Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-178
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 178: Chương 172.2
Sau khi lên bờ, Lạc Vân Hi lạnh run cả người, hai người đi về hướng đường lần trước, bước tới nơi địa thế cao. Sơn động cũng chẳng phải kín gió, trên đỉnh có rất nhiều vết nứt, trong khe đá xung quanh cũng có không ít thực vật sinh sống, tới nơi cao, Quân Lan Phong sử dụng kiếm chém một ít cành cây chất thành một đống, mài đá nổi lửa, đốt một đống lửa.
Ánh lửa sáng lên, xung quanh lập tức ấm áp hẳn.
Lạc Vân Hi cởi áo ngoài, lộ ra áo bên trong thêu hoa hồng nhạt, một mặt bảo Quân Lan Phong: "Cởi áo ngoài, dễ dàng khô hơn một chút đấy."
Quân Lan Phong mỉm cười nhìn nàng, nói: "Đừng để lạnh cóng, ngồi gần một chút đi."
Hắn không ngừng thêm củi vào đống lửa, lửa cháy rất lớn, chẳng mấy chốc, y phục của hai người đã hông gần khô.
Lạc Vân Hi cau mày nói: "Chờ chút nữa đi lên, chẳng phải quần áo lại ướt sao?"
Quân Lan Phong cười nói: "Không đi theo con đường kia. Ta đoán chừng cái động này còn có một lối ra khác, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai đi tìm ra."
Thấy hắn nói chắc chắn như vậy, Lạc Vân Hi mới thở phao nhẹ nhõm.
Quân Lan Phong liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ở dưới ánh lửa cực kỳ xinh đẹp, diễm lệ, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, nơi này không có vấn đề gì, tuyệt đối không có người đến quấy rối bọn hắn . . .
Thấy hắn liên tục nhìn mình, Lạc Vân Hi có chút không tự nhiên nói: "Nhìn cái gì vậy, chưa từng ta thấy sao?"
Ánh mắt Quân Lan Phong sâu thêm, một tay chống xuống đất, thân mình nghiêng đến cạnh người nàng, nhẹ giọng nói: "Hi nhi, ngươi quên một việc."
"Chuyện gì vậy?" Lạc Vân Hi có cảm giác không ổn, muốn ngồi sang bên cạnh.
Vừa rồi còn không cảm giác được cái gì, hiện tại quần áo hong khô, ở trong sơn động vắng lặng không người dưới vách núi này, chỉ có hai người bọn hắn, nàng liền lo lắng, Quân Lan Phong này không cần mặt mũi, không biết sẽ làm những gì với nàng.
Quả nhiên, đến rồi . . .
Quân Lan Phong nhắc nhở nàng: "Chuyện trước đó chưa làm xong mà bị quấy rầy đó."
Lòng Lạc Vân Hi hoảng lên: "Đừng làm bậy!"
Nàng đứng lên, lùi lại vài bước .
Đột nhiên, mắt cá chân hơi tê, Lạc Vân Hi vội vàng ngồi xuống, cởi giầy ra.
"Sao vậy?" Quân Lan Phong nhìn thấy hành động khác thường của nàng, mặt chợt biến sắc, trong lòng lập tức thay đổi, chạy vài bước tới , nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng, nói: "Trặt chân sao?"
"Không phải, vừa rồi lúc ở trong nước, dường như hơi ngứa một chút, không nghĩ là chuyện to tát." Lạc Vân Hi cởi một nửa vớ, đã nhìn thấy cạnh mắt cá chân bên chân phải đỏ ửng lên, máu tươi từ một dấu răng động vật chảy ra ngoài, nàng mới bừng tỉnh: "Là bị rắn nước cắn."
Quân Lan Phong cầm dạ minh châu tới, nhờ ánh lửa, thấy rõ, bất chợt liền nâng chân của nàng lên, cúi người xuống, hút vết thương của nàng.
Lạc Vân Hi ngẩn ngơ, cảm thấy môi mỏng của nam nhân đang kề sát mắt cá chân của nàng, lập tức kinh ngạc nói : "Đừng, ta tự mình làm . . . "
Quân Lan Phong ấn chặt chân nàng, mút một búng máu, phun ra bên cạnh, trầm giọng nói: "Chính ngươi làm sao? Ngươi có thể có được à?"
Lạc Vân Hi bị thương ở cạnh ngoài của mắt cá chân, dùng lực thế nào cũng làm không đưa đến miệng được!
Lúc này nàng không nói gì.
Kì thực, coi như là với tới, Quân Lan Phong sao có thể để nàng tự làm chứ?
Thế nhưng, nam nhân này từ trước đến giờ có bệnh thích sạch sẽ rất nặng. . . nàng ngượng ngùng nói: "Không trúng độc."
"Nhưng sẽ bị cảm." Quân Lan Phong ngăn chặn nàng nói, mút rồi phun sạch sẽ máu tụ ở vết thương, mới lau môi, nói: "Đi rửa sạch là được."
Không nói lời gì liền ôm Lạc Vân Hi lên, cầm dạ minh châu, nhanh chân đi về hướng dòng nước bên cạnh.
Đến cạnh dòng nước, hắn thả Lạc Vân Hi ngồi trên bờ, lấy khăn lụa của mình, thấy thế Lạc Vân Hi vội nói: "Đừng, dùng khăn của ta đi."
Chiếc khăn kia nàng từng nhìn thấy hắn lau miệng.
"Của ngươi hay của ta chẳng phải cũng giống nhau thôi sao?" Quân Lan Phong nhìn nàng một cái, môi cong lên, nụ cười trên mặt rất thỏa mãn, cúi đầu, ngâm cái khăn vào nước, nhẹ nhàng lau chùi miệng vết thương.
Lạc Vân Hi lẳng lặng nhìn chân tay hắn làm động tác có chút vụng về, vểnh môi đỏ mọng, trong lòng dâng lên mùi vị phức tạp.
Từ lúc đến hoàng hứng tự, nàng liền coi hôm nay như một trò chơi, có thể phóng túng mình một chút trong trò chơi.
Biết rõ là một loại tàn nhẫn đối với mình, đối với hắn cũng như thế, thế nhưng, sau khi rời khỏi nơi này, thân phận của bọn hắn, địa vị và quan hệ hôn nhân đều có khoảng cách nhất định.
Khóe mắt hơi ẩm, dưới ánh sáng của dạ minh châu, nàng tinh tế nhìn vẻ mặt thành thật của nam nhân, muốn ấn sâu tình cảnh này vào trong đầu.
Cứ như cảm nhận được nữ tử đang chuyên chú nhìn mình, Quân Lan Phong nâng gương mặt anh tuấn lên, đôi mắt nhìn lại nàng, trong mắt đều là vẻ sủng nịch: "Đau không?"
"Có thể tự đi được." Lạc Vân Hi đỡ lấy vai hắn, đứng lên, nàng cũng không mang giầy thêu, cho nên trực tiếp dẫm trên đất.
Quân Lan Phong lo âu cúi đầu, hỏi : "Đặt chân thử xem, có đau hay không?"
Chân phải Lạc Vân Hi đặt xuống đất, nhíu mày, hai tay vịn cổ hắn, để sức nặng toàn thân treo lên trên người hắn: "Quên đi, đi ngồi thôi."
"Ừm, ở đây lạnh lắm." Quân Lan Phong nâng đỡ eo nàng, bế nàng lên, đi đến gần đống lửa. Lần này, Lạc Vân Hi cũng không vùng vẫy, mà là ôm thật chặt hắn không nói gì.
Đến cạnh đống lửa, lửa so với lúc trước nhỏ hon, Quân Lan Phong muốn buông Lạc Vân Hi ra, chợt phát hiện nàng có gì đó không đúng, nhấc mắt nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt nàng phức tạp nhìn mình.
Quân Lan Phong ngẩn ra, muốn nói gì, trong mắt Lạc Vân Hi xẹt qua nụ cười giảo hoạt, hai tay đan xen, nắm cổ hắn, đưa đầu gác trên bả vai hắn, bĩu môi môi nói: "Không muốn xuống."
"Rầm!" Đầu óc như sắp vỡ, đầu óc Quân Lan Phong trống rỗng, không muốn xuống . . . tim run rẩy, hắn ôm chặt thân hình tuy nhỏ lại vô cùng mềm mại của nàng, run giọng nói: "Vậy, cũng không cần xuống."
Lạc Vân Hi cười "khanh khách", trong lòng thấp giọng thở dài, nếu là phóng túng, vậy thì lại cẩn thận phóng túng đi, ngày mai, sau khi rời khỏi nơi này, bọn hắn lại chính là người dưng.
"Hi nhi, đừng mê hoặc ta." Quân Lan Phong miễn cưỡng trấn định tâm tình, nói: "Bằng không, ta sợ ta sẽ không khống chế được nữa."
Nữ tử mình yêu hiếm khi chủ động như vậy, tuy hắn bị hưng phấn tới đầu óc trống rỗng, nhưng cũng không quên lý trí, sợ mình chọc nàng ngại ngùng.
Lạc Vân Hi lướt qua khuôn mặt của hắn, hà hơi nóng, tuy kiếp trước dụ dỗ vô số nam tử, nhưng hiện tại đối mặt với nàng chẳng phải mục tiêu, chẳng phải kẻ đã bị nàng coi là người chết gì đó, mà là nam nhân mình thích, khó tránh có chút lo lắng.
Quân Lan Phong nhìn ánh mắt thành thực thâm tình của nàng, lập tức bản thân bị lạc lối, si ngốc đối diện nàng, cũng không dời ánh mắt ra nữa.
Đốm lửa "bùm bùm cách cách" mà cháy, là tiếng đống lửa bùng cháy, cũng là ánh mắt đan vào tạo ra dòng điện.
"Lan Phong . . . " Lạc Vân Hi than nhẹ một
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Sau khi lên bờ, Lạc Vân Hi lạnh run cả người, hai người đi về hướng đường lần trước, bước tới nơi địa thế cao. Sơn động cũng chẳng phải kín gió, trên đỉnh có rất nhiều vết nứt, trong khe đá xung quanh cũng có không ít thực vật sinh sống, tới nơi cao, Quân Lan Phong sử dụng kiếm chém một ít cành cây chất thành một đống, mài đá nổi lửa, đốt một đống lửa.
Ánh lửa sáng lên, xung quanh lập tức ấm áp hẳn.
Lạc Vân Hi cởi áo ngoài, lộ ra áo bên trong thêu hoa hồng nhạt, một mặt bảo Quân Lan Phong: "Cởi áo ngoài, dễ dàng khô hơn một chút đấy."
Quân Lan Phong mỉm cười nhìn nàng, nói: "Đừng để lạnh cóng, ngồi gần một chút đi."
Hắn không ngừng thêm củi vào đống lửa, lửa cháy rất lớn, chẳng mấy chốc, y phục của hai người đã hông gần khô.
Lạc Vân Hi cau mày nói: "Chờ chút nữa đi lên, chẳng phải quần áo lại ướt sao?"
Quân Lan Phong cười nói: "Không đi theo con đường kia. Ta đoán chừng cái động này còn có một lối ra khác, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai đi tìm ra."
Thấy hắn nói chắc chắn như vậy, Lạc Vân Hi mới thở phao nhẹ nhõm.
Quân Lan Phong liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ở dưới ánh lửa cực kỳ xinh đẹp, diễm lệ, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, nơi này không có vấn đề gì, tuyệt đối không có người đến quấy rối bọn hắn . . .
Thấy hắn liên tục nhìn mình, Lạc Vân Hi có chút không tự nhiên nói: "Nhìn cái gì vậy, chưa từng ta thấy sao?"
Ánh mắt Quân Lan Phong sâu thêm, một tay chống xuống đất, thân mình nghiêng đến cạnh người nàng, nhẹ giọng nói: "Hi nhi, ngươi quên một việc."
"Chuyện gì vậy?" Lạc Vân Hi có cảm giác không ổn, muốn ngồi sang bên cạnh.
Vừa rồi còn không cảm giác được cái gì, hiện tại quần áo hong khô, ở trong sơn động vắng lặng không người dưới vách núi này, chỉ có hai người bọn hắn, nàng liền lo lắng, Quân Lan Phong này không cần mặt mũi, không biết sẽ làm những gì với nàng.
Quả nhiên, đến rồi . . .
Quân Lan Phong nhắc nhở nàng: "Chuyện trước đó chưa làm xong mà bị quấy rầy đó."
Lòng Lạc Vân Hi hoảng lên: "Đừng làm bậy!"
Nàng đứng lên, lùi lại vài bước .
Đột nhiên, mắt cá chân hơi tê, Lạc Vân Hi vội vàng ngồi xuống, cởi giầy ra.
"Sao vậy?" Quân Lan Phong nhìn thấy hành động khác thường của nàng, mặt chợt biến sắc, trong lòng lập tức thay đổi, chạy vài bước tới , nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng, nói: "Trặt chân sao?"
"Không phải, vừa rồi lúc ở trong nước, dường như hơi ngứa một chút, không nghĩ là chuyện to tát." Lạc Vân Hi cởi một nửa vớ, đã nhìn thấy cạnh mắt cá chân bên chân phải đỏ ửng lên, máu tươi từ một dấu răng động vật chảy ra ngoài, nàng mới bừng tỉnh: "Là bị rắn nước cắn."
Quân Lan Phong cầm dạ minh châu tới, nhờ ánh lửa, thấy rõ, bất chợt liền nâng chân của nàng lên, cúi người xuống, hút vết thương của nàng.
Lạc Vân Hi ngẩn ngơ, cảm thấy môi mỏng của nam nhân đang kề sát mắt cá chân của nàng, lập tức kinh ngạc nói : "Đừng, ta tự mình làm . . . "
Quân Lan Phong ấn chặt chân nàng, mút một búng máu, phun ra bên cạnh, trầm giọng nói: "Chính ngươi làm sao? Ngươi có thể có được à?"
Lạc Vân Hi bị thương ở cạnh ngoài của mắt cá chân, dùng lực thế nào cũng làm không đưa đến miệng được!
Lúc này nàng không nói gì.
Kì thực, coi như là với tới, Quân Lan Phong sao có thể để nàng tự làm chứ?
Thế nhưng, nam nhân này từ trước đến giờ có bệnh thích sạch sẽ rất nặng. . . nàng ngượng ngùng nói: "Không trúng độc."
"Nhưng sẽ bị cảm." Quân Lan Phong ngăn chặn nàng nói, mút rồi phun sạch sẽ máu tụ ở vết thương, mới lau môi, nói: "Đi rửa sạch là được."
Không nói lời gì liền ôm Lạc Vân Hi lên, cầm dạ minh châu, nhanh chân đi về hướng dòng nước bên cạnh.
Đến cạnh dòng nước, hắn thả Lạc Vân Hi ngồi trên bờ, lấy khăn lụa của mình, thấy thế Lạc Vân Hi vội nói: "Đừng, dùng khăn của ta đi."
Chiếc khăn kia nàng từng nhìn thấy hắn lau miệng.
"Của ngươi hay của ta chẳng phải cũng giống nhau thôi sao?" Quân Lan Phong nhìn nàng một cái, môi cong lên, nụ cười trên mặt rất thỏa mãn, cúi đầu, ngâm cái khăn vào nước, nhẹ nhàng lau chùi miệng vết thương.
Lạc Vân Hi lẳng lặng nhìn chân tay hắn làm động tác có chút vụng về, vểnh môi đỏ mọng, trong lòng dâng lên mùi vị phức tạp.
Từ lúc đến hoàng hứng tự, nàng liền coi hôm nay như một trò chơi, có thể phóng túng mình một chút trong trò chơi.
Biết rõ là một loại tàn nhẫn đối với mình, đối với hắn cũng như thế, thế nhưng, sau khi rời khỏi nơi này, thân phận của bọn hắn, địa vị và quan hệ hôn nhân đều có khoảng cách nhất định.
Khóe mắt hơi ẩm, dưới ánh sáng của dạ minh châu, nàng tinh tế nhìn vẻ mặt thành thật của nam nhân, muốn ấn sâu tình cảnh này vào trong đầu.
Cứ như cảm nhận được nữ tử đang chuyên chú nhìn mình, Quân Lan Phong nâng gương mặt anh tuấn lên, đôi mắt nhìn lại nàng, trong mắt đều là vẻ sủng nịch: "Đau không?"
"Có thể tự đi được." Lạc Vân Hi đỡ lấy vai hắn, đứng lên, nàng cũng không mang giầy thêu, cho nên trực tiếp dẫm trên đất.
Quân Lan Phong lo âu cúi đầu, hỏi : "Đặt chân thử xem, có đau hay không?"
Chân phải Lạc Vân Hi đặt xuống đất, nhíu mày, hai tay vịn cổ hắn, để sức nặng toàn thân treo lên trên người hắn: "Quên đi, đi ngồi thôi."
"Ừm, ở đây lạnh lắm." Quân Lan Phong nâng đỡ eo nàng, bế nàng lên, đi đến gần đống lửa. Lần này, Lạc Vân Hi cũng không vùng vẫy, mà là ôm thật chặt hắn không nói gì.
Đến cạnh đống lửa, lửa so với lúc trước nhỏ hon, Quân Lan Phong muốn buông Lạc Vân Hi ra, chợt phát hiện nàng có gì đó không đúng, nhấc mắt nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt nàng phức tạp nhìn mình.
Quân Lan Phong ngẩn ra, muốn nói gì, trong mắt Lạc Vân Hi xẹt qua nụ cười giảo hoạt, hai tay đan xen, nắm cổ hắn, đưa đầu gác trên bả vai hắn, bĩu môi môi nói: "Không muốn xuống."
"Rầm!" Đầu óc như sắp vỡ, đầu óc Quân Lan Phong trống rỗng, không muốn xuống . . . tim run rẩy, hắn ôm chặt thân hình tuy nhỏ lại vô cùng mềm mại của nàng, run giọng nói: "Vậy, cũng không cần xuống."
Lạc Vân Hi cười "khanh khách", trong lòng thấp giọng thở dài, nếu là phóng túng, vậy thì lại cẩn thận phóng túng đi, ngày mai, sau khi rời khỏi nơi này, bọn hắn lại chính là người dưng.
"Hi nhi, đừng mê hoặc ta." Quân Lan Phong miễn cưỡng trấn định tâm tình, nói: "Bằng không, ta sợ ta sẽ không khống chế được nữa."
Nữ tử mình yêu hiếm khi chủ động như vậy, tuy hắn bị hưng phấn tới đầu óc trống rỗng, nhưng cũng không quên lý trí, sợ mình chọc nàng ngại ngùng.
Lạc Vân Hi lướt qua khuôn mặt của hắn, hà hơi nóng, tuy kiếp trước dụ dỗ vô số nam tử, nhưng hiện tại đối mặt với nàng chẳng phải mục tiêu, chẳng phải kẻ đã bị nàng coi là người chết gì đó, mà là nam nhân mình thích, khó tránh có chút lo lắng.
Quân Lan Phong nhìn ánh mắt thành thực thâm tình của nàng, lập tức bản thân bị lạc lối, si ngốc đối diện nàng, cũng không dời ánh mắt ra nữa.
Đốm lửa "bùm bùm cách cách" mà cháy, là tiếng đống lửa bùng cháy, cũng là ánh mắt đan vào tạo ra dòng điện.
"Lan Phong . . . " Lạc Vân Hi than nhẹ một
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook