Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261-265
Chương 261: Minh vương của bảng đen
Lúc Ngô Bình đang nghe điện thoại thì Chu Thanh Nghiên phát ra tiếng rên kiều mị, Đường Băng Vân ở bên kia rất thính tai, cô ấy trầm giọng hỏi: “Có phụ nữ bên cạnh anh đấy à?”
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Cô cũng biết tôi là bác sĩ còn gì, thi thoảng tôi phải bắt bệnh nhân làm những vận động kịch liệt. Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ”, dứt lời là anh ngắt máy luôn, sau đó tiếp tục chuyện còn đang dang dở.
Chu Thanh Nghiên mệt đến mức mướt mát mồ hôi, sau đó vô lực nằm sang một bên rồi hỏi: “Anh Bình, ai gọi cho anh thế?”
Ngô Bình: “Đại ca của nhóm lính đánh thuê mạnh nhất thế giới, một cô gái rất đanh đá”.
Chu Thanh Nghiên ngạc nhiên: “Cô ấy gọi anh làm gì?”
Ngô Bình cười đáp: “Em đừng lo, bọn anh chỉ hợp tác một thời gian ngắn thôi”.
Anh nhìn đồng hồ: “Tầm một tiếng nữa là anh phải đi rồi, ít nhất một tuần mới về, em nhớ chăm sóc bản thân, đừng làm việc nhiều quá”.
Chu Thanh Nghiên ôm chầm lấy anh rồi nói: “Anh Bình, em không muốn anh đi”.
Ngô Bình cọ vào chóp mũi của cô ấy: “Có một tuần thôi mà lưu luyến vậy à?”
Chu Thanh Nghiên đỏ mặt: “Bao giờ anh về nhớ phải đến tìm em luôn đấy”.
Ngô Bình thay đồ dưới ánh nhìn lưu luyến của Chu Thanh Nghiên, sau đó đến vùng ngoại ô phía Nam của tỉnh để gặp nhóm Đường Băng Vân.
Bây giờ là khoảng hơn một giờ sáng, hiện đang có một chiếc máy bay trực thăng đỗ trên khoảng đất trống của một nhà máy đá, cách đó không xa có mấy chiếc xe, Đường Băng Vân đang đứng ở đó, ngoài ra còn có Hoa Hồng, King Kong, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa và hai người đàn ông ở cảnh giới Khí.
Đường Băng Vân liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Anh có ba phút để chọn đồ trang bị”.
King kong mở một cửa xe ra, bên trong chất đầy vũ khí từ súng, sao, lựu đạn và những bộ đồng phục tác chiến.
Ngô Bình liếc nhìn rồi chọn một chiếc súng bắn tỉa, đồng phục và ba băng đạn, áo chống đạn, pháo sáng và bom hạng nặng.
Đường Băng Vân cau mày hỏi: “Anh từng học bắn tỉa à?”
Ngô Bình: “Không, nhưng tôi luôn thấy súng bắn tỉa rất oách”.
Hoa Hồng tỏ vẻ khinh thường: “Đến lạy, không biết dùng thì đừng có lấy, định bắn chơi hay gì?”
Ngô Bình: “Không biết thì học, ai dạy tôi đi”.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa mỉm cười bước tới rôi giơ tay ra: “Chào anh, em là Khả Ái, em là tay súng bắn tỉa đấy”.
Ngô Bình: “Chào cô”.
Khả Ái cười nói: “Ra kia đi rồi em dạy anh”.
“Cảm ơn”, Ngô Bình nói.
Loáng cái, mọi người đã ngồi hết lên trực thăng rồi bay thẳng tới một sân bay nào đó để đổi máy ban rồi mới bay tới Miến Điện.
Lên máy bay rồi, Đường Băng Vân cầm bản đồ nói: “Nhiệm vụ lần này là tiêu diệt một tổ chức võ thuật ở bản địa. Tổ chức này chuyên buôn bán chất cấm, phụ nữ và trẻ em nên cần bị loại trừ. Chính quyền địa phương đã nhiều lần vây bắt nhưng đều thất bại, cho nên mới nhờ chúng ta ra tay”.
“Tổ chức này có khoảng 300 thành viên, trang bị trên người thì toàn đồ tốt, chuyên trốn trong rừng sâu núi cao nên rất giỏi việc đánh du kích. Thủ lĩnh của họ là Tống Khai Giáp - một cao thủ cảnh giới Thần. Tên này đã tổ chức rất nhiều vụ bắt cóc, dựa vào đó đã kiếm được bộn tiền, ít cũng phải cả triệu đô”.
Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Họ trả mình bao nhiêu?”
Đường Băng Vân liếc nhìn anh: “Không có tiền đâu, nhưng nếu giết được Tống Khai Giáp thì tiền của ông ta sẽ thuộc về chúng ta”.
Ngô Bình cười nói: “Nói vậy thì có thể kiếm được mấy triệu đô cơ à, được đấy”.
Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Anh tưởng 300 thành viên được trang bị tối tân kia ăn không ngồi rồi chắc? Nếu dễ kiếm được tiền như thế thì Tống Khai Giáp đã bị người ta giết lâu rồi”.
Hoa Hồng: “Ban nãy đại ca đã nói là tin tình báo rồi, giờ tôi xin bổ sung thêm. Tống Khai Giáp không phải tu sĩ cảnh giới Thần, mà là cảnh giới Tiên Thiên rồi, người kẻ đi theo ông ta đều là các tội phạm gây án xong bỏ trốn, trong đó có bốn cao thủ cảnh giới Thần, 24 tu sĩ cảnh giới Khí. Họ không hoạt động tự do đâu, kẻ đứng giật dây phía sau là Minh vương, Tống Khai Giáp chỉ là một trong bốn đại Minh tướng dưới trướng Minh đế thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Minh vương là ai?”
Hoa hồng: “Minh vương là vua thế giới ngầm ở Đông Nam Á, là người Viêm Long. Để kiếm tiền, người này không từ thủ đoạn độc ác nào”.
Ngô Bình: “Vua thế giới ngầm của Đông Nam Á mạnh lắm à?”
Hoa Hồng: “Đương nhiên, ông ra là cường giả mạnh thứ bảy trên bảng đen đấy, nghe nói ở cảnh giới Nhân Tiên viên mãn rồi”.
Ngô Bình: “Bảng đen là gì vậy?”
Hoa Hồng tỏ vẻ chán nản: “Tốt xấu gì anh cũng là tông sư cảnh giới Thần, sao cái gì cũng không biết thế?”
Ngô Bình nhún vai: “Tôi là người mới, không biết cũng bình thường”.
Khả Ái nói: “Bảng đen là bảng xếp hạng thực lực của các cao thủ trên toàn thế giới, thực lực ở đây là thực lực tổng hợp, ví dụ như mạng quan hệ, thế lực, tài sản và thủ đoạn… Người có tên trên bảng đen toàn các thành phần phản nghịch khiến lãnh đạo của các quốc gia phải nhức đầu. Ví dụ như Minh vương, ông ta từng giết các chính khách của Đông Nam Á, sau đó lại chạy đến Nam Mỹ tiêu diệt mấy bang phái ở đó, tiếng xấu vang xa. Các nước lớn đều phát lệnh truy nã Minh vương, nhưng ông ta vẫn sống nhởn nhơ đó thôi”.
Ngô Bình không khỏi thán phục Minh vương này: “Đúng là đứng thứ bảy có khác, siêu thật!”
Đường Băng Vân: “Người như Minh vương không có tình người, chỉ là một ác ma máu lạnh nên đã đắc tội với nhiều người, rồi sẽ không được chết yên lành đâu. Lần này, chúng ta phải đối đầu với một thuộc hạ của ông ta, cho nên nhất định phải giữ bí mật, cố gắng đừng để lộ thân phận của mình”.
Chương 262: Khả Ái và King Kong
Ngô Bình: “Nói vậy là người thuê cũng không biết chúng ta là ai à?”
“Ừ, hai bên giao dịch qua điện thoại nên không biết thân phận của nhau”, Đường Băng Vân nói: “Vì thế khi hành động, chúng ta phải giữ bí mật về thân phận, đừng để bị lộ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ok!”
Lúc này, Đường Băng Vân mới chính thức giới thiệu Ngô Bình cho các thành viên khác. Ngoài King Kong, Hoa Hòng và Khả Ái ra thì hai người kia tên là Tàng Phong và Huyết Đao, họ đều là cao thủ cảnh giới Thần.
Hai người này rất lạnh lùng, không thích nói chuyện, Ngô Bình chỉ trò chuyện với Khả Ái là chính, chủ yếu để hỏi cách dùng súng bắn tỉa.
Khả Ái còn ít tuổi, nhưng lý lịch thì rất phong phú. Cô nàng là người Viêm Long, định cư ở Mỹ, khi bảy tuổi thì bố mẹ bị hai người da đen bắn chết. Khả Ái trở thành trẻ mồ côi và được một cặp vợ chồng Viêm Long nhận về nuôi.
Về sau, cô nàng mới biết đôi vợ chồng này là sát thủ nổi tiếng quốc tế, người đàn ông là Thiên Quỷ, người phụ nữ là Dạ Ma, tu vi đều ở cảnh giới Thần.
Từ nhỏ, Khả Ái đã được họ huấn luyện nên khi lên chín, cô nàng đã chính tay giết hai tên da đen để trả thù cho bố mẹ. Cô nàng có tài bắn tỉa, khi cô nàng 13 tuổi, đến bố nuôi cũng không dám đối diện với họng súng của Khải Ái trong phạm vi mười mét. Cô nàng có thể bắn chết cao thủ cảnh giới Tiên Thiên trong khoảng cách 13 mét, còn với khoảng cách trên 100 mét thì Khả Ái có thể dùng một loại đạn đặc biệt bắn trúng được cả cường giả cảnh giới Võ Vương.
Ngô Bình không ngờ Khả Ái lại có kinh nghiêm phong phú như vậy: “Khả Ái, ở độ tuổi của cô thì nên yêu đương, chứ không phải ra ngoài chém giết thế này”.
Cô nàng mỉm cười nói: “Em là một cỗ máy giết người, chứ không hợp với yêu đương đâu”.
Đường Băng Vân lạnh giọng nói: “Khả Ái không cần ai ở cạnh hết, cô ấy đủ mạnh rồi”.
Ngô Bình liếc nhìn Khả Ái rồi nắm tay cô nàng, bắt đầu chẩn mạch, Khả Ái trợn tròn mắt hỏi: “Em bị bệnh ạ?”
Ngô Bình chẩn mạch xong nói: “Có chút vấn đề, đại tràng của cô bị nhiễm sát khí rất nặng, có phải đến kỳ kinh nguyệt, cô đều đau bụng dữ dội không? Hơn nữa thi thoảng ngón trỏ lại giật giật?”
Khả Ái há hốc miệng: “Anh siêu thật đấy, đúng là em hay bị đau bụng kinh, ngón trỏ cũng hay bị giật, em còn đang lo sẽ ảnh hưởng đến việc bắn súng này”.
Ngô Bình: “Thế thì đúng rồi”.
Khả Ái: “Anh Ngô Bình, anh bảo em bị nhiễm sát niệm quá nặng là sao?”
Ngô Bình: “Là vấn đề về tâm lý, thật lòng cô không muốn giết người nên mới bị mâu thuẫn. Sợi kinh mạch cô cần dùng nhất trong lúc bắn súng về lâu về dài sẽ bị ảnh hưởng. Dù chỉ là một triệu chứng nhỏ, nhưng một khi phát tác cũng nghiêm trọng đấy, nhất là khi cô đi làm nhiệm vụ”.
Khả Ái thở dài nói: “Y thuật của anh đúng là cao siêu, đến nỗi lòng của em cũng đọc ra được”.
Đường Băng Vân nghe thấy thế thì hỏi: “Có cách xử lý không?”
Ngô Bình nói: “Có chứ, chỉ cần châm cứu rồi nghỉ ngơi một thời gian là được”.
Khả Ái vội gật đầu: “Anh Ngô Bình, phiền anh giúp em”.
Sau đó, Ngô Bình đã châm cứu cho Khả Ái và dùng chân khí màu vàng để hồi phục kinh mạch cho cô nàng.
King Kong ngồi cạnh đó cũng nói: “Này Ngô, xem hộ tôi luôn được không?”
Ngô Bình không thèm ngoảnh lại mà đáp ngay: “Vấn đề của anh khá rắc rối, hay bị căng thẳng thần kinh, hồi nhỏ anh bị đả kích gì à?”
Đường Băng Vân nhìn King Kong rồi nói: “Khi 20 tuổi, anh ta tham gia vào quân phản loạn rồi bị người ta tẩy não, sau đó dùng súng bắn chết bố mẹ và em trai em gái của mình. Sau đó, tâm trí của anh ta trở nên bất thường, tối đó đã giết thủ lĩnh của quân phản loạn và đốt luôn kho đạn”.
Ngô Bình trầm mặc, King Kong đã giết người thân, bảo sao mắc trở ngại tâm lý.
Anh khẽ thở dài rồi hỏi: “Tôi có thể thôi miên để xoá bỏ những ký ức ấy của anh, anh có đồng ý không?”
King Kong chợt rơi nước mắt: “Tôi áy náy lắm, sao tôi lại giết hại người thân của mình chứ? Ngày nào, tôi cũng sống trong dằn vặt, giờ bắt tôi quên họ đi thì tôi sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Ngô Bình thấy thương cho hắn: “King Kong, anh sẽ không quên họ đây, chỉ quên những ký ức đau thương thôi”.
King Kong vùi đầu vào tay, vài phút sau đã ngẩng lên nói: “Nhờ anh giúp!”
Ngô Bình gật đầu, trong phiến ngọc có rất nhiều thuật thôi miên, kết hợp với thần ý của anh thì muốn thi triển không khó. Anh bảo King Kong nhắm mắt lại, sau đó nói một loạt các âm tiết rồi bảo hắn lặp lại.
Sau khi King Kong nhắc lại bảy lần thì đôi mắt đã trở nên đờ đẫn, người cứng đờ.
Ngô Bình: “King Kong, bố mẹ và hai em của anh là do quân phản loạn giết, họ là người xấu, nhưng đã bị anh giết rồi”.
King Kong: “Quân phản loạn giết người thân của tôi, tôi đã giết họ”.
Ngô Bình: “Anh phải sống thật tốt, như thế người thân của anh mới an lòng”.
King Kong: “Tôi sẽ sống tốt”.
Ngô Bình gật đầu rồi phát ra những âm tiết sắc bén, người King Kong run lên rồi mở mắt, hắn nghi hoặc nhìn Ngô Bình: “Ngô, tôi bị làm sao thế?”
Ngô Bình cười nói: “Anh ngủ quên, tôi vừa gọi anh dậy đấy, cho anh thử cái này”.
Anh lấy một điếu xì gà ra rồi đưa cho King Kong. Hắn cảm ơn rồi châm xì gà, cả khoang máy bay lập tức có khói lởn vởn.
Chương 263: Hoa Hồng và Khả Ái
Có điều đám người Đường Băng Vân đã quen rồi. Khả Ái cũng lấy bao thuốc lá dành cho nữ giới ra, vừa châm thuốc vừa hỏi: “King Kong này, hồi đấy anh đã trả thù cho người thân như thế nào?”
Đôi mắt King Kong loé lên vẻ căm hận: “Tôi giết chết chúng, sau đó bắn nát sọ chúng!”
Khả Ái bật ngón tay: “Làm khá lắm!”, sau đó mỉm cười nhìn sang Ngô Bình.
Rồi cô nàng ngồi xuống bên cạnh anh, chớp mắt hỏi: “Anh Ngô Bình có bạn gái chưa?”
Gương mặt Đường Băng Vân sa sầm: “Cô muốn làm gì hả, Khả Ái?”
Khả Ái bèn nói: “Đại ca này, em cảm thấy em và anh Ngô Bình cực kỳ xứng lứa vừa đôi. Em muốn hẹn hò với anh ấy”.
Đường Băng Vân tức giận: “Vớ vẩn!”
Hoa Hồng mím môi cười: “Khả Ái à, không nhìn ra sao? Đại ca đang ghen đấy”.
Đường Băng Vân cười khẩy: “Tôi mà thèm ghen tuông, đầu cô úng nước hay sao vậy, Hoa Hồng?”
Hoa Hồng chớp mắt: “Đại ca à, nếu chị đã nói thế thì…”
Cô ả đột nhiên ngồi vào lòng Ngô Bình, vòng tay ôm cổ anh, trông vô cùng quyến rũ, còn cố ý lắc mông.
Ngô Bình giật cả mình, cơ thể cũng cứng đờ. Anh nói: “Hoa Hồng à, cô đừng nhúc nhích. Tôi có phản ứng đấy, lại cấn phải cô”.
Hoa Hồng mỉm cười: “Thế thì cứ cấn phải em đi. Em thích mà”.
Đường Băng Vân lập tức ngoảnh mặt đi, phớt lờ bọn họ. Khả Ái thì sốt ruột kéo Khả Ái ra: “Đừng có giành với tôi nhé, Hoa Hồng. Tuy dáng người cô rất đẹp, nhưng tôi trẻ hơn cô đấy”.
Hoa Hồng liếc mắt nhìn cô nàng: “Tôi đây chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi, đương tuổi chín mọng mà đàn ông thích nhất đấy nhé”.
“Đủ rồi!”. Cuối cùng Đường Băng Vân cũng nổi cơn thịnh nộ: “Ngồi lại chỗ cũ hết cho tôi, bằng không tôi trừ tiền của các cô đấy!”
Hoa Hồng lập tức ngoan ngoãn đứng dậy trở về chỗ cũ, nhưng Khả Ái vẫn tươi cười ngồi cạnh Ngô Bình, tiếp tục tán gẫu cùng anh.
Dọc đường đi, Ngô Bình cũng quen thân hơn với đám người này. Bọn họ mỗi người mỗi tính, nhưng đều là cao thủ trong nhóm lính đánh thuê. Hoa Hồng giỏi cận chiến và trinh sát tình báo. King Kong giỏi dùng vũ khí hạng nặng. Tàng Phong và Huyết Đao xuất thân từ trinh sát, mạnh đều các mảng.
Cuối cùng, vào rạng sáng, bọn họ đã nhảy dù xuống từ máy bay. Đối với người chưa có kinh nghiệm như Ngô Bình, nhảy dù là một thử thách khá khó nhằn, nhưng anh đã làm rất tốt, đáp xuống vô cùng vững vàng.
Điểm nhảy xuống là một khu rừng nguyên sinh cận nhiệt đới. Bây giờ đang là cuối hạ, nhiệt độ ở đây rất cao, không khí ẩm và nóng, côn trùng độc tràn lan, nguy hiểm ở khắp nơi.
King Kong nhanh chóng dựng lên một nơi nghỉ ngơi an toàn, Đường Băng Vân phụ trách sắp xếp nhiệm vụ.
“Ở đây cách mục tiêu chừng ba mươi ki-lô-mét, chúng ta phải đi bộ đến gần mục tiêu”. Cô ấy lấy ra một tấm bản đồ và đánh dấu một vị trí trên đó: “Mục tiêu có xây một toà nhà bằng tre ở đây, trong khu rậm rạp. Bọn họ hay đi ra ngoài, thường là bằng trực thăng”.
Ngô Bình không kìm được lên tiếng: “Nói thật nhé, bảy người chúng ta muốn diệt sạch hơn ba trăm người là một chuyện có độ khó rất cao. Có thể lắng nghe đề nghị của tôi một chút không?”
Đường Băng Vân trừng mắt nhìn anh: “Anh có đề nghị gì?”
Ngô Bình lấy một cái lọ nhỏ có chứa ít nước mủ, đoạn trả lời: “Đây là thi độc mà tôi đã thu thập được khi trị cho Đoàn Long. Tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để toàn bộ bọn người kia mất sức chiến đấu”.
Hoa Hồng kinh ngạc hỏi: “Thứ này lợi hại đến thế cơ à?”
Ngô Bình đáp: “Cao thủ cảnh giới Thần cũng sẽ mất sức chiến đấu vì thi độc, ngay cả tu vi của Tống Khai Giáp cũng bị giảm đi đáng kể”.
Đường Băng Vân nửa tin nửa ngờ. Đúng như lời Ngô Bình nói, nếu bọn họ tấn công trực diện thì chắc chắn sẽ chịu thương vong, dù sao thì phía đối diện cũng có không ít những kẻ liều lĩnh và cao thủ võ lâm.
“Thật sao?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình trả lời: “Dù kế hoạch của tôi không thành công thì chúng ta cũng không tổn thất gì mà, đúng chứ?”
Đường Băng Vân hơi trầm ngâm, đoạn bảo: “Được. Ngô Bình, dùng kế hạ độc của anh trước. Nếu thành công, chúng ta sẽ đánh thẳng vào. Nếu thất bại, tiếp tục làm theo kế hoạch ban đầu”.
Lúc này, cô ấy giải thích thật căn kẽ kế hoạch lúc đầu, sau đó mới nói với Ngô Bình: “Nếu kế hoạch hạ độc của anh thành công, tôi sẽ chia một nửa khoản tiền năm trăm triệu euro cho anh”.
Ngô Bình toét miệng cười: “Mọi người cứ ở đây chờ tin tốt của tôi!”
Anh đặt trang bị xuống, sau đó phóng nhanh qua khu rừng rậm hệt như một con vượn, chớp mắt một cái đã chẳng còn thấy bóng dáng.
Hoa Hồng cảm thán: “Không hổ là người đánh ngang cơ với đại ca, thân thủ đúng là khủng khiếp”.
Khả Ái hỏi: “Hoa Hồng này, cô nghĩ anh ấy có thành công không?”
Cô ả nhún vai bảo: “Còn nhớ ‘Kịch Độc’ không?”
Kịch Độc là biệt danh của sát thủ đỉnh cấp toàn thế giới. Người này rất giỏi dùng độc, đã từng dùng độc giết chết hàng nghìn người. Kỷ lục cao nhất là một đêm dùng độc giết sạch người của cả doanh trại.
Khả Ái ướm hỏi: “Ý cô là, anh ấy cũng có năng lực như Kịch Độc?”
Hoa Hồng đáp: “Người biết giải độc nhất định cũng là cao thủ về đầu độc. Chúng ta đều biết chuyện của Đoàn Long mà. Toàn bộ người trên đời này đều lực bất lòng tâm, thế mà anh ấy lại có thể giải trừ thi độc. Điều này chứng tỏ trình độ dùng độc của anh ấy tuyệt đối không phải dạng thường. Cứ chờ đi, có thể anh ấy sẽ mang lại kết quả đáng kinh ngạc cho chúng ta đấy”.
Trời tờ mờ sáng. Ngô Bình nhanh chóng băng qua rừng cây. Sau hơn nửa giờ, anh đã xuất hiện gần khu vực mục tiêu, bèn giảm tốc độ lại.
Lúc này trời đã hửng sáng, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng người phía trước. Anh trèo lên cây, chậm rãi đến gần. Đến khi trèo lên ngọn cây cao nhất, anh mới nhìn rõ cảnh tượng phía trước.
Mười mấy toà nhà tre hai tầng được xây dựng rải rác trên một khu đất bằng phẳng, xung quanh là năm tháp canh gác làm bằng tre. Mỗi tháp có hai người quan sát tình hình chung quanh, tất cả đều cầm súng trong tay.
Anh rất bình tĩnh nấp sau tàng lá, yên lặng quan sát.
Chừng hai mươi phút trôi qua, có người cầm xô nước đi ra con suối cách đó không xa để lấy nước. Ngô Bình chớp lấy cơ hội, bèn lặng lẽ bám theo.
Anh đi vòng, chẳng mấy chốc đã đến gần con suối, sau đó ẩn mình trong bụi cỏ rậm rạp. Trong ba người, có hai người đã lấy nước rời đi, người còn lại chạy ra một góc để đi vệ sinh, sau khi kéo quần lại xách xô nước lên.
Chính vào lúc này, Ngô Bình cong ngón tay búng một cái, người kia lập tức sững ra rồi cứng đờ lại. Ngô Bình bắn ra một làn khói khiến nó xộc vào mũi người kia. Đối phương ngây ra, ánh mắt từ từ trở nên trống rỗng.
Anh niệm vài câu, người đó lập tức tiến lại gần, đôi mắt vẫn đờ đẫn.
Đưa lọ thi độc cho đối phương, Ngô Bình ra lệnh: “Đổ nó vào canh, cơm hoặc rượu khi nấu ăn”.
Người kia đã bị khống chế, cầm lấy chiếc lọ ấy rồi gật đầu, sau đó tiếp tục xách xô nước trở về.
Chương 264: Hạ độc
Sau đó Ngô Bình quay lại cây, quan sát thật kỹ tình hình phía đối diện.
Một giờ sau, khói bếp bốc lên, đám người kia bắt đầu nấu nướng rồi, mùi thơm của thức ăn bay thoang thoảng. Ngô Bình còn ngửi được cả mùi thịt kho tàu và gà tỏi ớt. Chắc hẳn có một phần trong số họ là người Viêm Long, vì các loại gia vị bản địa thường sử dụng trong các món Đông Nam Á tuyệt đối không phải mùi vị này.
Trước đó, anh đã báo cho Đường Băng Vân, bảo họ tiến lại gần phía này. Nửa giờ nữa trôi qua, họ đã đứng cách đó vài trăm mét. Ngô Bình nói qua máy truyền tin: “Mọi người đứng chờ tại chỗ, tôi cảm thấy sắp được rồi”.
Quả nhiên, chưa đầy vài phút sau, bên trong đã có người ôm bụng đau đớn thét lên. Những tiếng la hét thảm thiết càng lúc càng nhiều hơn. Hiện trường hỗn loạn vô cùng.
Ngô Bình nói: “Thi độc phát tác rồi!”
Đường Băng Vân ra lệnh cho mọi người hành động độc lập. Khả Ái dùng súng bắn chết người trên tháp canh gác rồi trèo lên đó. Huyết Đao và Tàng Phong tấn công từ hai phía trái, phải. Đường Băng Vân và King Kong thì tấn công chính diện.
Khi đi qua gốc cây, Đường Băng Vân đặt súng bắn tỉa xuống.
Ngô Bình vội vàng nhảy xuống, cùng Khả Ái lên tháp canh gác. Vừa lấy được súng bắn tỉa, Tàng Phong và Huyết Đao đã ra tay. Mỗi lần gặp ai đang gào thét, bọn họ liền nâng súng lên bắn, còn chẳng chớp mắt lấy một cái.
Đột nhiên có một người đàn ông cao to xông ra. Mặt tên đó đen sì, tay nổi đầy mụn mủ, nhưng vẫn phát huy được một phần sức chiến đấu, giận dữ lao về phía Tàng Phong.
“Pằng”.
Tiếng súng vang lên, Khả Ái đã bắn nổ đầu tên đó. Sau đó những tiếng súng liên tiếp vang lên, tất cả những kẻ có thể chống trả trong đám cướp ấy lần lượt bị Khả Ái bắn chết.
Ngô Bình cũng ngắm bắn một tên. Đối phương là cao thủ cảnh giới Thần, tuy đã trúng độc nhưng vẫn còn sức chiến đấu, đang liều mạng chạy thật xa.
Anh nhắm chuẩn, rồi bóp cò.
“Pằng”.
Đạn bắn trượt, cách mục tiêu ít nhất ba mươi mét. Anh đỏ mặt, nhanh chóng điều chỉnh góc độ rồi bắn phát thứ hai. Với phát súng này, viên đạn bắn cách mục tiêu bảy, tám mét.
“Pằng”.
Sau phát thứ ba, người đang chạy trốn vào rừng sâu đã ngã xuống đất với lồng ngực bê bết máu.
Khả Ái cười nói: “Đỉnh, bắn phát thứ ba đã trúng mục tiêu, anh quả là thiên tài bắn tỉa”.
Lúc này, Đường Băng Vân đã xông vào toà nhà có độ cao và kết cấu vững chắc nhất. Mấy tiếng gầm giận dữ vọng ra. Một bóng người tông vỡ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
Đó là một người đàn ông thô kệch ngoài bốn mươi tuổi, vẻ mặt hung dữ, khí đen phủ kín mặt. Người này trúng độc khá nặng, vừa nhảy xuống đất đã chạy vào rừng.
Chính vào giây phút nhấc chân lên, một viên đạn đã nổ tung đầu người nọ. Đó là đạn xuyên giáp, dù có là cao thủ Tiên Thiên cũng không chịu nổi!
Sau đó Đường Băng Vân cũng đáp xuống đất, liếc nhìn thi thể rồi bật ngón cái về phía Khả Ái đang đứng.
Cuộc giết chóc vẫn tiếp tục. Trong hơn ba trăm người đã có ít nhất hai trăm tám mươi người trúng độc, số ít người không trúng độc đều có tu vi không cao, chẳng mấy chốc đã bị Tàng Phong và Huyết Đao giải quyết.
Hai mươi phút sau, cuộc chiến kết thúc. King Kong đi xử lý thi thể, Đường Băng Vân thì gọi Ngô Bình đến chỗ mình.
Ngô Bình cười hỏi: “Sao, kế hoạch của tôi ổn chứ?”
Đường Băng Vân đáp: “Cũng được, giúp chúng tôi tiết kiệm tiền hai quả đạn đạo”.
Ngô Bình ngây ra: “Đạn đạo?”
Đường Băng Vân nói: “Thật ra tôi còn một kế hoạch nữa. Nếu khúc xương này khó nhai quá thì chúng tôi sẽ dùng máy bay ném bom, biến khu vực này thành biển lửa và cho nổ chết đám người Tống Khai Giáp tại đây”.
Ngô Bình thấy đầu mình tê rần: “Điều động máy bay quân sự luôn ư?”
Cô ấy trả lời: “Ừ. Quân đội chúng tôi có mười hai máy bay chiến đấu, sáu máy bay ném bom, còn có hai loại tên lửa đạn đạo”.
Ngô Bình rất kinh ngạc. Trên thế giới này, ngay cả một số quốc gia hạng trung cũng không dám bảo mình có đến mười tám máy bay chiến đấu đâu nhỉ?
Anh hỏi: “Vậy các cô có xe tăng không?”
“Tính cơ động của xe tăng quá kém, chỉ trang bị năm chiếc”, cô ấy đáp.
Ngô Bình thở dài: “Hoá ra cô là quân phiệt”.
Đường Băng Vân hờ hững nói: “Bây giờ là thời đại khoa học công nghệ phát triển. Sức mạnh của một người dù sao cũng không thể bằng sức mạnh công nghệ”.
Đột nhiên Ngô Bình xoa hai tay vào nhau, ướm hỏi: “Hôm nào cho tôi lái thử máy bay chiến đấu được không?”
Đường Băng Vân liếc anh một cái rồi trả lời: “Được thôi, anh chỉ cần trả một triệu euro một giờ”.
Ngô Bình kêu lên: “Máy bay chiến đấu nhà cô đáng bao tiền cơ chứ? Số tiền tôi bỏ ra để lái vài ngày cũng đủ mua một cái rồi!”
Đường Băng Vân bảo: “Lần này chia cho anh một nửa, anh có thể tự đi mua”.
Nói đến chia tiền, hai mắt Ngô Bình sáng rỡ. Anh hỏi: “Tìm thấy tiền rồi à?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Tìm rồi, trên toà nhà không có, chắc được giấu ở đâu đó. Chúng ta không thể nán lại lâu, nếu trước buổi trưa vẫn chưa tìm ra thì đành phải bỏ cuộc”.
Tiền ở đây có một nửa của Ngô Bình đấy. Anh nói ngay: “Để tôi tìm!”
Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, tìm kiếm trong phạm vị ba trăm mét. Ngô Bình tin rằng dù có giấu đồ cũng không thể giấu quá xa, chắc chắn phải nằm trong tầm mắt của mình.
Thấy Ngô Bình xoay trái rồi quay phải, Khả Ái hỏi: “Anh Ngô Bình này, anh làm vậy có thể tìm thấy à?”
Ngô Bình nghiêm túc đáp: “Khả Ái ạ, tôi có một loại cảm ứng rất bí ẩn với tiền bạc, một lát nữa cô sẽ biết thôi”.
Vừa dứt lời, mắt anh đã sáng rực lên. Ở phía trước có một tảng đá lớn, nặng chừng vài tấn, có mấy bộ quần áo đang phơi trên tảng đá. Dưới tảng đá, anh nhìn thấy có một cái hang động ngầm xiên xuống.
Ngô Bình lập tức gọi King Kong đến. Cả hai hợp sức đẩy tảng đá đi, lộ ra hang động tối om ấy.
Chương 265: Báu vật trong hầm
Khả Ái lấy điện thoại soi rồi nhảy vào, vài phút sau đã reo ầm lên: “Ôi, nhiều vàng quá!”
Bọn người Ngô Bình cũng lục tục nhảy xuống, phát hiện có một lối đi được đào vào phía trong, dài chừng ba, bốn mét. Đây là một căn hầm khá rộng rãi được xây bằng đá. Căn hầm này dài khoảng ba mươi mét, rộng hai mươi mét, cao hai mét, cách mỗi đoạn đều có một cột đá làm trụ chống dưới đất.
Nhiều rương gỗ đặt trong tầng hầm, có một rương đã được Khả Ái mở ra, bên trong chất đầy thỏi vàng. Mỗi thỏi vàng nặng một ký, mỗi rương nặng khoảng một tấn, tổng cộng có hai mươi rương.
Ngoại trừ vàng, còn có ba mươi cọc tiền vuông vức, tổng số tiền ước tính khoảng ba tỷ.
Chưa kể, ngoài vàng và tiền mặt ra còn có rất nhiều hộp, lớn nhỏ dài ngắn đủ cả, khoảng hơn một trăm cái. Ngô Bình mở bừa một hộp, không ngờ đó là tác phẩm của Đường Bá Hổ, mở thêm hộp nữa lại thấy được sứ Thanh Hoa của triều Nguyên.
Anh trợn tròn mắt: “Là đồ cổ!”
Đường Băng Vân gật đầu: “Đây có lẽ là số bảo vật mà Tống Khai Giáp đã tìm cho Minh vương. Chúng ta hời to rồi”.
Đoạn cô ấy nhìn sang Ngô Bình: “Tôi nói lời giữ lời. Một nửa số đồ này thuộc về anh”.
Ngô Bình hiểu rõ, công lao lớn nhất không thuộc về mình. Anh lập tức cười đáp: “Một nửa thì thôi, tôi không cần tiền mặt và vàng đâu, chỉ chọn một nửa số đồ cổ thôi nhé”.
Qua lại với Đường Tử Di đã lâu, anh cũng có hiểu biết nhất định về giá trị của đồ cổ. Hơn một trăm món đồ cổ ở đây đều là báu vật quý hiếm, tổng giá trị của chúng ít nhất phải mười tỷ, thậm chí lớn hơn.
Đường Băng Vân hơi bất ngờ, nhìn vào mắt Ngô Bình: “Anh chắc chắn chỉ lấy một nửa số đồ cổ?”
Ngô Bình đáp: “Tôi chỉ đến tham gia kiểm tra thực chiến, không thể tham quá. Một nửa số đồ cổ đã là rất nhiều rồi”.
Khả Ái cười bảo: “Anh Ngô Bình thú vị ghê”.
Hoa Hồng cũng cười phụ hoạ: “Thế mọi người cảm ơn anh nhé”.
Lặng im giây lát, Đường Băng Vân mới lên tiếng: “Thu dọn đồ nhanh đi, thời gian của chúng ta không nhiều”.
Sau đó cô ấy gọi máy bay trực thăng. Nửa giờ sau, mấy chiếc trực thăng lần lượt hạ cánh và lấy đi toàn bộ bảo vật tại hiện trường. Bọn người Ngô Bình ngồi một chiếc trực thăng khác để bay về nước.
Hơn một giờ sau, trực thăng hạ cánh xuống một sân bay quân sự nhỏ ở tỉnh Biên Nam. Một đoàn xe tải chạy đến và chất mọi thứ lên máy bay vận tải.
Trong quá trình chuyển đồ cổ, Ngô Bình đã chọn được một nửa món đồ mình muốn. Tất cả những thứ anh chọn đều quý hiếm và đắt tiền, ước tính ít nhất cũng phải sáu, bảy tỷ.
Sau khi chất đồ xong, Đường Băng Vân nói: “Ngô Bình, anh đã vượt qua buổi kiểm tra thứ hai”.
Ngô Bình cười cười: “Có phải còn buổi kiểm tra thứ ba không?”
Đường Băng Vân không trả lời, chỉ bảo: “Sẽ có người của nhà họ Đường liên lạc với anh”.
Ngô Bình đáp: “Được. Tôi sẽ ở Biên Nam mấy ngày, không về cùng mọi người đâu. Về số đồ cổ mà tôi đã chọn, cảm phiền đưa đến nhà họ Đường ở Vân Kinh giúp tôi nhé”.
Nhà họ Đường là chuyên gia sưu tầm đồ cổ. Anh muốn nhờ Đường Thời Lộc giám định và định giá giúp mình.
Đường Băng Vân hỏi: “Anh muốn ở lại Biên Nam à? Cần giúp gì không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi hẹn gặp bạn thôi. Mọi người cứ đi trước”.
Đường Băng Vân như còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, chỉ đáp: “Được, vậy anh bảo trọng”.
Tiễn đám người Đường Băng Vân lên máy bay rồi, Ngô Bình quay lưng bước lên xe. Anh muốn đi gặp Tiết Thái Hổ một chuyến. Dù sao anh cũng có năng lực nhìn thấu, nếu không dùng nó để cược ngọc thì tiếc quá.
Chiếc xe này là một chiếc xe việt dã hạng sang mà Đường Băng Vân tặng cho anh. Nó hay xuất hiện trong các bộ phim bom tấn của Mễ và trị giá hơn chục triệu đồng, được trang bị động cơ Turbo sáu lít V10, mã lực mạnh, còn có đặc tính chống đạn, trọng lượng hơn năm tấn.
Có điều chiếc xe này rất khó lái. Ngô Bình lái được một lúc, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như lái xe tải. Vừa đi đường, anh vừa gọi điện cho Tiết Thái Hổ.
Lúc này, Tiết Thái Hổ đang rầu rĩ hút thuốc trên xô pha, lông mày nhăn tít lại. Có mấy thuộc hạ đứng trước mặt gã, ai cũng cúi gằm mặt, không khí nặng nề vô cùng.
“Ông Hổ đừng quá lo lắng. ‘Bàn Cổ’ của chúng ta nặng đến sáu tấn. Tên trộm Đinh Mặc ấy có giỏi đến mấy cũng không lấy đi nổi”, một thuộc hạ an ủi gã.
“Thứ mà siêu trộm Đinh Mặc đã muốn trộm thì không ai ngăn được”, Tiết Thái Hổ phiền muộn: “Ngay cả ‘kiếm Long Tuyền’ của nhà họ Bạch còn bị hắn trộm mất, các cậu nghĩ tôi sẽ ngăn cản được sao?”
Đúng lúc này, điện thoại gã reo lên. Tiết Thái Hổ bực dọc liếc nhìn màn hình điện thoại, rồi bỗng dưng bật dậy kêu lên: “Mình được cứu rồi!”
Gã vội vàng bắt máy, nói bằng giọng xu nịnh: “Cậu Ngô sao lại rỗi rãi gọi cho tôi thế này?”
Ngô Bình đáp: “Tôi đang trên đường đến gặp ông, khoảng hai giờ nữa sẽ đến nơi”.
Tiết Thái Hổ mừng rỡ vô cùng: “Tốt quá rồi! Tôi sẽ cử người đi đón cậu ngay!”
Ngô Bình trả lời: “Không cần đâu. Lần này tôi đến vì muốn sang nước Miến xem nguyên thạch. Ông rảnh chứ?”
“Nếu cậu muốn đi, tôi chắc chắn sẽ rảnh”, Tiết Thái Hổ cười toe toét: “Cậu Ngô à, tôi sẽ lập tức cho người chuẩn bị rượu để đón cậu ghé thăm”.
Gã vừa cúp máy, một thuộc hạ đã hỏi: “Ông Tiết à, ông muốn mời anh Ngô ra mặt ạ?”
Tiết Thái Hổ gật đầu: “Các cậu không biết đấy thôi, sau lưng cậu Ngô có cao nhân đấy! Nếu cậu Ngô chịu giúp tôi, một tên trộm cỏn con như Đinh Mặc chẳng đáng là gì cả”.
Đoạn, gã bảo: “Mau lấy chai rượu tốt nhất ra đây. Tôi phải tiếp đãi cậu Ngô thật long trọng”.
Chưa đầy hai giờ, xe của Ngô Bình đã tiến vào biệt thự của Tiết Thái Hổ. Gã đã đứng chờ ở cổng từ lâu. Ngô Bình vừa xuống xe, gã vội vã tiến ra nghênh đón: “Kính chào cậu Ngô!”
Ngô Bình xua tay: “Không cần khách sáo. Tôi đói rồi, ông chuẩn bị món ngon đi”.
Tiết Thái Hổ cười đáp: “Tôi đã chuẩn bị từ sớm rồi. Mời cậu vào!”
Dẫn Ngô Bình vào đến phòng khách, gã vừa ra lệnh, đủ loại món ăn và rượu ngon lập tức lần lượt được mang ra. Ngô Bình thật sự đói lắm rồi. Từ lúc làm nhiệm vụ đến giờ, anh chưa ăn gì cả, bụng đã đánh trống từ nãy giờ.
Càn quét bàn ăn một hồi, anh mới giảm tốc độ lại. Vừa uống rượu vừa dùng cơm, anh nói: “Ông Tiết này, hôm nay tôi sẽ trả ba tỷ mà tôi đã mượn ông”.
Tiết Thái Hổ ngây ra. Gã không định đòi ba tỷ mà Ngô Bình đã mượn, dù sao gã cũng là bên yếu thế, nếu Ngô Bình không trả thì gã cũng hết cách.
Nhưng Ngô Bình lại không lấy tiền của gã. Điều này khiến gã cảm thấy rất bất ngờ, trong lòng lại muôn phần kính phục anh. Dù sao thì người có thể giữ lời hứa như Ngô Bình quả thật không còn nhiều nữa.
Gã vội nói: “Cậu Ngô à, ba tỷ ấy, xem như tôi biếu cậu”.
Ngô Bình lau miệng: “Mượn thì phải trả, ông cứ nhận đi”. Anh chuyển khoản ngay ba tỷ cho Tiết Thái Hổ, vài phút sau tiền đã được chuyển đến.
Sau khi nhận được tin nhắn chuyển khoản, Tiết Thái Hổ toe toét cười: “Nếu cậu Ngô đã nói vậy thì tôi không khách sáo nữa”.
Dừng lại đôi chút, gã nói tiếp: “Cậu Ngô à, tôi gặp phải rắc rối, muốn nhờ cậu giúp đỡ”.
Ngô Bình tò mò: “Ông thì gặp rắc rối gì được? Chủ của ông trở mặt à?”
Tiết Thái Hổ vội vàng đáp: “Không phải chủ của tôi, là siêu trộm Đinh Mặc. Tên khốn này nói rằng trong vòng ba ngày nữa sẽ trộm đi ‘đá Bàn Cổ’, bảo vật gia truyền của tôi”.
Lúc Ngô Bình đang nghe điện thoại thì Chu Thanh Nghiên phát ra tiếng rên kiều mị, Đường Băng Vân ở bên kia rất thính tai, cô ấy trầm giọng hỏi: “Có phụ nữ bên cạnh anh đấy à?”
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Cô cũng biết tôi là bác sĩ còn gì, thi thoảng tôi phải bắt bệnh nhân làm những vận động kịch liệt. Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ”, dứt lời là anh ngắt máy luôn, sau đó tiếp tục chuyện còn đang dang dở.
Chu Thanh Nghiên mệt đến mức mướt mát mồ hôi, sau đó vô lực nằm sang một bên rồi hỏi: “Anh Bình, ai gọi cho anh thế?”
Ngô Bình: “Đại ca của nhóm lính đánh thuê mạnh nhất thế giới, một cô gái rất đanh đá”.
Chu Thanh Nghiên ngạc nhiên: “Cô ấy gọi anh làm gì?”
Ngô Bình cười đáp: “Em đừng lo, bọn anh chỉ hợp tác một thời gian ngắn thôi”.
Anh nhìn đồng hồ: “Tầm một tiếng nữa là anh phải đi rồi, ít nhất một tuần mới về, em nhớ chăm sóc bản thân, đừng làm việc nhiều quá”.
Chu Thanh Nghiên ôm chầm lấy anh rồi nói: “Anh Bình, em không muốn anh đi”.
Ngô Bình cọ vào chóp mũi của cô ấy: “Có một tuần thôi mà lưu luyến vậy à?”
Chu Thanh Nghiên đỏ mặt: “Bao giờ anh về nhớ phải đến tìm em luôn đấy”.
Ngô Bình thay đồ dưới ánh nhìn lưu luyến của Chu Thanh Nghiên, sau đó đến vùng ngoại ô phía Nam của tỉnh để gặp nhóm Đường Băng Vân.
Bây giờ là khoảng hơn một giờ sáng, hiện đang có một chiếc máy bay trực thăng đỗ trên khoảng đất trống của một nhà máy đá, cách đó không xa có mấy chiếc xe, Đường Băng Vân đang đứng ở đó, ngoài ra còn có Hoa Hồng, King Kong, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa và hai người đàn ông ở cảnh giới Khí.
Đường Băng Vân liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Anh có ba phút để chọn đồ trang bị”.
King kong mở một cửa xe ra, bên trong chất đầy vũ khí từ súng, sao, lựu đạn và những bộ đồng phục tác chiến.
Ngô Bình liếc nhìn rồi chọn một chiếc súng bắn tỉa, đồng phục và ba băng đạn, áo chống đạn, pháo sáng và bom hạng nặng.
Đường Băng Vân cau mày hỏi: “Anh từng học bắn tỉa à?”
Ngô Bình: “Không, nhưng tôi luôn thấy súng bắn tỉa rất oách”.
Hoa Hồng tỏ vẻ khinh thường: “Đến lạy, không biết dùng thì đừng có lấy, định bắn chơi hay gì?”
Ngô Bình: “Không biết thì học, ai dạy tôi đi”.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa mỉm cười bước tới rôi giơ tay ra: “Chào anh, em là Khả Ái, em là tay súng bắn tỉa đấy”.
Ngô Bình: “Chào cô”.
Khả Ái cười nói: “Ra kia đi rồi em dạy anh”.
“Cảm ơn”, Ngô Bình nói.
Loáng cái, mọi người đã ngồi hết lên trực thăng rồi bay thẳng tới một sân bay nào đó để đổi máy ban rồi mới bay tới Miến Điện.
Lên máy bay rồi, Đường Băng Vân cầm bản đồ nói: “Nhiệm vụ lần này là tiêu diệt một tổ chức võ thuật ở bản địa. Tổ chức này chuyên buôn bán chất cấm, phụ nữ và trẻ em nên cần bị loại trừ. Chính quyền địa phương đã nhiều lần vây bắt nhưng đều thất bại, cho nên mới nhờ chúng ta ra tay”.
“Tổ chức này có khoảng 300 thành viên, trang bị trên người thì toàn đồ tốt, chuyên trốn trong rừng sâu núi cao nên rất giỏi việc đánh du kích. Thủ lĩnh của họ là Tống Khai Giáp - một cao thủ cảnh giới Thần. Tên này đã tổ chức rất nhiều vụ bắt cóc, dựa vào đó đã kiếm được bộn tiền, ít cũng phải cả triệu đô”.
Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Họ trả mình bao nhiêu?”
Đường Băng Vân liếc nhìn anh: “Không có tiền đâu, nhưng nếu giết được Tống Khai Giáp thì tiền của ông ta sẽ thuộc về chúng ta”.
Ngô Bình cười nói: “Nói vậy thì có thể kiếm được mấy triệu đô cơ à, được đấy”.
Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Anh tưởng 300 thành viên được trang bị tối tân kia ăn không ngồi rồi chắc? Nếu dễ kiếm được tiền như thế thì Tống Khai Giáp đã bị người ta giết lâu rồi”.
Hoa Hồng: “Ban nãy đại ca đã nói là tin tình báo rồi, giờ tôi xin bổ sung thêm. Tống Khai Giáp không phải tu sĩ cảnh giới Thần, mà là cảnh giới Tiên Thiên rồi, người kẻ đi theo ông ta đều là các tội phạm gây án xong bỏ trốn, trong đó có bốn cao thủ cảnh giới Thần, 24 tu sĩ cảnh giới Khí. Họ không hoạt động tự do đâu, kẻ đứng giật dây phía sau là Minh vương, Tống Khai Giáp chỉ là một trong bốn đại Minh tướng dưới trướng Minh đế thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Minh vương là ai?”
Hoa hồng: “Minh vương là vua thế giới ngầm ở Đông Nam Á, là người Viêm Long. Để kiếm tiền, người này không từ thủ đoạn độc ác nào”.
Ngô Bình: “Vua thế giới ngầm của Đông Nam Á mạnh lắm à?”
Hoa Hồng: “Đương nhiên, ông ra là cường giả mạnh thứ bảy trên bảng đen đấy, nghe nói ở cảnh giới Nhân Tiên viên mãn rồi”.
Ngô Bình: “Bảng đen là gì vậy?”
Hoa Hồng tỏ vẻ chán nản: “Tốt xấu gì anh cũng là tông sư cảnh giới Thần, sao cái gì cũng không biết thế?”
Ngô Bình nhún vai: “Tôi là người mới, không biết cũng bình thường”.
Khả Ái nói: “Bảng đen là bảng xếp hạng thực lực của các cao thủ trên toàn thế giới, thực lực ở đây là thực lực tổng hợp, ví dụ như mạng quan hệ, thế lực, tài sản và thủ đoạn… Người có tên trên bảng đen toàn các thành phần phản nghịch khiến lãnh đạo của các quốc gia phải nhức đầu. Ví dụ như Minh vương, ông ta từng giết các chính khách của Đông Nam Á, sau đó lại chạy đến Nam Mỹ tiêu diệt mấy bang phái ở đó, tiếng xấu vang xa. Các nước lớn đều phát lệnh truy nã Minh vương, nhưng ông ta vẫn sống nhởn nhơ đó thôi”.
Ngô Bình không khỏi thán phục Minh vương này: “Đúng là đứng thứ bảy có khác, siêu thật!”
Đường Băng Vân: “Người như Minh vương không có tình người, chỉ là một ác ma máu lạnh nên đã đắc tội với nhiều người, rồi sẽ không được chết yên lành đâu. Lần này, chúng ta phải đối đầu với một thuộc hạ của ông ta, cho nên nhất định phải giữ bí mật, cố gắng đừng để lộ thân phận của mình”.
Chương 262: Khả Ái và King Kong
Ngô Bình: “Nói vậy là người thuê cũng không biết chúng ta là ai à?”
“Ừ, hai bên giao dịch qua điện thoại nên không biết thân phận của nhau”, Đường Băng Vân nói: “Vì thế khi hành động, chúng ta phải giữ bí mật về thân phận, đừng để bị lộ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ok!”
Lúc này, Đường Băng Vân mới chính thức giới thiệu Ngô Bình cho các thành viên khác. Ngoài King Kong, Hoa Hòng và Khả Ái ra thì hai người kia tên là Tàng Phong và Huyết Đao, họ đều là cao thủ cảnh giới Thần.
Hai người này rất lạnh lùng, không thích nói chuyện, Ngô Bình chỉ trò chuyện với Khả Ái là chính, chủ yếu để hỏi cách dùng súng bắn tỉa.
Khả Ái còn ít tuổi, nhưng lý lịch thì rất phong phú. Cô nàng là người Viêm Long, định cư ở Mỹ, khi bảy tuổi thì bố mẹ bị hai người da đen bắn chết. Khả Ái trở thành trẻ mồ côi và được một cặp vợ chồng Viêm Long nhận về nuôi.
Về sau, cô nàng mới biết đôi vợ chồng này là sát thủ nổi tiếng quốc tế, người đàn ông là Thiên Quỷ, người phụ nữ là Dạ Ma, tu vi đều ở cảnh giới Thần.
Từ nhỏ, Khả Ái đã được họ huấn luyện nên khi lên chín, cô nàng đã chính tay giết hai tên da đen để trả thù cho bố mẹ. Cô nàng có tài bắn tỉa, khi cô nàng 13 tuổi, đến bố nuôi cũng không dám đối diện với họng súng của Khải Ái trong phạm vi mười mét. Cô nàng có thể bắn chết cao thủ cảnh giới Tiên Thiên trong khoảng cách 13 mét, còn với khoảng cách trên 100 mét thì Khả Ái có thể dùng một loại đạn đặc biệt bắn trúng được cả cường giả cảnh giới Võ Vương.
Ngô Bình không ngờ Khả Ái lại có kinh nghiêm phong phú như vậy: “Khả Ái, ở độ tuổi của cô thì nên yêu đương, chứ không phải ra ngoài chém giết thế này”.
Cô nàng mỉm cười nói: “Em là một cỗ máy giết người, chứ không hợp với yêu đương đâu”.
Đường Băng Vân lạnh giọng nói: “Khả Ái không cần ai ở cạnh hết, cô ấy đủ mạnh rồi”.
Ngô Bình liếc nhìn Khả Ái rồi nắm tay cô nàng, bắt đầu chẩn mạch, Khả Ái trợn tròn mắt hỏi: “Em bị bệnh ạ?”
Ngô Bình chẩn mạch xong nói: “Có chút vấn đề, đại tràng của cô bị nhiễm sát khí rất nặng, có phải đến kỳ kinh nguyệt, cô đều đau bụng dữ dội không? Hơn nữa thi thoảng ngón trỏ lại giật giật?”
Khả Ái há hốc miệng: “Anh siêu thật đấy, đúng là em hay bị đau bụng kinh, ngón trỏ cũng hay bị giật, em còn đang lo sẽ ảnh hưởng đến việc bắn súng này”.
Ngô Bình: “Thế thì đúng rồi”.
Khả Ái: “Anh Ngô Bình, anh bảo em bị nhiễm sát niệm quá nặng là sao?”
Ngô Bình: “Là vấn đề về tâm lý, thật lòng cô không muốn giết người nên mới bị mâu thuẫn. Sợi kinh mạch cô cần dùng nhất trong lúc bắn súng về lâu về dài sẽ bị ảnh hưởng. Dù chỉ là một triệu chứng nhỏ, nhưng một khi phát tác cũng nghiêm trọng đấy, nhất là khi cô đi làm nhiệm vụ”.
Khả Ái thở dài nói: “Y thuật của anh đúng là cao siêu, đến nỗi lòng của em cũng đọc ra được”.
Đường Băng Vân nghe thấy thế thì hỏi: “Có cách xử lý không?”
Ngô Bình nói: “Có chứ, chỉ cần châm cứu rồi nghỉ ngơi một thời gian là được”.
Khả Ái vội gật đầu: “Anh Ngô Bình, phiền anh giúp em”.
Sau đó, Ngô Bình đã châm cứu cho Khả Ái và dùng chân khí màu vàng để hồi phục kinh mạch cho cô nàng.
King Kong ngồi cạnh đó cũng nói: “Này Ngô, xem hộ tôi luôn được không?”
Ngô Bình không thèm ngoảnh lại mà đáp ngay: “Vấn đề của anh khá rắc rối, hay bị căng thẳng thần kinh, hồi nhỏ anh bị đả kích gì à?”
Đường Băng Vân nhìn King Kong rồi nói: “Khi 20 tuổi, anh ta tham gia vào quân phản loạn rồi bị người ta tẩy não, sau đó dùng súng bắn chết bố mẹ và em trai em gái của mình. Sau đó, tâm trí của anh ta trở nên bất thường, tối đó đã giết thủ lĩnh của quân phản loạn và đốt luôn kho đạn”.
Ngô Bình trầm mặc, King Kong đã giết người thân, bảo sao mắc trở ngại tâm lý.
Anh khẽ thở dài rồi hỏi: “Tôi có thể thôi miên để xoá bỏ những ký ức ấy của anh, anh có đồng ý không?”
King Kong chợt rơi nước mắt: “Tôi áy náy lắm, sao tôi lại giết hại người thân của mình chứ? Ngày nào, tôi cũng sống trong dằn vặt, giờ bắt tôi quên họ đi thì tôi sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Ngô Bình thấy thương cho hắn: “King Kong, anh sẽ không quên họ đây, chỉ quên những ký ức đau thương thôi”.
King Kong vùi đầu vào tay, vài phút sau đã ngẩng lên nói: “Nhờ anh giúp!”
Ngô Bình gật đầu, trong phiến ngọc có rất nhiều thuật thôi miên, kết hợp với thần ý của anh thì muốn thi triển không khó. Anh bảo King Kong nhắm mắt lại, sau đó nói một loạt các âm tiết rồi bảo hắn lặp lại.
Sau khi King Kong nhắc lại bảy lần thì đôi mắt đã trở nên đờ đẫn, người cứng đờ.
Ngô Bình: “King Kong, bố mẹ và hai em của anh là do quân phản loạn giết, họ là người xấu, nhưng đã bị anh giết rồi”.
King Kong: “Quân phản loạn giết người thân của tôi, tôi đã giết họ”.
Ngô Bình: “Anh phải sống thật tốt, như thế người thân của anh mới an lòng”.
King Kong: “Tôi sẽ sống tốt”.
Ngô Bình gật đầu rồi phát ra những âm tiết sắc bén, người King Kong run lên rồi mở mắt, hắn nghi hoặc nhìn Ngô Bình: “Ngô, tôi bị làm sao thế?”
Ngô Bình cười nói: “Anh ngủ quên, tôi vừa gọi anh dậy đấy, cho anh thử cái này”.
Anh lấy một điếu xì gà ra rồi đưa cho King Kong. Hắn cảm ơn rồi châm xì gà, cả khoang máy bay lập tức có khói lởn vởn.
Chương 263: Hoa Hồng và Khả Ái
Có điều đám người Đường Băng Vân đã quen rồi. Khả Ái cũng lấy bao thuốc lá dành cho nữ giới ra, vừa châm thuốc vừa hỏi: “King Kong này, hồi đấy anh đã trả thù cho người thân như thế nào?”
Đôi mắt King Kong loé lên vẻ căm hận: “Tôi giết chết chúng, sau đó bắn nát sọ chúng!”
Khả Ái bật ngón tay: “Làm khá lắm!”, sau đó mỉm cười nhìn sang Ngô Bình.
Rồi cô nàng ngồi xuống bên cạnh anh, chớp mắt hỏi: “Anh Ngô Bình có bạn gái chưa?”
Gương mặt Đường Băng Vân sa sầm: “Cô muốn làm gì hả, Khả Ái?”
Khả Ái bèn nói: “Đại ca này, em cảm thấy em và anh Ngô Bình cực kỳ xứng lứa vừa đôi. Em muốn hẹn hò với anh ấy”.
Đường Băng Vân tức giận: “Vớ vẩn!”
Hoa Hồng mím môi cười: “Khả Ái à, không nhìn ra sao? Đại ca đang ghen đấy”.
Đường Băng Vân cười khẩy: “Tôi mà thèm ghen tuông, đầu cô úng nước hay sao vậy, Hoa Hồng?”
Hoa Hồng chớp mắt: “Đại ca à, nếu chị đã nói thế thì…”
Cô ả đột nhiên ngồi vào lòng Ngô Bình, vòng tay ôm cổ anh, trông vô cùng quyến rũ, còn cố ý lắc mông.
Ngô Bình giật cả mình, cơ thể cũng cứng đờ. Anh nói: “Hoa Hồng à, cô đừng nhúc nhích. Tôi có phản ứng đấy, lại cấn phải cô”.
Hoa Hồng mỉm cười: “Thế thì cứ cấn phải em đi. Em thích mà”.
Đường Băng Vân lập tức ngoảnh mặt đi, phớt lờ bọn họ. Khả Ái thì sốt ruột kéo Khả Ái ra: “Đừng có giành với tôi nhé, Hoa Hồng. Tuy dáng người cô rất đẹp, nhưng tôi trẻ hơn cô đấy”.
Hoa Hồng liếc mắt nhìn cô nàng: “Tôi đây chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi, đương tuổi chín mọng mà đàn ông thích nhất đấy nhé”.
“Đủ rồi!”. Cuối cùng Đường Băng Vân cũng nổi cơn thịnh nộ: “Ngồi lại chỗ cũ hết cho tôi, bằng không tôi trừ tiền của các cô đấy!”
Hoa Hồng lập tức ngoan ngoãn đứng dậy trở về chỗ cũ, nhưng Khả Ái vẫn tươi cười ngồi cạnh Ngô Bình, tiếp tục tán gẫu cùng anh.
Dọc đường đi, Ngô Bình cũng quen thân hơn với đám người này. Bọn họ mỗi người mỗi tính, nhưng đều là cao thủ trong nhóm lính đánh thuê. Hoa Hồng giỏi cận chiến và trinh sát tình báo. King Kong giỏi dùng vũ khí hạng nặng. Tàng Phong và Huyết Đao xuất thân từ trinh sát, mạnh đều các mảng.
Cuối cùng, vào rạng sáng, bọn họ đã nhảy dù xuống từ máy bay. Đối với người chưa có kinh nghiệm như Ngô Bình, nhảy dù là một thử thách khá khó nhằn, nhưng anh đã làm rất tốt, đáp xuống vô cùng vững vàng.
Điểm nhảy xuống là một khu rừng nguyên sinh cận nhiệt đới. Bây giờ đang là cuối hạ, nhiệt độ ở đây rất cao, không khí ẩm và nóng, côn trùng độc tràn lan, nguy hiểm ở khắp nơi.
King Kong nhanh chóng dựng lên một nơi nghỉ ngơi an toàn, Đường Băng Vân phụ trách sắp xếp nhiệm vụ.
“Ở đây cách mục tiêu chừng ba mươi ki-lô-mét, chúng ta phải đi bộ đến gần mục tiêu”. Cô ấy lấy ra một tấm bản đồ và đánh dấu một vị trí trên đó: “Mục tiêu có xây một toà nhà bằng tre ở đây, trong khu rậm rạp. Bọn họ hay đi ra ngoài, thường là bằng trực thăng”.
Ngô Bình không kìm được lên tiếng: “Nói thật nhé, bảy người chúng ta muốn diệt sạch hơn ba trăm người là một chuyện có độ khó rất cao. Có thể lắng nghe đề nghị của tôi một chút không?”
Đường Băng Vân trừng mắt nhìn anh: “Anh có đề nghị gì?”
Ngô Bình lấy một cái lọ nhỏ có chứa ít nước mủ, đoạn trả lời: “Đây là thi độc mà tôi đã thu thập được khi trị cho Đoàn Long. Tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để toàn bộ bọn người kia mất sức chiến đấu”.
Hoa Hồng kinh ngạc hỏi: “Thứ này lợi hại đến thế cơ à?”
Ngô Bình đáp: “Cao thủ cảnh giới Thần cũng sẽ mất sức chiến đấu vì thi độc, ngay cả tu vi của Tống Khai Giáp cũng bị giảm đi đáng kể”.
Đường Băng Vân nửa tin nửa ngờ. Đúng như lời Ngô Bình nói, nếu bọn họ tấn công trực diện thì chắc chắn sẽ chịu thương vong, dù sao thì phía đối diện cũng có không ít những kẻ liều lĩnh và cao thủ võ lâm.
“Thật sao?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình trả lời: “Dù kế hoạch của tôi không thành công thì chúng ta cũng không tổn thất gì mà, đúng chứ?”
Đường Băng Vân hơi trầm ngâm, đoạn bảo: “Được. Ngô Bình, dùng kế hạ độc của anh trước. Nếu thành công, chúng ta sẽ đánh thẳng vào. Nếu thất bại, tiếp tục làm theo kế hoạch ban đầu”.
Lúc này, cô ấy giải thích thật căn kẽ kế hoạch lúc đầu, sau đó mới nói với Ngô Bình: “Nếu kế hoạch hạ độc của anh thành công, tôi sẽ chia một nửa khoản tiền năm trăm triệu euro cho anh”.
Ngô Bình toét miệng cười: “Mọi người cứ ở đây chờ tin tốt của tôi!”
Anh đặt trang bị xuống, sau đó phóng nhanh qua khu rừng rậm hệt như một con vượn, chớp mắt một cái đã chẳng còn thấy bóng dáng.
Hoa Hồng cảm thán: “Không hổ là người đánh ngang cơ với đại ca, thân thủ đúng là khủng khiếp”.
Khả Ái hỏi: “Hoa Hồng này, cô nghĩ anh ấy có thành công không?”
Cô ả nhún vai bảo: “Còn nhớ ‘Kịch Độc’ không?”
Kịch Độc là biệt danh của sát thủ đỉnh cấp toàn thế giới. Người này rất giỏi dùng độc, đã từng dùng độc giết chết hàng nghìn người. Kỷ lục cao nhất là một đêm dùng độc giết sạch người của cả doanh trại.
Khả Ái ướm hỏi: “Ý cô là, anh ấy cũng có năng lực như Kịch Độc?”
Hoa Hồng đáp: “Người biết giải độc nhất định cũng là cao thủ về đầu độc. Chúng ta đều biết chuyện của Đoàn Long mà. Toàn bộ người trên đời này đều lực bất lòng tâm, thế mà anh ấy lại có thể giải trừ thi độc. Điều này chứng tỏ trình độ dùng độc của anh ấy tuyệt đối không phải dạng thường. Cứ chờ đi, có thể anh ấy sẽ mang lại kết quả đáng kinh ngạc cho chúng ta đấy”.
Trời tờ mờ sáng. Ngô Bình nhanh chóng băng qua rừng cây. Sau hơn nửa giờ, anh đã xuất hiện gần khu vực mục tiêu, bèn giảm tốc độ lại.
Lúc này trời đã hửng sáng, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng người phía trước. Anh trèo lên cây, chậm rãi đến gần. Đến khi trèo lên ngọn cây cao nhất, anh mới nhìn rõ cảnh tượng phía trước.
Mười mấy toà nhà tre hai tầng được xây dựng rải rác trên một khu đất bằng phẳng, xung quanh là năm tháp canh gác làm bằng tre. Mỗi tháp có hai người quan sát tình hình chung quanh, tất cả đều cầm súng trong tay.
Anh rất bình tĩnh nấp sau tàng lá, yên lặng quan sát.
Chừng hai mươi phút trôi qua, có người cầm xô nước đi ra con suối cách đó không xa để lấy nước. Ngô Bình chớp lấy cơ hội, bèn lặng lẽ bám theo.
Anh đi vòng, chẳng mấy chốc đã đến gần con suối, sau đó ẩn mình trong bụi cỏ rậm rạp. Trong ba người, có hai người đã lấy nước rời đi, người còn lại chạy ra một góc để đi vệ sinh, sau khi kéo quần lại xách xô nước lên.
Chính vào lúc này, Ngô Bình cong ngón tay búng một cái, người kia lập tức sững ra rồi cứng đờ lại. Ngô Bình bắn ra một làn khói khiến nó xộc vào mũi người kia. Đối phương ngây ra, ánh mắt từ từ trở nên trống rỗng.
Anh niệm vài câu, người đó lập tức tiến lại gần, đôi mắt vẫn đờ đẫn.
Đưa lọ thi độc cho đối phương, Ngô Bình ra lệnh: “Đổ nó vào canh, cơm hoặc rượu khi nấu ăn”.
Người kia đã bị khống chế, cầm lấy chiếc lọ ấy rồi gật đầu, sau đó tiếp tục xách xô nước trở về.
Chương 264: Hạ độc
Sau đó Ngô Bình quay lại cây, quan sát thật kỹ tình hình phía đối diện.
Một giờ sau, khói bếp bốc lên, đám người kia bắt đầu nấu nướng rồi, mùi thơm của thức ăn bay thoang thoảng. Ngô Bình còn ngửi được cả mùi thịt kho tàu và gà tỏi ớt. Chắc hẳn có một phần trong số họ là người Viêm Long, vì các loại gia vị bản địa thường sử dụng trong các món Đông Nam Á tuyệt đối không phải mùi vị này.
Trước đó, anh đã báo cho Đường Băng Vân, bảo họ tiến lại gần phía này. Nửa giờ nữa trôi qua, họ đã đứng cách đó vài trăm mét. Ngô Bình nói qua máy truyền tin: “Mọi người đứng chờ tại chỗ, tôi cảm thấy sắp được rồi”.
Quả nhiên, chưa đầy vài phút sau, bên trong đã có người ôm bụng đau đớn thét lên. Những tiếng la hét thảm thiết càng lúc càng nhiều hơn. Hiện trường hỗn loạn vô cùng.
Ngô Bình nói: “Thi độc phát tác rồi!”
Đường Băng Vân ra lệnh cho mọi người hành động độc lập. Khả Ái dùng súng bắn chết người trên tháp canh gác rồi trèo lên đó. Huyết Đao và Tàng Phong tấn công từ hai phía trái, phải. Đường Băng Vân và King Kong thì tấn công chính diện.
Khi đi qua gốc cây, Đường Băng Vân đặt súng bắn tỉa xuống.
Ngô Bình vội vàng nhảy xuống, cùng Khả Ái lên tháp canh gác. Vừa lấy được súng bắn tỉa, Tàng Phong và Huyết Đao đã ra tay. Mỗi lần gặp ai đang gào thét, bọn họ liền nâng súng lên bắn, còn chẳng chớp mắt lấy một cái.
Đột nhiên có một người đàn ông cao to xông ra. Mặt tên đó đen sì, tay nổi đầy mụn mủ, nhưng vẫn phát huy được một phần sức chiến đấu, giận dữ lao về phía Tàng Phong.
“Pằng”.
Tiếng súng vang lên, Khả Ái đã bắn nổ đầu tên đó. Sau đó những tiếng súng liên tiếp vang lên, tất cả những kẻ có thể chống trả trong đám cướp ấy lần lượt bị Khả Ái bắn chết.
Ngô Bình cũng ngắm bắn một tên. Đối phương là cao thủ cảnh giới Thần, tuy đã trúng độc nhưng vẫn còn sức chiến đấu, đang liều mạng chạy thật xa.
Anh nhắm chuẩn, rồi bóp cò.
“Pằng”.
Đạn bắn trượt, cách mục tiêu ít nhất ba mươi mét. Anh đỏ mặt, nhanh chóng điều chỉnh góc độ rồi bắn phát thứ hai. Với phát súng này, viên đạn bắn cách mục tiêu bảy, tám mét.
“Pằng”.
Sau phát thứ ba, người đang chạy trốn vào rừng sâu đã ngã xuống đất với lồng ngực bê bết máu.
Khả Ái cười nói: “Đỉnh, bắn phát thứ ba đã trúng mục tiêu, anh quả là thiên tài bắn tỉa”.
Lúc này, Đường Băng Vân đã xông vào toà nhà có độ cao và kết cấu vững chắc nhất. Mấy tiếng gầm giận dữ vọng ra. Một bóng người tông vỡ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
Đó là một người đàn ông thô kệch ngoài bốn mươi tuổi, vẻ mặt hung dữ, khí đen phủ kín mặt. Người này trúng độc khá nặng, vừa nhảy xuống đất đã chạy vào rừng.
Chính vào giây phút nhấc chân lên, một viên đạn đã nổ tung đầu người nọ. Đó là đạn xuyên giáp, dù có là cao thủ Tiên Thiên cũng không chịu nổi!
Sau đó Đường Băng Vân cũng đáp xuống đất, liếc nhìn thi thể rồi bật ngón cái về phía Khả Ái đang đứng.
Cuộc giết chóc vẫn tiếp tục. Trong hơn ba trăm người đã có ít nhất hai trăm tám mươi người trúng độc, số ít người không trúng độc đều có tu vi không cao, chẳng mấy chốc đã bị Tàng Phong và Huyết Đao giải quyết.
Hai mươi phút sau, cuộc chiến kết thúc. King Kong đi xử lý thi thể, Đường Băng Vân thì gọi Ngô Bình đến chỗ mình.
Ngô Bình cười hỏi: “Sao, kế hoạch của tôi ổn chứ?”
Đường Băng Vân đáp: “Cũng được, giúp chúng tôi tiết kiệm tiền hai quả đạn đạo”.
Ngô Bình ngây ra: “Đạn đạo?”
Đường Băng Vân nói: “Thật ra tôi còn một kế hoạch nữa. Nếu khúc xương này khó nhai quá thì chúng tôi sẽ dùng máy bay ném bom, biến khu vực này thành biển lửa và cho nổ chết đám người Tống Khai Giáp tại đây”.
Ngô Bình thấy đầu mình tê rần: “Điều động máy bay quân sự luôn ư?”
Cô ấy trả lời: “Ừ. Quân đội chúng tôi có mười hai máy bay chiến đấu, sáu máy bay ném bom, còn có hai loại tên lửa đạn đạo”.
Ngô Bình rất kinh ngạc. Trên thế giới này, ngay cả một số quốc gia hạng trung cũng không dám bảo mình có đến mười tám máy bay chiến đấu đâu nhỉ?
Anh hỏi: “Vậy các cô có xe tăng không?”
“Tính cơ động của xe tăng quá kém, chỉ trang bị năm chiếc”, cô ấy đáp.
Ngô Bình thở dài: “Hoá ra cô là quân phiệt”.
Đường Băng Vân hờ hững nói: “Bây giờ là thời đại khoa học công nghệ phát triển. Sức mạnh của một người dù sao cũng không thể bằng sức mạnh công nghệ”.
Đột nhiên Ngô Bình xoa hai tay vào nhau, ướm hỏi: “Hôm nào cho tôi lái thử máy bay chiến đấu được không?”
Đường Băng Vân liếc anh một cái rồi trả lời: “Được thôi, anh chỉ cần trả một triệu euro một giờ”.
Ngô Bình kêu lên: “Máy bay chiến đấu nhà cô đáng bao tiền cơ chứ? Số tiền tôi bỏ ra để lái vài ngày cũng đủ mua một cái rồi!”
Đường Băng Vân bảo: “Lần này chia cho anh một nửa, anh có thể tự đi mua”.
Nói đến chia tiền, hai mắt Ngô Bình sáng rỡ. Anh hỏi: “Tìm thấy tiền rồi à?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Tìm rồi, trên toà nhà không có, chắc được giấu ở đâu đó. Chúng ta không thể nán lại lâu, nếu trước buổi trưa vẫn chưa tìm ra thì đành phải bỏ cuộc”.
Tiền ở đây có một nửa của Ngô Bình đấy. Anh nói ngay: “Để tôi tìm!”
Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, tìm kiếm trong phạm vị ba trăm mét. Ngô Bình tin rằng dù có giấu đồ cũng không thể giấu quá xa, chắc chắn phải nằm trong tầm mắt của mình.
Thấy Ngô Bình xoay trái rồi quay phải, Khả Ái hỏi: “Anh Ngô Bình này, anh làm vậy có thể tìm thấy à?”
Ngô Bình nghiêm túc đáp: “Khả Ái ạ, tôi có một loại cảm ứng rất bí ẩn với tiền bạc, một lát nữa cô sẽ biết thôi”.
Vừa dứt lời, mắt anh đã sáng rực lên. Ở phía trước có một tảng đá lớn, nặng chừng vài tấn, có mấy bộ quần áo đang phơi trên tảng đá. Dưới tảng đá, anh nhìn thấy có một cái hang động ngầm xiên xuống.
Ngô Bình lập tức gọi King Kong đến. Cả hai hợp sức đẩy tảng đá đi, lộ ra hang động tối om ấy.
Chương 265: Báu vật trong hầm
Khả Ái lấy điện thoại soi rồi nhảy vào, vài phút sau đã reo ầm lên: “Ôi, nhiều vàng quá!”
Bọn người Ngô Bình cũng lục tục nhảy xuống, phát hiện có một lối đi được đào vào phía trong, dài chừng ba, bốn mét. Đây là một căn hầm khá rộng rãi được xây bằng đá. Căn hầm này dài khoảng ba mươi mét, rộng hai mươi mét, cao hai mét, cách mỗi đoạn đều có một cột đá làm trụ chống dưới đất.
Nhiều rương gỗ đặt trong tầng hầm, có một rương đã được Khả Ái mở ra, bên trong chất đầy thỏi vàng. Mỗi thỏi vàng nặng một ký, mỗi rương nặng khoảng một tấn, tổng cộng có hai mươi rương.
Ngoại trừ vàng, còn có ba mươi cọc tiền vuông vức, tổng số tiền ước tính khoảng ba tỷ.
Chưa kể, ngoài vàng và tiền mặt ra còn có rất nhiều hộp, lớn nhỏ dài ngắn đủ cả, khoảng hơn một trăm cái. Ngô Bình mở bừa một hộp, không ngờ đó là tác phẩm của Đường Bá Hổ, mở thêm hộp nữa lại thấy được sứ Thanh Hoa của triều Nguyên.
Anh trợn tròn mắt: “Là đồ cổ!”
Đường Băng Vân gật đầu: “Đây có lẽ là số bảo vật mà Tống Khai Giáp đã tìm cho Minh vương. Chúng ta hời to rồi”.
Đoạn cô ấy nhìn sang Ngô Bình: “Tôi nói lời giữ lời. Một nửa số đồ này thuộc về anh”.
Ngô Bình hiểu rõ, công lao lớn nhất không thuộc về mình. Anh lập tức cười đáp: “Một nửa thì thôi, tôi không cần tiền mặt và vàng đâu, chỉ chọn một nửa số đồ cổ thôi nhé”.
Qua lại với Đường Tử Di đã lâu, anh cũng có hiểu biết nhất định về giá trị của đồ cổ. Hơn một trăm món đồ cổ ở đây đều là báu vật quý hiếm, tổng giá trị của chúng ít nhất phải mười tỷ, thậm chí lớn hơn.
Đường Băng Vân hơi bất ngờ, nhìn vào mắt Ngô Bình: “Anh chắc chắn chỉ lấy một nửa số đồ cổ?”
Ngô Bình đáp: “Tôi chỉ đến tham gia kiểm tra thực chiến, không thể tham quá. Một nửa số đồ cổ đã là rất nhiều rồi”.
Khả Ái cười bảo: “Anh Ngô Bình thú vị ghê”.
Hoa Hồng cũng cười phụ hoạ: “Thế mọi người cảm ơn anh nhé”.
Lặng im giây lát, Đường Băng Vân mới lên tiếng: “Thu dọn đồ nhanh đi, thời gian của chúng ta không nhiều”.
Sau đó cô ấy gọi máy bay trực thăng. Nửa giờ sau, mấy chiếc trực thăng lần lượt hạ cánh và lấy đi toàn bộ bảo vật tại hiện trường. Bọn người Ngô Bình ngồi một chiếc trực thăng khác để bay về nước.
Hơn một giờ sau, trực thăng hạ cánh xuống một sân bay quân sự nhỏ ở tỉnh Biên Nam. Một đoàn xe tải chạy đến và chất mọi thứ lên máy bay vận tải.
Trong quá trình chuyển đồ cổ, Ngô Bình đã chọn được một nửa món đồ mình muốn. Tất cả những thứ anh chọn đều quý hiếm và đắt tiền, ước tính ít nhất cũng phải sáu, bảy tỷ.
Sau khi chất đồ xong, Đường Băng Vân nói: “Ngô Bình, anh đã vượt qua buổi kiểm tra thứ hai”.
Ngô Bình cười cười: “Có phải còn buổi kiểm tra thứ ba không?”
Đường Băng Vân không trả lời, chỉ bảo: “Sẽ có người của nhà họ Đường liên lạc với anh”.
Ngô Bình đáp: “Được. Tôi sẽ ở Biên Nam mấy ngày, không về cùng mọi người đâu. Về số đồ cổ mà tôi đã chọn, cảm phiền đưa đến nhà họ Đường ở Vân Kinh giúp tôi nhé”.
Nhà họ Đường là chuyên gia sưu tầm đồ cổ. Anh muốn nhờ Đường Thời Lộc giám định và định giá giúp mình.
Đường Băng Vân hỏi: “Anh muốn ở lại Biên Nam à? Cần giúp gì không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi hẹn gặp bạn thôi. Mọi người cứ đi trước”.
Đường Băng Vân như còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, chỉ đáp: “Được, vậy anh bảo trọng”.
Tiễn đám người Đường Băng Vân lên máy bay rồi, Ngô Bình quay lưng bước lên xe. Anh muốn đi gặp Tiết Thái Hổ một chuyến. Dù sao anh cũng có năng lực nhìn thấu, nếu không dùng nó để cược ngọc thì tiếc quá.
Chiếc xe này là một chiếc xe việt dã hạng sang mà Đường Băng Vân tặng cho anh. Nó hay xuất hiện trong các bộ phim bom tấn của Mễ và trị giá hơn chục triệu đồng, được trang bị động cơ Turbo sáu lít V10, mã lực mạnh, còn có đặc tính chống đạn, trọng lượng hơn năm tấn.
Có điều chiếc xe này rất khó lái. Ngô Bình lái được một lúc, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như lái xe tải. Vừa đi đường, anh vừa gọi điện cho Tiết Thái Hổ.
Lúc này, Tiết Thái Hổ đang rầu rĩ hút thuốc trên xô pha, lông mày nhăn tít lại. Có mấy thuộc hạ đứng trước mặt gã, ai cũng cúi gằm mặt, không khí nặng nề vô cùng.
“Ông Hổ đừng quá lo lắng. ‘Bàn Cổ’ của chúng ta nặng đến sáu tấn. Tên trộm Đinh Mặc ấy có giỏi đến mấy cũng không lấy đi nổi”, một thuộc hạ an ủi gã.
“Thứ mà siêu trộm Đinh Mặc đã muốn trộm thì không ai ngăn được”, Tiết Thái Hổ phiền muộn: “Ngay cả ‘kiếm Long Tuyền’ của nhà họ Bạch còn bị hắn trộm mất, các cậu nghĩ tôi sẽ ngăn cản được sao?”
Đúng lúc này, điện thoại gã reo lên. Tiết Thái Hổ bực dọc liếc nhìn màn hình điện thoại, rồi bỗng dưng bật dậy kêu lên: “Mình được cứu rồi!”
Gã vội vàng bắt máy, nói bằng giọng xu nịnh: “Cậu Ngô sao lại rỗi rãi gọi cho tôi thế này?”
Ngô Bình đáp: “Tôi đang trên đường đến gặp ông, khoảng hai giờ nữa sẽ đến nơi”.
Tiết Thái Hổ mừng rỡ vô cùng: “Tốt quá rồi! Tôi sẽ cử người đi đón cậu ngay!”
Ngô Bình trả lời: “Không cần đâu. Lần này tôi đến vì muốn sang nước Miến xem nguyên thạch. Ông rảnh chứ?”
“Nếu cậu muốn đi, tôi chắc chắn sẽ rảnh”, Tiết Thái Hổ cười toe toét: “Cậu Ngô à, tôi sẽ lập tức cho người chuẩn bị rượu để đón cậu ghé thăm”.
Gã vừa cúp máy, một thuộc hạ đã hỏi: “Ông Tiết à, ông muốn mời anh Ngô ra mặt ạ?”
Tiết Thái Hổ gật đầu: “Các cậu không biết đấy thôi, sau lưng cậu Ngô có cao nhân đấy! Nếu cậu Ngô chịu giúp tôi, một tên trộm cỏn con như Đinh Mặc chẳng đáng là gì cả”.
Đoạn, gã bảo: “Mau lấy chai rượu tốt nhất ra đây. Tôi phải tiếp đãi cậu Ngô thật long trọng”.
Chưa đầy hai giờ, xe của Ngô Bình đã tiến vào biệt thự của Tiết Thái Hổ. Gã đã đứng chờ ở cổng từ lâu. Ngô Bình vừa xuống xe, gã vội vã tiến ra nghênh đón: “Kính chào cậu Ngô!”
Ngô Bình xua tay: “Không cần khách sáo. Tôi đói rồi, ông chuẩn bị món ngon đi”.
Tiết Thái Hổ cười đáp: “Tôi đã chuẩn bị từ sớm rồi. Mời cậu vào!”
Dẫn Ngô Bình vào đến phòng khách, gã vừa ra lệnh, đủ loại món ăn và rượu ngon lập tức lần lượt được mang ra. Ngô Bình thật sự đói lắm rồi. Từ lúc làm nhiệm vụ đến giờ, anh chưa ăn gì cả, bụng đã đánh trống từ nãy giờ.
Càn quét bàn ăn một hồi, anh mới giảm tốc độ lại. Vừa uống rượu vừa dùng cơm, anh nói: “Ông Tiết này, hôm nay tôi sẽ trả ba tỷ mà tôi đã mượn ông”.
Tiết Thái Hổ ngây ra. Gã không định đòi ba tỷ mà Ngô Bình đã mượn, dù sao gã cũng là bên yếu thế, nếu Ngô Bình không trả thì gã cũng hết cách.
Nhưng Ngô Bình lại không lấy tiền của gã. Điều này khiến gã cảm thấy rất bất ngờ, trong lòng lại muôn phần kính phục anh. Dù sao thì người có thể giữ lời hứa như Ngô Bình quả thật không còn nhiều nữa.
Gã vội nói: “Cậu Ngô à, ba tỷ ấy, xem như tôi biếu cậu”.
Ngô Bình lau miệng: “Mượn thì phải trả, ông cứ nhận đi”. Anh chuyển khoản ngay ba tỷ cho Tiết Thái Hổ, vài phút sau tiền đã được chuyển đến.
Sau khi nhận được tin nhắn chuyển khoản, Tiết Thái Hổ toe toét cười: “Nếu cậu Ngô đã nói vậy thì tôi không khách sáo nữa”.
Dừng lại đôi chút, gã nói tiếp: “Cậu Ngô à, tôi gặp phải rắc rối, muốn nhờ cậu giúp đỡ”.
Ngô Bình tò mò: “Ông thì gặp rắc rối gì được? Chủ của ông trở mặt à?”
Tiết Thái Hổ vội vàng đáp: “Không phải chủ của tôi, là siêu trộm Đinh Mặc. Tên khốn này nói rằng trong vòng ba ngày nữa sẽ trộm đi ‘đá Bàn Cổ’, bảo vật gia truyền của tôi”.
Bình luận facebook