Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-149
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 149: Chương 146
Bởi vì lúc trước Lạc Vân Hi vốn liếc mắt nhìn thấy vạt áo màu vàng của hoàng đế, cho nên, lúc này trên mặt lại như vừa mới trông thấy hoàng đế tới, sợ hãi hành lễ với hắn: "Hoàng thượng vạn tuế!"
Chân Tề Sính Đình mềm nhũn, cũng quỳ xuống, nàng ấy đã sớm chú ý tới hoàng đế, phát hiện hoàng đế từ lúc ngài mới tới, nhìn bọn họ nói chuyện, ngừng bước chân, đứng ở xa quan sát, lòng nàng ấy nhanh chóng lựa chọn im lặng.
Chớp mắt khi hoàng đế nhìn Lạc Vân Hi, tức giận giảm bớt đi, một đôi thâm trầm mắt dừng lại chốc lát trên mặt nàng, tóc dìa đen nhánh ôm lấy đầu nữ tử, chiếc mũi khéo léo cao thẳng, lông mi dài khẽ chớp, như cánh bướm muốn bay.
Con ngươi hoàng đế thu lại, tuy ngũ quan của Lạc Vân Hi không giống nàng ấy, thế nhưng, hắn vẫn luôn cảm thấy từ góc độ nào đấy, chỉ trong nháy mắt, sẽ khiến hắn nhớ tới Tố Tố, cho nên, đối với Lạc Vân Hi, trong lòng hoàng đế lại cảm tình.
"Đứng lên đi, hai các ngươi lui xuống trước đi." Hoàng đế trầm giọng nói.
Tề Sính Đình thở phào nhẹ nhõm, giữ chặt tay Lạc Vân Hi, nói cám ơn, bước nhanh rời khỏi đó.
Lúc Lạc Vân Hi đi qua lùm cây, có ý bước chậm lại, Tề Sính Đình đang dắt tay của nàng, cảm thấy, nghiêng đầu, nghi hoặc khó hiểu mà nhìn về phía nàng.
Lạc Vân Hi đưa ngón trỏ ở trước môi, làm động tác "xuỵt".
Tề Sính Đình cũng dừn bước chân, ở đầu kia của lùm cây, tiếng đối thoại giữa hoàng đế và thái tử lúc ẩn lúc hiện truyền đến, Tề Sính Đình nhíu mày, nghe thấy không quá rõ ràng, nhưng lỗ tai Lạc Vân Hi lại rất thính.
"Thái tử, cánh của ngươi cứng rồi, nên ngay cả tâm tư của trẫm cũng đoán được sao? Trẫm bảo vệ Lạc Vân Hi, là vì nữ nhân kia sao? Nữ nhân kia là ai?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi khiến mồ hôi lạnh chảy khắp người Thái tử.
"Phụ hoàng, nhi thần nhất thời hồ đồ, nói sai, mong người tha thứ!" Thái tử bị doạ tới co rút thành một cục, không biết nên làm sao, hung hăng cầu xin.
Hoàng đế nhíu mày, "hừ" một tiếng, giơ chân lên, đá vào trên cánh tay của Thái tử phải, khiến hắn ngã lăn nhào một cái, quát lạnh: "Chuyện của trẫm, ngươi cũng dám suy đoán xằng bậy! Vậy thì ngươi có đoán được vị hoàng đế tiếp theo của Thiên Dạ Quốc là ai hay không?"
Thái tử nghe vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vị hoàng đế tiếp theo của Thiên Dạ Quốc. . . lẽ nào không phải hắn sao?
Đỉnh đầu "mãnh liệt" ngẩng lên, hắn cảm giác được lửa giận ngập trời của hoàng đế, lập tức nước mắt nước mũi tèm lem nằm rạp trên mặt đất, khóc không ra tiếng : "Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không dám suy đoán tâm tư của ngài, ngày ấy thái hậu nói ra cái tên ấy, mọi người đều nghe thấy, ta chỉ chọc tức Lạc Vân Hi một chút mà thôi!"
"Thân làm Thái tử, vậy mà so đo cùng một cô gái, ngươi còn có thể quản lí thiên hạ này sao?" Hoàng đế tức giận không thở nổi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
"Phụ hoàng bớt giận, bảo trọng long thể quan trọng hơn!" Thái Tử Liên vội khóc ròng nói.
"Phụ hoàng." Một giọng nói kinh ngạc truyền đến , Lạc Vân Hi nhíu mày, đây là giọng Đoan Mộc Triết.
"Phụ hoàng bảo trọng long thể, có chuyện gì quan trọng thì từ từ nói!" Đoan Mộc Triết lo lắng khuyên giải.
Trông thấy Đoan Mộc Triết tới, hoàng đế cũng không muốn nhắc lại chuyện này, lạnh lùng nói: "Có thời gain nhàn rỗi như vậy, thì sáng mai nghe các đại thần nói chuyện chính sự nhiều đi, bớt làm chuyện không đứng đắn một chút, ngay cả Lục đệ mình ngươi cũng không bằng!"
Nói xong, hắn xoay người, bước về hướng tẩm cung của thái hậu.
Thái tử từ trên mặt đất đứng lên, phủi sạch quần áo.
"Thái tử, huynh không sao chứ?" Đoan Mộc Triết quan tâm hỏi.
"Không có chuyện gì." Thái tử không muốn nhiều lời cùng hắn, xoay người quát: "Đi!"
Câu cuối cùng của hoàng đế, hắn nghe mà đặc biệt khó chịu, thế nhưng, sự thật chính là như thế, ở ngoài mặt, hắn vẫn chưa thể trở mặt với Đoan Mộc Triết, bằng không, chính hắn liền đội lên cái nón "Anh em bất hòa".
Lạc Vân Hi nhanh tay kéo Tề Sính Đình, hai người đi trước Thái tử, đi ra khỏi nội cung.
Người bên ngoài cung so với nội cung còn nhiều hơn, hối hả, khắp nơi đều có người nói chuyện trên trời dưới biển, ngọc bội phát ra tiếng đinh đương, hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi, lệnh cho cung nữ bưng trà bánh lên, nói chuyện phiếm.
Tề Sính Đình là người chính gốc ở Dạ Đô, cực kỳ thấu hiểu đối với tình cảnh của mảnh đất quê cha đất tổ Dạ Đô này, Lạc Vân Hi có ý hỏi nàng ấy một số việc liên quan, từ Tề Sính Đình biết được tên tuổi thần y của Cửu Khúc Chỉ.
Ba mươi năm trước, phủ Hà Tây có một người phụ nữ lâm bồn, thiếu niên Cửu Khúc Chỉ vừa vặn ở nhà kia uống rượu mừng, lúc nhìn thấy trẻ sơ sinh, cảm giác sắc mặt đứa trẻ không bình thường, lúc này liền bắt mạch chẩn bệnh cho hắn, nói chắc chắn: "Trong cơ thể đứa trẻ này có bệnh, phải uống bát vị tán ta kê, bằng không, sau năm tuổi toàn bộ tóc sẽ biến thành màu trắng."
Lúc ấy, chủ nhà không tin lời đại phu hành y chữa bệnh nói, chỉ nghĩ hắn nguyền rủa mình, lập tức đuổi hắn ra khỏi nhà.
Cửu Khúc Chỉ món ăn tiệc rượu của người ta, trong lòng vẫn muốn cảm ơn, liền ra ngoài, ròi lại quay lại nhà này, cho quản gia một toa thuốc.
Quản gia thận trọng, giữ toa thuốc lại, đến lúc tiểu thiếu gia bốn tuổi, quả nhiên bắt đầu xuất hiện tóc trắng, chủ nhà sợ hãi đến biến sắc, lúc này mới nhớ tới Cửu Khúc Chỉ nói, tiếc thay, một đại phu hành y tứ phương, đi nơi nào tìm đây?
Lúc này quản gia tìm toa thuốc Cửu Khúc Chỉ cho ra cho chủ nhân, tiểu thiếu gia dùng toa thuốc, quả nhiên tóc dần đen lại, chủ nhà rất vui mừng, từ đó nói chuyện Cửu Khúc Chỉ chữa bệnh lan truyền ra ngoài.
Trong vòng một đêm, Cửu Khúc Chỉ dương danh thiên hạ, sau này tại kinh đô chẩn bệnh, chữa khỏi mấy bệnh nan y, tiếng tăm càng lớn.
Tề Sính Đình nói đến đây, xoay một cái nói: "Hi nhi có biết, tiểu thư Đỗ gia ốm đau nhiều năm, hiện tại có thể rời giường không? "
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, Tề Sính Đình cười nói: "Đều nói bệnh này là đồ đệ Cửu Khúc Chỉ trị hết, ngay cả bệnh Cửu Khúc Chỉ cũng cảm giác đau đầu, học trò hắn lại có thể chữa khỏi, thật là trò giỏi hơn thầy!"
Lạc Vân Hi cười gượng vài tiếng, không biết nên khuyên nàng ấy như thế nào, việc này, hiện tại cũng không cần phải nói cho Tề Sính Đình.
Nàng không ngờ, chuyện chữa bệnh tại biệt trang của Đỗ gia đã lan truyền đến kinh thành, điều này càng tốt hơn, vì sau
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bởi vì lúc trước Lạc Vân Hi vốn liếc mắt nhìn thấy vạt áo màu vàng của hoàng đế, cho nên, lúc này trên mặt lại như vừa mới trông thấy hoàng đế tới, sợ hãi hành lễ với hắn: "Hoàng thượng vạn tuế!"
Chân Tề Sính Đình mềm nhũn, cũng quỳ xuống, nàng ấy đã sớm chú ý tới hoàng đế, phát hiện hoàng đế từ lúc ngài mới tới, nhìn bọn họ nói chuyện, ngừng bước chân, đứng ở xa quan sát, lòng nàng ấy nhanh chóng lựa chọn im lặng.
Chớp mắt khi hoàng đế nhìn Lạc Vân Hi, tức giận giảm bớt đi, một đôi thâm trầm mắt dừng lại chốc lát trên mặt nàng, tóc dìa đen nhánh ôm lấy đầu nữ tử, chiếc mũi khéo léo cao thẳng, lông mi dài khẽ chớp, như cánh bướm muốn bay.
Con ngươi hoàng đế thu lại, tuy ngũ quan của Lạc Vân Hi không giống nàng ấy, thế nhưng, hắn vẫn luôn cảm thấy từ góc độ nào đấy, chỉ trong nháy mắt, sẽ khiến hắn nhớ tới Tố Tố, cho nên, đối với Lạc Vân Hi, trong lòng hoàng đế lại cảm tình.
"Đứng lên đi, hai các ngươi lui xuống trước đi." Hoàng đế trầm giọng nói.
Tề Sính Đình thở phào nhẹ nhõm, giữ chặt tay Lạc Vân Hi, nói cám ơn, bước nhanh rời khỏi đó.
Lúc Lạc Vân Hi đi qua lùm cây, có ý bước chậm lại, Tề Sính Đình đang dắt tay của nàng, cảm thấy, nghiêng đầu, nghi hoặc khó hiểu mà nhìn về phía nàng.
Lạc Vân Hi đưa ngón trỏ ở trước môi, làm động tác "xuỵt".
Tề Sính Đình cũng dừn bước chân, ở đầu kia của lùm cây, tiếng đối thoại giữa hoàng đế và thái tử lúc ẩn lúc hiện truyền đến, Tề Sính Đình nhíu mày, nghe thấy không quá rõ ràng, nhưng lỗ tai Lạc Vân Hi lại rất thính.
"Thái tử, cánh của ngươi cứng rồi, nên ngay cả tâm tư của trẫm cũng đoán được sao? Trẫm bảo vệ Lạc Vân Hi, là vì nữ nhân kia sao? Nữ nhân kia là ai?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi khiến mồ hôi lạnh chảy khắp người Thái tử.
"Phụ hoàng, nhi thần nhất thời hồ đồ, nói sai, mong người tha thứ!" Thái tử bị doạ tới co rút thành một cục, không biết nên làm sao, hung hăng cầu xin.
Hoàng đế nhíu mày, "hừ" một tiếng, giơ chân lên, đá vào trên cánh tay của Thái tử phải, khiến hắn ngã lăn nhào một cái, quát lạnh: "Chuyện của trẫm, ngươi cũng dám suy đoán xằng bậy! Vậy thì ngươi có đoán được vị hoàng đế tiếp theo của Thiên Dạ Quốc là ai hay không?"
Thái tử nghe vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vị hoàng đế tiếp theo của Thiên Dạ Quốc. . . lẽ nào không phải hắn sao?
Đỉnh đầu "mãnh liệt" ngẩng lên, hắn cảm giác được lửa giận ngập trời của hoàng đế, lập tức nước mắt nước mũi tèm lem nằm rạp trên mặt đất, khóc không ra tiếng : "Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không dám suy đoán tâm tư của ngài, ngày ấy thái hậu nói ra cái tên ấy, mọi người đều nghe thấy, ta chỉ chọc tức Lạc Vân Hi một chút mà thôi!"
"Thân làm Thái tử, vậy mà so đo cùng một cô gái, ngươi còn có thể quản lí thiên hạ này sao?" Hoàng đế tức giận không thở nổi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
"Phụ hoàng bớt giận, bảo trọng long thể quan trọng hơn!" Thái Tử Liên vội khóc ròng nói.
"Phụ hoàng." Một giọng nói kinh ngạc truyền đến , Lạc Vân Hi nhíu mày, đây là giọng Đoan Mộc Triết.
"Phụ hoàng bảo trọng long thể, có chuyện gì quan trọng thì từ từ nói!" Đoan Mộc Triết lo lắng khuyên giải.
Trông thấy Đoan Mộc Triết tới, hoàng đế cũng không muốn nhắc lại chuyện này, lạnh lùng nói: "Có thời gain nhàn rỗi như vậy, thì sáng mai nghe các đại thần nói chuyện chính sự nhiều đi, bớt làm chuyện không đứng đắn một chút, ngay cả Lục đệ mình ngươi cũng không bằng!"
Nói xong, hắn xoay người, bước về hướng tẩm cung của thái hậu.
Thái tử từ trên mặt đất đứng lên, phủi sạch quần áo.
"Thái tử, huynh không sao chứ?" Đoan Mộc Triết quan tâm hỏi.
"Không có chuyện gì." Thái tử không muốn nhiều lời cùng hắn, xoay người quát: "Đi!"
Câu cuối cùng của hoàng đế, hắn nghe mà đặc biệt khó chịu, thế nhưng, sự thật chính là như thế, ở ngoài mặt, hắn vẫn chưa thể trở mặt với Đoan Mộc Triết, bằng không, chính hắn liền đội lên cái nón "Anh em bất hòa".
Lạc Vân Hi nhanh tay kéo Tề Sính Đình, hai người đi trước Thái tử, đi ra khỏi nội cung.
Người bên ngoài cung so với nội cung còn nhiều hơn, hối hả, khắp nơi đều có người nói chuyện trên trời dưới biển, ngọc bội phát ra tiếng đinh đương, hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi, lệnh cho cung nữ bưng trà bánh lên, nói chuyện phiếm.
Tề Sính Đình là người chính gốc ở Dạ Đô, cực kỳ thấu hiểu đối với tình cảnh của mảnh đất quê cha đất tổ Dạ Đô này, Lạc Vân Hi có ý hỏi nàng ấy một số việc liên quan, từ Tề Sính Đình biết được tên tuổi thần y của Cửu Khúc Chỉ.
Ba mươi năm trước, phủ Hà Tây có một người phụ nữ lâm bồn, thiếu niên Cửu Khúc Chỉ vừa vặn ở nhà kia uống rượu mừng, lúc nhìn thấy trẻ sơ sinh, cảm giác sắc mặt đứa trẻ không bình thường, lúc này liền bắt mạch chẩn bệnh cho hắn, nói chắc chắn: "Trong cơ thể đứa trẻ này có bệnh, phải uống bát vị tán ta kê, bằng không, sau năm tuổi toàn bộ tóc sẽ biến thành màu trắng."
Lúc ấy, chủ nhà không tin lời đại phu hành y chữa bệnh nói, chỉ nghĩ hắn nguyền rủa mình, lập tức đuổi hắn ra khỏi nhà.
Cửu Khúc Chỉ món ăn tiệc rượu của người ta, trong lòng vẫn muốn cảm ơn, liền ra ngoài, ròi lại quay lại nhà này, cho quản gia một toa thuốc.
Quản gia thận trọng, giữ toa thuốc lại, đến lúc tiểu thiếu gia bốn tuổi, quả nhiên bắt đầu xuất hiện tóc trắng, chủ nhà sợ hãi đến biến sắc, lúc này mới nhớ tới Cửu Khúc Chỉ nói, tiếc thay, một đại phu hành y tứ phương, đi nơi nào tìm đây?
Lúc này quản gia tìm toa thuốc Cửu Khúc Chỉ cho ra cho chủ nhân, tiểu thiếu gia dùng toa thuốc, quả nhiên tóc dần đen lại, chủ nhà rất vui mừng, từ đó nói chuyện Cửu Khúc Chỉ chữa bệnh lan truyền ra ngoài.
Trong vòng một đêm, Cửu Khúc Chỉ dương danh thiên hạ, sau này tại kinh đô chẩn bệnh, chữa khỏi mấy bệnh nan y, tiếng tăm càng lớn.
Tề Sính Đình nói đến đây, xoay một cái nói: "Hi nhi có biết, tiểu thư Đỗ gia ốm đau nhiều năm, hiện tại có thể rời giường không? "
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, Tề Sính Đình cười nói: "Đều nói bệnh này là đồ đệ Cửu Khúc Chỉ trị hết, ngay cả bệnh Cửu Khúc Chỉ cũng cảm giác đau đầu, học trò hắn lại có thể chữa khỏi, thật là trò giỏi hơn thầy!"
Lạc Vân Hi cười gượng vài tiếng, không biết nên khuyên nàng ấy như thế nào, việc này, hiện tại cũng không cần phải nói cho Tề Sính Đình.
Nàng không ngờ, chuyện chữa bệnh tại biệt trang của Đỗ gia đã lan truyền đến kinh thành, điều này càng tốt hơn, vì sau
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook