Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266-270
Chương 266: Đá Bàn Cổ
Ngô Bình hỏi: “Đá Bàn Cổ là gì?”
Tiết Thái Hổ: “Là bảo bối gia truyền của nhà họ Tiết tôi. Năm xưa, tổ tiên của nhà tôi đã coi nó như phỉ thuý, nhưng sau nhiều năm nghiên cứu, tôi đoán đá Bàn Cổ không phải là phỉ thuý bình thường, chắc chắn bên trong nó có thứ gì đó”.
Ngô Bình: “Là thứ gì?”
Tiết Thái Hổ lắc đầu: “Tôi không rõ, nhưng trực giác của tôi mách bảo như vậy”.
“Nếu là nguyên thạch thì xẻ ra là biết ngay thôi”, Ngô Bình nói.
Tiết Thái Hổ thở dài: “Đó là bảo bối mà tổ tiên tôi để lại, sao tôi dám xẻ nó ra chứ? Ngày xưa, có người đòi mua nó với giá ba tỷ mà tôi có thèm để ý đâu”.
Ngô Bình hỏi qua về đá Bàn Cổ thì biết nó nặng cả tấn nên tò mò hỏi: “Thứ to thế mà ông vẫn sợ bị người ta trộm mất à?”
Tiết Thái Hổ cười trừ nói: “Thế là cậu chủ Ngô chưa biết đến sự lợi hại của đạo tặc Đinh Mặc rồi, thứ nặng nhất mà hắn từng trộm còn to hơn bảo bối gia truyền nhà tôi nhiều. Chỉ cần hắn muốn thì cái gì cũng trộm được hết”.
Ngô Bình bắt đầu thấy hứng thú với siêu trộm Đinh Mặc này nên hỏi Tiết Thái Hổ. Gã nói Đinh Mặc là một siêu trộm truyền kỳ trong giang hồ, nghe nói chưa có ai từng nhìn thấy mặt hắn. Hắn hành nghề rất phách lối, muốn trộm thứ gì thì thông báo trước, sau đó lấy đi trước sự canh phòng nghiêm ngặt của chủ nhân vật đó.
Hắn đã hành nghề được mười năm, nhưng chưa từng thất bại một lần nào, hiện giờ hắn đã trộm được hơn 13 món đồ, hơn nữa món nào cũng là vật rất quý, ví dụ như kiếm Long Tuyền của nhà họ Bạch, kiếm Đạt Ma của chùa Đại Thiền, vòng Song Long của Võ Đang.
Những thế lực lớn này cũng không làm gì Đinh Mặc được, vì không ai biết hắn là ai và hắn đã cất đồ ăn trộm ở đâu.
Nghe đến đây, Ngô Bình cười nói: “Thế ông phải vui mới đúng, theo phong cách hành nghệ của tên này thì hắn chỉ lấy vật quý thôi. Như thế chứng tỏ đá Bàn Cổ của ông có giá trị cao, không thì hắn đã chẳng thèm để mắt tới”.
Tiết Thái Hổ thở dài nói: “Nhưng dù nó có giá trị đến mấy thì cũng sắp không còn là của tôi nữa rồi, nhất định Đinh Mặc sẽ trộm nó đi mất”.
Ngô Bình: “Ông vừa nói hắn lấy trộm những món đồ rấ lớn mà không ai phát hiện ra, ông không thấy chuyện này rất kỳ quặc à?”
Tiết Thái Hổ cười khổ nói: “Có gì kỳ quặc đâu, vì chuyện gì hắn chẳng làm được”.
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi nói với Tiết Thái Hổ: “Ông định nhờ tôi đối phó với Đinh Mặc hả?”
Tiết Thái Hổ gật đầu thật mạnh: “Cậu chủ Ngô là cao thủ đẳng cấp, chắc chắn có thể giúp được tôi”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Đến chùa Đại Thiền và nhà họ Bạch còn bó tay thì tôi làm được gì? Ông nhờ cao thủ khác đi”.
Tiết Thái Hổ vội nói: “Cậu chủ Ngô, nếu đến cậu cũng không đối phó được với Đinh Mặc thì tôi chỉ còn cách nhận thua thôi. Giờ tôi sẽ xẻ đá Bàn Cổ ra rồi bán thứ bên trong đi luôn”.
Ngô Bình cười hỏi: “Được đấy, tôi cũng đang muốn biết bên trong có bảo bối gì”.
Tiết Thái Hổ thở dài: “Cậu chủ Ngô, tôi đồng ý bán đá Bàn Cổ cho cậu”.
Ngô Bình nhướn mày: “Hả? Bán cho tôi ư? Ông định bán bao nhiêu?”
Tiết Thái Hổ giơ ba ngón tay lên: “Ngày xưa có người trả tôi ba tỷ nhưng tôi không bán, cậu chủ Ngô có duyên với tôi nên tôi sẽ bán cho cậu với giá ba tỷ”.
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Được, giờ ông dẫn tôi đi xem đi”.
Tiết Thái Hổ lập tức mời anh đi tới một nơi được canh phòng nghiêm ngặt, vòng trong vòng ngoài đều có ba tầng vệ sĩ, thậm chí còn lắp đặt két bảo vệ chuyên biệt của ngân hàng, đến một con muỗi cũng không bay vào được.
Trong căn phòng với bốn bức tường được gia cố bằng hợp kim như một chiếc tủ sắt có một tảng đá cao bằng một người lớn, nó có hình như toà tháp, nhìn bên ngoài chỉ như môt tảng đá thô.
Tiết Thái Hổ nói: “Cậu chủ Ngô, đây chính là Đá Bàn Cổ, bảo bối của nhà họ Tiết tôi, đã truyền nhiều đời rồi”.
Ngô Bình nhìn xuyên qua lớp vỏ thì thấy quả nhiên bên trong có một loại phỉ thuý đế vương lục cực quý, nhưng không to lắm. Ngoài ra, ở chỗ khác lại có một chiếc hộp bằng đồng. Chiếc hộp này dài 20 phân, hình như có hình lập phương. Anh tiếp tục nhìn xuyên vào bên trong thì ngạc nhiên phát hiện có bảy hòn đá với các màu sắc khác nhau ở bên trong, anh biết đó chính là tiên thạch.
Ngoài bảy viên tiên thạch đó ra thì còn có hai bình thuốc, một bình màu xanh và một bình màu trắng. Trong bình màu xanh có ba viên đan dược màu tím, còn bình màu trắng thì có bốn viên đan dược màu xanh.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ông bán cho tôi thật chứ?”
Tiết Thái Hổ cười nói: “Không bán thì cũng bị trộm mất, thà tôi bán luôn cho xong”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đồng ý giá 3 tỷ”.
Tiết Thái Hổ cười nói: “Tốt quá rồi, tôi sẽ đi gọi người xẻ nó luôn”.
“Không cần đâu”, Ngô Bình xua tay: “Ông tìm cho tôi một cái túi, tôi sẽ tự xẻ”.
Tiết Thái Hổ ngẩn ra nói: “Cậu chủ Ngô, cậu định dùng gì để xẻ đá?”
“Tự tôi có cách”, Ngô Bình nhìn gã: “Ông ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi”.
Tiết Thái Hổ không dám hỏi nhiều mà dẫn người rời đi ngay, chỉ còn một mình Ngô Bình ở lại, một lát sau thì có người mang túi vào cho anh.
Ngô Bình lấy kiếm Sát ra rồi chém một đường chẻ đôi tảng đá, bên có phỉ thuý thì anh moi ra, nặng khoảng 30kg, nếu gia công thành trang sức thì sẽ có giá trị cao hơn.
Sau đó, anh lại lấy cái hộp đồng ra, sau đó bỏ vào trong cái túi cùng phỉ thuý, sau đó xách ra ngoài.
Anh vừa đi ra thì Tiết Thái Hổ đã chạy tới hỏi: “Cậu chủ Ngô, được chứ?”
Ngô Bình nói: “Lấy được hai khối pha lê và phỉ thuý đế vương lục, tôi không để ông thiệt đâu, tôi sẽ bán rẻ cho”.
Ngô Bình lấy khối phỉ thuý nặng 10 cân ra rồi để xuống đất.
Sau khi nhìn thấy khối phỉ thuý ấy, Tiết Thái Hổ đoán ít nó cũng phải có giá ba, bốn tỷ. Gã thấy Ngô Bình vẫn còn một khối, nhưng không to bằng mình, xem ra dù gã bán lỗ nhưng cũng không lỗ quá nhiều.
Ngô Bình: “Tôi bán cho ông khối này”.
Tiết Thái Hổ sáng mắt lên nói: “Được, cậu chủ Ngô ra giá đi”.
Ngô Bình: “Ba tỷ”.
Tiết Thái Hổ cười nói: “Tôi đồng ý”.
Vừa hay Tiết Thái Hổ đang thiếu loại phỉ thuý đế vương ngọc này, nếu gia công thành sản phẩm thì gã có thể bán được với giá cả chục tỷ.
Cứ thế, Ngô Bình đã tay không mang được cái hộp đồng đó đi.
Bấy giờ, anh mới hỏi: “Sao tảng đá này lại tên là đá Bàn Cổ, có lý do gì không?”
Chương 267: Luyện thành quyền ý
Tiết Thái Hổ nói: “Chuyện là thế này, nơi tổ tiên tôi phát hiện ra tảng đá này có cắm một cái biển đề chữ Bàn Cổ, vì thế tổ tiên nhà tôi mới đặt tên cho nó là đá Bàn Cổ”.
Ngô Bình: “Giờ tôi đã xẻ đá Bàn Cổ rồi nên ông khỏi lo Định Mặc đến trộm nữa nhé”.
Tiết Thái Hổ nói: “Cậu chủ Ngô đã giúp tôi giải quyết một mối lo”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói tiếp: “Ông hãy kiếm cho tôi một căn phòng yên tĩnh, tôi phải tu luyện”.
“Phía sau nơi này có một ngôi nhà rất yên tĩnh, cậu chủ Ngô có thể đến đó”, Tiết Thái Hổ vội đáp.
Ngô Bình không khách sáo mà bảo gã dẫn đường luôn, đó là một căn nhà gỗ hai tầng được xây theo lối cổ. Ngô Bình đi quanh một vòng rồi hài lòng nói: “Ông cứ kệ tôi, chuẩn bị mấy hôm nữa đi nước Miến nhé”.
Tiết Thái Hổ cười nói: “Bọn quân phiệt bên ấy giấu nhiều nguyên thạch lắm, tôi toàn nhập hàng của họ. Nhưng họ đã làm trong ngành này nhiều năm nên rất tinh quái, muốn chiếm lợi ích của họ thì cực khó. Cậu chủ Ngô có con mắt tinh tường, lần này chúng ta phải làm một phi vụ lớn mới được”.
Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Lớn cỡ nào?”
Tiết Thái Hổ cười phá lên nói: “Cậu chủ Ngô, phỉ thuý cao cấp nhất trên thế giới đều ở nước Miến, hơn nữa cũng bị khai thác nhiều rồi. Nếu chúng ta có thể chiếm được lượng lớn phỉ thuý cao cấp thì có khác gì nắm quyền định giá phỉ thuý trong tay đâu. Vì thế, lần này tôi đã chuẩn bị 50 tỷ để mua hàng rồi”.
Ngô Bình nhìn gã: “Ông định bảo tôi vơ hết phỉ thuý cao cấp của nước Miến chung một mẻ à?”
Tiết Thái Hổ gật đầu: “Hội quân phiệt bên ấy toàn được thừa kế từ cha ông, giá trị hàng tích trữ của họ khéo phải hơn 500 tỷ, nhưng cậu cũng biết đấy, giá nguyên thạch có thể tăng lên gấp nhiều lần mà. Vì vậy, tôi muốn dùng 50 tỷ để mua hết nguyên thạch tốt nhất một lần”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vừa hay tôi cũng đang đầu tư vào một dự án thị trấn phỉ thuý, sau này sẽ cần một lượng nguyên thạch lớn, ông có hứng hợp tác không?”
Tiết Thái Hổ cười nói: “Đương nhiên rồi, được hợp tác với cậu thì còn gì bằng nữa”.
Ngô Bình: “Trong năm tỷ này thì thị trấn phỉ thuý chi hai tỷ, còn ông chi ba tỷ, mọi người cùng hợp tác mua hàng. Hàng mua về rồi, nếu ông muốn bán thì thị trấn phỉ thuý sẽ mua”.
Tiết Thái Hổ hỏi qua về quy mô của thị trấn phỉ thuý rồi cười nói: “Kế hoạch này hay đấy, không biết tôi tham gia cổ phần được không?”
Ngô Bình: “Được chứ, dự án này đang rất cần vốn, mà ông lại là bên cung cấp hàng, nếu ông tham gia cổ phần thì quá tốt rồi. Chuyện này để bàn sau nhé”.
Tiết Thái Hổ mừng rỡ: “Vâng”.
Chờ Tiết Thái Hổ đi rồi, Ngô Bình mới đóng cửa rồi lấy chiếc hộp đồng ra. Bảy viên tiên thạch bên trong có màu sắc và thuộc tính khác nhau.
Ngô Bình lấy hai cái lọ ra rồi mở lọ màu xanh trước, có ba viên đan dược màu tím ở bên trong, mùi hương thơm ngào ngạt.
Ngô Bình nhìn chăm chú rồi hít sâu một hơi, để mùi thuốc lan toả khắp trong phổi, sau đó anh nín thở rồi đóng nắp lại.
Lúc này, anh cảm thấy phổi mình thanh mát, một luồng sức mạnh kỳ lạ đã thấm vào máu khiến anh rất khoan khoái.
Năm phút sau, anh mới thở ra, sau đó đôi mắt sáng bừng: “Đúng là Tử Vi Luyện Hình Đan có khác, mới hít một hơi thôi đã mạnh lên bao nhiêu rồi”.
Tử Vi Luyện Hình Đan là một loại đan dược luyện hình, uống nó vào sẽ có tác dụng như tập bài luyện thể, nhưng mãnh liệt hơn và có hiệu quả nhanh hơn.
Anh lại mở cái bình màu trắng ra, có bốn viên đan dược màu xanh ở trong. Lần này, anh lại hít sâu một hơi rồi vội vàng đóng nắp lại.
Ngô Bình nín thở, một luồng sức mạnh chảy trong người anh, cuối cùng xông lên ấn đường, khiến tinh thần anh minh mẫn hơn hẳn.
Loại đan dược này có tên là Ất Mộc Thần Đan, chuyên dùng để luyện thần, nếu uống nó vào thì khi luyện thần sẽ có kết quả đáng ngạc nhiên.
Vài phút sau, Ngô Bình mới thở ra rồi lẩm bẩm: “Đồ tốt, có hai loại đan dược này rồi thì tốc độ tu hành của mình sẽ nhanh hơn”.
Ngô Bình kiềm chế cơn kích động rồi tiếp tục luyện quyền ý, quyền ý của anh đã đến cảnh giới Sơ Ngộ, chỉ còn một chút nữa là tới Ngưng Ý, anh có cảm giác tối nay mình sẽ đột phá.
Ngô Bình đánh vài quyền rồi lại ngồi xếp bằng xuống, tập trung tu luyện. Thời gian cứ thế trôi qua, loáng cái đã bốn giờ sáng. Đột nhiên anh dừng động tác lại, đôi mắt loé sáng rồi nhìn ra cửa sổ bằng giấy, cuối cùng nó đã bị anh chọc thủng một lỗ, vậy là anh đã chính thức tiến vào cảnh giới Ngưng Ý của quyền ý.
Ngưng Ý là chính thức ngưng luyện quyền ý, nếu luyện thành công thì anh sẽ thay da đổi thịt, khí chất thay đổi, chỉ đứng yên một chỗ cũng khiến người ta thấy mạnh như hổ.
Anh vừa ngưng tụ được quyền ý thì chợt thấy có cơn gió nhẹ thổi qua, Ngô Bình không nghĩ nhiều mà tung ngay một quyền ra, tung một chiêu trong Ngũ Long Thánh Quyền ra phía sau.
Uỳnh!
Quyền đó nhanh đến mức phải đánh trúng người phía sau rồi thì Ngô Bình mới biết là ở đó có người.
Ngôi nhà gỗ rung lên, một bóng người đập vào cây cột gỗ, hắn mặc đồ bó sát màu đen, gương mặt tỏ vẻ hoảng hốt.
Phụt!
Người đó hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó ho khù khụ rồi nói: “Quyền ý, hơn trăm năm rồi mới xuất hiện, quả nhiên lợi hại”.
Ngô Bình híp mắt hỏi: “Anh là Đinh Mặc hả?”
Người đó cười đáp: “Được cậu biết tên đúng là vinh hạnh của Đinh Mặc tôi”.
Ngô Bình quan sát hắn, đây là một người đàn ông cao lớn, hơn nữa tu vi đã ở cảnh giới Tiên Thiên.
Một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên mà cũng bị Ngô Bình đánh bị thương dễ dàng, chính anh cũng thấy kinh ngạc.
Đinh Mặc chầm chậm bước tới, rõ ràng hắn bị thương không nặng.
Ngô Bình bình thản cầm kiếm Sát lên, anh có thể giết Lâm Thiên Vương thì người này cũng thế thôi.
Đinh Mặc cười nói: “Cậu là Ngô Bình hả?”
Ngô Bình: “Ừm”.
Đinh Mặc: “Đời tôi đã đi trộm 13 lần nhưng chưa thất bại lần nào, không ngờ lần này lại bị cậu đánh, tôi khâm phục”.
Ngô Bình: “Quá khen”.
Đinh Mặc cười nói: “Tôi ngồi xuống được không?”
Ngô Bình trầm mặc nói: “Mời”.
Hai người đều ngồi xuống cách nhau ba mét rồi nhìn thẳng vào đối phương.
Đinh Mặc: “Chắc cậu đã lấy được đồ trong đá Bàn Cổ rồi đúng không?”
Ngô Bình biết giờ có chối cũng vô dụng nên nhận luôn: “Ừm”.
Đinh Mặc: “Đó là thứ gì?”
Ngô Bình hỏi ngược lại: “Sao tôi phải nói cho anh biết?”
Đinh Mặc cười trừ: “Cậu yên tâm, tôi không có ý đồ gì với mấy thứ đó đâu”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Lời nói của siêu trộm thì ai mà tin được”.
Đinh Mặc thở dài: “Dù tôi là siêu trộm, nhưng cũng có đạo đức nghề nghiệp”.
Ngô Bình nói ra điều nghi vấn: “Sao anh biết chuyện của đá Bàn Cổ?”
Chương 268: Thân phận của Đinh Mặc
Đinh Mặc: “Ba năm gần đây, tôi luôn tìm kiếm di tích của thần tiên, sau đó đã phát hiện ra tảng đá này. Tôi lần theo manh mối rồi biết là nó đã được tổ tiên của Tiết Thái Hổ đào được, cho nên mới muốn đến xem sao”.
Ngô Bình: “Anh đã điều tra ra được gì rồi?”
Đinh Mặc cười đáp: “Sao có mỗi tôi nói thế, cậu cũng phải tiết lộ gì đó đi chứ?”
Ngô Bình: “Phải xem anh có đủ thành ý không đã”.
Đinh Mặc vỗ đùi nói: “Được, vậy tôi sẽ nói trước. Theo suy đoán của tôi thì gần đây từng có một động tiên, sau đó núi lửa phun trào nên đã che lấp hang động ấy, đồ đạc bên tròn cũng nhấn chìm trong nham thạch rồi phân tán ra xung quanh”.
“Cho nên tôi nghĩ bên trong tảng đá Bàn Cổ này sẽ có một các món đồ của động tiên”, Đinh Mặc nói.
Ngô Bình nhướn mày, vậy có nghĩa là gần tảng đá này vẫn còn những vật khác bị nham thạch bao phủ ư?
Đinh Mặc nói tiếp: “Thật ra thân phận chính của tôi không phải là siêu trộm đây, mà là đạo nhân dời núi, những thứ mà tôi lấy chỉ phục vụ cho việc tìm phần mộ động tiên thôi, sau khi dùng xong, tôi đều trả về cho chủ cũ mà”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Anh là đạo nhân dời núi ư?”
Đạo nhân dời núi là cách gọi hoa mỹ thôi, thực tế là trộm mộ.
Đinh Mặc: “Đạo nhân dời núi chúng tôi chỉ tìm động tiên, chứ không động vào mộ của người bình thường. Tôi nói nhiều rồi đấy, giờ đến lượt cậu thôi chứ nhỉ?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Là anh tự nguyện nói đấy chứ”.
Đinh Mặc lại cười khổ: “Phải thế nào thì cậu mới tin tôi đây?”
Ngô Bình: “Tóm lại là tôi không thể nói cho anh biết được”.
Đinh Mặc thở dài một hơi: “Đệ tử của Đông Phật tiên sinh khó chơi thật đấy!”
Hắn chầm chậm đứng dậy, một luồng sát khí toả ra, không có gió mà quần áo vẫn bay: “Nếu cậu không chịu nói thì tôi đành phải dùng tới vũ lực vậy”.
Ngô Bình bình tĩnh như thường: “Tôi không đánh nhau với anh đâu, mà sẽ giết anh đấy”.
Đinh Mặc cười lạnh: “Dù cậu đã ngưng tụ được quyền ý, nhưng tôi là người có thần niệm, muốn đối phó cậu còn không cần động tay cơ”.
“Vậy thử xem!”, Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm, anh không hề sợ thần niệm, anh là người có quyền ý, nó tương đương với tiềm thức, dù đối thủ có làm gì để ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh thì chiêu thức của anh vẫn sẽ mạnh mẽ như cũ.
Hai người nhìn nhau mấy phút, sát khí trên người Đinh Mặc vẫn toả ra, hắn thở dài nói: “Cậu không muốn nói thì thôi”, nói rồi, hắn quay người bỏ đi.
Khi hắn chuẩn bị bước qua cửa thì Ngô Bình nói: “Đóng hộ cái cửa”.
Đinh Mặc hừ một tiếng rồi đóng cửa lại, sau đó biến mất dạng.
Đinh Mặc đi rồi, Ngô Bình bình tĩnh như không tiếp tục tập bài luyện thể. Anh đã luyện thành thục động tác thứ ba, chuẩn bị luyện sang động tác thứ tư.
Động tác này rất khó, anh vừa luyện một lát mà đã thấy hoa mắt chóng mặt, suýt nữa sùi cả bọt mép. Động tác này có thể nối liền sức mạnh của đất trời, vì thế ý chí và cơ thể của anh không thể chịu nổi.
Ngô Bình không chịu khuất phục, vừa khoẻ lại một chút là tập tiếp ngay cho đến khi trời sáng, anh đã mệt đến mức không cử động nổi, toàn thân đều vô cùng đau nhức.
“Hình như động tác này vượt quá tu vi của mình rồi”, Ngô Bình thở dài với vẻ không cam tâm.
Đột nhiên anh nghiến răng rồi lấy một viên Tử Vi Luyện Hình Đan ra uống, một luồng sức mạnh kỳ lạ lập tức thấm vào máu anh rồi di chuyển tới mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Ngô Bình lập tức mạnh như rồng như hổ, anh đứng dậy luyện tiếp. Động tác ấy vẫn rất khó, nhưng anh đã có thể giữ được vài giây, hơn nữa cảm giác hoa mắt chóng mặt cũng giảm bớt.
Mười giây, một phút, ba phút, khi anh có thể giữ động tác được mười phút thì đã vượt qua được ngưỡng khó khăn, ngay sau đó đã có thể giữ lâu hơn 20 phút, 30 phút rồi tới một tiếng.
Động tác này rất kỳ diệu, như thể giữa đất trời có một sức mạnh vô hình nào đó đang dội vào cơ thể anh. Nhưng Ngô Bình biết đó không phải là linh khí của tự nhiên, mà còn là loại sức mạnh cao cấp hơn, nhưng rốt cuộc là gì thì anh không rõ.
Anh mải miết tu luyện, không biết trời đã tối lúc nào. Tiết Thái Hổ sai người mang đồ ăn đến, bụng Ngô Bình đã đói meo, cũng đang định đi ăn chút gì đó.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, Đinh Mặc lại tới.
Hắn nhìn rượu thịt trên bàn rồi nói: “Tôi đã nhịn đói cả một ngày rồi, ăn chung được không?”
Ngô Bình liếc nhìn hắn rồi bê mấy món ăn ngồi sang một chỗ ăn.
Còn lại bốn món, Đinh Mặc không khách sáo mà ngồi xuống ăn ngay. Cả đồ ăn và rượu đều rất ngon.
Không gian yên ắng ai ăn phần người ấy, đột nhiên, hắn nhíu mày lại như đang đau đớn lắm.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Người có thể đánh anh bị thương chắc phải ở cảnh giới Võ Vương rồi nhỉ?”
Đinh Mặc cười nói: “Tối qua, tôi đã đến sào huyệt của Minh vương, lúc chuẩn bị chuồn thì bị ông ta đánh cho một chưởng”.
Ngô Bình: “Có thể thoát khỏi tay Minh vương chứng tỏ anh cũng giỏi đấy”.
Ngô Bình: “Giỏi gì đâu, tôi phải dùng khói mê mới chuồn được đấy. Thực lực của Minh vương khiếp hồn lắm, tôi không đọ lại được”.
Ngô Bình hỏi: “Anh trộm được thứ gì rồi?”
Đinh Mặc lấy một viên trân châu to bằng bàn tay đang phát ra tia sáng màu xanh nhạt ra.
Ngô Bình trố mắt nhìn: “Giao Đan?”
Đinh Mặc dựng ngón tay cái: “Cậu tinh mắt đấy, đúng là Giao Đan”.
Ngô Bình bỏ đũa xuống nói: “Anh cho tôi đi, tôi sẽ nói cho anh biết trong đá Bàn Cổ có thứ gì”.
Đinh Mặc thờ ơ nói: “Giờ tôi không quan tâm nữa rồi”.
Ngô Bình lại cầm đũa lên ăn tiếp, ăn xong, anh lau miệng rồi tiếp tục tu luyện.
Đinh Mặc quan sát động tác của Ngô Bình rồi ngạc nhiên nói: “Đây là Vu Thức à?”
Ngô Bình hơi giật mình, trong phiến ngọc có nói về Vu Thức, đó là những động tác mà các thầy pháp thường làm để kết nôi mình với tự nhiên, sau đó kết hợp với thần chú sẽ tạo ra hiệu quả kinh ngạc.
“Đại khái thế”, anh đáp.
Đinh Mặc sáng mắt lên, sau đó học theo Ngô Bình. Nhưng hắn mới tập được một nửa động tác thì đã hét lên đau rồi ngã xuống đất co giật rồi.
Ngô Bình cười lạnh: “Định học lén à? Tìm nhầm mục tiêu rồi”.
Một lát sau, Đinh Mặc mới hoàn hồn, hắn ngồi dậy rồi đờ đẫn nhìn Ngô Bình: “Sao cậu không tranh thủ cơ hội để xử lý tôi?”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao tôi phải làm thể?”
Đinh Mặc: “Thế thì cậu sẽ lấy được hết mọi thứ của tôi, chẳng lẽ cậu không động lòng?”
Ngô Bình tỏ vẻ khinh thường: “Anh thì có thứ gì hay?”
Đinh Mặc như bị sỉ nhục nên tức giận nói: “Này, đạo nhân dời núi bọn tôi toàn đại gia cả đấy, hôm nào có cơ hội, tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan, cho cậu biết thế nào là giàu nứt đố đổ vách!”
Ngô Bình lắc đầu, không thèm để ý đến hắn.
Đinh Mặc tức điên lên, sau đó chợt ném viên trân châu cho Ngô Bình.
“Cho cậu đấy, giờ thì nói đi”, hắn nghiến răng hỏi.
Đinh Mặc quan sát viên Giao Đan, khi nào anh biết luyện đan rồi thì sẽ luyện nó thành một viên đan dược cao cấp là Giao Lực Đan để tăng sức mạnh cho nó.
Chương 269: Văn minh thời Băng Tiền
Ngô Bình cất viên Giao Đan đi rồi nói: “Bên trong có một cái hộp đồng, trong đó lại có bảy viên tiên thạch và hai bình đan dược, đó là Tử Vi Luyện Hình Đan và Thái Ất Thần Đan”.
Đinh Mặc gật đầu: “Xem ra suy đoán của tôi đúng rồi, đã có thế lực tu hành nào đó lấy được đồ trong động tiên này rồi”.
Sau đó, hắn chắp tay với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình: “Ngày mai, tôi chuẩn bị đi nước Miến, nếu anh thích thì có thể đi cùng”.
Đinh Mặc sáng mắt lên: “Cậu cũng đi thực nghiệm à?”
Ngô Bình: “Biết đâu tôi lại phát hiện ra thứ gì đó mà anh sao lãng”.
Đinh Mặc gật đầu: “Được, thế thì cùng đi”.
Ngô Bình: “Chuyến này đi, tôi còn phải mua ít nguyên thạch nên muốn tiện thể tới nơi anh nói xem sao”.
Đinh Mặc cười nói: “Đó vốn là vùng đất sản sinh ra phỉ thuý mà, nhưng nhiều năm qua bị người ta khai thái quá mức nên giờ tan hoang lắm, nhưng cách chỗ tôi nói không xa đâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy cùng đi nhé”.
Dứt lời, Ngô Bình chợt nghĩ đến một chuyện rồi hỏi tiếp: “Chắc làm nghề như bọn anh thì thu hoạch được nhiều thứ lắm đúng không?”
Đinh Mặc tỏ vẻ đắc ý: “Đương nhiên, người đời gọi chúng tôi là người di chuyển, không có chúng tôi thì sao con người biết những món đồ cổ đại được”.
Ngô Bình cười nói: “Thế à? Chắc anh hiểu rõ về thời tiền sử lắm đúng không?”
Đinh Mặc nghiêm túc nói: “Cậu nói vậy chứng tỏ cũng là dân trong nghề rồi. Đúng, công pháp tu hành hiện giờ hầu hết đều từ thời tiền sử đấy”.
Ngô Bình vội hỏi: “Thời tiền sử cách bây giờ lâu không?”
Đinh Mặc lắc đầu: “Theo tôi nghiên cứu được thì thời tiền sử gần đây nhất là khoảng 12 nghìn năm trước Băng Tiền. Đương nhiên trước đó còn có gia đoạn tiền sử lâu đời hơn nhiều”.
Ngô Bình: “Khi ấy có phát triển hơn bây giờ không?”
Đinh Mặc ngẫm nghĩ rồi đáp: “Người ta gọi thời ấy là Băng Tiền, theo thông tin mà tôi thu thập được thì đó là giai đoạn tu chân. Con người của thời ấy không phát triển khoa học kỹ thuật, nhưng võ công thì siêu đỉnh”.
Ngập ngừng một lát, Đinh Mặc nói tiếp: “So với thời kỳ Băng Tiền thì thời nay thua xa, người thời ấy có thể tiêu diệt hết tất cả chúng ta trong một ngày”.
Ngô Bình kinh hãi: “Khiếp thế cơ à?”
Đinh Mặc gật đầu: “Đương nhiên, vì đó là thời của thần tiên mà”.
Ngô Bình giật mình: “Thần tiên?”
Đinh Mặc: “Ừm, có thần tiên đấy. Theo sử sách ghi lại thì lời nói của thần tiên chính là ý chỉ của thần, họ đã chỉ dẫn con người phát triển hơn”.
Ngô Bình: “Nếu có thần tiền thì tại sao thời Băng Tiền lại sụp đổ?”
Đinh Mặc nói: “Đó là vấn đề mà tôi đang nghiên cứu, tôi đã ra một vài giả thuyết, nhưng đều thấy không đáng tin”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì trước Băng Tiền vẫn còn thời đại nào khác ư?”
Đinh Mặc gật đầu: “Đúng vậy, như thời hiện đại của chúng ta bây giờ cũng được truyền thừa nhiều thứ từ Băng Tiền. Tương tự với đó thì Băng Tiền cũng nhận được truyền thừa từ thời đại trước đó. Chúng tôi thống nhất gọi thời kỳ ấy là viễn cổ, dù đã có người nghiên cứu nhưng kết luận vẫn khá chung chung”.
Ngô Bình: “Chứng tỏ thời viễn cổ còn hưng thịnh hơn cả Băng Tiền”.
Đinh Mặc: “Có lẽ vậy, đó là điều tôi đang nghiên cứu, sở dĩ tôi đi tìm động tiên cũng là vì muốn tìm đáp án”.
Ngô Bình: “Tính ra anh là một nhà khảo cổ học đấy chứ”.
Đinh Mặc cười phá lên: “Cậu nói thế cũng đúng, tôi có một thân phận là phó khoa khảo cổ học của trường đại học Thiên Kinh mà”.
Ngô Bình dựng ngón tay cái: “Đỉnh!”
Hai người trò chuyện thêm một lát, Ngô Bình nói: “Tối nay anh ở lại đây, đi vài đường cơ bản với tôi đi”.
Ngô Bình đã ngưng tụ thành quyền ý, nhưng còn một bước nữa mới tới tiểu thành. Giờ đang là lúc anh cần luyện tay, tìm một cao thủ cảnh giới Tiên Thuên để luyện chiêu là quá phù hợp rồi.
Đinh Mặc sáng mắt lên: “Hôm qua chưa chính thức tỉ thí với cậu, tôi đang thấy tiếc. Hôm nay tôi sẽ thỉnh giáo vài chiêu, xem tài của tông sư quyền ý thế nào”.
Đinh Mặc cũng là người tu hành nên thấy chỉ có cao thủ cảnh giới Thần ngưng tụ ra quyền ý mới xưng là tông sư, nếu sẽ chỉ là cao thủ cảnh giới Thần mà thôi.
Cảnh giới Tiên Thiên cũng vậy, chỉ khi ngưng luyện ra quyền ý thì mới hình thành lối tư duy riêng cho mình, như vậy mới được gọi là đại tông sư, còn không thì mãi mãi chỉ là cao thủ hoặc đại cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
Ví dụ như Ngô Bình, anh đã ở cảnh giới Thần, hơn nữa còn ngưng luyện ra quyền ý nên đã là một tông sư cảnh giới Thần. Tông sư là phải khai tông lập phái, như đặt một nét bút thật đậm trong lịch sử của võ lâm.
Hai người đi ra sân sau rồi tỉ thí, không khí như ngưng đọng, Đinh Mặc hệt như một pho tượng bất động, thậm chí còn không hít thở.
Hắn đã có thần ý, chỉ đâu là đánh đấy, ngoài ra còn có thể chất cường tráng, cùng thể lực mạnh mẽ.
Uỳnh!
Mặt đất rung chuyển, hai người lao vào nhau.
Một tiếng động mạnh vang lên như sấm, cả hai nhanh chóng tách nhau ra.
Ngô Bình xoa vai trái của mình vì chỗ đó đã trúng một chưởng của Đinh Mặc, đúng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên có khác.
Đinh Mặc đắc ý nói: “Thấy sao? Kim Ngọc Chưởng của tôi mạnh không?”
Ngô Bình hừ một tiếng, sau đó chủ động tấn công.
Một lần, hai lần, ba lần.
Ban đầu, Ngô Bình hơi yếu thế nên bị đánh cho mấy phát, nhưng không lâu sau, anh đã có thể đánh ngang cơ với Đinh Mặc.
Sau hai mươi chiêu, Đinh Mặc cũng bắt đầu trúng đòn của Ngô Bình, anh bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Đánh đến chiêu thứ ba mươi, Đinh Mặc đã hét lên vì bị Ngô Bình đánh trúng lưng, nếu anh không nương tay thì lưng của hắn đã vỡ nát rồi.
Đinh Mặc thở dài nói: “Không đánh nữa, chẳng thú vị gì cả”.
Một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên mà lại yếu thế hơn tông sư cảnh giới Thần, đúng là mất mặt.
Ngô Bình cười nói: “Vất vả rồi”.
Sau khi giao đấu, họ có thể nhìn ra phẩm chất của nhau. Sau ba mươi chiêu tỉ thí, Ngô Bình tạm kết luận là Đinh Mặc là một người có thể chơi cùng được.
Đinh Mặc uể oải nói: “Tôi thừa nhận không đánh lại cậu được, nhưng cậu đừng đắc ý vội. Nếu lúc đầu tôi dùng hết sức thì cậu bại lâu rồi”.
Ngô Bình: “Ngại quá, tôi cũng có sát chiêu chưa tung ra, không thì anh nằm một chỗ rồi”.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười.
Ngô Bình có thu hoạch lớn, sau cuộc tỉ thí này, quyền ý của anh đã được củng cố hoàn toàn, tiếp tục bước gần tới tiểu thành hơn.
Lúc này, trời đã hửng sáng, Ngô Bình bảo người mang hoa quả và trà vào để mời Đinh Mặc.
Hình như Tiết Thái Hổ cũng đã nghe thấy động tĩnh nên đã mò tới, đi vào nhìn thấy Đinh Mặc là gã hỏi ngay: “Cậu chủ Ngô, ai đây ạ?”
Ngô Bình nói: “Là anh Đinh, bạn của tôi, cao thu cảnh giới Tiên Thiên”.
Tiết Thái Hổ thoáng ngạc nhiên rồi vội hành lễ: “Tham kiếm đại tông sư”.
Đinh Mặc lạnh lùng nói: “Anh đang sỉ nhục tôi đấy à?”
Tiết Thái Hổ giật thót tim rồi nói: “Tôi không có…”
Chương 270: Thành phố Aung
Đinh Mặc nói: “Chỉ có ai sáng tạo ra tư duy võ thuật mới được gọi là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên, còn tôi đã làm được đâu mà anh gọi tôi như thế? Anh đang chế nhạo tôi chưa sáng tạo ra tư duy võ thuật đúng không?”
Tiết Thái Hổ như sắp khóc đến nơi, sao vị cao thủ cảnh giới Tiên Thiên này khái tính thế?
Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Anh Đinh, người ta muốn lấy lòng anh thôi mà”.
Đinh Mặc hừ lạnh một tiếng: “Tôi không cần ai lấy lòng mình cả”.
Tiết Thái Hổ lau mồ hôi lạnh rồi vội nói: “Vâng vâng, là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa”.
Ngô Bình nói: “Thái Hổ, ông sửa soạn chút đi rồi lát đi nước Miến luôn. À, anh Đinh cũng là người trong ngành nên sẽ đi cùng mình luôn”.
Nghe thấy chuyến này có cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đi cùng, Tiết Thái Hổ mừng quýnh: “Thế thì tốt quá rồi, tôi đi chuẩn bị ngay đây”.
Nửa tiếng sau, Tiết Thái Hổ đã quay lại rồi mời Ngô Bình và Đinh Mặc lên xe, sau đó 24 chiếc xe với đủ mọi kiểu dáng đã đi thành một hàng dài tới biên giới.
Ngô Bình, Tiết Thái Hổ và Đinh Mặc cùng ngồi trên một chiếc xe đi ở giữa.
Tiết Thái Hổ nói: “Cậu chủ Ngô, đến nước Miến rồi chúng ta phải gặp một người là tướng quân Aung, quân của ông ta được trang bị tối tân lắm, có cả xe tăng, máy bay, tàu hoả, đó là một thế lực quân phản loạn khá mạnh”.
Ngô Bình: “Chắc vị tướng quân này có nhiều nguyên thạch lắm nhỉ?”
Tiết Thái Hổ gật đầu: “Nhiều lắm, tôi đã tới kho hàng của ông ta rồi, bên trong chất cả đống nguyên thạch luôn, hoành tráng hơn sơn trang phỉ thuý của tôi nhiều”.
Nói đến đây, gã thoáng do dự một chút: “Tướng quân Aung là một người rất trọng chữ tín, nhưng ông ta có hai người vệ sĩ ghê gớm lắm. Mấy lần trước, hình như họ có ý chống đối tôi thì phải”.
Ngô Bình: “Sao? Tu vi của họ thế nào?”
Tiết Thái Hổ: “Một thời gian hình như là cao thủ cảnh giới Thần, người kia thì chưa ra tay nên tôi không đoán được, nhưng chắc cũng là cảnh giới Thần nốt”.
“Tại sao họ lại có ý chống đối ông?”
Tiết Thái Hổ cười trừ: “Tôi biết đâu, chắc họ thấy tôi ngứa mắt. Với những người có tu vi cao như vậy thì họ đau coi tôi ra gì chứ?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nếu lần này họ lại gây sự với ông tiếp thì tôi sẽ ra tay chừng trị họ”.
Tiết Thái Hổ sáng mắt lên rồi cười nói: “Cảm ơn cậu chủ Ngô đã trút giận dùm tôi”.
Đường đi còn rất xa, đã thế lại ngoằn ngoèo nên xe không thể đi quá nhanh được. Đến trưa, họ mới đi xuyên qua biên giới rồi tiến vào nước Miến.
Đi qua biên giới rồi, họ lại đi thêm hơn ba tiếng nữa mới tới địa bàn của tướng quân Aung. Tướng quân Aung là một đại quân phiệt năm nay đã 59 tuổi.
Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã tiến vào thành phố mà tướng quân Aung cai quản, thành phố này cho người ta một cảm giác như một thị trấn nhỏ trong nước, nhưng phong cách khác hẳn. Vì ở đây có sòng bạc và nhiều trung tâm giải trí.
Nhiều năm gần đây, tướng quân Aung không còn quá tập trung vào mảng phỉ thuý nữa, vì mỏ đã sắp bị khai thác cạn kiệt, mười năm trước, ông ta đã chuyển hướng sang sòng bạc và du lịch rồi.
Đoàn xe dừng trước cửa một khách sạn tên là Thế giới mới, quy mô của khách sạn này rất lớn, có mười tầng thôi mà chiếm diện tích cả mấy chục mẫu.
Ngô Bình xuống xe rồi đi vào khách sạn, sau đó không nhịn được hỏi: “Ở nơi bé tẹo này mà cũng có khách sạn sang vậy hả?”
Tiết Thái Hổ cười nói: “Đây là khách sạn năm sao, phục vụ siêu tốt, đương nhiên giá cũng chát, giá một đêm thấp nhất 20 nghìn”.
Tiết Thái Hổ đã đặt phòng trước nên mọi người sẽ vào phòng nghỉ ngơi luôn.
Gã gọi đồ ăn rồi vừa ăn vừa nói: “Cậu chủ Ngô, anh Đinh, hai người đừng coi thường khách sạn này. Thế giới mới chỉ có mười tầng kinh doanh khách sạn thôi, từng tầng 11 đến 20 là sòng bạc, còn lại là trung tâm giải trí”.
Hình như Đinh Mặc đã biết nên nói luôn: “Sòng bạc ở đây làm ăn lớn lắm, nghe đâu mỗi năm lượng tiền đổ vào đây đều trên 300 tỷ, nhưng thu lại chỉ khoảng hai phần trăm là 6 tỷ thôi. Nếu tính thêm cả cho vay nặng lãi nữa thì mức lợi nhuận hàng năm là một con số trên trời, lời hơn buôn phỉ thuý nhiều”.
Tiết Thái Hổ gật đầu: “Anh Đinh nói đúng, sòng bạc kiếm tiền ngon hơn. Vả lại, người thắng tiền cũng thích tiêu tiền ở đây tiếp, cứ phải gọi là vung tiền như giấy. Khách sạn này năm nào chẳng thu hơn 5 tỷ, lợi nhuận cao kinh người”.
“Thật ra không chỉ có khách sạn này đâu, mà tất cả khu vui chơi giải trí, cửa hàng và taxi ở thành phố Aung này đều là của tướng quân Aung hết. Có người từng tính tài sản cá nhân của ông ta thì thấy ít nhất cũng cỡ cả trăm tỷ”.
Ngô Bình: “Chúng ta đến cược ngọc cơ mà? Ông lại muốn chơi cờ bạc nữa hả?”
Tiết Thái Hổ cười khà khà: “Cậu chủ Ngô, không giấu gì cậu, ở đây có một cao thủ bài bạc, lần trước tôi đã thua hắn 500 triệu. Chuyến này đến, tôi muốn chơi với hắn tiếp xem có đòi tiền về được không”.
Ngô Bình lắc đầu: “Ông bỏ ý định ấy đi, lần trước đã thua rồi thì lần này sẽ thua tiếp”.
Tiết Thái Hổ bình thản nói: “Tôi cũng có chuẩn bị rồi, tôi đã mời một cao thủ đi cùng”.
Nói rồi, gã nhìn về phía một ông già ngồi cách đó không xa. Ông ấy rất gày, râu ngắn, tóc hoa râm, ông ấy mỉm cười rồi vẫy tay với nhóm Ngô Bình.
Tiết Thái Hổ: “Cậu chủ Ngô, anh Đinh, đây là cao thủ cực siêu trong giới thiên thuật, tên là thiên vương Trần Tung”.
Trần Tung cười nói: “Không dám, cái danh thiên vương là do mọi người đặt cho tôi thôi”.
Ngô Bình nhìn Trần Tung thì phát huện đỉnh đầu ông ấy có hắc khí vờn quanh. Đây là dấu hiệu ông ấy sắp chết, anh không khỏi chán nản nói: “Tôi khuyên ông đừng tham gia vụ này, không sẽ thua thảm hơn đấy”.
Nếu là người khác nói câu này thì Tiết Thái Hổ sẽ trở mặt ngay rồi, gã nói với Ngô Bình: “Cậu chủ Ngô, lần này chắc chắn tôi sẽ thắng”.
Đinh Mặc nói: “Kệ đi, có khuyên cũng vô dụng, chờ xem trò hay thôi”.
Dù Ngô Bình có khuyên thế nào thì Tiết Thái Hổ vẫn quyết chơi, nửa tiếng sau, gã đã lên tầng hai mươi, đây là nơi đặt tiền cược cao nhất nên toàn khách sộp.
Ngô Bình và Đinh Mặc cũng đi theo, vừa vào thì họ đã thấy rất nhiều trò cá cược, hầu như là đủ hết.
Tiết Thái Hổ không vội đi tìm cao thủ đó để trả thù ngay, mà đi tới một bàn chơi bài trước.
Ngô Bình mặc kệ gã rồi đi loanh quanh, cuối cùng đến một bàn chơi bài Nga, anh đổi tiền rồi đặt hết vào một ô.
Nếu thắng ở ô này thì sẽ lãi gấp ba lần tiền cược.
Đương nhiên quả cầu đã rơi xuống ô mà Ngô Bình đặt.
Nhờ việc quan sát cách vận chuyển của bánh răng mà Ngô Bình có thể đoán được quả cầu sẽ rơi vào ô nào.
Ba phút sau, quả cầu vẫn rơi vào ô mà Ngô Bình đặt, mọi người đều ồ lên, còn anh thì đã có thêm 30 triệu.
Vì thế anh lại thấy năm triệu ra để đặt tiếp.
Ngô Bình hỏi: “Đá Bàn Cổ là gì?”
Tiết Thái Hổ: “Là bảo bối gia truyền của nhà họ Tiết tôi. Năm xưa, tổ tiên của nhà tôi đã coi nó như phỉ thuý, nhưng sau nhiều năm nghiên cứu, tôi đoán đá Bàn Cổ không phải là phỉ thuý bình thường, chắc chắn bên trong nó có thứ gì đó”.
Ngô Bình: “Là thứ gì?”
Tiết Thái Hổ lắc đầu: “Tôi không rõ, nhưng trực giác của tôi mách bảo như vậy”.
“Nếu là nguyên thạch thì xẻ ra là biết ngay thôi”, Ngô Bình nói.
Tiết Thái Hổ thở dài: “Đó là bảo bối mà tổ tiên tôi để lại, sao tôi dám xẻ nó ra chứ? Ngày xưa, có người đòi mua nó với giá ba tỷ mà tôi có thèm để ý đâu”.
Ngô Bình hỏi qua về đá Bàn Cổ thì biết nó nặng cả tấn nên tò mò hỏi: “Thứ to thế mà ông vẫn sợ bị người ta trộm mất à?”
Tiết Thái Hổ cười trừ nói: “Thế là cậu chủ Ngô chưa biết đến sự lợi hại của đạo tặc Đinh Mặc rồi, thứ nặng nhất mà hắn từng trộm còn to hơn bảo bối gia truyền nhà tôi nhiều. Chỉ cần hắn muốn thì cái gì cũng trộm được hết”.
Ngô Bình bắt đầu thấy hứng thú với siêu trộm Đinh Mặc này nên hỏi Tiết Thái Hổ. Gã nói Đinh Mặc là một siêu trộm truyền kỳ trong giang hồ, nghe nói chưa có ai từng nhìn thấy mặt hắn. Hắn hành nghề rất phách lối, muốn trộm thứ gì thì thông báo trước, sau đó lấy đi trước sự canh phòng nghiêm ngặt của chủ nhân vật đó.
Hắn đã hành nghề được mười năm, nhưng chưa từng thất bại một lần nào, hiện giờ hắn đã trộm được hơn 13 món đồ, hơn nữa món nào cũng là vật rất quý, ví dụ như kiếm Long Tuyền của nhà họ Bạch, kiếm Đạt Ma của chùa Đại Thiền, vòng Song Long của Võ Đang.
Những thế lực lớn này cũng không làm gì Đinh Mặc được, vì không ai biết hắn là ai và hắn đã cất đồ ăn trộm ở đâu.
Nghe đến đây, Ngô Bình cười nói: “Thế ông phải vui mới đúng, theo phong cách hành nghệ của tên này thì hắn chỉ lấy vật quý thôi. Như thế chứng tỏ đá Bàn Cổ của ông có giá trị cao, không thì hắn đã chẳng thèm để mắt tới”.
Tiết Thái Hổ thở dài nói: “Nhưng dù nó có giá trị đến mấy thì cũng sắp không còn là của tôi nữa rồi, nhất định Đinh Mặc sẽ trộm nó đi mất”.
Ngô Bình: “Ông vừa nói hắn lấy trộm những món đồ rấ lớn mà không ai phát hiện ra, ông không thấy chuyện này rất kỳ quặc à?”
Tiết Thái Hổ cười khổ nói: “Có gì kỳ quặc đâu, vì chuyện gì hắn chẳng làm được”.
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi nói với Tiết Thái Hổ: “Ông định nhờ tôi đối phó với Đinh Mặc hả?”
Tiết Thái Hổ gật đầu thật mạnh: “Cậu chủ Ngô là cao thủ đẳng cấp, chắc chắn có thể giúp được tôi”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Đến chùa Đại Thiền và nhà họ Bạch còn bó tay thì tôi làm được gì? Ông nhờ cao thủ khác đi”.
Tiết Thái Hổ vội nói: “Cậu chủ Ngô, nếu đến cậu cũng không đối phó được với Đinh Mặc thì tôi chỉ còn cách nhận thua thôi. Giờ tôi sẽ xẻ đá Bàn Cổ ra rồi bán thứ bên trong đi luôn”.
Ngô Bình cười hỏi: “Được đấy, tôi cũng đang muốn biết bên trong có bảo bối gì”.
Tiết Thái Hổ thở dài: “Cậu chủ Ngô, tôi đồng ý bán đá Bàn Cổ cho cậu”.
Ngô Bình nhướn mày: “Hả? Bán cho tôi ư? Ông định bán bao nhiêu?”
Tiết Thái Hổ giơ ba ngón tay lên: “Ngày xưa có người trả tôi ba tỷ nhưng tôi không bán, cậu chủ Ngô có duyên với tôi nên tôi sẽ bán cho cậu với giá ba tỷ”.
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Được, giờ ông dẫn tôi đi xem đi”.
Tiết Thái Hổ lập tức mời anh đi tới một nơi được canh phòng nghiêm ngặt, vòng trong vòng ngoài đều có ba tầng vệ sĩ, thậm chí còn lắp đặt két bảo vệ chuyên biệt của ngân hàng, đến một con muỗi cũng không bay vào được.
Trong căn phòng với bốn bức tường được gia cố bằng hợp kim như một chiếc tủ sắt có một tảng đá cao bằng một người lớn, nó có hình như toà tháp, nhìn bên ngoài chỉ như môt tảng đá thô.
Tiết Thái Hổ nói: “Cậu chủ Ngô, đây chính là Đá Bàn Cổ, bảo bối của nhà họ Tiết tôi, đã truyền nhiều đời rồi”.
Ngô Bình nhìn xuyên qua lớp vỏ thì thấy quả nhiên bên trong có một loại phỉ thuý đế vương lục cực quý, nhưng không to lắm. Ngoài ra, ở chỗ khác lại có một chiếc hộp bằng đồng. Chiếc hộp này dài 20 phân, hình như có hình lập phương. Anh tiếp tục nhìn xuyên vào bên trong thì ngạc nhiên phát hiện có bảy hòn đá với các màu sắc khác nhau ở bên trong, anh biết đó chính là tiên thạch.
Ngoài bảy viên tiên thạch đó ra thì còn có hai bình thuốc, một bình màu xanh và một bình màu trắng. Trong bình màu xanh có ba viên đan dược màu tím, còn bình màu trắng thì có bốn viên đan dược màu xanh.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ông bán cho tôi thật chứ?”
Tiết Thái Hổ cười nói: “Không bán thì cũng bị trộm mất, thà tôi bán luôn cho xong”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đồng ý giá 3 tỷ”.
Tiết Thái Hổ cười nói: “Tốt quá rồi, tôi sẽ đi gọi người xẻ nó luôn”.
“Không cần đâu”, Ngô Bình xua tay: “Ông tìm cho tôi một cái túi, tôi sẽ tự xẻ”.
Tiết Thái Hổ ngẩn ra nói: “Cậu chủ Ngô, cậu định dùng gì để xẻ đá?”
“Tự tôi có cách”, Ngô Bình nhìn gã: “Ông ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi”.
Tiết Thái Hổ không dám hỏi nhiều mà dẫn người rời đi ngay, chỉ còn một mình Ngô Bình ở lại, một lát sau thì có người mang túi vào cho anh.
Ngô Bình lấy kiếm Sát ra rồi chém một đường chẻ đôi tảng đá, bên có phỉ thuý thì anh moi ra, nặng khoảng 30kg, nếu gia công thành trang sức thì sẽ có giá trị cao hơn.
Sau đó, anh lại lấy cái hộp đồng ra, sau đó bỏ vào trong cái túi cùng phỉ thuý, sau đó xách ra ngoài.
Anh vừa đi ra thì Tiết Thái Hổ đã chạy tới hỏi: “Cậu chủ Ngô, được chứ?”
Ngô Bình nói: “Lấy được hai khối pha lê và phỉ thuý đế vương lục, tôi không để ông thiệt đâu, tôi sẽ bán rẻ cho”.
Ngô Bình lấy khối phỉ thuý nặng 10 cân ra rồi để xuống đất.
Sau khi nhìn thấy khối phỉ thuý ấy, Tiết Thái Hổ đoán ít nó cũng phải có giá ba, bốn tỷ. Gã thấy Ngô Bình vẫn còn một khối, nhưng không to bằng mình, xem ra dù gã bán lỗ nhưng cũng không lỗ quá nhiều.
Ngô Bình: “Tôi bán cho ông khối này”.
Tiết Thái Hổ sáng mắt lên nói: “Được, cậu chủ Ngô ra giá đi”.
Ngô Bình: “Ba tỷ”.
Tiết Thái Hổ cười nói: “Tôi đồng ý”.
Vừa hay Tiết Thái Hổ đang thiếu loại phỉ thuý đế vương ngọc này, nếu gia công thành sản phẩm thì gã có thể bán được với giá cả chục tỷ.
Cứ thế, Ngô Bình đã tay không mang được cái hộp đồng đó đi.
Bấy giờ, anh mới hỏi: “Sao tảng đá này lại tên là đá Bàn Cổ, có lý do gì không?”
Chương 267: Luyện thành quyền ý
Tiết Thái Hổ nói: “Chuyện là thế này, nơi tổ tiên tôi phát hiện ra tảng đá này có cắm một cái biển đề chữ Bàn Cổ, vì thế tổ tiên nhà tôi mới đặt tên cho nó là đá Bàn Cổ”.
Ngô Bình: “Giờ tôi đã xẻ đá Bàn Cổ rồi nên ông khỏi lo Định Mặc đến trộm nữa nhé”.
Tiết Thái Hổ nói: “Cậu chủ Ngô đã giúp tôi giải quyết một mối lo”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói tiếp: “Ông hãy kiếm cho tôi một căn phòng yên tĩnh, tôi phải tu luyện”.
“Phía sau nơi này có một ngôi nhà rất yên tĩnh, cậu chủ Ngô có thể đến đó”, Tiết Thái Hổ vội đáp.
Ngô Bình không khách sáo mà bảo gã dẫn đường luôn, đó là một căn nhà gỗ hai tầng được xây theo lối cổ. Ngô Bình đi quanh một vòng rồi hài lòng nói: “Ông cứ kệ tôi, chuẩn bị mấy hôm nữa đi nước Miến nhé”.
Tiết Thái Hổ cười nói: “Bọn quân phiệt bên ấy giấu nhiều nguyên thạch lắm, tôi toàn nhập hàng của họ. Nhưng họ đã làm trong ngành này nhiều năm nên rất tinh quái, muốn chiếm lợi ích của họ thì cực khó. Cậu chủ Ngô có con mắt tinh tường, lần này chúng ta phải làm một phi vụ lớn mới được”.
Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Lớn cỡ nào?”
Tiết Thái Hổ cười phá lên nói: “Cậu chủ Ngô, phỉ thuý cao cấp nhất trên thế giới đều ở nước Miến, hơn nữa cũng bị khai thác nhiều rồi. Nếu chúng ta có thể chiếm được lượng lớn phỉ thuý cao cấp thì có khác gì nắm quyền định giá phỉ thuý trong tay đâu. Vì thế, lần này tôi đã chuẩn bị 50 tỷ để mua hàng rồi”.
Ngô Bình nhìn gã: “Ông định bảo tôi vơ hết phỉ thuý cao cấp của nước Miến chung một mẻ à?”
Tiết Thái Hổ gật đầu: “Hội quân phiệt bên ấy toàn được thừa kế từ cha ông, giá trị hàng tích trữ của họ khéo phải hơn 500 tỷ, nhưng cậu cũng biết đấy, giá nguyên thạch có thể tăng lên gấp nhiều lần mà. Vì vậy, tôi muốn dùng 50 tỷ để mua hết nguyên thạch tốt nhất một lần”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vừa hay tôi cũng đang đầu tư vào một dự án thị trấn phỉ thuý, sau này sẽ cần một lượng nguyên thạch lớn, ông có hứng hợp tác không?”
Tiết Thái Hổ cười nói: “Đương nhiên rồi, được hợp tác với cậu thì còn gì bằng nữa”.
Ngô Bình: “Trong năm tỷ này thì thị trấn phỉ thuý chi hai tỷ, còn ông chi ba tỷ, mọi người cùng hợp tác mua hàng. Hàng mua về rồi, nếu ông muốn bán thì thị trấn phỉ thuý sẽ mua”.
Tiết Thái Hổ hỏi qua về quy mô của thị trấn phỉ thuý rồi cười nói: “Kế hoạch này hay đấy, không biết tôi tham gia cổ phần được không?”
Ngô Bình: “Được chứ, dự án này đang rất cần vốn, mà ông lại là bên cung cấp hàng, nếu ông tham gia cổ phần thì quá tốt rồi. Chuyện này để bàn sau nhé”.
Tiết Thái Hổ mừng rỡ: “Vâng”.
Chờ Tiết Thái Hổ đi rồi, Ngô Bình mới đóng cửa rồi lấy chiếc hộp đồng ra. Bảy viên tiên thạch bên trong có màu sắc và thuộc tính khác nhau.
Ngô Bình lấy hai cái lọ ra rồi mở lọ màu xanh trước, có ba viên đan dược màu tím ở bên trong, mùi hương thơm ngào ngạt.
Ngô Bình nhìn chăm chú rồi hít sâu một hơi, để mùi thuốc lan toả khắp trong phổi, sau đó anh nín thở rồi đóng nắp lại.
Lúc này, anh cảm thấy phổi mình thanh mát, một luồng sức mạnh kỳ lạ đã thấm vào máu khiến anh rất khoan khoái.
Năm phút sau, anh mới thở ra, sau đó đôi mắt sáng bừng: “Đúng là Tử Vi Luyện Hình Đan có khác, mới hít một hơi thôi đã mạnh lên bao nhiêu rồi”.
Tử Vi Luyện Hình Đan là một loại đan dược luyện hình, uống nó vào sẽ có tác dụng như tập bài luyện thể, nhưng mãnh liệt hơn và có hiệu quả nhanh hơn.
Anh lại mở cái bình màu trắng ra, có bốn viên đan dược màu xanh ở trong. Lần này, anh lại hít sâu một hơi rồi vội vàng đóng nắp lại.
Ngô Bình nín thở, một luồng sức mạnh chảy trong người anh, cuối cùng xông lên ấn đường, khiến tinh thần anh minh mẫn hơn hẳn.
Loại đan dược này có tên là Ất Mộc Thần Đan, chuyên dùng để luyện thần, nếu uống nó vào thì khi luyện thần sẽ có kết quả đáng ngạc nhiên.
Vài phút sau, Ngô Bình mới thở ra rồi lẩm bẩm: “Đồ tốt, có hai loại đan dược này rồi thì tốc độ tu hành của mình sẽ nhanh hơn”.
Ngô Bình kiềm chế cơn kích động rồi tiếp tục luyện quyền ý, quyền ý của anh đã đến cảnh giới Sơ Ngộ, chỉ còn một chút nữa là tới Ngưng Ý, anh có cảm giác tối nay mình sẽ đột phá.
Ngô Bình đánh vài quyền rồi lại ngồi xếp bằng xuống, tập trung tu luyện. Thời gian cứ thế trôi qua, loáng cái đã bốn giờ sáng. Đột nhiên anh dừng động tác lại, đôi mắt loé sáng rồi nhìn ra cửa sổ bằng giấy, cuối cùng nó đã bị anh chọc thủng một lỗ, vậy là anh đã chính thức tiến vào cảnh giới Ngưng Ý của quyền ý.
Ngưng Ý là chính thức ngưng luyện quyền ý, nếu luyện thành công thì anh sẽ thay da đổi thịt, khí chất thay đổi, chỉ đứng yên một chỗ cũng khiến người ta thấy mạnh như hổ.
Anh vừa ngưng tụ được quyền ý thì chợt thấy có cơn gió nhẹ thổi qua, Ngô Bình không nghĩ nhiều mà tung ngay một quyền ra, tung một chiêu trong Ngũ Long Thánh Quyền ra phía sau.
Uỳnh!
Quyền đó nhanh đến mức phải đánh trúng người phía sau rồi thì Ngô Bình mới biết là ở đó có người.
Ngôi nhà gỗ rung lên, một bóng người đập vào cây cột gỗ, hắn mặc đồ bó sát màu đen, gương mặt tỏ vẻ hoảng hốt.
Phụt!
Người đó hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó ho khù khụ rồi nói: “Quyền ý, hơn trăm năm rồi mới xuất hiện, quả nhiên lợi hại”.
Ngô Bình híp mắt hỏi: “Anh là Đinh Mặc hả?”
Người đó cười đáp: “Được cậu biết tên đúng là vinh hạnh của Đinh Mặc tôi”.
Ngô Bình quan sát hắn, đây là một người đàn ông cao lớn, hơn nữa tu vi đã ở cảnh giới Tiên Thiên.
Một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên mà cũng bị Ngô Bình đánh bị thương dễ dàng, chính anh cũng thấy kinh ngạc.
Đinh Mặc chầm chậm bước tới, rõ ràng hắn bị thương không nặng.
Ngô Bình bình thản cầm kiếm Sát lên, anh có thể giết Lâm Thiên Vương thì người này cũng thế thôi.
Đinh Mặc cười nói: “Cậu là Ngô Bình hả?”
Ngô Bình: “Ừm”.
Đinh Mặc: “Đời tôi đã đi trộm 13 lần nhưng chưa thất bại lần nào, không ngờ lần này lại bị cậu đánh, tôi khâm phục”.
Ngô Bình: “Quá khen”.
Đinh Mặc cười nói: “Tôi ngồi xuống được không?”
Ngô Bình trầm mặc nói: “Mời”.
Hai người đều ngồi xuống cách nhau ba mét rồi nhìn thẳng vào đối phương.
Đinh Mặc: “Chắc cậu đã lấy được đồ trong đá Bàn Cổ rồi đúng không?”
Ngô Bình biết giờ có chối cũng vô dụng nên nhận luôn: “Ừm”.
Đinh Mặc: “Đó là thứ gì?”
Ngô Bình hỏi ngược lại: “Sao tôi phải nói cho anh biết?”
Đinh Mặc cười trừ: “Cậu yên tâm, tôi không có ý đồ gì với mấy thứ đó đâu”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Lời nói của siêu trộm thì ai mà tin được”.
Đinh Mặc thở dài: “Dù tôi là siêu trộm, nhưng cũng có đạo đức nghề nghiệp”.
Ngô Bình nói ra điều nghi vấn: “Sao anh biết chuyện của đá Bàn Cổ?”
Chương 268: Thân phận của Đinh Mặc
Đinh Mặc: “Ba năm gần đây, tôi luôn tìm kiếm di tích của thần tiên, sau đó đã phát hiện ra tảng đá này. Tôi lần theo manh mối rồi biết là nó đã được tổ tiên của Tiết Thái Hổ đào được, cho nên mới muốn đến xem sao”.
Ngô Bình: “Anh đã điều tra ra được gì rồi?”
Đinh Mặc cười đáp: “Sao có mỗi tôi nói thế, cậu cũng phải tiết lộ gì đó đi chứ?”
Ngô Bình: “Phải xem anh có đủ thành ý không đã”.
Đinh Mặc vỗ đùi nói: “Được, vậy tôi sẽ nói trước. Theo suy đoán của tôi thì gần đây từng có một động tiên, sau đó núi lửa phun trào nên đã che lấp hang động ấy, đồ đạc bên tròn cũng nhấn chìm trong nham thạch rồi phân tán ra xung quanh”.
“Cho nên tôi nghĩ bên trong tảng đá Bàn Cổ này sẽ có một các món đồ của động tiên”, Đinh Mặc nói.
Ngô Bình nhướn mày, vậy có nghĩa là gần tảng đá này vẫn còn những vật khác bị nham thạch bao phủ ư?
Đinh Mặc nói tiếp: “Thật ra thân phận chính của tôi không phải là siêu trộm đây, mà là đạo nhân dời núi, những thứ mà tôi lấy chỉ phục vụ cho việc tìm phần mộ động tiên thôi, sau khi dùng xong, tôi đều trả về cho chủ cũ mà”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Anh là đạo nhân dời núi ư?”
Đạo nhân dời núi là cách gọi hoa mỹ thôi, thực tế là trộm mộ.
Đinh Mặc: “Đạo nhân dời núi chúng tôi chỉ tìm động tiên, chứ không động vào mộ của người bình thường. Tôi nói nhiều rồi đấy, giờ đến lượt cậu thôi chứ nhỉ?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Là anh tự nguyện nói đấy chứ”.
Đinh Mặc lại cười khổ: “Phải thế nào thì cậu mới tin tôi đây?”
Ngô Bình: “Tóm lại là tôi không thể nói cho anh biết được”.
Đinh Mặc thở dài một hơi: “Đệ tử của Đông Phật tiên sinh khó chơi thật đấy!”
Hắn chầm chậm đứng dậy, một luồng sát khí toả ra, không có gió mà quần áo vẫn bay: “Nếu cậu không chịu nói thì tôi đành phải dùng tới vũ lực vậy”.
Ngô Bình bình tĩnh như thường: “Tôi không đánh nhau với anh đâu, mà sẽ giết anh đấy”.
Đinh Mặc cười lạnh: “Dù cậu đã ngưng tụ được quyền ý, nhưng tôi là người có thần niệm, muốn đối phó cậu còn không cần động tay cơ”.
“Vậy thử xem!”, Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm, anh không hề sợ thần niệm, anh là người có quyền ý, nó tương đương với tiềm thức, dù đối thủ có làm gì để ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh thì chiêu thức của anh vẫn sẽ mạnh mẽ như cũ.
Hai người nhìn nhau mấy phút, sát khí trên người Đinh Mặc vẫn toả ra, hắn thở dài nói: “Cậu không muốn nói thì thôi”, nói rồi, hắn quay người bỏ đi.
Khi hắn chuẩn bị bước qua cửa thì Ngô Bình nói: “Đóng hộ cái cửa”.
Đinh Mặc hừ một tiếng rồi đóng cửa lại, sau đó biến mất dạng.
Đinh Mặc đi rồi, Ngô Bình bình tĩnh như không tiếp tục tập bài luyện thể. Anh đã luyện thành thục động tác thứ ba, chuẩn bị luyện sang động tác thứ tư.
Động tác này rất khó, anh vừa luyện một lát mà đã thấy hoa mắt chóng mặt, suýt nữa sùi cả bọt mép. Động tác này có thể nối liền sức mạnh của đất trời, vì thế ý chí và cơ thể của anh không thể chịu nổi.
Ngô Bình không chịu khuất phục, vừa khoẻ lại một chút là tập tiếp ngay cho đến khi trời sáng, anh đã mệt đến mức không cử động nổi, toàn thân đều vô cùng đau nhức.
“Hình như động tác này vượt quá tu vi của mình rồi”, Ngô Bình thở dài với vẻ không cam tâm.
Đột nhiên anh nghiến răng rồi lấy một viên Tử Vi Luyện Hình Đan ra uống, một luồng sức mạnh kỳ lạ lập tức thấm vào máu anh rồi di chuyển tới mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Ngô Bình lập tức mạnh như rồng như hổ, anh đứng dậy luyện tiếp. Động tác ấy vẫn rất khó, nhưng anh đã có thể giữ được vài giây, hơn nữa cảm giác hoa mắt chóng mặt cũng giảm bớt.
Mười giây, một phút, ba phút, khi anh có thể giữ động tác được mười phút thì đã vượt qua được ngưỡng khó khăn, ngay sau đó đã có thể giữ lâu hơn 20 phút, 30 phút rồi tới một tiếng.
Động tác này rất kỳ diệu, như thể giữa đất trời có một sức mạnh vô hình nào đó đang dội vào cơ thể anh. Nhưng Ngô Bình biết đó không phải là linh khí của tự nhiên, mà còn là loại sức mạnh cao cấp hơn, nhưng rốt cuộc là gì thì anh không rõ.
Anh mải miết tu luyện, không biết trời đã tối lúc nào. Tiết Thái Hổ sai người mang đồ ăn đến, bụng Ngô Bình đã đói meo, cũng đang định đi ăn chút gì đó.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, Đinh Mặc lại tới.
Hắn nhìn rượu thịt trên bàn rồi nói: “Tôi đã nhịn đói cả một ngày rồi, ăn chung được không?”
Ngô Bình liếc nhìn hắn rồi bê mấy món ăn ngồi sang một chỗ ăn.
Còn lại bốn món, Đinh Mặc không khách sáo mà ngồi xuống ăn ngay. Cả đồ ăn và rượu đều rất ngon.
Không gian yên ắng ai ăn phần người ấy, đột nhiên, hắn nhíu mày lại như đang đau đớn lắm.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Người có thể đánh anh bị thương chắc phải ở cảnh giới Võ Vương rồi nhỉ?”
Đinh Mặc cười nói: “Tối qua, tôi đã đến sào huyệt của Minh vương, lúc chuẩn bị chuồn thì bị ông ta đánh cho một chưởng”.
Ngô Bình: “Có thể thoát khỏi tay Minh vương chứng tỏ anh cũng giỏi đấy”.
Ngô Bình: “Giỏi gì đâu, tôi phải dùng khói mê mới chuồn được đấy. Thực lực của Minh vương khiếp hồn lắm, tôi không đọ lại được”.
Ngô Bình hỏi: “Anh trộm được thứ gì rồi?”
Đinh Mặc lấy một viên trân châu to bằng bàn tay đang phát ra tia sáng màu xanh nhạt ra.
Ngô Bình trố mắt nhìn: “Giao Đan?”
Đinh Mặc dựng ngón tay cái: “Cậu tinh mắt đấy, đúng là Giao Đan”.
Ngô Bình bỏ đũa xuống nói: “Anh cho tôi đi, tôi sẽ nói cho anh biết trong đá Bàn Cổ có thứ gì”.
Đinh Mặc thờ ơ nói: “Giờ tôi không quan tâm nữa rồi”.
Ngô Bình lại cầm đũa lên ăn tiếp, ăn xong, anh lau miệng rồi tiếp tục tu luyện.
Đinh Mặc quan sát động tác của Ngô Bình rồi ngạc nhiên nói: “Đây là Vu Thức à?”
Ngô Bình hơi giật mình, trong phiến ngọc có nói về Vu Thức, đó là những động tác mà các thầy pháp thường làm để kết nôi mình với tự nhiên, sau đó kết hợp với thần chú sẽ tạo ra hiệu quả kinh ngạc.
“Đại khái thế”, anh đáp.
Đinh Mặc sáng mắt lên, sau đó học theo Ngô Bình. Nhưng hắn mới tập được một nửa động tác thì đã hét lên đau rồi ngã xuống đất co giật rồi.
Ngô Bình cười lạnh: “Định học lén à? Tìm nhầm mục tiêu rồi”.
Một lát sau, Đinh Mặc mới hoàn hồn, hắn ngồi dậy rồi đờ đẫn nhìn Ngô Bình: “Sao cậu không tranh thủ cơ hội để xử lý tôi?”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao tôi phải làm thể?”
Đinh Mặc: “Thế thì cậu sẽ lấy được hết mọi thứ của tôi, chẳng lẽ cậu không động lòng?”
Ngô Bình tỏ vẻ khinh thường: “Anh thì có thứ gì hay?”
Đinh Mặc như bị sỉ nhục nên tức giận nói: “Này, đạo nhân dời núi bọn tôi toàn đại gia cả đấy, hôm nào có cơ hội, tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan, cho cậu biết thế nào là giàu nứt đố đổ vách!”
Ngô Bình lắc đầu, không thèm để ý đến hắn.
Đinh Mặc tức điên lên, sau đó chợt ném viên trân châu cho Ngô Bình.
“Cho cậu đấy, giờ thì nói đi”, hắn nghiến răng hỏi.
Đinh Mặc quan sát viên Giao Đan, khi nào anh biết luyện đan rồi thì sẽ luyện nó thành một viên đan dược cao cấp là Giao Lực Đan để tăng sức mạnh cho nó.
Chương 269: Văn minh thời Băng Tiền
Ngô Bình cất viên Giao Đan đi rồi nói: “Bên trong có một cái hộp đồng, trong đó lại có bảy viên tiên thạch và hai bình đan dược, đó là Tử Vi Luyện Hình Đan và Thái Ất Thần Đan”.
Đinh Mặc gật đầu: “Xem ra suy đoán của tôi đúng rồi, đã có thế lực tu hành nào đó lấy được đồ trong động tiên này rồi”.
Sau đó, hắn chắp tay với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình: “Ngày mai, tôi chuẩn bị đi nước Miến, nếu anh thích thì có thể đi cùng”.
Đinh Mặc sáng mắt lên: “Cậu cũng đi thực nghiệm à?”
Ngô Bình: “Biết đâu tôi lại phát hiện ra thứ gì đó mà anh sao lãng”.
Đinh Mặc gật đầu: “Được, thế thì cùng đi”.
Ngô Bình: “Chuyến này đi, tôi còn phải mua ít nguyên thạch nên muốn tiện thể tới nơi anh nói xem sao”.
Đinh Mặc cười nói: “Đó vốn là vùng đất sản sinh ra phỉ thuý mà, nhưng nhiều năm qua bị người ta khai thái quá mức nên giờ tan hoang lắm, nhưng cách chỗ tôi nói không xa đâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy cùng đi nhé”.
Dứt lời, Ngô Bình chợt nghĩ đến một chuyện rồi hỏi tiếp: “Chắc làm nghề như bọn anh thì thu hoạch được nhiều thứ lắm đúng không?”
Đinh Mặc tỏ vẻ đắc ý: “Đương nhiên, người đời gọi chúng tôi là người di chuyển, không có chúng tôi thì sao con người biết những món đồ cổ đại được”.
Ngô Bình cười nói: “Thế à? Chắc anh hiểu rõ về thời tiền sử lắm đúng không?”
Đinh Mặc nghiêm túc nói: “Cậu nói vậy chứng tỏ cũng là dân trong nghề rồi. Đúng, công pháp tu hành hiện giờ hầu hết đều từ thời tiền sử đấy”.
Ngô Bình vội hỏi: “Thời tiền sử cách bây giờ lâu không?”
Đinh Mặc lắc đầu: “Theo tôi nghiên cứu được thì thời tiền sử gần đây nhất là khoảng 12 nghìn năm trước Băng Tiền. Đương nhiên trước đó còn có gia đoạn tiền sử lâu đời hơn nhiều”.
Ngô Bình: “Khi ấy có phát triển hơn bây giờ không?”
Đinh Mặc ngẫm nghĩ rồi đáp: “Người ta gọi thời ấy là Băng Tiền, theo thông tin mà tôi thu thập được thì đó là giai đoạn tu chân. Con người của thời ấy không phát triển khoa học kỹ thuật, nhưng võ công thì siêu đỉnh”.
Ngập ngừng một lát, Đinh Mặc nói tiếp: “So với thời kỳ Băng Tiền thì thời nay thua xa, người thời ấy có thể tiêu diệt hết tất cả chúng ta trong một ngày”.
Ngô Bình kinh hãi: “Khiếp thế cơ à?”
Đinh Mặc gật đầu: “Đương nhiên, vì đó là thời của thần tiên mà”.
Ngô Bình giật mình: “Thần tiên?”
Đinh Mặc: “Ừm, có thần tiên đấy. Theo sử sách ghi lại thì lời nói của thần tiên chính là ý chỉ của thần, họ đã chỉ dẫn con người phát triển hơn”.
Ngô Bình: “Nếu có thần tiền thì tại sao thời Băng Tiền lại sụp đổ?”
Đinh Mặc nói: “Đó là vấn đề mà tôi đang nghiên cứu, tôi đã ra một vài giả thuyết, nhưng đều thấy không đáng tin”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì trước Băng Tiền vẫn còn thời đại nào khác ư?”
Đinh Mặc gật đầu: “Đúng vậy, như thời hiện đại của chúng ta bây giờ cũng được truyền thừa nhiều thứ từ Băng Tiền. Tương tự với đó thì Băng Tiền cũng nhận được truyền thừa từ thời đại trước đó. Chúng tôi thống nhất gọi thời kỳ ấy là viễn cổ, dù đã có người nghiên cứu nhưng kết luận vẫn khá chung chung”.
Ngô Bình: “Chứng tỏ thời viễn cổ còn hưng thịnh hơn cả Băng Tiền”.
Đinh Mặc: “Có lẽ vậy, đó là điều tôi đang nghiên cứu, sở dĩ tôi đi tìm động tiên cũng là vì muốn tìm đáp án”.
Ngô Bình: “Tính ra anh là một nhà khảo cổ học đấy chứ”.
Đinh Mặc cười phá lên: “Cậu nói thế cũng đúng, tôi có một thân phận là phó khoa khảo cổ học của trường đại học Thiên Kinh mà”.
Ngô Bình dựng ngón tay cái: “Đỉnh!”
Hai người trò chuyện thêm một lát, Ngô Bình nói: “Tối nay anh ở lại đây, đi vài đường cơ bản với tôi đi”.
Ngô Bình đã ngưng tụ thành quyền ý, nhưng còn một bước nữa mới tới tiểu thành. Giờ đang là lúc anh cần luyện tay, tìm một cao thủ cảnh giới Tiên Thuên để luyện chiêu là quá phù hợp rồi.
Đinh Mặc sáng mắt lên: “Hôm qua chưa chính thức tỉ thí với cậu, tôi đang thấy tiếc. Hôm nay tôi sẽ thỉnh giáo vài chiêu, xem tài của tông sư quyền ý thế nào”.
Đinh Mặc cũng là người tu hành nên thấy chỉ có cao thủ cảnh giới Thần ngưng tụ ra quyền ý mới xưng là tông sư, nếu sẽ chỉ là cao thủ cảnh giới Thần mà thôi.
Cảnh giới Tiên Thiên cũng vậy, chỉ khi ngưng luyện ra quyền ý thì mới hình thành lối tư duy riêng cho mình, như vậy mới được gọi là đại tông sư, còn không thì mãi mãi chỉ là cao thủ hoặc đại cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
Ví dụ như Ngô Bình, anh đã ở cảnh giới Thần, hơn nữa còn ngưng luyện ra quyền ý nên đã là một tông sư cảnh giới Thần. Tông sư là phải khai tông lập phái, như đặt một nét bút thật đậm trong lịch sử của võ lâm.
Hai người đi ra sân sau rồi tỉ thí, không khí như ngưng đọng, Đinh Mặc hệt như một pho tượng bất động, thậm chí còn không hít thở.
Hắn đã có thần ý, chỉ đâu là đánh đấy, ngoài ra còn có thể chất cường tráng, cùng thể lực mạnh mẽ.
Uỳnh!
Mặt đất rung chuyển, hai người lao vào nhau.
Một tiếng động mạnh vang lên như sấm, cả hai nhanh chóng tách nhau ra.
Ngô Bình xoa vai trái của mình vì chỗ đó đã trúng một chưởng của Đinh Mặc, đúng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên có khác.
Đinh Mặc đắc ý nói: “Thấy sao? Kim Ngọc Chưởng của tôi mạnh không?”
Ngô Bình hừ một tiếng, sau đó chủ động tấn công.
Một lần, hai lần, ba lần.
Ban đầu, Ngô Bình hơi yếu thế nên bị đánh cho mấy phát, nhưng không lâu sau, anh đã có thể đánh ngang cơ với Đinh Mặc.
Sau hai mươi chiêu, Đinh Mặc cũng bắt đầu trúng đòn của Ngô Bình, anh bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Đánh đến chiêu thứ ba mươi, Đinh Mặc đã hét lên vì bị Ngô Bình đánh trúng lưng, nếu anh không nương tay thì lưng của hắn đã vỡ nát rồi.
Đinh Mặc thở dài nói: “Không đánh nữa, chẳng thú vị gì cả”.
Một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên mà lại yếu thế hơn tông sư cảnh giới Thần, đúng là mất mặt.
Ngô Bình cười nói: “Vất vả rồi”.
Sau khi giao đấu, họ có thể nhìn ra phẩm chất của nhau. Sau ba mươi chiêu tỉ thí, Ngô Bình tạm kết luận là Đinh Mặc là một người có thể chơi cùng được.
Đinh Mặc uể oải nói: “Tôi thừa nhận không đánh lại cậu được, nhưng cậu đừng đắc ý vội. Nếu lúc đầu tôi dùng hết sức thì cậu bại lâu rồi”.
Ngô Bình: “Ngại quá, tôi cũng có sát chiêu chưa tung ra, không thì anh nằm một chỗ rồi”.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười.
Ngô Bình có thu hoạch lớn, sau cuộc tỉ thí này, quyền ý của anh đã được củng cố hoàn toàn, tiếp tục bước gần tới tiểu thành hơn.
Lúc này, trời đã hửng sáng, Ngô Bình bảo người mang hoa quả và trà vào để mời Đinh Mặc.
Hình như Tiết Thái Hổ cũng đã nghe thấy động tĩnh nên đã mò tới, đi vào nhìn thấy Đinh Mặc là gã hỏi ngay: “Cậu chủ Ngô, ai đây ạ?”
Ngô Bình nói: “Là anh Đinh, bạn của tôi, cao thu cảnh giới Tiên Thiên”.
Tiết Thái Hổ thoáng ngạc nhiên rồi vội hành lễ: “Tham kiếm đại tông sư”.
Đinh Mặc lạnh lùng nói: “Anh đang sỉ nhục tôi đấy à?”
Tiết Thái Hổ giật thót tim rồi nói: “Tôi không có…”
Chương 270: Thành phố Aung
Đinh Mặc nói: “Chỉ có ai sáng tạo ra tư duy võ thuật mới được gọi là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên, còn tôi đã làm được đâu mà anh gọi tôi như thế? Anh đang chế nhạo tôi chưa sáng tạo ra tư duy võ thuật đúng không?”
Tiết Thái Hổ như sắp khóc đến nơi, sao vị cao thủ cảnh giới Tiên Thiên này khái tính thế?
Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Anh Đinh, người ta muốn lấy lòng anh thôi mà”.
Đinh Mặc hừ lạnh một tiếng: “Tôi không cần ai lấy lòng mình cả”.
Tiết Thái Hổ lau mồ hôi lạnh rồi vội nói: “Vâng vâng, là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa”.
Ngô Bình nói: “Thái Hổ, ông sửa soạn chút đi rồi lát đi nước Miến luôn. À, anh Đinh cũng là người trong ngành nên sẽ đi cùng mình luôn”.
Nghe thấy chuyến này có cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đi cùng, Tiết Thái Hổ mừng quýnh: “Thế thì tốt quá rồi, tôi đi chuẩn bị ngay đây”.
Nửa tiếng sau, Tiết Thái Hổ đã quay lại rồi mời Ngô Bình và Đinh Mặc lên xe, sau đó 24 chiếc xe với đủ mọi kiểu dáng đã đi thành một hàng dài tới biên giới.
Ngô Bình, Tiết Thái Hổ và Đinh Mặc cùng ngồi trên một chiếc xe đi ở giữa.
Tiết Thái Hổ nói: “Cậu chủ Ngô, đến nước Miến rồi chúng ta phải gặp một người là tướng quân Aung, quân của ông ta được trang bị tối tân lắm, có cả xe tăng, máy bay, tàu hoả, đó là một thế lực quân phản loạn khá mạnh”.
Ngô Bình: “Chắc vị tướng quân này có nhiều nguyên thạch lắm nhỉ?”
Tiết Thái Hổ gật đầu: “Nhiều lắm, tôi đã tới kho hàng của ông ta rồi, bên trong chất cả đống nguyên thạch luôn, hoành tráng hơn sơn trang phỉ thuý của tôi nhiều”.
Nói đến đây, gã thoáng do dự một chút: “Tướng quân Aung là một người rất trọng chữ tín, nhưng ông ta có hai người vệ sĩ ghê gớm lắm. Mấy lần trước, hình như họ có ý chống đối tôi thì phải”.
Ngô Bình: “Sao? Tu vi của họ thế nào?”
Tiết Thái Hổ: “Một thời gian hình như là cao thủ cảnh giới Thần, người kia thì chưa ra tay nên tôi không đoán được, nhưng chắc cũng là cảnh giới Thần nốt”.
“Tại sao họ lại có ý chống đối ông?”
Tiết Thái Hổ cười trừ: “Tôi biết đâu, chắc họ thấy tôi ngứa mắt. Với những người có tu vi cao như vậy thì họ đau coi tôi ra gì chứ?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nếu lần này họ lại gây sự với ông tiếp thì tôi sẽ ra tay chừng trị họ”.
Tiết Thái Hổ sáng mắt lên rồi cười nói: “Cảm ơn cậu chủ Ngô đã trút giận dùm tôi”.
Đường đi còn rất xa, đã thế lại ngoằn ngoèo nên xe không thể đi quá nhanh được. Đến trưa, họ mới đi xuyên qua biên giới rồi tiến vào nước Miến.
Đi qua biên giới rồi, họ lại đi thêm hơn ba tiếng nữa mới tới địa bàn của tướng quân Aung. Tướng quân Aung là một đại quân phiệt năm nay đã 59 tuổi.
Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã tiến vào thành phố mà tướng quân Aung cai quản, thành phố này cho người ta một cảm giác như một thị trấn nhỏ trong nước, nhưng phong cách khác hẳn. Vì ở đây có sòng bạc và nhiều trung tâm giải trí.
Nhiều năm gần đây, tướng quân Aung không còn quá tập trung vào mảng phỉ thuý nữa, vì mỏ đã sắp bị khai thác cạn kiệt, mười năm trước, ông ta đã chuyển hướng sang sòng bạc và du lịch rồi.
Đoàn xe dừng trước cửa một khách sạn tên là Thế giới mới, quy mô của khách sạn này rất lớn, có mười tầng thôi mà chiếm diện tích cả mấy chục mẫu.
Ngô Bình xuống xe rồi đi vào khách sạn, sau đó không nhịn được hỏi: “Ở nơi bé tẹo này mà cũng có khách sạn sang vậy hả?”
Tiết Thái Hổ cười nói: “Đây là khách sạn năm sao, phục vụ siêu tốt, đương nhiên giá cũng chát, giá một đêm thấp nhất 20 nghìn”.
Tiết Thái Hổ đã đặt phòng trước nên mọi người sẽ vào phòng nghỉ ngơi luôn.
Gã gọi đồ ăn rồi vừa ăn vừa nói: “Cậu chủ Ngô, anh Đinh, hai người đừng coi thường khách sạn này. Thế giới mới chỉ có mười tầng kinh doanh khách sạn thôi, từng tầng 11 đến 20 là sòng bạc, còn lại là trung tâm giải trí”.
Hình như Đinh Mặc đã biết nên nói luôn: “Sòng bạc ở đây làm ăn lớn lắm, nghe đâu mỗi năm lượng tiền đổ vào đây đều trên 300 tỷ, nhưng thu lại chỉ khoảng hai phần trăm là 6 tỷ thôi. Nếu tính thêm cả cho vay nặng lãi nữa thì mức lợi nhuận hàng năm là một con số trên trời, lời hơn buôn phỉ thuý nhiều”.
Tiết Thái Hổ gật đầu: “Anh Đinh nói đúng, sòng bạc kiếm tiền ngon hơn. Vả lại, người thắng tiền cũng thích tiêu tiền ở đây tiếp, cứ phải gọi là vung tiền như giấy. Khách sạn này năm nào chẳng thu hơn 5 tỷ, lợi nhuận cao kinh người”.
“Thật ra không chỉ có khách sạn này đâu, mà tất cả khu vui chơi giải trí, cửa hàng và taxi ở thành phố Aung này đều là của tướng quân Aung hết. Có người từng tính tài sản cá nhân của ông ta thì thấy ít nhất cũng cỡ cả trăm tỷ”.
Ngô Bình: “Chúng ta đến cược ngọc cơ mà? Ông lại muốn chơi cờ bạc nữa hả?”
Tiết Thái Hổ cười khà khà: “Cậu chủ Ngô, không giấu gì cậu, ở đây có một cao thủ bài bạc, lần trước tôi đã thua hắn 500 triệu. Chuyến này đến, tôi muốn chơi với hắn tiếp xem có đòi tiền về được không”.
Ngô Bình lắc đầu: “Ông bỏ ý định ấy đi, lần trước đã thua rồi thì lần này sẽ thua tiếp”.
Tiết Thái Hổ bình thản nói: “Tôi cũng có chuẩn bị rồi, tôi đã mời một cao thủ đi cùng”.
Nói rồi, gã nhìn về phía một ông già ngồi cách đó không xa. Ông ấy rất gày, râu ngắn, tóc hoa râm, ông ấy mỉm cười rồi vẫy tay với nhóm Ngô Bình.
Tiết Thái Hổ: “Cậu chủ Ngô, anh Đinh, đây là cao thủ cực siêu trong giới thiên thuật, tên là thiên vương Trần Tung”.
Trần Tung cười nói: “Không dám, cái danh thiên vương là do mọi người đặt cho tôi thôi”.
Ngô Bình nhìn Trần Tung thì phát huện đỉnh đầu ông ấy có hắc khí vờn quanh. Đây là dấu hiệu ông ấy sắp chết, anh không khỏi chán nản nói: “Tôi khuyên ông đừng tham gia vụ này, không sẽ thua thảm hơn đấy”.
Nếu là người khác nói câu này thì Tiết Thái Hổ sẽ trở mặt ngay rồi, gã nói với Ngô Bình: “Cậu chủ Ngô, lần này chắc chắn tôi sẽ thắng”.
Đinh Mặc nói: “Kệ đi, có khuyên cũng vô dụng, chờ xem trò hay thôi”.
Dù Ngô Bình có khuyên thế nào thì Tiết Thái Hổ vẫn quyết chơi, nửa tiếng sau, gã đã lên tầng hai mươi, đây là nơi đặt tiền cược cao nhất nên toàn khách sộp.
Ngô Bình và Đinh Mặc cũng đi theo, vừa vào thì họ đã thấy rất nhiều trò cá cược, hầu như là đủ hết.
Tiết Thái Hổ không vội đi tìm cao thủ đó để trả thù ngay, mà đi tới một bàn chơi bài trước.
Ngô Bình mặc kệ gã rồi đi loanh quanh, cuối cùng đến một bàn chơi bài Nga, anh đổi tiền rồi đặt hết vào một ô.
Nếu thắng ở ô này thì sẽ lãi gấp ba lần tiền cược.
Đương nhiên quả cầu đã rơi xuống ô mà Ngô Bình đặt.
Nhờ việc quan sát cách vận chuyển của bánh răng mà Ngô Bình có thể đoán được quả cầu sẽ rơi vào ô nào.
Ba phút sau, quả cầu vẫn rơi vào ô mà Ngô Bình đặt, mọi người đều ồ lên, còn anh thì đã có thêm 30 triệu.
Vì thế anh lại thấy năm triệu ra để đặt tiếp.
Bình luận facebook