trắc gì rồi chứ?

Lòng dạ cô ta rối bời, bất giác đã uống hết hai chai rượu vang.

Thấy trời đã sắp sáng. Vào lúc bình minh cuối cùng này, thời khắc đen tối nhất giữa trời và đất, bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe ầm ầm.

Rầm, một chiếc xe tải đâm thẳng cánh cổng, lao vào.

“Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Cửa xe đẩy ra, A Phúc trực tiếp lăn xuống.
Chương 158 Xin lỗi nhé

“A Phúc!”

“Xảy ra chuyện gì!”

Phan Mỹ Nhi lao ra ngoài trong bộ đồ ngủ.

Nhìn thấy dáng vẻ của A Phúc, cô ta kinh hãi đến mức không nói nên lời.

Vẻ mặt A Phúc xấu xí đến đáng sợ, có vẻ như không giống mặt người. Nhất là, khắp người đầy mùi hôi thối.

Đó là hậu quả của việc ỉa đái mất kiểm soát.

Có trời mới biết hắn ta đã tè ra đũng quần bao nhiêu lần khi lái xe suốt quãng đường từ biên giới chạy về, trong đầu cứ nghĩ đến những cảnh tượng thê thảm đó.

Vì sim điện thoại đã bị Tần Thiên rút ra tiêu hủy, cho nên hắn ta không thể nào liên lạc được với Phan Mỹ Nhi.

Chỉ có thể không ngừng chạy về.

“Tiểu thư… Tiểu thư, không hay rồi!”

“Nước, mau cho tôi nước!”

Phan Mỹ Nhi vội vàng bảo vệ sĩ bên cạnh đem nước suối đến, sau khi A Phúc uống xong mới bình thường lại một chút.

“Tiểu thư, tự cô xem đi.”

“Đều ở trong này.”

Hắn ta đưa điện thoại cho Phan Mỹ Nhi.

“Đây là?” Phan Mỹ Nhi nhìn thấy có vài người nước ngoài trên màn hình, thì biết đây chính là sát thủ mà cô ta mong chờ, đội Rắn Hổ Mang.

Sau đó, trong màn hình đột nhiên có một kẻ ăn mày chống gậy đi vào.

Ông ta xin Rắn Hổ Mang vài trăm đô la, xoay người lại chuẩn bị rời đi.

Sau đó, Rắn Hổ Mang bất ngờ ra tay.

Dường như kẻ ăn mày đã có đề phòng, rút một thanh trường kiếm khiếm khuyết từ trong cây gậy ra chống trả, rạch một đường vào bụng và ngực của Rắn Hổ Mang.

Xem đến đây, Phan Mỹ Nhi giật mình sửng sốt.

Sau đó, cô ta lại vẫn có thể chịu đựng tất cả quá trình vô cùng thê thảm của chiến trường.

Đến lúc này, cô ta vẫn cho rằng Rắn Hổ Mang bất cẩn để lộ dấu vết, khiêu khích kẻ thù.

Mãi cho đến cuối cùng, màn hình lóe lên, cảnh tượng máu me thay đổi, một khuôn mặt thanh tú xuất hiện.

“Phan Mỹ Nhi, cảm ơn cô.”

“Nếu không phải là cô, thì tôi cũng không thể tiêu diệt đội Rắn Hổ Mang dễ dàng đến vậy.”

Tần Thiên!

Phan Mỹ Nhi bùng nổ ngay lập tức!

“A a a a a, lại là tên Tần Thiên chết tiệt này!”

“A Phúc, nói mau, tại sao Tần Thiên lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đó!”

“Mày nói đi!”

A Phúc như đưa đám, không dám nói mình tiết lộ bí mật.

Chỉ có thể nói, vào lúc hắn ta đang đợi ghép nhóm với Rắn Hổ Mang thì đột nhiên Tần Thiên xuất hiện, đánh ngất hắn ta.

Sau khi tỉnh dậy, Tần Thiên đã đưa clip này bảo hắn ta mang về.

“Họ Tần, tên chết tiệt này thật quá đáng!”

“Hắn là cố tình chọc tức bà đây!” Phan Mỹ Nhi hét lên, cô ta thật sự sắp sụp đổ.

“Người đâu!”

“Gọi tất cả các cao thủ, bà đây sẽ đích thân đi Long Giang!”

“Bà đây phải chiến đấu đến cùng với hắn!”

Trong cơn điên cuồng, cô ta lại muốn đích thân dẫn người đi đối phó với Tần Thiên.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng kêu ngạc nhiên: “Cô là ai? Đứng lại!”

“Ôi!”

“Người đâu mau đến đây, giết người rồi!”

Một mớ hỗn độn. Mười mấy tên vệ sĩ hét lên.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Tần Thiên đến rồi sao? Mau, mau bảo vệ ta!” Phan Mỹ Nhi sợ đến mức hồn vía lên mây.

Chỉ trong giây lát, bên ngoài sân không còn tiếng động.

Trận chiến đã kết thúc.

Mười mấy tên vệ sĩ, tất cả đều nằm trong vũng máu.

Sau đó, một người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt với dáng người mạnh mẽ, trông rất kỳ lạ bước vào từ cửa.

“Cô là ai?” Nhìn thấy không phải là Tần Thiên, Phan Mỹ Nhi khẽ thở phào.

Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt ấy chính là Kim đuôi Bọ cạp.

Đối mặt với câu hỏi của Phan Mỹ Nhi, cô ta không trả lời mà nhìn Phan Mỹ Nhi và nói: “Nói cho tôi biết, cô có phải là Phan Mỹ Nhi tiểu thư không?”

Phan Mỹ Nhi kích động nói: “Cô nói đúng rồi!”

“Tôi chính là đại tiểu thư của nhà họ Phan!”

“Cô muốn làm gì?!”

Kim đuôi Bọ cạp cười nói: “Không có gì, tôi không ngủ được nên đến tìm Phan tiểu thư uống ly rượu.”

Nói xong, cô ta đi về phía Phan Mỹ Nhi. Trong tay cầm một con dao găm đẫm máu.

“Đứng lại!”

“Cô không được đến đây!”

“Tôi nói cho cô biết, Phan Mỹ Nhi tiểu thư là viên minh châu trong lòng bàn tay của nhà họ Phan, nếu cô dám làm bậy chắc chắn sẽ chết không được yên đâu.”

A Phúc nơm nớp lo sợ, muốn ngăn lại.

Kim đuôi Bọ cạp vung tay, trực tiếp cắt đứt cổ họng hắn ta.

“A!” Phan Mỹ Nhi kêu lên. Cô ta hốt hoảng mở ngăn kéo lấy ra một khẩu súng bỏ túi, tay run run muốn bắn Kim đuôi Bọ cạp.

Kim đuôi Bọ cạp giơ tay lên, dao găm trong tay đâm xuyên cổ tay Phan Mỹ Nhi, ghim lên tủ phía sau.

Phan Mỹ Nhi đau đớn, ra sức kêu cứu.

Song, cách âm của căn biệt thự này quá tốt. Xung quanh cũng không có hàng xóm. Cho dù cô ta có kêu rách cổ họng thì bên ngoài cũng không có ai nghe thấy.

Kim đuôi Bọ cạp nhìn thấy điện thoại trên bàn.

Mí mắt cô ta giật mạnh.

Cô ta cũng không vội phát hình ảnh phía trên, mà rót cho mình một ly rượu vang, chậm rãi uống một ngụm rồi mới nhấn nút phát.

Khi nhìn thấy anh em của mình bị bao vây, từng người đều chết thảm ngay tại chỗ.

Nhất là, Sư tử Châu Phi bị xích sắt đập nát đầu, bản thân Rắn Hổ Mang tự nổ mình thành bột bằng bom nổ mạnh.

Cô ta nghiến răng kiềm chế, máu từ môi nhỏ vào trong ly rượu.

Vốn rượu có màu đỏ, đã trở nên đỏ tươi hơn.

“Đều do mày!”

“Đều do con đàn bà đê tiện là mày!”

“Mày lại dám liên kết với Tần Thiên hại bọn tao!”

“Tao phải để cho mày cạn máu mà chết!”

Kim đuôi Bọ cạp nổi điên, trước tiên cô ta lột sạch quần áo của Phan Mỹ Nhi.

Sau đó, đập vỡ một chai rượu rồi dùng phần sắc nhọn cắt lên làn da được chăm sóc kỹ càng của Phan Mỹ Nhi.

Trên mặt, trên tay, trên chân, trên bụng…

Khắp người Phan Mỹ Nhi bê bết máu, trông giống như một ác quỷ của địa ngục.

“Đừng!”

“Là Tần Thiên!”

“Tần Thiên hại tôi!” Cô ta điên cuồng kêu lên.

Tuy nhiên, vốn nghe lời “thông báo” của Tần Thiên rồi lại nhìn thấy video bằng chứng “xác thực” này trên bàn của Phan Mỹ Nhi, Kim đuôi Bọ cạp hoàn toàn không tin lời Phan Mỹ Nhi.

Cô ta điên cuồng cắt một lúc, cuối cùng, rạch động mạch chính trên cổ tay Phan Mỹ Nhi.

Máu chảy ồ ạt khắp mặt đất giống như rượu vang.

“Tần Thiên hại tôi…”

“Mẹ kiếp, cô sẽ chết không được yên…” Giọng nói của Phan Mỹ Nhi dần yếu đi.

Trong miệng lẩm bẩm chửi rủa, vẫn không quên nguyền rủa Tần Thiên.

Trời sắp sáng.

Sau khi phát tiết xong, Kim đuôi Bọ cạp cảm thấy đã đến lúc rời đi.

Khi cô ta đi tới mở cánh cửa biệt thự ra, không khỏi ngạc nhiên.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi là Tần Thiên!”

“Sao ngươi ở đây?!” Kim đuôi Bọ cạp ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú không biết đã đứng ở cửa tự lúc nào.

Sau choáng váng, cô ta đã lập tức nhận ra Tần Thiên.

Tần Thiên mỉm cười “Bọ cạp tiểu thư, thật vất vả cho cô đã chạy không ngừng từ nhà tôi đến tỉnh thành, giết người thay tôi.”

“Ngươi nói cái gì?” Kim đuôi Bọ cạp sững sờ, sắc mặt lại lần nữa thay đổi.

Cô ta nhận ra rằng mình đã bị lừa.

Tần Thiên xoay đầu nhìn Phan Mỹ Nhi: “Phan Mỹ Nhi tiểu thư, bị sát thủ mình mời về giết chết, cảm giác thế nào?”

“Không thể không nói, cô rất có ánh mắt. Sát thủ mời lần này, ừm, rất chuyên nghiệp.”

“Tần Thiên, tao giết mày!” Phan Mỹ Nhi hét lên, dùng hết sức lực cuối cùng lao về phía Tần Thiên giống như quỷ dạ xoa.

Chỉ có điều, lại ngã rầm ngay dưới chân Tần Thiên.

Trên mặt Tần Thiên lộ ra nụ cười khó hiểu, nói: “Cô nên cảm thấy may mắn. Bởi vì, tôi còn có thể trả thù thay cô.”

Hắn nhìn về phía Kim đuôi Bọ cạp: “Xin lỗi nhé. Quy củ của Đại Long Quốc chúng tôi là người xâm phạm phải chết.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom