Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-151
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 151: Chương 147
iết, nghi ngờ nói: "Điện hạ, thực sự có người tìm ngài."
Thấy Đoan Mộc Triết hơi ngạc nhiên, hắn nhẹ nhàng giải thích rõ: "Là Vân Hi tiểu thư."
Trong lòng lại nghĩ, thì ra chủ tử không muốn ở riêng cùng Lạc Phi Dĩnh, nên mới nghĩ mình hiểu ý hắn, tìm ra một cái cớ như vậy.
Lưu Quang thẹn thùng, nếu như không phải Lạc Vân Hi tìm hắn, nói muốn gặp Đoan Mộc Triết, cũng bảo hắn nói như vậy, hắn cũng không dám vô duyên vô cớ đắc tội Lạc Phi Dĩnh! Dù sao, Lạc Phi Dĩnh cũng là chủ mẩu tương lai của hắn.
Có thể do Lạc Vân Hi . . . từ nhỏ thân cận với chủ tử, nên trong mắt hắn, cũng là nửa chủ tử, cho nên, Lưu Quang ích kỷ lựa chọn.
"Ở cung An Bình." Lưu quang thấp giọng nói.
"Ta đã biết." Đoan Mộc Triết nói rồi cất bước đi đến hướng cửa sau cung Càn thanh.
Cung An Bình là tẩm cung của ngọc quý nhân, mẫu thân Đoan Mộc Triết, sau khi Ngọc quý nhân bị bệnh chết, hoàng đế liền ban cung này cho hắn.
Lạc Vân Hi đang đứng tại đường nhỏ từ cung Càn thanh đến cung An Bình, từ xa trông thấy mái cung điện vàng son nhô lên, nhất thời có chút hoang mang.
Những ký ức có liên quan đến mẫu phi Đoan Mộc Triết, từng chút một dâng lên trong đầu, đụng chạm tới tim nàng, nữ nhân kia, dịu dàng, hào phóng, lương thiện, xinh đẹp, đối với nàng giống như con gái ruột.
Nàng không khỏi nghĩ, vị Ngọc quý nhân này, đến cùng có động cơ gì?
Nàng đã từng thăm dò Tam di nương, nhưng Tam di nương lại nói không quen biết ngọc quý nhân, nàng không tiện hỏi nhiều, dù sao chuyện mất trí nhớ, Tam di nương cũng không biết, mà Đoan Mộc Triết, cũng không biết nguyên nhân trong đó.
Lạc Vân Hi tính thời gian một chút, gần như hắn sắp đến rồi, hơi cong môi, lùi tới cạnh cây đại thụ bên đường, đá một cái về cái gì đó phía sau cây.
Vật kia hừ một tiếng, Lạc Vân Hi đẩy cỏ dài ra, hiện ra một gương mặt, thì ra, ở đây ẩn giấu một người.
Lạc Phi Dĩnh mặc váy màu đỏ bị nàng dùng Tuyết Cẩm quấn lấy rất chắc, buộc tay ngoặt về phía sau, không nhúc nhích được chút nào, trên miệng bị nhét vào chính là đai lưng đỏ thẫm của nàng ta, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng, giờ khắc này vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Lạc Vân Hi.
"Có thể phát ra âm thanh sao?" Lạc Vân Hi lầu bầu một câu, cúi người xuống, quấn chặt đai lưng trên miệng nàng ta một chút.
Vào lúc này Lạc Phi Dĩnh thực sự không phát ra được một tiếng động, ánh mắt càng thêm hoảng sợ, Lạc Vân Hi hừ nhẹ một tiếng: "Đại tỷ, ta lại giết ngươi, sợ hãi như vậy làm gì?"
Nói rồi đỡ nàng đến chân tường, vặn mặt nàng ta, để nàng ta có thể xuyên qua khe hở của cỏ dài mà nhìn thấy bên ngoài.
Làm xong tất cả, nàng mới bước nhanh ra ngoài, cố ý đi xa một chút, để tránh hơi thở của Lạc Phi Dĩnh bị người khác phát hiện, chẳng mấy chốc, Đoan Mộc Triết đã một mình đi tới.
"Hi nhi." Đoan Mộc Triết đi tới gần thì dừng bước lại, yếu ớt kêu một tiếng.
Những con đường trong hoàng cung rắc rối phức tạp, con đường nhỏ này địa thế hẻo lánh, cực kỳ ít người đi ngang qua, trước đó, hắn đã sai Lưu Quang ở bên ngoài canh chừng, cho nên không lo lắng có người đến mà thấy được hai người gặp mặt.
"Chúc mừng ngươi đính hôn." Lạc Vân Hi thản nhiên nói, vốn muốn cười, lại chợt phát hiện, đối mặt với Đoan Mộc Triết, coi như là ngụy trang, cũng cực kỳ khó khăn.
Lạc Phi Dĩnh lo lắng nhìn bên này, hai người bọn hắn nói cái gì, một câu nàng ta cũng không nghe được.
"Từ nay về sau ngươi chính là tỷ phu của ta, ngoài ra chúng ta không còn chút quan hệ nào nữa." Vốn Lạc Vân Hi muốn dùng mỹ nhân kế, nhưng đến trước mặt Đoan Mộc Triết, bây giờ nàng lại không có tâm tư này, cho nên, đổi chủ ý, trực tiếp nói ra câu nói này.
"Ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt thanh tú của Đoan Mộc Triết trầm xuống, nhiệt độ cả người hạ thấp dữ dội, nắm chặt hai tay, gân xanh lộ ra, hiển nhiên là hắn đang tức giận: "Hi nhi, ngươi đã nói như vậy bao nhiêu lần rồi!"
Cảm thấy Đoan Mộc Triết tức giận, Lạc Vân Hi lùi về sau một bước, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ta đã cho ngươi cơ hội, Đoan Mộc Triết, ngươi thà chết cũng phải cưới Lạc Phi Dĩnh, ngươi vô tình, thì đừng trách ta vô nghĩa. Ta không chấp nhận cái gọi là kế hoạch, cái gọi là ẩn nhẫn, ta muốn, là ngay tại bây giờ!"
"Ngươi tới gặp ta nói là để nói những lời điên rồ này sao?" Đoan Mộc Triết tới gần nàng một bước.
Lạc Vân Hi dừng một chút, liếc mắt nhìn về hướng Lạc Phi Dĩnh, nhẹ nhàng nói: "Có thể ôm ta một lần cuối cùng được không?"
"Cái gì?" Đoan Mộc Triết ngẩn ngơ, trái tim đau xót, đưa cánh tay kéo Lạc Vân Hi vào trong ngực, ôm chặt lấy, cảm giác an toàn đã mất lâu lần nữa trở lại.
"Hi nhi, vì sao không thể lý hiểu ta nhiều một chút chứ?" Đoan Mộc Triết chôn mặt vào của mái tóc đen Lạc Vân Hi, thì thào nói: "Ta làm tất cả việc này, cũng là vì tương lai, chờ chúng ta đứng ở vị trí cao cao tại thượng, còn ai có thể tách chúng ta ra nữa sao?"
Lạc Vân Hi không hề có cảm giác run sợ, sắc mặt bình tĩnh, từ ôm chặt hắn, nhắm hai mắt, cũng không nói gì.
Muốn ở vị trí cao cao tại thượng, có rất nhiều loại biện pháp, nhưng ở cổ đại, hôn nhân mới là con đường tốt, thế nhưng, nàng không thích, để nam nhân có quyền lực nhờ hôn nhân, không lưu luyến là tốt nhất.
Mà tình cảnh này, Lạc Phi Dĩnh thấy rất rõ ràng!
Hai người triền miên kích thích ánh mắt của nàng ta!
"Oanh" một tiếng, đầu óc giống như nổ tung, một dòng nước lạnh dọc theo bàn chân chạy thẳng vào tim, thế giới của
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
iết, nghi ngờ nói: "Điện hạ, thực sự có người tìm ngài."
Thấy Đoan Mộc Triết hơi ngạc nhiên, hắn nhẹ nhàng giải thích rõ: "Là Vân Hi tiểu thư."
Trong lòng lại nghĩ, thì ra chủ tử không muốn ở riêng cùng Lạc Phi Dĩnh, nên mới nghĩ mình hiểu ý hắn, tìm ra một cái cớ như vậy.
Lưu Quang thẹn thùng, nếu như không phải Lạc Vân Hi tìm hắn, nói muốn gặp Đoan Mộc Triết, cũng bảo hắn nói như vậy, hắn cũng không dám vô duyên vô cớ đắc tội Lạc Phi Dĩnh! Dù sao, Lạc Phi Dĩnh cũng là chủ mẩu tương lai của hắn.
Có thể do Lạc Vân Hi . . . từ nhỏ thân cận với chủ tử, nên trong mắt hắn, cũng là nửa chủ tử, cho nên, Lưu Quang ích kỷ lựa chọn.
"Ở cung An Bình." Lưu quang thấp giọng nói.
"Ta đã biết." Đoan Mộc Triết nói rồi cất bước đi đến hướng cửa sau cung Càn thanh.
Cung An Bình là tẩm cung của ngọc quý nhân, mẫu thân Đoan Mộc Triết, sau khi Ngọc quý nhân bị bệnh chết, hoàng đế liền ban cung này cho hắn.
Lạc Vân Hi đang đứng tại đường nhỏ từ cung Càn thanh đến cung An Bình, từ xa trông thấy mái cung điện vàng son nhô lên, nhất thời có chút hoang mang.
Những ký ức có liên quan đến mẫu phi Đoan Mộc Triết, từng chút một dâng lên trong đầu, đụng chạm tới tim nàng, nữ nhân kia, dịu dàng, hào phóng, lương thiện, xinh đẹp, đối với nàng giống như con gái ruột.
Nàng không khỏi nghĩ, vị Ngọc quý nhân này, đến cùng có động cơ gì?
Nàng đã từng thăm dò Tam di nương, nhưng Tam di nương lại nói không quen biết ngọc quý nhân, nàng không tiện hỏi nhiều, dù sao chuyện mất trí nhớ, Tam di nương cũng không biết, mà Đoan Mộc Triết, cũng không biết nguyên nhân trong đó.
Lạc Vân Hi tính thời gian một chút, gần như hắn sắp đến rồi, hơi cong môi, lùi tới cạnh cây đại thụ bên đường, đá một cái về cái gì đó phía sau cây.
Vật kia hừ một tiếng, Lạc Vân Hi đẩy cỏ dài ra, hiện ra một gương mặt, thì ra, ở đây ẩn giấu một người.
Lạc Phi Dĩnh mặc váy màu đỏ bị nàng dùng Tuyết Cẩm quấn lấy rất chắc, buộc tay ngoặt về phía sau, không nhúc nhích được chút nào, trên miệng bị nhét vào chính là đai lưng đỏ thẫm của nàng ta, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng, giờ khắc này vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Lạc Vân Hi.
"Có thể phát ra âm thanh sao?" Lạc Vân Hi lầu bầu một câu, cúi người xuống, quấn chặt đai lưng trên miệng nàng ta một chút.
Vào lúc này Lạc Phi Dĩnh thực sự không phát ra được một tiếng động, ánh mắt càng thêm hoảng sợ, Lạc Vân Hi hừ nhẹ một tiếng: "Đại tỷ, ta lại giết ngươi, sợ hãi như vậy làm gì?"
Nói rồi đỡ nàng đến chân tường, vặn mặt nàng ta, để nàng ta có thể xuyên qua khe hở của cỏ dài mà nhìn thấy bên ngoài.
Làm xong tất cả, nàng mới bước nhanh ra ngoài, cố ý đi xa một chút, để tránh hơi thở của Lạc Phi Dĩnh bị người khác phát hiện, chẳng mấy chốc, Đoan Mộc Triết đã một mình đi tới.
"Hi nhi." Đoan Mộc Triết đi tới gần thì dừng bước lại, yếu ớt kêu một tiếng.
Những con đường trong hoàng cung rắc rối phức tạp, con đường nhỏ này địa thế hẻo lánh, cực kỳ ít người đi ngang qua, trước đó, hắn đã sai Lưu Quang ở bên ngoài canh chừng, cho nên không lo lắng có người đến mà thấy được hai người gặp mặt.
"Chúc mừng ngươi đính hôn." Lạc Vân Hi thản nhiên nói, vốn muốn cười, lại chợt phát hiện, đối mặt với Đoan Mộc Triết, coi như là ngụy trang, cũng cực kỳ khó khăn.
Lạc Phi Dĩnh lo lắng nhìn bên này, hai người bọn hắn nói cái gì, một câu nàng ta cũng không nghe được.
"Từ nay về sau ngươi chính là tỷ phu của ta, ngoài ra chúng ta không còn chút quan hệ nào nữa." Vốn Lạc Vân Hi muốn dùng mỹ nhân kế, nhưng đến trước mặt Đoan Mộc Triết, bây giờ nàng lại không có tâm tư này, cho nên, đổi chủ ý, trực tiếp nói ra câu nói này.
"Ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt thanh tú của Đoan Mộc Triết trầm xuống, nhiệt độ cả người hạ thấp dữ dội, nắm chặt hai tay, gân xanh lộ ra, hiển nhiên là hắn đang tức giận: "Hi nhi, ngươi đã nói như vậy bao nhiêu lần rồi!"
Cảm thấy Đoan Mộc Triết tức giận, Lạc Vân Hi lùi về sau một bước, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ta đã cho ngươi cơ hội, Đoan Mộc Triết, ngươi thà chết cũng phải cưới Lạc Phi Dĩnh, ngươi vô tình, thì đừng trách ta vô nghĩa. Ta không chấp nhận cái gọi là kế hoạch, cái gọi là ẩn nhẫn, ta muốn, là ngay tại bây giờ!"
"Ngươi tới gặp ta nói là để nói những lời điên rồ này sao?" Đoan Mộc Triết tới gần nàng một bước.
Lạc Vân Hi dừng một chút, liếc mắt nhìn về hướng Lạc Phi Dĩnh, nhẹ nhàng nói: "Có thể ôm ta một lần cuối cùng được không?"
"Cái gì?" Đoan Mộc Triết ngẩn ngơ, trái tim đau xót, đưa cánh tay kéo Lạc Vân Hi vào trong ngực, ôm chặt lấy, cảm giác an toàn đã mất lâu lần nữa trở lại.
"Hi nhi, vì sao không thể lý hiểu ta nhiều một chút chứ?" Đoan Mộc Triết chôn mặt vào của mái tóc đen Lạc Vân Hi, thì thào nói: "Ta làm tất cả việc này, cũng là vì tương lai, chờ chúng ta đứng ở vị trí cao cao tại thượng, còn ai có thể tách chúng ta ra nữa sao?"
Lạc Vân Hi không hề có cảm giác run sợ, sắc mặt bình tĩnh, từ ôm chặt hắn, nhắm hai mắt, cũng không nói gì.
Muốn ở vị trí cao cao tại thượng, có rất nhiều loại biện pháp, nhưng ở cổ đại, hôn nhân mới là con đường tốt, thế nhưng, nàng không thích, để nam nhân có quyền lực nhờ hôn nhân, không lưu luyến là tốt nhất.
Mà tình cảnh này, Lạc Phi Dĩnh thấy rất rõ ràng!
Hai người triền miên kích thích ánh mắt của nàng ta!
"Oanh" một tiếng, đầu óc giống như nổ tung, một dòng nước lạnh dọc theo bàn chân chạy thẳng vào tim, thế giới của
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook