Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 641: Đổ thêm dầu vào lửa
Vài vị giám đốc cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Tạ Lâm Lang đứng bên cạnh nói một cách yếu ớt: “Là do em không giỏi. Năng lực cũng không bằng người ta.”
Đàm Anh bực mình xoa lông mày, trầm giọng nói: "Đó không phải lỗi của em." Nếu Diệp Tinh Lăng không có giọng hát cá heo thì có thể vẫn có cơ hội để cạnh tranh. Nhưng mà thực tế thì.....Kỳ thực, sàn đấu ca từ tàn khốc hơn bất cứ thứ gì khác trong làng giải trí. Ai có tài năng vượt trội hơn người thì người đó thắng.
Tạ Lâm Lang đã đạt đến giới hạn cao nhất của mình ngày hôm nay là đã làm rất tốt.
Sự việc này thực sự khó trách cô ấy.
"Ha! " Ai đó trong phòng họp cười lạnh. Tiếng cười làm cho mọi người bị sốc, khiến họ quay đầu lại nhìn theo bản năng. Quả nhiên là Vệ Thiều Âm.
Kể từ khi Hạ Lăng bị buộc phải rời khỏi Thiên Nghệ, anh ta và Đàm Anh cũng lạnh mặt với nhau.
Đàm Anh càng đau đầu hơn khi nhìn thấy anh lúc này. Vệ Thiều Âm này đúng là không thể chịu đựng được. Gia thế tên họ Vệ này không thua kém gì so với Thiên Nghệ. Cậu ta là thiếu gia ngậm thìa vàng từ bé. Không ai có thể chống lại anh ta. Cho dù anh ta có phá bỏ toàn bộ tòa nhà Thiên Nghệ thì cũng không ai dám có ý kiến.
Đàm Anh nhẫn nại chịu đựng, giả vờ như không nghe thấy.
Thật bất ngờ, Vệ Thiều Âm lại lên tiếng chế nhạo một lần nữa: "Anh nghĩ rằng nếu Hạ Lăng không có giọng hát cá heo, Lâm Lang có thể vượt qua cô ấy chỉ bằng cách luyện tập chăm chỉ? Thật ngây thơ! "
Đàm Anh không muốn tranh cãi với anh ta nhưng nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ trên khuôn mặt của Tạ Lâm Lang cũng như các trưởng phòng ban còn lại, anh cảm thấy mình cần phải lên tiếng: " Diệp Tinh Lăng có mối quan hệ tốt với anh nhưng đừng quá thiên vị cô ấy! Cô ấy đã rời bỏ Thiên Nghệ. Cô ấy là người ngoài. Làm sao anh có thể đứng về phía cô ấy? Và… tại sao Lâm Lang lại không thể đánh bại Diệp Tinh Lăng. Diệp Tinh Lăng chỉ hơn mỗi âm giọng cá heo của cô ta mà thôi! ”
Vệ Thiều Âm lại khịt mũi giễu cợt, khinh bỉ.
Đàm Anh suýt chút nữa đã hét vào mặt anh ta. Vệ Thiều Âm này thật sự là càng ngày càng quá quắt! Tạ Lâm Lang ở một bên bồn chồn, thì thào nói: "Hãy bàn về những gì chúng ta nên làm tiếp theo."
Họ đến đây để họp hôm nay không phải để cãi nhau. Điều quan trọng nhất là Tạ Lâm Lang chỉ là một ca sĩ không có quyền thế và xuất thân. Cho dù cô có trở thành thiên hậu cũng không dám làm mất lòng những lãnh đạo cấp cao của công ty. Bị kẹt giữa hai người Đàm Anh và Vệ Thiều Âm, thật sự cô rất khó xử.
Cùng lúc đó, Đàm Anh bị Vệ Thiều Âm chế giễu. Lúc này, anh rốt cuộc cũng tìm được một người cũng là mục tiêu của Vệ Thiều Âm, nhanh chóng chuyển hướng quyết thắng trận cãi nhau này: "Lâm Lang! Cô nói đi. Nếu như Diệp Tinh Lăng không có giọng hát cá heo thì cô có thể đánh bại cô ta không? ”
Tạ Lâm Lang xấu hổ.
Công bằng mà nói, cô cảm thấy mình không thể chiến thắng. Diệp Tinh Lăng không chỉ đơn thuần là phô diễn kỹ năng. Giọng hát của cô ấy còn chứa đựng những cung bậc cảm xúc phong phú, tinh tế. Hiếm ai trên đời này có thể xử lý tốt được như vậy. Đối với người ngoài, có thể họ chỉ nghĩ rằng Diệp Tinh Lăng hát hay nhưng đối với giới chuyên môn, họ biết để đạt đến trình độ đó phải trải qua nhiều khó khăn như thế nào.
Tuy nhiên, nếu cô nói sự thật sẽ khiến tổng giám đốc Đàm bối rối.
Sau khi do dự, Đàm Anh đã hiểu ra điều gì đó từ nét mặt của cô.
Vẻ mặt của anh trở nên dữ dằn hơn khi anh ta thầm nguyền rủa Tạ Lâm Lang vì cô ấy quá nhu nhược. Tuy nhiên, để không phải bẽ mặt, anh ta chỉ chuyển chủ đề và bàn bạc về những sắp xếp tiếp theo với vẻ mặt bình thản.
Anh cảm thấy rằng Thiên Nghệ nên có một số chiến lược quảng bá để giảm thiểu tác động tiêu cực đến hình ảnh của họ.
Tuy nhiên, trước sức mạnh áp đảo tuyệt đối của Hạ Lăng, những nỗ lực của họ đều trở nên vô ích. Tình hình dư luận vẫn không được cải thiện. Ngược lại, mọi người thậm chí còn hào hứng hơn với buổi biểu diễn tiếp theo của Hạ Lăng - cùng trùng với địa điểm mà Thiên Nghệ đã chọn. Lần này, ca sĩ của Thiên Nghệ sẽ là cặp vũ công đường phố Lục Đào và Lãnh Huy.
Lục Đào đi tìm gặp Hạ Lăng trong bí mật. Anh nói như sắp khóc: "Chị. Nữ thần. Bà trẻ tôi ơi... Vì quá khứ của chúng ta, cô có thể tha cho tôi được hay không? Sự nổi tiếng của nhóm tôi không đời nào có thể sánh được với cô. Từ lúc bắt đầu và cả khi xuất hiện những tin tức đó, sự chênh lệch giữa chúng ta là quá lớn.”
Hạ Lăng nhìn anh cười nhạt: " Ồ? "
"Chị, Nữ thần, Bà trẻ tôi ơi!" Lục Đào van xin.
Hạ Lăng chỉ nhìn anh ta cười. Nhìn người bạn học cũ này, cô nhớ lại những ngày ở trại huấn luyện Thiên Nghệ vài năm trước. Lúc đó, cô ấy đang chìm đắm trong vết thương lòng của kiếp trước. Cô xót xa cho bản thân và buông bỏ mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đó là khoảng thời gian thật tuyệt vời khi cô đã gặp được Lệ Lôi vào thời điểm đó.
Còn Lục Đào giống như một mảnh hồi ức thu nhỏ của những năm tháng tươi đẹp trước đây.
Vẫn đơn giản như vậy, trong sáng như vậy.
Lục Đào không thể hiểu nụ cười của cô ấy có ý nghĩa gì và gần như quỳ xuống cầu xin cô. “Tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì, thực sự đấy! Chị, chị Tinh Lăng, chị tha cho em một lần được không? ”
"Um... không phải là không thể. " Hạ Lăng chậm rãi nói.
Đôi mắt Lục Đào ánh lên tia rạng rỡ: "Cô sẽ không cạnh tranh với chúng tôi trong trận chiến đối đầu nữa sao?"
"Mơ à?" Hạ Lăng nói ngắn gọn.
Lục Đào lại như sắp khóc.
"Nhưng…"
"Nhưng cái gì?" Lục Đào tươi tỉnh lại, mắt anh ấy sáng lên hy vọng.
Hạ Lăng lấy ra hai vé buổi hòa nhạc từ chiếc túi nhỏ tinh xảo mà cô mang theo bên mình. Cô đưa nó cho Lục Đào: "Hãy đến và ủng hộ tôi."
"Hả?" Lục Đào choáng váng.
Cô xua tay và bỏ đi mà không giải thích gì thêm.
Lục Đào nhìn cô ấy đi xa với vẻ mặt sững sờ. Cái gì? Anh ta đến để cầu xin sự thương xót nhưng kết quả là anh có hai vé xem concert. Điều này chẳng phải đã giúp đối thủ của anh ấy nổi tiếng hơn sao? Anh không biết phải làm thế nào với nó nữa.
Ngày hôm sau, Lục Đào đến phòng tập nhảy của Thiên Nghệ.
Trợ lý của anh ấy chạy đến hỏi: "Anh Đào! Sao rồi?"
“Làm sao ư?” Lục Đào tức giận: “Tôi nghĩ đây sẽ là một cuộc chiến khốc liệt. Chúng ta phải nỗ lực gấp đôi.”
"Không phải anh nói anh cùng Diệp tiểu thư có quan hệ tốt sao? Chỉ cần cùng cô ấy tán gẫu, cô ấy có thể sẽ không nhắm vào nhóm chúng ta?" Trợ lý tỏ vẻ bối rối.
"Đúng! Đó là những gì tôi đã nói." Lục Đào đứng thẳng người “Nhưng làm sao tôi có thể làm điều như vậy? Tôi là một người đàn ông. Tôi thà đối mặt với những thử thách của mình còn hơn là cầu xin cô ấy giúp đỡ ”.
Cô trợ lý nhìn anh đầy ngưỡng mộ.
Lãnh Huy, người đang ở cách đó không xa, ngước nhìn anh ta vô cảm.
Lục Đào đột nhiên cảm thấy có lỗi.
Chà, bây giờ kế hoạch của anh đã thất bại. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu chuẩn bị cho buổi hòa nhạc.
Anh khởi động và lên kế hoạch tập luyện với cường độ cao.
"Anh không cần phải quá khắt khe với bản thân." Đột nhiên, Lãnh Huy nhẹ giọng nói.
Lục Đào nói: “Làm sao mà tôi có thể thư giãn được? Tôi không muốn thua quá nhục nhã! ” Họ được coi là một trong những người giỏi nhất trong mảng street dance nhưng họ vẫn kém hơn nhiều so với trình độ thiên hậu của Diệp Tinh Lăng. Và về thực lực, khi còn ở trong trại huấn luyện, anh vốn đã không phải là đối thủ của cô.. Bây giờ, giọng hát của cô ấy còn được cải thiện. Anh chắc chắn không phải là đối thủ của cô nhưng anh vẫn hy vọng mình sẽ chiến đấu hết sức để giữ được phẩm giá bản thân.
“Anh không biết à? Diệp Tinh Lăng đã loan tin mới rồi ”. Lãnh Huy bình tĩnh nói.
"Tin gì?" Lục Đào thực sự không biết về điều đó.
Lãnh Huy nói: "Cô ấy đưa ra một lời thách thức hỏi liệu Thiên Nghệ có dám thực hiện nó hay không."
"Cái gì? Chết tiệt!". Lục Đào ngạc nhiên đến mức chửi thề. Thật tệ là cô ấy đã không từ bỏ hay tạo cơ hội giúp đỡ vì quá khứ của họ. Bây giờ, cô ấy thậm chí còn đi xa hơn và đổ thêm dầu vào lửa bằng cách đưa ra một lời thách thức? Anh cảm thấy bực tức hơn bao giờ hết…
- -----------------
Dịch: @Huyen Anh
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- -----------------
Tạ Lâm Lang đứng bên cạnh nói một cách yếu ớt: “Là do em không giỏi. Năng lực cũng không bằng người ta.”
Đàm Anh bực mình xoa lông mày, trầm giọng nói: "Đó không phải lỗi của em." Nếu Diệp Tinh Lăng không có giọng hát cá heo thì có thể vẫn có cơ hội để cạnh tranh. Nhưng mà thực tế thì.....Kỳ thực, sàn đấu ca từ tàn khốc hơn bất cứ thứ gì khác trong làng giải trí. Ai có tài năng vượt trội hơn người thì người đó thắng.
Tạ Lâm Lang đã đạt đến giới hạn cao nhất của mình ngày hôm nay là đã làm rất tốt.
Sự việc này thực sự khó trách cô ấy.
"Ha! " Ai đó trong phòng họp cười lạnh. Tiếng cười làm cho mọi người bị sốc, khiến họ quay đầu lại nhìn theo bản năng. Quả nhiên là Vệ Thiều Âm.
Kể từ khi Hạ Lăng bị buộc phải rời khỏi Thiên Nghệ, anh ta và Đàm Anh cũng lạnh mặt với nhau.
Đàm Anh càng đau đầu hơn khi nhìn thấy anh lúc này. Vệ Thiều Âm này đúng là không thể chịu đựng được. Gia thế tên họ Vệ này không thua kém gì so với Thiên Nghệ. Cậu ta là thiếu gia ngậm thìa vàng từ bé. Không ai có thể chống lại anh ta. Cho dù anh ta có phá bỏ toàn bộ tòa nhà Thiên Nghệ thì cũng không ai dám có ý kiến.
Đàm Anh nhẫn nại chịu đựng, giả vờ như không nghe thấy.
Thật bất ngờ, Vệ Thiều Âm lại lên tiếng chế nhạo một lần nữa: "Anh nghĩ rằng nếu Hạ Lăng không có giọng hát cá heo, Lâm Lang có thể vượt qua cô ấy chỉ bằng cách luyện tập chăm chỉ? Thật ngây thơ! "
Đàm Anh không muốn tranh cãi với anh ta nhưng nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ trên khuôn mặt của Tạ Lâm Lang cũng như các trưởng phòng ban còn lại, anh cảm thấy mình cần phải lên tiếng: " Diệp Tinh Lăng có mối quan hệ tốt với anh nhưng đừng quá thiên vị cô ấy! Cô ấy đã rời bỏ Thiên Nghệ. Cô ấy là người ngoài. Làm sao anh có thể đứng về phía cô ấy? Và… tại sao Lâm Lang lại không thể đánh bại Diệp Tinh Lăng. Diệp Tinh Lăng chỉ hơn mỗi âm giọng cá heo của cô ta mà thôi! ”
Vệ Thiều Âm lại khịt mũi giễu cợt, khinh bỉ.
Đàm Anh suýt chút nữa đã hét vào mặt anh ta. Vệ Thiều Âm này thật sự là càng ngày càng quá quắt! Tạ Lâm Lang ở một bên bồn chồn, thì thào nói: "Hãy bàn về những gì chúng ta nên làm tiếp theo."
Họ đến đây để họp hôm nay không phải để cãi nhau. Điều quan trọng nhất là Tạ Lâm Lang chỉ là một ca sĩ không có quyền thế và xuất thân. Cho dù cô có trở thành thiên hậu cũng không dám làm mất lòng những lãnh đạo cấp cao của công ty. Bị kẹt giữa hai người Đàm Anh và Vệ Thiều Âm, thật sự cô rất khó xử.
Cùng lúc đó, Đàm Anh bị Vệ Thiều Âm chế giễu. Lúc này, anh rốt cuộc cũng tìm được một người cũng là mục tiêu của Vệ Thiều Âm, nhanh chóng chuyển hướng quyết thắng trận cãi nhau này: "Lâm Lang! Cô nói đi. Nếu như Diệp Tinh Lăng không có giọng hát cá heo thì cô có thể đánh bại cô ta không? ”
Tạ Lâm Lang xấu hổ.
Công bằng mà nói, cô cảm thấy mình không thể chiến thắng. Diệp Tinh Lăng không chỉ đơn thuần là phô diễn kỹ năng. Giọng hát của cô ấy còn chứa đựng những cung bậc cảm xúc phong phú, tinh tế. Hiếm ai trên đời này có thể xử lý tốt được như vậy. Đối với người ngoài, có thể họ chỉ nghĩ rằng Diệp Tinh Lăng hát hay nhưng đối với giới chuyên môn, họ biết để đạt đến trình độ đó phải trải qua nhiều khó khăn như thế nào.
Tuy nhiên, nếu cô nói sự thật sẽ khiến tổng giám đốc Đàm bối rối.
Sau khi do dự, Đàm Anh đã hiểu ra điều gì đó từ nét mặt của cô.
Vẻ mặt của anh trở nên dữ dằn hơn khi anh ta thầm nguyền rủa Tạ Lâm Lang vì cô ấy quá nhu nhược. Tuy nhiên, để không phải bẽ mặt, anh ta chỉ chuyển chủ đề và bàn bạc về những sắp xếp tiếp theo với vẻ mặt bình thản.
Anh cảm thấy rằng Thiên Nghệ nên có một số chiến lược quảng bá để giảm thiểu tác động tiêu cực đến hình ảnh của họ.
Tuy nhiên, trước sức mạnh áp đảo tuyệt đối của Hạ Lăng, những nỗ lực của họ đều trở nên vô ích. Tình hình dư luận vẫn không được cải thiện. Ngược lại, mọi người thậm chí còn hào hứng hơn với buổi biểu diễn tiếp theo của Hạ Lăng - cùng trùng với địa điểm mà Thiên Nghệ đã chọn. Lần này, ca sĩ của Thiên Nghệ sẽ là cặp vũ công đường phố Lục Đào và Lãnh Huy.
Lục Đào đi tìm gặp Hạ Lăng trong bí mật. Anh nói như sắp khóc: "Chị. Nữ thần. Bà trẻ tôi ơi... Vì quá khứ của chúng ta, cô có thể tha cho tôi được hay không? Sự nổi tiếng của nhóm tôi không đời nào có thể sánh được với cô. Từ lúc bắt đầu và cả khi xuất hiện những tin tức đó, sự chênh lệch giữa chúng ta là quá lớn.”
Hạ Lăng nhìn anh cười nhạt: " Ồ? "
"Chị, Nữ thần, Bà trẻ tôi ơi!" Lục Đào van xin.
Hạ Lăng chỉ nhìn anh ta cười. Nhìn người bạn học cũ này, cô nhớ lại những ngày ở trại huấn luyện Thiên Nghệ vài năm trước. Lúc đó, cô ấy đang chìm đắm trong vết thương lòng của kiếp trước. Cô xót xa cho bản thân và buông bỏ mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đó là khoảng thời gian thật tuyệt vời khi cô đã gặp được Lệ Lôi vào thời điểm đó.
Còn Lục Đào giống như một mảnh hồi ức thu nhỏ của những năm tháng tươi đẹp trước đây.
Vẫn đơn giản như vậy, trong sáng như vậy.
Lục Đào không thể hiểu nụ cười của cô ấy có ý nghĩa gì và gần như quỳ xuống cầu xin cô. “Tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì, thực sự đấy! Chị, chị Tinh Lăng, chị tha cho em một lần được không? ”
"Um... không phải là không thể. " Hạ Lăng chậm rãi nói.
Đôi mắt Lục Đào ánh lên tia rạng rỡ: "Cô sẽ không cạnh tranh với chúng tôi trong trận chiến đối đầu nữa sao?"
"Mơ à?" Hạ Lăng nói ngắn gọn.
Lục Đào lại như sắp khóc.
"Nhưng…"
"Nhưng cái gì?" Lục Đào tươi tỉnh lại, mắt anh ấy sáng lên hy vọng.
Hạ Lăng lấy ra hai vé buổi hòa nhạc từ chiếc túi nhỏ tinh xảo mà cô mang theo bên mình. Cô đưa nó cho Lục Đào: "Hãy đến và ủng hộ tôi."
"Hả?" Lục Đào choáng váng.
Cô xua tay và bỏ đi mà không giải thích gì thêm.
Lục Đào nhìn cô ấy đi xa với vẻ mặt sững sờ. Cái gì? Anh ta đến để cầu xin sự thương xót nhưng kết quả là anh có hai vé xem concert. Điều này chẳng phải đã giúp đối thủ của anh ấy nổi tiếng hơn sao? Anh không biết phải làm thế nào với nó nữa.
Ngày hôm sau, Lục Đào đến phòng tập nhảy của Thiên Nghệ.
Trợ lý của anh ấy chạy đến hỏi: "Anh Đào! Sao rồi?"
“Làm sao ư?” Lục Đào tức giận: “Tôi nghĩ đây sẽ là một cuộc chiến khốc liệt. Chúng ta phải nỗ lực gấp đôi.”
"Không phải anh nói anh cùng Diệp tiểu thư có quan hệ tốt sao? Chỉ cần cùng cô ấy tán gẫu, cô ấy có thể sẽ không nhắm vào nhóm chúng ta?" Trợ lý tỏ vẻ bối rối.
"Đúng! Đó là những gì tôi đã nói." Lục Đào đứng thẳng người “Nhưng làm sao tôi có thể làm điều như vậy? Tôi là một người đàn ông. Tôi thà đối mặt với những thử thách của mình còn hơn là cầu xin cô ấy giúp đỡ ”.
Cô trợ lý nhìn anh đầy ngưỡng mộ.
Lãnh Huy, người đang ở cách đó không xa, ngước nhìn anh ta vô cảm.
Lục Đào đột nhiên cảm thấy có lỗi.
Chà, bây giờ kế hoạch của anh đã thất bại. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu chuẩn bị cho buổi hòa nhạc.
Anh khởi động và lên kế hoạch tập luyện với cường độ cao.
"Anh không cần phải quá khắt khe với bản thân." Đột nhiên, Lãnh Huy nhẹ giọng nói.
Lục Đào nói: “Làm sao mà tôi có thể thư giãn được? Tôi không muốn thua quá nhục nhã! ” Họ được coi là một trong những người giỏi nhất trong mảng street dance nhưng họ vẫn kém hơn nhiều so với trình độ thiên hậu của Diệp Tinh Lăng. Và về thực lực, khi còn ở trong trại huấn luyện, anh vốn đã không phải là đối thủ của cô.. Bây giờ, giọng hát của cô ấy còn được cải thiện. Anh chắc chắn không phải là đối thủ của cô nhưng anh vẫn hy vọng mình sẽ chiến đấu hết sức để giữ được phẩm giá bản thân.
“Anh không biết à? Diệp Tinh Lăng đã loan tin mới rồi ”. Lãnh Huy bình tĩnh nói.
"Tin gì?" Lục Đào thực sự không biết về điều đó.
Lãnh Huy nói: "Cô ấy đưa ra một lời thách thức hỏi liệu Thiên Nghệ có dám thực hiện nó hay không."
"Cái gì? Chết tiệt!". Lục Đào ngạc nhiên đến mức chửi thề. Thật tệ là cô ấy đã không từ bỏ hay tạo cơ hội giúp đỡ vì quá khứ của họ. Bây giờ, cô ấy thậm chí còn đi xa hơn và đổ thêm dầu vào lửa bằng cách đưa ra một lời thách thức? Anh cảm thấy bực tức hơn bao giờ hết…
- -----------------
Dịch: @Huyen Anh
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- -----------------
Bình luận facebook