• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư (1 Viewer)

  • chap-147

Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 147: Chương 145








Tim Tằng Thủy Tiên trong phút chốc như chìm xuống hồ băng, trong lòng cuồng loạn kêu gào: "Không, ta không phải Lạc Vân Hi! Hai tên cầm thú này, thả ta ra! Ta không phải Lạc Vân Hi! Các ngươi nhận lầm người rồi!"





Giờ khắc này, nàng ta nhìn thấy tương lai vốn tươi sáng của mình rơi vào một vùng tối tăm, mà trái tim, hoàn toàn bị oán hận và thù hằn lấp kín!





Bọn hắn muốn bắt Lạc Vân Hi, muốn làm nhục Lạc Vân Hi! Mà mình lại bị oan, hoàn toàn là thế thân chịu tội! Nàng ta là vì Lạc Vân Hi mà phải chịu tội!





Lạc Vân Hi, ta hận ngươi chết đi được!





Máu tươi, từ khóe miệng Tằng Thủy Tiên uốn lượn mà rơi xuống, nàng ta gắt gao cắn môi, thân tâm cũng đã giao hòa cùng địa ngục.





Bên đường lớn tới hoàng cung, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đất, Tằng Thủy Lan ngồi trong xe ngựa, uống liên tiếp mấy ly nước có đá, cũng giải không được cảm giác nóng bức này. Tằng Thủy Tiên mất tích vẫn không có chút đầu mối nào, tâm tình nàng ta càng nóng nảy, vén rèm lên hỏi: "Lạc Vân Hi đâu?"





Thị vệ trước xe đưa tay chỉ về một hướng, nhẹ giọng nói: "Thái tử phi, xe ngựa của Trung Sơn Vương đến đây."





Tằng Thủy Lan ngẩn người, thò đầu liếc nhìn, trong lòng thầm nghĩ, không phải Lạc Vân Hi ngồi xe ngựa của Trung Sơn Vương chứ? Dù sao, cũng không ai mời hắn tới đây, mà không ai dám ra lệnh cho Trung Sơn Vương tới!





Xe ngựa màu đen vững vàng lái tới, Tằng Thủy Lan xuống xe ngựa, mặc kệ ánh mặt trời, hướng về phía xe ngựa kêu lên: "Trung Sơn Vương."





"Ở đây có chuyện gì xảy ra thế?" Quân Lan Phong vén rèm xe, giữa hai lông mày là vẻ trấn định và trầm ổn trước sau như một, ánh mắt hơi đảo qua trên mặt mỗi người một chút.





Tằng Thủy Lan còn chưa kịp nói gì, bên trong xe ngựa, đã ra hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ quen thuộc. Lạc Vân Hi nhìn chiếc xe ngựa của mình vì bị ngựa chọt nổi điên, mà màn xe ngựa bị kéo xuống, khóe miệng hơi kéo nhẹ, nói: "Thái tử phi, ta đưa xe ngựa cho các ngươi mượn, tình hình như bây giờ chắc chắn không thể dùng nữa rồi, thái tử phi, ngươi cần phải đền cho ta một chiếc."





Tằng Thủy Lan nhìn thấy Lạc Vân Hi ngồi trên xe ngựa của Trung Sơn Vương, trong lòng rất ngột ngạt, cộng thêm chuyện muội muội mất tích nữa, lại nghe Lạc Vân Hi nói muốn mình đền xe ngựa cho nàng, càng không che giấu nổi phiền muộn trong lòng, cau mày nói: "Vương gia, Thủy Tiên bị người ta bắt đi, bản cung đang phái người tìm kiếm, chuyện như vậy, ai cũng đều không muốn thấy nó phát sinh."





Lạc Vân Hi khẽ thở dài: "Đây đúng là chuyện đáng tiếc, nhưng thái tử phi, chuyện này cũng không có nghĩa là ngươi có thể không bồi thường xe ngựa cho ta, ngươi đền ta, ta còn phải đền phụ thân đó!"





Tằng Thủy Lan thấy nàng toàn tâm toàn ý liền nghĩ đến việc chiếc xe ngựa hỏng mà bỏ qua chuyện Tằng Thủy Tiên xảy ra chuyện, trong lòng tức giận: "Lạc Vân Hi, ngươi rốt cuộc có tim hay không? Thủy Tiên bị người ta bắt đi, không rõ sống chết, nhưng ngươi chỉ nhớ chuyện xe ngựa của ngươi hỏng thôi sao?"





Lạc Vân Hi lại đáp trả: "Thái tử phi nói lời này là có ý gì? Tằng tiểu thư và ta không hề thân thiết, vì sao ta phải lo lắng cho nàng ta? Lại nói, thái tử phi mượn xe ngựa của người khác, sau đó lại bị hỏng, không chủ động bồi thường, ngược lại muốn người mượn xe ngựa là ta nhiều lần nhắc nhở, chẳng lẽ là muốn học lưu manh trên phố quịt nợ phải không?"





Tằng Thủy Lan trực tiếp hết chỗ nói rồi, trong lòng hận đến điên lên, nhưng không cách nào nói ra, liếc nhìn ánh mắt đen tối, mặt không hề có cảm xúc của Quân Lan Phong phía sau, nàng ta hít sâu một hơi, nói: "Xe ngựa, bản cung bồi thường theo giá! Chờ qua chuyện này, ngươi đến phủ thái tử lấy tiền là được."





Lạc Vân Hi mở miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết, trong ánh mắt mang theo vài phần khinh bỉ: "Thái tử phi, không phải ta trách ngươi, người khác có ý tốt mmang đồ cho ngươi mượn dùng, đến cuối cùng, ngươi không đi trả đồ cho người ta, ngược lại muốn người khác tự đến nhà ngươi đòi, đây là đạo lí gì vậy?"





Sắc mặt Tằng Thủy Lan càng ngày càng tối, tay nắm chặt quả đấm.





Khóe mắt Quân Lan Phong chợt lóe lên ý cười, cuối cùng lại nhịn xuống, trầm giọng mở miệng: "Tằng tiểu thư bị người xấu bắt đi, hiện tại tâm tình thái tử phi nhất định là rất nôn nóng, cũng không thể suy nghĩ chu đáo. Không phải chỉ là một chiếc xe ngựa thôi ư, phủ thái tử còn không trả nổi sao? Bổn vương đảm bảo, thái tử phi sẽ đưa ngân lượng đến Lạc phủ, giao cho ngươi là được!"





Quân Lan Phong vừa mở miệng, sự việc coi như đã được định đoạt, thái tử phi gật đầu, đồng ý cách này, Lạc Vân Hi khẽ cười một tiếng, nói: "Ừm, ta tin tưởng thái tử phi sẽ không quá túng thiếu."





Sọ não Tằng Thủy Lan đều đang đau đớn, hung hăng trừng mắt với Lạc Vân Hi một cái, mới lên tiếng: "Bên ngoài quá nóng, Vương gia nhanh chóng tiến cung thôi, không cần ở lại, bản cung vào cung sau vậy."





Quân Lan Phong "ừ" một tiếng, kéo mành xe lại, ám vệ lái xe giơ roi ngựa lên, xe ngựa chạy về phía trước.





Khóe miệng Lạc Vân Hi nhếch lên ý cười khi đạt đưuọc ý đồ, một bên, Quân Lan Phong bất đắc dĩ nói: "Ngươi khéo mồm khéo miệng như vậy, nói tới thái tử phi cũng không có lời chống đỡ!"





Lạc Vân Hi liếc nhìn hắn nói: "Lễ đính hôn của đại tỷ ta, sao không nghe ngươi nhắc tới?"





Trên mặt Quân Lan Phong biểu hiện ra vẻ xấu hổ, nhưng miệng lại không yếu thế chút nào nói: "Không phải ta sợ ngươi thấy Đoan Mộc Triết và nữ nhân khác đính hôn, ngươi sẽ thương tâm sao?"





Lạc Vân Hi cười lạnh: "E ngại hắn sao? Còn không bằng lo lắng cho tình huống hiện tại của Tằng Thủy Tiên đó!"





Lông mày Quân Lan Phong vắn thành một cục, hỏi: "Vậy chuyện xảy ra với chiếc xe ngựa là ngươi làm với Tằng Thủy Tiên sao?"





Lạc Vân Hi không tỏ rõ ý kiến, bất chợt nghiêng người, thoải mái mà nằm trên đệm lót chỗ ngồi mềm mại nhưng lại mát mẻ, vốn định khoanh cả chân lên, nhưng chợt phát hiện ở thời đại đi giầy thêu này, cởi giày là hành vi cực kỳ không văn minh, lại không thể giống như lần trước làm bẩn đệm lót của hắn, đành phải mở rộng chân, tay chắp sau ót, nhìn phía nóc xe.





Quân Lan Phong chậm rãi nói: "Nếu như thích, thì để chân lên thôi, thế này không phải chịu tội sao?"





Nói

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom