-
Chương 159-162
Chương 159 Muốn làm gì
Kim đuôi Bọ cạp gào lên, muốn tấn công Tần Thiên trước.
Chỉ có điều, Tần Thiên vừa vung tay lên cô ta đã mềm nhũn ngã xuống. Đôi mắt bất ngờ, cuối cùng người phụ nữ này cũng đã có sự sợ hãi và hối hận khi sắp chết.
Sự sợ hãi với cái chết.
Và, hối hận vì đã xâm phạm Long Quốc phương Đông!
Nếu cho cô ta cơ hội thêm một lần nữa, nếu có ta biết sớm, đối thủ của Long Quốc lại đáng sợ như vậy thì đánh chết cô ta cũng sẽ không đến đây.
Tất cả đều đã kết thúc.
Tần Thiên không định để Kim đuôi Bọ cạp sống, mà tra khảo tung tích của Độc Sư.
Bởi vì có vết xe đổ của Rắn Hổ Mang, hắn biết, Kim đuôi Bọ cạp chắc chắn không biết tung tích của Độc Sư.
Với sự xảo quyệt của Độc Sư, sẽ không tùy tiện tiết lộ tung tích cho những sát thủ liều chết này.
Nhìn điện thoại trên bàn vẫn đang phát sóng cảnh tượng đêm qua, trong mắt Tần Thiên hiện lên vẻ kỳ lạ.
Sở dĩ hắn muốn quay lại quá trình đêm hôm qua là để cho A Phúc mang về cho Phan Mỹ Nhi xem, thực ra chính là cố tình kích thích Phan Mỹ Nhi.
Để cho Phan Mỹ Nhi tận mắt nhìn thấy, những sát thủ mà cô ta thuê với giá năm trăm triệu đã bị giết từng tên một như thế nào.
Hắn không ngờ rắng, video này lại có tác dụng khác.
Khi Kim đuôi Bọ cạp nhìn thấy Phan Mỹ Nhi cầm đoạn video này, cô ta hoàn toàn tin chắc rằng Phan Mỹ Nhi chính là kẻ phản bội.
Tô Tô gọi điện thoại đến, bất lực nói: “Anh đi đâu rồi?”
“Anh mau về đi, nếu anh không về trong nhà sẽ có người chết đấy.”
“Cái gì?!” Tần Thiên giật mình, “Vợ, mau nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Lẽ nào, ngoại trừ Kim đuôi Bọ cạp, đối phương vẫn còn cá lọt lưới? Không nên vậy chứ.
Tô Tô cười nói: “Về rồi nói.”
Nghe thấy tiếng cười này, trái tim của Tần Thiên rốt cuộc cũng yên tâm.
Nhưng hắn vẫn không dám lơ là, vội dặn dò các anh em của nhóm Rồng ở tỉnh thành, phái trực thăng đưa hắn trở về.
Mặt trời lên cao.
Đến khi Tần Thiên về đến Long viên, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không khỏi bật cười.
Hai băng nhóm đứng song song, không ai chịu thua ai, có vẻ như sẽ nổ ra một trận huyết chiến bất cứ lúc nào.
Như Tô Tô nói, nếu hắn không trở về thì thật sự sẽ có người chết.
Nhìn thấy hắn, Tàn Kiếm kích động nói: “Thiếu chủ!”
“Ngài về rồi!”
“Mấy tên này không rõ lai lịch, muốn xâm nhập vào Long viên. Vì sự an toàn, chúng tôi đã ngăn chúng lại!”
Thôi Minh, Quỷ Vô Thương, Thiết Ngưng Sương và những người khác ở phía sau Tàn Kiếm, đều rất tức giận.
Bởi vì, họ chưa từng gặp ai kiêu ngạo đến vậy.
“Thiếu chủ?” Nghe lời Tàn Kiếm nói, vẻ mặt Lãnh Phong kỳ lạ.
“Tần tiên sinh, họ là…”
Tần Thiên không vui nói: “Sao các người đến đây!”
Lãnh Phong hành lễ, lớn tiếng nói: “Phụng mệnh của Cẩu Vương chúng tôi!
“Anh ta nói, lúc trước chúng tôi cứu viện không hết mình cho nên đuổi chúng tôi khỏi công ty. Giao trách nhiệm cho chúng tôi đến tìm Tần tiên sinh, để ngài xử lý.”
“Tần tiên sinh, đây là điện thoại của anh Cẩu.”
Nói xong, Lãnh Phong đưa đến thoại đến trước mặt Tần Thiên.
Tần Thiên để điện thoại bên tai, nói: “Nhị Cẩu, muốn làm gì?”
Trần Nhị Cẩu cười nói: “Lão đại, sau khi gặp được anh em đã có một quyết định. Chỉ có điều, lúc đó đám nhóc Lãnh Phong còn có vài việc chưa bàn giao.”
“Hơn nữa, sợ anh từ chối. Cho nên em không lập tức nói cho anh biết.”
“Bây giờ, công việc của họ đã bàn giao xong. Em đưa họ đến cho anh, anh xem rồi làm đi.”
“Đã nói rồi đấy nhé. Nếu anh không nhận thì để cho họ tự sinh tự diệt đi.”
“Dưới trướng Thiên Thuẫn em, đã không có chỗ của họ nữa rồi!”
Tần Thiên mỉm cười.
Hắn biết, Trần Nhị Cẩu giao đội hành động đặc biệt dưới trướng cũng xem như là nhóm người có trình độ cao nhất trong an ninh Thiên Thuẫn cho mình.
Nói trắng ra là bởi vì cậu ta quan tâm mình, cho nên lo lắng cho sự an toàn của mình.
Xét theo một vài chuyện xảy ra trước đây, Tần Thiên cảm thấy rằng sự xuất hiện của nhóm người Lãnh Phong đúng lúc bù đắp cho lỗ hổng về mặt an ninh.
Long viên rộng lớn, cần gấp bảo vệ chuyên nghiệp.
Hắn không muốn xảy ra chuyện giống như đêm qua Kim đuôi Bọ Cạp xâm nhập thêm lần nữa.
Có thể nói, đêm hôm qua, chỉ cần hắn trở về muộn vài giây thì tất cả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
Cho nên, hắn lựa chọn chấp nhận ý tốt của Trần Nhị Cẩu.
“Nhị Cẩu, cảm ơn cậu.” Hắn thấp giọng nói.
Trần Nhị Cẩu lớn tiếng nói: “Lão đại, anh nói vậy là vả mặt em sao?!”
“An ninh Thiên Thuẫn phụ trách bảo vệ tất cả sản nghiệp dưới trướng Thần Vương Điện. Bây giờ, công ty của chị dâu cũng thuộc Thần Vương Điện nhỉ.”
“Cho nên, cử người bảo vệ cũng là trách nhiệm của Trần Nhị Cẩu em.”
“Ha ha ha ha!”
“Từ nay về sau, bên cạnh lão đại anh cũng có người của em. Tên Nhiếp Thanh Viễn kia sẽ không có tư cách khoe khoang với em!”
“Cái đó lão đại, phiền anh hỏi một chút, chuyện chị dâu giới thiệu bạn thân cho em thế nào rồi?”
Tần Thiên không vui nói: “Chỉ có một người ly dị có con. Nếu cậu đồng ý thì chuyện gì cũng dễ nói, nếu không đồng ý thì cút!”
Sợ Trần Nhị Cẩu lải nhải không ngừng, Tần Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
“Thiếu chủ, hóa ra là người của mình à. Xem ra là tôi quá căng thẳng rồi.” Tàn Kiếm hơi ngại ngùng cười nói.
Tần Thiên nghiêm túc nói: “Chú Tàn, cháu biết các anh em đều lo lắng cho cháu.”
“Cảm ơn mọi người.”
“Bây giờ, cháu chính thức giới thiệu một chút.”
“Vị này là Lãnh Phong. Tướng quân đắc lực dưới trướng Cẩu Thiên Vương của Thần Vương Điện cháu. Lần này đến đây là để bảo vệ sự an toàn của cháu.”
“Lãnh Phong, vị này là một trong tứ đại quỷ sai của Diêm Vương Điện, Tàn Kiếm.”
“Các anh em khác, bây giờ đều là thành viên của Thiên Phạt.”
Nghe giới thiệu xong, Lãnh Phong cũng ngạc nhiên.
Đối với tên tuổi của Diêm Vương Điện, anh ta đã như sấm bên tai.
Huống chi, ông lão tàn tật trước mặt này lại là một trong tứ đại quỷ sai!
Đó là nguyên lão duy nhất còn lại!
Anh ta hành lễ, cung kính lẫn hổ thẹn nói: “Tàn lão tiền bối, là vãn bối vô lễ, mong ngài tha thứ!”
Tàn Kiếm bật cười ha ha.
“Quả nhiên là những người tài năng xuất hiện từ thế hệ này sang thế hệ khác, thế hệ mới thay thế thệ hệ cũ.”
“Mọi người đã là thuộc của Thần Vương Điện thì chúng ta đều là người một nhà.”
“Người anh em, tôi thích tính cách của cậu. Có cơ hội thì đến sơn trang Mãnh Thú chơi nhé.”
“Thiếu chủ, chúng tôi cáo từ trước.”
Nhìn Tàn Kiếm và những người khác rời đi, Lãnh Phong không nhịn được nói: “Anh Thiên, sơn trang Mãnh Thú là nơi nào?”
“Rất vui sao?”
Trong mắt Tần Thiên lộ ra nụ cười không thể che giấu.
Hắn nghiêm túc nói: “Ừm, rất vui!”
“Lãnh Phong, có cơ hội có thể dẫn anh em đến đó chơi.”
Lãnh Phong hô to lần nữa: “Tuân mệnh!”
“Lãnh Phong dẫn theo tiểu đội Cô Lang, báo cáo với anh Thiên!”
Tần Thiên muốn nói gì đó, nhưng Tô Tô và Dương Ngọc Lan ở phía xa, một người xách ấm nước một người cầm ly trà, vội vàng chạy đến.
“Tần Thiên, sao nhóm người kia đi rồi?”
“Bận rộn cả buổi, ở lại uống ly nước đã!”
Tần Thiên dở khóc dở cười.
Tô Tô thấp giọng nói: “Mặc dù những người đó rất hung dữ, nhưng em nhìn ra được họ đều vì anh.”
“Hơn nữa em gái Ngưng Sương cũng ở trong đó. Họ đều là đồ đệ của anh à?”
“Em đã nói, mọi người đều là người một nhà.”
“Nhưng cho dù nói thế nào thì Lãnh Phong và họ đều không nghe em. Đều nghi ngờ đối phương là người xấu.”
“Cuối cùng thì anh cũng trở về.”
“Nếu không thật sự sẽ đánh nhau đấy.”
Dương Ngọc Lan cũng vội nói: “Đúng rồi Tần Thiên, họ là ai vậy?”
Tần Thiên cười nói: “Mẹ, họ đều là những người bạn trong giang hồ của con. Bây giờ không sao rồi.”
“Chào chị dâu.” Lãnh Phong nhìn Tô Tô, cười toe toét.
Họ cũng xem như là người quen cũ. Lúc ở Milan, chính Lãnh Phong dẫn người bảo vệ Tô Tô đến triển lãm sắc đẹp nhận giải thưởng.
Ấn tượng của Tô Tô với nhóm người Lãnh Phong rất tốt.
Chương 160 Xin hãy chặt đầu tôi
Bị gọi chị dâu trước mọi người, Tô Tô vừa ngại ngùng vừa buồn cười.
Cô hờn dỗi nói với Tần Thiên: “Nhị Cẩu phái những người này đến là có ý gì?”
Tần Thiên cười nói: “Nhị Cẩu nói, sợ em không giới thiệu bạn thân cho cậu ta nên phái thuộc hạ đến để canh chừng em.”
Tô Tô phụt cười, nói: “Nói với Nhị Cẩu, em chỉ có một người bạn thân chính là Cung Lệ.”
“Ly dị có con. Cậu ta muốn thì yêu, không muốn thì thôi.”
Thần Thiên vội cười nói: “Thật trùng hợp, vừa rồi anh cũng trả lời cậu ta như vậy.”
“Vợ, thực ra em không cần để ý cậu ta đâu. Tên này rất lăng nhăng, không phải một loại người với anh.”
Tô Tô trừng mắt nhìn Tần Thiên, không nhịn được cười nói: “Em chưa từng thấy ai mặt dạn mày dày như vậy!”
“Được rồi, không nói với anh nữa. Anh tiếp đãi Lãnh Phong và các anh em nhé.”
“Em phải đi công ty, hôm nay phải nói rõ chi tiết về hợp đồng và quy trình tiếp theo với quản lý của Mục Phi Phi.”
Lâm Tước đến đón, Tô Tô vội vã lên xe rời đi.
Dương Ngọc Lan bận việc cung cấp của tập đoàn y tế nên cũng đi làm.
Sắc mặt Tần Thiên trở nên nghiêm trọng. Tô Tô và Dương Ngọc Lan hoàn toàn không biết rằng, đêm hôm qua trong giấc ngủ thực ra họ đã đi qua cánh cửa địa ngục.
Tần Thiên quyết không cho phép xảy ra chuyện này thêm lần nào nữa.
Hắn trầm giọng nói: “Lãnh Phong, bắt đầu từ bây giờ, sự an toàn của Long viên này và người nhà tôi đều giao cho cậu và các anh em của tiểu đội Cô Lang.”
“Tôi không muốn xảy ra bất cứ bất trắc nào. Cậu hiểu chứ?”
Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang, tâm trạng cùng lúc rét lạnh.
Họ nghiêm túc nói: “Xin tiên sinh yên tâm!”
“Bắt đầu từ bây giờ, nếu phu nhân có bất cứ bất trắc nào, xin hãy chặt đầu tôi!”
Tần Thiên gật đầu. Hắn vẫn rất tin tưởng vào lòng trung thành và năng lực của Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang.
Phải biết rằng, cho dù ở an ninh Thiên Thuẫn họ cũng thuộc về sự tồn tại siêu nhiên. Những nhiệm vụ bảo vệ thi hành thường là những nhân vật quan trọng trong giới chính trị của mọi quốc gia.
Lãnh Phong vung tay: “Nghe lệnh của tôi!”
“Lão lục, cậu đi công ty của phu nhân, chịu trách nhiệm toàn bộ công tác bảo vệ!”
“Lão tứ, cậu liên lạc với tài xế của phu nhân, chắc chắn tất cả các vấn đề an ninh cho phu nhân khi ra ngoài, không được xảy ra sai sót.”
“Những người khác, lập tức tiến hành bố trí Long viên. Tất cả ngóc ngách bên trong và tất cả đội ngũ nhân viên đều phải kiểm tra kỹ càng, tìm hiểu tận gốc rể, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.”
“Những bước tường cao xung quanh và nội bộ Long viên, không được để lại góc chết nào, lắp camera giám sát xung quanh.”
“Những người khác, để lại hai người ở cổng. Còn lại đi theo tôi đến phòng giám sát tổng!”
“Rõ!” Nghe lệnh của Lãnh Phong, tiểu đội Cô Lang tuân theo, nhanh chóng tiến hành hành động.
Tần Thiên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Với sự gia nhập của đội này, sau này cho dù là công ty hay ở nhà, hoặc là Tô Tô ra ngoài cũng có thể đảm bảo không có sai sót.”
Hắn cũng có thể yên tâm.
Và cùng lúc này.
Tỉnh thành, biệt thự của Phan Mỹ Nhi.
Bởi vì gọi điện thoại cho Phan Mỹ Nhi không được, lo lắng sẽ có chuyện bất trắc gì đó xảy ra nên Phan Hổ vội vàng chạy đến, thì bị cảnh tượng trước mắt khiến cho choáng váng.
Phan Mỹ Nhi chảy hết máu, trần truồng nằm trong vũng máu.
Cả căn biệt thự, kể cả mười mấy vệ sĩ chuyên nghiệp không còn ai sống sót.
Quá thảm khốc!
Đường đường là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Phan, là người hô mưa gọi gió ở tỉnh thành lại có kết cục như thế này.
Phan Hổ bị sốc, biết chuyện này quá lớn, hắn ta không gánh vác nổi nên lập tức gọi điện thoại cho Phan Long người đứng đầu gia tộc trong tương lai.
“Cô ta là ai?” Mặt Phan Long không cảm xúc. Sau khi kiểm tra chi tiết, hắn chỉ vào xác Kim đuôi Bọ cạp hỏi.
Phan Hổ biết không giấu được, nên nói ra chuyện Phan Mỹ Nhi tự mình liên lạc với tổ chức Rắn Hổ Mang ở nước ngoài.
Theo suy đoán, rất có thể người phụ nữ này chính là thành viên của tổ chức Rắn Hổ Mang.
Phan Long nhíu mày thật sâu.
Là Tần Thiên ra tay sao? Hắn ta hơi khó tin.
“Nhị công tử, trên điện thoại có một video!” Một thuộc hạ phát hiện ra chiếc điện thoại kia, vội vàng đưa cho Phan Long.
Sau khi xem xong, Phan Long và Phan Hổ đồng thời thay đổi sắc mặt.
Phan Hổ kêu lên: “Là bọn chúng!”
“Tiểu đội Thiên Phạt, thay trời trừng phạt!”
“Chính là bọn chúng, xông vào biệt thự của em, ra tay với tổ chức Bọ cạp Thái!”
Xem đến cuối cùng, đích thân Tần Thiên lộ diện, những lời nói với Phan Mỹ Nhi cùng lúc khiến cho hai anh em ớn lạnh cũng giận tím mặt.
“Quả nhiên là Tần Thiên!”
“Chết tiệt, rốt cuộc hắn lôi kéo được những cao thủ này từ đâu!”
Phan Long nghiến răng.
Phan Hổ nuốt nước miếng, nói: “Anh hai, bây giờ nên làm thế nào?”
“Chuyện của chị Mỹ Nhi, có nên để cho ba biết không?”
Phan Long thở dài: “Chuyện lớn như vậy, muốn giấu cũng giấu không được. A Hổ, đi cùng anh đến gặp ba đi.”
“Các ngươi, thu dọn thi thể của tiểu thư, theo ta đi gặp chủ nhân.”
“Còn những người khác đốt cháy cùng với căn biệt thự này đi.”
Nhà cũ của nhà họ Phan.
Phan Hữu Chí, chủ nhân của nhà họ Phan. Người trí dũng kiệt xuất tay trắng dựng nên cơ đồ, bây giờ là một trong bốn gia tộc lớn của tỉnh thành, nhìn xác của con gái im lặng rất lâu.
Trên mặt ông ta không có bất cứ cảm xúc nào.
Nhưng, vô hình trung với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cả người đã già đi không dưới mười tuổi.
Phan Long và Phan Hổ bên cạnh như thể đang đi trên lớp băng mỏng, như ngồi trên chông, không dám nói một câu.
Người trí dũng kiệt xuất tuy đã già nhưng mưu mô khó lường.
Rất lâu sau, Phan Hữu Chí kéo tẩm vải trắng lên che mặt Phan Mỹ Nhi.
Ông ta nhìn Phan Long, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, con là anh hai định làm thế nào?”
Phan Long giật mình, vội nói: “Chuyện này, con cũng có trách nhiệm. Con sẽ dốc hết sức trả thù cho em gái.”
“Nhưng, sắp đến sinh nhật của ông cụ An. Xin ba hãy nêu hành động cụ thể!”
“Ừm.” Phan Hữu Chí gật đầu, nói: “Bây giờ, ta có ba yêu cầu với con.”
“Đầu tiên, sắp sinh nhậtt ông cụ An Quốc. Trong buổi tiệc sẽ quyết định bố cục tiếp theo của tỉnh thành.”
“Cho nên, cho dù con có bất cứ hành động nào cũng không được ảnh hưởng đến nhà họ Phan chúng ta.”
“Thứ hai.”
“Con đường làm quan của anh cả con đang thuận lợi, năm nay hứa hẹn sẽ tiến thêm một bước. Những năm này, chúng ta đã cố ý phai nhạt quan hệ của nó với gia đình chính là để không gây trở ngại cho nó vào thời điểm quan trọng.”
“Cho nên, con không được ảnh hưởng con đường làm quan của anh cả con.”
“Thứ ba…”
Trong mắt Phan Quốc Chí hiên lên vẻ tàn nhẫn. Người trí dũng kiệt xuất rung chuyển trời đất nửa đời người này, cuối cùng cũng không nuốt xuống được cơn giận này.
“Lúc chôn cất em gái con, ta hi vọng có thể nhìn thấy đầu của Tần Thiên.”
“Ta chỉ có ba yêu cầu này, còn lại, con đi làm đi.”
“Ta trao quyền cho con, có thể sử dụng tất cả các tài nguyên và mối quan hệ của nhà họ Phan.”
“A Long, ta đặt kỳ vọng cao vào con. Trận chiến này không chỉ là để trả thù cho em gái con mà còn liên quan đến niềm kiêu hãnh của nhà họ Phan chúng ta.”
“Và, liệu con có thể thuận lợi quản lý nhà họ Phan trong tương lai hay không.”
“Ta hi vọng, con sẽ không để cho ta thất vọng.”
Phan Long sợ hãi nói: “Vâng, ba!”
“Con đi sắp xếp ngay lập tức, chắc chắn sẽ không để cho ba thất vọng!”
Chương 161 Trời cũng giúp ta
Rời khỏi nhà cũ, Phan Long nơm nớp lo sợ.
“Anh hai, anh quyết định làm thế nào?” Phan Hổ lo lắng hỏi.
Phan Long thở dài, nói: “A Hổ, ba cho phép anh có thể sử dụng tất cả sức mạnh của nhà họ Phan để đối phó Tần Thiên.”
“Theo như thường lệ, chỉ một mình Tần Thiên hoàn toàn không đáng lo lắng. Đích thân anh sẽ dẫn người giết đến Long Giang, cũng sẽ lấy đầu của hắn.”
“Nhưng, hai điều giao ước trước đây với ba quả thực khiến cho anh khó xử lý.”
“Bây giờ chúng ta đã biết, Tần Thiên không phải một mình, bên cạnh hắn cũng có vài cao thủ liều chết.”
“Một khi đánh nhau, nhà họ Phan chúng ta sẽ có tổn thất gì, hoặc là nói, ầm ĩ ra tiếng động quá lớn sẽ không thể không ảnh hưởng đến sinh nhật của ông cụ An và con đường làm quan của anh cả.”
”Xem ra mọi chuyện vẫn phải bàn tính lâu dài.”
Phan Hổ gật đầu, nói: “Em hiểu!”
“Anh hai, em lập tức phái thêm người đi Long Giang nghe ngóng tin tức.”
“Hi vọng có thể tìm được cơ hội thích hợp, giết chết Tần Thiên trong một lần hành động.”
Chuyện đã đến nước này, Phan Long chỉ có thể gật đầu.
“Đồng thời, gửi tin cho năm cao thủ trong nhà chúng ta. Bảo họ tập hợp đầy đủ ở Long Giang với tốc độ nhanh nhất.”
Phan Hổ ngạc nhiên, nói: “Anh hai, anh muốn sử dụng ngũ đại cao thủ kia?”
Phan Long lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Chúng ta tốn nhiều tiền nuôi chúng như vậy, bây giờ là lúc để chúng báo đáp.”
“Ngũ đại cao thủ ra mặt, anh không tin họ Tần còn có thể nổi lên gợn sóng.”
“Vâng anh hai, em lập tức sắp xếp!”
Nói xong, Phan Hổ ra lệnh cho thuộc hạ đẩy hắn ta rời đi.
Lúc này, quản gia theo sát bên cạnh giúp đỡ Phan Long vội vàng đi vào, mỉm cười nói: “Nhị công tử, tiểu thư Mục Phi Phi gọi điện đến muốn nói chuyện với ngài.”
Phan Long đang phiền lòng, không vui nói: “Cô ta tìm tôi có thể có chuyện gì? Ông nói với cô ta tôi đang bận, không rãnh.”
Kiểu sao nữ như Mục Phi Phi, ở trong mắt người bình thường là người cao không thể với.
Nhưng, ở trong mắt siêu cấp phú nhị đại như Phan Long hoàn toàn không hiếm lạ gì. Hắn ta có thể tùy tiện gọi là đến ngay, vẫy là đi.
Trên thực tế, sau khi quen biết trong một buổi tiệc cao cấp, Mục Phi Phi biết thân phận của Phan Long đã bắt đầu theo đuổi hắn ta một cách cuồng nhiệt.
Thậm chí còn bày tỏ, chỉ cần Phan Long đồng ý cưới mình thì cô ta sẽ rút lui khỏi giới giải trí, yên tâm làm một bà chủ giàu có chăm sóc chồng và nuôi dạy con cái.
Phan Long luôn không đồng ý Mục Phi Phi.
Ít nhất là cho đến bây giờ, đối với hắn ta Mục Phi Phi chỉ là một công cụ để giải trí.
Thời điểm bây giờ, nhà họ Phan mây đen dày đặc, hắn ta làm gì có tâm trạng để đối phó với Mục Phi Phi
Quản gia nhận được lợi ích của Mục Phi Phi, lại lần nữa mỉm cười nói: “Mục tiểu thư nói, hai ngày nữa cô ấy sẽ có một buổi lễ ký kết hợp đồng ở chỗ chúng ta.”
“Dường như là trở thành người phát ngôn cho một hãng mỹ phẩm nào đó.”
“Cô ấy nói, nếu thiếu gia rãnh thì cô ấy có thể bay đến trước ở cùng thiếu gia.”
“Đồng thời, còn chuẩn bị quà cho thiếu gia.”
Phan Long lạnh lùng cười nói: “Với địa vị của cô ta, làm sao sẽ chạy đến chỗ chúng ta ký hợp đồng, còn không phải là cố ý tiếp cận tôi.”
“Cũng xem như cô ta có lòng.”
“Ông nói với cô ta, trước mắt tôi có việc quan trọng phải xử lý, quả thực không có tâm trạng. Cô ta làm việc của cô ta đừng đến tìm tôi.”
“Vâng.” Quản gia chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Phan Hổ bên cạnh không nhịn được nói: “Mục Phi Phi trở thành người phát ngôn của hãng mỹ phẩm nào? Nhãn hiệu bình thường không thể mời được cô ta nhỉ.”
“Theo như tôi biết, tỉnh chúng ta dường như không có nhãn hiệu nào lớn cả.”
Quản gia suy nghĩ một chút, cười nói: “Tôi nhớ ra rồi, tên là Tô Ngọc Cao.”
“Dường như là sản phẩm mới của một xí nghiệp ở Long Giang chúng ta, nghe nói đã đạt được giải thưởng lớn gì đó ở quốc tế. Cho nên Mục Phi Phi tiểu thư mới hạ mình đồng ý.”
Tô Ngọc Cao!
Nghe thấy cái tên này, Phan Hổ và Phan Long cùng thay đổi sắc mặt.
Phan Hổ kích động nói: “Anh hai, là công ty của vợ Tần Thiên!”
“Em nhớ ra rồi!”
“Để trả thù Tần Thiên và người phụ nữ này, trước đây chị Mỹ Nhi đã từng dùng một vài quan hệ, cắt đứt kênh phân phối của họ.”
“Không ngờ, họ lại tìm đến Mục Phi Phi làm người phát ngôn, còn muốn đến tỉnh thành mở họp báo!”
Phan Long cũng kích động nói: “Cái gọi là giải thưởng lớn, chính là giải thưởng họ nhận được khi đi triển lãm sắc đẹp quốc tế ở Milan!”
“Nhanh, thông báo cho Mục Phi Phi, nói rằng tôi rất nhớ cô ta. Bảo cô ta mau chóng bay đến gặp tôi!”
“Vâng!” Quản gia vội vàng rời đi.
Phan Long cảm thấy, dường như mình đã nắm bắt được cơ hội.
Nói ra, hắn ta và Phan Mỹ Nhi thậm chí là Tiết Nhân đã chết, ngòi nổ của tất cả mọi chuyện có thể có những chuyện này đều là vì người phụ nữ tên Tô Tô này gây ra.
Bây giờ muốn đối phó Tần Thiên, vẫn phải bắt đầu ra tay từ Tô Tô. Nhất định sẽ khiến cho Tần Thiên khó chịu hơn là tự tay giết Tần Thiên.
Hủy diệt Tô Tô trước rồi lại hủy diệt Tần Thiên, thì em gái đã chết cũng có thể nhắm mắt.
“Trời cũng giúp ta!”
“Thật sự là trời cũng giúp ta mà!”
Hắn ta không nhịn được bật cười ha ha.
Long Giang.
Tần Thiên rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Liễu Thanh. Hắn không khỏi có chút nghi ngờ.
Hắn biết, người phụ nữ mạnh mẽ đến từ tư bản Thiên Phú này, trong lòng luôn có vài thành kiến với mình. Bình thường rất ít khi nói chuyện với mình.
Sao lại chủ động gọi điện thoại đến đây?
“Liễu tổng, có chuyện gì.” Anh bắt máy, nhàn nhạt nói.
Trong điện thoại giọng của Liễu Thanh trầm thấp, trông có vẻ lo lắng, nói: “Là chuyện ký hợp đồng người phát ngôn với Mục Phi Phi.”
“Ồ?” Tần Thiên nhướng mày: “Có gì khó khăn sao?”
“Tôi nghe Tô Tô nói, không phải đã bàn bạc tương đối rồi sao.”
Liễu Thanh nói: “Bàn bạc tương đối rồi. Nhưng, bây giờ có một biến số.”
“Vốn, chúng tôi muốn mời Mục Phi Phi đến công ty chúng tôi ký hợp đồng, tham quan nhà máy và nhà kho, đồng thời biến những điều này thành điểm nhấn của buổi họp báo.”
“Ban đầu, Mục Phi Phi cũng đồng ý.”
“Nhưng đột nhiên cô ta thông báo với người quản lý, tạm thời giở quẻ. Muốn tổ chức buổi họp báo ký hợp đồng ở tỉnh thành.”
“Lý do là, Long Giang quá nhỏ bé không xứng với địa vị của cô ta.”
Tần Thiên cười nói: “Điều này cũng có thể hiểu được. Dù sao cũng là ngôi sao, phải dựa vào địa vị để kiếm sống.”
“Cô là thấy đi tỉnh thành có vấn đề gì sao?”
Liễu Thanh nói: “Mục Phi Phi đơn phương đặt địa điểm tổ chức họp báo ký kết hợp đồng ở khách sạn Kiệt Long. Hơn nữa còn yêu cầu chúng tôi phải tổ chức buổi tiệc chào mừng cô ta vào tối ngày hôm trước.”
“Những người tham gia sẽ do cô ta mời. Chi phí cụ thể sẽ do chúng ta chi trả.”
“Những điều này đều không quan trọng. Tần tiên sinh, chắc anh không quên khách sạn Kiệt Long chứ?”
Nụ cười trên mặt Tần Thiên biến mất, trông có vẻ thâm sâu khó dò.
Hắn thấp giọng nói: “Sản nghiệp của nhà họ Phan.”
“Đúng.” Liễu Thanh trầm giọng nói: “Trước đây không lâu, Phan Mỹ Nhi đã đến làm ầm lên, trực tiếp cắt đứt kênh phân phối của chúng ta.”
“Mặc dù trong khoảng thời gian này trời yên biển lặng, nhưng chúng ta chủ động đưa đến cửa tôi sợ cô ta sẽ nhảy ra làm loạn.”
“Chủ tịch Tô không biết những chuyện này, khăng khăng đồng ý với yêu cầu này của Mục Phi Phi. Tôi khuyên không được.”
“Tần tiên sinh, ngài xem có phải ngài nên đích thân khuyên phu nhân một chút không?”
“Buổi họp báo lần này vô cùng quan trọng với công ty, tuyệt đối không thể có bất cứ bất trắc nào.”
Chương 162 Còn nhớ tôi không
Lần đó, Phan Mỹ Nhi dẫn người xông vào công ty, vênh váo hung hăng không ai bì nổi.
Một cú điện thoại đã cắt đứt tất cả các kênh phân phối đã bàn xong, khiến cho sự cố gắng của Liễu Thanh và Tô Tô trở nên vô ích.
Chuyện này, đã để lại cho họ bóng ma rất lớn.
Đến bây giờ nói đến Phan Mỹ Nhi và nhà họ Phan, trong lòng họ vẫn còn sợ hãi.
Lần này, nhờ vào sự nổi tiếng và lưu lượng của Mục Phi Phi, phá vỡ phong tỏa của Phan Mỹ Nhi và nhà họ Phan là cách làm duy nhất của họ.
Nhưng, cụ thể có thể đạt được hiệu quả mong đợi hay không thì cũng chưa hoàn toàn nắm chắc.
Thời điểm này, tổ chức họp báo ở khách sạn Kiệt Long chẳng khác nào dâng đến tận cửa, cũng khó trách Liễu Thanh sẽ căng thẳng như vậy.
Chỉ là cô ta và Tô Tô không biết, từ sau khi Phan Mỹ Nhi đến gây rối, khoảng thời gian này trông có vẻ yên ổn nhưng đằng sau đó lại xảy ra những chuyện chấn động ra sao.
Tổ chức Bọ cạp Thái, tổ chức Chim Ưng và gần đây nhất là tổ chức Rắn Hổ Mang.
Tất cả đều là những nhóm sát thủ hàng đầu nổi tiếng thế giới.
Có thể nói, chỉ cần bất cẩn một chút thì Tần Thiên đã chết rất nhiều lần.
May mà, tất cả đối thủ đều đã chết. Mà hắn, vẫn sống rất tốt.
“Tiên sinh, sao ngài không nói chuyện?”
“Lẽ nào, ngài cũng không có cách nào thuyết phục Tô Tô sao? Hay là, nói cho cô ấy biết chân tướng đi.”
“Nói khách sạn Kiệt Long là sản nghiệp của nhà họ Phan, đến lúc ấy chắc chắn Phan Mỹ Nhi sẽ đến quấy rối.”
Thấy Tần Thiên không nói chuyện, Liễu Thanh hơi sốt ruột.
Tần Thiên cười nói: “Không cần đâu.”
“Làm theo yêu cầu của Mục Phi Phi đi.”
“Yên tâm. Phan Mỹ Nhi mãi mãi sẽ không xuất hiện nữa đâu.”
“Còn nhà họ Phan…”
Trong mắt Tần Thiên dâng lên sát khí: “Hi vọng họ có thể tự giải quyết ổn thỏa.”
Liễu Thanh im lặng một lúc, nói: “Được.”
Cô ta biết, Tần Thiên biết rõ có nguy hiểm vẫn muốn làm như thế này, chắc chắn đã có chuẩn bị chu đáo.
Đã như thế, cô ta cũng không cần phải kiên trì nữa.
Suy cho cùng, mặc dù cô ta là tổng giám đốc nhưng rốt cuộc cũng là người ngoài.
Nói trắng ra, suy cho cùng thì tập đoàn Tô Ngọc cũng là của Tô Tô và Tần Thiên. Cô ta chỉ là một người làm thuê.
Cúp điện thoại, sắc mặt Tần Thiên u ám đến đáng sợ.
Phan Mỹ Nhi đã chết, Tần Thiên không lo cô ta sẽ nhảy ra làm loạn.
Nhưng, còn một người khác mới là người khiến cho Tần Thiên thực sự quan tâm.
Đó chính là, Phan Long!
Khách sạn Kiệt Long là khách sạn năm sao sang trọng nhất tỉnh thành. Mục Phi Phi chọn địa điểm ở nơi đó, không có gì đáng trách.
Nhưng, đến lúc đó có gặp Phan Long hay không?
Mặc dù Tô Tô không biết cái tên này, nhưng, chỉ cần nhìn thấy Phan Long chắc chắn sẽ nhận ra.
Bình thường mọi người đều cố ý không nhắc đến chuyện năm năm trước,.
Nhưng Tần Thiên biết, đó chính là một vết sẹo rất sâu, khắc sâu ở trong lòng Tô Tô.
Thậm chí có vài lần trong đêm, Tần Thiên đang thiền ở trong phòng cũng có thể nghe thấy Tô Tô phòng bên cạnh giật mình tỉnh dậy trong giấc mơ.
Ngoài mặt có vẻ như cô đã quên chuyện đó.
Nhưng, chuyện đó đã trở thành cơn ác mộng vẫn đang hành hạ cô.
Con ác quỷ đó, suýt chút nữa đã cưỡng hiếp cô.
Mặc dù cô đã nhảy xuống, giữ gìn được sự trong sạch. Nhưng, lại bị liệt trên xe đủ năm năm!
Tinh thần cũng xuất hiện vấn đề.
Dẫn đến trong năm năm ấy, ăn uống đi tiêu đi tiểu đều không biết, chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc của Dương Lan Ngọc.
Kiểu áp bức và lăng nhục này, quả thực không dám nhớ lại.
Tần Thiên tin rằng, chuyện đó và ác quỷ kia nhất định là người mà cả đời này Tô Tô cũng không muốn nhớ lại và không muốn nhìn thấy nhất.
Nếu lúc này nhìn thấy Phan Long, có phải cô sẽ không chịu nổi không?
Đây mới là điều Tần Thiên lo lắng nhất.
Nhưng, có những chuyện chỉ có thể đối mặt. Chỉ có thể giải quyết trực tiếp thì mới có thể thật sự buông xuống.
Trốn tránh, mãi mãi không có tác dụng.
Gần như hắn có thể biết trước rằng, đến lúc ấy Tô Tô chắc chắn sẽ bị kích thích mạnh. Nhưng, hắn cũng chỉ có thể cứng rắn làm như thế.
Hắn muốn để cho Tô Tô, thật sự thoát ra khỏi cơn ác mộng đó.
Hơn nữa, Phan Long đã sống quá lâu rồi.
Lãnh Phong đi vào xin ý kiến “Anh Thiên, ngày mai chị dâu sẽ đi tỉnh thành, vào ở khách sạn Kiệt Long.”
“Buổi tối, tổ chức một buổi tiệc chào đón ngôi sao ở khách sạn.”
“Ngày kia, sẽ tham dự buổi họp báo lễ ký kết hợp đồng ở khách sạn.”
“Chuyện này, ngài biết không?”
Tần Thiên gật đầu, mặt không cảm xúc nói: “Cậu đi sắp xếp đi.”
“Đến lúc ấy, tôi cũng sẽ cùng đi.”
“Rõ!” Lãnh Phong xoay người rời đi.
Tần Thiên không biết đã gặp qua biết bao nhiêu sát thủ đáng sợ hơn Phan Long gấp trăm lần. Nhưng lần này, không biết tại sao lòng dạ hắn lại có chút rối bời.
Lúc này, điện thoại lại lần nữa vang lên, là một dãy số lạ chưa từng thấy.
Hắn nhíu mày, trực tiếp cúp điện thoại.
Không ngờ sẽ bị cúp điện thoại, mà đối phương là một người đàn ông, Liễu Như Ngọc cầm điện thoại, rất lâu cũng không có phản ứng.
Cô ta tức giận đến mức muốn đập nát điện thoại.
Nhưng nghiến răng, cuối cùng vẫn dè dặt gửi đi một tin nhắn.
Nghe thấy âm thanh, Tần Thiên tiện tay mở ra xem.
Vẫn là dãy số xa lạ vừa rồi: Tần tiên sinh, còn nhớ tôi không?
Hả?
Tần Thiên trả lời: Cô là?
Đối phương: Liễu Tiểu Hoa.
Liễu Tiểu Hoa? Tần Thiên sững sờ một chút, sau đó không nhịn được bật cười.
Nhớ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ với ngôi sao lớn này lúc ở Ý.
Hắn có ấn tượng tốt với Liễu Như Ngọc. Khi Tô Tô và Liễu Thanh quyết định tìm Mục Phi Phi làm người phát ngôn, hắn còn từng giới thiệu Liễu Như Ngọc.
Theo ý kiến của Tô Tô và Liễu Thanh, thì địa vị của Liễu Như Ngọc còn cao hơn Mục Phi Phi nhiều.
Chỉ có điều, Liễu Như Ngọc không bao giờ nhận trở thành người phát ngôn thương mại, nên Tần Thiên mới từ bỏ suy nghĩ này.
Hắn trực tiếp gọi điện thoại lại, nói: “Ngôi sao lớn, cô tìm tôi có việc sao?”
Lại lần nữa nghe thấy giọng nói từ tính mà trầm thấp này, không biết tại sao trong lòng Liễu Như Ngọc lại có chút hỗn loạn.
Cô ta nhớ đến những chuyện đã xảy ra khi ở cùng với Tần Thiên, đỏ mặt nói: “Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao?”
“Sao thế, có phải quấy rầy anh tán gái rồi không.”
Tần Thiên cười nói: “Làm gì có.”
“Chỉ là tôi cảm thấy, một ngôi sao lớn trăm công nghìn việc như cô có thể nhớ điện thoại cho một người bình thường như tôi, có hơi bất thường.”
Liễu Như Ngọc xì một tiếng, nói: “Sao tôi nghe giống như anh đang chửi tôi thế!”
“Anh mới trăm công nghìn việc đấy!”
“Thực ra, cũng không có chuyện gì…”
“Chỉ là… hai hôm nữa tôi sẽ đến tỉnh thành các anh, tôi nhớ hình như anh từng nói anh ở Long Giang đúng không?”
“Long Giang có xa tỉnh thành không?”
“Nếu tiện thì gặp mặt nhé.”
“Anh đừng hiểu lầm, chỉ là tôi muốn mời anh một bữa cơm. Cảm ơn anh đã bảo vệ tôi khi ở nước ngoài.”
Tần Thiên nhớ đến chuyện mình từng ôm ngôi sao lớn này ở trong ngực khi ở trong căn phòng tối đen của tên cướp ở Anpơ, hơi thở của cô ta gấp gáp, cơ thể mềm mại run rẩy.
Trong lòng hắn, cũng không không khỏi dâng lên một vài gợn sóng.
Dù sao hắn cũng là đàn ông. Hơn nữa, còn là một người đàn ông rất bình thường.
Nhận ra mình lơ đãng, hắn vội chuyển chủ đề nói: “Cô đến tỉnh thành của chúng tôi làm gì?”
Liễu Như Ngọc nói sự thật: “Tôi phải tham dự sinh nhật của một người rất quan trọng với tôi.”
Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Vậy được thôi. Đến lúc đó hẵng nói.”
“Được, cứ quyết định vậy nhé.” Liễu Như Ngọc vội vàng cúp điện thoại, như trút được gánh nặng.
Thậm chí cô ta còn hơi đỏ mặt vì phấn khích.
Ngoài cửa, chị Vinh nữ quản lý đi vào, nhìn thấy cảnh này giống như gặp ma giữa ban ngày.
“Em sao thế?”
“Nói chuyện điện thoại với ai mà phấn khích thành thế kia? Chị nói chứ đại tiểu thư, không phải em đang phát tình đấy chứ?”
Kim đuôi Bọ cạp gào lên, muốn tấn công Tần Thiên trước.
Chỉ có điều, Tần Thiên vừa vung tay lên cô ta đã mềm nhũn ngã xuống. Đôi mắt bất ngờ, cuối cùng người phụ nữ này cũng đã có sự sợ hãi và hối hận khi sắp chết.
Sự sợ hãi với cái chết.
Và, hối hận vì đã xâm phạm Long Quốc phương Đông!
Nếu cho cô ta cơ hội thêm một lần nữa, nếu có ta biết sớm, đối thủ của Long Quốc lại đáng sợ như vậy thì đánh chết cô ta cũng sẽ không đến đây.
Tất cả đều đã kết thúc.
Tần Thiên không định để Kim đuôi Bọ cạp sống, mà tra khảo tung tích của Độc Sư.
Bởi vì có vết xe đổ của Rắn Hổ Mang, hắn biết, Kim đuôi Bọ cạp chắc chắn không biết tung tích của Độc Sư.
Với sự xảo quyệt của Độc Sư, sẽ không tùy tiện tiết lộ tung tích cho những sát thủ liều chết này.
Nhìn điện thoại trên bàn vẫn đang phát sóng cảnh tượng đêm qua, trong mắt Tần Thiên hiện lên vẻ kỳ lạ.
Sở dĩ hắn muốn quay lại quá trình đêm hôm qua là để cho A Phúc mang về cho Phan Mỹ Nhi xem, thực ra chính là cố tình kích thích Phan Mỹ Nhi.
Để cho Phan Mỹ Nhi tận mắt nhìn thấy, những sát thủ mà cô ta thuê với giá năm trăm triệu đã bị giết từng tên một như thế nào.
Hắn không ngờ rắng, video này lại có tác dụng khác.
Khi Kim đuôi Bọ cạp nhìn thấy Phan Mỹ Nhi cầm đoạn video này, cô ta hoàn toàn tin chắc rằng Phan Mỹ Nhi chính là kẻ phản bội.
Tô Tô gọi điện thoại đến, bất lực nói: “Anh đi đâu rồi?”
“Anh mau về đi, nếu anh không về trong nhà sẽ có người chết đấy.”
“Cái gì?!” Tần Thiên giật mình, “Vợ, mau nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Lẽ nào, ngoại trừ Kim đuôi Bọ cạp, đối phương vẫn còn cá lọt lưới? Không nên vậy chứ.
Tô Tô cười nói: “Về rồi nói.”
Nghe thấy tiếng cười này, trái tim của Tần Thiên rốt cuộc cũng yên tâm.
Nhưng hắn vẫn không dám lơ là, vội dặn dò các anh em của nhóm Rồng ở tỉnh thành, phái trực thăng đưa hắn trở về.
Mặt trời lên cao.
Đến khi Tần Thiên về đến Long viên, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không khỏi bật cười.
Hai băng nhóm đứng song song, không ai chịu thua ai, có vẻ như sẽ nổ ra một trận huyết chiến bất cứ lúc nào.
Như Tô Tô nói, nếu hắn không trở về thì thật sự sẽ có người chết.
Nhìn thấy hắn, Tàn Kiếm kích động nói: “Thiếu chủ!”
“Ngài về rồi!”
“Mấy tên này không rõ lai lịch, muốn xâm nhập vào Long viên. Vì sự an toàn, chúng tôi đã ngăn chúng lại!”
Thôi Minh, Quỷ Vô Thương, Thiết Ngưng Sương và những người khác ở phía sau Tàn Kiếm, đều rất tức giận.
Bởi vì, họ chưa từng gặp ai kiêu ngạo đến vậy.
“Thiếu chủ?” Nghe lời Tàn Kiếm nói, vẻ mặt Lãnh Phong kỳ lạ.
“Tần tiên sinh, họ là…”
Tần Thiên không vui nói: “Sao các người đến đây!”
Lãnh Phong hành lễ, lớn tiếng nói: “Phụng mệnh của Cẩu Vương chúng tôi!
“Anh ta nói, lúc trước chúng tôi cứu viện không hết mình cho nên đuổi chúng tôi khỏi công ty. Giao trách nhiệm cho chúng tôi đến tìm Tần tiên sinh, để ngài xử lý.”
“Tần tiên sinh, đây là điện thoại của anh Cẩu.”
Nói xong, Lãnh Phong đưa đến thoại đến trước mặt Tần Thiên.
Tần Thiên để điện thoại bên tai, nói: “Nhị Cẩu, muốn làm gì?”
Trần Nhị Cẩu cười nói: “Lão đại, sau khi gặp được anh em đã có một quyết định. Chỉ có điều, lúc đó đám nhóc Lãnh Phong còn có vài việc chưa bàn giao.”
“Hơn nữa, sợ anh từ chối. Cho nên em không lập tức nói cho anh biết.”
“Bây giờ, công việc của họ đã bàn giao xong. Em đưa họ đến cho anh, anh xem rồi làm đi.”
“Đã nói rồi đấy nhé. Nếu anh không nhận thì để cho họ tự sinh tự diệt đi.”
“Dưới trướng Thiên Thuẫn em, đã không có chỗ của họ nữa rồi!”
Tần Thiên mỉm cười.
Hắn biết, Trần Nhị Cẩu giao đội hành động đặc biệt dưới trướng cũng xem như là nhóm người có trình độ cao nhất trong an ninh Thiên Thuẫn cho mình.
Nói trắng ra là bởi vì cậu ta quan tâm mình, cho nên lo lắng cho sự an toàn của mình.
Xét theo một vài chuyện xảy ra trước đây, Tần Thiên cảm thấy rằng sự xuất hiện của nhóm người Lãnh Phong đúng lúc bù đắp cho lỗ hổng về mặt an ninh.
Long viên rộng lớn, cần gấp bảo vệ chuyên nghiệp.
Hắn không muốn xảy ra chuyện giống như đêm qua Kim đuôi Bọ Cạp xâm nhập thêm lần nữa.
Có thể nói, đêm hôm qua, chỉ cần hắn trở về muộn vài giây thì tất cả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
Cho nên, hắn lựa chọn chấp nhận ý tốt của Trần Nhị Cẩu.
“Nhị Cẩu, cảm ơn cậu.” Hắn thấp giọng nói.
Trần Nhị Cẩu lớn tiếng nói: “Lão đại, anh nói vậy là vả mặt em sao?!”
“An ninh Thiên Thuẫn phụ trách bảo vệ tất cả sản nghiệp dưới trướng Thần Vương Điện. Bây giờ, công ty của chị dâu cũng thuộc Thần Vương Điện nhỉ.”
“Cho nên, cử người bảo vệ cũng là trách nhiệm của Trần Nhị Cẩu em.”
“Ha ha ha ha!”
“Từ nay về sau, bên cạnh lão đại anh cũng có người của em. Tên Nhiếp Thanh Viễn kia sẽ không có tư cách khoe khoang với em!”
“Cái đó lão đại, phiền anh hỏi một chút, chuyện chị dâu giới thiệu bạn thân cho em thế nào rồi?”
Tần Thiên không vui nói: “Chỉ có một người ly dị có con. Nếu cậu đồng ý thì chuyện gì cũng dễ nói, nếu không đồng ý thì cút!”
Sợ Trần Nhị Cẩu lải nhải không ngừng, Tần Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
“Thiếu chủ, hóa ra là người của mình à. Xem ra là tôi quá căng thẳng rồi.” Tàn Kiếm hơi ngại ngùng cười nói.
Tần Thiên nghiêm túc nói: “Chú Tàn, cháu biết các anh em đều lo lắng cho cháu.”
“Cảm ơn mọi người.”
“Bây giờ, cháu chính thức giới thiệu một chút.”
“Vị này là Lãnh Phong. Tướng quân đắc lực dưới trướng Cẩu Thiên Vương của Thần Vương Điện cháu. Lần này đến đây là để bảo vệ sự an toàn của cháu.”
“Lãnh Phong, vị này là một trong tứ đại quỷ sai của Diêm Vương Điện, Tàn Kiếm.”
“Các anh em khác, bây giờ đều là thành viên của Thiên Phạt.”
Nghe giới thiệu xong, Lãnh Phong cũng ngạc nhiên.
Đối với tên tuổi của Diêm Vương Điện, anh ta đã như sấm bên tai.
Huống chi, ông lão tàn tật trước mặt này lại là một trong tứ đại quỷ sai!
Đó là nguyên lão duy nhất còn lại!
Anh ta hành lễ, cung kính lẫn hổ thẹn nói: “Tàn lão tiền bối, là vãn bối vô lễ, mong ngài tha thứ!”
Tàn Kiếm bật cười ha ha.
“Quả nhiên là những người tài năng xuất hiện từ thế hệ này sang thế hệ khác, thế hệ mới thay thế thệ hệ cũ.”
“Mọi người đã là thuộc của Thần Vương Điện thì chúng ta đều là người một nhà.”
“Người anh em, tôi thích tính cách của cậu. Có cơ hội thì đến sơn trang Mãnh Thú chơi nhé.”
“Thiếu chủ, chúng tôi cáo từ trước.”
Nhìn Tàn Kiếm và những người khác rời đi, Lãnh Phong không nhịn được nói: “Anh Thiên, sơn trang Mãnh Thú là nơi nào?”
“Rất vui sao?”
Trong mắt Tần Thiên lộ ra nụ cười không thể che giấu.
Hắn nghiêm túc nói: “Ừm, rất vui!”
“Lãnh Phong, có cơ hội có thể dẫn anh em đến đó chơi.”
Lãnh Phong hô to lần nữa: “Tuân mệnh!”
“Lãnh Phong dẫn theo tiểu đội Cô Lang, báo cáo với anh Thiên!”
Tần Thiên muốn nói gì đó, nhưng Tô Tô và Dương Ngọc Lan ở phía xa, một người xách ấm nước một người cầm ly trà, vội vàng chạy đến.
“Tần Thiên, sao nhóm người kia đi rồi?”
“Bận rộn cả buổi, ở lại uống ly nước đã!”
Tần Thiên dở khóc dở cười.
Tô Tô thấp giọng nói: “Mặc dù những người đó rất hung dữ, nhưng em nhìn ra được họ đều vì anh.”
“Hơn nữa em gái Ngưng Sương cũng ở trong đó. Họ đều là đồ đệ của anh à?”
“Em đã nói, mọi người đều là người một nhà.”
“Nhưng cho dù nói thế nào thì Lãnh Phong và họ đều không nghe em. Đều nghi ngờ đối phương là người xấu.”
“Cuối cùng thì anh cũng trở về.”
“Nếu không thật sự sẽ đánh nhau đấy.”
Dương Ngọc Lan cũng vội nói: “Đúng rồi Tần Thiên, họ là ai vậy?”
Tần Thiên cười nói: “Mẹ, họ đều là những người bạn trong giang hồ của con. Bây giờ không sao rồi.”
“Chào chị dâu.” Lãnh Phong nhìn Tô Tô, cười toe toét.
Họ cũng xem như là người quen cũ. Lúc ở Milan, chính Lãnh Phong dẫn người bảo vệ Tô Tô đến triển lãm sắc đẹp nhận giải thưởng.
Ấn tượng của Tô Tô với nhóm người Lãnh Phong rất tốt.
Chương 160 Xin hãy chặt đầu tôi
Bị gọi chị dâu trước mọi người, Tô Tô vừa ngại ngùng vừa buồn cười.
Cô hờn dỗi nói với Tần Thiên: “Nhị Cẩu phái những người này đến là có ý gì?”
Tần Thiên cười nói: “Nhị Cẩu nói, sợ em không giới thiệu bạn thân cho cậu ta nên phái thuộc hạ đến để canh chừng em.”
Tô Tô phụt cười, nói: “Nói với Nhị Cẩu, em chỉ có một người bạn thân chính là Cung Lệ.”
“Ly dị có con. Cậu ta muốn thì yêu, không muốn thì thôi.”
Thần Thiên vội cười nói: “Thật trùng hợp, vừa rồi anh cũng trả lời cậu ta như vậy.”
“Vợ, thực ra em không cần để ý cậu ta đâu. Tên này rất lăng nhăng, không phải một loại người với anh.”
Tô Tô trừng mắt nhìn Tần Thiên, không nhịn được cười nói: “Em chưa từng thấy ai mặt dạn mày dày như vậy!”
“Được rồi, không nói với anh nữa. Anh tiếp đãi Lãnh Phong và các anh em nhé.”
“Em phải đi công ty, hôm nay phải nói rõ chi tiết về hợp đồng và quy trình tiếp theo với quản lý của Mục Phi Phi.”
Lâm Tước đến đón, Tô Tô vội vã lên xe rời đi.
Dương Ngọc Lan bận việc cung cấp của tập đoàn y tế nên cũng đi làm.
Sắc mặt Tần Thiên trở nên nghiêm trọng. Tô Tô và Dương Ngọc Lan hoàn toàn không biết rằng, đêm hôm qua trong giấc ngủ thực ra họ đã đi qua cánh cửa địa ngục.
Tần Thiên quyết không cho phép xảy ra chuyện này thêm lần nào nữa.
Hắn trầm giọng nói: “Lãnh Phong, bắt đầu từ bây giờ, sự an toàn của Long viên này và người nhà tôi đều giao cho cậu và các anh em của tiểu đội Cô Lang.”
“Tôi không muốn xảy ra bất cứ bất trắc nào. Cậu hiểu chứ?”
Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang, tâm trạng cùng lúc rét lạnh.
Họ nghiêm túc nói: “Xin tiên sinh yên tâm!”
“Bắt đầu từ bây giờ, nếu phu nhân có bất cứ bất trắc nào, xin hãy chặt đầu tôi!”
Tần Thiên gật đầu. Hắn vẫn rất tin tưởng vào lòng trung thành và năng lực của Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang.
Phải biết rằng, cho dù ở an ninh Thiên Thuẫn họ cũng thuộc về sự tồn tại siêu nhiên. Những nhiệm vụ bảo vệ thi hành thường là những nhân vật quan trọng trong giới chính trị của mọi quốc gia.
Lãnh Phong vung tay: “Nghe lệnh của tôi!”
“Lão lục, cậu đi công ty của phu nhân, chịu trách nhiệm toàn bộ công tác bảo vệ!”
“Lão tứ, cậu liên lạc với tài xế của phu nhân, chắc chắn tất cả các vấn đề an ninh cho phu nhân khi ra ngoài, không được xảy ra sai sót.”
“Những người khác, lập tức tiến hành bố trí Long viên. Tất cả ngóc ngách bên trong và tất cả đội ngũ nhân viên đều phải kiểm tra kỹ càng, tìm hiểu tận gốc rể, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.”
“Những bước tường cao xung quanh và nội bộ Long viên, không được để lại góc chết nào, lắp camera giám sát xung quanh.”
“Những người khác, để lại hai người ở cổng. Còn lại đi theo tôi đến phòng giám sát tổng!”
“Rõ!” Nghe lệnh của Lãnh Phong, tiểu đội Cô Lang tuân theo, nhanh chóng tiến hành hành động.
Tần Thiên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Với sự gia nhập của đội này, sau này cho dù là công ty hay ở nhà, hoặc là Tô Tô ra ngoài cũng có thể đảm bảo không có sai sót.”
Hắn cũng có thể yên tâm.
Và cùng lúc này.
Tỉnh thành, biệt thự của Phan Mỹ Nhi.
Bởi vì gọi điện thoại cho Phan Mỹ Nhi không được, lo lắng sẽ có chuyện bất trắc gì đó xảy ra nên Phan Hổ vội vàng chạy đến, thì bị cảnh tượng trước mắt khiến cho choáng váng.
Phan Mỹ Nhi chảy hết máu, trần truồng nằm trong vũng máu.
Cả căn biệt thự, kể cả mười mấy vệ sĩ chuyên nghiệp không còn ai sống sót.
Quá thảm khốc!
Đường đường là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Phan, là người hô mưa gọi gió ở tỉnh thành lại có kết cục như thế này.
Phan Hổ bị sốc, biết chuyện này quá lớn, hắn ta không gánh vác nổi nên lập tức gọi điện thoại cho Phan Long người đứng đầu gia tộc trong tương lai.
“Cô ta là ai?” Mặt Phan Long không cảm xúc. Sau khi kiểm tra chi tiết, hắn chỉ vào xác Kim đuôi Bọ cạp hỏi.
Phan Hổ biết không giấu được, nên nói ra chuyện Phan Mỹ Nhi tự mình liên lạc với tổ chức Rắn Hổ Mang ở nước ngoài.
Theo suy đoán, rất có thể người phụ nữ này chính là thành viên của tổ chức Rắn Hổ Mang.
Phan Long nhíu mày thật sâu.
Là Tần Thiên ra tay sao? Hắn ta hơi khó tin.
“Nhị công tử, trên điện thoại có một video!” Một thuộc hạ phát hiện ra chiếc điện thoại kia, vội vàng đưa cho Phan Long.
Sau khi xem xong, Phan Long và Phan Hổ đồng thời thay đổi sắc mặt.
Phan Hổ kêu lên: “Là bọn chúng!”
“Tiểu đội Thiên Phạt, thay trời trừng phạt!”
“Chính là bọn chúng, xông vào biệt thự của em, ra tay với tổ chức Bọ cạp Thái!”
Xem đến cuối cùng, đích thân Tần Thiên lộ diện, những lời nói với Phan Mỹ Nhi cùng lúc khiến cho hai anh em ớn lạnh cũng giận tím mặt.
“Quả nhiên là Tần Thiên!”
“Chết tiệt, rốt cuộc hắn lôi kéo được những cao thủ này từ đâu!”
Phan Long nghiến răng.
Phan Hổ nuốt nước miếng, nói: “Anh hai, bây giờ nên làm thế nào?”
“Chuyện của chị Mỹ Nhi, có nên để cho ba biết không?”
Phan Long thở dài: “Chuyện lớn như vậy, muốn giấu cũng giấu không được. A Hổ, đi cùng anh đến gặp ba đi.”
“Các ngươi, thu dọn thi thể của tiểu thư, theo ta đi gặp chủ nhân.”
“Còn những người khác đốt cháy cùng với căn biệt thự này đi.”
Nhà cũ của nhà họ Phan.
Phan Hữu Chí, chủ nhân của nhà họ Phan. Người trí dũng kiệt xuất tay trắng dựng nên cơ đồ, bây giờ là một trong bốn gia tộc lớn của tỉnh thành, nhìn xác của con gái im lặng rất lâu.
Trên mặt ông ta không có bất cứ cảm xúc nào.
Nhưng, vô hình trung với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cả người đã già đi không dưới mười tuổi.
Phan Long và Phan Hổ bên cạnh như thể đang đi trên lớp băng mỏng, như ngồi trên chông, không dám nói một câu.
Người trí dũng kiệt xuất tuy đã già nhưng mưu mô khó lường.
Rất lâu sau, Phan Hữu Chí kéo tẩm vải trắng lên che mặt Phan Mỹ Nhi.
Ông ta nhìn Phan Long, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, con là anh hai định làm thế nào?”
Phan Long giật mình, vội nói: “Chuyện này, con cũng có trách nhiệm. Con sẽ dốc hết sức trả thù cho em gái.”
“Nhưng, sắp đến sinh nhật của ông cụ An. Xin ba hãy nêu hành động cụ thể!”
“Ừm.” Phan Hữu Chí gật đầu, nói: “Bây giờ, ta có ba yêu cầu với con.”
“Đầu tiên, sắp sinh nhậtt ông cụ An Quốc. Trong buổi tiệc sẽ quyết định bố cục tiếp theo của tỉnh thành.”
“Cho nên, cho dù con có bất cứ hành động nào cũng không được ảnh hưởng đến nhà họ Phan chúng ta.”
“Thứ hai.”
“Con đường làm quan của anh cả con đang thuận lợi, năm nay hứa hẹn sẽ tiến thêm một bước. Những năm này, chúng ta đã cố ý phai nhạt quan hệ của nó với gia đình chính là để không gây trở ngại cho nó vào thời điểm quan trọng.”
“Cho nên, con không được ảnh hưởng con đường làm quan của anh cả con.”
“Thứ ba…”
Trong mắt Phan Quốc Chí hiên lên vẻ tàn nhẫn. Người trí dũng kiệt xuất rung chuyển trời đất nửa đời người này, cuối cùng cũng không nuốt xuống được cơn giận này.
“Lúc chôn cất em gái con, ta hi vọng có thể nhìn thấy đầu của Tần Thiên.”
“Ta chỉ có ba yêu cầu này, còn lại, con đi làm đi.”
“Ta trao quyền cho con, có thể sử dụng tất cả các tài nguyên và mối quan hệ của nhà họ Phan.”
“A Long, ta đặt kỳ vọng cao vào con. Trận chiến này không chỉ là để trả thù cho em gái con mà còn liên quan đến niềm kiêu hãnh của nhà họ Phan chúng ta.”
“Và, liệu con có thể thuận lợi quản lý nhà họ Phan trong tương lai hay không.”
“Ta hi vọng, con sẽ không để cho ta thất vọng.”
Phan Long sợ hãi nói: “Vâng, ba!”
“Con đi sắp xếp ngay lập tức, chắc chắn sẽ không để cho ba thất vọng!”
Chương 161 Trời cũng giúp ta
Rời khỏi nhà cũ, Phan Long nơm nớp lo sợ.
“Anh hai, anh quyết định làm thế nào?” Phan Hổ lo lắng hỏi.
Phan Long thở dài, nói: “A Hổ, ba cho phép anh có thể sử dụng tất cả sức mạnh của nhà họ Phan để đối phó Tần Thiên.”
“Theo như thường lệ, chỉ một mình Tần Thiên hoàn toàn không đáng lo lắng. Đích thân anh sẽ dẫn người giết đến Long Giang, cũng sẽ lấy đầu của hắn.”
“Nhưng, hai điều giao ước trước đây với ba quả thực khiến cho anh khó xử lý.”
“Bây giờ chúng ta đã biết, Tần Thiên không phải một mình, bên cạnh hắn cũng có vài cao thủ liều chết.”
“Một khi đánh nhau, nhà họ Phan chúng ta sẽ có tổn thất gì, hoặc là nói, ầm ĩ ra tiếng động quá lớn sẽ không thể không ảnh hưởng đến sinh nhật của ông cụ An và con đường làm quan của anh cả.”
”Xem ra mọi chuyện vẫn phải bàn tính lâu dài.”
Phan Hổ gật đầu, nói: “Em hiểu!”
“Anh hai, em lập tức phái thêm người đi Long Giang nghe ngóng tin tức.”
“Hi vọng có thể tìm được cơ hội thích hợp, giết chết Tần Thiên trong một lần hành động.”
Chuyện đã đến nước này, Phan Long chỉ có thể gật đầu.
“Đồng thời, gửi tin cho năm cao thủ trong nhà chúng ta. Bảo họ tập hợp đầy đủ ở Long Giang với tốc độ nhanh nhất.”
Phan Hổ ngạc nhiên, nói: “Anh hai, anh muốn sử dụng ngũ đại cao thủ kia?”
Phan Long lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Chúng ta tốn nhiều tiền nuôi chúng như vậy, bây giờ là lúc để chúng báo đáp.”
“Ngũ đại cao thủ ra mặt, anh không tin họ Tần còn có thể nổi lên gợn sóng.”
“Vâng anh hai, em lập tức sắp xếp!”
Nói xong, Phan Hổ ra lệnh cho thuộc hạ đẩy hắn ta rời đi.
Lúc này, quản gia theo sát bên cạnh giúp đỡ Phan Long vội vàng đi vào, mỉm cười nói: “Nhị công tử, tiểu thư Mục Phi Phi gọi điện đến muốn nói chuyện với ngài.”
Phan Long đang phiền lòng, không vui nói: “Cô ta tìm tôi có thể có chuyện gì? Ông nói với cô ta tôi đang bận, không rãnh.”
Kiểu sao nữ như Mục Phi Phi, ở trong mắt người bình thường là người cao không thể với.
Nhưng, ở trong mắt siêu cấp phú nhị đại như Phan Long hoàn toàn không hiếm lạ gì. Hắn ta có thể tùy tiện gọi là đến ngay, vẫy là đi.
Trên thực tế, sau khi quen biết trong một buổi tiệc cao cấp, Mục Phi Phi biết thân phận của Phan Long đã bắt đầu theo đuổi hắn ta một cách cuồng nhiệt.
Thậm chí còn bày tỏ, chỉ cần Phan Long đồng ý cưới mình thì cô ta sẽ rút lui khỏi giới giải trí, yên tâm làm một bà chủ giàu có chăm sóc chồng và nuôi dạy con cái.
Phan Long luôn không đồng ý Mục Phi Phi.
Ít nhất là cho đến bây giờ, đối với hắn ta Mục Phi Phi chỉ là một công cụ để giải trí.
Thời điểm bây giờ, nhà họ Phan mây đen dày đặc, hắn ta làm gì có tâm trạng để đối phó với Mục Phi Phi
Quản gia nhận được lợi ích của Mục Phi Phi, lại lần nữa mỉm cười nói: “Mục tiểu thư nói, hai ngày nữa cô ấy sẽ có một buổi lễ ký kết hợp đồng ở chỗ chúng ta.”
“Dường như là trở thành người phát ngôn cho một hãng mỹ phẩm nào đó.”
“Cô ấy nói, nếu thiếu gia rãnh thì cô ấy có thể bay đến trước ở cùng thiếu gia.”
“Đồng thời, còn chuẩn bị quà cho thiếu gia.”
Phan Long lạnh lùng cười nói: “Với địa vị của cô ta, làm sao sẽ chạy đến chỗ chúng ta ký hợp đồng, còn không phải là cố ý tiếp cận tôi.”
“Cũng xem như cô ta có lòng.”
“Ông nói với cô ta, trước mắt tôi có việc quan trọng phải xử lý, quả thực không có tâm trạng. Cô ta làm việc của cô ta đừng đến tìm tôi.”
“Vâng.” Quản gia chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Phan Hổ bên cạnh không nhịn được nói: “Mục Phi Phi trở thành người phát ngôn của hãng mỹ phẩm nào? Nhãn hiệu bình thường không thể mời được cô ta nhỉ.”
“Theo như tôi biết, tỉnh chúng ta dường như không có nhãn hiệu nào lớn cả.”
Quản gia suy nghĩ một chút, cười nói: “Tôi nhớ ra rồi, tên là Tô Ngọc Cao.”
“Dường như là sản phẩm mới của một xí nghiệp ở Long Giang chúng ta, nghe nói đã đạt được giải thưởng lớn gì đó ở quốc tế. Cho nên Mục Phi Phi tiểu thư mới hạ mình đồng ý.”
Tô Ngọc Cao!
Nghe thấy cái tên này, Phan Hổ và Phan Long cùng thay đổi sắc mặt.
Phan Hổ kích động nói: “Anh hai, là công ty của vợ Tần Thiên!”
“Em nhớ ra rồi!”
“Để trả thù Tần Thiên và người phụ nữ này, trước đây chị Mỹ Nhi đã từng dùng một vài quan hệ, cắt đứt kênh phân phối của họ.”
“Không ngờ, họ lại tìm đến Mục Phi Phi làm người phát ngôn, còn muốn đến tỉnh thành mở họp báo!”
Phan Long cũng kích động nói: “Cái gọi là giải thưởng lớn, chính là giải thưởng họ nhận được khi đi triển lãm sắc đẹp quốc tế ở Milan!”
“Nhanh, thông báo cho Mục Phi Phi, nói rằng tôi rất nhớ cô ta. Bảo cô ta mau chóng bay đến gặp tôi!”
“Vâng!” Quản gia vội vàng rời đi.
Phan Long cảm thấy, dường như mình đã nắm bắt được cơ hội.
Nói ra, hắn ta và Phan Mỹ Nhi thậm chí là Tiết Nhân đã chết, ngòi nổ của tất cả mọi chuyện có thể có những chuyện này đều là vì người phụ nữ tên Tô Tô này gây ra.
Bây giờ muốn đối phó Tần Thiên, vẫn phải bắt đầu ra tay từ Tô Tô. Nhất định sẽ khiến cho Tần Thiên khó chịu hơn là tự tay giết Tần Thiên.
Hủy diệt Tô Tô trước rồi lại hủy diệt Tần Thiên, thì em gái đã chết cũng có thể nhắm mắt.
“Trời cũng giúp ta!”
“Thật sự là trời cũng giúp ta mà!”
Hắn ta không nhịn được bật cười ha ha.
Long Giang.
Tần Thiên rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Liễu Thanh. Hắn không khỏi có chút nghi ngờ.
Hắn biết, người phụ nữ mạnh mẽ đến từ tư bản Thiên Phú này, trong lòng luôn có vài thành kiến với mình. Bình thường rất ít khi nói chuyện với mình.
Sao lại chủ động gọi điện thoại đến đây?
“Liễu tổng, có chuyện gì.” Anh bắt máy, nhàn nhạt nói.
Trong điện thoại giọng của Liễu Thanh trầm thấp, trông có vẻ lo lắng, nói: “Là chuyện ký hợp đồng người phát ngôn với Mục Phi Phi.”
“Ồ?” Tần Thiên nhướng mày: “Có gì khó khăn sao?”
“Tôi nghe Tô Tô nói, không phải đã bàn bạc tương đối rồi sao.”
Liễu Thanh nói: “Bàn bạc tương đối rồi. Nhưng, bây giờ có một biến số.”
“Vốn, chúng tôi muốn mời Mục Phi Phi đến công ty chúng tôi ký hợp đồng, tham quan nhà máy và nhà kho, đồng thời biến những điều này thành điểm nhấn của buổi họp báo.”
“Ban đầu, Mục Phi Phi cũng đồng ý.”
“Nhưng đột nhiên cô ta thông báo với người quản lý, tạm thời giở quẻ. Muốn tổ chức buổi họp báo ký hợp đồng ở tỉnh thành.”
“Lý do là, Long Giang quá nhỏ bé không xứng với địa vị của cô ta.”
Tần Thiên cười nói: “Điều này cũng có thể hiểu được. Dù sao cũng là ngôi sao, phải dựa vào địa vị để kiếm sống.”
“Cô là thấy đi tỉnh thành có vấn đề gì sao?”
Liễu Thanh nói: “Mục Phi Phi đơn phương đặt địa điểm tổ chức họp báo ký kết hợp đồng ở khách sạn Kiệt Long. Hơn nữa còn yêu cầu chúng tôi phải tổ chức buổi tiệc chào mừng cô ta vào tối ngày hôm trước.”
“Những người tham gia sẽ do cô ta mời. Chi phí cụ thể sẽ do chúng ta chi trả.”
“Những điều này đều không quan trọng. Tần tiên sinh, chắc anh không quên khách sạn Kiệt Long chứ?”
Nụ cười trên mặt Tần Thiên biến mất, trông có vẻ thâm sâu khó dò.
Hắn thấp giọng nói: “Sản nghiệp của nhà họ Phan.”
“Đúng.” Liễu Thanh trầm giọng nói: “Trước đây không lâu, Phan Mỹ Nhi đã đến làm ầm lên, trực tiếp cắt đứt kênh phân phối của chúng ta.”
“Mặc dù trong khoảng thời gian này trời yên biển lặng, nhưng chúng ta chủ động đưa đến cửa tôi sợ cô ta sẽ nhảy ra làm loạn.”
“Chủ tịch Tô không biết những chuyện này, khăng khăng đồng ý với yêu cầu này của Mục Phi Phi. Tôi khuyên không được.”
“Tần tiên sinh, ngài xem có phải ngài nên đích thân khuyên phu nhân một chút không?”
“Buổi họp báo lần này vô cùng quan trọng với công ty, tuyệt đối không thể có bất cứ bất trắc nào.”
Chương 162 Còn nhớ tôi không
Lần đó, Phan Mỹ Nhi dẫn người xông vào công ty, vênh váo hung hăng không ai bì nổi.
Một cú điện thoại đã cắt đứt tất cả các kênh phân phối đã bàn xong, khiến cho sự cố gắng của Liễu Thanh và Tô Tô trở nên vô ích.
Chuyện này, đã để lại cho họ bóng ma rất lớn.
Đến bây giờ nói đến Phan Mỹ Nhi và nhà họ Phan, trong lòng họ vẫn còn sợ hãi.
Lần này, nhờ vào sự nổi tiếng và lưu lượng của Mục Phi Phi, phá vỡ phong tỏa của Phan Mỹ Nhi và nhà họ Phan là cách làm duy nhất của họ.
Nhưng, cụ thể có thể đạt được hiệu quả mong đợi hay không thì cũng chưa hoàn toàn nắm chắc.
Thời điểm này, tổ chức họp báo ở khách sạn Kiệt Long chẳng khác nào dâng đến tận cửa, cũng khó trách Liễu Thanh sẽ căng thẳng như vậy.
Chỉ là cô ta và Tô Tô không biết, từ sau khi Phan Mỹ Nhi đến gây rối, khoảng thời gian này trông có vẻ yên ổn nhưng đằng sau đó lại xảy ra những chuyện chấn động ra sao.
Tổ chức Bọ cạp Thái, tổ chức Chim Ưng và gần đây nhất là tổ chức Rắn Hổ Mang.
Tất cả đều là những nhóm sát thủ hàng đầu nổi tiếng thế giới.
Có thể nói, chỉ cần bất cẩn một chút thì Tần Thiên đã chết rất nhiều lần.
May mà, tất cả đối thủ đều đã chết. Mà hắn, vẫn sống rất tốt.
“Tiên sinh, sao ngài không nói chuyện?”
“Lẽ nào, ngài cũng không có cách nào thuyết phục Tô Tô sao? Hay là, nói cho cô ấy biết chân tướng đi.”
“Nói khách sạn Kiệt Long là sản nghiệp của nhà họ Phan, đến lúc ấy chắc chắn Phan Mỹ Nhi sẽ đến quấy rối.”
Thấy Tần Thiên không nói chuyện, Liễu Thanh hơi sốt ruột.
Tần Thiên cười nói: “Không cần đâu.”
“Làm theo yêu cầu của Mục Phi Phi đi.”
“Yên tâm. Phan Mỹ Nhi mãi mãi sẽ không xuất hiện nữa đâu.”
“Còn nhà họ Phan…”
Trong mắt Tần Thiên dâng lên sát khí: “Hi vọng họ có thể tự giải quyết ổn thỏa.”
Liễu Thanh im lặng một lúc, nói: “Được.”
Cô ta biết, Tần Thiên biết rõ có nguy hiểm vẫn muốn làm như thế này, chắc chắn đã có chuẩn bị chu đáo.
Đã như thế, cô ta cũng không cần phải kiên trì nữa.
Suy cho cùng, mặc dù cô ta là tổng giám đốc nhưng rốt cuộc cũng là người ngoài.
Nói trắng ra, suy cho cùng thì tập đoàn Tô Ngọc cũng là của Tô Tô và Tần Thiên. Cô ta chỉ là một người làm thuê.
Cúp điện thoại, sắc mặt Tần Thiên u ám đến đáng sợ.
Phan Mỹ Nhi đã chết, Tần Thiên không lo cô ta sẽ nhảy ra làm loạn.
Nhưng, còn một người khác mới là người khiến cho Tần Thiên thực sự quan tâm.
Đó chính là, Phan Long!
Khách sạn Kiệt Long là khách sạn năm sao sang trọng nhất tỉnh thành. Mục Phi Phi chọn địa điểm ở nơi đó, không có gì đáng trách.
Nhưng, đến lúc đó có gặp Phan Long hay không?
Mặc dù Tô Tô không biết cái tên này, nhưng, chỉ cần nhìn thấy Phan Long chắc chắn sẽ nhận ra.
Bình thường mọi người đều cố ý không nhắc đến chuyện năm năm trước,.
Nhưng Tần Thiên biết, đó chính là một vết sẹo rất sâu, khắc sâu ở trong lòng Tô Tô.
Thậm chí có vài lần trong đêm, Tần Thiên đang thiền ở trong phòng cũng có thể nghe thấy Tô Tô phòng bên cạnh giật mình tỉnh dậy trong giấc mơ.
Ngoài mặt có vẻ như cô đã quên chuyện đó.
Nhưng, chuyện đó đã trở thành cơn ác mộng vẫn đang hành hạ cô.
Con ác quỷ đó, suýt chút nữa đã cưỡng hiếp cô.
Mặc dù cô đã nhảy xuống, giữ gìn được sự trong sạch. Nhưng, lại bị liệt trên xe đủ năm năm!
Tinh thần cũng xuất hiện vấn đề.
Dẫn đến trong năm năm ấy, ăn uống đi tiêu đi tiểu đều không biết, chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc của Dương Lan Ngọc.
Kiểu áp bức và lăng nhục này, quả thực không dám nhớ lại.
Tần Thiên tin rằng, chuyện đó và ác quỷ kia nhất định là người mà cả đời này Tô Tô cũng không muốn nhớ lại và không muốn nhìn thấy nhất.
Nếu lúc này nhìn thấy Phan Long, có phải cô sẽ không chịu nổi không?
Đây mới là điều Tần Thiên lo lắng nhất.
Nhưng, có những chuyện chỉ có thể đối mặt. Chỉ có thể giải quyết trực tiếp thì mới có thể thật sự buông xuống.
Trốn tránh, mãi mãi không có tác dụng.
Gần như hắn có thể biết trước rằng, đến lúc ấy Tô Tô chắc chắn sẽ bị kích thích mạnh. Nhưng, hắn cũng chỉ có thể cứng rắn làm như thế.
Hắn muốn để cho Tô Tô, thật sự thoát ra khỏi cơn ác mộng đó.
Hơn nữa, Phan Long đã sống quá lâu rồi.
Lãnh Phong đi vào xin ý kiến “Anh Thiên, ngày mai chị dâu sẽ đi tỉnh thành, vào ở khách sạn Kiệt Long.”
“Buổi tối, tổ chức một buổi tiệc chào đón ngôi sao ở khách sạn.”
“Ngày kia, sẽ tham dự buổi họp báo lễ ký kết hợp đồng ở khách sạn.”
“Chuyện này, ngài biết không?”
Tần Thiên gật đầu, mặt không cảm xúc nói: “Cậu đi sắp xếp đi.”
“Đến lúc ấy, tôi cũng sẽ cùng đi.”
“Rõ!” Lãnh Phong xoay người rời đi.
Tần Thiên không biết đã gặp qua biết bao nhiêu sát thủ đáng sợ hơn Phan Long gấp trăm lần. Nhưng lần này, không biết tại sao lòng dạ hắn lại có chút rối bời.
Lúc này, điện thoại lại lần nữa vang lên, là một dãy số lạ chưa từng thấy.
Hắn nhíu mày, trực tiếp cúp điện thoại.
Không ngờ sẽ bị cúp điện thoại, mà đối phương là một người đàn ông, Liễu Như Ngọc cầm điện thoại, rất lâu cũng không có phản ứng.
Cô ta tức giận đến mức muốn đập nát điện thoại.
Nhưng nghiến răng, cuối cùng vẫn dè dặt gửi đi một tin nhắn.
Nghe thấy âm thanh, Tần Thiên tiện tay mở ra xem.
Vẫn là dãy số xa lạ vừa rồi: Tần tiên sinh, còn nhớ tôi không?
Hả?
Tần Thiên trả lời: Cô là?
Đối phương: Liễu Tiểu Hoa.
Liễu Tiểu Hoa? Tần Thiên sững sờ một chút, sau đó không nhịn được bật cười.
Nhớ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ với ngôi sao lớn này lúc ở Ý.
Hắn có ấn tượng tốt với Liễu Như Ngọc. Khi Tô Tô và Liễu Thanh quyết định tìm Mục Phi Phi làm người phát ngôn, hắn còn từng giới thiệu Liễu Như Ngọc.
Theo ý kiến của Tô Tô và Liễu Thanh, thì địa vị của Liễu Như Ngọc còn cao hơn Mục Phi Phi nhiều.
Chỉ có điều, Liễu Như Ngọc không bao giờ nhận trở thành người phát ngôn thương mại, nên Tần Thiên mới từ bỏ suy nghĩ này.
Hắn trực tiếp gọi điện thoại lại, nói: “Ngôi sao lớn, cô tìm tôi có việc sao?”
Lại lần nữa nghe thấy giọng nói từ tính mà trầm thấp này, không biết tại sao trong lòng Liễu Như Ngọc lại có chút hỗn loạn.
Cô ta nhớ đến những chuyện đã xảy ra khi ở cùng với Tần Thiên, đỏ mặt nói: “Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao?”
“Sao thế, có phải quấy rầy anh tán gái rồi không.”
Tần Thiên cười nói: “Làm gì có.”
“Chỉ là tôi cảm thấy, một ngôi sao lớn trăm công nghìn việc như cô có thể nhớ điện thoại cho một người bình thường như tôi, có hơi bất thường.”
Liễu Như Ngọc xì một tiếng, nói: “Sao tôi nghe giống như anh đang chửi tôi thế!”
“Anh mới trăm công nghìn việc đấy!”
“Thực ra, cũng không có chuyện gì…”
“Chỉ là… hai hôm nữa tôi sẽ đến tỉnh thành các anh, tôi nhớ hình như anh từng nói anh ở Long Giang đúng không?”
“Long Giang có xa tỉnh thành không?”
“Nếu tiện thì gặp mặt nhé.”
“Anh đừng hiểu lầm, chỉ là tôi muốn mời anh một bữa cơm. Cảm ơn anh đã bảo vệ tôi khi ở nước ngoài.”
Tần Thiên nhớ đến chuyện mình từng ôm ngôi sao lớn này ở trong ngực khi ở trong căn phòng tối đen của tên cướp ở Anpơ, hơi thở của cô ta gấp gáp, cơ thể mềm mại run rẩy.
Trong lòng hắn, cũng không không khỏi dâng lên một vài gợn sóng.
Dù sao hắn cũng là đàn ông. Hơn nữa, còn là một người đàn ông rất bình thường.
Nhận ra mình lơ đãng, hắn vội chuyển chủ đề nói: “Cô đến tỉnh thành của chúng tôi làm gì?”
Liễu Như Ngọc nói sự thật: “Tôi phải tham dự sinh nhật của một người rất quan trọng với tôi.”
Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Vậy được thôi. Đến lúc đó hẵng nói.”
“Được, cứ quyết định vậy nhé.” Liễu Như Ngọc vội vàng cúp điện thoại, như trút được gánh nặng.
Thậm chí cô ta còn hơi đỏ mặt vì phấn khích.
Ngoài cửa, chị Vinh nữ quản lý đi vào, nhìn thấy cảnh này giống như gặp ma giữa ban ngày.
“Em sao thế?”
“Nói chuyện điện thoại với ai mà phấn khích thành thế kia? Chị nói chứ đại tiểu thư, không phải em đang phát tình đấy chứ?”
Bình luận facebook