Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 658: Gọi cháu là Thiệu Huy được không?
“Vì vậy, đó là cách mọi thứ đã xảy ra.”
Trong phòng khách vắng lặng, trống trải, có một chậu cây lá rộng màu xanh lớn. Phía trước chậu cây là một bộ ghế sô pha vải sẫm màu rất trang nhã. Hạ Lăng mặc một chiếc váy trắng ngồi trên ghế sô pha. Trên bàn, trà đang được rót vào tách trà men ngọc. Đối diện với cô, một người đàn ông đang ngồi vò đầu bứt tai. Chiếc áo sơ mi Armani đắt tiền bị anh ta làm cho rối tung, cúc áo buông lơi, tay áo vén lên một nửa, vẻ mặt nhăn nhó có chút kinh hãi.
“Diệp Tinh Lăng, cô điên rồi sao?!” Lâm Úc Nam mở miệng khiển trách cô: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi? Hai mươi bốn? Chưa yêu và kết hôn, đã nghĩ đến việc nhận con nuôi? Cô đã xem xét đến phản ứng của người hâm mộ chưa? Cô muốn thế nào? Cô không muốn tồn tại trong làng giải trí nữa sao?! "
"Tôi..."
"Cô làm sao?! Mau đuổi đứa nhỏ đó đi! Nhanh lên!" Lâm Ức Nam lớn tiếng nói.
Hạ Lăng nói: "Tôi sẽ không đuổi nó đi. Tôi muốn nhận nuôi đứa trẻ này. Tôi không hỏi ý kiến của ạh mà là thông báo cho anh thôi. Lâm Úc Nam! Anh phải giúp tôi làm thủ tục, nếu không tôi sẽ tìm người khác làm."
Lâm Úc Nam nhìn cô như nhìn thứ gì đó quái dị: “Ồ. Nhìn xem, bây giờ cô đã là thiên hậu, đã đủ lông đủ cánh rồi! ” Anh đột nhiên đứng lên chỉ vào cô, “Cô…Cô… Sau vài ngày không gặp, cô lại nhặt một đứa trẻ từ xó xỉnh nào đó và nhận làm con. Cô… Tôi điên mất! ”
Anh ta gần như muốn lật bàn luôn rồi. Dù đã quản lý rất nhiều nghệ sĩ, anh chưa từng thấy ai làm những việc thiếu suy nghĩ như cô. Nhưng nếu anh không thể chịu đựng được nữa thì sao? Ngay từ đầu anh chỉ có thể chịu đựng như vậy! Sau bao nhiêu năm hợp tác, Lâm Úc Nam đã thừa biết tính tình của cô ấy. Cô gái này bình thường khá nghe lời nhưng một khi đã quyết tâm làm điều gì đó thì không ai có thể thay đổi ý định của cô.
Anh hùng hổ đi qua đi lại trong phòng vài bước, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó mới chầm chậm nói: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô làm thủ tục nhưng cô hãy cho tôi gặp đứa nhóc đó.” Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ phải công khai về mối quan hệ của Hạ Lăng với đứa nhỏ và phải lên kế hoạch khiến cho người hâm mộ chấp nhận nó.
Hạ Lăng hiểu ý, gật đầu rồi gọi đứa bé.
Cậu bé ban đầu đang chơi trong khu vườn nhỏ vầy bùn đất. Hạ Lăng từ lâu đã từ bỏ ý định giữ cho cậu không nghịch bẩn. Cậu nhóc này, không biết tại sao lại thích động vật nhỏ đến vậy. Nếu cô không để ý, thằng bé sẽ chạy ra ngoài chơi đùa vui vẻ với lũ mèo, chó con hay những chú sóc.
Vì vậy, đập vào mắt Lâm Úc Nam ngay lập tức là một đứa nhỏ bẩn thỉu.
Cậu bé có khuôn mặt nhỏ nhắn với bàn tay mũm mĩm dính đầy bùn và chân đi một đôi giày nhỏ không còn phân biệt được màu sắc. Lâm Úc Nam chán nản, quay đầu nhìn Hạ Lăng: “Phú bà của tôi ơi! Người có tài sản ròng hơn 10 tỷ nhân dân tệ mà nuôi đứa con như thế này sao?” Sinh linh nhỏ này làm sao có chút sức hút nào?
Trông chẳng khác gì một đứa trẻ ăn xin bên đường!
Hạ Lăng kiêu ngạo hất cằm: “Tôi thích.” Lâm Úc Nam lại nheo mắt. “Con của tôi, tôi sẽ nuôi theo bất kỳ cách nào tôi muốn. Anh không được chỉ trích nó, hiểu không? ”
Lâm Úc Nam: “Nghiêm túc mà nói, cô thậm chí còn chưa hoàn thiện giấy tờ nhận con nuôi mà đã gọi nó là con của cô. Mẹ kiếp! Kiếp trước tôi nợ cô cái gì sao? Tôi không những phải chạy việc cho cô mà giờ còn phải hầu tên tiểu tử này!” Anh ta nhìn về phía đứa nhỏ với ánh mắt khinh bỉ: “Này, nhóc con tên là gì?”
Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, không lên tiếng.
“Chú đang hỏi nhóc đấy!” Lâm Úc Nam càng cáu kỉnh.
“Đừng lớn tiếng với thằng bé!” Hạ Lăng ôm đứa nhỏ vào lòng.
Lâm Úc Nam sắp phát điên rồi...
Cậu bé ngẩng đầu khỏi vòng tay Hạ Lăng, nhẹ nhàng nói: "Tên con?... Con không thể nói cho chú biết." Lâm Úc Nam muốn bóp chết thằng nhóc này...
Hạ Lăng thấy tâm trạng của Lâm Úc Nam không tốt, cô cố gắng cứu vãn tình hình: “Cậu bé có lẽ thực sự không thể nói với anh vì nó cũng không nói với tôi. Tôi cũng không biết tên của bé”.
“Còn thủ tục nhận con nuôi thì sao? Nhất định hải có một cái tên.” Lâm Úc Nam đã từ bỏ việc nói chuyện với đứa nhóc bẩn thỉu kia. Cậu bé này có bị ngốc không? Thậm chí còn không biết tên của mình. Anh trực tiếp nói với Hạ Lăng: “Vậy đi, cô có thể đặt cho thằng nhóc một cái tên để thằng bé có hộ khẩu thường trú.”
Mấy ngày nay Hạ Lăng cũng đang cân nhắc vấn đề này. Lúc này nghe Lâm Ức Nam nhắc tới, cô hơi cúi đầu xuống.
“Làm sao vậy?” Lâm Úc Nam nóng nảy, “Cô nghĩ nhanh đi.”
“Tôi nghĩ…” Hạ Lăng im lặng một lúc lâu, để mặc đứa trẻ làm bẩn quần áo trên người cô, sau đó nhẹ giọng nói: “Chúng ta gọi nó là Thiệu Huy thì sao?" Đó là tên đứa con đã mất của cô.
"Tôi biết, tôi rất ích kỷ.", cô nói thêm. "Nhưng không biết tại sao, tôi nghĩ cái tên này rất hợp với đứa nhỏ này. Hơn nữa…” Hơn nữa, cô nhớ Thiệu Huy rất nhiều.
Lâm Úc Nam cũng trầm mặc.
Chỉ có đứa trẻ, dường như không biết hai người họ đang nói gì, vẫn hồn nhiên nghịch phụ kiện ngọc trai trên quần áo của Hạ Lăng.
Nghĩ một lúc lâu, Lâm Úc Nam mới nói: “Còn họ của nó thì sao? Bùi?” Trong giọng nói của anh ta ẩn chứa một tia chế giễu. Nếu Bùi Tử Hoành phát hiện ra cái tên của đứa con trai cả đáng quý của mình được đặt cho đứa trẻ bẩn thỉu nói năng không rõ ràng lại còn ngốc này, liệu anh ta có ngã quỵ vì sốc không?
Hạ Lăng xoa xoa mái tóc của đứa trẻ: “Họ Diệp.”
Bây giờ cô không có ý định kết hôn với Bùi Tử Hoành hay Lệ Lôi. Đứa bé này hoàn toàn trách nhiệm thuộc về cô, theo họ của cô trong kiếp này là tốt nhất.
“Cuối cùng, cô vẫn còn chút đầu óc.” Lâm Úc Nam hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy. “Yên tâm mà đợi đi. Tôi sẽ giúp cô làm thủ tục.”
Nói xong, anh liền rời khỏi nhà của Hạ Lăng.
Hiệu suất làm việc của Lâm Ức Nam cực kỳ nhanh. Anh không mất nhiều thời gian để giải quyết xong mọi việc.
Đứa trẻ được đặt tên chính thức là "Diệp Thiệu Huy" và được cô nhận làm con nuôi. Bộ phận quan hệ công chúng của công ty Phượng Ngàn Thương đã thông báo sự việc với công chúng, gây ra dư luận lớn. Một số cho rằng cô tốt bụng. Một số khác cho rằng cô là người hèn hạ, sử dụng đứa trẻ khác thay thế cho đứa con đã chết của mình và điều đó là không công bằng với đứa nhỏ này.
May mắn thay, với nỗ lực của Lâm Ức Nam, tình hình dư luận đã được kiểm soát.
Cánh săn ảnh vốn đã im hơi lặng tiếng bấy lâu nay lại sôi nổi, đuổi theo và tìm mọi cách chặn cô lại, xúm vào hỏi thăm cô về đứa trẻ. Cô luôn mỉm cười và nói: “Thằng bé là một đứa nhóc rất dễ thương và luôn bám lấy tôi. Tôi rất thích đứa nhỏ.”
Cô luôn nói như vậy nhưng không bao giờ đưa Thiệu Huy ra ngoài.
Cô không biết Thiệu Huy đã lớn lên trong môi trường gia đình như thế nào trước khi được nhận nuôi nhưng nhìn cậu chơi vô cùng vui vẻ ngoài bùn, cô đoán đó không phải là một gia đình danh tiếng gì. Cậu bé vốn là một đứa trẻ không thường xuyên tiếp xúc với máy quay. Nếu đột nhiên đối mặt với truyền thông thì cô sợ rằng cậu sẽ không thích ứng kịp.
Điều gì cũng cần phải từ từ.
Cô sẽ kiên nhẫn cùng bé trưởng thành và đem đến cho bé con một tuổi thơ tuyệt đẹp.
Tuy nhiên, sự tò mò của thế giới bên ngoài ngày càng lớn hơn.
Ngay cả Lệ Lôi cũng đến tìm cô.
Trong một đêm giữa mùa hè, dưới bầu trời đầy sao sáng.
Sau khi hoàn thành công việc, Hạ Lăng rời đài truyền hình và nhìn thấy một người đàn ông đang đứng sau bồn hoa nhỏ ven đường, một tay đút túi quần nhìn lên bầu trời đêm. Ánh sao mờ ảo chiếu sáng nhè nhè lên người đó phác họa, nổi lên những nét gợi cảm và quyến rũ của anh ấy. Đường nét khuôn mặt góc cạnh đẹp như một tác phẩm điêu khắc. Và trông rất quen thuộc...
- --------------
Dịch: @Huyen Anh
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- -------------
Nay up đúng lịch rồi mừng quá
Trong phòng khách vắng lặng, trống trải, có một chậu cây lá rộng màu xanh lớn. Phía trước chậu cây là một bộ ghế sô pha vải sẫm màu rất trang nhã. Hạ Lăng mặc một chiếc váy trắng ngồi trên ghế sô pha. Trên bàn, trà đang được rót vào tách trà men ngọc. Đối diện với cô, một người đàn ông đang ngồi vò đầu bứt tai. Chiếc áo sơ mi Armani đắt tiền bị anh ta làm cho rối tung, cúc áo buông lơi, tay áo vén lên một nửa, vẻ mặt nhăn nhó có chút kinh hãi.
“Diệp Tinh Lăng, cô điên rồi sao?!” Lâm Úc Nam mở miệng khiển trách cô: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi? Hai mươi bốn? Chưa yêu và kết hôn, đã nghĩ đến việc nhận con nuôi? Cô đã xem xét đến phản ứng của người hâm mộ chưa? Cô muốn thế nào? Cô không muốn tồn tại trong làng giải trí nữa sao?! "
"Tôi..."
"Cô làm sao?! Mau đuổi đứa nhỏ đó đi! Nhanh lên!" Lâm Ức Nam lớn tiếng nói.
Hạ Lăng nói: "Tôi sẽ không đuổi nó đi. Tôi muốn nhận nuôi đứa trẻ này. Tôi không hỏi ý kiến của ạh mà là thông báo cho anh thôi. Lâm Úc Nam! Anh phải giúp tôi làm thủ tục, nếu không tôi sẽ tìm người khác làm."
Lâm Úc Nam nhìn cô như nhìn thứ gì đó quái dị: “Ồ. Nhìn xem, bây giờ cô đã là thiên hậu, đã đủ lông đủ cánh rồi! ” Anh đột nhiên đứng lên chỉ vào cô, “Cô…Cô… Sau vài ngày không gặp, cô lại nhặt một đứa trẻ từ xó xỉnh nào đó và nhận làm con. Cô… Tôi điên mất! ”
Anh ta gần như muốn lật bàn luôn rồi. Dù đã quản lý rất nhiều nghệ sĩ, anh chưa từng thấy ai làm những việc thiếu suy nghĩ như cô. Nhưng nếu anh không thể chịu đựng được nữa thì sao? Ngay từ đầu anh chỉ có thể chịu đựng như vậy! Sau bao nhiêu năm hợp tác, Lâm Úc Nam đã thừa biết tính tình của cô ấy. Cô gái này bình thường khá nghe lời nhưng một khi đã quyết tâm làm điều gì đó thì không ai có thể thay đổi ý định của cô.
Anh hùng hổ đi qua đi lại trong phòng vài bước, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó mới chầm chậm nói: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô làm thủ tục nhưng cô hãy cho tôi gặp đứa nhóc đó.” Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ phải công khai về mối quan hệ của Hạ Lăng với đứa nhỏ và phải lên kế hoạch khiến cho người hâm mộ chấp nhận nó.
Hạ Lăng hiểu ý, gật đầu rồi gọi đứa bé.
Cậu bé ban đầu đang chơi trong khu vườn nhỏ vầy bùn đất. Hạ Lăng từ lâu đã từ bỏ ý định giữ cho cậu không nghịch bẩn. Cậu nhóc này, không biết tại sao lại thích động vật nhỏ đến vậy. Nếu cô không để ý, thằng bé sẽ chạy ra ngoài chơi đùa vui vẻ với lũ mèo, chó con hay những chú sóc.
Vì vậy, đập vào mắt Lâm Úc Nam ngay lập tức là một đứa nhỏ bẩn thỉu.
Cậu bé có khuôn mặt nhỏ nhắn với bàn tay mũm mĩm dính đầy bùn và chân đi một đôi giày nhỏ không còn phân biệt được màu sắc. Lâm Úc Nam chán nản, quay đầu nhìn Hạ Lăng: “Phú bà của tôi ơi! Người có tài sản ròng hơn 10 tỷ nhân dân tệ mà nuôi đứa con như thế này sao?” Sinh linh nhỏ này làm sao có chút sức hút nào?
Trông chẳng khác gì một đứa trẻ ăn xin bên đường!
Hạ Lăng kiêu ngạo hất cằm: “Tôi thích.” Lâm Úc Nam lại nheo mắt. “Con của tôi, tôi sẽ nuôi theo bất kỳ cách nào tôi muốn. Anh không được chỉ trích nó, hiểu không? ”
Lâm Úc Nam: “Nghiêm túc mà nói, cô thậm chí còn chưa hoàn thiện giấy tờ nhận con nuôi mà đã gọi nó là con của cô. Mẹ kiếp! Kiếp trước tôi nợ cô cái gì sao? Tôi không những phải chạy việc cho cô mà giờ còn phải hầu tên tiểu tử này!” Anh ta nhìn về phía đứa nhỏ với ánh mắt khinh bỉ: “Này, nhóc con tên là gì?”
Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, không lên tiếng.
“Chú đang hỏi nhóc đấy!” Lâm Úc Nam càng cáu kỉnh.
“Đừng lớn tiếng với thằng bé!” Hạ Lăng ôm đứa nhỏ vào lòng.
Lâm Úc Nam sắp phát điên rồi...
Cậu bé ngẩng đầu khỏi vòng tay Hạ Lăng, nhẹ nhàng nói: "Tên con?... Con không thể nói cho chú biết." Lâm Úc Nam muốn bóp chết thằng nhóc này...
Hạ Lăng thấy tâm trạng của Lâm Úc Nam không tốt, cô cố gắng cứu vãn tình hình: “Cậu bé có lẽ thực sự không thể nói với anh vì nó cũng không nói với tôi. Tôi cũng không biết tên của bé”.
“Còn thủ tục nhận con nuôi thì sao? Nhất định hải có một cái tên.” Lâm Úc Nam đã từ bỏ việc nói chuyện với đứa nhóc bẩn thỉu kia. Cậu bé này có bị ngốc không? Thậm chí còn không biết tên của mình. Anh trực tiếp nói với Hạ Lăng: “Vậy đi, cô có thể đặt cho thằng nhóc một cái tên để thằng bé có hộ khẩu thường trú.”
Mấy ngày nay Hạ Lăng cũng đang cân nhắc vấn đề này. Lúc này nghe Lâm Ức Nam nhắc tới, cô hơi cúi đầu xuống.
“Làm sao vậy?” Lâm Úc Nam nóng nảy, “Cô nghĩ nhanh đi.”
“Tôi nghĩ…” Hạ Lăng im lặng một lúc lâu, để mặc đứa trẻ làm bẩn quần áo trên người cô, sau đó nhẹ giọng nói: “Chúng ta gọi nó là Thiệu Huy thì sao?" Đó là tên đứa con đã mất của cô.
"Tôi biết, tôi rất ích kỷ.", cô nói thêm. "Nhưng không biết tại sao, tôi nghĩ cái tên này rất hợp với đứa nhỏ này. Hơn nữa…” Hơn nữa, cô nhớ Thiệu Huy rất nhiều.
Lâm Úc Nam cũng trầm mặc.
Chỉ có đứa trẻ, dường như không biết hai người họ đang nói gì, vẫn hồn nhiên nghịch phụ kiện ngọc trai trên quần áo của Hạ Lăng.
Nghĩ một lúc lâu, Lâm Úc Nam mới nói: “Còn họ của nó thì sao? Bùi?” Trong giọng nói của anh ta ẩn chứa một tia chế giễu. Nếu Bùi Tử Hoành phát hiện ra cái tên của đứa con trai cả đáng quý của mình được đặt cho đứa trẻ bẩn thỉu nói năng không rõ ràng lại còn ngốc này, liệu anh ta có ngã quỵ vì sốc không?
Hạ Lăng xoa xoa mái tóc của đứa trẻ: “Họ Diệp.”
Bây giờ cô không có ý định kết hôn với Bùi Tử Hoành hay Lệ Lôi. Đứa bé này hoàn toàn trách nhiệm thuộc về cô, theo họ của cô trong kiếp này là tốt nhất.
“Cuối cùng, cô vẫn còn chút đầu óc.” Lâm Úc Nam hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy. “Yên tâm mà đợi đi. Tôi sẽ giúp cô làm thủ tục.”
Nói xong, anh liền rời khỏi nhà của Hạ Lăng.
Hiệu suất làm việc của Lâm Ức Nam cực kỳ nhanh. Anh không mất nhiều thời gian để giải quyết xong mọi việc.
Đứa trẻ được đặt tên chính thức là "Diệp Thiệu Huy" và được cô nhận làm con nuôi. Bộ phận quan hệ công chúng của công ty Phượng Ngàn Thương đã thông báo sự việc với công chúng, gây ra dư luận lớn. Một số cho rằng cô tốt bụng. Một số khác cho rằng cô là người hèn hạ, sử dụng đứa trẻ khác thay thế cho đứa con đã chết của mình và điều đó là không công bằng với đứa nhỏ này.
May mắn thay, với nỗ lực của Lâm Ức Nam, tình hình dư luận đã được kiểm soát.
Cánh săn ảnh vốn đã im hơi lặng tiếng bấy lâu nay lại sôi nổi, đuổi theo và tìm mọi cách chặn cô lại, xúm vào hỏi thăm cô về đứa trẻ. Cô luôn mỉm cười và nói: “Thằng bé là một đứa nhóc rất dễ thương và luôn bám lấy tôi. Tôi rất thích đứa nhỏ.”
Cô luôn nói như vậy nhưng không bao giờ đưa Thiệu Huy ra ngoài.
Cô không biết Thiệu Huy đã lớn lên trong môi trường gia đình như thế nào trước khi được nhận nuôi nhưng nhìn cậu chơi vô cùng vui vẻ ngoài bùn, cô đoán đó không phải là một gia đình danh tiếng gì. Cậu bé vốn là một đứa trẻ không thường xuyên tiếp xúc với máy quay. Nếu đột nhiên đối mặt với truyền thông thì cô sợ rằng cậu sẽ không thích ứng kịp.
Điều gì cũng cần phải từ từ.
Cô sẽ kiên nhẫn cùng bé trưởng thành và đem đến cho bé con một tuổi thơ tuyệt đẹp.
Tuy nhiên, sự tò mò của thế giới bên ngoài ngày càng lớn hơn.
Ngay cả Lệ Lôi cũng đến tìm cô.
Trong một đêm giữa mùa hè, dưới bầu trời đầy sao sáng.
Sau khi hoàn thành công việc, Hạ Lăng rời đài truyền hình và nhìn thấy một người đàn ông đang đứng sau bồn hoa nhỏ ven đường, một tay đút túi quần nhìn lên bầu trời đêm. Ánh sao mờ ảo chiếu sáng nhè nhè lên người đó phác họa, nổi lên những nét gợi cảm và quyến rũ của anh ấy. Đường nét khuôn mặt góc cạnh đẹp như một tác phẩm điêu khắc. Và trông rất quen thuộc...
- --------------
Dịch: @Huyen Anh
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- -------------
Nay up đúng lịch rồi mừng quá
Bình luận facebook