Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271-275
Chương 271: Cược lớn
Loáng cái Ngô Bình đã thắng mấy chục triệu, mọi người lập tức xúm lại rồi quan sát vòng quay.
“Đặt hẳn năm triệu, nếu thắng là được hơn trăm triệu đấy”.
“Nào có dễ thế, xác suất chỉ có một phần năm mươi thôi chứ mấy?”
Đinh Mặc cũng bị cuốn tới xem, hắn hiếu kỳ quan sát vòng xoay, chờ khi nó dừng lại thì quả cầu nhỏ đã lăn đúng vào ô mà Ngô Bình chọn.
Thấy thế, mọi người xung quanh đều hoan hô, nhân viên phục trách vòng xoay thì tái mặt, vội vàng gọi quản lý là một người đàn ông da đen mặc âu phục màu trắng.
Người đàn ông da đèn nhìn bàn đặt cược rồi cúi người nói với Ngô Bình: “Chúc mừng anh, phiền anh dừng lại nói chuyện vài câu được không ạ?”
Ngô Bình cau mày: “Gì thế? Thấy tôi thắng liên tục nên các người định không cho tôi chơi nữa à?”
Quản lý vội chối: “Anh cứ đùa, chỗ chúng tôi làm ăn kinh doanh, người đến đều là khách, làm gì có chuyện không cho khách chơi? Chỉ là giám đốc của chúng tôi muốn gặp anh một chút để kết giao bạn bè ạ”.
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Vận may của tôi đang đến nên không có thời gian kết giao bạn bè gì đâu, tôi phải chơi tiếp đây”.
Dứt lời, anh đập bụp 30 triệu thẻ đánh bạc lên bàn.
“Chơi thế này chán ngắt, đặt tất luôn đi”, chợt có một giọng nói vang lên, sau đó một người đàn ông ngoài 30 tuổi mặc đồ bản địa đi tới.
Người đàn ông da đen vội cúi xuống chào: “Sếp”.
Đó chính là giám đốc của sòng bạc, anh ta đi tới cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu bạn, cậu chơi lớn đi, nếu thắng là được cả tỷ đấy”.
“Thật không?”, Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Anh nói cũng có lý”.
Dứt lời, anh dốc hết thẻ đánh bạc lên bàn, tính cả số tiền mà nhà cái chưa trả thì tổng là 210 triệu.
Quản lý sòng bạc nhướn mày hỏi: “Anh chắc chưa?”
Ngô Bình: “Rồi, bắt đầu đi”.
Vòng quay xoay tròn, lần này Ngô Bình đặt luôn mà chưa tính toán gì nên đúng là chỉ trông chờ vào vận may.
Người giám đốc giơ tay lên gãi đầu, đây là một ám hiệu của họ, người ở phòng giám sát nhìn thấy xong thì bắt đầu ấn vào một cái nút bí mật ở dưới bàn để điều khiển kết quả cuối cùng của vòng xoay.
Tất cả người xem đều nín thở chờ kết quả, quả cầu quay chậm dần rồi chuẩn bị rơi vào một ô.
Đúng lúc này, Ngô Bình thi triển nhãn lực, quả bóng nhờ sức mạnh đó mà rơi đúng vào ô mà anh đặt.
Xung quanh im ắng mấy giây rồi ồ lên tiếng vỗ tay, ai ai cũng chúc mừng Ngô Bình.
Giám đốc sòng bạc đen mặt, rõ ràng mình đã dặn cấp dưới giở trò rồi mà sao Ngô Bình vẫn thắng được?
210 triệu mà gấp ba mươi lần lên thì là hơn sáu tỷ, sòng bạc có thể trả được khoản tiền lớn này, nhưng chắc chắn tướng quân Aung sẽ giết anh ta mất.
Giám đốc sòng bạc chỉ muốn bắt chết Ngô Bình cả trăm lần nhưng không dám, vì một khi danh tiếng của sòng bạc bị ảnh hưởng thì sẽ không có ai đến chơi nữa.
Đinh Mặc cười ha hả rồi vỗ vai Ngô Bình: “Đỉnh! Cậu chơi tiếp đi”.
Giám đốc sòng bạc vội nói: “Xin lỗi, hình như vòng quay có vấn đề rồi, tôi phải gọi người sửa đã”, dứt lời, anh ta vội vàng bỏ đi luôn.
Tiết Thái Hổ cũng đã chạy tới, mặt gã hớn hở rồi thì thầm với Ngô Bình: “Cậu chủ Ngô giỏi quá, tay giám đốc kia là em vợ của tướng quân Aung đấy, ngày trước hắn từng sỉ nhục tôi, vậy là coi như cậu đã trả thù cho tôi rồi”.
Ngô Bình không nhịn được nói: “Nhiều người dắc tội với ông quá nhỉ”.
Tiết Thái Hổ cười khì khì: “Toàn nhân vật tép riu thôi không đáng nhắc đến, sòng bạc thua hơn sáu tỷ, kiểu gì tướng quân Aung cũng tức điên người, khéo còn chạy đến bây giờ đấy”.
Ngô Bình: “Ông nghĩ tôi có nên lấy số tiền này không?”
Tiết Thái Hổ nói: “Dựa vào thực lực của chúng ta thì có thể lấy, nhưng tôi khuyên là không nên làm vậy. Để lát gặp Aung, tôi thử thương lượng với ông ta xem có thể bán cho mình kho nguyên thạch số một không”.
Quả nhiên vài phút sau, giám đốc sòng bạc đã quay lại, anh ta rất lịch sự nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, tướng quân của chúng tôi muốn gặp cậu để chúc mừng”.
Ngô Bình nói: “Tướng quân cầu kỳ quá!”
Giám đốc sòng bạc: “Tướng quân đang ở trên tầng, mời anh”.
Vì thế, Ngô Bình, Tiết Thái Hổ và Đinh Mặc đã đi theo người đó lên tầng 50.
Họ đi vào một căn nhà rất lớn và sang trọng, bên trong có cả bể bơi, đang có rất nhiều cô gái đẹp ngồi ở đó, da đen, da trắng, da vàng đủ cả, ai cũng rất quyến rũ.
Một người đàn ông ngồi trên sofa, ông ta chỉ mặc một cái quần đùi, còn thân trên để trần, nhìn dáng người của ông ta còn khoẻ khoắn hơn ối thanh niên. Hơn nữa, rõ ràng là tướng quân Aung có tu vi, dù chưa luyện ra được chân khí, nhưng cũng ở cảnh giới Lực rồi.
Thấy nhóm Tiết Thái Hổ đi vào, tướng quân Aung cười nói: “Tôi còn đang thắc mắc không biết là ai thắng nhiều tiền thế, ra là người của anh Tiết”.
Tiết Thái Hổ cười lớn nói: “Chúng tôi chỉ chơi cho vui thôi, trước đây tôi cũng từng thua nhiều ở sòng này mà. Vật đổi sao rời, thi thoảng gặp may cũng là chuyện bình thường”.
Tướng quân Aung vung tay lên, một người đẹp ngồi bên cạnh đã châm xì gà cho ông ta, ông ta hít một hơi rồi nói: “Anh Tiết, chúng ta đã hợp tác nhiều năm, có gì thì anh cứ nói thẳng, sao phải tìm người tới phá sòng của tôi thế?”
Tiết Thái Hổ nói: “Tướng quân quá lời rồi, sao tôi dám làm thế chứ? Chúng tôi chỉ chơi cho vui thôi, nhưng…”
Gã ngập ngừng rồi nói: “Cậu chủ Ngô đây có địa vị cao hơn tôi, cậu ấy đến là muốn mua nguyên thạch của ông”.
Tướng quân Aung cười nói: “Mua nguyên thạch? Tôi có, muốn mua bao nhiêu cũng được”.
Tiết Thái Hổ: “Cậu chủ Ngô muốn mua nguyên thạch cao cấp, nhưng tướng quân xưa nay không bán loại ấy, thật lòng mà tôi thì tôi luôn tiếc nuối”.
Tướng quân Aung híp mắt nói: “Muốn mua phỉ thuý cao cấp ư?”
Kho số một của tướng quân Aung toàn nguyên thạch tốt nhất, ông ta định giữ lại cho con cháu đời sau, vì thế chưa bao giờ bán cho ai.
Tiết Thái Hổ cười nói: “Hơn sáu tỷ này chúng tôi không lấy nữa, coi như bày tỏ thành ý, tướng quân thấy sao?”
Tướng quân Aung thoáng do dự, một người đàn ông cao hơn mét chín, da đen nhẻm, cơ bắp cuồn cuộn bước ra rồi lạnh giọng nói: “Ông không có tư cách ra điều kiện với tướng quân”.
Người này vừa bước ra là Tiết Thái Hổ đã tái mặt rồi nói với Ngô Bình: “Cậu chủ Ngô, đây là vệ sĩ của tướng quân Aung, tên là Sein”.
Ngô Bình liếc nhìn người đó thì thấy gã là cao thủ cảnh giới Thần, anh nói: “Tướng quân chưa nói gì, ai cho anh vô lễ vậy hả? Lui xuống!”
Sein nổi sung rồi bật người lên cao, sau đó dùng đầu gối húc mạnh vào ngực Ngô Bình, đây là võ Muay Thái, có uy lực rất mạnh.
Ngô Bình đứng yên tại chỗ rồi tung một quyền ra, anh dùng một chiêu thức của Ngũ Long Thánh Quyền, uy lực không hề kém cạnh.
Chương 272: Mất vợ, mất cả mạng
"Đoàng!"
Một tiếng nổ vang trời, không khí xung quanh như bị xé rách, Sein bị đánh bay ra xa mười mấy mét rồi rơi ùm xuống hồ. Một đám người vây xung quanh vội vã kéo gã lên. Sein bị thương rất nặng, lồng ngực lõm hẳn xuống, xương gãy cắm vào phổi, nếu không phẫu thuật ngay thì sẽ mất mạng.
Tướng quân Aung không khỏi nhổm người ngồi thẳng dậy, ông ta ra hiệu cho người đưa Sein xuống dưới. Sau đó ông ta nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt thăm dò, nói: "Hóa ra cậu Ngô đây cũng là một cao thủ võ lâm".
"Tôi có biết chút kungfu", Ngô Bình trả lời ngắn gọn.
Tướng quân Aung suy nghĩ một lát rồi nói: "Số nguyên thạch trong nhà kho số một, tôi cũng muốn bán đi. Thế này đi, sáng sớm mai hai vị hãy tới tìm tôi".
Tiết Thái Hổ mừng rỡ đáp: "Đa tạ tướng quân, chúng tôi chắc chắn sẽ tới đúng giờ".
Tướng quân Aung cười đáp: "Anh là đối tác làm ăn lớn nhất của tôi nên đương nhiên tôi phải nể mặt anh rồi".
Ngô Bình nãy giờ chăm chú quan sát tướng quân Aung, anh phát hiện trên đỉnh đầu ông ta có một ít khí đen, điều đó có nghĩa ông ta sắp chết rồi. Sau khi nhìn kỹ, anh phát hiện ông ta trúng phải một loại chất độc lạ. Chất độc này rất kỳ lạ, trước khi lượng chất độc trong máu đạt đến một liều lượng nhất định thì sẽ không phát tác, không có triệu chứng gì. Thế nhưng chất độc này một khi phát tác thì sẽ lập tức mất mạng.
Ngô Bình im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: "Đáng tiếc, đây là lần cuối cùng chúng tôi được hợp tác với tướng quân rồi".
Tướng quân Aung ngạc nhiên, hỏi: "Sao cậu lại nói vậy?"
Ngô Bình nhìn ông ta đáp: "Bởi vì ông sắp chết rồi".
Tướng quân Aung sững sờ, sau đó mặt sa sầm lại hỏi: "Cậu Ngô, cậu đang rủa tôi hay sao?"
Ngô Bình: "Có phải lòng bàn chân và lòng bàn tay ông rất nóng không?"
Tướng quân Aung nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Quả đúng vậy".
Ngô Bình lại hỏi tiếp: "Có phải ông có thể nghe thấy tiếng gió. Mà mỗi lần nghe thấy âm thanh đó là lại rùng mình ớn lạnh, cảm giác rất khó chịu không?"
Tướng quân Aung mặt đã biến sắc, đáp bằng giọng nghiêm trọng: "Đúng, hơn nữa tình trạng này ngày càng nghiêm trọng".
Ngô Bình: "Có phải lúc đi ngủ thì lại có cảm giác lâng lâng như trên mây, rất thoải mái không?"
Tướng quân Aung lại gật đầu: "Đúng vậy, sao cậu biết hay vậy?"
Ngô Bình đáp: "Bởi vì tôi cũng là bác sĩ, ông đã trúng phải một loại độc lạ chậm phát tác. Hơn nữa hiện giờ độc tính đã sắp phát tác rồi. Nội trong ba ngày nữa ông sẽ mất mạng".
Tướng quân Aung kinh ngạc: "Thật vậy sao?"
Ngô Bình: "Nếu ông không tin thì cứ chờ xem có chết thật không nhé".
Tướng quân Aung vẻ mặt biến đổi liên tục hết biểu cảm này sang biểu cảm khác. Ông ta bước về phía trước mấy bước, hành lễ với Ngô Bình rồi nói: "Cậu Ngô, nếu cậu đã nhận ra được tôi đang bị trúng độc thì liệu cậu có cách nào cứu được tôi không?"
Ngô Bình bình thản đáp: "Đương nhiên là cứu được. Nhưng kẻ đã hạ độc kia liệu có chịu tha cho ông không?"
Tướng quân Aung siết chặt nắm đấm đáp: "Tôi nhất định sẽ điều tra ra kẻ hại tôi!"
Ngô Bình nói tiếp: "Tôi nghĩ việc này tôi có thể giúp ông đấy".
Tướng quan Aung sáng mắt lên hỏi: Ồ? Cậu có cao kiến gì sao?"
Ngô Bình hỏi: "Sau khi tướng quân chết thì người được lợi lớn nhất sẽ là ai?"
Tướng quân Aung trầm tư suy nghĩ, sau đó vẻ mặt ông ta càng lúc càng khó coi, thậm chí còn bắt đầu nghiến răng căm hận. Tướng quân Aung giận dữ nói: "Lũ khốn nạn này, đúng là đáng chết!"
Ngô Bình hỏi: "Tướng quân biết là ai rồi sao?"
Tướng quân Aung huơ tay, ra hiệu cho tất cả những người khác rời khỏi đó. Ở đó chỉ còn lại ba người là ông ta và mấy người Ngô Bình.
Ngô Bình không khỏi thở dài. Có thể thấy giờ bên cạnh tướng quân Aung đã không còn ai có thể tin tưởng được nữa rồi.
Quả nhiên, tướng quân Aung nói: "Ba vị phu nhân của tôi và hai vệ sĩ thân cận là những người có quyền lực lớn nhất ngoài tôi ra. Tôi vô cùng tin tưởng bọn họ, cho nên một khi tôi chết thì những gì tôi có đều sẽ thuộc về họ".
Tiết Thái Hổ ho một tiếng cắt ngang rồi nói: "Tướng quân, có việc này tôi không biết có nên nói ra hay không".
Tướng quân Aung: "Đến nước này rồi thì còn lời nào mà tôi không nghe nổi nữa chứ, xin cứ nói".
Tiết Thái Hổ: "Tôi nghe nói nhị phu nhân và tam phu nhân của tướng quân vô cùng thân thiết với Sein và Liễu Tương, không biết chuyện này có phải thật không".
Vẻ mặt tướng quân Aung càng sa sầm lại, ông ta đáp: "Sein và Liễu Tương là hai vệ sĩ thân cận của tôi. Vậy mà bọn chúng dám tư tình với phu nhân của tôi sao?"
Ngô Bình: "Nếu không thì sao họ lại lập mưu ám hại tướng quân cơ chứ?"
Tướng quân Aung đấm mạnh xuống sô pha, quát lớn: "Người đâu!"
Năm người lính vai vác súng đi vào, đó là cận vệ của tướng quân Aung, cũng là những người đáng tin cậy nhất của ông ta lúc này.
Tướng quân Aung: "Gọi nhị phu nhân và tam phu nhân tới đây, cả Sein và Liễu Tương nữa, gọi hết đến đây!" Đúng rồi, đưa thêm một vài người qua đây, tôi có việc cần phân công".
"Vâng", những người lính kia nhận lệnh, lập tức đi thực hiện.
Đúng lúc này, Tiết Thái Hổ nhận được một cuộc điện thoại. Nghe điện thoại xong thì mặt ông ta biến sắc: "Cái gì? Trần Tung bị giết rồi sao?"
Nói chuyện điện thoại thêm vài câu rồi Tiết Thái Hổ cúp máy, mặt sầm lại nói: "Tướng quân, người của tôi bị Liễu Tương đánh chết rồi!"
Tướng quân Aung cau mày đáp: "Lát nữa cậu ta tới, tôi sẽ hỏi rõ ràng. Nếu cậu ta phản bội thì tôi sẽ giết không tha!"
Chỉ một lát sau, hai người phụ nữ xinh đẹp thướt tha đã đi tới. Một người chừng hai mươi tuổi, còn một người chừng hai bảy hai tám tuổi. Sau đó, Sein ban nãy bị thương cũng được khiêng lên.
Người đi sau cùng là một người đàn ông trông có vẻ rất nhanh nhẹn, chừng ba sáu ba bảy tuổi. Hắn ta không cao lắm, chừng khoảng một mét bảy nhưng từ hắn toát ra vẻ hung hãn.
Người này vừa xuất hiện là Ngô Bình nhận ra ngay, hắn ta là cao thủ Thần Thức. Hơn nữa, hắn ta còn luyện cả Đoàn Thể Thuận nên rất mạnh, mạnh hơn các cao thủ cảnh giới Thần thông thường rất nhiều.
Tiết Thái Hổ đứng bên cạnh nói: "Người này chính là Liễu Tương".
Ngô Bình gật đầu: "Quả là một cao thủ".
Liễu Tương mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tay không tấc sắt nhưng ánh mắt đầy bình tĩnh và kiên định. Hắn ta hỏi: "Tướng quân, tướng quân gọi chúng tôi tới có việc gì sao?"
Tướng quân Aung nhìn hắn ta chằm chằm, sẵng giọng hỏi: "Liễu Tương, tại sao cậu lại muốn phản bội tôi?"
Liễu Tương bình thản như không, đáp: "Tướng quân, tướng quân nói gì vậy? Tôi phản bội ngài khi nào? Ngài lại đi tin lời gièm pha của người ngoài sao?"
Tướng quân Aung cười lạnh: "Nếu không phản bội thì sao cậu lại đụng tới người phụ nữ của tôi?"
Nói rồi, ông ta nhìn về phía nhị phu nhân, chính là người phụ nữ hai bảy hai tám tuổi ban nãy.
Liễu Tương bình thản đáp: "Những chuyện không có chứng cứ thì không nên nói bừa".
Tướng quân Aung đột nhiên rút súng ra, chĩa về phía nhị phu nhân, nói: "Nếu cậu và cô ta không có quan hệ gì thì tôi sẽ bắn chết cô ta ngay tại chỗ, không biết cậu có cảm nghĩ thế nào?"
Tướng quân Aung vừa dứt lời, một viên bi thép bắn vào khẩu súng. Khẩu súng rơi xuống đất, rời ra từng mảnh.
Người vừa ra tay đương nhiên là Liễu Tương, hắn ta bước lên một bước, đằng đằng sát khí nói: "Aung, tôi vốn đã định cho ông chết trong yên bình. Nhưng giờ ông lại muốn đụng tới người phụ nữ của tôi, vậy thì không còn cách nào khác, tôi đành phải kết liễu ông".
Tướng quân Aung nổi trận lôi đình hô lớn: "Người đâu, mau bắt hắn laị!"
Thế nhưng đám cận vệ xung quanh không một tên nào nhúc nhích, bọn họ hoàn toàn không nghe theo lệnh.
Liễu Tương phẩy tay một cái, nói: "Tất cả quỳ xuống hết đi".
Đám cận vệ hơn một trăm tên ở đó đều lập tức quỳ xuống, vô cùng ngoan ngoãn.
Tướng quân Aung mặt trắng bệch ra, vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng cũng có cả sợ hãi. Tại sao cận vệ của ông ta lại nghe lời Liễu Tương cơ chứ?
Liễu Tương nhìn tướng quân Aung bằng ánh mắt thương hại, nói: "Aung, ông đã hưởng thụ nhiều năm như vậy, chết cũng được rồi. Niệm tình bằng hữu nhiều năm, tôi cho ông ba phút nói lời trăng trối".
Tướng quân Aung cười buồn bã: "Liễu Tương, đừng có quên. Ban đầu khi cậu bị kẻ thù truy sát, chính tôi đã cứu cậu".
Liễu Tương thản nhiên đáp: "Thế thì đã sao? Đứng trước lợi ích thì người thân tôi còn có thể giết, chứ đừng nói là người ngoài. Aung, đừng có lãng phí thời gian, mau nói lời trăng trối đi".
Ngô Bình đột nhiên lên tiếng: "Tướng quân Aung, đem tặng tôi toàn bộ số nguyên thạch trong nhà kho số một của ông thì tôi có thể giúp ông xoay chuyển tình thế".
Chương 273: Đảo ngược tình thế
Tướng quân Aung không hề do dự, lập tức đáp: "Được! Số nguyên thạch trong nhà kho số một của tôi tặng cho cậu hết. Xin cậu hãy giúp tôi!"
Ngô Bình nghe vậy liền đứng ra, anh nhìn Liễu Tương, nói: "Anh làm vậy đúng là trái với đạo lý làm người. Ngủ với vợ của chủ nhân mình, lại còn mưu đồ chiếm tài sản. Trên đời lại có những việc đê hèn như vậy sao?"
Liễu Tương cười lạnh, ánh mắt hắn như loài rắn độc đang đánh giá Ngô Bình: "Ranh con, tôi có thể nhận ra cậu có chút kungfu, nhưng cậu căn bản chưa biết tôi lợi hại đến mức nào. Trong tay tôi thì cậu sống không quá nổi ba giây!"
Ngô Bình cười đáp: "Vậy sao? Anh cho rằng luyện được vài chiêu Đoàn Thể Thuật là thành thiên hạ vô địch sao?"
Liễu Tương kinh ngạc: "Sao cậu biết tôi luyện Đoàn Thể Thuật?"
Ngô Bình: "Tôi còn biết anh luyện Đoàn Thể Thuật chủ yếu tập trung vào việc tăng cường sức mạnh. Tôi nói không sai chứ?"
Liễu Tương híp mắt lại đáp: "Đã biết vậy mà còn dám khiêu chiến với tôi. Cậu chết chắc rồi!"
"Đoàng!"
Mặt đất rung chuyển, Liễu Tương nhanh chóng di chuyển, lao rất nhanh về phía Ngô Bình. Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp tiếp đất thì Ngô Bình đã dịch chuyển ba thước, sau đó giơ chân đạp một cú nhanh như điện xẹt lại còn rất chuẩn, nhắm vào đầu hắn ta. Nhìn cảnh tượng này cứ như Liễu Tương đang lao tới để hứng đòn vậy.
Liễu Tương như một phản xạ có điều kiện lập tức đưa tay ôm đầu, muốn chắn đòn. Nhưng đúng lúc hai cùi chỏ của hắn vừa đưa lên che đầu thì đã để hở phần ngực. Ngô Bình lập tức chuyển hướng đòn đá, đạp thẳng vào lồng ngực hắn.
"Rắc rắc!"
Người có thể chất tráng kiện như Liễu Tương mà gãy cả xương lồng ngực, bay ra xa vài mét. Nhưng hắn còn chưa kịp tiếp đất thì Ngô Bình đã phi tới đó, trong nháy mắt tung ra ba cú đấm vào các vị trí trọng yếu trên cơ thể hắn.
"Bịch bịch bịch!"
Liễu Tương khoa trương kiêu ngạo ban nãy chưa đánh được đòn nào giờ đã nằm sõng soài trên mặt đất, đau đớn ôm lấy phần bụng. Nhưng đúng lúc này Liễu Tương để lộ ra sơ hở chết người là phần đầu. Ngô Bình lập tức nhận ra sơ hở, giáng một đòn chí mạng vào đầu hắn.
Liễu Tương thất khiếu chảy máu, mắt cũng đỏ ngàu tia máu, có thể co rút, sau đó nằm vật ra đất, tắt thở!
Sau khi đánh chết Liễu Tương, Ngô Bình đưa mắt quét qua đám người đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói: "Chắc các người đều được Liễu Tương hứa hẹn sẽ cho lợi lộc gì đó phải không? Nhưng giờ anh ta chết rồi, không thể cho các người thứ anh ta hứa hẹn nữa đâu. Tôi nghĩ giờ các người nên quay đầu tận trung với tướng quân Aung, như vậy thì mới có thể có cuộc sống tốt đẹp, tránh kết cục như Liễu Tương".
Tướng quân Aung rút súng ra, chĩa vào nhị phu nhân và tam phu nhân, bắn liền hai phát. Hai người phụ nữ tội nghiệp còn chưa kịp ho he câu nào đã bị bắn nát đầu, chết ngay tại chỗ.
Tướng quân Aung sẵn giọng quát: "Quỳ hết xuống!"
Một đám người vừa mất đi thủ lĩnh chẳng khác nào rắn không đầu. Đám cận vệ tạo phản lúc này vội vã quỳ sụp xuống.
Tướng quân Aung thở phào, thu lại súng, cúi đầu hành lễ với Ngô Bình: "Đa tạ cậu Ngô ra tay tương trợ!"
Ngô Bình cười đáp: "Tướng quân không cần khách sáo như vậy, mong ông sẽ giữ lời, giao cho tôi toàn bộ số nguyên thạch ở nhà kho số một".
Tướng quân Aung cười đáp: "Tôi nói lời sẽ giữ lấy lời. Thực ra số nguyên thạch đó giờ đã không còn ý nghĩa gì với tôi nữa, chẳng thà xử lý triệt để đi cho gọn". Lời tướng Aung nói là sự thật, mấy năm nay, ông ta đã dần chuyển hướng sang kinh doanh casino và cho vay nặng lãi.
Ngô Bình gật đầu: "Tướng quân cứ xử lý việc nhà trước, ngày mai chúng tôi sẽ lại tới".
Tướng quân Aung vội vã nói: "Cậu Ngô có thể ở lại đây được không?", ông ta lo sợ một khi Ngô Bình đi khỏi là đám phản binh kia sẽ nổi dậy, như vậy thì đúng là mạng ông ta cũng khó giữ.
Ngô Bình gật đầu đồng ý, sau đó ở lại đó cùng Đinh Mặc và Tiết Thái Hổ. Nhưng sau đó Tiết Thái Hổ rời đi một lát để xử lý việc hậu sự của Trần Tung.
Tướng quân Aung đổi hết những người hầu cận bên cạnh mình. Còn đám vệ binh tạo phản kia, mặc dù không trừng phạt nhưng ông ta cũng không dám dùng họ nữa.
Chỉ trong vòng một ngày, tướng quân Aung đã thay máu cho lực lượng vũ trang. Sau khi xong xuôi, ông ta mới có thể yên tâm để đi tới gặp Ngô Bình.
"Cậu Ngô, chất độc trong người tôi giờ cậu có thể giải giúp tôi không?", ông ta hỏi. Việc trị độc này vẫn phải nhờ Ngô Bình giúp sức, nếu không thì chờ đợi ông ta phía trước vẫn chỉ có cái chết mà thôi.
Ngô Bình bình thản đáp: "Việc giải độc thực ra cũng đơn giản, tôi giúp ông châm cứu trước, sau đó ba đến năm ngày là chất độc sẽ đào thải sạch".
Tướng quân Aung cũng là người thông minh. Ông ta biết nếu không giao hết số nguyên thạch trong nhà kho số một ra thì độc của ông ta sẽ không được giải nên vội vàng nói: "Vậy vất vả cho cậu Ngô rồi. Số tiền hơn bảy tỷ trước đó đương nhiên sẽ là quà cảm ơn cậu. Xin cậu nhận lấy".
Bảy tỷ rưỡi đó giờ ông ta đâu dám nuốt nữa, chỉ sợ chẳng may làm Ngô Bình phật ý thì mình sẽ mất mạng ngay. Hơn nữa Ngô Bình giết Liễu Tương một cách dễ dàng như vậy, cao thủ ở tầm đó, ông ta tuyệt đối không dám đắc tội.
Ngô Bình cũng không khách sáo, đáp: "Vậy xin cảm ơn tướng quân".
Lúc này, trời đã tối. Tiết Thái Hổ và đám thuộc hạ của ông ta thì đang ở dưới lầu còn Ngô Bình và Đinh Mặc thì đang ở trên lầu. Bọn họ đã hẹn sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành đi tới nhà kho số một.
Qua vài ngày ở cùng nhau, Đinh Mặc và Ngô Bình rất hợp tính nhau, lại còn có tư tưởng hết sức tương đồng nên hai người họ có cảm giác hận một nỗi không thể gặp đối phương sớm hơn.
Buổi tối, Ngô Bình gọi vài món ăn, vài bình rượu để hai người họ uống rượu chuyện trò.
Ngô Bình uống một ngụm rượu trắng, cảm thán: "Rượu ở đây thật là khó uống".
Đinh Mặc: "Rượu ngon khó tìm, sau này tôi sẽ mời cậu thưởng thức rượu ngon mà tôi cất giữ".
"Tôi có một người anh em cũng thích sưu tầm rượu từ thời cổ xưa, để hôm sau tôi đi chôm vài vò rượu của anh ấy, uống cùng anh đủ ba trăm chén mới thôi", Ngô Bình đáp.
Đinh Mặc sáng mắt lên hỏi: "Ồ? Người anh em của cậu cũng cất giữ rượu ngon sao? Vậy thì tốt quá rồi, sắp xếp thời gian đi rồi hai chúng ta gặp nhau, cùng thưởng rượu ngon".
Ngô Bình nhớ ra một chuyện, hỏi Đinh Mặc: "Anh Đinh, hình như anh cũng không còn nhỏ tuổi nữa đúng không?"
Đinh Mặc cười ha ha đáp: "Nhưng cũng chưa quá già, năm nay tôi bốn mươi hai".
Ngô Bình: "Mới bốn mươi hai tuổi đã trở thành cao thủ Tiên Thiên, quá giỏi".
Đinh Mặc đảo mắt đáp: "Thế nếu so với cậu thì chẳng phải tôi chỉ giống một bịch rác thôi sao? Cậu mới hơn hai mươi mà đã tu luyện được quyền ý. Không tới nửa năm nữa cậu cũng sẽ thành cao thủ Tiên Thiên thôI".
Ngô Bình: "Là do tôi gặp may thôi. Đến cảnh giới Tiên Thiên rồi thì tu luyện sẽ không còn nhanh như bây giờ nữa. Hơn nữa, khi nào tu luyện được tới cảnh giới Địa Tiên thì mới là thực sự có bản lĩnh".
"Địa Tiên sao?", Đinh Mặc khẽ thở dài: "Quả thực rất khó, không biết tôi có qua nổi ải đó không nữa".
Ngô Bình: "Khi nào anh đột phá cảnh giới Địa Tiên thì nhớ phải tìm tôi. Nói không chừng tôi có thể giúp anh".
Đinh Mặc cười đáp: "Quả là vậy, tôi cảm thấy cậu biết rất nhiều, lẽ nào là nhận được truyền thừa từ đời trước?"
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi đáp: "Không giấu được anh, tôi đã đọc được một số kiến thức ghi chép về nền văn minh cổ trước khi loài người có lịch sử".
Đinh Mặc sáng mắt lên hỏi: "Là nền văn minh trước thời kỳ Băng Tiền sao?"
Ngô Bình lắc đầu: "Có lẽ còn sớm hơn cả thời đó nữa".
Anh dùng tay vẽ lên bàn một ký hiệu phức tạp, nó không giống chữ viết mà phức tạp đến nỗi trông như một bức thư họa vậy.
Nhìn thấy hình vẽ này, Đinh Mặc sững sờ: "Tiên Văn!"
Ngô Bình: "Anh nhận ra nó sao?"
Đinh Mặc thở dài đáp: "Loại Tiên văn này đã thất truyền từ trước thời kỳ Băng Tiền rồi. Tôi cũng không hiểu ý nghĩa của nó, có điều đã từng thấy. Tiên văn này có lẽ thuộc về thời kỳ Tiên quốc".
"Tiên quốc?"
"Đúng vậy. Trước nền văn minh kỷ Băng Tiền có một nền văn minh mà việc tu chân hết sức phát triển. Có một vị tiền bối từng nói với tôi một giả thiết, anh ấy nói có thể trong thời kỳ đó Trái Đất là một hành tinh có nguồn năng lượng rất tốt để tu luyện. Sau này, khí hậu của Trái Đất có sự thay đổi lớn nên những bậc thầy tu luyện thi nhau rời khỏi đây, bỏ lại nơi này. Cho nên, những người bình thường còn ở lại Trái Đất khi đó được truyền thừa một số tri thức nên đã lấy đó làm nền tảng để xây dựng nên nền văn minh thời kỳ Băng Tiền".
Chương 274: Anh Hai và chú Ba
Ngô Bình gật đầu: "Hóa ra là vậy. Nói như vậy thì còn có một nền văn minh tu chân nữa ở bên ngoài Trái Đất sao?"
"Ai mà biết được cơ chứ. Có thể có, cũng có thể không, có thể đó chỉ là một giả thiết vô căn cứ mà thôi", Đinh Mặc mỉm cười nói tiếp: "Nào, cụng ly!"
Sau khi uống thêm một chầu rượu nữa, Đinh Mặc đột nhiên vỗ vai Ngô Bình nói: "Người anh em, cậu là người thú vị nhất mà tôi từng gặp. Tôi muốn kết nghĩa anh em với cậu, cậu có bằng lòng không?"
Ngô Bình cười đáp: "Một cao thủ Tiên Thiên như anh lại đi kết giao với một người mới tu luyện tới cảnh giới Thần, không sợ mất mặt hả?"
Đinh Mặc đảo mắt chán chường đáp: "Nếu cậu coi thường tôi thì thôi".
Ngô Bình cười lớn đáp: "Nhiều lời làm gì mất thời gian, muốn kết nghĩa thì triển luôn thôi, ta còn phải uống rượu mà".
Đinh Mặc cũng cười ha hả, hai người họ đi lên sân thượng, cầm nén hương hướng về phía vầng trăng vằng vặc trên cao bái thiên địa, nhật nguyệt. Sau đó lại quay về phía nhau, cúi đầu kết bái thành anh em. Đinh Mặc là anh, Ngô Bình là em.
"Đại ca".
Đinh Mặc: "Chú Ba, chú gọi sai rồi, anh là anh Hai mới phải chứ".
Ngô Bình ngẩn người hỏi lại: "Anh chỉ thích làm số hai thôi hả?"
Đinh Mặc giận dữ đá Ngô Bình một cái nhưng Ngô Bình đã nhanh chân né kịp. Đinh Mặc nói: "Chú mới là hàng loại hai, bên trên anh còn một đại ca nữa. Cho nên đương nhiên anh chỉ có thể làm anh Hai, còn chú là chú Ba".
Ngô Bình hạn hán lời đáp: "Này anh Hai, những người anh kết giao từ trước giờ em cũng phải đội lên đầu sao?"
Đinh Mặc cười đáp: "Nếu chú mà gặp đại ca thì chắc chắn sẽ thích anh ấy lắm. Anh ấy là người thú vị giống hệt chú vậy".
Ngô Bình bắt đầu thấy hứng thú: "Vậy sao? Rốt cuộc đại ca của chúng ta là ai vậy?"
Đinh Mặc: "Đại ca có tu vi cao hơn anh, đã tu luyện tới cảnh giới Địa Tiên rồi. Có điều hiện giờ đại ca vẫn đang tu luyện ở Côn Luân, không dễ xuất hiện đâu".
Ngô Bình nghe tới Côn Luân thì không khỏi tò mò hỏi: "Côn Luân đó rốt cuộc là nơi như thế nào vậy?"
Đinh Mặc đáp: "Đó là một trong số những không gian gấp khúc trên Trái Đất. Người ngoài gọi nó là Côn Luân còn người ở bên trong thường gọi nó là "Địa Tiên Giới".
Ngô Bình kinh ngạc: "Địa Tiên Giới? Vậy chắc chắn nơi đó phải vô cùng lớn nhỉ?"
Đinh Mặc gật đầu: "Đúng vậy, cực kỳ lớn, lớn hơn diện tích Trái Đất nhiều. Đó là di chỉ còn sót lại từ nền văn minh Tiên quốc. Có điều, anh cũng chưa từng tới đó, chỉ nghe đại ca nhắc tới vài lần".
Ngô Bình: "Đại ca đang tu luyện ở đó sao?"
"Đại ca là người của 'Ngọc Hư Cung' trong đó, là đệ tử chân truyền. Nghe nói anh ấy ở trong đó cũng thuộc hàng có địa vị".
Ngô Bình: "Nói như vậy thì ở trong đó hẳn phải có cả cao thủ đã tu luyện tới cảnh giới Thiên Tiên nhỉ?"
Đinh Mặc lắc đầu: "Sao có thể như vậy! Trên Trái Đất từ lâu đã không còn cao thủ nào tu luyện được tới mức đó rồi. Địa Tiên đã là một cảnh giới hết sức khó khăn, bên trong còn có bốn cảnh giới lớn, hai mươi cảnh giới nhỏ phải vượt qua. Khoảng cách giữa các cảnh giới lớn chênh lệch rất nhiều. Đại ca hiện giờ mới đang ở cảnh giới lớn thứ nhất".
Đinh Mặc lắc đầu: "Thực ra ở Địa Tiên Giới thì cao thủ ở bậc Nhân Tiên đã được coi là mạnh rồi. Còn ai tu luyện được tới Địa Tiên thì được coi là cao thủ hàng đầu. Sư đệ, với tố chất của chú tương lai chắc chắn sẽ nổi danh toàn Địa Tiên Giới".
Ngô Bình không khỏi háo hức trông chờ: "Không biết khi nào chúng ta mới được bước vào Địa Tiên Giới nhỉ!"
ĐInh Mặc: "Số lượng người trong đó không nhiều, chỉ có tu luyện tới cảnh giới Địa Tiên mới được phép vào. Người ở đó đều là thế hệ sau của các cao thủ Địa Tiên đời trước. Bọn họ cứ sinh sôi qua hàng triệu năm, số lượng giờ đã hơn một trăm nghìn người rồi".
Ngô Bình: "Theo lời ban nãy anh Hai nói thì trên Trái Đất vẫn còn những nơi khác tương tự như Côn Luân sao?"
"Đương nhiên rồi. Ngoài Côn Luân ra, ở Âu La Ba châu, Nam Á và Phi châu cũng có, Đông Doanh cũng có một khu vực nhỏ giống như vậy, gọi là "Nhẫn Giới".
Ngô Bình trầm tư: "Nói như vậy thì thế giới này quả thực vô cùng phức tạp".
Đinh Mặc: "Chú Ba không cần suy nghĩ nhiều làm gì, người bên trong đó sẽ không quản việc thế sự nên sự tồn tại của họ cũng không ảnh hưởng gì đến thế giới bên ngoài".
Ngô Bình: "Được vậy thì tốt".
Hai người họ đang uống rượu thì Tiết Thái Hổ quay lại, ông ta kính rượu Đinh Mặc và Ngô Bình.
Đinh Mặc không quan tâm đến ông ta, nhưng vì nể mặt Ngô Bình nên mới uống cùng vài chén.
Tiết Thái Hổ cảm thán: "Nếu lúc trước tôi nghe lời cậu chủ Ngô thì Trần Tung đã không chết".
Ngô Bình: "Số mệnh đã an bài như vậy rồi. Thái Hổ, ngày mai lấy được nguyên thạch ở nhà kho số một, ông giúp tôi vận chuyển tới nhà họ Đường ở Vân Kinh nhé".
Tiết Thái Hổ: "Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp đâu ra đấy".
Ông ta chớp chớp mắt, nói tiếp: "Cậu Ngô, ngoài tướng quân Aung ra, nước Miến còn tướng quân Dali và tướng quân Magee nữa. Trong tay họ cũng có không ít nguyên thạch, sau này chúng ta cũng nên tới chỗ họ bàn chuyện làm ăn".
Ngô Bình: "Không cần vội, lần này lấy được nguyên thạch của tướng quân Aung đã, những việc khác thì từ từ tính".
Tiết Thái Hổ gật đầu: "Được".
Tiết Thái Hổ tửu lượng khá kém, sau khi nốc hai bình rượu là phải có người khiêng mới về được phòng. Đến gần nửa đêm, Ngô Bình và Đinh Mặc lại đi đấu quyền, tiếp tục rèn giũa quyền ý. Khi đêm đã về khuya, anh bắt đầu luyện động tác thứ năm của Đoàn Thể Thuật cấp tám.
Điều thú vị là động tác thứ năm dường như có liên quan đến động tác thứ tư. Anh luyện hai động tác cùng lúc thì cảm thấy không quá khó. Mặc dù ban đầu cũng chóng mặt và đau nhức cơ thể nhưng rất nhanh sau anh đã thích ứng được.
Chỉ trong hai giờ đồng hồ, anh đã luyện hoàn chỉnh động tác thứ năm, hơn nữa còn có thể giữ động tác đó hơn một giờ đồng hồ.
Động tác này giống như động tác trước, như thể nó có khả năng dẫn một luồng sức mạnh vào trong cơ thể anh vậy.
Chẳng mấy chốc trời đã sáng. Ngô Bình luyện lại một lượt năm động tác Đoàn Thể Thuật đã học được. Cơ thể anh lúc này đã có một số thay đổi, các giác quan trở nên nhạy bén hơn trước, sức mạnh cũng tăng lên, tốc độ phản ứng nhanh hơn.
Vừa sáng sớm, tướng quân Aung đã tới gặp Ngô Bình, sau đó dẫn mấy người Ngô Bình đi tới nhà kho của ông ta. Trong trang viên rộng lớn, có tới năm nhà kho khác nhau từ số một đến số năm. Trong đó nguyên thạch trong nhà kho số một là quý giá nhất, đến ông trùm phỉ thúy như Tiết Thái Hổ cũng chưa từng được tận mắt nhìn thấy.
Tướng quân Aung đi tới trước nhà kho, cười nói: "Cậu Ngô, mỗi một khối nguyên thạch trong này đều do tôi đích thân chọn lựa. Mời cậu!"
Hai tên thuộc hạ của tướng Aung mở cửa nhà kho, đoàn người nối đuôi nhau đi vào. Nhà kho này không lớn, bên trong chủ yếu là nguyên thạch, khoảng hơn hai trăm khối. Khối nhỏ chỉ cỡ quả dưa hấu, khối lớn thì cao tới hai ba mét, những khối nguyên thạch được đặt khắp nơi trong nhà kho.
Ngoài ra còn có những khối đã bị cắt dở dang vì từng tham gia đấu giá trước đó, để lộ ra bên trong màu xanh đậm của phỉ thúy, mà đó không phải phỉ thúy băng chủng mà là thủy tinh chủng.
Tướng quân Aung nói: "Cậu Ngô, tất cả nguyên thạch trong kho này có giá trị không dưới ba mươi tỷ tệ, tôi xin tặng lại hết cho cậu".
Ngô Bình nhìn quanh, đáp: "Nguyên thạch được lắm".
Sau đó anh quay sang nói với Tiết Thái Hổ: "Bắt đầu vận chuyển đi".
Tiết Thái Hổ phất tay một cái, thuộc hạ của ông ta lập tức đẩy vào những chiếc xe nhỏ, chuyển dần toàn bộ số nguyên thạch ra bên ngoài rồi đóng gói vận chuyển tới sân bay. Những khối nguyên thạch này sẽ đi đường bay tới Vân Kinh.
Sau khi chuyển xong hàng trong kho, Ngô Bình nói: "Tướng quân, giờ tôi sẽ giải độc cho ông".
Quá trình giải độc cũng không có gì phức tạp, vẫn là phương pháp cũ. Sau khi châm cứu xong, Ngô Bình bảo tướng quân Aung đi ngâm nước thuốc. Trong lúc chờ ngâm thuốc, tướng quân Aung phái thuộc hạ tâm phúc đưa Ngô Bình và Tiết Thái Hổ đi chọn nguyên thạch ở các nhà kho khác nữa.
Sau khi xem toàn bộ số nguyên thạch ở các nhà kho còn lại của tướng Aung, Ngô Bình chi mười bảy tỷ, Tiết Thái Hổ cũng chi mười lăm tỷ, mua thêm rất nhiều nguyên thạch, thậm chí cả những khối nguyên thạch đã cắt dở và cả những khối ngọc tốt.
Chương 275: Đào kho báu ở hoang địa
Số nguyên thạch hai người họ mua được chia thành từng lô rồi vận chuyển ra sân bay. Trước mắt, chúng sẽ được chuyển tới Biên Nam - địa bàn của Tiết Thái Hổ.
Ngô Bình đã tính toán qua, số nguyên thạch anh mua với giá mười bảy tỷ có giá trị thực vào khoảng ba bốn chục tỷ tệ. Còn số nguyên thạch Tiết Thái Hổ mua cũng có giá trị lên tới gần ba chục tỷ, hai người họ đều kiếm được món hời lớn.
Khi máy bay vận chuyển đã cất cánh, Ngô Bình quay lại chỗ tướng quân Aung, tiếp tục giúp ông ta trị độc.
Hơn chín giờ tối, tướng quân Aung uống vài bát thuốc rồi lên giường tĩnh dưỡng. Ngô Bình dặn ông ta tiếp tục ngâm nước thuốc trong ba ngày tới thì độc tố sẽ được đào thải hoàn toàn.
Tướng quân Aung vô cùng cảm kích, sai người tiếp đãi mấy người Ngô Bình vô cùng chu đáo.
Đêm đó, Đinh Mặc và Ngô Bình đã bàn nhau sáng sớm hôm sau sẽ đi tới nơi phát hiện ra đá Bàn Cổ để xem xét một lượt.
Cũng trong đêm đó, Ngô Bình luyện thêm được động tác số sáu và số bảy. Hai động tác này anh tập liền một mạch. Trời đã hửng sáng nhưng Ngô Bình vẫn tranh thủ thời gian luyện tiếp động tác thứ tám.
Tám động tác tạo thành một nhóm, tám động tác đầu này cũng chính là nhóm động tác đầu tiên của Đoàn Thể Thuật cấp tám.
Điều ngạc nhiên là động tác thứ tám như thể là sự kết hợp và nâng cao của bảy động tác trước đó, khi kết hợp lại thì không quá khó. Chưa đến một tiếng đồng hồ, Ngô Bình đã luyện được rồi.
Tiếp đó, anh tập lại động tác của cả nhóm. Sau khi luyện thành công nhóm một, anh có cảm giác như sinh khí và sức mạnh đang tràn vào cơ thể mình, cải thiện thể chất, rèn giũa tinh thần anh.
Ngô Bình say mê luyện tập đến quên cả thời gian, chẳng mấy chốc mặt trời đã lên cao. Khi Đinh Mặc nhìn thấy anh thì không khỏi kinh ngạc: "Chú Ba, hình như chú có gì khác khác".
Ngô Bình cười hỏi: "Có gì khác vậy?"
Đinh Mặc nghĩ ngợi rồi đáp: "Từ khí chất của chú, anh cảm giác chú mới là cao thủ Tiên Thiên chứ không phải anh".
Ngô Bình: "Có lẽ là do em quá đẹp trai".
Đinh Mặc đảo mắt chán chường đáp: "Chuẩn bị đi, chúng ta cùng tới chỗ đó".
Chỗ đó chính là nơi phát hiện ra đá Bàn Cổ. Đinh Mặc nghi ngờ ở đó còn có những đồ vật thất lạc khác nên hai người họ chuẩn bị nhanh gọn rồi cùng nhau xuất phát.
Đi được hai phần ba quãng đường thì phải xuống xe đi bộ do đường khó đi. Hai người họ có tu vi cao nên đi bộ trong rừng sâu cũng nhanh như điện xẹt. Đi được hơn một tiếng thì đã tới địa điểm đó.
Đó là một vùng đất hoang, xung quanh toàn là núi non trùng điệp. Nơi đây sớm đã bị đào bới tan hoang, cây cối cũng chết sạch, bên dưới chỉ toàn là những cục đá vô giá trị.
Có thể nhận thấy nơi này đã bị người ta xới tung lên rồi, không thể còn lại nguyên thạch hay thứ gì có giá trị.
Hai người họ đứng trên một gò đất, nhìn cảnh tượng xung quanh mà ngẩn người.
Ngô Bình: "Anh Hai, muốn tìm thấy kho báu ở cái nơi quái quỷ này thì chẳng khác nào mò kim đáy bể".
Đinh Mặc cũng cau chặt mày lại đáp: "Thật không ngờ nó lại bị tàn phá đến mức này".
Ngô Bình mở mắt thấu thị, hiện giờ tầm nhìn của anh có thể nhìn xuyên qua lớp đất đá tới mười mấy mét nhưng độ sâu đó thì sớm đã bị kẻ khác bới lên cả rồi.
Sau khi đi một vòng quanh gò đất, Ngô Bình đột nhiên dừng lại lấy xẻng đào vị trí anh đang đứng thêm nửa mét nữa, sau đó lấy ra một khối đá to cỡ quả dưa ở chỗ đó.
Khối đá này không phải nguyên thạch nhưng dường như nó đang phong ấn thứ gì đó ở bên trong. Ngô Bình rút kiếm ra chém khối đá vỡ làm đôi. Bên trong là một khoảng rỗng chứa một ly rượu làm bằng kim loại gì đó. Thứ vật liệu làm ra chiếc ly này anh chưa từng thấy bao giờ, cũng không biết rốt cuộc nó là chất liệu gì.
Đinh Mặc cầm lấy ly rượu quan sát từ trên xuống dưới, mắt sáng lên: “Chú Ba, chú đỉnh thật. Đây có lẽ là ly rượu từ thời Tiên quốc”.
Ngô Bình: “Anh Hai, em nghe nói những di vật cổ như thế này rất có giá phải không?”
“Đương nhiên rồi, ví dụ như ly rượu này ít cũng phải có giá năm sáu trăm triệu tệ”.
Ngô Bình sững sờ: “Năm sáu trăm triệu tệ ư?”
Đinh Mặc gật đầu: “Đó là còn ít, nếu tham gia đấu giá thì còn được giá nữa”.
Ngô Bình nghe vậy thì vô cùng phấn chấn, thu lại ly rượu rồi tiếp tục tìm kiếm những khối đá như vậy. Nhưng tiếc là không tìm thấy được thứ gì tương tự.
Đã không tìm được thêm thứ gì mà còn mệt tới hoa mày chóng mặt, Ngô Bình quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi. Đinh Mặc thì lấy đồ ăn và nước uống ra.
Đinh Mặc: “Xem ra chuyến này không thu hoạch được nhiều”.
Ngô Bình nhai miếng thịt khô, đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Không vội, cứ tìm thêm vài ngày nữa”.
Theo anh thấy, cho dù không tìm được thứ gì quá giá trị nhưng nhặt nhạnh được mấy món đồ nho nhỏ như ly rượu này cũng không tồi. Dù gì nó cũng vô cùng có giá.
Có điều, Ngô Bình đã quá lạc quan. Hai ngày tiếp theo họ đào bới khắp nơi nhưng chẳng tìm được gì. Đến ngày thứ ba, Ngô Bình không làm nữa, nói: “Anh Hai, bỏ đi, chúng ta về”.
Đinh Mặc cũng đã mất tinh thần, đáp: “Vậy giải tán thôi”.
Hai người họ trên đường về phải đi qua một dòng sông. Lòng sông rất rộng, xung quanh có rất nhiều đá cuội. Lúc đi qua con sông này, Ngô Bình mở mắt thấu thị để quan sát xung quanh.
Vừa nhìn, anh bỗng giật mình. Anh phát hiện ở độ sâu hơn chục mét dưới chân anh đang đứng có rất nhiều khối đá bên trong đựng các loại pháp khí gì đó, cái to cái nhỏ.
Đinh Mặc hỏi: “Sao lại dừng lại?”
Ngô Bình: “Anh Hai, có thể gọi máy xúc tới đây không?”
Đinh Mặc gật đầu: “Được. Sao vậy? Chú tìm thấy gì sao?”
Ngô Bình gãi gãi mũi đáp: “Dòng sông này vắt qua toàn bộ khu vực đồi núi này. Anh nói xem, hàng triệu năm qua, có khi nào đá trên các ngọn đồi núi kia lăn xuống dưới này không?”
Đinh Mặc: “Có thể, nhưng khả năng không cao”.
Ngô Bình: “Cứ thử xem sao”.
Đinh Mặc gọi một cuộc điện thoại, vài tiếng sau một chiếc máy xúc lớn đã tới đó, bắt đầu đào ở vị trí Ngô Bình chỉ điểm
Trong lúc chờ đợi, Ngô Bình đi dọc bờ sông vừa đi vừa quan sát bên dưới thì phát hiện thêm ba vị trí cũng có loại đá như vậy.
Đào sâu mười mét ở vị trí đó rất tốn thời gian. Đến tận đêm khuya mới xong, Ngô Bình đích thân xuống dưới nhặt lấy khối đá trông rất giống những khối đá thông thường này.
Đinh Mặc đón lấy, đập vỡ khối đá. Lẫn trong lớp bụi là một quả cầu bằng kim loại to cỡ quả óc chó, trên mặt khắc phù văn, trông rất cổ xưa.
Đinh Mặc mắt sáng lên gọi Ngô Bình: “Chú Ba, mau lên đây!”
Ngô Bình không lên ngay mà vận chuyển tổng cộng ba mươi bảy khối đá lên mặt đất thì mới nhảy ra khỏi hố. Anh nhìn quả cầu kim loại, hỏi Đinh Mặc: “Anh Hai biết thứ quái quỷ này là gì không?”
Đinh Mặc lắc đầu: “Không biết, nhưng cảm giác nó không phải một món đồ tầm thường. Rất có thể đây là một loại pháp khí”.
Loáng cái Ngô Bình đã thắng mấy chục triệu, mọi người lập tức xúm lại rồi quan sát vòng quay.
“Đặt hẳn năm triệu, nếu thắng là được hơn trăm triệu đấy”.
“Nào có dễ thế, xác suất chỉ có một phần năm mươi thôi chứ mấy?”
Đinh Mặc cũng bị cuốn tới xem, hắn hiếu kỳ quan sát vòng xoay, chờ khi nó dừng lại thì quả cầu nhỏ đã lăn đúng vào ô mà Ngô Bình chọn.
Thấy thế, mọi người xung quanh đều hoan hô, nhân viên phục trách vòng xoay thì tái mặt, vội vàng gọi quản lý là một người đàn ông da đen mặc âu phục màu trắng.
Người đàn ông da đèn nhìn bàn đặt cược rồi cúi người nói với Ngô Bình: “Chúc mừng anh, phiền anh dừng lại nói chuyện vài câu được không ạ?”
Ngô Bình cau mày: “Gì thế? Thấy tôi thắng liên tục nên các người định không cho tôi chơi nữa à?”
Quản lý vội chối: “Anh cứ đùa, chỗ chúng tôi làm ăn kinh doanh, người đến đều là khách, làm gì có chuyện không cho khách chơi? Chỉ là giám đốc của chúng tôi muốn gặp anh một chút để kết giao bạn bè ạ”.
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Vận may của tôi đang đến nên không có thời gian kết giao bạn bè gì đâu, tôi phải chơi tiếp đây”.
Dứt lời, anh đập bụp 30 triệu thẻ đánh bạc lên bàn.
“Chơi thế này chán ngắt, đặt tất luôn đi”, chợt có một giọng nói vang lên, sau đó một người đàn ông ngoài 30 tuổi mặc đồ bản địa đi tới.
Người đàn ông da đen vội cúi xuống chào: “Sếp”.
Đó chính là giám đốc của sòng bạc, anh ta đi tới cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu bạn, cậu chơi lớn đi, nếu thắng là được cả tỷ đấy”.
“Thật không?”, Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Anh nói cũng có lý”.
Dứt lời, anh dốc hết thẻ đánh bạc lên bàn, tính cả số tiền mà nhà cái chưa trả thì tổng là 210 triệu.
Quản lý sòng bạc nhướn mày hỏi: “Anh chắc chưa?”
Ngô Bình: “Rồi, bắt đầu đi”.
Vòng quay xoay tròn, lần này Ngô Bình đặt luôn mà chưa tính toán gì nên đúng là chỉ trông chờ vào vận may.
Người giám đốc giơ tay lên gãi đầu, đây là một ám hiệu của họ, người ở phòng giám sát nhìn thấy xong thì bắt đầu ấn vào một cái nút bí mật ở dưới bàn để điều khiển kết quả cuối cùng của vòng xoay.
Tất cả người xem đều nín thở chờ kết quả, quả cầu quay chậm dần rồi chuẩn bị rơi vào một ô.
Đúng lúc này, Ngô Bình thi triển nhãn lực, quả bóng nhờ sức mạnh đó mà rơi đúng vào ô mà anh đặt.
Xung quanh im ắng mấy giây rồi ồ lên tiếng vỗ tay, ai ai cũng chúc mừng Ngô Bình.
Giám đốc sòng bạc đen mặt, rõ ràng mình đã dặn cấp dưới giở trò rồi mà sao Ngô Bình vẫn thắng được?
210 triệu mà gấp ba mươi lần lên thì là hơn sáu tỷ, sòng bạc có thể trả được khoản tiền lớn này, nhưng chắc chắn tướng quân Aung sẽ giết anh ta mất.
Giám đốc sòng bạc chỉ muốn bắt chết Ngô Bình cả trăm lần nhưng không dám, vì một khi danh tiếng của sòng bạc bị ảnh hưởng thì sẽ không có ai đến chơi nữa.
Đinh Mặc cười ha hả rồi vỗ vai Ngô Bình: “Đỉnh! Cậu chơi tiếp đi”.
Giám đốc sòng bạc vội nói: “Xin lỗi, hình như vòng quay có vấn đề rồi, tôi phải gọi người sửa đã”, dứt lời, anh ta vội vàng bỏ đi luôn.
Tiết Thái Hổ cũng đã chạy tới, mặt gã hớn hở rồi thì thầm với Ngô Bình: “Cậu chủ Ngô giỏi quá, tay giám đốc kia là em vợ của tướng quân Aung đấy, ngày trước hắn từng sỉ nhục tôi, vậy là coi như cậu đã trả thù cho tôi rồi”.
Ngô Bình không nhịn được nói: “Nhiều người dắc tội với ông quá nhỉ”.
Tiết Thái Hổ cười khì khì: “Toàn nhân vật tép riu thôi không đáng nhắc đến, sòng bạc thua hơn sáu tỷ, kiểu gì tướng quân Aung cũng tức điên người, khéo còn chạy đến bây giờ đấy”.
Ngô Bình: “Ông nghĩ tôi có nên lấy số tiền này không?”
Tiết Thái Hổ nói: “Dựa vào thực lực của chúng ta thì có thể lấy, nhưng tôi khuyên là không nên làm vậy. Để lát gặp Aung, tôi thử thương lượng với ông ta xem có thể bán cho mình kho nguyên thạch số một không”.
Quả nhiên vài phút sau, giám đốc sòng bạc đã quay lại, anh ta rất lịch sự nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, tướng quân của chúng tôi muốn gặp cậu để chúc mừng”.
Ngô Bình nói: “Tướng quân cầu kỳ quá!”
Giám đốc sòng bạc: “Tướng quân đang ở trên tầng, mời anh”.
Vì thế, Ngô Bình, Tiết Thái Hổ và Đinh Mặc đã đi theo người đó lên tầng 50.
Họ đi vào một căn nhà rất lớn và sang trọng, bên trong có cả bể bơi, đang có rất nhiều cô gái đẹp ngồi ở đó, da đen, da trắng, da vàng đủ cả, ai cũng rất quyến rũ.
Một người đàn ông ngồi trên sofa, ông ta chỉ mặc một cái quần đùi, còn thân trên để trần, nhìn dáng người của ông ta còn khoẻ khoắn hơn ối thanh niên. Hơn nữa, rõ ràng là tướng quân Aung có tu vi, dù chưa luyện ra được chân khí, nhưng cũng ở cảnh giới Lực rồi.
Thấy nhóm Tiết Thái Hổ đi vào, tướng quân Aung cười nói: “Tôi còn đang thắc mắc không biết là ai thắng nhiều tiền thế, ra là người của anh Tiết”.
Tiết Thái Hổ cười lớn nói: “Chúng tôi chỉ chơi cho vui thôi, trước đây tôi cũng từng thua nhiều ở sòng này mà. Vật đổi sao rời, thi thoảng gặp may cũng là chuyện bình thường”.
Tướng quân Aung vung tay lên, một người đẹp ngồi bên cạnh đã châm xì gà cho ông ta, ông ta hít một hơi rồi nói: “Anh Tiết, chúng ta đã hợp tác nhiều năm, có gì thì anh cứ nói thẳng, sao phải tìm người tới phá sòng của tôi thế?”
Tiết Thái Hổ nói: “Tướng quân quá lời rồi, sao tôi dám làm thế chứ? Chúng tôi chỉ chơi cho vui thôi, nhưng…”
Gã ngập ngừng rồi nói: “Cậu chủ Ngô đây có địa vị cao hơn tôi, cậu ấy đến là muốn mua nguyên thạch của ông”.
Tướng quân Aung cười nói: “Mua nguyên thạch? Tôi có, muốn mua bao nhiêu cũng được”.
Tiết Thái Hổ: “Cậu chủ Ngô muốn mua nguyên thạch cao cấp, nhưng tướng quân xưa nay không bán loại ấy, thật lòng mà tôi thì tôi luôn tiếc nuối”.
Tướng quân Aung híp mắt nói: “Muốn mua phỉ thuý cao cấp ư?”
Kho số một của tướng quân Aung toàn nguyên thạch tốt nhất, ông ta định giữ lại cho con cháu đời sau, vì thế chưa bao giờ bán cho ai.
Tiết Thái Hổ cười nói: “Hơn sáu tỷ này chúng tôi không lấy nữa, coi như bày tỏ thành ý, tướng quân thấy sao?”
Tướng quân Aung thoáng do dự, một người đàn ông cao hơn mét chín, da đen nhẻm, cơ bắp cuồn cuộn bước ra rồi lạnh giọng nói: “Ông không có tư cách ra điều kiện với tướng quân”.
Người này vừa bước ra là Tiết Thái Hổ đã tái mặt rồi nói với Ngô Bình: “Cậu chủ Ngô, đây là vệ sĩ của tướng quân Aung, tên là Sein”.
Ngô Bình liếc nhìn người đó thì thấy gã là cao thủ cảnh giới Thần, anh nói: “Tướng quân chưa nói gì, ai cho anh vô lễ vậy hả? Lui xuống!”
Sein nổi sung rồi bật người lên cao, sau đó dùng đầu gối húc mạnh vào ngực Ngô Bình, đây là võ Muay Thái, có uy lực rất mạnh.
Ngô Bình đứng yên tại chỗ rồi tung một quyền ra, anh dùng một chiêu thức của Ngũ Long Thánh Quyền, uy lực không hề kém cạnh.
Chương 272: Mất vợ, mất cả mạng
"Đoàng!"
Một tiếng nổ vang trời, không khí xung quanh như bị xé rách, Sein bị đánh bay ra xa mười mấy mét rồi rơi ùm xuống hồ. Một đám người vây xung quanh vội vã kéo gã lên. Sein bị thương rất nặng, lồng ngực lõm hẳn xuống, xương gãy cắm vào phổi, nếu không phẫu thuật ngay thì sẽ mất mạng.
Tướng quân Aung không khỏi nhổm người ngồi thẳng dậy, ông ta ra hiệu cho người đưa Sein xuống dưới. Sau đó ông ta nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt thăm dò, nói: "Hóa ra cậu Ngô đây cũng là một cao thủ võ lâm".
"Tôi có biết chút kungfu", Ngô Bình trả lời ngắn gọn.
Tướng quân Aung suy nghĩ một lát rồi nói: "Số nguyên thạch trong nhà kho số một, tôi cũng muốn bán đi. Thế này đi, sáng sớm mai hai vị hãy tới tìm tôi".
Tiết Thái Hổ mừng rỡ đáp: "Đa tạ tướng quân, chúng tôi chắc chắn sẽ tới đúng giờ".
Tướng quân Aung cười đáp: "Anh là đối tác làm ăn lớn nhất của tôi nên đương nhiên tôi phải nể mặt anh rồi".
Ngô Bình nãy giờ chăm chú quan sát tướng quân Aung, anh phát hiện trên đỉnh đầu ông ta có một ít khí đen, điều đó có nghĩa ông ta sắp chết rồi. Sau khi nhìn kỹ, anh phát hiện ông ta trúng phải một loại chất độc lạ. Chất độc này rất kỳ lạ, trước khi lượng chất độc trong máu đạt đến một liều lượng nhất định thì sẽ không phát tác, không có triệu chứng gì. Thế nhưng chất độc này một khi phát tác thì sẽ lập tức mất mạng.
Ngô Bình im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: "Đáng tiếc, đây là lần cuối cùng chúng tôi được hợp tác với tướng quân rồi".
Tướng quân Aung ngạc nhiên, hỏi: "Sao cậu lại nói vậy?"
Ngô Bình nhìn ông ta đáp: "Bởi vì ông sắp chết rồi".
Tướng quân Aung sững sờ, sau đó mặt sa sầm lại hỏi: "Cậu Ngô, cậu đang rủa tôi hay sao?"
Ngô Bình: "Có phải lòng bàn chân và lòng bàn tay ông rất nóng không?"
Tướng quân Aung nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Quả đúng vậy".
Ngô Bình lại hỏi tiếp: "Có phải ông có thể nghe thấy tiếng gió. Mà mỗi lần nghe thấy âm thanh đó là lại rùng mình ớn lạnh, cảm giác rất khó chịu không?"
Tướng quân Aung mặt đã biến sắc, đáp bằng giọng nghiêm trọng: "Đúng, hơn nữa tình trạng này ngày càng nghiêm trọng".
Ngô Bình: "Có phải lúc đi ngủ thì lại có cảm giác lâng lâng như trên mây, rất thoải mái không?"
Tướng quân Aung lại gật đầu: "Đúng vậy, sao cậu biết hay vậy?"
Ngô Bình đáp: "Bởi vì tôi cũng là bác sĩ, ông đã trúng phải một loại độc lạ chậm phát tác. Hơn nữa hiện giờ độc tính đã sắp phát tác rồi. Nội trong ba ngày nữa ông sẽ mất mạng".
Tướng quân Aung kinh ngạc: "Thật vậy sao?"
Ngô Bình: "Nếu ông không tin thì cứ chờ xem có chết thật không nhé".
Tướng quân Aung vẻ mặt biến đổi liên tục hết biểu cảm này sang biểu cảm khác. Ông ta bước về phía trước mấy bước, hành lễ với Ngô Bình rồi nói: "Cậu Ngô, nếu cậu đã nhận ra được tôi đang bị trúng độc thì liệu cậu có cách nào cứu được tôi không?"
Ngô Bình bình thản đáp: "Đương nhiên là cứu được. Nhưng kẻ đã hạ độc kia liệu có chịu tha cho ông không?"
Tướng quân Aung siết chặt nắm đấm đáp: "Tôi nhất định sẽ điều tra ra kẻ hại tôi!"
Ngô Bình nói tiếp: "Tôi nghĩ việc này tôi có thể giúp ông đấy".
Tướng quan Aung sáng mắt lên hỏi: Ồ? Cậu có cao kiến gì sao?"
Ngô Bình hỏi: "Sau khi tướng quân chết thì người được lợi lớn nhất sẽ là ai?"
Tướng quân Aung trầm tư suy nghĩ, sau đó vẻ mặt ông ta càng lúc càng khó coi, thậm chí còn bắt đầu nghiến răng căm hận. Tướng quân Aung giận dữ nói: "Lũ khốn nạn này, đúng là đáng chết!"
Ngô Bình hỏi: "Tướng quân biết là ai rồi sao?"
Tướng quân Aung huơ tay, ra hiệu cho tất cả những người khác rời khỏi đó. Ở đó chỉ còn lại ba người là ông ta và mấy người Ngô Bình.
Ngô Bình không khỏi thở dài. Có thể thấy giờ bên cạnh tướng quân Aung đã không còn ai có thể tin tưởng được nữa rồi.
Quả nhiên, tướng quân Aung nói: "Ba vị phu nhân của tôi và hai vệ sĩ thân cận là những người có quyền lực lớn nhất ngoài tôi ra. Tôi vô cùng tin tưởng bọn họ, cho nên một khi tôi chết thì những gì tôi có đều sẽ thuộc về họ".
Tiết Thái Hổ ho một tiếng cắt ngang rồi nói: "Tướng quân, có việc này tôi không biết có nên nói ra hay không".
Tướng quân Aung: "Đến nước này rồi thì còn lời nào mà tôi không nghe nổi nữa chứ, xin cứ nói".
Tiết Thái Hổ: "Tôi nghe nói nhị phu nhân và tam phu nhân của tướng quân vô cùng thân thiết với Sein và Liễu Tương, không biết chuyện này có phải thật không".
Vẻ mặt tướng quân Aung càng sa sầm lại, ông ta đáp: "Sein và Liễu Tương là hai vệ sĩ thân cận của tôi. Vậy mà bọn chúng dám tư tình với phu nhân của tôi sao?"
Ngô Bình: "Nếu không thì sao họ lại lập mưu ám hại tướng quân cơ chứ?"
Tướng quân Aung đấm mạnh xuống sô pha, quát lớn: "Người đâu!"
Năm người lính vai vác súng đi vào, đó là cận vệ của tướng quân Aung, cũng là những người đáng tin cậy nhất của ông ta lúc này.
Tướng quân Aung: "Gọi nhị phu nhân và tam phu nhân tới đây, cả Sein và Liễu Tương nữa, gọi hết đến đây!" Đúng rồi, đưa thêm một vài người qua đây, tôi có việc cần phân công".
"Vâng", những người lính kia nhận lệnh, lập tức đi thực hiện.
Đúng lúc này, Tiết Thái Hổ nhận được một cuộc điện thoại. Nghe điện thoại xong thì mặt ông ta biến sắc: "Cái gì? Trần Tung bị giết rồi sao?"
Nói chuyện điện thoại thêm vài câu rồi Tiết Thái Hổ cúp máy, mặt sầm lại nói: "Tướng quân, người của tôi bị Liễu Tương đánh chết rồi!"
Tướng quân Aung cau mày đáp: "Lát nữa cậu ta tới, tôi sẽ hỏi rõ ràng. Nếu cậu ta phản bội thì tôi sẽ giết không tha!"
Chỉ một lát sau, hai người phụ nữ xinh đẹp thướt tha đã đi tới. Một người chừng hai mươi tuổi, còn một người chừng hai bảy hai tám tuổi. Sau đó, Sein ban nãy bị thương cũng được khiêng lên.
Người đi sau cùng là một người đàn ông trông có vẻ rất nhanh nhẹn, chừng ba sáu ba bảy tuổi. Hắn ta không cao lắm, chừng khoảng một mét bảy nhưng từ hắn toát ra vẻ hung hãn.
Người này vừa xuất hiện là Ngô Bình nhận ra ngay, hắn ta là cao thủ Thần Thức. Hơn nữa, hắn ta còn luyện cả Đoàn Thể Thuận nên rất mạnh, mạnh hơn các cao thủ cảnh giới Thần thông thường rất nhiều.
Tiết Thái Hổ đứng bên cạnh nói: "Người này chính là Liễu Tương".
Ngô Bình gật đầu: "Quả là một cao thủ".
Liễu Tương mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tay không tấc sắt nhưng ánh mắt đầy bình tĩnh và kiên định. Hắn ta hỏi: "Tướng quân, tướng quân gọi chúng tôi tới có việc gì sao?"
Tướng quân Aung nhìn hắn ta chằm chằm, sẵng giọng hỏi: "Liễu Tương, tại sao cậu lại muốn phản bội tôi?"
Liễu Tương bình thản như không, đáp: "Tướng quân, tướng quân nói gì vậy? Tôi phản bội ngài khi nào? Ngài lại đi tin lời gièm pha của người ngoài sao?"
Tướng quân Aung cười lạnh: "Nếu không phản bội thì sao cậu lại đụng tới người phụ nữ của tôi?"
Nói rồi, ông ta nhìn về phía nhị phu nhân, chính là người phụ nữ hai bảy hai tám tuổi ban nãy.
Liễu Tương bình thản đáp: "Những chuyện không có chứng cứ thì không nên nói bừa".
Tướng quân Aung đột nhiên rút súng ra, chĩa về phía nhị phu nhân, nói: "Nếu cậu và cô ta không có quan hệ gì thì tôi sẽ bắn chết cô ta ngay tại chỗ, không biết cậu có cảm nghĩ thế nào?"
Tướng quân Aung vừa dứt lời, một viên bi thép bắn vào khẩu súng. Khẩu súng rơi xuống đất, rời ra từng mảnh.
Người vừa ra tay đương nhiên là Liễu Tương, hắn ta bước lên một bước, đằng đằng sát khí nói: "Aung, tôi vốn đã định cho ông chết trong yên bình. Nhưng giờ ông lại muốn đụng tới người phụ nữ của tôi, vậy thì không còn cách nào khác, tôi đành phải kết liễu ông".
Tướng quân Aung nổi trận lôi đình hô lớn: "Người đâu, mau bắt hắn laị!"
Thế nhưng đám cận vệ xung quanh không một tên nào nhúc nhích, bọn họ hoàn toàn không nghe theo lệnh.
Liễu Tương phẩy tay một cái, nói: "Tất cả quỳ xuống hết đi".
Đám cận vệ hơn một trăm tên ở đó đều lập tức quỳ xuống, vô cùng ngoan ngoãn.
Tướng quân Aung mặt trắng bệch ra, vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng cũng có cả sợ hãi. Tại sao cận vệ của ông ta lại nghe lời Liễu Tương cơ chứ?
Liễu Tương nhìn tướng quân Aung bằng ánh mắt thương hại, nói: "Aung, ông đã hưởng thụ nhiều năm như vậy, chết cũng được rồi. Niệm tình bằng hữu nhiều năm, tôi cho ông ba phút nói lời trăng trối".
Tướng quân Aung cười buồn bã: "Liễu Tương, đừng có quên. Ban đầu khi cậu bị kẻ thù truy sát, chính tôi đã cứu cậu".
Liễu Tương thản nhiên đáp: "Thế thì đã sao? Đứng trước lợi ích thì người thân tôi còn có thể giết, chứ đừng nói là người ngoài. Aung, đừng có lãng phí thời gian, mau nói lời trăng trối đi".
Ngô Bình đột nhiên lên tiếng: "Tướng quân Aung, đem tặng tôi toàn bộ số nguyên thạch trong nhà kho số một của ông thì tôi có thể giúp ông xoay chuyển tình thế".
Chương 273: Đảo ngược tình thế
Tướng quân Aung không hề do dự, lập tức đáp: "Được! Số nguyên thạch trong nhà kho số một của tôi tặng cho cậu hết. Xin cậu hãy giúp tôi!"
Ngô Bình nghe vậy liền đứng ra, anh nhìn Liễu Tương, nói: "Anh làm vậy đúng là trái với đạo lý làm người. Ngủ với vợ của chủ nhân mình, lại còn mưu đồ chiếm tài sản. Trên đời lại có những việc đê hèn như vậy sao?"
Liễu Tương cười lạnh, ánh mắt hắn như loài rắn độc đang đánh giá Ngô Bình: "Ranh con, tôi có thể nhận ra cậu có chút kungfu, nhưng cậu căn bản chưa biết tôi lợi hại đến mức nào. Trong tay tôi thì cậu sống không quá nổi ba giây!"
Ngô Bình cười đáp: "Vậy sao? Anh cho rằng luyện được vài chiêu Đoàn Thể Thuật là thành thiên hạ vô địch sao?"
Liễu Tương kinh ngạc: "Sao cậu biết tôi luyện Đoàn Thể Thuật?"
Ngô Bình: "Tôi còn biết anh luyện Đoàn Thể Thuật chủ yếu tập trung vào việc tăng cường sức mạnh. Tôi nói không sai chứ?"
Liễu Tương híp mắt lại đáp: "Đã biết vậy mà còn dám khiêu chiến với tôi. Cậu chết chắc rồi!"
"Đoàng!"
Mặt đất rung chuyển, Liễu Tương nhanh chóng di chuyển, lao rất nhanh về phía Ngô Bình. Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp tiếp đất thì Ngô Bình đã dịch chuyển ba thước, sau đó giơ chân đạp một cú nhanh như điện xẹt lại còn rất chuẩn, nhắm vào đầu hắn ta. Nhìn cảnh tượng này cứ như Liễu Tương đang lao tới để hứng đòn vậy.
Liễu Tương như một phản xạ có điều kiện lập tức đưa tay ôm đầu, muốn chắn đòn. Nhưng đúng lúc hai cùi chỏ của hắn vừa đưa lên che đầu thì đã để hở phần ngực. Ngô Bình lập tức chuyển hướng đòn đá, đạp thẳng vào lồng ngực hắn.
"Rắc rắc!"
Người có thể chất tráng kiện như Liễu Tương mà gãy cả xương lồng ngực, bay ra xa vài mét. Nhưng hắn còn chưa kịp tiếp đất thì Ngô Bình đã phi tới đó, trong nháy mắt tung ra ba cú đấm vào các vị trí trọng yếu trên cơ thể hắn.
"Bịch bịch bịch!"
Liễu Tương khoa trương kiêu ngạo ban nãy chưa đánh được đòn nào giờ đã nằm sõng soài trên mặt đất, đau đớn ôm lấy phần bụng. Nhưng đúng lúc này Liễu Tương để lộ ra sơ hở chết người là phần đầu. Ngô Bình lập tức nhận ra sơ hở, giáng một đòn chí mạng vào đầu hắn.
Liễu Tương thất khiếu chảy máu, mắt cũng đỏ ngàu tia máu, có thể co rút, sau đó nằm vật ra đất, tắt thở!
Sau khi đánh chết Liễu Tương, Ngô Bình đưa mắt quét qua đám người đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói: "Chắc các người đều được Liễu Tương hứa hẹn sẽ cho lợi lộc gì đó phải không? Nhưng giờ anh ta chết rồi, không thể cho các người thứ anh ta hứa hẹn nữa đâu. Tôi nghĩ giờ các người nên quay đầu tận trung với tướng quân Aung, như vậy thì mới có thể có cuộc sống tốt đẹp, tránh kết cục như Liễu Tương".
Tướng quân Aung rút súng ra, chĩa vào nhị phu nhân và tam phu nhân, bắn liền hai phát. Hai người phụ nữ tội nghiệp còn chưa kịp ho he câu nào đã bị bắn nát đầu, chết ngay tại chỗ.
Tướng quân Aung sẵn giọng quát: "Quỳ hết xuống!"
Một đám người vừa mất đi thủ lĩnh chẳng khác nào rắn không đầu. Đám cận vệ tạo phản lúc này vội vã quỳ sụp xuống.
Tướng quân Aung thở phào, thu lại súng, cúi đầu hành lễ với Ngô Bình: "Đa tạ cậu Ngô ra tay tương trợ!"
Ngô Bình cười đáp: "Tướng quân không cần khách sáo như vậy, mong ông sẽ giữ lời, giao cho tôi toàn bộ số nguyên thạch ở nhà kho số một".
Tướng quân Aung cười đáp: "Tôi nói lời sẽ giữ lấy lời. Thực ra số nguyên thạch đó giờ đã không còn ý nghĩa gì với tôi nữa, chẳng thà xử lý triệt để đi cho gọn". Lời tướng Aung nói là sự thật, mấy năm nay, ông ta đã dần chuyển hướng sang kinh doanh casino và cho vay nặng lãi.
Ngô Bình gật đầu: "Tướng quân cứ xử lý việc nhà trước, ngày mai chúng tôi sẽ lại tới".
Tướng quân Aung vội vã nói: "Cậu Ngô có thể ở lại đây được không?", ông ta lo sợ một khi Ngô Bình đi khỏi là đám phản binh kia sẽ nổi dậy, như vậy thì đúng là mạng ông ta cũng khó giữ.
Ngô Bình gật đầu đồng ý, sau đó ở lại đó cùng Đinh Mặc và Tiết Thái Hổ. Nhưng sau đó Tiết Thái Hổ rời đi một lát để xử lý việc hậu sự của Trần Tung.
Tướng quân Aung đổi hết những người hầu cận bên cạnh mình. Còn đám vệ binh tạo phản kia, mặc dù không trừng phạt nhưng ông ta cũng không dám dùng họ nữa.
Chỉ trong vòng một ngày, tướng quân Aung đã thay máu cho lực lượng vũ trang. Sau khi xong xuôi, ông ta mới có thể yên tâm để đi tới gặp Ngô Bình.
"Cậu Ngô, chất độc trong người tôi giờ cậu có thể giải giúp tôi không?", ông ta hỏi. Việc trị độc này vẫn phải nhờ Ngô Bình giúp sức, nếu không thì chờ đợi ông ta phía trước vẫn chỉ có cái chết mà thôi.
Ngô Bình bình thản đáp: "Việc giải độc thực ra cũng đơn giản, tôi giúp ông châm cứu trước, sau đó ba đến năm ngày là chất độc sẽ đào thải sạch".
Tướng quân Aung cũng là người thông minh. Ông ta biết nếu không giao hết số nguyên thạch trong nhà kho số một ra thì độc của ông ta sẽ không được giải nên vội vàng nói: "Vậy vất vả cho cậu Ngô rồi. Số tiền hơn bảy tỷ trước đó đương nhiên sẽ là quà cảm ơn cậu. Xin cậu nhận lấy".
Bảy tỷ rưỡi đó giờ ông ta đâu dám nuốt nữa, chỉ sợ chẳng may làm Ngô Bình phật ý thì mình sẽ mất mạng ngay. Hơn nữa Ngô Bình giết Liễu Tương một cách dễ dàng như vậy, cao thủ ở tầm đó, ông ta tuyệt đối không dám đắc tội.
Ngô Bình cũng không khách sáo, đáp: "Vậy xin cảm ơn tướng quân".
Lúc này, trời đã tối. Tiết Thái Hổ và đám thuộc hạ của ông ta thì đang ở dưới lầu còn Ngô Bình và Đinh Mặc thì đang ở trên lầu. Bọn họ đã hẹn sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành đi tới nhà kho số một.
Qua vài ngày ở cùng nhau, Đinh Mặc và Ngô Bình rất hợp tính nhau, lại còn có tư tưởng hết sức tương đồng nên hai người họ có cảm giác hận một nỗi không thể gặp đối phương sớm hơn.
Buổi tối, Ngô Bình gọi vài món ăn, vài bình rượu để hai người họ uống rượu chuyện trò.
Ngô Bình uống một ngụm rượu trắng, cảm thán: "Rượu ở đây thật là khó uống".
Đinh Mặc: "Rượu ngon khó tìm, sau này tôi sẽ mời cậu thưởng thức rượu ngon mà tôi cất giữ".
"Tôi có một người anh em cũng thích sưu tầm rượu từ thời cổ xưa, để hôm sau tôi đi chôm vài vò rượu của anh ấy, uống cùng anh đủ ba trăm chén mới thôi", Ngô Bình đáp.
Đinh Mặc sáng mắt lên hỏi: "Ồ? Người anh em của cậu cũng cất giữ rượu ngon sao? Vậy thì tốt quá rồi, sắp xếp thời gian đi rồi hai chúng ta gặp nhau, cùng thưởng rượu ngon".
Ngô Bình nhớ ra một chuyện, hỏi Đinh Mặc: "Anh Đinh, hình như anh cũng không còn nhỏ tuổi nữa đúng không?"
Đinh Mặc cười ha ha đáp: "Nhưng cũng chưa quá già, năm nay tôi bốn mươi hai".
Ngô Bình: "Mới bốn mươi hai tuổi đã trở thành cao thủ Tiên Thiên, quá giỏi".
Đinh Mặc đảo mắt đáp: "Thế nếu so với cậu thì chẳng phải tôi chỉ giống một bịch rác thôi sao? Cậu mới hơn hai mươi mà đã tu luyện được quyền ý. Không tới nửa năm nữa cậu cũng sẽ thành cao thủ Tiên Thiên thôI".
Ngô Bình: "Là do tôi gặp may thôi. Đến cảnh giới Tiên Thiên rồi thì tu luyện sẽ không còn nhanh như bây giờ nữa. Hơn nữa, khi nào tu luyện được tới cảnh giới Địa Tiên thì mới là thực sự có bản lĩnh".
"Địa Tiên sao?", Đinh Mặc khẽ thở dài: "Quả thực rất khó, không biết tôi có qua nổi ải đó không nữa".
Ngô Bình: "Khi nào anh đột phá cảnh giới Địa Tiên thì nhớ phải tìm tôi. Nói không chừng tôi có thể giúp anh".
Đinh Mặc cười đáp: "Quả là vậy, tôi cảm thấy cậu biết rất nhiều, lẽ nào là nhận được truyền thừa từ đời trước?"
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi đáp: "Không giấu được anh, tôi đã đọc được một số kiến thức ghi chép về nền văn minh cổ trước khi loài người có lịch sử".
Đinh Mặc sáng mắt lên hỏi: "Là nền văn minh trước thời kỳ Băng Tiền sao?"
Ngô Bình lắc đầu: "Có lẽ còn sớm hơn cả thời đó nữa".
Anh dùng tay vẽ lên bàn một ký hiệu phức tạp, nó không giống chữ viết mà phức tạp đến nỗi trông như một bức thư họa vậy.
Nhìn thấy hình vẽ này, Đinh Mặc sững sờ: "Tiên Văn!"
Ngô Bình: "Anh nhận ra nó sao?"
Đinh Mặc thở dài đáp: "Loại Tiên văn này đã thất truyền từ trước thời kỳ Băng Tiền rồi. Tôi cũng không hiểu ý nghĩa của nó, có điều đã từng thấy. Tiên văn này có lẽ thuộc về thời kỳ Tiên quốc".
"Tiên quốc?"
"Đúng vậy. Trước nền văn minh kỷ Băng Tiền có một nền văn minh mà việc tu chân hết sức phát triển. Có một vị tiền bối từng nói với tôi một giả thiết, anh ấy nói có thể trong thời kỳ đó Trái Đất là một hành tinh có nguồn năng lượng rất tốt để tu luyện. Sau này, khí hậu của Trái Đất có sự thay đổi lớn nên những bậc thầy tu luyện thi nhau rời khỏi đây, bỏ lại nơi này. Cho nên, những người bình thường còn ở lại Trái Đất khi đó được truyền thừa một số tri thức nên đã lấy đó làm nền tảng để xây dựng nên nền văn minh thời kỳ Băng Tiền".
Chương 274: Anh Hai và chú Ba
Ngô Bình gật đầu: "Hóa ra là vậy. Nói như vậy thì còn có một nền văn minh tu chân nữa ở bên ngoài Trái Đất sao?"
"Ai mà biết được cơ chứ. Có thể có, cũng có thể không, có thể đó chỉ là một giả thiết vô căn cứ mà thôi", Đinh Mặc mỉm cười nói tiếp: "Nào, cụng ly!"
Sau khi uống thêm một chầu rượu nữa, Đinh Mặc đột nhiên vỗ vai Ngô Bình nói: "Người anh em, cậu là người thú vị nhất mà tôi từng gặp. Tôi muốn kết nghĩa anh em với cậu, cậu có bằng lòng không?"
Ngô Bình cười đáp: "Một cao thủ Tiên Thiên như anh lại đi kết giao với một người mới tu luyện tới cảnh giới Thần, không sợ mất mặt hả?"
Đinh Mặc đảo mắt chán chường đáp: "Nếu cậu coi thường tôi thì thôi".
Ngô Bình cười lớn đáp: "Nhiều lời làm gì mất thời gian, muốn kết nghĩa thì triển luôn thôi, ta còn phải uống rượu mà".
Đinh Mặc cũng cười ha hả, hai người họ đi lên sân thượng, cầm nén hương hướng về phía vầng trăng vằng vặc trên cao bái thiên địa, nhật nguyệt. Sau đó lại quay về phía nhau, cúi đầu kết bái thành anh em. Đinh Mặc là anh, Ngô Bình là em.
"Đại ca".
Đinh Mặc: "Chú Ba, chú gọi sai rồi, anh là anh Hai mới phải chứ".
Ngô Bình ngẩn người hỏi lại: "Anh chỉ thích làm số hai thôi hả?"
Đinh Mặc giận dữ đá Ngô Bình một cái nhưng Ngô Bình đã nhanh chân né kịp. Đinh Mặc nói: "Chú mới là hàng loại hai, bên trên anh còn một đại ca nữa. Cho nên đương nhiên anh chỉ có thể làm anh Hai, còn chú là chú Ba".
Ngô Bình hạn hán lời đáp: "Này anh Hai, những người anh kết giao từ trước giờ em cũng phải đội lên đầu sao?"
Đinh Mặc cười đáp: "Nếu chú mà gặp đại ca thì chắc chắn sẽ thích anh ấy lắm. Anh ấy là người thú vị giống hệt chú vậy".
Ngô Bình bắt đầu thấy hứng thú: "Vậy sao? Rốt cuộc đại ca của chúng ta là ai vậy?"
Đinh Mặc: "Đại ca có tu vi cao hơn anh, đã tu luyện tới cảnh giới Địa Tiên rồi. Có điều hiện giờ đại ca vẫn đang tu luyện ở Côn Luân, không dễ xuất hiện đâu".
Ngô Bình nghe tới Côn Luân thì không khỏi tò mò hỏi: "Côn Luân đó rốt cuộc là nơi như thế nào vậy?"
Đinh Mặc đáp: "Đó là một trong số những không gian gấp khúc trên Trái Đất. Người ngoài gọi nó là Côn Luân còn người ở bên trong thường gọi nó là "Địa Tiên Giới".
Ngô Bình kinh ngạc: "Địa Tiên Giới? Vậy chắc chắn nơi đó phải vô cùng lớn nhỉ?"
Đinh Mặc gật đầu: "Đúng vậy, cực kỳ lớn, lớn hơn diện tích Trái Đất nhiều. Đó là di chỉ còn sót lại từ nền văn minh Tiên quốc. Có điều, anh cũng chưa từng tới đó, chỉ nghe đại ca nhắc tới vài lần".
Ngô Bình: "Đại ca đang tu luyện ở đó sao?"
"Đại ca là người của 'Ngọc Hư Cung' trong đó, là đệ tử chân truyền. Nghe nói anh ấy ở trong đó cũng thuộc hàng có địa vị".
Ngô Bình: "Nói như vậy thì ở trong đó hẳn phải có cả cao thủ đã tu luyện tới cảnh giới Thiên Tiên nhỉ?"
Đinh Mặc lắc đầu: "Sao có thể như vậy! Trên Trái Đất từ lâu đã không còn cao thủ nào tu luyện được tới mức đó rồi. Địa Tiên đã là một cảnh giới hết sức khó khăn, bên trong còn có bốn cảnh giới lớn, hai mươi cảnh giới nhỏ phải vượt qua. Khoảng cách giữa các cảnh giới lớn chênh lệch rất nhiều. Đại ca hiện giờ mới đang ở cảnh giới lớn thứ nhất".
Đinh Mặc lắc đầu: "Thực ra ở Địa Tiên Giới thì cao thủ ở bậc Nhân Tiên đã được coi là mạnh rồi. Còn ai tu luyện được tới Địa Tiên thì được coi là cao thủ hàng đầu. Sư đệ, với tố chất của chú tương lai chắc chắn sẽ nổi danh toàn Địa Tiên Giới".
Ngô Bình không khỏi háo hức trông chờ: "Không biết khi nào chúng ta mới được bước vào Địa Tiên Giới nhỉ!"
ĐInh Mặc: "Số lượng người trong đó không nhiều, chỉ có tu luyện tới cảnh giới Địa Tiên mới được phép vào. Người ở đó đều là thế hệ sau của các cao thủ Địa Tiên đời trước. Bọn họ cứ sinh sôi qua hàng triệu năm, số lượng giờ đã hơn một trăm nghìn người rồi".
Ngô Bình: "Theo lời ban nãy anh Hai nói thì trên Trái Đất vẫn còn những nơi khác tương tự như Côn Luân sao?"
"Đương nhiên rồi. Ngoài Côn Luân ra, ở Âu La Ba châu, Nam Á và Phi châu cũng có, Đông Doanh cũng có một khu vực nhỏ giống như vậy, gọi là "Nhẫn Giới".
Ngô Bình trầm tư: "Nói như vậy thì thế giới này quả thực vô cùng phức tạp".
Đinh Mặc: "Chú Ba không cần suy nghĩ nhiều làm gì, người bên trong đó sẽ không quản việc thế sự nên sự tồn tại của họ cũng không ảnh hưởng gì đến thế giới bên ngoài".
Ngô Bình: "Được vậy thì tốt".
Hai người họ đang uống rượu thì Tiết Thái Hổ quay lại, ông ta kính rượu Đinh Mặc và Ngô Bình.
Đinh Mặc không quan tâm đến ông ta, nhưng vì nể mặt Ngô Bình nên mới uống cùng vài chén.
Tiết Thái Hổ cảm thán: "Nếu lúc trước tôi nghe lời cậu chủ Ngô thì Trần Tung đã không chết".
Ngô Bình: "Số mệnh đã an bài như vậy rồi. Thái Hổ, ngày mai lấy được nguyên thạch ở nhà kho số một, ông giúp tôi vận chuyển tới nhà họ Đường ở Vân Kinh nhé".
Tiết Thái Hổ: "Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp đâu ra đấy".
Ông ta chớp chớp mắt, nói tiếp: "Cậu Ngô, ngoài tướng quân Aung ra, nước Miến còn tướng quân Dali và tướng quân Magee nữa. Trong tay họ cũng có không ít nguyên thạch, sau này chúng ta cũng nên tới chỗ họ bàn chuyện làm ăn".
Ngô Bình: "Không cần vội, lần này lấy được nguyên thạch của tướng quân Aung đã, những việc khác thì từ từ tính".
Tiết Thái Hổ gật đầu: "Được".
Tiết Thái Hổ tửu lượng khá kém, sau khi nốc hai bình rượu là phải có người khiêng mới về được phòng. Đến gần nửa đêm, Ngô Bình và Đinh Mặc lại đi đấu quyền, tiếp tục rèn giũa quyền ý. Khi đêm đã về khuya, anh bắt đầu luyện động tác thứ năm của Đoàn Thể Thuật cấp tám.
Điều thú vị là động tác thứ năm dường như có liên quan đến động tác thứ tư. Anh luyện hai động tác cùng lúc thì cảm thấy không quá khó. Mặc dù ban đầu cũng chóng mặt và đau nhức cơ thể nhưng rất nhanh sau anh đã thích ứng được.
Chỉ trong hai giờ đồng hồ, anh đã luyện hoàn chỉnh động tác thứ năm, hơn nữa còn có thể giữ động tác đó hơn một giờ đồng hồ.
Động tác này giống như động tác trước, như thể nó có khả năng dẫn một luồng sức mạnh vào trong cơ thể anh vậy.
Chẳng mấy chốc trời đã sáng. Ngô Bình luyện lại một lượt năm động tác Đoàn Thể Thuật đã học được. Cơ thể anh lúc này đã có một số thay đổi, các giác quan trở nên nhạy bén hơn trước, sức mạnh cũng tăng lên, tốc độ phản ứng nhanh hơn.
Vừa sáng sớm, tướng quân Aung đã tới gặp Ngô Bình, sau đó dẫn mấy người Ngô Bình đi tới nhà kho của ông ta. Trong trang viên rộng lớn, có tới năm nhà kho khác nhau từ số một đến số năm. Trong đó nguyên thạch trong nhà kho số một là quý giá nhất, đến ông trùm phỉ thúy như Tiết Thái Hổ cũng chưa từng được tận mắt nhìn thấy.
Tướng quân Aung đi tới trước nhà kho, cười nói: "Cậu Ngô, mỗi một khối nguyên thạch trong này đều do tôi đích thân chọn lựa. Mời cậu!"
Hai tên thuộc hạ của tướng Aung mở cửa nhà kho, đoàn người nối đuôi nhau đi vào. Nhà kho này không lớn, bên trong chủ yếu là nguyên thạch, khoảng hơn hai trăm khối. Khối nhỏ chỉ cỡ quả dưa hấu, khối lớn thì cao tới hai ba mét, những khối nguyên thạch được đặt khắp nơi trong nhà kho.
Ngoài ra còn có những khối đã bị cắt dở dang vì từng tham gia đấu giá trước đó, để lộ ra bên trong màu xanh đậm của phỉ thúy, mà đó không phải phỉ thúy băng chủng mà là thủy tinh chủng.
Tướng quân Aung nói: "Cậu Ngô, tất cả nguyên thạch trong kho này có giá trị không dưới ba mươi tỷ tệ, tôi xin tặng lại hết cho cậu".
Ngô Bình nhìn quanh, đáp: "Nguyên thạch được lắm".
Sau đó anh quay sang nói với Tiết Thái Hổ: "Bắt đầu vận chuyển đi".
Tiết Thái Hổ phất tay một cái, thuộc hạ của ông ta lập tức đẩy vào những chiếc xe nhỏ, chuyển dần toàn bộ số nguyên thạch ra bên ngoài rồi đóng gói vận chuyển tới sân bay. Những khối nguyên thạch này sẽ đi đường bay tới Vân Kinh.
Sau khi chuyển xong hàng trong kho, Ngô Bình nói: "Tướng quân, giờ tôi sẽ giải độc cho ông".
Quá trình giải độc cũng không có gì phức tạp, vẫn là phương pháp cũ. Sau khi châm cứu xong, Ngô Bình bảo tướng quân Aung đi ngâm nước thuốc. Trong lúc chờ ngâm thuốc, tướng quân Aung phái thuộc hạ tâm phúc đưa Ngô Bình và Tiết Thái Hổ đi chọn nguyên thạch ở các nhà kho khác nữa.
Sau khi xem toàn bộ số nguyên thạch ở các nhà kho còn lại của tướng Aung, Ngô Bình chi mười bảy tỷ, Tiết Thái Hổ cũng chi mười lăm tỷ, mua thêm rất nhiều nguyên thạch, thậm chí cả những khối nguyên thạch đã cắt dở và cả những khối ngọc tốt.
Chương 275: Đào kho báu ở hoang địa
Số nguyên thạch hai người họ mua được chia thành từng lô rồi vận chuyển ra sân bay. Trước mắt, chúng sẽ được chuyển tới Biên Nam - địa bàn của Tiết Thái Hổ.
Ngô Bình đã tính toán qua, số nguyên thạch anh mua với giá mười bảy tỷ có giá trị thực vào khoảng ba bốn chục tỷ tệ. Còn số nguyên thạch Tiết Thái Hổ mua cũng có giá trị lên tới gần ba chục tỷ, hai người họ đều kiếm được món hời lớn.
Khi máy bay vận chuyển đã cất cánh, Ngô Bình quay lại chỗ tướng quân Aung, tiếp tục giúp ông ta trị độc.
Hơn chín giờ tối, tướng quân Aung uống vài bát thuốc rồi lên giường tĩnh dưỡng. Ngô Bình dặn ông ta tiếp tục ngâm nước thuốc trong ba ngày tới thì độc tố sẽ được đào thải hoàn toàn.
Tướng quân Aung vô cùng cảm kích, sai người tiếp đãi mấy người Ngô Bình vô cùng chu đáo.
Đêm đó, Đinh Mặc và Ngô Bình đã bàn nhau sáng sớm hôm sau sẽ đi tới nơi phát hiện ra đá Bàn Cổ để xem xét một lượt.
Cũng trong đêm đó, Ngô Bình luyện thêm được động tác số sáu và số bảy. Hai động tác này anh tập liền một mạch. Trời đã hửng sáng nhưng Ngô Bình vẫn tranh thủ thời gian luyện tiếp động tác thứ tám.
Tám động tác tạo thành một nhóm, tám động tác đầu này cũng chính là nhóm động tác đầu tiên của Đoàn Thể Thuật cấp tám.
Điều ngạc nhiên là động tác thứ tám như thể là sự kết hợp và nâng cao của bảy động tác trước đó, khi kết hợp lại thì không quá khó. Chưa đến một tiếng đồng hồ, Ngô Bình đã luyện được rồi.
Tiếp đó, anh tập lại động tác của cả nhóm. Sau khi luyện thành công nhóm một, anh có cảm giác như sinh khí và sức mạnh đang tràn vào cơ thể mình, cải thiện thể chất, rèn giũa tinh thần anh.
Ngô Bình say mê luyện tập đến quên cả thời gian, chẳng mấy chốc mặt trời đã lên cao. Khi Đinh Mặc nhìn thấy anh thì không khỏi kinh ngạc: "Chú Ba, hình như chú có gì khác khác".
Ngô Bình cười hỏi: "Có gì khác vậy?"
Đinh Mặc nghĩ ngợi rồi đáp: "Từ khí chất của chú, anh cảm giác chú mới là cao thủ Tiên Thiên chứ không phải anh".
Ngô Bình: "Có lẽ là do em quá đẹp trai".
Đinh Mặc đảo mắt chán chường đáp: "Chuẩn bị đi, chúng ta cùng tới chỗ đó".
Chỗ đó chính là nơi phát hiện ra đá Bàn Cổ. Đinh Mặc nghi ngờ ở đó còn có những đồ vật thất lạc khác nên hai người họ chuẩn bị nhanh gọn rồi cùng nhau xuất phát.
Đi được hai phần ba quãng đường thì phải xuống xe đi bộ do đường khó đi. Hai người họ có tu vi cao nên đi bộ trong rừng sâu cũng nhanh như điện xẹt. Đi được hơn một tiếng thì đã tới địa điểm đó.
Đó là một vùng đất hoang, xung quanh toàn là núi non trùng điệp. Nơi đây sớm đã bị đào bới tan hoang, cây cối cũng chết sạch, bên dưới chỉ toàn là những cục đá vô giá trị.
Có thể nhận thấy nơi này đã bị người ta xới tung lên rồi, không thể còn lại nguyên thạch hay thứ gì có giá trị.
Hai người họ đứng trên một gò đất, nhìn cảnh tượng xung quanh mà ngẩn người.
Ngô Bình: "Anh Hai, muốn tìm thấy kho báu ở cái nơi quái quỷ này thì chẳng khác nào mò kim đáy bể".
Đinh Mặc cũng cau chặt mày lại đáp: "Thật không ngờ nó lại bị tàn phá đến mức này".
Ngô Bình mở mắt thấu thị, hiện giờ tầm nhìn của anh có thể nhìn xuyên qua lớp đất đá tới mười mấy mét nhưng độ sâu đó thì sớm đã bị kẻ khác bới lên cả rồi.
Sau khi đi một vòng quanh gò đất, Ngô Bình đột nhiên dừng lại lấy xẻng đào vị trí anh đang đứng thêm nửa mét nữa, sau đó lấy ra một khối đá to cỡ quả dưa ở chỗ đó.
Khối đá này không phải nguyên thạch nhưng dường như nó đang phong ấn thứ gì đó ở bên trong. Ngô Bình rút kiếm ra chém khối đá vỡ làm đôi. Bên trong là một khoảng rỗng chứa một ly rượu làm bằng kim loại gì đó. Thứ vật liệu làm ra chiếc ly này anh chưa từng thấy bao giờ, cũng không biết rốt cuộc nó là chất liệu gì.
Đinh Mặc cầm lấy ly rượu quan sát từ trên xuống dưới, mắt sáng lên: “Chú Ba, chú đỉnh thật. Đây có lẽ là ly rượu từ thời Tiên quốc”.
Ngô Bình: “Anh Hai, em nghe nói những di vật cổ như thế này rất có giá phải không?”
“Đương nhiên rồi, ví dụ như ly rượu này ít cũng phải có giá năm sáu trăm triệu tệ”.
Ngô Bình sững sờ: “Năm sáu trăm triệu tệ ư?”
Đinh Mặc gật đầu: “Đó là còn ít, nếu tham gia đấu giá thì còn được giá nữa”.
Ngô Bình nghe vậy thì vô cùng phấn chấn, thu lại ly rượu rồi tiếp tục tìm kiếm những khối đá như vậy. Nhưng tiếc là không tìm thấy được thứ gì tương tự.
Đã không tìm được thêm thứ gì mà còn mệt tới hoa mày chóng mặt, Ngô Bình quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi. Đinh Mặc thì lấy đồ ăn và nước uống ra.
Đinh Mặc: “Xem ra chuyến này không thu hoạch được nhiều”.
Ngô Bình nhai miếng thịt khô, đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Không vội, cứ tìm thêm vài ngày nữa”.
Theo anh thấy, cho dù không tìm được thứ gì quá giá trị nhưng nhặt nhạnh được mấy món đồ nho nhỏ như ly rượu này cũng không tồi. Dù gì nó cũng vô cùng có giá.
Có điều, Ngô Bình đã quá lạc quan. Hai ngày tiếp theo họ đào bới khắp nơi nhưng chẳng tìm được gì. Đến ngày thứ ba, Ngô Bình không làm nữa, nói: “Anh Hai, bỏ đi, chúng ta về”.
Đinh Mặc cũng đã mất tinh thần, đáp: “Vậy giải tán thôi”.
Hai người họ trên đường về phải đi qua một dòng sông. Lòng sông rất rộng, xung quanh có rất nhiều đá cuội. Lúc đi qua con sông này, Ngô Bình mở mắt thấu thị để quan sát xung quanh.
Vừa nhìn, anh bỗng giật mình. Anh phát hiện ở độ sâu hơn chục mét dưới chân anh đang đứng có rất nhiều khối đá bên trong đựng các loại pháp khí gì đó, cái to cái nhỏ.
Đinh Mặc hỏi: “Sao lại dừng lại?”
Ngô Bình: “Anh Hai, có thể gọi máy xúc tới đây không?”
Đinh Mặc gật đầu: “Được. Sao vậy? Chú tìm thấy gì sao?”
Ngô Bình gãi gãi mũi đáp: “Dòng sông này vắt qua toàn bộ khu vực đồi núi này. Anh nói xem, hàng triệu năm qua, có khi nào đá trên các ngọn đồi núi kia lăn xuống dưới này không?”
Đinh Mặc: “Có thể, nhưng khả năng không cao”.
Ngô Bình: “Cứ thử xem sao”.
Đinh Mặc gọi một cuộc điện thoại, vài tiếng sau một chiếc máy xúc lớn đã tới đó, bắt đầu đào ở vị trí Ngô Bình chỉ điểm
Trong lúc chờ đợi, Ngô Bình đi dọc bờ sông vừa đi vừa quan sát bên dưới thì phát hiện thêm ba vị trí cũng có loại đá như vậy.
Đào sâu mười mét ở vị trí đó rất tốn thời gian. Đến tận đêm khuya mới xong, Ngô Bình đích thân xuống dưới nhặt lấy khối đá trông rất giống những khối đá thông thường này.
Đinh Mặc đón lấy, đập vỡ khối đá. Lẫn trong lớp bụi là một quả cầu bằng kim loại to cỡ quả óc chó, trên mặt khắc phù văn, trông rất cổ xưa.
Đinh Mặc mắt sáng lên gọi Ngô Bình: “Chú Ba, mau lên đây!”
Ngô Bình không lên ngay mà vận chuyển tổng cộng ba mươi bảy khối đá lên mặt đất thì mới nhảy ra khỏi hố. Anh nhìn quả cầu kim loại, hỏi Đinh Mặc: “Anh Hai biết thứ quái quỷ này là gì không?”
Đinh Mặc lắc đầu: “Không biết, nhưng cảm giác nó không phải một món đồ tầm thường. Rất có thể đây là một loại pháp khí”.
Bình luận facebook