Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 731-735
Chương 731: Lần đầu luyện thuốc
Lúc này, tu vi của Ngô Bình về cơ bản đã hồi phục, thân mình anh nhẹ như làn khói, lặng lẽ rời khỏi căn phòng, tiến sát tới nơi phát ra âm thanh.
Đây là một tiểu viện thanh tĩnh, hai chàng trai ăn mặc như người làm tạp dịch trong Tử Long phủ đang ngồi trong phòng. Một người trong số đó lấy ra chai rượu trắng, rót cho người kia một chén rồi khẽ hỏi: “Mujinto-kun, thời gian này, anh có phát hiện gì không?”
Người đối diện lắc đầu đáp: “Bito-kun, Lý Long Thần dường như cũng không rõ vị trí của kho báu. Thế nhưng cái tên Ngô Bình hôm nay mới đến có lẽ biết điều gì đó, sau này, hai ta phải chú ý tìm manh mối trên người hắn ta nhiều hơn”.
Bito đáp: “Những kho báu kia rất hệ trọng, nếu chúng ta có thể tìm được lối vào, đồng nghĩa với việc lập kỳ công cái thế cho Kogamon rồi”.
“Tiếc rằng nơi đó được chính phủ canh chừng nghiêm ngặt, hai ta cũng không thể vào được”, nói đến đây, đôi mắt của Mujinto lóa lên một chút phấn khích: “Thế nhưng thời gian qua ta vẫn luôn nghiên cứu lịch sử dòng nước của khu vực này, phát hiện một việc rất thú vị”.
Bito vội vàng hỏi: “Anh có phát hiện gì?”
Mujinto tỏ vẻ khá đắc ý: “Tôi từng đọc huyện chí của vùng đất này, bên dưới ngọn núi kia, có một dòng sông ngầm. Dòng sông kia chảy bên dưới lòng đất, sau đó thông qua suối Ngũ Long đổ vào sông Tam Dương”.
Bito hỏi: “Mujinto-kun, điều này liên quan gì tới nhiệm vụ của chúng ta chứ?”
Mujinto đáp: “Bito-kun à, nếu chúng ta khai quật suối Ngũ Long rồi tiến vào dòng sông ngầm, như thế có phải sẽ đột nhập được vào ngọn núi không?”
Bito liên tục xua tay: “Mujinto-kun, anh nghĩ xa quá rồi đấy. Trước hết không nói đến việc huyện chí kia giới thiệu đúng hay không, cho dù là đúng, khai quật cần bao lâu, liệu có kinh động tới người bản địa hay không, những việc này, chúng ta phải suy xét kỹ càng”.
Mujinto khẽ thở dài: “Đúng nhỉ, suy nghĩ này non nớt quá, thế nên tôi không dám báo cáo với cấp trên”.
Bito đáp: “Thôi vậy. Một khi báo lên, ngược lại sẽ bị cấp trên khiển trách”.
Lúc này, Ngô Bình đang đứng trên nóc nhà, từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại của hai kẻ này lọt vào tai anh. Không nằm ngoài dự đoán, người Đông Doanh vẫn luôn cài cắm gián điệp vào nơi này.
Việc dòng chảy ngầm tồn tại bên dưới ngọn núi khiến anh thấy giật mình. Nếu phía Đông Doanh thực sự tiến vào lòng núi thông qua dòng sông ngầm thì đúng là không ổn.
Anh suy tính trong chốc lát rồi đột ngột xông vào căn phòng, hai kẻ kia giật mình, đang định ra tay thì đột nhiên thấy đầu óc trống rỗng, sau đó ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn, chỉ vài giây đã bị Ngô Bình điều khiển tâm trí.
Dễ dàng biến hai kẻ này thành con rối, Ngô Bình hỏi: “Chúng mày là ninja của Kogamon?”
Tên Bito kia đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Bình hỏi: “Mục đích của chúng mày khi mai phục ở đây là gì?”
Bito đáp: “Điều tra tất cả thông tin liên quan tới ngọn núi kia, đồng thời tìm cách đột nhập vào bên trong”.
Ngô Bình hỏi: “Những thứ liên quan tới ngọn núi, chúng mày biết được bao nhiêu?”
Bito đáp: “Từ sách cổ đã biết được, ngọn núi này từng tỏa ra ánh sáng đỏ vào lúc nửa đêm, chiếu sáng nửa vùng trời, chúng tôi cho rằng trong núi nhất định có báu vật”.
Ngô Bình đã biết những thông tin này từ lâu, anh gật gật đầu: “Việc liên quan tới dòng sông ngầm, không được báo lên cấp trên, chúng mày tiếp tục ở lại đây, đừng để Kogamon nghi ngờ chúng mày”.
“Vâng”, hai kẻ này đồng thanh đáp.
Hai tên này tu vi không cao, chỉ là nhân vật tép riu, Ngô Bình chẳng hứng thú gì với chúng nên sau khi điều khiển xong là rời đi luôn.
Quay về tiểu viện, anh lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra tiếp tục nghiên cứu. Qua nhiều ngày không ngừng mày mò, anh đã nghiền ngẫm được kha khá cách sử dụng tiên đỉnh Thuần Nhất, phần còn lại chỉ là thành thạo thôi.
Thế nhưng, muốn sử dụng đỉnh thuốc thuần thục thì phải thực hành.
“Trong tay mình có khá nhiều dược liệu, chi bằng luyện thử xem sao”, anh thầm nghĩ.
Trước đó, anh tìm thấy lượng lớn linh dược thánh dược ở trong núi, có không ít phương thuốc có thể dùng để luyện tập.
Nếu đã luyện tập, tất nhiên phải luyện từ phương thuốc đơn giản nhất.
Thứ anh thu hoạch được nhiều nhất ở trên núi là nhân sâm, sau đó tới linh chi, bởi vì hai thứ linh dược này phân bố khá nhiều trong tự nhiên, cũng dễ bắt gặp nhất. Tất nhiên, nhân sâm và linh chi với số tuổi lớn cũng rất hiếm.
Trong tay anh có tới vài trăm gốc nhân sâm và linh chi, đúng lúc có thể lấy chúng ra để luyện tập. Anh suy tính trong chốc lát, quyết định luyện chế Bồi Nguyên Tán.
Dược liệu chính của Bồi Nguyên Tán là nhân sâm ba trăm năm trở lên, ngoài ra cần thêm một số thảo dược bình thường là có thể luyện được. Anh dự trữ không ít thảo dược thường dùng ở không gian Hắc Thiên, có thể lấy ra bất cứ lúc nào.
Anh đứng trước tiên đỉnh Thuần Nhất, tay vỗ vào một vị trí nào đó của đỉnh thuốc, đỉnh thuốc phun ra một luồng sáng. Ngô Bình bốc một cây nhân sâm hơn ba trăm năm dược lực bỏ vào trong.
Nhân sâm tiến vào đỉnh thuốc là tới thẳng một không gian gấp. Sau đó, với trận pháp và bố trí cơ giới phức tạp, nhân sâm ngay lập tức bị nghiền nát thành bột, mười mấy loại dược liệu chính trong thành phần mà anh cất giữ cũng được lấy ra, đồng thời được lưu vào trong các “con nhộng” khác nhau.
Số lượng con nhộng cực kỳ nhiều, bên trong mỗi không gian chí ít có tới hàng vạn con nhộng, mỗi con nhộng có thể lưu trữ một loại thuốc.
Sau đó, hai bỏ thêm mười ba loại dược liệu vào đỉnh thuốc, chúng lần lượt được sử dụng dược tính hữu dụng, sau đó Ngô Bình tập hợp chúng lại.
Quá trình luyện thuốc vô cùng tiêu hao thần niệm, mười phút sau, một làn khói trắng bốc ra từ miệng đỉnh, bị Ngô Bình giơ tay tóm được, một số khói trắng co lại thành một loại thuốc bột, ước chừng hơn ba lạng.
Anh dùng đầu lưỡi nếm thử một ít thuốc bột, sau đó nhắm mắt, cảm nhận dược lực của Bồi Nguyên Tán. Ngay lập tức, anh cảm nhận được một thứ dược lực vô cùng tinh khiết.
Nửa phút sau, anh mở mắt ra, kinh ngạc thốt lên: “Hiệu quả của thứ thuốc này, chí ít cũng phải tương đương với địa nguyên đan cấp một!”
Điều này còn vì phẩm chất của Bồi Nguyên Tán quá thấp, không thể nào đạt tới cấp bậc siêu cấp, nếu không, nó phải đạt tới trình độ của cấp vương, thậm chí cấp đế!
Ngô Bình tiếp tục luyện đủ ba lần, thần niệm tiêu hao nghiêm trọng, anh muốn luyện thêm đỉnh thuốc thứ tư, nhưng lực bất tòng tâm.
Ba lần luyện thuốc, luyện ra được khoảng năm lạng Bồi Nguyên Tán. Bồi Nguyên Tán rất hữu hiệu với cơ thể của người bình thường, Ngô Bình quyết định sau này sẽ trộn chúng với sữa bột, để ông bà ngoại và ông nội uống một thời gian.
Sau khi luyện thuốc, anh rất mệt mỏi, thế là lấy tinh thạch linh hồn ra hấp thu. Sau khi thần niệm khô cạn là thời điểm tốt nhất để hấp thu hồn lực.
Khi trời sáng, Ngô Bình đã khôi phục được trạng thái tốt nhất, thần niệm của anh thậm chí còn mạnh thêm một vài phần.
“Khá lắm, tiểu thoái bệnh cuối cùng cũng qua rồi”, anh mỉm cười.
Thần Chiếu bước vào phòng: “Chúc mừng chủ nhân thuận lợi vượt qua gian nan!”
Ngô Bình đáp: “Sau nay còn đại thoái bệnh, đến lúc đó sẽ hung hiểm hơn nhiều”.
Thần Chiếu nói: “Chủ nhân cát nhân thiên tướng, nhất định có thể vượt qua thuận lợi”.
Ngô Bình đáp: “Được rồi, không cần nịnh tôi nữa. Lão Thần, hôm nay chúng ta sẽ tới nhà Âu Dương!”
Thần Chiếu đáp: “Chủ nhân, hôm qua tôi hỏi một ông bạn già, ông ấy nói nhà Âu Dương đã cắm rễ ở Địa Tiên Giới rồi”.
Ngô Bình nhíu mày: “Nhà Âu Dương đã tiến vào Địa Tiên Giới?”
Thần Chiếu đáp: “Đúng vậy. Âu Dương Thánh Hoàng kia lọt vào danh sách mười người đứng đầu của bảng Nhân Tiên, thành công tiến vào một môn phái lớn của Địa Tiên Giới. Một người làm quan cả họ được nhờ, nhân cơ hội này, nhà Âu Dương sắp xếp không ít người tới Địa Tiên Giới. Một thời gian nữa, nhà Âu Dương chắc chắn sẽ rất có tiền đồ”.
Ngô Bình hỏi: “Tinh nhuệ của nhà Âu Dương hiện giờ đều ở Địa Tiên Giới?”
Thần Chiếu đáp: “Âu Dương Thánh Hoàng và những người nòng cốt hẳn là đều ở Địa Tiên Giới”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tốt lắm. Tôi đang định tới Địa Tiên Giới đây!”
Chương 732: Lần đầu tiến vào Địa Tiên Giới
Đường Môn đã thành lập phân bộ ở Địa Tiên Giới, Đường Thái Khang hi vọng anh có thể qua đó một chuyến. Vả lại, trước kia anh đã muốn tới Địa Tiên Giới xem thử rồi.
Thần Chiếu nói: “Chủ nhân, để tôi đi cùng với cậu. Tôi ở Địa Tiên Giới nhiều năm, rất quen thuộc với tình hình bên đó”.
Thần Chiếu này từng nương tựa vào một thế lực nào đó của Địa Tiên Giới, sau này ông ấy bị thương nên thế lực đó đã rũ bỏ. Nếu không nhờ Ngô Bình cứu giúp, có lẽ ông ấy đã mất sạch tu vi, trở thành một người bình thường rồi.
Ngô Bình đáp: “Ừm, một lát nữa xuất phát”.
Anh gọi Hồng Chiến tới, nhờ anh ta chuyển lời cho Lý Long Thần rằng anh phải rời đi trước, nhưng sẽ quay trở về Tử Long phủ trong vòng ba ngày.
Thần Chiếu dẫn đường, một tiếng sau, họ đã xuất hiện ở núi Côn Luân.
Núi Côn Luân là thủy tổ của mọi ngọn núi, độ cao trung bình hơn năm nghìn mét so với mực nước biển, còn gọi là Côn Luân Hư, Thần Sơn. Núi Côn Luân có vô số truyền thuyết, ví dụ như Tây Vương Mẫu, Thường Nga bôn nguyệt, Bạch Nương Tử, vân vân, tất cả đều liên quan tới Côn Luân.
Khi Ngô Bình trông thấy núi Côn Luân, anh vô cùng kinh ngạc: “Lão Thần, Côn Luân và Địa Tiên Giới có liên hệ gì?”
Thần Chiếu đáp: “Lối vào trên mặt đất của Địa Tiên Giới chỉ có hai cái, tất cả đều nằm trong địa giới núi Côn Luân. Tôi nghe người ta nói, Địa Tiên Giới chỉ là một trong số nhiều không gian gấp của núi Côn Luân thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Nói như thế, chỉ cần có người khống chế được lối vào là khống chế được Địa Tiên Giới?”
Thần Chiếu đáp: “Không ai có thể khống chế lối vào, nhưng phàm là người ra vào Địa Tiên Giới, ai cũng phải xuất trình một thứ làm vật dẫn đường. Ở Địa Tiên Giới, các thế lực đủ tư cách phát vật dẫn đường rất nhiều, thế nên ra vào Địa Tiên Giới không phải việc gì quá khó”.
Ngô Bình hỏi: “Ông có vật dẫn đường không?”
Thần Chiếu đáp: “Trên người tôi có ba vật dẫn đường”.
Nói rồi, ông ấy lấy ra một tờ giấy dày, loại giấy này được chế tác từ công nghệ và chất liệu đặc thù, người ngoài không thể mô phỏng lại, bên trên còn được in dấu.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, trên con dấu viết hai chữ “Sơn Hà”.
Thần Chiếu giải thích: “Vật dẫn đường này do Sơn Hà Tông phát ra, đây là con dấu của họ. Năm đó tôi giết được một kẻ địch mạnh, lấy được vài tấm thẻ dẫn đường trên người hắn ta. Loại vật dẫn đường này là dẫn đường tạm thời, chỉ có thể sử dụng hai lần, một lần tiến vào, một lần trở ra”.
Ngô Bình hỏi: “Nói như vậy nghĩa là còn có vật dẫn đường vĩnh viễn?”
Thần Chiếu gật đầu: “Có chứ, thường thì chỉ có thế lực lớn mới đủ tư cách cung cấp vật dẫn đường vĩnh viễn”.
Ngô Bình đáp: “Đi thôi!”
Hai người đi về phía một đỉnh núi, trên núi tuyết đọng rất dày, cho dù là người leo núi chuyên nghiệp cũng khó lòng leo tới nơi này. Thế mà trên đỉnh núi với điều kiện thời tiết khắc nghiệt như vậy lại xây một cung điện bằng đá khổng lồ.
Còn chưa lên núi, Ngô Bình đã trông thấy xung quanh có không ít người đang leo lên đỉnh núi, đồng thời cũng có số ít người khác từ trên đỉnh núi đi xuống. Có vẻ như họ là tu sĩ đang tiến vào Địa Tiên Giới và rời khỏi Địa Tiên Giới.
Thần Chiếu nói: “Chủ nhân, nơi này là điểm tiến vào Côn Luân, bởi vì nơi này thông thẳng tới núi Vô Tương của Địa Tiên Giới nên chúng tôi gọi nó là điện Vô Tương. Một lối vào khác thông thẳng với hồ Bảo của Địa Tiên Giới, chúng tôi gọi nó là điện Bảo”.
Nói rồi, hai người cũng tới cửa điện. Ngô bình thấy người ở cửa điện vội vàng ra ra vào vào, không ai nấn ná thêm. Vả lại, những người này thậm chí không hề trao đổi bằng ánh mắt, ai nấy biểu cảm lãnh đạm như thế ai cũng nợ tiền họ vậy.
Đại điện rất cao lớn, diện tích hơn mười mẫu, một khi tiến vào bên trong, đến cả biểu cảm của Thần Chiếu cũng trở nên lạnh lùng. Ngô Bình đành học theo ông ấy, cũng tỏ ra lạnh nhạt, giống như đeo mặt nạ vậy.
Đại điện được chia thành hai khu vực, một bên là vào trong, một bên là ra ngoài.
Đến hiện trường, Ngô Bình trông thấy một khung cửa hình vòm lơ lửng giữa không trung với đường kính lên đến ba mét, bên trong chỉ thấy một mảnh trắng nhờ, giống như khói sương đang lưu chuyển.
Hai bên cổng vòm có bốn người đứng canh, họ mặc áo bào rộng thùng thình lẫn hai màu đỏ và trắng, đeo mặt nạ gỗ màu đen. Mỗi người tiến vào cổng vòm đều phải xuất trình thẻ dẫn đường, nếu không không thể vào trong được.
Thần Chiếu không nói gì, bước tới đó giơ thẻ dẫn đường, một người trong số họ xua xua tay, ra hiệu cho ông ấy có thể vào trong.
Sau đó là Ngô Bình, anh cũng xuất trình thẻ dẫn đường, người đó cũng phất tay, thậm chí không nhìn mặt anh đã cho phép anh tiến vào.
Ngô Bình học theo Thần Chiếu, nhẹ nhàng nhún người nhảy vào cánh cổng.
Vừa vào trong, anh đã cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, xung quanh trắng xóa một màu. Qua khoảng hai giây sau, chân của anh chạm tới mặt đất, đồng thời anh cũng nhìn rõ cảnh sắc xung quanh.
“Chủ nhân!”, Thần Chiếu bước tới, kéo anh đi sang một bên.
Bấy giờ Ngô Bình mới thấy hai người họ đang đứng trên lưng chừng một ngọn núi lớn, trên đỉnh đầu là cánh cổng hình vòm cũng giống như bên ngoài đang lơ lửng giữa không trung.
Thần Chiếu kéo Ngô Bình chạy thẳng xuống chân núi, sau đó mới thả tay anh ra: “Chủ nhân, lối vào là nơi nguy hiểm nhất, khi đi qua nhất định phải nhanh”.
Ngô Bình cảm thấy khó hiểu: “Tại sao lại nguy hiểm?”
Thần Chiếu đáp: “Loại người nào cũng có thể qua lại nơi này. Lỡ như gặp phải một kẻ tu vi cao, nhân tính độc ác, chưa biết chừng kẻ đó có thể tiện tay giết chúng ta luôn”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra Địa Tiên Giới này rất nguy hiểm”.
Thần Chiếu đáp: “Thực sự rất nguy hiểm. Những kinh nghiệm này được đánh đổi bằng vô số lần trải nghiệm cảm giác đến gần cái chết của tôi đấy”.
Ngô Bình nói: “Chúng ta tới Đường Môn trước vậy, ông quen thuộc với nơi này, ông dẫn đường đi”.
Đường Băng Vân đã nói cho anh biết vị trí hiện tại của Đường Môn. Phân bộ của Đường Môn ở Địa Tiên Giới nằm trên một khu đồi núi, khu vực đó được gọi là Vạn Long lĩnh, trùng độc rất nhiều, không ít tu sĩ bất cẩn bỏ mạng ở đó.
Đường Thái Khang chọn vị trí ở nơi đó cũng vì bất đắc dĩ, bất cứ nơi nào khá ổn ở Địa Tiên Giới cũng bị người ta chiếm cứ mất, tất nhiên ông ấy không thể tranh giành, chỉ có thể tìm một nơi không ai ngó ngàng để dung thân rồi từ từ tìm đường phát triển.
Thần Chiếu biết vị trí của Vạn Long lĩnh, ông ấy đi trước dẫn đường, Ngô Bình theo sau.
Vừa đi, Ngô Bình vừa quan sát địa hình xung quanh. Anh phát hiện ra, phong cảnh tự nhiên của Địa Tiên Giới này khá giống bên ngoài; khác biệt ở chỗ thảm thực vật nơi này rậm rạp hơn, cây cối cao hơn, cỏ cũng xanh hơn.
Ngoài ra, Địa Tiên Giới có tồn tại một thứ linh khí nhàn nhạt, linh khí ở nồng độ này đã đủ cho đa số tu sĩ tu luyện rồi. Phải biết rằng, muốn tìm được chút xíu linh khí nào ở bên ngoài cũng khó khăn.
Đi được một đoạn, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc này xung quanh họ là một bờ sông, trên mặt đất có không ít đá tảng, họ bèn ngồi xuống một mỏm đá, ăn chút gì đó.
Ăn xong, Ngô Bình thử tu luyện cách hít thở. Anh mừng rỡ phát hiện ra, ở Địa Tiên Giới, anh có thể cảm nhận năng lượng cao cấp nhiều hơn bên ngoài rất nhiều.
Vả lại, số năng lượng này rõ rệt hơn nhiều, khi hấp thụ cũng nhanh hơn.
“Chẳng trách cao thủ ở Địa Tiên Giới nhiều như vậy, môi trường ở nơi này tốt hơn bên ngoài nhiều”, anh lầm bầm.
Thần Chiếu cười: “Chủ nhân, thực ra một số thế lực đỉnh cao trong Địa Tiên Giới sẽ đưa con cái của họ ra bên ngoài tu hành từ khi chúng còn rất nhỏ”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ra bên ngoài? Tại sao không ở Địa Tiên Giới?”
Thần Chiếu đáp: “Linh khí bên ngoài cực ít, việc tu luyện khó khăn; nếu tu luyện trong hoàn cảnh như thế, cơ thể sẽ càng thêm nhạy cảm với linh khí và các loại tiên lực. Đợi khi chúng tu luyện thành nhân tiên rồi sẽ quay về Địa Tiên Giới. Nếu tư chất không tồi, chúng có thể học một biết mười, nhanh chóng trở thành cao thủ”.
Đây là lần đầu Ngô Bình nghe nói có chuyện như vậy: “Nói như thế, thực chất bên ngoài có rất nhiều thế hệ sau của tiên?”
Chương 733: Vu oan giá họa
Thần Chiếu: “Đúng vậy, có rất nhiều! Nhưng thông thường họ đều che giấu thân phận, hơn nữa còn có cao thủ bên cạnh bảo vệ”.
Lúc hai người họ đang trò chuyện thì phía đằng xa bỗng có hai bóng người từ trên trời đáp xuống.
Ngô Bình vừa nhìn thì biết ngay tu vi của hai người đó không tồi, một người lớn tuổi là Địa Tiên cấp ba, người kia có tu vi Nhân Tiên giống anh.
Tên Địa Tiên râu bạc phơ, mặc bộ đồ vừa đen vừa cháy cứ như mới bị lửa thiêu xong. Lúc này ông ta lo lắng nhìn thanh niên đi cùng mình và nói: “Mau rửa mặt rồi chạy thôi!”
Người thanh niên tầm hai mấy tuổi, cũng rất thê thảm, quần áo rách rưới, đầu tóc cháy đen, anh ta quỳ xuống đất một cái “thịch”, nói: “Sư phụ, con có lỗi với thầy”.
Người đàn ông lớn tuổi phất tay: “Mau đi, mau đi đi!”
Người thanh niên khấu đầu ba cái rồi quay đầu bỏ chạy. Anh ta không phải Địa Tiên, không thể bay trong thời gian dài, có điều tốc độ chạy không hề chậm, thoáng chốc đã biến mất trong đám đông.
Người đàn ông lớn tuổi thấy thanh niên đó đã đi xa rồi thì mới thở phào, quay đầu nhìn sang Thần Chiếu.
Thần Chiếu nhắm mắt, dường như không nhìn thấy gì. Ngô Bình cũng vậy, anh ngoảnh mặt đi, lặng lẽ ăn trái cây do Lam Nguyệt tặng.
Người đàn ông lớn tuổi nhìn một lúc rồi đột nhiên tiến tới.
Lúc ông ta còn cách mười mấy bước thì Thần Chiếu liền mở mắt ra, bình thản nói: “Tiến thêm bước nữa thì ta sẽ ra tay đó”.
Người đàn ông lớn tuổi lạnh lùng đáp: “Tôi không có hứng thú đánh nhau với người lạ, tôi đến là để cảnh cáo hai người, tốt nhất đừng nên nói cho người khác biết chuyện lúc nãy hai cậu nhìn thấy”.
Thần Chiếu thản nhiên đáp: “Ông yên tâm, bọn ta ghét nhất là lo chuyện bao đồng, ông muốn thì cứ giết đi”.
Người đàn ông lớn tuổi nhìn Ngô Bình và Thần Chiếu đăm chiêu rồi quay đầu nhìn về hướng người thanh niên đã bỏ chạy, sau đó chỉ tay, một luồng sáng màu xám tro liền bay ra.
Mắt Ngô Bình rất tinh, anh nhận ra luồng sáng màu xám tro đó là một thanh kiếm ngắn đã gỉ sắt, nó bay vút ra như một tia chớp, nửa phút sau liền quay trở lại, bay vào trong ống tay áo của ông ta.
Ngô Bình thấy rất rõ, trên thanh kiếm ngắn đó có vết máu, lẽ nào ông ta đã giết chết người thanh niên lúc nãy?
Người đàn ông lớn tuổi thu thanh kiếm ngắn lại thì thở dài, giẫm chân và bay lên không trung.
Khi đến cảnh giới Chân Nhân thì việc bay lượn là việc khá nhẹ nhàng, hơn nữa còn có thể bay rất xa với tốc độ còn nhanh hơn cả máy bay.
Sau khi người lớn tuổi đi, Thần Chiếu lập tức đứng dậy, nói: “Chủ nhân, chúng ta mau đi thôi!”
Ngô Bình cũng không hỏi nhiều, cả hai nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Họ đi chưa được một phút, người đàn ông lớn tuổi đó quay trở lại, chỉ có điều lần này ông ta dẫn theo một Địa Tiên có tu vi còn cao hơn mình đến.
Người đàn ông lớn tuổi râu bạc không thấy Ngô Bình và Thần Chiếu đâu, chợt hừ một tiếng rồi nói: “Chạy cũng nhanh thật”.
Người đi cùng ông ta lớn tuổi hơn, nói: “Sư đệ, vì sơ suất mà chúng ta đã luyện hỏng một lò Long Môn Đan, Đan Đỉnh Môn đã mất cả trăm năm để thu thập dược liệu cho lò luyện đan này, lần này thiệt hại quá nặng nề. Nếu không nhờ đệ tử của đệ gánh tội thay thì chúng ta đều sẽ bị môn chủ phạt nặng”.
Người đàn ông lớn tuổi râu bạc thở dài , nói: “Sư huynh, ta đã sắp đặt hiện trường, đến lúc đó, chúng ta cứ nói đan dược đã bị tên đó trộm, như vậy, dù cho chúng ta đều có lỗi nhưng tội không đến mức chết”.
Vị sư huynh đó gật đầu: “Cũng chỉ còn cách đó mà thôi, chỉ là lúc nãy sao đệ lại để hai người đó nhìn thấy bọn đệ?”
Người đàn ông lớn tuổi cười nham hiểm, nói: “Với sự sáng suốt của môn chủ, nhất định ông ấy sẽ tiếp tục điều tra, thế nên chúng ta nhất định phải dàn dựng sẵn câu chuyện, chúng ta chỉ việc nói chuyện này có liên quan với hai người đó. Hai người, một người có tu vi ngang đệ, người kia cũng là Nhân Tiên, căn cốt cực phẩm, chắc đã từng uống vài loại dược quý. Có điều, trên người bọn họ không có biểu tượng tông môn rõ ràng, chắc là tự tu. Với nhiều điều kiện tốt như vậy thì giá họa cho bọn họ là chuyện không thể hợp lý hơn”.
Sư huynh nói: “Ừ. Đến lúc đó chúng ta sẽ giao tranh vẽ của hai người đó cho môn chủ, nói bọn họ uống đan dược, vậy thì bọn họ có trăm cái miệng cũng cãi không lại”.
Ngô Bình vẫn chưa biết tự dưng mình lại bị người không quen biết ám hại. Lúc bọn họ đến một khu rừng yên tĩnh thì Thần Chiếu mới dừng lại.
Cuối cùng anh cũng không kiềm được hỏi: “Ông Thần, tại sao người vừa nãy muốn giết đồ đệ của mình?”
Thần Chiếu: “Không biết nữa, nhưng tên này cố tình giết người trước mặt chúng ta rõ ràng là muốn vu oan giá họa, không có ý gì tốt lành”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Với kinh nghiệm của tôi, chắc hai người đó đã luyện đan thất bại, làm nổ lò luyện đan rồi, cái đó gọi là nổ lò”.
Thần Chiếu ngây ra: “Nổ lò?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, là nổ lò! Vì tôi ngửi thấy mùi của mấy loại linh dược từ trên người họ. Nếu tôi đoán không nhầm thì thứ mà bọn họ muốn luyện chế rất có khả năng là đan dược cao cấp giúp Địa Tiên cấp cao đột phá, giá rất cao. Thông thường năng lượng của đan dược cấp cao rất mạnh, khống chế không tốt thì rất dễ nổ”.
Thần Chiếu vội hỏi: “Chủ nhân, loại đan dược mà cậu nói tầm cấp độ nào?”
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi nghĩ chắc đến chín phần là đan dược có ích cho cả chân quân. Thường thì dược liệu loại đan được này sử dụng rất đáng giá.
Thần Chiếu rất tinh quái, ông ấy suy ngẫm một lúc rồi nói: “Tôi hiểu rồi, chắc tên Địa Tiên đó luyện đan gặp vấn đề nên mới đổ lỗi cho đệ tử của mình. Ông ta làm như thế chứng tỏ ông ta thuộc một thế lực nào đó, vì sợ bị thế lực đó trừng phạt nên mới phải làm như vậy”.
Ngô Bình hỏi: “Có thể đoán được ông ta thuộc thế lực nào không?”
Thần Chiếu lắc đầu: “Khó nói lắm, rất nhiều thế lực có năng lực nuôi dưỡng thầy luyện đan, thậm chí còn có một số thế lực chuyên luyện đan nữa”.
Ngô Bình: “Xem ra ông ta là một thầy luyện đan, có điều kỹ thuật luyện đan quá tệ, luyện hỏng cả lô đan dược quý. Có điều, chuyện này có liên quan gì đến chúng ta? Sao lại nói vu oan giá họa?”
Thần Chiếu đáp: “Chủ nhân vừa đến Địa Tiên Giới, không biết sự tàn khốc ở đây. Nếu tôi đoán không nhầm thì sau khi người đó quay về nhất định sẽ đổ hết tội lỗi cho đệ tử của mình. Còn chúng ta thì rất có khả năng sẽ bị kéo vào, chẳng hạn ông ta có thể nói chúng ta là người đứng sau sai khiến đệ tử đó của ông ta”.
Ngô Bình trợn to mắt, giận dữ nói: “Chúng ta sai khiến sao? Ông ta có thể tùy tiện vu oan giá họa cho người khác vậy sao?
Thần Chiếu bình thản đáp: “Chủ nhân, có thể cậu không để ý, căn cốt của cậu cực kỳ tốt, lộ hẳn ra ngoài. Tình trạng này cực kỳ giống với trạng thái vừa mới uống đan dược”.
Ngô Bình: “Thế lực đằng sau bọn họ sẽ tin vào mấy lời điên rồi đó sao?”
Thần Chiếu: “Nếu chủ nhân muốn giải thích với bọn họ thì phải nói hết tất cả bí mật của mình ra, chủ nhân có chịu không?”
Ngô Bình ngây ra: “Đương nhiên là không rồi”.
Thần Chiếu: “Nếu chủ nhân không chịu thì đồng nghĩa với việc chấp nhận tội danh, sau đó thì chỉ có thể mặc cho họ xử lý thôi”.
Ngô Bình tức đến đau bụng: “Lẽ nào lại như vậy?”
Thần Chiếu: “Người của Địa Tiên Giới trước giờ không nói lý lẽ, chỉ màn quyền cước và chỗ dựa”.
Ông ấy nói xong thì nói tiếp: “Tôi và chủ nhân đều không có biểu tượng tông môn trên người, nhất định ông ta cho rằng chúng ta tự tu nên mới dám to gan hãm hại chúng ta”.
Ngô Bình: “Ở Địa Tiên Giới tu tự do không có địa vị vậy sao?”
Thần Chiếu: “Đúng vậy. Hoàn cảnh sống của những người tu tự do rất khắc nghiệt, thường xuyên trở thành mục tiêu săn mồi của các thế lực lớn. Nếu không phải vì vậy thì năm xưa tôi cũng đâu đến nỗi đầu quân cho thế lực đó”.
Chương 734: Giết rắn lấy mật
Ngô Bắc hừ to: “Ông ta giá họa thì cứ giá họa đi, dù gì chúng ta cũng không ở Đại Tiên Giới mấy ngày. Đại Tiên Giới lớn thế này, khả năng chúng ta gặp lại ông ta là vô cùng nhỏ”.
Thần Chiếu gật đầu: “Đúng thế, vì vậy nên không cần phải quá lo lắng”.
Hai người nói với nhau vài câu rồi lại tiếp tục lên đường.
Diện tích của Đại Tiên Giới còn lớn hơn cả thế giới bên ngoài, Thần Chiếu và Ngô Bình đi cả ngày trời mới đến Vạn Long Lĩnh, lúc này trời đã chập tối.
Lúc Ngô Bình thấy sắp đến Đường Môn, phát hiện một ngày của Đại Tiên Giới cũng có hai mươi bốn tiếng thì bèn hỏi: “Ông Thần, hình như mặt trời và mặt trăng của Đại Tiên Giới không giống với bên ngoài”.
Anh cảm thấy ánh sáng mặt trời và mặt trăng ở đây đều có chứa linh lực.
Thần Chiếu: “Mặt trời và mặt trăng cũng vậy thôi, chỉ có điều mặt trời và mặt trăng mà chúng ta nhìn thấy ở tọa độ cao, cái này liên quan đến lý thuyết rất thâm sâu, tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ là nghe người ta nói vậy thôi”.
Ngô Bình: “Đại Tiên Giới đúng là một nơi tuyệt vời”.
Sau khi vào Vạn Long Lĩnh, Ngô Bình mới đi một đoạn thì bỗng dừng lại. Trước mặt là một vùng đá lổm chổm, cỏ mọc um tùm, một con rắn khổng lồ dài hơn hai mươi mét, hoa văn ngũ sắc đang nằm khoanh mình, đôi mắt như hai cái đèn lồng lạnh lùng nhìn Ngô Bình và Thần Chiếu chằm chằm.
Bên cạnh con rắn khổng lồ có một đống xương trắng, nhìn kĩ thì thấy bên trong có xương người và cả xương thú.
Thần Chiếu chau mày, nói: “Chủ nhân cẩn thận đấy, con rắn này đã thành tinh, khu vực xung quanh trong phạm vi một vạn bước đều là trường vực của nó”.
Không cần Thần Chiếu phải nói, Ngô Bình cũng đã cảm nhận được không khí xung quanh có một luồng sức mạnh vô hình đang trói chặt lấy cơ thể mình.
“Con rắn này to gan nhỉ, nó không nhận ra ông là Đại Tiên sao?”
Thần Chiếu: “Nếu chúng ta có thể phá được trường vực của nó thì nó sẽ không tấn công chúng ta. Nếu chúng ta không thể thì chứng tỏ thực lực của chúng ta yếu hơn nó, nó sẽ ăn chúng ta mà không cần do dự”.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn thấu vạn vật thì phát hiện con rắn khổng lồ đó phát ra một trường lực, bao trùm hết phạm vi cả chục nghìn mét. Loại trường lực này có tác dụng khá giống với trường quỷ thần mà anh luyện, có điều uy lực mạnh hơn rất nhiều.
Miệng của con rắn khổng lồ ngậm một viên ngọc, có vẻ như trường lực cực mạnh đó được phát ra từ đó.
“Hả?”. Mắt Ngô Bình sáng rỡ lên, anh lập tức gọi Nhân Bì Viêm Dương ra và hỏi: “Viêm Dương, ngươi có thể giết con rắn đó không?”
Viêm Dương gật đầu: “Được ạ, chủ nhân”.
Ngô Bình: “Đi đi, giết nó đi”.
Viêm Dương đột nhiên hành động, lao về phía con rắn khổng lồ nhanh như một tia chớp. Có điều, lúc nó còn cách con rắn khổng lồ tầm mười mét thì tốc độ của nó đã chậm lại. Càng đến gần con rắn khổng lồ thì trường lực càng mạnh, đến cả cao thủ như Viêm Dương cũng phải rất mất sức.
Dường như con rắn khổng lồ rất bất ngờ, nó cảm nhận thấy nguy hiểm, ngước cái đầu to lên cao và thè lưỡi, chuẩn bị tư thế tấn công.
Da người của Viêm Dương đột ngột biến to ra, bao bọc lấy con rắn chỉ trong chớp mắt sau đó siết mạnh.
“Răng rắc!”
Tiếng gãy vang lên, đầu rắn nát vụn, thân rắn từ từ mềm nhũn ra, sau đó không còn động đậy. Tiếp sau đó, trường vực biến mất, Ngô Bình mới đi về phía con rắn khổng lồ.
Da người dãn ra, trở về kích thước bình thường như ban đầu. Đầu rắn đã dẹp lép, mắt bị ép tới vỡ toác, vô cùng thê thảm.
Ngô Bình gỡ miệng rắn ra, lấy ra một viên ngọc đen từ bên trong, viên ngọc to bằng nắm tay nhưng cực kỳ nặng, nếu không phải nhờ anh có thần lực thì đã không cầm vững rồi.
Thần Chiếu hỏi: “Chủ nhân, đấy là thứ gì thế?”
Ngô Bình mỉm cười, đáp: “Thứ này gọi là mật trận, lúc bố trí trận pháp trọng lực sẽ dùng đến nó”.
Thần Chiếu: “Hèn gì trường vực của con rắn này lại mạnh đến thế, thì ra là nhờ ngoại lực”.
Ngô Bình cất mật trận trọng lực vào, sau đó rút kiếm Hắc Long ra, móc lấy yêu đan từ thân rắn. Viên yêu đan to bằng quả táo, bên trong có một con rắn nhỏ đang bơi lội.
Anh cất yêu đan rồi tiếp tục lên đường. Trên đường đi anh gặp phải rất nhiều trùng độc, có con cua to bằng chiếc xe hơi, cũng có con rết to bằng toa tàu hỏa, còn có những con mũi hung dữ to hơn cả con người.
Có vài thứ đến cả Thần Chiếu cũng không dám động đến, bọn họ quyết định chỉ bay trên trời.
Không bao lâu, Ngô Bình và Thần Chiếu đáp xuống một thung lũng khá rộng, bên trong thung lũng có xây một số nhà cửa, sân vườn.
Ngô Bình vừa đáp đất thì liền có một bóng người xông đến, đấy là Đường Hi trưởng lão, ông ấy mỉm cười, nói: “Thiếu tôn, cuối cùng thì cậu cũng đã đến”.
Ngô Bình nói: “Đường Hi trưởng lão, tôi vẫn chưa phải là thiếu tôn, gọi tôi là Ngô Bình được rồi”.
Đường Hi nói: “Cậu trở thành thiếu tôn chỉ là chuyện sớm muộn, Canh Tổ đang họp trong điện, tôi dắt cậu qua đó”.
Mấy người họ đi ngang qua một quảng trường nhỏ mới xây, đi một đoạn thì vào trong đại điện. Cửa sổ của đại điện vẫn chưa được lắp thì đại điện đã được dùng rồi.
Lúc này, rất nhiều nhân vật cấp cao của Đường Môn đều có mặt, Đường Thái Canh ngồi ở giữa, Đường Thiên Tuyệt đứng bên cạnh, bọn họ đang bàn luận chuyện gì đó.
Ngô Bình vừa vào thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Đường Thái Canh cười nói: “Ngô Bình, cậu đến đúng lúc lắm, nào, đến ngồi bên cạnh tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Chào môn chủ Canh Tổ”.
Đường Thiên Tuyệt mỉm cười, nói: “Ngô Bình, đang có chuyện muốn nói với cháu, mau ngồi xuống đi”.
Ngô Bình liền ngồi xuống bên trái Đường Thái Canh, còn Đường Thiên Tuyệt thì ngồi bên phải. Anh có thể ngồi vào vị trí đó chứng tỏ vị trí của anh trong lòng Đường Thái Canh không thấp hơn Đường Thiên Tuyệt.
Đường Thái Canh vốn dĩ đang nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình thì không nói nữa mà hỏi: “Cậu lại đột phá nữa rồi à?”
Ngô Bình: “Canh Tổ, tôi vừa trải qua tiểu thoái bệnh”.
Đường Thái Canh mỉm cười, nói: “Tốt lắm, hi vọng cậu sớm ngày thành Đại Tiên”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ cố gắng”.
Đường Thái Canh gật đầu, nói: “Lúc nãy bọn ta đang nói chuyện Bảng Nhân Tiên. bảng Nhân Tiên ba năm được tổ chức một lần sắp diễn ra, cậu có hứng thú tham gia không?”
Ngô Bình chớp mắt, nói: “Canh Tổ, tôi từng nghe nói về Bảng Nhân Tiên, sau khi tham gia thì sẽ có được lợi ích gì?”
Đường Thái Canh: “Bảng Nhân Tiên là ngày hội lớn mà tất cả tu sĩ cảnh giới nhân tiên trong Đại Tiên giới cũng như ngoài cảnh giới Viêm Longđều có thể tham gia. Nếu có thể giành được giải thì không chỉ được thưởng hậu hĩnh mà còn có thể được một vài thế lực đỉnh cao chú ý đến”.
Đường Thiên Tuyệt: “Ý của Canh Tổ là căn cơ của Đường Môn chúng ta còn yếu, muốn nhanh chóng đứng vững ở Đại Tiên giới thì nhất định phải dựa vào một thế lực nào đó. Nếu như cháu có thể lọt vào top mười của Bảng Nhân Tiên thì có thể nhẹ nhàng bước chân vào những môn phái cao cấp nhất. Vậy thì Đường Môn cũng sẽ được hưởng lợi theo”.
Ngô Bình hỏi: “Môn chủ, chắc muốn lọt vào top mười của Bảng Nhân Tiên khó lắm nhỉ?”
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Vô cùng khó, trước giờ top ba mươi của Bảng Nhân Tiên gần như đều bị thiên tài của ba thế lực lớn chiếm hết, người khác vốn không có cơ hội. Thỉnh thoảng có bốn năm người lọt được vào top ba mươi, cũng nhanh chóng bị ba thế lực đó thu nhận, trở thành người của họ”.
Đường Thái Canh : “Cậu cố hết sức là được rồi. Nếu không được ghi danh cũng không sao, sau này vẫn còn cơ hội”.
Ngô Bình không hứng thú với những nội dung sau đó của cuộc họp, anh thầm hỏi Thần Chiếu về ba thế lực lớn nhất ở Đại Tiên giới.
Thần Chiếu nói cho anh biết ba thế lực lớn nhất đó bao gồm kiếm phái Thục Sơn, Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông. Trong ba thế lực lớn đó đều có một trận pháp dịch chuyển, từ đó có thể duy trì liên hệ với thế giới tu chân rộng lớn bên ngoài. Đấy là lý do chủ yếu giúp bọn họ trở thành những thế lực lớn mạnh nhất.
Chương 735: Hòa Linh đan
Ngoài ba thế lực hàng đầu thì cũng có một số thế lực rất mạnh, chẳng hạn như Bạch Cốt môn, Hỗn Thiên Ma tông, Đan Đỉnh môn, Dược Tiên môn, v.v.
Ở Địa Tiên Giới không có các quốc gia, bên dưới các thế lực lớn thiết lập các cơ quan chuyên quản lý dân chúng trong địa bàn. Lãnh thổ của các thế lực lớn khá rộng, chẳng hạn như lãnh thổ của Thục Sơn kiếm phái lớn hơn toàn bộ nước La Sát và nước Viêm Long cộng lại.
Ngoài các thế lực lớn ở trên còn có một số thế lực nhỏ hơn, số lượng khá nhiều. Thậm chí còn có một số lượng lớn tán tu, dã tu, họ không có chỗ ở cố định.
Sau khi Thần Chiếu giới thiệu xong tình hình của Địa Tiên Giới, cuộc họp của Đường Môn cũng kết thúc. Tất cả mọi người đều ra về, chỉ có Ngô Bình và Đường Thiên Tuyệt ở lại.
Đường Thái Canh liếc nhìn Thần Chiếu, cười nói: "Ngô Bình, cậu vẫn chưa giới thiệu người này".
Ngô Bình: "Canh Tổ, ông ấy là Thần Chiếu, người bảo vệ của tôi".
Thần Chiếu khẽ gật đầu: "Kính chào Đường chân nhân".
Đường Thái Canh: "Thần chân nhân khách sáo quá, mời ngồi".
Thần Chiếu liếc nhìn Ngô Bình, anh nói: "Ông Thần, ngồi xuống nói chuyện đi".
Sau đó Thần Chiếu mới ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình, sau đó khẽ ngả người ra sau.
Đường Thái Canh: "Ngô Bình, ta và Thiên Tuyệt đã bàn bạc rồi, quyết định phong cho cậu chức Đường soái bốn sao. Vốn dĩ ta muốn cho cậu năm sao, nhưng Đường Môn chỉ có mình Thiên Tuyệt là năm sao, cậu phải chịu thiệt thòi rồi".
Ngô Bình cười nói: "Canh Tổ và môn chủ rất hậu đãi tôi, tôi được ưu ái mà thấy ngại đấy".
Đường Thiên Tuyệt cười nói: "Đừng khách sáo như vậy. Nếu không phải có cháu chữa khỏi bệnh cho Canh Tổ thì Đường Môn không thể tiến vào Địa Tiên Giới. Phải rồi, lần trước ông đã bảo Băng Vân nhờ cháu luyện chế một số dược liệu, cháu đã đồng ý rồi phải không".
Ngô Bình gật đầu: "Chỉ cần tìm được hết dược liệu, bất cứ lúc nào cũng có thể luyện chế".
Đường Thiên Tuyệt: "Băng Vân nói rằng dược liệu sẽ được giao tới vào ngày mai hoặc ngày kia".
Đường Thái Canh: "Cậu thực sự là ngôi sao may mắn của Đường môn. Thiên Tuyệt, hãy thông báo rằng sau này Ngô Bình sẽ là thiếu tôn mới của Đường Môn".
Đường Thiên Tuyệt cũng có ý định này, liền gật đầu: "Vâng, chuyện này ngày mai đệ tử sẽ thông báo".
Sau đó, ông ấy chợt nghĩ ra điều gì, liền nói: "Ngô Bình, Đường Môn có một tòa tiên phủ, truyền thừa năm xưa của tiên sinh Gia Cát cũng bắt nguồn từ đó. Hiện tại cháu đã là Đường soái bốn sao, cháu có đủ tư cách để đi vào đó thử xem".
Đường Thái Canh gật đầu: "Đúng vậy. Năm xưa ta cũng đi vào, nhưng đáng tiếc năng lực của ta có hạn, không thu hoạch được nhiều. Nếu gần đây có thời gian, cậu có thể đến tiên phủ bất cứ lúc nào để thử sức".
Ngô Bình đã từng nghe Đường Băng Vân nhắc tới tiên phủ của Đường Môn, nghe nói sự truyền thừa của Đường Môn bắt nguồn từ tiên phủ này, liền hỏi: "Canh Tổ, trong tiên phủ này có gì?"
Đường Thái Canh nói: "Đây là một tiên phủ truyền thừa do người xưa để lại. Pháp trận trong đó có thể tự động phán đoán thiên phú và căn cốt của người đi vào, sau đó căn cứ theo đó để truyền dạy các nội dung khác nhau cho từng người. Thực ra kể từ sau Gia Cát tiên sinh, không ai có thể nhận được sự công nhận của pháp trận".
Ngô Bình sửng sốt: "Yêu cầu cao như vậy sao?"
Đường Thái Canh: "Năm xưa năng lực của ta chỉ vừa đủ đáp ứng yêu cầu thấp nhất của pháp trận, cuối cùng ta có được một bộ phương pháp hít thở và một bộ công pháp, nó đã giúp ích cho ta rất nhiều".
Ngô Bình cười nói: "E rằng tôi còn không bằng Canh Tổ".
Đường Thái Canh nói: "Không, chắc chắn cậu mạnh hơn ta. Cậu là một người vô cùng may mắn, ta thấy cậu rất có tiềm năng".
Lúc này Ngô Bình mới phát hiện Đường Thái Canh sắp đột phá, lão chỉ còn cách Địa Tiên cấp thứ năm một bước nữa thôi.
"Canh Tổ sắp đột phá sao?”, anh hỏi.
Đường Thái Canh: "Thật ra hồi đó ta đã sắp đột phá rồi. Bây giờ, ta đã hồi phục lại trạng thái trước khi chấn thương. Chỉ là tạm thời ta vẫn chưa dám đột phá".
Ngô Bình hỏi: "Tại sao?"
Đường Thiên Tuyệt nói: "Canh Tổ lúc đó còn trẻ, cho dù bây giờ khôi phục lại tu vi thì cũng không bằng hồi đó. Đột phá là chuyện rất mạo hiểm".
Trong các cấp bậc địa tiên, có bốn cảnh giới lớn và hai mươi cảnh giới nhỏ. Địa tiên cấp thứ năm là giai đoạn cuối cùng của linh biến, đến giai đoạn này mới có thể thực sự đạt được linh biến!
Linh biến là một dạng cách thức để vật chất hóa năng lượng, với khả năng này, sức mạnh có thể được nâng cao nhiều lần. Đến giai đoạn này, có thể chuyển đổi ý niệm của mình thành hình dạng và giết chết kẻ thù; cũng có thể luyện chế linh khí và linh phù.
Tuy nhiên, để đến giai đoạn cuối cùng của linh biến thì rủi ro cũng cực kỳ cao, khả năng cao là trong quá trình đột phá sẽ bị “hóa đá”. Ngay cả trong thời đại Tiên quốc cũng có đến khoảng hơn một phần ba số người đột phá địa tiên cấp thứ năm đã bị hóa đá.
Đường Thái Canh bây giờ tuổi đã cao, không có tự tin đột phá, cho nên mặc dù đang trên đà đột phá nhưng cũng không dám thử vội.
Ngô Bình đột nhiên nghĩ ra một loại tiên dược để ngăn chặn quá trình hóa đá, anh nói: "Canh Tổ, đợi khi tôi mở ra thần khiếu, tôi sẽ giúp ông luyện một lọ Hòa Linh đan. Có nó, nguy cơ thất bại của quá trình linh biến có thể được giảm thiểu đến mức thấp nhất".
Đường Thái Canh sửng sốt: "Cái gì? Cậu có thể luyện chế Hòa Linh đan?"
Cái tên Hòa Linh đan xuất hiện trong nhiều cuốn sách cổ, và thậm chí còn được truyền miệng giữa các thế lực lớn. Nhưng trên thực tế, phương pháp luyện chế của loại đan này đã thất truyền từ lâu. Mà cho dù không thất truyền thì Đường Thái Canh cũng không thể lấy được.
Ngô Bình: "Tôi không thể bảo đảm có thể luyện chế, chỉ có thể cố gắng hết sức".
Đường Thái Canh cười to: "Được! Tốt lắm! Ta sẽ không lấy không Hòa Linh đan đâu. Cậu có thể đưa ra bất cứ giá nào cậu muốn".
Từ thời Nguyên Đường Thái Canh đã là địa tiên cấp thứ tư, nền tảng gia tộc vô cùng mạnh mẽ.
Ngô Bình cười nói: "Luyện chế Hòa Linh đan cần rất nhiều dược liệu, Cảnh Tổ có thể chuẩn bị trước, nếu ông không tìm được thì tôi sẽ tìm biện pháp khác".
Đường Thiên Tuyệt cũng rất kích động, nói: "Nếu như Canh Tổ có thể bước vào cấp thứ năm, địa vị của Đường Môn chúng ta ở Địa Tiên Giới sẽ không thua kém những môn phái lớn khác!"
Đối với những môn phái nhỏ bình thường, có một chân tiên trấn giữ đã là tốt lắm rồi. Môn phái nào địa tiên cảnh giới thứ năm trấn giữ đã đủ khả năng để bước lên hàng ngũ các môn phái lớn.
Đương nhiên, nếu muốn trở thành một thế lực tương đối hùng mạnh, nhất định phải có một vị chân quân trần giữ. Chân quân là sự tồn tại cấp Thần, nguyên thần chuyển hóa thành nguyên anh, bản lĩnh vượt xa chân nhân.
Ví dụ như ông Hoa là cao thủ của cấp Nguyên Anh, được coi là cường giả cấp bậc chân quân.
Sau khi tán gẫu vài câu, Đường Thái Canh đi ra ngoài giải quyết công việc, lúc này Đường Thiên Tuyệt mới nói: "Ngô Bình, cháu nghĩ gì về cuộc hôn nhân của cháu với Băng Vân?"
Ngô Bình thấy ông ấy nói về cuộc hôn nhân, anh cảm thấy đau đầu vô cùng. Nhưng cuộc hôn nhân này là do sư phụ anh Kiều Bộ Tiên và Đường Thiên Tuyệt quyết định, lại thêm cả việc Đường Băng Vân đã là người phụ nữ của anh rồi, vì vậy anh không có lý do gì để không đồng ý.
Anh nói: "Chuyện này cháu đã cùng thương lượng với Băng Vân rồi, bọn cháu định đợi một khoảng thời gian nữa đã".
Đường Thiên Tuyệt nói: "Được rồi, các cháu tự quyết định đi. Đúng rồi, khoảng thời gian trước ônh đã gặp sư phụ của cháu, Đông Phật tiên sinh".
Ngô Bình mừng rỡ: "Giờ ông ấy ở đâu ạ?"
Đường Thiên Tuyệt cười nói: "Giờ Đông Phật tiên sinh đã có bước tiến vượt bậc. Ông ấy đã gặp được kỳ ngộ, tu vi của ông ấy tăng vọt. Lần cuối cùng ông gặp ông ấy, ông ấy đang ở giai đoạn cuối của địa tiên cấp thứ ba, bây giờ có thể đã đột phá rồi".
Ngô Bình rất kinh ngạc, sư phụ mấy chục năm kẹt ở cảnh giới nhân tiên, sao vừa đột phá lại trở nên lợi hại như vậy?
Đường Thiên Tuyệt lại nói: "Hơn nữa, cô gái nhỏ tên Hồng Lăng bên cạnh ông ấy quá giỏi. Cô ấy còn trẻ mà tu vi của cô ấy cực kỳ cao. Ông nghe ông Kiều nói rằng Hồng Lăng đã gia nhập Thục Sơn kiếm phái và được một nhân vật lớn nhận làm đệ tử cuối cùng".
Nghe nói Hồng Lăng có cơ hội như vậy, Ngô Bình rất vui, cười nói: "Cô ấy có năng khiếu xuất sắc nên cũng không có gì lạ. Sư phụ của cháu hiện đang ở đâu?"
Đường Thiên Tuyệt: "Hiện tại hình như ông ấy hơi bận rộn, ngày đó chúng ta chỉ hàn huyên vài câu, cũng không có thời gian hỏi quá nhiều."
Lúc này, tu vi của Ngô Bình về cơ bản đã hồi phục, thân mình anh nhẹ như làn khói, lặng lẽ rời khỏi căn phòng, tiến sát tới nơi phát ra âm thanh.
Đây là một tiểu viện thanh tĩnh, hai chàng trai ăn mặc như người làm tạp dịch trong Tử Long phủ đang ngồi trong phòng. Một người trong số đó lấy ra chai rượu trắng, rót cho người kia một chén rồi khẽ hỏi: “Mujinto-kun, thời gian này, anh có phát hiện gì không?”
Người đối diện lắc đầu đáp: “Bito-kun, Lý Long Thần dường như cũng không rõ vị trí của kho báu. Thế nhưng cái tên Ngô Bình hôm nay mới đến có lẽ biết điều gì đó, sau này, hai ta phải chú ý tìm manh mối trên người hắn ta nhiều hơn”.
Bito đáp: “Những kho báu kia rất hệ trọng, nếu chúng ta có thể tìm được lối vào, đồng nghĩa với việc lập kỳ công cái thế cho Kogamon rồi”.
“Tiếc rằng nơi đó được chính phủ canh chừng nghiêm ngặt, hai ta cũng không thể vào được”, nói đến đây, đôi mắt của Mujinto lóa lên một chút phấn khích: “Thế nhưng thời gian qua ta vẫn luôn nghiên cứu lịch sử dòng nước của khu vực này, phát hiện một việc rất thú vị”.
Bito vội vàng hỏi: “Anh có phát hiện gì?”
Mujinto tỏ vẻ khá đắc ý: “Tôi từng đọc huyện chí của vùng đất này, bên dưới ngọn núi kia, có một dòng sông ngầm. Dòng sông kia chảy bên dưới lòng đất, sau đó thông qua suối Ngũ Long đổ vào sông Tam Dương”.
Bito hỏi: “Mujinto-kun, điều này liên quan gì tới nhiệm vụ của chúng ta chứ?”
Mujinto đáp: “Bito-kun à, nếu chúng ta khai quật suối Ngũ Long rồi tiến vào dòng sông ngầm, như thế có phải sẽ đột nhập được vào ngọn núi không?”
Bito liên tục xua tay: “Mujinto-kun, anh nghĩ xa quá rồi đấy. Trước hết không nói đến việc huyện chí kia giới thiệu đúng hay không, cho dù là đúng, khai quật cần bao lâu, liệu có kinh động tới người bản địa hay không, những việc này, chúng ta phải suy xét kỹ càng”.
Mujinto khẽ thở dài: “Đúng nhỉ, suy nghĩ này non nớt quá, thế nên tôi không dám báo cáo với cấp trên”.
Bito đáp: “Thôi vậy. Một khi báo lên, ngược lại sẽ bị cấp trên khiển trách”.
Lúc này, Ngô Bình đang đứng trên nóc nhà, từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại của hai kẻ này lọt vào tai anh. Không nằm ngoài dự đoán, người Đông Doanh vẫn luôn cài cắm gián điệp vào nơi này.
Việc dòng chảy ngầm tồn tại bên dưới ngọn núi khiến anh thấy giật mình. Nếu phía Đông Doanh thực sự tiến vào lòng núi thông qua dòng sông ngầm thì đúng là không ổn.
Anh suy tính trong chốc lát rồi đột ngột xông vào căn phòng, hai kẻ kia giật mình, đang định ra tay thì đột nhiên thấy đầu óc trống rỗng, sau đó ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn, chỉ vài giây đã bị Ngô Bình điều khiển tâm trí.
Dễ dàng biến hai kẻ này thành con rối, Ngô Bình hỏi: “Chúng mày là ninja của Kogamon?”
Tên Bito kia đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Bình hỏi: “Mục đích của chúng mày khi mai phục ở đây là gì?”
Bito đáp: “Điều tra tất cả thông tin liên quan tới ngọn núi kia, đồng thời tìm cách đột nhập vào bên trong”.
Ngô Bình hỏi: “Những thứ liên quan tới ngọn núi, chúng mày biết được bao nhiêu?”
Bito đáp: “Từ sách cổ đã biết được, ngọn núi này từng tỏa ra ánh sáng đỏ vào lúc nửa đêm, chiếu sáng nửa vùng trời, chúng tôi cho rằng trong núi nhất định có báu vật”.
Ngô Bình đã biết những thông tin này từ lâu, anh gật gật đầu: “Việc liên quan tới dòng sông ngầm, không được báo lên cấp trên, chúng mày tiếp tục ở lại đây, đừng để Kogamon nghi ngờ chúng mày”.
“Vâng”, hai kẻ này đồng thanh đáp.
Hai tên này tu vi không cao, chỉ là nhân vật tép riu, Ngô Bình chẳng hứng thú gì với chúng nên sau khi điều khiển xong là rời đi luôn.
Quay về tiểu viện, anh lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra tiếp tục nghiên cứu. Qua nhiều ngày không ngừng mày mò, anh đã nghiền ngẫm được kha khá cách sử dụng tiên đỉnh Thuần Nhất, phần còn lại chỉ là thành thạo thôi.
Thế nhưng, muốn sử dụng đỉnh thuốc thuần thục thì phải thực hành.
“Trong tay mình có khá nhiều dược liệu, chi bằng luyện thử xem sao”, anh thầm nghĩ.
Trước đó, anh tìm thấy lượng lớn linh dược thánh dược ở trong núi, có không ít phương thuốc có thể dùng để luyện tập.
Nếu đã luyện tập, tất nhiên phải luyện từ phương thuốc đơn giản nhất.
Thứ anh thu hoạch được nhiều nhất ở trên núi là nhân sâm, sau đó tới linh chi, bởi vì hai thứ linh dược này phân bố khá nhiều trong tự nhiên, cũng dễ bắt gặp nhất. Tất nhiên, nhân sâm và linh chi với số tuổi lớn cũng rất hiếm.
Trong tay anh có tới vài trăm gốc nhân sâm và linh chi, đúng lúc có thể lấy chúng ra để luyện tập. Anh suy tính trong chốc lát, quyết định luyện chế Bồi Nguyên Tán.
Dược liệu chính của Bồi Nguyên Tán là nhân sâm ba trăm năm trở lên, ngoài ra cần thêm một số thảo dược bình thường là có thể luyện được. Anh dự trữ không ít thảo dược thường dùng ở không gian Hắc Thiên, có thể lấy ra bất cứ lúc nào.
Anh đứng trước tiên đỉnh Thuần Nhất, tay vỗ vào một vị trí nào đó của đỉnh thuốc, đỉnh thuốc phun ra một luồng sáng. Ngô Bình bốc một cây nhân sâm hơn ba trăm năm dược lực bỏ vào trong.
Nhân sâm tiến vào đỉnh thuốc là tới thẳng một không gian gấp. Sau đó, với trận pháp và bố trí cơ giới phức tạp, nhân sâm ngay lập tức bị nghiền nát thành bột, mười mấy loại dược liệu chính trong thành phần mà anh cất giữ cũng được lấy ra, đồng thời được lưu vào trong các “con nhộng” khác nhau.
Số lượng con nhộng cực kỳ nhiều, bên trong mỗi không gian chí ít có tới hàng vạn con nhộng, mỗi con nhộng có thể lưu trữ một loại thuốc.
Sau đó, hai bỏ thêm mười ba loại dược liệu vào đỉnh thuốc, chúng lần lượt được sử dụng dược tính hữu dụng, sau đó Ngô Bình tập hợp chúng lại.
Quá trình luyện thuốc vô cùng tiêu hao thần niệm, mười phút sau, một làn khói trắng bốc ra từ miệng đỉnh, bị Ngô Bình giơ tay tóm được, một số khói trắng co lại thành một loại thuốc bột, ước chừng hơn ba lạng.
Anh dùng đầu lưỡi nếm thử một ít thuốc bột, sau đó nhắm mắt, cảm nhận dược lực của Bồi Nguyên Tán. Ngay lập tức, anh cảm nhận được một thứ dược lực vô cùng tinh khiết.
Nửa phút sau, anh mở mắt ra, kinh ngạc thốt lên: “Hiệu quả của thứ thuốc này, chí ít cũng phải tương đương với địa nguyên đan cấp một!”
Điều này còn vì phẩm chất của Bồi Nguyên Tán quá thấp, không thể nào đạt tới cấp bậc siêu cấp, nếu không, nó phải đạt tới trình độ của cấp vương, thậm chí cấp đế!
Ngô Bình tiếp tục luyện đủ ba lần, thần niệm tiêu hao nghiêm trọng, anh muốn luyện thêm đỉnh thuốc thứ tư, nhưng lực bất tòng tâm.
Ba lần luyện thuốc, luyện ra được khoảng năm lạng Bồi Nguyên Tán. Bồi Nguyên Tán rất hữu hiệu với cơ thể của người bình thường, Ngô Bình quyết định sau này sẽ trộn chúng với sữa bột, để ông bà ngoại và ông nội uống một thời gian.
Sau khi luyện thuốc, anh rất mệt mỏi, thế là lấy tinh thạch linh hồn ra hấp thu. Sau khi thần niệm khô cạn là thời điểm tốt nhất để hấp thu hồn lực.
Khi trời sáng, Ngô Bình đã khôi phục được trạng thái tốt nhất, thần niệm của anh thậm chí còn mạnh thêm một vài phần.
“Khá lắm, tiểu thoái bệnh cuối cùng cũng qua rồi”, anh mỉm cười.
Thần Chiếu bước vào phòng: “Chúc mừng chủ nhân thuận lợi vượt qua gian nan!”
Ngô Bình đáp: “Sau nay còn đại thoái bệnh, đến lúc đó sẽ hung hiểm hơn nhiều”.
Thần Chiếu nói: “Chủ nhân cát nhân thiên tướng, nhất định có thể vượt qua thuận lợi”.
Ngô Bình đáp: “Được rồi, không cần nịnh tôi nữa. Lão Thần, hôm nay chúng ta sẽ tới nhà Âu Dương!”
Thần Chiếu đáp: “Chủ nhân, hôm qua tôi hỏi một ông bạn già, ông ấy nói nhà Âu Dương đã cắm rễ ở Địa Tiên Giới rồi”.
Ngô Bình nhíu mày: “Nhà Âu Dương đã tiến vào Địa Tiên Giới?”
Thần Chiếu đáp: “Đúng vậy. Âu Dương Thánh Hoàng kia lọt vào danh sách mười người đứng đầu của bảng Nhân Tiên, thành công tiến vào một môn phái lớn của Địa Tiên Giới. Một người làm quan cả họ được nhờ, nhân cơ hội này, nhà Âu Dương sắp xếp không ít người tới Địa Tiên Giới. Một thời gian nữa, nhà Âu Dương chắc chắn sẽ rất có tiền đồ”.
Ngô Bình hỏi: “Tinh nhuệ của nhà Âu Dương hiện giờ đều ở Địa Tiên Giới?”
Thần Chiếu đáp: “Âu Dương Thánh Hoàng và những người nòng cốt hẳn là đều ở Địa Tiên Giới”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tốt lắm. Tôi đang định tới Địa Tiên Giới đây!”
Chương 732: Lần đầu tiến vào Địa Tiên Giới
Đường Môn đã thành lập phân bộ ở Địa Tiên Giới, Đường Thái Khang hi vọng anh có thể qua đó một chuyến. Vả lại, trước kia anh đã muốn tới Địa Tiên Giới xem thử rồi.
Thần Chiếu nói: “Chủ nhân, để tôi đi cùng với cậu. Tôi ở Địa Tiên Giới nhiều năm, rất quen thuộc với tình hình bên đó”.
Thần Chiếu này từng nương tựa vào một thế lực nào đó của Địa Tiên Giới, sau này ông ấy bị thương nên thế lực đó đã rũ bỏ. Nếu không nhờ Ngô Bình cứu giúp, có lẽ ông ấy đã mất sạch tu vi, trở thành một người bình thường rồi.
Ngô Bình đáp: “Ừm, một lát nữa xuất phát”.
Anh gọi Hồng Chiến tới, nhờ anh ta chuyển lời cho Lý Long Thần rằng anh phải rời đi trước, nhưng sẽ quay trở về Tử Long phủ trong vòng ba ngày.
Thần Chiếu dẫn đường, một tiếng sau, họ đã xuất hiện ở núi Côn Luân.
Núi Côn Luân là thủy tổ của mọi ngọn núi, độ cao trung bình hơn năm nghìn mét so với mực nước biển, còn gọi là Côn Luân Hư, Thần Sơn. Núi Côn Luân có vô số truyền thuyết, ví dụ như Tây Vương Mẫu, Thường Nga bôn nguyệt, Bạch Nương Tử, vân vân, tất cả đều liên quan tới Côn Luân.
Khi Ngô Bình trông thấy núi Côn Luân, anh vô cùng kinh ngạc: “Lão Thần, Côn Luân và Địa Tiên Giới có liên hệ gì?”
Thần Chiếu đáp: “Lối vào trên mặt đất của Địa Tiên Giới chỉ có hai cái, tất cả đều nằm trong địa giới núi Côn Luân. Tôi nghe người ta nói, Địa Tiên Giới chỉ là một trong số nhiều không gian gấp của núi Côn Luân thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Nói như thế, chỉ cần có người khống chế được lối vào là khống chế được Địa Tiên Giới?”
Thần Chiếu đáp: “Không ai có thể khống chế lối vào, nhưng phàm là người ra vào Địa Tiên Giới, ai cũng phải xuất trình một thứ làm vật dẫn đường. Ở Địa Tiên Giới, các thế lực đủ tư cách phát vật dẫn đường rất nhiều, thế nên ra vào Địa Tiên Giới không phải việc gì quá khó”.
Ngô Bình hỏi: “Ông có vật dẫn đường không?”
Thần Chiếu đáp: “Trên người tôi có ba vật dẫn đường”.
Nói rồi, ông ấy lấy ra một tờ giấy dày, loại giấy này được chế tác từ công nghệ và chất liệu đặc thù, người ngoài không thể mô phỏng lại, bên trên còn được in dấu.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, trên con dấu viết hai chữ “Sơn Hà”.
Thần Chiếu giải thích: “Vật dẫn đường này do Sơn Hà Tông phát ra, đây là con dấu của họ. Năm đó tôi giết được một kẻ địch mạnh, lấy được vài tấm thẻ dẫn đường trên người hắn ta. Loại vật dẫn đường này là dẫn đường tạm thời, chỉ có thể sử dụng hai lần, một lần tiến vào, một lần trở ra”.
Ngô Bình hỏi: “Nói như vậy nghĩa là còn có vật dẫn đường vĩnh viễn?”
Thần Chiếu gật đầu: “Có chứ, thường thì chỉ có thế lực lớn mới đủ tư cách cung cấp vật dẫn đường vĩnh viễn”.
Ngô Bình đáp: “Đi thôi!”
Hai người đi về phía một đỉnh núi, trên núi tuyết đọng rất dày, cho dù là người leo núi chuyên nghiệp cũng khó lòng leo tới nơi này. Thế mà trên đỉnh núi với điều kiện thời tiết khắc nghiệt như vậy lại xây một cung điện bằng đá khổng lồ.
Còn chưa lên núi, Ngô Bình đã trông thấy xung quanh có không ít người đang leo lên đỉnh núi, đồng thời cũng có số ít người khác từ trên đỉnh núi đi xuống. Có vẻ như họ là tu sĩ đang tiến vào Địa Tiên Giới và rời khỏi Địa Tiên Giới.
Thần Chiếu nói: “Chủ nhân, nơi này là điểm tiến vào Côn Luân, bởi vì nơi này thông thẳng tới núi Vô Tương của Địa Tiên Giới nên chúng tôi gọi nó là điện Vô Tương. Một lối vào khác thông thẳng với hồ Bảo của Địa Tiên Giới, chúng tôi gọi nó là điện Bảo”.
Nói rồi, hai người cũng tới cửa điện. Ngô bình thấy người ở cửa điện vội vàng ra ra vào vào, không ai nấn ná thêm. Vả lại, những người này thậm chí không hề trao đổi bằng ánh mắt, ai nấy biểu cảm lãnh đạm như thế ai cũng nợ tiền họ vậy.
Đại điện rất cao lớn, diện tích hơn mười mẫu, một khi tiến vào bên trong, đến cả biểu cảm của Thần Chiếu cũng trở nên lạnh lùng. Ngô Bình đành học theo ông ấy, cũng tỏ ra lạnh nhạt, giống như đeo mặt nạ vậy.
Đại điện được chia thành hai khu vực, một bên là vào trong, một bên là ra ngoài.
Đến hiện trường, Ngô Bình trông thấy một khung cửa hình vòm lơ lửng giữa không trung với đường kính lên đến ba mét, bên trong chỉ thấy một mảnh trắng nhờ, giống như khói sương đang lưu chuyển.
Hai bên cổng vòm có bốn người đứng canh, họ mặc áo bào rộng thùng thình lẫn hai màu đỏ và trắng, đeo mặt nạ gỗ màu đen. Mỗi người tiến vào cổng vòm đều phải xuất trình thẻ dẫn đường, nếu không không thể vào trong được.
Thần Chiếu không nói gì, bước tới đó giơ thẻ dẫn đường, một người trong số họ xua xua tay, ra hiệu cho ông ấy có thể vào trong.
Sau đó là Ngô Bình, anh cũng xuất trình thẻ dẫn đường, người đó cũng phất tay, thậm chí không nhìn mặt anh đã cho phép anh tiến vào.
Ngô Bình học theo Thần Chiếu, nhẹ nhàng nhún người nhảy vào cánh cổng.
Vừa vào trong, anh đã cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, xung quanh trắng xóa một màu. Qua khoảng hai giây sau, chân của anh chạm tới mặt đất, đồng thời anh cũng nhìn rõ cảnh sắc xung quanh.
“Chủ nhân!”, Thần Chiếu bước tới, kéo anh đi sang một bên.
Bấy giờ Ngô Bình mới thấy hai người họ đang đứng trên lưng chừng một ngọn núi lớn, trên đỉnh đầu là cánh cổng hình vòm cũng giống như bên ngoài đang lơ lửng giữa không trung.
Thần Chiếu kéo Ngô Bình chạy thẳng xuống chân núi, sau đó mới thả tay anh ra: “Chủ nhân, lối vào là nơi nguy hiểm nhất, khi đi qua nhất định phải nhanh”.
Ngô Bình cảm thấy khó hiểu: “Tại sao lại nguy hiểm?”
Thần Chiếu đáp: “Loại người nào cũng có thể qua lại nơi này. Lỡ như gặp phải một kẻ tu vi cao, nhân tính độc ác, chưa biết chừng kẻ đó có thể tiện tay giết chúng ta luôn”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra Địa Tiên Giới này rất nguy hiểm”.
Thần Chiếu đáp: “Thực sự rất nguy hiểm. Những kinh nghiệm này được đánh đổi bằng vô số lần trải nghiệm cảm giác đến gần cái chết của tôi đấy”.
Ngô Bình nói: “Chúng ta tới Đường Môn trước vậy, ông quen thuộc với nơi này, ông dẫn đường đi”.
Đường Băng Vân đã nói cho anh biết vị trí hiện tại của Đường Môn. Phân bộ của Đường Môn ở Địa Tiên Giới nằm trên một khu đồi núi, khu vực đó được gọi là Vạn Long lĩnh, trùng độc rất nhiều, không ít tu sĩ bất cẩn bỏ mạng ở đó.
Đường Thái Khang chọn vị trí ở nơi đó cũng vì bất đắc dĩ, bất cứ nơi nào khá ổn ở Địa Tiên Giới cũng bị người ta chiếm cứ mất, tất nhiên ông ấy không thể tranh giành, chỉ có thể tìm một nơi không ai ngó ngàng để dung thân rồi từ từ tìm đường phát triển.
Thần Chiếu biết vị trí của Vạn Long lĩnh, ông ấy đi trước dẫn đường, Ngô Bình theo sau.
Vừa đi, Ngô Bình vừa quan sát địa hình xung quanh. Anh phát hiện ra, phong cảnh tự nhiên của Địa Tiên Giới này khá giống bên ngoài; khác biệt ở chỗ thảm thực vật nơi này rậm rạp hơn, cây cối cao hơn, cỏ cũng xanh hơn.
Ngoài ra, Địa Tiên Giới có tồn tại một thứ linh khí nhàn nhạt, linh khí ở nồng độ này đã đủ cho đa số tu sĩ tu luyện rồi. Phải biết rằng, muốn tìm được chút xíu linh khí nào ở bên ngoài cũng khó khăn.
Đi được một đoạn, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc này xung quanh họ là một bờ sông, trên mặt đất có không ít đá tảng, họ bèn ngồi xuống một mỏm đá, ăn chút gì đó.
Ăn xong, Ngô Bình thử tu luyện cách hít thở. Anh mừng rỡ phát hiện ra, ở Địa Tiên Giới, anh có thể cảm nhận năng lượng cao cấp nhiều hơn bên ngoài rất nhiều.
Vả lại, số năng lượng này rõ rệt hơn nhiều, khi hấp thụ cũng nhanh hơn.
“Chẳng trách cao thủ ở Địa Tiên Giới nhiều như vậy, môi trường ở nơi này tốt hơn bên ngoài nhiều”, anh lầm bầm.
Thần Chiếu cười: “Chủ nhân, thực ra một số thế lực đỉnh cao trong Địa Tiên Giới sẽ đưa con cái của họ ra bên ngoài tu hành từ khi chúng còn rất nhỏ”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ra bên ngoài? Tại sao không ở Địa Tiên Giới?”
Thần Chiếu đáp: “Linh khí bên ngoài cực ít, việc tu luyện khó khăn; nếu tu luyện trong hoàn cảnh như thế, cơ thể sẽ càng thêm nhạy cảm với linh khí và các loại tiên lực. Đợi khi chúng tu luyện thành nhân tiên rồi sẽ quay về Địa Tiên Giới. Nếu tư chất không tồi, chúng có thể học một biết mười, nhanh chóng trở thành cao thủ”.
Đây là lần đầu Ngô Bình nghe nói có chuyện như vậy: “Nói như thế, thực chất bên ngoài có rất nhiều thế hệ sau của tiên?”
Chương 733: Vu oan giá họa
Thần Chiếu: “Đúng vậy, có rất nhiều! Nhưng thông thường họ đều che giấu thân phận, hơn nữa còn có cao thủ bên cạnh bảo vệ”.
Lúc hai người họ đang trò chuyện thì phía đằng xa bỗng có hai bóng người từ trên trời đáp xuống.
Ngô Bình vừa nhìn thì biết ngay tu vi của hai người đó không tồi, một người lớn tuổi là Địa Tiên cấp ba, người kia có tu vi Nhân Tiên giống anh.
Tên Địa Tiên râu bạc phơ, mặc bộ đồ vừa đen vừa cháy cứ như mới bị lửa thiêu xong. Lúc này ông ta lo lắng nhìn thanh niên đi cùng mình và nói: “Mau rửa mặt rồi chạy thôi!”
Người thanh niên tầm hai mấy tuổi, cũng rất thê thảm, quần áo rách rưới, đầu tóc cháy đen, anh ta quỳ xuống đất một cái “thịch”, nói: “Sư phụ, con có lỗi với thầy”.
Người đàn ông lớn tuổi phất tay: “Mau đi, mau đi đi!”
Người thanh niên khấu đầu ba cái rồi quay đầu bỏ chạy. Anh ta không phải Địa Tiên, không thể bay trong thời gian dài, có điều tốc độ chạy không hề chậm, thoáng chốc đã biến mất trong đám đông.
Người đàn ông lớn tuổi thấy thanh niên đó đã đi xa rồi thì mới thở phào, quay đầu nhìn sang Thần Chiếu.
Thần Chiếu nhắm mắt, dường như không nhìn thấy gì. Ngô Bình cũng vậy, anh ngoảnh mặt đi, lặng lẽ ăn trái cây do Lam Nguyệt tặng.
Người đàn ông lớn tuổi nhìn một lúc rồi đột nhiên tiến tới.
Lúc ông ta còn cách mười mấy bước thì Thần Chiếu liền mở mắt ra, bình thản nói: “Tiến thêm bước nữa thì ta sẽ ra tay đó”.
Người đàn ông lớn tuổi lạnh lùng đáp: “Tôi không có hứng thú đánh nhau với người lạ, tôi đến là để cảnh cáo hai người, tốt nhất đừng nên nói cho người khác biết chuyện lúc nãy hai cậu nhìn thấy”.
Thần Chiếu thản nhiên đáp: “Ông yên tâm, bọn ta ghét nhất là lo chuyện bao đồng, ông muốn thì cứ giết đi”.
Người đàn ông lớn tuổi nhìn Ngô Bình và Thần Chiếu đăm chiêu rồi quay đầu nhìn về hướng người thanh niên đã bỏ chạy, sau đó chỉ tay, một luồng sáng màu xám tro liền bay ra.
Mắt Ngô Bình rất tinh, anh nhận ra luồng sáng màu xám tro đó là một thanh kiếm ngắn đã gỉ sắt, nó bay vút ra như một tia chớp, nửa phút sau liền quay trở lại, bay vào trong ống tay áo của ông ta.
Ngô Bình thấy rất rõ, trên thanh kiếm ngắn đó có vết máu, lẽ nào ông ta đã giết chết người thanh niên lúc nãy?
Người đàn ông lớn tuổi thu thanh kiếm ngắn lại thì thở dài, giẫm chân và bay lên không trung.
Khi đến cảnh giới Chân Nhân thì việc bay lượn là việc khá nhẹ nhàng, hơn nữa còn có thể bay rất xa với tốc độ còn nhanh hơn cả máy bay.
Sau khi người lớn tuổi đi, Thần Chiếu lập tức đứng dậy, nói: “Chủ nhân, chúng ta mau đi thôi!”
Ngô Bình cũng không hỏi nhiều, cả hai nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Họ đi chưa được một phút, người đàn ông lớn tuổi đó quay trở lại, chỉ có điều lần này ông ta dẫn theo một Địa Tiên có tu vi còn cao hơn mình đến.
Người đàn ông lớn tuổi râu bạc không thấy Ngô Bình và Thần Chiếu đâu, chợt hừ một tiếng rồi nói: “Chạy cũng nhanh thật”.
Người đi cùng ông ta lớn tuổi hơn, nói: “Sư đệ, vì sơ suất mà chúng ta đã luyện hỏng một lò Long Môn Đan, Đan Đỉnh Môn đã mất cả trăm năm để thu thập dược liệu cho lò luyện đan này, lần này thiệt hại quá nặng nề. Nếu không nhờ đệ tử của đệ gánh tội thay thì chúng ta đều sẽ bị môn chủ phạt nặng”.
Người đàn ông lớn tuổi râu bạc thở dài , nói: “Sư huynh, ta đã sắp đặt hiện trường, đến lúc đó, chúng ta cứ nói đan dược đã bị tên đó trộm, như vậy, dù cho chúng ta đều có lỗi nhưng tội không đến mức chết”.
Vị sư huynh đó gật đầu: “Cũng chỉ còn cách đó mà thôi, chỉ là lúc nãy sao đệ lại để hai người đó nhìn thấy bọn đệ?”
Người đàn ông lớn tuổi cười nham hiểm, nói: “Với sự sáng suốt của môn chủ, nhất định ông ấy sẽ tiếp tục điều tra, thế nên chúng ta nhất định phải dàn dựng sẵn câu chuyện, chúng ta chỉ việc nói chuyện này có liên quan với hai người đó. Hai người, một người có tu vi ngang đệ, người kia cũng là Nhân Tiên, căn cốt cực phẩm, chắc đã từng uống vài loại dược quý. Có điều, trên người bọn họ không có biểu tượng tông môn rõ ràng, chắc là tự tu. Với nhiều điều kiện tốt như vậy thì giá họa cho bọn họ là chuyện không thể hợp lý hơn”.
Sư huynh nói: “Ừ. Đến lúc đó chúng ta sẽ giao tranh vẽ của hai người đó cho môn chủ, nói bọn họ uống đan dược, vậy thì bọn họ có trăm cái miệng cũng cãi không lại”.
Ngô Bình vẫn chưa biết tự dưng mình lại bị người không quen biết ám hại. Lúc bọn họ đến một khu rừng yên tĩnh thì Thần Chiếu mới dừng lại.
Cuối cùng anh cũng không kiềm được hỏi: “Ông Thần, tại sao người vừa nãy muốn giết đồ đệ của mình?”
Thần Chiếu: “Không biết nữa, nhưng tên này cố tình giết người trước mặt chúng ta rõ ràng là muốn vu oan giá họa, không có ý gì tốt lành”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Với kinh nghiệm của tôi, chắc hai người đó đã luyện đan thất bại, làm nổ lò luyện đan rồi, cái đó gọi là nổ lò”.
Thần Chiếu ngây ra: “Nổ lò?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, là nổ lò! Vì tôi ngửi thấy mùi của mấy loại linh dược từ trên người họ. Nếu tôi đoán không nhầm thì thứ mà bọn họ muốn luyện chế rất có khả năng là đan dược cao cấp giúp Địa Tiên cấp cao đột phá, giá rất cao. Thông thường năng lượng của đan dược cấp cao rất mạnh, khống chế không tốt thì rất dễ nổ”.
Thần Chiếu vội hỏi: “Chủ nhân, loại đan dược mà cậu nói tầm cấp độ nào?”
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi nghĩ chắc đến chín phần là đan dược có ích cho cả chân quân. Thường thì dược liệu loại đan được này sử dụng rất đáng giá.
Thần Chiếu rất tinh quái, ông ấy suy ngẫm một lúc rồi nói: “Tôi hiểu rồi, chắc tên Địa Tiên đó luyện đan gặp vấn đề nên mới đổ lỗi cho đệ tử của mình. Ông ta làm như thế chứng tỏ ông ta thuộc một thế lực nào đó, vì sợ bị thế lực đó trừng phạt nên mới phải làm như vậy”.
Ngô Bình hỏi: “Có thể đoán được ông ta thuộc thế lực nào không?”
Thần Chiếu lắc đầu: “Khó nói lắm, rất nhiều thế lực có năng lực nuôi dưỡng thầy luyện đan, thậm chí còn có một số thế lực chuyên luyện đan nữa”.
Ngô Bình: “Xem ra ông ta là một thầy luyện đan, có điều kỹ thuật luyện đan quá tệ, luyện hỏng cả lô đan dược quý. Có điều, chuyện này có liên quan gì đến chúng ta? Sao lại nói vu oan giá họa?”
Thần Chiếu đáp: “Chủ nhân vừa đến Địa Tiên Giới, không biết sự tàn khốc ở đây. Nếu tôi đoán không nhầm thì sau khi người đó quay về nhất định sẽ đổ hết tội lỗi cho đệ tử của mình. Còn chúng ta thì rất có khả năng sẽ bị kéo vào, chẳng hạn ông ta có thể nói chúng ta là người đứng sau sai khiến đệ tử đó của ông ta”.
Ngô Bình trợn to mắt, giận dữ nói: “Chúng ta sai khiến sao? Ông ta có thể tùy tiện vu oan giá họa cho người khác vậy sao?
Thần Chiếu bình thản đáp: “Chủ nhân, có thể cậu không để ý, căn cốt của cậu cực kỳ tốt, lộ hẳn ra ngoài. Tình trạng này cực kỳ giống với trạng thái vừa mới uống đan dược”.
Ngô Bình: “Thế lực đằng sau bọn họ sẽ tin vào mấy lời điên rồi đó sao?”
Thần Chiếu: “Nếu chủ nhân muốn giải thích với bọn họ thì phải nói hết tất cả bí mật của mình ra, chủ nhân có chịu không?”
Ngô Bình ngây ra: “Đương nhiên là không rồi”.
Thần Chiếu: “Nếu chủ nhân không chịu thì đồng nghĩa với việc chấp nhận tội danh, sau đó thì chỉ có thể mặc cho họ xử lý thôi”.
Ngô Bình tức đến đau bụng: “Lẽ nào lại như vậy?”
Thần Chiếu: “Người của Địa Tiên Giới trước giờ không nói lý lẽ, chỉ màn quyền cước và chỗ dựa”.
Ông ấy nói xong thì nói tiếp: “Tôi và chủ nhân đều không có biểu tượng tông môn trên người, nhất định ông ta cho rằng chúng ta tự tu nên mới dám to gan hãm hại chúng ta”.
Ngô Bình: “Ở Địa Tiên Giới tu tự do không có địa vị vậy sao?”
Thần Chiếu: “Đúng vậy. Hoàn cảnh sống của những người tu tự do rất khắc nghiệt, thường xuyên trở thành mục tiêu săn mồi của các thế lực lớn. Nếu không phải vì vậy thì năm xưa tôi cũng đâu đến nỗi đầu quân cho thế lực đó”.
Chương 734: Giết rắn lấy mật
Ngô Bắc hừ to: “Ông ta giá họa thì cứ giá họa đi, dù gì chúng ta cũng không ở Đại Tiên Giới mấy ngày. Đại Tiên Giới lớn thế này, khả năng chúng ta gặp lại ông ta là vô cùng nhỏ”.
Thần Chiếu gật đầu: “Đúng thế, vì vậy nên không cần phải quá lo lắng”.
Hai người nói với nhau vài câu rồi lại tiếp tục lên đường.
Diện tích của Đại Tiên Giới còn lớn hơn cả thế giới bên ngoài, Thần Chiếu và Ngô Bình đi cả ngày trời mới đến Vạn Long Lĩnh, lúc này trời đã chập tối.
Lúc Ngô Bình thấy sắp đến Đường Môn, phát hiện một ngày của Đại Tiên Giới cũng có hai mươi bốn tiếng thì bèn hỏi: “Ông Thần, hình như mặt trời và mặt trăng của Đại Tiên Giới không giống với bên ngoài”.
Anh cảm thấy ánh sáng mặt trời và mặt trăng ở đây đều có chứa linh lực.
Thần Chiếu: “Mặt trời và mặt trăng cũng vậy thôi, chỉ có điều mặt trời và mặt trăng mà chúng ta nhìn thấy ở tọa độ cao, cái này liên quan đến lý thuyết rất thâm sâu, tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ là nghe người ta nói vậy thôi”.
Ngô Bình: “Đại Tiên Giới đúng là một nơi tuyệt vời”.
Sau khi vào Vạn Long Lĩnh, Ngô Bình mới đi một đoạn thì bỗng dừng lại. Trước mặt là một vùng đá lổm chổm, cỏ mọc um tùm, một con rắn khổng lồ dài hơn hai mươi mét, hoa văn ngũ sắc đang nằm khoanh mình, đôi mắt như hai cái đèn lồng lạnh lùng nhìn Ngô Bình và Thần Chiếu chằm chằm.
Bên cạnh con rắn khổng lồ có một đống xương trắng, nhìn kĩ thì thấy bên trong có xương người và cả xương thú.
Thần Chiếu chau mày, nói: “Chủ nhân cẩn thận đấy, con rắn này đã thành tinh, khu vực xung quanh trong phạm vi một vạn bước đều là trường vực của nó”.
Không cần Thần Chiếu phải nói, Ngô Bình cũng đã cảm nhận được không khí xung quanh có một luồng sức mạnh vô hình đang trói chặt lấy cơ thể mình.
“Con rắn này to gan nhỉ, nó không nhận ra ông là Đại Tiên sao?”
Thần Chiếu: “Nếu chúng ta có thể phá được trường vực của nó thì nó sẽ không tấn công chúng ta. Nếu chúng ta không thể thì chứng tỏ thực lực của chúng ta yếu hơn nó, nó sẽ ăn chúng ta mà không cần do dự”.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn thấu vạn vật thì phát hiện con rắn khổng lồ đó phát ra một trường lực, bao trùm hết phạm vi cả chục nghìn mét. Loại trường lực này có tác dụng khá giống với trường quỷ thần mà anh luyện, có điều uy lực mạnh hơn rất nhiều.
Miệng của con rắn khổng lồ ngậm một viên ngọc, có vẻ như trường lực cực mạnh đó được phát ra từ đó.
“Hả?”. Mắt Ngô Bình sáng rỡ lên, anh lập tức gọi Nhân Bì Viêm Dương ra và hỏi: “Viêm Dương, ngươi có thể giết con rắn đó không?”
Viêm Dương gật đầu: “Được ạ, chủ nhân”.
Ngô Bình: “Đi đi, giết nó đi”.
Viêm Dương đột nhiên hành động, lao về phía con rắn khổng lồ nhanh như một tia chớp. Có điều, lúc nó còn cách con rắn khổng lồ tầm mười mét thì tốc độ của nó đã chậm lại. Càng đến gần con rắn khổng lồ thì trường lực càng mạnh, đến cả cao thủ như Viêm Dương cũng phải rất mất sức.
Dường như con rắn khổng lồ rất bất ngờ, nó cảm nhận thấy nguy hiểm, ngước cái đầu to lên cao và thè lưỡi, chuẩn bị tư thế tấn công.
Da người của Viêm Dương đột ngột biến to ra, bao bọc lấy con rắn chỉ trong chớp mắt sau đó siết mạnh.
“Răng rắc!”
Tiếng gãy vang lên, đầu rắn nát vụn, thân rắn từ từ mềm nhũn ra, sau đó không còn động đậy. Tiếp sau đó, trường vực biến mất, Ngô Bình mới đi về phía con rắn khổng lồ.
Da người dãn ra, trở về kích thước bình thường như ban đầu. Đầu rắn đã dẹp lép, mắt bị ép tới vỡ toác, vô cùng thê thảm.
Ngô Bình gỡ miệng rắn ra, lấy ra một viên ngọc đen từ bên trong, viên ngọc to bằng nắm tay nhưng cực kỳ nặng, nếu không phải nhờ anh có thần lực thì đã không cầm vững rồi.
Thần Chiếu hỏi: “Chủ nhân, đấy là thứ gì thế?”
Ngô Bình mỉm cười, đáp: “Thứ này gọi là mật trận, lúc bố trí trận pháp trọng lực sẽ dùng đến nó”.
Thần Chiếu: “Hèn gì trường vực của con rắn này lại mạnh đến thế, thì ra là nhờ ngoại lực”.
Ngô Bình cất mật trận trọng lực vào, sau đó rút kiếm Hắc Long ra, móc lấy yêu đan từ thân rắn. Viên yêu đan to bằng quả táo, bên trong có một con rắn nhỏ đang bơi lội.
Anh cất yêu đan rồi tiếp tục lên đường. Trên đường đi anh gặp phải rất nhiều trùng độc, có con cua to bằng chiếc xe hơi, cũng có con rết to bằng toa tàu hỏa, còn có những con mũi hung dữ to hơn cả con người.
Có vài thứ đến cả Thần Chiếu cũng không dám động đến, bọn họ quyết định chỉ bay trên trời.
Không bao lâu, Ngô Bình và Thần Chiếu đáp xuống một thung lũng khá rộng, bên trong thung lũng có xây một số nhà cửa, sân vườn.
Ngô Bình vừa đáp đất thì liền có một bóng người xông đến, đấy là Đường Hi trưởng lão, ông ấy mỉm cười, nói: “Thiếu tôn, cuối cùng thì cậu cũng đã đến”.
Ngô Bình nói: “Đường Hi trưởng lão, tôi vẫn chưa phải là thiếu tôn, gọi tôi là Ngô Bình được rồi”.
Đường Hi nói: “Cậu trở thành thiếu tôn chỉ là chuyện sớm muộn, Canh Tổ đang họp trong điện, tôi dắt cậu qua đó”.
Mấy người họ đi ngang qua một quảng trường nhỏ mới xây, đi một đoạn thì vào trong đại điện. Cửa sổ của đại điện vẫn chưa được lắp thì đại điện đã được dùng rồi.
Lúc này, rất nhiều nhân vật cấp cao của Đường Môn đều có mặt, Đường Thái Canh ngồi ở giữa, Đường Thiên Tuyệt đứng bên cạnh, bọn họ đang bàn luận chuyện gì đó.
Ngô Bình vừa vào thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Đường Thái Canh cười nói: “Ngô Bình, cậu đến đúng lúc lắm, nào, đến ngồi bên cạnh tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Chào môn chủ Canh Tổ”.
Đường Thiên Tuyệt mỉm cười, nói: “Ngô Bình, đang có chuyện muốn nói với cháu, mau ngồi xuống đi”.
Ngô Bình liền ngồi xuống bên trái Đường Thái Canh, còn Đường Thiên Tuyệt thì ngồi bên phải. Anh có thể ngồi vào vị trí đó chứng tỏ vị trí của anh trong lòng Đường Thái Canh không thấp hơn Đường Thiên Tuyệt.
Đường Thái Canh vốn dĩ đang nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình thì không nói nữa mà hỏi: “Cậu lại đột phá nữa rồi à?”
Ngô Bình: “Canh Tổ, tôi vừa trải qua tiểu thoái bệnh”.
Đường Thái Canh mỉm cười, nói: “Tốt lắm, hi vọng cậu sớm ngày thành Đại Tiên”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ cố gắng”.
Đường Thái Canh gật đầu, nói: “Lúc nãy bọn ta đang nói chuyện Bảng Nhân Tiên. bảng Nhân Tiên ba năm được tổ chức một lần sắp diễn ra, cậu có hứng thú tham gia không?”
Ngô Bình chớp mắt, nói: “Canh Tổ, tôi từng nghe nói về Bảng Nhân Tiên, sau khi tham gia thì sẽ có được lợi ích gì?”
Đường Thái Canh: “Bảng Nhân Tiên là ngày hội lớn mà tất cả tu sĩ cảnh giới nhân tiên trong Đại Tiên giới cũng như ngoài cảnh giới Viêm Longđều có thể tham gia. Nếu có thể giành được giải thì không chỉ được thưởng hậu hĩnh mà còn có thể được một vài thế lực đỉnh cao chú ý đến”.
Đường Thiên Tuyệt: “Ý của Canh Tổ là căn cơ của Đường Môn chúng ta còn yếu, muốn nhanh chóng đứng vững ở Đại Tiên giới thì nhất định phải dựa vào một thế lực nào đó. Nếu như cháu có thể lọt vào top mười của Bảng Nhân Tiên thì có thể nhẹ nhàng bước chân vào những môn phái cao cấp nhất. Vậy thì Đường Môn cũng sẽ được hưởng lợi theo”.
Ngô Bình hỏi: “Môn chủ, chắc muốn lọt vào top mười của Bảng Nhân Tiên khó lắm nhỉ?”
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Vô cùng khó, trước giờ top ba mươi của Bảng Nhân Tiên gần như đều bị thiên tài của ba thế lực lớn chiếm hết, người khác vốn không có cơ hội. Thỉnh thoảng có bốn năm người lọt được vào top ba mươi, cũng nhanh chóng bị ba thế lực đó thu nhận, trở thành người của họ”.
Đường Thái Canh : “Cậu cố hết sức là được rồi. Nếu không được ghi danh cũng không sao, sau này vẫn còn cơ hội”.
Ngô Bình không hứng thú với những nội dung sau đó của cuộc họp, anh thầm hỏi Thần Chiếu về ba thế lực lớn nhất ở Đại Tiên giới.
Thần Chiếu nói cho anh biết ba thế lực lớn nhất đó bao gồm kiếm phái Thục Sơn, Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông. Trong ba thế lực lớn đó đều có một trận pháp dịch chuyển, từ đó có thể duy trì liên hệ với thế giới tu chân rộng lớn bên ngoài. Đấy là lý do chủ yếu giúp bọn họ trở thành những thế lực lớn mạnh nhất.
Chương 735: Hòa Linh đan
Ngoài ba thế lực hàng đầu thì cũng có một số thế lực rất mạnh, chẳng hạn như Bạch Cốt môn, Hỗn Thiên Ma tông, Đan Đỉnh môn, Dược Tiên môn, v.v.
Ở Địa Tiên Giới không có các quốc gia, bên dưới các thế lực lớn thiết lập các cơ quan chuyên quản lý dân chúng trong địa bàn. Lãnh thổ của các thế lực lớn khá rộng, chẳng hạn như lãnh thổ của Thục Sơn kiếm phái lớn hơn toàn bộ nước La Sát và nước Viêm Long cộng lại.
Ngoài các thế lực lớn ở trên còn có một số thế lực nhỏ hơn, số lượng khá nhiều. Thậm chí còn có một số lượng lớn tán tu, dã tu, họ không có chỗ ở cố định.
Sau khi Thần Chiếu giới thiệu xong tình hình của Địa Tiên Giới, cuộc họp của Đường Môn cũng kết thúc. Tất cả mọi người đều ra về, chỉ có Ngô Bình và Đường Thiên Tuyệt ở lại.
Đường Thái Canh liếc nhìn Thần Chiếu, cười nói: "Ngô Bình, cậu vẫn chưa giới thiệu người này".
Ngô Bình: "Canh Tổ, ông ấy là Thần Chiếu, người bảo vệ của tôi".
Thần Chiếu khẽ gật đầu: "Kính chào Đường chân nhân".
Đường Thái Canh: "Thần chân nhân khách sáo quá, mời ngồi".
Thần Chiếu liếc nhìn Ngô Bình, anh nói: "Ông Thần, ngồi xuống nói chuyện đi".
Sau đó Thần Chiếu mới ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình, sau đó khẽ ngả người ra sau.
Đường Thái Canh: "Ngô Bình, ta và Thiên Tuyệt đã bàn bạc rồi, quyết định phong cho cậu chức Đường soái bốn sao. Vốn dĩ ta muốn cho cậu năm sao, nhưng Đường Môn chỉ có mình Thiên Tuyệt là năm sao, cậu phải chịu thiệt thòi rồi".
Ngô Bình cười nói: "Canh Tổ và môn chủ rất hậu đãi tôi, tôi được ưu ái mà thấy ngại đấy".
Đường Thiên Tuyệt cười nói: "Đừng khách sáo như vậy. Nếu không phải có cháu chữa khỏi bệnh cho Canh Tổ thì Đường Môn không thể tiến vào Địa Tiên Giới. Phải rồi, lần trước ông đã bảo Băng Vân nhờ cháu luyện chế một số dược liệu, cháu đã đồng ý rồi phải không".
Ngô Bình gật đầu: "Chỉ cần tìm được hết dược liệu, bất cứ lúc nào cũng có thể luyện chế".
Đường Thiên Tuyệt: "Băng Vân nói rằng dược liệu sẽ được giao tới vào ngày mai hoặc ngày kia".
Đường Thái Canh: "Cậu thực sự là ngôi sao may mắn của Đường môn. Thiên Tuyệt, hãy thông báo rằng sau này Ngô Bình sẽ là thiếu tôn mới của Đường Môn".
Đường Thiên Tuyệt cũng có ý định này, liền gật đầu: "Vâng, chuyện này ngày mai đệ tử sẽ thông báo".
Sau đó, ông ấy chợt nghĩ ra điều gì, liền nói: "Ngô Bình, Đường Môn có một tòa tiên phủ, truyền thừa năm xưa của tiên sinh Gia Cát cũng bắt nguồn từ đó. Hiện tại cháu đã là Đường soái bốn sao, cháu có đủ tư cách để đi vào đó thử xem".
Đường Thái Canh gật đầu: "Đúng vậy. Năm xưa ta cũng đi vào, nhưng đáng tiếc năng lực của ta có hạn, không thu hoạch được nhiều. Nếu gần đây có thời gian, cậu có thể đến tiên phủ bất cứ lúc nào để thử sức".
Ngô Bình đã từng nghe Đường Băng Vân nhắc tới tiên phủ của Đường Môn, nghe nói sự truyền thừa của Đường Môn bắt nguồn từ tiên phủ này, liền hỏi: "Canh Tổ, trong tiên phủ này có gì?"
Đường Thái Canh nói: "Đây là một tiên phủ truyền thừa do người xưa để lại. Pháp trận trong đó có thể tự động phán đoán thiên phú và căn cốt của người đi vào, sau đó căn cứ theo đó để truyền dạy các nội dung khác nhau cho từng người. Thực ra kể từ sau Gia Cát tiên sinh, không ai có thể nhận được sự công nhận của pháp trận".
Ngô Bình sửng sốt: "Yêu cầu cao như vậy sao?"
Đường Thái Canh: "Năm xưa năng lực của ta chỉ vừa đủ đáp ứng yêu cầu thấp nhất của pháp trận, cuối cùng ta có được một bộ phương pháp hít thở và một bộ công pháp, nó đã giúp ích cho ta rất nhiều".
Ngô Bình cười nói: "E rằng tôi còn không bằng Canh Tổ".
Đường Thái Canh nói: "Không, chắc chắn cậu mạnh hơn ta. Cậu là một người vô cùng may mắn, ta thấy cậu rất có tiềm năng".
Lúc này Ngô Bình mới phát hiện Đường Thái Canh sắp đột phá, lão chỉ còn cách Địa Tiên cấp thứ năm một bước nữa thôi.
"Canh Tổ sắp đột phá sao?”, anh hỏi.
Đường Thái Canh: "Thật ra hồi đó ta đã sắp đột phá rồi. Bây giờ, ta đã hồi phục lại trạng thái trước khi chấn thương. Chỉ là tạm thời ta vẫn chưa dám đột phá".
Ngô Bình hỏi: "Tại sao?"
Đường Thiên Tuyệt nói: "Canh Tổ lúc đó còn trẻ, cho dù bây giờ khôi phục lại tu vi thì cũng không bằng hồi đó. Đột phá là chuyện rất mạo hiểm".
Trong các cấp bậc địa tiên, có bốn cảnh giới lớn và hai mươi cảnh giới nhỏ. Địa tiên cấp thứ năm là giai đoạn cuối cùng của linh biến, đến giai đoạn này mới có thể thực sự đạt được linh biến!
Linh biến là một dạng cách thức để vật chất hóa năng lượng, với khả năng này, sức mạnh có thể được nâng cao nhiều lần. Đến giai đoạn này, có thể chuyển đổi ý niệm của mình thành hình dạng và giết chết kẻ thù; cũng có thể luyện chế linh khí và linh phù.
Tuy nhiên, để đến giai đoạn cuối cùng của linh biến thì rủi ro cũng cực kỳ cao, khả năng cao là trong quá trình đột phá sẽ bị “hóa đá”. Ngay cả trong thời đại Tiên quốc cũng có đến khoảng hơn một phần ba số người đột phá địa tiên cấp thứ năm đã bị hóa đá.
Đường Thái Canh bây giờ tuổi đã cao, không có tự tin đột phá, cho nên mặc dù đang trên đà đột phá nhưng cũng không dám thử vội.
Ngô Bình đột nhiên nghĩ ra một loại tiên dược để ngăn chặn quá trình hóa đá, anh nói: "Canh Tổ, đợi khi tôi mở ra thần khiếu, tôi sẽ giúp ông luyện một lọ Hòa Linh đan. Có nó, nguy cơ thất bại của quá trình linh biến có thể được giảm thiểu đến mức thấp nhất".
Đường Thái Canh sửng sốt: "Cái gì? Cậu có thể luyện chế Hòa Linh đan?"
Cái tên Hòa Linh đan xuất hiện trong nhiều cuốn sách cổ, và thậm chí còn được truyền miệng giữa các thế lực lớn. Nhưng trên thực tế, phương pháp luyện chế của loại đan này đã thất truyền từ lâu. Mà cho dù không thất truyền thì Đường Thái Canh cũng không thể lấy được.
Ngô Bình: "Tôi không thể bảo đảm có thể luyện chế, chỉ có thể cố gắng hết sức".
Đường Thái Canh cười to: "Được! Tốt lắm! Ta sẽ không lấy không Hòa Linh đan đâu. Cậu có thể đưa ra bất cứ giá nào cậu muốn".
Từ thời Nguyên Đường Thái Canh đã là địa tiên cấp thứ tư, nền tảng gia tộc vô cùng mạnh mẽ.
Ngô Bình cười nói: "Luyện chế Hòa Linh đan cần rất nhiều dược liệu, Cảnh Tổ có thể chuẩn bị trước, nếu ông không tìm được thì tôi sẽ tìm biện pháp khác".
Đường Thiên Tuyệt cũng rất kích động, nói: "Nếu như Canh Tổ có thể bước vào cấp thứ năm, địa vị của Đường Môn chúng ta ở Địa Tiên Giới sẽ không thua kém những môn phái lớn khác!"
Đối với những môn phái nhỏ bình thường, có một chân tiên trấn giữ đã là tốt lắm rồi. Môn phái nào địa tiên cảnh giới thứ năm trấn giữ đã đủ khả năng để bước lên hàng ngũ các môn phái lớn.
Đương nhiên, nếu muốn trở thành một thế lực tương đối hùng mạnh, nhất định phải có một vị chân quân trần giữ. Chân quân là sự tồn tại cấp Thần, nguyên thần chuyển hóa thành nguyên anh, bản lĩnh vượt xa chân nhân.
Ví dụ như ông Hoa là cao thủ của cấp Nguyên Anh, được coi là cường giả cấp bậc chân quân.
Sau khi tán gẫu vài câu, Đường Thái Canh đi ra ngoài giải quyết công việc, lúc này Đường Thiên Tuyệt mới nói: "Ngô Bình, cháu nghĩ gì về cuộc hôn nhân của cháu với Băng Vân?"
Ngô Bình thấy ông ấy nói về cuộc hôn nhân, anh cảm thấy đau đầu vô cùng. Nhưng cuộc hôn nhân này là do sư phụ anh Kiều Bộ Tiên và Đường Thiên Tuyệt quyết định, lại thêm cả việc Đường Băng Vân đã là người phụ nữ của anh rồi, vì vậy anh không có lý do gì để không đồng ý.
Anh nói: "Chuyện này cháu đã cùng thương lượng với Băng Vân rồi, bọn cháu định đợi một khoảng thời gian nữa đã".
Đường Thiên Tuyệt nói: "Được rồi, các cháu tự quyết định đi. Đúng rồi, khoảng thời gian trước ônh đã gặp sư phụ của cháu, Đông Phật tiên sinh".
Ngô Bình mừng rỡ: "Giờ ông ấy ở đâu ạ?"
Đường Thiên Tuyệt cười nói: "Giờ Đông Phật tiên sinh đã có bước tiến vượt bậc. Ông ấy đã gặp được kỳ ngộ, tu vi của ông ấy tăng vọt. Lần cuối cùng ông gặp ông ấy, ông ấy đang ở giai đoạn cuối của địa tiên cấp thứ ba, bây giờ có thể đã đột phá rồi".
Ngô Bình rất kinh ngạc, sư phụ mấy chục năm kẹt ở cảnh giới nhân tiên, sao vừa đột phá lại trở nên lợi hại như vậy?
Đường Thiên Tuyệt lại nói: "Hơn nữa, cô gái nhỏ tên Hồng Lăng bên cạnh ông ấy quá giỏi. Cô ấy còn trẻ mà tu vi của cô ấy cực kỳ cao. Ông nghe ông Kiều nói rằng Hồng Lăng đã gia nhập Thục Sơn kiếm phái và được một nhân vật lớn nhận làm đệ tử cuối cùng".
Nghe nói Hồng Lăng có cơ hội như vậy, Ngô Bình rất vui, cười nói: "Cô ấy có năng khiếu xuất sắc nên cũng không có gì lạ. Sư phụ của cháu hiện đang ở đâu?"
Đường Thiên Tuyệt: "Hiện tại hình như ông ấy hơi bận rộn, ngày đó chúng ta chỉ hàn huyên vài câu, cũng không có thời gian hỏi quá nhiều."
Bình luận facebook