-
Chương 2601-2605
Chương 2601: Vạch mặt
Ông lão thấp bé lau nước mắt, nói: “Cô gái, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không thể để cô trả tiền, xem như tôi không may vậy”.
Cô gái sờ tay vào túi tiền bên hông, có vẻ như định bỏ tiền mua đan dược thật.
“Khoan đã”.
Đột nhiên, có người lên tiếng ngăn cản, đấy là Ngô Bình.
Cô gái, ông lão thấp bé, người đàn ông râu vàng đều nhìn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cười, nói: “Có thể cho tôi xem đan dược thử được không?”
Người đàn ông râu vàng trợn trừng mắt, hỏi: “Cậu muốn mua sao?”
Ngô Bình: “Đúng thế, vốn dĩ tôi đến là để mua đan dược mà”.
Người đàn ông râu vàng hỏi: “Đan dược này của tôi đáng giá năm ngàn tiền tiên, cậu có tiền không?”
Ngô Bình cười, nói: “Nếu như là đan dược tốt thì đừng nói là năm ngàn, năm mươi ngàn tôi cũng mua”.
Người đàn ông râu vàng gật đầu, đưa chiếc bình trong tay cho Ngô Bình.
Ngô Bình mở nắp, ngửi sơ thì biết đan dược là giả ngay. Đan dược này chỉ có mùi thơm, thật ra là do được bọc một lớp bột thuốc bên ngoài, thủ đoạn làm giả này không cao tay lắm nhưng lại lừa được rất nhiều tu sĩ.
Cậu trả chiếc bình lại cho đối phương, nói: “Đan dược khá lắm”.
Người đàn ông râu vàng đắc ý, nói: “Sao hả? Năm ngàn cô có mua không?”
Cô gái đó liền nói: “Chẳng phải lúc nãy anh nói ba ngàn sao? Sao giờ lại là năm ngàn?”
Người đàn ông râu vàng hừm môt tiếng, nói: “Đồ là của tôi, tôi muốn bán giá bao nhiêu thì bán, cô quản được sao?”
Cô gái giận đỏ mặt nhưng lại không phản bác được.
Ngô Bình nói: “Cô gái, đan dược này ít nhất cũng đáng giá năm ngàn, cô trả ba ngàn thì không mua được đâu”.
Cô gái khó chịu, trừng cậu một cái, dường như đang muốn nói: Tôi đã hỏi anh chưa?
Ngô Bình giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục hỏi ông lão thấp bé: “Ông cụ, đan dược này thật sự là vật gia truyền của nhà ông sao?”
Ông lão thấp bé gật đầu: “Đúng thế, đã truyền qua ba đời, cũng cả mấy trăm năm rồi. Nếu không phải vì cần tiền gấp thì dù có thế nào tôi cũng sẽ không bán nó đâu”.
Ngô Bình thở dài, nói: “Thôi xong rồi”.
Tất cả mọi người đều ngây ra, đến cả cô gái đó cũng không kiềm được, hỏi: “Cái gì mà xong rồi?”
Ngô Bình: “Trong các dược liệu luyện Bắc Đẩu Luyện Hình Đan có một loại là Bách Tiên Thảo. Bách Tiên Thảo là một loại dược liệu tốt, nhưng đan dược được luyện từ nó thì chỉ có công hiệu trong thời gian ngắn, thường thì chỉ có ba năm. Nếu thời gian bảo quản quá ba năm thì dược tính của đan dược sẽ biến mất, từ đó sẽ biến thành thuốc độc”.
Cậu vừa dứt lời thì cô gái liền giật mình, nói: “Ý anh là đan dược này đã không còn hiểu quả rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông cụ đã nói rồi, đan dược đã được cất mấy trăm năm rồi, vậy nhất định đã là đồ bỏ, không còn giá trị nữa. Vì vậy, bán được đan dược này với giá một ngàn tiền tiên thì thật ra ông cụ đã có lời rồi”.
Ông lão thấp bé ngơ ngác, sau đó lập tức giẫm chân, nói: “Cậu ăn nói vớ vẩn, Bắc Đẩu Luyện Hình Đan vốn không thể mất tác dụng”.
Người đàn ông râu vàng cũng hùng hổ nói: “Cậu chẳng biết gì cả, bớt ở đó nói nhăn nói cuội đi”.
Ngô Bình nhìn sang anh ta, nói: “Lời tôi nói đều là sự thật”.
Rất nhiều người ham vui đứng xem, giờ đã hiểu ra chuyện là như thế nào rồi, ai cũng lắc đầu bỏ đi.
Cô gái có ngốc thế nào cũng nhìn ra được hai người đó là kẻ lừa đảo, cô ta nhìn ông lão và người đàn ông râu vàng chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Lừa đảo”.
Người đàn ông râu vàng giận dữ, hằm hằm nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Nhóc con, lo chuyện bao đồng coi chừng mất mạng đấy”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Anh có thể thử xem”.
Cậu nói xong thì tiếp tục đi về trước, bỏ lại hai người đó đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải vì đảo Linh Tê có quy tắc, không cho đánh nhau trên đảo thì bọn họ đã ra tay với Ngô Bình lâu rồi.
Cô gái đó vội chạy lúp xúp theo và nói: “Xin công tử dừng bước”.
Ngô Bình dừng lại, hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô gái hành lễ và nói: “Lúc nãy cảm ơn công tử đã nhắc nhở, nếu không thì chắc chắn tôi đã bị bọn họ lừa mất mấy ngàn tiền tiên rồi”.
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ ấy mà, có đáng gì đâu”.
Cô gái: “Công tử, tôi tên là Chu Ngạo Quân, xin chào công tử”.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, cô Chu lên núi mua đan dược sao?”
Chu Ngạo Quân gật đầu: “Đúng vậy, Ngô công tử. Tôi tu hành đến Bình Cảnh, cần mua ít đan dược để uống, hi vọng có thể giúp tôi đột phá được cảnh giới”.
Ngô Bình: “Cô Chu là Luyện Khí Nhập Sát Cảnh sao?”
Chu Ngạo Quân gật đầu: “Công tử thật biết quan sát, tôi đã dừng lại ở Nhập Sát Cảnh hai năm rồi”.
Ngô Bình: “Nhập Sát tầng bảy, Huyền Môn tầng tám. Huyền Môn Cảnh thật sự khó đột phá, không biết có bao nhiêu người có thiên phú cao ngất ngưởng đã bị kẹt lại ở bước này. Hơn nữa, e rằng chỗ này không có đan dược mà cô cần”.
Mặt Chu Ngạo Quân tối sầm, cô ta nói: “Tôi cũng biết nhưng tôi vẫn không chịu từ bỏ, vẫn muốn đến thử xem”.
Ngô Bình nói: “Cô nói đúng, biết đâu may mắn lại gặp được”.
Thế là ba người họ nhập hội đi chung. Ngô Bình lên núi được mấy trăm bước thì bỗng nhích nhẹ mũi, sau đó cậu quay người, đi về phía tay trái.
Cách đó không xa có một sạp hàng, chủ sạp là một người mù, hai mắt tối đen, da dẻ thô ráp như cây cổ thụ. Tay trái của ông ta cũng cụt mất bàn tay, khuôn mặt già nua. Trước mặt ông ta là một chiếc bàn đá, trên bàn có đặt ba bình ngọc.
Ngô Bình nói: “Xin hỏi trong ba bình ngọc này có chứa đan dược gì?”
Ông lão mù nói: “Tôi cũng không biết, mấy tháng trước tôi đã dựa vào linh cảm, dùng khứu giác để tìm ra chúng”.
Ngô Bình: “Tôi có thể xem đan dược bên trong được không?”
“Không được”. Ông lão mù từ chối: “Mỗi bình một vạn tiền tiên, muốn mua thì tôi sẽ đưa cho cậu”.
Liễu Kim Long không kiềm chế được, nói: “Làm gì có chuyện bán đồ mà không cho người khác xem?”
Ông lão mù lạnh lùng nói: “Tôi là một kẻ mù, tu vi cũng không cao, nhưng khứu giác sẽ không đánh lừa tôi, chắc những bình đan dược này đều không đơn giản. Ngoài ra, tôi không hiểu về đan dược, vì vậy cũng không viết được giá trị của chúng. Nếu đã như vậy thì dứt khoát ra một giá, ai đồng ý mua thì lấy, không đồng ý thì mời đi cho”.
Chu Ngạo Quân: “Lỡ đan dược của ông không đáng giá, vậy chẳng phải người mua sẽ bị thiệt sao?”
Ông lão mù nói: “Nếu mua được đan dược rất đáng giá vậy chẳng phải lời to rồi sao? Thiệt hay hơn đều phải xem vận may hết, chẳng phải rất công bằng sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Công bằng”.
Cậu dứt lời thì sảng khoái rút ra mười lăm ngàn tiền tiên, đặt lên bàn đá, nói: “Đây là mười lăm ngàn tiền tiên, tôi lấy hết ba bình, tôi muốn thử vận may xem sao”.
Ông lão mù đưa tay ra sờ tiền, sau đó cất hết vào túi và nói: “Chúng đã là của cậu”.
Ngô Bình lấy được bình ngọc thì mở ngay một bình, ngửi thử rồi gật nhẹ đầu, và cất hết.
Ông lão mù ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng như đang nhìn về phía Ngô Bình, ông ta hỏi: “Công tử, cậu lời hay lỗ?”
Ngô Bình nói: “Chắc bình này lời rồi”.
Ông lão mù mỉm cười, nói: “Xem ra vận may của tôi không tồi”. Ông ta nói xong thì vui vẻ rời đi một cách nhẹ nhàng.
Chu Ngạo Quân tò mò hỏi: “Công tử, bên trong là đan dược gì thế?”
Ngô Bình nói: “Một loại đan dược có ích cho tu sĩ thần thông”.
Chu Ngạo Quân vui mừng thay cho Ngô Bình, nói: “Chúc mừng công tử”.
Sau đó, Ngô Bình ngồi xuống sau bàn đá, mở hai bình ngọc còn lại ra xem thử, sau khi xem, cậu lại đặt ba bình ngọc lên bàn trở lại.
Chu Ngạo Quân tò mò hỏi: “Công tử đang làm gì thế ạ?”
Ngô Bình cười, nói: “Bán đan dược”.
Chương 2602: Nhà họ Lý ở Tượng Sơn
Chu Ngạo Quân ngây người: “Vừa mua xong đã bán lại sao?”
Ngô Bình: “Tôi không dùng đến số đan dược này, chi bằng bán nó đi”.
Liễu Kim Long nói: “Anh, bán hàng ở đây phải đóng phí mặt bằng đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Đóng phí mặt bằng cho ai?”
Liễu Kim Long: “Người duy trì trật tự ở đây, cũng không nhiều, một trăm tiền tiên thôi”.
Ngô Bình: “Ông đi đóng tiền đi”.
“Vâng”. Liễu Kim Long lập tức đi nộp tiền mặt bằng ngay.
Chu Ngạo Quân cũng ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình, nói với vẻ mặt khâm phục: “Anh lợi hại thật”.
Ngô Bình cười, hỏi: “Tôi lợi hại chỗ nào?”
Chu Ngạo Quân: “Anh không thèm nhìn đã bỏ ra mười lăm ngàn mua đan dược, hơn nữa còn lời, chẳng lẽ vậy mà còn không lợi hại sao?”
Ngô Bình: “Có lẽ là do tôi may mắn”.
Lúc này không có khách nên Ngô Bình ngồi tán dóc với Chu Ngạo Quân, cậu hỏi cô ta: “Cô Chu là người ở đâu?”
Chu Ngạo Quân cười, nói: “Nhà tôi ở Phù Châu, Giang Bắc”.
Ngô Bình giật mình, hỏi: “Nhà họ Chu của Giang Kinh sao?”
Nhà họ Chu ở Giang Bắc là một thế gia lâu đời lưu truyền gần một ngàn năm, cao thủ nhiều vô kể. So với họ thì nhà họ Cổ ở Giang Nam cũng phải chịu thua vài phần.
Chu Ngạo Quân vui vẻ: “Anh cũng từng nghe nói đến nhà họ Chu của tôi sao?”
Ngô Bình: “Hiếm có ai không biết nhà họ Chu ở Giang Bắc”.
Chu Ngạo Quân nói: “Anh là người ở đâu?”
Cậu đáp: “Trung Châu ở Giang Nam”.
Mắt Chu Ngạo Quân sáng lên, cô ta nói: “Chắc không phải anh là anh Ngô ở Trung Châu đấy chứ?”
Ngô Bình nhích mày: “Cô biết tôi sao?”
Chu Ngạo Quân vô cùng phấn khích, nói: “Anh Ngô là đệ tử tinh anh của đại tông, chuyện này từ lâu đã được lan truyền khắp nơi, đương nhiên là tôi biết rồi”.
Ngô Bình mỉm cười: “Cô Chu quá khen rồi”.
Lúc này có một người đàn ông và một người phụ nữ sánh vai nhau tiến đến, người đàn ông tầm hai lăm, hai sáu tuổi, anh ta nhìn thấy chiếc bình ngọc trên bàn đá thì hỏi: “Đan dược cậu bán là đan dược gì?”
Ngô Bình cười, nói: “Hai vị không dùng được đan dược của tôi, mời đi chỗ khác xem”.
Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, hai chân mày lá liễu, mặc chiếc váy màu tím, cô ta chau mày, nói: “Sao cậu biết chúng tôi không dùng được?”
Ngô Bình: “Đan dược này của tôi chỉ có tác dụng với tu sĩ cảnh giới Thần Thông”.
Người phụ nữ ngây ra, hỏi: “Đan dược dùng cho cảnh giới Thần Thông sao? Bố tôi là tu sĩ cảnh giới Thần Thông, biết đâu lại dùng được, vậy cậu nói nghe thử đi”.
Ngô Bình hỏi: “Vậy bố cô cần loại đan dược gì?”
Người phụ nữ: “Đan dược có thể khôi phục thần hồn, cậu có không?”
Ngô Bình cầm bình ngọc bên trái lên, nói: “Trong bình này có hai viên Tử Vi Thần Đan, có thể khôi phục thần hồn, nâng cao tinh thần, tăng cường ngộ tính, giảm nhẹ nguy cơ tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện”.
Mắt người phụ nữ sáng lên, cô ta nói: “Tử Vi Thần Đan là đan dược bậc mấy?”
Ngô Bình: “Thượng phẩm bậc tám”.
Người phụ nữ vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Trung thượng phẩm bậc tám sao? Tốt quá rồi. Cho hỏi đan dược này bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ biết đan dược quý thì trở nên khách sáo với Ngô Bình hơn.
Ngô Bình: “Tử Vi Thần Đan không dễ luyện, mặc dù là đan dược bậc tám nhưng độ khó khi luyện lại không thấp hơn đan dược bậc chín. Cộng thêm đây lại là đan dược trung thượng phẩm, vì vậy giá bán là hai mươi triệu tiền tiên”.
Chu Ngạo Quân vừa nghe báo giá thì giật nảy mình, đưa tay lên che miệng.
Người đàn ông hai lăm hai sáu tuổi đó chau mày, nói: “Hai mươi triệu tiền tiên á? Vậy thì đắt quá”.
Người phụ nữ là người trong nghề, cô ta thở dài, nói: “Nếu đan dược là thật thì giá này không đắt”.
Người đàn ông hạ giọng nói: “Nhưng mà sư muội, chúng ta không đem theo nhiều tiền như vậy”.
Người phụ nữ suy nghĩ mấy giây rồi nhìn về phía Ngô Bình, chắp tay, nói: “Tôi tên là Lý Nhu Phi, bố tôi là Lý Đạo Sư ở Tượng Sơn”.
Ngô Bình nghe thấy tên Lý Đạo Sư thì hơi ngây ra, cậu từng nghe Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch nhiều lần nhắc đến người này. Ông ta là sơn chủ của Tượng Sơn, năm xưa từng cứu vua Đại Hạ một mạng, sau khi vua nước Hạ đăng cơ thì giao Tượng Sơn với diện tích chín trăm mét giao cho Lý Đạo Sư, và muốn phong ông ta làm quốc sư nhưng đã bị Lý Đạo Sư từ chối khéo.
Tượng Sơn là mảnh đất lành, biết bao tu sĩ mơ ước có được nhưng giờ lại thuộc về Lý Đạo Sư, hơn nữa tất cả người dân ở Tượng Sơn đều không cần nộp thuế, cuộc sống sung túc, ấm no.
Ngô Bình: “Thì ra là con gái của tiền bối Lý Đạo Sư, vinh hạnh, tôi là Ngô Bình của Trung Châu”.
Người phụ nữ nghe xong thì vừa bất ngờ vừa vui mừng, nói: “Cậu Ngô của Trung Châu, chính là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông đó sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Là tôi”.
Lý Nhu Phi cười, nói: “Nghe danh cậu Ngô đã lâu, hôm nay có thể nhìn thấy cậu là vinh hạnh của tôi”.
“Quá lời rồi”. Ngô Bình nói: “Cô Lý cần viên đan dược này sao?”
Lý Nhu Phi gật đầu: “Đan dược này khá có ích cho bố tôi, chỉ là hiện tôi chỉ có tám trăm ngàn tiền tiên đây thôi, vì vậy không thể mua được”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Không sao. Nếu cô Lý công nhận giá trị của đan dược thì có thể viết giấy nợ, sau này trả tôi số còn lại cũng không muộn”.
Lý Nhu Phi vui mừng: “Thật sao? Vậy tốt quá rồi, cảm ơn cậu”.
Cô ta lập tức viết một tờ giấy nợ, viết rõ do mua đan dược nên nợ Ngô Bình một triệu hai trăm ngàn tiền tiên, hẹn sẽ trả đủ toàn bộ trong vòng ba ngày.
Ngô Bình nhận lấy tám trăm ngàn tiền tiên và giấy nợ rồi đưa bình ngọc qua cho cô ta rồi nói: “Cô Lý, Tử Vi Thần Đan này rất quý giá, cô hãy nhanh chóng đem về cho Lý tiền bối đi”.
Lý Nhu Phi cười, nói: “Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Cậu Ngô, mai hoặc mốt tôi sẽ đến phủ tìm, trả đủ một triệu hai trăm ngàn tiền tiên còn lại”.
Ngô Bình: “Được”.
“Tạm biệt”.
Sau khi tiễn hai người họ đi, Chu Ngạo Quân khẽ hỏi: “Anh Ngô, anh tin cô ta đến vậy sao?”
Ngô Bình: “Tên tuổi của Lý Đạo Sư ở Tượng Sơn không thể nào quỵt nợ được”.
Chu Ngạo Quân: “Nhưng nếu cô ta không phải là con gái của Lý Đạo Sư thì sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Cô dám mạo danh con gái Lý Đạo Sư để đi lừa đảo không?”
Chu Ngạo Quân suy nghĩ rồi lắc đầu, đáp: “Không dám”.
“Vậy thì đúng rồi. Cô không dám thì người khác càng không dám”.
Một lát sau, Liễu Kim Long quay lại, ông ta đã nộp phí mặt bằng xong, đưa giấy phép kinh doanh cho Ngô Bình.
Liễu Kim Long biết được một viên đan dược bán được hai mươi triệu thì vừa kinh ngạc vừa mừng, nói: “Cậu đúng là có mắt nhìn, đan dược mua năm ngàn mà bán lại kiếm được gấp bốn trăm lần”.
Ba người họ đang nói chuyện thì một người đàn ông tầm năm mươi tuổi râu đen bước đến, sắc mặt người đó xanh xao, đôi mắt đục ngầu. Lúc ông ta đi ngang qua sạp hàng thì tiện miệng hỏi: “Đan dược gì thế?”
Ngô Bình quan sát người đó rồi đáp: “Đan dược có thể nâng cao ngộ tính, tên là Minh Tâm Đan. Uống vào thời điểm quan trọng khi tu hành có thể giảm nguy cơ thất bại”.
Người đàn ông râu đen liền hứng thú, hỏi: “Minh Tâm Đan này là đan được bậc mấy? Phẩm chất thế nào?”
“Đan dược trung phẩm bậc bảy”.
Mắt người đàn ông sáng lên, lập tức hỏi: “Một viên đan được này bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình: “Ba trăm năm mươi ngàn tiền tiên”.
Người đàn ông râu đen: “Ba trăm năm mươi ngàn sao? Có thể bớt chút được không?”
Ngô Bình do dự một lát rồi hỏi: “Ông có thể trả được bao nhiêu?”
Người đàn ông râu đen: “Ba trăm ngàn tiền tiên được không?”
Ngô Bình: “Ba trăm ngàn không phải là không được nhưng trong bình này có hai viên đan dược, ông bắt buộc phải mua hết”.
Người đàn ông râu đen nghiến răng: “Được”.
Chương 2603: Thức ăn giá trên trời
Cứ như vậy, Ngô Bình lại bán một lọ đan dược, bán lời được sáu trăm ngàn tiền tiên.
Trên bàn đá chỉ còn lại một bình ngọc, Ngô Bình bảo Liễu Kim Long làm một tấm biển, bên trên biết: Ngũ Hành Tinh Đan - đan dược trung thượng phẩm bậc bảy, có thể bổ trợ nguyên khí thiếu hụt, thần hồn khiếm khuyết, tăng cường thiên phú, tăng tiềm năng!
Có tấm biển này, chẳng mấy chốc đã có khách đến cửa, cuối cùng bán với giá bảy trăm năm mười ngàn tiền tiên.
Bán được ba lọ đan dược, Ngô Bình có trong tay một khoản tiền lớn, hai mươi mốt triệu năm trăm ngàn tiền tiên.
Bán xong đan dược, thời gian còn khá sớm, Ngô Bình lại tiếp tục đi lên núi, đi nhìn xem đan dược khác. Nhưng cơ hội như vậy cũng không nhiều, tiếp đó cậu chỉ nhìn giá cả các loại đan dược chứ không mua gì cả.
Cuối cùng Chu Ngạo Quân cũng không thể tìm được đan dược muốn tiền, tâm tình có chút buồn bực.
Hai người đi cùng nhau Ngô Bình có ấn tượng không tệ với cô nương xinh đẹp lương thiện, thấy vẻ mặt cô ta u buồn thì hỏi: “Cô Chu, quay về tôi sẽ nghĩ cách xem xem có thể giúp cô luyện chế một lò đan dược giúp cô đột phá Huyền Môn Cảnh không”.
Chu Ngạo Quân vô cùng kinh ngạc: “Thật sao?”
Ngô Bình: “Chưa chắc sẽ thành công, nhưng tôi sẽ thử xem sao”.
Chu Ngạo Quân: “Vậy thì cám ơn anh nhiều!”
Ngô Bình cười nói: “Tôi còn muốn đi xem dược liệu, cô Chu có muốn đi cùng không?”
Chu Ngạo Quân ra sức gật đầu: “Ừ!”
Nơi bán dược liệu là một khu nham thạch bằng phẳng, mỗi quầy hàng ở đây đều dựng một lều, xung quang dùng vải quây lại, chỉ để lại một phần cửa, trông như một cửa tiệm đơn giản.
Đến nơi này, Ngô Bình bước vào một cái lều trước. Bên trong lều bày mười mấy gốc dược liệu, tỏa ra mùi dược liệu nồng đậm. Thế nhưng, Ngô Bình vừa nhìn đã biết được nhưng dược liệu này có hơn phân nửa là giả.
Trên thế giới này, có không ít thứ trông vẻ ngoài thì hệt như dược liệu, nhưng hiệu quả thì khác biệt một trời một vực. Rõ ràng không khác gì nhau, nhưng một bên thì giá trị cả chục ngàn, bên còn lại thì như cỏ rác. Vì thế có những thương gia vô lương tâm, thường mua những thứ thuốc giả không đáng tiền đem bán. Nếu người mua dược liệu không có kinh nghiệm dày dặn thì rất dễ mua phải thuốc giả.
Ngô Bình trực tiếp bỏ qua những dược liệu giả, chọn ra hai gốc dược liệu từ bên trong, hỏi: “Bán thế nào?”
Người bán hàng liếc nhìn đã biết Ngô Bình là người trong nghề, biết không lừa được cậu nên cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Đây là Huyết Hồn Thảo và Long Trùng Thảo, Huyết Hồn Thảo ba mươi ngàn tiền tiên, Long Trùng Thảo một trăm tám mươi ngàn tiền tiên!”
Giá này không hề rẻ, nếu đến Tiên Giới mua, giá này ít nhất cũng rẻ hơn một nửa.
Trong đầu Ngô Bình có ký ức khá nhiều, trong đó cũng bao gồm giá cả của các loại dược liệu, cậu lập tức nói: “Giá cao quá, Huyết Hồn Thảo tôi lấy hai mươi ngàn, Long Trùng Thảo một trăm ngàn”.
Người bán hàng âm thầm thở dài, biết nếu anh ta từ chối thì Ngô Bình chắc chắn sẽ quay đầu rời đi, lập tức nói: “Được thôi. Vừa nhìn đã biết cậu là người hiểu biết về dược, hai gốc dược liệu này tổng cộng một trăm bốn mươi ngàn tiền tiên”.
Ngô Bình trả tiền, nhận lấy dược liệu rồi đến quầy hàng thứ hai mua thảo dược.
Trên đảo Linh Tê có ít nhất hơn một trăm quầy hàng bán thảo dược, Ngô Bình lần lượt xem từng chỗ, nhưng đa số đều không có dược liệu mà cậu cần, có một vài chỗ hoàn toàn không có dược liệu thật, hoặc chỉ bày ra một vài dược liệu giá trị thấp. Cuối cùng, cậu mua được vài dược liệu từ hai mươi mấy quầy hàng trong đó, tiêu hết hơn một triệu năm trăm ngàn tiền tiên.
Mua xong dược liệu thì cũng đã đến trưa. Liễu Kim Long và Chu Ngạo Quân đi với cậu cả nửa ngày, Ngô Bình bèn hỏi: “Trên đảo Linh Tê này có chỗ nào ăn uống không?”
Đối với tu sĩ mà nói, cho dù mười ngày nửa tháng không ăn gì cũng không sao cả, nhưng Ngô Bình đã quen một ngày ba bữa, nếu không ăn gì thì cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Liễu Kim Long nói: “Thưa cậu, trên đảo Linh Tê có một tiệm cơm, chỉ là đồ ăn rất đắt. Thế nhưng, đồ ăn bên trong đều là sơn hào hải vị, mùi vị rất ngon. Tuy tôi chưa từng ăn nhưng nghe người khác nói qua mấy lần”.
Ngô Bình: “Mắc thì không sợ, ăn ngon là được, đi, tôi đưa mọi người đi ăn thử”.
Chu Ngạo Quân cười nói: “Cám ơn anh Ngô!”
Cứ như vậy, ba người đi đến một sân viện ngay trung tâm đảo Linh Tê. Xung quanh sân viện có một rừng trúc, trong sân viện có một căn nhà trúc, trước nhà là một hồ nước lớn chừng một mẫu. Lúc này, một người đàn ông mặc đồ vải bụi bặm, đang ngồi trên ghế dài lắc lư. Bên chân người này có một con báo, toàn thân màu đen nhánh, khi hô hấp phát ra cả tiếng khò khè.
Trong sân viện không có nhiều khác, mấy người Ngô Bình vừa đến, người trung niên lập tức đứng dậy, cười ha ha hỏi: “Mọi người muốn dùng bữa sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông là ông chủ ở đây sao?”
Người trung niên rất khách khí, cười nói: “Đúng vậy. Tôi họ Hoàng, gọi tôi là lão Hoàng là được”.
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng, nghe nói đồ ăn nhà ông rất ngon, có thể giới thiệu với tôi xem có món gì không?”
Người trung niên lập tức lấy một cuốn thực đơn đưa cho Ngô Bình, cười nói: “Đều có bên trên cả, cậu muốn ăn món nào, tiệm đều có thể làm”.
Món thứ nhất tên thịt trai xào, giá cao đến ba trăm tiền tiên. Phải biết rằng, cái giá ba trăm tiền tiên còn giá trị hơn cả ba tỷ, ai lại bỏ ra ba tỷ để ăn một món xào chứ? Trừ phi là kẻ điên!
Cho dù bây giờ Ngô Bình rất có tiền nhưng cậu cũng không nhịn được mà nhíu mày, hỏi: “Ông chủ, thịt trai này có gì đặc biệt không?”
Ông chủ nói: “Đương nhiên rồi”.
Nói rồi ông ta đi đến bên hồ, vươn tay với ra một con trai khổng lồ bên trong, đường kính hơn một mét, bên ngoài trai ngọc có cả hoa văn kỳ lạ. Người có kinh nghiệm vừa nhìn cũng có thể biết được, con trai này sống ít nhất đã tám trăm năm, là một trai tinh!
Ngô Bình lập tức hiểu ra tại sao thịt trai lại mắc như vậy rồi, cậu thở dài một hơi: “Có thể ăn được thịt trai tinh tám trăm năm, cái giá này cũng hợp lý”.
Chu Ngạo Quân không nhịn được nói: “Anh Ngô, hay là chúng ta đổi hôm khác đến ăn đi, bây giờ tôi không đói lắm”.
Ngô Bình cười ha ha: “Tiền nào của đó, nếm thử thì có sao nào?”
Cậu mở thực đơn món thứ hai, là món hải giao kho tàu, giá một ngàn tiền tiên!
Ngô Bình trừng mắt, hói: “Hải giao này chính là giao long trong biển sao?”
Ông chủ cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, bình thường là hải giao từ năm trăm năm trở lên. Đương nhiên cũng có hải giao ngàn năm, nhưng giá đắt hơn gấp mười lần”.
Ngô Bình: “Vậy thêm một món hải giao kho tàu”.
Sau đó cậu lại giở thực đơn, gọi món thứ ba, “hào hoàng nước” giá tám trăm tiền tiên, tôm hùm hấp giá bảy trăm tiền tiên.
Sau khi gọi món xong, ông chủ ki kia bỗng bay lên trời, nói: “Tôi đi rồi về, mọi người đợi một lát”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Liễu Kim Long nói: “Thưa cậu, chắc chắn là ông ta đi bắt giao long, hào hoàng và tôm hùm rồi. Mấy thứ này đều là quái vật thành tinh cả”.
Ngô Bình: “Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào, tôi cảm thấy tu vi ông ta sâu không lường nổi”.
Liễu Kim Long: “Không rõ nữa. Nhưng từ sau khi đảo Linh Tê mở đảo thì ông ta đã ở trên đảo rồi. Ban đầu còn có vài người đến đây gây chuyện, nhưng sau cùng đều bị ông ta đánh chết cả. Sau khi đánh chết liên tục mấy nhóm người thì cũng không còn ai dám đến gây chuyện với ông chủ Hoàng này nữa”.
Ba người ngồi trong viện đợi trước, Liễu Kim Long tìm lá trà trong túi, ngâm một chum trà trước.
Chưa uống hết một chum trà thì ông chủ Hoàng kia đã quay về, chỉ nghe thấy vang lên tiếng động phía sau, mơ hồ nghe thấy tiếng giao long gào thét thảm thiết. Mười mấy phút sau lại có mùi hương kỳ lạ bay đến. Ngô Bình chỉ ngửi một lát thì hai mắt đã sáng lên, nói: “Đúng là mắc có lý do của mắc, mùi hương này thơm thật!”
Liễu Kim Long cũng chảy nước miếng, nói: “Tôi nghe nói, thức ăn mà tu sĩ Tiên Giới ăn không giống với giới thế tục chúng ta, bọn họ ăn là gạo tiên, linh thảo, thịt yêu thú. Bây giờ xem ra, chắc chắn lời này không hề nói ngoa!”
Chương 2604: Thiết mộc lan khó nở hoa
Nói đến gạo tiên, Ngô Bình lại mở thực đơn ra, nói: “Trong này cũng có cơm gạo tiên, một chén hai mươi tiền tiên, cũng không mắc”.
Vì thế cậu cao giọng nói: “Ông chủ Hoàng, lấy thêm mời chén cơm”.
“Được!”. Giọng ông chủ Hoàng vọng lại từ sân sau, có như rất vui vẻ.
Hai mươi phút trôi qua, ông chủ Hoàng đã dọn món thứ nhất lên, thịt trai xào. Dĩa bưng lên là loại lớn, trông như bồn rửa mặt, bên trong đầy ắp toàn là thịt trai, hương thơm ngào ngạt!
Ông chủ Hoàng dọn món ăn lên nhà hàng, cười nói: “Ba vị, mời nếm thử trước, tôi lại đi làm mấy món khác, sẽ xong ngay thôi”.
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng vất vả rồi”.
“Không vất vả, tiệm nhỏ của tôi đã nửa thôi rồi chưa được khai trương, tôi sắp buồn đến bệnh rồi”. Ông ta cười nói.
Ngô Bình cầm đũa gắp một miếng thịt, thịt rất dai, có mùi hải sản đậm đà, cay cay thơm thơm, mùi vị rất ngon!
“Ngon lắm!”, Ngô Bình mặt mày hớn hở, lập tức gọi Liễu Kim Long và Chu Ngạo Quân cũng ăn.
Lại trôi qua năm phút, món thứ hai hào hoàng nướng được bưng lên. Con hào hoàng này, dài một mét, rộng nửa mét, thịt hào óng ánh, bên trên có phủ một tỏi băm và ớt đỏ.
Ngô Bình cầm dao cắt một miếng thịt hào, vừa vào miệng đã tan ngay, mùi vị còn ngon hơn cả thịt trai xào lúc nãy.
Liễu Kim Long cười khổ nói: “Cậu à, không ngờ hào hoàng lại to như vậy, e rằng chúng ta ăn không hết. Biết trước thì chỉ gọi một món thôi”.
Ngô Bình nói: “Không sao, tôi ăn nhiều một chút là được”.
Hào hoàng chỉ mới ăn được một phần ba thì ông chủ Hoàng đã ôm ra một cái đỉnh đồng khổng lồ, đỉnh đồng này cao nửa người, đường kính một mét, bên trong đang hầm thịt giao long, tỏa ra mùi hương mê người.
Mấy miếng thịt giao long này, miếng nào cũng to đến đầu nắm tay, đầy ắp cả một vạc lớn!
Ngô Bình cũng kinh ngạc, nói: “Ông chủ Hoàng, mấy món nhà ông đúng là rất hợp với giá!”
Ông chủ Hoàng cười ha ha: “Thịt giao này ấy, chỉ có một bộ phận là ăn ngon thôi, các phần còn lại đều vứt bỏ. Các cậu cứ từ từ ăn, tôi đi làm tôm”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Ông chủ Hoàng, làm tôm xong thì ông cũng qua đây cùng ăn đi”.
Ông chủ Hoàng nháy mắt mấy cái: “Quý khách này, cậu mời tôi ăn cũng được, nhưng tôi chắc chắn sẽ không ưu đãi gì đâu!”
Ngô Bình cười nói: “Không cần ưu đãi”.
Ông chủ Hoàng gật đầu: “Được. Lát nữa tôi đem vò rượu đến”.
Mấy món ăn này, chứa đầy tinh nguyên mạnh mẽ, cao thủ như Liễu Kim Long cũng chỉ ăn được hai chén thịt thì không thể ăn được nữa, tinh nguyên khắp người sôi sục, mặt mũi đỏ ửng, tim đập nhanh, vội vàng đi đến bên cạnh ngồi xuống luyện hóa.
Chu Ngạo Quân còn ăn ít hơn, ăn được phân nửa chửa thì không ăn được nữa, cũng đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Lúc này, ông chủ Hoàng cầm vò rượu bên tay phải đi đến, tay trái cầm theo hai chén rượu. Ông ta đặt hai chén rượu xuống, rót một chén cho Ngô Bình, rồi rót một chén cho mình, cười nói: “Cậu nếm thử, đây là rượu tôi tự ủ, tên Túy Sinh Tử”.
Ngô Bình cười nói: “Ông chủ Hoàng, mời, cùng dùng bữa”.
Ông chủ Hoàng cũng không khách khí, gắp một miếng thịt giao long, một ngụm nuốt xuống, cười nói: “Thịt giao này là dai nhất, tôi phơi cũng khá nhiều thịt khô để làm từng phần ăn”.
Nói rồi ông ta lại cầm chén rượu uống cạn một hơi, Ngô Bình cũng uống một ngụm, mùi vị ngọt thanh, cảm giác rất ngon. Thế nhưng, rượu vừa xuống bụng được mấy giây đã có men rượu nồng đậm xộc lên, khiến đầu cậu cũng có chút mê man.
Mùi rượu mạnh cũng không kéo dài quá lâu, đã bị thân thể mạnh mẽ của Ngô Bình phân giải, cậu cũng khôi phục lại tỉnh táo ngay lập tức.
Ông chủ Hoàng có chút bất ngờ, cười nói: “Không ngờ tửu lượng của cậu lại tốt như vậy, không hề say gì cả. Đã vậy thì uống thêm một chén”.
Ngô Bình uống liên tục ba chén rượu, chỉ khó chịu trong chốc lát, đến cuối cùng lại khôi phục như ban đầu. Lúc này ông chủ Hoàng lại càng kinh ngạc, ông ta cười nói: “Cậu có thể uống được ba chén không say, ít nhất cũng là thiên tài thế gia tông môn rồi!”
“Ồ, có thể uống mấy chén không say thì là thiên tài sao?”, Ngô Bình cười hỏi.
Ông chủ Hoàng gật đầu: “Rượu này của tôi, tên la Túy Sinh Tử. Người uống vào, đa phần đều say một trận, tựa như đã trải qua một trận sinh tử. Chỉ có người có bản chất rất mạnh thì mới có thể chống lại mùi rượu của nó”.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Ngô Bình cảm thấy người này kiến thức rất rộng, nói chuyện thú vị.
Chẳng mấy chốc, một bàn thịt trai xào đã bị hai người ăn sạch, sau đó là hào hoàng, tôm, cuối cùng thịt giao cũng được ăn hết. Rõ ràng ăn rất nhiều món, nhưng bụng hai người không hề trướng chút nào.
Một vò rượu cũng đã cạn, Ngô Bình uống hết sáu chén nhưng vẫn không hề say.
Vẻ mặt ông chủ Hoàng càng tươi cười, nói: “Có thể uống được sáu chén không say, cậu nhất định là thiên kiêu tuyệt thế!”
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng trước giờ đều ở trên đảo làm ăn sao?”
Ông chủ Hoàng cười nói: “Đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi”.
Ngô Bình: “Có thể nhốt được cao nhân như ông chủ Hoàng trên đảo, thủ đoạn người kia chắc chắn rất kinh người”.
Sắc mặt ông chủ Hoàng chợt nặng nề: “Cậu nhìn ra gì rồi sao?”
Ngô Bình: “Vừa nãy tuy ông chủ Hoàng bay tới bay lui, nhưng tôi cảm nhận được có luồng năng lượng luôn trói buộc ông, giống như một sợi dây xích vô hình vậy”.
Ông chủ Hoàng im lặng một lúc rồi khẽ thở dài, nói: “Đúng vậy. Nếu không bị nhốt ở đây, ai lại nguyện ý ở mãi ở nơi quỷ quái này chứ!”
Ngô Bình cũng không hỏi nguyên do, nói: “Một mình ở đâu, chắc chắn sẽ rất buồn chán. Bây giờ nơi này đã trở thành nơi cho các tu sĩ giao dịch, vậy cũng không tệ”.
Ông chủ Hoàng nói: “Nói cho cậu biết cũng không sao cả. Người kia yêu cầu tôi lên đảo ở tròn năm trăm năm, hôm nay là năm thứ bốn trăm chín mươi chín”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì chúc mừng ông chủ Hoàng, chẳng mấy chốc nữa ông có thể rời đi rồi”.
Ông chủ Hoàng lại thở dài: “Năm trăm năm chỉ là một điều kiện mà thôi, muốn rời khỏi đảo Linh Tê này, còn phải đáp ứng điều kiện thứ hai”.
Ngô Bình thấy hứng thú, hỏi: “Là điều kiện gì?”
“Trên đảo có một gốc thiết mộc lan, khi nào thiết mộc lan nở hoa thì tôi mới có thể rời đảo”.
Ngô Bình: “Thiết mộc lan cũng không phải không thể không nở”.
Ông chủ Hoàng: “Nhưng thiết mộc lan này, thật ra là cây dùng sắt thần tạo ra”.
Ngô Bình ngây người: “Cây dùng sắt thần tạo ra, vậy thì nở hoa thế nào?”
Ông chủ Hoàng cười lạnh: “Quỷ mới biết! Bốn trăm chín mươi chín năm rồi, tôi đã dùng hết mọi cách, thiết mộc lan đáng chết đó vẫn không có thay đổi gì!”
Ngô Bình thấy hứng thú bèn hỏi: “Tôi có thể nhìn xem thiết mộc lan đó không?”
Ông chủ Hoàng: “Có thể, ở ngay sau viện”.
Hai người đi ra sau viện, Ngô Bình nhìn thấy một thiết mộc lan khổng lồ cao hơn hai mét ở đó. Nó đúng là dùng sắt thần tạo thành, lá cành đều là sắt thần, là một “Thiết mộc lan” đúng nghĩa!
Ông chủ Hoàng thở dài: “Trông dáng vẻ này, ông đây phải bị nhốt ở nơi quỷ quái này đến chết rồi!”
Ngô Bình: “Tại sao người kia muốn nhốt ông chủ Hoàng?”
Ông chủ Hoàng im lặng mấy giây rồi nói: “Năm trăm năm trước, con gái ông ta mang thai con tôi, ông ta tức giận nên nhốt tôi ở trên đảo!”
Ngô Bình không hỏi kỹ, cậu đi quanh thiết mộc lan một vòng rồi nói: “Muốn thiết mộc lan nở hoa, cũng không phải không thể”.
Mắt ông chủ Hoàng sáng lên: “Ồ, cậu có cách gì?”
Ngô Bình: “Nếu sắt thần có thể sinh ra ý thức tự chủ, có thể hóa thành thiết mộc lan, ra hoa kết trái”.
“Cậu có cách khiến nó có ý thức tự chủ?”. Mắt ông chủ Hoàng sáng rực, vô cùng mong đợi hỏi.
Ngô Bình cười nói: “Đợi tu vi tôi đạt đến Chân Phù Cảnh thì sẽ vẽ cho ông một “Hóa Linh Phù”, giúp ông niệm chú gốc thiết mộc lan này!”
Chương 2605: Tụ Anh Đan
Ông chủ Hoàng vừa bất ngờ vừa vui mừng, nói: “Không ngờ quý khách lại có tài này nữa, vậy tôi xin cảm ơn trước”.
Ngô Bình: “Không cần khách sáo, lần sau đến lại, ông chủ Hoàng có thể mời tôi thêm mấy món”.
Ông chủ Hoàng cười lớn, nói: “Không thành vấn đề”.
Ngô Bình thấy Chu Ngạo Quân, Liễu Kim Long vẫn còn đang tu hành thì nói muốn ở đó luyện hai mẻ đan dược, đương nhiên ông chủ Hoàng đó đồng ý liền, còn đặc biệt dành riêng một phòng cho cậu dùng nữa.
Hôm nay cậu đã mua không ít dược liệu, sau một lúc suy ngẫm, Ngô Bình quyết định luyện một loại đan dược hỗ trợ tu sĩ đột phá bí cảnh trước, đó là Nhập Bí Đan.
Trước đây cậu từng luyện Nhập Bí Đan nên lần này đã rất thuần thục, cậu nhanh chóng luyện được mẻ đầu tiên, được năm viên, hơn nữa còn là đan dược thượng thượng phẩm cấp năm. Đan dược được luyện ra ở mẻ thứ hai có hiệu quả càng tốt hơn, đạt đến cực phẩm cấp năm.
Cậu luyện liên tục hai mẻ rồi đưa đan dược thượng thượng phẩm cho Liễu Kim Long để ông ta đem ra sạp bán.
Liễu Kim Long cầm lấy bình đan dược, kích động hỏi: “Thưa cậu, đan dược này nên bán giá bao nhiêu là được?”
Ngô Bình: “Có sao cũng là đan dược thượng thượng phẩm, bán hai trăm ngàn tiền tiên một viên đi”.
Liễu Kim Long gật đầu: “Được, thuộc hạ đi bán ngay”.
Tiếp ngay đó, cậu lại bắt đầu nghiên cứu một loại đan dược khác, Bí Thai Đan. Với tu vi hiện giờ của cậu, muốn luyện Bí Thai Đan có chút khó khăn, may mà cậu có khá nhiều kinh nghiệm luyện đan nên mọi thứ không còn là vấn đề nữa.
Hiện tại cậu không có nhiều đan dược có thể dùng để luyện Bí Thai Đan, nhiều nhất chỉ có thể luyện được hai lò, vì vậy cậu đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ luyện hỏng mất đan dược.
Mẻ đan dược thứ nhất, cậu luyện được bốn viên Bí Thai Đan trung phẩm cấp bảy. Có được kinh nghiệm từ lần luyện đầu tiên, mẻ thứ hai cậu đã luyện được đan thượng phẩm cấp tám, hơn nữa còn luyện được năm viên.
Lúc này Chu Ngạo Quân đã tỉnh táo lại, cô ta vội nói: “Thưa cậu, giao cho tôi bán số đan dược này đi”.
Ngô Bình cũng tin tưởng cô ta, mỉm cười, nói: “Vậy thì phiền cô, cô hãy bán Bí Thai Đan trung phẩm bậc bảy trước, định giá mười lăm tỷ tiền tiên.
Chu Ngạo Quân gật đầu: “Được”.
Hai người đều đã lên núi bán thuốc, ông chủ Hoàng cười he he, bước qua, nói: “Không ngờ cậu còn là một thầy luyện đan lợi hại nữa, bái phục”.
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng quá lời rồi”.
Ông chủ Hoàng: “Thưa cậu, ở cách đảo Linh Tê hơn một ngàn mét có một hòn đảo, trên đảo có một cái hồ, bên trong có một con ba ba tinh. Con ba ba đó đã sống hơn một ngàn năm rồi, đã luyện được yêu đan. Nếu như cậu có thể dụ nó đến đây, tôi sẽ có thể bắt được nó, chúng ta làm một nồi canh ba ba, còn cậu thì cũng có thể dùng yêu đan của nó để luyện đan”.
Ngô Bình rất thắc mắc, hỏi ông ta: “Sao ông chủ Hoàng lại cứ muốn ăn thịt con ba ba đó?”
Ông chủ Hoàng nói: “Mấy năm nay, tôi nuôi rất nhiều thú cưng trên đảo nhưng con ba ba đó đã ăn mất của tôi hai con chó, một con chim ưng. Nếu không phải vì tôi không thể rời khỏi đảo thì tôi đã đi giết nó từ lâu rồi”.
Ngô Bình vừa nghe thấy nguyên nhân thì hỏi: “Canh ba ba ngon không?”
Ông chủ Hoàng liền khẳng định: “Chắc chắn ngon gấp mười lần mấy món ăn trước đó”.
Ngô Bình bỗng lên cơn thèm, nói: “Được, để tôi thử xem, tôi phải làm sao để dụ nó đến đây?”
Ông chủ Hoàng: “Con ba ba già đó thích ăn tu sĩ, chỉ cần ông tử đến gần đảo trong phạm vi mấy mét thì nhất định nó sẽ rời khỏi đảo để truy sát. Có điều cậu cũng phải cẩn thận, lỡ bị nó bắt được thì tôi không có cách nào ứng cứu đâu”.
Ngô Bình: “Chuyện đó thì không đâu. Ông chủ Hoàng chuẩn bị đi, giờ tôi đi đây”.
Ngô Bình hỏi đường xong thì bay về phía ba ba tinh. Cậu bay được một đoạn thì quả nhiên nhìn thấy một hòn đảo khá lớn, cây cối trên đảo um tùm, ở giữa có một hồ nước rất to.
Cậu vừa bay đến bầu trời trên đảo thì liền có một luồng sáng đen từ dưới hồ phóng ra, ngưng tụ thành một cái chân khổng lồ màu xanh, vồ về phía Ngô Bình.
Tốc độ của cái chân khổng lồ quá nhanh, Ngô Bình giật nảy mình, quay đầu bỏ chạy. Cái chân khổng lồ màu xanh đó bám riết không tha, kẻ chạy người đuổi theo, chớp mắt đã đến gần đảo Linh Tê.
Ngô Bình cố tình bay chậm để cái chân khổng lồ đó suýt chút bắt được cậu. Tốc độ của hai bên đều cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã cùng tiến vào bầu trời của đảo Linh Tê.
Khi cái chân khổng lồ màu xanh còn chút nữa là tóm được Ngô Bình thì bỗng dưng rụt lại phía sau, dường như nó đã cảm nhận được nguy hiểm.
“Mày chạy được sao?”
Lúc này, dưới đất có một cánh tay lớn vươn ra, tóm chặt lấy cái chân khổng lồ màu xanh đó, sau đó kéo mạnh xuống. Không gian bên trên méo mó, một chiếc chân ba ba màu xanh khổng lồ, đường kính hơn mười mét bị giật xuống và đập mạnh lên mặt đất.
Con ba ba đó bị cánh tay lớn đèn xuống đất, không rục rịch được, nó lập tức nói tiếng người, hét lên: “Tha mạng”.
Đáng tiếc, ông chủ Hoàng vốn không nghe nó, đao quang lóe lên, đầu của con ba ba liền bị chém đứt, sau đó ông ta lấy ra một viên yêu đan phát ra ánh sáng màu xanh, to bằng nắm tay từ trong mai của nó rồi quăng qua cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy yêu đan, cảm thấy nó có chứa yêu lực cực kỳ mạnh nên hỏi: “Ông chủ Hoàng, chắc thực lực của con ba ba tinh này ít nhất cũng là thần thông trung kì nhỉ?”
Ông chủ Hoàng: “Ừ, tầm tu vi Thần Anh Cảnh. Yêu đan này tương đương với Thần Anh của nó”.
Ngô Bình gật đầu: “Dùng nó có thể luyện được ba bốn viên Tụ Anh Đan”.
Ông chủ Hoàng dường như không mấy hứng thú với viên yêu đan này, ông ta chỉ quan tâm đến thịt của con ba ba, ông ta cười, nói: “Trong máu thịt của yêu tinh có rất nhiều tinh nguyên, là thứ đại bổ”.
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng hầm canh đi, tôi đi xem thử có thể luyện được Tụ Anh Đan không”.
Trong tay cậu có không ít dược liệu, sau một lúc suy nghĩ, cậu quyết định luyện thử. Cậu vừa chuẩn bị xong đan dược, vẫn chưa kịp đốt lò thì Liễu Kim Long đã quay về, cười tươi hớn hở, nói: “Thưa cậu, bán hết năm viên đan dược rồi”.
Ông ta nói xong thì giao lại một triệu hai trăm ngàn cho Ngô Bình.
Ngô Bình thấy dư ra hai trăm ngàn thì hỏi: “Sao lại có số dư này?”
Liễu Kim Long cười, nói: “Mấy viên đầu bán dễ quá, khách hàng vừa hỏi giá thì mua ngay, tôi nghĩ hay là giá đưa ra thấp quá, nên đã tăng giá hai viên còn lại lên ba trăm ngàn tiền tiên, kết quả vẫn nhẹ nhàng bán được hết”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Được, sau này nếu ông thấy giá thấp quá thì có thể tự tăng giá thêm”.
Liễu Kim Long thấy Ngô Bình vẫn còn đang muốn luyện đan thì hỏi: “Thưa cậu, tiếp theo cậu định luyện đan gì?”
Ngô Bình: “Tụ Anh Đan, có thể tăng tỷ lệ ngưng tụ thần anh cho tu sĩ lôi kiếp cảnh”.
Măt Liễu Kim Long sáng lên, ông ta nói: “Đan dược cho tu sĩ thần thông sao? Không biết nó có thể tăng tỷ lên thành công lên bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Tăng lên hai đến ba lần. Dù sao thì đan dược cũng không phải là vạn năng, không thể nào uống vào là chắc chắn ngưng tụ được thần anh”.
Liễu Kim Long vô cùng bất ngờ: “Có thể tăng lên hai ba phần là đã khiếp lắm rồi”.
Tỷ lệ ngưng tụ thần anh thành công trung bình của tu sĩ ở lần đầu tiên chỉ có tầm một chấm năm phần, tỷ lệ ngưng tụ thành công lần thứ hai chỉ còn một phần. Càng thực hiện nhiều lần thì cơ hội thành công sẽ càng thấp, cũng tức là, nếu một tu sĩ tư chất phổ thông uống Tụ Anh Đan, vậy tỷ lệ thành công khi ngưng tụ thần anh lần đầu tiên của anh ta sẽ đạt đến ba chấm năm đến bốn chấm năm phần.
Ngô Bình: “Nếu là Tụ Anh Đan cực phẩm thì có thể tăng tỷ lệ thành công lên ba chấm năm hoặc bốn lần”.
Liễu Kim Long vò tay, nói: “Cậu mau luyện đi”.
Ngô Bình cười rồi quay về lầu trúc luyện đan tiếp.
Không ngờ mới lần đầu đã thành công, cậu luyện được ba viên, đều là đan dược trung hạ phẩm cấp tám.
Ông lão thấp bé lau nước mắt, nói: “Cô gái, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không thể để cô trả tiền, xem như tôi không may vậy”.
Cô gái sờ tay vào túi tiền bên hông, có vẻ như định bỏ tiền mua đan dược thật.
“Khoan đã”.
Đột nhiên, có người lên tiếng ngăn cản, đấy là Ngô Bình.
Cô gái, ông lão thấp bé, người đàn ông râu vàng đều nhìn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cười, nói: “Có thể cho tôi xem đan dược thử được không?”
Người đàn ông râu vàng trợn trừng mắt, hỏi: “Cậu muốn mua sao?”
Ngô Bình: “Đúng thế, vốn dĩ tôi đến là để mua đan dược mà”.
Người đàn ông râu vàng hỏi: “Đan dược này của tôi đáng giá năm ngàn tiền tiên, cậu có tiền không?”
Ngô Bình cười, nói: “Nếu như là đan dược tốt thì đừng nói là năm ngàn, năm mươi ngàn tôi cũng mua”.
Người đàn ông râu vàng gật đầu, đưa chiếc bình trong tay cho Ngô Bình.
Ngô Bình mở nắp, ngửi sơ thì biết đan dược là giả ngay. Đan dược này chỉ có mùi thơm, thật ra là do được bọc một lớp bột thuốc bên ngoài, thủ đoạn làm giả này không cao tay lắm nhưng lại lừa được rất nhiều tu sĩ.
Cậu trả chiếc bình lại cho đối phương, nói: “Đan dược khá lắm”.
Người đàn ông râu vàng đắc ý, nói: “Sao hả? Năm ngàn cô có mua không?”
Cô gái đó liền nói: “Chẳng phải lúc nãy anh nói ba ngàn sao? Sao giờ lại là năm ngàn?”
Người đàn ông râu vàng hừm môt tiếng, nói: “Đồ là của tôi, tôi muốn bán giá bao nhiêu thì bán, cô quản được sao?”
Cô gái giận đỏ mặt nhưng lại không phản bác được.
Ngô Bình nói: “Cô gái, đan dược này ít nhất cũng đáng giá năm ngàn, cô trả ba ngàn thì không mua được đâu”.
Cô gái khó chịu, trừng cậu một cái, dường như đang muốn nói: Tôi đã hỏi anh chưa?
Ngô Bình giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục hỏi ông lão thấp bé: “Ông cụ, đan dược này thật sự là vật gia truyền của nhà ông sao?”
Ông lão thấp bé gật đầu: “Đúng thế, đã truyền qua ba đời, cũng cả mấy trăm năm rồi. Nếu không phải vì cần tiền gấp thì dù có thế nào tôi cũng sẽ không bán nó đâu”.
Ngô Bình thở dài, nói: “Thôi xong rồi”.
Tất cả mọi người đều ngây ra, đến cả cô gái đó cũng không kiềm được, hỏi: “Cái gì mà xong rồi?”
Ngô Bình: “Trong các dược liệu luyện Bắc Đẩu Luyện Hình Đan có một loại là Bách Tiên Thảo. Bách Tiên Thảo là một loại dược liệu tốt, nhưng đan dược được luyện từ nó thì chỉ có công hiệu trong thời gian ngắn, thường thì chỉ có ba năm. Nếu thời gian bảo quản quá ba năm thì dược tính của đan dược sẽ biến mất, từ đó sẽ biến thành thuốc độc”.
Cậu vừa dứt lời thì cô gái liền giật mình, nói: “Ý anh là đan dược này đã không còn hiểu quả rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông cụ đã nói rồi, đan dược đã được cất mấy trăm năm rồi, vậy nhất định đã là đồ bỏ, không còn giá trị nữa. Vì vậy, bán được đan dược này với giá một ngàn tiền tiên thì thật ra ông cụ đã có lời rồi”.
Ông lão thấp bé ngơ ngác, sau đó lập tức giẫm chân, nói: “Cậu ăn nói vớ vẩn, Bắc Đẩu Luyện Hình Đan vốn không thể mất tác dụng”.
Người đàn ông râu vàng cũng hùng hổ nói: “Cậu chẳng biết gì cả, bớt ở đó nói nhăn nói cuội đi”.
Ngô Bình nhìn sang anh ta, nói: “Lời tôi nói đều là sự thật”.
Rất nhiều người ham vui đứng xem, giờ đã hiểu ra chuyện là như thế nào rồi, ai cũng lắc đầu bỏ đi.
Cô gái có ngốc thế nào cũng nhìn ra được hai người đó là kẻ lừa đảo, cô ta nhìn ông lão và người đàn ông râu vàng chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Lừa đảo”.
Người đàn ông râu vàng giận dữ, hằm hằm nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Nhóc con, lo chuyện bao đồng coi chừng mất mạng đấy”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Anh có thể thử xem”.
Cậu nói xong thì tiếp tục đi về trước, bỏ lại hai người đó đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải vì đảo Linh Tê có quy tắc, không cho đánh nhau trên đảo thì bọn họ đã ra tay với Ngô Bình lâu rồi.
Cô gái đó vội chạy lúp xúp theo và nói: “Xin công tử dừng bước”.
Ngô Bình dừng lại, hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô gái hành lễ và nói: “Lúc nãy cảm ơn công tử đã nhắc nhở, nếu không thì chắc chắn tôi đã bị bọn họ lừa mất mấy ngàn tiền tiên rồi”.
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ ấy mà, có đáng gì đâu”.
Cô gái: “Công tử, tôi tên là Chu Ngạo Quân, xin chào công tử”.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, cô Chu lên núi mua đan dược sao?”
Chu Ngạo Quân gật đầu: “Đúng vậy, Ngô công tử. Tôi tu hành đến Bình Cảnh, cần mua ít đan dược để uống, hi vọng có thể giúp tôi đột phá được cảnh giới”.
Ngô Bình: “Cô Chu là Luyện Khí Nhập Sát Cảnh sao?”
Chu Ngạo Quân gật đầu: “Công tử thật biết quan sát, tôi đã dừng lại ở Nhập Sát Cảnh hai năm rồi”.
Ngô Bình: “Nhập Sát tầng bảy, Huyền Môn tầng tám. Huyền Môn Cảnh thật sự khó đột phá, không biết có bao nhiêu người có thiên phú cao ngất ngưởng đã bị kẹt lại ở bước này. Hơn nữa, e rằng chỗ này không có đan dược mà cô cần”.
Mặt Chu Ngạo Quân tối sầm, cô ta nói: “Tôi cũng biết nhưng tôi vẫn không chịu từ bỏ, vẫn muốn đến thử xem”.
Ngô Bình nói: “Cô nói đúng, biết đâu may mắn lại gặp được”.
Thế là ba người họ nhập hội đi chung. Ngô Bình lên núi được mấy trăm bước thì bỗng nhích nhẹ mũi, sau đó cậu quay người, đi về phía tay trái.
Cách đó không xa có một sạp hàng, chủ sạp là một người mù, hai mắt tối đen, da dẻ thô ráp như cây cổ thụ. Tay trái của ông ta cũng cụt mất bàn tay, khuôn mặt già nua. Trước mặt ông ta là một chiếc bàn đá, trên bàn có đặt ba bình ngọc.
Ngô Bình nói: “Xin hỏi trong ba bình ngọc này có chứa đan dược gì?”
Ông lão mù nói: “Tôi cũng không biết, mấy tháng trước tôi đã dựa vào linh cảm, dùng khứu giác để tìm ra chúng”.
Ngô Bình: “Tôi có thể xem đan dược bên trong được không?”
“Không được”. Ông lão mù từ chối: “Mỗi bình một vạn tiền tiên, muốn mua thì tôi sẽ đưa cho cậu”.
Liễu Kim Long không kiềm chế được, nói: “Làm gì có chuyện bán đồ mà không cho người khác xem?”
Ông lão mù lạnh lùng nói: “Tôi là một kẻ mù, tu vi cũng không cao, nhưng khứu giác sẽ không đánh lừa tôi, chắc những bình đan dược này đều không đơn giản. Ngoài ra, tôi không hiểu về đan dược, vì vậy cũng không viết được giá trị của chúng. Nếu đã như vậy thì dứt khoát ra một giá, ai đồng ý mua thì lấy, không đồng ý thì mời đi cho”.
Chu Ngạo Quân: “Lỡ đan dược của ông không đáng giá, vậy chẳng phải người mua sẽ bị thiệt sao?”
Ông lão mù nói: “Nếu mua được đan dược rất đáng giá vậy chẳng phải lời to rồi sao? Thiệt hay hơn đều phải xem vận may hết, chẳng phải rất công bằng sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Công bằng”.
Cậu dứt lời thì sảng khoái rút ra mười lăm ngàn tiền tiên, đặt lên bàn đá, nói: “Đây là mười lăm ngàn tiền tiên, tôi lấy hết ba bình, tôi muốn thử vận may xem sao”.
Ông lão mù đưa tay ra sờ tiền, sau đó cất hết vào túi và nói: “Chúng đã là của cậu”.
Ngô Bình lấy được bình ngọc thì mở ngay một bình, ngửi thử rồi gật nhẹ đầu, và cất hết.
Ông lão mù ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng như đang nhìn về phía Ngô Bình, ông ta hỏi: “Công tử, cậu lời hay lỗ?”
Ngô Bình nói: “Chắc bình này lời rồi”.
Ông lão mù mỉm cười, nói: “Xem ra vận may của tôi không tồi”. Ông ta nói xong thì vui vẻ rời đi một cách nhẹ nhàng.
Chu Ngạo Quân tò mò hỏi: “Công tử, bên trong là đan dược gì thế?”
Ngô Bình nói: “Một loại đan dược có ích cho tu sĩ thần thông”.
Chu Ngạo Quân vui mừng thay cho Ngô Bình, nói: “Chúc mừng công tử”.
Sau đó, Ngô Bình ngồi xuống sau bàn đá, mở hai bình ngọc còn lại ra xem thử, sau khi xem, cậu lại đặt ba bình ngọc lên bàn trở lại.
Chu Ngạo Quân tò mò hỏi: “Công tử đang làm gì thế ạ?”
Ngô Bình cười, nói: “Bán đan dược”.
Chương 2602: Nhà họ Lý ở Tượng Sơn
Chu Ngạo Quân ngây người: “Vừa mua xong đã bán lại sao?”
Ngô Bình: “Tôi không dùng đến số đan dược này, chi bằng bán nó đi”.
Liễu Kim Long nói: “Anh, bán hàng ở đây phải đóng phí mặt bằng đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Đóng phí mặt bằng cho ai?”
Liễu Kim Long: “Người duy trì trật tự ở đây, cũng không nhiều, một trăm tiền tiên thôi”.
Ngô Bình: “Ông đi đóng tiền đi”.
“Vâng”. Liễu Kim Long lập tức đi nộp tiền mặt bằng ngay.
Chu Ngạo Quân cũng ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình, nói với vẻ mặt khâm phục: “Anh lợi hại thật”.
Ngô Bình cười, hỏi: “Tôi lợi hại chỗ nào?”
Chu Ngạo Quân: “Anh không thèm nhìn đã bỏ ra mười lăm ngàn mua đan dược, hơn nữa còn lời, chẳng lẽ vậy mà còn không lợi hại sao?”
Ngô Bình: “Có lẽ là do tôi may mắn”.
Lúc này không có khách nên Ngô Bình ngồi tán dóc với Chu Ngạo Quân, cậu hỏi cô ta: “Cô Chu là người ở đâu?”
Chu Ngạo Quân cười, nói: “Nhà tôi ở Phù Châu, Giang Bắc”.
Ngô Bình giật mình, hỏi: “Nhà họ Chu của Giang Kinh sao?”
Nhà họ Chu ở Giang Bắc là một thế gia lâu đời lưu truyền gần một ngàn năm, cao thủ nhiều vô kể. So với họ thì nhà họ Cổ ở Giang Nam cũng phải chịu thua vài phần.
Chu Ngạo Quân vui vẻ: “Anh cũng từng nghe nói đến nhà họ Chu của tôi sao?”
Ngô Bình: “Hiếm có ai không biết nhà họ Chu ở Giang Bắc”.
Chu Ngạo Quân nói: “Anh là người ở đâu?”
Cậu đáp: “Trung Châu ở Giang Nam”.
Mắt Chu Ngạo Quân sáng lên, cô ta nói: “Chắc không phải anh là anh Ngô ở Trung Châu đấy chứ?”
Ngô Bình nhích mày: “Cô biết tôi sao?”
Chu Ngạo Quân vô cùng phấn khích, nói: “Anh Ngô là đệ tử tinh anh của đại tông, chuyện này từ lâu đã được lan truyền khắp nơi, đương nhiên là tôi biết rồi”.
Ngô Bình mỉm cười: “Cô Chu quá khen rồi”.
Lúc này có một người đàn ông và một người phụ nữ sánh vai nhau tiến đến, người đàn ông tầm hai lăm, hai sáu tuổi, anh ta nhìn thấy chiếc bình ngọc trên bàn đá thì hỏi: “Đan dược cậu bán là đan dược gì?”
Ngô Bình cười, nói: “Hai vị không dùng được đan dược của tôi, mời đi chỗ khác xem”.
Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, hai chân mày lá liễu, mặc chiếc váy màu tím, cô ta chau mày, nói: “Sao cậu biết chúng tôi không dùng được?”
Ngô Bình: “Đan dược này của tôi chỉ có tác dụng với tu sĩ cảnh giới Thần Thông”.
Người phụ nữ ngây ra, hỏi: “Đan dược dùng cho cảnh giới Thần Thông sao? Bố tôi là tu sĩ cảnh giới Thần Thông, biết đâu lại dùng được, vậy cậu nói nghe thử đi”.
Ngô Bình hỏi: “Vậy bố cô cần loại đan dược gì?”
Người phụ nữ: “Đan dược có thể khôi phục thần hồn, cậu có không?”
Ngô Bình cầm bình ngọc bên trái lên, nói: “Trong bình này có hai viên Tử Vi Thần Đan, có thể khôi phục thần hồn, nâng cao tinh thần, tăng cường ngộ tính, giảm nhẹ nguy cơ tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện”.
Mắt người phụ nữ sáng lên, cô ta nói: “Tử Vi Thần Đan là đan dược bậc mấy?”
Ngô Bình: “Thượng phẩm bậc tám”.
Người phụ nữ vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Trung thượng phẩm bậc tám sao? Tốt quá rồi. Cho hỏi đan dược này bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ biết đan dược quý thì trở nên khách sáo với Ngô Bình hơn.
Ngô Bình: “Tử Vi Thần Đan không dễ luyện, mặc dù là đan dược bậc tám nhưng độ khó khi luyện lại không thấp hơn đan dược bậc chín. Cộng thêm đây lại là đan dược trung thượng phẩm, vì vậy giá bán là hai mươi triệu tiền tiên”.
Chu Ngạo Quân vừa nghe báo giá thì giật nảy mình, đưa tay lên che miệng.
Người đàn ông hai lăm hai sáu tuổi đó chau mày, nói: “Hai mươi triệu tiền tiên á? Vậy thì đắt quá”.
Người phụ nữ là người trong nghề, cô ta thở dài, nói: “Nếu đan dược là thật thì giá này không đắt”.
Người đàn ông hạ giọng nói: “Nhưng mà sư muội, chúng ta không đem theo nhiều tiền như vậy”.
Người phụ nữ suy nghĩ mấy giây rồi nhìn về phía Ngô Bình, chắp tay, nói: “Tôi tên là Lý Nhu Phi, bố tôi là Lý Đạo Sư ở Tượng Sơn”.
Ngô Bình nghe thấy tên Lý Đạo Sư thì hơi ngây ra, cậu từng nghe Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch nhiều lần nhắc đến người này. Ông ta là sơn chủ của Tượng Sơn, năm xưa từng cứu vua Đại Hạ một mạng, sau khi vua nước Hạ đăng cơ thì giao Tượng Sơn với diện tích chín trăm mét giao cho Lý Đạo Sư, và muốn phong ông ta làm quốc sư nhưng đã bị Lý Đạo Sư từ chối khéo.
Tượng Sơn là mảnh đất lành, biết bao tu sĩ mơ ước có được nhưng giờ lại thuộc về Lý Đạo Sư, hơn nữa tất cả người dân ở Tượng Sơn đều không cần nộp thuế, cuộc sống sung túc, ấm no.
Ngô Bình: “Thì ra là con gái của tiền bối Lý Đạo Sư, vinh hạnh, tôi là Ngô Bình của Trung Châu”.
Người phụ nữ nghe xong thì vừa bất ngờ vừa vui mừng, nói: “Cậu Ngô của Trung Châu, chính là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông đó sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Là tôi”.
Lý Nhu Phi cười, nói: “Nghe danh cậu Ngô đã lâu, hôm nay có thể nhìn thấy cậu là vinh hạnh của tôi”.
“Quá lời rồi”. Ngô Bình nói: “Cô Lý cần viên đan dược này sao?”
Lý Nhu Phi gật đầu: “Đan dược này khá có ích cho bố tôi, chỉ là hiện tôi chỉ có tám trăm ngàn tiền tiên đây thôi, vì vậy không thể mua được”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Không sao. Nếu cô Lý công nhận giá trị của đan dược thì có thể viết giấy nợ, sau này trả tôi số còn lại cũng không muộn”.
Lý Nhu Phi vui mừng: “Thật sao? Vậy tốt quá rồi, cảm ơn cậu”.
Cô ta lập tức viết một tờ giấy nợ, viết rõ do mua đan dược nên nợ Ngô Bình một triệu hai trăm ngàn tiền tiên, hẹn sẽ trả đủ toàn bộ trong vòng ba ngày.
Ngô Bình nhận lấy tám trăm ngàn tiền tiên và giấy nợ rồi đưa bình ngọc qua cho cô ta rồi nói: “Cô Lý, Tử Vi Thần Đan này rất quý giá, cô hãy nhanh chóng đem về cho Lý tiền bối đi”.
Lý Nhu Phi cười, nói: “Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Cậu Ngô, mai hoặc mốt tôi sẽ đến phủ tìm, trả đủ một triệu hai trăm ngàn tiền tiên còn lại”.
Ngô Bình: “Được”.
“Tạm biệt”.
Sau khi tiễn hai người họ đi, Chu Ngạo Quân khẽ hỏi: “Anh Ngô, anh tin cô ta đến vậy sao?”
Ngô Bình: “Tên tuổi của Lý Đạo Sư ở Tượng Sơn không thể nào quỵt nợ được”.
Chu Ngạo Quân: “Nhưng nếu cô ta không phải là con gái của Lý Đạo Sư thì sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Cô dám mạo danh con gái Lý Đạo Sư để đi lừa đảo không?”
Chu Ngạo Quân suy nghĩ rồi lắc đầu, đáp: “Không dám”.
“Vậy thì đúng rồi. Cô không dám thì người khác càng không dám”.
Một lát sau, Liễu Kim Long quay lại, ông ta đã nộp phí mặt bằng xong, đưa giấy phép kinh doanh cho Ngô Bình.
Liễu Kim Long biết được một viên đan dược bán được hai mươi triệu thì vừa kinh ngạc vừa mừng, nói: “Cậu đúng là có mắt nhìn, đan dược mua năm ngàn mà bán lại kiếm được gấp bốn trăm lần”.
Ba người họ đang nói chuyện thì một người đàn ông tầm năm mươi tuổi râu đen bước đến, sắc mặt người đó xanh xao, đôi mắt đục ngầu. Lúc ông ta đi ngang qua sạp hàng thì tiện miệng hỏi: “Đan dược gì thế?”
Ngô Bình quan sát người đó rồi đáp: “Đan dược có thể nâng cao ngộ tính, tên là Minh Tâm Đan. Uống vào thời điểm quan trọng khi tu hành có thể giảm nguy cơ thất bại”.
Người đàn ông râu đen liền hứng thú, hỏi: “Minh Tâm Đan này là đan được bậc mấy? Phẩm chất thế nào?”
“Đan dược trung phẩm bậc bảy”.
Mắt người đàn ông sáng lên, lập tức hỏi: “Một viên đan được này bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình: “Ba trăm năm mươi ngàn tiền tiên”.
Người đàn ông râu đen: “Ba trăm năm mươi ngàn sao? Có thể bớt chút được không?”
Ngô Bình do dự một lát rồi hỏi: “Ông có thể trả được bao nhiêu?”
Người đàn ông râu đen: “Ba trăm ngàn tiền tiên được không?”
Ngô Bình: “Ba trăm ngàn không phải là không được nhưng trong bình này có hai viên đan dược, ông bắt buộc phải mua hết”.
Người đàn ông râu đen nghiến răng: “Được”.
Chương 2603: Thức ăn giá trên trời
Cứ như vậy, Ngô Bình lại bán một lọ đan dược, bán lời được sáu trăm ngàn tiền tiên.
Trên bàn đá chỉ còn lại một bình ngọc, Ngô Bình bảo Liễu Kim Long làm một tấm biển, bên trên biết: Ngũ Hành Tinh Đan - đan dược trung thượng phẩm bậc bảy, có thể bổ trợ nguyên khí thiếu hụt, thần hồn khiếm khuyết, tăng cường thiên phú, tăng tiềm năng!
Có tấm biển này, chẳng mấy chốc đã có khách đến cửa, cuối cùng bán với giá bảy trăm năm mười ngàn tiền tiên.
Bán được ba lọ đan dược, Ngô Bình có trong tay một khoản tiền lớn, hai mươi mốt triệu năm trăm ngàn tiền tiên.
Bán xong đan dược, thời gian còn khá sớm, Ngô Bình lại tiếp tục đi lên núi, đi nhìn xem đan dược khác. Nhưng cơ hội như vậy cũng không nhiều, tiếp đó cậu chỉ nhìn giá cả các loại đan dược chứ không mua gì cả.
Cuối cùng Chu Ngạo Quân cũng không thể tìm được đan dược muốn tiền, tâm tình có chút buồn bực.
Hai người đi cùng nhau Ngô Bình có ấn tượng không tệ với cô nương xinh đẹp lương thiện, thấy vẻ mặt cô ta u buồn thì hỏi: “Cô Chu, quay về tôi sẽ nghĩ cách xem xem có thể giúp cô luyện chế một lò đan dược giúp cô đột phá Huyền Môn Cảnh không”.
Chu Ngạo Quân vô cùng kinh ngạc: “Thật sao?”
Ngô Bình: “Chưa chắc sẽ thành công, nhưng tôi sẽ thử xem sao”.
Chu Ngạo Quân: “Vậy thì cám ơn anh nhiều!”
Ngô Bình cười nói: “Tôi còn muốn đi xem dược liệu, cô Chu có muốn đi cùng không?”
Chu Ngạo Quân ra sức gật đầu: “Ừ!”
Nơi bán dược liệu là một khu nham thạch bằng phẳng, mỗi quầy hàng ở đây đều dựng một lều, xung quang dùng vải quây lại, chỉ để lại một phần cửa, trông như một cửa tiệm đơn giản.
Đến nơi này, Ngô Bình bước vào một cái lều trước. Bên trong lều bày mười mấy gốc dược liệu, tỏa ra mùi dược liệu nồng đậm. Thế nhưng, Ngô Bình vừa nhìn đã biết được nhưng dược liệu này có hơn phân nửa là giả.
Trên thế giới này, có không ít thứ trông vẻ ngoài thì hệt như dược liệu, nhưng hiệu quả thì khác biệt một trời một vực. Rõ ràng không khác gì nhau, nhưng một bên thì giá trị cả chục ngàn, bên còn lại thì như cỏ rác. Vì thế có những thương gia vô lương tâm, thường mua những thứ thuốc giả không đáng tiền đem bán. Nếu người mua dược liệu không có kinh nghiệm dày dặn thì rất dễ mua phải thuốc giả.
Ngô Bình trực tiếp bỏ qua những dược liệu giả, chọn ra hai gốc dược liệu từ bên trong, hỏi: “Bán thế nào?”
Người bán hàng liếc nhìn đã biết Ngô Bình là người trong nghề, biết không lừa được cậu nên cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Đây là Huyết Hồn Thảo và Long Trùng Thảo, Huyết Hồn Thảo ba mươi ngàn tiền tiên, Long Trùng Thảo một trăm tám mươi ngàn tiền tiên!”
Giá này không hề rẻ, nếu đến Tiên Giới mua, giá này ít nhất cũng rẻ hơn một nửa.
Trong đầu Ngô Bình có ký ức khá nhiều, trong đó cũng bao gồm giá cả của các loại dược liệu, cậu lập tức nói: “Giá cao quá, Huyết Hồn Thảo tôi lấy hai mươi ngàn, Long Trùng Thảo một trăm ngàn”.
Người bán hàng âm thầm thở dài, biết nếu anh ta từ chối thì Ngô Bình chắc chắn sẽ quay đầu rời đi, lập tức nói: “Được thôi. Vừa nhìn đã biết cậu là người hiểu biết về dược, hai gốc dược liệu này tổng cộng một trăm bốn mươi ngàn tiền tiên”.
Ngô Bình trả tiền, nhận lấy dược liệu rồi đến quầy hàng thứ hai mua thảo dược.
Trên đảo Linh Tê có ít nhất hơn một trăm quầy hàng bán thảo dược, Ngô Bình lần lượt xem từng chỗ, nhưng đa số đều không có dược liệu mà cậu cần, có một vài chỗ hoàn toàn không có dược liệu thật, hoặc chỉ bày ra một vài dược liệu giá trị thấp. Cuối cùng, cậu mua được vài dược liệu từ hai mươi mấy quầy hàng trong đó, tiêu hết hơn một triệu năm trăm ngàn tiền tiên.
Mua xong dược liệu thì cũng đã đến trưa. Liễu Kim Long và Chu Ngạo Quân đi với cậu cả nửa ngày, Ngô Bình bèn hỏi: “Trên đảo Linh Tê này có chỗ nào ăn uống không?”
Đối với tu sĩ mà nói, cho dù mười ngày nửa tháng không ăn gì cũng không sao cả, nhưng Ngô Bình đã quen một ngày ba bữa, nếu không ăn gì thì cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Liễu Kim Long nói: “Thưa cậu, trên đảo Linh Tê có một tiệm cơm, chỉ là đồ ăn rất đắt. Thế nhưng, đồ ăn bên trong đều là sơn hào hải vị, mùi vị rất ngon. Tuy tôi chưa từng ăn nhưng nghe người khác nói qua mấy lần”.
Ngô Bình: “Mắc thì không sợ, ăn ngon là được, đi, tôi đưa mọi người đi ăn thử”.
Chu Ngạo Quân cười nói: “Cám ơn anh Ngô!”
Cứ như vậy, ba người đi đến một sân viện ngay trung tâm đảo Linh Tê. Xung quanh sân viện có một rừng trúc, trong sân viện có một căn nhà trúc, trước nhà là một hồ nước lớn chừng một mẫu. Lúc này, một người đàn ông mặc đồ vải bụi bặm, đang ngồi trên ghế dài lắc lư. Bên chân người này có một con báo, toàn thân màu đen nhánh, khi hô hấp phát ra cả tiếng khò khè.
Trong sân viện không có nhiều khác, mấy người Ngô Bình vừa đến, người trung niên lập tức đứng dậy, cười ha ha hỏi: “Mọi người muốn dùng bữa sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông là ông chủ ở đây sao?”
Người trung niên rất khách khí, cười nói: “Đúng vậy. Tôi họ Hoàng, gọi tôi là lão Hoàng là được”.
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng, nghe nói đồ ăn nhà ông rất ngon, có thể giới thiệu với tôi xem có món gì không?”
Người trung niên lập tức lấy một cuốn thực đơn đưa cho Ngô Bình, cười nói: “Đều có bên trên cả, cậu muốn ăn món nào, tiệm đều có thể làm”.
Món thứ nhất tên thịt trai xào, giá cao đến ba trăm tiền tiên. Phải biết rằng, cái giá ba trăm tiền tiên còn giá trị hơn cả ba tỷ, ai lại bỏ ra ba tỷ để ăn một món xào chứ? Trừ phi là kẻ điên!
Cho dù bây giờ Ngô Bình rất có tiền nhưng cậu cũng không nhịn được mà nhíu mày, hỏi: “Ông chủ, thịt trai này có gì đặc biệt không?”
Ông chủ nói: “Đương nhiên rồi”.
Nói rồi ông ta đi đến bên hồ, vươn tay với ra một con trai khổng lồ bên trong, đường kính hơn một mét, bên ngoài trai ngọc có cả hoa văn kỳ lạ. Người có kinh nghiệm vừa nhìn cũng có thể biết được, con trai này sống ít nhất đã tám trăm năm, là một trai tinh!
Ngô Bình lập tức hiểu ra tại sao thịt trai lại mắc như vậy rồi, cậu thở dài một hơi: “Có thể ăn được thịt trai tinh tám trăm năm, cái giá này cũng hợp lý”.
Chu Ngạo Quân không nhịn được nói: “Anh Ngô, hay là chúng ta đổi hôm khác đến ăn đi, bây giờ tôi không đói lắm”.
Ngô Bình cười ha ha: “Tiền nào của đó, nếm thử thì có sao nào?”
Cậu mở thực đơn món thứ hai, là món hải giao kho tàu, giá một ngàn tiền tiên!
Ngô Bình trừng mắt, hói: “Hải giao này chính là giao long trong biển sao?”
Ông chủ cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, bình thường là hải giao từ năm trăm năm trở lên. Đương nhiên cũng có hải giao ngàn năm, nhưng giá đắt hơn gấp mười lần”.
Ngô Bình: “Vậy thêm một món hải giao kho tàu”.
Sau đó cậu lại giở thực đơn, gọi món thứ ba, “hào hoàng nước” giá tám trăm tiền tiên, tôm hùm hấp giá bảy trăm tiền tiên.
Sau khi gọi món xong, ông chủ ki kia bỗng bay lên trời, nói: “Tôi đi rồi về, mọi người đợi một lát”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Liễu Kim Long nói: “Thưa cậu, chắc chắn là ông ta đi bắt giao long, hào hoàng và tôm hùm rồi. Mấy thứ này đều là quái vật thành tinh cả”.
Ngô Bình: “Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào, tôi cảm thấy tu vi ông ta sâu không lường nổi”.
Liễu Kim Long: “Không rõ nữa. Nhưng từ sau khi đảo Linh Tê mở đảo thì ông ta đã ở trên đảo rồi. Ban đầu còn có vài người đến đây gây chuyện, nhưng sau cùng đều bị ông ta đánh chết cả. Sau khi đánh chết liên tục mấy nhóm người thì cũng không còn ai dám đến gây chuyện với ông chủ Hoàng này nữa”.
Ba người ngồi trong viện đợi trước, Liễu Kim Long tìm lá trà trong túi, ngâm một chum trà trước.
Chưa uống hết một chum trà thì ông chủ Hoàng kia đã quay về, chỉ nghe thấy vang lên tiếng động phía sau, mơ hồ nghe thấy tiếng giao long gào thét thảm thiết. Mười mấy phút sau lại có mùi hương kỳ lạ bay đến. Ngô Bình chỉ ngửi một lát thì hai mắt đã sáng lên, nói: “Đúng là mắc có lý do của mắc, mùi hương này thơm thật!”
Liễu Kim Long cũng chảy nước miếng, nói: “Tôi nghe nói, thức ăn mà tu sĩ Tiên Giới ăn không giống với giới thế tục chúng ta, bọn họ ăn là gạo tiên, linh thảo, thịt yêu thú. Bây giờ xem ra, chắc chắn lời này không hề nói ngoa!”
Chương 2604: Thiết mộc lan khó nở hoa
Nói đến gạo tiên, Ngô Bình lại mở thực đơn ra, nói: “Trong này cũng có cơm gạo tiên, một chén hai mươi tiền tiên, cũng không mắc”.
Vì thế cậu cao giọng nói: “Ông chủ Hoàng, lấy thêm mời chén cơm”.
“Được!”. Giọng ông chủ Hoàng vọng lại từ sân sau, có như rất vui vẻ.
Hai mươi phút trôi qua, ông chủ Hoàng đã dọn món thứ nhất lên, thịt trai xào. Dĩa bưng lên là loại lớn, trông như bồn rửa mặt, bên trong đầy ắp toàn là thịt trai, hương thơm ngào ngạt!
Ông chủ Hoàng dọn món ăn lên nhà hàng, cười nói: “Ba vị, mời nếm thử trước, tôi lại đi làm mấy món khác, sẽ xong ngay thôi”.
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng vất vả rồi”.
“Không vất vả, tiệm nhỏ của tôi đã nửa thôi rồi chưa được khai trương, tôi sắp buồn đến bệnh rồi”. Ông ta cười nói.
Ngô Bình cầm đũa gắp một miếng thịt, thịt rất dai, có mùi hải sản đậm đà, cay cay thơm thơm, mùi vị rất ngon!
“Ngon lắm!”, Ngô Bình mặt mày hớn hở, lập tức gọi Liễu Kim Long và Chu Ngạo Quân cũng ăn.
Lại trôi qua năm phút, món thứ hai hào hoàng nướng được bưng lên. Con hào hoàng này, dài một mét, rộng nửa mét, thịt hào óng ánh, bên trên có phủ một tỏi băm và ớt đỏ.
Ngô Bình cầm dao cắt một miếng thịt hào, vừa vào miệng đã tan ngay, mùi vị còn ngon hơn cả thịt trai xào lúc nãy.
Liễu Kim Long cười khổ nói: “Cậu à, không ngờ hào hoàng lại to như vậy, e rằng chúng ta ăn không hết. Biết trước thì chỉ gọi một món thôi”.
Ngô Bình nói: “Không sao, tôi ăn nhiều một chút là được”.
Hào hoàng chỉ mới ăn được một phần ba thì ông chủ Hoàng đã ôm ra một cái đỉnh đồng khổng lồ, đỉnh đồng này cao nửa người, đường kính một mét, bên trong đang hầm thịt giao long, tỏa ra mùi hương mê người.
Mấy miếng thịt giao long này, miếng nào cũng to đến đầu nắm tay, đầy ắp cả một vạc lớn!
Ngô Bình cũng kinh ngạc, nói: “Ông chủ Hoàng, mấy món nhà ông đúng là rất hợp với giá!”
Ông chủ Hoàng cười ha ha: “Thịt giao này ấy, chỉ có một bộ phận là ăn ngon thôi, các phần còn lại đều vứt bỏ. Các cậu cứ từ từ ăn, tôi đi làm tôm”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Ông chủ Hoàng, làm tôm xong thì ông cũng qua đây cùng ăn đi”.
Ông chủ Hoàng nháy mắt mấy cái: “Quý khách này, cậu mời tôi ăn cũng được, nhưng tôi chắc chắn sẽ không ưu đãi gì đâu!”
Ngô Bình cười nói: “Không cần ưu đãi”.
Ông chủ Hoàng gật đầu: “Được. Lát nữa tôi đem vò rượu đến”.
Mấy món ăn này, chứa đầy tinh nguyên mạnh mẽ, cao thủ như Liễu Kim Long cũng chỉ ăn được hai chén thịt thì không thể ăn được nữa, tinh nguyên khắp người sôi sục, mặt mũi đỏ ửng, tim đập nhanh, vội vàng đi đến bên cạnh ngồi xuống luyện hóa.
Chu Ngạo Quân còn ăn ít hơn, ăn được phân nửa chửa thì không ăn được nữa, cũng đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Lúc này, ông chủ Hoàng cầm vò rượu bên tay phải đi đến, tay trái cầm theo hai chén rượu. Ông ta đặt hai chén rượu xuống, rót một chén cho Ngô Bình, rồi rót một chén cho mình, cười nói: “Cậu nếm thử, đây là rượu tôi tự ủ, tên Túy Sinh Tử”.
Ngô Bình cười nói: “Ông chủ Hoàng, mời, cùng dùng bữa”.
Ông chủ Hoàng cũng không khách khí, gắp một miếng thịt giao long, một ngụm nuốt xuống, cười nói: “Thịt giao này là dai nhất, tôi phơi cũng khá nhiều thịt khô để làm từng phần ăn”.
Nói rồi ông ta lại cầm chén rượu uống cạn một hơi, Ngô Bình cũng uống một ngụm, mùi vị ngọt thanh, cảm giác rất ngon. Thế nhưng, rượu vừa xuống bụng được mấy giây đã có men rượu nồng đậm xộc lên, khiến đầu cậu cũng có chút mê man.
Mùi rượu mạnh cũng không kéo dài quá lâu, đã bị thân thể mạnh mẽ của Ngô Bình phân giải, cậu cũng khôi phục lại tỉnh táo ngay lập tức.
Ông chủ Hoàng có chút bất ngờ, cười nói: “Không ngờ tửu lượng của cậu lại tốt như vậy, không hề say gì cả. Đã vậy thì uống thêm một chén”.
Ngô Bình uống liên tục ba chén rượu, chỉ khó chịu trong chốc lát, đến cuối cùng lại khôi phục như ban đầu. Lúc này ông chủ Hoàng lại càng kinh ngạc, ông ta cười nói: “Cậu có thể uống được ba chén không say, ít nhất cũng là thiên tài thế gia tông môn rồi!”
“Ồ, có thể uống mấy chén không say thì là thiên tài sao?”, Ngô Bình cười hỏi.
Ông chủ Hoàng gật đầu: “Rượu này của tôi, tên la Túy Sinh Tử. Người uống vào, đa phần đều say một trận, tựa như đã trải qua một trận sinh tử. Chỉ có người có bản chất rất mạnh thì mới có thể chống lại mùi rượu của nó”.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Ngô Bình cảm thấy người này kiến thức rất rộng, nói chuyện thú vị.
Chẳng mấy chốc, một bàn thịt trai xào đã bị hai người ăn sạch, sau đó là hào hoàng, tôm, cuối cùng thịt giao cũng được ăn hết. Rõ ràng ăn rất nhiều món, nhưng bụng hai người không hề trướng chút nào.
Một vò rượu cũng đã cạn, Ngô Bình uống hết sáu chén nhưng vẫn không hề say.
Vẻ mặt ông chủ Hoàng càng tươi cười, nói: “Có thể uống được sáu chén không say, cậu nhất định là thiên kiêu tuyệt thế!”
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng trước giờ đều ở trên đảo làm ăn sao?”
Ông chủ Hoàng cười nói: “Đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi”.
Ngô Bình: “Có thể nhốt được cao nhân như ông chủ Hoàng trên đảo, thủ đoạn người kia chắc chắn rất kinh người”.
Sắc mặt ông chủ Hoàng chợt nặng nề: “Cậu nhìn ra gì rồi sao?”
Ngô Bình: “Vừa nãy tuy ông chủ Hoàng bay tới bay lui, nhưng tôi cảm nhận được có luồng năng lượng luôn trói buộc ông, giống như một sợi dây xích vô hình vậy”.
Ông chủ Hoàng im lặng một lúc rồi khẽ thở dài, nói: “Đúng vậy. Nếu không bị nhốt ở đây, ai lại nguyện ý ở mãi ở nơi quỷ quái này chứ!”
Ngô Bình cũng không hỏi nguyên do, nói: “Một mình ở đâu, chắc chắn sẽ rất buồn chán. Bây giờ nơi này đã trở thành nơi cho các tu sĩ giao dịch, vậy cũng không tệ”.
Ông chủ Hoàng nói: “Nói cho cậu biết cũng không sao cả. Người kia yêu cầu tôi lên đảo ở tròn năm trăm năm, hôm nay là năm thứ bốn trăm chín mươi chín”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì chúc mừng ông chủ Hoàng, chẳng mấy chốc nữa ông có thể rời đi rồi”.
Ông chủ Hoàng lại thở dài: “Năm trăm năm chỉ là một điều kiện mà thôi, muốn rời khỏi đảo Linh Tê này, còn phải đáp ứng điều kiện thứ hai”.
Ngô Bình thấy hứng thú, hỏi: “Là điều kiện gì?”
“Trên đảo có một gốc thiết mộc lan, khi nào thiết mộc lan nở hoa thì tôi mới có thể rời đảo”.
Ngô Bình: “Thiết mộc lan cũng không phải không thể không nở”.
Ông chủ Hoàng: “Nhưng thiết mộc lan này, thật ra là cây dùng sắt thần tạo ra”.
Ngô Bình ngây người: “Cây dùng sắt thần tạo ra, vậy thì nở hoa thế nào?”
Ông chủ Hoàng cười lạnh: “Quỷ mới biết! Bốn trăm chín mươi chín năm rồi, tôi đã dùng hết mọi cách, thiết mộc lan đáng chết đó vẫn không có thay đổi gì!”
Ngô Bình thấy hứng thú bèn hỏi: “Tôi có thể nhìn xem thiết mộc lan đó không?”
Ông chủ Hoàng: “Có thể, ở ngay sau viện”.
Hai người đi ra sau viện, Ngô Bình nhìn thấy một thiết mộc lan khổng lồ cao hơn hai mét ở đó. Nó đúng là dùng sắt thần tạo thành, lá cành đều là sắt thần, là một “Thiết mộc lan” đúng nghĩa!
Ông chủ Hoàng thở dài: “Trông dáng vẻ này, ông đây phải bị nhốt ở nơi quỷ quái này đến chết rồi!”
Ngô Bình: “Tại sao người kia muốn nhốt ông chủ Hoàng?”
Ông chủ Hoàng im lặng mấy giây rồi nói: “Năm trăm năm trước, con gái ông ta mang thai con tôi, ông ta tức giận nên nhốt tôi ở trên đảo!”
Ngô Bình không hỏi kỹ, cậu đi quanh thiết mộc lan một vòng rồi nói: “Muốn thiết mộc lan nở hoa, cũng không phải không thể”.
Mắt ông chủ Hoàng sáng lên: “Ồ, cậu có cách gì?”
Ngô Bình: “Nếu sắt thần có thể sinh ra ý thức tự chủ, có thể hóa thành thiết mộc lan, ra hoa kết trái”.
“Cậu có cách khiến nó có ý thức tự chủ?”. Mắt ông chủ Hoàng sáng rực, vô cùng mong đợi hỏi.
Ngô Bình cười nói: “Đợi tu vi tôi đạt đến Chân Phù Cảnh thì sẽ vẽ cho ông một “Hóa Linh Phù”, giúp ông niệm chú gốc thiết mộc lan này!”
Chương 2605: Tụ Anh Đan
Ông chủ Hoàng vừa bất ngờ vừa vui mừng, nói: “Không ngờ quý khách lại có tài này nữa, vậy tôi xin cảm ơn trước”.
Ngô Bình: “Không cần khách sáo, lần sau đến lại, ông chủ Hoàng có thể mời tôi thêm mấy món”.
Ông chủ Hoàng cười lớn, nói: “Không thành vấn đề”.
Ngô Bình thấy Chu Ngạo Quân, Liễu Kim Long vẫn còn đang tu hành thì nói muốn ở đó luyện hai mẻ đan dược, đương nhiên ông chủ Hoàng đó đồng ý liền, còn đặc biệt dành riêng một phòng cho cậu dùng nữa.
Hôm nay cậu đã mua không ít dược liệu, sau một lúc suy ngẫm, Ngô Bình quyết định luyện một loại đan dược hỗ trợ tu sĩ đột phá bí cảnh trước, đó là Nhập Bí Đan.
Trước đây cậu từng luyện Nhập Bí Đan nên lần này đã rất thuần thục, cậu nhanh chóng luyện được mẻ đầu tiên, được năm viên, hơn nữa còn là đan dược thượng thượng phẩm cấp năm. Đan dược được luyện ra ở mẻ thứ hai có hiệu quả càng tốt hơn, đạt đến cực phẩm cấp năm.
Cậu luyện liên tục hai mẻ rồi đưa đan dược thượng thượng phẩm cho Liễu Kim Long để ông ta đem ra sạp bán.
Liễu Kim Long cầm lấy bình đan dược, kích động hỏi: “Thưa cậu, đan dược này nên bán giá bao nhiêu là được?”
Ngô Bình: “Có sao cũng là đan dược thượng thượng phẩm, bán hai trăm ngàn tiền tiên một viên đi”.
Liễu Kim Long gật đầu: “Được, thuộc hạ đi bán ngay”.
Tiếp ngay đó, cậu lại bắt đầu nghiên cứu một loại đan dược khác, Bí Thai Đan. Với tu vi hiện giờ của cậu, muốn luyện Bí Thai Đan có chút khó khăn, may mà cậu có khá nhiều kinh nghiệm luyện đan nên mọi thứ không còn là vấn đề nữa.
Hiện tại cậu không có nhiều đan dược có thể dùng để luyện Bí Thai Đan, nhiều nhất chỉ có thể luyện được hai lò, vì vậy cậu đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ luyện hỏng mất đan dược.
Mẻ đan dược thứ nhất, cậu luyện được bốn viên Bí Thai Đan trung phẩm cấp bảy. Có được kinh nghiệm từ lần luyện đầu tiên, mẻ thứ hai cậu đã luyện được đan thượng phẩm cấp tám, hơn nữa còn luyện được năm viên.
Lúc này Chu Ngạo Quân đã tỉnh táo lại, cô ta vội nói: “Thưa cậu, giao cho tôi bán số đan dược này đi”.
Ngô Bình cũng tin tưởng cô ta, mỉm cười, nói: “Vậy thì phiền cô, cô hãy bán Bí Thai Đan trung phẩm bậc bảy trước, định giá mười lăm tỷ tiền tiên.
Chu Ngạo Quân gật đầu: “Được”.
Hai người đều đã lên núi bán thuốc, ông chủ Hoàng cười he he, bước qua, nói: “Không ngờ cậu còn là một thầy luyện đan lợi hại nữa, bái phục”.
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng quá lời rồi”.
Ông chủ Hoàng: “Thưa cậu, ở cách đảo Linh Tê hơn một ngàn mét có một hòn đảo, trên đảo có một cái hồ, bên trong có một con ba ba tinh. Con ba ba đó đã sống hơn một ngàn năm rồi, đã luyện được yêu đan. Nếu như cậu có thể dụ nó đến đây, tôi sẽ có thể bắt được nó, chúng ta làm một nồi canh ba ba, còn cậu thì cũng có thể dùng yêu đan của nó để luyện đan”.
Ngô Bình rất thắc mắc, hỏi ông ta: “Sao ông chủ Hoàng lại cứ muốn ăn thịt con ba ba đó?”
Ông chủ Hoàng nói: “Mấy năm nay, tôi nuôi rất nhiều thú cưng trên đảo nhưng con ba ba đó đã ăn mất của tôi hai con chó, một con chim ưng. Nếu không phải vì tôi không thể rời khỏi đảo thì tôi đã đi giết nó từ lâu rồi”.
Ngô Bình vừa nghe thấy nguyên nhân thì hỏi: “Canh ba ba ngon không?”
Ông chủ Hoàng liền khẳng định: “Chắc chắn ngon gấp mười lần mấy món ăn trước đó”.
Ngô Bình bỗng lên cơn thèm, nói: “Được, để tôi thử xem, tôi phải làm sao để dụ nó đến đây?”
Ông chủ Hoàng: “Con ba ba già đó thích ăn tu sĩ, chỉ cần ông tử đến gần đảo trong phạm vi mấy mét thì nhất định nó sẽ rời khỏi đảo để truy sát. Có điều cậu cũng phải cẩn thận, lỡ bị nó bắt được thì tôi không có cách nào ứng cứu đâu”.
Ngô Bình: “Chuyện đó thì không đâu. Ông chủ Hoàng chuẩn bị đi, giờ tôi đi đây”.
Ngô Bình hỏi đường xong thì bay về phía ba ba tinh. Cậu bay được một đoạn thì quả nhiên nhìn thấy một hòn đảo khá lớn, cây cối trên đảo um tùm, ở giữa có một hồ nước rất to.
Cậu vừa bay đến bầu trời trên đảo thì liền có một luồng sáng đen từ dưới hồ phóng ra, ngưng tụ thành một cái chân khổng lồ màu xanh, vồ về phía Ngô Bình.
Tốc độ của cái chân khổng lồ quá nhanh, Ngô Bình giật nảy mình, quay đầu bỏ chạy. Cái chân khổng lồ màu xanh đó bám riết không tha, kẻ chạy người đuổi theo, chớp mắt đã đến gần đảo Linh Tê.
Ngô Bình cố tình bay chậm để cái chân khổng lồ đó suýt chút bắt được cậu. Tốc độ của hai bên đều cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã cùng tiến vào bầu trời của đảo Linh Tê.
Khi cái chân khổng lồ màu xanh còn chút nữa là tóm được Ngô Bình thì bỗng dưng rụt lại phía sau, dường như nó đã cảm nhận được nguy hiểm.
“Mày chạy được sao?”
Lúc này, dưới đất có một cánh tay lớn vươn ra, tóm chặt lấy cái chân khổng lồ màu xanh đó, sau đó kéo mạnh xuống. Không gian bên trên méo mó, một chiếc chân ba ba màu xanh khổng lồ, đường kính hơn mười mét bị giật xuống và đập mạnh lên mặt đất.
Con ba ba đó bị cánh tay lớn đèn xuống đất, không rục rịch được, nó lập tức nói tiếng người, hét lên: “Tha mạng”.
Đáng tiếc, ông chủ Hoàng vốn không nghe nó, đao quang lóe lên, đầu của con ba ba liền bị chém đứt, sau đó ông ta lấy ra một viên yêu đan phát ra ánh sáng màu xanh, to bằng nắm tay từ trong mai của nó rồi quăng qua cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy yêu đan, cảm thấy nó có chứa yêu lực cực kỳ mạnh nên hỏi: “Ông chủ Hoàng, chắc thực lực của con ba ba tinh này ít nhất cũng là thần thông trung kì nhỉ?”
Ông chủ Hoàng: “Ừ, tầm tu vi Thần Anh Cảnh. Yêu đan này tương đương với Thần Anh của nó”.
Ngô Bình gật đầu: “Dùng nó có thể luyện được ba bốn viên Tụ Anh Đan”.
Ông chủ Hoàng dường như không mấy hứng thú với viên yêu đan này, ông ta chỉ quan tâm đến thịt của con ba ba, ông ta cười, nói: “Trong máu thịt của yêu tinh có rất nhiều tinh nguyên, là thứ đại bổ”.
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng hầm canh đi, tôi đi xem thử có thể luyện được Tụ Anh Đan không”.
Trong tay cậu có không ít dược liệu, sau một lúc suy nghĩ, cậu quyết định luyện thử. Cậu vừa chuẩn bị xong đan dược, vẫn chưa kịp đốt lò thì Liễu Kim Long đã quay về, cười tươi hớn hở, nói: “Thưa cậu, bán hết năm viên đan dược rồi”.
Ông ta nói xong thì giao lại một triệu hai trăm ngàn cho Ngô Bình.
Ngô Bình thấy dư ra hai trăm ngàn thì hỏi: “Sao lại có số dư này?”
Liễu Kim Long cười, nói: “Mấy viên đầu bán dễ quá, khách hàng vừa hỏi giá thì mua ngay, tôi nghĩ hay là giá đưa ra thấp quá, nên đã tăng giá hai viên còn lại lên ba trăm ngàn tiền tiên, kết quả vẫn nhẹ nhàng bán được hết”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Được, sau này nếu ông thấy giá thấp quá thì có thể tự tăng giá thêm”.
Liễu Kim Long thấy Ngô Bình vẫn còn đang muốn luyện đan thì hỏi: “Thưa cậu, tiếp theo cậu định luyện đan gì?”
Ngô Bình: “Tụ Anh Đan, có thể tăng tỷ lệ ngưng tụ thần anh cho tu sĩ lôi kiếp cảnh”.
Măt Liễu Kim Long sáng lên, ông ta nói: “Đan dược cho tu sĩ thần thông sao? Không biết nó có thể tăng tỷ lên thành công lên bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Tăng lên hai đến ba lần. Dù sao thì đan dược cũng không phải là vạn năng, không thể nào uống vào là chắc chắn ngưng tụ được thần anh”.
Liễu Kim Long vô cùng bất ngờ: “Có thể tăng lên hai ba phần là đã khiếp lắm rồi”.
Tỷ lệ ngưng tụ thần anh thành công trung bình của tu sĩ ở lần đầu tiên chỉ có tầm một chấm năm phần, tỷ lệ ngưng tụ thành công lần thứ hai chỉ còn một phần. Càng thực hiện nhiều lần thì cơ hội thành công sẽ càng thấp, cũng tức là, nếu một tu sĩ tư chất phổ thông uống Tụ Anh Đan, vậy tỷ lệ thành công khi ngưng tụ thần anh lần đầu tiên của anh ta sẽ đạt đến ba chấm năm đến bốn chấm năm phần.
Ngô Bình: “Nếu là Tụ Anh Đan cực phẩm thì có thể tăng tỷ lệ thành công lên ba chấm năm hoặc bốn lần”.
Liễu Kim Long vò tay, nói: “Cậu mau luyện đi”.
Ngô Bình cười rồi quay về lầu trúc luyện đan tiếp.
Không ngờ mới lần đầu đã thành công, cậu luyện được ba viên, đều là đan dược trung hạ phẩm cấp tám.
Bình luận facebook