Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 736-740
Chương 736: Mở thần khiếu, tạo thành võ hồn
Ngô Bình hơi thất vọng, đã lâu không gặp sư phụ nên anh rất muốn gặp ông ấy.
Anh liền nhắc tới nhà Âu Dương, nói: "Nhà Âu Dương đã bắt giữ một người bạn của cháu, cháu muốn đi tới nhà Âu Dương một chuyến".
Đường Thiên Tuyệt hỏi chuyện gì đã xảy ra, sau đó nói: "Nhà Âu Dương quả thực đã chuyển đến Địa Tiên Giới, và Âu Dương Thánh Hoàng đã từng nằm trong danh sách mười Địa Tiên hàng đầu, bây giờ ông ta đã gia nhập Thục Sơn kiếm phái".
Dừng một chút, ông ấy nói: "Ngô Bình, ông khuyên cháu không nên xung đột với nhà Âu Dương, Thục Sơn Kiếm Phái có thực lực rất mạnh, dù cháu có thể đánh bại Âu Dương Thánh Hoàng thì Thục Sơn Kiếm Phái nhất định sẽ không bỏ qua".
Ngô Bình nói: "Cháu không cần phải đích thân ra tay".
Đường Thiên Tuyệt: "Nhà Âu Dương có hai vị địa tiên, một là Âu Dương Bỉ Ngạn, địa tiên cấp thứ ba, tu vi có thể sánh ngang ông; một người còn lại là Âu Dương Kỳ Chính, vừa mới bước vào cảnh giới địa tiên. Chỉ có hai địa tiên thì ông không lo lắng, điều ông lo lắng là Thục Sơn Kiếm phái sau lưng nhà Âu Dương, nghe nói Âu Dương Thánh Hoàng có quan hệ tốt với mấy thiên tài của Thục Sơn, bọn họ thường xuyên giao thiệp với nhau, nếu như cháu xốc nổi đi tới đó thì rất có thể sẽ gặp phải tu sĩ của Thục Sơn".
Ngô Bình: “Cháu không nghĩ được nhiều như vậy, cháu nhất định phải mau chóng cứu Mộ Dung Kiều".
Đường Thiên Tuyệt thấy anh kiên trì muốn đi thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Vậy được, ông khuyên cháu nên chờ hai ngày sau hẵng đi cứu người. Địa Tiên Giới khác với thế giới bên ngoài, cháu cần phải thích ứng với nó".
Ngô Bình nói: "Được, cháu sẽ ở đây hai ngày, giúp Đường Môn luyện chế một lô đan dược".
Sau khi Đường Thiên Tuyệt rời đi, Đường Hi mang Ngô Bình đến một gian nhà. Trong gian nhà có bảy căn phòng vừa mới xây xong, cái gì cũng mới, vẫn còn ngửi thấy mùi sơn.
Đường Hi nói: "Thiếu tôn, môn chủ nói nếu thiếu tôn cần gì cứ nói với tôi. Đường Môn vừa mới chuyển tới đây không lâu, có một số thứ còn chưa chuẩn bị đầy đủ".
Ngô Bình: “Tôi không phải người kén chọn, ở tạm vài ngày thôi mà".
Đường Hi nói vài câu rồi không làm phiền anh nữa, liền ra về.
Ngô Bình đến thư phòng, anh ngồi khoanh chân trên giường chuẩn bị tu luyện một lúc để cảm nhận trạng thái tu luyện trong Địa Tiên Giới.
Anh bắt đầu tu luyện phương pháp hít thở, thoáng cái đã cảm giác được trên bầu trời xuất hiện vô số vòng xoáy năng lượng, nhiều gấp đôi so với bên ngoài!
Căn cứ theo ghi chép trong Cửu Huyền Kinh ghi chép, có hai mươi bốn loại năng lượng cấp cao, ở Địa Tiên Giới có tới bảy loại!
Bảy loại năng lượng này là Huyền Thiên Chú Lực, Hàn Băng Thần Lực, Hậu Thổ Nguyên Lực, Hoang Cổ Thánh Lực, Đại La Thiên Lực. Tính thêm bốn loại thần lực bên ngoài thì tổng cộng có chín loại năng lượng cấp cao.
Mắt Ngô Bình sáng lên, trước đó anh còn đang lo lắng luyện U Minh Quỷ Lực xong thì tu luyện năng lượng thứ năm như thế nào. Giờ thì tốt rồi, năm loại năng lượng của Địa Tiên Giới đủ để anh tu luyện một khoảng thời gian.
Giờ căn bệnh của anh đã khỏi, anh ngay lập tức bắt đầu hấp thụ năng lượng thứ tư, Hậu Thổ Nguyên Lực.
Tu luyện Hậu Thổ Nguyên Lực tương đối khó khăn, bởi vì Hậu Thổ Nguyên Lực mà vòng xoáy phóng thích ra rất ít, anh chỉ có thể hấp thu một chút.
Sau khi cố gắng suốt một giờ, Ngô Bình cảm thấy tiến độ quá chậm nên không khỏi dừng lại. Anh suy nghĩ một chút rồi lấy giấy phù chú ra, vẽ mười hai lá bùa rồi dán lên các bộ phận khác nhau trên cơ thể.
Loại trận pháp dùng sức mạnh bùa chú là phù trận. Phù trận này được gọi là trận pháp tụ linh loại nhỏ, thông qua điều chỉnh sự tinh tế, trận pháp này có thể hấp thụ năng lượng thuộc tính khác nhau.
Trận này vừa xuất hiện, Ngô Bình đã cảm giác được tốc độ hấp thu Hậu Thổ Nguyên Lực nhanh gấp mấy chục lần!
Sức mạnh của Hậu Thổ Nguyên Lực trong bán kính hàng chục nghìn mét lần lượt bị hút và hội tụ về phía anh. Hai giờ sau, Hậu Thổ Nguyên Lực đã đủ nhiều, dưới sự khống chế của Ngô Bình, chúng bắt đầu đột phá linh khiếu thứ tư!
Trong Cửu Huyền kinh ghi lại rõ rằng các năng lượng khác nhau phù hợp với các linh khiếu khác nhau. Linh khiếu phù hợp với Hậu Thổ Nguyên Lực nằm ở đốt thứ ba từ dưới lên của xương cụt.
Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất rung chuyển, Ngô Bình cuối cùng cũng mở ra linh khiếu. Hậu Thổ Nguyên Lực đổ vào linh khiếu, sau đó chân khí cũng ập vào khiến chân khí của anh có thêm thuộc tính hậu thổ.
Lúc này Ngô Bình đã mở ra bốn linh khiếu, bốn loại năng lượng cấp cao không ngừng rèn luyện thân thể khiến thể chất của anh không ngừng tiến hóa, càng ngày càng mạnh!
Lúc này trời đã tối, xung quanh vắng lặng. Ngô Bình phát hiện ra rằng vào ban đêm, Đại La Thiên Lực vô cùng mạnh mẽ, mạnh hơn nhiều lần so với ban ngày.
Anh lẩm bẩm: "Sau khi mở ra bốn linh khiếu liền có thể mở ra thần khiếu, vậy chi bằng luyện hóa Đại La Thiên Lực trước!"
Thần khiếu mở ra không ảnh hưởng đến việc người tu hành tiếp tục mở ra các linh khiếu khác, giờ anh mở thần khiếu là vô cùng thích hợp.
Đại La Thiên Lực vừa hay tương ứng với một thần khiếu. Thần khiếu này nằm ngay phía trên đỉnh đầu, hơi chếch về phía sau.
Anh khởi động thần niệm, trực tiếp rót từng tia Đại La Thiên Lực vào trong thần khiếu này!
Hóa ra phương pháp mở thần khiếu rất khác với phương pháp mở linh khiếu. Việc mở linh khiếu đòi hỏi một cách thức khá bạo lực để phá vỡ nó. Cách mở thần khiếu ôn hòa hơn rất nhiều, yêu cầu thần khiếu liên tục hấp thu năng lượng, khi đủ năng lượng thì mới có cơ hội kích hoạt thần khiếu.
Tất nhiên, ngay cả khi nhiều người hấp thụ năng lượng mỗi ngày cũng có thể không kích hoạt được thần khiếu. Bởi vì một số thần khiếu chỉ nhạy cảm với một số loại năng lượng, thần khiếu càng nhạy cảm đối với năng lượng thì càng dễ dàng kích hoạt nó.
Ngô Bình chắc chắn chiếm ưu thế lớn, anh không chỉ có thể cảm nhận được Đại La Thiên Lực cao cấp, Đại La Thiên Lực còn là năng lượng nhạy cảm nhất với thần khiếu này.
Một giờ rồi hai giờ, thời gian dần trôi qua, cho đến khi trời rạng sáng, khi mặt trời lên cao ba ngọn sào, thần khiếu mới đầy ắp Đại La Thiên Lực.
Lúc này ý thức của anh hơi mơ hồ, một giây sau, trong đầu anh vang lên một tiếng sấm sét, thần niệm đều bị hút vào trong thần khiếu. Ngay sau đó, quyền ý của anh cũng bị hút vào.
Trong vài giây, ý thức của anh hoàn toàn trống rỗng. Ngay sau đó, dưới tác động của Đại La Thiên Lực, thần niệm và quyền ý của anh đã hoàn toàn dung hợp với nhau, tạo thành một người tý hon sáng chói khoanh chân ngồi trong thần khiếu.
Ngô Bình tỉnh lại, người tý hon cũng mở mắt ra, đôi mắt ấy tỏa ra ánh sáng thần thánh.
Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, anh nói: "Võ hồn!"
Trái ngược với dự liệu của anh, Đại La Thiên Lực lại có tác dụng tuyệt vời như vậy, có thể dung hợp quyền ý và thần niệm một cách hoàn hảo, tạo ra võ hồn Đại La!
Sau khi võ hồn Đại La xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy rằng ý thức của mình trở nên cực kỳ mạnh mẽ và các giác quan của anh cũng trở nên rất nhạy bén. Trước đây, thần niệm của anh chỉ có thể thăm dò trong phạm vi rất nhỏ, nhưng bây giờ, chỉ cần một ý niệm thôi là thần niệm của anh có thể thăm dò với phạm vi trong bán kính trăm dặm giống như rađa!
Đó là chưa kể võ hồn Đại La của anh còn có thể phân tích thể chất và sức mạnh của anh cực kỳ cặn kẽ, dựa vào đó anh có thể dễ dàng sáng tạo ra tuyệt kỹ võ học và cả chiêu tất sát!
Trước đó anh từng muốn luyện Thiên Lôi công, bây giờ chính là thời điểm tốt!
Thiên Lôi công cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần tu luyện nó đến một phân đoạn nhất định là có thể hình thành võ học tuyệt thế như Kinh Lôi quyền. Chỉ thế thôi là có thể biết được uy lực mạnh mẽ của Thiên Lôi công.
Chương 737: Võ hồn Đại La và vùng đất Quỷ
Thiên Lôi công được chia thành bộ Thiên và bộ Lôi. Bộ Lôi tu luyện lôi pháp, trong quá trình tu luyện nhất định phải vận dụng bí pháp ngưng tụ sấm sét sau đó phóng thích ra, đó là Lôi Bộ ngũ pháp.
Bộ Thiên sử dụng sức mạnh của thiên đạo và thiên nhiên để sử dụng. Hiện tại Ngô Bình chưa thể tu luyện bộ này, trừ khi anh có thể đạt đến cảnh giới hợp nhất giữa người và trời, trở thành Thiên soái, lúc đó anh mới có tư cách để tu luyện.
Phương pháp đầu tiên trong Lôi Bộ ngũ pháp được gọi là Lôi Âm, là phương pháp kích hoạt sấm sét bằng âm thanh.
Phương pháp thứ hai được gọi là Lôi Hỏa. Sau đó sẽ có Âm Lôi, Lôi Chú và Lôi Chấn.
Công pháp này tương đối khó luyện, Ngô Bình luyện từ sáng sớm đến chạng vạng tối mới miễn cưỡng nắm bắt được một trong năm chiêu, Lôi Hỏa.
Bây giờ khi anh vặn ngón tay, vài quả cầu lửa sấm sét màu đỏ nhảy nhót giữa các ngón tay của anh. Anh ném quả cầu sấm sét về phía trước, có một tiếng động lớn vang lên, nó có thể nổ tung mặt đất thành một cái hố sâu hơn mười mét! Những viên đá và cây cối xung quanh cũng bị nghiền nát, uy lực thực sự đáng kinh ngạc.
Anh ngừng luyện tập Thiên Lôi công và chuyển sang học những môn võ mà anh đã luyện tập trước đây, chẳng hạn như Quỷ Thần Bộ, Ngũ Long Thánh Quyền, Niêm Hoa Chỉ.
Quỷ Thần Bộ bao gồm Quỷ Bộ và Thần Bộ, trước đó anh tu luyện Quỷ Bộ nhiều hơn một chút, bởi vì Thần Bộ có yêu cầu đối với thể chất quá cao. Nhưng bây giờ anh dễ dàng tu luyện Thần Bộ, sau đó dung hợp với Ngũ Long Thánh Quyền và Niêm Hoa Chỉ, từ đó hình thành tuyệt học và chiêu tất sát của chính mình!
Trong một đêm, anh đã sáng tạo ra tuyệt kỹ võ học, đó là Quỷ Long Giảo Sát, Thần Long Bành Thiên và một chiêu tất sát là Ngũ Long Tuyệt Sát.
Sau khi luyện xong ba chiêu, anh gọi Nhân Bì ra và nói: "Viêm Dương, ta đã học được ba chiêu mới, ngươi hãy luyện tập với ta".
Viêm Dương đã là địa tiên cấp thứ bảy, vì vậy tất nhiên Ngô Bình sẽ không chiếm ưu thế khi luyện với nó. Nhưng càng như vậy mới càng có thể thấy uy lực của ba chiêu mới của anh.
Viêm Dương nói: "Thượng tiên, xin hãy ra tay".
Ngô Bình đột ngột biến mất, không còn hơi thở, thậm chí không thể cảm nhận được anh bằng thần niệm.
Viêm Dương sửng sốt, Ngô Bình đâu rồi?
Tuy nhiên ngay giây tiếp theo, hai cánh tay đột nhiên xuất hiện như ma quỷ quấn quanh người nó, xoắn thật mạnh.
Cho dù Viêm Dương là một tấm da người thì việc đột nhiên bị xoắn thành một đống cũng vô khó chịu. Nó đột nhiên kéo căng tấm da ra, rồi hất Ngô Bình sang một bên.
Nó vô cùng kinh ngạc, nói: "Thượng tiên, tuyệt kỹ của người thật lợi hại! Thực lực và kỹ xảo của người vô cùng hoàn mỹ, nếu tôi là địa tiên cấp thứ ba thì tôi sẽ dễ dàng bị thượng tiên bóp chết!"
Ngô Bình rất hài lòng, cười nói: "Thật sao? Thử thêm chiêu này đi!"
Lần này, anh thực hiện một động tác chính diện và đấm thẳng vào Viêm Dương. Cú đấm này uy nghiêm như trời giáng, sấm sét chớp giật toàn thân, đè bẹp khí thế của Viêm Dương.
"Ầm!"
Viêm Dương bị đánh bay bởi cú đấm, những vết nứt nhỏ xuất hiện trên bề mặt da của nó. Nhưng vết nứt khép lại nhanh chóng.
Nó ngạc nhiên nhìn Ngô Bình và nói: "Thượng tiên, sức mạnh cú đấm của người có phần mạnh hơn lần trước!"
Ngô Bình muốn thử tiếp Ngũ Long Tuyệt Sát thì Thần Chiếu đã bước vào và nói: "Chủ nhân, tôi đã hỏi một số người bạn từ Địa Tiên Giới. Hiện tại Âu Dương Thánh Hoàng đang liên minh với một số tu sĩ của Thục Sơn kiếm phái để khám phá 'vùng đất Quỷ'.
"Vùng đất Quỷ? Đó là nơi nào?"
Viêm Dương: "Đó là một đống đổ nát của chiến trường thời cổ đại. Ngày xưa Đại đế của Tiên quốc đã dẫn một triệu binh lính tinh nhuệ tấn công thế lực tu chân lớn nhất lúc bấy giờ, Hạo Thiên Môn. Cuối cùng, cả hai bên đều thương vong nặng nề, một triệu binh lính của Tiên quốc chỉ còn lại không đến một trăm nghìn người. Còn Hạo Thiên Môn đã bị tiêu diệt và không còn ai sống sót. Khu vực này là tàn tích của Hạo Thiên Môn ngày xưa. Theo sách cổ, ngọn lửa lúc đó đã cháy suốt ba ngày ba đêm".
"Nhưng kể từ ấy, nơi đó thường xuyên có quỷ quái xuất hiện, nó đã trở thành một nơi cực kỳ nguy hiểm".
Ngô Bình: "Vậy đi tôi phải đến vùng đất Quỷ gặp Âu Dương Thánh Hoàng!"
Thần Chiếu: "Tôi nghe bạn bè nói, nửa năm gần đây ở vùng đất Quỷ xuất hiện rất nhiều bảo vật, đám người Âu Dương Thánh Hoàng chắc cũng đi tìm bảo vật".
Ngô Bình hỏi: "Bảo vật gì?"
Thần Chiếu: "Đó là đồ vật năm đó Hạo Thiên Môn để sót lại, thế lực của Hạo Thiên Môn đủ để chống lại Tiên Quốc, bên trong ẩn chứa rất nhiều không gian gấp khúc, thỉnh thoảng tìm được một ít bảo vật cũng là bình thường".
Ngô Bình: "Không chừng chúng ta còn có thể thu hoạch được gì đó".
Ngay sau đó, anh và Thần Chiếu cùng Viêm Dương cùng đến vùng đất Quỷ.
Vùng đất này rất rộng lớn, có diện tích hàng triệu ki-lô-mét vuông. Cả vùng đất nhìn xám xịt, mặt đất xám xịt, đá xám xịt, thậm chí cả bầu trời cũng xám xịt.
Khi còn cách vùng đất Quỷ rất xa, Ngô Bình đã nhìn thấy cảnh tượng u ám ấy. Anh sửng sốt, nói: "Vùng đất Quỷ quả thật rất quái dị. Tôi thậm chí còn chưa bước vào mà tâm trạng của tôi đã bị ảnh hưởng bởi nó".
Ba người đáp xuống ranh giới vùng đất Quỷ, Thần Chiếu lấy ra một tấm bản đồ nói: "Chủ nhân, đây là bản đồ đại khái của vùng đất Quỷ, xin mời chủ nhân xem".
Ngô Bình liếc nhìn nó, anh thấy rằng chỉ có khoảng một phần mười diện tích trên bản đồ được đánh dấu, phần còn lại của khu vực để trống.
Thần Chiếu giải thích: "Chủ nhân, chỗ đánh dấu là địa phương từng có người thăm dò, chỗ trống là khu vực cực ít người thăm dò".
Sau đó ông ấy chỉ vào một khu vực nhỏ, nói: "Đây là nơi tìm được bảo vật, Âu Dương Thánh Hoàng nhất định là ở chỗ này".
Ngô Bình: “Tạm thời bọn họ sẽ không rời đi, chúng ta đi vùng đất Quỷ thăm dò trước đi".
Đương nhiên Thần Chiếu sẽ không phản đối, ông ấy gật đầu đồng ý.
Bước chân vào vùng đất Quỷ, Ngô Bình cảm thấy một luồng khí lạnh u ám từ lòng đất thấm vào lòng bàn chân như bị kim châm.
Anh hỏi Thần Chiếu: "Ông có cảm thấy như vậy không?"
Thần Chiếu gật đầu: "Nơi này tích tụ sức mạnh quỷ sát vô số năm, có thể dễ dàng ăn mòn sức sống của con người, chủ nhân nên cẩn thận".
Ngô Bình huy động sức mạnh Thuần Dương để trục xuất những sức mạnh quỷ sát này, cơ thể anh ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Khi anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh nhìn thấy dưới lòng đất của vùng đất Quỷ chôn rất nhiều tàn tích, phần lớn đã nát thành bụi, thi thoảng có một vài chỗ còn nguyên vẹn.
Bởi vì bị sức mạnh quỷ sát ngăn chặn, thần niệm không thể thăm dò tình huống bên dưới. Vì vậy, những người từ Địa Tiên Giới đến vùng đất Quỷ thăm dò thường phải mang theo một số lượng lớn cu li để tìm đại một nơi đào bới, hoàn toàn dựa vào may mắn xem có thu hoạch được gì không. Nếu may mắn thì có thể đào được một ít, nhưng nếu không may mắn thì chỉ có thể đào được một số đống đổ nát vô dụng.
Hiển nhiên Ngô Bình khác với họ, đôi mắt nhìn thấu vạn vật của anh có thể nhìn rõ tình hình dưới lòng đất!
Muốn tìm thấy một thứ tốt ở đây là điều hiếm có. Dù sao thì năm đó Tiên quốc san bằng Hạo Thiên Môn, thứ gì có thể lấy đi thì quân đội Tiên quốc sẽ không để lại.
Những gì không bị lấy đi hoặc là bị bỏ sót, hoặc là vô giá trị!
Quả nhiên anh nhìn hoa cả mắt, đi cả trăm dặm cũng không phát hiện cái gì. Lúc này anh đã tiến sâu vào vùng đất Quỷ, Thần Chiếu nhắc nhở: "Chủ nhân, nếu tiến vào càng sâu càng dễ gặp quỷ".
Ngô Bình hơi bực bội, nói: "Bỏ đi, ăn chút gì đã".
Anh lấy một ít thức ăn đã nấu chín và rượu từ nhẫn ra, mời Thần Chiếu uống cùng.
Sau vài ly rượu, Ngô Bình liếc nhìn phía trước, anh chợt sững người. Cách đó trăm dặm có một cánh cổng bằng đồng cũ nát, cánh cổng này cao chừng hơn ngàn mét, rộng hơn 400 mét, đứng sừng sững tại đó.
Các tòa nhà phía sau cổng đồng đều đã bị phá hủy, chỉ còn lại một cánh cửa này.
Nhìn thấy cánh cổng bằng đồng, Thần Chiếu mỉm cười và nói: "Chủ nhân, đây là một địa điểm khá nổi tiếng của vùng đất Quỷ, Quỷ Môn Quan".
Ngô Bình hỏi: "Tại sao nó được gọi là Quỷ Môn Quan?"
Chương 738: Đám đệ tử Thục Sơn ngang ngược
Thần Chiếu nói: "Sau cánh cổng đó là một bức tường đổ nát, nhưng một khi có người đi qua cánh cổng đó, kẻ đó sẽ bước vào vùng đất Quỷ, nơi có rất nhiều yêu ma mạnh mẽ. Người ta nói rằng rất nhiều địa tiên đã chết trong đó. Sau này sự đáng sợ của nó càng ngày càng được đồn xa, dần dần không còn ai dám mạo hiểm đi vào, họ còn gọi nó là Quỷ Môn Quan!"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Chúng ta đi xem thử!"
Khi đến gần cánh cổng bằng đồng, Ngô Bình vô cùng kinh ngạc trước cánh cổng khổng lồ này, anh nói: "Cổng lớn như vậy dùng để làm gì?"
Thần Chiếu: "Tôi cũng không biết rõ, nhưng trong sách cổ có một đoạn ghi chép, nói rằng tu sĩ tiền sử tu vi càng cao, thân thể sẽ càng lớn. Thiên tiên thời đó cao lớn và hùng vĩ như núi".
Ông ấy nói điều này khiến Ngô Bình trầm ngâm, nói: "Thân thể của các vị thiên tiên thực sự rất cao, nếu họ không kiềm chế cơ thể của mình, họ có thể dài tới hàng trăm dặm!"
Lúc này anh mở ra đôi mắt nhìn thấu vạn vật, khi tầm mắt xuyên thấu qua cánh cổng, anh không khỏi kinh hãi. Anh phát hiện phía sau cổng có ba tầng thời không, bên trong tầng thời không thứ nhất quả thực là một vùng đất Quỷ, bên trong có rất nhiều yêu ma mạnh mẽ; tầng thời không thứ hai hơi mơ hồ, bên trong dường như trống không, chẳng có yêu ma.
Anh còn phát hiện, nếu như dùng phương pháp thích hợp, anh có thể xuyên qua cánh cổng bằng đồng, trực tiếp tiến vào tầng thời không thứ hai.
Về phần thời không tầng thứ ba, anh hoàn toàn không nhìn thấy bên trong xảy ra cái gì, nên tất nhiên không dám xông vào.
Suy nghĩ một chút, anh đi tới cánh cổng đồng, vung tay trái lên không trung vài cái, từng luồng Đại La Thiên Lực ngưng tụ trên không trung. Thứ anh vẽ là một lá bùa có thể tồn tại trên khoảng không trong một thời gian ngắn.
Sau đó lá bùa anh vẽ trở nên sáng hơn và có ánh sáng màu tím chiếu ra từ bên trong cánh cổng bằng đồng, nó giống như một bức màn.
Ngô Bình khẽ mỉm cười, anh biết mình đã thành công, chỉ cần xuyên qua bức màn là có thể tiến vào tầng thời không thứ hai bên trong Quỷ Môn Quan.
Họ vừa định đi vào thì có bốn người bước nhanh tới, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng đồng. Họ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bức màn tím.
"Đây là cái gì?", một người hỏi.
Ngô Bình khẽ cau mày, anh dùng tay phải thực hiện một thủ quyết, lá bùa ánh sáng trên không khẽ rung lên. Anh khó khăn lắm mới mở ra lối vào tầng thời không thứ hai, vì vậy tất nhiên anh không muốn để người khác được lợi. Hơn nữa anh vẫn chưa biết đây là thù hay là bạn.
Trong số người đến, một thanh niên nói: "Tôi nghe sư phụ nói rằng có cơ duyên cực lớn trong Quỷ Môn Quan, chỉ những người có cơ duyên lớn mới có thể gặp được nó. Bây giờ có vẻ như chúng ta chính là người có cơ duyên!"
Ba người còn lại gật đầu, người lên tiếng đầu tiên cứ nhìn về phía Ngô Bình, hỏi với giọng cực kỳ kiêu ngạo: "Lúc cậu tới, cánh cổng này đã là như vậy rồi sao?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, chính vì tôi nhìn thấy Quỷ Môn Quan có biến hóa nên mới tới đây xem một chút".
"Bây giờ cậu có thể đi được rồi", người đàn ông thản nhiên nói.
Ngô Bình chưa nói gì thì Thần Chiếu đã tức giận, ông ấy lạnh lùng nói: "Mấy tên nhãi kia, người lớn trong nhà không dạy các người phép lịch sự sao?"
Người nọ lạnh lùng liếc ông ấy một cái: "Tôi biết ông là địa tiên, nhưng như vậy thì sao? Ông có biết chúng tôi là ai không?"
Thần Chiếu trầm giọng nói: "Các người là ai?"
Người nọ hừ một tiếng: "Thục Sơn kiếm phái, cái này hẳn là ông phải biết".
Ngô Bình giật mình: "Anh là người Thục Sơn kiếm phái sao?"
"Đúng vậy!", người đó nói, "Tôi là Âu Dương Thánh Hoàng! Xếp hạng thứ mười trên bảng nhân tiên kỳ trước!"
Ngô Bình rất kinh ngạc, lần này anh tới chính là vì Âu Dương Thánh Hoàng. Không phải hắn ở địa phương khác ư, sao lại tới đây?
Anh khinh thường nói: "Xếp thứ mười bảng nhân tiên có gì hay ho? Ở trước mặt tôi, anh còn không bằng một con chó!"
Âu Dương Thánh Hoàng cả giận, hắn chống nạnh, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống xin lỗi cho tôi! Nếu không tôi sẽ cho cậu xem uy lực của kiếm Thiên Canh!"
Thần Chiếu giật mình, thầm nói với Ngô Bình: "Chủ nhân, kiếm Thiên Canh là một trong mười thanh kiếm nổi tiếng ở Thục Sơn, sức mạnh của kiếm có thể giết chết chân quân!"
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Thế sao? Rút ra thử xem!"
Tim Âu Dương Thánh Hoàng trầm xuống, hắn vốn tưởng rằng có thể dễ dàng hù dọa Ngô Bình, ai ngờ đối phương lại không sợ! Thanh kiếm bên hông hắn đúng là kiếm Thiên Canh, nhưng là do hắn lén mang xuống núi, hắn không biết dùng! Mười thanh kiếm nổi tiếng hàng đầu ở Thục Sơn đều có một kiếm quyết riêng để điều khiển. Không có kiếm quyết thì nó cùng lắm chỉ là một thanh kiếm sắc bén.
Ngô Bình đương nhiên có thể nhìn ra uy lực của thanh kiếm kia quả thực kinh người, nhưng giữa nó và Âu Dương Thánh Hoàng không có mối liên hệ gì, hắn căn bản không thể điều khiển kiếm!
Bốn người này trước đó rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ sắc mặt họ rất khó coi. Thực ra mới bắt đầu họ đã ngạo mạnh là để dọa Ngô Bình và mấy người khác để họ có thể độc chiếm những lợi thế ở đây.
Bây giờ Ngô Bình không sợ, tim bọn họ đập loạn nhịp, dù sao bên cạnh Ngô Bình vẫn còn có một vị địa tiên!
Lúc này Ngô Bình lạnh lùng nói: "Anh không dám sử dụng thanh kiếm sao? Hay là anh không thể sử dụng thanh kiếm Thiên Canh?"
Âu Dương Thánh Hoàng buộc mình phải bình tĩnh và nói: "Tôi không sử dụng thanh kiếm, bởi vì tôi không muốn làm nhiều điều ác."
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Anh không dùng kiếm thì tôi dùng kiếm của anh!"
Anh vừa chỉ ra, một thanh phi kiếm mỏng như cánh ve bay ra, lao tới chỗ mấy người.
Bốn người đều biến sắc, mỗi người giơ tay ném ra một tấm bùa, nó hóa thành một luồng ánh sáng tím lao tới đối mặt với phi kiếm.
"Ầm!"
Hai thanh kiếm ghì chặt vào nhau, kiếm của đối thủ là một thanh kiếm bùa, của Ngô Bình là một thanh phi kiếm, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Ngoài ra võ hồn của Ngô Bình mạnh hơn võ hồn của đối thủ nhiều lần nên anh chiếm ưu thế tuyệt đối.
Sau khi chiến đấu một lúc, ánh kiếm của đối phương mờ đi, sau đó liền vụt tắt, biến thành một tờ phù chú, bị ánh kiếm đánh tan thành bột.
"Đi mau!", Âu Dương Thánh Hoàng hét lớn một tiếng, bốn người tản ra bốn hướng chạy trốn.
Ngô Bình nói với Thần Chiếu: "Bắt Âu Dương Thánh Hoàng về đây! Những người còn lại thì giết!"
Thần Chiếu gật đầu, ông ấy lóe người lên đuổi theo.
Đương nhiên nhân tiên không thể chạy thoát khỏi địa tiên, chưa đến một phút Thần Chiếu đã xách Âu Dương Thánh Hoàng về. Lúc này Âu Dương Thánh Hoàng vừa kinh ngạc vừa tức giận, trừng mắt nhìn Ngô Bình nói: "Nếu cậu dám động vào một ngón tay của tôi, Thục Sơn kiếm phái nhất định sẽ không buông tha cho cậu!"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ai nói tôi muốn động vào anh? Yên tâm, tôi bảo đảm anh không hề hấn gì".
Âu Dương Thánh Hoàng nhíu mày: "Cậu muốn thế nào?"
Ngô Bình vươn tay ấn vào trán hắn, sức mạnh võ hồn ập vào não đối phương, toàn thân Âu Dương Thánh Hoàng run rẩy, hai mắt trợn trắng.
Sau khi niệm vài câu chú, Ngô Bình buông tay nói: "Âu Dương Thánh Hoàng, từ nay về sau tôi sẽ là chủ nhân của anh! Anh sẽ là con rối của tôi!"
"Vâng, thưa chủ nhân". Ánh mắt Âu Dương Thánh Hoàng hơi mờ mịt, sau đó khôi phục lại bình thường, hắn cung kính đáp.
Ngô Bình: “Mộ Dung Kiều ở trong tay anh sao?”
Âu Dương Thánh Hoàng: "Vâng".
"Cố ấy đang ở đâu?"
Âu Dương Thánh Hoàng: "Tôi đã giao cô ấy cho Thiên Long trưởng lão của Thục Sơn".
Ngô Bình rất ngạc nhiên: "Tại sao anh lại giao Mộ Dung Kiều cho Thục Sơn?"
Âu Dương Thánh Hoàng: "Vốn tôi chỉ cảm thấy cô ấy xinh đẹp, muốn chơi đùa mấy ngày, nhưng sau đó tôi phát hiện cô ấy có năng lực đặc biệt, liền nói chuyện này cho sư phụ của sư phụ tôi, Thiên Long trưởng lão. Thiên Long trưởng lão rất vui mừng, ông ấy thưởng cho tôi rất nhiều, nói rằng tôi đã làm rất tốt".
Ngô Bình híp mắt hỏi: "Thiên Long trưởng lão muốn làm gì?"
Âu Dương Thánh Hoàng: "Không biết".
Ngô Bình: "Anh có thể gặp Thiên Long trưởng lão không?"
Âu Dương Thánh Hoàng: "Có thể".
Ngô Bình gật đầu: "Rất tốt, dẫn tôi đi gặp Thiên Long trưởng lão!"
"Rõ".
Chương 739: Lời nguyền đáng sợ
Sau khi biết được tung tích Mộ Dung Kiều , Ngô Bình không dám chậm trễ, Quỷ Môn Quan chỉ đành để khi khác có thời gian rồi tới, bây giờ anh phải đi cứu Mộ Dung Kiều.
Âu Dương Thánh Hoàng dẫn đường, Viêm Dương biến thành một tấm thảm da người khổng lồ, mang cả ba người bay đi nhanh như tia chớp.
Một lúc sau, trước mắt họ hiện ra những dãy núi nối liền liên tiếp tựa như những con rồng lớn, đó chính là Thục Sơn!
Ngô Bình và Thần Chiếu biến thành diện mạo của các đệ tử Thục Sơn khác, họ đáp xuống trước cổng núi cùng với Âu Dương Thánh Hoàng.
Cánh cổng của Thục Sơn nằm dưới chân núi, có một vài đệ tử đứng ở hai bên cổng. Nhìn thấy Âu Dương Thánh Hoàng, những người này liền vội gật đầu.
"Âu Dương sư huynh, sư huynh trở về nhanh vậy?"
Âu Dương Thánh Hoàng: "Có chuyện nên trở về trước".
Họ tiếp tục đi vào, rẽ qua một số ngọn núi và lên một đỉnh núi. Đỉnh núi này chính là nơi Thiên Long trưởng lão tu hành!
Ngọn núi đầy hoa thơm cỏ lạ, tiên hạc linh thú. Trên đỉnh núi có hàng chục tòa kiến trúc cổ xưa.
Âu Dương Thánh Hoàng có vẻ rất quen thuộc với người nơi đây, mấy đệ tử trên núi nhìn thấy hắn đều mỉm cười chào hỏi.
"Âu Dương, cậu tìm tổ sư có việc gì sao?”. Một người đàn ông trung niên ngăn họ lại, hỏi.
Âu Dương Thánh Hoàng đã được Ngô Bình dạy cho một bài, hắn nói: "Văn sư thúc, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn bẩm báo với Thiên Long trưởng lão, việc này vô cùng trọng đại, xin người hãy bẩm báo!"
Lần trước Âu Dương Thánh Hoàng đưa tới một cô gái làm cho Thiên Long trưởng lão rất vui vẻ, thế nên người đàn ông này không nghi ngờ hắn, nói: "Chờ một chút, tôi đi bẩm báo với trưởng lão".
Nửa phút sau, ông ta quay lại, cười nói: "Trưởng lão mời cậu tới".
Ba người đi vào trong một đại điện trống rỗng, một người đàn ông tóc tím khoanh chân ngồi ở giữa không trung, xung quanh có một luồng ánh kiếm hình rồng lượn lờ. Sức mạnh phát ra từ ánh kiếm đó khiến da đầu của Ngô Bình ngứa ran!
Trên đường đi anh đã hỏi rồi, Thiên Long trưởng lão chính là cao thủ địa tiên cấp thứ chín! Uy lực phi kiếm của lão cực kỳ đáng sợ!
Người đàn ông này nhìn còn rất trẻ, ước chừng ba mươi tuổi, rất đẹp trai, mặc gấm bào, mày kiếm mắt sáng, dung mạo như ngọc.
Thiên Long trưởng lão khẽ cười, nói: "Tiểu Âu Dương, cậu tìm ta có chuyện gì?"
Âu Dương Thánh Hoàng nói: "Tổ sư, đệ tử có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với người! Đệ tử vừa đi đến vùng đất Quỷ, phát hiện Quỷ Môn Quan phát ra ánh sáng màu tím, đệ tử tò mò đi vào xem một chút, quả nhiên phát hiện bên trong không phải vùng đất Quỷ mà là một thời không khác!"
Trong mắt Thiên Long trưởng lão lóe lên ánh sáng, hỏi: "Ồ? Bên trong có cái gì?"
Bây giờ Ngô Bình đang giả làm một đệ tử khác của Thục Sơn, anh nói: "Đó là một tấm bia khổng lồ có khắc các vị tiên trên đó, chúng tôi không hiểu được".
Thiên Long trưởng lão lập tức ngồi không yên, lão có dự cảm đây là cơ duyên của mình, liền cười nói: "Các cậu làm rất tốt! Chờ ta ở đây, ta đi một chút sẽ quay trở lại!"
Bóng dáng Thiên Long trưởng lão liền biến mất, cũng không biết làm sao tới được nơi đó.
Ngô Bình lập tức nói: "Âu Dương Thánh Hoàng, mau tìm Mộ Dung Kiều!"
Âu Dương Thánh Hoàng: "Phía dưới điện này có một gian phòng, Mộ Dung Kiều hẳn là ở bên trong".
Họ nhanh chóng tìm thấy lối vào và lao xuống lòng đất. Dưới lòng đất cũng là một cung điện, phía chính giữa cung điện có một cây cột đồng, Mộ Dung Kiều đang bị trói vào đó.
Cô ấy trông hốc hác và dường như đã phải chịu khổ rất nhiều. May mắn thay, cô ấy vẫn còn tỉnh táo.
“Cô không sao chứ?", Ngô Bình vội hỏi, sau đó rút kiếm Hắc Long ra, cắt đứt mọi xiềng xích trói buộc cô ấy.
Mộ Dung Kiều khẽ thở dài một tiếng, nói: "Anh tới quá đúng lúc, tên Thiên Long kia rất xấu xa, hại tôi chết một lần".
Ngô Bình nói: "Chỉ là chết một lần mà thôi, cô cũng không phải là chưa từng chết".
Mộ Dung Kiều oán hận trừng mắt nhìn anh: “Anh nói như vậy thật quá đáng".
Đột nhiên, sắc mặt của Thần Chiếu thay đổi rõ rệt, đôi mắt ông ấy dán chặt vào lối vào.
Ngô Bình cảm thấy không ổn, khi anh quay lại, anh thấy Thiên Long đứng đó mặt không biểu cảm.
Thần Chiếu thấp giọng nói: "Chủ nhân, để Viêm Dương hộ tống chủ nhân rời đi, tôi sẽ chống đỡ ở đây!"
"Tại sao ông lại rời đi?", Ngô Bình thản nhiên nói, anh nhìn thẳng vào Thiên Long trưởng lão: "Thiên Long tiền bối, thật xin lỗi, tôi đã lừa gạt ông".
Vừa nói anh vừa đưa tay lau mặt, khuôn mặt anh liền khôi phục nguyên dạng.
Thiên Long trưởng lão không đổi sắc, nói: "Ta vừa mới biết hai người các cậu không phải đệ tử Thục Sơn, hơn nữa Âu Dương Thánh Hoàng hiển nhiên bị khống chế".
Ngô Bình: "Tôi xin bội phục. Tôi cứ tưởng tôi đã làm không một kẽ hở, thế mà tiền bối lại nhìn thấu".
Thiên Long trưởng lão: "Ta cố ý để cho cậu thành công là muốn biết cậu tới đây làm gì".
Ngô Bình: "Mộ Dung Kiều là bạn tôi, tôi đến dẫn cô ấy đi".
Thiên Long trưởng lão khẽ mỉm cười: "Theo lý thì ta không thể ép người khác ở lại. Nhưng cô gái này rất quan trọng đối với ta, cho nên cô ấy nhất định phải ở lại".
Ngô Bình nói: "Tiền bối, ông làm như vậy không phải quá vô lý sao?"
Thiên Long trưởng lão cười nói: "Ở nơi này, ta chính là chân lý!"
Ngô Bình chớp mắt: "Tiền bối, tôi nhất định phải mang người đi!"
Thiên Long trưởng lão nói: "Tuổi trẻ thật tốt, không sợ hãi điều gì hết, năm đó ta cũng giống như cậu". Nghe thì có vẻ là một lời khen ngợi đối với Ngô Bình, nhưng thực tế lại ám chỉ anh không biết trời cao đất dày.
Ngô Bình: "Tiền bối, chi bằng chúng ta trao đổi một chút?"
Thiên Long trưởng lão: "Ồ, trao đổi?"
Ngô Bình: "Trong tay tôi có bảo vật, tôi sẽ đưa cho tiền bối. Tiền bối cầm bảo bối rồi thả chúng tôi đi, thế nào?"
Thiên Long trưởng lão hơi kinh ngạc, nói: "Lấy đồ ra trước đi".
Ngô Bình lấy ra chiếc đầu lâu pha lê từ trong lòng và ném nó cho Thiên Long trưởng lão. Thiên Long trưởng lão bắt lấy đầu lâu pha lê, thấy bên trong truyền đến một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Lão khẽ cau mày hỏi: "Đây là cái gì?"
Ngô Bình: "Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy nó không hề tầm thường".
Thiên Long trưởng lão lạnh nhạt nói: "Là bảo vật, nhưng ta vẫn không thể tha cho các người".
Ngô Bình: "Không phải muốn thả bọn ta đi sao? Có phải ý tiền bối là ngoài Mộ Dung Kiều ra, bọn ta cũng phải ở lại?"
Thiên Long trưởng lão lạnh nhạt nói: "Chuyện của Mộ Dung Kiều không thể để cho người khác biết, nếu không sẽ rất phiền phức, cho nên các người đều phải chết".
Ngô Bình híp mắt nói: "Tiền bối quá vô lý".
Thiên Long trưởng lão lắc đầu: "Ý định của ta chính là chân lý!"
Ngô Bình cúi đầu nói: "Tiền bối, nhất định phải giết bọn ta sao?"
Thiên Long trưởng lão: "Yên tâm, ta có thể để cho cậu ra đi êm đẹp, không đau đớn đâu".
Ngô Bình khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nếu là như vậy thì xin lỗi nhé!"
"Bốp!"
Đầu lâu pha lê trong tay Thiên Long trưởng lão đột nhiên nổ tung vỡ vụn thành bột mịn, một luồng năng lượng tiêu cực, đáng sợ, tà ác, thối rữa, sa đọa xâm nhập vào cơ thể Thiên Long trưởng lão.
Thiên Long trưởng lão còn chưa kịp chống cự liền mất đi ý thức, ngọn lửa màu đen phun ra từ trong mắt mũi lão, thân thể bắt đầu vỡ vụn, Nguyên Anh bắt đầu thối rữa, bộ dáng vô cùng đáng sợ. Ngay cả thanh phi kiếm bản mạng của lão cũng tan chảy ngay lập tức, không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào!
Ngô Bình thì thào nói: "Đi thôi!"
Mộ Dung Kiều không nhúc nhích, cô ấy nói: "Đừng sợ."
Ngô Bình sửng sốt: "Cô không sợ sao?"
Mộ Dung Kiều nói: "Sau khi tôi chết một lần, tôi có được năng lực là 'Thanh tẩy', tôi cảm thấy hẳn là mình có thể thanh tẩy loại năng lượng tà ác này".
Chương 740: Đường Môn luyện đan
Ngô Bình bán tín bán nghi: “Thật sao?”
Mộ Dung Kiều gật đầu, cô ấy bước thật nhanh về phía trưởng lão Thiên Long . Lúc này trưởng lão Thiên Long đã chết thật sự, cả thân xác lẫn linh hồn, toàn bộ sự sống đã bị lời nguyền nuốt chửng.
Lời nguyền đó biến thành một luồng khí đen có hình đầu lâu, vô cùng đáng sợ.
Mộ Dung Kiều vươn ra một ngón tay, đầu lâu há miệng thét lên, một chấm sáng trắng xuất hiện giữa trán nó, sau đó nó bị hút hết vào trong điểm sáng đó, cuối cùng biến mất trong tích tắc.
Không trung chỉ còn lại một điểm sáng trắng nhỏ, chưa đầy một giây, điểm sáng đó đột nhiên nổ tung, biến thành một ngọn lửa hình hoa sen màu xanh.
Ngô Bình nhìn thấy vật đó thì ngớ người, buộc miệng nói: “Tịnh Thế Thần Hỏa?”
Mộ Dung Kiều ngoảnh đầu sang, nói: “Đấy là Tịnh Thế Thần Hỏa sao?”
Ngô Bình nói: “Lời nguyền đó là vật chí âm, chí ác, chí uế, sau khi cô thanh lọc nó thì tính chất của nó sẽ biến đổi ngược lại, trở thành Tịnh Thế Thần Hỏa”.
Anh nói xong, lập tức lấy ra một cây đèn dầu từ trong chiếc nhẫn, đèn hình hoa sen và không có tim đèn. Con mắt nhìn thấu vạn vật của anh có thể thấy được một ngọn lửa sáng bên trong đèn.
Anh không dám lại gần Tịnh Thế Thần Hỏa nên đã thử dùng ngọn đèn này để chứa đựng nó. Ban đầu, đèn và thần hỏa vừa tiếp xúc với nhau, không ngờ thần hỏa lại nhẹ nhàng rơi xuống sàn, biến thành ngọn lửa hình hoa sen. Cùng lúc đó, đốm lửa của đèn cũng trở thành nguồn năng lượng của Tịnh Thế Thần Hỏa, không ngừng cung cấp năng lượng cho nó.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Trước đây tôi không biết cách dùng ngọn đèn này, giờ mới biết nó dùng để làm gì”.
Anh cất đèn hoa sen vào, sau đó xử lý hiện trường đầy tro bụi, rồi dắt theo Mộ Dung Kiều nhanh chóng rời khỏi đó.
Trước đó, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy trưởng lão Thiên Long rời khỏi Thục Sơn nhưng khi anh quay về lại, không có ai phát hiện ra. Nói cách khác, nếu trưởng lão Thiên Long đột nhiên mất tích, trong thời gian ngắn sẽ không có ai nghi ngờ.
Sau khi rời khỏi Thục Sơn, Ngô Bình về thẳng Đường Môn, trên đường đi, lúc ngang qua quỷ khư, Ngô Bình đã lệnh cho Âu Dương Thánh Hoàng vào Quỷ Môn Quan và không cho phép ra ngoài.
Đương nhiên chuyến đi này vô cùng nguy hiểm đối với Âu Dương Thánh Hoàng, nhưng dù hắn có chết thì người ta cũng sẽ không nghi ngờ anh. Bởi vì đã có quá nhiều người đã chết ở Quỷ Môn Quan, thêm một Âu Dương Thánh Hoàng cũng là chuyện bình thường.
Về đến Đường Môn, Đường Băng Vân đã chờ Ngô Bình từ lâu, cô ấy đã thu thập đủ dược liệu cho Ngô Bình luyện đan.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Mộ Dung Kiều, anh mới tìm một chỗ yên tĩnh và bắt đầu luyện đan.
Anh viết phương thuốc, có thể luyện chế hai loại luyện hình đan, gồm Đại Luyện Hình Đan và Tiểu Luyện Hình Đan. Tiểu Luyện Hình Đan có công dụng yếu hơn một chút, Đại Luyện Hình Đan thì mạnh hơn. Ngoài ra còn một loại Trúc Cơ Đan, cuối cùng là một loại đan dược có thể giúp Tiên Thiên thăng cấp lên Nhân Tiên, gọi là Linh Cảm Đan. Uống loại đan này có thể nâng cao sự nhạy bén về cảm ứng năng lượng không gian của tu sĩ, nâng cao khả năng thăng hạng lên Nhân Tiên.
Trong tất cả đan được, quý nhất là Linh Cảm Đan, tỷ lệ tu sĩ Tiên Thiên bình thường cảm ứng được năng lượng không gian rất hiếm, người có tư chất tốt cũng chỉ có một đến hai phần cơ hội, phần lớn cả đời đều dừng lại ở cảnh giới Tiên Thiên.
Nhưng Linh Cảm Đan lại có thể giúp nâng cao khả năng một tu sĩ Tiên Thiên bình thường cảm ứng được năng lượng không gian lên đến ba phần. Mặc dù chỉ có ba phần nhưng vẫn mạnh hơn nhiều những tu sĩ hoàn toàn không có cơ hội.
Ngô Bình lấy lò luyện đan ra và bắt đầu luyện đan.
Mẻ thứ nhất anh luyện Tiểu Luyện Hình Đan, loại đan này rất dễ luyện, Đan Thành nhị phẩm, một mẻ được chín viên.
Mẻ thứ hai anh luyện Đại Luyện Hình Đan vẫn là Đan Thành nhị phẩm, một mẻ sáu viên.
Lô thứ ba anh bắt đầu luyện Trúc Cơ Đan, loại đan này có thể giúp tăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, mặc dù giá trị không bằng Linh Cảm Đan nhưng cũng là thứ mà rất nhiều người mơ ước.
Trúc Cơ Đan, Đan Thành nhất phẩm, một lò bốn viên.
Anh nghỉ ngơi một lúc rồi lại bắt đầu luyện Linh Cảm Đan. Muốn luyện được Linh Cảm Đan thì bản thân anh cần phải đạt đến cảnh giới Linh Cảm trước, nếu không thì sẽ không luyện được loại đan này.
Lần này anh đã mất một tiếng đồng hồ mới luyện được mẻ đan dược này. Lò đan mở ra, anh lấy được ba viên Linh Cảm Đan, Đan Thành nhất phẩm.
Có điều Ngô Bình có hơi không hài lòng, lẩm bẩm trong miệng: “Sau khi học luyện đan, kỹ năng luyện đan của mình đã nâng cao đáng kể nhưng sao vẫn không luyện được đan dược vương cấp”.
Lúc này đã là sáng sớm ngày thứ hai, Đường Băng Vân chạy đến gõ cửa.
“Chồng ơi, luyện được mấy lô đan dược rồi?”
Ngô Bình đáp: “Băng Vân, em vào đây”.
Lúc Đường Băng Vân bước vào phòng thì nhìn thấy mấy bình đan dược đặt trên bàn. Mắt cô ấy sáng lên, vui mừng hỏi: “Đã luyện được mấy loại?”
Ngô Bình: “Mỗi thứ được một lò, em cầm sang cho Canh Tổ xem thử”.
Đường Băng Vân gật đầu mạnh: “Được, em đi ngay”.
Ngô Bình: “Đưa đan dược đi xong thì ghé lại tìm anh”.
Đường Băng Vân gật đầu, cầm bình đan dược và nhanh chóng rời đi.
Ngô Bình luyện đan hết cả đêm nên rất mệt, anh nằm bẹp xuống chiếc ghế nằm bên cạnh, đợi Đường Băng Vân quay lại để cô ấy giúp anh xoa bóp.
Anh nằm chờ cả buổi, không đợi nổi nữa nên ngồi dậy định ra ngoài.
Lúc vừa đi đến cửa, tiếng Đường Thái Canh bên ngoài sân vọng vào.
“Ngô Bình!”
Anh vội đẩy cửa ra, tức khắc thấy Đường Thái Canh mặt mày hớn nở bước vào, vừa đến là lão vỗ mạnh vai anh mấy cái rồi nói: “Đan dược cậu luyện tuyệt lắm”.
Ngô Bình: “Chỉ là mới bắt đầu, sau này vẫn còn có thể cải thiện”.
Đường Thái Canh nghiêm nghị nói: “Phẩm cấp của đan dược phải giảm xuống một chút, không được luyện quá cao”.
Ngô Bình ngây ra: “Tại sao? Giảm phẩm cấp thì lãng phí dược liệu quá”.
Đường Thái Canh nói: “Đương nhiên cậu có thể luyện đan dược phẩm chất tốt hơn nhưng chúng ta giữ lại đan dược tốt để dùng, những loại có phẩm cấp kém thì đem bán”.
Đường Băng Vân đứng phía sau nói: “Chồng, ý của Canh Tổ là không thể để người ngoài được hời, đồ tốt là của Đường Môn chúng ta. Hơn nữa, nếu để bên ngoài biết chúng ta có một thầy luyện đan biết luyện được đan dược nhất phẩm thì sẽ khiến anh gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Thôi được, sau này tôi sẽ luyện hai loại đan dược: một loại tam phẩm, tứ phẩm và một loại nhất phẩm, nhị phẩm”.
Đường Thái Canh nói: “Ở Địa Tiên giới, đan dược tứ phẩm đều khá hiếm, tam phẩm thông thường chỉ xuất hiện ở hội đấu giá, sau này cậu luyện nhiều đan dược tứ phẩm, đồng thời luyện thêm một ít đan dược ngũ phẩm và tam phẩm”.
Đường Băng Vân nói: “Canh Tổ, người đã từng nói toàn bộ thu nhập từ việc luyện đan đều là của Ngô Bình”.
Canh Tổ cười nói: “Ta nói lời giữ lời, sau này thu nhập từ việc bán đan dược do Ngô Bình luyện đều là của cậu ấy. Đan dược mà Đường Môn chúng ta dùng sẽ giảm nửa giá so với thị trường, hai người thấy sao?”
Đường Băng Vân liền nói: “Canh Tổ, giảm năm mươi phần trăm hơi nhiều thì phải? Nhiều nhất giảm ba mươi phần trăm thôi, không thể hơn được nữa”.
Đường Thái Canh cạn lời, nói: “Băng Vân, mặc dù có câu nói con gái gả chồng như nước đổ khó hốt nhưng cũng không thể chỉ biết có Ngô Bình thế chứ, bốn mươi phần trăm đi, ba mươi phần trăm thì đắt quá”.
Đường Băng Vân mỉm cười, nói: “Được, vậy giảm bốn mươi phần trăm, sau này con sẽ ghi sổ những đan dược được lấy từ chỗ của Ngô Bình”.
Đường Thái Canh lắc đầu, nói: “Ầy, sớm biết thế này thì tôi đã bàn riêng với Ngô Bình rồi”.
Đường Thái Canh nói mấy câu rồi đi vội. Lão có đan dược thì đương nhiên phải nghĩ cách nhanh chóng đánh bóng tên tuổi cho Đường Môn.
Đường Thái Canh vừa đi, Ngô Bình nhìn ngang nhìn dọc rồi kéo Đường Băng Vân vào phòng, ôm lấy cô ấy: “Băng Vân, anh buồn ngủ, nằm với anh một lát đi”.
Đường Băng Vân đỏ mặt: “Để tối đi, bây giờ là ban ngày, em vẫn còn công việc”.
Ngô Bình không thèm quan tâm cô ấy nói gì, bế bổng người rồi đặt lên ghế nằm.
Vừa mới cởi đồ thì liền nghe bên ngoài có người ho.
Anh giận dữ hét lên: “Ai đó?”
Tiếng Mộ Dung Kiều truyền vào: “Anh ra đây, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Ngô Bình vuốt ve nhẹ nhàng cơ thể Đường Băng Vân, cô ấy đỏ mặt rồi nhảy xuống giường, mở cửa ra.
Bên ngoài cửa, khí chất của Mộ Dung Kiều đã hoàn toàn khác với trước đây, trong đôi mắt cô ấy mang tiên khí không nhuốm bụi trần.
Anh giật mình, lắp bắp hỏi: “Cô…”
Mộ Dung Kiều thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi đã hồi phục, lần này đến là để chào tạm biệt”.
Ngô Bình hơi thất vọng, đã lâu không gặp sư phụ nên anh rất muốn gặp ông ấy.
Anh liền nhắc tới nhà Âu Dương, nói: "Nhà Âu Dương đã bắt giữ một người bạn của cháu, cháu muốn đi tới nhà Âu Dương một chuyến".
Đường Thiên Tuyệt hỏi chuyện gì đã xảy ra, sau đó nói: "Nhà Âu Dương quả thực đã chuyển đến Địa Tiên Giới, và Âu Dương Thánh Hoàng đã từng nằm trong danh sách mười Địa Tiên hàng đầu, bây giờ ông ta đã gia nhập Thục Sơn kiếm phái".
Dừng một chút, ông ấy nói: "Ngô Bình, ông khuyên cháu không nên xung đột với nhà Âu Dương, Thục Sơn Kiếm Phái có thực lực rất mạnh, dù cháu có thể đánh bại Âu Dương Thánh Hoàng thì Thục Sơn Kiếm Phái nhất định sẽ không bỏ qua".
Ngô Bình nói: "Cháu không cần phải đích thân ra tay".
Đường Thiên Tuyệt: "Nhà Âu Dương có hai vị địa tiên, một là Âu Dương Bỉ Ngạn, địa tiên cấp thứ ba, tu vi có thể sánh ngang ông; một người còn lại là Âu Dương Kỳ Chính, vừa mới bước vào cảnh giới địa tiên. Chỉ có hai địa tiên thì ông không lo lắng, điều ông lo lắng là Thục Sơn Kiếm phái sau lưng nhà Âu Dương, nghe nói Âu Dương Thánh Hoàng có quan hệ tốt với mấy thiên tài của Thục Sơn, bọn họ thường xuyên giao thiệp với nhau, nếu như cháu xốc nổi đi tới đó thì rất có thể sẽ gặp phải tu sĩ của Thục Sơn".
Ngô Bình: “Cháu không nghĩ được nhiều như vậy, cháu nhất định phải mau chóng cứu Mộ Dung Kiều".
Đường Thiên Tuyệt thấy anh kiên trì muốn đi thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Vậy được, ông khuyên cháu nên chờ hai ngày sau hẵng đi cứu người. Địa Tiên Giới khác với thế giới bên ngoài, cháu cần phải thích ứng với nó".
Ngô Bình nói: "Được, cháu sẽ ở đây hai ngày, giúp Đường Môn luyện chế một lô đan dược".
Sau khi Đường Thiên Tuyệt rời đi, Đường Hi mang Ngô Bình đến một gian nhà. Trong gian nhà có bảy căn phòng vừa mới xây xong, cái gì cũng mới, vẫn còn ngửi thấy mùi sơn.
Đường Hi nói: "Thiếu tôn, môn chủ nói nếu thiếu tôn cần gì cứ nói với tôi. Đường Môn vừa mới chuyển tới đây không lâu, có một số thứ còn chưa chuẩn bị đầy đủ".
Ngô Bình: “Tôi không phải người kén chọn, ở tạm vài ngày thôi mà".
Đường Hi nói vài câu rồi không làm phiền anh nữa, liền ra về.
Ngô Bình đến thư phòng, anh ngồi khoanh chân trên giường chuẩn bị tu luyện một lúc để cảm nhận trạng thái tu luyện trong Địa Tiên Giới.
Anh bắt đầu tu luyện phương pháp hít thở, thoáng cái đã cảm giác được trên bầu trời xuất hiện vô số vòng xoáy năng lượng, nhiều gấp đôi so với bên ngoài!
Căn cứ theo ghi chép trong Cửu Huyền Kinh ghi chép, có hai mươi bốn loại năng lượng cấp cao, ở Địa Tiên Giới có tới bảy loại!
Bảy loại năng lượng này là Huyền Thiên Chú Lực, Hàn Băng Thần Lực, Hậu Thổ Nguyên Lực, Hoang Cổ Thánh Lực, Đại La Thiên Lực. Tính thêm bốn loại thần lực bên ngoài thì tổng cộng có chín loại năng lượng cấp cao.
Mắt Ngô Bình sáng lên, trước đó anh còn đang lo lắng luyện U Minh Quỷ Lực xong thì tu luyện năng lượng thứ năm như thế nào. Giờ thì tốt rồi, năm loại năng lượng của Địa Tiên Giới đủ để anh tu luyện một khoảng thời gian.
Giờ căn bệnh của anh đã khỏi, anh ngay lập tức bắt đầu hấp thụ năng lượng thứ tư, Hậu Thổ Nguyên Lực.
Tu luyện Hậu Thổ Nguyên Lực tương đối khó khăn, bởi vì Hậu Thổ Nguyên Lực mà vòng xoáy phóng thích ra rất ít, anh chỉ có thể hấp thu một chút.
Sau khi cố gắng suốt một giờ, Ngô Bình cảm thấy tiến độ quá chậm nên không khỏi dừng lại. Anh suy nghĩ một chút rồi lấy giấy phù chú ra, vẽ mười hai lá bùa rồi dán lên các bộ phận khác nhau trên cơ thể.
Loại trận pháp dùng sức mạnh bùa chú là phù trận. Phù trận này được gọi là trận pháp tụ linh loại nhỏ, thông qua điều chỉnh sự tinh tế, trận pháp này có thể hấp thụ năng lượng thuộc tính khác nhau.
Trận này vừa xuất hiện, Ngô Bình đã cảm giác được tốc độ hấp thu Hậu Thổ Nguyên Lực nhanh gấp mấy chục lần!
Sức mạnh của Hậu Thổ Nguyên Lực trong bán kính hàng chục nghìn mét lần lượt bị hút và hội tụ về phía anh. Hai giờ sau, Hậu Thổ Nguyên Lực đã đủ nhiều, dưới sự khống chế của Ngô Bình, chúng bắt đầu đột phá linh khiếu thứ tư!
Trong Cửu Huyền kinh ghi lại rõ rằng các năng lượng khác nhau phù hợp với các linh khiếu khác nhau. Linh khiếu phù hợp với Hậu Thổ Nguyên Lực nằm ở đốt thứ ba từ dưới lên của xương cụt.
Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất rung chuyển, Ngô Bình cuối cùng cũng mở ra linh khiếu. Hậu Thổ Nguyên Lực đổ vào linh khiếu, sau đó chân khí cũng ập vào khiến chân khí của anh có thêm thuộc tính hậu thổ.
Lúc này Ngô Bình đã mở ra bốn linh khiếu, bốn loại năng lượng cấp cao không ngừng rèn luyện thân thể khiến thể chất của anh không ngừng tiến hóa, càng ngày càng mạnh!
Lúc này trời đã tối, xung quanh vắng lặng. Ngô Bình phát hiện ra rằng vào ban đêm, Đại La Thiên Lực vô cùng mạnh mẽ, mạnh hơn nhiều lần so với ban ngày.
Anh lẩm bẩm: "Sau khi mở ra bốn linh khiếu liền có thể mở ra thần khiếu, vậy chi bằng luyện hóa Đại La Thiên Lực trước!"
Thần khiếu mở ra không ảnh hưởng đến việc người tu hành tiếp tục mở ra các linh khiếu khác, giờ anh mở thần khiếu là vô cùng thích hợp.
Đại La Thiên Lực vừa hay tương ứng với một thần khiếu. Thần khiếu này nằm ngay phía trên đỉnh đầu, hơi chếch về phía sau.
Anh khởi động thần niệm, trực tiếp rót từng tia Đại La Thiên Lực vào trong thần khiếu này!
Hóa ra phương pháp mở thần khiếu rất khác với phương pháp mở linh khiếu. Việc mở linh khiếu đòi hỏi một cách thức khá bạo lực để phá vỡ nó. Cách mở thần khiếu ôn hòa hơn rất nhiều, yêu cầu thần khiếu liên tục hấp thu năng lượng, khi đủ năng lượng thì mới có cơ hội kích hoạt thần khiếu.
Tất nhiên, ngay cả khi nhiều người hấp thụ năng lượng mỗi ngày cũng có thể không kích hoạt được thần khiếu. Bởi vì một số thần khiếu chỉ nhạy cảm với một số loại năng lượng, thần khiếu càng nhạy cảm đối với năng lượng thì càng dễ dàng kích hoạt nó.
Ngô Bình chắc chắn chiếm ưu thế lớn, anh không chỉ có thể cảm nhận được Đại La Thiên Lực cao cấp, Đại La Thiên Lực còn là năng lượng nhạy cảm nhất với thần khiếu này.
Một giờ rồi hai giờ, thời gian dần trôi qua, cho đến khi trời rạng sáng, khi mặt trời lên cao ba ngọn sào, thần khiếu mới đầy ắp Đại La Thiên Lực.
Lúc này ý thức của anh hơi mơ hồ, một giây sau, trong đầu anh vang lên một tiếng sấm sét, thần niệm đều bị hút vào trong thần khiếu. Ngay sau đó, quyền ý của anh cũng bị hút vào.
Trong vài giây, ý thức của anh hoàn toàn trống rỗng. Ngay sau đó, dưới tác động của Đại La Thiên Lực, thần niệm và quyền ý của anh đã hoàn toàn dung hợp với nhau, tạo thành một người tý hon sáng chói khoanh chân ngồi trong thần khiếu.
Ngô Bình tỉnh lại, người tý hon cũng mở mắt ra, đôi mắt ấy tỏa ra ánh sáng thần thánh.
Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, anh nói: "Võ hồn!"
Trái ngược với dự liệu của anh, Đại La Thiên Lực lại có tác dụng tuyệt vời như vậy, có thể dung hợp quyền ý và thần niệm một cách hoàn hảo, tạo ra võ hồn Đại La!
Sau khi võ hồn Đại La xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy rằng ý thức của mình trở nên cực kỳ mạnh mẽ và các giác quan của anh cũng trở nên rất nhạy bén. Trước đây, thần niệm của anh chỉ có thể thăm dò trong phạm vi rất nhỏ, nhưng bây giờ, chỉ cần một ý niệm thôi là thần niệm của anh có thể thăm dò với phạm vi trong bán kính trăm dặm giống như rađa!
Đó là chưa kể võ hồn Đại La của anh còn có thể phân tích thể chất và sức mạnh của anh cực kỳ cặn kẽ, dựa vào đó anh có thể dễ dàng sáng tạo ra tuyệt kỹ võ học và cả chiêu tất sát!
Trước đó anh từng muốn luyện Thiên Lôi công, bây giờ chính là thời điểm tốt!
Thiên Lôi công cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần tu luyện nó đến một phân đoạn nhất định là có thể hình thành võ học tuyệt thế như Kinh Lôi quyền. Chỉ thế thôi là có thể biết được uy lực mạnh mẽ của Thiên Lôi công.
Chương 737: Võ hồn Đại La và vùng đất Quỷ
Thiên Lôi công được chia thành bộ Thiên và bộ Lôi. Bộ Lôi tu luyện lôi pháp, trong quá trình tu luyện nhất định phải vận dụng bí pháp ngưng tụ sấm sét sau đó phóng thích ra, đó là Lôi Bộ ngũ pháp.
Bộ Thiên sử dụng sức mạnh của thiên đạo và thiên nhiên để sử dụng. Hiện tại Ngô Bình chưa thể tu luyện bộ này, trừ khi anh có thể đạt đến cảnh giới hợp nhất giữa người và trời, trở thành Thiên soái, lúc đó anh mới có tư cách để tu luyện.
Phương pháp đầu tiên trong Lôi Bộ ngũ pháp được gọi là Lôi Âm, là phương pháp kích hoạt sấm sét bằng âm thanh.
Phương pháp thứ hai được gọi là Lôi Hỏa. Sau đó sẽ có Âm Lôi, Lôi Chú và Lôi Chấn.
Công pháp này tương đối khó luyện, Ngô Bình luyện từ sáng sớm đến chạng vạng tối mới miễn cưỡng nắm bắt được một trong năm chiêu, Lôi Hỏa.
Bây giờ khi anh vặn ngón tay, vài quả cầu lửa sấm sét màu đỏ nhảy nhót giữa các ngón tay của anh. Anh ném quả cầu sấm sét về phía trước, có một tiếng động lớn vang lên, nó có thể nổ tung mặt đất thành một cái hố sâu hơn mười mét! Những viên đá và cây cối xung quanh cũng bị nghiền nát, uy lực thực sự đáng kinh ngạc.
Anh ngừng luyện tập Thiên Lôi công và chuyển sang học những môn võ mà anh đã luyện tập trước đây, chẳng hạn như Quỷ Thần Bộ, Ngũ Long Thánh Quyền, Niêm Hoa Chỉ.
Quỷ Thần Bộ bao gồm Quỷ Bộ và Thần Bộ, trước đó anh tu luyện Quỷ Bộ nhiều hơn một chút, bởi vì Thần Bộ có yêu cầu đối với thể chất quá cao. Nhưng bây giờ anh dễ dàng tu luyện Thần Bộ, sau đó dung hợp với Ngũ Long Thánh Quyền và Niêm Hoa Chỉ, từ đó hình thành tuyệt học và chiêu tất sát của chính mình!
Trong một đêm, anh đã sáng tạo ra tuyệt kỹ võ học, đó là Quỷ Long Giảo Sát, Thần Long Bành Thiên và một chiêu tất sát là Ngũ Long Tuyệt Sát.
Sau khi luyện xong ba chiêu, anh gọi Nhân Bì ra và nói: "Viêm Dương, ta đã học được ba chiêu mới, ngươi hãy luyện tập với ta".
Viêm Dương đã là địa tiên cấp thứ bảy, vì vậy tất nhiên Ngô Bình sẽ không chiếm ưu thế khi luyện với nó. Nhưng càng như vậy mới càng có thể thấy uy lực của ba chiêu mới của anh.
Viêm Dương nói: "Thượng tiên, xin hãy ra tay".
Ngô Bình đột ngột biến mất, không còn hơi thở, thậm chí không thể cảm nhận được anh bằng thần niệm.
Viêm Dương sửng sốt, Ngô Bình đâu rồi?
Tuy nhiên ngay giây tiếp theo, hai cánh tay đột nhiên xuất hiện như ma quỷ quấn quanh người nó, xoắn thật mạnh.
Cho dù Viêm Dương là một tấm da người thì việc đột nhiên bị xoắn thành một đống cũng vô khó chịu. Nó đột nhiên kéo căng tấm da ra, rồi hất Ngô Bình sang một bên.
Nó vô cùng kinh ngạc, nói: "Thượng tiên, tuyệt kỹ của người thật lợi hại! Thực lực và kỹ xảo của người vô cùng hoàn mỹ, nếu tôi là địa tiên cấp thứ ba thì tôi sẽ dễ dàng bị thượng tiên bóp chết!"
Ngô Bình rất hài lòng, cười nói: "Thật sao? Thử thêm chiêu này đi!"
Lần này, anh thực hiện một động tác chính diện và đấm thẳng vào Viêm Dương. Cú đấm này uy nghiêm như trời giáng, sấm sét chớp giật toàn thân, đè bẹp khí thế của Viêm Dương.
"Ầm!"
Viêm Dương bị đánh bay bởi cú đấm, những vết nứt nhỏ xuất hiện trên bề mặt da của nó. Nhưng vết nứt khép lại nhanh chóng.
Nó ngạc nhiên nhìn Ngô Bình và nói: "Thượng tiên, sức mạnh cú đấm của người có phần mạnh hơn lần trước!"
Ngô Bình muốn thử tiếp Ngũ Long Tuyệt Sát thì Thần Chiếu đã bước vào và nói: "Chủ nhân, tôi đã hỏi một số người bạn từ Địa Tiên Giới. Hiện tại Âu Dương Thánh Hoàng đang liên minh với một số tu sĩ của Thục Sơn kiếm phái để khám phá 'vùng đất Quỷ'.
"Vùng đất Quỷ? Đó là nơi nào?"
Viêm Dương: "Đó là một đống đổ nát của chiến trường thời cổ đại. Ngày xưa Đại đế của Tiên quốc đã dẫn một triệu binh lính tinh nhuệ tấn công thế lực tu chân lớn nhất lúc bấy giờ, Hạo Thiên Môn. Cuối cùng, cả hai bên đều thương vong nặng nề, một triệu binh lính của Tiên quốc chỉ còn lại không đến một trăm nghìn người. Còn Hạo Thiên Môn đã bị tiêu diệt và không còn ai sống sót. Khu vực này là tàn tích của Hạo Thiên Môn ngày xưa. Theo sách cổ, ngọn lửa lúc đó đã cháy suốt ba ngày ba đêm".
"Nhưng kể từ ấy, nơi đó thường xuyên có quỷ quái xuất hiện, nó đã trở thành một nơi cực kỳ nguy hiểm".
Ngô Bình: "Vậy đi tôi phải đến vùng đất Quỷ gặp Âu Dương Thánh Hoàng!"
Thần Chiếu: "Tôi nghe bạn bè nói, nửa năm gần đây ở vùng đất Quỷ xuất hiện rất nhiều bảo vật, đám người Âu Dương Thánh Hoàng chắc cũng đi tìm bảo vật".
Ngô Bình hỏi: "Bảo vật gì?"
Thần Chiếu: "Đó là đồ vật năm đó Hạo Thiên Môn để sót lại, thế lực của Hạo Thiên Môn đủ để chống lại Tiên Quốc, bên trong ẩn chứa rất nhiều không gian gấp khúc, thỉnh thoảng tìm được một ít bảo vật cũng là bình thường".
Ngô Bình: "Không chừng chúng ta còn có thể thu hoạch được gì đó".
Ngay sau đó, anh và Thần Chiếu cùng Viêm Dương cùng đến vùng đất Quỷ.
Vùng đất này rất rộng lớn, có diện tích hàng triệu ki-lô-mét vuông. Cả vùng đất nhìn xám xịt, mặt đất xám xịt, đá xám xịt, thậm chí cả bầu trời cũng xám xịt.
Khi còn cách vùng đất Quỷ rất xa, Ngô Bình đã nhìn thấy cảnh tượng u ám ấy. Anh sửng sốt, nói: "Vùng đất Quỷ quả thật rất quái dị. Tôi thậm chí còn chưa bước vào mà tâm trạng của tôi đã bị ảnh hưởng bởi nó".
Ba người đáp xuống ranh giới vùng đất Quỷ, Thần Chiếu lấy ra một tấm bản đồ nói: "Chủ nhân, đây là bản đồ đại khái của vùng đất Quỷ, xin mời chủ nhân xem".
Ngô Bình liếc nhìn nó, anh thấy rằng chỉ có khoảng một phần mười diện tích trên bản đồ được đánh dấu, phần còn lại của khu vực để trống.
Thần Chiếu giải thích: "Chủ nhân, chỗ đánh dấu là địa phương từng có người thăm dò, chỗ trống là khu vực cực ít người thăm dò".
Sau đó ông ấy chỉ vào một khu vực nhỏ, nói: "Đây là nơi tìm được bảo vật, Âu Dương Thánh Hoàng nhất định là ở chỗ này".
Ngô Bình: “Tạm thời bọn họ sẽ không rời đi, chúng ta đi vùng đất Quỷ thăm dò trước đi".
Đương nhiên Thần Chiếu sẽ không phản đối, ông ấy gật đầu đồng ý.
Bước chân vào vùng đất Quỷ, Ngô Bình cảm thấy một luồng khí lạnh u ám từ lòng đất thấm vào lòng bàn chân như bị kim châm.
Anh hỏi Thần Chiếu: "Ông có cảm thấy như vậy không?"
Thần Chiếu gật đầu: "Nơi này tích tụ sức mạnh quỷ sát vô số năm, có thể dễ dàng ăn mòn sức sống của con người, chủ nhân nên cẩn thận".
Ngô Bình huy động sức mạnh Thuần Dương để trục xuất những sức mạnh quỷ sát này, cơ thể anh ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Khi anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh nhìn thấy dưới lòng đất của vùng đất Quỷ chôn rất nhiều tàn tích, phần lớn đã nát thành bụi, thi thoảng có một vài chỗ còn nguyên vẹn.
Bởi vì bị sức mạnh quỷ sát ngăn chặn, thần niệm không thể thăm dò tình huống bên dưới. Vì vậy, những người từ Địa Tiên Giới đến vùng đất Quỷ thăm dò thường phải mang theo một số lượng lớn cu li để tìm đại một nơi đào bới, hoàn toàn dựa vào may mắn xem có thu hoạch được gì không. Nếu may mắn thì có thể đào được một ít, nhưng nếu không may mắn thì chỉ có thể đào được một số đống đổ nát vô dụng.
Hiển nhiên Ngô Bình khác với họ, đôi mắt nhìn thấu vạn vật của anh có thể nhìn rõ tình hình dưới lòng đất!
Muốn tìm thấy một thứ tốt ở đây là điều hiếm có. Dù sao thì năm đó Tiên quốc san bằng Hạo Thiên Môn, thứ gì có thể lấy đi thì quân đội Tiên quốc sẽ không để lại.
Những gì không bị lấy đi hoặc là bị bỏ sót, hoặc là vô giá trị!
Quả nhiên anh nhìn hoa cả mắt, đi cả trăm dặm cũng không phát hiện cái gì. Lúc này anh đã tiến sâu vào vùng đất Quỷ, Thần Chiếu nhắc nhở: "Chủ nhân, nếu tiến vào càng sâu càng dễ gặp quỷ".
Ngô Bình hơi bực bội, nói: "Bỏ đi, ăn chút gì đã".
Anh lấy một ít thức ăn đã nấu chín và rượu từ nhẫn ra, mời Thần Chiếu uống cùng.
Sau vài ly rượu, Ngô Bình liếc nhìn phía trước, anh chợt sững người. Cách đó trăm dặm có một cánh cổng bằng đồng cũ nát, cánh cổng này cao chừng hơn ngàn mét, rộng hơn 400 mét, đứng sừng sững tại đó.
Các tòa nhà phía sau cổng đồng đều đã bị phá hủy, chỉ còn lại một cánh cửa này.
Nhìn thấy cánh cổng bằng đồng, Thần Chiếu mỉm cười và nói: "Chủ nhân, đây là một địa điểm khá nổi tiếng của vùng đất Quỷ, Quỷ Môn Quan".
Ngô Bình hỏi: "Tại sao nó được gọi là Quỷ Môn Quan?"
Chương 738: Đám đệ tử Thục Sơn ngang ngược
Thần Chiếu nói: "Sau cánh cổng đó là một bức tường đổ nát, nhưng một khi có người đi qua cánh cổng đó, kẻ đó sẽ bước vào vùng đất Quỷ, nơi có rất nhiều yêu ma mạnh mẽ. Người ta nói rằng rất nhiều địa tiên đã chết trong đó. Sau này sự đáng sợ của nó càng ngày càng được đồn xa, dần dần không còn ai dám mạo hiểm đi vào, họ còn gọi nó là Quỷ Môn Quan!"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Chúng ta đi xem thử!"
Khi đến gần cánh cổng bằng đồng, Ngô Bình vô cùng kinh ngạc trước cánh cổng khổng lồ này, anh nói: "Cổng lớn như vậy dùng để làm gì?"
Thần Chiếu: "Tôi cũng không biết rõ, nhưng trong sách cổ có một đoạn ghi chép, nói rằng tu sĩ tiền sử tu vi càng cao, thân thể sẽ càng lớn. Thiên tiên thời đó cao lớn và hùng vĩ như núi".
Ông ấy nói điều này khiến Ngô Bình trầm ngâm, nói: "Thân thể của các vị thiên tiên thực sự rất cao, nếu họ không kiềm chế cơ thể của mình, họ có thể dài tới hàng trăm dặm!"
Lúc này anh mở ra đôi mắt nhìn thấu vạn vật, khi tầm mắt xuyên thấu qua cánh cổng, anh không khỏi kinh hãi. Anh phát hiện phía sau cổng có ba tầng thời không, bên trong tầng thời không thứ nhất quả thực là một vùng đất Quỷ, bên trong có rất nhiều yêu ma mạnh mẽ; tầng thời không thứ hai hơi mơ hồ, bên trong dường như trống không, chẳng có yêu ma.
Anh còn phát hiện, nếu như dùng phương pháp thích hợp, anh có thể xuyên qua cánh cổng bằng đồng, trực tiếp tiến vào tầng thời không thứ hai.
Về phần thời không tầng thứ ba, anh hoàn toàn không nhìn thấy bên trong xảy ra cái gì, nên tất nhiên không dám xông vào.
Suy nghĩ một chút, anh đi tới cánh cổng đồng, vung tay trái lên không trung vài cái, từng luồng Đại La Thiên Lực ngưng tụ trên không trung. Thứ anh vẽ là một lá bùa có thể tồn tại trên khoảng không trong một thời gian ngắn.
Sau đó lá bùa anh vẽ trở nên sáng hơn và có ánh sáng màu tím chiếu ra từ bên trong cánh cổng bằng đồng, nó giống như một bức màn.
Ngô Bình khẽ mỉm cười, anh biết mình đã thành công, chỉ cần xuyên qua bức màn là có thể tiến vào tầng thời không thứ hai bên trong Quỷ Môn Quan.
Họ vừa định đi vào thì có bốn người bước nhanh tới, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng đồng. Họ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bức màn tím.
"Đây là cái gì?", một người hỏi.
Ngô Bình khẽ cau mày, anh dùng tay phải thực hiện một thủ quyết, lá bùa ánh sáng trên không khẽ rung lên. Anh khó khăn lắm mới mở ra lối vào tầng thời không thứ hai, vì vậy tất nhiên anh không muốn để người khác được lợi. Hơn nữa anh vẫn chưa biết đây là thù hay là bạn.
Trong số người đến, một thanh niên nói: "Tôi nghe sư phụ nói rằng có cơ duyên cực lớn trong Quỷ Môn Quan, chỉ những người có cơ duyên lớn mới có thể gặp được nó. Bây giờ có vẻ như chúng ta chính là người có cơ duyên!"
Ba người còn lại gật đầu, người lên tiếng đầu tiên cứ nhìn về phía Ngô Bình, hỏi với giọng cực kỳ kiêu ngạo: "Lúc cậu tới, cánh cổng này đã là như vậy rồi sao?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, chính vì tôi nhìn thấy Quỷ Môn Quan có biến hóa nên mới tới đây xem một chút".
"Bây giờ cậu có thể đi được rồi", người đàn ông thản nhiên nói.
Ngô Bình chưa nói gì thì Thần Chiếu đã tức giận, ông ấy lạnh lùng nói: "Mấy tên nhãi kia, người lớn trong nhà không dạy các người phép lịch sự sao?"
Người nọ lạnh lùng liếc ông ấy một cái: "Tôi biết ông là địa tiên, nhưng như vậy thì sao? Ông có biết chúng tôi là ai không?"
Thần Chiếu trầm giọng nói: "Các người là ai?"
Người nọ hừ một tiếng: "Thục Sơn kiếm phái, cái này hẳn là ông phải biết".
Ngô Bình giật mình: "Anh là người Thục Sơn kiếm phái sao?"
"Đúng vậy!", người đó nói, "Tôi là Âu Dương Thánh Hoàng! Xếp hạng thứ mười trên bảng nhân tiên kỳ trước!"
Ngô Bình rất kinh ngạc, lần này anh tới chính là vì Âu Dương Thánh Hoàng. Không phải hắn ở địa phương khác ư, sao lại tới đây?
Anh khinh thường nói: "Xếp thứ mười bảng nhân tiên có gì hay ho? Ở trước mặt tôi, anh còn không bằng một con chó!"
Âu Dương Thánh Hoàng cả giận, hắn chống nạnh, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống xin lỗi cho tôi! Nếu không tôi sẽ cho cậu xem uy lực của kiếm Thiên Canh!"
Thần Chiếu giật mình, thầm nói với Ngô Bình: "Chủ nhân, kiếm Thiên Canh là một trong mười thanh kiếm nổi tiếng ở Thục Sơn, sức mạnh của kiếm có thể giết chết chân quân!"
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Thế sao? Rút ra thử xem!"
Tim Âu Dương Thánh Hoàng trầm xuống, hắn vốn tưởng rằng có thể dễ dàng hù dọa Ngô Bình, ai ngờ đối phương lại không sợ! Thanh kiếm bên hông hắn đúng là kiếm Thiên Canh, nhưng là do hắn lén mang xuống núi, hắn không biết dùng! Mười thanh kiếm nổi tiếng hàng đầu ở Thục Sơn đều có một kiếm quyết riêng để điều khiển. Không có kiếm quyết thì nó cùng lắm chỉ là một thanh kiếm sắc bén.
Ngô Bình đương nhiên có thể nhìn ra uy lực của thanh kiếm kia quả thực kinh người, nhưng giữa nó và Âu Dương Thánh Hoàng không có mối liên hệ gì, hắn căn bản không thể điều khiển kiếm!
Bốn người này trước đó rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ sắc mặt họ rất khó coi. Thực ra mới bắt đầu họ đã ngạo mạnh là để dọa Ngô Bình và mấy người khác để họ có thể độc chiếm những lợi thế ở đây.
Bây giờ Ngô Bình không sợ, tim bọn họ đập loạn nhịp, dù sao bên cạnh Ngô Bình vẫn còn có một vị địa tiên!
Lúc này Ngô Bình lạnh lùng nói: "Anh không dám sử dụng thanh kiếm sao? Hay là anh không thể sử dụng thanh kiếm Thiên Canh?"
Âu Dương Thánh Hoàng buộc mình phải bình tĩnh và nói: "Tôi không sử dụng thanh kiếm, bởi vì tôi không muốn làm nhiều điều ác."
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Anh không dùng kiếm thì tôi dùng kiếm của anh!"
Anh vừa chỉ ra, một thanh phi kiếm mỏng như cánh ve bay ra, lao tới chỗ mấy người.
Bốn người đều biến sắc, mỗi người giơ tay ném ra một tấm bùa, nó hóa thành một luồng ánh sáng tím lao tới đối mặt với phi kiếm.
"Ầm!"
Hai thanh kiếm ghì chặt vào nhau, kiếm của đối thủ là một thanh kiếm bùa, của Ngô Bình là một thanh phi kiếm, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Ngoài ra võ hồn của Ngô Bình mạnh hơn võ hồn của đối thủ nhiều lần nên anh chiếm ưu thế tuyệt đối.
Sau khi chiến đấu một lúc, ánh kiếm của đối phương mờ đi, sau đó liền vụt tắt, biến thành một tờ phù chú, bị ánh kiếm đánh tan thành bột.
"Đi mau!", Âu Dương Thánh Hoàng hét lớn một tiếng, bốn người tản ra bốn hướng chạy trốn.
Ngô Bình nói với Thần Chiếu: "Bắt Âu Dương Thánh Hoàng về đây! Những người còn lại thì giết!"
Thần Chiếu gật đầu, ông ấy lóe người lên đuổi theo.
Đương nhiên nhân tiên không thể chạy thoát khỏi địa tiên, chưa đến một phút Thần Chiếu đã xách Âu Dương Thánh Hoàng về. Lúc này Âu Dương Thánh Hoàng vừa kinh ngạc vừa tức giận, trừng mắt nhìn Ngô Bình nói: "Nếu cậu dám động vào một ngón tay của tôi, Thục Sơn kiếm phái nhất định sẽ không buông tha cho cậu!"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ai nói tôi muốn động vào anh? Yên tâm, tôi bảo đảm anh không hề hấn gì".
Âu Dương Thánh Hoàng nhíu mày: "Cậu muốn thế nào?"
Ngô Bình vươn tay ấn vào trán hắn, sức mạnh võ hồn ập vào não đối phương, toàn thân Âu Dương Thánh Hoàng run rẩy, hai mắt trợn trắng.
Sau khi niệm vài câu chú, Ngô Bình buông tay nói: "Âu Dương Thánh Hoàng, từ nay về sau tôi sẽ là chủ nhân của anh! Anh sẽ là con rối của tôi!"
"Vâng, thưa chủ nhân". Ánh mắt Âu Dương Thánh Hoàng hơi mờ mịt, sau đó khôi phục lại bình thường, hắn cung kính đáp.
Ngô Bình: “Mộ Dung Kiều ở trong tay anh sao?”
Âu Dương Thánh Hoàng: "Vâng".
"Cố ấy đang ở đâu?"
Âu Dương Thánh Hoàng: "Tôi đã giao cô ấy cho Thiên Long trưởng lão của Thục Sơn".
Ngô Bình rất ngạc nhiên: "Tại sao anh lại giao Mộ Dung Kiều cho Thục Sơn?"
Âu Dương Thánh Hoàng: "Vốn tôi chỉ cảm thấy cô ấy xinh đẹp, muốn chơi đùa mấy ngày, nhưng sau đó tôi phát hiện cô ấy có năng lực đặc biệt, liền nói chuyện này cho sư phụ của sư phụ tôi, Thiên Long trưởng lão. Thiên Long trưởng lão rất vui mừng, ông ấy thưởng cho tôi rất nhiều, nói rằng tôi đã làm rất tốt".
Ngô Bình híp mắt hỏi: "Thiên Long trưởng lão muốn làm gì?"
Âu Dương Thánh Hoàng: "Không biết".
Ngô Bình: "Anh có thể gặp Thiên Long trưởng lão không?"
Âu Dương Thánh Hoàng: "Có thể".
Ngô Bình gật đầu: "Rất tốt, dẫn tôi đi gặp Thiên Long trưởng lão!"
"Rõ".
Chương 739: Lời nguyền đáng sợ
Sau khi biết được tung tích Mộ Dung Kiều , Ngô Bình không dám chậm trễ, Quỷ Môn Quan chỉ đành để khi khác có thời gian rồi tới, bây giờ anh phải đi cứu Mộ Dung Kiều.
Âu Dương Thánh Hoàng dẫn đường, Viêm Dương biến thành một tấm thảm da người khổng lồ, mang cả ba người bay đi nhanh như tia chớp.
Một lúc sau, trước mắt họ hiện ra những dãy núi nối liền liên tiếp tựa như những con rồng lớn, đó chính là Thục Sơn!
Ngô Bình và Thần Chiếu biến thành diện mạo của các đệ tử Thục Sơn khác, họ đáp xuống trước cổng núi cùng với Âu Dương Thánh Hoàng.
Cánh cổng của Thục Sơn nằm dưới chân núi, có một vài đệ tử đứng ở hai bên cổng. Nhìn thấy Âu Dương Thánh Hoàng, những người này liền vội gật đầu.
"Âu Dương sư huynh, sư huynh trở về nhanh vậy?"
Âu Dương Thánh Hoàng: "Có chuyện nên trở về trước".
Họ tiếp tục đi vào, rẽ qua một số ngọn núi và lên một đỉnh núi. Đỉnh núi này chính là nơi Thiên Long trưởng lão tu hành!
Ngọn núi đầy hoa thơm cỏ lạ, tiên hạc linh thú. Trên đỉnh núi có hàng chục tòa kiến trúc cổ xưa.
Âu Dương Thánh Hoàng có vẻ rất quen thuộc với người nơi đây, mấy đệ tử trên núi nhìn thấy hắn đều mỉm cười chào hỏi.
"Âu Dương, cậu tìm tổ sư có việc gì sao?”. Một người đàn ông trung niên ngăn họ lại, hỏi.
Âu Dương Thánh Hoàng đã được Ngô Bình dạy cho một bài, hắn nói: "Văn sư thúc, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn bẩm báo với Thiên Long trưởng lão, việc này vô cùng trọng đại, xin người hãy bẩm báo!"
Lần trước Âu Dương Thánh Hoàng đưa tới một cô gái làm cho Thiên Long trưởng lão rất vui vẻ, thế nên người đàn ông này không nghi ngờ hắn, nói: "Chờ một chút, tôi đi bẩm báo với trưởng lão".
Nửa phút sau, ông ta quay lại, cười nói: "Trưởng lão mời cậu tới".
Ba người đi vào trong một đại điện trống rỗng, một người đàn ông tóc tím khoanh chân ngồi ở giữa không trung, xung quanh có một luồng ánh kiếm hình rồng lượn lờ. Sức mạnh phát ra từ ánh kiếm đó khiến da đầu của Ngô Bình ngứa ran!
Trên đường đi anh đã hỏi rồi, Thiên Long trưởng lão chính là cao thủ địa tiên cấp thứ chín! Uy lực phi kiếm của lão cực kỳ đáng sợ!
Người đàn ông này nhìn còn rất trẻ, ước chừng ba mươi tuổi, rất đẹp trai, mặc gấm bào, mày kiếm mắt sáng, dung mạo như ngọc.
Thiên Long trưởng lão khẽ cười, nói: "Tiểu Âu Dương, cậu tìm ta có chuyện gì?"
Âu Dương Thánh Hoàng nói: "Tổ sư, đệ tử có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với người! Đệ tử vừa đi đến vùng đất Quỷ, phát hiện Quỷ Môn Quan phát ra ánh sáng màu tím, đệ tử tò mò đi vào xem một chút, quả nhiên phát hiện bên trong không phải vùng đất Quỷ mà là một thời không khác!"
Trong mắt Thiên Long trưởng lão lóe lên ánh sáng, hỏi: "Ồ? Bên trong có cái gì?"
Bây giờ Ngô Bình đang giả làm một đệ tử khác của Thục Sơn, anh nói: "Đó là một tấm bia khổng lồ có khắc các vị tiên trên đó, chúng tôi không hiểu được".
Thiên Long trưởng lão lập tức ngồi không yên, lão có dự cảm đây là cơ duyên của mình, liền cười nói: "Các cậu làm rất tốt! Chờ ta ở đây, ta đi một chút sẽ quay trở lại!"
Bóng dáng Thiên Long trưởng lão liền biến mất, cũng không biết làm sao tới được nơi đó.
Ngô Bình lập tức nói: "Âu Dương Thánh Hoàng, mau tìm Mộ Dung Kiều!"
Âu Dương Thánh Hoàng: "Phía dưới điện này có một gian phòng, Mộ Dung Kiều hẳn là ở bên trong".
Họ nhanh chóng tìm thấy lối vào và lao xuống lòng đất. Dưới lòng đất cũng là một cung điện, phía chính giữa cung điện có một cây cột đồng, Mộ Dung Kiều đang bị trói vào đó.
Cô ấy trông hốc hác và dường như đã phải chịu khổ rất nhiều. May mắn thay, cô ấy vẫn còn tỉnh táo.
“Cô không sao chứ?", Ngô Bình vội hỏi, sau đó rút kiếm Hắc Long ra, cắt đứt mọi xiềng xích trói buộc cô ấy.
Mộ Dung Kiều khẽ thở dài một tiếng, nói: "Anh tới quá đúng lúc, tên Thiên Long kia rất xấu xa, hại tôi chết một lần".
Ngô Bình nói: "Chỉ là chết một lần mà thôi, cô cũng không phải là chưa từng chết".
Mộ Dung Kiều oán hận trừng mắt nhìn anh: “Anh nói như vậy thật quá đáng".
Đột nhiên, sắc mặt của Thần Chiếu thay đổi rõ rệt, đôi mắt ông ấy dán chặt vào lối vào.
Ngô Bình cảm thấy không ổn, khi anh quay lại, anh thấy Thiên Long đứng đó mặt không biểu cảm.
Thần Chiếu thấp giọng nói: "Chủ nhân, để Viêm Dương hộ tống chủ nhân rời đi, tôi sẽ chống đỡ ở đây!"
"Tại sao ông lại rời đi?", Ngô Bình thản nhiên nói, anh nhìn thẳng vào Thiên Long trưởng lão: "Thiên Long tiền bối, thật xin lỗi, tôi đã lừa gạt ông".
Vừa nói anh vừa đưa tay lau mặt, khuôn mặt anh liền khôi phục nguyên dạng.
Thiên Long trưởng lão không đổi sắc, nói: "Ta vừa mới biết hai người các cậu không phải đệ tử Thục Sơn, hơn nữa Âu Dương Thánh Hoàng hiển nhiên bị khống chế".
Ngô Bình: "Tôi xin bội phục. Tôi cứ tưởng tôi đã làm không một kẽ hở, thế mà tiền bối lại nhìn thấu".
Thiên Long trưởng lão: "Ta cố ý để cho cậu thành công là muốn biết cậu tới đây làm gì".
Ngô Bình: "Mộ Dung Kiều là bạn tôi, tôi đến dẫn cô ấy đi".
Thiên Long trưởng lão khẽ mỉm cười: "Theo lý thì ta không thể ép người khác ở lại. Nhưng cô gái này rất quan trọng đối với ta, cho nên cô ấy nhất định phải ở lại".
Ngô Bình nói: "Tiền bối, ông làm như vậy không phải quá vô lý sao?"
Thiên Long trưởng lão cười nói: "Ở nơi này, ta chính là chân lý!"
Ngô Bình chớp mắt: "Tiền bối, tôi nhất định phải mang người đi!"
Thiên Long trưởng lão nói: "Tuổi trẻ thật tốt, không sợ hãi điều gì hết, năm đó ta cũng giống như cậu". Nghe thì có vẻ là một lời khen ngợi đối với Ngô Bình, nhưng thực tế lại ám chỉ anh không biết trời cao đất dày.
Ngô Bình: "Tiền bối, chi bằng chúng ta trao đổi một chút?"
Thiên Long trưởng lão: "Ồ, trao đổi?"
Ngô Bình: "Trong tay tôi có bảo vật, tôi sẽ đưa cho tiền bối. Tiền bối cầm bảo bối rồi thả chúng tôi đi, thế nào?"
Thiên Long trưởng lão hơi kinh ngạc, nói: "Lấy đồ ra trước đi".
Ngô Bình lấy ra chiếc đầu lâu pha lê từ trong lòng và ném nó cho Thiên Long trưởng lão. Thiên Long trưởng lão bắt lấy đầu lâu pha lê, thấy bên trong truyền đến một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Lão khẽ cau mày hỏi: "Đây là cái gì?"
Ngô Bình: "Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy nó không hề tầm thường".
Thiên Long trưởng lão lạnh nhạt nói: "Là bảo vật, nhưng ta vẫn không thể tha cho các người".
Ngô Bình: "Không phải muốn thả bọn ta đi sao? Có phải ý tiền bối là ngoài Mộ Dung Kiều ra, bọn ta cũng phải ở lại?"
Thiên Long trưởng lão lạnh nhạt nói: "Chuyện của Mộ Dung Kiều không thể để cho người khác biết, nếu không sẽ rất phiền phức, cho nên các người đều phải chết".
Ngô Bình híp mắt nói: "Tiền bối quá vô lý".
Thiên Long trưởng lão lắc đầu: "Ý định của ta chính là chân lý!"
Ngô Bình cúi đầu nói: "Tiền bối, nhất định phải giết bọn ta sao?"
Thiên Long trưởng lão: "Yên tâm, ta có thể để cho cậu ra đi êm đẹp, không đau đớn đâu".
Ngô Bình khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nếu là như vậy thì xin lỗi nhé!"
"Bốp!"
Đầu lâu pha lê trong tay Thiên Long trưởng lão đột nhiên nổ tung vỡ vụn thành bột mịn, một luồng năng lượng tiêu cực, đáng sợ, tà ác, thối rữa, sa đọa xâm nhập vào cơ thể Thiên Long trưởng lão.
Thiên Long trưởng lão còn chưa kịp chống cự liền mất đi ý thức, ngọn lửa màu đen phun ra từ trong mắt mũi lão, thân thể bắt đầu vỡ vụn, Nguyên Anh bắt đầu thối rữa, bộ dáng vô cùng đáng sợ. Ngay cả thanh phi kiếm bản mạng của lão cũng tan chảy ngay lập tức, không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào!
Ngô Bình thì thào nói: "Đi thôi!"
Mộ Dung Kiều không nhúc nhích, cô ấy nói: "Đừng sợ."
Ngô Bình sửng sốt: "Cô không sợ sao?"
Mộ Dung Kiều nói: "Sau khi tôi chết một lần, tôi có được năng lực là 'Thanh tẩy', tôi cảm thấy hẳn là mình có thể thanh tẩy loại năng lượng tà ác này".
Chương 740: Đường Môn luyện đan
Ngô Bình bán tín bán nghi: “Thật sao?”
Mộ Dung Kiều gật đầu, cô ấy bước thật nhanh về phía trưởng lão Thiên Long . Lúc này trưởng lão Thiên Long đã chết thật sự, cả thân xác lẫn linh hồn, toàn bộ sự sống đã bị lời nguyền nuốt chửng.
Lời nguyền đó biến thành một luồng khí đen có hình đầu lâu, vô cùng đáng sợ.
Mộ Dung Kiều vươn ra một ngón tay, đầu lâu há miệng thét lên, một chấm sáng trắng xuất hiện giữa trán nó, sau đó nó bị hút hết vào trong điểm sáng đó, cuối cùng biến mất trong tích tắc.
Không trung chỉ còn lại một điểm sáng trắng nhỏ, chưa đầy một giây, điểm sáng đó đột nhiên nổ tung, biến thành một ngọn lửa hình hoa sen màu xanh.
Ngô Bình nhìn thấy vật đó thì ngớ người, buộc miệng nói: “Tịnh Thế Thần Hỏa?”
Mộ Dung Kiều ngoảnh đầu sang, nói: “Đấy là Tịnh Thế Thần Hỏa sao?”
Ngô Bình nói: “Lời nguyền đó là vật chí âm, chí ác, chí uế, sau khi cô thanh lọc nó thì tính chất của nó sẽ biến đổi ngược lại, trở thành Tịnh Thế Thần Hỏa”.
Anh nói xong, lập tức lấy ra một cây đèn dầu từ trong chiếc nhẫn, đèn hình hoa sen và không có tim đèn. Con mắt nhìn thấu vạn vật của anh có thể thấy được một ngọn lửa sáng bên trong đèn.
Anh không dám lại gần Tịnh Thế Thần Hỏa nên đã thử dùng ngọn đèn này để chứa đựng nó. Ban đầu, đèn và thần hỏa vừa tiếp xúc với nhau, không ngờ thần hỏa lại nhẹ nhàng rơi xuống sàn, biến thành ngọn lửa hình hoa sen. Cùng lúc đó, đốm lửa của đèn cũng trở thành nguồn năng lượng của Tịnh Thế Thần Hỏa, không ngừng cung cấp năng lượng cho nó.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Trước đây tôi không biết cách dùng ngọn đèn này, giờ mới biết nó dùng để làm gì”.
Anh cất đèn hoa sen vào, sau đó xử lý hiện trường đầy tro bụi, rồi dắt theo Mộ Dung Kiều nhanh chóng rời khỏi đó.
Trước đó, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy trưởng lão Thiên Long rời khỏi Thục Sơn nhưng khi anh quay về lại, không có ai phát hiện ra. Nói cách khác, nếu trưởng lão Thiên Long đột nhiên mất tích, trong thời gian ngắn sẽ không có ai nghi ngờ.
Sau khi rời khỏi Thục Sơn, Ngô Bình về thẳng Đường Môn, trên đường đi, lúc ngang qua quỷ khư, Ngô Bình đã lệnh cho Âu Dương Thánh Hoàng vào Quỷ Môn Quan và không cho phép ra ngoài.
Đương nhiên chuyến đi này vô cùng nguy hiểm đối với Âu Dương Thánh Hoàng, nhưng dù hắn có chết thì người ta cũng sẽ không nghi ngờ anh. Bởi vì đã có quá nhiều người đã chết ở Quỷ Môn Quan, thêm một Âu Dương Thánh Hoàng cũng là chuyện bình thường.
Về đến Đường Môn, Đường Băng Vân đã chờ Ngô Bình từ lâu, cô ấy đã thu thập đủ dược liệu cho Ngô Bình luyện đan.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Mộ Dung Kiều, anh mới tìm một chỗ yên tĩnh và bắt đầu luyện đan.
Anh viết phương thuốc, có thể luyện chế hai loại luyện hình đan, gồm Đại Luyện Hình Đan và Tiểu Luyện Hình Đan. Tiểu Luyện Hình Đan có công dụng yếu hơn một chút, Đại Luyện Hình Đan thì mạnh hơn. Ngoài ra còn một loại Trúc Cơ Đan, cuối cùng là một loại đan dược có thể giúp Tiên Thiên thăng cấp lên Nhân Tiên, gọi là Linh Cảm Đan. Uống loại đan này có thể nâng cao sự nhạy bén về cảm ứng năng lượng không gian của tu sĩ, nâng cao khả năng thăng hạng lên Nhân Tiên.
Trong tất cả đan được, quý nhất là Linh Cảm Đan, tỷ lệ tu sĩ Tiên Thiên bình thường cảm ứng được năng lượng không gian rất hiếm, người có tư chất tốt cũng chỉ có một đến hai phần cơ hội, phần lớn cả đời đều dừng lại ở cảnh giới Tiên Thiên.
Nhưng Linh Cảm Đan lại có thể giúp nâng cao khả năng một tu sĩ Tiên Thiên bình thường cảm ứng được năng lượng không gian lên đến ba phần. Mặc dù chỉ có ba phần nhưng vẫn mạnh hơn nhiều những tu sĩ hoàn toàn không có cơ hội.
Ngô Bình lấy lò luyện đan ra và bắt đầu luyện đan.
Mẻ thứ nhất anh luyện Tiểu Luyện Hình Đan, loại đan này rất dễ luyện, Đan Thành nhị phẩm, một mẻ được chín viên.
Mẻ thứ hai anh luyện Đại Luyện Hình Đan vẫn là Đan Thành nhị phẩm, một mẻ sáu viên.
Lô thứ ba anh bắt đầu luyện Trúc Cơ Đan, loại đan này có thể giúp tăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, mặc dù giá trị không bằng Linh Cảm Đan nhưng cũng là thứ mà rất nhiều người mơ ước.
Trúc Cơ Đan, Đan Thành nhất phẩm, một lò bốn viên.
Anh nghỉ ngơi một lúc rồi lại bắt đầu luyện Linh Cảm Đan. Muốn luyện được Linh Cảm Đan thì bản thân anh cần phải đạt đến cảnh giới Linh Cảm trước, nếu không thì sẽ không luyện được loại đan này.
Lần này anh đã mất một tiếng đồng hồ mới luyện được mẻ đan dược này. Lò đan mở ra, anh lấy được ba viên Linh Cảm Đan, Đan Thành nhất phẩm.
Có điều Ngô Bình có hơi không hài lòng, lẩm bẩm trong miệng: “Sau khi học luyện đan, kỹ năng luyện đan của mình đã nâng cao đáng kể nhưng sao vẫn không luyện được đan dược vương cấp”.
Lúc này đã là sáng sớm ngày thứ hai, Đường Băng Vân chạy đến gõ cửa.
“Chồng ơi, luyện được mấy lô đan dược rồi?”
Ngô Bình đáp: “Băng Vân, em vào đây”.
Lúc Đường Băng Vân bước vào phòng thì nhìn thấy mấy bình đan dược đặt trên bàn. Mắt cô ấy sáng lên, vui mừng hỏi: “Đã luyện được mấy loại?”
Ngô Bình: “Mỗi thứ được một lò, em cầm sang cho Canh Tổ xem thử”.
Đường Băng Vân gật đầu mạnh: “Được, em đi ngay”.
Ngô Bình: “Đưa đan dược đi xong thì ghé lại tìm anh”.
Đường Băng Vân gật đầu, cầm bình đan dược và nhanh chóng rời đi.
Ngô Bình luyện đan hết cả đêm nên rất mệt, anh nằm bẹp xuống chiếc ghế nằm bên cạnh, đợi Đường Băng Vân quay lại để cô ấy giúp anh xoa bóp.
Anh nằm chờ cả buổi, không đợi nổi nữa nên ngồi dậy định ra ngoài.
Lúc vừa đi đến cửa, tiếng Đường Thái Canh bên ngoài sân vọng vào.
“Ngô Bình!”
Anh vội đẩy cửa ra, tức khắc thấy Đường Thái Canh mặt mày hớn nở bước vào, vừa đến là lão vỗ mạnh vai anh mấy cái rồi nói: “Đan dược cậu luyện tuyệt lắm”.
Ngô Bình: “Chỉ là mới bắt đầu, sau này vẫn còn có thể cải thiện”.
Đường Thái Canh nghiêm nghị nói: “Phẩm cấp của đan dược phải giảm xuống một chút, không được luyện quá cao”.
Ngô Bình ngây ra: “Tại sao? Giảm phẩm cấp thì lãng phí dược liệu quá”.
Đường Thái Canh nói: “Đương nhiên cậu có thể luyện đan dược phẩm chất tốt hơn nhưng chúng ta giữ lại đan dược tốt để dùng, những loại có phẩm cấp kém thì đem bán”.
Đường Băng Vân đứng phía sau nói: “Chồng, ý của Canh Tổ là không thể để người ngoài được hời, đồ tốt là của Đường Môn chúng ta. Hơn nữa, nếu để bên ngoài biết chúng ta có một thầy luyện đan biết luyện được đan dược nhất phẩm thì sẽ khiến anh gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Thôi được, sau này tôi sẽ luyện hai loại đan dược: một loại tam phẩm, tứ phẩm và một loại nhất phẩm, nhị phẩm”.
Đường Thái Canh nói: “Ở Địa Tiên giới, đan dược tứ phẩm đều khá hiếm, tam phẩm thông thường chỉ xuất hiện ở hội đấu giá, sau này cậu luyện nhiều đan dược tứ phẩm, đồng thời luyện thêm một ít đan dược ngũ phẩm và tam phẩm”.
Đường Băng Vân nói: “Canh Tổ, người đã từng nói toàn bộ thu nhập từ việc luyện đan đều là của Ngô Bình”.
Canh Tổ cười nói: “Ta nói lời giữ lời, sau này thu nhập từ việc bán đan dược do Ngô Bình luyện đều là của cậu ấy. Đan dược mà Đường Môn chúng ta dùng sẽ giảm nửa giá so với thị trường, hai người thấy sao?”
Đường Băng Vân liền nói: “Canh Tổ, giảm năm mươi phần trăm hơi nhiều thì phải? Nhiều nhất giảm ba mươi phần trăm thôi, không thể hơn được nữa”.
Đường Thái Canh cạn lời, nói: “Băng Vân, mặc dù có câu nói con gái gả chồng như nước đổ khó hốt nhưng cũng không thể chỉ biết có Ngô Bình thế chứ, bốn mươi phần trăm đi, ba mươi phần trăm thì đắt quá”.
Đường Băng Vân mỉm cười, nói: “Được, vậy giảm bốn mươi phần trăm, sau này con sẽ ghi sổ những đan dược được lấy từ chỗ của Ngô Bình”.
Đường Thái Canh lắc đầu, nói: “Ầy, sớm biết thế này thì tôi đã bàn riêng với Ngô Bình rồi”.
Đường Thái Canh nói mấy câu rồi đi vội. Lão có đan dược thì đương nhiên phải nghĩ cách nhanh chóng đánh bóng tên tuổi cho Đường Môn.
Đường Thái Canh vừa đi, Ngô Bình nhìn ngang nhìn dọc rồi kéo Đường Băng Vân vào phòng, ôm lấy cô ấy: “Băng Vân, anh buồn ngủ, nằm với anh một lát đi”.
Đường Băng Vân đỏ mặt: “Để tối đi, bây giờ là ban ngày, em vẫn còn công việc”.
Ngô Bình không thèm quan tâm cô ấy nói gì, bế bổng người rồi đặt lên ghế nằm.
Vừa mới cởi đồ thì liền nghe bên ngoài có người ho.
Anh giận dữ hét lên: “Ai đó?”
Tiếng Mộ Dung Kiều truyền vào: “Anh ra đây, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Ngô Bình vuốt ve nhẹ nhàng cơ thể Đường Băng Vân, cô ấy đỏ mặt rồi nhảy xuống giường, mở cửa ra.
Bên ngoài cửa, khí chất của Mộ Dung Kiều đã hoàn toàn khác với trước đây, trong đôi mắt cô ấy mang tiên khí không nhuốm bụi trần.
Anh giật mình, lắp bắp hỏi: “Cô…”
Mộ Dung Kiều thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi đã hồi phục, lần này đến là để chào tạm biệt”.
Bình luận facebook